Wattpad  [ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp

[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
40


- Thật ra... nếu không có loại thuốc đó.... thì anh đã chết rồi....Cậu trố mắt nhìn gã.

Gương mặt ấy... trông không có vẻ gì là đang đùa giỡn cả.

Chuyện quái gì thế ?

Đây là thật à ?

Có phải là nghe nhầm không ?

- JK... anh... thật sự là cái gì cơ chứ ?

Gã đưa tay áp vào gò má cậu kề sát gương mặt lại gần thì thầm nhỏ:
- Jimin... gọi tên anh....

Jeon Jungkook !

Ánh mắt cậu đối diện đôi mắt gã, nhìn thấy rõ được tròng mắt thăm thẳm cuốn hút ấy, chợt nhận ra nó vô hồn một cách kì lạ... bỗng nhiên từng mạch cảm xúc trong cơ thể dâng lên mạnh mẽ.... xúc động một cách vô cớ.... nước mắt vô tình muốn trào ra....Có lẽ... sự chân thành ấy..... cậu không muốn nó vụt mất đi....

Có lẽ....

điều mà hắn sắp nói... sẽ hoàn toàn khó để tin tưởng được... nhưng chẳng phải đó chính là phương án mà hắn đã làm để được ở bên cạnh cậu lâu hơn sao ?.... nghĩ đến đấy lại khiến cậu đau lòng.... giọng nói có chút nghẹn ngào vang lên khe khẽ:
- V... vâng...

J...

Jeon Jungkook.... em ở đây...

Rồi nhẹ nhàng thốt ra một lời khen:
- Tên anh...

đẹp lắm...Gã cắn môi, hàng lông mày chau lại trong đau khổ:
- Em... có tin anh không ?Jimin vuốt nhẹ gương mặt người mình thương, nói:
- Kể đi Jungkook... em tin anh...

Jungkook hít một hơi sâu, gương mặt ảm đạm nói:
- Đã từ rất lâu về trước, từ khi hạ sinh anh, ông già chưa bao giờ coi anh là con cả.... bởi lẽ.... từ lúc vừa chào đời... anh... không hề giống một đứa trẻ bình thường.... mẹ anh từng nói lúc đấy... khi bác sĩ lôi anh ra đã thấy anh mở mắt to chăm chăm nhìn ông ta từ từ kéo mình ra khỏi âm hộ của mẹ.

Gương mặt ông ấy cũng tái nhợt đi khi thấy đôi mắt to với tròng mắt màu đỏ như máu và nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ của một đứa trẻ .

Đến lúc đứa trẻ mở mồm ra lại chứa sẵn 2 chiếc nanh nhọn hoắt và âm thanh đầu đời lại kì lạ hơn nữa vì đó là loại phát âm rõ ràng hệt từ "cảm ơn"...Ông già từ khi nhìn thấy anh đã phán ra câu thẳng thừng rằng "tôi không thể có 1 đứa con là quỷ được... nó vốn dĩ là đứa con của ác ma.... hãy mang nó cút khỏi nơi này"Mẹ anh đã không chối bỏ anh như thế.

Bà ấy một mình nuôi anh.

Và sau bao năm cố gắng đã có một gia tài kết xù.

Một phần vì anh từ bé đã có thể giúp bà ấy.

Vừa học vừa kiếm tiền là việc hết sức đơn giản với anh.

Bà từng bảo anh là một thiên tài... nhưng cũng từng gọi anh là ác quỷ.... bởi vì bà ấy đã chấp nhận một sự thật rằng.... anh là kẻ tàn bạo.... sẵn sàng chà đạp tất cả để có được thứ mình muốn....

1 kẻ khốn nạn hơn bất kì ai....Đến một lúc... mẹ anh chết... những lời cuối của bà ấy khiến anh cả đời này cũng chẳng quên được....Bà ấy nói rằng thật sự anh chính là đứa con của ác quỷ... bà ấy vốn không thể có con nên mới kí khế ước với quỷ để mang lên mình một hạt giống trân quý.... bà bảo mình đã sống rất hạnh phúc ở phần đời này... bà ấy muốn nhìn anh lớn lên từng ngày... muốn chăm sóc anh... muốn nhìn anh cười nhiều hơn nữa.... nhưng khế ước đó... phải đánh đổi rất nhiều thứ... kể cả tuổi thọ....

50% số tuổi thọ của bà...

để đổi lấy 1 đứa con bị ruồng bỏ....Mẹ anh nói bà đã cất giữ một quyển sách có thể triệu hồi Satan và khiến nó thực hiện điều ước của mình.

Nhưng vốn dĩ ai cũng biết...

ác quỷ là 1 kẻ tham lam... sẽ không lấy lỗ bất kì cái gì... muốn thực hiện điều ước cần đánh đổi rất nhiều điều....

Jimin à.... anh...

đã mua lại từ ác quỷ thêm 2 tuần nữa để có thể tồn tại... và thứ thuốc đó chính là món quà từ địa ngục mà ác quỷ mang đến với cái giá là linh hồn và thể xác của mình.... thứ em đang ngồi bên cạnh không phải hoàn toàn là 1 thực thể sống đâu..... khi đã đến thời hạn cơ thể anh sẽ tan biến vào hư vô và như chưa từng tồn tại... kí ức về anh cũng thế.... em biết đấy... một kẻ đến từ địa ngục thì khi mất đi vẫn phải quay về đấy...Ngậm ngùi một lúc...

Jungkook đột ngột kéo đầu Jimin tới và đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu tựa như không muốn tách rời, tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy đặt lên lồng ngực vốn chẳng còn tiếng tim đập nữa... mỉm cười:
- Nhưng anh đã rất vui... vì cuộc sống của mình cuối cùng cũng tìm thấy được em... thiên thần hoàn mĩ của anh.Một giọt nước mắt chảy dài xuống má... cậu khóc... nhưng đã cố ghìm lại... cậu ôm chầm lấy gã và nói trong nước mắt :
- Đ...

đồ ngốc... hức... tại sao.. lại mất cả kí ức chứ.... huhu...

J...Jungkook anh là kẻ ích kỷ... hức...

Gã ôm lấy và vỗ về cậu.... khóe môi mỉm cười nhạt nhòa... muốn khóc... nhưng hốc mắt ráo hoảnh.... nước mắt cạn khô.... chính là bởi vì... gã vốn dĩ đã chết rồi.... chết từ khi nãy rồi...

- Jimin... anh xin lỗi...Cậu vẫn không thể nào ngừng khóc được... bởi vì kết thúc này.... thật sự quá hụt hẫng.... cứ ngỡ yên bình nhưng lại trống rỗng... cứ ngỡ vui mừng hạnh phúc nhưng lại sốc đến tận tâm can....Liệu có phải như cậu nói không ?

