- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Chương 9
Chương 9
Số lần tử vong: +4Tomioka Giyu, được Sabito cõng trên lưng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong làn khí tức khiến người ta yên tâm.Dù mơ hồ cảm thấy như mình đã quên điều gì đó, nhưng khi đang mơ màng muốn tỉnh dậy vì cảm nhận được sự lay động, thì giọng nói ấm áp của Sabito lại kéo cậu trở về giấc mộng ngọt ngào."
Ngủ đi, có tớ ở đây rồi."
Có Sabito ở đây... chắc chắn sẽ không sao đâu nhỉ?
Mà nghĩ lại, cậu đã bao nhiêu lần bị Sabito đánh ngất rồi?
Từ khi tiến vào Vô Hạn Thành đều chiến đấu triền miên, cho dù là cậu cũng đã hơi mệt mỏi về tinh thần...Cơn buồn ngủ như màn sương mỏng len lỏi khắp trí óc, Tomioka Giyu cảm thấy mình cứ rơi dần, rơi dần... cho đến khi có người đỡ lấy lưng cậu.Khí tức lạ khiến cậu bừng tỉnh, đôi mắt mở to phát ra sát khí trong thoáng chốc, khiến người đang đỡ cậu cũng giật mình sợ hãi.Tomioka Giyu nhìn quanh — có một nhóm người trông hơi quen nhưng không rõ là ai đang đứng gần đó.
Cậu thì đang nằm trên lưng Sabito, có người đang cố đỡ cậu xuống một cách ổn định.Sabito chẳng phải đã chết từ kỳ tuyển chọn rồi sao...?
Đầu óc vừa ngủ dậy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong ký ức mơ hồ, cậu đã vượt qua tuyển chọn từ nhiều năm trước và đang giữ chức Thuỷ Trụ...Khoan đã?
Nhưng sau khi Tanjiro biến thành quỷ và cậu bị đánh văng đi, dường như lại quay về thời tuyển chọn, rồi còn có ký ức về việc Sabito chết đi chết lại nhiều lần nữa...Cái đầu vừa tỉnh ngủ còn chưa thể theo kịp mọi chuyện, nhưng ỷ vào người trước mặt là Sabito, Tomioka Giyu thẳng thừng hỏi ra những gì mình đang nghĩ trong đầu: "Cậu còn sống sao?"
Người đang đỡ Tomioka Giyu từ trên lưng Sabito xuống suýt thì làm rớt cậu ra ngoài vì quá chấm động.
Bình thường thì ai lại nói vậy với người vừa cứu mạng mình chứ?!Sabito chớp mắt, rồi cố nén nụ cười đang muốn tràn ra vì bộ dạng ngủ đến choáng váng của Giyu, không để cậu mất mặt trước mọi người, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự vui vẻ: "Tất nhiên rồi.
Câu hỏi này chúng ta đã bàn đến trước khi cậu ngủ rồi, nhớ không?"
Ký ức và lý trí của Tomioka Giyu dần dần quay trở lại theo thời gian.
Cậu khẽ "ừ" một tiếng, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đã đến chỗ cho người còn sống sót do Sabito dựng lên, liền nhíu mày đầy nghi hoặc: "Trên đường các cậu không gặp con quỷ nào sao?"
"Không có gì to tát cả."
Sabito đỡ Tomioka Giyu ngồi vững, rồi vỗ nhẹ lên cái đầu còn dính đầy bụi đất vì cú ngã lúc nãy của cậu, có vẻ như đang định tiếp tục đi tuần tra.Murata ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ bên tai Tomioka Giyu: "Làm gì có chuyện 'không có gì to tát' chứ, Sabito thực sự siêu lợi hại luôn ấy—!
Dù cõng người trên lưng, chém quỷ vẫn êm ru như xắt rau ấy, mà người trên lưng còn không hề tỉnh lại nữa cơ..."
Murata mới nói đến đó thì nhận ra "người trên lưng" kia chính là Tomioka Giyu, và chuyện quỷ đến mà còn ngủ say như chết thì rõ ràng không phải điều gì đáng khoe khoang cho lắm..."
Ừ.
Sabito thực sự rất lợi hại."
Câu trả lời nghiêm túc của Tomioka Giyu lại khiến Murata hơi ngượng ngùng.
Cậu ta thu lại thái độ hưng phấn, rồi cùng nhìn về phía Sabito — người đang trao đổi gì đó với người đội trưởng."
Cậu vẫn định tiếp tục đi tìm người à?"
