Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPbe0sOtik3u-0b9DNL8Lv0dLEZIDtpRqMDnXZnnfX1zP6SaCVPghlmUansTeFcolnX1Q9Ql-T-6g1hU93IEneqm_BhLDinCf5n5ifQQX9chX5FHOJKrVjkfZXMUuNbzpGsyZxswN2h5zS57OgidOTQ=w215-h322-s-no-gm

Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm Thẩm Yếm Ly tròn hai mươi tuổi.

Ta, một công cụ hình người, một bà mẹ kế trẻ, coi như đã làm tròn bổn phận.

Ta quay lại nghề cũ, quyến rũ lão Thượng thư góa vợ, có hai đứa con.

Thượng thư bị ta trêu chọc đến mê mẩn, chuẩn bị cưới ta làm vợ kế.

Thẩm Yếm Ly đột nhiên xuất hiện.

Chàng mặt mày trầm tĩnh, kéo ta vào lòng, giọng nói trầm thấp:

"Nội tử không hiểu chuyện, đại nhân chê cười rồi."​
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 1



1

Ta tên Diệp Giao Giao.

Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền.

Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi.

Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến.

Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta.

Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền.

Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu?

Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…"

Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta.

"Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống."

"Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh."

Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân.

"Dù sao cũng không trở về nữa, có gì khác biệt, bán được nhiều tiền hơn thì thằng bé còn có thể ăn được chút gạo trắng."

Bọn buôn người khinh thường lấy ra hai quan tiền huơ huơ.

"Bán không, không bán ta đi nhà khác mua."

"Ông cứ chờ xem, ta đi rồi, là cả nhà ông ch*t đói trước hay là bán nó đi trước."

Tiếng đồng tiền leng keng thu hút cha ta, ông nhìn chằm chằm vào đồng tiền cuối cùng vẫn nhận lấy.

Lúc về nhà, ông chỉ nhìn ta một cái, rồi lắc đầu thở dài đóng cửa rào lại.

Trước khi đi, mẹ ôm ta khóc một trận, bà hỏi ta có hận bà không, ta lắc đầu.

"Người còn không sống nổi, còn nói gì đến hận hay không hận."

Thế là, chiều hôm đó.

Ta và Tiểu Thung nhà nhị gia hàng xóm ngồi trên xe bò, lắc lư rời khỏi nơi chúng ta đã ở mười mấy năm.2

Lão gia mua chúng ta là một thương nhân ở kinh thành.

Tuy không phải quá hiển quý, nhưng cũng có chút tiền dư, ít nhất không lo cơm ăn áo mặc.

Quan trọng nhất là, lão gia đã ngoài bảy mươi, tuy thường xuyên đỏ mắt dùng bàn tay thô ráp sờ mông ta, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì ta thật.

Trên đường vào thành, bọn buôn người từng tốt bụng dạy dỗ chúng ta.

Hắn nói trong kinh thành nhiều người quyền quý, quy củ lớn, những người có thể vào nhà lớn làm nha hoàn đều là dân thường ở kinh kỳ.

Những người nhà quê như chúng ta, vào thành cũng giống như súc vật vậy.

Người có năng lực thì được giữ lại, người không có năng lực thì không biết bị bán đi đâu.

Nhưng nếu được các lão gia yêu thích, thu vào phòng làm thông phòng hoặc tiểu thiếp, quả thực là phúc lớn trời ban.

Ta thầm ghi nhớ những lời này trong lòng, cho nên lúc lão gia động tay động chân, cũng không phản kháng.

Phu nhân nhà này đã qua đời, không có nữ quyến nào khác, nếu ta có thể được ông ta thu làm thiếp, cũng coi như có nơi nương tựa.

Nhưng Tiểu Thung lại là một kẻ cứng đầu, nàng đến giờ vẫn không thể chấp nhận sự thật bị cha nương bán đi.

Trên đường bỏ trốn hai lần, không ngoại lệ đều bị bắt lại, chịu hai trận đòn.

Khó khăn lắm mới dưỡng thương xong trước khi vào kinh, lại vì lão gia sờ mó nàng, vừa khóc vừa la, còn đá vào hạ bộ của lão gia.

Ta nhìn nàng bị treo lên.

Tiểu tư cứ liên tục ném củi vào lửa, khói đen kịt hun khiến thân thể nàng quằn quại.

Roi mây đánh nàng cũng đã được hơ qua lửa, nàng khóc càng lợi hại, lão gia dường như càng hưng phấn.

Đợi lão gia thỏa mãn, Tiểu Thung cũng chỉ còn lại một hơi thở.

Tiểu tư ném nàng vào nhà củi, chỉ đợi nàng tắt thở liền cuốn chiếu vứt ra bãi tha ma.

Ta nhân lúc đêm không người ném cho nàng một chiếc bánh bao.

Lúc này ta mới hiểu, bọn buôn người nói không sai.

Trong mắt những người quyền quý này, chúng ta thực ra còn không bằng súc vật.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 2



3

Trong phủ không có nhiều người hầu, có hai tiểu tư theo lão gia ra ngoài.

Ta liền gánh vác việc giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ lão gia thường ngày.

Vì ta đảm đang, lão gia ngoài việc thỉnh thoảng động tay động chân, thường ngày đối với ta cũng coi như khoan dung.

Ta càng ngày càng tận tâm tận lực, thậm chí còn lén mua cao thơm, lúc hầu hạ ông ăn cơm liền thoa một chút.

Nhưng mãi đến năm thứ ba, ông cũng không hề có ý định cho ta làm thiếp.

Ngược lại, thỉnh thoảng lại lấy bài vị của phu nhân ra lau chùi cẩn thận.

Mỗi dịp lễ tết còn ch** n**c mắt khóc một trận.

Ta dần dần từ bỏ ý định, ngay cả cao thơm cũng cất đi.

Gặp Thẩm Trác năm đó, là năm thứ tư ta vào kinh.

Hắn là khách quý lão gia mời đến, lão gia đối với hắn cúi đầu khom lưng, thái độ khiêm nhường như một tên nô bộc hèn mọn.

"Xin Thẩm Thượng thư giơ cao đánh khẽ, để tiệm của thảo dân tiếp tục làm ăn, năm nay lợi nhuận năm thành, đều sẽ đưa đến phủ."

Lúc lão gia nói chuyện, ta đứng một bên rót rượu cho Thẩm Trác.

Đây là vị đại quan đầu tiên ta gặp sau khi vào kinh.

Hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng ngà, tuổi ngoài ba mươi.

Tuy chỉ ngồi ngay ngắn, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.

Chỉ là mày mắt nhàn nhạt, có chút lơ đãng, uống rượu cũng hờ hững.

Ta cố ý làm đổ rượu lên người hắn, lão gia mặt mày tái mét, bò rạp dưới chân hắn lau rượu.

"Thứ này có mắt không tròng, Thẩm đại nhân xin đừng chấp nhặt với nó, sau này thảo dân nhất định sẽ bán nó đi…"

Thẩm Trác mặt không chút biểu cảm cúi mắt nhìn ta.

Ta quỳ ở một bên khác của lão gia, cả người ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

"Bao nhiêu tuổi rồi."