Có phải gã đã quá ích kỷ hay không ?..... một câu xin lỗi không thể chấp vá được tất cả... nhưng lại khiến tâm hồn thanh thản hơn...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
41


- 2 tuần này.... em có muốn đi đâu không ?

Ta sẽ cùng tạo nên những hồi ức tuyệt vời nhất.

Chỉ riêng chúng ta thôi...- Jungkook... anh có còn nhận thấy được cảm xúc không ?- Tất nhiên là có rồi....-.....

Anh đang .... nói dối...-....- Có thể anh không nhận thấy được nữa nhưng trí nhớ về những loại cảm xúc ấy được biểu hiện như thế nào thì anh vẫn còn nhớ rất rõ... sẽ không làm em thất vọng... _______Cả 2 trầm ngâm một lúc, Jimin đột nhiên cất giọng lảnh lót:
-...

Em muốn đến Seoul Land ^^Jungkook hơi giật mình nhưng nhanh chóng vui vẻ đáp lại ngay:
- Được thôi... ngay mai ta sẽ đi đến đó.

Còn hôm nay... anh muốn được trò chuyện cùng em đến hết cả ngày~Jimin cười khẩy:
- Haha anh đúng là kẻ lắm lời.Jungkook cũng cười nhẹ:
- Aigo~ cảm ơn vì lời khen nhé.

Nhưng trước tiên hôm nay, vào bữa sáng chúng ta sẽ có món thịt xông khói bùng cháy như tình yêu của anh dành cho em vậy ^^Jimin nhướng người nhéo vào mũi gã 1 cái rồi đáp:
- Đồ dẻo mồm.

Nhanh lên đi em sắp chết đói rồi !- Tuân lệnh vợ yêu~~.....Sau cùng thì buồn chán và hụt hẫng không phải là nguồn sống giúp ta tiến lên....Quên đi quá khứ, đừng nghĩ về tương lai mà hãy nắm lấy hiện tại... giữ chắc từng phút...từng giây trong tay.... tạo nên những gì tuyệt vời nhất ở ngày hôm nay bởi vì chỉ như thế mới có thể tìm được sự thanh thản trong tâm hồn.......Có vẻ 2 con người này đã trải qua đủ tất cả những đau khổ để có thể nhìn nhận về bóng tối một cách lạc quan như thế... một vài chấn động về tâm lí... một vài sự thật khó tin.... một chút sự tàn nhẫn....

đã đưa họ đến ngày hôm nay....Có lẽ bây giờ... chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi của họ mới thực sự bắt đầu.........Sau khi lắp đầy cái bụng rỗng, Jungkook hôn nhẹ lên má cậu nói:
- Em có muốn tập thể dục một tí không ?

Nhìn xem bụng đã có tí mỡ rồi này ^^- Hử, tập như nào ?- Kkk, ở nhà cũ của anh có vài dụng cụ thể hình.

Muốn đến đấy không ?

- Jungkook... có phải đầu óc anh có vấn đề không ?

Anh quên tại sao ta lại ở đây à ?

- Đừng lo...

đến phút này rồi thì còn sợ gì nữa chứ ^^- ....

Jimin nhíu mày nhìn gương mặt vô tội vạ của ai đó....:
- Thôi tôi chịu thua anh... nhưng anh muốn tập cái gì cơ?- Có nhiều thứ để chọn, nâng tạ, hít đất, xà đơn, máy chạy bộ.... nói chung kể thì sao mà hết được... dù gì anh cũng chưa đụng đến nó khá lâu rồi...- Anh có chắc là ổn chứ ?

- Haha những thứ đó không là gì với JK đâu.- Jungkook... anh không được giết họ !- Vâng vâng, anh đùa thôi.

Việc anh muốn chính là chơi một trò lẩn trốn vụn trộm a~ - Anh định lén lút sao ?

Em cũng sẽ đi cùng chứ ?- Nếu em đủ khả năng khiến hắn không phát hiện.- Xừ...

đừng khinh thường Park Jimin !- Vậy thì chuẩn bị đồ một tí nhé.

Mặc tối màu thôi~ - Biết rồi !

- Haha cứ nghĩ em định mặc cam chói đấy 😂- Hừ đồ điên- Chính vì điên nên mới làm việc này vì em *cười vô sỉ*- Đi hộ tôi phát...- Tuân lệnh a~~_____2 người phút chốc đã sửa soạn xong, bây giờ chỉ còn lên đường tiến đến nơi đã bị chiếm đóng kia.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Jungkook đã thấy một thứ trắng trắng nằm chễm chệ ngay cổng:
- Jimin trước cửa có mảnh giấy trông khả nghi lắm này !Cậu đi phía sau cũng ló đầu ra nhìn:
- Cẩn thận tí.

Cầm lên xem nó nói gì.

Mảnh giấy này đảm bảo của Taehyung vì chỉ mình y mới biết nơi này.

Mở ra thử xem.*Gửi 2 con người bên trong
Tôi đã bảo đồng minh rút về trụ sở rồi.

Các cậu có thể đi về nơi ở cũ.

Tuyệt đối không có camera hay bất kì vật gì ẩn gây thương tích cho các cậu nên hãy yên tâm đi nhé.

Tận hưởng 2 tuần ngắn ngủi này thật vui vẻ...

Kí tên:
Taehyung
______Jungkook vừa đọc xong, cả hai ánh mắt nhìn nhau có chút bất ngờ.

Sau đó hai người đồng loạt quay vào nhà lục soát khắp nơi....

Một lúc sau...

- A em tìm ra rồi, lại đây Jungkook !- Haizzz, tên này giấu kĩ đấy chứ !Cậu cầm lên một máy thu âm loại xịn được đặt ở 1 góc tối sau tủ lạnh.

Khẽ thở phì ra trong đấy rồi cười ha hả nói:
- Taehyung, cậu đúng là kẻ thích day dưa mà.

Nếu cậu đang nghe thấy thì tôi xin nói luôn nhé.

Cậu định giăng bẫy chúng tôi hay sao ?

Một tờ giấy như thế thì đủ để tôi tin cậu à.

Cậu thực sự đang trốn ở đâu.

Lộ mặt ngay đi đồ ngốc !!

Tôi biết cậu đang ở gần đây.

Jungkook cười khẩy, vòng tay ngang bụng, kề mặt lên vai cậu tiếp lời:
- Oy anh bạn~~ cảm ơn vì sự chuẩn bị chu đáo nhé.

Tôi rất cảm kích.

Nhưng tôi cần cậu ra mặt thực sự để xác minh cơ.

Đồng bọn của cậu nếu có ở đây thì xin lỗi nhé, nó không có cửa giết tôi được đâu.

