Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.
Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 007 – Hết rồi?!Tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam liền kề nhau.Những năm này có thể đi học được phần lớn đều là gia đình có điều kiện tốt, giống như bên trong tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam này, phần đông là con cháu của công nhân xưởng đồ hộp, trong nhà cũng tương đối có tiền.
Chẳng qua là tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam cách xưởng đồ hộp không xa, so với đám nhóc còn đang xin tiền người lớn, người trưởng thành đã vào xưởng làm công nhân, có tiền lương dùng, rõ ràng nhiều tiền hơn, bởi vậy phần lớn người buôn bán thích đến cổng chính xưởng đồ hộp bên kia bày quán hơn, tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam bên này khá ít người.Tính tới tính lui, cũng chỉ có một người bán bánh ngọt và một người bán kem que.Hứng nắng giữa trưa, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đến vị trí chính giữa cổng trường tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam, cách hai cổng trường cũng chỉ ba mươi thước, chiếm vị trí hoàn toàn không chen chúc với bên bán bánh ngọt và bán kem que.Tìm vị trí xong, hai người lưu loát dọn quầy lên.Người phụ nữ bán bánh ngọt vừa thấy có người tới dọn quầy, tức khắc trong lòng lộp bộp một chút, không phải là có người đến đoạt mối làm ăn chứ?Trẻ con thích ngọt, mỗi ngày ba mươi cái bánh ngọt này của cô đều có thể bán hết, nếu như có người nhắm ngay cơ hội này đến đoạt, vậy chuyện buôn bán của cô có thể sẽ không tốt lắm...Còn đang lo lắng không yên, đột nhiên người phụ nữ ngửi được một luồng hương thơm nồng đậm, cẩn thận nhìn một vòng, thì thấy cậu nhóc thấp hơn một chút nhấc vung gỗ ra, sau đó dùng đũa gắp từ bên trong ra sáu khối thịt núng nính, hương thịt không miêu tả được kia cực kì áp đảo giác quan, trực tiếp làm người chảy nước miếng...Bán cái gì nhỉ, sao lại thơm như thế?Món ăn cho vào nhiều hương liệu thì không thể không thơm, chỉ ngửi một chút cũng khiến người ta không chịu nổi.Người phụ nữ bán bánh ngọt và nam sinh mười bảy mười tám tuổi bán kem que đều bị hấp dẫn.Có phụ huynh đến trước giờ chờ đón con cái cũng rướn cổ nhìn, ra sức ngửi.Mà bên này, Ứng Vọng nhanh chóng thả thịt lên thớt, sau đó dùng dao băm thịt và ớt xanh, lại rải một ít rau thơm và hành lá, cuối cùng dùng dao rạch bánh còn nóng ra, dồn nhân đã băm xong vào bên trong, một cái bánh kẹp thịt đã ra lò."
Vân Thư, của anh".
Ứng Vọng đưa bánh kẹp thịt qua.Hai người bận việc cả buổi sáng, bữa sáng cũng chưa ăn, thừa dịp lúc này học sinh vẫn chưa tan học, trước tiên lót bụng một chút.Ngụy Vân Thư cũng không sách sáo.Bánh bột là bột tam hợp nướng, màu sắc ngả vàng, nhưng ăn vào ngoài cứng trong mềm.
Kinh ngạc nhất vẫn là nhân bên trong, ba chỉ nạc mỡ đan xen dùng nhiều nguyên liệu hầm mềm nhừ, ớt xanh xào trước cắn vào một miếng mang theo một chút cảm giác lạo xạo, nhưng cũng không có mùi ớt sống, hòa lẫn vào trong thịt, nháy mắt đã cuốn lên hương thơm của thịt mỡ, cộng thêm mùi vị của rau thơm và hành thái, hương vị đó miễn bàn ngon bao nhiêu.Mặc dù Ngụy Vân Thư đã sớm biết bỏ vào thịt các thứ như hương diệp, đại hồi, vỏ quế, thì là,... thì khi hầm ra đương nhiên sẽ không kém, nhưng cũng không nghĩ tới có thể ngon như vậy.Ứng Vọng cầm phần bánh kẹp thịt của mình cũng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị khá tốt, xem ra tài nấu nướng của bản thân không có thụt lùi."
Anh cảm thấy thế nào?".
Ứng Vọng hỏi Ngụy Vân Thư."
Không tồi".
Ngụy Vân Thư ăn từng miếng, miệng đầy thức ăn mặn, cảm giác thèm ăn cũng xuất hiện rồi.Lúc này Ứng Vọng đã yên tâm, đôi mắt cũng cười híp lại.Hai người ăn quá ngon miệng, lúc này lại là giữa trưa, người vốn đã đói bụng ngửi được mùi trong nháy mắt lại đói thêm.