"Sắp mười bảy rồi ạ."

"Mười bảy…"

Thẩm Trác miệng lẩm bẩm mấy lần chữ mười bảy.

Như đang nhìn ta, lại như qua ta mà nhìn thấy người nào khác.

Lão gia buôn bán cả đời, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.

"Nha đầu này là thảo dân mua mấy năm trước, lúc mới đến, vừa gầy vừa nhỏ."

"Nuôi mấy năm nay ngược lại càng ngày càng xinh đẹp, tuy không phải người kinh kỳ, nhưng người nhà quê chất phác, là người sạch sẽ."

Thẩm Trác gật đầu, cho phép lão gia tiếp tục mở tiệm, sau tiệc rượu, mang ta cùng về Thẩm phủ. 4

Ta tưởng đêm đó Thẩm Trác sẽ thu nhận ta.

Ít nhất theo hiểu biết của ta, việc các bậc quý nhân tặng nhau tỳ nữ tiểu thiếp là chuyện vô cùng bình thường.

Người ta nhận ngươi, tự nhiên là để ngủ, chẳng lẽ còn mang về thờ phụng sao.

Nghĩ đến đây, ta cố ý thoa một chút cao thơm đã để dành từ lâu.

Nhưng Thẩm Trác mơ mơ màng màng, vừa về đến phủ liền dẫn ta đi gặp con trai hắn, Thẩm Yếm Ly, người nhỏ hơn ta ba tuổi.

"Đây là tiểu công tử, sau này ngươi chăm sóc nó."

Thẩm Yếm Ly và Thẩm Trác giống nhau đến tám phần, chỉ là mày mắt còn chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng khí chất toàn thân lại ôn hòa tao nhã.

Trông có vẻ là người dễ gần.

Ta tuy nghi hoặc hành động này của Thẩm Trác có ý gì, nhưng cũng hiểu, một tỳ nữ như ta không có tư cách suy đoán tâm ý của chủ nhà.

Ta mong sau này có thể làm thông phòng hoặc tiểu thiếp cho Thẩm Trác, liền cười lấy lòng với Thẩm Yếm Ly.

Nhưng Thẩm Yếm Ly vẻ mặt ôn hòa lại sau khi bóng lưng Thẩm Trác khuất xa, lập tức thay đổi sắc mặt, đáy mắt đầy vẻ chán ghét.

"Đừng tưởng có vài phần giống mẫu thân, là có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng, mơ đi."

Nói xong chỉ vào bậc thềm đá dưới mái hiên, lạnh lùng nói.

"Đêm nay ngươi hầu hạ ở đó, tốt nhất tỉnh táo lại, xem rõ thân phận của mình."

Bây giờ vẫn còn cuối đông, sau khi Thẩm Yếm Ly ngủ, những người khác trong viện liền về phòng của mình.

Chỉ có ta co ro một cục ngồi dưới mái hiên ngắm trăng suốt đêm.

Ta cũng không oán Thẩm Yếm Ly, dù sao ta quả thực có ý định quyến rũ Thẩm Trác.

Nhưng biết làm sao đây? Lão gia mãi không chịu thu nhận ta, thân thể lại càng ngày càng yếu.

Ta một nha hoàn, không nơi nương tựa, nếu lão gia ch*t, lại không biết sẽ bị bán đi đâu.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 3



5

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Yếm Ly gọi ta hầu hạ rửa mặt.

Ta không nhịn được hắt hơi hai cái, liền nghe hắn châm chọc.

"Nếu cảm thấy hầu hạ ta khổ, thì từ đâu đến cút về đó đi, cũng không ai giữ ngươi."

"Kinh thành này người góa vợ không chỉ có cha ta, ngươi quyến rũ người khác có lẽ còn nhanh hơn."

Ta tự nhiên không thể kêu khổ, vắt khăn ấm cẩn thận lau mặt lau tay cho hắn, lại tỉ mỉ búi tóc.

Vì ta không đáp lời, Thẩm Yếm Ly cảm thấy có chút vô vị, nghịch một chiếc nỏ tinh xảo, tiện tay bắn ch&t một con chim sẻ bay qua dưới mái hiên.

Con chim sẻ đó giãy giụa hai cái liền không còn động tĩnh, Thẩm Yếm Ly nhếch môi cười, vẻ mặt hiển nhiên.

Nhưng ta nhìn con chim sẻ đó dần dần không còn động tĩnh, trong lòng lại không hiểu sao dâng lên một nỗi bi thương.

Từ đó về sau, ta càng ngày càng ngoan ngoãn, Thẩm Yếm Ly thỉnh thoảng châm chọc vài câu, ta cũng chỉ coi như không nghe thấy.

Mười mấy ngày sau, ta lại gặp Thẩm Trác.

Hắn là Hộ bộ Thượng thư, thường ngày công vụ bận rộn, rất ít khi về phủ.

Vừa vào phủ, liền đến viện của Thẩm Yếm Ly.

"Chung sống với A Ly có tốt không?"

Ta đang phơi quần áo, nghe thấy tiếng nói vui vẻ quay đầu lại, chạy đến trước mặt hắn, rụt rè đáp lời.

"Rất tốt, tiểu công tử ngoan ngoãn thông minh, đối với nô tỳ rất tốt."

"Đại nhân dùng bữa chưa ạ? Nô tỳ biết làm chút bánh ngọt, đại nhân có muốn nếm thử không?"

Thẩm Trác cười cười, "Ngươi đúng là rất ngoan ngoãn."

Ta muốn nói thêm với hắn vài câu, dù sao cũng khó có dịp gặp mặt.

Nhưng Thẩm Yếm Ly đột nhiên xuất hiện, hắn đứng sau lưng Thẩm Trác hung hăng trừng mắt nhìn ta, nắm tay thành một cục.

Ta cắn môi cúi đầu, không dám mở lời nữa.

Thẩm Trác không ở lại lâu, hắn khảo bài tập và tài cưỡi ngựa bắn cung của Thẩm Yếm Ly, rồi lại về công sở.

Buổi chiều hôm đó, ta quỳ ở hành lang chính viện hai canh giờ, nghe hạ nhân chỉ trỏ hai canh giờ.

"Lại một kẻ muốn quyến rũ đại nhân, không biết trời cao đất rộng…"

"Xem bộ dạng nghèo nàn của nó kìa, đại nhân chúng ta thân phận thế nào, công chúa còn xứng, một con bé nhà quê như nó cũng muốn dính vào."

"Không biết đại nhân nghĩ sao, hạ nhân trong phủ dù tệ thế nào cũng là dân kinh thành, nó dựa vào cái gì."

"Dựa vào cái gì? Dựa vào có vài phần giống tiên phu nhân chứ sao, mấy năm nay, đại nhân như bị ám ảnh rồi."

"Ôi, may mà có công tử ở đây, công tử sẽ không cho phép những tiện nhân này vào phủ đâu."

… 6

Thẩm Yếm Ly có hai người bạn thân là con nhà quan.

Một người tên Trần Khắc, thế tử nhà Tấn Vương.

Một người tên Ngô Dung, con trai dòng chính của Hình bộ Thị lang.

