[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 76,284
- 0
- 0
Là Alpha Nhưng Sinh Bốn Đứa
Chương 20 - "Cậu giỏi quá... Tôi sẽ nhớ cậu mất."
Chương 20 - "Cậu giỏi quá... Tôi sẽ nhớ cậu mất."
Tạ Tranh nói chuyện với giọng điệu mang chút cười khẽ hờ hững, như thể đang bàn về một chuyện cực kỳ bình thường.Lộ Lộc từ từ chống tay ngồi thẳng dậy.Cậu hỏi: "Là vì... sao bác lại phải nhập viện?"
"Không biết.
Ở nhà tự nhiên lăn ra bất tỉnh, còn ngã gãy cả cánh tay.
Giờ bác sĩ đang kiểm tra nguyên nhân."
Theo kế hoạch ban đầu của Tạ Tranh, hắn ít nhất cũng định ở lại thêm một tháng nữa.
Cha mẹ hắn chịu không nổi hắn, đợi thêm thời gian là không còn ai quản nổi hắn nữa rồi.Tuy kế hoạch không đi đúng như dự tính thì có hơi tiếc thật, nhưng thấy cha mẹ bắt đầu xuôi xuôi rồi, Tạ Tranh vẫn thấy kết quả này cũng tạm ổn.Lộ Lộc hỏi: "...Cho nên mới đưa em nhiều tiền thế à?"
Tạ Tranh cười: "Không liên quan.
Là sau khi cậu đánh dấu xong rồi, tôi mới nhận được tin."
Chuẩn ra thì là tối hôm đó, sau khi bị Lộ Lộc "đánh dấu", Tạ Tranh đang hoa mắt chóng mặt cầm điện thoại lên xem thì suýt nữa ngất thêm lần nữa.
Vậy nên hôm sau mới quyết định ở lại Hoài Lưu chờ đến khi Lộ Lộc qua kỳ dễ cảm.Lộ Lộc "à" một tiếng, lại hỏi: "Vậy chúng ta..."
Tạ Tranh nghe là biết cậu định hỏi gì, cười nói: "Nếu tôi quay về, thì đoạn quan hệ này cũng không cần tiếp tục nữa đâu.
Yên tâm, tôi không phải kiểu ông chủ áp bức người làm, chưa đầy một tháng cũng tính tiền cả tháng."
Phòng nhỏ của Lộ Lộc im lặng một hồi lâu.
Ngay khi Tạ Tranh tưởng Lộ Lộc ngủ mất rồi, cậu lại nói: "Em không cần nhiều như vậy."
Tạ Tranh: "..."
Ngu hết phần thiên hạ.So với cái Xuẩn Lộc này, hắn có nhiều tiền thật, cũng đủ khả năng cho người ta tiền.
Mà Lộ Lộc thì lại không cần thiết phải từ chối món đồ duy nhất hắn yêu cầu.Nhưng Tạ Tranh không nói gì cả, chỉ thấp giọng cười hai tiếng trong cổ họng — hắn không định nửa đêm rồi mà còn ngồi mặc cả với Lộ Lộc như thể đang buôn bán ngoài chợ đầu mối.May mà trong phòng không bật đèn, Tạ Tranh không thấy được vẻ mặt hiện tại của Lộ Lộc — chắc chắn là xấu không tả nổi.Cậu hỏi Tạ Tranh: "Chú khi nào về lại?"
Tạ Tranh duỗi người một chút: "Mai.
Đưa cậu về trường xong là tôi về luôn."
"Em xin nghỉ tổng cộng năm ngày."
Lộ Lộc đột nhiên chen vào: "Mai vẫn còn một ngày.
Chú, em dẫn chú đi dạo quanh khu đi bộ chỗ tụi em nhé?
Ở đó có tiệm bán kem thủ công với bánh kem bơ, em mê lắm, để em dẫn chú đi ăn thử nha, ngon lắm, thật sự đó!"
Tạ Tranh nghĩ nghĩ: "Cũng được."
Bà nội Lộ Lộc biết Tạ Tranh sắp đi, miệng thì liên tục "Thầy Tạ vất vả quá", cảm ơn lia lịa.
Nghe riết khiến Tạ Tranh nổi cả da gà.Cụ bà lại dặn Lộ Lộc: "Về trường thì cũng phải nghe lời thầy nha, biết không?"
Lộ Lộc mím môi dưới, đôi mắt cong cong: "Biết rồi, biết rồi ạ!"
Cụ bà còn dúi cho Tạ Tranh một túi cà chua nilon, nghe nói là hàng xóm tự trồng, giống quý lắm, màu sắc đỏ au, túi thì treo lủng lẳng trên tay Tạ Tranh, nhìn mà thấy ngại.Lộ Lộc cười khúc khích, chìa tay nhận lấy: "Em cầm cho, chú Tạ."
