Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ

Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 10



21

"Ta nóng quá… nóng quá…"

Trạng thái của Thẩm Yếm Ly không bình thường, mặt hắn đỏ bừng, miệng liên tục thở ra những hơi thở nóng bỏng khêu gợi.

Để tránh thị vệ, đi một đoạn đường ta lại phải đè hắn xuống trốn ở góc tường.

Nhưng Thẩm Yếm Ly không chịu phối hợp, hắn cứ dính sát vào người ta, tay siết chặt eo ta ngày càng chặt.

"Công tử… đừng lên tiếng, bị người ta nghe thấy sẽ gặp chuyện đó."

Cổ tay Thẩm Yếm Ly có vết máu, xem ra trước đó hắn đã thần trí không rõ, nhưng vì muốn tỉnh táo trong chốc lát, đã tự làm mình bị thương.

Nhưng lúc nãy nhìn thấy ta, hắn như trút được gánh nặng, dây thần kinh căng cứng thả lỏng, cả người liền rơi vào trạng thái mơ màng.

"Trên người ngươi mát quá… ôm ta đi…"

Thị vệ ngày càng đến gần, cứ thế này, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động.

Ta nhìn chằm chằm Thẩm Yếm Ly một lúc, lúc thị vệ đến gần, liền chặn miệng hắn lại.

Môi chạm môi, Thẩm Yếm Ly liền không thầy tự thông mà luồn vào miệng ta.

Môi lưỡi nóng bỏng, trên người ta cũng nóng theo.

Trong núi không thể ở lâu, lúc này thị vệ đang tìm kẻ gây rối, chưa chắc Thánh thượng sẽ không đến lều kiểm tra người.

Vẫn phải mau chóng trở về.

Ta kéo Thẩm Yếm Ly vừa trốn vừa hôn, cuối cùng cũng kịp lúc thị vệ đến trước, cùng Thẩm Yếm Ly về lều.

"Thẩm công tử có ở đó không?"

Thẩm Yếm Ly bị ta trói tay chân, trên người đè chăn dày, nhất thời không giãy ra được.

Ta vội vàng chạy ra, nói với thị vệ, "Công tử chúng tôi say rượu, đã ngủ rồi."

Thị vệ vén rèm nhìn vào, gật đầu, "Như vậy, chúng tôi không làm phiền nữa."

Rồi lại đến lều tiếp theo.

Ta ghé vào khe hở của lều nghe ngóng một lúc, quả nhiên nghe thấy thị vệ hét lớn.

"Lều của Ngô công tử không có người…"

Hừ, đáng đời.

Ta đang hả hê, eo đột nhiên bị một đôi tay nóng bỏng ôm lấy.

Không đợi ta mở miệng, Thẩm Yếm Ly liền nắm lấy gáy ta, không chút do dự chặn lấy môi ta.

"Mềm quá… Diệp Giao Giao… ngươi mềm quá…"

"Trên người ngươi thoải mái quá… ôm ta đi…"



Trong lúc đó ta lấy nước tạt vào người Thẩm Yếm Ly, hắn tỉnh táo trong chốc lát, rồi lại tiếp tục chìm đắm.

Thuốc này mạnh thật, cũng không biết Ngô Dung lấy từ đâu ra.

Ban đầu ta còn có thể nghĩ cách để hắn tỉnh táo, sau đó…

Ta người thì vẫn còn tỉnh, chỉ là không còn sức lực…22

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng hét thất thanh làm cho tỉnh giấc.

Ta đột ngột ngồi dậy, mới muộn màng nhận ra toàn thân đau nhức vô cùng.

Thẩm Yếm Ly cũng mở mắt, trước tiên nhìn ta một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng, nhanh chóng lan đến tận mang tai.

Hắn liếc nhìn bờ vai trần của ta, có chút hoảng hốt quay đi, giọng hơi khàn.

"Ta… sao cổ họng ta lại đau như vậy?"

Ta nhìn Thẩm Yếm Ly một lúc, "Công tử ngày thường trông rất trầm ổn, sao lại thích th* d*c như vậy…"

Thẩm Yếm Ly đỏ mặt che miệng ta "Gia là… trúng thuốc!"

Ta "ồ" một tiếng, lấy áo khoác lên người hắn, dặn dò.

"Bất kể lát nữa bị tra hỏi thế nào, công tử cứ một mực nói tối qua uống nhiều rượu rồi về ngủ say như chết."

"Nô tỳ không thể ra ngoài, Ngô công tử nếu nhìn thấy nô tỳ, nhất định sẽ vu oan công tử mang theo nữ quyến."

"Công tử tự mình đi đi."

Thẩm Yếm Ly nhìn ta ngập ngừng, nhanh nhẹn mặc áo vào, lúc ra khỏi lều quay đầu lại nói.

"Đợi về rồi, chúng ta nói chuyện."
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 11



23

Chuyện Ngô Dung mang theo tỳ nữ vào núi, đã chọc giận Thánh thượng.

Thánh thượng nổi giận, tuyên bố Thu săn kết thúc sớm, ngay trong ngày hồi kinh.

Lúc Thẩm Yếm Ly trở về vẫn còn kỳ quái.

"Nghe nói ban đầu Thánh thượng không mấy tức giận, nhưng nửa đêm Thái y đến một chuyến, Thánh thượng liền nổi cơn thịnh nộ, là vì sao vậy?"

Ta không quan tâm Thánh thượng vì sao tức giận, chỉ một lòng thu dọn đồ đạc của Thẩm Yếm Ly.

Thấy ta hồi lâu không đáp lời, Thẩm Yếm Ly dường như mới nhớ ra chuyện tối qua, lại gãi gãi đầu ngồi xuống trước mặt ta.

"Diệp Giao Giao… tối qua chúng ta…"

"Về rồi hãy nói, ở đây đông người nhiều chuyện, không phải lúc thích hợp."

Thẩm Yếm Ly nhìn ta một lúc, lại không hiểu sao đỏ mặt.

Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, quay đầu lại véo véo ngón tay ta…

Thánh thượng đi trước một bước, những người còn lại chúng ta liền thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Yếm Ly cho ta ngồi kiệu, giữa đường Trần Khắc cũng chui vào.

"Yếm Ly, hôm nay ta mới nghe nói, phần thưởng đầu bảng mà Thánh thượng chuẩn bị lại là để chiêu mộ phò mã cho Lục công chúa."

"Lục công chúa này là con gái Thánh thượng yêu thương nhất, triều ta không có quy định nào áp chế phò mã, nếu ai cưới được Lục công chúa, quả thực là gấm thêm hoa!"

"Ta còn nghe nói, chuyện này Thánh thượng sớm đã bàn bạc với Lục bộ, chỉ là không để lộ ra ngoài."

"Theo lý mà nói, cha ngươi không ở trong triều, ngươi không có tin tức, nhưng Ngô Thượng thư không thể nào không báo cho Ngô Dung biết, sao hắn lại hồ đồ như vậy, lúc này mang theo thông phòng gây rối? Thực sự kỳ lạ."

Mặt Thẩm Yếm Ly trầm xuống, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi chuyện mình quan tâm.

"Ngô Dung là do cha ngươi áp giải về, ta nghe nói Thánh thượng sau khi gặp Thái y mới nổi giận, nhưng là vì sao?"

Trần Khắc chau mày, lén vén rèm nhìn ra ngoài, rồi mới nhỏ giọng nói.