Ba người họ thỉnh thoảng lại đến phủ cùng Thẩm Yếm Ly đùa giỡn.

Trần Khắc tính tình trẻ con, chỉ thích nghịch ngợm nỏ tên hoặc dao găm của Thẩm Yếm Ly.

Ngô Dung lớn hơn một chút, không có hứng thú với đồ chơi trẻ con, thích trêu chọc nha hoàn trong phủ.

"Nghe bọn họ nói ngươi muốn làm thiếp cho Thẩm đại nhân? Đừng nói, trông cũng xinh đẹp hơn mấy tên nô tài trước đây."

Ta không hiểu ý hắn, chỉ cảm thấy bàn tay hắn khoác trên vai ta khiến ta khó chịu, liền cẩn thận lùi lại mấy bước.

Xa xa Thẩm Yếm Ly đang dạy Trần Khắc bắn nỏ, Ngô Dung chính là thấy ta không dám kêu la, càng ngày càng không kiêng dè.

"Theo Thẩm đại nhân thì có gì vui, tuổi của ông ấy đủ làm cha ngươi rồi."

"Hơn nữa, ai mà không biết Thẩm đại nhân chọn thiếp phải theo ý của Yếm Ly."

"Nó không ưa ngươi, ngươi liền không leo lên được giường của Thẩm đại nhân."

"Yếm Ly người này, ngươi nhìn thì thấy dễ nói chuyện, nhưng trong lòng lại cứng đầu lắm, ngươi không thể thành công đâu."

"Thay vì lãng phí thời gian, uổng phí tuổi xuân, chi bằng ngươi theo ta, làm thiếp ngươi không đủ tư cách, nhưng thông phòng thì có thể."

"Ít nhất ngươi cũng coi như nửa chủ tử đàng hoàng, không phải tốt hơn theo Thẩm đại nhân sao?"

Tay Ngô Dung ngày càng buông thả, đầu ngón tay hắn từ phía sau vén vạt áo ta lên, ý đồ s* s**ng.

Ta tự nhiên không thể để hắn được đắc ý, nhân lúc không ai để ý, hung hăng đạp vào chân hắn.

"A…"

Ngô Dung nhất thời không để ý, ta đã nhanh chân chạy đến bên cạnh Thẩm Yếm Ly.

"Công tử, uống chén trà đi, mùa đông thời tiết hanh khô, dễ nổi nóng."

Thẩm Yếm Ly đang chơi hứng khởi, vừa định nhận trà, liền nghe Ngô Dung nghiến răng nói.

"Yếm Ly, đây chính là bà mẹ kế nhỏ mà Thẩm đại nhân chọn cho ngươi sao?"

"Quả thực có vài phần giống Thẩm phu nhân, con nhà ai vậy? Sao trước đây chưa từng thấy?"

Sắc mặt Thẩm Yếm Ly đột nhiên trầm xuống, chén trà chưa cầm chắc đã buông tay.

Ta nghe người trong phủ nói, mẹ của Thẩm Yếm Ly gia thế hiển hách, giáo dưỡng cực tốt.

Thẩm Yếm Ly tôn trọng mẹ mình, ghét nhất là bị người khác so sánh với mẹ chàng.

Nghe lời Ngô Dung nói, Thẩm Yếm Ly lập tức ném nỏ tên đi, lạnh lùng nói.

"Một con bé nhà quê cũng xứng giống mẫu thân? Cút ra hậu viện đập băng đi."

Ta cúi người lui ra, lúc rời đi nhìn thấy Ngô Dung cười khẩy đắc ý.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 4



7

Đang lúc mùa đông giá rét, băng trong hồ hậu viện đóng rất chắc.

Ta quỳ trên đất cầm đục gắng sức vung lên, sức lực lớn như vậy rơi xuống mặt băng, cũng chỉ đục được một điểm nhỏ yếu ớt.

Đục được một khắc đồng hồ, mặt băng không hề nhúc nhích, ngược lại mảnh sứ vỡ lúc nãy theo sức ta càng đâm càng sâu, ống quần đỏ thẫm một mảng.

Ta thấy xung quanh không người, vén ống quần lên xem, mảnh vỡ đó phần lớn đã vào thịt.

Ta nghiến răng, nhắm mắt tay không kéo mảnh vỡ ra, lập tức máu chảy như suối.

Bên cạnh không có vật gì tiện tay, ta đang định xé một mảnh ống quần, cả người lại đột nhiên bị bóng râm bao phủ.

Ta ngước mắt, Thẩm Trác đã lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng ngồi xổm xuống.

"Bị thương sao không nói."

Thẩm Trác dịu dàng lau máu đang rỉ ra, lại cẩn thận thổi thổi.

"Vết thương nhỏ thôi ạ, đại nhân không cần bận tâm."

Thẩm Trác cẩn thận băng bó cho ta xong, mới cười nhìn ta.

"Nha đầu nhà ngươi cũng thú vị thật, vết thương sâu như vậy, A Ly chắc cũng phải khóc nhè, ngươi lại không khóc."

Ta ngơ ngác nhìn Thẩm Trác.

Hắn thật dịu dàng, nụ cười dịu dàng, đáy mắt thuần khiết, toàn thân đều tỏa ra khí chất thoải mái dễ chịu như gió xuân.

Ta hơi đỏ mặt, "Đại nhân nói đùa rồi, nô tỳ sao có thể so sánh với công tử."

Khóe miệng Thẩm Trác cong lên, xoa xoa đầu ta, "Có gì mà không thể, tiểu cô nương nên được yêu chiều hơn một chút mới phải."

Vì thương ta bị thương, Thẩm Trác không cho ta đập băng nữa, lại đích thân dìu ta về viện, đưa đến bên cạnh Thẩm Yếm Ly.

"Sau này việc đập băng đổi người khác làm đi, một tiểu cô nương như nó, lấy đâu ra sức mà đập băng."

Sắc mặt Thẩm Yếm Ly ôn nhuận gật đầu nhận lời, nhưng Thẩm Trác chân trước vừa đi, chân sau hắn liền nổi giận.

"Diệp Giao Giao, ngươi quỳ xuống cho ta!"

"Ngươi tiện như vậy, nhất quyết phải đi quyến rũ cha ta sao?"

"Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi, chỉ một lát như vậy, ngươi cũng có thể xuất hiện trước mặt ông ấy."

"Trước đây ta nghe người ta nói người nhà quê chất phác, ngươi đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, tất cả các cô nương trong phủ này cộng lại chắc cũng không nhiều mưu mẹo bằng ngươi."

"Ta vốn nghĩ ngươi đáng thương, mới miễn cưỡng giữ ngươi lại, nhưng ngươi nếu đã bất an phận như vậy, ta liền tìm một lý do đuổi ngươi ra khỏi phủ, cắt đứt ý đồ của ngươi!"

Nghe lời này, ta nghẹn thở, cũng không còn để ý đến vết thương trên chân, quỳ lết đến bên cạnh Thẩm Yếm Ly, run rẩy đưa tay kéo ống quần hắn.