Giọng lo lắng và đôi mày nhíu lại của đội trưởng trông chẳng khác gì hình ảnh trong ký ức của Tomioka Giyu, và câu trả lời của Sabito cũng không sai lệch chút nào: "Những người có thể canh gác đều đã kiệt sức cả rồi đúng chứ?"
Tomioka Giyu nhìn chằm chằm vào quầng thâm xanh sẫm dưới mắt Sabito.
Dù ánh sáng ở đây không quá rõ ràng nên không dễ nhận ra, nhưng với tính cách luôn to tiếng hô hào kiểu "Đàn ông thì phải..." của Sabito, thì giọng nói trầm thấp thế này rõ ràng không chỉ là để tránh gây chú ý với lũ quỷ — mà còn vì cơ thể cậu ấy đã bắt đầu mệt mỏi.Cậu cứ thế nhìn Sabito hồi lâu.
Thấy Sabito không có ý định bắt chuyện gì thêm với cậu mà cứ thế quay người rời đi thì Tomioka Giyu đành phải mở miệng gọi để ngăn đối phương lại: "Sabito."
"Sao thế?"
Sabito quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tomioka Giyu rồi chợt hiểu ra: "Nếu Giyu thấy cô đơn thì cứ ở lại đây với Murata cùng bảo vệ mọi người.
Sắp tới chúng ta cũng có thể xuống núi rồi."
"Không phải..."
Cậu không muốn ở lại đây, để một mình Sabito đi đối đầu với Quỷ tay rồi lại bị hắn tàn nhẫn sát hại.
Tiếc rằng cậu không giỏi ăn nói, nên chẳng nghĩ ra được lý do nào đủ thuyết phục để khiến Sabito ở lại, nhường phần chiến đấu cho mình."
Vậy thì là sao?"
Sabito quay lại hai bước, cau mày khó hiểu.
Với người không quen biết cậu thì sẽ tưởng rằng cậu đang tức giận.Tomioka Giyu cố nén lại phản xạ muốn lùi về sau, vừa hay lúc liếc đi nơi khác thì nhìn thấy thanh kiếm của Sabito, trong đầu bỗng lóe lên một ý, liền vội vàng nói: "Thanh kiếm của cậu...
Dạo gần đây dùng suốt, nên kiểm tra lại tình trạng thì hơn, đúng không?"
Suýt nữa thì cậu đã nói thẳng rằng kiếm của Sabito có vết nứt... trong khi thực tế, đến giờ cậu vẫn chưa từng thấy nó hỏng, làm sao lại biết được là có vấn đề?Sabito dừng bước, nhìn chằm chằm vào Tomioka Giyu lâu hơn mức bình thường...Dù trên gương mặt vẫn giữ vẻ vô cảm, nhưng ở góc độ mà Sabito không thể nhìn thấy, Tomioka Giyu lại hơi bất an mà co nhẹ các ngón tay, chỉ khi khẽ nắm lấy ống tay áo của chiếc haori, cậu mới trấn tĩnh được để nhìn thẳng vào Sabito."
Cũng đúng nhỉ..."
Sabito nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, như thể ánh mắt chăm chú vừa rồi chỉ là ảo giác của Tomioka Giyu vậy.
Cậu rút kiếm khỏi vỏ theo lời Tomioka Giyu, sau khi kiểm tra kỹ, quả nhiên phát hiện một vết nứt nhỏ:"Để tớ đi hỏi xem có ai có thể cho mượn kiếm không."
Tomioka Giyu khẽ thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo đã bị vò nhăn ra.
Đến khi Sabito mượn được một thanh kiếm còn lành lặn từ một người bị thương, Tomioka Giyu mới giả vờ vô tình đề cập: "Kiếm của tớ cũng bị nứt, cậu có thể giúp tớ mượn một thanh không?"
Nghe vậy, Sabito khựng lại.
Khác với ký ức trong đầu Tomioka Giyu, lần này Sabito sau khi gắn kiếm mới vào thắt lưng thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu.
Nếu Giyu ở lại trong trại, có người canh gác thì cũng không cần dùng đến kiếm."
"Vậy à..."
Tomioka Giyu cúi đầu.
Tình huống không đi đúng như dự tính khiến cậu trở nên bồn chồn, nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo để tính toán phương án khác.Sabito gật đầu chào mọi người rồi quay người định rời đi, Tomioka Giyu liền chớp lấy cơ hội, ra tay định đánh ngất Sabito từ phía sau cổ.Không ngờ Sabito lại né được."