Tạ Tranh nhún vai, đưa túi cho cậu.Cái "khu đi bộ" trong miệng Lộ Lộc hồi xưa là khu chợ sáu ngày một tuần ở trấn Hoài Lưu, mấy năm nay đã cải tạo thành phố đi bộ rộng lớn, cách nhà Lộ Lộc chưa đến 20 phút lái xe.Vừa đến nơi, dù không phải cuối tuần mà người vẫn đông nghịt, nhóm ba nhóm năm tụ lại đi dạo, ăn mặc xinh xắn bảnh bao, cả phố toát lên vibe tuổi trẻ nhiệt huyết đầy mình.Đi tiếp lên phía trước mới biết lý do tại sao đông vậy.Tạ Tranh tò mò đánh giá cái biển quảng cáo siêu to trước mắt: "Tổ chức biểu diễn à?
Cậu có nhận ra mấy minh tinh này không?"
Lộ Lộc không đính chính "biểu diễn" của hắn thật ra chỉ là "biểu diễn ngoài trời tình cờ", chỉ lắc đầu: "Em cũng không biết."
Tạ Tranh cắn điếu thuốc lá còn thừa, hứng thú ngẩng đầu nhìn mấy minh tinh trên biển quảng cáo.Cổ ai cũng đeo vòng, da trắng, mắt to long lanh, chắc đều là Omega, mà còn thuộc loại Omega siêu xinh.Tiếc là, hoàn toàn không phải gu hắn.Từ gương mặt, đến tính cách không biết ngại, rồi cả trên giường cái kiểu không lăn lộn đến chết không buông tha ấy nữa...
Lộ Lộc dán sát hết sạch vào từng gu của Tạ Tranh.
Nghĩ đến chuyện sau khi về Thần An sẽ không còn cơ hội gặp lại Lộ Lộc, hắn thấy cũng hơi tiếc.Hắn hỏi: "Cửa hàng đó ở đâu?"
"Em tìm đã."
Nghe Lộ Lộc nói, gần một năm rồi cậu chưa quay lại đây, nhiều cửa tiệm cũng đã đổi chỗ.
Cậu hỏi thăm một lúc, chẳng mấy chốc, Tạ Tranh thấy Lộ Lộc quay về phía mình.Tạ Tranh dụi điếu thuốc vào thùng rác: "Đi thôi."
Lộ Lộc lại vẫy tay: "Chú Tạ, có tin buồn."
Tạ Tranh nhướng mày."
Cửa hàng đó đóng cửa rồi."
Lộ Lộc cười tít mắt: "Em dẫn chú đi ăn món khác nhé?
Chú muốn ăn gì?"
Tạ Tranh vốn chẳng mấy để tâm đến đồ ăn, hôm nay đi cũng chỉ vì bồi Lộ Lộc thôi, nghe vậy liền nói qua loa: "Ăn cái cậu thích đi."
Tuy nói là vậy, nhưng vì buổi biểu diễn, đa số tiệm đều đông nghẹt, chỗ ngồi cũng không còn.
Cuối cùng Lộ Lộc dẫn hắn đến một cửa hàng hamburger gần đó."
Gu con nít ghê."
Tạ Tranh nhìn thấy cậu bôi đầy tương cà lên khoai chiên, nhịn không được cười trêu.Ngay lúc hai người ăn gần xong, bên ngoài vang lên tiếng gào inh tai nhức óc: "Ê—— có nghe thấy không?!"
Âm thanh này phát ra từ micro như kiểu hiệu lệnh, mấy người trong tiệm liền đứng dậy, kéo nhau ùa ra ngoài."
Biểu diễn bắt đầu rồi," Lộ Lộc quay đầu ra ngoài ngó, rồi lại nhìn về Tạ Tranh: "Chú muốn ra xem không?"
Tạ Tranh nhớ lại cái poster khổng lồ ban nãy.
Mặt mũi mấy Omega trên đó hắn còn chẳng nhớ nổi.
Hắn hứng thú tụt dốc nói: "Thôi.
Có dịp rồi tính."
Có dịp?Dịp ở đâu ra?Tạ Tranh sẽ quay lại Thần An, trở lại văn phòng hào nhoáng của hắn;Còn cậu sẽ ở lại Lâm Uyên, tiếp tục học hành, chỉ nghỉ đông với hè mới có thể gặp được Tạ Tranh.Dù cố giữ liên lạc cỡ nào, Tạ Tranh cũng sẽ dần dần quên cậu.
Bởi vì thời gian, vì khoảng cách, vì công việc.Trước kia cậu chỉ nghe tên Tạ Tranh, biết chút chuyện về hắn.
Sau này Tạ Tranh đột nhiên xuất hiện trước mặt, từng mảnh ký ức rời rạc như mảnh ghép dần ghép thành hình bóng hoàn chỉnh của hắn.Giờ Tạ Tranh rời đi, cũng giống như lúc hắn xuất hiện — đột ngột.