"Công tử… đừng, cầu xin người đừng bán nô tỳ đi, nô tỳ sau này sẽ ngoan ngoãn hầu hạ công tử, không dám có ý đồ gì khác nữa… cầu xin công tử tha cho nô tỳ lần này…"

Thẩm Yếm Ly hung hăng rút tay áo ra, giọng nói trong trẻo kìm nén sự tức giận, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

"Hầu hạ ta? Hừ, các ngươi từng người một nói thì hay lắm, ai mà không coi ta như bàn đạp."

"Loại nữ nhân các ngươi, trông thì yếu đuối dễ bắt nạt, thực ra từng người một đều nhiều mưu mẹo hơn ai hết."

"Sau này một khi có cơ hội leo lên, liền lập tức tác oai tác quái, cậy vào sự sủng ái của nam nhân, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, loại người như ngươi ở kinh thành, ta gặp nhiều rồi…"

Thẩm Yếm Ly đột ngột quay đầu chỉ vào ta, lại khi nhìn thấy ống quần ta đột nhiên sững người, môi mấp máy mấy lần, mới mở lời.

"Chân ngươi sao vậy?" 8

"Diệp Giao Giao, ngươi có ngu không?"

"Ta bảo ngươi đi đục băng thì ngươi đi? Người khác không biết thân thể ngươi thế nào, chính ngươi cũng không biết sao?"

"Chân bị thương còn quỳ trên đất? Ngươi chê đi đường quá mệt, định làm người tàn phế à?"

Lúc Thẩm Yếm Ly bôi thuốc cho ta, nhìn thấy chiếc khăn lụa trắng, hắn khẽ chau mày, không chút do dự giật lấy ném xuống đất.

Ta nhìn chiếc khăn có chút tiếc nuối, gấm Thục đó, lại còn thêu tay hoa văn mây và viền chỉ vàng, bán ta đi cũng không đổi được một chiếc khăn như vậy.

Vậy mà Thẩm Trác mắt cũng không chớp đã lấy ra băng bó cho ta, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy của hắn, mặt ta bất giác đỏ ửng.

"Đau à?"

Thẩm Yếm Ly tưởng làm ta đau, ngượng ngùng thu tay lại, giọng điệu không dịu đi, nhưng trên mặt đã có chút áy náy.

"Ta đi mời phủ y, vết thương hơi sâu, ngươi là con gái, để lại sẹo không tốt."

Ta không quan tâm lắc đầu, "Nô tỳ chỉ là hạ nhân, không dám làm phiền phủ y."

Thẩm Yếm Ly nghẹn lời "Lanh mồm lanh miệng."

"Chuyện này cũng không phải tại ngươi, bị thương sao không nói, lúc nãy cũng không giải thích."

"Ngươi nếu nói rõ với ta, ta còn nói ngươi như vậy sao?"

Ta vội vàng nhận lỗi, nhân cơ hội níu lấy tay áo Thẩm Yếm Ly.

"Vậy công tử còn giận không? Còn đuổi nô tỳ đi không?"

"Nô tỳ thật sự không còn nơi nào để đi, công tử nếu không cần nô tỳ, nô tỳ…"

Thẩm Yếm Ly nhìn ta chau mày, môi mím chặt hồi lâu mới lên tiếng.

"Chỉ cần ngươi an phận giữ mình, ta sẽ không đuổi ngươi đi."
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 5



9

Sau khi Thẩm Yếm Ly đi, ta ngồi trên đầu giường suốt nửa đêm.

Hắn tuy vì nhất thời áy náy mà tạm thời giữ ta lại, nhưng tính tình của hắn, khó đảm bảo lần sau bị người khác khích bác sẽ không thật sự bán ta đi.

Nếu muốn có một nơi an thân lập mệnh, vẫn phải mau chóng nắm lấy Thẩm Trác mới được.10

Sau Lập xuân, Thánh thượng hạ chỉ năm nay tổ chức Thu săn.

Và đặc biệt ghi rõ, cho phép các công tử thế gia cùng đi theo hầu giá.

Thẩm Yếm Ly rất vui, nói rằng Thu săn như vậy mấy năm mới tổ chức một lần.

Nói là đi săn, thực chất là để chọn ra vài người tài giỏi vào triều.

Con cháu thế gia khác với dân thường, họ không cần tham gia khoa cử, phần lớn đều kế thừa chức vị của cha.

Nhưng cũng có người sớm vào triều, chính là những người được lòng Thánh thượng.

Thẩm Yếm Ly cùng Trần Khắc, Ngô Dung bàn bạc, định nhân lúc xuân về nắng đẹp đến bãi săn ngoại ô luyện tập cưỡi ngựa bắn cung nửa tháng.

Thẩm Trác tự nhiên ủng hộ, nghĩ đến ta bị thương, còn đặc biệt dặn dò Thẩm Yếm Ly mang người khác đi.

Thẩm Yếm Ly cũng không làm khó ta, nhưng ta lại biết càng lúc này, càng nên để Thẩm Yếm Ly cảm thấy áy náy với ta hơn.

Đêm đó liền thu dọn hành lý, ngày hôm sau cùng Thẩm Yếm Ly lên xe ngựa.

Thấy ta đi cùng, trong mắt Thẩm Yếm Ly có vài phần vui mừng, nhưng miệng lại không tha người.

"Không phải đã nói không cần ngươi theo, tiểu gia ta không có ngươi thì không được hay sao?"

Ta không nói gì, yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thẩm Yếm Ly chính là tính tình trẻ con, vừa muốn nổi giận lại vừa mong người khác dỗ dành.

Xe ngựa lắc lư ta mới phát hiện, Ngô Dung cũng mang theo một tỳ nữ, tỳ nữ đó ăn mặc vô cùng mát mẻ, để lộ một khoảng ngực trắng nõn.

Nhìn thấy ta, tỳ nữ mỉm cười ý nhị, suốt đường không nói gì.

Đến bãi săn, Thẩm Yếm Ly như được tháo cũi sổ lồng, chọn một con ngựa trắng khỏe mạnh, tung mình lên ngựa, phi nước đại đi.

Một trận bụi bay mù mịt, đợi bụi lắng xuống, chỉ thấy xa xa thiếu niên cưỡi ngựa tung hoành, ý khí hăng hái.

Ta chống cằm ngồi trên đá chờ đợi, lại mơ hồ qua Thẩm Yếm Ly mà nhìn thấy vài phần phong thái trẻ tuổi của Thẩm Trác.

Thẩm Yếm Ly giương cung bắn tên, giơ tay bắn hạ một con chim ưng, đám tiểu đồng đồng thanh reo hò, ta cũng không nhịn được mà cười theo.

"Hắn đối tốt với ngươi không?"

Tỳ nữ của Ngô Dung không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh ta.

Ta mờ mịt nhìn nàng, lại cảm thấy nàng có vài phần quen mắt.

"Trước đây chỉ nghe nói Thẩm gia tiểu công tử là lương kim mỹ ngọc trong số các công tử thế gia, ta vốn tưởng khen là phẩm hạnh của hắn, hôm nay nhìn thấy mới biết, lại thật sự có nam tử tuyệt thế siêu phàm như vậy."

