Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu

(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Chương 19


Số lần tử vong: +6 "Chúa công đại nhân vẫn khỏe mạnh, thật sự là quá tốt rồi."

Kocho Kanae cúi đầu, vui mừng xen lẫn sự kính trọng, nhanh chân bước lên trước chào Ubuyashiki Kagaya: "Chân thành chúc ngài từ nay mọi việc thuận lợi."

Giọng nói mềm mại như cánh hoa của thiếu nữ khiến người ta bất giác thả lỏng cơ thể vốn đang căng cứng.

Ubuyashiki Kagaya mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn con, Kanae."

Ngài chậm rãi bước ra dưới ánh nắng, ánh mắt thong thả phác họa từng gương mặt của các Trụ: "Nửa năm không gặp, lại được thấy những gương mặt quen thuộc, ta thật sự rất vui."

Ánh mắt ngài cuối cùng dừng lại trên Rengoku Shinjuro.

Là người nhiều tuổi nhất ở đây, cũng là đồng đội giữ vị trí Trụ lâu nhất, kể từ sau khi phu nhân Rengoku qua đời người đàn ông trước mắt cứ như rơi vào một vũng bùn vô hình, không ngừng chìm xuống...

Không rõ rượu trong tay ông là sợi tơ nhện kéo giữ ông lại hay là vực thẳm kéo ông xuống sâu hơn.

Dù là nguyên nhân nào đi nữa, việc tinh thần suy sụp vì uống quá nhiều rượu cũng khiến chúa công của Đội Diệt Quỷ lo lắng.

Mỗi lần họp Trụ cột, ngài đều gắng gượng thân thể yếu ớt để nói chuyện nghiêm túc với đối phương.

Rengoku Shinjuro nhận ra ánh mắt quen thuộc ấy.

Dù sớm biết rằng mang theo bình rượu đến đây sẽ thế nào, nhưng để bị chúa công quan tâm ngay trước mặt những hậu bối xa lạ... thì cái đầu đã rối tung vì men say của ông cũng không thể chấp nhận nổi.

Vì vậy, ông đón lấy ánh nhìn ấm áp của chúa công và mở miệng: "Thấy chúa công đại nhân khỏe mạnh, chúng tôi cũng vô cùng vui mừng.

Nhưng trước buổi họp Trụ cột nửa năm một lần này, không biết ngài có thể giải thích lý do hai thiếu niên kia xuất hiện ở đây không?"

Ánh mắt sắc bén lướt qua cặp thiếu niên đang đứng sát nhau — Sabito và Tomioka Giyu.

Cậu thiếu niên mang vết sẹo trên mặt như một con sói con đầy cảnh giác, bị ánh nhìn như lưỡi dao đâm vào khiến toàn thân dựng lên gai góc nhưng vẫn cố kìm mình không manh động trước đối thủ mạnh hơn hẳn.

Còn cậu thiếu niên tóc đen thì giữ nguyên gương mặt lạnh như tiền, dường như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì, ánh mắt yên tĩnh rũ xuống.

Nhìn dáng vẻ đó, Uzui Tengen bất giác nhớ đến những ninja trong gia tộc mình, miệng thì luôn nói nhiệm vụ là trên hết.

'Hờ... mặt thì đúng là hào nhoáng thật, nhưng tính cách chẳng hào nhoáng chút nào...' Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Uzui Tengen, Sabito rời khỏi việc trừng mắt với Rengoku Shinjuro, chuyển sang nhìn Uzui Tengen rồi khẽ dịch người che đi tầm nhìn của đối phương.

Bị nhìn chằm chằm như thế, ngay cả Uzui Tengen cũng phải quay đi nhưng rồi chợt nghĩ: rõ ràng mình là tiền bối cơ mà, sao lại phải chột dạ?!

Thế là lại quay phắt đầu, trừng mắt lại với Sabito.

Kocho Kanae không khỏi thở dài trong lòng.

Cô hoặc đúng hơn là tất cả bọn họ đều biết rõ hai thiếu niên này là do chúa công triệu tập đến đây, khả năng cao là đã đạt điều kiện để trở thành Trụ.

Việc có hai người cùng lúc đạt tiêu chuẩn quả thật hiếm thấy, nhưng đối với Đội Diệt Quỷ vốn đang thiếu nhân lực ở hàng ngũ Trụ thì đây là chuyện tốt.

Những đồng nghiệp của cô hẳn cũng hiểu rõ điều đó hơn cô lại giàu kinh nghiệm hơn, vậy mà giờ đây từng người một đều cư xử ấu trĩ, nhất quyết phải "chào hỏi" bằng ánh mắt dữ tợn mới chịu.

Ubuyashiki Kagaya khẽ cười: "Chắc các con cũng đoán ra rồi, họ đã đạt điều kiện trở thành Trụ.

Nhưng—" Giọng nói đột ngột đổi hướng khiến Sabito bất giác căng cứng người.

Cậu thu lại ánh nhìn sắc bén đang quét khắp nơi nhưng khi vô tình liếc thấy gương mặt vô cảm của Tomioka Giyu, lại không khỏi sững sờ.

Từ khi nào mà người luôn theo sau mình với đủ loại biểu cảm sống động ấy, giờ ngay cả trước chuyện lớn như thế này cũng bình thản không gợn sóng?

Ubuyashiki Kagaya không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Sabito, tự tiếp lời: "Nhưng trùng hợp là họ cùng được một người thầy dạy dỗ, cựu Thủy Trụ Urokodaki Sakonji nên là đồng môn sư huynh đệ, đều sử dụng Hơi thở của Nước."

Bốn vị Trụ nghe vậy đều hơi trợn mắt, nước mắt của Himejima Gyomei lại tuôn nhiều hơn, miệng còn thì thầm một câu kinh văn.

Đồng môn sư huynh đệ mà lại thành ra như vậy thật quá đáng tiếc, quá đáng thương.

Vì chút danh lợi hiếm có mà trở mặt thành thù, trường hợp như thế trong thế gian khổ hàn này chẳng hề ít.

"Lần này mời họ đến, cũng là muốn hỏi ý mọi người, rốt cuộc ai đảm nhận vị trí Thủy Trụ thì tốt hơn?"

"..."

Rengoku Shinjuro im lặng.

Dù là ông khơi ra đề tài này nhưng không ngờ chúa công đại nhân lại muốn họ cùng nhúng tay vào vũng nước đục này.

"Ai cũng được thôi mà?

Dù sao thì kẻ nào không hào nhoáng mà chết trước thì chắc chắn không hợp làm Thủy Trụ.

Qua một thời gian, ai còn sống thì để người đó làm là được chứ gì?" — Uzui Tengen tỏ ra chẳng mấy hứng thú.

Trụ tuy có nhiều quyền hạn, nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao.

Đa phần thời gian đều là tuần tra một mình mà khi nghe tin đồn có Thập Nhị Quỷ Nguyệt xuất hiện thì cũng không thể trốn tránh, buộc phải đứng chắn trước hàng loạt hậu bối, trở thành chỗ dựa của Đội Diệt Quỷ.

"Hai người cùng làm cũng được mà?

Nếu hai người cùng đảm nhận, khối lượng công việc chắc cũng giảm bớt?"

Đề xuất của Kocho Kanae khiến mắt Sabito sáng lên.

Nếu có thể cùng Giyu làm Trụ, hẳn sẽ là chuyện rất tuyệt.

"Từ trước tới giờ chưa từng có tiền lệ hai người cùng đảm nhận một chức vụ.

Giống như không có gia tộc nào lại có hai tộc trưởng, cũng chưa từng có hai người cùng làm Trụ."

Giọng trầm ổn như đá tảng của Himejima Gyomei đã đè nát ý tưởng của Sabito.

Kocho Kanae trầm mặc giây lát rồi lại mở lời: "Vậy... nếu không phải hai người cùng làm Thủy Trụ, mà là vị trí Thủy Trụ có hai suất thì sao?"

Thấy mọi người cúi đầu suy nghĩ vì câu nói ấy, cô thong thả bổ sung: "Dù sao hiện tại vẫn còn rất nhiều chỗ trống trong hàng ngũ Trụ.

Nếu cả hai đều là Trụ, phạm vi tuần tra của mỗi người sẽ nhỏ hơn, việc tìm kiếm cũng kỹ lưỡng hơn, chắc chắn sẽ giúp được nhiều người hơn."

Lời cô mang theo khả năng mở ra một cánh cửa mới.

Uzui Tengen xoa cằm nói:"Quả thật... hai Thủy Trụ cũng chẳng có gì to tát.

Dù sau này có người mới trở thành Trụ thì việc đủ chín người chắc chẳng thể xảy ra đâu."

Dù sao, như vừa nói, để giữ vị trí Trụ lâu dài là chuyện không hề dễ.

Trước đây không phải chưa từng có việc vị trí Trụ vốn đã có người nhưng lại có tân binh đạt điều kiện.

Chỉ là hầu hết trường hợp đó là kế tử do Trụ huấn luyện thành công.

Lúc ấy, phần lớn Trụ tiền nhiệm sẽ chọn lui về, trở thành bồi dưỡng sư để bồi dưỡng thêm mầm non mới."

Không thể sao...?"

Ubuyashiki Kagaya khẽ nhếch môi: "Con nghĩ sao, Giyu?"

Tomioka Giyu ngẩng đầu nhìn mọi người, không mang sự hấp tấp thường thấy ở tân binh, mà là sự điềm tĩnh như đã nắm trọn mọi thứ trong tay.

Với người không quen thì dáng vẻ này luôn tạo cảm giác ngạo mạn tự tôn.

"Không phải không thể.

Trong tương lai gần, chúng ta thực sự đã có một thời gian sở hữu chín vị Trụ, và suýt chút nữa đã thành công tiêu diệt Kibitsuji Muzan."

Mọi người còn chưa kịp thắc mắc tại sao chúa công đại nhân lại hỏi ý kiến của Tomioka Giyu, thì đã bị từng quả "bom" thông tin này ném tới tấp."

Cái gì?!

Khi nào?

Hắn trông thế nào?

Ở đâu?

Năng lực là gì?"

Tomioka Giyu không trả lời.

Cậu cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Giữa cơn dồn dập câu hỏi suýt nhấn chìm mình, cậu nhìn về phía Sabito.

So với lần cuối gặp nhau, gương mặt cậu ấy đã bớt nhiều nét non nớt.

Tuy không nói một lời nhưng ánh mắt nhìn cậu lại vô cùng đáng sợ — Ubuyashiki Kagaya khẽ đưa ngón tay lên môi, mọi người lập tức trở lại tư thế quỳ yên tĩnh: "Những câu hỏi này, lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng cho các con.

Giờ việc cần làm trước là bàn xem ai sẽ trở thành Thủy Trụ thì tốt hơn."

"Chúa công đại nhân, xin thất lễ, nhưng tôi nghĩ chuyện này nên để bọn họ tự giải quyết thì hơn." — Kocho Kanae nói rồi nghiêng đầu nhìn hai thiếu niên quỳ bên cạnh: "Còn các cậu thì sao?

