Wattpad  [ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp

[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
30


Cả ngày hôm đó, Jungkook không vào phòng cậu thêm bất kì lần nào nữa.

Cũng ổn, nếu như hắn xuất hiện hẳn cậu sẽ hỏi hắn cả vạn câu hỏi mất.

Hôm ấy cậu nằm đó hồi tưởng lại từng mảnh kí ức vụn vặt về mẫu truyện mà hắn đã kể.

Nhớ đi nhớ lại, cuối cùng đáp án vẫn vậy.

Cậu nghĩ rằng những gì hắn gợi ý chắc chắn là như vậy rồi.

Đấy là mẫu truyện về cuộc đời hắn qua một cách ẩn dụ nhỉ ? __o0o__

Lạc lối, cô đơn khiến tội ác chiếm lấy tâm trí.

Thượng đế không hề ưu ái ?

Là nói về gia đình sao ?

Hắn bị bệnh bẩm sinh ?

Lớn lên tại cô nhi ?

Hay khu ổ chuột bẩn thỉu ?

Vậy dinh thự to lớn ở đây là do hắn tự mình cố gắng đạt được à ?

Ánh sáng mà hắn nói đến là gì nhỉ ?

Mình sao?

Có thể hơi tự mãn nếu nghĩ thế nhưng mà dựa vào hoàn cảnh hiện tại thì nó là câu trả lời hợp lí nhất.

Cho hắn những cảm xúc mới ?

Thế trước đây chưa ai từng làm hắn thấy vui à ?

Ánh dương hóa tro tàn.

Hừm... tại sao nhỉ ?...

Tự tạo nên thế giới mới, là hắn đang làm mình thành nông nỗi này sao?

JK đã từng rất nhiều lần nói yêu mình trong lúc hắn làm tình.

Như vậy có nghĩa là trước đó hắn muốn mình sẽ tự nguyện yêu lại hắn nhưng cái câu nói "nó biết thời gian của nó không còn nhiều" có lẽ là đang ám chỉ 1 căn bệnh nan y......Tức là hắn không còn đủ thời gian để chinh phục và hắn phải ra tay bắt giam mình ở đây rồi ngày đêm hành hạ, nhưng lại theo kiểu "vừa đánh vừa xoa" nhỉ...... dục vọng và lí trí của tên lưu manh đó luôn song hành cùng nhau à....Tại sao mình lại bị kéo vào câu chuyện quái quỷ này chứ ? ______
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu cuộc sống của cậu không có hắn thì ắt hẳn cũng chỉ bị vùi dập bởi cấp trên mất rồi.

Thử đoán xem nếu không có 1 tên nguy hiểm như vậy thì cuộc đời vô vị đến nhường nào.

Nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc thì cậu không thể tránh được cảm giác có một chút nể phục hắn.

Gần đây cậu càng có thêm nhiều cảm giác lạ lùng hơn.

Có gì đó nhói lên khi hắn đến gần.

Có gì đó... hưởng thụ cảm giác được quan tâm... và cả... thái độ sửng sốt khi đoán ra được hắn đang từng ngày rời xa mình....

Nó thật kì lạ... nhưng cậu không giấu được nó... mà trái lại càng nghĩ về nó nhiều hơn.

Cậu luôn nghĩ rằng nếu thoát ra thì mình sẽ làm gì đây ?

Tránh xa và chuyển đi nơi khác sống bình thường như một công dân tốt?

Hay là đi kiện hắn vì đã hãm hiếp cậu và tiếp tục đấu với hắn như bình thường cậu vẫn hay làm....

Cậu chưa từng nghĩ rằng đến một ngày JK sẽ chết và cậu sẽ đoạt được tự do một cách dễ dàng như vậy.

Thật có chút bất ngờ và... nuối tiếc ?Nghĩ đến một khoảng khắc những ám ảnh mà hắn mang lại sẽ không còn nữa, những trận điên đảo tận 2-3 giờ sáng, những lúc bị hạ nhục tưởng chừng như vô tận.... sẽ biến mất ? ....

Và cả những câu chuyện thú vị, những món quà... và sự chăm sóc ấy... cũng sẽ biến mất ?...Và rồi cậu sẽ lại cô đơn một lần nữa ?

Ba mẹ và bạn bè thân thiết đều không có... thì làm sao đây ?

Đến một lúc nào đó... hắn lại quan trọng trong cuộc đời cậu như thế ?

Hắn bước đến và tuyệt nhiên chiếm một vị trí thượng phong trong vở kịch này.

Một con người đáng ghê tởm, nhưng lại rất...

"yêu cậu"...!

Câu chuyện này... rồi sẽ kết thúc như thế nào bây giờ ?__o0o__

Hôm đó Jimin cứ nằm trằn trọc mãi đến 11h30 mới ngủ được.

Đêm đó cứ luôn mơ thấy ác mộng.

Cứ một chút lại cảm giác có gì đó mất mát và sợ hãi.... sau đó lại giật mình tỉnh giấc.

Đang nằm ngủ lại thì đột nhiên có gì đó nặng nặng đè lên người mình.

Jimin ngước mặt lên nhìn thì thấy JK đang ở trên giường và cư nhiên ôm lấy cơ thể rồi dụi mặt vào bụng cậu.

Cậu ngạc nhiên, đẩy hắn ra nói:
- Này !!

Đã hứa hôm nay không được động vào tôi cơ mà !!

Gã đưa gương mặt vô tội nhìn cậu đáp:
- Bây giờ là 12:01 rồi nhóc ạ.

Đã qua ngày mới mất rồi a~~~

Sau đó gã miết nhẹ lên phần đùi non làm cậu rợn cả người, cơ thể bất giác run lên.

Jungkook có vẻ rất thích trêu người a.

Luôn cố tình vuốt ve cơ thể cậu làm cậu đỏ hết cả mặt mới thôi.

Gã nâng một chân cậu lên vai rồi dùng môi cạ sát lên phần hạ bộ của cậu liếm mút.

Một tay xoa nắn vùng hậu huyệt, tay kia thì luồng qua áo vuốt ve đầu ti....

Cả cơ thể cậu dần nóng lên, hơi thở có phần gấp gáp....

Khó chịu... nhưng cũng không hẳn là thế.......đây là gọi là "sướng" à ?

Từ bao giờ cậu lại để yên cho hắn chơi đùa cơ thể mình như vậy ?

Bây giờ đầu óc cậu cũng không còn nghĩ tới việc đó nữa rồi... vì cậu đang hưởng thụ cảm giác mà hắn thường nói là "sướng" ấy nhỉ ?

Có vẻ nó...tuyệt hơn cậu tưởng...

2 chân của Jimin co lại, kẹp chặt lấy đầu Jungkook, hông khẽ di chuyển, tay nắm lấy tóc gã rên rỉ:
- Đừng liếm nữa... arh...sắp ưm...ra... ngứa quá....

Mày gã khẽ nhếch lên, Jimin của gã... biểu hiện có vẻ khác lạ nhỉ... haha cuối cùng bảo bối cũng chấp nhận hưởng thụ rồi này~~....

Tốc độ của gã lại càng nhanh hơn làm cậu sớm không kìm được mà bắn ra.

Cảm giác nơi đũng quần có chút ướt át thì Jungkook mới buông tha.

Jimin nằm đó hít thở từng ngụm không khí gấp gáp, tay bấu chặt ga giường, mặt mũi đỏ tía như cà chua.

Thật sự là gã chỉ cho cậu mặc một chiếc quần lót màu trắng nhỏ thôi nên việc kích thích rất dễ dàng làm cậu hưng phấn.

Và điều đó làm gã cũng không ngoại lệ....

Nhục bổng to lớn trong lớp vải đã sớm cương cứng.... cậu đã thoải mãn rồi thì đến lượt gã chứ nhỉ....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
31H


Jimin đưa cánh tay che đi khuôn mặt đang xấu hổ đến mức muốn chui tọt xuống đất kia.

Cơ thể mềm nhũn bất lực.

Quái lạ, tại sao càng ngày cơ thể cậu lại càng mẫn cảm nhỉ ?

Phải chăng hắn đã bỏ cái gì vào thức ăn rồi ?

Jungkook trước giờ luôn cực kì thích nhìn bộ mặt ngại ngùng của Jimin khi bị gã trêu ghẹo nên nhìn cậu cứ cố tình che đi liền nổi máu lưu manh.

Ghì mạnh cổ tay mảnh khảnh sang hai bên, áp chặt cơ thể cậu xuống nệm...

Trước giờ chưa bao giờ cậu địch lại nổi sức mạnh của gã, chỉ biết quay ngoắc đầu sang một bên tránh đi bản mặt đang dí sát vào mình kia.

Jungkook mỉm cười quan sát vẻ mặt đáng yêu đang bất lực trước gã, đến cả vành tai cũng đỏ cả lên rồi kìa.

Không kiềm được mà liếm nhẹ lên nó.

Jimin khẽ rên rỉ, cậu vốn dĩ nhạy cảm vùng tai, nên làm gì cũng được chứ cậu rất ghét ai chạm vào tai của mình chứ huống hồ chi là liếm...

Jimin nhíu mày, cự quậy, vùng vẫy mãnh liệt nhằm thoát ra khỏi sự ướt át khó chịu ở tai.

Jungkook vẫn vô sỉ mà khiêu khích cậu, tay lại tăng thêm lực đạo nhằm giữ chặt cậu hơn.

Cậu dùng sức không được đành buông xuôi, chuyển sang cầu khẩn:- JK..

đừng... arrhh....

ư... nhột... cầu... ngươi... dừng lại....

ưm....

Cả người gã dí sát vào cậu nên muốn thoát ra thật khó, có lẽ không thể luôn ấy chứ.

Mặc dù cậu đã khẩn thiết cầu xin hắn những hắn vẫn chả thèm để tâm làm cậu khó chịu.