Cậu định làm gì vậy, Giyu?"
Sabito hạ giọng hỏi, nơi khóe môi kéo lên theo vết sẹo xéo từ dưới lên trên.
Trong đôi mắt tím mang sắc hoa tử đằng ánh lên vẻ cảnh giác và thất vọng, nhưng lại không hề ngạc nhiên như thể từ đầu đã đoán trước được Tomioka Giyu sẽ làm gì đó.Khi nhìn rõ ánh mắt ấy của Sabito, Tomioka Giyu siết chặt môi, cảm giác như bị kim đâm vào.
Môi cậu vốn đã không có chút huyết sắc, giờ càng trở nên tái nhợt.Thế nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn bao giờ hết, như chim ưng khóa chặt con mồi, ra tay cực nhanh, chớp thời cơ đưa tay chụp lấy thanh kiếm mà Sabito vừa cố định bên hông.Sabito nghiêng người tránh né, định nhảy lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Nhưng Tomioka Giyu lập tức đổi thế, không chụp mà kéo để nắm lấy chân phải của Sabito rồi giật mạnh xuống đất.Nhanh quá—!
Sabito kinh hoảng trong lòng.
Thầy Urokodaki dạy họ kỹ năng chiến đấu với quỷ bằng kiếm là chính, chứ không thiên về đấu tay không...
Nhưng Giyu không phải quỷ, mà nếu có thể, cậu cũng không muốn rút kiếm đối đầu với Giyu.Không còn cách nào, Sabito chỉ đành chuẩn bị thế ngã khi bị kéo xuống.
Sau cú đập mạnh xuống đất, cậu lăn một vòng sang bên, thuận thế dùng chân trái đá vào bụng Tomioka Giyu.Cứ nghĩ Tomioka Giyu sẽ né, Sabito đã dùng toàn bộ sức lực cho cú đá này nhưng không ngờ đối phương cứ thế chịu đòn trực diện, tay trái vẫn kiên quyết vươn đến thanh kiếm của Sabito...Sabito bắt đầu hoảng loạn, không thể giữ được bình tĩnh.
Cậu nhớ rõ rằng Tomioka Giyu có không ít vết thương ở ngực và bụng — bình thường với cú đá vừa rồi, ít nhất cũng sẽ bầm tím, không biết lần này có khiến vết thương nặng thêm không.Nhưng nghĩ như vậy lại càng không thể để Giyu giành được thanh kiếm.
Nhìn khí thế của cậu ấy vừa rồi, chắc chắn là muốn đánh ngất mình để mình nghỉ ngơi, còn cậu ấy sẽ thay mình đi cứu người và giết quỷ.Sabito cắn răng, lại nghiêng người tránh bàn tay trái của Tomioka Giyu đang với về phía eo mình nhưng không ngờ lần này lại vô tình lọt vào tầm đánh của tay phải.
Đòn chặt tay rơi đúng vào gáy Sabito.
Cộng thêm sự mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay, cậu nhanh chóng ngất xỉu.Tomioka Giyu đưa tay đỡ lấy cơ thể Sabito đang đổ xuống, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống đất.
Nhìn thấy lớp bụi bẩn phủ đầy trên người cậu vì cú lăn lộn khi nãy, Tomioka Giyu cởi haori của mình ra, đắp lên cho Sabito.Nếu cậu có thể bình an trở về, thì đợi sau này xin lại áo chị gái từ Sabito cũng chưa muộn.
Còn nếu không thể quay lại được... thì chiếc áo này với cậu cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.Cậu đã chuẩn bị tinh thần.
Nếu lý do khiến thời gian quay lại điểm Sabito cứu cậu là vì cái chết của chính mình, thì dù không biết còn có thể lặp lại bao nhiêu lần, mọi thứ đều có giới hạn.Nhưng dù phải chiến đấu với dòng thời gian bao nhiêu lần, cậu cũng nhất định sẽ tạo ra một thế giới nơi Sabito có thể sống sót.Ngay lúc cậu định gỡ bao kiếm trên hông Sabito thì người đội trưởng của nhóm canh gác cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản: "Khoan đã!
Cậu đang định làm gì?"
Tomioka Giyu ngẩng đầu lên nhìn.
Trận đánh vừa rồi họ hoàn toàn không xen vào được, cũng không hiểu sao hai người đột nhiên lại đánh nhau.