Cuối cùng có người thật sự không chịu nổi, bèn tiến đến đây hỏi, "Hai cậu ăn cái gì vậy?".Lúc này đồ ăn trong tay Ứng Vọng còn chưa ăn xong, cậu nuốt miếng trong miệng kia xuống, vội không kịp chờ trả lời, "Đây là bánh kẹp thịt, cách ăn ở phương Bắc".Không quan tâm phương Bắc phương Nam, ăn ngon mới là lẽ sống chân chính.
Người đến đã bị mùi thịt thơm mê hoặc, "Bán thế nào?".Buổi sáng ở trong phòng bếp Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã tính toán sổ sách một chút, cũng đã định giá cho bánh kẹp thịt xong, lúc này Ứng Vọng lập tức nói, "Một cái một đồng tiền".Khách hàng cảm thấy đắt, "Giá này cũng không thấp".Ngụy Vân Thư ăn một miếng bánh kẹp thịt cuối cùng, nghe thế dứt khoát mở cái vung trên thau lên, hương thơm mê người trong nháy mắt bay ra tới, tiếp lời, "Bác cũng đừng ngại đắt, thịt này bọn cháu mua chính là ba chỉ ngon nhất, thêm nguyên liệu hầm từ sáng sớm, bên trong một cái bánh kẹp thịt thêm ba khối thịt, còn thêm ớt, rau thơm, hành lá, vị ngon nguyên liệu tốt, rất đáng tiền".Thịt kia cũng chỉ cắt rộng khoảng hai ngón tay phụ nữ, dài hơn nửa đoạn ngón cái, ba khối thịt cũng không phải quá nhiều, nhưng không ngăn nổi mùi hương của nó, thoạt nhìn béo ngậy rất lôi cuốn.Dù sao vị khách này cũng không chịu nổi, không dây dưa thêm nữa, nói thẳng, "Cho tôi một cái trước đi".Nghe vậy, Ứng Vọng lập tức muốn đặt bánh kẹp thịt ăn được một nửa trong tay xuống, nhưng Ngụy Vân Thư trước tiên đáp lời khách hàng một tiếng, sau đó vừa làm vừa nói với Ứng Vọng, "Cậu ăn trước đi, để tôi làm".Băm thịt băm ớt xanh, chuyện này không khó, Ứng Vọng cũng không nói gì, nhưng tốc độ ăn đã nhanh hơn.Ăn nhanh, để còn hỗ trợ.Ngụy Vân Thư không hổ làm việc quen tay, động tác rất thành thạo, lúc thêm rau thơm và hành thái anh sẽ còn hỏi một câu "Muốn thêm rau thơm hành thái không?"
Có một vài người không thích ăn những thứ này.Vị khách kia: "Muốn".Ngụy Vân Thư: "Được".Thế là, lập tức cho thêm.Sau đó bỏ vào trong túi giấy dầu đưa qua, "Cảm ơn đã ủng hộ, một đồng tiền".Khách hàng trả tiền.Hoàn toàn chưa kịp đi xa, đã cắn trước một miếng nếm thử mùi vị, sau đó thì ngay cả nói cũng không còn tâm trí nào nói, giơ tay lên cho một ngón tay cái.Chỉ ngửi mùi đã thơm không chịu được, lúc băm trên thớt còn tươm mỡ tí tách hấp dẫn người hơn, không ngờ tới ăn vào miệng mới là đã nhất.Miệng đầy mùi thịt, nào có thể không ngon chứ?!Đắt thì có chút đắt, nhưng đáng đồng tiền!"
Làm cho tôi thêm một cái nữa, một lát cho cháu nội tôi ăn".
Trong miệng ông ăn phần của mình, vẫn không quên cháu trai cả sắp tan học.Đương nhiên Ngụy Vân Thư tiếp tục làm.Mấy vị phụ huynh đang ở cổng trường chờ đón con cháu vốn định chờ người tiên phong đến đây rồi hỏi một chút tình huống cụ thể, không thể ngờ người ta lại ăn luôn tại chỗ, lại còn tiêu tiền lần nữa!Mọi người không khỏi liếc nhìn nhau, sao lại thế này?
Món ngon như vậy?"
Đây là bán cái gì?"."
Thế này cũng quá thơm rồi"."
Hỏi thử chứ?".Có người gấp gáp không chờ được nhấc chân bước qua luôn."
Ông Lý, ông ăn cái gì đó, bao nhiêu tiền?
Mùi vị thế nào?".
Một ông bác hỏi.Ông Lý, cũng chính là vị khách đầu tiên, bánh kẹp trong tay ông còn thừa một nửa, tươi cười đầy mặt, "Chuyện buôn bán của người ta, ông hỏi ông chủ đi, nhưng đồ ăn thì ngon thật".Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía ông chủ.Bấy giờ Ứng Vọng đã ăn xong rồi, nghe được có người hỏi lập tức trả lời, "Bọn cháu bán là bánh kẹp thịt, một cái một đồng tiền".Lúc này, cái bánh kẹp thịt thứ hai đã làm xong.Cái bánh lớn bằng bàn tay nam giới, dày một lóng tay, bên trong kẹp thịt băm cùng ớt xanh, rau thơm và hành, bên trên còn rưới một thìa nước sốt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bánh bột ngấm nước sốt kia ăn vào càng ngon miệng hơn nữa.
