Wattpad  [ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp

[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
20


1 tháng sau...

R...reng reng (nhạc chuông hệt mấy ông cụ vậy anh :v)-Alo?

Có việc gì không ạ ?- Này cậu có muốn 1 cuộc hẹn ăn tối không ?- Oh !

Chắc rồi, để xem...

8h tối ngày 30 nhé, nếu chú rảnh vào lúc đó.- Được thôi, tôi mong chờ đến lúc đó, hẹn gặp lại cậu.- Vậy địa chỉ là quán XYZ tại đường XYZ nhé- Vâng ạ, tạm biệt chú...(Đối thoại xã giao giống người Tây vl :v)-----------------Ngắt điện thoại, gã khẽ cười.

Giọng Jimin qua điện thoại thật thanh và trong trẻo, quả là giai điệu ngọt ngào dành cho 1 buổi sáng bình dị... ____Gã sắp chuyển ra khỏi nơi này rồi, nơi này đã bị phát hiện nên cũng chẳng thể an toàn tí nào.

Gã cũng đã dành tiền mua 1 căn nhà mới ở vùng ngoại ô thành phố trên.

Tuy nó không thoải mái như căn này nhưng chỉ đủ ở là được.

Rồi sau đó gã thuê 1 căn chung cư nhỏ xập xệ, chất nội thất vào và bày trí như đã được sống ở đây khá lâu.

Người sống ở đây không nhiều mà lại ít giao tiếp nên việc họ biết thông tin người ngoài tới là không thể.

Đây là lần đầu gã đóng vai 1 người khác lâu như thế.

Mệt thật đấy...

Jimin nhỉ...Bất giác nhớ đến cậu, môi gã đã nhếch lên cười... chỉ 1 nụ cười vô thức thôi, không hề có chủ ý ...(2 thanh niên giống nhau phết, nhớ tới người kia là cười :v)
Jimin à, có lẽ tôi nên từ từ nhỉ... ?

Chí ít là... tôi muốn thấy vẻ mặt hạnh phúc đó... vẻ mặt trông cứ như chẳng hề phòng vệ tí nào cả...

Một cuộc hẹn bình thường... như trao đổi thông tin thôi.

__________Gã đã chuẩn bị rất kĩ vào hôm đó, gã cũng đã chuyển vào căn hộ xập xệ kia ở, ngôi nhà mới thì để thằng Taemin quản, không biết nó có làm trò gì trong đấy không nữa..Rồi cái ngày ấy cũng tới, gã tự nhủ rằng không được xảy ra bất kì sơ sót nào nữa, 1 chân là quá đủ rồi... mà thuốc của Taemin cũng hay thật, nó còn không để lại sẹo, cứ như chưa từng phẫu thuật vậy.

Gã bước ra quán cafe như hẹn, mặc 1 bộ đồ trung niên bình thường nhất, lớp mặt nạ cũng đã hoàn chỉnh, bây giờ ai cũng nghĩ gã chỉ là 1 người đàn ông 30 tuổi tầm thường.

Gã bước vào quán, thấy Jimin đã ngồi sẵn ở góc quán, cậu nhóc trông khá mệt mỏi nhỉ.

Ngồi xuống đối diện, gã nhẹ búng trán tên nhóc đang ngồi thẫn thờ ở đó làm nó giật mình ngơ ngác.

- Công việc mệt mỏi lắm sao ?

Đang suy nghĩ tự nhiên bị búng làm cậu nhanh chóng hoàn hồn lại, xoa xoa cái trán rồi nói:
- A, chú mới đến sao...

đau quá đấy..- Kkk, chú xin lỗi.

Cháu dạo này khỏe chứ ?

Trông ủ rũ thế ?

Quầng thâm trên mắt còn đọng lại kìa.

Gã tiếp lời bằng 1 tràng thăm hỏi sức khỏe như thể rất lo lắng.

Vả lại biểu cảm xoa trán của cậu trông dễ thương thật đấy...Cậu khi thấy chú liền vui hẳn lên, trò chuyện thật lâu rồi mới gọi món.

Đây cũng là 1 quán bình dân thôi nên thức ăn không đến mức ngon lắm.

Kết thúc bữa ăn, cậu chống 2 khuỷa tay lên bàn, đầu nghiêng sang 1 bên cười rồi nói:- Này... tại sao chú lại đắp phấn lên mặt nhiều như thế ?

- À.. thì đây là bữa hẹn đầu sau lúc ra tù nên chú muốn sửa soạn tí ấy mà.

Công việc ấy làm chú khá mệt mỏi nên đắp phấn lên để che đi vết nhăn nhiều trên mặt thôi.

Cậu không biết chứ lúc ra tù đến giờ mặt chú già hơn xưa nhiều lắm, sợ cậu không nhận ra.. haha..

Jimin đưa mắt nhìn một hồi rồi cũng không để ý nữa.

Gã thở phào, nói:- Này, có ai đã bảo rằng cậu có nét đẹp 1 cách phi giới tính chưa ?

Cả giọng nói của cậu nữa, thường thì con trai hiếm khi có giọng trong trẻo như vậy.

Cậu bối rối ?

Ngày còn cấp 3 bọn đầu gấu trong lớp bảo mặt mũi cậu trông yếu đuối hệt bọn con gái nên chúng thường muốn bắt nạt cậu.

Nhưng mà làm quái gì có việc cậu bị ăn hiếp chứ.

Đôi khi tụi con gái trong lớp cứ nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.. cuộc trò chuyện của mấy người đó cũng lạ, bảo cậu giống uke gì đấy..Cậu nhìn chú 1 lát:
- .... nếu chú nghĩ như vậy.. tôi cũng không chắc nhưng đôi khi tôi cũng không thích vẻ ngoài yếu đuối này..

- Ồ, xin lỗi nhé, vậy cậu có muốn đến nhà tôi chơi không ?- Bao giờ rảnh tôi sẽ đến, và biếu chú ít quà nhé :) - Thế thì còn gì bằng.

Cảm ơn cậu nhé.

Gã cười, có 1 cái gì đó trông thật dễ chịu và ấm áp..

đó là những gì cậu nghĩ.. cậu xem Dae Hyung như 1 người cha của mình vậy.

Một người luôn nhẹ nhàng và ân cần với cậu.

Đôi lúc cậu cảm thấy thật may mắn vì lúc đó chú ấy đã...

đứng trước vành móng ngựa ?

Nếu không hẳn là cậu sẽ không gặp được con người đáng mến, lịch thiệp này..

2 người đứng lên, tính tiền rồi ra về.

Bước ra khỏi quán, gã xoa nhẹ đầu cậu rồi nói:
- Tạm biệt cậu nhé.. mong cậu hãy giữ gìn sức khỏe, cảm ơn vì đã đến buổi hẹn này.

Cậu cũng khá bất ngờ, cái cảm giác này làm cậu nhớ đến cái xoa đầu mà chú ấy đã làm lúc còn trong tù.

Nhẹ nhàng, ấm áp... và đầy sự tiếc nuối:- Chú cứ khách sáo, thôi chào chú nhé.

Hẹn gặp lại..

Rồi 2 người đi về 2 phía khác nhau...

Đầu cậu vẫn còn vương lại hơi ấm đó... làm cậu vẫn nhớ mãi...Khi con người ta đã lớn lên, bước ra đời vật lộn với cuộc sống đầy thử thách và họ phải đi lên bằng chính đôi chân của mình khiến họ mạnh mẽ và tự lập hơn hết, những cử chỉ ân cần như vậy làm họ bỗng nhớ lại những hồi ức khi còn bé, làm họ nhớ mãi những lần được trải nghiệm cảm giác cưng chiều đó.. và làm họ bất chợt yếu đuối đến lạ... muốn được cưng chiều và che chở hơn nữa...

Có lẽ...

đó là cảm giác của Jimin lúc này...Vì cậu đã cô đơn quá lâu sao ?

Trên đường về nhà, gã nhìn bàn tay của mình, không giấu nổi nụ cười trên môi, mái tóc đó... mềm mượt thật... cả cái tính đa nghi của cậu nữa.. thật đáng yêu.

Lúc mới vào gã đã muốn chạm vào nó rồi, đến lúc về mới là không kìm lòng được đưa tay lên sờ nhẹ... như 1 thứ nhung lụa thượng hạng... quả là cậu rất... thơm... mùi hương đó vẫn lưu luyến lại trên tay gã... một thứ mùi thu hút như thuốc phiện....._________Gã quay về căn hộ xập xệ, đi thẳng vào phòng tắm có phần chật chội.

Xả nước ào ào xuống cơ thể trần truồng vạm vỡ.

Giơ bàn tay đã xoa đầu cậu ra, nhắm mắt hồi tưởng lại một chút rồi... nắm lấy dương vật to lớn kia xốc nhanh như vũ bão.

Trong đầu gã không ngừng tưởng tượng những hình ảnh nhạy cảm của cậu... trong lúc đó gã cứ không ngừng gọi tên Jimin rồi bắn ra tay mình - bàn tay đã từng chạm lên mái tóc của cậu...

Gã thỏa mãn nhìn 1 lúc rồi nghĩ thầm "Liệu gương mặt của em lúc đó sẽ như thế nào đây Jimin..."

Gương mặt gã không kìm được nở 1 nụ cười mang rợ ngoắc tận mang tai...Trong lúc đó con người ngây thơ nào đó vẫn đang hắt xì liên tục... thầm nghĩ chắc mình cần đi mua thuốc rồi..
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
21


Mấy tuần sau, cậu nhắn tin cho Dae Hyung thông báo rằng 2 giờ nữa sẽ đến nhà chú và bảo chú ra đón.

Gã lúc đó đang ở nhà vừa tắm xong thì thấy tin nhắn đó, liền nhanh chóng phủ lên mặt lớp hóa trang nhanh chóng.

Lần này gã cẩn trọng hơn vì gã vừa tậu được vài hộp kem mới khá ưng ý.

Nhờ nó mà trông gã như hệt chưa hề make up vậy.

Perfect !!

Gã vẽ thêm vài nếp nhăn cho trông già hơn lần trước để cậu khỏi nghi ngờ.

Trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ đến những trường hợp bất trắc.Thời điểm gã đến ngôi nhà tồi tàn đó cũng đã thấy cậu đứng trước nhà sửa lại nếp áo.

"Phì~ sao lại làm như nghiêm trọng thế, cứ như lần đầu gặp bố chồng a"
Gã nghĩ thầm..Rồi bước đến vỗ nhẹ đầu cậu nói:
- Cậu đợi lâu chưa ?

Tôi vừa đi gặp người thân một tí rồi sẵn đi mua đồ luôn nên về trễ.

Xin lỗi nhéCậu chớp mắt quay lại:
- A, tôi vừa tới thôi.

- Vậy vào nhà nào~- Vâng ạ.__________
Căn nhà nhỏ hơn cậu nghĩ, nội thất cũng khá cũ.