Ánh sáng lấp lánh đó trong đầu Lộ Lộc cũng dần tắt đi, vì khoảng cách, vì thời gian.Hai người ngồi ở chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, với hai Alpha cao lớn thì bàn này hơi chật.Nhưng Tạ Tranh chẳng phải kiểu chịu thiệt, hắn hơi ngả người ra sau, chân dài duỗi thẳng, chân phải lười biếng gác lên chân Lộ Lộc.Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nhạc lớn chát chúa và tiếng reo hò ầm ĩ.Tạ Tranh thấy môi Lộ Lộc mấp máy, nhưng hắn chẳng nghe được cậu nói gì.Tạ Tranh nghiêng người tới: "Cái gì?"
Lộ Lộc ghé sát vào, giọng pha giữa tiếng nhạc: "...Chú Tạ, để em đánh dấu chú thêm lần nữa đi!"
Tạ Tranh nhướn mày, ngón tay chạm nhẹ môi, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ bật ra một nụ cười đầy ám muội.Chờ Lộ Lộc nuốt xong miếng gà cuối cùng, Tạ Tranh đong đưa chân, khẽ đá cậu một cái: "Lại đây."
Nói rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.Nhà vệ sinh đang có người.
Tạ Tranh tựa vào bồn rửa tay, Lộ Lộc đứng chặn ở cửa.Người trong ấy nhìn qua lại giữa hai người họ, Tạ Tranh cười nửa miệng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Người kia run lên một cái, kéo khóa rồi chuồn vội.Tạ Tranh thong thả rửa tay rồi đi sang phòng bên.Lộ Lộc đi theo sau hắn vào.Cậu tháo miếng băng cá nhân dán sau cổ Tạ Tranh, thấy vết cắn tuy mờ đi nhưng vẫn hơi sưng.Cảm nhận được hơi thở Lộ Lộc dừng lại sau cổ mình, Tạ Tranh lập tức cúi đầu, thân thể hắn khẽ run lên vì nhớ lại cảm giác đau đớn của lần trước — cũng vì hưng phấn mà đỏ rực người.Nhưng đợi mãi chẳng thấy Lộ Lộc cắn.Tạ Tranh: "...?"
Hắn quay đầu lại: "Đừng nói là muốn đổi sang tôi cắn cậu nha—"Lộ Lộc đột nhiên hôn hắn một cái lên môi.
Chưa kịp để Tạ Tranh thưởng vị cam ngọt trên môi, cậu đã đè đầu hắn xuống, cắn mạnh một phát sau gáy.Tin tức tố đổ ập vào cơ thể, đau đến mức Tạ Tranh loạng choạng bám vào cửa, run lẩy bẩy....Đau quá, thật sự đau quá.
Như bị ai giáng gậy vô gáy, như thể sắp toang tới nơi....Nhưng cũng... phê thật sự.Lộ Lộc ôm chặt eo hắn từ phía sau, giữa tiếng nhạc và reo hò, thong thả thực hiện cú đánh dấu không tưởng.Khi cậu buông tay, Tạ Tranh quỳ luôn xuống sàn vì chân mềm nhũn.Lộ Lộc cúi người, lau nước mắt tràn ra khóe mắt Tạ Tranh, lại bị hắn kéo tóc hôn trả một cái đầy hoang dã."
Bảo bối," sau khi môi lưỡi dây dưa một hồi, Tạ Tranh thở dốc: "Cậu giỏi quá...
Tôi sẽ nhớ cậu mất."
Khi Tạ Tranh chỉnh tề rời khỏi cửa hàng, lão Điền đã chờ sẵn.Tạ Tranh hỏi Lộ Lộc: "Thật không cần tôi đưa về à?"
Lộ Lộc lắc đầu: "Không cần đâu, em ở lại với bà nội thêm ngày mai rồi về trường."
"Được."
Tạ Tranh vẫy tay chào Lộ Lộc, theo lão Điền ra xe.
"Cạch" một tiếng đóng cửa xe, hình ảnh Lộ Lộc ngoài gương chiếu hậu ngày càng xa.Ba tiếng sau, xe dừng trước bệnh viện.Mạnh Hải Anh đứng chờ ngoài cửa phòng bệnh.
Thấy Tạ Tranh, ánh mắt lộ nét vui nhưng giọng vẫn lạnh tanh: "Cũng biết đường về hả?"
Dừng một chút, lại nói: "Ốm đi rồi đấy."
Tạ Tranh đẩy cửa vào nhìn, Tạ Tiến Đức đang ngủ, mũi đeo ống thở, tay cắm kim truyền, cả người nhợt nhạt.Nghe thấy tiếng động, ông mở mắt mệt mỏi, thấy Tạ Tranh."...Về rồi à."
Khóe môi Tạ Tranh cong lên cười: "Ừ, về rồi."