Wattpad  [ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp

[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
10


- Tôi và cô ấy quen nhau được nửa năm.

Tôi thực sự lúc đó rất hạnh phúc, mỗi ngày đến trường như 1 niềm vui đúng nghĩa.

Cô ấy bảo rằng, cô ấy chỉ thích những người học giỏi, thân thiện và có mục tiêu nhất định.

Đặc biệt phải biết cách chiều lòng cô ấy và giỏi trong giao tiếp.

Chú biết không ?

Đó là lần đầu tiên tôi giác ngộ ra, mình không thể cứ hời hợt trong học tập như vậy được.

Phải cố gắng và có ước mơ thì mới xứng với cô ấy.

Nhưng thành tích của tôi không quá tệ như lũ học sinh cá biệt lười biếng.

Chỉ là tôi luôn tìm cách kết thúc bài học nhanh gọn để tranh thủ thời gian ngủ thôi.

Hồi ấy, động lực đến trường của tôi là được về nhà đấy :))Từ đó, tôi đã nổ lực hơn rất nhiều, như tôi đã kể thì trước đó tôi là 1 kẻ trầm tính và thờ ơ.

Việc lớn nhỏ gì trong lớp, tôi một chút cũng không bận tâm.

Nay lại cần cù tham gia những hoạt động ngoại khóa và mang về thành tích cho lớp.

Tìm cách chủ động bắt chuyện với những người xung quanh và trao dồi kiến thức....

Lúc đó có lẽ là khoảng thời gian tôi khó khăn nhất... vì 1 đứa lười giao tiếp mà bắt phải nói chuyện với những người xung quanh thì đúng là 1 cực hình !

Nhưng những lúc như vậy, cô ấy lại giúp đỡ tôi.

Quan tâm và chỉ tôi cách bắt chuyện.

Từ đấy cái tính hay lười nói của tôi được cải thiện.

Còn về học tập à ?

Vì lí do nào đó mà tôi tiếp thu bài rất nhanh nên về nhà cũng chả cần học bài gì nhiều.

Nếu tôi không tham gia phong trào thì thôi chứ nếu thi là phải đạt giải.

Từ lúc có cô ấy, cuộc sống tôi bận rộn hơn hẳn.

Không còn nhàn rỗi như xưa, nhưng tôi không quan tâm.

Chỉ cần xứng với cô ấy, tôi sẵn sàng làm tất cả.

Đôi khi tôi mua cho cô ấy khá nhiều quà vào những dịp đặc biệt nhưng cô ấy lại rất ít khi nhận, cô ấy nói chỉ cần bạn trai mình giỏi giang thì được rồi.

Nhưng tôi cứ cứng đầu bắt cô ấy phải nhận cho bằng được.

Hì...

Cuộc sống như vậy khiến tôi dễ chịu hơn bao giờ hết.

Nhưng mà... vào cái ngày định mệnh đó...Ngày cuối cùng của buổi lễ tốt nghiệp... tôi thi đậu vào đại học danh tiếng của Seoul.

Tôi nghĩ nếu không có cô ấy thì cả đời cũng đừng mơ mà vào đấy.

Còn cô ấy sao... cô ấy nhận được xuất học bổng du học nước Anh.

Rồi sau đó, chúng tôi xa nhau, ngày cô ấy đi, tôi không thể tiễn được vì phải đi ghi danh ở trường.

Tôi buồn lắm.

Buồn kinh khủng !

Tôi muốn ở bên cô ấy trong những ngày cuối ở Hàn quốc nhưng không được.

Tương lai phía trước không cho phép.

Vì cô ấy muốn tôi có 1 tương lai tốt nên tôi quyện thực hiện mong muốn đó.

Nếu muốn được cái này thì phải hy sinh cái kia.

Vài năm học ở đại học, tôi miệt mài học tập nhưng chả biết vì lí do gì ?

Cô ấy không ở đây.

Thế tôi cố gắng vì cái gì ?

Điều ước của cô ấy ư ?

Có lẽ thế... nhưng điều ước thật sự mà cô ấy mong muốn là gì ?

Cô ấy chưa từng nói... cô ấy chỉ nói rằng điều ước của cô ấy là tôi không còn lười như xưa.

Như 1 bức tượng rỗng, 1 bức tranh đẹp nhưng lại không có hồn...

Vì vậy, tôi có cực ít thời gian để hỏi han cô ấy qua điện thoại.

Cô ấy cũng chỉ ậm ừ loa hoa.

Nhưng tôi vẫn cố gắng giờ nào rảnh liền nhắn với cô ấy và gọi điện thoại.

Cuộc sống vẫn cứ trôi theo quỹ đạo vốn có của nó.

Đời tôi vẫn luôn bận rộn với việc học như vậy cho đến 1 hôm.

Tôi đi mua sách ở thành phố trên, nó khá xa.

Vì quyển sách tôi cần chỉ có duy nhất ở đó nên tôi phải miệt mài đạp xe lên đấy để mua về.

Khi lên đến đó chỉ cần cách vài cây số nữa thôi, tôi chợt thấy bóng dáng thấp thoáng của cô ấy ở đằng xa.

Thực sự... lúc đó không biết diễn tả thế nào hơn, vui mừng, ngạc nhiên, bồi hồi, sung sướng... nhưng tất cả chợt dập tắt khi thấy cô ấy đi cùng 1 người con trai lạ mặt.

Trông cũng giàu có và đẹp trai.

Lúc đó, từng mảnh cảm xúc trong tôi chợt vỡ vụn.

Thầm cầu mong đó chỉ là nhầm người hoặc người bên cạnh chỉ là 1 người bạn qua đường mà cô ấy vừa giúp đỡ...Trong lòng dấy lên nỗi bất an, tôi đạp xe đến gần và nghe ngóng.

Tôi đi theo 2 người họ cả 1 quãng đường dài.

Họ vẫn cười nói vui vẻ và chẳng hề quan tâm đến tôi.

1 hồi sau, họ ngồi nghỉ trên ghế đá và bắt đầu nói:- Nana à !

Ta quen nhau cũng khá lâu rồi, em có thể kể anh nghe mối tình đầu của em bắt đầu từ đâu không ?

Anh thực muốn biết đấy cưng ạ !

- Hử ?

Anh muốn nghe sao ?

Ok.

Nhưng không hẳn là mối tình vì đơn giản nó chỉ xuất phát từ 1 phía thôi.Đó là 1 cậu con trai lười biếng đáng yêu.

Cậu ta rất thờ ơ không quan tâm gì đến việc học.

Tuy vậy mà thành tích chưa hề kém nha~ chỉ là do lười thể hiện thôi~
Em cũng chả để ý đến cậu ta nhiều cho đến khi cô giáo nói chuyện riêng với em và bảo em giúp cậu ta cố gắng.

Sau đó lũ bạn thân nghe được và đặt ra thách thức rằng nếu em cưa đổ được cậu ta và giúp cậu ta từ 1 người thờ ơ lạnh nhạt trở thành 1 người cần cù và đứng đầu lớp thì sẽ bao em ăn nguyên cả 1 năm học.

Haha từ đó em bắt đầu thả thính :)) và đương nhiên dính mồi.

Mới đầu em cũng ngạc nhiên thật vì người như cậu ấy lại dễ dàng bị thuyết phục như thế.

Rồi sau đó, em giúp cậu ấy các kiểu.

Từ đó cậu ta xếp đầu lớp về mọi mặt.

Thật ra cậu ta thông minh kinh khủng, do ít hoạt động não nên mới trầm tư như thế.

Và rồi ngày tốt nghiệp tới, em được học bổng còn cậu ấy được gia nhập vào trường danh tiếng, từ đó lấy cớ xa nhau mà em ít liên lạc với cậu ấy hơn.

Thật ra em không hề thích cậu ấy, cậu ấy không phải mẫu người của em, em chỉ làm vì trách nhiệm.Anh biết đấy, em không hề du học.

Em muốn làm bên ngành nhà báo của Hàn quốc cơ.

Đấy !

Mối tình...

à cũng không đúng...

đây chỉ là 1 cuộc đào tạo thay đổi 1 người thôi anh nhỉ....

- Em... thật là... không sợ cậu ấy tổn thương sao ? .........

Từ câu đó, tôi chẳng còn muốn nghe gì nữa... tôi ước tai mình điếc đi, mắt mình mù luôn đi cho rồi... cảm giác đau đớn từ đâu tới khiến tôi muốn ngã quỵ.

Thì ra cô ấy nói thích tôi chỉ là vì 1 cuộc giao dịch thôi sao ?

Tình cảm của tôi ?

Cảm xúc của tôi ?

Bao lâu nay tôi tự trách bản thân không thể ở bên cô ấy những ngày cuối trước khi cô ấy đi... là lừa dối.

Tất cả thực sự... là 1 sự lừa gạt...

Tôi tuyệt vọng đến mức gần như muốn chết đi.

Mọi thứ.... nực cười lạ thường ?