Cậu bực bội, quyết định không thèm tránh nữa mà quay lại đối diện với gã.

Bốn mắt nhìn nhau chăm chăm mất vài giây.

Jungkook không mất quá lâu để nhận ra đôi mắt cậu thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Nhưng gã vẫn chẳng thể nào kiềm chế được trước vẻ mặt đanh đá đó, nhấn mạnh cậu xuống bằng một nụ hôn kiểu Pháp đầy mãnh liệt.

Môi lưỡi quấn chặt lấy nhau như hai con rắn.

Cậu lúc nào cũng lép vế trước con người gian xảo này, sớm mất đi hết dưỡng khí mà vùng vẫy kịch liệt hòng thoát ra.

Jungkook sau một hồi dây dưa mới chịu buông, Jimin lại lần nữa xụi lơ bất khả kháng.

Gã không chần chừ, từ từ vén chiếc áo của cậu lên, động tác chậm rãi ma sát từng tấc thịt trên người làm cậu run rẩy.

Ngậm lấy đầu nhũ nhỏ rồi cạ răng xung quanh, tay dây dưa vân vê hình vòng cung đầy ám mụi.

Cả cơ thể cậu run lên bần bật, ngực vô thức ưỡn về phía trước.

Nước dãi theo khóe môi trào ra xuống gối.

Tay kia của gã cởi khóa quần, lấy ra đại nhục bổng to lớn nổi gân xanh.

Cầm lấy quần lót của cậu kéo hai mép sát vào nhau làm nó cạ vào vùng háng, dương vật nhỏ và hậu huyệt vô cùng ngứa ngáy, khó chịu khiến cậu theo phản xạ ưỡn hông và hét lên.

Nhưng Jungkook có vẻ thích thế, thoạt nhìn trông dâm đãng cuốn hút đến mê người.

Gã bước xuống, lấy còng khóa tay cậu trên thành giường, làm một vài tư thế cơ bản của Shibari với dây thừng trông thật bắt mắt.

Đổ ra tay một ít gel rồi bôi lên hậu huyệt, cầm một máy rung cỡ lớn nhét vào và bật max.

Jimin nằm đó quằn quại, vừa đau, vừa khó chịu, nước mắt không kiềm được chảy dài xuống gò má.

Máy rung cứ nảy bần bật trong người làm phần bên dưới đau đến tê dại.... không ngừng van xin gã dừng lại...Jungkook hài lòng với tác phẩm mình vừa tạo ra.

Vội chụp lại vài tấm lưu giữ... sau đó cũng mủi lòng trước vẻ mặt đáng thương của cậu, liền lấy ra.

Nhưng cậu chưa kịp hồi sức bao nhiêu thì phía dưới lại dâng lên những cú thúc mạnh mẽ như vũ bão.

Chiếc giường như muốn rung lắc với tốc độ kinh hoàng của gã, xem như gã đã phải kiềm chế rất lâu rồi.

Âm thanh "bạch bạch" hòa lẫn với tiếng rên rỉ của cậu làm không gian nhuốm đầy mùi vị tình dục ám muội.Gã nâng gương mặt đẫm nước mắt của cậu lên khẽ thì thầm:
- Cố...gắng... chịu đựng một chút nhé bảo bối... hừ... bên trong em chặt thật đấy....

- Ưm.... chậm lại... ahh...

JK... nhanh... quá.... um....

ưhh...- Chiều em...Jungkook nâng chân cậu lên, tạo một tư thế thoải mái nhất rồi giảm nhẹ tốc độ.

Gương mặt nhăn nhó của cậu dần giãn ra.

Nhưng xen vào đó lại là cảm giác ngứa ngáy kì lạ bên dưới.

- Ân... ngứa....

ư...

- Hử ?

Bảo bối không hài lòng với tốc độ này sao ?Gã lật sấp người cậu xuống giường, nâng cặp mông căng tròn lên cao.

Đánh vào đó "bốp bốp" và cười lớn:
- Haha không ngờ em lại là con người hai mặt như vậy a~~ Dừng lại chút, hôn lên cánh mông đã hằn đỏ dấu tay rồi xoa nắn.

Thú thật gã rất thích cặp đùi thon dài và cánh mông đầy đặn của cậu, nhìn nó thật hoàn hảo và đẹp đẽ.....

Ara!

Nhớ rồi, còn món quà....Jungkook quay xung quanh tìm kiếm và nhận ra nó nằm sõng soài trên sàn.

Nhanh chóng lấy lên và cho vào lỗ nhỏ của Jimin.

Quả thực gã chọn đồ chưa bao giờ là xấu a~~ Chiếc đuôi cáo gắm vào mông làm cậu khẽ giật mình vì nó lạnh buốt ấy.

Hóa ra cái thứ đó dùng như vậy... không ngờ hắn lại đê tiện đến thế.

Jungkook nhanh chóng lấy điện thoại ra và chụp lại tiếp những cảnh xuân tươi phơi phới, đẹp mắt.

Thậm chí còn quay video.

Vỗ chát vào mông cậu rồi ra lệnh:
- Lắc mông đi nào bảo bối ~~ nếu không thì em đừng hòng "ra" vào tối nay....Cậu nghe thế liền uất ức, cắn chặt răng, gương mặt đỏ tía, mồ hôi vô thức tứa ra, tay nắm chặt thành giường run rẩy, mặt không dám ngước lên vì xấu hổ.

Vì cớ nào mà cậu phải chịu nhục nhã như thế chứ....

Chát !- Nhanh lên nào, máy quay đã sẵn sàng rồi này ~~ Cậu mím môi, cơ thể ửng đỏ run lên,... hông khẽ di chuyển từng đợt nhè nhẹ.

Chiếc đuôi cáo đung đưa theo từng nhịp.

Gã thích thú nhìn cậu đang cố gắng trong khổ sở.

Không kiềm được mà dùng tay bóp mạnh lên cánh mông khiêu gợi ấy.

Giở giọng trêu ghẹo:
- Ah~ không biết cảnh này sẽ thu hút bao nhiêu thằng đàn ông đây nhỉ~~ Sau đấy Jungkook bỏ điện thoại xuống, cầm lấy dương vật của cậu xốc mạnh nhằm kích thích.

Kỹ thuật điêu luyện làm cậu nhanh chóng lên và muốn bắn.

Thừa lúc cho hết vào mồm ngậm rồi liếm.

Cậu giật mình hét to và xuất ra vào miệng gã.

Jungkook từ tốn ngồi dậy, quệt một tí tinh dịch còn dính lại nơi khóe môi cười nham nhở làm cậu có chút sợ hãi.

Không ngoài dự tính, gã tiến lên và bóp lấy cằm cậu hôn lấy hôn để.

Cái mùi vị tinh trùng tanh tưởi này làm sao mà cậu có thể chịu nổi cơ chứ...

Hôn được hồi lâu, cậu đã thật sự kiệt sức, cơ thể không còn bất kì sinh lực nào.

Nhưng gã vẫn chẳng buông tha.

Kéo mạnh tóc cậu đưa lại gần nhục bổng to lớn vẫn còn cương kia.

Một phát đẩy mạnh vào tận cuống họng làm cậu ho sặc sụa.

Rồi gã cứ rút ra đẩy vào khoang miệng nhỏ bé của cậu.

Jimin dường như muốn khóc thét lên, thật sự khó thở.

Được một khoảng thời gian, nước mắt của cậu chảy ra ướt đẫm gương mặt diễm lệ, miệng không còn đủ sức cầu xin gã nữa, khóe môi bị dày vò đến mức rách và chảy ra một ít máu, cứ ngỡ là "sắp tắt thở" đến nơi rồi thì Jungkook mới chịu thả ra.

Tinh dịch của gã bắn lên đầy gương mặt cậu, dính lên bụng và ngực.Cậu nằm bất động, cứ nghĩ mọi thứ đã xong nhưng hình như vẫn chưa đủ với con người quái vật kia.

Gã bước xuống giường lấy vài kẹp điện kẹp vào hai đầu ngực của Jimin.

Dang rộng chân cậu ra thành chữ M rồi dùng dây cố định tư thế, rút đuôi cáo khỏi lỗ nhỏ và nhét một loạt trứng run vào.

Dùng bịt mắt phủ lên mắt cậu.

Thanh thản bước ra ngoài cửa và quay lại nhìn bằng ánh mắt đầy mê hoặc trước sự hoảng loạn của Jimin:- Chúc ngủ ngon nhé... bảo bối ~Sau đó bỏ cậu lại với căn phòng tràn ngập thứ mùi dâm loạn....____
( các cậu, dạo này mình cảm thấy mình viết nó cứ tệ tệ sao ấy, liệu có gì không thích cứ cmt cho mình biết nhé, mình sẽ sửa ngay lập tức❤)
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
32


Ara, tại sao tên khốn đó lại đối xử tàn ác với mình như vậy nhỉ ?

Đó là cách hắn làm với người mà hắn đã nói "yêu" à ?

Tay chân cậu đau nhức rã rời, khóe miệng cứ ran rát, mằn mặn, hẳn là chảy máu rồi.

Phía dưới hạ thân luôn cảm thấy vướng víu khó chịu.

Xung quanh toàn màu đen kịch với cả thứ mùi tinh dịch nhớp nháp dính trên toàn cơ thể làm cậu tưởng tượng ra bản thân mình thảm hại tới mức nào.

Cậu phải ngủ trong bộ dạng kinh tởm này sao ?

Làm quái nào mà ngủ được cơ chứ ?

Nhưng căn bản là hoàn toàn không thể thoát ra được........Cả đêm hôm đó, Jimin cứ trằn trọc, khó chịu trong người, buồn nôn và đau đầu.

Cậu nghĩ có lẽ mình sinh bệnh mất rồi.