Bên kia Thẩm Yếm Ly liên tiếp bắn hạ con mồi, Ngô Dung theo sát phía sau, muốn cùng hắn tranh cao thấp, nhưng tài cưỡi ngựa bắn cung luôn kém hơn một chút, trên mặt không khỏi có vài phần thất bại.

Trần Khắc cũng đuổi theo sát sao, nhưng thực sự quá nho nhã, không có chút khả năng chiến thắng nào, khác biệt thấy rõ, Thẩm Yếm Ly ung dung tự tại.

"Nói ra, ngươi dường như luôn may mắn hơn ta."

Lời này dần dần có chút ý tứ, ta nhìn chằm chằm vào tỳ nữ.

Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng Tiểu Thung bị bán đi ngày đó.

Ngày thứ mười bốn Tiểu Thung bị nhốt trong nhà củi, vẫn còn chút hơi thở.

Lão gia không ngờ nàng lại sống dai như vậy, nhưng vừa không muốn nuôi nàng nữa, cũng không thể thật sự đánh chết nàng, liền mang một tên buôn người về.

Tên buôn người đó trông hung dữ, trên mặt có một vết sẹo rất sâu, thân hình còn béo tốt hơn cả hai lão gia cộng lại, trông rất đáng sợ.

Tiểu Thung không muốn đi theo hắn, lại định đập đầu chết tại chỗ.

Là lão gia nhanh tay lẹ mắt, một chưởng đánh vào gáy nàng, mới dùng một quan tiền bán Tiểu Thung đi.

Tên buôn người trả tiền xong, liền xách Tiểu Thung đang hôn mê lên kiệu.

Kiệu lắc lư rời khỏi mặt đất, đi chưa được mấy bước, ta liền nghe thấy tiếng hét của Tiểu Thung, và tiếng chửi bới của tên buôn người.

"Sao lại nát như vậy, phỉ, đồ bỏ đi…"

Mấy năm sau, ta không còn nghe được tin tức gì của Tiểu Thung nữa.

Ta tưởng nàng đã chết rồi, bây giờ nhìn thấy nàng sống sờ sờ như vậy, trong lòng cũng dâng lên vài phần vui mừng.

"Hóa ra là ngươi, xinh đẹp như vậy, ta nhất thời không nhận ra."

Tiểu Thung cũng cười theo, "Thiếu gia đối với ta rất tốt, từ khi thu nhận ta, liền không đến chỗ người khác nữa, thứ gì tốt cũng dành cho ta, ta tự nhiên ngày càng tốt hơn."

Ta vui vẻ gật đầu, nhưng nghĩ đến vẻ nhẹ dạ của Ngô Dung, lại không nhịn được mà nói thêm vài câu.

"Tuy bây giờ hắn đối tốt với ngươi, nhưng thân phận chúng ta không ra gì, ngươi đừng quá tin nam nhân, vẫn nên lo cho bản thân nhiều hơn."

Tiểu Thung nhìn ta đầy ẩn ý, "Tự nhiên, ta tự nhiên sẽ lo cho bản thân."
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 6



11

"Diệp Giao Giao, trà đâu?"

"Tiểu gia mệt chết mệt sống đi săn, ngươi lại trốn việc nhàn hạ."

Nghe thấy tiếng Thẩm Yếm Ly, ta vội vàng đứng dậy, nhất thời quên mất mình bị thương, người đổ thẳng về phía trước.

Thẩm Yếm Ly nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy ta, ghét bỏ nói.

"Diệp Giao Giao, ngươi là heo sao? Chính mình bị thương không nhớ, ngươi định ngã ch*t để gây thêm phiền phức cho tiểu gia à?"

Ta gãi gãi mũi cười ngốc với Thẩm Yếm Ly "Công tử, xin lỗi…"

Thẩm Yếm Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Trần Khắc, Ngô Dung, "Các ngươi chơi trước đi, ta đưa nó về lều trước."

Tiểu Thung vẻ mặt lo lắng đi tới "Bị thương sao? Nô tỳ thay công tử xem cho nàng?"

Thẩm Yếm Ly đối với người ngoài luôn hòa nhã, cười cảm ơn rồi lại nói.

"Không cần, bị thương ở bắp chân, ta bôi thuốc cho nàng là được, ngươi hầu hạ Ngô huynh đi."

Ta cười trấn an Tiểu Thung, ra hiệu ta không sao, Tiểu Thung cũng không ngăn cản nữa, đến bên cạnh Ngô Dung.

"Ta đã nói rồi, cho ngươi ở phủ dưỡng thương, nhất quyết phải theo gia đến đây, gia không có ngươi thì không được hay sao?"

"Vô cớ gây thêm gánh nặng cho gia."

"Các cô nương các ngươi à, đúng là phiền phức, vừa dính người vừa làm màu..."

Về đến lều, Thẩm Yếm Ly đỡ ta ngồi xuống, thay thuốc cho ta, lại lẩm bẩm.

"Ngô huynh nói tối nướng ngỗng trời, thứ đó rất bổ, ngươi ăn nhiều một chút."

"Vết thương này mãi không lành, hy vọng ăn thịt bổ thịt vậy."12

Đêm đó Thẩm Yếm Ly uống đến rất khuya.

Lúc hắn về, ta đã dựa vào lều ngủ được một lúc.

"Diệp Giao Giao, mau đến đỡ tiểu gia."

Thẩm Yếm Ly say rượu mặt mày ửng hồng, hắn vốn đã môi hồng răng trắng, lúc này lại thêm men say, đáy mắt như phủ một lớp nước long lanh ánh sao.

Ta vắt khăn ấm lau mặt lau tay cho hắn, đột nhiên bị hắn đỏ mặt nắm lấy cổ tay.

"Ngươi nói xem, mùi vị nữ nhân thật sự quyến rũ đến vậy sao?"

"Ừm?"

Thẩm Yếm Ly cởi cúc áo trước ngực, tay áo cũng xắn lên một chút.

Môi hắn mấp máy, hơi thở ấm nóng xen lẫn mùi rượu phả vào mặt ta.

Lại đưa ngón tay chạm vào môi ta, đáy mắt phủ một lớp sương mờ.

"Mềm thật, đúng là có chút khác biệt với nam nhân…"

"Cái gì?"

Nghe thấy tiếng ta, Thẩm Yếm Ly đột ngột ngồi dậy, gắng sức lắc lắc đầu.

"Không có gì, nói ngươi cũng không hiểu, không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ đi."

Ta gật đầu, ra khỏi lều.

Đêm trong thung lũng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng r*n r* khe khẽ của nữ tử và tiếng th* d*c không kìm được của nam nhân từ chiếc lều cách đó không xa.

Thẩm Yếm Ly, vẻ mặt đó, chẳng lẽ đã nghe thấy?13

Những ngày sau đó, Thẩm Yếm Ly luyện tập vô cùng chăm chỉ.

Chim bay trên trời, thú chạy dưới đất, hắn săn bắn thỏa thích.

Trần Khắc sùng bái hắn nhất, cứ lẽo đẽo theo sau khen ngợi.