Haha... thì ra... là vậy...Tôi đứng đó, lồng ngực ngói đau, nhưng khóe mắt ráo hoảng ?

Tuyệt nhiên không hề rơi 1 giọt lệ ?

Vì sao ư ?

Chú có bao giờ đau đến mức chẳng thể nào khóc được nữa chưa ?

Nực cười thật...Lúc đó, đau đớn thay nhau bằng cảm xúc tức giận và điên tiết.

Tuổi trẻ mà... sao có thể tránh được tính cách bốc đồng cơ chứ ?

Rồi bên vệ đường có 1 khúc gỗ.

Tôi chạy ra và chộp lấy nó.

Chạy thẳng đến bên cô ấy.

Mọi thứ dần mất kiểm soát.

Chỉ 1 chốc nữa thôi, đầu cô ấy đã vỡ tan trăm mảnh.

Nhưng trời xui đất khiến, 1 tên ất ơ từ đâu đấy chạy nhanh tới và xô tôi ngã ra đường.

Đúng lúc chiếc xe máy chạy tới....

Nó tông tôi 1 cú chí mạng.

Tôi bị nó cán qua chân gã luôn 2 chân và tay may mắn chỉ bị trầy xước nhẹ.

Đầu chảy máu khá nhiều khiến tôi dần rơi vào hôn mê...

Khi tỉnh lại, mọi thứ trắng xóa quen thuộc.

Tôi nằm ở bệnh viện, 2 chân bó bột.

Gần 3 tháng sau mới ra viện.

Việc học bị trì trệ nghiêm trọng.

Nhưng quãng thời gian trong bệnh viện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Thầm cảm ơn ai đó đã ngăn cản tôi lại trước khi tôi kịp lấy đi 1 mạng người....
....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
11


- Từ khi ra khỏi bệnh viện, tôi cư nhiên phải thi đại học lại.

Việc ôn và tìm giáo viên để ôn khá khó.

Vì đa số chẳng ai rảnh để ôn lại cho 1 người đã mất kiến thức những gần 3 tháng trong vài tuần được.

Ba mẹ tôi cũng khá khó khăn...

đấy là lần đầu tôi nhận ra.. mình không thể cứ là gánh nặng như vậy được.

Ba mẹ thực sự rất khó khăn để tìm người dạy tôi.

Vì thế tôi quyết định tự mình ôn và học.

Tôi mua khá nhiều sách và lên mạng để tìm kiếm cách học và ôn...Và vì 1 lí do kì diệu nào đó mà tôi đã đậu ấy.

Cầm bằng đại học mà chẳng biết nên làm gì.

Lúc ấy mẹ tôi bảo tôi học ngành bên cảnh sát.

Tôi không biết làm gì nên cũng đành thuận theo.

Nhưng từ ấy lại cảm thấy hứng thú với nó.

Sau vài lí do và chuyển hướng nhiều thứ mà bây giờ tôi đã làm quản ngục ở đây....

Gã ngồi đây và nghe hết câu chuyện của cậu... nhưng mà.. tâm hồn đã đi về hướng khác...

Chỉ là... tại sao nghe cậu kể về cô gái ấy gã lại thấy đau nhói ở lồng ngực ?

Cảm giác gì vậy ?

Đồng cảm ?

Hay là...

1 cảm giác khác ?....Chỉ là 1 câu chuyện thôi mà ?

Tại sao lại làm 1 kẻ sát nhân máu lạnh như gã thấy đau cơ chứ ?...Trong vô thức, gã quay người lại.

Đưa 2 cánh tay ra ngoài song sắt ôm lấy tấm lưng nhỏ của cậu.

Cảm xúc thăng trầm cùng hàng lông mày khẽ nhíu lại rồi nói nhỏ:
- Chắc cậu đã chịu nhiều đau khổ rồi... bây giờ... mọi việc không sao nữa... xin lỗi vì đã khiến cậu nhớ lại quá khứ...Cậu ngạc nhiên vì gã đột nhiên ôm lấy cậu.

Nhưng rồi nghe được những lời chân thành từ 1 kẻ xa lạ, lại là 1 kẻ có tiền án như gã, cậu lại cảm thấy ấm lòng lạ thường ?... kí ức đau khổ của 1 mối tình dang dở mà cậu phải cố chịu đựng bấy lâu nay, luôn phải giấu tất cả mọi người vì sợ bị chê cười kể cả ba mẹ.

Nay lại đi bày tỏ với 1 người xa lạ và chỉ với vài câu thôi, tông giọng ấm áp và bình yên đến lạ thường của người ấy lại khiến cậu xúc động kì lạ.

Nước mắt cư nhiên cuốn theo mạch cảm xúc bất chợt mà khẽ rơi trên gương mặt thanh tú...Quái lạ ?

Rõ ràng cậu đã tự dặn lòng mình không được rơi lệ 1 lần nào nữa mà... vì sao chỉ nghe vài câu đơn giản như vậy đã khiến cậu bật khóc ?

Có lẽ nên học cách kiềm chế hơn...

Nhưng chỉ duy nhất lần này thôi... cậu không muốn kiềm chế nữa.... muốn khóc 1 trận thật to để giải tỏa hết tất cả nỗi đau kiềm nén bấy lâu nay...Cảm giác được đôi vai gầy của cậu khẽ run lên.

Gã nhẹ nhàng dùng tay đưa lên quệt đi vệt nước mắt trên gương mặt cậu.

Cậu nức nở nghẹn ngào:
- Chú... hức...

à... tôi...mệt mỏi quá rồi... hức...Gã vỗ nhẹ đầu cậu, giọng nói buồn buồn mang theo tông giọng trầm ấm ấy lại lần nữa vang lên:
- Không sao đâu... cậu cứ khóc thoải mái đi... tôi sẽ ở đây bên cậu...không sao đâu...Gã cảm thấy như xé lòng.

Tim gã cũng nghẹn đi.

Cậu thực sự.... quá mệt mỏi khi phải đeo lên mình lớp mặt nạ dày kia... có lẽ cậu nên được nghỉ ngơi...

1 lúc sau, khi mọi thứ dần ổn định lại, gã từ từ buông tay ra với 1 chút tiếc nuối.

Cậu dường như cũng vậy...

Gã hỏi:
- Cậu à, cho tôi biết tên cậu được không ?Cậu ổn định lại tông giọng của mình rồi nói:
- Park Jimin là tên tôi.

Tù nhân số 15, mong sau này chú hợp tác.

Rồi cậu nở 1 nụ cười....vui vẻ, tự nhiên... không ràng buộc, không ngượng ngạo...

Phải rồi...

đã lâu rồi cậu mới được cười thật sự như thế... lâu lắm rồi... cảm ơn chú nhiều lắm... số 15...Quanh cậu như có 1 vòng hào quang rực sáng tỏa ra, nó trong sáng và đẹp đẽ kinh người.

Nụ cười hồn nhiên ấy như cuốn lấy trái tim gã khiến nó đập loạn nhịp cả lên...

Gã khựng lại giây lát, cánh tay đặt lên ngực trái của mình và đè nhẹ xuống, trầm ngâm suy nghĩ...

Trái tim này... rung động rồi sao ?

Jungkook mỉm cười nhẹ nhàng đáp lễ... khuôn mặt bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên...

- Hợp tác tốt nhé, cậu Park !

Hôm ấy, trời nắng đẹp lạ thường...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
12


Từ sau hôm ấy, Jungkook cảm thấy ở tù không hẳn là quá tệ đi :)) Cậu làm quản ngục của gã, chỉ riêng mình gã thôi...Cậu đến và nói chuyện với gã thường xuyên như 2 người bạn.

Cậu thường mang vài thứ đồ ăn mà cậu giấu được chia sẻ cho gã.

Bao giờ Jungkook thức dậy sau một giấc ngủ dài thì thứ đầu tiên gã thấy được chính là nụ cười ấm áp tựa gió xuân và giọng nói trong trẻo hệt 1 bản tình ca sâu lắng của cậu:
- Chào buổi sáng đại thúc !Và gã là người nhìn thấy được nụ cười thực sự của cậu nhiều hơn hết thảy ai khác.

....

Chỉ là ...

Jungkook thấy muốn được nói chuyện với người này.

Muốn được bên cạnh người này nhiều hơn nữa.

Và lần đầu tiên 1 con người vô cảm như gã cảm thấy hứng thú với 1 người như thế...

Và lần đầu tiên... gã thích...

ở tù như vậy !

Chỉ khi ở đây, gã mới thực sự được cười 1 cách sảng khoái như vậy.

Gã cảm thấy như... hạnh phúc đang bao vây lấy gã - 1 con người đã thêu dệt nên biết bao tội ác tày đình vậy !

Nhưng cuộc đời này ai mà biết được điều gì... có khi ông trời đang cố gắng làm gã cảm thấy yêu 1 ai đó điên cuồng rồi nhẫn tâm mang người đó ra xa khỏi gã và đẩy gã vào 1 địa ngục tối tăm không lối thoát thì sao ?

