- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
(Kny) Ghi Chép Hành Trình Tìm Kiếm Tuyến Sinh Tồn Tối Ưu Của Tomioka Giyu
Chương 19
Chương 19
Số lần tử vong: +6 "Chúa công đại nhân vẫn khỏe mạnh, thật sự là quá tốt rồi."
Kocho Kanae cúi đầu, vui mừng xen lẫn sự kính trọng, nhanh chân bước lên trước chào Ubuyashiki Kagaya: "Chân thành chúc ngài từ nay mọi việc thuận lợi."
Giọng nói mềm mại như cánh hoa của thiếu nữ khiến người ta bất giác thả lỏng cơ thể vốn đang căng cứng.
Ubuyashiki Kagaya mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn con, Kanae."
Ngài chậm rãi bước ra dưới ánh nắng, ánh mắt thong thả phác họa từng gương mặt của các Trụ: "Nửa năm không gặp, lại được thấy những gương mặt quen thuộc, ta thật sự rất vui."
Ánh mắt ngài cuối cùng dừng lại trên Rengoku Shinjuro.
Là người nhiều tuổi nhất ở đây, cũng là đồng đội giữ vị trí Trụ lâu nhất, kể từ sau khi phu nhân Rengoku qua đời người đàn ông trước mắt cứ như rơi vào một vũng bùn vô hình, không ngừng chìm xuống...
Không rõ rượu trong tay ông là sợi tơ nhện kéo giữ ông lại hay là vực thẳm kéo ông xuống sâu hơn.
Dù là nguyên nhân nào đi nữa, việc tinh thần suy sụp vì uống quá nhiều rượu cũng khiến chúa công của Đội Diệt Quỷ lo lắng.
Mỗi lần họp Trụ cột, ngài đều gắng gượng thân thể yếu ớt để nói chuyện nghiêm túc với đối phương.
Rengoku Shinjuro nhận ra ánh mắt quen thuộc ấy.
Dù sớm biết rằng mang theo bình rượu đến đây sẽ thế nào, nhưng để bị chúa công quan tâm ngay trước mặt những hậu bối xa lạ... thì cái đầu đã rối tung vì men say của ông cũng không thể chấp nhận nổi.
Vì vậy, ông đón lấy ánh nhìn ấm áp của chúa công và mở miệng: "Thấy chúa công đại nhân khỏe mạnh, chúng tôi cũng vô cùng vui mừng.
Nhưng trước buổi họp Trụ cột nửa năm một lần này, không biết ngài có thể giải thích lý do hai thiếu niên kia xuất hiện ở đây không?"
Ánh mắt sắc bén lướt qua cặp thiếu niên đang đứng sát nhau — Sabito và Tomioka Giyu.
Cậu thiếu niên mang vết sẹo trên mặt như một con sói con đầy cảnh giác, bị ánh nhìn như lưỡi dao đâm vào khiến toàn thân dựng lên gai góc nhưng vẫn cố kìm mình không manh động trước đối thủ mạnh hơn hẳn.
Còn cậu thiếu niên tóc đen thì giữ nguyên gương mặt lạnh như tiền, dường như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì, ánh mắt yên tĩnh rũ xuống.
Nhìn dáng vẻ đó, Uzui Tengen bất giác nhớ đến những ninja trong gia tộc mình, miệng thì luôn nói nhiệm vụ là trên hết.
'Hờ... mặt thì đúng là hào nhoáng thật, nhưng tính cách chẳng hào nhoáng chút nào...' Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Uzui Tengen, Sabito rời khỏi việc trừng mắt với Rengoku Shinjuro, chuyển sang nhìn Uzui Tengen rồi khẽ dịch người che đi tầm nhìn của đối phương.
Bị nhìn chằm chằm như thế, ngay cả Uzui Tengen cũng phải quay đi nhưng rồi chợt nghĩ: rõ ràng mình là tiền bối cơ mà, sao lại phải chột dạ?!
Thế là lại quay phắt đầu, trừng mắt lại với Sabito.
Kocho Kanae không khỏi thở dài trong lòng.
Cô hoặc đúng hơn là tất cả bọn họ đều biết rõ hai thiếu niên này là do chúa công triệu tập đến đây, khả năng cao là đã đạt điều kiện để trở thành Trụ.