"Chuyện này ta chỉ nói với ngươi, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài."

"Ngươi nói đi."

"Lúc thị vệ phát hiện, thông phòng đó đã uống thuốc, cưỡi trên người Ngô Dung, mấy người cũng không kéo ra được."

"Thị vệ không có cách nào, liền đi mời Thái y, kết quả Thái y phát hiện thông phòng đó lại… mắc phải căn bệnh đó, chảy không ít máu…"

"Thánh thượng lần này mang theo Trương quý phi được sủng ái nhất đi cùng, Trương quý phi nghe nói mấy ngày nay tỳ nữ đó liên tục theo đoàn ăn uống, lập tức sợ hãi, cả đêm không chợp mắt, vừa khóc vừa la, đòi về xông thuốc."

"Thứ đó ngươi chắc cũng từng nghe qua, tà tính ( ý chỉ bệnh truyền nhiễm nguy hiểm) lắm, tỳ nữ đó Thái y cũng đã xem qua, nói không sống được bao lâu nữa."

"Chuyện này ai mà không sợ… Ôi, Ngô Dung này coi như xong rồi…"

"Không chỉ hắn, cha hắn cũng bị Thánh thượng khiển trách một trận, chỉ có một đứa con trai độc nhất này, không còn hy vọng gì nữa."

Trần Khắc nói xong, ta và Thẩm Yếm Ly đều sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Nhất là Thẩm Yếm Ly, hắn một tay nắm chặt lấy tay ta, mặt mày tái mét.24

Ngô Thượng thư tìm khắp thành đại phu chữa bệnh cho Ngô Dung.

Thẩm Yếm Ly mãi không hiểu hắn và Ngô Dung huynh đệ bao năm, Ngô Dung tại sao lại đối xử với hắn như vậy.

Do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn đến Ngô phủ một chuyến.

Ngô Dung cả người gầy đi một vòng, mắt thâm quầng, nhìn thấy Thẩm Yếm Ly, vẻ mặt oán hận.

"Đến xem trò cười phải không? Ngươi hài lòng rồi, ngươi có thể cưới Lục công chúa rồi, ngươi có thể mãi mãi đè đầu cưỡi cổ ta rồi."



Thẩm Yếm Ly không dám đến gần, kéo ta đứng ở cửa.

"Tại sao ngươi lại hận ta như vậy? Chúng ta huynh đệ một thời, ta tự hỏi không có lỗi gì với ngươi."

Ngô Dung rất kích động, hắn chống người dậy, gào thét.

"Thẩm Yếm Ly! Ngươi sống chính là sai lầm!"

"Ngươi còn dám hỏi ta ngươi có lỗi gì? Chính vì có ngươi, bất kể ở đâu, ta đều phải sống dưới hào quang của ngươi."

"Cha ta cả ngày mắng ta là đồ vô dụng, Lục công chúa một lòng một dạ với ngươi, rõ ràng ta mới là người thích nàng nhất, nhưng nàng lại một mực muốn gả cho ngươi!"

"Rõ ràng đều là con trai Thượng thư, tại sao bọn họ đều thiên vị ngươi?"

"Thẩm Yếm Ly, ngươi không biết ta hận ngươi đến mức nào đâu, chỉ cần hủy hoại ngươi, trong mắt bọn họ sẽ chỉ còn lại một mình ta!"

"Tất cả của ngươi ta đều muốn cướp đi, bất kể là nữ nhân hay địa vị, ta muốn ngươi không còn gì cả! Ha ha ha…"

Ngô Dung cười điên cuồng, Thẩm Yếm Ly vẫn còn chút đau lòng, ta lại kéo hắn đi ra ngoài.

"Công tử đừng buồn, đây chính là một tên điên."

"Vốn tưởng hắn chỉ háo sắc một chút, không ngờ, tinh thần cũng có vấn đề."

"Yêu Lục công chúa đến vậy mà còn khắp nơi nuôi nữ nhân, đây coi như là si tình kiểu gì, đây không phải thuần túy là một tên b**n th** đội lốt si tình sao."

Thẩm Yếm Ly vốn còn vài phần đau lòng: “…”
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 12



25

Sau khi gặp Ngô Dung, ta đến thăm Tiểu Thung.

Ngô phủ tự nhiên không thể nào đón nàng về, nghe nói trực tiếp ném vào ngõ người điên.

Nơi đó ngoài ăn mày ra thì là người điên, tự sinh tự diệt cũng khó.

Nghĩ đến mọi người quen biết một thời, ta nhất định phải đến sỉ nhục nàng một phen.

Nhưng nghĩ đến nàng và Ngô Dung đều tinh thần không bình thường, ta cố ý mang theo mấy lính canh trong phủ cao lớn.

"Ngươi lại muốn hại ta."

Ta không nói nên lời nhìn Tiểu Thung, "Ta hại ngươi lúc nào?"

Tiểu Thung cười lạnh, "Khi xưa nếu không phải ngươi cho ta bánh bao, ta sớm đã chết đói, há lại bị nhiều người sỉ nhục như vậy?"

"Khó khăn lắm mới gặp được Ngô Dung, hắn nói sẽ yêu thương ta cả đời, ta tưởng hắn thật lòng."

"Nhưng hắn chơi chán rồi liền đem ta tặng người khác, biết ta có bệnh rồi, không những không cho ta chữa, còn nuôi ta trong phủ muốn hại người ta yêu sâu đậm, những tên súc sinh đáng ch*t này, bọn họ đều đáng ch*t…"

Nói xong lại nhìn ta, "Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy, lão già ch&t tiệt đó khi xưa đã thiên vị ngươi, Thẩm Yếm Ly cũng thiên vị ngươi, dựa vào cái gì!"

"Dựa vào ta tinh thần bình thường đi!"

Ta đứng cách Tiểu Thung hơn chục mét nhìn nàng.

Cũng không vì lý do gì khác, chủ yếu là trên người nàng mùi quá nặng, quần cũng không kéo lên…

"Một người bình thường thì biết ơn, chỉ có người tinh thần không bình thường mới cảm thấy người khác sợ nàng ch*t đói là để hại nàng."

"Xem ra, ngươi và Ngô Dung đúng là một cặp trời sinh."

"Ngươi nói dựa vào cái gì ta sống tốt, dựa vào cái gì ư?"

"Dựa vào ta biết thời thế đi, ban đầu ta thấy ngươi rất cứng cỏi, rõ ràng biết cánh tay không thể đấu lại đùi, nhưng ngươi lại cứ muốn đấu."

"Sau này, cũng không biết ngươi đấu thế nào, đấu gãy cả mình rồi lại có thể mềm yếu đến mức không còn chút khí phách."

"Khi xưa ta khuyên ngươi đừng đặt hết hy vọng vào nam nhân, ngươi nếu có chút đầu óc thì nên xem xét người nam nhân bên cạnh có đáng để ngươi gửi gắm không."

"Nhưng ngươi không có, ngươi một lòng tranh sủng, mong Ngô Dung độc sủng ngươi."

"Nhưng Ngô Dung là một tên b**n th**, tình yêu của kẻ b**n th** nhất định sẽ khác với người thường."

"Hắn đem ngươi tặng người khác, có lẽ cũng là một cách yêu độc đáo đi."

"Tiểu Thung, ngươi dường như luôn có thể chọn sai đáp án trong những lựa chọn đúng đắn."