Nhưng cuộc đời nếu không chấp nhận can đảm thì có đem lại được điều gì hạnh phúc ?

Tương lai có thay đổi không là do định mệnh thôi.

Con người chẳng thể kháng cự được.

Nên bây giờ cứ thoải mái làm điều mình thích đi.

Biết đâu ngày mai sẽ đau khổ rồi sao ?

Vì thế hôm nay cứ cháy hết mình vì đam mê, vì điều mà mình thực sự cần thiết.

Hết thảy sẽ không hối hận...Đó là phương châm của gã.

Gã luôn dám nghĩ dám làm.

Làm sai thì sửa và luôn tìm cái mới để thử sức..

1 con người tự do và hiên ngang, phóng khoáng và mạnh mẽ.

1 con người luôn tìm cách sinh tồn dù bất cứ nơi đâu...

Vì vậy bây giờ gã không hề cố kiềm chế cảm xúc của mình.

Gã thừa nhận rằng, cảm giác của gã khi ở gần người con trai này có gì đó rất kì lạ.

1 cảm giác mới mẻ mà gã chưa từng trải qua.

1 cảm giác mà gã muốn tìm hiểu nó.

Nhưng thời gian ở đây chỉ vỏn vẹn mấy tháng.

Chớp mắt đã qua đi và đến lúc gã phải rời khỏi nơi này.

Bình thường thì ai cũng vui mừng vì được ra khỏi nơi đây nhưng gã thì không thấy thế.

Gã tiếc nuối !

Gã muốn ở đây hơn !

Gã muốn được cậu bắt chuyện !

Gã muốn được thấy nụ cười tươi đẹp đó của cậu !

Và hình như... cậu cũng thế...

Ngày mà gã bước chân ra khỏi cánh cổng nhà tù, cậu dúi vào tay gã một thứ gì đó, rồi nói rằng :
- Hy vọng chú sống tốt và làm lại đời nhé !

Tôi rất vui vì được trò chuyện với chú.

Bảo trọng.

Lần đó, cậu cười với gã... nhưng nụ cười đó lại mang nét không tự nhiên lắm.

Nó như kìm nén thứ gì đó và mang sự tiếc nuối rõ ràng trên mặt.

Cậu quay đi rồi chạy vào trong.

Gã nhìn bóng lưng của cậu mà vẻ mặt bỗng chốc có gì đó vui sướng.

Thì ra cậu cũng giống gã.

Rồi gã nhìn thứ trong tay mình.

Là 1 lá bùa nhỏ có khắc dòng chữ "bình an".

Gã khẽ mỉm cười, trong đầu đăm chiêu suy nghĩ gì đó...

____________Về đến nhà, Jungkook tháo bỏ đi lớp mặt nạ dày cộm.

Cởi đồ ra và bước vào phòng tắm.

Lá bùa kia gã cất vào tủ.
....

Chỉ là gã thấy không thoải mái khi phải dùng thân phận người khác để tiếp cận cậu.

Đến 1 lúc nào đó, gã sẽ dùng thân phận thật để đối mặt với cậu và bắt cậu về đây.

Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy phấn khích rồi a~ Gã không biết gã thực đang có cảm xúc gì với cậu.

Chỉ là gã muốn như thế... và gã muốn xác minh...

Mà theo quan niệm về tâm lí của Jungkook.

Những biểu tình mà gã cảm thấy được khi ở gần Jimin giống như là đang... thích người đó vậy.

Vì thế gã cần xác minh rõ ràng.

Liệu gã có đang yêu 1 người con trai hay không ?

Đang suy nghĩ thì đầu gã chợt nhớ lại hình ảnh đầu tiên khi gặp cậu.

Và cái lần gã đè cậu xuống nền.

Gã nghĩ chỉ là muốn trêu cậu tí thôi, ai ngờ lại phản ứng thái quá như vậy nhể ?

Nhưng gương mặt hoảng loạn của cậu quả thực... có chút dễ thương.

Rồi đột nhiên gã lại nghĩ ra 1 viễn cảnh cậu bị gã đè trên giường.

Khuôn mặt hoảng hốt và cầu xin của cậu lại xinh đẹp hơn bất kì những khuôn mặt đã từng là nạn nhân của gã.

Và gã lại tưởng tượng gương mặt ấy khi cầu xin gã đâm mạnh vào trong ra sao nhỉ ?

Gương mặt khát tình và dâm đãng của 1 con người kiêu ngạo và đanh đá thì sao nhỉ ?

Chỉ vừa nghĩ thôi là gã đã "cương" rồi !

Nhẹ nhàng đưa tay xuống nắm lấy cái đó rồi khẽ di chuyển...

Ara~ gã muốn được làm tình với cậu...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
13


Au: đêm qua sao rồi ae !!

Bão zui hông ? :)))
Chỗ mị lại bình yên lạ thường :v
Chỉ mỗi mấy ông hàng xóm là thổi kèn tưng tưng trước nhà mị thôi.

Đm là trc nhà của mị đó !!

Đòe mòe 10h đêm méo cho ai ngủ hà :))
Còn ai nhà ngoài mặt tiền chắc cũng ra ngoài chung vui vs mấy người kia nhể :v Thôi vào truyện ~~________Dạo gần đây Jungkook thích chơi nổi.

Gã quyết định không làm sát nhân trong tối nữa mà sẽ lộ diện ra và trực tiếp đối đầu với lũ cảnh sát kia.

Nhưng thực chất thì chắc chỉ mỗi "ai đó" mới đủ sức đối đầu với gã thôi...Đêm đó gã choàng lên người tấm áo choàng to lớn màu đen hệt vampire và 1 chiếc mặt nạ cười màu trắng.
( Au: ai xem bộ manga "tenkuu shinpan" rồi chắc biết quả mặt nạ này) Vẫn là con dao quen thuộc nhưng lần này lộ diện nên gã thận trọng hơn là mang theo nhiều vũ khí khác trong người nữa.

Xong xuôi, gã hít 1 hơi sâu, trời đêm nay lạnh đấy nhỉ ?

Giáng sinh sắp tới rồi à ?

Nhắc tới giáng sinh làm gã nhớ các đôi tình nhân chướng mắt lúc nào cũng nắm tay rồi ôm nhau này nọ trước mặt toàn dân thiên hạ.

Còn lũ con nít cứ chạy tung tăng rồi thi nhau chọi tuyết trong cái mùa đông giá rét của Seoul này.

Cười tít cả mắt khi được ông già áo đỏ tặng quà trông thật vui...

Chỉ là gã hơi ghen tị với lũ con nít hồn nhiên trong sáng chưa 1 lần nếm trải mùi vị cay đắng của cuộc đời.

Tuổi thơ của gã chưa từng được hưởng 1 mùa giáng sinh an lành và bình an nào cả... chỉ toàn sóng gió và cô đơn...

Suy nghĩ vẫn vơ 1 hồi, gã bật tung cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ánh trăng chiếu rọi lên cơ thể gã như sáng rực lên trong màn đêm tối.. tấm áo choàng phấp phới bay trong làn gió đêm...

1 hình ảnh hoàn mĩ nhưng lại ảm đạm, u ám lạ thường..

1 tờ giấy nhỏ rơi vào văn phòng cảnh sát...Chỉ vài phút sau, cả nơi đó tán loạn, xe cảnh sát hú còi inh ỏi, tất cả đều cùng hướng tới chung 1 địa điểm...

Tiếng thở gấp rút.. tiếng hét kinh hoàng... tiếng gào thét tuyệt vọng...Nhưng mà... có lẽ quá muộn...Nơi mà cảnh sát vừa đặt chân xuống, thân ảnh 1 người cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng mặt trăng, bên dưới ngổn ngang xác người bị chém xé tanh bành, không rõ hình thù.

Không khí thoang thoảng mùi tanh nồng khó chịu...Người đó vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ rực khát máu đằng sau lớp mặt nạ với nụ cười quái gở kia làm cho cảnh sát không khỏi rùng mình.

Giọng nói khàn đặc, rè rè hệt chiếc đài radio cũ kĩ:
- C... chào.. mừng...

đến bữa tiệc của ta... ha ha..ha Nói rồi gã phóng ra sợi dây và đưa cơ thể mình lên cành cây cao gần đó, nụ cười quái dị với chiếc mặt nạ và cơ thể đầy máu kia chẳng khác gì quái vật.

Gã nói lần nữa:
- Tìm người.. phù hợp..

Rồi nhảy vọt đi trong màn đêm trog sự bàng hoàng của cảnh sát...

Không hề có 1 dấu vết nào...

Như gã đó chưa hề tồn tại...

1 con quỷ vô tình xuất hiện và gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cảnh sát...

Nhưng thực ra.. con quỷ đó vẫn luôn ở đây... và theo dõi họ từng ngày...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
14


Từng bước vô định trên con phố nhỏ nhuốm màu hoàng hôn.

Cậu từ đâu đến vậy ?