Việc có hai người cùng lúc đạt tiêu chuẩn quả thật hiếm thấy, nhưng đối với Đội Diệt Quỷ vốn đang thiếu nhân lực ở hàng ngũ Trụ thì đây là chuyện tốt.
Những đồng nghiệp của cô hẳn cũng hiểu rõ điều đó hơn cô lại giàu kinh nghiệm hơn, vậy mà giờ đây từng người một đều cư xử ấu trĩ, nhất quyết phải "chào hỏi" bằng ánh mắt dữ tợn mới chịu.
Ubuyashiki Kagaya khẽ cười: "Chắc các con cũng đoán ra rồi, họ đã đạt điều kiện trở thành Trụ.
Nhưng—" Giọng nói đột ngột đổi hướng khiến Sabito bất giác căng cứng người.
Cậu thu lại ánh nhìn sắc bén đang quét khắp nơi nhưng khi vô tình liếc thấy gương mặt vô cảm của Tomioka Giyu, lại không khỏi sững sờ.
Từ khi nào mà người luôn theo sau mình với đủ loại biểu cảm sống động ấy, giờ ngay cả trước chuyện lớn như thế này cũng bình thản không gợn sóng?
Ubuyashiki Kagaya không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Sabito, tự tiếp lời: "Nhưng trùng hợp là họ cùng được một người thầy dạy dỗ, cựu Thủy Trụ Urokodaki Sakonji nên là đồng môn sư huynh đệ, đều sử dụng Hơi thở của Nước."
Bốn vị Trụ nghe vậy đều hơi trợn mắt, nước mắt của Himejima Gyomei lại tuôn nhiều hơn, miệng còn thì thầm một câu kinh văn.
Đồng môn sư huynh đệ mà lại thành ra như vậy thật quá đáng tiếc, quá đáng thương.
Vì chút danh lợi hiếm có mà trở mặt thành thù, trường hợp như thế trong thế gian khổ hàn này chẳng hề ít.
"Lần này mời họ đến, cũng là muốn hỏi ý mọi người, rốt cuộc ai đảm nhận vị trí Thủy Trụ thì tốt hơn?"
"..."
Rengoku Shinjuro im lặng.
Dù là ông khơi ra đề tài này nhưng không ngờ chúa công đại nhân lại muốn họ cùng nhúng tay vào vũng nước đục này.
"Ai cũng được thôi mà?
Dù sao thì kẻ nào không hào nhoáng mà chết trước thì chắc chắn không hợp làm Thủy Trụ.
Qua một thời gian, ai còn sống thì để người đó làm là được chứ gì?" — Uzui Tengen tỏ ra chẳng mấy hứng thú.
Trụ tuy có nhiều quyền hạn, nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao.
Đa phần thời gian đều là tuần tra một mình mà khi nghe tin đồn có Thập Nhị Quỷ Nguyệt xuất hiện thì cũng không thể trốn tránh, buộc phải đứng chắn trước hàng loạt hậu bối, trở thành chỗ dựa của Đội Diệt Quỷ.
"Hai người cùng làm cũng được mà?
Nếu hai người cùng đảm nhận, khối lượng công việc chắc cũng giảm bớt?"
Đề xuất của Kocho Kanae khiến mắt Sabito sáng lên.
Nếu có thể cùng Giyu làm Trụ, hẳn sẽ là chuyện rất tuyệt.
"Từ trước tới giờ chưa từng có tiền lệ hai người cùng đảm nhận một chức vụ.
Giống như không có gia tộc nào lại có hai tộc trưởng, cũng chưa từng có hai người cùng làm Trụ."
Giọng trầm ổn như đá tảng của Himejima Gyomei đã đè nát ý tưởng của Sabito.
Kocho Kanae trầm mặc giây lát rồi lại mở lời: "Vậy... nếu không phải hai người cùng làm Thủy Trụ, mà là vị trí Thủy Trụ có hai suất thì sao?"
Thấy mọi người cúi đầu suy nghĩ vì câu nói ấy, cô thong thả bổ sung: "Dù sao hiện tại vẫn còn rất nhiều chỗ trống trong hàng ngũ Trụ.
Nếu cả hai đều là Trụ, phạm vi tuần tra của mỗi người sẽ nhỏ hơn, việc tìm kiếm cũng kỹ lưỡng hơn, chắc chắn sẽ giúp được nhiều người hơn."