Cảm thấy ai thích hợp hơn để làm Thủy Trụ?"

"Giyu/Sabito chắc chắn thích hợp hơn."

Hai người đồng thanh nhưng lại trả lời hoàn toàn trái ngược, rồi không tin nổi mà trố mắt nhìn nhau.

Ubuyashiki Kagaya vẫn giữ nụ cười, nhưng Kocho Kanae lại cảm nhận rõ vài phần bất đắc dĩ vốn nằm trong dự liệu.

Cô thở dài: "Hay là... hai người đấu một trận?

Ai thắng thì làm."

"Không vấn đề, Giyu chắc chắn sẽ thắng."

Sabito tự tin đáp, khiến Kocho Kanae bật cười.

"Tôi nghe theo Sabito." giọng Tomioka Giyu vang lên nhỏ hơn hẳn, nhưng cuối cùng vẫn không quên phản bác: "Nhưng người thắng chắc chắn là Sabito."

Kocho Kanae chợt thấy nhớ người em gái lúc nào cũng phồng má nhưng rất dễ chọc ghẹo của mình.

Vở kịch thú vị thế này, sao Shinobu lại không thể đến xem nhỉ?—— Vì vết thương của Sabito, cộng thêm việc Tomioka Giyu đã phải chạy đôn chạy đáo mấy ngày liền, tuy cả hai đều nói tình trạng của mình không vấn đề gì, nhưng trận đấu phân thắng bại vẫn được hoãn lại vài ngày, để họ tự tìm thời gian quyết định.

Để tránh làm hao tổn thể lực của chúa công đại nhân, họ không lãng phí quá nhiều thời gian và trong khi cả hai vẫn chưa xác định ai sẽ trở thành Trụ, cuộc họp Trụ cột đã được bắt đầu.

Dù sao thì Sabito và Tomioka Giyu đều đã thực sự đạt điều kiện để trở thành Trụ, những Trụ khác cũng không có ý kiến gì, chỉ cố nén lại sự tò mò đang sôi sục, nóng lòng muốn biết về tương lai mà Tomioka Giyu biết.

Vừa nghe thấy trong tương lai mà Tomioka Giyu từng trải qua, dù phải trả giá nặng nề, họ vẫn đi đến bước cuối cùng tiêu diệt quỷ, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần, có thêm động lực để chém nhiều quỷ hơn nữa, chỉ tiếc rằng bây giờ đang là ban ngày, không thể lập tức hành động.

"Dù vậy, trước đây tôi cũng đã đến nơi đó để xác nhận, có lẽ vì thời điểm chưa tới nên cả Kibutsuji Muzan lẫn các Thượng Huyền khác đều không có mặt ở đó."

Tomioka Giyu nhíu mày, những con quỷ bình thường thì có thể bị chém giết dễ dàng, chỉ riêng Thập Nhị Quỷ Nguyệt là không thể, có lẽ do động tĩnh của cậu quá lớn, vô tình đã đánh động khiến chúng cảnh giác.

Về trận chiến cuối cùng, thật ra cậu cũng không biết được bao nhiêu.

Trong tình huống đó, chỉ riêng việc sống sót và thành công giết chết Kibutsuji Muzan đã là dốc hết toàn lực, những chuyện khác chỉ có thể suy đoán qua những manh mối vụn vặt.

"Không sao đâu."

Giọng nói của Ubuyashiki Kagaya trấn an tâm trạng đang sa sút của cậu: "Dù thế nào đi nữa, con cũng đã mang đến thông tin rất quý giá.

Chỉ cần nghĩ đến việc bọn quỷ sẽ biến mất khỏi thế giới này là chúng ta lại có thêm tự tin.

Suốt mấy trăm năm qua chúng ta vẫn kiên trì, thêm vài năm nữa cũng chẳng là gì cả."

Tomioka Giyu cúi đầu khẽ đáp lại nhưng trong lòng lại không kìm được nỗi buồn.

Vị chúa công đại nhân tốt như thế, lại dùng chính cơ thể mình làm mồi nhử, vĩnh viễn ngã xuống ngay trước bình minh của trận chiến tiêu diệt Kibutsuji Muzan.

Vậy mà hiện tại, dù đã biết tương lai có thể xảy ra chuyện gì, ngài vẫn không nói gì về việc sắp xếp cho cơ thể mình, ngược lại còn mở miệng an ủi cậu, nói rằng những thông tin do một kẻ rõ ràng chẳng bảo vệ được gì mang về lại rất hữu ích...

"Hôm nay đến đây thôi."

Giọng nói ấm áp của chúa công đại nhân kéo cậu ra khỏi thế giới riêng.

Người đàn ông luôn mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp ấy, rõ ràng tuổi đời còn trẻ, nhưng lời nguyền truyền đời của gia tộc đã ép ngài phải sớm đứng ra che chở cho người khác, để rồi trong quãng đời ngắn ngủi ấy, đốt cháy chính mạng sống của mình.

"Sabito và Giyu đến đây cũng đã vất vả rồi, nếu còn bị thương thì hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé."

Nghe vậy, Tomioka Giyu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Sabito bên cạnh.

Dù đã mấy ngày không ngủ nhưng cậu không hề bị thương, nên nếu chúa công đã nói vậy thì người bị thương chắc chắn là Sabito.

Sabito khẽ cứng người.

Cứ tưởng Giyu không phát hiện... ai ngờ lại bị nói thẳng ra như vậy, khiến cậu vốn định nghiêm túc hỏi Giyu vì sao không nói cho mình chuyện quan trọng như nhìn thấy tương lai, giờ lại cảm thấy hơi mất thế.

"Ôi chà ~ nếu bị thương thì có thể đến Điệp Phòng nhé."

Kocho Kanae dịu dàng tiếp lời.

Thấy cuộc họp Trụ cột hôm nay gần kết thúc, cô liền đứng lên trước, nhường không gian cho chúa công đại nhân và Rengoku Shinjuro nói chuyện riêng.

"Điệp Phòng là nơi do chúa công đại nhân giao cho tôi tổ chức, nếu bị bệnh hay bị thương đều có thể đến đây điều trị."

Trước kia, Đội Diệt Quỷ cũng có khu vực chữa trị, nhưng phần lớn do các ẩn phụ trách, kỹ thuật băng bó hoàn toàn dựa vào khả năng của từng người.

Không chỉ không thể điều trị chuyên sâu, mà muốn lấy thuốc bị quản lý còn phải đến y quán địa phương.

Có lúc vết thương trông chẳng giống do con người gây ra, lại khiến người ở y quán nghi ngờ hoặc tra hỏi gây ra rất nhiều bất tiện.

Trùng hợp là cha mẹ của Kocho Kanae từng là bác sĩ.

Sau khi cha mẹ mất, cô cùng em gái gia nhập Đội Diệt Quỷ.

Dù phần lớn thời gian vẫn chuyên tâm diệt quỷ nhưng khi nhận ra sự thiếu thốn về y tế trong đội, cô đã đề xuất với Ubuyashiki Kagaya về việc thành lập hệ thống y tế nội bộ, và dành hầu hết thời gian không tuần tra để xây dựng, vận hành Điệp Phòng.

"Thật là quá tuyệt, Kocho-san."

Sabito chân thành cảm thán: "Nếu có gì cần tôi giúp thì xin cứ nói."

"Cảm ơn cô, Kocho."

Tomioka Giyu vừa nói xong đã bị Sabito ấn xuống mái tóc hơi rối của mình: "Phải dùng kính ngữ với người ta chứ!

Rõ ràng mới gặp ngày đầu mà?"

Sabito nhận ra lúc nãy Tomioka Giyu không dùng kính ngữ khiến Kocho Kanae có chút không vui.

Nhưng ngay sau đó chúa công đại nhân xuất hiện, nên cậu đành để bây giờ mới kéo Giyu lại sửa.

Tomioka Giyu mím môi, trông hơi miễn cưỡng: "Xin lỗi, Kocho... san."

Vài năm qua, cậu đều trực tiếp gọi tên Kocho Kanae, đối với em gái cô là Kocho Shinobu cũng vậy.

Giờ đột ngột bảo sửa cách xưng hô, quả thật cậu rất không quen.

Kocho Kanae che miệng khẽ cười: "Không sao đâu, dù sao Tomioka-san cũng đã quen biết tôi rồi, bất ngờ thay đổi mà thấy không quen cũng là bình thường."

Thấy Sabito vẫn có vẻ để ý, cô cong mày mắt, đưa ra một đề nghị: "Nếu còn thấy bận tâm vậy xin mời Tomioka-san khi rảnh hãy đến Điệp Phòng một chuyến, cùng nhau suy nghĩ xem có gì cần cải thiện nhé?"

"Nếu có thể, tôi không muốn đến Điệp Phòng, quá lãng phí."

Tomioka Giyu hơi cúi đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một chút, cộng thêm gương mặt vô cảm, khiến người ta khó hiểu là cậu đang nói Điệp Phòng là một nơi lãng phí hay là cảm thấy dùng tài nguyên y tế cho mình mới là lãng phí.

Kocho Kanae khựng lại.

Rõ ràng cô không cảm thấy ác ý từ đối phương, nhưng đây là lần đầu trong đời cô thấy cậu ta nên im lặng thì còn hơn là mở miệng — và cô có linh cảm rằng đây sẽ không phải lần cuối cùng cô có suy nghĩ như vậy.

Vì thế cô mỉm cười, còn Tomioka Giyu trước mặt thì vẫn nắm lấy vạt áo Sabito, và Sabito dù vừa rồi ép cậu cúi đầu xin lỗi, giờ lại tỏ ra chẳng muốn để ý đến cậu nữa.

Cả hai rõ ràng đang cãi nhau và không hẹn mà cùng rùng mình, nhưng chẳng ai tìm ra nguyên nhân khiến gai ốc nổi khắp người.

"Vậy thì tôi chúc hai người sớm phân thắng bại.

Có gì thì tốt nhất nên nói rõ bây giờ nhé."

Kocho Kanae nói đầy ẩn ý: "Dù là bị thương hay gặp chuyện gì lạ mà giấu giấu giếm giếm đều không tốt cho cả hai đâu."

Bên cạnh, Uzui Tengen đang âm thầm quan sát, nghe vậy liền cảm thấy phía sau Kocho Kanae như có càng nhiều đóa bách hợp đen nở rộ hơn nữa.

Oa...

Hai tên nhóc này thật đáng thương, vậy mà lại hào nhoáng chọc phải người không nên chọc rồi...---- Phần đối thoại mở đầu giữa chúa công đại nhân với mọi người gần như giống hệt trong anime.

Nhìn cách chào hỏi cấp trên xong, tui cảm thấy bình thường không phải dùng kính ngữ đúng là tốt thật (cũng có thể là do tui quá bèo nên chẳng bao giờ gặp người có địa vị chênh lệch quá lớn)._______ Điệp Phòng do hai chị em nhà Kocho mở là thiết lập riêng.