Trông có vẻ mệt mỏi quáNào đến đây, hãy tôi sưởi ấm cho cậu nhé !Cậu vất vả rồiTại sao cậu không nghỉ ngơi chút ở đây đi ?Thong thả cùng tôi hàn thuyên một chút đi...._____Gã bật người dậy thật mạnh, ôi trời sao lại là cái giấc mơ đó.

Một người bạn quá cố của gã... một người vô tình gặp nhau thôi nhưng khiến gã từng rất trân trọng...

Cảm giác khi nhớ lại người đó khiến gã có chút buồn phiền và mất mát...

Vẫn giọng nói dễ nghe đó, vẫn gương mặt bình thản và nụ cười ảm đạm đó... xung quanh người đó mang lại cảm giác ấm cúng và thanh bình lạ thường giữa cái tiết trời lạnh lẽo âm u của tháng 12.

Vỗ mặt vài cái, gã vươn mình mệt mỏi ngã lại xuống chiếc giường trắng tinh.

Cửa sổ thì bật tung ra, từng đợt gió lạnh ngắt trải dài khiến gã có chút run rẩy.

Bầu trời tối đen, mây mù giăng kín bốn bể xung quanh, tất cả như muốn tô điểm lên ánh trăng vành vạnh bên rực rỡ ngoài kia, nhưng hôm nay có vẻ nó to hơn bình thường nhỉ...Khẽ nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, bỗng cành cây bên ngoài xào xoạc vài tiếng, 1 giọng nói tinh quái cất lên:
- Yoh hyung !!

Mắt vẫn nhắm nghiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, tông giọng có phần khó chịu vang lên:
- Mày không thể về giờ khác được à ?

Canh lúc anh ngủ mà phá.Trong căn phòng tối om, màn cửa khẽ rung động, hình ảnh 1 người con trai cổ quái ngồi vắt vẻo bên khung cửa sổ tầng 2 như sáng bừng lên.

Đôi mắt màu xanh lục tinh quái như mèo ánh lên nét cười nhợt nhã.

- Ara~ anh vẫn khó ở như ngày nào~ - Mày im đi !

Cút ra khỏi cửa sổ phòng anh.- Vâng vâng~ Nói rồi Y nhảy xuống và đi vào phòng, lúc lướt qua giường gã, Y nói :- Lại mơ gặp ác mộng à ?

Hay là... oan hồn ai đó về ám anh sao ..?

Rồi Taemin chạy nhanh đi, trên môi vẫn còn vương lại nét cười thích thú.

Gã sau khi nghe được câu nói đùa đó liền trừng mắt nhìn Y.

Sau đó, lại lười biếng yên vị ngay chỗ cũ.

Thở dài 1 hơi, thằng ngốc đó tính tình vẫn chẳng thay đổi được.

Ít ra thì quần áo thì có phần không còn lập dị như xưa nữa.

Rồi Jungkook nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, 1 dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu gã.

1 thiếu niên kì cục, trang phục có phần không tự nhiên, phối đồ chả giống ai, người thì băng bó từa lưa đang cầm một ống thí nghiệm và 1 hộp thuốc màu mè có đánh vài số kí tự khó hiểu.

Nó cười với gã bằng một nụ cười vô tư lự nhe hàm răng mà răng nanh mọc có phần dài hơn các răng còn lại.

"Hyung à !

DK94 khiến răng nanh mọc nhanh và dài hơn bình thường của em thành công rồi nè~~ ".

Đúng !

Thằng nhóc đó chính là Taemin, em trai gã !

Một thằng nhóc với sở thích pha chế bệnh hoạn và luôn tự thí nghiệm lên cơ thể mình.

Vì vậy mà nó gần như bị lờn thuốc.

Thuốc gì cũng hầu như chẳng có tác dụng với nó nữa.

Đầu óc nó có phần không được bình thường lắm.

Luôn nói những điều khó hiểu và khiến người khác đau đầu.

Jungkook tuy có lúc khó chịu với nó nhưng thú thật gã chưa hề ghét nó bao giờ.

Tuy nó luôn cố ý trêu chọc và làm phiền gã bằng những thí nghiệm tinh quái mà những đứa nhóc đồng trang lứa của nó chưa chắc nghĩ ra được.

Nó là đứa em duy nhất của gã.

Nó không bao giờ phản bội gã mặc dù nó là đứa duy nhất biết được mọi tội lỗi của gã.

Năm nó lên 15 tuổi là gã đã cho nó đi du học Mĩ vì nó cứ nằng nặc đòi học hỏi gì đó.

Thỉnh thoảng gửi vài món quà về cho gã nhưng toàn thứ dị hợm, gã chả bao giờ dám đụng tới kiểu như vài loại thuốc mà nó vừa phát minh ra...

Nay lại xách mặt về tận đây hẳn là có việc gì rồi...

Mà thú thật nay nó có vẻ khác xưa nhiều rồi.

Dáng vẻ không còn nhợt nhạt xanh xao như hồi đó, lớn lên trông cũng đẹp ra đấy chứ.

Tuy nhiên cái cách nó nói chuyện vẫn trẻ con như hồi đó.

Suy nghĩ một hồi, gã hơi buồn ngủ, bỗng cảm thấy giường lún nhẹ xuống, giọng nói vang lên:- Hihi ~ giường hyung êm quá a~ - Đã lên đây rồi thì nằm yên đi ngủ đi.

Nay hẳn mày mệt rồi.- Ok hyung~___________Au: hế lô m.n, chắc tui chưa lặn đủ sâu để m.n quên tui chứ :))
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
15


Au: mấy chế ơi !!

Ai đag rảnh hoặc chán hay buồn, muốn nghe 1 AMV hợp tâm trạng, anime màu sắc cực đẹp, đồ họa video cực ảo diệu và sub thì hay khỏi chê.....

Cứ ghé sang kênh "IMY" xem nhe :)))
Chụy ấy làm video âm nhạc hay cực kì hay luôn.

Au nhìn 1 lần là mê tới già :)) nên muốn ra đây chia sẻ tí cho m.n cùng hưởng :)) Thôi pr đủ òi, dô nào....~~~~~~~~~~~~~

------------- Một ngày đặc biệt -------------Jungkook đang ngủ ngon trên giường bỗng gã cảm thấy có gì đó nhột nhột nơi đầu mũi.

Linh tính chẳng lành, gã mở mắt dậy, đập vào mắt gã là thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo và 1 bóng đen chắn tầm nhìn,... dần dần nó rõ hơn và thứ gã nhìn thấy trước mắt là Taemin... tròng mắt gã mở to ra, tay chân như tê cứng lại....

Thằng nhóc ngỗ nghịch này đang dẫn một chứ khí gì đó vào mũi của gã.

Nó đeo một cái bịt mặt to đùng.

Bên cạnh giường nơi bắt nguồn của ống dẫn khí là một chứ máy móc kì dị gì đó gã chẳng thể biết được.

Gã cố cử động nhưng tay chân hầu như chẳng thể nhúc nhích nổi, xem ra nó chích thuốc tê sao ?

Thấy gã đã tỉnh, nó cười nhẹ với gã, gã thấy được khóe mắt nó khẽ nhếch lên, nhưng Jungkook cảm thấy chẳng vui tí nào.

Cự quậy đầu rồi trừng mắt to với nó thể hiện gã đang tức tối.

Nó chẳng quan tâm mà còn nắm chặt càm của Jungkook không cho di gã chuyển.

Gã nói có chút khó chịu:- Mày làm gì ?Nó bơ đi, không trả lời mà vẫn tiếp tục truyền khí.

Jungkook cũng bỏ cuộc mà nằm im, thiết nghĩ chắc nó không làm gì hại gã đâu nhỉ.

Khoảng 15ph sau, Taemin lấy cái thứ ống dẫn khi ra, toàn bộ máy móc rườm rà khi nãy cũng thu hồi lại nhanh chóng và gói gọn trong hộp linh kiện của nó một cách thần kì.

Nó kéo cái bịt mặt to tướng ra rồi nhìn gã cười nói:
- Hyung à !

Em đặc biệt làm thứ này cho anh đấy !

Nó là loại DFC401 khiến cơ thể thu bé lại giống như Conan ấy :) Gã đang lơ mơ, nghe vậy thì giật mình, kích động quát:
- Cái gì ?

Mày làm gì vậy ?

Tại sao ?Nó vẫn điềm đạm nói, gương mặt quay nơi khác thể hiện như mình vô tội đúng hệt như bản tính hư hỏng của nó:- Hyung bình tĩnh đi, thuốc thuộc dạng khí nên hiệu quả chỉ trong 24h thôi.

Em chỉ đang trong quá trình thử nghiệm và chế tạo thuốc dạng viên.

Mục đích chế tạo ra loại này để giảm bớt đi những tên tù nhân hỗn xược mà còn to khỏe khiến cai ngục khó quản lí.

Hiện em đang chế tạo thuốc cho chính phủ Mỹ.

