Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
582,197
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
140939103-256-k918601.jpg

[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
Tác giả: Dousine
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Khi 1 tên sát nhân máu lạnh, cuồng loạn, điên dại phải lòng một viên cảnh sát xinh đẹp, thông minh, xảo nguyệt.....

Có tí ngược nhé Tags: boyxboybtsjiminjungkookkookminnguocsatnhan​
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
intro


Gã là 1 người điên dại....

Cuồng loạn, bệnh hoạn, biến thái, thích giết người,.....

Gã đã giết cả chục mạng người mà chưa từng bị lộ diện...

Gã khiến cảnh sát đau đầu vì ham muốn giết người bệnh hoạn của mình nhưng vì quá thông minh nên lúc nào cũng qua mặt được cảnh sát....

Cứ ngỡ là trái tim gã đã đóng băng....

Nhưng.....

Rồi người con trai ấy xuất hiện....

Lần đầu tiên gã cảm nhận được chút gì đó ấm áp len lỏi trong tim....

Lần đầu tiên gã cảm thấy sự hứng thú từ một con người nhiều đến vậy....

Lần đầu tiên gã biết được...yêu là gì...

_____________Park Jimin, cảm ơn em đã cứu rỗi tôi khỏi bóng đêm bất tận này.

Em giống như một tia sáng nhỏ nhoi chiếu rọi bóng tối trong tâm hồn tôi vậy.Mạnh mẽ, kiêu hãnh vươn lên....Tôi yêu em !

Nhưng khoảng cách của chúng ta quá xa nhau.

Em như một thiên thần xinh đẹp ở trên thiên đàng xa xôi kia, còn tôi lại là một ác ma ngự trị nơi địa ngục tối tăm.Nhưng không sao !

Rồi tôi sẽ khiến em là của mình.

Cho dù có phạm phải luật pháp nặng cỡ nào tôi cũng sẽ làm.

Bởi vì tôi chỉ cần em, tia sáng của cuộc đời tôi......

Jeon Jungkook"Trích : nhật kí sát nhân"
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
1


Hoàng hôn buông xuống, cảnh vật như bao chìm bởi bóng đêm dài bất tận.

Nơi Seoul hoa lệ cũng chìm dần vào sự tĩnh lặng đáng sợ của màn đêm.Ban đêm là thời điểm thích hợp để "săn mồi".

Thời điểm của cái ác lên ngôi.

Thời điểm của những tên sát nhân hàng loạt bắt đầu xuất phát...

Gã cũng không ngoại lệ.

Đêm nay sẽ lại là 1 đêm thú vị đây...Trên tay cầm 1 con dao, khoác một chiếc áo khoác đen, nụ cười ngoắc tới mang tai bệnh hoạn, đôi mắt đỏ thẫm sáng rực trong màn đêm đang nhắm tới con mồi ở phía trước.

Từng bước đi nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.

- Mục tiêu đang trong tầm nhắm rồi !

Hahahaha !!!!

*vụt*

- aaaaaaaaaaaaaaaa

________________Sáng nay, lực lượng cảnh sát phát hiện thi thể một phụ nữ chết ngay tại nhà riêng của cô.

Trên người có nhiều vết chém, nhưng nhiều nhất là vùng mặt và ngực.

Đôi mắt bị móc ra, nằm gọn trong miệng của thi thể, ruột bị kéo đứt, vứt rải rác trên sàn.

Tim nát bét như có người giẫm nát.

Chân bị 1 cây gậy bóng chày đập gãy rồi chặt đứt.

Trên người không có dấu hiệu bị xâm hại.

Ngoài ra, trên cổ tay của nạn nhân còn được khắc chữ "JK" bằng dao.

Nghi phạm chắc chắn lại là tên sát nhân đó.

Hiện trường còn có 1 tờ giấy mật mã gì đó, lực lượng cảnh sát đang giải mã nó.

Ngoài ra chẳng còn manh mối nào khác nữa.....

*bụp*

Gã tắt TV, nhếch mép cười khinh bỉ.

Lũ cảnh sát ngu ngốc.

Chả bao giờ thắng được gã cả.

Cho dù có bao nhiêu bộ não đi chăng nữa vẫn không tìm ra đáp án....

Haizzzzz, bao giờ mới có người đủ sức để giải những thứ đó chứ.Bao giờ mới có người đủ sức để chiến đấu với gã ngoài lũ cảnh sát ngu ngốc đó chứ.

Gã đang tìm 1 người đủ sức để làm gã cảm thấy thú vị.

Chứ đấu với lũ cảnh sát "gà mờ" đó thì gã đang dần phát chán đến nơi rồi đây này.

Mệt mỏi ngã đầu xuống ghế, nhắm đôi mắt màu nâu nhạt của mình lại.

Jungkook dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Khoảng 2 giờ sau

Trời bên ngoài đã quá trưa, những tia nắng nóng chói chang chiếu rọi qua khung cửa sổ, dội thẳng vào mặt Jungkook.