Tại sao hắn không vệ sinh cho mình cơ chứ ?

Cậu cảm nhận được đôi môi dần khô nứt nẻ.

Lục phũ ngũ tạng cứ quằn quại xoắn tít với nhau.

Cơ thể cứ không ngừng ra mồ hôi, đầu đau như búa bổ, nơi thở nặng nhọc.

Chỉ biết nằm chờ thời gian trôi qua từng giây.

Chờ đợi chưa bao giờ là kinh khủng như lúc này... bao giờ trời mới sáng ?

Bao giờ JK mới trở lại ?

Cậu mệt mỏi quá, thật muốn ngất đi nhưng có lẽ cái con vi khuẩn quái ác này vẫn thích dày vò làm cậu mãi không thể thanh thản nổi.

Jimin bất lực buông xuôi, khó chịu quá... dơ bẩn quá...

đau nhức quá....

Thật là... một đêm giáng sinh kinh hoàng....1:30 am
___________3:00 amJungkook bước vào, nhìn con người bất động trên giường kia mà có phần đau lòng.

Vào những lúc làm tình, thật sự gã không thể kìm chế nổi bản năng.

Đôi lúc hành hạ cậu đến mức chết đi sống lại nhưng vẫn chẳng thể tự mình khắc phục được.

Nhiều khi gã rất hận chính mình vì gây ra nhiều đau đớn cho cậu.

Vừa bước khỏi phòng liền nhanh chóng chạy đi lấy thuốc an thần uống rồi tự nhốt mình trong phòng để ổn định tinh thần, bình tĩnh trở lại.

Vừa lúc thoải mái hơn, liền chạy ngay đến đây xem cậu như thế nào.

Quả không ngoài dự tính, cậu đã ngã bệnh và sắp ngất đến nơi rồi.

Jungkook vội vã cởi trói và bế cậu vào nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ.

Trong lúc đó gã cứ luôn miệng nói "xin lỗi", còn cậu cứ như trong cơn mê sảng, nửa tỉnh nửa mê.

Jimin có vẻ cảm nhận được sự an toàn liền lịm đi, trong vô thức cứ lẩm nhẩm: "tại sao... tại sao...lại đối xử với... tôi như thế...."

Jungkook khựng lại, nhìn con người đang ngủ mê man kia.

Khẽ vén lọn tóc lòa xòa trước gương mặt thanh tú.... sống mũi bỗng cay xè: "thực lòng anh chỉ muốn bên cạnh em nhiều hơn thôi..."

"xin lỗi vì làm em ra nông nỗi này..."

"Jimin à... anh thực không muốn làm em như thế đâu..."

"Jimin à... xin lỗi"Không biết Jungkook đã lặp lại bao nhiêu lần lời hối lỗi.

Bệnh của gã ngày càng nặng thì tần suất gã kiềm chế dục vọng được càng giảm.

Đồng nghĩ với việc, từng ngày cậu lại càng bị hành hạ hơn nữa.

Sau đó là những câu xin lỗi muộn màng...Jungkook dọn dẹp căn phòng sạch sẽ.

Thay hẳn bộ mền gối mới.

Đặt cậu nằm lên giường rồi chăm chút kĩ càng từng chút một.

Mọi động tác đều ôn nhu cưng chiều hết mực.

Gần đến tận 9:00 cậu mới tỉnh dậy.

Gã cả ngày hôm đó không ngủ, thức canh chừng cậu từng phút.

Mọi động tĩnh của cậu đều khiến gã vui mừng khôn siết.

Jimin lờ mờ mở mắt, cơn đau hồi tối đã giảm đi đáng kể, cả người cậu thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn bên cạnh mép giường liền thấy con người to lớn đang ngủ gà ngủ gật kia.

Da mặt hắn tái nhợt hơn thì phải.

Mắt hiện rõ quầng thâm.

Jimin có chút chột dạ... nhìn gã một hồi lâu.... trong khoảnh khắc... cậu chợt nhận ra... có vẻ...hắn đẹp hơn cậu nghĩ...Hàng mi dài, đôi mày rậm, cặp mắt cuốn hút, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.... tất cả đều toát lên hàn khí cao lãnh ngút trời... nhưng lại đầy vẻ u ám... tại sao một kẻ điển trai lại đê tiện đến thế nhỉ ?

Với bộ mặt và khối óc của mình thì có lẽ gã đã rất thành công trong cuộc sống rồi chứ ?

Thật kì lạ......Đang miên man suy nghĩ chợt nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm gã khá lâu, cậu có chút xấu hổ quay mặt đi.

Nhưng Jungkook dường như cảm thấy khó chịu nên đã mở mắt.

Lờ mờ thấy cậu ngồi dậy trên giường, gã vui đến mức đứng bật dậy, ánh mắt thể hiệm rõ nét lo lắng, tay áp vào trán cậu, sau đó lại ngồi phịch xuống, thở hắt ra như vừa trút bỏ được gánh nặng....

Cậu lặng lẽ quan sát hắn, thấy được biểu cảm đó không phải là giả tạo đi... hắn thực sự......lo cho mình sao ?

Jungkook liền hỏi dồn dập:
- Em đã thấy ổn hơn chưa ?...Cơ thể còn khó chịu không ?...Miệng còn đau không ?

Phần dưới như thế nào rồi ?..............Cậu im lặng một câu cũng không đáp, việc hôm qua thực có chút quá đáng nên cậu vẫn còn giận dỗi gã.

Cả người quay sang nơi khác chẳng buồn động đậy.

Quả thực trong người cậu vẫn còn rất mệt nên cũng lười trả lời.

Một phần nữa vì muốn được yên tĩnh...

Jungkook thấy cậu không trả lời liền phát hoảng, không biết được cổ họng có gặp vấn đề không.

Gương mặt cậu vẫn cứ trơ trơ chẳng thể hiện cảm xúc gì khiến gã lại càng khó đoán.

Đầu óc gã cứ rối mù cả lên chẳng thể giữ vẻ bình tĩnh như lúc đầu, cứ lặp lại mớ câu hỏi cũ rích theo một vòng lặp như đang tự làm mình trở thành một kẻ ngốc...

Cậu có phần ngạc nhiên vì trước giờ chưa thấy gã như thế bao giờ cả.

Không ngờ người như gã lại có cả những biểu cảm lúng túng đến phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy a.......

Phụt..... !!

.......

Jungkook khựng lại, cậu cũng thế.......

Có phải là...... cậu vừa cười không ?.....Cả không gian như đứng hình mất vài giây....Đôi mắt cậu mở to, cậu đang cười trong vô thức à ?

Jimin tự động lấy tay che miệng, ngơ ngác nhìn trong không trung, rồi quay sang nhìn Jungkook.

Thấy gã cũng đơ ra....Phải mất một khoảng thời gian...

Jungkook mới đặt tay xuống đầu gối mình, mắt nhìn cậu rồi bắt đầu cười rộ lên.

Cậu không biết hắn đang cười vì cái gì nữa.... chỉ biết được.... nụ cười đó.... thật đẹp.... không giống như những nụ cười mà hắn thường cười với cậu... nó.... không hề giả tạo.... tựa như hắn đang mãn nguyện....

Nó làm cậu ngây ngốc ra một lúc...________
Có lẽ Jungkook lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười khi bị hắn giam ở đây.

Mặc dù nó chỉ là một tiếng "Phụt" nhưng lại mang ý nghĩa rất lớn đối với gã.

Cậu vừa cười với gã....

Không còn là cái nhếch mép đầy khiêu khích nữa.

Không còn là vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ nữa.... gã thực sự làm cho cậu cười.... thật hạnh phúc.... có thể không còn mệt mỏi nữa....

Jungkook mới có thể bật ra một nụ cười thật sự....

đã từ lâu rồi... gã mới nhận ra... cậu quan trọng như thế...Ánh nắng ngoài ô cửa bé tẹo hắt lên người Jungkook.

Nó làm gã như tỏa ra một vầng sáng tuyệt mĩ........"

Một ác ma... bị thiêu rụi dưới ánh sáng thiên đường.... nhưng nó đã ra đi một cách thật hạnh phúc...."

Jungkook xoa nhẹ vành tai cậu, đứng lên bước ra ngoài.... nhưng lần này gã không bỏ cậu lại một mình trong phòng nữa mà kéo cánh tay cậu lên và nói trước vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của cậu:- Đi ăn thôi nào... bảo bối... hôm nay tôi sẽ làm cho em một món ăn tuyệt nhất.
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
33


Jungkook nhấn vai cậu xuống ghế, tay khẽ chạm lên những sợi tóc vàng nhạt mỏng manh rồi nói:
- Em ở đây chờ một lát nhé, sẽ nhanh thôi...Sau đó gã chạy vào bếp bắt đầu nấu nướng.....Jimin ngơ ngác.....

Có gì mà thắc mắc chứ ?

Giống như khi giáo viên đột ngột kiểm tra bài cũ mà chẳng báo trước thì phản ứng tức thời sẽ là đơ ra hệt vậy đấy ! :>
_________Có vẻ cậu vẫn chưa tin được là mình lại thoát ra khỏi căn phòng đó và ngồi chễm chệ ở đây một cách dễ dàng như vậy.

Gương mặt ngây ngốc liếc nhìn bóng lưng to lớn đang lúi cúi trong bếp kia.......... tên đó... ?

Lại mất cảnh giác như thế à ?

Cậu giật mình, tự vỗ lại mặt mình vài cái để bình tĩnh.

Chẳng phải đây là thời khắc quan trọng sao ?

Liếc nhìn xung quanh,... cửa chính ?

Không khóa ?.... cửa sổ....? không có màn bảo vệ ?....... và hắn.... không hề phòng thân..... ?

Cái quái gì vậy ?

Tại sao lại dễ dàng như thế ?