Lời cô mang theo khả năng mở ra một cánh cửa mới.
Uzui Tengen xoa cằm nói:"Quả thật... hai Thủy Trụ cũng chẳng có gì to tát.
Dù sau này có người mới trở thành Trụ thì việc đủ chín người chắc chẳng thể xảy ra đâu."
Dù sao, như vừa nói, để giữ vị trí Trụ lâu dài là chuyện không hề dễ.
Trước đây không phải chưa từng có việc vị trí Trụ vốn đã có người nhưng lại có tân binh đạt điều kiện.
Chỉ là hầu hết trường hợp đó là kế tử do Trụ huấn luyện thành công.
Lúc ấy, phần lớn Trụ tiền nhiệm sẽ chọn lui về, trở thành bồi dưỡng sư để bồi dưỡng thêm mầm non mới."
Không thể sao...?"
Ubuyashiki Kagaya khẽ nhếch môi: "Con nghĩ sao, Giyu?"
Tomioka Giyu ngẩng đầu nhìn mọi người, không mang sự hấp tấp thường thấy ở tân binh, mà là sự điềm tĩnh như đã nắm trọn mọi thứ trong tay.
Với người không quen thì dáng vẻ này luôn tạo cảm giác ngạo mạn tự tôn.
"Không phải không thể.
Trong tương lai gần, chúng ta thực sự đã có một thời gian sở hữu chín vị Trụ, và suýt chút nữa đã thành công tiêu diệt Kibitsuji Muzan."
Mọi người còn chưa kịp thắc mắc tại sao chúa công đại nhân lại hỏi ý kiến của Tomioka Giyu, thì đã bị từng quả "bom" thông tin này ném tới tấp."
Cái gì?!
Khi nào?
Hắn trông thế nào?
Ở đâu?
Năng lực là gì?"
Tomioka Giyu không trả lời.
Cậu cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Giữa cơn dồn dập câu hỏi suýt nhấn chìm mình, cậu nhìn về phía Sabito.
So với lần cuối gặp nhau, gương mặt cậu ấy đã bớt nhiều nét non nớt.
Tuy không nói một lời nhưng ánh mắt nhìn cậu lại vô cùng đáng sợ — Ubuyashiki Kagaya khẽ đưa ngón tay lên môi, mọi người lập tức trở lại tư thế quỳ yên tĩnh: "Những câu hỏi này, lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng cho các con.
Giờ việc cần làm trước là bàn xem ai sẽ trở thành Thủy Trụ thì tốt hơn."
"Chúa công đại nhân, xin thất lễ, nhưng tôi nghĩ chuyện này nên để bọn họ tự giải quyết thì hơn." — Kocho Kanae nói rồi nghiêng đầu nhìn hai thiếu niên quỳ bên cạnh: "Còn các cậu thì sao?
Cảm thấy ai thích hợp hơn để làm Thủy Trụ?"
"Giyu/Sabito chắc chắn thích hợp hơn."
Hai người đồng thanh nhưng lại trả lời hoàn toàn trái ngược, rồi không tin nổi mà trố mắt nhìn nhau.
Ubuyashiki Kagaya vẫn giữ nụ cười, nhưng Kocho Kanae lại cảm nhận rõ vài phần bất đắc dĩ vốn nằm trong dự liệu.
Cô thở dài: "Hay là... hai người đấu một trận?
Ai thắng thì làm."
"Không vấn đề, Giyu chắc chắn sẽ thắng."
Sabito tự tin đáp, khiến Kocho Kanae bật cười.
"Tôi nghe theo Sabito." giọng Tomioka Giyu vang lên nhỏ hơn hẳn, nhưng cuối cùng vẫn không quên phản bác: "Nhưng người thắng chắc chắn là Sabito."
Kocho Kanae chợt thấy nhớ người em gái lúc nào cũng phồng má nhưng rất dễ chọc ghẹo của mình.
Vở kịch thú vị thế này, sao Shinobu lại không thể đến xem nhỉ?—— Vì vết thương của Sabito, cộng thêm việc Tomioka Giyu đã phải chạy đôn chạy đáo mấy ngày liền, tuy cả hai đều nói tình trạng của mình không vấn đề gì, nhưng trận đấu phân thắng bại vẫn được hoãn lại vài ngày, để họ tự tìm thời gian quyết định.