Khẽ nhíu mày, mệt mỏi mở mắt ra.

Cái nắng này làm gã khó chịu.

Gã ghét nhất là nắng, nó khiến người gã nóng nực bực bội.

Jungkook đứng dậy bước thẳng vào nhà tắm, dội một gáo nước lạnh vào người.

Cảm nhận làn nước mát lạnh đi qua từng tấc thịt trên cơ thể khiến gã dễ chịu hơn phần nào.

15ph sauGã quấn ngang hông 1 chiếc khăn tắm bước ra.

Mái tóc còn vương lại chút nước rũ xuống gương mặt góc cạnh hoàn hảo.

Cơ thể to lớn vạm vỡ với sáu múi săn chắc hiện ra rõ rệt.

Jungkook vừa bước ra khỏi nhà tắm thì bỗng nhiên từ đâu có 1 cây súng chĩa ngay thái dương của gã.....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
2


Vừa bước ra thì ngay lập tức có một khẩu súng chĩa ngay vào thái dương gã.

Giật mình, ngước mặt sang định đấm cho tên nào đang cầm súng 1 phát nhớ đời.

Nhưng vừa giơ nắm đấm lên thì một giọng nói trong trẻo, không kém phần cương nghị vang lên :- Đứng im !!!

Ngươi đã bị bắt !!!Giọng nói ấy khiến gã đứng hình, nó trong trẻo, nhẹ nhàng, thuần khiết như đang thôi miên gã.Nhìn lại người đã phát ra tiếng nói đó.Là 1 cậu nhóc mặt non choẹt, thấp hơn gã gần nửa cái đầu, thân hình thanh mảnh, nước da trắng mịn màng như con gái, mái tóc màu vàng nhạt dịu nhẹ, đôi mắt 1 mí sắc bén.Gã định đấm cậu nhưng tại sao bản năng không cho phép ????

Tại sao lại không di chuyển được ???

Nhưng sao cậu ta lại làm cho gã cảm giác như có chút gì đó....

ấm áp ???Nhưng rõ ràng gã chỉ mới gặp cậu có vài giây thôi mà !

Cái cảm giác này từ đâu mà ra chứ ???Đang trong suy nghĩ thì chợt giọng nói ấy lại vang lên kéo Jungkook về thực tại :- Ngươi cũng thật gan dạ khi dám đưa địa chỉ nhà mình cho cảnh sát nhỉ ?Cậu nhếch mép khinh miệt giơ tờ giấy mà gã đã để lại hiện trường hôm qua.- H...hả...?

Nhóc giải được đáp án đó sao ?- Chỉ cần động não một chút.

Ê, mà ta đã 23 tuổi rồi nhá, nhóc cái beep !!!Gã nhếch môi, nói:
- Đồng minh đâu ?Cậu bình tĩnh nói:
-Không phải chuyện của ngươi.Jungkook lại cười :
- Nhưng ta nói trước nha... nhóc chọn đánh lẻ là 1 quyết định sai lầm rồi...Nói rồi gã đá một phát, cây súng trong tay cậu vang ra xa.

Do quá nhanh nên cậu vô tình để mất cây súng.

Nhưng không sao, cậu có biết võ thuật nên có thể đánh tay đôi với gã.

Cậu nghĩ vậy :))Khi vừa vụt mất cây súng, cậu nhanh chân nhảy ra xa rồi đứng vào thế phòng thủ.

Gã đứng xa nhìn cậu rồi nói:
- Nhanh đấy nhóc !- Im đi !

Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn bình tĩnh, tránh cơn nóng giận bùng phát.

Trên đời này cậu ghét nhất ai gọi mình là nhóc.

Rõ ràng cậu đã 23 tuổi rồi cơ mà.

Tại sao ai cũng thích gọi là nhóc cơ chứ ?Dù vậy, cậu vẫn bình tĩnh.

Jungkook thấy rằng gương mặt cậu như đang kìm nén thứ gì đó thì khiến gã không khỏi bật cười.

Gã bắt đầu thấy thú vị rồi đây.Tiến từng bước về phía cậu.

Nụ cười bệnh hoạn bắt đầu xuất hiện.

Đôi mắt nâu nhạt dần chuyển sang màu đỏ thẫm.

Gã vừa đi vừa nói:
- Bắt đầu cuộc chơi thôi nào !Sau đó, từng bước đi ngày một nhanh dần rồi...

Vụt

Gã biến đâu mất.

Cậu ngạc nhiên, nhìn ngó xung quanh.

Chợt nghe giọng nói phát ra từ sau lưng:
- Nhìn đi đâu vậy?

Ta ở đây này !Cậu giật mình, theo phản xạ thụt khuỷa tay ra sau lưng nhưng không trúng.

Quay ra sau định nện cho tên chết tiệt ấy 1 phát thì không thấy hắn.

Vừa quay lên thì thấy Jungkook đang đứng ngay trước mặt cậu.

Cậu định nhảy ra xa nhưng không kịp, gã đương nhiên nhanh hơn.