Dù sao đã gọi là "Điệp Phòng" rồi, nếu không phải hai chị em lập ra thì sao lại đặt tên như vậy?

Ngoài ra, ngày 12 tháng 11 năm 1857, Pompe von Meerdervoort một bác sĩ hải quân người Hà Lan lần đầu tiên bắt đầu giảng dạy y học phương Tây.

Năm 1862, Pompe về nước, Nhật Bản bắt đầu cử du học sinh ra nước ngoài, đánh dấu khởi đầu việc du học phương Tây của Nhật.

Thời Đại Chính (1912 – 1926), cốt truyện nguyên tác có lẽ bắt đầu vào cuối năm 1912 (dựa theo lời Tanjiro nói sắp đến Tết, một khởi đầu mới; trên mạng có người suy đoán có thể trùng hợp với thời điểm đổi niên hiệu).

Tanjiro gia nhập Đội Diệt Quỷ khoảng gần hai năm sau (1914), vậy nên hiện tại mạch truyện đang ở khoảng 4 năm rưỡi trước đó (1909).

Giả sử ông bà của Kocho thuộc lứa du học sinh đầu tiên (mà nếu gia đình có thư viện y học đủ lớn để tự học thì chắc là dòng dõi y khoa), thời Minh Trị–Đại Chính, nam giới trung bình kết hôn và có con ở tuổi 24.

Hiện tại trong truyện, Kocho Kanae khoảng 17 tuổi? (Dù tôi cảm giác có thể lớn hơn một chút, nhưng thông tin chính thức ghi là 17...) Như vậy tính ra: 1909 − 1862 − 24 (tuổi cha mẹ kết hôn sinh con) − 17 (tuổi hiện tại) = sai số khoảng 6 năm.

Nếu tổ tiên của cô đi du học muộn hơn, hoặc cha mẹ kết hôn muộn hơn thì hợp lý thôi (?).Tóm lại, cứ chờ bị "vả mặt" vậy.__________ Chị Kocho trong đầu tui là đỉnh cao EQ, dù tui có viết EQ cao thế nào cũng không cao bằng cô ấy.

Còn Giyu thì là cực hạn EQ thấp của tui, tui cố gắng nắm giữ đúng ranh giới giữa "ăn nói vụng về" và "không biết nhìn tình huống".

Đọc nhiều đồng nhân rồi quay lại nguyên tác, mỗi lần Giyu mở miệng tui đều có cảm giác: "Ủa, cậu cũng biết nói chuyện nữa hả?!"

Thực ra chắc cậu ấy rất biết nói!

Dù là ở tập đầu khi dạy Tanjiro đừng để cơ hội sống sót phụ thuộc vào người khác, hay ở Núi Natakumo, thậm chí còn định kể từ chuyện hai năm trước, cảm giác tui nhận được đều là: "Chỉ cần cho tôi cơ hội mở miệng thì đừng mong lấy lại được." (Không phải)Cảm ơn đã thích!

Cầu bình luận!Chương sau sẽ đánh nhau nhé (đánh đi đánh đi).Nhưng thắng bại chưa định, vẫn đang nghĩ ai có khả năng thắng hơn...Thiếu ngủ VS bị thương, mọi người thấy sao?
 
(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Chương 20


Số lần tử vong: +6 Sau cuộc họp trụ cột, các thành viên của đội Ẩn dẫn họ đến căn nhà sẽ được phân cho Thủy trụ.

Dù vẫn chưa phân định thắng bại nhưng cả hai đều nhất trí rằng bất kể ai gánh vác trách nhiệm này, thì đối phương cũng có quyền sử dụng căn nhà thuộc về Thủy trụ.

Chúa công đại nhân cũng không để họ đến chỗ nghỉ dành cho kiếm sĩ bình thường để hồi phục sức lực mà trực tiếp bảo đội Ẩn dẫn họ tới Thủy trạch.

Sabito và Tomioka Giyu giữ khoảng cách một trước một sau, theo người dẫn đường tới Thủy trạch.

Sau khi xác nhận họ không cần thêm thứ gì khác, Sabito để những người khác rời đi.

Căn nhà rộng lớn lập tức chỉ còn lại hai người họ, yên tĩnh đến mức tiếng nước chảy trong sân vườn cũng nghe rõ mồn một.

"Cậu đi nghỉ trước đi, Giyu."

Sabito nhìn Tomioka Giyu, người đang nắm chặt vạt áo mình không buông giống hệt chú chó con sợ bị chủ bỏ rơi, ấm ức lẽo đẽo đi phía sau.

Không ngờ người vốn luôn nghe lời mình lại bất ngờ bước vào giai đoạn nổi loạn muộn màng.

Tomioka Giyu lắc đầu, tay càng siết chặt hơn.

"Nếu buông tay, Sabito lại bỏ đi đúng không?

Rồi lại chẳng biết ở đâu bị thương, thậm chí có khi chết mất cũng không chừng."

Chiếc haori giản dị của Sabito bị Tomioka Giyu túm đến nhăn nhúm, nếu không phải Sabito nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay Giyu vốn run rẩy không ngừng vì dùng lực quá mạnh thì có lẽ đối phương đã túm rách nó.

"Trong tương lai trước kia của cậu... tớ đã chết, đúng không?"

Sabito gỡ tay Tomioka Giyu khỏi haori, nhưng vải áo cũng không thể trở lại phẳng phiu như trước: "Vì vậy cậu mới đánh ngất tớ, cố gắng khiến tớ tránh xa nguy hiểm, tránh xa cái chết có thể xảy đến."

Tomioka Giyu ngẩng mắt lên.

Dù đã bao lâu trôi qua, Sabito vẫn như hồi nhỏ, cần cậu hơi ngẩng đầu mới nhìn rõ gương mặt đối phương.

"Tớ..."

Cậu muốn nói gì?

Lúc này nên nói gì mới phải?

Những lời Sabito nói không hề sai, quả thật cậu đã định làm như vậy nhưng trực giác mách bảo, lý do này sẽ không bao giờ được Sabito chấp nhận.

Chưa kịp nghĩ xong nên nói thế nào, Sabito đã nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cậu qua biểu cảm.

"Cậu chưa từng nghĩ sẽ nói thẳng cho tớ biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Rồi cùng tớ đối mặt, cùng nhau giết con Quỷ tay kia sao?"

Đôi lông mày cùng màu tóc với Sabito cau chặt lại.

Dù bình thường không mấy nhạy cảm với biểu cảm của người khác, Tomioka Giyu vẫn dễ dàng nhận ra đối phương lúc này đang rất, rất tức giận.

Tomioka Giyu á khẩu.

Ngay cả bây giờ, phản ứng đầu tiên của cậu khi phát hiện Sabito bị thương vẫn là tìm cách để Sabito không thể làm kiếm sĩ của Đội Diệt Quỷ được nữa, cắt đứt nguy hiểm từ gốc.

Nghĩ đến cảnh Sabito trước mắt cậu hết lần này đến lần khác chết đi, bị bóp chặt đầu mà giãy giụa không ngừng, đến cuối cùng chỉ còn co giật theo phản xạ, không thể nào đáp lại tiếng gọi của cậu nữa, Tomioka Giyu cắn chặt răng: "Còn cậu thì sao?

Cậu đã từng nghĩ sẽ cùng tớ gánh vác chưa?"

"Trước kia không, bây giờ cũng không!

Miệng thì nói ngay cả đàn ông cũng không nên cố gắng gượng khi thấy không khỏe, nhưng bản thân thì đến cả việc tự đánh giá thương tích của mình cũng không làm nổi!"

Nghĩ đến việc đối phương lúc tuyển chọn gần như không ngủ không nghỉ, luôn chạy ở tuyến đầu để cứu người, chỉ vài ngày không nghỉ đã khiến từng tế bào trong cơ thể kêu gào mệt mỏi...

Lý trí của Tomioka Giyu căng như dây đàn sắp đứt, máu nóng xông lên não, cậu gầm lên mà không thèm suy nghĩ.

"Thế còn cậu?

Cậu chắc là mình có thể đánh giá đúng thể trạng của bản thân à?

Có cần tính xem mình bao nhiêu ngày chưa ngủ không?

Hả?"

Sabito kéo Tomioka Giyu lại gần, nhìn vào quầng thâm dưới mắt đối phương, đến mức gân xanh bên thái dương cũng nổi rõ.

Tomioka Giyu bị khuôn mặt bất ngờ phóng to của Sabito làm giật mình, theo phản xạ hất tay Sabito ra: "Tớ ổn.

Vẫn chưa cần đi ngủ."

Cậu hiểu rõ cơ thể mình.

Trước đây không phải chưa từng thức trắng nhiều ngày, sau khi trưởng thành, lúc nhân lực thiếu thốn để sớm tiêu diệt quỷ cậu thậm chí đã có kỷ lục nửa tháng gần như đêm nào cũng đi đường không ngủ.

Do việc đi lại khó khăn, khi băng rừng vượt núi cậu chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.

Hiện giờ mới khoảng năm ngày chưa nghỉ ngơi tử tế, tuy chẳng hiểu sao lúc này cảm giác mệt mỏi đặc biệt rõ nhưng hẳn là vẫn chịu được.

"Vậy thì bây giờ đấu một trận đi."

Thấy Tomioka Giyu bướng bỉnh nổi lên, Sabito cũng chẳng định nói nhiều nữa, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, chậm rãi rút ra Nhật Luân Kiếm: "Xem ai mới là kẻ không biết đánh giá đúng tình trạng của mình!"

Dù sao cậu cũng chẳng giỏi ăn nói, mà đàn ông thực thụ thì nên dùng nắm đấm để giao tiếp, đúng chứ!?

"Được thôi."

Tomioka Giyu hơi khom người, cơ lưng căng chặt đầy sức mạnh: "Tớ nhất định sẽ khiến cậu trở thành Thủy trụ."

Cậu rút kiếm lao về phía Sabito, thân kiếm xanh biếc vẽ ra từng lớp sóng cuộn trên đường đi.

Sabito không tránh né mà dùng thân kiếm đỡ thẳng đòn ấy: "Dựa vào những đòn vô ích như thế này sao?"

Cậu hất mạnh ra ngoài, khiến Tomioka Giyu vốn không cao bằng, sức lực cũng kém hơn bị đẩy lùi.

Nhưng kinh nghiệm giúp Tomioka Giyu nhanh chóng xoay người như con quay, mượn lực của Sabito để đổi chiêu giữa chừng, hình thành một đòn Sinh Sinh Lưu Chuyển, bóng dáng con rồng nước nuốt trọn tất cả dần hiện hình, hung hãn cắn vào vạt áo của Sabito.

"Tại sao cậu lại muốn tớ trở thành Thủy trụ đến thế?"

May là mới chỉ có hình thái sơ khai, chưa biến thành chiêu thức có uy lực khủng khiếp nên Sabito mới kịp dùng Thủy Diện Trảm phá tan đòn tấn công của Tomioka Giyu.