Chẳng phải cậu chỉ cần lẻn đi thì hắn sẽ toi mạng sao ?.....Bỗng nhiên người cậu lại dâng lên một cỗ khó chịu không biết từ đâu xuất hiện... rõ ràng hắn đang làm cái gì vậy ?

Nếu để mình thoát dễ dàng như thế thì chẳng phải mọi cố gắng và gian khổ của cậu trước đây chỉ là bỡn cợt với hắn ?

Hắn đang đùa giỡn trên sự hy vọng của cậu à ?

Bây giờ lại để cơ hội cho con mồi thoát ra đơn giản vậy ?

Là đang khinh thường mình sao ?

Hừ.... nực cười thật đấy......Cậu tự cười khẩy trên chính sự ngu ngốc của bản thân..... lẽ nào một con người tự tôn cao như cậu lại chấp nhận sự khoan nhượng rẻ rách như vậy ?........... rồi cậu nhìn vào nơi gã đang đứng....

ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.......ở đó....có một con dao cạnh gần cửa...........Một luồng điện chạy dọc sóng não....

Jimin đứng lên, từng bước... từng bước đi đến nơi ấy....ngón tay chạm nhẹ vào cán dao.... từng tế bào trong người như đóng băng....

đôi mắt mở to... gân máu hiện rõ.... bước chân khe khẽ.... cậu nín thở.... lưỡi dao đưa lên trong không trung.......
________- Hử ?

Sao em lại đến đây ?

Ở đấy chờ anh một tí thôi anh sắp xong rồi đây.

Bảo bối không phải là đói đến không ngồi yên được sao ?Gã quay mặt lại, gương mặt điển trai nở một nụ cười đầy ôn nhu, tay xoa lên mái tóc mềm mượt hệt nhung lụa thượng hạng.

- À... không... tôi chỉ muốn xem anh đang làm món gì thôi....- Vậy sao ?

Thế em đứng đây nhé, cẩn thận dầu văng trúng.

-......_________Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng giấu con dao sau lưng, mồ hồi đổ ra ướt cả lòng bàn tay và sau gáy tựa hồ bị phong thấp, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, nhịp thở có phần gấp gáp hơn.

Hy vọng JK chưa nhận ra cậu có biểu hiện khác lạ..... thật may mắn....Kì lạ là khi đứng cạnh hắn, cậu lại có cảm giác như mình thua hẳn một phần khí thế.

Bản thân không thể nào phản kháng lại được..... ngay cả hành động dứt khoác chấm dứt mạng sống của kẻ đã hành hạ cậu ngày đêm cũng chẳng thể làm nổi.

Jimin cảm thấy bản thân thật thất bại, yếu đuối và vô dụng.

Một mớ suy nghĩ tự hạch sách bản thân đè nặng trong đầu..... rồi dần chuyển sang tức giận vô cớ.... phải chăng từ đầu mình không nên tồn tại thì đâu phải đau khổ như vậy ?

Thế giới này không cần những thằng yếu đuối chỉ biết kéo nó trì trệ thêm thôi..... càng lúc những suy nghĩ đó càng lớn lên.... như muốn nổ tung não của cậu.....

Vô dụng... ngu ngốc..... việc nhỏ như vậy làm cũng chẳng được..... chết đi....

đúng rồi... mày nên chết đi mới phải....

- Arrhhh.. !!!

Phập !

Rầm !!

Máu tứa ra... nó làm cậu hoàn hồn lại.

Ánh mắt ngập nước dần quay về vẻ bình thường ban đầu.

Cậu đơ ra một lúc...

Cậu vừa định tự sát ?

Nhưng lại không đau ?

Bàn tay to lớn đó che đi phần bụng của cậu....

Jimin ngước lên nhìn gương mặt nhíu lại vì đau của JK.

Bàn tay hắn đầy máu... và dính cả lưỡi dao vào trong....

Cậu hoảng hốt buông tay ra, con dao rơi xuống đất.

Ôm lấy đầu, mở to mắt nhìn gã.

Jungkook quay lại, mày khẽ chau lại nhưng môi vẫn nở một nụ cười trấn an, bàn tay khẽ nâng lên quệt đi giọt nước mắt trên đuôi mắt cậu, nói:
- Bình tĩnh... nào bảo bối, anh sẽ không bỏ em một mình nữa đâu.... bây giờ... không phải tự dày vò mình nữa....

Jimin bất ngờ nhìn gã một hồi lâu, đột nhiên cậu thấy sống mũi cay xè, nước mắt vô thức rơi xuống, lồng ngực bỗng nhói lên... cậu tiến tới gạt phăng tay Jungkook ra rồi ôm chầm lấy gã.

Không biết hành động này từ đâu phát sinh nhưng chỉ biết.... hiện tại cậu muốn như vậy....

Có lẽ cậu cảm nhận được một chút sự chân thành từ câu nói đó.... một chút quan tâm.... và bảo vệ..... mặc dù tất cả đều đến từ một tên tội phạm....Con người thật khó đoán....

Cảm xúc đơn giản chỉ bắt đầu từ những hành động nhỏ nhặt nhất....

Trái tim của kẻ đang yêu bao giờ cũng nhạy cảm hơn người bình thường.... và bây giờ.... có lẽ chúng cũng đang loạn nhịp vì nhau..........Hóa ra khi trái tim rung động... thì mọi tiêu chuẩn đều tiêu tan...........

*tớ mất rất lâu để viết ra và chỉnh sửa nhưng cậu chỉ mất 30s để vote thôi, nên nếu cậu có theo dõi thì đừng bơ tớ nhé TvT, động lực để mỗi ngày đều có chap mới*
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
34


Hôm đó cậu ở bên Jungkook mọi lúc, phần vì cậu cảm thấy chút tội lỗi, phần vì............ cậu thích như thế.

Chạy trốn sao ?... không cần thiết nữa... chỉ là cảm thấy thoái mái khi ở bên cạnh hắn.... ____
Cái ôm bất ngờ từ cậu thành công làm gã bất động vài giây.

Và cả ngày hôm đó cậu cứ lẽo đẽo theo sau làm Jungkook có một chút....niềm nở.... gã nghĩ có lẽ là mèo nhỏ đã cảm nắng trước sự chân thành của mình rồi không ?

Đối với kẻ sắp chết thì như thế còn gì là tuyệt bằng....

Jungkook thì cực kì thích ôm và trêu ghẹo cậu nga~~.......

À thì..........thực sự gã đã làm thế....Được ôm trọn bảo bối trong lòng mà không nhận được bất kì sự phản kháng nào thật thích.

Cơ thể cậu nhỏ hơn gã khá nhiều nên chỉ cần cậu ngồi trong lòng thôi Jungkook đã cảm nhận được gã như đang bảo vệ cả thế giới của riêng mình vậy.

Jimin kì thực cũng không dị nghị việc này cho lắm, dù sao nó cũng chả ảnh hưởng xấu đến cậu đâu..... lại còn cho được cảm giác che chở.... thiết nghĩ nếu có thể ... thì hẳn là về sau cậu sẽ lười biếng ỷ lại vào hắn cho mà xem.....Dù mạnh mẽ hay cứng cỏi đến đâu thì bất kì ai cũng cần một chỗ dựa để không cảm thấy chông chênh kia mà.... ___________- Em cảm thấy khỏe hơn chưa ?

- Rồi ạ.- May thật..... em thấy đồ ăn của anh như thế nào ?- Ngon và hợp khẩu vị - Thích không ?- Có......Jimin đang ngồi ì trên sofa, tay cầm một dĩa bánh, mắt hướng về TV, còn con người kia thì ngồi bên cạnh nhìn cậu rồi hỏi một mớ câu hỏi nhàm chán.....Bị nhìn chằm chằm cũng khó chịu chứ.... ,cậu quay lại, ánh mắt có phần mệt mỏi, nói:
- Này, đừng cố bắt chuyện nữa.

Tìm đề tài hay hơn đi...- Hử ?.... vậy thì...

ừm...... em có biết trên thế giới, khối lượng của tất cả các loài kiến trên thế giới cộng lại sẽ tương đương với khối lượng của hơn 7 tỷ người không ?.......

-.......Thật sự cậu chả biết nói gì với hắn nữa.

Nhiều lần nhìn hắn mà cậu ngỡ hắn là tên ngốc cơ đấy....

Jimin đứng dậy, liếc nhìn trên bàn rồi chộp lấy điện thoại của Jungkook nghịch.

Gã cũng không ngăn cản....
sao cũng được, bây giờ gã chả còn phải lo lắng gì nữa.

Thời gian còn rất ngắn thôi.

Những hôm gần đây Jungkook càng thấy đau đầu hơn cả.

Lại hay quên trước quên sau.

Gương mặt cũng có thay đổi khá rõ.

Nhưng khoảng thời gian này gã muốn dành hết cho cậu cơ nên bao giờ cũng che giấu đi sự mệt mỏi trong đáy mắt.

Mà hình như dạo này có nhiều kẻ có vẻ thích phá rối nơi ở của Jungkook.

Không ngờ nó lại nhanh thế nhỉ.

Jimin thông báo với chúng sao ?

Bảo bối lại tạo thêm công ăn việc làm cho mình rồi... haizzJimin nhìn gã đứng đó thở dài.

Như hiểu được gã đang nghĩ gì mà trách:
- Này, lũ đó không phải em cầu cứu đâu.

Em còn chả biết chúng là ai nữa.Jungkook có phần ngạc nhiên, thế chúng tự mò ra à ?

Một lần nữa, Jimin lại đáp:
- Có lẽ chúng có một thế lực đằng sau, chứ kẻ nào mà biết được đây chứ, hôm nào anh bắt vài tên tra hỏi là biết.

Mà có thể chúng được cài thuốc độc tự sát.

Nói chung là cứ thử xem.

Chỗ này xem ra không an toàn được nữa rồi.