Cậu đặt túi đồ trên bàn rồi ngồi xuống ngay ngắn trên ghế.

Căn nhà khá sạch sẽ và ngắn nắp, có lẽ chú ấy đã lau dọn kĩ càn thường xuyên.

Và nó còn toát ra 1 mùi hương dễ chịu khiến đầu óc cậu khá thư thái.

Lát sau Dae Hyung đi ra với 1 cốc nước cam và 1 ít bánh trái đặt lên bàn rồi ngồi đối diện cậu.

2 người trò chuyện khá vui vẻ.

Song cậu tạm biệt chú rồi ra về vì còn việc bận, gã cũng không níu kéo gì nhưng đối với lời chào tạm biệt mà gã thốt ra lại có thập phần tiếc nuối.

Cậu bước ra ngoài đi được 1 quãng đến đoạn đường vắng tanh lại bị 1 đám côn đồ bất ngờ chặn đánh và tẩm thuốc mê.

Tuy là cảnh sát nhưng sức cậu cũng có hạn, lũ côn đồ kia thì quá đông lại còn đô con, thêm nữa kĩ năng đánh đấm cũng thuộc hạng có võ khiến cậu chẳng chống cự được lâu.

Cậu dần mất tỉnh táo và chìm trong cơn buồn ngủ kéo dài... trước khi ngất cậu còn thấy rõ được gương mặt đê tiện bặm trợn của chúng nó trông cứ như lũ thèm khát tình dục đã lâu.. tệ rồi ...

_________- Này, dậy đi đi cưng~1 tên nào đó vỗ vỗ vào khuôn mặt của cậu với lực cũng không hề mạnh lắm nhưng đủ để cậu lờ mờ tỉnh giấc...Chỉ là... mắt cậu mở không được !

Cái quái ?

Bịt mắt sao ??- Eh ?

Cậu đưa mắt ra xung quanh... vô vọng rồi, không thấy gì cả...

Tay chân cậu bị trói chặt ra sau, một cử động nhỏ cũng khó khăn...Cậu hoảng loạn..- Này ?

Ai đó ?

Khôn hồn mau mở raĐáp lại cậu là 1 tràn cười ha hả man rợ xung quanh.

Bọn chúng đang rất gần cậu rồi tiếng nói vang lên- Để thể hiện chút lịch sự, tao sẽ cho mày biết mày đang ở đâu... mà dù gì mày cũng sẽ không thoát khỏi bọn tao đâu~ người đẹp ạ~ Hắn tiến tới gỡ bịt mắt cậu ra.

Ánh sáng rọi vào làm cậu chói mắt, chớp mắt một lát rồi cảnh vật hiện rõ hơn...

Nơi quỷ quái nào đây ?

Ở đây tối om, riêng chỗ cậu nằm có 1 tấm đệm cỡ lớn, trên trần có 1 bóng đèn lập lòe.

Xung quanh có 1 đám người to lớn đô con đứng thành vòng chĩa mắt về phía cậu.

Tên nào cũng thật... khó ưa và bọn chúng... chả mặc gì.

Trên người cậu hiện vẫn đầy đủ quần áo... nhưng trông bọn chúng kìa... chắc chắn mớ vải này sẽ không tồn tại lâu đâu...Cậu rùng mình, đôi đồng tử co thắt lại, cơ thể giật lên, rút mình về 1 phía sau, tim cậu đập nhanh đến mức gần như khó thở...Cái cảm giác hãi hùng này... thật khó chịu... quá đáng sợ...

Cậu mấp máy môi :
- K..không..

Không.. tại .. sao.. tao là.. con trai..Bọn chúng lại cười lớn, trông thật nham nhở đến kinh tởm:
- Tụi tao không cần biết giới tính làm gì, chỉ cần đẹp và đủ thỏa mãn nhu cầu là tụi tao sẽ chấp tất.

Đừng lo, nếu mày không chống cự, tụi tao sẽ không làm mày đau..

....Có ngu mới tin....Bỗng nhiên cậu dốc hết sức bình sinh mà hét lớn:
- Cứu với !!!

Có ai k....

ưm1 tên nhanh chóng bịt mồm cậu lại tát cho cậu 1 cái rõ đau:
- Thằng ngu này, mày không muốn nhẹ nhàng à ?

Mặc dù mày hét sẽ chẳng ai nghe đâu nhưng nó khá ảnh hưởng đến màng nhĩ của tao đấy.

Tên đằng sau giữ chặt đầu cậu rồi tên đó nhanh chóng lấy khăn khóa mồm cậu lại..

Jimin giãy giụa cực liệt, những tên khác đứng nhìn nãy giờ cũng lao vào như dã thú sờ soạng khắp cơ thể cậu..

Gần chục bàn tay lướt khắp người làm cậu dấy lên cảm giác kinh tởm thật sự.... cậu thật sự chẳng muốn nhìn xuống nữa..Chúng chạm vào tất thảy nơi nhạy cảm của cậu, còn hôn và cắn khắp nơi làm cậu đau đớn..Mồ hôi túa ra căng thẳng, đôi mắt cậu đã đục ngầu , nước mắt như giọt pha lê chảy xuống..Cái địa ngục này... mau chấm dứt nhanh đi...

Jimin chẳng thể suy nghĩ nổi nữa rồi... cậu nghiến môi mình đến rỉ máu, trong đầu chỉ biết hi vọng 1 lần nữa, nhỏ nhoi thôi..."

Bất cứ ai cũng được, mau đến giúp tôi... làm ơn"

RẦM !Cánh cửa bật tung ra.

Những tên côn đồ hướng mắt về phía cánh cửa chính, nơi có 1 con người to lớn đứng đó.

Ánh sáng ngược hướng nên chẳng thấy rõ hắn là ai.

Chúng hét:- Ai đấy ?

Cản trở công việc của tụi tao !!

- Cảnh sát tới rồi !!

Chạy điCảnh sát ?

Lũ kia nghe như vậy hốt hoảng lấy đồ rồi chạy ra hướng cửa sau tẩu thoát nhanh chóng.

Bỏ cậu nằm ngay đó...

Hắn tiến lại gần hơn, cậu rõ ràng nhìn thấy được gương mặt này...Là chú...

Kim Dae Hyung.. tạ ơn trời... có lẽ nỗi khủng hoảng này đã vơi được một chút rồi... cậu ngất ra tại chỗ, nước mắt vẫn còn rơi trên gương mặt trắng sứ xinh đẹp ấy..

______Gã nhìn cậu... thê thảm đến đáng thương... tại sao lại ra như thế này chứ...Tay chân thì bị trói ra sau lộ cả khuôn ngực nhỏ nhắn với chiếc áo bị xé toạc ra.

Đầu ngực với cả cơ bụng bị cắn mút đến đỏ ửng.

Vòng eo mảnh khảnh vẫn còn dấu răng in đậm.

Chiếc quần bị bung mất cúc, kéo xuống quá mông, lộ ra quần lót cũng sắp bị tuột xuống.

Cánh tay vẫn còn vài vết bầm nhạt.

Khuôn mặt tái xanh, mồ hôi ướt cả trán.

Cơ ngực phập phồng mãnh liệt.

Gương mặt đỏ ửng.

Đôi mắt ướt át nhắm nghiền và chiếc khăn lên miệng vẫn chưa được lấy ra...

Jimin à...

đáng ra tôi nên giúp em chứ... tại sao em lại quyến rũ như vậy... cơ thể của em... hoàn hảo thật đấy... cậu nhóc bên dưới của tôi đang căng trướng lên đây này... giá mà tôi có thể 1 nhát đâm tận sâu bên trong em, giá mà tôi có thể tự do vuốt ve cơ thể mẫn cảm xinh đẹp của em... nhưng có lẽ vẫn chưa được... thứ lỗi nhé cậu em của tôi...

Rồi gã chỉnh lại quần áo cho cậu nhưng cũng không kìm được vuốt nhẹ qua cơ thể quyến rũ đó...

đặt lên môi cậu 1 nụ hôn nhẹ nhàng rồi bế cậu về căn hộ của mình....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
22


Jimin bất tỉnh được 10 phút thì lờ mờ tỉnh dậy, đầu nặng hệt 1 tảng đá lớn đè lên.

Nhưng thứ cậu cảm nhận được đầu tiên không phải là mớ kí ức kinh khủng đó hay cái cảm giác nhức đầu đến chết tiệt này... mà là một sự che chở ?

Cánh tay rắn chắc đó đang bế trọn cậu trong lòng, cái cảm giác an toàn này... thật dễ chịu... chỉ là... cậu muốn hưởng trọn vẹn hơi ấm ấy... vì nó sinh ra là dành cho cậu mà...có thể nói, là 1 thanh niên nhưng lại đi hưởng thụ cảm giác được bảo vệ thì thật là mất mặt đúng chứ, nhưng mà... thật sự.. nó có 1 cái gì đó rất khó cưỡng lại được.

Khuôn ngực to lớn này, Jimin chưa bao giờ được chạm vào... không ngờ nó lại thoải mái như thế.

Loại cảm giác này làm cậu muốn chui rúc vào nó mãi mãi, tránh xa đi cái chốn phồn vinh đầy rẫy khó khăn ngoài kìa.

Tưởng chừng như trời đất có sụp đổ đi thì cậu vẫn cảm thấy được an toàn vậy...

Nhẹ cọ người, quay mặt vào trong khuôn ngực của Dae Hyung, 1 thứ cảm giác thoải mái đến quên mất cả phòng vệ...

Cậu không mở mắt ra, chỉ nói khẽ đủ để chú ấy nghe:
- Cảm ơn... ______Jungkook liếc mắt xuống nhìn con người nhỏ nhắn đang chui rúc vào lồng ngực gã hệt con mèo kia rồi cười nhẹ:
- Nếu mệt cứ ngủ đi, cậu vất vả rồi... chúng ta về nhà thôi...Đôi khi gã cũng tự thắc mắc với lòng rằng, bao nhiêu ôn nhu ấy... từ đâu mà chui ra chứ, gã cũng không thể nghĩ được mình lại có thể nhẹ nhàng đến mức đó đối với 1 con người....
______Về đến nhà, đặt cậu xuống giường, chỉ là ...lúc buông ra lại luyến tiếc..

Gã nói:
- Tôi nhắn tin tới chỗ cậu làm rồi bảo họ cho cậu xin nghỉ nốt hôm nay nhé..- Vâng.. làm phiền chú rồi..________Xong xuôi, Jungkook mang cốc nước đến bên giường rồi hỏi:
- Này... cậu... có muốn đi tắm không ?

Chỉ thấy đầu nhỏ khẽ gật, cơ thể vẫn còn run lên bần bật...