Lí do thì hẳn cậu cũng biết... trong 2 tuần này... tôi là kẻ bất tử !Sau đó, cả 2 đứng bất động... một lúc sau có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Jimin nghe thấy liền nói:
- Jungkook tiếp khách đi !Gã có chút luyến tiếc khi rời xa vòng eo nhỏ của cậu, chậm rãi đi ra cửa sẵn sàng chào đón 1 màn trình diễn "long trời lở đất" của kẻ quấy rối kia....Nhưng hoàn toàn khác với gã tưởng, ngoài cửa chỉ có một mình Taehyung đứng đó cầm 1 bó hoa lớn với một vẻ mặt kì cục.

Jungkook đã khá bất ngờ.

Giọng nói có chút đùa cợt vang lên:
- Ara anh bạn, màn chào hỏi nhạt nhẽo này thật không như tôi nghĩ đấy !

Bó hoa đó có phải dành để viếng cho tôi hay không !

Haha...Taehyung nhướng mày, nói:
- Ngươi có vẻ không đề phòng gì hết nhỉ ?

- Sao cơ ?

Tất nhiên là tôi biết cậu đang giấu diếm món hàng gì đấy rồi.

Nhưng cậu xem này...Nói rồi gã kéo áo lên để lộ một phần ngực trái đã bị thối rửa và khô lại thành mảng đen lớn... trái tim hoàn toàn biến mất !

Tất cả những gì trên lồng ngực đó chỉ là một màu đen kì dị.

Thứ này hoàn toàn không giống vẽ hay bất kì hình ảnh 3D nào vì nó thật đến khó tả...

Song, Jungkook còn đưa tay vào trong và nới rộng ra cho y nhìn để chứng minh...Cái thứ nội tạng gớm ghiếc thối rửa bên trong đó... là thật !

Đồng tử y co thắt lại, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.

Taehyung tuy trước đó không tin nhưng những gì trước mắt đã quá rõ ràng buộc đầu óc y phải chấp nhận hiện thực vô lí khó tin này.

Y thả rơi dao và súng từ dưới áo xuống, bất động một lúc...miệng bỗng chốc nhếch lên thành 1 đường cong hoàn mĩ.

Mày kiếm chau lại.

Mồ hôi chảy xuống yết hầu thành từng giọt.

Y buông thỏng 2 tay, ngửa mặt lên trời cười khó hiểu rồi nói:
- Có vẻ ngươi thật sự đã làm thế.

Satan là hoàn toàn có thật !

Hahaa....

Giờ tôi đã thật sự hiểu được tại sao năm đó lại như thế rồi....

Rồi Taehyung đẩy bó hoa vào ngực Jungkook, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của gã nói một cách đầy nghiêm túc:
- Hãy thay tôi giúp cậu ấy được hạnh phúc !

Jungkook mỉm cười nhẹ, cầm chắc bó hoa đáp:
- Nếu lời cậu viết trong tờ giấy và biểu cảm nãy giờ của cậu là sự thật.

Thì tôi xin phép nhé.

Cậu có cần đền ơn không ?Y quay mặt:
- Hừ !

Tôi cần gì từ 1 kẻ sắp biến mất cơ chứ ?

Tôi chỉ làm theo những gì lí trí tôi thấy đúng thôi cậu có hiểu hay không ?

Gã cười cợt nhã đáp:
- Thế à ?.... vậy cậu đã chứng minh đủ rằng cậu đã rút tất cả về trụ sở sao ?

- Haizz, ngươi đúng là kẻ không biết tin ai.

Vậy thì tôi sẽ theo 2 cậu về đó vậy.

- Thế sẽ như nào nếu đồng bọn cậu không rút mà đang mai phục tôi ?

Thật ra tôi chỉ lo cho tính mạng Jimin thôi !Taehyung nhìn Jungkook một hồi lâu...:
- Có thể ngươi đã không biết... một bí mật tuyệt đối của Jimin.....

_______Thứ làm động lực cho tớ không phải là vote hay view mà chính là cmt của các cậu đấy.

Hãy cmt giúp tớ thêm nhiều động lực ra chap nhanh nhất nhé ❤
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
42


Bí mật ?Nghe đến 2 từ đó, đôi mắt Jungkook có chút mở to ngạc nhiên nhưng nhanh chóng vụt biến mất.

Taehyung mỉm cười...

- Jimin... cũng là 1 kẻ bất tử !

Nhưng... cậu ấy không hề biết việc này...Gã trợn mắt nhìn y, nụ cười cợt nhã đó... là ý gì đây ?

Gã nắm lấy cổ áo Taehyung nhấc lên, đôi mắt đanh lại, gằn từng chữ:
- Ngươi... rốt cuộc là ai ?Taehyung khinh khỉnh, hất tay gã ra.

Chỉnh sửa lại vạc áo một chút rồi cười nói:
- Ta chỉ là một cảnh sát quèn thôi.

Còn thực hư thế nào thì ngươi tự kiểm chứng.

Bây giờ... có cần ta xác nhận là quân đã rút về hết không ?

Jungkook bất động một hồi...

đầu khẽ quay sang nhìn vào bên trong, nơi Jimin đang ngồi chán nản trên ghế bấm điện thoại....- Có lẽ.. sẽ không đi nữa- Hử~ xem ra ta phá đám rồi.

À mà ngươi có ý định tra hỏi cậu ấy cũng vô dụng bởi vì cậu ấy thực sự chả biết gì đâu...- Taehyung !

Ngươi có vẻ thích đùa giỡn nhỉ ?

Đúng là.... cứng đầu..- Ta sẽ chả nhận được gì từ ngươi cả nên việc nói hay không cũng thật sự không cần thiết...

Gã trầm ngâm một hồi, chợt giọng nói có phần thay đổi:
- Có phải... ngươi là kẻ đến từ Âm ti ?- Đã bảo ta chỉ là cảnh s....Chưa để y nói hết câu, gã cắt ngang:
- Ngươi có phải ?

Là âm binh của Tần Quảng Vương ?

-.....

Hửm ?

Sao ngươi lại nói thế nhỉ ?Jungkook nhíu mày cau có.

Đôi mắt nóng giận muốn đánh người:
- Nếu như những gì ngươi nói là thật thì ngươi phải có liên kết với TQV bởi vì chẳng phải hắn là kẻ chuyên điều khiển việc khỏe mạnh, ốm đau, sinh tử của trần gian sao ?

Tại sao hắn lại để Jimin khư khư mà trái với luật nhân quả như thế ?

Taehyung có chút kinh ngạc.

Rồi bỗng chốc thấy y cười to....

- Một kẻ như ngươi.... mà lại rõ việc âm giới như thế hẳn cũng không phải tầm thường.

Có phải ngươi đã từng ở đấy?