Bóp lấy cổ của cậu nhấn vào tường.

Cậu cũng không vừa, lấy chân đạp mạnh vào bụng gã rồi nhanh chóng nhảy ra sau lưng đá 1 phát vào đầu gã.

Jungkook choáng váng, nhân cơ hội đó cậu lấy tay chặt một đòn vào gáy gã thật mạnh.

Gã lảo đảo rồi ngã xuống bất tỉnh.

Cậu thở hổn hển rồi nhìn lại....Thật sự cậu đã đánh bại gã rồi sao ?

Tiến lại gần khám xét.

Nhưng khi vừa lại gần thì bỗng nhiên Jungkook vồ dậy kéo cậu nằm úp xuống sàn nhà rồi đè lên người cậu.

Cậu chưa kịp hoàn hồn thì đã bị gã đè lên trên nên không thể chống cự được liền vùng vẫy, vô tình làm cho chiếc khăn tắm của gã rơi ra.

Vì gã nằm đè lên cậu nên nơi hạ bộ kia cứ cọ xát vào mông cậu khiến cậu khó chịu.

Cậu bực bội hét lên:
- Ngươi cút khỏi người ta ngay !Jungkook nhìn cậu vùng vẫy la hét mà chẳng làm được gì khi bị gã đè lên người như 1 con mèo bị người chủ nhốt trong lồng sắt vậy.

Điều đó khiến gã hứng thú.

Cuối người xuống nói nhỏ vào tai cậu:
- Ta có một số câu hỏi cần nhóc giải đáp.

Đồng ý chứ ?- Tại sao ta phải trả lời chứ?

Ngươi tránh ra !- Nếu không nhóc sẽ hối hận đấy !- Ta không trả lời đấy !

Nếu muốn giết thì giết đi !

Dù gì cậu cũng biết được rằng khi đánh lẻ tới nhà của tên sát nhân tâm thần này một mình thì rất có nguy cơ 80% sẽ chết nên cậu đã sẵn sàng tâm lý hết rồi.

- Nếu nhóc không nói thì đừng trách...Nghe tới đây cậu nhắm chặt mắt lại chờ cái chết đang tới.

Nhưng mà hành động của gã lại khiến cậu không hề ngờ tới....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
3


Cậu nhắm mắt lại chờ cái chết đang dần tới.

Nhưng hành động của Jungkook lại khiến cậu không hề ngờ tới.

Cánh tay rắn chắc của gã luồng vào trong áo của cậu sờ soạng khắp nơi làm cho cậu bất giác rên rỉ 1 tiếng.

Gã cuối mặt xuống ngay vành tai của cậu và hỏi lại câu khi nãy:- Nhóc trả lời câu hỏi của ta không ?

Nếu không thì....ta "làm" ngay đấy !

Cậu im lặng không đáp, trong lòng cực kì hoảng loạn.

Tên này định làm chuyện ấy với cậu sao ?

Ngay tại đây á ?

Nghĩ vậy, cậu hốt hoảng đạp mạnh gã sang 1 bên.

Cậu không biết sức mạnh này đâu ra nhưng mà mỗi khi hoảng sợ là nguồn sức mạnh đó lại tái phát chứ nếu như tình cảnh hiện tại là cậu hoàn toàn không có cơ hội thoát khỏi gã.

Cũng xem như may mắn đi, nhân cơ hội đó cậu nhảy vọt qua cửa sổ nhà gã rồi trốn đi mất hút...Jungkook sau khi bị đạp sang 1 bên liền nhanh chóng đứng dậy nhưng đó lại không phải chuyện dễ, cú đạp đó của cậu mạnh mẽ đến lạ, nó khiến gã dường như choáng váng không đứng nổi.

Phải đến 1 lúc sau gã mới có thể đứng vững được, nhưng khi đó cậu đã chạy xa.

Nhìn lại theo hướng cậu đã chạy, gã thấy có 1 tờ giấy nhỏ rơi trên sàn nhà."

Park Jimin...23 tuổi...

"- Ra là danh thiếp :)))Gã cười nhẹ, ánh mắt hiện lên tia gian xảo....

đã lâu rồi Jungkook mới cảm thấy sự thú vị từ 1 người nhiều như thế.

Giải được câu đố của gã thì chắc hẳn không hề tầm thường chút nào.

IQ chắc cũng cao lắm.... mà còn nguồn sức mạnh khi nãy nữa.

Lúc đầu gã vẫn kiểm soát được tình hình cho tới khi bị cậu đạp sang 1 bên.

Jungkook cảm nhận được thấy rõ, cú đá đó mạnh hơn những cú đá trước khi của cậu rất nhiều...Gương mặt xinh đẹp, vóc người cân đối, IQ thiên tài, sức mạnh bí ẩn... thật là 1 người con trai làm gã thích thú...

- Nhóc con thật thú vị !

Ta sẽ tìm ngươi lần nữa...