Anh nên tìm nơi khác ẩn nấp đi.

Nếu được em sẽ theo anh...Jungkook trước câu trả lời như đọc được suy nghĩ của gã liền phì cười...

ánh mắt hiện rõ tia thê nô :- Yêu em nhất... bảo bối~
- Gớm !

Đừng có nhào lại đây a!!
.....

Rầm !!!

4 ánh mắt hướng về phía cửa.

Nơi có một vụ nổ lớn vừa xảy ra.

Xuyên qua màn khói, một đám người xông vào.

Jungkook nhanh tay bế cậu nhảy ra cửa sau rồi phóng ra ngoài.

Gã chạy sâu vào rừng rồi tìm nơi ẩn náu.

Thao tác nhanh nhẹn như đã lường trước sẽ có kẻ đột nhập.

Jimin khi đã định vị được có kẻ đột nhập thì liền quay đầu quan sát đám người đó... dường như cậu nhìn thấy được mái tóc quen thuộc... sau đó cậu thấy chúng không đuổi theo mình nên cũng khá nghi ngờ.... mục tiêu của họ là cái gì ?..

_________Đang suy nghĩ thì Jimin chợt nhận ra nơi này.... thật giống một căn nhà mini tiện lợi... khoan đã đây là cái hang ở rừng mà ?

Vậy có nghĩa là hắn đã chuẩn bị từ trước... ?Cậu mở to mắt nhìn JK, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối và có chút... phục gã.

Không ngờ hắn lại suy nghĩ cặn kẽ để có thể chuẩn bị được thế này...Jungkook cũng không nói gì.

Đặt cậu xuống ghế rồi đi một mạch vào căn phòng trước mặt.

Cậu mon men chạy theo nghe lén vì thấy dáng đi của JK có phần ... siêu vẹo.... bất chợt cậu nghe được tiếng thở dốc nặng nề... tiếng gã ho sặc sụa.... và tiếng ọe như đang ói....

Đồng tử cậu co thắt lại, tim bỗng đập nhanh liên hồi... khoảnh khắc cậu nhận ra... hắn... không còn ở đây được bao lâu nữa....

____________

Chắc mình sẽ cho kết OE vì mình bí ý tưởng quá rồi mn ạ.

Bộ này sẽ end nhanh thôi :)))
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
35


Jimin lặng lẽ đi lại ghế ngồi xuống, mái đầu cuối gằm trông u ám đến lạ.

Đầu cậu bây giờ tràn ngập trong một mớ hỗn độn không hồi kết.

Cơ thể cứ run lên bần bật, lồng ngực đập thình thịch....

Sợ hãi....

Cảm giác đầu tiên của cậu.... tại sao lại thế nhỉ ?...

Một lúc sau Jungkook bước ra, vẻ mặt hắn lại trông bình thản đến phát sợ.

Như thể những gì trước đó cậu nghe được không phải từ hắn phát ra vậy...

Gã thấy biểu hiện của cậu có phần khác thường liền chạy đến hỏi:
- Jimin ?

Trông em có vẻ tệ thế ?

Có chuyện gì sao ?

Cậu không ngước lên, ánh mắt mông lung đáp:
- Tại sao... lại hỏi vậy ?

Gã có vẻ thắc mắc nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.....

- Jimin... không lẽ em... biết rồi.. ?

- Aigo không ngờ em chỉ hỏi thế mà anh đã đoán được em nghĩ gì rồi à ?...

Vậy thì....Cậu đột nhiên đứng lên kéo gã ngồi phịch xuống ghế rồi nắm mạnh bả vai Jungkook ghì sát mặt lại và nói bằng giọng cực kì nghiêm túc :
- JK, anh... còn sống được bao lâu nữa ?Hành động đột ngột làm Jungkook đơ ra một hồi, sau đó ánh mắt gã dần đảo hướng khác, môi hơi mím chặt nói:
- Vài ngày...Trước gương mặt đó Jungkook hoàn toàn không thể nói khoác được... vì nó như có ma thuật ép buộc gã phải khai ra sự thật vậy.... thật đáng sợ....Đồng tử cậu co lại, gương mặt cứng đơ, tay buông bả vai JK ra rồi đứng im như trời trồng.

Jungkook cúi mặt, đầu khẽ quay sang nơi khác như đang nhận tội.

Có lẽ đây là lần đầu tiên gã cảm thấy áy náy về hành động của mình nhất từ trước tới giờ.

Nhưng nó rõ ràng sẽ tốt cho cậu cơ mà....

Jimin như muốn tát cho gã vài cái.

Hai bàn tay cậu nắm chặt lấy gương mặt gã ép gã phải nhìn thẳng vào mặt mình.

Đôi mắt Jungkook mở lớn.... cậu....

đang khóc đấy à ?...

Jimin hét lớn vào mặt gã:
- Anh định đi chết một mình đấy à !?

Anh nghĩ anh giấu em như thế thì em sẽ thấy vui sao ?

Anh nghĩ anh làm vậy thì tốt cho em à ?

Nếu anh không nói thì sau khi anh mất, em sẽ làm gì đây hả ?

Còn vài ngày nữa ?

Thảo nào gần đây trông kì lạ hơn hẳn thì ra là do chứng bệnh nan y này.

Anh nên nói sớm cho em biết để em chuẩn bị chứ....

Anh.... anh... anh đúng là đồ ngốc... !!....Một loạt câu nói đập vào mặt gã, gã thấy tai mình như ù đi.

Mọi thứ xung quanh dần choáng váng.

Và...

- JK !

JK !

Anh sao vậy ?

Này, tỉnh dậy đi !!...

__________- Ưm..Jungkook dần mở đôi mắt nặng trĩu, đầu đau như búa bổ.

Nhìn bên cạnh liền thấy Jimin đang ngồi đó ngủ mơ mơ màng màng.

Bên cạnh là thau nước và vài chiếc khăn.

Gã khẽ cười nhẹ, dùng chút sức lực ít ỏi ngồi dậy một cách khó khăn.

Đưa bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên mái tóc vàng nhạt nhỏ nhắn.

Kéo nhẹ đầu cậu lại hôn lên trán một cái.

Lúc đấy Jimin khẽ mở mắt, thấy JK đã ngồi dậy liền giật mình nhảy cẫng lên, tay chân cuống quýt vội đỡ gã nằm lại xuống, gương mặt có phần giận dỗi trách:- JK, đồ ngốc, anh vừa tỉnh sao lại cố ngồi dậy như thế.

Aiss thật chẳng biết quan tâm đến bản thân gì cả.

Anh biết làm thế lỡ anh khó thở hay gì thì sao.

Trời ạ...Jungkook nhìn cậu than vãn như một người vợ nhỏ lo lắng cho chồng liền phì cười.

- Jimin à em có biết trông em bây giờ rất đáng yêu không ?

- Aiss tên này sắp đi đến nơi mà vẫn còn nói nhảm cho được.

Anh có biết lúc anh ngất đi anh đã sốt cao đến chừng nào không vậy ?

Em đã rất hoảng đấy.

Cứ nghĩ anh sẽ không qua khỏi chứ.....- Jimin à em nói gì vậy.

Anh vẫn ở đây chờ em đến chăm sóc cơ mà ^^- Đồ ngốc này....

Im lặng một lúc, cậu nói:- Em không ngờ thường ngày anh lại trang điểm đậm như thế đấy....Jungkook giật mình, đưa tay sờ lên mặt, đúng rồi, lúc cậu đắp nước nóng hẳn là đã trôi đi hết lớp trang điểm mất rồi.

Gã hoảng loạn lấy tay che đi gương mặt có phần... biến dị của mình.... vội quay mặt sang nơi khác.

- A !

Em không nên nhìn nó !Chưa kịp quay thì đã bị cậu túm chặt tay lại ép phải nhìn vào mặt mình.

- JK, anh không hề khác thường đâu.

Chỉ là vài thay đổi nhỏ thôi.

Không cần che giấu nữa... không sao hết mà...Jungkook nghe được thế cũng cảm giác an ủi phần nào, không còn vùng vẫy nữa nhưng gương mặt vẫn không dám quay lại nhìn.

Thật ra gương mặt gã như bị lão hóa vậy.

Tuy tóc vẫn đen nhưng mặt đã xuất hiện lắm vết nhăn, 27 mà cứ như 60, 70 ấy.

Lại còn có đồi mồi và mụn từ đâu cứ xuất hiện liên tiếp.

Vì vậy gã luôn phải trang điểm để tránh đi vẻ ngoài xấu xí đó.

Và gã cũng không đủ tự tin để nhìn thẳng vào cậu khi đã tẩy trang.

Một người như vậy thì làm sao xứng đáng để nhìn cậu nữa.

Gã đã..... quá già và kinh khủng....

Thay đổi nhỏ sao ?

Haha thật là một lời an ủi khó chấp nhận đấy.... bảo bối ạ...- Tại sao em có thể chấp nhận được vẻ ngoài kinh tởm này chứ... ?

Jimin có chút ngạc nhiên nhìn gã một hồi lâu, sau đó phì cười thật tươi rồi nói:
- Haha chẳng phải quá rõ hay sao ?

Jungkook khó hiểu trước câu trả lời của cậu:
- Ý em là ?...Cậu đưa người lại gần Jungkook, nhìn thẳng vào mắt gã rồi cười đáp:
- Là bởi vì... em yêu anh ! ....

_____________Phải mất một lúc lâu gã mới hoàn hồn lại, em ấy... vừa tỏ tình với mình à ?

Có phải đang nằm mơ không ?

Gã tự nhéo mạnh vào tay....

A...

đau thật đấy... có vẻ không phải mơ rồi.... ....

Tách !

Nước mắt à ?...

Nhưng tại sao lại rơi chứ ?

Thịch !

Trái tim....