"Nhưng ngươi cũng không tự trách mình, ngược lại còn đi hận người khác chọn đúng đáp án."

"Nghĩ như vậy. Ngươi có phải cũng cảm thấy mình là một kẻ điên không?"

Tiểu Thung há miệng, không thể phản bác, nhìn chằm chằm vào đ*ng q**n bắt đầu ngẩn người.

"Nhưng có một chuyện ngươi nói đúng, khi xưa ta quả thực không nên cứu ngươi."

"Không cứu ngươi, ngươi sẽ không cùng Ngô Dung hợp mưu đối phó ta và công tử."

"Lần này, ngươi yên tâm chờ ch*t đói đi."

Nghe thấy công tử, Tiểu Thung đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt bi thương.

"Ta không muốn hại hắn, ta thật sự thích hắn."

"Thích một người có gì sai?"

"Muốn ở bên cạnh người mình thích lại có gì sai?"

Ta không nói nên lời nhìn Tiểu Thung.

Hừ, quả nhiên niềm vui nỗi buồn của người và vật không giống nhau.

Ta rất thương cảm Thẩm Yếm Ly, bị một con vật yêu một cách b**n th** như vậy.26

Buổi tối, ta hầu hạ Thẩm Yếm Ly rửa mặt.

Hắn ngoan ngoãn để ta tùy ý sắp đặt, thỉnh thoảng lén nhìn ta một cái, vẻ mặt như tối nay chuẩn bị cùng ta hàn huyên tâm sự.

Ta trong lòng có chút chột dạ.

Đêm đó sự việc xảy ra đột ngột, không ai ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.

"Diệp Giao Giao…"

Ta cảm thấy thân là một nô tỳ kiêm mẹ kế tương lai, ta phải có trách nhiệm.

Thế là, ta giơ tay ngắt lời Thẩm Yếm Ly.

"Công tử, chuyện tối qua chúng ta cùng quên đi."

Thẩm Yếm Ly đang định mở lời đột nhiên nghẹn lại, không thể tin được nhìn ta.

"Quên? Sao lại quên? Ta đâu phải kẻ ngốc, chuyện đã xảy ra sao có thể quên?"

Ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yếm Ly, ho khan một tiếng, già dặn nói.

"Có một chuyện nô tỳ luôn chưa nói với công tử."

"Đại nhân trước khi rời phủ từng nói với nô tỳ, đợi nô tỳ qua mười tám tuổi, ông ấy sẽ cưới nô tỳ về."

Thẩm Yếm Ly há hốc miệng vịn giường đứng dậy, "Vậy saongươi ngủ với ta?"

Ta: …

"Nô tỳ không muốn ngủ với công tử, tối qua nô tỳ đã phản kháng."

"Công tử người nhớ lại xem, nô tỳ có phải vừa cào vừa cấu, dùng nước lạnh tạt vào người công tử, còn nói công tử không muốn không?"

Thẩm Yếm Ly tự nghi ngờ, "Không nhớ, ta chỉ… nhớ ngươi khen ta giỏi…"

Ta…

Giỏi thì đúng là rất giỏi, nhưng đó là cuối cùng ta đã chấp nhận số phận.

Ta ban đầu tuyệt đối không khen hắn giỏi.

"Công tử, chuyện đã xảy ra thì cứ để nó xảy ra đi."

"Dù sao sau này nô tỳ cũng là tiểu nương của công tử, hầu hạ công tử cũng là chuyện nên làm."

"Hơn nữa, tối qua công tử trúng thuốc, lại ở ngay dưới mắt Thánh thượng, nếu xảy ra sơ suất, tiền đồ sau này của công tử liền bị hủy hoại."

Thẩm Yếm Ly nắm lấy tay ta, "Tiền đồ của ta không ảnh hưởng đến việc ta chịu trách nhiệm với ngươi, chuyện này không có…"

"Công tử, nô tỳ ý đã quyết, chuyện này sau này chúng ta không nhắc lại nữa."

Nhân lúc Thẩm Yếm Ly chưa kịp phản ứng, ta bưng chậu nhanh chóng ra khỏi phòng.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 13



27

Thực ra ta nghĩ cũng đơn giản.

Ta là nô tỳ, nếu không phải Thẩm Trác năm đó mang ta về, bây giờ ta, chưa chắc đã có kết cục tốt hơn Tiểu Thung.

Không phải ta tự hạ thấp mình, mà thế gian này vốn là vậy.

Con nhà thế gia sinh ra đã giàu sang, có thể nói chuyện yêu đương, có thể bất chấp tất cả.

Nhưng những người như chúng ta ngay cả việc sống ở đâu cũng không có quyền lựa chọn, sinh mệnh như cỏ dại, chỉ có thể len lỏi trong khe đá mà trưởng thành.

Gặp được Thẩm Trác, đã là phúc phận của ta, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, sẽ không mơ tưởng đến bất kỳ người hay vật gì không thuộc về mình, giống như ta đã nói với Tiểu Thung, con người phải có lựa chọn đúng đắn.

Ánh mặt trời tuy rực rỡ hấp dẫn người ta hướng về, nhưng nhìn thẳng vào nó cảm giác thế nào?

Ánh sáng đó không chút lưu tình, sẽ làm người ta mù lòa.28

Nửa tháng sau, Thẩm Trác cuối cùng cũng về kinh.

Cùng hắn về kinh, còn có một nữ tử đất Thục.

Thẩm Trác lúc ở đất Thục điều tra án đã bị phú thương địa phương cản trở mạnh mẽ, suýt nữa gặp nạn.

Nữ tử này bị phú thương cướp đoạt nhưng không chịu khuất phục, cùng Thẩm Trác bị trói chung một chỗ.

Họ ở trong nhà củi tối tăm cùng nhau hơn một tháng, để cứu Thẩm Trác, nữ tử này không tiếc thân mình quyến rũ phú thương, cuối cùng mới giúp Thẩm Trác có cơ hội trong ứng ngoại hợp một phen dẹp tan ổ trộm.

Thẩm Trác đối xử với nữ tử đó rất tốt, ánh mắt hắn nhìn nàng là sự dịu dàng ta chưa từng thấy, giọng điệu cũng là sự cưng chiều ta chưa từng nghe.

Người trong phủ nói, trước đây mỗi cô nương được mai mối cho Thẩm Trác đều phải gặp Thẩm Yếm Ly trước, cần Thẩm Yếm Ly thích mới có thể ở lại trong phủ.

Nhưng nữ tử này rất đặc biệt, Thẩm Trác trực tiếp mang nàng về viện của mình, thậm chí không để Thẩm Yếm Ly nhìn một cái.

Hạ nhân còn nói, nữ tử này không có một chút nào giống với tiên phu nhân.

Bất kể là tính cách hay dung mạo.29

Thẩm Yếm Ly và Thẩm Trác cãi nhau.

Cãi rất kịch liệt.

Bởi vì Thẩm Trác vốn luôn bận rộn công vụ thường xuyên mấy ngày không về nhà, từ khi mang nữ tử đó về, không những ngày ngày về nhà, còn cùng nàng ăn cùng ở.

Tiểu đồng dẫn ta đến khuyên can, lúc đó Thẩm Yếm Ly ngay cả bộ trà cụ Thẩm Trác yêu thích nhất cũng đập vỡ.

"Đây là ngươi nói yêu mẫu thân cả đời? Ngươi chính là yêu bà ấy như vậy sao?"