Cậu nghe thấy câu nói kỳ lạ đến mức khó hiểu ấy từ đối phương.

"A?

Tớ mới là người nên hỏi tại sao cậu lại muốn tớ trở thành Thủy trụ chứ?"

Một đòn không trúng, Tomioka Giyu lăn ngay sang một bên để tránh đòn phản kích của Sabito.

Mặt đất phẳng lì bị đánh lõm thành một hố sâu, bụi mù bay lên khiến cậu không nhìn rõ đòn tấn công tiếp theo từ đâu tới.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu kịp giơ tay đỡ lấy đòn chém từ trên xuống của Sabito.

"Tại sao...

Sabito chắc chắn có thể làm tốt hơn tớ."

Tomioka Giyu mím môi, bụi bay loạn khiến cậu muốn ho, nhưng cậu biết rõ nếu ho thì lực tay sẽ lỏng, trong tình huống này sẽ chỉ bị Sabito đang liên tục dồn lực xuống đánh trúng.— Mà như thế thì sẽ chết.

Tomioka Giyu lập tức nghiêng người để giảm lực, nhân lúc Sabito mất điểm tựa và khẽ mất thăng bằng, cậu tung một cú đá vào vùng eo bụng đối phương.

Khi Sabito loạng choạng ôm chỗ bị đánh trúng, Tomioka Giyu tranh thủ điều chỉnh lại tư thế.

"Khụ khụ... khụ!

Làm sao mà cậu biết được?

Tớ của quá khứ đã chết từ lâu rồi!

Sao có thể chỉ dựa vào hình ảnh cậu tự tưởng tượng về tớ mà kết luận chắc chắn tớ sẽ làm tốt hơn cậu?!"

Nghe vậy, Tomioka Giyu lộ ra vẻ mặt như bị đâm trúng, ánh mắt chất chứa nỗi buồn và thương tổn khiến Sabito có chút áy náy.

Nhưng cậu vẫn cắn răng, không để cảm xúc điều khiển lý trí: "Ngược lại, chính cậu mang theo kinh nghiệm từ quá khứ, cho đến giờ vẫn làm rất tốt không phải sao?"

Năm mươi con quỷ tức ít nhất năm mươi hộ gia đình nhờ nỗ lực của Tomioka Giyu, dù không thể cứu được những người đã bị giết nhưng tiêu diệt quỷ sớm đồng nghĩa với việc khu vực đó nhanh chóng thoát khỏi mối đe dọa, những người đáng lẽ có thể bị quỷ làm hại sẽ không phải lo lắng nữa.

"Không phải vậy!"

Tomioka Giyu hét lên: "Đó chỉ là... chỉ là tớ lợi dụng ưu thế từ tình báo mà thôi, lúc tuyển chọn tớ chưa giết nổi một con quỷ nào!

Nói đúng ra thì tớ thậm chí không đủ tư cách trở thành kiếm sĩ Đội Diệt Quỷ!"

"Trong tuyển chọn, chỉ cần sống sót bảy ngày là có thể trở thành kiếm sĩ Đội Diệt Quỷ.

Mà dù nói gì đi nữa, chúng ta đã sống đến tận bây giờ."

Sabito lại lao thẳng vào Tomioka Giyu, tốc độ nhanh đến mức cậu chỉ kịp siết chặt chuôi kiếm đỡ đòn.

Không ngờ Sabito lại tung đòn giả, cách mục tiêu chỉ một chiều dài lưỡi kiếm thì đổi đâm thành hất ngược, bật lưỡi kiếm của Tomioka Giyu ra.

Đồng tử Tomioka Giyu co rút, cậu ngửa đầu né, đồng thời đưa tay chụp lấy Nhật Luân Kiếm của Sabito, dường như sẵn sàng hy sinh cả bàn tay để chặn đòn.

"Còn tớ mới thực sự là người không đủ tư cách trở thành Thủy trụ."

Thu hẹp khoảng cách tấn công trong chớp mắt, Sabito bất ngờ ném luôn kiếm trong tay, áp sát người Tomioka Giyu, túm lấy cổ áo cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vì kinh ngạc mà mở lớn.

Cổ áo bất chợt bị siết chặt khiến Tomioka Giyu khó thở nhưng điều thực sự làm cậu nghẹn lại là quả "bom" Sabito ném xuống.

"Tớ chỉ dựa vào linh hồn mới có thể giết được Hạ Huyền.

Nếu chỉ có một mình, tớ căn bản không thể sống sót.

Ngay cả như vậy, cậu vẫn nói tớ có tư cách làm Thủy trụ sao?"

"Gì...

ý cậu là gì?"

Bàn tay vốn định lập tức đảo ngược chuôi kiếm khi bị gạt ra giờ dần buông lỏng, Nhật Luân Kiếm rơi xuống đất, âm thanh va chạm kéo Sabito trở lại hiện thực.

Cậu thả cổ áo của Tomioka Giyu: "Không có gì."

"Khoan đã!"

Thấy Sabito quay người định rời đi, Tomioka Giyu vội vươn tay định ngăn đối phương một lần nữa bỏ đi.

Không ngờ chân cậu lại bị vướng vào Nhật Luân Kiếm của Sabito, suýt nữa ngã đè lên chính thanh kiếm mà Sabito vừa ném xuống.

Một đôi tay kịp đưa ra đỡ lấy cậu."

Thấy chưa, tớ đã nói là cậu chẳng thể tự đánh giá đúng tình trạng của mình mà?"

Sabito đỡ cậu cùng ngồi xuống đất thật chậm.

Tomioka Giyu tựa vào Sabito, mũi thoang thoảng mùi máu, trên chiếc haori trắng tinh của Sabito đã loang thêm vài vệt đỏ.

Rõ ràng vừa rồi động tác đã khiến vết thương của Sabito lại rách ra.

Tomioka Giyu cố ngồi dậy nhưng cơ thể tích tụ mệt mỏi cùng hậu quả của việc vừa rồi gắng sức ép bản thân giao đấu, khiến cậu gần như không còn sức bò dậy.

Cậu chỉ có thể rướn cổ cố nhìn rõ gương mặt Sabito: "Dựa vào linh hồn là sao?

Từ khi nào?

Cậu sẽ chết sao, Sabito?"

Sabito khẽ cười khổ.

Cơn đau nhói dồn dập ùa về khi cảm giác hưng phấn lúc chiến đấu tan đi, khiến cậu khó giữ được vẻ mặt bình thường.

Cậu đưa tay che mắt Tomioka Giyu, không để cho đối phương nhìn thấy: "Trước khi trả lời mấy câu đó, chúng ta phân thắng bại đã — trong thời gian ngắn, tớ không muốn đấu với cậu nữa."

Tomioka Giyu cau mày — và ngay sau đó, khuôn mặt bị che lại liền bị Sabito, người rõ cậu như lòng bàn tay bóp mũi: "Không được cau mày.

Mau trả lời tớ."

Cậu lắc đầu định hất tay Sabito ra nhưng không thành công, cuối cùng buộc phải mở miệng trước khi hoàn toàn nghẹt thở: "Sabito thắng."

Dù bị bóp mũi, cậu cũng sẽ không trả lời câu mà Sabito muốn nghe — "Tomioka Giyu thắng, nên sẽ trở thành Thủy trụ."

Bởi vì vừa rồi, nếu Sabito không ném kiếm đi và nếu đối thủ thực sự là quỷ, khi bị chém vào bên trong cánh tay, cậu e là chỉ có thể xoay cổ tay, chém luôn cả đầu mình mới mong giết được quỷ.

May mà ở giây cuối cùng cậu kịp nhận ra trước mặt mình là Sabito nên mới cố kìm lại và ném kiếm đi.

Bởi vì bị bóp mũi, giọng cậu nghe nghèn nghẹn như thể bị người ta bắt nạt.

Sabito khẽ nghĩ ngợi, cảm nhận được Giyu đang cau mày khó hiểu, kiểu biểu cảm này thì cậu lại nhận ra rất rõ nên mới buông tay.

"À, đúng là vậy thật."

Sabito trả lời hờ hững.

Cậu có thể đoán ra nếu Giyu rơi vào tình huống đó sẽ chọn cách giải quyết nào, nhưng suy đoán thế nào cũng chẳng bằng chuyện thực sự xảy ra.

"Đúng là tớ thắng."

"Vậy thì — người thắng nói, Tomioka Giyu nên trở thành Thủy trụ."

Khi Sabito bỏ tay che mặt Tomioka Giyu ra, biểu cảm trên mặt đã được điều chỉnh xong, khóe môi nhếch lên đầy tinh quái, nhìn bộ dạng Tomioka Giyu kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Bộ não chậm chạp của Tomioka Giyu hơi không theo kịp: "Tại sao...

Sabito thắng — không phải là người thắng sẽ trở thành Thủy trụ sao?!"

Sabito cố ý thở dài một tiếng: "Biết ngay mà, Giyu cậu lại không để ý người khác rốt cuộc đang nói gì rồi...

Lúc trước Kocho-san chỉ nói là xem ai thắng ai thua, đâu có nói nhất định phải là người thắng hay người thua mới được làm, đúng không?"

"Vậy thì để người thắng quyết định chẳng phải rất hợp lý sao?

Hơn nữa, Giyu cậu đã từng làm rồi, chắc chắn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn tớ, cũng có thể đưa ra lựa chọn không khác biệt mấy, khi đó tình báo của chúng ta mới có lợi thế."

Sabito lại đặt bàn tay lên mặt Tomioka Giyu.

Khi thấy sư đệ của mình đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi vì lời nói của mình, dù là cậu cũng cảm thấy lương tâm có chút đau.

Nhìn chiếc haori hai màu được Tomioka Giyu giữ gìn cẩn thận trên người, Sabito vừa dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc rối bù của đối phương, vừa phủi sạch bụi đất bám vào trong lúc vội vã lên đường và lăn lộn khắp nơi khi chiến đấu ban nãy.

Tâm trí cậu lại quay về thời điểm ấy, không khỏi thật lòng thở dài thêm một lần nữa.

"Dù chỉ là thắng hiểm nhưng tớ vẫn rất vui vì cuối cùng cũng thắng được cậu.

Lần này chắc sẽ không còn vì sức mạnh không đủ mà bị cậu đánh ngất, buộc phải bỏ lại phía sau nữa chứ?"

Hồi lâu không thấy trả lời, Sabito bỏ tay ra mới nhận ra Tomioka Giyu đã ngủ thiếp đi trong tư thế gượng gạo này.

"Thiệt tình... ngủ nhanh quá vậy?"

Sabito hơi rối rắm gãi đầu.

Rốt cuộc là mệt đến mức nào mới có thể ngủ trong khoảng thời gian ngắn như thế?

"Tớ cũng chẳng còn sức để đưa cậu về phòng... ngủ một đêm thế này chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

Sabito nhìn quang cảnh xung quanh đã bị phá tan hoang vì trận chiến của họ, cởi haori đắp lên người cả hai, quyết định tạm thời coi như không thấy gì, đợi đến khi tỉnh dậy rồi tính tiếp.----Viết vài dòng vì chợt nghĩ ra: Tomioka Giyu: Lúc tuyển chọn tôi chưa từng giết được con quỷ nào nên không đủ tư cách trở thành thành viên Đội Diệt Quỷ, càng không đủ tư cách làm Thủy trụ.