Gã vỗ nhẹ đầu cậu rồi an ủi:
- Đừng lo nữa, từ giờ không cần đến khu nhà tôi nữa, chúng sẽ không hại cậu đâu... chỉ cần cậu ở bên tôi.. mọi thứ sẽ ổn.. bây giờ để tôi giúp cậu vào nhà tắm...Jimin lẳng lặng không một lời, ngoan ngoãn đứng dậy theo gã đến nhà tắm.

Trên đường, cậu cứ nhìn chăm chăm xuống đất, chẳng ngước mặt lên... cậu đột nhiên lại thấy kinh tởm cơ thể mình đến lạ.. dự rằng khi vào tắm sẽ tẩy thật mạnh những nơi dấu răng và vết hôn dơ bẩn đó.. thật khó chịu... lũ người đáng chết...

Jungkook cũng im bặt không nói gì... ai mà biết được,.. trong đầu gã vẫn không ngừng vật lộn với mớ suy nghĩ đang điên cuồng lóe lên trong tâm trí kia...Không gian im ắng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng bước chân là vẫn vang lên đều đều... ________Đi đến cửa phòng tắm, gã ôn nhu xoa đầu cậu :
- Đây, cậu có thể dùng khăn tắm mới của tôi, yên tâm đi tôi chưa sử dụng nó đâu, cậu muốn tắm bao lâu cũng được.

Đừng lo về tiền nước hay bất cứ thứ gì cả...

Cậu gật đầu, mặt vẫn chưa hề ngước lên... cái cảm giác kinh tởm cơ thể chết tiệt này vẫn vây lấy tâm trí cậu chẳng hề buông tha..____Đóng cửa lại, bần thần được 1 lúc, cậu đang nghĩ rằng mình có nên cạo nát lớp da có mùi nước dãi của lũ biến thái kia không... hay là nên chà xát cho nó bớt đi cái mùi kinh khủng này... thì bỗng nghe được tiếng thì thầm nhỏ bên cánh cửa...- Jimin à... cơ thể của cậu đẹp lắm... vì thế... làm ơn đừng phá hủy nó... tôi sẽ không kinh tởm nó đâu, cho dù bất cứ ai nói xấu nó, tôi sẽ đập nát đầu họ ngay...

Jimin à, làm ơn... cơ thể cậu...nó vốn dĩ hoàn hảo lắm vì thế chẳng có bất cứ thứ dơ bẩn nào có thể làm mất đi vẻ hoàn mĩ đó đó được đâu.. những thứ hạ đẳng như thế làm sao có thể làm nó xấu đi được chứ... thượng đế à.. xin người đừng để Jimin phải chịu thêm đau khổ nữa... nó đã quá đủ rồi...

Cậu đứng chết trân tại chỗ... chú ấy rõ rằng khi nãy rất bình tĩnh và cứng cỏi kia mà ?

Còn an ủi cậu rất nhiều...Tại sao bây giờ lại nói lên những câu như thể đang tuyệt vọng đến bất lực vì không thể giúp cậu thế...?

Chú ấy thực sự đang rất lo lắng cho cậu sao ?

Rõ ràng chú ấy biết được cậu sẽ tẩy rửa cơ thể mạnh mẽ đến mức tàn bạo nên chú ấy mới làm vậy sao ?.....Hàng loạt câu hỏi được đưa ra trong não cậu...

Có nhiều thứ não cậu chưa tiếp nhận được, và hình như nó... không muốn tiếp nhận ?

Cậu đứng đó 1 lúc rồi, quay vào tắm như bình thường....

Chỉ là chỗ có vết cắn thì rửa nhiều hơn thường ngày một tí...

Có lẽ.. cậu nên biết ơn Dae Hyung nhỉ ?

__
Xong xuôi, Jimin mặc quần áo rồi bước ra ngoài, cậu thấy chú ấy đang ngồi trên ghế gỗ, mắt nhắm nghiền, tay chấp lên bàn như đang cầu nguyện...

đối với hành động này, khiến cậu bật cười thành tiếng.

Dae Hyung thấy vậy vội đứng lên, cử chỉ có chút vụng về bối rối, vành tai đỏ ửng lên... chú đến cạnh cậu gãi đầu rồi hỏi :- Trông tôi ngu ngốc lắm đúng không ?

Cậu quẹt đi vệt nước mắt vì cười kia, trả lời:- Không không, chỉ là tôi thấy hành động đó rất...

à mà thôi... tôi không sao đâu...

đừng loRồi đột nhiên cậu đề nghị..

- Chú à... xin lỗi nhưng chú có thể giúp tôi một chút không ?Dae Hyung nhìn cậu 1 chút rồi vui vẻ đáp:
- Được chứ, bất cứ việc gì - Chú giang tay ra 2 bên điKhi chú ấy vừa đưa tay ra, cậu bất ngờ bay tới, ôm chặt cứng đến khó thở.

Vùi mặt vào lòng ngực ấm áp ấy rồi nói:
- Cảm ơn... vì đã lo cho tôi như vậy... tôi biết ơn chú nhiều lắm...

Gã hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, tựa mặt lên mái tóc ươn ướt thơm mùi sữa tắm kia....

1 khung cảnh bình yên đến lạ thường...Ngày hôm nay, trong lòng cậu và cả gã nữa... nhen nhóm lên một tình cảm kì lạ mới mẻ.... và nó đang từng ngày lớn mạnh hơn....

____
Móa, viết từ 1/8 rồi mà tới giờ mới đăng đc :v tội lỗi quá đi TvT
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
23


Hẳn ai cũng đã biết, những người đã gây ra nhiều tội ác tày trời sẽ không bao giờ có 1 kết cục tốt đẹp...Gã biết điều đó, và gã biết được... mình sẽ chẳng thể sống lâu được nữa..Vài tháng trước Jungkook vừa đi xét nghiệm,... hắn mắc căn bệnh hiếm gặp... và chỉ sống được hơn 1 năm nữa...

Taemin cũng biết thông tin đó và nó đã phát hiện quá trễ để có thể cứu chữa.

Nó đã tự trách bản thân rất nhiều và nó cũng rất giận gã vì đã giấu nó.

Sau đó Teamin trốn bên Mĩ không muốn gặp Jungkook nữa, có lẽ nó quá đau khổ để chấp nhận sự việc trước mắt, rằng nó có thể cứu nhưng thời gian lại không cho phép nó làm thế !Jungkook biết, gã sắp trả giá cho tội lỗi của mình rồi...

Vì sao gã lại không nói ?

Có lẽ gần đây gã đã không còn hứng thú với việc giết người nữa rồi...

Bây giờ ... trái tim Jungkook đang được sưởi ấm dần bởi tia nắng của một chàng trai nào đó... mà gã rất trân trọng...Cái thứ cảm xúc đó quá nguy hiểm... cuộc đời gã không thể rẽ theo hướng tốt đẹp đó được bởi lẽ ngay từ đầu đã chẳng có cơ hội...

Hơn hết... là Jungkook yêu cậu... gã không muốn vấy bẩn cậu... gã không cam chịu được... cậu sẽ khổ sở như nào nếu nhận ra... người mà cậu từng kính nể sẽ trở thành loại người mà cậu căm ghét nhất...

Chính vì thế... gã chọn cái chết...

để kết liễu đi những ngày tháng mơ mộng ngu ngốc và những cảm xúc chết tiệt đang dần bùng phát kia...

Nhưng có lẽ hơn 1 tháng cũng không phải là quá ngắn để có thể tuyệt vọng đi ...

Vì gã vốn ích kỷ cơ mà ?

Jungkook muốn trước khi ra đi... cậu sẽ có 1 vài kỷ niệm "tuyệt vời" với gã... và gã sẽ không bao giờ bỏ qua cái suy nghĩ đó đâuMặc dù thâm tâm đang không muốn vấy bẩn cậu nhưng đầu óc bỉ ổi của gã không cho phép ! .....

.........

Có lẽ....

đó là lí do mà cậu đang ngồi trước mặt gã đây chăng ?...Tay chân bị trói chặt, mắt bị che lại vì 1 dãy băng đen.

Miệng buộc chặt bởi 1 cái dương cụ giả.

Thân thể trắng nõn bị mớ dây đai đen quấn quanh người thật gợi cảm.

Phần dưới mặc 1 chiếc quần đùi bó sát....

Gã khẽ cười...

đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt thiên sứ kia... rồi dừng lại và vân vê chiếc cằm nhỏ, ké sát nơi vành tai kia mà thì thầm:- Xin chào...

Jimin của tôi... em trông thật xinh đẹp đấy... em biết không... có lẽ tôi nên gọi em dậy để thưởng thức trò vui này nhé ?...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
24


- Cưng à, dậy đi nào !

Gã vỗ mặt cậu vài phát để chắc chắc rằng cậu đã tỉnh, sau đó dần đưa tay rê chậm dần xuống cơ thể kia...Jimin tỉnh dậy nhưng trước mắt lạ là 1 màu đen kịch, không thể chuyển động, cảm giác cơ thể có 1 bàn tay lạnh ngắt di chuyển khắp nơi.

Cậu hoảng hốt, vùng vẫy mạnh mẽ, miệng không ngừng ú ớ nhưng lại bị chặn bởi 1 thứ gì đó dài ngoằn được nhét vào.

Bàn tay kia di chuyển đến đâu là cậu lại né tránh đến đấy, mũi không ngừng thở hồng hộc...Gã nhìn cậu, mỉm cười nhẹ, "xem biểu cảm hoảng sợ của cưng kìa, thật dễ thương..."

Jungkook ké sát vành tai cậu thì thầm:
- Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm cậu đau, ổn thôi mà... bình tĩnh đi...Chỉ là vừa nghe giọng nói, tim cậu lại nhảy cẫng lên đập thình thịch, mồ hôi túa ra.

Giọng nói này quả thật ám ảnh đến kinh người... không những trầm khàn đến rợn gai óc mà còn phả một hơi nóng dài đến tai cậu thật kinh tởm.

Phải mất 1 lúc, Jimin mới nhận ra rằng cậu đang lõa thể, rằng bàn tay đó đang chạm đến từng tấc thịt trên người cậu... nó khiến mớ kí ức ám ảnh lần trước lại quay lại trong đầu như 1 thước phim đáng xấu hổ...Nghĩ đến đấy cậu lại vùng vẫy kịch liệt hơn...Gã im lặng 1 lúc...... rồi nói:
- Tôi có 1 điều thắc mắc rằng.... tại sao ?

Em đã biết rõ rằng không thể thoát nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy nhỉ ?

Nó chỉ làm đau em hơn thôi...

Rồi Jungkook lại vuốt nhẹ gương mặt cậu:
- Tôi biết, em là 1 người thông minh... vì thế...

đừng nghĩ đến việc chóng đối tôi... hay là có ý định chạy trốn... lí do thì chắc em cũng biết rồi đấy...