"A Ly giỏi thật, tài nghệ như vậy, Thánh thượng nhất định sẽ phong cho ngươi chức Tán kỵ thị lang."

Ngô Dung ôm Tiểu Thung cũng ở một bên khác khen theo.

"Thẩm đại nhân văn võ song toàn, hổ phụ vô khuyển tử, A Ly tự nhiên sau này sẽ phi thường."

Nói xong lại véo véo má Tiểu Thung, trêu đùa.

"Nha đầu nhà ngươi xưa nay miệng ngọt, còn không mau sớm chúc mừng vị Thị lang đại nhân tương lai của chúng ta, nếu sau này hắn còn nhớ đến ngươi, cũng là phúc của ngươi."

Tiểu Thung cũng không làm màu, dịu dàng quyến rũ hành lễ với Thẩm Yếm Ly.

"Nô tỳ Xuân Nhi chúc công tử Thu săn giành được giải nhất, một lần đoạt giải đứng đầu."

Thẩm Yếm Ly không biết nghĩ đến điều gì, mặt hơi đỏ lên, nói cảm ơn rồi kéo tay ta đi về phía lều.

Ta nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tiểu Thung.

Dù bị ta nhìn thấy, nàng cũng không chút che giấu mà nhìn Thẩm Yếm Ly, ánh mắt đó nóng rực, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ yêu mến.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 7



14

Mấy ngày trước khi về kinh, Thẩm Yếm Ly lại cùng bọn họ uống rượu đến khuya.

Ta sợ hắn đêm lạnh, liền lấy áo đi tìm hắn.

Lúc đó đã đến canh ba, bên đống lửa trại Trần Khắc và Ngô Dung vẫn còn đang cụng ly đổi chén.

Ta đi khắp nơi tìm Thẩm Yếm Ly, lại nhìn thấy Tiểu Thung dìu Thẩm Yếm Ly vội vàng đi về phía sau núi.

"Diệp Giao Giao, tiểu gia trên người nóng quá, tối nay muốn tắm…"

"Ừm, công tử đừng vội, chúng ta tắm ngay."

"Nói bậy, Diệp Giao Giao, ngươi lại lừa người, trong núi này lấy đâu ra nước mà tắm…"

"Nô tì không lừa công tử, công tử theo nô tì đi là biết, còn thoải mái hơn tắm nhiều."



Thật ra, công tử trạc tuổi Thẩm Yếm Ly, có một người thông phòng là chuyện vô cùng bình thường.

Ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ, cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Nhưng ta lại nhớ Thẩm Trác dặn ta chăm sóc Thẩm Yếm Ly cho tốt, nhất thời có chút do dự.

Hắn nếu lúc tỉnh táo làm những chuyện này, ta không nên ngăn cản, nhưng lỡ như hắn không muốn thì sao?

"Công tử trên người thơm quá, có phải đã thoa cao thơm không."

"Thoa cao thơm gì, Diệp Giao Giao, gia là một đại nam nhân, chưa bao giờ thoa cao thơm."

"Ừm, vậy đó là mùi hương cơ thể của công tử, thơm quá, nô tì rất thích công tử…"

Lúc ta còn đang ngẩn người, Tiểu Thung đã dìu Thẩm Yếm Ly ngồi xuống dưới một gốc cây lớn.

Nàng thật sự rất thích Thẩm Yếm Ly, lại còn cởi áo ngoài trải xuống đất mới để Thẩm Yếm Ly ngồi.

Còn Thẩm Yếm Ly thì ngồi dưới gốc cây ngẩn người, trông vừa vô tội vừa mờ mịt.

"Ngươi thích ta… nhưng ngươi không phải thích…"

Tiểu Thung không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới, một tay kéo áo mình một tay kéo áo Thẩm Yếm Ly.

"Nô tì ngoài công tử ra không thích ai cả, nô tì chỉ thích công tử, công tử có thích nô tì không?"

Thẩm Yếm Ly tên ngốc đó vẫn còn ngơ ngác suy nghĩ, áo quần sắp bị l*t s*ch rồi.

"Công tử thu nhận nô tì đi được không, nô tì không quan tâm danh phận, chỉ cần được ở bên cạnh công tử, bảo nô tì làm gì cũng bằng lòng…"

Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn bước ra, một tay kéo Tiểu Thung dậy.

Nhìn thấy ta, Tiểu Thung không chút bối rối khi bị bắt gặp, "Làm gì, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác."

"Ngươi hôm nay thành toàn ta chính là thành toàn chính mình, với thân phận của ngươi, hắn ngay cả nâng ngươi làm thiếp cũng khó."

"Sau này nếu chủ mẫu vào phủ, ngươi có được kết cục tốt đẹp gì, nhưng nếu hai chúng ta liên thủ thì khác, ít nhất cũng có thể có một chỗ đứng trong Thẩm phủ."

"Ngươi bây giờ cứ coi như không nhìn thấy gì, về lều của ngươi đi."

Nói xong Tiểu Thung lại nhào vào người Thẩm Yếm Ly, nhưng nàng nhào mấy lần cũng không động đậy được.

"Ngươi chẳng lẽ muốn độc chiếm hắn?"

Ta bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thung, "Hắn nếu muốn ngươi, đợi hắn tỉnh táo, hắn mang ngươi về phủ, ta không nói hai lời, nhưng lúc này hắn thần trí không rõ, ngươi không thể ép hắn."

Tiểu Thung cười khẩy, "Ép hắn? Hừ, đừng nói hắn ở tuổi này huyết khí mạnh mẽ."

"Ngay cả lão già cổ chôn xuống đất kia chẳng phải cũng cách ba bữa lại níu lấy ngươi làm một hồi sao?"

"Sao, sống mấy năm sung sướng, liền quên mất chuyện khốn khổ đó rồi?"

Ta đẩy Tiểu Thung ra, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Yếm Ly cúi người dìu hắn dậy.

Thẩm Yếm Ly tuy có chút mơ hồ, ta ngày ngày hầu hạ hắn, hắn quen rồi.

Không tốn mấy sức, liền dựa vào ta đứng dậy.

Lúc đi ngang qua Tiểu Thung, ta lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.15

Lửa trại đã tắt, xem ra bọn họ đã về.

Như vậy cũng tốt, nếu không có lý cũng nói không rõ.

Ta dìu Thẩm Yếm Ly đi về phía lều, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Ta chỉ có một người bạn này, bây giờ thì tốt rồi, một người cũng không còn."

"Đều tại ngươi, trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn say rượu, không uống được thì uống ít thôi chứ, hại ta ngay cả bạn bè cũng không có."

Thẩm Yếm Ly đã ngủ say, lúc gần đến lều, Ngô Dung lại từ trong lều chúng ta chui ra.

Nhìn thấy ta, Ngô Dung trước là vui mừng, lại khi nhìn thấy Thẩm Yếm Ly bên cạnh ta, sắc mặt lại trầm xuống dữ dội.

Ta đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của Tiểu Thung ngày đó, nàng nhìn ta khe khẽ nói nàng sẽ lo cho bản thân.

Ngày đó ta không nghĩ nhiều, lúc này mới hiểu ra, hóa ra, trong kế hoạch của nàng, lại cũng bao gồm cả ta.