"Vì một người nữ nhân, ngươi đem tất cả những thứ thuộc về mẫu thân trong căn phòng này dọn đi hết, ngay cả bài vị của mẫu thân ngươi cũng dời đến từ đường."

"Thẩm Trác ngươi có quên năm đó mẫu thân ch*t như thế nào không? Nếu không phải vì ngươi bà ấy sao lại gặp phải chuyện như vậy khi còn trẻ?"

"Người nữ nhân này cùng ngươi hoạn nạn? Cứu ngươi? Vậy mẫu thân thì sao, Thẩm Trác ngươi đừng quên, tất cả những gì ngươi có ngày hôm nay là nhờ cái ch&t của mẫu thân mới có được!"

"Chức quan cao của ngươi, địa vị dày của ngươi, tất cả những gì ngươi có thể cho người nữ nhân này bây giờ đều là cái ch*t của mẫu thân đổi lấy!"

Thẩm Yếm Ly rất kích động, hắn tuy ngày thường tính tình không tốt, nhưng cũng coi như biết kiềm chế.

Ngay cả Ngô Dung hại hắn như vậy, ta cũng chưa thấy hắn vừa đập vừa phá điên cuồng như thế này.

Thẩm Trác chỉ yên lặng ngồi đó, bình tĩnh nhìn Thẩm Yếm Ly nổi điên, bình tĩnh che chở người nữ nhân bên cạnh liên tục lau nước mắt.

Tiếng khóc của người nữ nhân khiến Thẩm Yếm Ly càng thêm bất mãn, hắn mở tủ quần áo, quần áo của người nữ nhân đó đều bị hắn ném xuống đất, đồ trang sức son phấn tiểu, đồ chơi nhỏ trên bàn trang điểm bị Thẩm Yếm Ly hung hăng ném xuống chân người nữ nhân.

Chiếc gối đôi trên giường Thẩm Trác cũng bị Thẩm Yếm Ly xé nát, cả phòng bừa bộn, như vừa trải qua đại nạn.

"Bảo nó cút đi."

Thẩm Yếm Ly một chân đá đổ bàn, tức giận nhìn Thẩm Trác.

Thẩm Trác lại rất thờ ơ, chàng che chở nữ tử lùi lại, kiên định nhìn Thẩm Yếm Ly.

"Không thể nào."

Thẩm Yếm Ly không ngờ Thẩm Trác vốn luôn coi trọng hắn lại vì một người nữ nhân mà từ chối hắn, nhất thời lại quên cả phản bác.

"A Ly, ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi mất bao lâu rồi không?"

Trong phòng yên lặng, nữ tử đó cũng ngừng khóc.

"Mười năm, tròn mười năm."

"Ta biết sau khi mẹ ngươi mất, ngươi luôn không thể chấp nhận."

"Ngươi gây sự với ta cũng được, đuổi quận chúa đi cũng được, chỉ cần ngươi thích, ta có thể đặt bài vị mẹ ngươi trong phòng ta, giữ khoảng cách với tất cả nữ nhân, tạo dựng cho ngươi hình ảnh một người cha mà ngươi mong muốn."

"Ngươi nhớ mẹ ngươi, ta liền đi khắp nơi tìm những người nữ nhân giống mẹ ngươi, bất kể ta có thích hay không, chỉ cần bà ấy đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi vui, ta có thể cưới bà ấy."

"Nhưng A Ly, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu lý lẽ, cha có thể chiều theo ngươi."

"Nhưng ngươi bây giờ đã không còn là trẻ con nữa, mẹ ngươi mất rồi, cuộc đời của ngươi vẫn tiếp tục, cuộc đời của cha cũng tiếp tục."

"Những năm này, chúng ta đều sống quá mệt mỏi, A Ly, cứ để bà ấy sống trong quá khứ, đến đây là kết thúc đi."

Không khí trở nên ngột ngạt, mây đen đầy trời cũng kéo đến, bầu trời bên ngoài trở nên u ám.

Thẩm Yếm Ly không gây sự nữa, hắn nhìn Thẩm Trác.

"Ngươi có từng yêu mẫu thân không."

Sắc mặt Thẩm Trác đột nhiên mơ hồ, môi mấp máy mấy lần, giọng nói trong trẻo ôn nhuận, lại đầy vẻ bất đắc dĩ và khổ sở.

"Sao lại không từng yêu, chỉ là… những năm này, ta bắt đầu dần dần không phân biệt rõ…"

"Ta là vì bà ấy mà yêu bà ấy, hay là vì ngươi mà ép buộc bản thân yêu bà ấy…"

"A Ly, chúng ta đều buông tha cho bản thân đi."

Thẩm Yếm Ly nắm tay thành quyền, gân xanh nổi rõ, trước khi tiếng sấm vang lên, đóng sầm cửa bỏ đi.

Không khí trong phòng nặng nề, ta hành lễ với Thẩm Trác, lúc xoay người, nghe Thẩm Trác trầm giọng nói.

"Giao Giao, những lời trước đây vẫn còn hiệu lực, chỉ cần A Ly thích ngươi, ta vẫn sẽ cưới ngươi."

"Sau này phiền ngươi nhọc lòng nhiều, A Ly… giao cho ngươi."

Ta không đáp lời, nhanh chân chạy vào trong mưa.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 14



30

Mẹ của Thẩm Yếm Ly là một tiểu thư thế gia tôn quý.

Khác với số phận của đa số nữ tử, gia tộc của bà không cần liên hôn để củng cố địa vị.

Cho nên, bà chọn gả cho người nam nhân mình yêu.

Không nghi ngờ gì, Thẩm Trác và bà từng yêu nhau.

Không chỉ hứa hẹn đời này một lòng một dạ với bà, càng vì muốn giữ gìn sự thuần khiết của tình yêu này, không chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Tô gia.

Hai người trải qua mấy năm tháng tốt đẹp, Tô Vi cũng như ý sinh hạ Thẩm Yếm Ly.

Mấy năm sau, tiên hoàng bệnh nguy, các hoàng tử tranh giành ngôi vị, Thẩm Trác đứng về phía Tam hoàng tử trầm ổn.

Vì Thẩm Trác tài năng xuất chúng, là trợ thủ đắc lực nhất của phe Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đem cả hậu phương của mình giao cho hắn.

Không những lệnh cho Thẩm Trác tiêu diệt thế lực các hoàng tử khác, còn đem muội muội ruột của mình là Chiêu Dương quận chúa giao phó cho Thẩm Trác.

Còn Tô Vi và con nhỏ thì được Tam hoàng tử sắp xếp ở chùa Hoàng Giác ngoài thành.

Dưới sự bố trí của Thẩm Trác, việc tranh giành ngôi vị diễn ra thuận lợi, Tam hoàng tử thuận lợi đăng cơ.

Mà phản quân bị dồn vào đường cùng lại rơi vào trạng thái điên cuồng, bất chấp tất cả tìm tung tích của Tô Vi, nhất quyết muốn Thẩm Trác phải trả giá.

Tô Vi ôm Thẩm Yếm Ly mới sáu tuổi chạy trốn khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi vận rủi bị bắt.

Sau khi phản quân bắt được Tô Vi, liền gửi thư cho Thẩm Trác, giao Chiêu Dương đổi lấy Tô Vi.

Lúc đó Thẩm Yếm Ly một lòng mong ngóng cha mình có thể từ trên trời giáng xuống, cứu mẹ mình thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Nhưng thế sự vô thường, Thẩm Trác đến, lại không thể đáp ứng yêu cầu của phản quân.