đừng cố khiến tôi tức điên lên vì em đang ở trong tay tôi đấy... cưng ạ !

Nói rồi gã đặt lên mặt cậu một nụ hôn phớt nhẹ như cánh chuồn chuồn chạm nước.

- Em đổ nhiều mồ hôi quá đấy, để tôi giúp em lau sạch nhé..

Jimin ngồi đấy, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu cũng lờ mờ đoán ra hắn ta là ai... nhưng hành động của hắn lại kì cục đến lạ, rốt cuộc đầu óc biến thái của hắn đang suy nghĩ cái quái gì cơ chứ.

Ai mà biết tại sao lại bắt cậu rồi làm hành động như thế ?

Nhưng...... không biết tại sao... cậu lại cảm thấy có 1 sự cô đơn vô hình bao trùm lấy kẻ này nhỉ ?

Kì lạ ?Nhưng cậu biết rằng mình nên gạt bỏ suy nghĩ đó đi vì nó tổ mang lại rắc rối thôi...

Được 1 khoảng thời gian, Jungkook mỉm cười nói:
- Chắc em đang muốn được nói chuyện lắm đúng không ?

Ừ thì tôi cũng thế, tôi cũng muốn trò chuyện với em... nhưng mỗi ngày sẽ chỉ được 7 tiếng thôi nhé... tôi xin lỗi vì phải ép buộc em như vậy...

Gã gỡ bỏ cái thứ dài ngoằn trong miệng cậu ra, nhìn nó rồi cười nham nhở...

Jimin ho vài tiếng rồi im lặng 1 lúc lâu... bỗng nhiên cơ thể cậu giật nảy lên, miệng hét lớn bằng 1 giọng nói khác hẳn:- Lại là mày sao?

Thằng sát nhân mắt đỏ?

Lần trước tao đã đạp mày một phát rồi mà mày vẫn ngoan cố sao.

Mày nghĩ mày sẽ thâu tóm được tao à ?

Haha thật ngu xuẩn, chỉ tại cơ thể ngu ngốc này quá mềm yếu thôi, nếu là cơ thể trước thì có lẽ tao đã thoát được và dần cho mày 1 trận nhừ tử rồi nhóc ạ.

Giờ tao không muốn ở đây nữa, mọi sự còn lại sẽ để thằng nhóc này nói chuyện với ngươi, Tsh!

Đúng là khó chịu mà.

Đã dặn phải cảnh giác mọi lúc mà nó vẫn cứ bình thản như thế... nó nghĩ cơ thể này chỉ có mỗi nó làm chủ thôi sao chứ... hừ thằng ngốc... làm hệ lụy đến tao...

Chửi 1 tràn dài sau đó lại im bặt, một lúc sau, giọng nói bình thường của Jimin lại trở lại.. nó cắn môi đến bật máu, cơ thể run lẩy bẩy...

Jungkook đứng bất động ngẩn người, được một lúc lại từng bước tiến đến gần cậu hơn... gã nắm lấy mặt cậu rồi bất ngờ đặt lên đó 1 nụ hôn kiểu Pháp đầy mạnh mẽ.Cậu giật nảy người, bỗng chốc thấy cơ miệng mình bị xâm chiếm liền muốn hét toáng lên nhưng tất cả câu từ định phun ra lại bị chặn lại bởi chiếc lưỡi linh hoạt của gã.

Còn gì kinh khủng hơn là thị lực bị che lấp mất đi trong khi trước mặt là 1 con thú săn mồi nguy hiểm chứ...Cậu hôn đến mức choáng váng, dường như không thể chống đỡ nổi nữa liền bất lực mặc hắn tung hoành...

Được 1 khoảng thời gian lâu, gã tha cho cậu.

Khi được buông ra, Jimin không ngừng thở dốc lấy không khí, lá phổi tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi...

Cậu tức giận hét lớn:- TÊN KHỐN NÀY NGƯƠI BỊ ĐIÊN À ??

Gương mặt Jungkook nở 1 nụ cười thỏa mãn đầy kinh dị, ké sát nơi vành tai cậu 1 lần nữa nói thật chậm rãi...:- Tôi yêu em, có lẽ tôi sắp phát cuồng vì em rồi Jimin ạ... tôi yêu luôn cả cái nhân cách kia... thực sự là đầy kích thích... em đúng là thú vị... cưng ạ...

Ngón tay thon dài của gã chạm đến vòm ngực nhỏ bé, rê chậm dần xuống bụng.... rồi tiếp tục đi xuống nơi hạ bộ kia....

Từng chút một, cậu đều cảm thấy thật rõ ràng đến mức đáng sợ... ngón tay kia đi đến đâu, cơ thể cậu lại run rẩy đến đấy.

Loại cơ thể nhạy cảm như vậy, cậu thật không hề muốn một chút nào....

đáng ghét....

- Này... tên điên nhà ngươi.. ah.. dừng lại...

ưh... này !!...

......

Thực sự là tức chết mà!

Tại sao cậu lại phải chịu nhục hình như thế chứ ?

Cậu muốn phản kháng... nhưng cơ thể lại bất lực... chẳng lẻ cứ mặc hắn xâm chiếm sao ?

- Ah!!

Bất ngờ, gã ngắt mạnh vào đầu nhũ làm cậu điếng người, chưa kịp chửi đã bị hắn chặn lại:- Em đang nghĩ gì đấy ?

Muốn phản kháng sao ?

Haha xin lỗi nhưng em không thể đâu... bởi vì...tôi là kẻ... mạnh hơn...

Rồi Jungkook nghiêng đầu, miệng ngoắc ra tận mang tai:
- Có lẽ... tôi nên bắt đầu ngay nhỉ ?

Chơi đùa như thế là đủ rồi !

..........
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
25H


Gã kéo mạnh quần cậu xuống, nắm lấy tiểu Min rồi di chuyển liên tục, lưỡi rê đến nơi đầu nhũ hồng nhạt rồi mút mát một cách thuần thục.

Cậu giật bắn người, cơ thể không ngừng run rẩy dữ dội, cả người ngọ nguậy, nhúc nhích muốn phản khán.

Có thể cậu không chịu nổi quá nhiều đợt công kích khoái cảm liên tục này, nhưng có lẽ phần trăm là sợ nhiều hơn....- Này.. dừng lại...

Ahh...

đừng...

Cậu cố gắng nài nỉ trong tuyệt vọng khi bàn tay hắn vẫn tiếp tục di chuyển... có lẽ đây là lần đầu tiên mà cậu bất lực như thế trước 1 con người...

à không...

1 con quái vật thì đúng hơn.

Cậu sắp bắn rồi... nhưng nó vẫn không ngừng lại...

- Đừng... chỗ đó... không...!!....Nó dính lên bụng và tay Jungkook, gã mỉm cười đón nhận một cách đầy phấn khích.

Đôi mắt ánh lên nét cười nhợt nhã.

Không ngại đưa lên miệng liếm sạch sẽ.

Rồi bất chợt hôn lên đôi môi cậu mãnh liệt.

Đầu lưỡi tựa mãng xà đói khát, không ngừng tiến lên tìm kiếm, lục soát khoang miệng ấm nóng của cậu rồi day dưa, chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ nhắn, rụt rè ấy.

Mùi vị của tinh dịch khi nãy hòa cùng dịch vị trong miệng hắn khiến cậu như muốn nổ tung.

Nhân lúc khẽ hở khi gã dừng lại 1 tí liền cắn vào môi dưới của Jungkook làm gã tức khắc buông ra.Jimin thở dốc, cậu biết mình vừa làm gã nổi giận và không biết gã định làm gì cậu tiếp theo, nhưng bởi vì cậu quá tức giận nên mới làm vậy, cái mùi vị kia còn vương lại trên môi cậu đây này, chưa bao giờ cậu cảm thấy tệ như thế... vị của nó... quả thật rất... kinh tởm...Jimin nói khẽ trong miệng:
- Tại sao... tại sao... lại đi làm cái chuyện kinh tởm đó chứ... ngươi bị ngu à...

ư..!

Gã bóp mạnh lấy càm cậu, kê mặt sát gần đến mức đến thở cũng nghe rõ rồi nói :- Kinh tởm à ?

Thế tôi sẽ làm đến khi nào em phải thay đổi suy nghĩ đó và trở thành người của tôi !!

Cậu cũng không vừa, bao nhiêu tức giận kìm nén liền hét lại vào mặt gã: - Ngươi nghĩ mình có thể thành công với cái suy nghĩ điên khùng đó à !!

Hoang tưởng !!

Cho dù ta có bị làm nhục đến mức nào cũng không có chuyện ta sẽ trở thành người của ngươi đâu !!

Đồ khốn nạn !!

Trán gã có phần nổi gân xanh, đuôi mắt khẽ giật giật, tay nắm lấy đầu cậu kéo mạnh sang 1 bên phô ra phần cổ trắng ngần, đưa răng cắn 1 phát mạnh vào đó đến mức chảy máu.

Jimin đột nhiên bị như thế liền giật mình hét lớn 1 tiếng sau đó nhanh chóng bặm môi, nghiến chặt răng không muốn phát ra bất kì âm thanh bị khuất phục nào nữa.

Bao nhiêu lửa giận nãy giờ đều dồn vào vết cắn này khiến nó không được nhẹ cho lắm.

Chính xác là nó sẽ để lại dấu khá lâu dài đấy, có khi sẽ thành sẹo vĩnh viễn.

Cũng được thôi !

Nó sẽ là minh chứng cho việc cậu đã trở thành của gã !

Cậu sẽ không thể quên được gã !

Và sẽ mãi mãi khắc ghi cái tên gã vào trong đầu cho đến chết !!

Được 1 lúc, Jungkook buông ra, máu dính lên răng của gã, chảy lên vai cậu khá nhiều.

Nhưng không sao, nó sẽ sớm đông lại thôi, việc đó gã không cần lo.

Nhưng gương mặt cậu trông có vẻ khá chật vật, mồ hôi nhễ nhại, môi bị cắn đến bật máu... gã có chút chạnh lòng,... nhưng có lẽ về sau hẳn cậu phải chịu nhiều hơn thế nhỉ ?

Cậu nên tập để quen dần với nó thì tốt hơn...Cuối cùng, vẫn không kiềm được mà đi tới bàn, lấy một ống tiêm nhỏ bơm thuốc vào, rồi tiêm vào người cậu.

Sau đó chỉnh lại tóc cho cậu rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi xin lỗi... tôi vừa tiêm thuốc giảm đau.. em không cần lo lắng nữa đâu...

Chỉ thấy cậu thở hắt ra, cơ thể có chút thả lỏng, không còn thở dốc nữa.

Gã mỉm cười... nhưng rồi....- Tất nhiên thuốc giảm đau đó còn kèm thêm cả thuốc tê nữa đấy~ xem ra nó đã dần ngấm rồi nhỉ ~ Gã tiến lên cởi trói cho cậu một cách đầy điềm tĩnh và vẫn với nụ cười xảo trá ấy....