Nhưng mà anh à, cả đội các cậu còn chẳng được chính phủ công nhận đó, cũng chẳng có tư cách mang kiếm đi khắp nơi tung hoành, quỷ thì cũng đâu có tư cách giết hay làm hại người — cậu chắc là muốn tiếp tục suy nghĩ theo hướng này chứ?

Hơn nữa, theo luật thì chỉ cần sống sót bảy ngày ở núi Fujikasane là được, chẳng ai nói nhất định phải giết quỷ mới được màaaa.

Cho nên mới nói, chưa tìm hiểu rõ luật lệ thì đừng có làm bừa nhé?_____Còn nữa:Sabito: Tôi không muốn làm Thủy trụ.Giyu: Tôi cũng không muốn.(Cả hai cùng nhìn về phía Murata) Murata: Khoan khoan khoan, hai người định bắt tôi lấy cái gì ra để làm chứ?

Vận may à??______ Mặc dù kỷ lục tốt nhất sau khi trưởng thành là nửa tháng thức trắng vẫn chịu được nhưng trước hết bây giờ còn chưa trưởng thành, hơn nữa thức trắng không có nghĩa là hoàn toàn không ngủ, nên việc mệt mỏi bất thường cũng là chuyện bình thường.

Muốn nói gián tiếp rằng lúc tuyển chọn, việc Sabito định một mình gánh hết mọi thứ thật là hết nói nổi — nếu cứ không nghỉ ngơi mãi thì thể lực sao chịu nổi, tất nhiên sẽ bị giết.______Dù sắp thi, nhưng mình chẳng muốn học tí nào.

Hôm qua còn cày hết 10 tập Bocchi the Rock! trong một ngày, tổ làm phim này rốt cuộc là cắn cái gì vậy chứ...Muốn bình luận quá!
 
(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Chương 21


Số lần tử vong: +6 Sabito bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của Tomioka Giyu và một cô gái.

Nhưng nói chuyện thì không hẳn, nghe giọng điệu của cô gái kia thì giống như sắp tức đến mức rút kiếm chém Tomioka Giyu thì đúng hơn.

"Ý anh là gì hả?!

Anh đang coi thường tôi sao??!"

Cô gái trông có vẻ là em gái của Kocho Kanae, trên đầu cũng có kẹp bướm cùng kiểu nhưng khác màu.

Tuy gương mặt giống nhau, tính cách thì lại hoàn toàn trái ngược.

"Tôi không hề coi thường cô."

Tomioka Giyu ngồi cạnh Sabito, mà Sabito dần dần đã có thể nhận ra đôi chút cảm xúc từ gương mặt vốn dĩ chẳng có biểu cảm gì của Tomioka Giyu.

Quả thật lời nói của cậu không mang ý coi thường nhưng cách nói ra lại dễ khiến người khác hiểu lầm: "Nhưng cô thật sự không làm được đâu.

Dù có thêm bốn năm nữa cũng không làm được.

Tốt hơn hết là nên từ bỏ sớm thì hơn."

"Á á á á tức chết mất thôi!!"

Cô bé 11 tuổi Kocho Shinobu tức giận hét toáng lên: "Tôi nhất định sẽ còn cao lớn hơn nữa!

Đến lúc đó tôi nhất định sẽ chặt đầu quỷ cho anh xem!!"

Tomioka Giyu xoay xoay ngón tay, như thể đã hạ quyết tâm mà mở miệng: "Cô sẽ không bị tức chết đâu, cô là..." — bị Thượng Huyền Nhị giết chết.

Sabito vội vàng chen lời, tuy không rõ Tomioka Giyu định nói gì nhưng cậu có linh cảm chắc chắn chẳng phải điều hay ho: "Giyu."

"Cậu tỉnh rồi."

Thấy Sabito mở mắt, Tomioka Giyu thở phào một hơi.

Kocho Shinobu thì trừng mắt nhìn Tomioka Giyu, thấy có người tỉnh lại rồi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhân lúc chen qua kiểm tra tình trạng của Sabito thì cố tình dùng khuỷu tay húc vào bụng đối phương để trút giận.

"Không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều là được.

Nếu không còn việc gì thì mau rời khỏi đây đi."

Kocho Shinobu cầm đèn kiểm tra phản xạ đồng tử và thần trí của Sabito xong liền lập tức đuổi người.

Sabito chớp mắt: "Cảm ơn, cô là...?"

"Kocho Shinobu."

Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, mày nhíu lại, trông như vẫn còn tức Tomioka Giyu: "Kocho Kanae là chị gái tôi.

Đây là Điệp Phòng, nơi chữa trị cho các kiếm sĩ bị thương, không phải chỗ để lãng phí tài nguyên cho mấy kẻ vì chuyện cá nhân mà cứ liên lụy đến người khác như các anh đâu!"

Cô đã nghe mấy Ẩn đưa hai kiếm sĩ này đến nói rồi.

Sau khi bị Sabito "mời" rời khỏi thủy phủ, nơi đó liền vang lên tiếng đánh nhau rầm rầm.

Khó khăn lắm mới kết thúc, hai người lại cứ như chẳng có chuyện gì, ngủ luôn trên nền nhà, trên người chỉ phủ mỗi cái haori.

Cho dù thể chất của kiếm sĩ tốt nhưng mồ hôi ướt nhẹp mà nằm trên sàn gỗ, không có lấy một cái chăn thì vẫn rất dễ cảm lạnh.

Chưa kể một người có vẻ thiếu ngủ, còn người kia thì vết thương cũ rách ra.

Theo lời Ẩn, sau khi nghe tiếng động dừng lại, anh đã liều mạng mon men lại gần thì thấy nửa đêm có hai "hình người" nằm cạnh nhau, trên người đắp chiếc haori trắng dính máu.

Khi nghe thấy anh đến gần, bàn tay giấu dưới lớp áo còn theo phản xạ động đậy, suýt nữa làm anh sợ đến nổ tim.

"Ồ ồ!

Đây chính là Điệp Phòng sao!

Thật tuyệt quá!!"

Sabito thật lòng cất tiếng khen ngợi.

Đưa mắt nhìn quanh, trong phòng là những chiếc chăn đệm sạch sẽ, thuốc men ngăn nắp.

Ngoài cửa sổ còn có thể thấy vườn hoa khiến người ta thoải mái tinh thần, trồng vài loại thảo dược dã ngoại có hiệu quả cầm máu rất tốt.

"Các cô thật sự quá giỏi, cảm ơn cô đã chữa trị cho tôi, Kocho-san."

Sabito cảm nhận lại vết thương cũ, thuốc bôi mang lại cảm giác mát lạnh, băng gạc sạch sẽ được quấn chặt, dù qua lớp quần áo vẫn cảm nhận được sự chăm chút của người băng bó.

"À, không—" Kocho Shinobu hơi khựng lại, dù có chút ngại ngùng.

Nơi này đúng là chứa đựng rất nhiều tâm huyết của chị em cô nên cô hoàn toàn không thể nói ra những câu kiểu như "chẳng có gì to tát" được.

Cô chỉ có thể quay ngoắt mặt đi, cố tình lớn tiếng át đi cảm xúc thật của mình: "Không cần khách sáo, đó là việc tôi nên làm.

Nhưng mấy người thì đừng có mà đến đây thường xuyên nữa!"

Cô dừng lại một chút, dường như thấy lời mình hơi nặng nên vội vàng bổ sung thêm: "Cẩn thận một chút đi, đừng để bị thương nữa.

Tôi không muốn thấy mấy người thường xuyên đâu."

Tomioka Giyu chớp mắt, đợi đến lúc Kocho Shinobu không nhịn được quay đầu lại, muốn xác nhận xem lời nói của mình có làm họ buồn không thì mới thình lình mở miệng: "Kocho, tai cô đỏ rồi, cô đang xấu hổ sao?"

"Á á á á anh câm miệng đi!

Không phải!

Là bị anh chọc tức đến đỏ mặt đó!!"

Kocho Shinobu hét lớn, giậm chân mấy cái thật mạnh như thể đang coi sàn nhà là chân của Tomioka Giyu mà giẫm đạp.

Đúng lúc này, Kocho Kanae khẽ khàng như một cánh bướm, nhẹ nhàng bước vào phòng.

"Ối chà~ Nhanh thế đã thân thiết với Shinobu-chan rồi sao?

Quả không hổ là Sabito-san và Tomioka-san nhỉ."

"Kocho-san."

Sabito lễ phép chào hỏi.

Thấy Tomioka Giyu chỉ gật đầu đáp lại, Sabito liền hung hăng trừng mắt với tiểu sư đệ nhà mình, đến mức đối phương miễn cưỡng phải mở miệng: "Kocho... san."

Chỉ khi nghe Tomioka Giyu ngoan ngoãn thêm kính ngữ, Sabito mới hài lòng thu ánh mắt về.

Kocho Kanae thì vừa cười vừa xoa má em gái, hoàn toàn bỏ ngoài tai những tiếng "ư ư a a" phản bác yếu ớt của Kocho Shinobu, rồi dịu dàng gật đầu chào: "Sức khỏe ổn chứ?

Xin lỗi nhé, không ngờ các cậu lại mau đến mức này...

Tôi không hề cố ý để hai người mang thương tích mà vẫn phải quyết đấu đâu."

Nói đến đây, cô thu lại nụ cười, đôi mày rũ xuống mang theo vẻ áy náy.

Sabito vội vã xua tay phủ nhận: "Không, không, không phải lỗi của Kocho-san đâu.

Chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đấu một trận.

Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn em gái của cô đã băng bó cho tôi cẩn thận đến vậy."

"Ai thắng vậy?"

Kocho Shinobu cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ác ma của chị gái.

Dù má đỏ hồng lên vì bị vò nắn quá mạnh nhưng trong mắt cô vẫn lóe lên ánh sáng tò mò."

Sabito."

Tomioka Giyu đáp ngay.

"—Nhưng người trở thành Thủy Trụ sẽ là Giyu."

Sabito nhanh chóng bổ sung.

Kocho Kanae hơi mở to mắt nhưng lập tức hiểu ra nguyên do, nở nụ cười thấu triệt.

Kocho Shinobu thì không biết chuyện Tomioka Giyu mang ký ức tương lai, nên không hiểu liền cau mày hỏi: "Tại sao vậy?

Rõ ràng Sabito-san đã thắng cơ mà?"

Ánh mắt cô lướt về phía Tomioka Giyu, suýt nữa thì buột miệng nói ra câu "Sabito-san trông thích hợp hơn Tomioka-san nhiều.", nhưng cuối cùng chỉ dồn sự thắc mắc vào nếp nhăn giữa chân mày.