Gã nhếch môi nhìn vào xa xăm, đăm chiêu suy nghĩ gì đó....

Cuộc sống cậu từ đó lật sang trang mới...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
4


Vừa chạy xa khỏi nhà gã sát nhân điên loạn kia, cậu liền ngồi bịch xuống đất thở dốc.

Tựa người vào gốc cây to, ngước mặt lên nhìn bầu trời quang đãng, đôi mắt khẽ nhắm hờ mệt mỏi, ngực trái phập phồng mãnh liệt, cơ thể mềm nhũn rã rời...Nhớ lại đoạn kí ức khi nãy làm cậu khẽ rùng mình toát mồ hôi lạnh.

Thật nguy hiểm mà...

Đáng ra không nên đi giải cái mật mã gì đó thì hơn, mà một khi giải rồi là cậu rất tò mò xem nơi của gã ấy ra sao nên đành liều 1 phen, ai dè mém nữa là tiêu rồi T.T Những người khác tại sao không đi cùng cậu ?

Đơn giản vì họ chả tin là cậu vừa cầm tờ giấy lên suy nghĩ một lát là ra đáp án liền trong khi họ giải mãi chẳng ra.

Họ nghi ngờ cậu nói láo để chơi khăm họ !

Một số khác lại nghi ngờ rằng cậu lại chính là thủ phạm ??

Chả biết họ nghĩ gì mà đi nói vậy nữa.

Nhưng dù sao thì cậu đã tìm ra đáp án nên họ ép buộc cậu phải đi trước một mình để chứng minh là cậu đã đúng.

Mà điều quan trọng là tại sao chỉ có mình cậu đi chứ !!!

Không ai đi cùng cậu thì ai sẽ làm nhân chứng ??

Cậu cũng đã nói nhưng chả ai dám đi cả !!

Thật là bực mình nha~
Thế là cậu đành đánh liều vậy.

Quay lại thực tại:Mong là gã ấy sẽ không đuổi theo cậu nữa.

Bây giờ mệt mỏi quá rồi, đành ngủ đại 1 giấc vậy, dù gì khu này cũng khá ít người qua lại nên ngủ tạm ở gốc cây này chắc không sao đâu ha...

Nói rồi cậu hít một hơi dài, đôi mắt từ từ khép dần xuống...

Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc vàng nhạt khẽ lay động trong cơn gió.

Thiếu niên tuyệt mĩ đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhẹ nhàng...thuần khiết
.... như một thiên thần lạc giữa trần gian.

Vẻ đẹp tinh tế, nhẹ nhàng ấy toát ra từ cơ thể người thiếu niên khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại ngắm trọn nó như đang ngắm nhìn một tuyệt tác mà thượng đế đã ban xuống cho con người vậy.

Mấy giờ sau...

Hàng lông mi khẽ rung động, đôi mắt dần hé ra.

Cựa mình vươn vai một hồi, cậu nhìn xung quanh...- A !

Trời tối mất rồi !!!

Mình đã ngủ bao lâu thế nhỉ ?

Khi nãy trời vẫn còn sáng mà ??

Vội vàng đứng lên, bỗng bên vai truyền đến 1 trận tê dại.

Chắc là do ngồi lâu quá.

Vươn vai vài lần, xem ra đã bớt rồi.

Trời Seoul về đêm thật lạnh, nó khiến cậu rùng mình.

Nhưng thật ra cậu thích cái lạnh này, nó làm cậu dễ chịu ra.

Bỏ tay vào túi áo, rảo bước trong đêm.

Đường phố âm u, ít ánh đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo trên kia.

Bầu trời ở đây nhiều sao quá !!

Thật đẹp...

Mãi lo ngắm nhìn, cậu không để ý rằng có người đang theo dõi phía sau...

Khi nãy trời tối nên Jungkook bắt đầu hành trình đi săn như thường lệ.

Nhưng tối nay gã quyết định sẽ tìm ra nơi ở của cậu.

Không có gì to tát.

Chỉ là gã muốn... thử cậu vài lần xem cậu có thông minh thật sự hay không thôi.

Nhưng mà vừa đi được 1 quãng lại thấy bóng dáng nhỏ bé mập mờ đằng xa.

Lúc đầu cứ nghĩ mình nhìn lầm nhưng không...Vậy là quyết định đi theo cậu để sẵn tiện mò ra nhà cậu luôn :))
Thật ra với IQ cuả Jungkook thì việc này khá dễ nhưng khi thấy cậu thì lòng gã dâng lên cảm giác thú vị :)) thế là quyết định theo luôn :))

Có lẽ về sau Jimin sẽ khổ dài dài...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
5


Cậu rảo bước trong màn đêm, con đường dài loằn phía trước tối đen bất tận... người ngoài nhìn vào cư nhiên sẽ cảm thấy bóng lưng nhỏ bé ấy cô đơn lạ thường, một mình lặng lẽ bước đi trong đêm...Nhưng cậu lại hoàn toàn không cảm thấy thế...