Họ thuê em với giá hơi bị cao à nha~~ Gã lúc này bỗng cảm thấy cơ thể nhói lên, nơi tay và chân đau nhức lạ thường, mồ hôi tuôn như mưa, cả cơ thể co giật như có luồn điện cao áp chạy qua, nhịp tim bỗng đập nhanh dồn dập.

Trong một phút giây thôi, gã cảm giác xương mình như co rút lại, cơ bắp teo nhỏ, toàn thân trải qua một cơn đau kinh hoàng...

1 phút sau, cơn đau tan biến, gã cứ gỡ như mình bị đưa về 15 năm trước.

Gã bần thần nằm trên giường, cơ thể bất động do quá mệt mỏi với hình hài của một đứa trẻ 12.

Tuy vậy, gã vẫn cố nói với tông giọng là của 1 đứa trẻ:- Thằng.. khốn này !

Mày dám.. lấy anh làm.. thí nghiệm..

Gã đưa bàn tay nhỏ, run run chỉ vào thằng nhóc đang đứng cạnh giường.Taemin quan sát người anh của mình từ đầu tới cuối và cắm cúi ghi chép gì đó vào sổ tay, gương mặt chăm chú nghiêm túc.

Sau đó nó nhanh đóng sổ lại, dẹp vào cái hộp linh kiện và bổ nhào tới ôm lấy gã với gương mặt đầy hớn hở.

- Aaaaaa, hyung dễ thương quá a~~~ kookie a~~~ em muốn làm vậy với hyung từ lâu rồi a~~ moa moa...

Nó ôm gã, rồi nhéo má, cọ mặt vào mặt gã.... với vẻ mặt đầy thích thú và như 1 thằng bệnh hoạn "cuồng" anh trai.

Cũng chả trách được, gã bây giờ chỉ là 1 thằng nhóc, mặt thì trắng nõn, hồng hào, mắt to tròn nhưng chẳng còn ngây thơ như lúc bé, vương nét lạnh nhạt và thờ ơ như cũ.

Cơ thể hơi gầy nhưng rất mịnh màng và mềm mại, không hề rắn chắc và to lớn như trước....Taemin vẫn ôm cứng ngắc gã như con thú vồ được đồ ăn.

Mặt gã vẫn thẫn thờ như chẳng tin nổi sự thật trước mắt, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo liếc sang bên cạnh, sức cũng chẳng có để mà chống lại những cái ôm và nhéo má từ Taemin.

Một hai phải nhìn khuôn mặt phè phỡn đến đáng khinh bỉ của nó, cười đến mức dường như chẳng thấy nổi ánh mặt trời.

Nó thật sự vui như vậy sao ?...

Đôi mắt gã khẽ nhíu lại khó chịu, không ngờ thằng nhóc này lại có 1 mặt như vậy mà gã không biết.

Gã đẩy mạnh bản mặt nó ra, nó vẫn ngoan cố cạ mặt vào gã.

Một phần vì thuốc tê nên sức gã đã yếu nay còn mệt hơn.

Vùng vẫy được tí là hết sức, vẫn phải nằm yên chịu trận.

Được một lát, gã hết chịu nổi, quát: - Taemin !

Buông anh mày ra!

Khó chịu !

Nóng !

Thả ra nhanh.

- Hông~~ em muốn ôm cơ~~ giọng anh cũng dễ thương nữa.

Mắng em nữa đi~~- Arh!!

Thằng nghịch tử này !

Thả ra ! ...

- Không~~~........Nằm lăn lộn trên giường một hồi, thằng nhóc hư hỏng cũng chịu buông ra.

2 người nằm trên giường thở hổn hển mệt mỏi, khuôn mặt đỏ ngầu, giường ngủ thì loạn hết cả lên.

Nghỉ ngơi một lát, gã nằm đó, hướng mắt lên trần nhà nghĩ ngợi hồi lâu và hỏi:
- Taemin, tại sao không phải là ai khác?Taemin vẫn cười như thường và nói:
- Chẳng phải em nói rồi sao ?

Em muốn làm vậy với anh từ lâu rồi.

Hồi ấy em ngưỡng mộ hyung lắm nha~ cái gì cũng làm được.

Cái gì cũng làm hộ em và bảo vệ em.

Nên em muốn thử chế tạo thứ làm anh nhỏ lại để em được thử cảm giác làm anh và bảo vệ hyung ra sao~- Chứ không phải làm cho chính phủ ?

- Anh ngốc quá ~ đó là mục đích phụ thôi.

Do nó đến quá đột ngột nên em phải tìm lí do thích hợp để bịa ra ấy.

Và trong cơ sở của chính phủ mới có vài thành phần cấm của thuốc.

Bên ngoài có tìm cũng chả thấy nên em phải đột nhập vào đó mới hoàn thành được thứ này.

Cuối cùng em cũng hoàn thành được rồi ấy !

Em đợi khoảng khắc này lâu lắm rồi hyung ạ ~~ Nói rồi nó cư nhiên ôm gã thêm 1 cái nữa.

Jungkook nãy giờ bị quay như chong chóng, đầu óc cũng dần thanh tỉnh được đôi chút.

Tay chân cũng hoạt động được dễ dàng hơn.

Gã lồm cồm bò dậy, đi xuống giường.

Do quần áo quá rộng nên áo thì dài qua đùi, phần cổ áo trễ xuống lộ một phần cổ và xương quai xanh trắng nõn, quần thì vừa đi vừa kéo lên trông thật nực cười, bước đi khập khễnh mệt mỏi và có chút lười biếng.

Nhìn dáng vẻ đi đứng "đáng thương" của gã, nó mỉm cười nói vọng ra châm chọc, bỡn cợt:
- Hyung cần em bế ra hộ không nè ~Thì nghe giọng nói khó chịu của ai đó vọng ngược vào :
- Im đi !

Vì trong nhà chẳng có đồ nhỏ cho con nít nên gã mặc tạm cái áo thun và quần đùi cũ (may vẫn chưa vứt đi vì thấy còn mới).

Đứng nhìn mình trong gương, gã khẽ nhíu mày.

Ôi trời !

Nhìn khác quái nào mấy đứa con gái chứ ?

Thảm hại thật.

Thằng Taemin khốn khiếp.

Hôm nay tâm trạng gã cực kì khó chịu.

Thằng nhóc không chịu xin phép mà dám làm gã thành cái bộ dạng thảm hại này.

Để lúc phục hồi lại xem gã phạt nó ra sao.

Mà việc cũng đã lỡ rồi.

Trách nó cũng chẳng giúp trở lại như cũ.

Thôi thì cứ ráng chịu cực 24h vậy.

Mẹ kiếp !

_______%%%%_______Au: Kook hồi nhỏ giống thụ vl m.n ạ :))
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
16


Tính đến bây giờ thì còn 23h30p nữa thuốc mới hết tác dụng.

Gã lười biếng nằm ì ra trên ghế sofa đếm từng phút từng giây.

Bật TV rồi lại tắt.

Đến 1 chương trình hay cũng chẳng có.

Bật điện thoại lên chơi game nhưng cũng được một lát lại tắt, do gã phá đảo quá nhanh.

Thằng Taemin chốc chốc lại lon ton mang bánh, nước vào.

Gã lại chẳng màn đụng tới.

Nó còn bắt gã làm vài trò dị hợm kinh tởm nhất đời mà gã từng biết.

Nó bắt gã phải ngồi lên đùi nó cho nó vừa ôm vừa xem TV
Nó bắt gã để cho nó đút ăn.

Nó bắt gã phải gọi nó là "Hyung"
Nó bắt gã phải làm mọi thứ nó thích ?Đỉnh điểm là nó bắt gã phải mặc cái thứ đồ đáng rộng thùng thình y hệt váy này đi mua quần áo với nó.

Cái quỷ gì đang xảy ra vậy ?

Tính ra Jungkook đã 27t rồi đấy !!

Nếu là ngày thường, gã cư nhiên sẽ đá nó đi và dần nó trận nhừ tử.

Nhưng hôm nay.... là ngày sinh nhật nó !!!

Nó thì đó giờ chưa được tổ chức lần nào nên chỉ hôm nay thôi, gã sẽ nhẫn nhịn chịu nhục để mà thuận theo nó.

Mà cái gã không ngờ là nó lại biến thái tới vậy.

Tuy nó nói là chăm sóc gì đó theo kiểu anh trai nhưng thiết nghĩ hành động của nó cứ dị dị như thế nào ấy.

Làm quái nào lại bắt gã phải mặc cái áo thun dài qua đùi với cả cái quần ngắn ngũn này ra đường được chứ ?

Muốn hạ nhục gã sao ?

Gã nhớ gã làm gì gây thù với nó đâu chứ ? .....- Kookie ơi~~ đi mua đồ hoy nào~~Đấy !

Chưa gì đã gọi với cái giọng nhão nhoét kinh dị làm Jungkook nổi hết cả da gà rồi.