Jungkook đẩy Jimin lên tấm nệm trắng tinh, nhanh chóng lấy dây trói cả 2 tay cậu lên thành giường.

Cậu vùng vẫy hét lớn, nhưng thuốc đã ngấm khiến cơ thể tê cứng đến mức nhúc nhích cũng khó khăn.

Tại sao lại có loại thuốc tê mạnh như thế chứ ?

Khốn khiếp mà !!

Gã nằm đè lên cậu, dùng bàn tay to lớn vuốt nhẹ từ trên khuôn ngực xuống tận vùng bên dưới làm cậu sởn hết cả da gà, không ngừng thốt ra những lời khó nghe mà xem ra nó chẳng có tác dụng đối với con người vô sỉ kia nữa.

Đùa giỡn chán chê, Jungkook bất ngờ tách rộng đôi chân cậu ra, đặt 1 phần đùi cậu lên vai, phần kia vòng tay qua ôm lấy, tư thế này có thể nhìn thấy rõ ràng hạ bộ nhỏ nhắn kia, gã chậm rãi đưa miệng ngậm lấy dương vật của cậu và mút.Jimin hoảng hốt:
- Này !!!

Ngươi bị điên à !!!Nhưng không si nhê, gã vẫn tiếp tục công việc.

Nó có vẻ vừa vặn với khuôn miệng của gã đến bất ngờ.

Kĩ thuật khẩu giao của Jungkook thành công làm mặt mũi cậu đỏ hết cả lên, cơ thể giật nãy, run rẩy không ngừng.

Tay cậu bấu chặt lấy ga giường, đôi mắt qua lớp vải đen kia đã phủ lên 1 màng nước mỏng.

Miệng bất giác phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Cậu lại sắp bắn ra nữa rồi... nhưng tay gã không yên vị ở dưới đâu, nó vương lên sờ soạn khắp vùng da mẫn cảm rồi yên vị xoa nắn đầu nhũ hồng hào kia, nhắt nhéo nó đến mức đỏ tấy, cương cứng.

Tay còn lại vân vê, vuốt ve mà đôi khi còn liếm qua hai ngọc bội tinh xảo phía dưới...

Bao nhiêu khoái cảm ập đến một lúc làm cậu cư nhiên không thể chịu nổi.

Lực đạo của gã chưa bao giờ là nhẹ nhàng.

Cảm giác sung sướng đến đau đớn này thật là.... kì lạ ?Hét lên 1 tiếng rồi bắn ra, nó bắn lên cả gương mặt góc cạnh mĩ miều, nhuốm đầy mùi dục vọng của gã bây giờ.

Gã cười hắt ra: - Haha xem ra em có vẻ hưởng thụ nhỉ.

Jimin ?

Biết gã đang nói móc mình, cậu xấu hổ quay mặt vào trong.

Jungkook vui vẻ nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu.

Gã với tay lấy chai bôi trơn trên bàn, đổ vào tay 1 ngụm rồi đưa vào nơi hậu huyệt ấy.

Chợt thấy phần bên dưới lành lạnh, Jimin giật mình, gương mặt đã đỏ, nay lại đỏ hơn.

Ngón tay kia vẫn không ngừng tiến vào sâu trong cậu, ra vào liên tục làm cậu không thể ngừng phun ra những từ ngữ thống khổ..- Ahh.. dừng lại ...

đau...

Đột nhiên cậu thấy cơ thể nóng bừng lên, khắp người lại ngứa ngáy kì lạ.

Không ngừng vặn vẹo cơ thể nhằm thoát khỏi cảm giác khó chịu này.

Jungkook quan sát cậu từ nãy giờ không rời mắt dù 1s cũng đủ biết kích dục đã phát tác, xem Jimin khổ sở chưa kìa~~
Bây giờ gã thực sự rất muốn nhìn ngắm gương mặt dâm đãng của cậu, gã thích nhìn vẻ mặt của những người mạnh mẽ, kiêu ngạo như thế chịu khuất phục dưới thân mình nga~ ...

Nghĩ là làm...

Jungkook chồm người dậy, từ từ tháo bịt mắt của cậu xuống......
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
26H


Tháo bịt mắt của cậu xuống...Một cảnh sắc hoa mĩ đến động lòng người khiến gã ngẩn ra một lúc lâu..Đôi mắt cậu đã ướt sũng nước mắt tự bao giờ, đôi mắt ấy vẫn nhắm ghì lại ngoan cố không chịu mở ra, hàng mi dài thấm đẫm nước mắt dưới ánh đèn mập mờ trong phòng, thoạt nhìn tựa 1 bầu trời đầy sao lấp lánh đầy tinh xảo.

Gương mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Vẫn đôi chân mày nhíu chặt ương ngạn đó, cậu mặc dù đã cực kì bứt rứt khó chịu, bây giờ lại càng thấy tức giận hơn.

Rõ ràng cậu không hề muốn nhìn thấy hoàn cảnh của mình hiện tại nó đáng xấu hổ đến mức nào nên cứ cương quyết không chịu mở mắt.

Gương mặt đỏ bừng đầy vẻ cam chịu thống khổ của cậu lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của gã lại trở nên đáng yêu đến lạ.

Cánh tay thô ráp của Jungkook lướt dần trên gương mặt mĩ miều đó, giữ chặt hai má, đặt lên hàng mi ướt sũng đó một nụ hôn nhẹ nhàng đầy ôn nhu rồi sau đó lại gian xảo đưa ngón tay thon dài vào miệng cậu trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ ướt át.

Khẽ thì thầm:- Hừ...

đồ yêu nghiệt này... em đúng là cực phẩm mà...

Chụt...!!Gã không kiềm lòng được mà hôn chụt lên nụ hồng trước mặt, cơ thể cậu bất giác giật nảy lên, răng nghiến chặt lấy ngón tay đang rêu rao làm loạn bên trong khoang miệng mình.- Jimin.. em cũng biết rằng em không nên cắn mà nhỉ ~ Nói rồi Jungkook trả thù bằng cách cắn mạnh lên đầu nhũ làm cậu hét lớn:- Ah... bỏ ra... arh..

đau quá..

ư...- Haha, Jimin à, em đang làm tôi sôi máu lên đấy nhóc ạ.

Gã đặt từng nụ hôn mãnh liệt đầy chiếm hữu lên khắp cơ thể cậu, từng vết xanh đỏ lần lượt hiện lên rõ ràng trên da thịt trắng nõn đầy ám muội.

Đầu óc cậu quay vòng vòng đến mức choáng ngợp, cảm giác kinh tởm không muốn gã chạm vào dần dần chiếm lấy tâm trí khiến cậu uất ức, cổ họng nghẹn đắng đến mức muốn bật khóc thật to như một đứa trẻ.

- Này...dừng lại..~ ah.. hức..Có vẻ tâm trí điên cuồng của gã cũng không nghe thấy những âm thanh cầu xin nức nở tội nghiệp kia, gã ôm lấy cơ thể cậu, vuốt ve như thể một thứ báu vật quý giá nhất cõi đời.

Nhắm mắt lại khẽ mỉm cười một cách đầy mãn nguyện, có lẽ đến tận bây giờ gã cũng chẳng thể ngờ được có một ngày mình lại tìm được bảo bối khiến mình trân quý như thế này.

Và em ấy thực sự đang nằm trong vòng tay nhuốm đầy sự bẩn thỉu của mình như vậy, liệu gã có thể chinh phục được trái tim của cậu trước khi lìa khỏi trần thế không ?

Có thể đó là ân huệ cuối cùng mà chúa đã ban cho một kẻ tội đồ như Jungkook đây rồi, còn lại là chính bản thân có chịu cố gắng không.

Đôi mắt Jimin khẽ mở ra, có lẽ bao nhiêu sự gào thét trong lòng cứ thôi thúc khiến cậu muốn xác minh chính xác kẻ đã gây ra những việc đáng khinh bỉ này.

Nhìn xuống cái bóng đen bên dưới.

A!

Cơ thể cậu lại có thể tàn tạ đến thế này !!

Quả đúng là hắn..

JK...

đồ khốn... dám hạ nhục cậu đến mức vậy.

Jimin quát:- Dừng ngay hành động kinh tởm này lại đi !!

JK !!

Ngươi cũng biết rằng ta không phải con gái cơ mà !!

Ngươi không cảm thấy hổ thẹn khi làm thế à ??

Này !!... có nghe không đấy...

ưm!!Gã dùng bàn tay to lớn chặn ngang miệng cậu, gương mặt hoàn hảo đến đáng ghét đó đưa sát gần mặt cậu với 1 ngón tay trên môi :- Suỵt.. tôi biết chứ, rằng em là một thằng nhóc xinh đẹp khiến tôi thấy thích thú hơn cả nữ nhân...

Nói rồi gã rê ngón tay từ ngực, chậm dần dần... xuống chạm lấy dương vật nhỏ đang cương cứng vì thuốc kia.

Vuốt dọc theo chiều dài lên xuống rồi búng nhẹ lên đỉnh đầu đang rỉ nước, nói: - Em nhìn xem... biểu hiện của em rất dễ thương đấy nhóc ạ ~Tay cậu vùng vẫy muốn thoát ra nhưng vô vọng, thuốc đã ngấm dần hết vào cơ thể rồi... phần bên dưới bỗng ngứa ngáy kì lạ, cả người vặn vẹo khó chịu.

Hô hấp khó khăn hơn, cơ thể ửng hồng, mồ hôi túa ra như nước.Những kích thích nhè nhẹ, khiêu khích như đang trêu đùa trên dục vọng của cậu làm đầu óc cậu như muốn nổ tung, thân thể vốn ngứa ngáy lại tăng thêm gấp bội.

Không kiềm được bất giác rên rỉ:- Nah....

ưm.. ngứa... cái quái gì ...arh...Cậu bắn lên tay gã, lần này gã không muốn tự mình kiềm chế nữa.

Nhanh chóng lấy cự vật to lớn trướng căng đến mức nổi gân xanh đặt ngay cửa huyệt hồng hào nhỏ nhắn chưa được khai phá của cậu.

Cậu hoảng sợ, nước mắt túa ra :
- Này này !

Đừng có điên !

Không, dừng lại đi.

Nó rách mất.

Không !!

Ưm...!Có vẻ Jungkook có chút chạnh lòng khi thấy Jimin hoảng loạn như thế, gã cúi người xuống, đặt môi mình lên miệng nhỏ đang hét toáng lên kia.

Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó là cuồng nhiệt, chiếc lưỡi hư hỏng của Jungkook luồng lách trong khoang miệng cậu vang lên âm thanh đầy sự xấu hổ.