Đây là một thế bí.

Ai cũng biết, Chiêu Dương quận chúa là muội muội ruột của Tam hoàng tử, nàng không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn là tôn nghiêm của đế vương.

Phản quân muốn quận chúa đổi lấy Tô Vi, chẳng qua là đặt Thẩm Trác vào thế khó xử.

Hoặc là đổi quận chúa khiến tân đế bị ô danh, đợi tân đế ngồi vững ngai vàng, cả nhà Thẩm Trác khó thoát khỏi cái chết.

Hoặc là hắn chọn quận chúa, thì tất nhiên sẽ mất đi người yêu dấu, cha con ly tán, hối hận cả đời.

Tô Vi tuy là một nữ tử hậu trạch, nhưng lại lòng mang đại nghĩa, bà bảo Thẩm Trác không cần lo cho bà, bà thà ch*t không đổi.

Một bên là người vợ yêu dấu, một bên là muội muội ruột của tân đế, Thẩm Trác quả thực rơi vào thế khó xử…

Nhưng phản quân nào có để ý những chuyện này, bọn họ ngang nhiên xé rách áo của Tô Vi, giở trò đồi bại với bà, ý đồ ép Thẩm Trác thỏa hiệp.

Thương thay Thẩm Yếm Ly còn nhỏ tuổi đã khóc cạn nước mắt, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ yêu dấu của mình bị sỉ nhục trước mặt mọi người.

Hắn gào khóc gọi cha, nhưng Thẩm Trác như kẻ ngốc nhìn chằm chằm Tô Vi, cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi tha thiết của Thẩm Yếm Ly mà kiên định lắc đầu.

Tô Vi cắn lưỡi tự vẫn, người nữ nhân này có một nghị lực phi thường, bà lưu luyến nhìn con trai mình, rồi hung hăng cắn đứt lưỡi.

Cái chết của bà đổi lấy việc phản quân bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng đổi lấy địa vị cao vời vợi của Thẩm Trác.

Sau cuộc chém gi*t, tân đế đăng cơ, dân chúng reo hò, ngoài nhà họ Thẩm chịu đau thương, dường như mọi chuyện đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.

Chiêu Dương quận chúa là một nữ tử nhân hậu, nàng biết Thẩm Trác ngày ngày say xỉn, chìm đắm trong nỗi đau mất vợ, Thẩm gia tiểu công tử đáng thương thì sau khi mẹ mất ngày ngày khóc lóc không ngớt, liền tự xin Thánh thượng hạ chỉ, cho phép nàng gả vào Thẩm phủ, thay Tô Vi chăm sóc con nhỏ của bà.

Thánh thượng cảm kích nhà họ Thẩm, tự nhiên không có lý do gì không đồng ý, nhưng thánh chỉ vừa đến Thẩm phủ, Thẩm Yếm Ly liền nhảy xuống ao.

Tháng chạp rét đậm, cả Thái y viện hợp sức cứu chữa nửa tháng mới miễn cưỡng kéo Thẩm Yếm Ly trở về.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Yếm Ly như trưởng thành sau một đêm, hắn nhìn Thẩm Trác trước giường nói.

"Ngươi nếu cưới quận chúa, ta luôn có cách đi theo mẫu thân."

"Ngươi không cần nàng, ta cần nàng."

Một đứa trẻ con thì không có lý lẽ gì để nói, Thẩm Trác ngoài việc đồng ý không còn cách nào khác.

Mà vì chuyện này, Chiêu Dương quận chúa đau buồn vô cùng, lại cảm thấy mình tội nghiệt sâu nặng, lại tự xin rời kinh, vào Hoàng lăng nửa đời, thay tiên đế thủ lăng.

Lúc đó Thẩm Yếm Ly không hiểu gì về quốc gia đại nghĩa, đứa trẻ nhỏ bé chỉ biết, cha hắn vì người nữ nhân khác mà trơ mắt nhìn mẹ mình chết thảm, vậy thì, người nữ nhân đó vĩnh viễn không được bước chân vào Thẩm gia.

Nửa năm sau khi Tô Vi mất, Thẩm Yếm Ly luôn sống trong chấp niệm, mỗi lần nhìn thấy người có dung mạo giống Tô Vi, hắn liền khóc lóc đuổi theo, người trong phủ mang hắn về, hắn mỗi lần đều khóc đến ngất đi, tỉnh lại lại gặp ác mộng không ngừng, ngày ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn tìm mẹ.

Thẩm Trác bắt đầu chọn vợ ở kinh thành, nói là chọn vợ, thực chất là tìm cho con trai mình một người mẹ kế thay thế.

Nữ nhân giống Tô Vi ở kinh thành không ít, dù sao người ta đều có một cái mũi hai con mắt, khó tránh khỏi có nét tương đồng.

Lúc đó Thẩm Trác đã giữ chức Thượng thư, các cô nương tranh giành nhau muốn thay hắn chăm sóc con trai.

Ban đầu Thẩm Yếm Ly đối với những người nữ nhân này còn rất thích, hắn thích những cô nương dịu dàng giống mẹ mình.

Nhưng hắn dần dần phát hiện, những người nữ nhân này trước mặt Thẩm Trác thì đối xử với hắn thân mật, nhưng Thẩm Trác vừa đi, liền vẻ mặt ghê tởm nhìn hắn.

Như thể hắn là một kẻ phiền phức.

Thậm chí có một người nữ nhân, nhân lúc dỗ hắn ngủ, đã cởi áo chui vào phòng cha hắn.

Tính nổi loạn của Thẩm Yếm Ly đột nhiên trỗi dậy.

Hắn đặt bài vị của Tô Vi trước giường Thẩm Trác, Thẩm Trác không nói gì, chỉ lặng lẽ đem những đồ vật Tô Vi từng dùng lúc sinh thời bày ở những nơi dễ thấy trong phòng.

Một là để an ủi con trai, hai là để nhắc nhở những cô nương đó.

Lớn hơn một chút, Thẩm Yếm Ly bắt đầu hiểu chuyện hơn.

Hắn hiểu cha hắn năm đó không phải không quan tâm đến mẹ hắn, mà là cha hắn hiểu, một người nữ nhân tự trọng như Tô Vi, gặp phải chuyện như vậy, để không làm mình xấu hổ, không làm Thẩm gia xấu hổ, bà vốn không còn đường sống.

Thẩm Yếm Ly cũng từ ánh mắt quyết tuyệt của mẹ mà hiểu ra những điều này, mới không muốn uổng công đưa một cô nương lương thiện khác đi ch*t.

Dần dần, quan hệ giữa Thẩm Yếm Ly và Thẩm Trác dịu đi một chút.

Nhưng vẫn không thân thiết, hai cha con họ bề ngoài thì lịch sự lễ phép, nhưng trong lòng luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.

Thẩm Trác cố gắng tìm những người nữ nhân giống Tô Vi, năm này qua năm khác.

Tìm đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại phải đi tìm, như một chấp niệm, lại như tự hành hạ bản thân.

Còn Thẩm Yếm Ly thì càng thêm mâu thuẫn, hắn một mặt ghét những người nữ nhân giống Tô Vi, một mặt lại may mắn cho rằng, phụ thân cố chấp tìm kiếm như vậy, chắc chắn vẫn còn yêu mẹ.