Jungkook có chút khó chịu:
- Đêm nào mà chả như thế... lũ quỷ các ngươi ồn ào phiền phức... nói đủ thứ việc trên đời dưới đất... bao giờ cũng khiến ta gặp ác mộng chẳng thể ngon giấc cùng Jimin...Y nhìn dáng vẻ cau có của gã, hỏi:
- Vậy có phải ngươi cũng đã biết được Jimin vốn dĩ bất tử rồi đúng không ?Jungkook đưa tay ra sau gáy, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không nói:
- Thông tin ta có... vô cùng ít ỏi... rốt cuộc cũng do suy đoán... nhưng việc Jimin bất tử ta không biết... chỉ biết được có 1 linh hồn mạnh mẽ đang bảo bọc cậu ấy...- Haha ngươi đúng là kẻ khác thường...

được rồi chúng ta sẽ đi đến 1 nơi khác để tiện nói chuyện hơn.Gã nhìn Taehyung, sau đó quay sang nói vọng vào với cậu:
- Jimin à !

Anh đi với hắn 1 lúc.

Em ở nhà chờ anh nha.

Một lúc sau giọng cậu vọng ra:
- Vâng ạ!

Nhớ quay lại sớmGã mỉm cười nhẹ nhàng sau đó quay qua nói:
- Đi Taehyung và Jungkook đi ra và sâu trong rừng.

Gã nhướng mày nhìn y hỏi:
- Ngươi có biết thông tin về linh hồn ấy ?

Taehyung lúc này đáp:
- Thân xác này là TQV đã trao cho.

Taehyung vốn đã mất rồi.

Thực sự ta chỉ là kẻ mô giới thông tin giữa trần thế và địa phủ.

Vì số lượng thông tin của ta có được quá lớn nên lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm.

TQV là kẻ đã bảo kê cho ta nên thiết nghĩ cũng có chút liên quan đến nhau nhỉ ?

Dù gì hắn cũng là 1 trong những vị thần cai quản địa ngục mà.

Jungkook bình tĩnh hỏi:
- Ngươi muốn cái gì khi nói ra những thứ này ?Y cười đáp:
- Ta chỉ cảm thấy hứng thú với ngươi nên mới chia sẻ một ít thông tin thôi... dù gì ngươi chả còn tồn tại được lâu...- Thứ âm hồn đi theo Jimin.... có phải có quan hệ mật thiết từ kiếp trước ?- Ngươi suy đoán rất giỏi đấy.

Đúng là thế.

Hắn là người yêu ở kiếp trước của cậu ta... thân thiết đã lâu nhưng chết đi oan uổng vì bị hiểu lầm khiến linh hồn không đầu thai được nên đã tìm đến cậu ấy tại kiếp này để bảo vệ.... tên ấy mạnh mẽ đến mức hắc bạch vô thường không bắt nổi hắn ta... một kẻ nguy hiểm với linh lực vô biên...

- Thế ?

Jimin bất tử là do hắn ?

Hắn có thể nhập thể vào Jimin để khiến cậu ấy mạnh mẽ hơn ?

- Chính xác.

Nếu ngươi sống với cậu ấy lâu như thế chắc hẳn cũng biết đến thứ gọi là nhân cách thứ 2 của Jimin nhỉ ?

Đó chính là hắn đấy...

1 kẻ độc tài, cục súc và dữ tợn.

TQV cử ta lên đây để quan sát hắn.

Vì không ai đủ mạnh trong tầng âm phủ đầu tiên để bắt tên đó nên cứ để hắn tác quai tác quái.

Việc này nếu diện kiến Diêm vương thì TQV sẽ không yên ổn nên ông ta không muốn lộ ra ngoài.

- Nhưng như vậy quả thật vô lí vì tại sao chỉ có 1 linh hồn bảo bọc mà lại bất tử ?

- Tên đó rất mạnh... hắn đã đủ linh lực để có thể đạt đến cảnh giới khiến người phàm bất tử.

Loại yêu thuật đó là phép cấm nhưng tên đó chả biết làm cách nào mà có thể có thứ đó... tất nhiên song hành cùng thứ phép đó chính là tà thuật xóa bỏ kí ức và miễn nhiễm với lão hóa.

Khi hắn cảm thấy cậu ta sống ở kiếp này đã đủ thì sẽ xóa đi hết toàn bộ kí ức ở kiếp này và thay thế bằng 1 loại kí ức mới của 1 kẻ xấu số nào đó... nói chung việc này khá phức tạp... vì nó hoàn toàn trái với luật sinh tử... và tên đó ta e là hắn không biết sẽ giữ được thứ thuật cấm đó và cái tình cảm mù quáng này trong bao lâu nữa....

- Việc này thật vô lí hết sức.... trên đời lại có tồn tại 1 linh hồn quyền năng như thế à.....

Soạt !!

Cả 2 cùng quay về hướng phát ra âm thanh ....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
43


Cả 2 hướng về phía âm thanh...

- Xem ra chúng mày cuối cùng đã biết được lí lịch của tao nhỉ ?Jimin đứng đó cười khẩy với gương mặt thanh tú nhưng âm thanh phát ra từ miệng nhỏ lại chuyển biến sang trầm khàn như gã say rượu. (Từ giờ Jimin sẽ đổi tên gọi thành Dan, từ xưng hô "cậu" cũng sẽ đổi thành "hắn" nhé) Hắn nhướng người về phía Taehyung, nói:
- Mày là kẻ phiền phức, đáng ra tao đã khử mày từ lâu nhưng không ngờ chúng ta lại tái ngộ ở hoàn cảnh thế này.

Thật bất ngờ nhỉ Jay ?

- Nghe lén người khác thật sự không tốt chút nào đâu ông bạn ạ.- Nếu không phải do tao nghi hoặc thì cũng đâu thể biết được sự thật bất ngờ như vậy.

Rằng kẻ như mày lại liên quan đến Jimin như thế.Taehyung nở nụ cười chế giễu:
- Đấy là do ngươi ngu ngốc thôi Dan ạ, đáng ra ngươi nên nhận ra từ sớm mới phải.

Để bây giờ sự thật về ngươi rành rành ra như thế cơ mà.

Haha- Aha thì ra mày chọn cái chết !

Dan vểnh môi, chuẩn bị xông đến cho y 1 trận nhừ tử.

Y cũng đã thủ thế sẵn để chuẩn bị đón nhận.....
....

Thời khắc cả 2 sứt đầu mẻ trán cùng nhau sắp sửa diễn ra thì Jungkook đứng làm tượng nãy giờ bất chợt hét lên :
- Dừng lại !!!.....2 kẻ đang chuẩn bị bổ nhào vào nhau chợt khựng lại nhìn gã.

Jungkook giật giật khóe miệng nói:
- 2 vị kia, tôi không biết việc này lại đột ngột như vậy nhưng 2 người hẳn là sống lâu hơn tôi cả trăm tuổi.