Cậu chống cự một lúc nhưng rồi cũng bất lực đầu hàng và bị cuống theo cái lưỡi ranh mãnh kia.Bỗng nhiên Jimin cảm giác bên dưới như có vật thể nhét vào, đôi mắt hoảng hồn mở lớn, cơ thể vặn vẹo muốn thoát khỏi cảm giác kì lạ đó.

Nhưng gã lại không buông tha cho cậu, tay giữ chặt áp sát người mình vào cậu rồi theo nhịp lên xuống.

Tên khốn đó thừa cơ lúc cậu không để ý mà đã đưa thứ to lớn kia vào cơ thể cậu rồi di chuyển.

Thế là cuộc đời cậu cư nhiên lại đi tong vì một tên sát nhân biến thái rồi... tại sao... rốt cuộc tại sao lại như vậy... cậu đã làm gì sai cơ chứ...- Jimin à ~ em đang lơ đãng đấy sao?

Em xem bên dưới chặt như thế ấy a~..

Đôi lông mày nhíu lại, cậu khó khăn chịu đựng loại cảm giác đau đớn kì lạ này.

Thật sự cảm giác rất đau, khó chịu, nhưng nó làm cậu... bớt "ngứa" hơn ?

Có lẽ vì thế mà nó... có chút "thoải mái" chăng ?

Jungkook chỉ chầm chậm vài ba phút đầu để cậu thích nghi nhưng sau lại dần tăng tốc nhanh hơn.

Cả người cậu cứ đung đưa theo nhịp hắn lên xuống, nhìn thôi cũng đáng xấu hổ rồi !

Nhưng tại sao ?

Nó lại có vẻ... thoải mái nhỉ ?

Không không !

Cậu không được nghĩ như thế !

Như vậy là mất đi bản tính của mình mặc hắn thao túng thì sao !!

Không không, phải bình tĩnh.... jimin mày không được ngu ngốc như thế..

Jungkook nhìn biểu cảm sinh động của người dưới thân mà không khỏi thích thú.

Gã mạnh bạo lật sấp người cậu lại, nâng cao cánh mông đầy đặn rồi thúc mạnh vào, tốc độ như vũ bão.

Vừa làm vừa gọi tên cậu một cách điên cuồng:- Jimin..~ em có thấy thoải mái không... ~ arh.. em đúng là cực phẩm mà... tôi yêu em.. tôi yêu em nhiều lắm....

Jimin a~...huh...~~Vừa nói vừa thúc mạnh vào, tay liên tục xoa nắn cánh mông trắng nõn của cậu rồi đặt lên tấm lưng nhỏ bé ấy những vết hôn chằng chịt khắp nơi.

Gương mặt cậu đã thấm đẫm nước mắt, miệng thở hổn hển, tay bấu chặt lấy ga giường không ngừng thốt ra những câu từ đứt đoạn đầy dâm mĩ:- Ah.. chậm lại... uh..

ưm...

JK... bỏ tay... ra...

đau quá.. arhhh....Nhưng rồi cậu cắn chặt lấy nệm, tự bấu lấy tay mình thật mạnh để không thốt ra những từ dâm dục đó.

Jungkook không bằng lòng với phản ứng kia, nhanh chóng dùng tay nắm lấy dương vật của cậu, xốc mạnh làm cậu giật mình hét lớn.

Không ổn rồi, cậu muốn ra.. nhưng hắn lại nắm chặt lấy đầu khấc không cho cậu bắn, Jimin khóc lóc, mở miệng cầu xin:- Đừng... muốn.. bắn.. arh..

Á.. !Gã vỗ chát lên cánh mông đỏ hồng của cậu, rút cự vật ra khỏi lỗ nhỏ đã bị thao đến mức đáng thương kia ra.

Đầu gối cậu như muốn xụi lơ, suýt nữa đã vô lực nằm xuống giường, nhưng Jungkook lại vỗ vào mông cậu lần nữa, giữ cho tư thế đứng yên, vẫn chổng mông lên lộ ra cúc huyệt đỏ hồng rồi đe dọa: - Nếu em ngã xuống thì sẽ không yên với tôi hôm nay đâu nhóc ạCậu cư nhiên không dám cãi vì cậu không muốn chịu thêm bất kì sự nhục nhã nào nữa, cứ ngỡ gã sẽ buông tha... nhưng không....Gã lấy một sợi dây mỏng trên giường, cột chặt dương vật làm cậu đau đớn, bao nhiêu khoái cảm cần được giải phóng lại ứ đọng lại đỉnh đầu.

Sau đó không chần chừ 1 giây nào, Jungkook tiến lên phía trên lấy 1 cái dương cụ giả nhét sâu vào cửa huyệt trống vắng kia rồi bật lên chế độ rung cao nhất, Jimin khổ sở rên rỉ với những khoái cảm như cực hình này, 2 đùi mềm nhũn nhưng tuyệt nhiên vẫn không dám ngã xuống.

Đang bị phân tâm bởi cái máy rung khốn khiếp kia thì đột nhiên cằm cậu bị kéo lên, đối diện với cự vật to lớn đã làm cậu thống khổ ban nãy.

Gương mặt đầy nham nhở của Jungkook nở 1 nụ cười biến thái rồi cất lên giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc nhuốm mùi dục vọng:- Hà.. hà..Khẩu giao cho tôi nào nhóc~.Mắt cậu mở to, cái quái gì ?

Cậu phải ngậm cái thứ này á ?

Nằm mơ à.Chẳng để Jimin nghĩ nhiều, gã bóp mạnh lấy miệng cậu, cậu lắc đầu vùng vẫy kịch liệt tránh cái thứ đó nhưng cuối cùng vẫn không thoát được, bị hắn trực tiếp đưa vào trong, tay giữ chặt lấy đầu cậu, tay kia nắm vài lọn tóc ướt đẫm mồ hồi rồi di chuyển hông ra vào...- Không được cắn...

Đừng dùng răng... arh..

đưa lưỡi ra ~đúng rồi... giỏi lắm.. jimin....

ưm... ah...~~Nước dãi không kiềm được mà chảy ra khóe môi thấm lên tấm nệm trắng.

Gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ tía cả lên.

Mắt ướt sũng, nhắm chặt không muốn chứng kiến thực tại.

Jimin hẳn em không biết rằng... từ trên nhìn xuống.... em trông như một thằng điếm dâm đãng đâu nhỉ... thật là gợi tình...Gã bắn ra miệng cậu, rồi rút ra để nó dính lên cả mặt, cậu ho sặc sụa, đôi mắt kiêu ngạo thường ngày khẽ mở nhìn gã với cái nhìn dâm dục đầy khinh bỉ... nhưng trong mắt Jungkook... nó lại trở thành một khung cảnh tuyệt mĩ, hoàn hảo nhất mà gã đã từng rất mong được nhìn thấy....Có lẽ.... gã đã si mê cậu mất rồi... bảo bối nhỏ...

______Vừa viết, vừa tưởng tượng, làm mị cao hứng quá mấy chế ạ :v
H dài thế ko biết đủ làm mấy chế hài lòng không nữa a 😂😂
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
27


_Một khoảng thời gian dài trôi qua..._

____0o0____

Ánh mắt vô lực đưa lên nhìn khoảng không vô định, Jimin quấn quanh người bằng một chiếc chăn mỏng, ngồi bó gối trên giường nhìn lên ô cửa sổ bé tẹo đặt gần sát trần nhà kia.

Khung cảnh bên ngoài dường như đang bị che lấp đi bởi màn sương dày đặc nên tuyệt nhiên chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa.

Hôm nay lạnh thật... mùa đông đến rồi sao... ?Căn phòng này vốn dĩ bao quanh bởi màu sắc u ám, không gian vẫn thế... tràn ngập thứ mùi kinh tởm...Đôi mắt vàng nhạt từ lâu đã mất đi cái gì ấy gọi là thần sắc mất rồi, làn da mỏng manh ấy bây giờ chỉ là đã trắng hơn xưa rất nhiều, có lẽ do không được tiếp xúc với ánh nắng mà trở nên xanh xao, nhợt nhạt.

Cơ thể vẫn vương vấn nhiều vết tích đầy ám mụi.

Đã trôi qua bao nhiêu ngày nhỉ ?...

Một con người khi rơi vào khoảng không chứa đầy sự tuyệt vọng thì họ cũng chẳng muốn đếm từng ngày trôi qua nữa, thời gian vẫn cứ chạy đi, bỏ mặc lại tất cả...Đôi lúc tự hỏi rằng... có phải là do duyên nợ kiếp trước hay không ?

Tại sao lại thành ra như thế ?

Tại sao chẳng có lấy một ai đến cứu rỗi ?

Để mà phải tự dằn vặt, sống trong sự khổ sở như vậy ?

Ban ngày được thanh thản đôi chút, nhưng liệu trong những giờ phút ấy tâm can có được bình yên ?

Đêm đến lại phải bị đem ra làm trò tiêu khiển...Đã bao lần muốn chạy trốn... nhưng tự bao giờ...

đích đến vẫn luôn là vạch xuất phát ?Tại sao không thể thoát khỏi ?

Vì sao vẫn luôn trở lại ?

Tự sát ?

Ý nghĩ đó đã thoáng qua trong đầu bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vì sợ hãi lại phải cam chịu...___0o0___Rất nhiều luồn thông tin lướt qua não, tất cả đều từ quá khứ...

đều từ những ngày giam cầm mà trải qua để tạo nên một đôi mắt vô hồn như hôm nay...

Đã từng nghĩ rất nhiều...

đã từng cố gắng lắm... nhưng lại thất bại...Điểm lại những suy nghĩ đã từng nghĩ qua, khóe môi vô thức nhếch lên một nụ cười nhạt như tự giễu cợt chính bản thân....

đối với một người bình thường mà nói thì... có lẽ có những suy nghĩ đó khi bị một kẻ lạ mặt giam giữ thì rất đỗi bình thường, điều rất tất nhiên...

Nhưng đối với cậu... nó thật... ngu ngốc... !

Có ai đó đã từng hiểu được cảm giác ấy chưa nhỉ ?

Cái cảm giác mà dù có thoát khỏi được ra hay không thì nó vẫn đeo bám đến mức không một ai hay một thế lực nào có thể gỡ ra được.

Kẻ gây ra nó có thể mất đi nhưng cảm giác kinh khủng ấy chưa bao giờ là vơi đi mất, nó vẫn tồn tại sâu trong tiềm thức, như một cái bóng đen đè nặng tâm trí mỗi khi màn đêm ùa về... như một sự thật khó chấp nhận được... thế chẳng phải thoát hay không thì tâm can vẫn luôn gò bó, mệt mỏi ?Chính là vậy !!

Vì thế rời đi chẳng qua cũng chỉ là lãnh thêm hình phạt về cả thể xác và tinh thần.

Nên có lẽ cậu không muốn làm thế...Kẻ có thể khiến người khác đau đầu và ám ảnh như vậy... quả thực là một tên đáng sợ....