Ngô Dung muốn đưa tay dìu Thẩm Yếm Ly, ta đột ngột lùi lại hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

"Ta chỉ muốn giúp ngươi."

Ta không nói gì, vẻ mặt lại lạnh lùng.

Ngô Dung cũng không che giấu nữa, uy h**p nói.

"Ngươi chắc chắn muốn đối đầu với ta."

Ta không đáp lời, dìu Thẩm Yếm Ly vào lều.

Ngô Dung nhìn một lúc, phất tay áo, bỏ đi.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 8



16

Sau khi Thẩm Yếm Ly tỉnh rượu cũng không nhớ chuyện tối qua.

Hắn vẫn cùng Ngô Dung xưng huynh gọi đệ, uống rượu cưỡi ngựa, hệt như một tên ngốc.

Nhưng ta cũng không định nói cho hắn biết, lão gia trước đây từng dạy ta, người muốn sống tốt, thì phải thông minh một chút.

Không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói, không cần hiểu thì nên giả ngốc.

Thấy sắp đến ngày về, ta bận rộn thu dọn đồ đạc, Thẩm Yếm Ly liền lẽo đẽo theo sau ta lải nhải.

"Diệp Giao Giao, bộ lông cáo này thật sự rất tốt, ngươi thật sự không muốn may một chiếc áo dày sao?"

"Thứ này hiếm có lắm, tiểu gia vì muốn giữ nguyên bộ da, đã bắn trúng trán nó, phẩm tướng này nếu mang ra tiệm, ít nhất cũng bán được một trăm lạng."

Ta không quay đầu lại, "Nô tỳ chỉ là một hạ nhân, nếu mặc thứ này phô trương ngoài chợ, người khác sẽ nói thế nào?"

"Nô tỳ cảm ơn ý tốt của công tử, công tử vẫn nên mang về tặng cho đại nhân đi, đại nhân nhìn thấy sẽ vui."

Thẩm Yếm Ly cười khẩy một tiếng, dựa vào ghế mềm lười biếng ngồi.

"Chỉ cần ta tài bắn cung giỏi cha ta sẽ vui, ông ấy đâu cần những thứ vật ngoài thân này."

Ta "ừ" một tiếng, "Vậy thì giữ lại sau này tặng người khác, dù sao cũng không lãng phí."

Thẩm Yếm Ly không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đoàn người ở ngoài bãi săn chia tay nhau, người khác không nhìn ra điều gì, chỉ có Tiểu Thung quyến luyến không rời, vẻ mặt không cam lòng.17

Lúc về phủ, Thẩm Trác đã đợi sẵn trong phủ.

Hắn hài lòng vỗ vai Thẩm Yếm Ly, vẻ mặt hân hoan.

"Ly nhi, mẫu thân con nếu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của con, nhất định sẽ rất vui mừng."

Thẩm Yếm Ly nghe thấy hai chữ "mẫu thân", vẻ mặt không hiểu sao lại dịu dàng.

Hai cha con hiếm khi ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm tối.

Còn ta thì lúc rót rượu cho Thẩm Trác, lúc lại rót trà cho Thẩm Yếm Ly.

Vẫn là Thẩm Trác cười vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, "Không có người ngoài, ngươi ngồi xuống cùng đi."

Sắc mặt Thẩm Yếm Ly thoáng chút không tốt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Sau đó để lấy lòng Thẩm Yếm Ly, ta liền liên tục gắp thức ăn cho hắn.

"Thuế thương ở đất Thục có chút vấn đề, Thánh thượng bảo ta lén đi điều tra, ngày mai sẽ rời phủ."

Thẩm Yếm Ly gật đầu, lại nghe Thẩm Trác nói.

"Ta không ở trong phủ, ngươi ngoan ngoãn ở cùng Giao Giao, tính tình ngươi đôi khi nóng nảy, nó lại trầm ổn hơn, hãy nghe lời nó nhiều hơn."

Lời này vừa nói xong, Thẩm Yếm Ly không nói nữa, hắn một hơi uống cạn chén trà, liền muốn về nghỉ ngơi.

Thẩm Trác cũng không ngăn hắn, chỉ nhìn ta một cái, ra hiệu ta ở lại.

Đợi Thẩm Yếm Ly đi xa, Thẩm Trác mới ôn hòa nói.

"Chăm sóc A Ly có mệt không?"

"Trước đây nó không phải tính tình như vậy, là sau khi mẫu thân nó mất mới trở nên như thế."

Thẩm Trác nói, từ khi Thẩm phu nhân qua đời, Thái hậu hoặc Thánh thượng không ít lần lo lắng tìm người nối dây tơ cho hắn.

Các tiểu thư khuê các ở kinh thành cũng đã xem mắt không ít, nhưng hoặc là không lọt vào mắt Thẩm Yếm Ly, hoặc là không chịu nổi tính tình của Thẩm Yếm Ly.

"Ngươi là người duy nhất ở trong phủ lâu như vậy."

"Ta đối với việc tái giá thực ra không có chấp niệm, nhưng ta biết A Ly rất nhớ mẫu thân nó, cũng cần một người chăm sóc."

"Nó tuy miệng không nói, nhưng ta nhìn ra nó không có ác ý với ngươi, đợi ngươi qua mười tám tuổi, ta sẽ cưới ngươi về."

Cưới ta…

Ta ngẩng đầu, hốc mắt có chút nóng lên.

"Nô tỳ… nô tỳ không xứng với đại nhân."

Thẩm Trác cười cười, "Ta lớn hơn ngươi nhiều như vậy, xét về xứng đôi, quả thực ta có chút không xứng với ngươi."

"Nhưng nếu A Ly thích ngươi, sau này phiền ngươi chăm sóc nó nhiều hơn, ta công vụ bận rộn, rất ít khi ở nhà, phiền ngươi nhọc lòng nhiều."

Ta cảm kích gật đầu lia lịa.

Một là cảm kích Thẩm Trác nói rõ ràng, hắn chắc sợ ta có ý đồ khác, nên nói thẳng với ta, hắn cưới ta chỉ là để tìm một người nữ nhân thật lòng đối tốt với Thẩm Yếm Ly.

Hai là cảm kích hắn bằng lòng cưới ta làm vợ, chứ không phải thiếp hay thông phòng.

Ta đối với Thẩm Trác có tình ý, lần đầu tiên gặp được nam nhân đối xử với ta dịu dàng hòa nhã như vậy, ta không thể nói mình không động lòng.

Nhưng tương ứng, ta cũng hiểu, tình yêu nam nữ không thuộc về loại người như ta.

So với tình yêu hư ảo, ta càng hy vọng có một nơi nương tựa an ổn.18

Ta vui vẻ trở về viện.

Đèn trong phòng Thẩm Yếm Ly đã tắt.

Ta không yên tâm lại vào phòng, lấy khăn ấm lau mặt lau tay cho Thẩm Yếm Ly, rồi mới khẽ khàng rời đi.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 9



19

Mấy tháng sau khi Thẩm Trác đi, ta và Thẩm Yếm Ly luôn sống yên ổn.