Bây giờ gặp nhau lại vì những lí do cỏn con, nhảm nhí như thế mà sắp sửa đánh nhau như những đứa trẻ ?

Các người nếu muốn bàn bạc việc gì thì đến nhà tôi rồi cùng đàm phán !

Đánh nhau như vậy thật không hay ho chút nào.

Hãy cư xử nhã nhặn 1 tí như những người đàn ông đi !2 cặp mắt đang trừng nhau cũng có chút chột dạ, đứng thẳng lại sửa sang 1 chút nếp áo.

Taehyung che mũi cười khe khẽ nhìn gương mặt bức bối của Dan.

Dù gì y cũng biết rằng gã sẽ là người ngăn cái trận ẩu đả vô nghĩa này lại, rằng thằng Dan ngu ngốc kia sẽ rơi vào trầm tư suy nghĩ vì sao mình lại trở nên lố bịch như thế... chính vì đã đoán trước được nên Taehyung cũng chỉ thủ thế để diễn cho đạt màn kịch này thôi vì căn bản y không thể chiến thắng hắn được...

Và nó thành công khiến Dan tỏ ra bối rối thật sự....

Tại sao y lại làm 1 điều vô nghĩa như thế á ?

À... thật ra thì chỉ là đã lâu không được trông thấy biểu cảm ngu ngốc ấy thôi ! ^^
Y vốn yêu thích vẻ bối rối ấy cơ mà...:))Taehyung nhìn hắn, miệng nhếch lên toe toét.

Một lúc lâu sau cũng mở giọng lên tiếng phá tan cái suy nghĩ xấu hổ đang bao trùm tâm trí Dan :
- Ok, tôi đến nhà Jungkook trước !Rồi quay bước tiến đi thẳng một mạch bỏ lại 2 con người đang đứng đó bất ngờ vì hành động dứt khoắt như đã được sắp đặt sẵn của y.

Được một lúc, Dan nhìn Jungkook, ánh mắt mang theo sự phức tạp khó giải thích thành lời.. chung quy vẫn là gã bắt chuyện trước...

- Ngươi trước khi có phải rất quý em ấy ?

Vậy tại sao có một khoảng thời gian tôi đã dày vò Jimin, vậy tại sao ngươi vẫn không can thiệp ?Dan liếc nhìn gã với ánh mắt mang theo vài nét khinh bỉ, miệng hừ hừ tức giận đáp:
- Mày !!!

Chính mày cũng là 1 thằng khốn nạn !

Mày lừa em ấy rất nhiều lần !

Tao biết Jimin bởi vì mày... trong 1 khoảng thời gian đã rất mệt mỏi.

Tao luôn cố gắng an ủi và khuyên em ấy rằng tao sẽ giúp em ấy sống hạnh phúc hơn ở kiếp này trong giấc mộng hằng giờ vào những lúc trời mập mờ sáng... nhưng mặc dù có tuyệt vọng... hay là muốn chết đi chăng nữa... vì lí lo nào đấy... em ấy vẫn dành 1 khoảng trống nho nhỏ trong trái tim bị chính tay mày dày vò thô bạo ấy để bảo bọc cái thứ tình cảm ngu ngốc chết tiệt dành cho mày... em ấy yêu mày !

Ở kiếp này !

Em ấy đã dành rất nhiều sự hy sinh cho mày !

Nhưng đến bây giờ mày mới tỉnh ngộ thì thật sự quá muộn...

Jungkook ạ....

Mày hành hạ, sỉ nhục Jimin... mày ích kỷ, độc chiếm... trong khi tao trước kia chưa bao giờ dám đối xử với Jimin như thế.... mày thật sự quả là cái gai trong mắt tao...

Nhưng vì Jimin... tao cắn răn chấp nhận sự thật... không ra tay giết mày...tao biết tao cũng là 1 kẻ cố chấp ngu xuẩn... nhưng tao tôn trọng em ấy !

Tao tôn trọng quyết định của em ấy !!!

Tao tôn trọng người mà tao yêu quý !!!

Không phải như mày !!

Một thằng súc sinh độc tài !!
....Dan nói như hét vào mặt Jungkook... hắn thừa biết hắn đang theo quan điểm từ 1 chiều... nhìn vào mặt xấu mà trách móc... nhưng hắn không cam tâm nhìn Jimin đau khổ trong quá khứ kia.... bởi vì...

Dan là 1 người cố chấp cơ mà ?

Jungkook bị những lời nói kia thành công làm bất động 1 lúc lâu... não bộ gã đang rất rối rắm trong 1 mớ hỗn độn của quá khứ mà Dan đã nhắc lại... tâm trí bỗng chốc chìm trong tội lỗi nặng nề....

Suy nghĩ 1 lúc...

Jungkook lại thở dài.... gã ngẩn mặt lên nhìn những tán lá cây yếu ớt xào xạc trên kia...

đôi mắt khẽ khép hờ hững rồi mở lên nhìn về 1 hướng xa xăm, môi mấp máy thì thầm...:
- Dan à... ngươi thật tốt... nhưng cũng thật ngốc...

đấy... biết không ?....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
Thông báo 1 tí


Tôi hiện tại đang học cấp 3 Như các bạn biết đấy, cấp 3 kiểm tra rất nhiều mà trường tôi không hề giảm số bài kiểm tra định kì mà lại giảm đi số tiết học !!

Việc đó đồng nghĩa với ktra sẽ diễn ra thường xuyên hơn rất rất nhiều !!!

Vừa đi học 1 ngày thôi là ngày mai đã kiểm tra rồi ahihi TvTCòn thêm 1 việc nữa là thằng em tôi cứ tra tấn lỗ tai tôi bằng cách nói "không viết nữa thì drop truyện đi, drop đi drop đi" 😂Chính vì nhiều sự việc bất lợi như thế nên việc ra chap mới sẽ hoãn lại 1 thời gian dài nhé mọi người :(((Bao giờ mọi việc ổn định 1 ít thì tôi sẽ ra chap tiếp theo, hiện tại tôi đã viết được 1 phần bản thảo rồi :>> Tôi sẽ cố gắng ra chap mới nhanh nhất nếu có thời gian rảnh.

Các bạn nhớ chờ Au nhé ^^ tuyệt đối sẽ không drop vì tôi biết làm thế sẽ cắn rứt lương tâm tôi vl :
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
44


- Tsh.. tao biết chứ..

Dan bỗng nghiến răng quay mặt sang nơi khác, ánh mắt hắn tối sầm, giọng nói có chút trầm lại...

đúng là việc thừa nhận bản thân ngu ngốc chẳng dễ dàng gì nhỉ ?