Đập nhanh đến khó thở...

Cảm xúc gì đây nhỉ ?...

Hạnh phúc sao ?

Chẳng biết nữa...

Nhưng nó khiến cơ thể thực thoải mái....

Jungkook cúi mặt, môi bất giác cong lên thành một đường bán nguyệt hoàn hảo, tay nắm chặt lấy ngực trái, nơi trái tim đang nhảy cẫng lên vì vui sướng kia...

Có lẽ.... mất đi bây giờ cũng mãn nguyện....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
36


Tối hôm đấy, Jimin sang phòng bên cạnh ngủ vì JK ép cậu làm thế, nếu không chắc cậu cũng cuốn gói sang bên đây để chăm sóc hắn thôi.

Thú thật thì cậu cũng hơi mệt trong người nên chìm vào giấc ngủ khá nhanh. ____o0o____12:00Cạch !

- Jimin à dậy một tí được không ?- H... hả ?!...

Ai thế ?....- Anh đây.- JK... ?Cậu bật đèn lên, khá kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt JK, nó lại trở về vẻ điển trai như thường ngày.

Jimin hỏi, trong người hơi giận:
- Này, anh lại trang điểm lên làm gì đấy ?

Đã bảo không cần thiết mà !

Lỡ như đống mĩ phẩm ấy làm anh bệnh nặng hơn thì sao ?Jungkook có vẻ không quan tâm, gã cười nói:
- Jimin à, thật ra anh có một thứ muốn dành cho em lâu rồi....

Cậu nghiêng đầu thắc mắc:
- Là gì vậy ?

Tại sao không chờ đến sáng ?

- Anh không chờ được nữa... anh đã đợi đủ lâu rồi....Dừng một chút, Jungkook ổn định nhịp thở, hít một hơi sâu, từ từ quỳ một chân xuống, tay nâng lên một chiếc hộp màu đỏ bật nắp ra.....- Bảo bối à.... em có đồng ý lấy anh không ?

Cậu kinh ngạc, đôi mắt mở to, hai bàn tay nhỏ vô thức che lên miệng, đại não rõ ràng chưa tiếp nhận được mớ thông tin vô cùng bất ngờ trước mặt vì thế đơ ra một lúc là điều không thể tránh khỏi....

Jungkook vẫn kiên nhẫn đứng chờ câu trả lời từ người mà mình xem trọng nhất trong đời.

Vẫn nụ cười và ánh mắt dịu dàng ấy, gã nói tiếp:
- Tuy anh chẳng giúp được gì cho em, lại còn gây nhiều sóng gió và rắc rối hơn trong cuộc đời vốn bình thường của em.

Nhiều lần làm em lo lắng, giận dỗi.

Hiện tại cũng chỉ là một kẻ sắp chết.... có lẽ sẽ khiến em thêm gánh nặng và đau khổ sau này nếu em chấp nhận... và anh biết quyết định đến với em rất khó khăn nên anh vẫn sẽ chờ em.... nhưng Jimin à, anh lúc nào cũng chỉ muốn từng giờ, từng phút giây quý báu này được hạnh phúc cho đôi bên, anh muốn chúng ta được sống như những con người bình thường, không phải chịu đựng những thứ này.

Quả thật con người trước khi của anh rất tệ bạc và tàn nhẫn nhưng đó là vì anh đã bị lạc lối trong một tá những việc sai lầm mà gia đình đã tạo ra,......

Thực lòng xin lỗi vì đã kéo em vào mớ hỗn độn ngu ngốc này, anh biết phần đời còn lại của mình chẳng thể đủ để bù đắp cho em nhưng anh sẽ cố gắng làm em thấy hạnh phúc bằng tất cả số thời gian còn lại của mình, anh thề sẽ làm tất cả....

Chính vì thế.....

ừm.... không biết anh có xứng đáng để nói ra câu này không.... nhưng mà.... nếu như em không phiền.... thì có thể chấp nhận làm cô dâu của anh chứ ?

Em biết anh không phải kẻ chỉ biết nói suông mà.

Cậu sau khi nghe một lời "độc thoại" dài ngoằn thế kia thì bật cười khanh khách.

Jungkook hơi khó hiểu nhìn cậu.

Còn cậu cười như được mùa.

Sau đấy, khẽ quệt đi giọt nước ở đuôi mắt rồi nói:
- Trước giờ em chưa thấy ai cầu hôn mà như thể cún con van xin thế đấy !

Haha.

Lại còn ép em phải qua đây ngủ để anh bên ấy chuẩn bị cơ à ?Rồi cậu nghiêng đầu cười tươi, nói:
- Đúng là một lời cầu hôn thú vị đấy, JK ạ ~ Jungkook đơ ra một hồi, ... có vẻ hôm nay cậu cười nhiều hơn trước nhỉ.... nhưng quả thực.... nó thật đẹp đẽ.... và thánh thiện.

Đột nhiên gã thấy cậu đứng dậy, tiến sát lại gần và chủ động hôn lên môi mình rồi nói:
- JK, em đồng ý.

Em hứa sẽ chăm sóc anh suốt phần đời còn lại dù cho có bất kì việc gì xảy ra đi nữa...Jungkook mỉm cười đứng lên ôm chầm lấy cậu,...Có lẽ nước mắt lại rơi rồi.... !Một trong những điều hạnh phúc nhất của một đời người chính là gặp được người mình yêu và được sống trọn phần đời còn lại bên cạnh người ấy....

Gã vừa làm được điều đó....

"hạnh phúc" đơn giản chỉ là cảm xúc từ một con người nhưng nó lại cần đến hai người để tạo nên một cụm từ thật hoàn hảo....

Jungkook ôm chặt cậu trong lòng, cố kiềm cho giọt nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói trầm ấm cất lên nghẹn ngào:
- Cảm ơn em.... cảm ơn.... vì đã chấp nhận anh....

Trước bóng dáng to lớn đang che khuất mình kia, Jimin cũng mỉm cười, tay vòng ra sau chạm lấy tấm lưng đang run rẩy:
- Aiss...

đồ ngốc này, tại sao lại khóc như thế a ?

Hôm nay anh khóc nhiều hơn bình thường rồi đấy.

Khoảng không gian như bị đóng băng, giây phút bây giờ cả hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập, cùng thề với trời đất rằng họ sẽ sống hết mình vì nhau, cùng nhau hưởng trọn khoảng thời gian quý báu này.... và tất cả những tình cảm ấy....

đều vĩ đại... theo cách riêng của nó !Tình yêu vốn dĩ rất vĩ đại... cho dù nó đến từ ai... không phải bắt nguồn từ một kẻ tận cùng đáy xã hội hay một nô tì dơ bẩn đáng khinh bỉ thì thứ tình yêu đấy sẽ bị chà đạp và không coi trọng.

Mọi người đều có quyền được yêu và trân trọng tình cảm đó.....Và đối với kẻ từng lấy đi rất nhiều sinh mạng vô tội nhưng vẫn có người chấp nhận quá khứ tàn nhẫn đó và sẵn sàng mang hắn đến một vùng đất mới, một khoảng trời mới, và... một cảm giác mới... thì người đó...

đối với riêng hắn... chẳng phải đã rất vĩ đại sao ?__________Jungkook thả cậu ra, khẽ đưa tay vén lên những sợi tóc lòa xòa vướng víu và hôn vào vầng trán lán mịn của cậu như một cách thể hiện sự cưng chiều hết mực.

Sau đó không chần chừ mà cầm lấy chiếc nhẫn bạc được chạm khắc tinh xảo, từ từ đeo vào bàn tay cậu một cách nâng niu và trân trọng nhất.

Quả thật nó rất vừa vặn và hợp với làn da trắng nõn xinh đẹp của cậu.

Jungkook chưa bao giờ chọn sai mà....

Gã nâng bàn tay cậu lên rồi đặt trên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu ngước lên nhìn cậu đang đỏ tía mặt mũi kia rồi nói:
- Xin em đừng vứt bỏ nó nhé...

đây là tín vật duy nhất mà anh đã bỏ rất lâu mới có thể có được đấy.

- Làm sao mà em bỏ nó được chứ đồ ngốc này...

- Vậy thì... em có thể giúp anh đeo nó không ?

- Vâng.... ____0o0____Một thứ nhỏ bé gọi là đám cưới có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được cho họ, nhưng những thứ đơn giản đã vô tình gắn kết trái tim họ với nhau, đó không phải sự ràng buộc mà đơn giản chỉ là... tình yêu mà thôi...

_______Một chút ngọt ngào cho ngày Vanlentine muộn nhé ❤
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
37


*fast forward time đến tối hôm sau vì sáng hôm ấy chỉ là một màn cẩu lương ngập mồm* TvT____0o0___

Tối đó cậu và gã ngủ chung, sẽ là một bữa tối hạnh phúc nếu như không có sự xuất hiện của ai đó...

1:00

Jimin đang nằm ngon lành trên giường thì bị một lực đạo vỗ nhẹ vào mặt làm tỉnh giấc.

Nghĩ là JK nên mè nheo vài câu và rồi cư nhiên được đáp lại bằng giọng nói lạ hoắc thì thầm bên tai:
- Xem ra cậu... có vẻ bị chỉnh hư mất rồi !

Cậu giật mình mở mắt, theo phản xạ ngồi bật dậy dang một tay ra che đi Jungkook đang ngủ bên cạnh.

Động tác khéo léo nhẹ nhàng tránh để người kia thức giấc.

Ánh mắt đanh lại nhìn bóng đen to lớn đứng trước mặt kia.

Nhưng hắn chẳng mảy may di chuyển hay động thủ gì cả, vẫn đứng trơ ra đấy như một lời thách thức.

Vì trong bóng đêm nên cậu không nhìn ra được gương mặt, cũng không biết hắn có ý định gì.