Gã nhíu mày khó chịu, 2 tay siết chặt, giọng nói như kiềm nén mà trở nên lệch tông đi:
- R... rồi, ra liền..Vì do sự nhục nhã đi quá sức chịu đựng với gã nên gã đã phải lấy 1 cái áo khoác to đùng che đi phần chân "mát mẻ".

Sau đó mới đi ra với nó.

Nó thấy gã như vậy liền dở giọng có chút tiếc nuối:
- Ara~ Kookie a~ sao lại mặc áo khoác to như vậy.

Mà thôi kệ, đi nhanh nào~Taemin biết mình cũng không nên ép buộc Jungkook quá vì làm vậy anh ấy sẽ nổi điên lên mất.

Mà khi nổi điên thì ai biết ảnh sẽ làm gì~ Gã ngước mặt lên nhìn nó.

Thấy mặt nó hơi xụ xuống kiểu như bất mãn việc gì.

Thầm khinh bỉ :"Có bất mãn thì cũng chưa đến lượt mày đâu thằng quỷ ".

Rỗi gã khẽ liếc liếc nó... một lát sau, gã chịu thua....

đành thở dài, chạy tới nắm lấy tay áo Taemin và nói:
- Đi thôi.... h... hyung... (///♡~♡\\\)Mặt thằng Taemin bỗng chốc vui hẳn lên, mắt nó sáng rực và cười tít mắt kéo Jungkook đi...__________Tới trung tâm mua sắm, đi tới đâu cũng bị người ta liếc nhìn, gã từ đầu tới cuối nhục nhã tới mức chẳng dám ngẩn đầu lên.

Cứ nắm áo Taemin rồi đi theo sau.

Mà thằng nhóc lại chẳng mấy để tâm tới.

Cứ đi lòng vòng khắp nơi kiếm đồ cho gã mà chẳng hề biết rằng, gã không thoải mái với việc đi bộ lung tung trong cái bộ dạng nhếch nhác như này.

Đi nãy giờ chẳng biết được bao lâu, gã và nó đã vác được 1 túi đồ to tướng.

Jungkook không mấy quan tâm tới việc này, thực chất gã còn chẳng thèm nhìn xem nó mua những gì cơ mà.

Jungkook không cần thử đồ vì nó biết size của gã là bao nhiêu dựa vào chiều cao và cân nặng rồi.

Nói chung mục đích của việc đi lòng vòng với nó như vậy gã cũng không biết nó muốn gì nữa.

Nếu mua đồ cho gã mà không cần thử thì việc quái gì phải bắt gã đi với nó như vậy ?

Đúng là thằng dị hợm mà.

Nhưng nhờ vậy, Jungkook vớt được cái quần dài với áo sơ mi vừa vặn để mặc thay cho bộ đồ thùng thình ban đầu.

Ít ra như vậy thoải mái hơn...

Được một lúc, nó bảo gã ngồi ngay ghế chờ nó đi vệ sinh và giữ đồ.

Gã cũng ậm ừ nghe theo, vì nó là "hyung" mà...

Ngồi đó chán nản và đưa mắt quan sát xung quanh, có lẽ đó là bản năng của gã rồi vì gã luôn phải để mắt đến mọi thứ phòng trường hợp bất trắc.

Đang nhìn thì Jungkook bỗng thấy một bóng lưng quen thuộc.

Mái tóc vàng nhạt với cả khuôn mặt ấy...

đích thị là thằng nhóc quản ngục Jimin rồi !

Trời ạ, sao lại gặp nhóc ngay đúng thời điểm này nhỉ.

Mà chắc là nhóc đó không để ý ở đây đâu ha...

Không hiểu vì sao mắt gã cứ đi theo bóng lưng ấy, bất chợt có tên lạ mặt nào đó chạy qua đụng trúng Jimin làm cậu ngã xuống.

Đồ đặc cầm trên tay rơi hết trên sàn.

Tên kia bỏ mặt mà chạy đi luôn, xem ra có việc gì đó gấp gáp lắm.

Gã cũng định ngó lơ.

Thế quái nào trời xui đất khiến, nhóc ấy lại quay qua nhìn gã và gọi :- Em gì ơi !

Em lại đây giúp anh tí được không ? ....

Tại sao... nơi này lắm người mà lại gọi trúng ngay gã ?

Lại đúng lúc gã cần tránh mặt nữa chứ.

Lỡ Jimin phát hiện ra thì gã còn mặt mũi nào...

ơ mà ?

Gã cần gì giữ sĩ diện trước cậu cơ chứ ?

Cậu làm sao nhận ra được ?

Gã chỉ là thằng nhóc 12t thôi mà ?

Gã đang nghĩ cái gì vậy ?

Cũng chẳng thể làm ngơ cậu được, người ta gọi trực tiếp vậy cơ mà.

Thế là gã đi tới, cuối xuống nhặt phụ cậu vài món đồ linh tinh.

Song, cậu nhẹ xoa đầu gã rồi nói cảm ơn.

Gã vươn mắt ngước lên nhìn cậu và trả lời lại Nhưng vì lí do nào đó mà cậu lại cứ nhìn thẳng vào mắt gã chăm chú như muốn đâm xuyên qua nó làm gã toát mồ hôi.

Được lát, gã đánh liều hỏi :
- Anh có cần gì nữa không ạ ?

Thì thấy cậu bỗng nhiên cười lớn rồi đột ngột ôm chầm lấy gã.

Với hành động bất ngờ kia của cậu, nếu là cơ thể cũ, có lẽ gã đã theo bản năng vô thức vật ngã cậu ra sau rồi, nhưng với tình trạng này gã cũng chỉ biết giật bắn mình, định xô cậu ra mà cậu cư nhiên ôm chặt người gã làm gã không nhúc nhích nổi.

Đối với việc này, gã hơi sợ và thắc mắc liền nói:
- Này anh ơi, anh làm gì vậy ?

Anh ơi ?

Cậu sau khi ôm 1 hồi liền buông ra, tay nhéo lấy má trắng nõn của gã rồi cười nói:- À không, anh chỉ là để ý em từ lúc em bước tới đây rồi.

Mà em cứ cúi gầm mặt xuống từ đầu tới cuối nên anh không thấy mặt được.

Đến bây giờ, mới thấy được, em giống 1 người mà anh biết hệt như đúc, cả đôi mắt nữa, cứ như 2 giọt nước vậy.

Nhưng em dễ thương hơn hắn nhiều a~ không ngờ được dịp nhờ vả em như vậy làm anh vui lắm.

Cứ ngỡ không được tiếp chuyện với em chứ~~ nhìn em cứ nắm nắm áo của anh kia đi cùng ấy, rồi cuối mặt xuống ngại ngại dễ thương quá trời luôn~ mà em cũng lịch sự nữa.

Gặp người khác là đẩy anh ra rồi bỏ đi rồi.

Còn em vẫn ở đây nghe anh nói từ đầu tới cuối, em làm anh vui lắm a~.....

Cậu nói ra cả loạt câu nói làm não gã như xoay cuồng.

Nhưng nhìn chung ấn tượng nữa của gã về cậu là 1 con người không biết giữ sĩ diện, cư nhiên bám đuôi 1 đứa trẻ giữ nơi đông người, mà lại là 1 đứa trẻ mình chưa từng quen biết... trời ạ, cậu rốt cuộc da mặt dày cỡ nào...

Mà quả thật nếu là người khác thì chắc hẳn chửi cậu là "đồ điên" hoặc "biến thái" rồi...

Gã cũng muốn đẩy cậu ra, nhưng với cái tình trạng dính như gấu Koala này thì làm quái nào thoát ra được chứ ?

Cậu còn hỏi gã cả ngàn câu hỏi về thân phận, gia phả, danh tiếng....

Trời, sao lại có con người phải nói là... không có tiết tháo như vậy.

Gã đẩy cái tay đang nhéo má mình đến muốn sưng lên kia ra rồi nhăn mặt, than nhẹ:
- Đau...đừng véo...

Cậu nghe vậy thì buông ra, trong đầu thầm nghĩ :" Trời má, người gì mà dễ thương quá đi.

Giận cũng dễ thương nữa a~~ chắc mình thành fan cuồng thằng nhóc này quá~~" Cậu định hỏi thêm tên và địa chỉ nhà nhưng gã chứ một mực quay đi nơi khác bất mãn, cậu vẫn mặt dày đi theo sau.

Được 1 lát, Taemin quay lại, gã như tìm được vị cứu tinh của đời mình thoát khỏi cái con Koala bám dính này.

Jungkook chạy tới núp sau lưng nó thở hồng hộc.

Taemin ngạc nhiên nhìn gã, rồi nhìn cậu khó hiểu.

Cậu thấy gã chạy đi liền chạy theo bắt gặp Taemin, Jimin vui vẻ bắt chuyện với nó.

Nhưng nó có vẻ không hợp với cậu lắm.

Nói được dăm ba câu thì liền chào nhau rồi mỗi người 1 phương.

Trước khi về, cậu còn chào tạm biệt Jungkook và hẹn gặp lại.