- Mày là 1 thằng tính cách kì quặc, tao biết tao không có tư cách nói mày như vậy vì tao cũng chỉ là 1 linh hồn đeo bám thực tại... mày với tao giống nhau.. mọi thứ.. kể cả đối tượng yêu quý.

Tao biết tao giao em ấy cho mày có lẽ là 1 lựa chọn không sai trái ....

Tao biết tao chỉ đang cố rủa mày để cố chấp nhận sự thật rằng em ấy thực sự đã không còn để ý đến tao nữa....

Nhưng mà... nhưng mà....n.. nhưng mà ! ... chết tiệt........tao... t.. tao chỉ muốn được... h...hôn em ấy 1 lần cuối...

Hắn ấp úng nửa ngày mới nói ra được câu cuối... hẳn là phải khó khăn lắm mới nói thế trước mặt gã được nhỉ...

Gã nhếch môi cợt nhã:
- Ngươi... có vẻ không thể đầu thai được nhỉ ?

Ngươi làm thế nào hôn Jimin được đây ?

Ngươi...

đã phạm quá nhiều trọng tội để được địa ngục chào đón rồi... nhỉ ?

Một kẻ dám thách thức cả diêm vương mà lại tỏ vẻ van nài trước 1 thằng thây ma như ta à ?

Hở ?

Dan im lặng...Gã lại nói tiếp:
- Ngươi vì sao lại muốn Jimin bất tử ?

Ngươi khiến em ấy sống qua bao nhiêu đời người rồi ?

Ngươi... muốn cái quái gì vậy ?

HÔN ?

Vô lí vãi thật.- Đúng là.. tao không ...

đầu thai được.. việc bao nhiêu năm ấy làm Jimin bất tử chỉ là..

ý muốn ích kỷ của tao.. làm cho em ấy mãi mãi là đẹp đẽ... mãi mãi là người mà tao có thể bảo vệ thôi... tao đã từng lo sợ.. em ấy không biết tao tồn tại.. tao sợ rằng 1 kẻ nào đó sẽ làm em ấy điên đảo như mày xuất hiện... nên mấy trăm năm qua... tao luôn cố ngăn việc đó... nhưng gần đây tao... tao hơi mệt mỏi vì cái suy nghĩ độc tài ấy... tao nhận ra Jimin cũng cần được hạnh phúc riêng của bản thân... không thể chỉ đơn độc như vậy... vài năm gần đây tao đã cố tìm cách đầu thai kiếp mới và cho Jimin kí ức cuối cùng của kiếp này !..Jungkook ngoáy tai, mặt có chút thờ ơ bảo:...

- Vậy đó là cách gì ?

Và nó liên quan gì đến ta ?

Căn bản là câu chuyện ngu ngốc của Dan không hề lọt tai gã một chút nào...

Dan thực sự là 1 thằng hề ngu ngốc ích kỷ... nhưng tại sao ?... những thằng ngốc lại có thể sống lâu dai dẳng như thế nhỉ ?

Nghe cứ ngỡ như 1 tiểu tử đang kể lể về việc sợ mất đi món đồ chơi quý giá vậy....

Cuộc đời níu kéo hơn trăm năm của hắn... thật sự ... quá vô vị...

Chân lí cuối cùng đơn giản như thế đáng ra hắn phải nhận ra từ lâu... nhưng lại đến tận bây giờ mới thấu được à ?....

...

...

Nhưng liệu... nếu là Jungkook... thì một cuộc sống chỉ luôn âm thầm và chỉ có một người như thế... gã có dám hy sinh vì cậu không ? ...Dan nhìn vẻ mặt thờ ơ, mất hồn của Jungkook thì hắn khẽ cắn răng, tặc lưỡi... cái cảm giác bị coi thường này thật khó chịu... nhưng hắn chịu đựng... vì ngoài gã ra, không còn có thể nhờ vả vào ai được nữa cả....Dan nói tiếp:
- Đó là máu của diêm vương !

Máu của hắn có thể giúp tao hối lộ Mạnh bà và đầu thai được sang kiếp mới !!

- Ô hô !!!

Muốn lấy máu của Ngài cơ đấy !!!!Cả 2 có chút giật thót trước giọng nói bất ngờ từ đâu vọng về.

Jungkook đảo mắt xung quanh rồi dừng lại trên cành cây to lớn....Taehyung nhảy phóc xuống đất, miệng cười toe toét khi vừa nắm được 1 thông tin đầy thú vị...

Dan nhìn y đầy khó chịu, vốn dĩ đã không ưa tên này nhưng lúc nào cũng phải dính líu đến hắn.

Đúng là 1 con chó thích hóng chuyện...Y tiếp lời Dan:
- Jungkook cậu biết không, máu của Ngài là 1 thứ siêu hiếm hoi mà mấy trăm năm qua chẳng ai có thể lấy được đâu.

Thậm chí chả biết hắn có đụng nổi đến 1 ngón chân của Ngài không mà đòi đả thương Ngài ấy, ta thề ta cười chết mất... nó phi lý quá mức thực tại rồi haha...Cười 1 tràng sau đó Taehyung quẹt nước mắt bảo:
- Có vẻ hắn không còn đủ phước hạnh để khiến Ngài cho phép hắn bước vào địa phủ 1 lần nào nữa... thế làm quái nào có thể hối lộ Mạnh bà trong khi hắn còn chả vào địa ngục cơ chứ ?Jungkook nghe thế liền nhướn mày:
- Thì ra là ngươi muốn nhờ ta làm việc này sao ?

Dan ?

Ngươi nghĩ vì sao ta phải đồng ý ?

Dan:
- Jungkook à... tao biết mày rất thông minh... giỏi đàm phán... và hiện tại mày cũng sắp xuống đấy rồi...

Tao... tao biết tao không có thứ gì để kí khế ức với mày... nhưng tao có thể thay đổi kí ức !

Và sau khi mày đầu thai 1 kiếp mới.. mày có thể gặp lại Jimin.. và tao sẽ bù đắp 1 mảng kí ức về mày cho em ấy sau khi linh hồn và thân xác mày tan biến...Tao đã từng xem trộm qua sổ tình duyên của mày và em ấy... và mày biết không ?...

Haha sợi chỉ đỏ ấy lại kéo dài đến tận 3 kiếp !

Chết tiệt !

Nhưng vì mày đã kí khế ức với Satan nên kí ức của Jimin về mày sẽ hoàn toàn tan biến.. và nói cách khác đó là sự chấm dứt mối duyên nợ 3 kiếp này... và mày là người đã cắt đứt nó !!

Nếu mày chỉ muốn sống bên em ấy thêm 2 tuần mà bỏ lỡ nhau đến tận 3 kiếp thì thật sự thiệt thòi vô kể... nhỉ ?

Gã sững sờ khi nghe hắn nói.