Ba người liếc nhìn nhau, Kocho Kanae bật cười, đưa tay vuốt lên đôi mày nhăn nhúm của em gái: "Này, Shinobu vẫn còn nhỏ, có những chuyện lớn lên rồi em sẽ hiểu thôi."

"Hừ...

Không chịu nói thì thôi vậy."

Kocho Shinobu bực bội hất tay chị, định bỏ đi, không ngờ lại bị Kocho Kanae ôm chặt vào lòng: "Đừng giận mà, Shinobu-chan.

Dù Shinobu-chan lúc tức giận cũng rất dễ thương nhưng chị vẫn thích nhất là nụ cười của em."

"Bỏ... bỏ em ra!!"

Bị chị gái ôm ấp trêu chọc ngay trước mặt người ngoài, cho dù Kocho Shinobu đã lớn rồi cũng vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Nhưng Kocho Kanae nào có buông, nói thế nào cũng không nghe, khiến Kocho Shinobu chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn hai chàng trai trước mặt.

Sabito hiểu ý, kéo Tomioka Giyu nhanh chóng chuồn khỏi Điệp Phòng.

Đi được một đoạn, hỏi liền hai lần "trưa nay ăn gì" mà chẳng thấy hồi âm, Sabito mới nhận ra Tomioka Giyu im lặng quá mức.

"Sao thế?"

Cậu ghé sát, quan sát sắc mặt của Tomioka Giyu.

Trông bên ngoài thì vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại chẳng có tiêu cự, chỉ ngây ngẩn dõi vào một điểm trong không trung như thể đang trầm tư quá mức.

Tomioka Giyu chớp mắt mấy lần, đến khi hoàn hồn thì nhận ra Sabito đang chăm chú nhìn vào mắt mình.

"Không có gì..."

Tomioka Giyu khẽ trả lời, ánh mắt rơi xuống nửa chiếc haori hai màu của mình — phần thuộc về Tomioka Tsutako.

Giọng cậu nhỏ đi, đến mức suýt bị Sabito bỏ lỡ: "Chỉ là... hơi nhớ chị gái thôi."

"Ra là vậy à..."

Sabito siết chặt bàn tay vẫn đang nắm lấy của Tomioka Giyu, nhưng lập tức ý thức được như vậy sẽ khiến cậu thấy khó chịu nên lại thả lỏng ra.

Cậu nhìn xuống ống quần được may bằng phần vải còn sót lại từ haori hoa văn mai rùa của mình rồi dịu giọng hết mức: "Nếu có thể... kể cho tớ nghe về chị gái cậu đi?"

Người đã khuất không thể quay về nhưng người còn ở lại có thể cùng nhau hồi tưởng.

Thông qua lời kể mà xây dựng nên hình ảnh của người đã mất, để nỗi nhớ hoà vào âm thanh, theo những luồng khí xoáy mà bay lên trời cao đến một ngày nào đó có thể truyền tới người đang ở trên đó.

Ngón tay Tomioka Giyu khẽ run, rồi cậu giả vờ tự nhiên mà nắm chặt lấy bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn của Sabito như muốn mượn từ hành động đó một chút sức mạnh để kéo ra những ký ức: "Hồi nhỏ, chị..."

Từng chút một, dưới lời kể của Tomioka Giyu, ảnh một hình bóng xinh đẹp, thông minh lại vô cùng ấm áp hiện lên rõ rệt.

Cô sẽ giống như Kocho Kanae, luôn ôm cậu em nhỏ mà đùa nghịch, cũng sẽ xoa nắn khuôn mặt của Tomioka Giyu đến khi đỏ bừng cả lên, và cả lúc cậu bị chó của hàng xóm đuổi cắn vào mông thì chị sẽ là người xua con chó đáng sợ đó đi.

Giọng Tomioka Giyu sau khi qua tuổi vỡ giọng đã chẳng còn trong trẻo như thuở nhỏ nhưng chất giọng trầm chậm rãi kể chuyện vẫn cuốn Sabito vào những hồi ức ấy.

Chẳng mấy chốc, họ đã đi tới bờ sông, Sabito kéo Tomioka Giyu đang kể chuyện dọc đường ngồi xuống bên bờ kè.

"Không ngờ là quần áo cũng do chị cậu dạy cách khâu vá à.

Thảo nào cậu may giỏi thế."

Sabito kéo vạt haori hai màu của Tomioka Giyu lên, dù bản thân chẳng rành đường kim mũi chỉ nhưng vẫn nhìn ra từng đường khâu ngay ngắn sạch sẽ, là sản phẩm chỉ có người vừa khéo léo vừa dốc lòng mới làm được.

"Ừ, chị thật sự rất tuyệt."

Tomioka Giyu ngước nhìn sang bờ sông bên kia, nơi dĩ nhiên chẳng có ai mặc bộ kimono đỏ thẫm quen thuộc đứng đó cả.

Dù trong lòng vẫn đau xót vì sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại Tomioka Tsutako nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Sabito cũng sẽ biết đến chị thì cậu đã thấy vui rồi.

Nghĩ đến đây, Tomioka Giyu bất chợt nhớ tới giấc mơ trong kỳ tuyển chọn trước đó: "Lần trước khi tham gia tuyển chọn, tớ đã gặp chị trong mơ."

Cậu kéo tay Sabito, chỉ cho cậu ấy xem: "Chị đứng bên kia bờ sông, còn tớ ở bên này..."

Hồi tưởng hiện về, trong mắt Tomioka Giyu ánh lên một nụ cười mềm mại: "Tớ vốn nghĩ chị đã không cần tớ nữa...

Vì dù chẳng nghe được chị nói nhưng nhìn khẩu hình cũng đoán được: chị bảo tớ quay về, đừng sang bên đó—" "Đồ ngốc."

Sabito giơ tay gõ nhẹ một cái lên đầu Tomioka Giyu: "Trong tình cảnh ấy, bất cứ ai cũng sẽ không muốn cậu đi qua đâu."

Thấy Tomioka Giyu ngây ra như thể thời gian ngừng lại, Sabito bất đắc dĩ thở dài: "Đừng có mà tuỳ tiện muốn bước qua sông Tam Đồ chứ."

Tomioka Giyu lơ đãng sờ lên trán mình.

Lực gõ của Sabito không mạnh nhưng cảm giác lại giống hệt như trong ký ức, khiến cậu thoáng chốc không phân biệt nổi giữa hiện thực và quá khứ.

"Có chuyện gì vậy?" – Sabito cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng mình đâu có dùng nhiều sức, tại sao Giyu lại dừng lại không động đậy nữa?

"...Lần trước cậu cũng nói như vậy." – Tomioka Giyu nhìn về phía mặt sông, ánh nắng trải xuống dòng nước, lấp lánh sáng chói, giống như những tấm gấm lụa màu vàng óng được trải dài trên mặt đất.

"Lần trước?

Nhưng tớ nhớ đây là lần đầu tiên nghe cậu nhắc đến chuyện này mà...

Chẳng lẽ cậu muốn nói, lần trước... cái lần tớ không còn nữa sao?" – Sabito nhớ tới trải nghiệm kỳ lạ của Tomioka Giyu liền thận trọng mở miệng dò hỏi.

Tomioka Giyu chau mày suy nghĩ.

Thời gian đã quá lâu rồi, cậu bắt đầu không phân biệt nổi rốt cuộc Sabito đã nói câu đó ở lần nào...Là lần chết thứ hai sao?

Không, không phải...

Hay là lần thứ ba?

Dạ dày cậu như chìm thẳng xuống, cảm giác nặng nề dồn ép trong lồng ngực khiến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Sabito đã nói như vậy sao?

Lần này là thật ư?

Bên kia bờ sông thực sự không còn chị gái nữa sao?

Hay tất cả vẫn chỉ là giấc mơ của cậu — "...Giyu?

Giyu?

Cậu không sao chứ?" – Sabito khẽ chạm vào vai cậu: "Có thấy khó chịu không?

Hay chúng ta quay về tìm Kocho-san, nhờ cô ấy xem giúp?"

"Không sao." – Tomioka Giyu gạt tay Sabito ra, nới lỏng hàng mày đang cau chặt, nhưng sắc mặt vẫn không mấy khá hơn: "Chắc là do chuyện đã quá lâu rồi, nên tớ nhớ không rõ thôi."

"Xin lỗi, không nhớ ra cũng chẳng sao cả." – Sabito chăm chú quan sát sắc mặt cậu rồi vươn tay nhẹ nhàng kéo lấy.

Thấy Giyu không có ý phản kháng nằm xuống gối trên đùi mình, một tay che mắt, tay kia từ từ tháo giải băng, thay đối phương chải suôn mái tóc.

"Tuy đã nói vào lúc tuyển chọn rồi nhưng bây giờ tớ muốn nói lại cho cậu nghe một lần nữa...

Xin lỗi, để cậu phải gắng gượng một mình suốt chừng ấy năm.

Thời gian dài như vậy, cậu đã rất vất vả rồi."

Cảm nhận cơ thể dưới lòng bàn tay đang run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố kìm nén không bật ra bất kỳ âm thanh nào, lúc này Sabito mới hiểu rõ nỗi buồn hôm tuyển chọn ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Có lẽ vì nỗi đau mà Tomioka Giyu gánh chịu đã quá nhiều, quá nặng, đến mức khóc một mình là không đủ, chỉ khi có người ở cạnh cùng chia sẻ thì mới miễn cưỡng chịu đựng nổi.

Cho dù bi thương đến mức chẳng thể thốt ra lời nào nhưng lòng bàn tay che mắt Tomioka Giyu vẫn chẳng cảm nhận được chút ẩm ướt nào.

Chỉ có thể chờ cậu bình ổn lại tâm trạng, chậm rãi ngồi dậy, đẩy tay Sabito ra.

Sabito chỉ thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, và ngay sau đó dấu vết ấy cũng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một Tomioka Giyu "bình thường".

Giống hệt như những vấn đề cậu để lộ ra, thoáng qua rồi tan biến.

Tuy trong lòng Sabito vẫn cảm thấy hình như Giyu còn có điều chưa nói hết nhưng nhìn thấy dáng vẻ đối phương chỉ cần nhắc đến quá khứ đã đau khổ đến thế, cuối cùng cậu chỉ có thể nuốt hết thắc mắc xuống bụng, chờ dịp khác.

Một lúc lâu sau, Tomioka Giyu mới mở miệng: "Chúng ta thật sự có thể một lần nữa đi đến tương lai, nơi chém giết được Kibitsuji Muzan sao?"

Cậu ngẩng nhìn mặt sông vừa rồi còn rực sáng ánh vàng, một áng mây khéo léo che mất mặt trời.

Dòng sông trong veo chẳng có bóng cá nào, đến mức có thể nhìn thấy rõ từng viên sỏi dưới đáy.

Chỗ nước chảy xiết có thể cuốn lên một vạt bùn cát, nhưng khi ra đến đoạn sông rộng, dòng chảy dần chậm lại, bùn cát bị cuốn theo cũng chẳng thể đi xa hơn, mà lắng lại nơi cửa sông.