Để tránh làm hao tổn thể lực của chúa công đại nhân, họ không lãng phí quá nhiều thời gian và trong khi cả hai vẫn chưa xác định ai sẽ trở thành Trụ, cuộc họp Trụ cột đã được bắt đầu.
Dù sao thì Sabito và Tomioka Giyu đều đã thực sự đạt điều kiện để trở thành Trụ, những Trụ khác cũng không có ý kiến gì, chỉ cố nén lại sự tò mò đang sôi sục, nóng lòng muốn biết về tương lai mà Tomioka Giyu biết.
Vừa nghe thấy trong tương lai mà Tomioka Giyu từng trải qua, dù phải trả giá nặng nề, họ vẫn đi đến bước cuối cùng tiêu diệt quỷ, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần, có thêm động lực để chém nhiều quỷ hơn nữa, chỉ tiếc rằng bây giờ đang là ban ngày, không thể lập tức hành động.
"Dù vậy, trước đây tôi cũng đã đến nơi đó để xác nhận, có lẽ vì thời điểm chưa tới nên cả Kibutsuji Muzan lẫn các Thượng Huyền khác đều không có mặt ở đó."
Tomioka Giyu nhíu mày, những con quỷ bình thường thì có thể bị chém giết dễ dàng, chỉ riêng Thập Nhị Quỷ Nguyệt là không thể, có lẽ do động tĩnh của cậu quá lớn, vô tình đã đánh động khiến chúng cảnh giác.
Về trận chiến cuối cùng, thật ra cậu cũng không biết được bao nhiêu.
Trong tình huống đó, chỉ riêng việc sống sót và thành công giết chết Kibutsuji Muzan đã là dốc hết toàn lực, những chuyện khác chỉ có thể suy đoán qua những manh mối vụn vặt.
"Không sao đâu."
Giọng nói của Ubuyashiki Kagaya trấn an tâm trạng đang sa sút của cậu: "Dù thế nào đi nữa, con cũng đã mang đến thông tin rất quý giá.
Chỉ cần nghĩ đến việc bọn quỷ sẽ biến mất khỏi thế giới này là chúng ta lại có thêm tự tin.
Suốt mấy trăm năm qua chúng ta vẫn kiên trì, thêm vài năm nữa cũng chẳng là gì cả."
Tomioka Giyu cúi đầu khẽ đáp lại nhưng trong lòng lại không kìm được nỗi buồn.
Vị chúa công đại nhân tốt như thế, lại dùng chính cơ thể mình làm mồi nhử, vĩnh viễn ngã xuống ngay trước bình minh của trận chiến tiêu diệt Kibutsuji Muzan.
Vậy mà hiện tại, dù đã biết tương lai có thể xảy ra chuyện gì, ngài vẫn không nói gì về việc sắp xếp cho cơ thể mình, ngược lại còn mở miệng an ủi cậu, nói rằng những thông tin do một kẻ rõ ràng chẳng bảo vệ được gì mang về lại rất hữu ích...
"Hôm nay đến đây thôi."
Giọng nói ấm áp của chúa công đại nhân kéo cậu ra khỏi thế giới riêng.
Người đàn ông luôn mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp ấy, rõ ràng tuổi đời còn trẻ, nhưng lời nguyền truyền đời của gia tộc đã ép ngài phải sớm đứng ra che chở cho người khác, để rồi trong quãng đời ngắn ngủi ấy, đốt cháy chính mạng sống của mình.
"Sabito và Giyu đến đây cũng đã vất vả rồi, nếu còn bị thương thì hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé."
Nghe vậy, Tomioka Giyu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Sabito bên cạnh.
Dù đã mấy ngày không ngủ nhưng cậu không hề bị thương, nên nếu chúa công đã nói vậy thì người bị thương chắc chắn là Sabito.
Sabito khẽ cứng người.
Cứ tưởng Giyu không phát hiện... ai ngờ lại bị nói thẳng ra như vậy, khiến cậu vốn định nghiêm túc hỏi Giyu vì sao không nói cho mình chuyện quan trọng như nhìn thấy tương lai, giờ lại cảm thấy hơi mất thế.
"Ôi chà ~ nếu bị thương thì có thể đến Điệp Phòng nhé."