Nếu thật sự là như vậy thì phải chăng gặp được cậu đó đã là định mệnh ban cho 1 kẻ khốn nạn như gã 1 con đường cải tà quy chính ?

Gã... gã có nên liều mạng hay không ?

Jungkook trầm mặt, đôi mắt vô hồn nay lại càng suy tư hơn...

- Vậy... ngươi có thể nối lại sợi chỉ ấy ?

Dan:
- Tao là 1 linh hồn độc lập không thuộc âm phủ nên tao có thể xen vào giữa khế ước của mày và Satan.... nhưng chỉ có thể giúp Jimin hồi phục lại 1 chút kí ức mơ hồ về mày vì quyền năng của tao không mạnh mẽ như Boss.

Nói 1 cách đơn giản là chỉ có thể nối lại được kiếp này và kiếp sau thôi !

Và việc còn lại là của chúng mày giải quyết...

Jimin có đủ vương vấn với mày hay không ?

Mày có đủ may mắn để giúp em ấy tin tưởng tưởng mày 1 lần nữa hay không ?... tất cả ...đều là do vận mệnh... tao không biết gì thêm cả...

Hắn cười nhạt nhòa...- Jungkook mày yên tâm số mệnh của tao rất ngắn... khi tao đầu thai được... tao sẽ chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình... không qua lại hay đối đãi với Jimin nữa... có thể khi gặp được em ấy lần nữa vào kiếp sau... cũng là lần cuối cùng tao tồn tại được ở nhân gian này... sau đó tao sẽ mãi mãi chẳng thể làm người được nữa... nhưng không sao.. tao chấp nhận số phận đó và tao sẽ cầu nguyện với chúa rằng hãy bảo vệ lấy tình cảm của mày và Jimin đến trọn kiếp.... không sao đâu...

Bóng hình Dan bỗng chốc trở nên cô độc đến lạ....

Tách !

- Ơ ?

Cái quái gì ?..

Không.. nước mắt sao ?...
...

Nước mắt vô thức là một thứ cảm xúc trào dâng khó nói khi mà bản thân đã chịu nhiều đau đớn, cô đơn, nghẹn ngào...

Hắn khóc... khóc vì cảm thấy rằng cả đời này đã cố gắng rất nhiều vì một người... nhưng cuối cùng lại phải chúc người đó hạnh phúc bên kẻ khác...

Hắn khóc... khóc vì bản thân đã quá ngu muội và níu kéo những thứ vốn chấm dứt từ lâu....

Hắn khóc... khóc vì "sợi chỉ đỏ" của bản thân đối với cậu đã đứt lìa nhưng vẫn cố gắng vẽ ra một "sợi chỉ" mới.... một "sợi chỉ" giả tạo....

....Vốn dĩ ngay từ đầu... dù có náo loạn đến mấy thì cũng không thể nào chiến thắng nổi vận mệnh....

Con người rất ngu ngốc và cố chấp....

...

Nhưng có lẽ đó cũng là lí do khiến vận mệnh của họ kì diệu hơn bất kì loài sinh vật nào khác trên hành tinh....

.
_______Dan:
- Tao.. tao đi đây... tao sẽ còn quay lại... lúc đó mày cứ suy nghĩ thật kĩ lưỡng về vấn đề này và tìm hiểu thêm thông tin từ tên lắm chuyện kia....vậy ... tạm biệt...Jimin ngã xuống... gã nhanh chân bắt lấy cơ thể gầy nhom của cậu... gã ôm chặt cậu trong vòng tay... miệng khẽ nghiến răng...

đôi mắt dường như lóe lên 1 cỗ hy vọng mới...

... từ bây giờ... dẫu có thách thức cả chúa tể địa ngục.. gã cũng không màng !!!

____
Au:
Hú hú, các cậu nhớ tôi chứ !😂❤❤
Cô gái năm ấy bắt các cậu đợi chờ mòn mỏi đây 😂 xin lỗi... và cảm ơn vì đã chờ đợi và không bỏ rơi mình nhé :33
Mình iu tất cả ❤❤❤❤
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
một chút mong muốn..


Tôi nghĩ bản thân đã hết khả năng viết tiếp được bộ này nữa rồi.

Không biết nên xóa đi không chứ khi nhìn lại chỉ thấy thật sự nó quá là... trẻ con ấy nhỉ ?

Như 1 thứ văn chương với các logic gì đấy vô lí và còn.. trông hệt trò hề nữa :vNhiều lúc đọc lại chỉ thấy là... tại sao họ lại có thể đọc mà không tỏ ra 1 ý phê bình hay cười nhạo thứ logic kì cục ấy của mình nhỉ ?

Họ tuyệt thật ?

Bản thân mình đọc lại còn thấy nó nhục nhã thật luôn í.

Tôi thành thật xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm vì lời hứa sẽ không bỏ dỡ nó... nhưng tôi nghĩ mình đã hết nhiệt huyết mất rồi..

Tôi không có trình độ để viết tiếp nó được nữa, có thể tôi quá vô trách nhiệm, không đáng để các bạn chờ đợi nữa.. tôi thành thật xin lỗi.

Những người theo dõi bộ này... thật sự rất cảm ơn... vì đã theo tôi đến tận chap này... tôi không biết phải nói gì nữa... nhưng cảm ơn vì luôn động viên và khích lệ tôi... tôi yêu các bạn nhiều lắm.. thật sự ấy.. vì tôi rất bất tài... chỉ những thứ đơn giản đó cũng khiến tôi muốn làm các bạn hài lòng hơn nữa... nhưng... khả năng tôi.. hình như đã không còn chút ý tưởng nào để viết tiếp được...

Sau, chắc tôi nên viết 1 chap cuối để nói lời tạm biệt với mn mất, và nó hẳn sẽ không liên quan tới các chap trước đâu, nó chỉ đơn giản là 1 món quà từ biệt mà tôi muốn cảm ơn những người luôn yêu mến tôi, và là những người tôi yêu mến...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
gift


- Này Jungkook ?

Yêu là gì ?

- Haha câu hỏi ngộ nghĩnh thật đấy, tình yêu là như vầy chứ sao.

Gã cười... sự ôn nhu, trìu mến sâu đậm tha thiết phảng phất qua màu mắt đen tuyền thăm thẳm ấy.

Thoạt cuối xuống hôn vào cánh môi nhỏ nhắn mềm mại của cậu, rồi đến chóp mũi, sau đấy là mí mắt kiều diễm.

Từng chút một, từng chút một.. nhẹ nhàng hệt một làn gió.. nhưng chứa chan nhiều điều mãnh liệt không nói thành lời.

Phải... tình yêu.. chỉ đơn giản như vậy...
________- Jungkook ?

Sau này ta mãi bên nhau được không ?