Thẩm Yếm Ly cho rằng, phụ thân nên yêu mẹ, phụ thân chỉ có thể yêu mẹ, phụ thân nên cả đời chỉ yêu mẹ.

Tìm người thay thế nói là chấp niệm của Thẩm Trác, chi bằng nói là chấp niệm của Thẩm Yếm Ly.

Như thể chỉ có như vậy, trong lòng Thẩm Yếm Ly, mẹ hắn mới không bị phụ bạc…31

Ta đau lòng ôm lấy Thẩm Yếm Ly, không biết nên mở lời an ủi hắn thế nào.

Thẩm Yếm Ly thông minh như vậy, đạo lý nào hắn không hiểu?

Hắn chỉ là không buông bỏ được, không quên được, không muốn mẹ mình trở thành quá khứ.

Tuy hành vi của hắn cực đoan, nhưng ai có thể hiểu được, ở tuổi nhỏ như vậy đã phải tận mắt chứng kiến mẹ mình bị sỉ nhục, cha thì đứng nhìn lạnh lùng, trong lòng hắn rốt cuộc đã phải chịu tổn thương đến mức nào.

Cuộc đời muôn vị, thường là ngũ vị tạp trần.

Lòng người sâu thẳm, ai có thể nhìn thấu như lửa?

Thế gian này, vốn dĩ mỗi người một cảnh tuyết rơi.

Mỗi người đều có những nỗi niềm thầm kín và sự trong sáng riêng.

Thông minh như Thẩm Trác, chẳng phải cũng đã hồ đồ bao nhiêu năm đó sao?

Ai đúng ai sai, người ngoài sao có thể phán xét.

Thẩm Yếm Ly gục trong lòng ta luôn miệng gọi mẹ, ta khẽ đáp lời, vỗ về hắn suốt một đêm.
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 15



32

Sáng sớm, tiểu đồng đến báo.

"Đại nhân tối qua mang theo Trịnh cô nương dọn đến trang viên ngoại ô rồi."

Thẩm Yếm Ly mơ màng dụi dụi đầu, một lúc sau mới đáp một tiếng biết rồi.

Vì Thẩm Trác lần này lại lập đại công, nhưng đã không còn gì để ban thưởng, Thánh thượng liền hạ chỉ cho phép Thẩm Yếm Ly vào triều, bắt đầu từ chức Tán kỵ thị lang.

Ngày vào triều, Thẩm Yếm Ly mặc triều phục, đột nhiên liếc nhìn ta.

"Ngươi mười tám rồi phải không?"

Ta gật đầu, cũng có chút mơ hồ.

Mười tám rồi à.33

Sau khi vào triều, Thẩm Yếm Ly rất được Thánh thượng yêu mến.

Bất kể là học vấn hay võ công, hắn đều giống Thẩm Trác.

Thánh thượng trước mặt mọi người khen ngợi hắn mấy lần, còn nói tuổi của hắn tương đương với Lục công chúa, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Thẩm Yếm Ly mỗi lần đều lấy lý do mình chưa lập công danh để khéo léo từ chối, hắn dù sao cũng chưa đến mười sáu tuổi, Thánh thượng cũng không vội, ngài yêu thương Lục công chúa, tự nhiên cũng muốn giữ nàng ở bên cạnh thêm vài năm.

Nhưng ai cũng biết, cho dù Thẩm Yếm Ly không muốn, chỉ cần Thánh thượng kiên trì, hắn cưới Lục công chúa chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Thẩm Trác và Trịnh cô nương sống rất tốt, hai người tuy chưa thành thân, nhưng như vợ chồng bình thường, ân ân ái ái.

Mỗi lần nghe tiểu đồng đến báo, Thẩm Yếm Ly đều nhìn ta một lúc, thấy ta vẻ mặt không có gì khác lạ, mới kéo ta đi cưỡi ngựa bắn cung.

Cứ như vậy lại qua ba năm, Thẩm Yếm Ly đã lên đến chức Hộ bộ Lang trung, thăng tiến rất nhanh, xem ra, Thánh thượng có ý muốn hắn kế thừa sự nghiệp của cha.

Cùng ở Hộ bộ, Thẩm Yếm Ly liền thường xuyên gặp Thẩm Trác.

Hai cha con lạnh nhạt mấy năm, bây giờ cũng có thể bình tĩnh ngồi cùng nhau bàn bạc công vụ.

Chỉ là riêng tư, vẫn không có tiến triển.

Lại nghe nói, Trịnh cô nương có thai, nhưng không biết tại sao, nàng lại lén Thẩm Trác uống thuốc phá thai.

Lúc Thẩm Yếm Ly nghe tin, sắc mặt khẽ biến, rồi lại giả vờ không nghe thấy không nhắc đến chuyện này nữa.34

Trước khi Thẩm Yếm Ly nhược quán.

Thẩm Trác hẹn ta gặp mặt ở một quán trà.

"Những năm này đa tạ ngươi đã giúp ta chăm sóc A Ly... Ta...

"Ta vốn nghĩ, cưới một người nữ nhân A Ly thích để chăm sóc nó, ngươi cũng có thể có một nơi nương tựa, không cần phải sống cuộc đời trôi nổi nữa, đối với chúng ta mà nói, đều là lợi nhiều hơn hại, nhưng bây giờ..."

Ta nghe vậy cười cười, rót cho Thẩm Trác một chén trà.

"Ý của đại nhân nô tỳ đều hiểu.

"Trước đây ngài một lòng chỉ vì công tử, cho nên không quan tâm cưới ai về phủ.

"Chỉ cần có thể đối tốt với công tử, ngài cảm thấy chẳng qua chỉ là trong phủ nuôi thêm một người thôi.

"Như đại nhân nói, nô tỳ là một người khổ mệnh.

"Nô tỳ mười ba tuổi đã bị cha nương dùng hai quan tiền bán cho lão gia.

"Làm nô tỳ cho lão gia mấy năm đó, ông ta thường xuyên động tay động chân với nô tỳ.

"Nô tỳ tự mình cũng cảm thấy, nô tỳ chẳng khác gì một con súc vật, không ai quan tâm đến cảm nhận của nô tỳ, không ai quan tâm đến sống chết của nô tỳ.

"Vì để không bị bán đi, không bị đánh chết, nô tỳ cũng phải coi mình như một con súc vật, cố gắng làm việc cho chủ nhà, để chủ nhà thấy giá trị của nô tỳ.

"Có thể gặp được đại nhân, có thể vì có vài phần giống phu nhân mà được đại nhân mang về phủ chăm sóc công tử, nô tỳ vẫn luôn cảm thấy đã dùng hết vận may cả đời này của nô tỳ.

"Đại nhân là người tốt, đại nhân không thích nô tỳ liền chưa bao giờ cho nô tỳ hy vọng, đại nhân vẫn luôn nói rõ cho nô tỳ biết, ý nghĩa tồn tại của nô tỳ là gì.

"Công tử những năm này sống rất đáng thương, đại nhân cũng sống rất đau khổ, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được Trịnh cô nương, nô tỳ mong đại nhân có thể cùng nàng bạc đầu giai lão.

"Nô tỳ không dám mong vào phủ, những lời trước đây, nô tỳ đã quên rồi, đại nhân cũng quên đi."

Thẩm Trác cảm kích nhìn ta, ngửa đầu uống cạn chén trà, lại do dự một lát, lấy ra một tờ giấy trắng.