Sau lần đó, gã liền có 1 suy nghĩ khác về cậu "Jimin thật đáng sợ"...Lúc về, Taemin hỏi:
- Kookie à~ con người kia nãy kì quặc thật nhỉ ?

Gã nhìn nó thầm khinh bỉ "mày nhìn lại mình đi.."

- À mà em có mua vài thứ đặc biệt cho Kookie này~ lát về bóc tem luôn cho nóng~ Gã thở dài "lại cái thứ kì dị gì nữa đây"..........
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
17


Vừa về tới nhà, gã liền nằm lăn ra ghế thở hồng hộc.

Vừa ra ngoài có tí mà gã đã trải qua bao nhiêu cảm xúc thay đổi liên tục đến chóng mặt.

Gã lấy tay xoa trán và thở dài thườn thượt một hơi.

Taemin đang đứng ở góc nhà nhìn bộ dáng như ông cụ trong hình hài 1 đứa nhóc của gã làm nó bật cười khanh khách.

Gã liếc đồng hồ, còn tận 15 giờ nữa.

Gã nhắm mắt lại và thư giãn.

Được một lúc, bỗng nghe tiếng rè rè của máy móc và tiếng bước chân đang tiến tới chỗ mình, Jungkook mở mắt và nhìn nó.

Một loại máy to lớn với vài xúc tu bằng kim loại kì dị, ngay đỉnh đầu của mỗi xúc tu là 1 cái kẹp lớn và rắn chắc.

Cái máy đó cứ kêu rè rè và tiến tới chỗ gã như 1 con quái vật nhân tạo đáng sợ, cùng với Taemin đi bên cạnh.

Nó cầm 1 túi đồ to rồi tới chỗ gã, 1 nụ cười nham nhở kinh dị xuất hiện trên mặt nó.

Linh tính chẳng lành, gã phóng nhanh xuống ghế và lùi ra xa, ánh mắt cảnh giác với cái thứ đó.

Taemin nói:- Kookie à~ chẳng phải em nói có thứ muốn cho anh xem sao~ vì vậy....Nó ấn cái nút trên điều khiển, những xúc tu phóng tới và vồ lấy gã.

Jungkook giật mình, nhanh chóng né tránh nhưng thứ đó nhanh bất thường và tấn công một cách dồn dập liên hoàng.

Với cơ thể này tất nhiên rất nhanh đuối sức và gã đã nằm gọn trong những cái kẹp đó.

Nó quấn lấy tay chân gã, kìm chặt và nhấc bổng lên, chặt đến mức muốn nhúc nhích cũng rất khó khăn.

Taemin bước nhẹ tới chỗ gã, nó vẫn cười nham nhở và nói:
- Em biết Kookie sẽ không chịu những thứ này đâu nhưng em thì rất muốn thấy Kookie mặc nó nên là... anh chịu hợp tác tí nhé~Gã hơi nhíu mày tức giận:
- Mày gỡ thứ này ra cho anh nhanh đi.

Đau quá.

- Không được~~ vậy thì anh sẽ chạy đi khi thấy những bộ đồ này mất.

À, cái máy này còn có thể giúp anh thay đồ nữa a~~
Rồi nó từ từ lấy trong túi ra...

Quả như nó nói, nếu được tự do thì gã hẳn sẽ chạy đi mất khi thấy mấy thứ này.

Gã giãy giụa mạnh mẽ khi thấy thứ đó đưa tới gần mình.

Trán đổ 1 tầng mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt hoảng hốt cực độ.

Miệng không ngừng la oái:
- Khoan đã !!

Taemin !!

Đừng, anh mày không bao giờ mặc thứ kinh tởm đó đâu !!

Này !!!!

Dừng lại !!

.....

- Con mẹ nó...

Gã chửi thề, khuôn mặt chưa bao giờ là tệ hơn thế.

Nó bắt gã phải mặc 1 bộ đồ con nhỏ màu hồng sến súa mà gã chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Gã chúa ghét mấy cái như vậy.

Thề nếu được tự do gã sẽ xé phăng cái thứ gớm ghiết này ra ngay lập tức.

Taemin hầu như không mấy để tâm tới biểu hiện của gã.

Nó móc điện thoại ra chụp lấy chụp để.

Đến mức gã thấy nó tởm kinh.

Lộ cả đuôi ra rồi kìa...

- Ara~~ Kookie là tuyệt nhất~~ aaa dễ thương ~~ nào bộ tiếp theo nhé~Gã giật mình, cái gì còn nữa sao !

Mẹ nó đúng là tra tấn người mà !

Phải thoát ra nhanh.

Nói rồi gã quan sát dọc theo thân máy.

Chỉ cần 1 điểm sơ hở tí thôi thì gã sẽ thoát ra được ngay...

- Kookie a~~ muốn thoát ra sao ?

Có lẽ anh thất bại rồi.

Cỗ máy này an toàn lắm a~ nó sẽ không bị ảnh hưởng nếu anh tấn công vật lí lên nó đâu.

Đang trong trạng thái tuyệt vọng.

Nó lại nói thêm:
- Em muốn nói với anh cái này... thật ra em có 1 sở thích lạ thường..

đó là thích ngắm cosplay a~ hẳn là anh biết thứ này nhỉ~ Nó giơ 1 cái vòng da màu đen lên và cười 1 cách biến thái:
- ...

Là SM đấy~~
Thôi rồi .... lượm ơi...

- À.. chờ đã... anh nghĩ ta có thể ngồi xuống bàn bạc lại được không...

Gã đổ mồ hôi hột.

- Như em biết đấy....

Nó ngắt lời:
- Hửm~~ không được a~
Nói rồi nó tiến lại gần, cầm miếng vải dày bịt mắt gã lại.

Sau đó..... gã không nhớ nữa... và cũng không muốn nhớ...

1 khoảng không tối mịt u ám.

Khắp nơi mẫn cảm kì lạ....

_________
Ngày hôm sau, Jungkook bật người dậy, đầu óc choáng váng nặng nề.

Gã liếc nhìn xung quanh.

Taemin nằm bên cạnh và ngủ ngon lành.

Gã xoa nhẹ thái dương, cảm thấy như mình vừa quên đi 1 thứ gì đó mà gã chẳng thể nhớ lại nổi.

Thầm nghĩ hẳn là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bên cạnh, Taemin vẫn nhắm mắt, nhưng môi nó khẽ nhếch lên 1 đường bán nguyệt gian xảo.

Nó đã xóa đi toàn bộ kí ức về ngày hôm qua của gã, kể cả việc bị teo nhỏ ra khỏi đầu gã rồi.

Có lẽ gã sẽ mãi mãi chẳng biết được.. ngày hôm qua thú vị như thế nào đâu... ~~ những tư liệu quý giá trong điện thoại nó.. chỉ mình nó được phép xem mà thôi... nhỉ Kookie của em~~
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
18


Chắc ai cũng đã biết được rằng, 1 người với cái sở thích kì quái như Jungkook thì chắc hẳn sẽ là 1 tên máu S bệnh hoạn, 1 tên tâm thần kinh tởm với những quan niệm sai lầm đúng chứ ?Nhưng không hẳn là tâm thần và cuồng loạn thì sẽ mất đi nhận thức, không cảm nhận được cái thứ tình cảm cao đẹp nhất - tình yêu.

Vì sao tình yêu lại cao đẹp nhất ?

Tại sao không phải là tình cảm dành cho gia đình, bạn bè hay người thân- những người đã nuôi lớn và cho ta những tài sản quý báu ?

Bởi lẽ tình yêu... nó mang theo cả thù hận và đố kị !!

Tình yêu cho ta thấy sự thay đổi kì lạ của bản thân mà trước đây tất cả những thứ tình cảm kia chưa hề 1 lần trải qua.

Nó là 1 loại tình cảm khiến bản thân lại muốn che chở, bảo vệ đối với người mà ta không hề quen biết từ lâu.

1 thứ tình cảm độc hại nguy hiểm khiến ta có thể làm tất cả vì người mình yêu...1 viên kẹo, nó sẽ có vị ngọt, hoặc chua.

Nhưng tồn tại chỉ mỗi 1 vị trong 1 viên, tình yêu lại tồn tại ở rất nhiều hương vị ... ngọt ngào, rồi đến hạnh phúc, sau đó lại cay đắng, và rồi tuyệt vọng, tức giận, sụp đổ.... tình yêu là như thế...Và 1 mối tình giữa 2 người chưa hề chung con đường... liệu nó còn chông gai và nghiệt ngã như thế nào ?

....Và hôm nay, do 1 sai lầm chết người, gã vô tình bị 1 tên cảnh sát bắn 1 phát vào chân điếng người.

Hiện tại gã đang trốn ở 1 nơi nào đó trông khá lạ lẫm.

1 con hẻm tối, bẩn thỉu... có lẽ nơi này khá hợp với gã nhỉ...Vết thương ở chân đã được sơ cứu bằng những biện pháp thô sơ nhất.