Cạch !"

Ara ?

Lại tới rồi sao ?"

Loại âm quen thuộc đến mức chẳng cần quay người lại cũng biết là ai...

Cánh tay rắn chắc choàng qua ôm lấy người cậu từ phía sau, trên tay còn cầm theo một túi quà được bao bọc tinh tế.

Giọng nói trầm ấm như một loại âm thanh có thể làm mê hoặc bất kì cô nàng nào cất lên thủ thỉ bên tai cậu:
- Nhóc à, hôm nay là Noel đấy... chúc em có 1 đêm giáng sinh an lành nhé.

Và... mãi mãi ở bên cạnh tôi~ Cậu nhíu mày đẩy gương mặt vô sỉ kia ra, khó chịu đáp:
- Giáng sinh?

Vậy nếu có quà thì làm ơn tặng cho tôi một ngày được bình yên nhé ?

Tránh ra đi đừng có sáp vào nữa aaa !!..

Jungkook nở một nụ cười vô sỉ, hôn chụt vào gương mặt nhăn nhó kia rồi đứng lên đưa cậu hộp quà khi nãy nói:- Mùa đông này nếu có lạnh, em cứ dùng nhé, đừng để bệnh.

Hôm nay tôi sẽ không làm phiền em nữa.

Còn nếu món quà ấy vẫn chưa đủ làm em ấm áp hơn thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được~ Gương mặt gã tươi cười hớn hở, nối gót đi ra ngoài.

Cậu khẽ liếc mắt ra sau, thở hắc ra một hơi chán nản rồi ngã lưng xuống nệm.

Tên này luôn đối tốt với cậu vào ban ngày, luôn lắng nghe và cư nhiên tùy ý vuốt ve cơ thể cậu một cách tự tiện.

Ngoài việc biến thái đó ra thì hắn luôn tôn trọng ý kiến và nuông chiều cậu hết mực.

Đôi lúc Jimin cảm thấy điều này thật kì cục, hắn dường như chẳng muốn làm hại cậu, chỉ là do ham muốn dục vọng...Hắn khôn ngoan trong tất cả hành động và cử chỉ, nhiều lúc muốn lừa hắn nhưng luôn bị hắn phát hiện, tuyệt nhiên chẳng vượt qua nổi bộ não nhạy bén ấy.

Thường xuyên nghe hắn kể về nhiều thứ mà hắn đã trải qua trong cuộc đời, hắn kể rất nhiều và tất cả đều cuốn hút đến lạ.

Nếu như mọi việc đều là sự thật thì có thể lầm tưởng rằng tên này hẳn đã sống gần một thập kỉ rồi ấy chứ !Đôi lúc, cậu cũng có chút... hưởng thụ loại cảm giác thoải mái mà gã đem lại... thật sự chẳng thể hiểu nổi, cậu đã từng rất sợ, sợ rằng cái cảm giác hưởng thụ này sớm muộn cũng xiêu lòng trước gã.

Vì thế cậu đã trốn chạy trước cảm xúc đáng sợ kia.

Nhưng quả thực... quả thực là câu chuyện và cả cách ứng xử của gã... nó vô cùng thu hút... và có thể làm người ta ngỡ rằng chính gã là một người tử tế !

Bình thường đem lại bao nhiêu thiện cảm thì khi lên "hứng" lại một phát xóa sạch đi tất cả.

Gã như một con bạo thú, hung hăng và mạnh mẽ... hành hạ cậu như muốn chết đi sống lại... phải mất gần một tháng để quen dần với cảm giác kinh khủng ấy.

Xu hướng của gã rất bất thường, chẳng thể đoán được... cậu đã từng phải khổ sở vì nó rất nhiều đấy chứ...___0o0___Suy nghĩ một hồi lâu, đôi mắt vô tình chạm đến món quà kia... trông rất đẹp nhỉ ?

Hôm nay được cả một ngày tự do không biết gã đã tặng cậu cái gì a ?

Jimin lười biếng chồm người dậy, cánh tay thon dài trắng nõn đưa lên cầm lấy món quà rồi từ từ mở ra....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
28


___0o0___

- Hửm ?

Lắm đồ thế nhỉ ?Bên trong hộp quà trông có vẻ không to lắm ấy lại chứa đầy ắp đồ được sắp xếp ngắn nắp một cách đẹp đẽ hết mức.

Đôi mắt thờ ơ ấy bỗng ánh lên một vẻ gì ấy thích thú tò mò.

Lần lượt lấy ra, có một đôi tất đỏ, áo len, túi sưởi, máy làm ấm tay, và... cái gì đây ?

Vòng cổ có chuông, găng tay hình mèo và cả cài tóc tuần lộc ??

Còn có cả đuôi giả sao ?

Cái này dùng như thế nào nhỉ ?

Còn có một số loại kem dưỡng ẩm mà cậu từng nói này, bánh kẹo nữa...Cậu nhìn thấy những thứ đó liền có chút vui, không để tâm lắm đến mấy món đồ dị dị kia mà dùng thoải mái những thứ gã vừa tặng.

Mặc xong mới thấy áo len có gì ấy không đúng.

Hình như nó không phải dành cho nam thì phải?

Phần lưng hở ra cả một mảng lớn, nhưng do ánh sáng không tốt lắm nên cậu chả để tâm.

Mang tất vào rồi ngồi ấy thản nhiên ăn đồ ăn gã đã tặng.....__0o0__

Một ngày rảnh rỗi thì làm gì nhỉ ?

Jimin nằm ườn trên giường, sách lấy ra đọc hết quyển này đến quyển khác, thi thoảng suy nghĩ vài thứ linh tinh như một cốc cafe nóng cho buổi chiều mùa đông chẳng hạn, rồi lại chợt nhớ rằng hắn không cho phép đem những vật thủy tinh hoặc bất kì cái gì có thể vỡ được vào phòng.

Hay là sợ cậu dùng nó tự sát đi?

Haha, đúng là con người kĩ tính....

.....Không khí vẫn lạnh lẽo như vậy nhưng cậu vẫn cố gắng tìm thấy một hơi ấm len lỏi nơi tối tăm ấy.

Tại vì sao cái cảm giác trống vắng trong lồng ngực cứ xâm chiếm lấy tâm can?

Từ bao giờ đã mong đến giờ ăn để gặp được gã ?Luôn chờ đợi không phải vì đói hay gì mà chính là ngóng trông những câu chuyện mới lạ từ gã.

Như một đứa trẻ đợi chờ những phần quà nhỏ từ chính cha mẹ của chúng.

A, tới rồi...

______________

Jungkook từ cái ngày gã giấu được cậu mang về nhà thì từ đó luôn viết tất cả vào nhật kí và cất đi.

Khoảng thời gian này là tuyệt vời nhất và gã không bao giờ muốn nó biến mất, lúc nào cũng lưu giữ kĩ lưỡng và sẵn sàng đọc lại cả ngàn lần cơ.

Trong thời đại 4.0 này thì có lẽ lắm kẻ nghĩ rằng việc viết nhật kí thật ngu xuẩn vì điện thoại cũng có sẵn mục ghi nhớ... nhưng nếu để chọn một thiết bị lưu trữ thông tin được lâu dài và khó bị mất đi nhất thì chắc chắn không phải là điện thoại thông minh... mà chính là sách !

Quyển nhật kí này khi ra đi gã sẽ giấu đi đến một nơi chẳng ai mò đến được...

Jungkook cũng đã tự giải quyết về việc cậu mất tích bằng những luồn thông tin giả mà mình đã lan truyền.

Gã giải quyết mọi thứ êm xuôi đến mức dường như không có bất kì nghi ngờ nào từ phía cảnh sát hay gia đình cậu.

Nhưng vẫn luôn luôn cảnh giác đề phòng nhiều trường hợp bất trắc có thể xảy ra....

Mỗi một giây trôi qua, Jungkook đều quan sát kĩ lưỡng, hành động, cử chỉ của Jimin qua màn hình.

Và cũng không quên nhìn camera giám sát tòa nhà.

Có thể nghĩ làm nhiều việc như vậy thì làm sao có thể tập trung được nhưng khác với chúng ta nghĩ, đối với gã việc này rất bình thường.

Gã dường như đã học cách quen với cách làm việc như thế từ rất bé.

Số lượng công việc nhiều trong thời gian ngắn nhưng phải đầy đủ chất lượng... từ nhỏ đã được rèn luyện hà khắc...

Jungkook chưa bao giờ xem thường gì cả.

Hắn chỉ cảm thấy nhàm chán với việc phải cảnh giác thôi.

Những giờ phút bên cạnh Jimin là lúc mà gã luôn cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện nhất, tuy ở gần cậu phải cảnh giác gấp bội vì con mèo xảo trá này luôn bày trò hãm hại gã và tìm cách chạy thoát khỏi đây nhưng có vẻ gần đây nó không tìm cách chạy đi nữa mà ngoan ngoãn nằm yên chờ đợi mình.

Riêng một ngày hôm nay Jungkook đều muốn ôm hôn cậu đến chết đi được nhưng lỡ hứa rằng không được phạm vào không gian riêng của Jimin nên cũng cố gắng cam chịu.

Chỉ với giờ ăn là có thể nói chuyện với cậu đôi chút.

Làm sẵn một mâm cơm nóng hổi với
đầy đủ dinh dưỡng và nhanh chóng đem đến cho cậu với bao nhiêu sự "thèm khát":v

.....

__0o0__

- Chào nhóc a~ sáng giờ không phải là nhớ tôi đến phát khóc ấy chứ kkk ?

- Nhảm nhí !

Gã đặt mâm cơm xuống bàn rồi ngồi lên giường nhìn cục bông đang cuộn mình trong chăn kia.

- Nè mau ăn đi không sẽ nguội hết ngon đấy

Cậu từ trong chăn ngồi dậy một cách chậm rãi, đầu tóc rối bù xù, gương mặt có chút bơ phờ nhìn gã rồi quay sang lấy thức ăn.

....- Đọc sách như vậy hại cho mắt lắm đấy, không phải muốn tự làm hỏng mắt mình sao ?

Cậu không ngước lên, trả lời:
- Mắt tôi, tôi tự biết được khi nào sẽ mù... không cần ngươi để tâm.

- Ách, sao lại lạnh lùng như thế hở nhóc haha ?

Rồi gã đột nhiên đổi chủ đề:
- Hôm nay em muốn nghe một câu chuyện về một con người ngốc nhếch đã làm cách nào để đứng đầu thiên hạ hay không ?

Cậu khẽ nhếch miệng cười:
- Hừ, thật chả liên quan gì cả.

Nhưng nếu nói cho cùng thì... chẳng phải bí quyết chính là sự chăm chỉ sao ?

- Haha nếu tôi nói đó chỉ là một phần nhỏ thì sao ?