Nhưng người đội trưởng vốn đang cảnh giác tột độ vì sức mạnh Tomioka Giyu vừa thể hiện ra, khi thấy cậu tự cởi haori đắp cho Sabito để tránh bị cảm lạnh, thì vẻ nghi kỵ đó đã dịu đi.Lẽ ra phải kêu Murata đến ngăn không cho Tomioka Giyu tiếp tục, nhưng giờ cậu lại khựng lại, không bước tới nữa.
Dù sao, nếu có ngăn, thì với Tomioka Giyu, chuyện đó cũng chỉ là đánh ngất thêm một người mà thôi.Tomioka Giyu nhanh chóng tháo bao kiếm, đứng dậy, buộc nó vào hông mình, rồi cúi người trước hai người kia, nói: "Sabito nhờ các cậu chăm sóc."
"Tôi sẽ lấy mạng mình ra để bảo vệ mọi người."
Dù phải lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng sẽ dùng cơ thể này để chém giết quỷ, trở thành tấm khiên vững chắc không thể phá vỡ giữa Sabito và Quỷ tay."
Ê—!
Cậu nói gì vậy?!"
Người đội trưởng muốn hỏi rõ hơn, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Tomioka Giyu dần khuất xa, đành bực bội gãi đầu, chuẩn bị cõng Sabito chuyển đến gần khu vực có người hơn, đề phòng có tình huống khẩn cấp sẽ không phản ứng kịp."
Này, Murata, lại giúp một tay—" Vừa quay đầu lại thì thấy Murata đã rời đi theo hướng của Tomioka Giyu, còn không quên vừa chạy vừa quay lại xin lỗi: "Xin lỗi nhé, Tanaka!
Doanh trại đành nhờ cậu rồi!"
"..."
Người đội trưởng — Tanaka khẽ thở dài, để Sabito tựa một tay lên vai mình, nửa đỡ nửa dìu cậu vào khu trung tâm của trại.Có lẽ vì trong lòng quá không muốn ngủ, nên chỉ sau một lúc, Sabito đã bật dậy khỏi giấc mơ, suýt nữa thì đụng trúng Tanaka, người đang chuẩn bị nước để lúc Sabito tỉnh dậy thì có thể uống."
Giyu đâu?"
Giọng Sabito khô khốc, nhưng lại hỏi dồn dập, gấp gáp.
Tanaka vì tránh cú bật dậy bất ngờ ấy mà lỡ tay làm đổ chút nước, đúng lúc nhỏ xuống chiếc haori của Tomioka Giyu, trông như bị dính lên máu tươi."
Cậu uống nước trước đã nào..."
Tanaka vội nhét ly nước vào tay Sabito.
Nhưng thấy đối phương không có ý định bỏ qua nếu chưa được nghe câu trả lời, cậu chỉ có thể nghĩ thầm — cả đời mình đều phải lo toan vì mấy người này mất, nhưng mà... mạng sống này là họ cứu mà.Lại thở dài thêm lần nữa, cậu nói: "Cậu ấy đi tuần thay cho cậu rồi.
Nghỉ ngơi một lát đi đã — Ê!
Khoan đã!"
Không ngờ vừa nghe xong, Sabito đã đặt ly nước xuống một cách qua loa, chộp lấy kiếm của mình rồi phóng ra ngoài."
Trời ạ— mấy người học Hơi Thở của Nước đều giỏi cái trò không chịu nghe lời của người khác nói như thế đấy hả?!"
Tanaka tức đến mức hét lên, nhưng người có thể trả lời cậu thì đã chạy mất hút từ lâu rồi.——Viết đến chương 9, cuối cùng cậu đội trưởng cũng có họ rồi.Thiết lập cá nhân, nguyên tác không có, nhưng dù sao thì truyện này thiết lập riêng nhiều đến mức đếm không xuể rồi, tin rằng mọi người sẽ không để ý lắm đâu.Giả sử khi Giyu còn đang ngủ thì họ đã nói chuyện với nhau khá nhiều (ví dụ như về sinh mệnh, hơi thở, học từ ai, gặp nhau thế nào v.v...)Nhưng vì mấy cái mảnh vá đó không có thì chắc cũng không sao, nên tui không nhét vào truyện.
Tuy Sabito đã xin được một thanh kiếm khác từ người khác, nhưng kiếm của cậu ấy đã bị Giyu lấy mất rồi, nên lúc lao ra vẫn cầm kiếm cũ của mình (cười).Muốn được bình luận quá!!
Không có bình luận thì tui mất động lực mất thôi hu hu, tui đã đăng truyện liên tục bao nhiêu ngày rồi đấy, tui giỏi quá đi!!