"...Tớ cũng không biết." – Sabito không trả lời một lời hứa hão huyền về tương lai mà chính cậu cũng không chắc chắn.

Nhưng rồi, cậu lại đổi giọng: "Nhưng mà, chỉ cần luôn cố gắng, nhất định sẽ có cơ hội mà phải không?"

Cậu ngẩng đầu nhìn trời.

Khi mây che khuất mặt trời, bầu trời bỗng không còn quá chói mắt.

Thế là Sabito thuận thế nằm xuống đất, giọng nói trở nên xa vắng, vang vào tai Tomioka Giyu nghe như hư ảo.

"Dù không biết trước được nhưng chỉ cần tiếp tục cố gắng... cho dù không phải là tớ, cho dù không phải ở thế hệ của chúng ta diệt hết quỷ... thì cũng sẽ có một ngày mà tương lai đó đến — một tương lai chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người ta vui đến bật cười, đúng chứ?"

Tomioka Giyu lại đưa mắt nhìn về phía dòng sông.

Bùn cát tích tụ khiến nước sông chẳng thể phá được bờ cao do cát đá dựng thành, chỉ đành dâng lên mãi, cho đến khi sức nặng khiến nó vỡ ra một kẽ hở mới.

Tiếng róc rách như giọng của những người đã mất, đang hô vang cổ vũ họ.

Gió thổi mây tan, ánh mặt trời lại trải lên mặt nước, như gieo xuống từng hạt vàng lấp lánh hy vọng.

"Dù có phải chết... cũng phải thử sao?" – Tomioka Giyu ôm gối, để mặc gió thổi tung mái tóc đã được Sabito chải gọn, cuối cùng cũng buột miệng nói ra nỗi băn khoăn chất chứa bấy lâu.

"Chắc là vậy." – Dù lời lẽ có vẻ mơ hồ nhưng trong giọng Sabito không hề có chút hoang mang.

Trái lại, còn mang theo ý cười.

Cậu bật người ngồi dậy, khoác vai Tomioka Giyu: "Nhưng tớ đã xếp lại thứ tự ưu tiên của mình rồi."

"Trước tiên là mạng sống của cậu và thầy.

Kế đó là ý nguyện và cảm xúc của hai người.

Sau đó mới đến tính mạng của những người khác.

Cuối cùng mới là sự an toàn của tớ."

Sabito cười rạng rỡ: "Tớ sẽ cố gắng hết sức để cứu người.

Nhưng sau khi nhận ra nếu tớ chết, cậu sẽ đau khổ đến mức nào... thì từ nay về sau, bất kể quỷ có khó đối phó thế nào, tớ cũng sẽ lấy 'sống sót' làm giới hạn để đi giúp người khác."

Sức nặng trên vai khiến Tomioka Giyu nghiêng người, suýt ngã nhưng kịp chống lại.

Cậu quay đầu nhìn sang Sabito, trong đôi mắt tím nhạt kia ngập tràn sức sống."

Sabito." – Tomioka Giyu khẽ gọi.

"Ừm?" – Sabito khe khẽ hừ từ mũi, nghiêng đầu, nghĩ ngợi: "Còn cậu thì sao?

Cậu nghĩ thế nào?"

"Tớ... tớ xin lỗi." – Tomioka Giyu cụp mắt xuống: "Trước đây tớ không hề nghĩ đến ý nguyện của cậu, chỉ lo cậu sống sót nên mới tự tiện đánh ngất cậu."

Sabito nói đúng.

Khi đó, Tomioka Giyu chẳng hề định để cậu biết về sự tồn tại của Quỷ Tay cũng chẳng có ý định cùng nhau đối phó.

Suốt từ trước đến nay, cậu đều không thể nắm bắt đúng trạng thái của bản thân.

Nếu trong kỳ tuyển chọn hôm ấy cậu không ngất đi, Sabito hẳn đã chẳng phải vì nán lại trông nom cậu mà để Quỷ Tay thoát thân.

Nhưng nếu Sabito biết trước về Quỷ Tay...

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng nhiều lần tận mắt thấy đầu cậu ấy bị bóp nát, Tomioka Giyu lại thấy nghẹt thở.

"Ô, Giyu của chúng ta lớn rồi kia!

Biết nói xin lỗi rồi nhé!" – Sabito tự nhiên kéo Tomioka Giyu ra khỏi vũng cảm xúc u ám.

Cậu nhào tới vò loạn mái tóc vừa mới được chải mượt của Tomioka Giyu khiến nó rối như tổ quạ: "Không trách cậu đâu.

Dù sao thì người tự tiện chết trước cũng là tớ.

Phản ứng dữ dội như vậy của Giyu là chuyện dễ hiểu mà."

Tomioka Giyu lúng túng chống đỡ, cố gạt tay Sabito đang làm loạn trên đầu mình, nhưng vì cổ vẫn bị kẹp trong tay đối phương nên chẳng có tác dụng gì mấy: "Khoan — đừng vò tóc tớ nữa!"

"Rồi, ngoéo tay nào!" – Sau khi vò thỏa thuê, Sabito buông tay, giơ ngón út ra trước mặt Tomioka Giyu: "Tớ sẽ không chết trước cậu nữa.

Còn cậu, Giyu, cũng không được ngăn tớ đi giết quỷ."

Tomioka Giyu cau mày, nhìn chằm chằm ngón tay ấy một lúc lâu rồi mới chậm chạp đưa tay đến gần.

Ngón tay út của cậu lập tức bị Sabito móc lấy: "Lời hứa rồi nhé!

Trăm năm cũng không đổi.

Ai thất hứa phải nuốt một nghìn cây kim!"

"...Ừ."

Cho dù phải nuốt một nghìn cây kim, cậu cũng sẽ không để Sabito chết thêm một lần nào nữa.---- Thoạt nhìn thì có vẻ như không công bằng với Sabito (Sabito phải nỗ lực sống sót, còn Giyu thì chỉ cần đừng ngăn cản cậu đi giết quỷ là được).

Nhưng lý do là vì Sabito cũng sẽ không ngăn cản Giyu mạo hiểm đi giết quỷ, hơn nữa còn đặt tính mạng của Giyu lên trên mạng sống của chính mình (xem lần chết thứ hai, khi vừa thấy Giyu có khả năng bị quỷ tay tấn công, Sabito chẳng buồn nghĩ gì khác mà lao vào ngay (rồi cũng bị giết).

Cho nên (từ góc nhìn của Sabito) thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát.—— Sabito cảm thấy có gì đó sai sai nhưng hễ nhắc đến quá khứ cậu từng chết, Tomioka Giyu lại xuất hiện những triệu chứng ban đầu của PTSD, thế nên Sabito đành tạm thời bỏ qua.

Chúc mừng Giyu lại một lần nữa thoát nạn không để lộ bí mật về việc bản thân có thể quay lại sau khi chết!—— Dù ở Nhật vốn đã có đồng dao kiểu "móc ngoéo, treo cổ, trăm năm không được đổi, ai nói dối thì nuốt ngàn cây kim", nhưng khi tui viết đoạn này thì trong đầu toàn là kịch bản trong đồng nhân Conan "Áo choàng ngàn tầng kịch bản" liên quan đến phần chú gấu mật ong.

Cực hay luôn!!

Toàn dao tui siêu thích ❤️❤️ Đã hoàn kết thúc còn có cả ngoại truyện, ai thích Conan thì nên đọc thử.

Ngày mai chắc tui không có thời gian để cập nhật, mà dù có thì cũng chỉ viết chút đỉnh về những thiết lập riêng tui đã thêm từ chương 1 đến giờ.

Hôm kia cho bạn tui đọc, cứ hai phút lại hỏi một lần: "Cái này có xuất hiện trong nguyên tác không?

Không có à?

Sao lại là thiết lập riêng nữa thế?"

Tui: "À... cái này... tay tui nó tự có tư tưởng ấy mà."
 
(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Thiết lập riêng (1)


Tóm tắt chương 1–21 & đánh dấu chỗ nào là thiết lập riêng.

Có khá nhiều chỗ tui cảm thấy "viết vậy thì hợp lý" nên cứ viết ra, hôm nay mới nghĩ kỹ lại & ghi chú để tránh mọi người đọc nhiều rồi lẫn đồng nhân với nguyên tác._____________1.

Việc Tanjiro đánh bay Giyu: Trong nguyên tác Tanjiro không hề đánh bay Giyu.

Lúc đó, khi chuẩn bị đánh trúng Ẩn đang đứng cạnh Giyu để kiểm tra tình trạng của anh, anh liền kéo người đó ra đồng thời kêu gọi mọi người cầm vũ khí.

Sau đó, Giyu dùng kiếm ghim chặt cơ thể Tanjiro xuống đất, không để đối phương chạy vào trong bóng tối.

Sau khi Tanjiro đã khắc phục được khuyết điểm không chịu được ánh nắng, ngay lúc chuẩn bị đánh trúng Giyu thì Inosuke nhảy ra ngăn cản.2.

Trong kỳ tuyển chọn, sáu ngày đầu không gặp nhau: là thiết lập riêng.3.

Giyu mùa đông thường ngủ nướng, trước kia ngủ hay đá chăn, giờ thì không: thiết lập riêng.4.

Người được cứu là Murata: → thiết lập riêng.

Chuyện Sabito cứu gần như cả núi kiếm sĩ, có doanh trại tập trung / người tuần tra / người đội trưởng, v.v...

đều là thiết lập riêng.5.

Ngoài Sabito thì không có người sống nào từng gặp Quỷ Tay: là suy đoán.

Trong nguyên tác, khi Quỷ Tay lần đầu xuất hiện, anime có người nói: "Chưa từng nghe nói có con quỷ nào to như vậy."

Cho thấy trong kỳ tuyển chọn, tiền bối sẽ kể lại cho hậu bối.

Còn Giyu thì chỉ biết rằng "Sabito trong tuyển chọn đã bị gãy kiếm rồi bị quỷ giết chết".

Cậu không biết vì sao kiếm bị gãy, cũng không rõ là bị con quỷ nào giết.6.

Từ trước Giyu đã có thói quen khi gặp chuyện mình không thích thì né tránh ánh mắt, hoặc trốn tránh một chút rồi (bị người bên cạnh kéo lại) mới đối diện tiếp: là thiết lập riêng + suy đoán.

Trong nguyên tác, khi còn có chị gái, chắc cậu cũng làm vậy?

Nhưng sau khi mất chị, ý nghĩ đầu tiên của cậu là: "Không bằng để mình chết đi cho rồi."

Có lẽ nghĩ thông qua cái chết để trốn tránh hiện thực.7.

Mối quan hệ giữa Murata và thầy, cũng như thời gian tập luyện: thiết lập riêng.

Nhưng khoảng một năm thì không phải, vì trung bình mất một năm (tùy loại Hơi thở có nhanh chậm khác nhau) → điểm này hình như có trong sách chính thức.8.

Sabito là trẻ mồ côi: → thiết lập riêng.9.