ở 1 mình là thoải mái nhất, không ai phán xét hay nói năng gì cả, được tự do là chính mình....

Trời đêm phảng phất hương vị hơi nước nhè nhẹ, gió cũng bắt đầu nổi lên..... xem ra mưa sắp đến.

Ở đây cách nhà còn khá xa, đành chạy nhanh ra khỏi khu này kiếm mái hiên nào đó trú tạm vậy, khu này vắng vẻ đến rợn người, mà xung quanh chẳng có nơi nào để trú tạm cả.Dù gì bây giờ trời cũng khá tối rồi, mấy tiệm tạp hóa chắc đã đóng cửa hết, chạy ra khỏi đây rồi trú tạm đâu đó chắc không sao đâu...

Thế là cậu chạy nhanh về phía trước, cậu cứ chạy mãi chạy mãi...

Trời càng chuyển gió mạnh hơn mang theo vài đợt hơi nước khiến cậu cảm thấy lạnh thấu xương.

Chạy nhanh khiến cơ thể nóng lên và ra mồ hôi trong khi gió thì cứ tiếp tục thổi làm da cậu tê dại.

Cái cảm giác bên ngoài lạnh buốt đến run cả tay mà bên trong nóng đến vả mồ hôi này thật không dễ chịu chút nào.

Phải nhanh chóng tìm ra nơi nào đó....

A ! thấy rồi !!

Phía trước có 1 tiệm tạp hóa nhỏ !

Mái hiên vừa đủ để 3 người đứng.

May quá...

Chạy tới đó, đứng lại thở dốc 1 hồi, xem ra đã đỡ hơn.

Trời bắt đầu nhỏ vài giọt mưa li ti sau đó mưa dần nặng hơn.

Trên mái hiên mưa rơi lộp bộp thật ồn ào.

Mái hiên vốn dĩ chỉ dùng để trú tạm nên không tránh khỏi việc bị ướt đôi chút mặc dù cậu đã cố gắng đứng nép sát vào trong.

Cứ như thế mà ướt cả ống quần, từng đợt gió lạnh cứ ùa vào làm cậu khẽ run lên, da thịt lạnh ngắt tê dại.

Thề là chưa bao giờ nghĩ cậu lại rơi vào tình huống này.

Cậu vốn không thích phải đứng ngoài trời mưa giông như thế này.

Bình thường chỉ thích ngắm mưa thôi.

Còn việc phải đứng ngoài mưa thì hoàn toàn không thích.

Trong cơn mưa lạnh lẽo đến đáng sợ...

Đứng được 1 lúc, trời vẫn chưa tạnh mà có dấu hiệu nặng hơn.

Cứ kiểu này sẽ kéo dài hơi bị lâu à...

Bỗng nhiên từ xa, cậu trông thấy bóng dáng của 1 người nào đó đang tiến lại đây, chắc cũng trú tạm giống cậu, nhưng người đó làm gì vào lúc tối thế này ??

Mà kệ đi, có thêm người đứng đây bớt cô đơn ^^Người đó bước lại, trên người mặc toàn là màu đen, còn đeo cả khẩu trang trông thật bí ẩn nga~ Đứng kế bên cậu, anh ta cao hơn cậu cả 1 cái đầu, thân thể to lớn vạm vỡ...

Cậu nhìn 1 lát rồi bắt chuyện:
- Xin chào, không phiền nếu tôi nói chuyện với anh 1 lát chứ ^^Người đó quay qua nhìn cậu, khóe mắt hơi cong lên trong chốc lát rồi nói:
- Xem ra cậu hành nghề cảnh sát nhỉ ?Cậu ngạc nhiên nhìn người bên cạnh rồi thán phục:
- Anh hay nhỉ.

Tôi mới nói có 1 câu đã biết tôi làm cảnh sát !!

Khả năng quan sát và suy nghĩ không tệ.

1 like :))
Người đó hơi ngạc nhiên rồi tiếp tục:
- Chỉ là cách cậu giao tiếp khá giống cảnh sát đang tra hỏi thôi.

Rồi suy nghĩ trong đầu
"Nếu là bọn người tầm thường kia thì khi khi nghe tôi nói vậy thì sẽ trả lời kiểu như "sao anh biết ?"

Hay đại loại như vậy, còn em lại trả lời theo 1 kiểu hoàn toàn khác.

Cứ như em đã biết trước là tôi sẽ nói như thế vậy... quả thật thú vị.

Tôi để ý không lầm người mà"

Sau đó cậu và người đó trò chuyện khá nhiều thứ để giết thời gian.

Lúc cậu nhìn lại thì trời cũng đã tạnh, vội chào tạm biệt người đó rồi chạy đi.

Cậu cũng thật tiếc vì không thể cùng anh ta trò chuyện lâu hơn...

Nhìn bóng lưng nhỏ bé chạy đi, gã tháo khẩu trang ra.

Đôi mắt ánh lên nét cười hiện rõ.