Là khế ước bán thân của ta, năm đó bọn buôn người đã đưa cho lão gia.

Ta vẫn luôn tưởng lão gia đem ta tặng cho đại nhân, không hề đưa khế ước bán thân.

"Ngày thứ hai ngươi vào phủ, ta đã đòi khế ước bán thân của ngươi, hôm nay đưa cho ngươi, sau này ngươi liền tự do rồi."

Thẩm Trác vẫn luôn dịu dàng, hắn tuy ở vị trí cao, nhưng lại cố gắng hết sức để mình dễ gần, không ra oai với người khác.

Giống như lúc này, hắn rõ ràng muốn ta rời khỏi Thẩm Yếm Ly, đoạn tuyệt ý nghĩ, nhưng hắn dù thế nào cũng không nói ra được.

"Công tử tìm đại nhân, đúng không."

Thẩm Trác ngước mắt nhìn ta, hơi có chút kinh ngạc.

"Nô tỳ nhìn ra được, những năm này, công tử vẫn luôn ngấm ngầm từ chối Bệ hạ.

"Đại nhân không những không kinh ngạc, ngược lại còn mặc kệ, nô tỳ liền đoán ra, công tử chắc hẳn đã tìm đại nhân.

"Trước đây công tử chưa nhược quán, chuyện thành thân không vội, cho nên đại nhân chỉ làm như không biết.

"Nhưng bây giờ, chuyện thành thân của công tử không thể tránh được nữa, nếu còn lần lữa từ chối, nhất định sẽ chọc giận Bệ hạ."

Thẩm Trác gật đầu, rót cho ta một chén trà.

"A Ly là một đứa trẻ cố chấp, nó miệng không nói, nhưng trong lòng lại không buông bỏ được ngươi.

"Ta có thể hiểu tâm trạng của A Ly, nhưng ta dù sao cũng là cha nó.

"Nói thật lòng, ta không mong nó tiền đồ xán lạn đến mức nào, từ khi A Vi mất, ta vẫn luôn hối hận.

"Nếu năm đó ta đứng ngoài cuộc, không tham gia tranh giành ngôi vị, không có lòng hiếu thắng mạnh mẽ như vậy.

"Có lẽ, gia đình ba người chúng ta bây giờ vẫn đang sống hạnh phúc bên nhau.

"Nhưng thế sự đổi thay, Lục công chúa đối với A Ly tình sâu nghĩa nặng, Thánh thượng lại vô cùng yêu thương, làm quan hay không không quan trọng, A Ly bình an mới là quan trọng nhất."

Ta đem khế ước bán thân cất vào lòng, cũng đem chén trà uống cạn.

"Đại nhân, công tử sẽ bình an."
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 16



35

Quận Tiêu thổ phỉ hoành hành nghiêm trọng, Thánh thượng lệnh cho Thẩm Yếm Ly đi tiễu phỉ.

Trước khi đi, hắn ý khí hăng hái, "Bọn thổ phỉ này hoành hành quá mức, những bá tánh đó cũng không biết bị ai xúi giục, ai cũng đòi làm thổ phỉ, triều đình đã cử mấy toán người đi, đừng nói là tiễu phỉ, lại còn chiếm núi làm vua, Thánh thượng tức đến đau cả đầu."

Ta nghe vậy, tay khựng lại, "Vậy có nguy hiểm không, ngươi không phải cũng đi làm thổ phỉ chứ?"

Thẩm Yếm Ly gõ đầu ta, khoác vai ta chỉ vào khoảng sân đang nở hoa rực rỡ.

"Tiểu gia ta có bệnh gì, bỏ cả một gia đình tốt đẹp như vậy để đi làm thổ phỉ?"

Ta yên lòng, lại giúp hắn sửa sang lại tay áo.

"Nhưng có nguy hiểm cũng là thật, dù sao cả thành bá tánh đều làm phỉ, người quá đông, cho nên, người khác sống chết cũng không đi."

Ta lo lắng nhìn Thẩm Yếm Ly, Thẩm Yếm Ly đột nhiên cười cười.

"Ngươi lo cho ta sao?"

"Tự nhiên."

"Tiểu gia sẽ bình an trở về.

"Diệp Giao Giao, lần này là Thánh thượng dỗ ta đi, ta đã đi, ngài ấy phải cho ta lợi ích mới được.

"Ngài ấy đã đồng ý, trở về sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Yêu cầu gì."

Thẩm Yếm Ly véo má ta, đi rất dứt khoát.

"Trở về sẽ nói cho ngươi biết."

Mấy năm nay, Thẩm Yếm Ly dường như càng thêm xuất chúng.

Hắn trầm ổn hơn trước rất nhiều, gặp chuyện bình tĩnh không vội vàng.

Ngay cả khi gặp Trịnh cô nương, hắn cũng có thể bình tĩnh hỏi han chúc tốt.

Thiếu niên từng một lòng khao khát tình mẹ, đã dần dần trưởng thành thành người có thể tự bảo vệ mình.

Ta vui mừng cười cười, trong lòng cũng có vài phần chua xót.

Hắn trưởng thành rồi, ta, một công cụ hình người mẹ kế nhỏ này, cũng đã làm tròn bổn phận.36

Nửa năm sau, Thẩm Yếm Ly khải hoàn trở về, giải quyết một mối họa lớn trong lòng Thánh thượng.

Hắn còn chưa vào thành, ta đã nghe nói Thánh thượng định ban hôn cho hắn.

Ban hôn cho ai không cần nghĩ, nhất định là Lục công chúa cành vàng lá ngọc.

Mà lúc này, ta ngồi ở phòng riêng trên lầu hai, cùng hai đứa con trai hơn mười tuổi của Trương Thượng thư nhìn nhau không nói gì.

"Ngươi có biết thả diều không?"

"Ngươi có biết nặn Trâu nước không?"

"Ngươi có biết cõng ngựa lớn không?"

"Ngươi buổi tối có kể cho ta nghe chuyện Võ Tòng đả hổ không?"

"Tôn Nhị Hổ ở trường học bắt nạt ta, ngươi có thể một quyền đánh nổ đầu hắn không?"

Hai tiểu tử ngươi một câu ta một câu, hỏi đến mức ta muốn cười.

Trương Thượng thư này, quả thực là một người chọn lựa không tồi.

Tuổi ngoài sáu mươi, lại có hai đứa con thơ, nói chuyện khác, ta thật sự không được.

Nhưng trông trẻ, ta tuyệt đối được.

Dù sao, hai đứa trẻ trước mắt này, vừa nhìn đã biết đơn thuần đáng yêu, đáng yêu hơn Thẩm Yếm Ly lúc nhỏ nhiều.

Trương Thượng thư phúc hậu lắc lư thân hình mập mạp, ôm một chiếc hộp nhỏ mồ hôi nhễ nhại bước vào phòng, nhìn thấy ta cười hì hì.

"Tiểu Diệp à, hai đứa trẻ này thích ngươi.

"Ta vừa nhìn ngươi, liền cảm thấy ngươi giống mẹ của con ta.

"Đây là tất cả bổng lộc mấy năm nay của ta, nếu ngươi bằng lòng, ta dọn dẹp phủ một chút, hai ngày nữa chúng ta liền thành thân..."

Ta nhìn Trương Thượng thư, cười gật đầu.

Thực ra lập tức thành thân cũng tốt, như vậy lúc Thẩm Yếm Ly được ban hôn, ta có thể tự nhủ với mình, ta không có tư cách đau lòng.