- Dĩ nhiên rồi, sao lại hỏi ngốc như thế, anh vẫn luôn luôn.. bên cạnh em..Gã nắm lấy mu bàn tay cậu đưa lên cánh môi mỏng của mình.

Mái tóc khẽ đung đưa theo cơn gió chiều tà, hoàng hôn hôm nay...thật rực rỡ.

Phải.. sẽ luôn như thế..._________- Jungkook ?

Khi mất đi.. liệu anh còn nhớ đến em không ?

- Anh sẽ không bao giờ quên emXoa nhẹ mái đầu nhỏ nhắn, gã vui vẻ nở một nụ cười ấm áp..

Phải... sẽ không bao giờ quên...__________- Jungkook ?

Kiếp sau.. em có thể gặp anh 1 lần nữa ?- Anh sẽ đi đến tìm em, em không cần phải làm gì cảĐưa mắt nhìn về hướng Đông, nơi ánh sáng dần lan tỏa xua tan bóng đêm nhấn chìm vạn vật.

Tâm trí trôi dạt vào một miền đất mới.. một nơi xa xôi.. với nhiều sự hạnh phúc đến kì lạ.. một sự thật đẹp đẽ... một ước mơ giản dị...

Phải... giá mà nó sẽ như thế...___________Gập quyển nhật kí lại.. khẽ thở dài thườn thượt.. từ bao giờ mà nó đã trở thành một quyển sách về tình cảm lãng mạn thế này ?

Thế gian này... liệu có 1 câu chuyện hư cấu đẹp đẽ đến mức ấy ư ?

Đẩy chiếc ghế ra xa, bước chân vẫn như cũ hướng về phía bàn thờ, nơi có 1 chiếc hộp đỏ đựng tàn tro của một kẻ nào đấy, không di ảnh, không tên tuổi...

Cậu cầm 3 nén nhang đốt lên và cầu nguyện.. bản thân không biết rốt cuộc đang làm cái gì, đang thờ phụng ai.. cậu không hề có một chút kí ức gì về nguồn gốc của nó.. chỉ biết bản thân hình như là.. rất trân trọng thứ vô tri vô giác này..

Cậu luôn tin vào cảm giác của mình, rõ ràng.... cậu đã quên đi một thứ gì đó rất quan trọng...Khi cầu nguyện.. bỗng cứ cảm nhận được 1 làn khí lạnh bao bọc cơ thể.

Khó thở thật đấy.. lạnh lẽo thật đấy... nhưng cũng... an toàn thật đấy ?

Khóe môi bất giác mỉm cười.. không hiểu vì sao... cậu không ghét cái cảm giác lạnh lẽo này..

Nhưng rồi đuôi mắt cong cong, sống mũi cay xè, nước mắt đột ngột rơi... vì sao chứ ?

Cảm giác cứ thật đau lòng, khó chịu..

đau đến mức khiến một thiếu niên bất giác tuôn ra dòng lệ mặn chát...Cậu vẫn thường như thế khi đứng trước bàn thờ... chả thể hiểu rốt cuộc cảm xúc là gì mà nó lại phiền phức như vậy.

Tại sao con người lại phức tạp như thế... không thể hiểu nổi bản thân đang muốn làm gì và tại sao... nhiều lúc chỉ muốn đầu thai làm thực vật và sống một đời vô thức...

Nhưng ngẫm lại... có lẽ cuộc đời sẽ không sâu sắc và đặc biệt khi trở thành thứ đó... bởi vì..

động lực của cậu luôn xuất phát từ xung quanh.. mà thực vật thì chẳng thể hiểu được cảm giác tuyệt vời đó..._______Cậu lại thở dài, đi vào trong rửa mặt 1 chút rồi vác balo ra ngoài..

Lại một ca làm khác đầy sầu não
...."

Này dạo này thiếu ngủ lắm thế ?

Lo việc đại sự mà quên chăm bản thân à ?"

"Trời ạ, mày sống thế kiểu gì mốt sẽ thành 1 ông già nhăn nheo cho xem, lúc đấy tao không đến giúp mày đẩy xe lăn đâu đấy""Thằng ngu này hôm nay tao khao 1 chầu cho, dẹp việc của mày lại đi, đi chơi này"...

Họ vẫn luôn như vậy.. vẫn luôn tốt với cậu, vẫn luôn quan tâm đến bản thân cậu mặc cho cậu còn chả để ý đến nó quá nhiều.

Nhiều lúc cảm thấy thật may mắn khi xung quanh lúc nào cũng có những người như thế.

Họ thông cảm và yêu mến cậu, cậu vui... và biết ơn họ rất nhiều, nhưng bản thân lúc nào cũng buồn phiền vì một thứ mơ hồ, không có thật trông thật là khó coi.

Cậu có lỗi với họ nhiều lắm... có lẽ cậu nên chăm sóc bản thân nhiều hơn...Nhỉ ?

"Đúng vậy, Jimin ạ, anh yêu bản thân em nhiều lắm, nên hay chăm sóc nó thật tốt nhé"Cậu khẽ giật mình, ảo giác sao ?

Thật sự là mình đã quá sức rồi..

Trong lòng vẫn mơ hồ về 1 thứ vô định nào đó, hòa nhập vui vẻ với họ là thế, ăn chơi cùng họ là thế... nhưng tâm trí cậu vẫn cứ đi vào 1 trạng thái mơ mộng nào đó... mơ về một thế giới mới...

đẹp đẽ và... có tồn tại người đó... kẻ lạ mặt mà cậu trân trọng... ___Jimin à... có lẽ em không còn nhớ nhưng anh vẫn nhớ rất rõ... chúng ta đã từng có những kỉ niệm đẹp đẽ đến cỡ nào... từng hạnh phúc ra sao... từng trải qua sóng gió nhiều đến nhường nào.. nhưng không sao.. vì đó là con đường anh đã chọn..

để giúp em mãi là 1 con người trong sáng... không phải vướng bận 1 kẻ tồi tệ như anh...

Jimin à... mãi về sau.. anh sẽ không bao giờ có thể quên được em... hẹn em ở thiên đường nhé...

Anh yêu em____Cậu đang hát hò vui vẻ với mọi người thì bỗng nhiên một con bướm đen to lớn bay xẹt ngang mặt và chạm lên môi cậu rồi bay vụt đi... cậu hoảng hồn phủi mặt vài cái rồi thầm chửi trong bụng.. nhưng cậu đâu biết...

đã từng có một mối tình đầy chông gai và hạnh phúc như thế... __________Những mảnh vỡ kí ức rơi lả chả xuống nền đất lạnh lẽo chấm dứt đi một cuộc tình đẹp đẽ...

Sinh mệnh dần tan biến khỏi cõi trần tục...

Lại một lần nữa... kẻ ác sẽ không bao giờ có được một hạnh phúc trọn vẹn..._____End.
 
Back
Top