Chương 6 (sau lần chết thứ ba): Murata ban đầu nghi ngờ họ là đồng bọn với quỷ, dụ người đến cho quỷ ăn.

Về sau nghĩ rằng chắc họ chỉ lạc đường thôi.Lý do: vì mọi người thường không nghĩ đến chuyện hợp tác với nhau (trong kỳ tuyển chọn cuối cùng, Tanjiro hầu như đi một mình, dù có cứu người thì cũng nhanh chóng bị phản bội).

Nhưng nhờ mấy màn gây cười của Sabito và Giyu đã khiến Murata bớt cảnh giác.

Hơn nữa, Sabito còn đang cõng một người trên lưng.

Murata tự tin rằng dù có đánh không lại Sabito thì ít nhất mình cũng chạy thoát được.(Thực tế lúc ấy Sabito có cõng thêm hai Giyu thì vẫn chạy nhanh hơn Murata.)(Còn bây giờ, cõng ba cũng không thành vấn đề.)10.

Giyu rất hiếm khi viết thư cho thầy Urokodaki: suy đoán + thiết lập riêng.

Nghe nói thư Tanjiro gửi thì anh đều đọc, nhưng không bao giờ hồi âm.11.

Việc thầy khi nhắc đến những đệ tử khác trước mặt hai đứa nhỏ thì cố ý nấu một nồi lẩu cực khó ăn để làm bữa tối là thiết lập riêng, trong nguyên tác thì hình như nấu lẩu bình thường ăn rất ngon.12.

"Giyu đã trưởng thành rồi" có nghĩa là so với trước kia, cậu ấy biết đem toàn bộ nguyên nhân hậu quả và những lời trong lòng ra nói rõ ràng.

Ví dụ đối chiếu là chương 8, khi Giyu xin lỗi chỉ quăng một câu cụt lủn "Xin lỗi."

Sabito tưởng rằng cậu xin lỗi là vì không muốn dựa dẫm thêm vào mình, cứ phải cậy mạnh.

Nhưng thật ra Tomioka Giyu xin lỗi là vì sợ nếu Sabito biết chuyện lần trước cậu đồng quy vu tận với Quỷ Tay, thì sẽ có phản ứng dữ dội.13.

Việc thầy sau kỳ tuyển chọn đi xuống núi tìm bọn họ cũng là thiết lập riêng.

Dù sao trước đó chưa từng có đệ tử nào còn sống sót rời núi Fujikasane.

Lần này cuối cùng cũng có người sống sót, ông kinh ngạc và kích động đến mức chạy ngay xuống núi, chắc cũng không tính là OOC đâu nhỉ?
(Khi Tanjiro sống sót, ông không mất bình tĩnh chạy xuống núi thăm là vì trước đó đã có một đệ tử còn sống – chính là Giyu.)14.

Khi Sabito tát Giyu, việc thầy là người đi hái thuốc về để đắp mặt cho cậu là thiết lập riêng.15.

Cách gấp quần áo của ba người dùng Thủy Hô khác nhau là thiết lập riêng, có thể nhân tiện nhìn ra sự khác biệt trong tính cách.16.

Số người vượt qua kỳ tuyển chọn là thiết lập riêng.

Nguyên tác hoàn toàn không nói rõ, chỉ có nhắc rằng Murata và Giyu là đồng kỳ mà thôi.17.

Việc Giyu và Murata thích loại nhân nào của Ohagi cũng là thiết lập riêng, mà bản thân tui cũng không nhớ rõ.

Tui chưa từng ăn Ohagi nên thực ra chẳng hiểu khác biệt giữa hai loại nhân, dù sao cứ ngọt thì đại khái tui đều thích.18.

Việc thầy và Giyu bình thường có chơi cờ với nhau là thiết lập riêng.

Trình độ chênh lệch cũng là bịa, nhưng trong thực tế đúng là có kiểu chênh lệch như vậy.

Tùy theo khoảng cách trình độ mà việc nhường quân, nhường bao nhiêu có quy định nghiêm ngặt.

Trong tác phẩm thì dựa theo chế độ "Gia nguyên" thời đó (áp dụng đến 1934/Chiêu Hòa 9 năm), hiện nay phần lớn là "chế độ liên minh hiện hành".

Nhưng câu "cờ phong như người" thì đúng là có thật.

Ví dụ như trong cờ tướng, cha tui tính tình ôn hòa nên thích khai cuộc bằng mã, cũng dạy tui cách đó.

Còn tui tính khí xông xáo, thường dùng xe và pháo làm chủ lực, rất thích lối đánh đổi quân một – một để tấn công.19.

Việc Tomioka Giyu khi không nói thật thì không thể nhìn thẳng vào mắt người khác là thiết lập riêng.

Bản thân cậu cũng biết điều này, cho nên so với nói dối, khi cần thì cậu thường chọn giấu bớt sự thật.20.

Khi nhìn lại mới phát hiện, ở chương 13 viết rằng nửa haori là do thầy khâu, nhưng đến chương 21 lại biến thành do Giyu tự khâu.

Có thể hiểu rằng trong một năm rưỡi đó, khi áo có chỗ hỏng thì Giyu tự sửa lại.21.

Tuổi của quạ truyền tin không giống người.

Thiết lập riêng là: 1 năm của con người ≈ 6 năm của quạ truyền tin.

Lý do đặt ra như vậy là vì lúc đầu không nghĩ đến việc có thể tra bản tiếng Anh, bản Trung thì chỉ tìm được cách quy đổi tuổi của vẹt.

Với các loài vẹt phổ biến (Lovebird, vẹt đuôi dài), từ 10 tháng đến 4 năm tuổi tương đương với con người khoảng 18–35 tuổi, trên 8 năm tuổi là khoảng 50 tuổi.

Tuy nhiên, quạ có thể sống đến gần 70 năm (trong điều kiện bị giam giữ bởi con người), còn tuổi thọ trung bình ngoài tự nhiên là 21,9 năm.

Trong thiết lập này, tuổi của Kanzaburo từ một thanh niên trai tráng độ 20 tuổi (khi Giyu vừa kết thúc kỳ tuyển chọn) biến thành một "ông anh/ông chú" gần 30, và khi vào đầu truyện thì đã vượt tuổi nghỉ hưu, khoảng 65 tuổi.

Ông Kanzaburo hoàn toàn có thể nghỉ hưu (quạ truyền tin chỉ sai đường thì lý thuyết cũng nên nghỉ rồi), nhưng vì không nỡ + không yên tâm về Giyu (thiết lập riêng).

Còn việc chỉ sai đường thì hình như nguyên tác có nhắc đến (nhưng quên mất ở đâu).22.

Murata rất để ý đến mái tóc của mình (theo sách chính thức), vì mối tình đầu của cậu ấy rất thích nó.23.

Giờ giấc thức dậy của mọi người là thiết lập riêng.

Khối lượng huấn luyện của Giyu tui cũng viết bừa thôi, chứ bản thân làm mười cái hít đất là chịu rồi.24.

Thói quen ăn uống của Giyu là thiết lập riêng.25.

Việc Chúa công gửi thư nhắc đi họp là thiết lập riêng.

Tui cũng không rõ việc họp có phải cố định nửa năm một lần hay là hẹn lịch xong mới họp.

Nhưng thầy cô của chúng ta đúng là có gửi thư nhắc nhở đi học.26.

Việc Urokodaki Sakonji đổi cách xưng hô vào thời điểm này là thiết lập riêng.

Trong nguyên tác (anime), thầy đã dùng "lão phu" để tự xưng rồi.

Nhưng cũng có thể là vì tuổi tác, hoặc vì các thợ săn quỷ bạn bè quanh ông đều lần lượt đổi cách xưng.27.

Makomo là sư tỷ là thiết lập riêng.

Nguyên tác chỉ nói cả hai đều chết, không nói ai trước ai sau.

Trong đồng nhân hình như thường mặc định Makomo nhỏ tuổi hơn vì được nhắc sau, nhưng cũng có khả năng là Quỷ Tay nhắc đến người mạnh nhất trước, rồi sau đó nhắc đến người để lại ấn tượng sâu.28.

Sabito chém Hạ Tam là thiết lập riêng.

Sau đó, Shinazugawa Sanemi chém Hạ Nhất Ubume, còn Rengoku Kyojuro thì chém Hạ Nhị Hairo."

Thượng huyết như thép, Hạ huyết như nước chảy."

Nghe nói ngoài Hạ Ngũ Rui, các Hạ Huyết còn lại đều bị thay rất nhanh.29.

Sabito sợ quỷ là thiết lập riêng.

Lý do viết như vậy, ngoài việc thêm chút bàn tay vàng cho Đội Diệt Quỷ thì cũng để phục vụ cho những tình tiết gốc có thể sẽ được viết tới về sau; nếu không viết tới thì sẽ được giải thích lại trong phần ngoại truyện.

Nếu tui quên thì nhắc nhé (cười).30.

Việc Chúa công từng nói chuyện với Rengoku Shinjuro vì ông ấy quá sa đọa vào rượu là thiết lập riêng.31.

Việc trở thành Trụ thì ngay lập tức có nhà riêng là thiết lập riêng.

Trong sách chính thức có nói Trụ muốn lấy bao nhiêu tiền lương cũng được (Đội Diệt Quỷ rất giàu).

Việc có các Ẩn chăm sóc + hầu hạ cũng là thiết lập riêng.

Nhưng nói là "hầu hạ" thì không đến mức giống đầy tớ thời xưa.

Dù sao thì gia nhập Đội Diệt Quỷ cũng là tự nguyện, còn trở thành Ẩn chỉ vì không thể cầm kiếm giết quỷ được nữa.

Không có chuyện cấp bậc kiếm sĩ thì mặc định được quyền sai khiến. (Ví dụ trong phần Phố Đèn Đỏ, Uzui vốn định bắt ba cô bé đi cùng để diệt quỷ nhưng khi biết họ không phải kiếm sĩ thì thả ra ngay.

Việc bắt Kanzaki Aoi cũng là trong tình thế bất chấp ý nguyện, chứ không phải dựa vào thân phận để ép buộc.)(Tui không nói hành vi đó là đúng, chỉ lấy để bàn về việc "Đội Diệt Quỷ có được phép dựa vào cấp bậc để ép buộc người làm điều họ không muốn hay không.")32.

Quá khứ của Tomioka Tsutako và Tomioka Giyu là thiết lập riêng.

Nhưng việc Giyu từng bị chó cắn vào mông, từ đó hơi sợ chó thì hình như được ghi trong sách chính thức.33.

Việc Sabito sắp xếp thứ tự ưu tiên cho những điều quan trọng là thiết lập riêng.

Chủ yếu tham khảo lời tỏ tình của Uzui Tengen với các bà vợ: "Ta đã hào nhoáng mà sắp xếp thứ tự cho sinh mệnh, đầu tiên là các nàng, sau đó là người thường, cuối cùng mới là ta." (Không chắc nguyên văn có đúng thế không, nhưng ý nghĩa là như vậy.)
 
Back
Top Bottom