Hơn nữa chỉ cần ta thành thân, Thẩm Yếm Ly cũng không có lý do gì từ chối Thánh thượng nữa.

Nhưng chiếc hộp nhỏ trong tay Trương Thượng thư còn chưa đưa đến trước mặt ta, đã bị người ta chặn lại.

Thẩm Yếm Ly một thân sát khí, lạnh lùng kéo ta vào lòng.

"Nội tử vô không biết điều, đại nhân chê cười rồi!"
 
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế Trẻ
Chương 17: Ngoại truyện



1

"Ngươi thật sự đồng ý ta cưới nàng?"

Trang viên ngoại ô của nhà họ Thẩm.

Thẩm Yếm Ly không thể tin được nhìn Thẩm Trác.

Thẩm Trác gật đầu, vẻ mặt hiền từ.

"Tất nhiên, ngươi nên chịu trách nhiệm với người ta."

"Ngươi không phản đối?"

"Không phản đối."

Thẩm Yếm Ly trước khi đến đã chuẩn bị sẵn một bụng lời lẽ, thậm chí còn nghĩ, nếu Thẩm Trác dám phản đối, hắn lập tức sẽ làm loạn cả trang viên.

Hắn, Thẩm Yếm Ly không sống tốt được, thì cha hắn Thẩm Trác cũng đừng mong.

Nhưng lúc này nhìn Thẩm Trác vẻ mặt đương nhiên, Thẩm Yếm Ly ngược lại có chút không biết phải làm sao.

"Ngươi có âm mưu gì?"

Thẩm Trác tức đến bật cười, "Ngươi là con trai ta, ta có âm mưu gì?"

Trịnh cô nương thấy hai cha con có chút căng thẳng, vội vàng bưng điểm tâm vào, cẩn thận cười làm lành.

"A… công tử, ý của cha ngươi là, cưới Diệp cô nương cũng được, nhưng ngươi có nghĩ đến cưới thế nào không?"

Thẩm Yếm Ly nhíu mày, "Ý gì?"

Trịnh cô nương khổ sở khuyên nhủ, "Lục công chúa đối với ngươi si tình không đổi, Thánh thượng một lòng muốn chiêu công tử làm phò mã.

"Công tử nếu từ chối thẳng thừng, cho dù công tử có thể thoát thân, nhưng khó đảm bảo bọn họ không bắt nạt Diệp cô nương."

Thẩm Yếm Ly cảm thấy người nữ nhân này nói có chút lý, "Vậy thì sao?"

Thẩm Trác xen vào, "Vậy thì, gửi thư cho Trần Khắc, hắn không phải đi tiễu phỉ ở quận Tiêu sao."

"Trần Khắc nói trấn áp cũng gần xong rồi."

"Vậy thì bảo hắn tiếp tục dâng sớ, nói thổ phỉ hoành hành nghiêm trọng không trấn áp nổi, bá tánh cũng nổi dậy làm thổ phỉ, triều đình còn phải cử người đi trấn áp."

"Cái này… có phải ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Khắc không?"

Thẩm Trác gật đầu, "Quả thực, cho nên ngươi phải bồi thường cho hắn."

"Ta bồi thường thế nào?"

"Lục công chúa gần đây cầu xin Hoàng thượng để ngươi dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, ngươi thay Trần Khắc đi tiễu phỉ, để hắn thay ngươi ở lại với công chúa.

"Trần Khắc dung mạo không thua kém ngươi, lại luôn có ý với công chúa, công chúa tính tình đơn thuần, sở dĩ ái mộ ngươi chẳng qua chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu nàng có cơ hội tiếp xúc lâu dài với nam tử khác, chưa chắc đã treo cổ trên một cái cây như ngươi."

Thẩm Yếm Ly chợt hiểu ra, chạy đi rất dứt khoát, rồi lại dứt khoát chạy về.

Hắn cúi người chào Trịnh cô nương, chân thành nói, "Hai người thành thân, ta nhất định sẽ chuẩn bị một phần quà mừng.

"Còn nữa, ta thực ra… rất muốn có một người anh em…"

Nói xong liền chạy đi.

Sau khi Thẩm Yếm Ly chạy đi, Trịnh cô nương cười ngồi vào lòng Thẩm Trác, "Đều đã định nhượng bộ rồi, tại sao còn dọa Diệp cô nương."

Thẩm Trác hôn lên người nữ nhân trong lòng, "Đem con trai ta giao cho nàng, ta dù sao cũng phải biết nàng có đáng để con trai ta đối xử như vậy không."

2

Lục công chúa tự xin ban hôn.

Nàng cũng có chút sốt ruột rồi.

Vốn dĩ nàng và Trần Khắc chơi rất vui vẻ, sao Thẩm Yếm Ly đột nhiên lại lập đại công trở về?

Cha hoàng đã lâu không nhắc đến chuyện hôn sự đột nhiên lại nhắc lại, nhất quyết muốn ban hôn cho nàng và Thẩm Yếm Ly.

Lục công chúa có chút tức giận, nhưng nàng bây giờ đã không còn thích Thẩm Yếm Ly nữa rồi.

Nàng khóc lóc tìm Thánh thượng, khiến Thánh thượng một phen bối rối.

Trước đây kêu gào mãi, sao đột nhiên lại thay lòng đổi dạ rồi?

Thánh thượng buồn rầu vô cùng, Thẩm Yếm Ly lúc này đang được trọng dụng, không thể đắc tội, dù sao sau này còn phải dùng hắn, phải hảo hảo bồi thường mới được.

3

Hôn sự của Diệp Giao Giao và Thẩm Yếm Ly là do Thánh thượng đích thân ban hôn.

Để cho Diệp Giao Giao có một thân phận xứng với Thẩm Yếm Ly, còn đặc biệt sắc phong nàng làm Huyện chủ.

Ngày cưới rất náo nhiệt, Thẩm Trác mang theo Trịnh cô nương bận rộn trong ngoài, Trần Khắc mang theo Lục công chúa cũng đến uống một chén rượu mừng.

Đêm đến, Thẩm Yếm Ly say khướt đè lên người Diệp Giao Giao, cả người đều toát ra vẻ sốt ruột.

"Ngươi vội cái gì?"

Diệp Giao Giao muốn lau tay lau mặt cho Thẩm Yếm Ly.

Lau bao nhiêu năm nay, nàng thật sự đã quen làm mẹ hắn rồi.

Nhưng Thẩm Yếm Ly quá vội, hắn chặn miệng Diệp Giao Giao, như một con chó con thèm sữa.

"Không vội, bao nhiêu năm nay chỉ có thể nhìn không, ngươi không biết ta rốt cuộc vội đến mức nào đâu…"

Diệp Giao Giao dùng một đêm để cảm nhận Thẩm Yếm Ly rốt cuộc vội đến mức nào.

Quá vội, vội đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Ngoài cửa sổ gió thổi, trăng cũng chớp mắt.

Một ngọn cỏ nhỏ từ trong khe đá gắng sức vươn lên.

Cho dù nó mọc ở nơi tối tăm.

Tin rằng một ngày nào đó.

Cũng nhất định sẽ tỏa hương thơm ngát.

Giống như tất cả những tiếc nuối và lỗi lầm trên thế gian này.

Cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ có lời giải thích và một kết cục thuộc về nó.

Hết -
 
Back
Top Bottom