Vả lại một cái lớn như vậy, trẻ con ăn nhất định đủ no.Một cái một đồng tiền, có bánh có thịt, không tính quá đắt."
Cho tôi một cái nếm thử"."
Cũng cho tôi một cái".Người không thiếu tiền lập tức mua một cái, muốn nếm thử mùi vị trước rồi nói sau.Chờ bọn họ nếm được mùi vị rồi, ngay tức khắc vung tay lên, gọi thêm ít nhất một cái.Khó trách ông Lý còn chưa rời khỏi quầy đã bỏ tiền mua cái thứ hai, hóa ra ngon miệng như vậy!Ngụy Vân Thư nhận đơn, nhanh chóng làm việc.Ứng Vọng thì ở bên cạnh thu tiền.Người trong nước thích tụ tập, phụ huynh đến tiểu học khu Nam đón con cháu thấy không ít người vây quanh xe đẩy tay, cũng tiến tới xem náo nhiệt, trong miệng sôi nổi dò hỏi chuyện gì xảy ra, đến lúc hiểu rồi, cũng không nhịn được bắt đầu lọc cọc đi xếp hàng.Đương nhiên, quan trọng nhất chính là mùi hương bay ra từ trong thau quá nồng đậm, vốn dĩ bụng đang đói, lúc này rồi nào còn có thể đi đâu được chứ?Mà Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư vốn định làm buôn bán với học sinh, kết quả không nghĩ tới, tổng cộng mười ba cái bánh, trừ hai người bọn họ mỗi người một cái, còn lại mười một cái thì học sinh còn chưa tan học đã bán xong rồi.Ứng Vọng nhìn người xếp hàng, cất giọng nói, "Bánh kẹp thịt đã bán xong rồi ạ, đừng xếp hàng nữa".Chưa mua: ???Thế mà hết rồi?!Có người nóng nảy, "Không phải vừa mới bán sao, làm sao hết nhanh vậy?".Ứng Vọng giải thích, "Ngại quá, bánh kẹp thịt là cách ăn của phương Bắc, bọn em lần đầu tới đây bán, cũng không biết mọi người có thích hay không, nên chuẩn bị ít một chút, mong mọi người thứ lỗi ạ".Người nọ chưa từ bỏ ý định, "Hết thật rồi?"."
Hết rồi ạ, mời lần sau đến sớm".
Để tránh mọi người không tin, Ứng Vọng còn vén vải bố của giỏ đựng bánh lên, "Hai cái này là của hai người bọn họ, cũng không còn thừa cái nào".Hai người xếp đầu hàng khoan khoái trong lòng, may mà tốc độ của bọn họ nhanh!
Bằng không cũng không đến lượt!Đồ đã hết thật, nói cái gì cũng vô dụng.Vốn dĩ một nhóm người chẳng qua là tới xem náo nhiệt lúc này lại thật tình thật cảm muốn ăn, loại tâm trạng này cũng giống như "Tôi có thể không cần, nhưng bạn không thể không có" "Muốn mua vậy mà không mua được, thế tôi cũng muốn xem thử đến cùng thứ này ngon cỡ nào", sau đó là tim gan cồn cào muốn nếm thử."
Ngày mai còn tới bán chứ?"."
Tới"."
Nhớ chuẩn bị nhiều một chút, hôm nay nhiều người như vậy chưa mua được đấy"."
Cố hết sức, cố hết sức"....Ứng phó cả buổi, cộng thêm trường học tan học, người sốt ruột đón con cháu lúc này mới rời đi, quay người vọt đến cổng trường, lo sợ đứa nhỏ nhà mình không tìm thấy mình sẽ khóc.Bên này, Ứng Vọng cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn về phía Ngụy Vân Thư, hai mắt sáng lên nói, "Bán xong hết rồi!".Ngụy Vân Thư cũng vui vẻ, "Tay nghề cậu tốt, mọi người đều thích".Ứng Vọng hưng phấn, "Chủ yếu là cách ăn mới mẻ, còn có thịt hợp khẩu vị, mọi người mới đều đến mua".Ngụy Vân Thư: "Tóm lại khách hàng thích".Ứng Vọng nghĩ thầm, đúng, khách hàng thích!Tuy rằng đồ không đủ bán, kiếm lời ít một chút rất đáng tiếc, nhưng lại truyền danh tiếng còn khiêm tốn này của bọn họ ra bên ngoài, ngày mai bọn họ lại đến bán sẽ không sợ không có người chịu tiêu phí!Nghĩ vậy, trong lòng Ứng Vọng khoái chí.Hì hì hì.Mà bán bánh ngọt và bán kem que bên cạnh lại là giương mắt mà nhìn, lúc này mới bao lâu chứ, đã bán xong dẹp quầy?!