Khóe môi vô thức nâng lên thành đường bán nguyệt hoàn hảo.

Nói chuyện với em 1 lúc, tôi lại khẳng định chắc rằng, em không hề tầm thường như lũ người kia.

Cách nói chuyện khá thông minh và lưu loát.

Dễ gây thiện cảm với người khác.

Mà quan trọng là tôi cảm nhận được em với tôi có gì đó khá hợp với nhau ^^ có lẽ tôi nên tìm hiểu em thêm...
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
6


Cậu chạy đi và khuất sau màn đêm, để lại phía sau lưng, gã đang nhìn cậu và mỉm cười bí hiểm.

Nhưng ai biết được.....cậu cũng vậy...

Cậu không ngốc đâu nhé !

Thật ra cậu đã nghi vấn tên đó là JK ngay từ lần mà hắn đi tới gần cậu rồi.

Có ai mà ăn mặc trùm kín mít từ đầu tới chân và lang thang giữ đêm tối như vậy.

Hành tung bí ẩn như thế thật là mờ ám.

Vả lại bây giờ là thời điểm đi săn thích hợp cho hắn.

Và khu này cũng gần khu nhà hắn.

Có lẽ lúc nãy tên đó định đi giết người nhưng thời tiết bỗng nhiên mưa nặng hạt nên hắn đành trú tạm giống cậu.

Thật ra tất cả chỉ là suy đoán cho đến khi tên đó đứng bên cạnh cậu.

Lúc hắn nhìn vào mắt cậu thì cậu đã khẳng định chắc chắn rằng đó là JK vì đôi mắt lạnh lẽo kia ngoài hắn ra thì không còn ai có nữa.

Cậu cảm thấy đôi mắt hắn có 1 cái gì ấy rất khó đoán, cảm xúc phức tạp.

Suy ra nhìn thì khó biết được hắn đang nghĩ gì nên cậu quyết định nói chuyện với hắn để hiểu rõ hơn.

Thế là cậu cố tạo ra 1 lớp mặt nạ thân thiện hết mức để tiếp cận hắn.

Nói chuyện được một hồi thì cậu rút ra kết luận là tên này vốn dĩ cách trò chuyện rất khôn ngoan.

Thảo nào qua mặt được cảnh sát nhiều lần như vậy.

Nhưng bây giờ cậu đã ra tay rồi !

Sẽ không có chuyện qua mặt được nữa đâu nhá :)) cậu nhất định sẽ tống hắn vào tù !!

2 người, 2 cách nghĩ khác nhau... nhưng luôn tìm cách tiếp cận đối phương.... nhằm những mục đích hoàn toàn trái ngược nhau... liệu họ có hoàn thành mục đích cá nhân của mình ? .....

_________Au: Đệt sao chương này ngắn vãi loz thế @.@ Não ta !!

Noooo !!!

Nó đi chơi cmnr !!!

Đang trong thời gian chờ nó quay về :))
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
7


Comeback sau hè là cả 1 combo đè Au muốn tắt thở : bài tập về nhà, suy nghĩ cho tương lai, áp lực kiểm tra, thi tuyển sinh, camera đối diện thẳng mặt, thầy cô khó khăn....

Khiến cho việc ra chap mới dần như bị đóng thành 1 lớp băng vĩnh cửu ngàn năm...Tui khổ quá mà TvT___________________Màn đêm tĩnh mịch, huyền bí đến lặng lẽ.

Seoul - ban đêm là lúc những cuộc vui mới thực sự bắt đầu... quán bar lên nhạc, thành phố xập xình những ánh đèn chói mắt...

Nhưng cũng là thời khắc bộ mặt thứ 2 của con người được lật tẩy rõ nhất...

Sâu trong lòng thành phố xinh đẹp ấy ẩn giấu những tội ác kinh hoàng chưa được hé lộ.

Một nơi phát triển bậc nhất thì luôn kéo theo sau đấy là sự lụi tàn... không có 1 sự tốt đẹp nào mãi mãi cả...Gã đã quá hiểu cái định luật trên, thứ gì rồi cũng có mặt ác của nó.

Lũ người luôn cười tươi bắt chuyện với bạn biết đâu lại là kẻ thù ?

Lòng người khó ai đoán trước được.

Ai đó tốt với mình đều có nguyên do cả.

Chẳng 1 ai mang bộ mặt thánh thiện mà tâm hồn trong sạch cả.

Mọi thứ đều đội lên mình 1 lớp mặt nạ của sự giả dối hoàn hảo...Tình yêu có 7 chữ... thì phản bội cũng thế...

Sự thật có 6 chữ... thì giả dối cũng vậy...

Bạn bè có 5 chữ... vâng, kẻ thù cũng thế
Cười có 4 chữ... thì khóc cũng vậy...

Yêu có 3 chữ...

ừ thì hận cũng thế...

Cuộc sống... luôn có 2 mặt của nó...

Gã thực không muốn trái với lẽ tự nhiên nhưng những thứ đó khiến gã cảm thấy kinh tởm và buồn nôn.