Gương mặt cậu lại ánh lên nét thích thú, hàng lông mày nhếch lên đầy vẻ phấn khích nói:

- Hửm ?

Vậy thì nói thử xem ?

Gã vui vẻ vì đã đánh thức được nét tò mò trong con người này, vờ trách mắng:

- Haizz, nhóc thật chẳng biết nói lên một câu nói dối để thể hiện rằng mình đang tôn trọng người lớn sao?

Aiss thật buồn quá đi aaa~~

Cậu có chút buồn cười đáp:
- Thôi ngay đi trò trẻ con như thế mà cũng làm được.

Vậy thì... làm ơn nói cho tôi biết vì sao chăm chỉ chỉ là phần nhỏ của sự thành công ?

Gã không trả lời mà hỏi ngược lại một câu càng gợi thêm ý tò mò:
- Vậy em có biết vì sao người khác gọi hắn là kẻ ngốc không?

...........

__0o0__

Cách nói chuyện mập mờ như này chưa bao giờ làm cậu thất vọng, đúng là con người khôn lỏi.

Sau đấy gã kể ra cả một câu chuyện đầy thú vị và ý nghĩa nhưng xen lẫn những câu hỏi thách thức trí não cậu và câu trả lời của cậu rất ít khi đầy đủ tất cả do đó vẫn cảm thấy mỗi câu chuyện của gã luôn luôn mang một sự hay ho kì lạ.

Chẳng phải nếu đoán được thì việc kể không còn thú vị sao ?

Chính vì thế nên cậu luôn tránh việc suy nghĩ quá nhiều đoán trước tình tiết làm nó mất hay.

Đến hồi kết, Jungkook nói một câu:
- Jimin em mặc áo trông đẹp lắm đấy~

Cậu quay mặt sang trái hừ một cái rõ to nói:
- Không cần khen vì thừa biết ngươi chỉ đang tự mãn vì tài lựa chọn quần áo của mình thôi.

Dường như có chút "nhột", gã gãi đầu cười nhẹ, sau đó vẫn không biết ngại mà đáp:
- Cơ thể em vốn mĩ miều là một việc mà thượng đế cũng phải công nhận bởi vì chính hắn đã tạo ra một :thiên thần" cơ mà..., phụ kiện chỉ làm em thêm nổi bật thôi.

Nhìn này...

Gã giật phăng chiếc chăn ra.

Đang êm ấm bỗng nhiên lạnh đột ngột làm cậu hơi rùng mình, theo phản xạ kéo chiếc áo ngang hông xuống dưới một tí, chân co quắp lại vì lạnh.

Gương mặt đỏ lên tức giận.

- Này !!!

Lạnh !!!

Jungkook có chút đứng hình với dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu của Jimin, rồi gã cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:
- Không phải em... lạnh quá hóa rồ ấy nhỉ ?

Không ngờ lại làm hành động đó nha.

- Kệ tôi !!

Trả chăn lại mau !!

- Yên nào, để tôi giúp em đắp chăn lại, không cần điên tiết như thế.

....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
29


Chương này có tí khó hiểu nha mn, tại tâm trạng Au kì cục lắm 😂.

Mấy thứ trong đây là Au chưa từng nghĩ mik sẽ viết như vậy luôn ấy.Từ ngữ có tí lệch lạc nên mn thông cảm nha.______________

Ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn gã, có chút bất mãn nói:
- Là không cần ngươi lo việc này, tôi không hề bị khuyết tật a Đôi mắt Jungkook sủng nịnh nhìn cậu đáp:
- Thực lòng muốn chỉ quan tâm em thôi mà.

Sau một màn khóc lóc ỷ ôi hệt trẻ con, cậu đành bất lực:
- Haizzz, mặc kệ ngươi thích làm gì thì làm.Jungkook giở một nụ cười vui vẻ đầy phấn khích :
- Tuân lệnh a ~~Gã giơ cao chăn lên quàng một vòng đã bao trọn thấy cơ thể nhỏ nhắn của Jimin nhưng cũng nhân cơ hội mà ăn một ít "đậu hủ" của cậu.

Ôm chặt lấy người cậu như một bảo bối quý giá, qua lớp chăn khẽ cười...

Cậu ngồi đấy cằn nhằn:
- Tshh!

Biết ngay thế nào cũng làm vậy.

Này, ngợp thở, đừng có trùm lên đầu.

- Hì hì, dù gì thì cũng không chạm vào em lời hứa hôm nay mà.

- Rồi rồi, sao cũng được, tên lưu manh này....Bỗng nhiên cậu nghe được tông giọng của gã dần hạ thấp xuống:
- Jimin à..

đã từ rất lâu rồi... anh đã muốn kể cho em câu chuyện này... hôm nay cùng anh nghe hết câu chuyện được không ?Cậu có chút thắc mắc, rõ ràng nếu muốn thì hắn vẫn có thể kể bất cứ lúc nào cơ mà?

Tại sao lại nói như thế nhỉ ?

Nhưng rồi trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ phức tạp... phải chăng hắn đã gặp vấn đề gì ấy rồi không ?

Jimin đưa đầu ra khỏi chăn nói:
- Được thôi, nếu như câu chuyện ấy có gì đó khác biệt...Jungkook trầm tư một lúc lâu, sau đó bắt đầu với một cách kể khác xa với những lần khác.

Nó lưng chừng, đứt đoạn như thể ghép vài phần của những quyển sách được ghép lại với nhau... và có chút... khó hiểu ? : - Bầu trời lúc đó cũng tăm tối như vậy... không có bất cứ một tạo vật hay một sinh linh nào hiện hữu ở nơi ấy... thứ đó vẫn vô hồn và trống rỗng bởi vì cuộc đời không ưu ái nó bất cứ thứ gì.

Nó đã từng rất tuyệt vọng và lạc lối... nhưng rồi...

đến một ngày... trong bóng đêm trải dài vĩnh cửu, xuất hiện một tia sáng mập mờ kì bí... nó đã đuổi theo ánh sáng hiếm hoi ấy, nó đi mãi đi mãi... bóng đêm vẫn ở đó... luôn bên cạnh nó...chỉ là nó chợt nhìn thấy một nơi chưa từng nhìn qua bao giờ... nơi đó lung linh đẹp đẽ tựa một câu chuyện cổ tích huyền bí- cái nơi mà nó chưa từng nghĩ rằng sẽ dành cho mình... lại xuất hiện trước đôi mắt sâu thẳm đen láy của nó.

Bằng một cách nào đó, nó đến được nơi ấy.

Hàng loạt các cảm xúc kì lạ cứ bủa vây lấy nó như một viên thuốc phiện ngọt ngào.

Từng thứ một... làm nó vui vẻ, thích thú và... một thứ khó nói được.

Nó cứ nghĩ rằng liệu ông trời còn nhớ đến nó hay sao ?

Liệu nó còn có thể cảm nhận được loại cảm giác thiêng liêng này sao ?Và đúng thật... thượng đế quả là biết trêu người...

đến một thời điểm, tất cả tan biến... biến mất trước mắt nó... mọi thứ hóa thành cát bụi... nó sửng sốt...

đau khổ...Tối tăm... tâm hồn cả thể xác... tưởng chừng nó muốn biến mất cùng mộng tưởng xinh đẹp ấy... thời gian là vô định khi đứng trước kẻ tuyệt vọng...

ánh dương nay hóa tro tàn... cuối cùng kẻ ở lại cũng chỉ là bóng đêm...Sau cùng tuyệt vọng chưa bao giờ là nguồn sống... không gian ảm đạm này... không phải là để nó cứ đắm chìm vào nơi ngu ngốc như thế.

Nó tìm ra gì đó... nó phải làm gì đó...

Cuộc đời chẳng yêu quý nó - đứa con rơi của thượng đế... dần tìm thấy lối đi cho riêng mình... khi nhìn thấy con đường đó... cũng là lúc nó biết rằng... mình phải tự tạo cơ hội cho chính bản thân.... mọi vùi dập, khốn khổ của kẻ đáng sợ mang tên "bóng đêm vĩnh hằng" cứ đeo bám và níu lấy nó.

Nhưng cái thứ đẹp đẽ mà nó thấy trước mắt trong phút chốc kia lại có sức hút mãnh liệt hơn cả....

Nếu đã lấy hết tất cả... thì nó sẽ tự tạo ra một thứ khác... một bản sao hoàn hảo đến mức... có thể gọi là nguyên bản thứ 2....

Và nó thành công... nhưng thứ bản sao lại không được như ý bởi vì...một thứ đến tự nhiên, khiến tâm hồn xao xuyến... và một thứ giả tạo do chính bản thân làm ra rồi tự lừa dối mình... liệu có ổn ?

Nhưng nó vẫn cố gắng từng ngày vì nó biết được... thời gian chẳng còn bao nhiêu...Đến phút cuối cùng nó vẫn luôn hy vọng... loại cảm xúc mà trước đây nó chưa từng nghĩ đến... sinh linh nhỏ bé đáng thương ấy... vẫn chưa bao giờ chịu dừng lại... bóng đêm vẫn quan sát và chờ đợi nó trở về bên mình....
............Jimin ngẩn ra một hồi lâu.... một câu chuyện kì quái ?

Phải chăng là một phép ẩn dụ ?

Hay một lời cầu nguyện cho linh hồn tội nghiệp ?

Ý nghĩa của nó là cái gì cơ chứ ?

Hắn đang muốn truyền đạt thứ gì ?Ánh mắt gã đưa vào hư không, rồi lại nhìn xuống con người đang khó hiểu kia... nở một nụ cười nhạt:- Em biết không ?

Linh hồn ấy sắp tan biến rồi... nhưng thử đoán xem cố gắng của nó có thành sự thật không ?Cậu nhìn gã, nhướng mày đáp:
- Bóng đêm vẫn chờ đợi nó... nếu có hoàn thành hay không cũng chỉ vui vẻ trong thời gian ngắn ngủi.

Gã hỏi:
- Thế chẳng phải việc đó là vô nghĩa sao ?Cậu cười, nói:
- Nhưng không phải nó đã được trải nghiệm sự hạnh phúc hay sao ?

Đối với kẻ bất hạnh thì như thế chẳng phải quá đủ cho một cuộc đời ?

Gã nhìn cậu một lúc rồi quay mặt đi nơi khác thì thầm:
- Có vẻ như đúng là thế....

Sau đó Jungkook đứng dậy đi ra ngoài nhưng trước đó còn nói thêm:
- Chắc em cũng biết... bóng đêm... luôn được coi là tội ác của con người....

Rồi bước đi,....

Jimin vẫn ngồi ngẩn ra.... cậu nhận ra gì đó....nếu là như vậy.... không phải đó chính là... thứ mà hắn muốn truyền đạt cho mình sao ?

Tức là... thời gian của hắn... còn rất ít ?...
 
Back
Top