Đang kẹt trong một mớ suy nghĩ thì "cái bóng" lên tiếng:
- Cậu đã quên tôi rồi sao ?

Thật buồn quá a~~ hay do cậu chưa bao giờ để tôi vào trong mắt ?

Được nghe lại loại âm thanh trầm đục này, Jimin chợt ngời ngợi ra...

- T...

Taehyung ?

- Chính xác !

Thật mừng vì cậu vẫn nhớ !

- Cậu... tại sao biết chỗ này ?

Tae cười nói:
- Tại sao hả ?

Thế cậu vẫn chưa nhận ra những hôm gần đây đều do tôi chỉ định mò đến xung quanh nhà của tên nằm đấy sao ?

Tôi còn nhớ rõ cậu đã nhìn thấy tôi trong lúc cả hai đào tẩu cơ mà !

Cậu lục soát lại trong trí nhớ,...

đúng rồi... mái đầu quen thuộc lúc đó.... chính là cậu ấy... !

Gương mặt vẫn điềm tĩnh nhưng thâm tâm cậu đã sớm có chút nổi loạn:
- Vậy....?

Cậu muốn gì ?

Tae đột nhiên im lặng, rất nhanh sau đó nhìn bâng quơ rồi trả lời:
-Thứ tôi cần vốn đã có được rồi... bây giờ... chỉ cần mạng của JK nữa mà thôi !!

Nói rồi y móc trong người ra một con dao nhỏ.

Jimin cũng không chần chừ lấy ra một con dao cất sẵn trong áo rồi nhanh như sóc phóng tới đè lên người y.

Tae hơi ngạc nhiên trước hành động nhanh nhạy của cậu rồi hỏi:
- Cậu đã chuẩn bị sẵn ?

Jimin chau mày nhìn tên đồng nghiệp khó ưa:
- Tất nhiên !

Làm sao mà có thể dửng dưng khi có một kẻ đang rình rập xung quanh chứ ?Tae nhìn cậu, chợt hàng lông mày y giãn ra, tay chân thả lỏng, môi khẽ nhếch lên nói:
- Nếu cậu đã có gan để lưỡi dao gần cổ tôi như thế thì thử cắt xem !Jimin nghe vậy thì chợt khững người, đôi tay chần chừ một lúc... nhân cơ hội đó Tae dùng sức bật người dậy, lật cơ thể Jimin úp xuống sàn, vòng cánh tay đang cầm dao bẻ ngược ra phía sau lưng.

Cậu hét lên một tiếng trong đau đớn rồi vùng vẫy.

Taehyung nhìn cậu có vẻ vô lực, mặt y nhăn lại rồi nói với giọng đầy tiếc nuối:
- Jimin, tôi từng rất tôn trọng và hâm mộ cậu đấy!

Không ngờ đến một lúc lại nhìn thấy được cậu sa đọa và yếu đuối như vậy !!

Thật đáng thất vọng !

Tên JK này... có vẻ đã làm cậu lún sâu vào vực thẳm rồi.... thực lòng xin lỗi vì đã chẳng thể đến cứu cậu sớm hơn....Jimin ngạc nhiên:
- Từ khi nào... cậu biết tôi bị hắn bắt giữ chứ ?- Ngay từ những tin nhắn đầu.

Cách nhắn đó rõ ràng không phù hợp với cậu.

Tôi biết rõ mà.

Nhưng tôi mất quá lâu để mò ra được nơi hắn trốn cùng với cậu.

Thực không ngờ khi tôi đến thì có vẻ cậu đã theo phe hắn mất rồi.... tôi đã rất sốc đấy Jimin ạ.... hắn quả là có thuật tẩy não rất mạnh a !

Trước lời nói châm chọc ấy, cậu cũng chỉ biết ngậm mồm.... nói gì đây... rõ ràng như thế cơ mà.

Cậu đã phản bội tất cả để đi theo gã rành rành như mặt trời đấy....

- Tae..

à cậu không hiểu đâu...

JK dừng lại đi...

đừng giết cậu ấy nếu không em giận anh suốt đời !

Taehyung giật mình quay đầu ra sau, một ánh mắt đỏ rực đã áp sát y từ bao giờ.

Không một âm thanh, không một tiếng động.

Tay hắn vẫn cầm vật sắt nhọn kê gần ngay cổ y.

Yết hầu khẽ tuột xuống, cảm nhận được cái lạnh vô thức bao trùm khắp không gian, sống lưng như bị gã vuốt dọc rợn cả lên.

Hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì từ hắn cả !!

Có lẽ nếu không nhờ Jimin nói thì hẳn là y sẽ chết không kịp nhắm mắt mất.

Quả thật y cũng có chút không cảnh giác nhưng không ngờ gã lại nhanh như thế mà nắm được điểm đó rồi.

Còn Jimin ?

Khi nãy đang quay đầu xuống đất cơ mà ?

Hướng mà tên JK áp sát là đằng sau lưng y, vậy tại sao cậu phát hiện chứ ?Rốt cục hai người họ có mối liên thông quái gì đây ?Taehyung vội buông cậu ra, lùi về sau vài bước ẩn vào màn đêm rồi biến mất, ánh mắt vẫn còn mang theo vài tia phức tạp....Jungkook chạy tới đỡ cậu, nhưng lại cảm nhận được thân thể cậu như vô lực khụy xuống.

Gã vội vã hỏi:
- Jimin !!

Em sao vậy ?

Hắn là ai ?

Đồng nghiệp sao ?

Cậu đáp:
- Vâng ạ, anh thừa biết vậy nhưng vẫn nhanh như thế đã định giết cậu ấy khi nghe cậu ấy nói thế à !JK nhíu mày:
- Nhưng anh không thích người sỉ nhục em !

Hắn còn làm em tổn thương...

Kẻ đó đáng ra nên chết thì đúng hơn.

- Bỏ đi.

Ngày mai lại phải đi nơi khác rồi.

- ...

Jungkook im lặng không nói gì, khẽ nắm lấy trái tim bên ngực trái.

Được một lúc.... gã cố rặn ra một câu từ chối đầy khó khăn:
- Xin lỗi em... nhưng không được nữa rồi.... anh không thể....Nói rồi gã ngã xuống sàn.

Hơi thở trở nên nặng nề, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn lại...

- C... có... lẽ... a... anh tới... giới... hạn rồi... hự... ah...Jimin cảm thấy không đúng, có gì đó ướt ướt, hoảng hốt, vội vã chạy tới bật đèn lên....

Trong đôi mắt vàng nhạt dần trở nên xám xịt là một vũng máu đang từ từ túa ra trên sàn.....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
38


Máu từ đâu ?

Jimin phóng tới lật người Jungkook lên....

Cái quái ?... tại sao lại chảy ra từ mắt, mũi và mồm cơ chứ ?

Và tại sao lại nhiều đến mức lan ra sàn ?

Rõ ràng những vị trí đó không thể chảy nhiều máu như vậy được.

Đây là loại bệnh quái quỷ gì đây ?Cầm máu !

Khoan đã, hộp băng y tế ở tận phòng bên kia.

Không được, có thể khi đi rồi trở lại sẽ không kịp mất.... cơ thể cậu cuống cuồng cả lên, huyết quản trong người như đổ dồn ngược lại hết vào đại não khiến tay chân lạnh ngắt run lẩy bẩy.

Cậu không còn thời gian để nghĩ nữa.

Vội vàng lột phăng chiếc áo đang mặc ra và lau lên gương mặt đầy máu của JK, cầu nguyện rằng nó sẽ sớm đông lại để cậu có thể chạy đi lấy băng gạc.

Nhưng kì lạ ?

Đã qua gần 5 phút mà máu vẫn chảy ?

Không lẽ căn bệnh này nó còn kéo theo cả chứng máu khó đông sao ?

Cậu nhìn JK đau đớn quằn quại mà tim cũng thắt lại.

Bàn tay JK nắm chặt lấy gấu quần của cậu như muốn nhào nát.

Da dẻ tái hẳn đi vì mất máu.

Mắt nhắm ghiền, cơ mặt nhăn lại đầy khổ sở.

Máu trong miệng gã cứ chảy ra ngày càng nhiều làm gã liên tục bị sặc và ho khù khụ...Phải nhìn người mình yêu đối mặt với ranh giới tử thần như thế mà chẳng thể làm được gì càng khiến cậu thêm khó thở...

Không gian im ắng của khoảng trời đêm và vài đợt gió đông mạnh mẽ bên ngoài kia hòa cùng tiếng thở dốc đầy khó khăn của Jungkook làm cho nhiệt độ căn phòng như bị đè nén xuống âm độ....

Khóe môi cậu khẽ giật lên.

Bàn tay nhỏ bé ướt đẫm mồ hồi đột nhiên nắm lấy bàn tay thô ráp đang run rẩy của Jungkook và nhẹ nhàng đan xen từng khẽ tay vào nhau.

Cảm nhận rõ được hơi nóng ngày càng yếu đi trên lớp da tím tái.

Cậu nắm chặt lấy bàn tay ấy như không muốn tách rời, chỉ sợ buông ra thì thần chết sẽ mang nó đi vĩnh viễn...Quá nhiều sự bất ngờ đến chỉ trong vài phút.

Phải chăng khi nãy gã vừa bị chấn động tâm lí khiến cho căn bệnh trở nặng đến mức đường cùng không ?

Con đường đi đến vực thẳm vốn dĩ không còn xa nữa nhưng phải chăng Taehyung là người đã đẩy gã một phát đến mép vực không ?

Có nhiều cảm xúc đè nặng trong bộ óc của cậu hơn thảy bất cứ lúc nào..... sợ hãi... tức giận.... bàng hoàng....

đau khổ.... tất cả như dồn lại cùng lúc và tựa một lực đẩy vô hình......