Gã muốn diệt sạch hết tất cả chúng !

Lột nát lớp mặt nạ giả tạo kia.

Khi con người nhận ra mình sắp phải đối mặt với cái chết, tử thần đang đứng trước mặt của mình thì bọn chúng sẽ bất chấp tất cả.

Bạn biết không ?

Lúc đó bộ mặt thực sự của chúng mới được lộ diện !

Nó thèm khát sự sống đến mức kinh tởm !

Kể cả việc phải hy sinh cả đồng loại của mình...

Nếu đặt cho chúng 1 câu hỏi rằng :
"Bạn muốn hy sinh mình để mọi người được sống hoặc bạn được sống và mọi người phải chết thì bạn chọn cái nào ?"

Kẻ sẽ chọn mình hy sinh cho mọi người sống vì chúng theo cái lí lẽ "chết huy hoàng hơn sống ích kỷ" thì rõ rằng đang nói dối !

Nếu chúng đang trên bờ vực của sự sống và cái chết thì chúng sẽ không ngần ngại chọn lựa số 2 để cái mạng dơ bẩn của chúng được sống đấy...

Haha...

đồ 2 mặt... nhưng đấy mới đúng là con người chứ !

Trành dành và sẵn sàng loại bỏ đồng đội để giúp ích cho bản thân...Từ lâu thế giới đã mục nát như thế rồi...

Gã luôn có suy nghĩ tiêu cực về cái thế giới này như thế đấy...Nhưng từ lúc gặp cậu... cái cậu thiếu niên thú vị ấy...trong 1 khắc gã liền muốn chà đạp lên cậu !!

Cậu luôn miệng nói vì công lí hay gì ấy.

Từ lúc đó gã đã muốn lột bỏ câu nói ấy ra xem thật sự là cậu muốn làm vì công lí thật hay không ?

Muốn bảo vệ thế giới đổ nát này sao ?

Gã chỉ đang "dọn rác" thôi mà ?

Tại sao lại ngăn cản ?

Gã cảm thấy được câu nói ấy khiên quyết cỡ nào, dũng mãnh cỡ nào.

Nhưng làm sao biết được thật ra cậu đang suy nghĩ gì ?

Gã muốn xem bộ mặt thật của cậu như thế nào ?

Gã cảm nhận được tâm hồn cậu có 1 khoảng gì đó....rất trong sạch ?

Thực sự gã chưa bao giờ nhìn nhận ai như thế cả, kể cả bố mẹ mình...

Ấy vậy mà 1 viên cảnh sát lạ hoắc lại khiến gã phải suy nghĩ như vậy thì thực là thú vị đi !

Gã muốn tìm hiểu cậu !

Muốn xem xét xem liệu gã có đoán đúng hay không.

Tại sao trong một đống hoang tàn đổ nát lại mọc lên 1 đóa hoa xinh đẹp như vậy ?

Nó tỏa sáng như tâm điểm đẹp đẽ của một nơi đã lụi tàn... một bông hoa đáng trân trọng, xinh đẹp đến mức đáng bị chà đạp...

Nhưng liệu đó có phải sự thật không ?

Ai biết được chứ...
....
 
[ Kookmin ] [ H ]Gã Sát Nhân Cuồng Loạn Và Viên Cảnh Sát Xinh Đẹp
9


Hai ngày sau, Jungkook bị đưa đến buồng giam, nơi giam giữ những tội phạm khét tiếng của Seoul...Nếu như lẽ thông thường thì 1 phòng chứa 6 phạm nhân, nhưng vì lí do nào đó mà chỗ này chỉ có mình gã.

Không sao, vậy cũng tốt !

Mình ta 1 giang sơn, không ai làm phiền !Vừa bước vào là gã đã lười biếng nằm ườn ra tấm nệm trải dưới đất.

Tuy không êm như ghế sofa nhà gã nhưng như vậy cũng không sao.

Ráng chịu cực tí hoy ^^Chờ lũ kia đi xa, gã khẽ liếc lên cái camera ở góc kia rồi quay mặt sang nơi khác...

*Lớp hóa trang trên mặt gã cũng cần phải thay trong ít nhất 1 tháng.

Nên gã không thể cứ cải trang hoài được, thế nên đã mang theo vài dụng cụ để thay lớp ngụy trang mới.

Nên nếu thay lộ liễu thì sẽ bị phát hiện, trong khi phía cảnh sát "có người" đã thấy mặt của gã.... nên chỉ cần tìm điểm mù của camera rồi thay đi nhanh chóng là xong.______%%%______Vài tiếng sau, Jungkook đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng đế giày cộp cộp xuống đất rồi dừng trước song sắt nơi giam giữ gã.

Jungkook lười biếng khẽ lay người qua.

Bất chợt, hình ảnh cậu nhóc cảnh sát nhỏ kia đập ngay vào mắt gã, gã thoáng ngạc nhiên.

Cậu nhóc mỉm cười cuối đầu chào rồi nói:
- Chào đại thúc !