Kocho Kanae dịu dàng tiếp lời.
Thấy cuộc họp Trụ cột hôm nay gần kết thúc, cô liền đứng lên trước, nhường không gian cho chúa công đại nhân và Rengoku Shinjuro nói chuyện riêng.
"Điệp Phòng là nơi do chúa công đại nhân giao cho tôi tổ chức, nếu bị bệnh hay bị thương đều có thể đến đây điều trị."
Trước kia, Đội Diệt Quỷ cũng có khu vực chữa trị, nhưng phần lớn do các ẩn phụ trách, kỹ thuật băng bó hoàn toàn dựa vào khả năng của từng người.
Không chỉ không thể điều trị chuyên sâu, mà muốn lấy thuốc bị quản lý còn phải đến y quán địa phương.
Có lúc vết thương trông chẳng giống do con người gây ra, lại khiến người ở y quán nghi ngờ hoặc tra hỏi gây ra rất nhiều bất tiện.
Trùng hợp là cha mẹ của Kocho Kanae từng là bác sĩ.
Sau khi cha mẹ mất, cô cùng em gái gia nhập Đội Diệt Quỷ.
Dù phần lớn thời gian vẫn chuyên tâm diệt quỷ nhưng khi nhận ra sự thiếu thốn về y tế trong đội, cô đã đề xuất với Ubuyashiki Kagaya về việc thành lập hệ thống y tế nội bộ, và dành hầu hết thời gian không tuần tra để xây dựng, vận hành Điệp Phòng.
"Thật là quá tuyệt, Kocho-san."
Sabito chân thành cảm thán: "Nếu có gì cần tôi giúp thì xin cứ nói."
"Cảm ơn cô, Kocho."
Tomioka Giyu vừa nói xong đã bị Sabito ấn xuống mái tóc hơi rối của mình: "Phải dùng kính ngữ với người ta chứ!
Rõ ràng mới gặp ngày đầu mà?"
Sabito nhận ra lúc nãy Tomioka Giyu không dùng kính ngữ khiến Kocho Kanae có chút không vui.
Nhưng ngay sau đó chúa công đại nhân xuất hiện, nên cậu đành để bây giờ mới kéo Giyu lại sửa.
Tomioka Giyu mím môi, trông hơi miễn cưỡng: "Xin lỗi, Kocho... san."
Vài năm qua, cậu đều trực tiếp gọi tên Kocho Kanae, đối với em gái cô là Kocho Shinobu cũng vậy.
Giờ đột ngột bảo sửa cách xưng hô, quả thật cậu rất không quen.
Kocho Kanae che miệng khẽ cười: "Không sao đâu, dù sao Tomioka-san cũng đã quen biết tôi rồi, bất ngờ thay đổi mà thấy không quen cũng là bình thường."
Thấy Sabito vẫn có vẻ để ý, cô cong mày mắt, đưa ra một đề nghị: "Nếu còn thấy bận tâm vậy xin mời Tomioka-san khi rảnh hãy đến Điệp Phòng một chuyến, cùng nhau suy nghĩ xem có gì cần cải thiện nhé?"
"Nếu có thể, tôi không muốn đến Điệp Phòng, quá lãng phí."
Tomioka Giyu hơi cúi đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một chút, cộng thêm gương mặt vô cảm, khiến người ta khó hiểu là cậu đang nói Điệp Phòng là một nơi lãng phí hay là cảm thấy dùng tài nguyên y tế cho mình mới là lãng phí.
Kocho Kanae khựng lại.
Rõ ràng cô không cảm thấy ác ý từ đối phương, nhưng đây là lần đầu trong đời cô thấy cậu ta nên im lặng thì còn hơn là mở miệng — và cô có linh cảm rằng đây sẽ không phải lần cuối cùng cô có suy nghĩ như vậy.
Vì thế cô mỉm cười, còn Tomioka Giyu trước mặt thì vẫn nắm lấy vạt áo Sabito, và Sabito dù vừa rồi ép cậu cúi đầu xin lỗi, giờ lại tỏ ra chẳng muốn để ý đến cậu nữa.
Cả hai rõ ràng đang cãi nhau và không hẹn mà cùng rùng mình, nhưng chẳng ai tìm ra nguyên nhân khiến gai ốc nổi khắp người.
"Vậy thì tôi chúc hai người sớm phân thắng bại.