Xuân qua thu lại, rất nhanh đã đến Thu săn.

Bãi săn hoàng gia ngoài các phi tần đi theo hầu giá của Hoàng thượng, không cho phép nữ quyến khác đi theo.

Thẩm Yếm Ly vốn không định mang ta theo, nhưng ta gần đây tim cứ đập thình thịch, cứng rắn ép hắn cho ta cải trang thành tiểu đồng đi theo.

Lần đi săn này không giống lần trước chúng ta đi riêng, lều trại san sát, rìa núi vây đầy cấm vệ quân trong cung.

Ta không thể theo Thẩm Yếm Ly vào bãi săn, lại sợ người khác nhận ra ta là nữ nhi, chỉ có thể ở trong lều của hắn yên lặng chờ đợi.

Lều của Thẩm Yếm Ly ở giữa lều của Ngô Dung và Trần Khắc, lúc đi ngang qua lều của Ngô Dung, ta nhìn thấy Tiểu Thung trong lều.

Đúng, là Tiểu Thung, tuy nàng mặc y phục tiểu đồng, nhưng ta vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

Không hiểu sao, Tiểu Thung mặt mày tái nhợt, người cũng gầy hơn mấy tháng trước một vòng, cả người lọt thỏm trong bộ quần áo rộng thùng thình trông rất không hài hòa.

Ta vẻ mặt như thường trở về lều, nghe thấy một tiếng pháo hiệu, biết cuộc đi săn bắt đầu.

Đêm đó Thẩm Yếm Ly trở về rất vui vẻ, hắn thần bí nói với ta.

"Ta nghe Cao công công nói, phần thưởng cho người đứng đầu lần này là độc nhất vô nhị."

"Ngô Dung bọn họ đều đoán rằng Cao thống lĩnh của Vũ Lâm quân vừa bị Hoàng thượng cách chức, lần Thu săn này, e rằng muốn chọn một người võ công cao cường trực tiếp tiếp quản Vũ Lâm quân."

"Vũ Lâm quân trực tiếp nhận lệnh của Thánh thượng, chức vị này có tiền đồ hơn Tán kỵ nhiều."

Thẩm Yếm Ly vui vẻ ngả người trên giường, vẻ mặt tự tin.

"Hôm nay trong số các công tử thế gia, con mồi của ta nhiều nhất, Thánh thượng vô cùng vui vẻ, khen ta tuổi trẻ tài cao, đợi cha ta từ đất Thục trở về, nói không chừng ta đã là thống lĩnh Vũ Lâm quân rồi."

"Công tử vẫn nên cẩn thận một chút, trong bãi săn đao kiếm không có mắt, xin đừng sơ suất, làm thống lĩnh hay không thì tính sau, nhất định phải đảm bảo an toàn."

Thẩm Yếm Ly cười khẩy một tiếng, "nữ nhân nông cạn, nam nhân vào bãi săn, chính là chơi trò k*ch th*ch, chinh phục mãnh thú hung dữ nhất, đó là huy dũng mãnh, há có thể vì tham sống sợ chết mà trốn ở phía sau."

Ta đưa trà đến bên miệng Thẩm Yếm Ly, lại lau mặt lau tay cho hắn, thay cho hắn bộ quần áo khô ráo.

"Ngươi giành được giải nhất tự nhiên khiến người ta vui mừng, nhưng nếu cái giá của việc giành giải nhất là bị thương, vậy nô tỳ thà ngươi không giành được giải nhất này."

Thẩm Yếm Ly cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười, "Diệp Giao Giao, ngươi thật sự đã nhập vai bà mẹ kế nhỏ của ta đến mức không thể thoát ra rồi sao? Cha ta lại không có ở đây, ngươi bớt làm những trò giả tạo đó đi, như thể quan tâm ta lắm vậy."

Từ lần trước Thẩm Trác giữ ta lại một mình, Thẩm Yếm Ly liền đối xử với ta lạnh nhạt.

Ngươi nói hắn không nhiệt tình, hắn vẫn nói chuyện với ta, để ta hầu hạ chăm sóc.

Ngươi nói hắn nhiệt tình, nhưng ta lại rõ ràng cảm thấy hắn qua loa.

Nhưng hắn không nhắc đến, ta liền cũng giả vờ không biết, sống qua ngày.

Nhưng nếu hắn đã chủ động mở lời, ta nghĩ cũng nên nói rõ với hắn.

"Công tử không cần nói móc, nô tỳ nếu không thật lòng quan tâm công tử, không cần thiết phải phạm tội khi quân mà theo công tử lên núi chịu khổ."

"Công tử nghĩ nô tỳ có mục đích không trong sạch cũng được, giả dối cũng được, nhưng nô tỳ đều mong công tử có thể yêu thương bản thân."

Nói xong ta liền bưng chậu đi ra ngoài.20

Mấy ngày trước, Thẩm Yếm Ly đều là người săn được nhiều con mồi nhất.

Thấy Thu săn đã qua được một nửa, xảy ra chuyện rồi.

Đêm đó một đám thế tử uống nhiều rượu, có thị vệ nhìn thấy một vị công tử ôm nữ nhân vào hậu sơn.

Nếu nói chuyện này, không phải chuyện lớn, nhưng đây là Thu săn.

Thánh giá ở đây, ai dám làm càn, quả thực là tìm chết.

Nghe nói chuyện này xong, để cẩn thận, ta cố ý đi qua lều của Ngô Dung một chuyến.

Phát hiện bên trong không một bóng người, ta lập tức trong lòng có chút hoảng loạn.

Ngô Dung ngày ngày cùng Tiểu Thung ngủ trong lều, hắn nếu có ý về lều thì thôi, hà tất phải cố ý đến hậu sơn?

Nghĩ đến ánh mắt của Tiểu Thung đối với Thẩm Yếm Ly ngày đó, ta cầm một con dao găm lén lút đi về phía hậu sơn.

Để tìm kẻ gây rối, thị vệ đã huy động không ít người, ta không chen vào chỗ đông người, mà đi về phía gốc cây lớn lúc trước.

Còn chưa đến gần, liền nhìn thấy một bóng người lén lút trốn sau tảng đá lớn.

Bóng người đó dường như rất sốt ruột, lúc thì nhìn xuống dưới gốc cây, lúc lại nhìn khắp nơi tìm cấm vệ.

Ta đứng trên cao, liếc mắt một cái liền nhìn rõ tình hình dưới gốc cây.

Thẩm Yếm Ly và Tiểu Thung đều ở đó, Thẩm Yếm Ly dường như cử động rất khó khăn, bộ dạng của Tiểu Thung cũng rất không bình thường, cứ nhào vào người Thẩm Yếm Ly, Thẩm Yếm Ly cứ lắc đầu, trông rất đau khổ.

Ta nheo mắt lén lút đến sau lưng bóng người đó.

Lúc bóng người đó quay đầu lại, ta dùng dao găm hung hăng đập vào gáy hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân của thị vệ từ xa ngày càng gần, ta dùng hết sức bình sinh vác người đó đến dưới gốc cây, kéo Thẩm Yếm Ly chạy về phía bên kia…
 
Back
Top Bottom