Gặp lại chú rồi.

Gã hơi ngây người trước nụ cười của cậu nhưng sớm trấn tĩnh, chỉnh lại tông giọng rồi nói:
- Cậu cần gì sao ?Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Không có gì đâu chú !~ Chỉ là... tôi sẽ là quản ngục ở chỗ chú, mong chú hợp tác nhé !^^
- À.... vậy thì làm việc tốt nhé.

À cảm ơn cậu chuyện ngày trước.

Nói rồi gã khẽ cười...

- Không sao đâu chú ạ ^^ chỉ là chuyện tôi nên làm thôi :) vả lại tôi thực sự đồng cảm với chú... chuyện gần như vậy đã xảy ra với tôi mà...

Nói tới đây, nụ cười cậu đã tắt, gương mặt thoáng buồn đi...

Tuy gã không phải người tinh tế nhưng biểu hiện trên mặt cậu xem như khá rõ đi...Gã đứng dậy và bước đến trước song sắt, khẽ đưa tay ra và chạm nhẹ vào đỉnh đầu của cậu rồi nói:
- Nếu cậu muốn... hãy tâm sự với tôi.

Cậu ngước mặt lên, thoáng ngạc nhiên, khoảng khắc tay gã vừa chạm vào đầu cậu... hơi nhiệt ấm áp từ bàn tay to lớn ấy lan truyền đến từng sợi tóc mỏng manh của cậu... cảm giác tựa hồ bình yên đến lạ... khiến cậu dường như mềm nhũn đi...Cậu chớp mắt rồi khẽ cười, quay người ra sau dựa vào thanh sắt.

Gã cũng quay người ra sau, bàn tay to lớn rời khỏi đầu cậu... nhưng mang theo 1 sự tiếc nuối kì lạ giữa đôi bên?

2 tấm lưng 1 lớn 1 nhỏ tựa vào song sắt lạnh lẽo của buồng giam.

Không gian như lắng đọng đi...

Cậu im lặng 1 chút rồi kể:
- Chú biết không, hồi ấy tôi từng là 1 kẻ hời hợt, bất cần và không quan tâm đến xung quanh.

Tôi chưa bao giờ quen quá nhiều bạn bè, nhiều khi tôi như 1 kẻ cô độc trong lớp học vậy... tôi đã từng nghĩ thanh xuân của mình rồi cũng sẽ bình yên như mặt hồ như thế, và rồi nó sẽ trôi qua nhàm chán và phai mờ không đọng lại 1 kỉ niệm tươi đẹp nào...Nhưng tôi đã lầm...

Mùa xuân năm đó, cô ấy xuất hiện...

Kể từ ấy, trong tôi rạo rực 1 cảm giác gì đó rất lạ...

Lần đầu tiên tôi cảm giác được trái tim trong lồng ngực đập nhanh mỗi lúc cô ấy nhìn tôi, lần đầu tiên tôi có cảm giác bồi hồi và nhung nhớ mỗi lúc tôi và cô ấy rẽ ra 2 phía đối lập nhau trên đường về, lần đầu tiên tôi bối rối và xấu hổ khi cô ấy cười với tôi... tất cả cảm giác đó, tôi chưa 1 lần trải qua... nó mới mẻ lạ thường...

Và sau này tôi biết được...

đó là yêu
Tôi vốn dĩ có tính rất kiên quyết và biết chấp nhận.

Tôi cần thời gian để xác minh tình cảm của bản thân.

Vì thế, gần 6 tháng sau tôi khẳng định chắc chắn là mình đã yêu cô ấy.

Lúc nhận ra tình cảm của mình, tôi liền thổ lộ với cô ấy.

Chú biết không ?

Khi đó, cô ấy đã cười rất tươi và nói lại với tôi rằng :"Mình đồng ý, mình cũng để ý cậu từ lâu rồi"Lúc đó, tôi vô cùng mừng rỡ, trái tim không hề tự chủ được mà nhảy cẫng lên trong niềm hạnh phúc.

Ôm chặt cô ấy vào lòng rồi nói "cảm ơn"... thực sự khi đó tôi không biết phải nói gì hơn... lần đầu tiên tôi vui đến thế... lần đầu tiên tôi cười nhiều như vậy...

Nói đến đây, cậu dừng lại, khóe môi vô thức nhếch lên thành vòng bán nguyệt hoàn hảo...

Gã bây giờ mới nói:
- Đúng là... không gì đẹp bằng mối tình thời thanh xuân ngây dại và non nớt nhỉ...?

Cậu khẽ cười :
- Chú nói đúng...

đó là hồi ức tươi đẹp nhất trong thanh xuân nhàm chán của tôi đấy...

1 mối tình say đắm...

đến giờ tôi vẫn không ngờ được rằng 1 người hời hợt như tôi lại có thể yêu sâu nặng như thế... nhưng tôi đã thực sự làm vậy...

Rồi cậu kể tiếp:

........
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back