Giọt lệ mặn chát tuyệt vọng lặng lẽ rơi trên hốc mắt đỏ hoe diễm lệ xuống gương mặt đầy máu tươi của Jungkook....

Cậu ôm chặt lấy cơ thể nhơ nhuốc, run rẩy của gã, bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy bàn tay gã không tách rời.

Nhẹ vén mái tóc đã bết lại và hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hồi.... một nụ hôn an ủi...Trong khoảnh khắc sinh tử này... em chỉ muốn cùng anh trải qua nó... nhưng em không thể làm được... thay vào đó em muốn được ở bên cạnh anh đến phút cuối cùng....

Ngước mặt lên trần nhà, dòng lệ vẫn còn vương trên gương mặt thanh tú, mi tâm khép chặt, đôi môi khô khốc lặng lẽ thốt nên lời cầu nguyện: "thượng đế... xin Người làm ơn.... hãy cho kẻ tội đồ này một ân xá.... cầu mong phép lạ sẽ đến với người mà con trân trọng nhất..."

Nực cười nhỉ ?

Một kẻ trước giờ luôn sống với lí trí nay lại bần cùng đến mức cầu khẩn thiết tha với thứ gọi là Thần linh ?

Con người là như thế ?

Khi đã quá tuyệt vọng, không còn cách nào cứu vãn thì họ chỉ còn cách cầu nguyện... van xin những thứ chưa bao giờ thực sự tồn tại.... thực thể cao quý mang tên Chúa trời... vốn dĩ chỉ là do sự tưởng tượng quá sức phi thường của loài người thôi...

Số mệnh đã được sắp đặt như vậy... một phép màu nhỏ xảy ra.... liệu có phải là quá tham lam ?

Kẻ bần hèn này có phải muốn vượt qua mặt cả "Chúa trời" để khiến bánh xe định mệnh đảo ngược trật tự vốn có của nó ?___0o0___

Ẩn trong góc khuất ngôi nhà, một đôi mắt sắc bén đã thu hết viễn cảnh vừa rồi vào mắt.

Taehyung căn bản là khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Y vốn dĩ không định ở lại nhưng có cái gì đấy cứ thôi thúc y quay lại nơi đáng sợ ấy...

Nhìn Jimin đau khổ, hốt hoảng, khóc lóc như vậy vì cái gã đã giết bao nhiêu mạng người vô tội kia mà y cảm thấy bực bội.

Muốn nhanh kéo cậu ra khỏi mớ hỗn độn ấy nhưng lại bị ngăn cản lại bởi không khí trầm thấp đau thương trong căn phòng....

Chẳng hiểu có một loại cảm giác gì đó cứ nhoi nhói lên trong lồng ngực Taehyung.

Y không nỡ phá bầu không khí này.

Jimin có vẻ như đang rất đau đớn, có khi mình đến lại làm cậu ấy phát điên thì sao.

Thú thật y có chút ghen tỵ với JK.... có lẽ chính mình cũng không nhận ra được tình cảm đối với Jimin....

đến khi cậu ấy hoàn toàn biến mất thì mới cuống cuồng tìm kiếm.

Bây giờ lại nhìn cậu đau khổ vì kẻ nằm đó...

Taehyung thực sự có chút đau lòng.....

______________

Chap trước mọi người thay phiên nhau cmt 1 chữ cái kéo dài hả 😂😂
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
39


Cậu vẫn quỳ ở đó.... ngẩn mặt lên trần... trong đầu luôn lẩn quẩn câu hỏi "liệu JK có còn sống được không ?"

Bỗng nhiên cậu cảm nhận được đôi tay lạnh ngắt buông lỏng của gã dùng lực nắm lại bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của mình.

Cả người cậu như có luồng điện xẹt ngang.

Ánh mắt lần nữa sáng lên tựa hồ xuất hiện một tia hy vọng.

Tay đỡ lấy phần gáy của gã, đồng tử giãn ra, cơ mặt co lại, miệng theo phản xạ hét lên một loạt câu hỏi :
- JK ?

Nghe em nói chứ ?

Anh tỉnh rồi sao?

Anh không sao phải không?

Nè... anh sẽ không đột ngột ra đi như thế phải không ?

Nè...Taehyung đứng đằng sau cũng khẽ giật mình...

ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về nơi ấy mong chờ xem việc tiếp theo... lồng ngực bỗng có chút hồi hộp...Máu dần không còn chảy nữa.

Đôi mắt JK từ từ mở ra.

Một đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi nhưng len lỏi vài tia ấm áp hướng về cậu.

Môi mỏng khó khăn mấp máy vài từ ngữ trong miệng..

Jimin nhanh chóng đưa tai sát lại gần...

- T... thuốc.... trong hộc tủ....

- Vâng vâng em lấy ngayCậu chạy đến tủ cạnh giường mở ra... một mớ đầy những viên thuốc sặc sỡ chói mắt.

Vỏ thuốc... vỉ thuốc....

đầy bên trong... cậu vớ đại một túi đem lại đút từng viên cho gã vì căn bản chúng đều được phân thành nhiều túi giống nhau.

Lát sau sắc mặt JK đã đỡ hơn rất nhiều, không còn thở dốc nữa... cậu thắc mắc rốt cuộc thuốc ấy là thuốc tiên hay sao ?

Mất máu nhiều như vậy mà lại có thể phục hồi nhanh như thế...

Nhưng việc đó không quan trọng, bây giờ cần đưa gã lên giường để ngủ hồi phục sức.... chỉ là vấn đề ở chỗ cơ thể này to lớn quá, cậu phải khó khăn lắm mới khiêng lên giường nổi.

Vừa đặt gã nằm phịch xuống là cậu cũng ngã ra sau thở hổn hển...Bây giờ dọn mớ bừa bộn này mới được....

Khẽ quẹt giọt mồ hôi trên mặt, tóc vuốt ngược ra sau, hít vào một hơi sâu rồi thở ra...

à quên nữa... nãy giờ chưa kịp "hỏi thăm ai kia" đang núp trong góc nhà...

Mắt phượng vàng nhạt hờ hững liếc đến góc tối phía xa thành công làm "ai đó" một phen giật mình.

Mồ hồi chảy xuống thái dương, theo xương quai hàm góc cạnh rồi đi xuống chiếc cằm tinh xảo, yết hầu khẽ giật... không lẽ cậu ấy phát hiện ra sao ?

Rõ ràng che giấu rất tốt kia mà ?

Hay cậu ta chỉ vô tình nhìn về hướng này ?

Đứng im mất 2 phút, Jimin có vẻ mất kiên nhẫn, không thèm nhìn nữa, quay mặt đi, nhưng âm thanh trong trẻo vang lên đủ để ai đó nghe thấy:
- Nếu cậu không có ý định ra khỏi đây, nãy giờ từ đầu đến cuối đã xem hết, cũng không tiến đến để làm khó 2 người chúng tôi mặc dù khi nãy đúng là thời cơ ngàn vàng.... vậy... cậu muốn gì đây...

Taehyung ?

Thứ cậu muốn có thật sự là cái mạng của tên này hay không ?Taehyung có vẻ xác nhận được chính xác cậu đã phát hiện ra mình chứ không phải nhìn vu vơ.

Y quay mặt nhanh chóng tẩu thoát.

Cậu thở dài, cái con người kì lạ này... rốt cuộc đang nghĩ gì cơ chứ.

Mà dù sao cũng chả cần để tâm nếu hắn không muốn trả lời.....____Cậu dựa lưng vào thành giường rồi chậm rãi ngồi khuỵa xuống đất, nghe rõ được nhịp thở chậm rãi của JK, lòng lại dâng lên một cỗ bình an, ánh mắt vô định từ từ khép dần lại... hôm nay... lại mệt mỏi nữa rồi...____Khẽ trở mình qua hướng kia, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc, mình rốt cục lại dám ngủ quên ?

Nhưng trước mắt cậu đập vào là gương mặt đứng tuổi của JK, cậu nhìn xung quanh... tại sao lại ở trên giường ?

Hôm qua không phải như thế... không lẽ hắn... ?

Định quay sang nhéo vào mũi hắn 1 cái cho bỏ ghét, nhưng lại bắt gặp gương mặt bình yên khi ngủ của gã,... cậu lại nhớ đến lần đầu khi cả 2 gặp nhau.... cảm giác băng lãnh uy quyền hệt hoàng đế của gã đã từng khiến cậu khiếp sợ, vẻ mặt và ánh mắt nguy hiểm ấy từng làm cậu suy nghĩ hằng đêm.... nhưng bây giờ.... có vẻ khuôn mặt đáng sợ đó lại làm cho thâm tâm cậu mang lại cảm giác say đắm.

Nhìn gương mặt thoải mái ấy, cậu như được đắm mình vào một hồ nước xanh biếc tĩnh lặng....

êm dịu và bình yên đến lạ thường.... khiến cho cơ miệng nhỏ vô thức nghoẻn lên thành một nụ cười hạnh phúc....Rồi cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên:
- Tại sao đêm qua em lại ngồi dưới đất cởi trần như vậy để ngủ chứ ?

Dễ bị cảm lạnh lắm đấy biết không ?

Cậu không biểu hiện gì, chỉ đáp lại rằng:
- Đồ ngốc, anh nên lo cho bản thân mình....Jungkook mở mắt, nâng người lên rồi cười nói:
- Anh thích lo cho bảo bối nhiều hơn~Jimin nhìn gã một lúc rồi nói:
- Anh có vẻ trông ổn quá nhỉ ?Jungkook nghe vậy ánh mắt liền chuyển sắc, quay mặt xuống nệm, môi cười nhạt đáp:
- Em đang thắc mắc về thuốc à ?

Vậy anh cũng không muốn giấu nữa....
_____Tiện hỏi tí có ai ở đây là dân vẽ có acc tiktok ko mn ?
 
Back
Top