Có lẽ gã phải nhờ Taemin làm phẫu thuật gắp đạn ra khỏi chân rồi.

Bên ngoài kia vẫn nghe tiếng inh ỏi của cảnh sát.

Gã khẽ liếc qua rồi cười khẩy, để bắt 1 kẻ bị bắn vào chân mà cũng không thể bắt được... lũ cảnh sát thật là...Vết thương nhói lên, máu rỉ ra ướt miếng vải, Jungkook nhíu mày, mồ hôi túa ra.

Cái cảm giác chảy máu này, đã lâu rồi gã mới được nhớ lại...

Nghỉ 1 lát, gã dùng 1 loại móc đặc biệt phóng lên vách tường rồi leo lên trên nóc ngồi.

Quan sát mọi phía tìm 1 lối thoát trong cái nơi oái ăm này.

Không quên xóa đi dấu vết bên dưới, kẻo thằng nhóc khôn lỏi nào đó lại phát hiện.

Vừa hay phát hiện được 1 nơi tiện lợi để ẩn, 1 giọng nói lại vang lên :
- Ngươi mau xuống đây !

3s nữa ta bắnGã giật mình, lại là thằng nhóc Jimin.

Nó luôn là đứa tìm ra gã đầu tiên, nhưng làm cách quái nào có thể thấy được gã chứ.

Gã đang đứng trong góc tối cơ mà.

Xem ra mắt nó cũng tinh thật.Tim gã đập mạnh, hồi hộp và cả phấn khởi nữa.

Jimin vẫn đẹp như lần đầu gặp nhóc.

Đôi mắt gã không tự chủ mà sáng lên như 1 con thú hoang.

Gã vẫn không hề cất lời làm cậu có chút lo sợ, nhưng bây giờ cảnh sát bao vây bên ngoài rồi, gã sẽ không có cơ hội thoát đâu.

- Ngươi mau xuống đây, ta bắt đầu đếm...1"Jimin bây giờ cũng chịu gọi thêm đồng đội chứ không đánh lẻ nữa sao.. cậu nhóc bớt liều mạng rồi đấy chứ" -2..Gã bỏ 1 viên thuốc vào mồm, rồicất giọng, giọng nói khàn và rè hệt đài radio cũ, nó vang vẳng 1 cách khó chịu khiến cảnh sát đau đầu, thứ thuốc thay đổi giọng mà Taemin đã sáng chế cho gã.

- H... hay.. lắm... kk.. các.. ngươi... tiến bộ ... rồi.. nhưng... rất tiếc.. lần.. sau..

1 người... sẽ biến ... mất..Đôi con ngươi của gã liếc sang cậu, bất giác rùng mình, lắc đầu vài cái rồi quay lại... gã đã biến mất hút

......

Lại thất bại... cậu tức giận đấm vào tường...

- Cứ chờ đấy..

Gã tiến vào nhà, bộ dáng cà nhắc phát tội.

Taemin đang nằm trên ghế, nghe tiếng động vội bật dậy đưa mắt về phía cửa, nó khá ngạc nhiên, nhìn gã 1 lúc rồi cười ha hả, xem ra đã lâu nó mới thấy gã bị thương nên trông khá khoái chí:- Hyung à, hôm nay anh sơ xuất quá nhể~~ đã bao lâu rồi em mới có cơ hội giúp anh phẫu thuật nha~ nhanh vào nào hyung~~Nó dìu gã vào phòng mổ, chuẩn bị tiến hành.

Gã cũng không nói gì, chỉ đăm chiêu suy nghĩ...

Sau mấy giờ, chân gã được băng lại.

Nó ngồi bên cạnh uống cốc nước rồi nói:
- Với thuốc của em, nó sẽ lành nhanh thôi.

Nhưng em muốn nói rằng... viên đạn đó không phải dạng tầm thường... em chưa thấy nó bao giờ nhưng bên trong nó là 1 loại axit ăn mòn cực mạnh, trễ 1 lát thôi là chân anh tiêu rồi đấy haha.

Anh trai à, không ngờ cũng có lúc anh sơ xuất như thế~~Gã bất ngờ, cảnh sát làm sao có thể có loại đạn như thế được... rồi gã suy nghĩ.... sau đó lại cười lớn...

"Xem ra thú vị rồi đây nhóc con ạ.. thật mong đến ngày tôi có thể đưa em ở bên tôi mãi mãi"

_____
Ta vừa làm 1 fic nói về mấy bài văn lớp 9 mà ta đã làm, ai muốn xem thì cứ qua đấy nhé :v
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
19


Hôm nay là ngày nghỉ, cậu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ung dung bước tới quán cafe gần nhà hưởng thụ.

Tuy quán không lớn nhưng rất thoải mái, trang trí theo phong cách phương Tây nhẹ nhàng.

Cậu gọi 1 ly cafe đen như thường lệ.

Ngồi cạnh cửa kính, cậu đưa mắt ra cửa nhìn dòng người vẫn rảo bước hối hả trên đường, trời chỉ vừa sớm thôi nên họ vẫn tranh thủ với cuộc sống hằng ngày của mình...Vô tình cậu thấy vài thanh niên mặc cả cây đen ra đường, bất chợt trong đầu lại nhớ tới hắn... chỉ vừa nghĩ tới thôi, đầu cậu đã hừng hực khí thế, phấn khích muốn gặp lại hắn.. nhưng rồi nhớ lại đêm đó, hắn nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngâu như dã thú làm cậu chợt khững lại.

Lắc đầu vài cái rồi tiếp tục mạch suy nghĩ...

"1 người sẽ biến mất sao ?

Có khi nào.."

Cạch !- Chúc cậu 1 buổi sáng tốt lành !Cậu nhân viên trong quán nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống bàn, rồi cúi đầu quay đi.

Cậu thoát khỏi mớ suy nghĩ, cười nhẹ rồi cầm tách cafe lên uống 1 ngụm.

Được lát, cậu lại bật điện thoại lên nghịch.

Vào wed chat với người lạ...?

- Xin chào - Chào !

?

- Tôi là Kim Dae Hyung, còn cậu ?...

-----------
Cậu chợt giật mình, cái tên này... không phải của đại thúc mà cậu từng giam giữ sao ?

Hay chỉ là trùng hợp ?

----------

- Tôi là Jimin.

Park Jimin.

Chú có phải là người tôi từng biết không ?

?

- Ohh !!!

Cậu nhóc cai ngục.

Ra là cậu sao ?

Trùng hợp quá !!

- Vậy là chú thật sao!

Trời ạ, tôi nhớ chú nhiều lắm đấy.

Chú khỏe không ?

Đã tìm được việc chưa ?

?

- A, nhờ người quen nên tôi tìm được 1 công việc rồi, sau khi ra tù thì việc gì cũng khó, chỗ nào cũng hắt hủi tôi cơ..

...........

Sau 1 màn trò chuyện, cậu đã xin được số điện thoại và cả gmail của chú ấy.

Cậu thực sự cảm thấy vui mừng và thần kì đến lạ.

Có lẽ là duyên số sao ?

___________
Tất nhiên là làm quái gì có việc đó...

Jungkook do bị thương nên gã chỉ nằm ở nhà chơi.

Hack vào web chat người lạ - Đây cũng là cách gã đã lấy được mớ thông tin từ những người xa lạ và chọn mục tiêu tiếp theo.

Thông thường những web như vậy nói rằng giữ kín thông tin riêng tư của người chơi nhưng thực sự nếu bạn đã vào 1 trang web nào thì nó vẫn có thông tin của bạn, cả hình ảnh và địa chỉ nơi bạn ở, mỗi chiếc điện thoại là 1 cái camera ẩn đang ngầm thu thập thông tin dữ liệu riêng của bạn.

Cho dù bạn đã không cung cấp nhưng nó vẫn tìm được, đó gọi là sức mạnh của công nghệ thông tin... và tất nhiên những thứ đó sẽ được nhà xuất bản giấu kín rồi... và chỉ những người có 1 vị trí quan trọng mới có thể biết được, hay đại loại là...

1 hacker như gã chẳng hạn ?

Vô tình gã nhìn thấy thông tin của cậu trong mớ "rác rưởi" kia... và nghĩ lại thì... khá may mắn đấy chứ.

Thế là gã đã sắp đặt sẵn 1 acc ảo nói chuyện với cậu, và tất nhiên web chat này không hề lựa chọn ngẫu nhiên.

Mọi thứ đều trong tính toán của gã....

Cái danh Kim Dae Hyung ấy... cũng khá tiện lợi đấy chứ...

....

Sắp rồi...

Jimin à... tôi sắp có được nhóc rồi... sẽ không ai cản trở tôi làm hư hỏng nhóc nữa.... không một ai...

_______
Au thik đọc cmt của mấy bạn ghê luôn ấy ^^ cmt cho Au bik nếu có gì ko ổn nhé ❤❤

I love you 3000 😂❤❤
 
Back
Top