Có gì thì tốt nhất nên nói rõ bây giờ nhé."
Kocho Kanae nói đầy ẩn ý: "Dù là bị thương hay gặp chuyện gì lạ mà giấu giấu giếm giếm đều không tốt cho cả hai đâu."
Bên cạnh, Uzui Tengen đang âm thầm quan sát, nghe vậy liền cảm thấy phía sau Kocho Kanae như có càng nhiều đóa bách hợp đen nở rộ hơn nữa.
Oa...
Hai tên nhóc này thật đáng thương, vậy mà lại hào nhoáng chọc phải người không nên chọc rồi...---- Phần đối thoại mở đầu giữa chúa công đại nhân với mọi người gần như giống hệt trong anime.
Nhìn cách chào hỏi cấp trên xong, tui cảm thấy bình thường không phải dùng kính ngữ đúng là tốt thật (cũng có thể là do tui quá bèo nên chẳng bao giờ gặp người có địa vị chênh lệch quá lớn)._______ Điệp Phòng do hai chị em nhà Kocho mở là thiết lập riêng.
Dù sao đã gọi là "Điệp Phòng" rồi, nếu không phải hai chị em lập ra thì sao lại đặt tên như vậy?
Ngoài ra, ngày 12 tháng 11 năm 1857, Pompe von Meerdervoort một bác sĩ hải quân người Hà Lan lần đầu tiên bắt đầu giảng dạy y học phương Tây.
Năm 1862, Pompe về nước, Nhật Bản bắt đầu cử du học sinh ra nước ngoài, đánh dấu khởi đầu việc du học phương Tây của Nhật.
Thời Đại Chính (1912 – 1926), cốt truyện nguyên tác có lẽ bắt đầu vào cuối năm 1912 (dựa theo lời Tanjiro nói sắp đến Tết, một khởi đầu mới; trên mạng có người suy đoán có thể trùng hợp với thời điểm đổi niên hiệu).
Tanjiro gia nhập Đội Diệt Quỷ khoảng gần hai năm sau (1914), vậy nên hiện tại mạch truyện đang ở khoảng 4 năm rưỡi trước đó (1909).
Giả sử ông bà của Kocho thuộc lứa du học sinh đầu tiên (mà nếu gia đình có thư viện y học đủ lớn để tự học thì chắc là dòng dõi y khoa), thời Minh Trị–Đại Chính, nam giới trung bình kết hôn và có con ở tuổi 24.
Hiện tại trong truyện, Kocho Kanae khoảng 17 tuổi? (Dù tôi cảm giác có thể lớn hơn một chút, nhưng thông tin chính thức ghi là 17...) Như vậy tính ra: 1909 − 1862 − 24 (tuổi cha mẹ kết hôn sinh con) − 17 (tuổi hiện tại) = sai số khoảng 6 năm.
Nếu tổ tiên của cô đi du học muộn hơn, hoặc cha mẹ kết hôn muộn hơn thì hợp lý thôi (?).Tóm lại, cứ chờ bị "vả mặt" vậy.__________ Chị Kocho trong đầu tui là đỉnh cao EQ, dù tui có viết EQ cao thế nào cũng không cao bằng cô ấy.
Còn Giyu thì là cực hạn EQ thấp của tui, tui cố gắng nắm giữ đúng ranh giới giữa "ăn nói vụng về" và "không biết nhìn tình huống".
Đọc nhiều đồng nhân rồi quay lại nguyên tác, mỗi lần Giyu mở miệng tui đều có cảm giác: "Ủa, cậu cũng biết nói chuyện nữa hả?!"
Thực ra chắc cậu ấy rất biết nói!
Dù là ở tập đầu khi dạy Tanjiro đừng để cơ hội sống sót phụ thuộc vào người khác, hay ở Núi Natakumo, thậm chí còn định kể từ chuyện hai năm trước, cảm giác tui nhận được đều là: "Chỉ cần cho tôi cơ hội mở miệng thì đừng mong lấy lại được." (Không phải)Cảm ơn đã thích!
Cầu bình luận!Chương sau sẽ đánh nhau nhé (đánh đi đánh đi).Nhưng thắng bại chưa định, vẫn đang nghĩ ai có khả năng thắng hơn...Thiếu ngủ VS bị thương, mọi người thấy sao?