Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398930060-256-k688808.jpg

Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Tác giả: TuyetTuKyDu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Title: Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Author: Bách Lâm Vũ Thanh
Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư
Category: Nguyên sang, đam mỹ, niên đại văn, chủ thụ, mỹ thực, kinh doanh làm giàu, song tình đầu, cùng sống lại, chậm nhiệt, 1v1, HE.

Summary:
Năm 1988, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lấy được thẻ căn cước chạy trốn khỏi thôn của bọn buôn người, mong muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Nhưng trời không chiều lòng người, Ứng Vọng bị ba mẹ ruột tìm được, sau đó trở thành vật chứa thận cho anh trai ruột, cả đời chịu đựng bệnh biến chứng giày vò.

Ngụy Vân Thư đến công trường chuyển gạch, cuối cùng bị té gãy chân, kết cuộc chỉ có thể dựa vào nhặt rác nuôi bản thân.

Hai người thất lạc hơn ba mươi năm bất ngờ gặp lại, nhưng không may gặp phải tai nạn rơi thang máy, cùng nhau mất mạng.

Hiện tại vừa mở mắt, đã trở lại đêm đầu tiên sau khi bọn họ rời khỏi thôn của bọn buôn người.

Warning của tác giả:
1.

1v1, SC, HE.

2.

Cùng sống lại.

3.

Chủ yếu làm ruộng chậm nhiệt, hầu như không có đấu đá nhau, sống lại sống ra cuộc đời xuất sắc của mình.

4.

Hư cấu ở mức độ nhất định.

Warning của editor:
1.

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver, cảm ơn.

2.

Bản edit chỉ để thỏa mãn sở thích cá nhân và editor không có mục đích lợi nhuận.

3.

Nếu thấy hứng thú với bản edit xin hãy đọc kĩ [Chương 000 - Sơ lược bản edit] trước khi nhảy.
#Bản edit chỉ được đăng tải ở wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 000 - Sơ lược bản edit


BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ VUI LÒNG KHÔNG REUP, KHÔNG CHUYỂN VER.Title: 在年代文里卖美食 (Edit tạm thời: Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp)Author: Bách Lâm Vũ ThanhCategory: Nguyên sang, đam mỹ, niên đại văn, chủ thụ, mỹ thực, kinh doanh làm giàu, song tình đầu, cùng sống lại, chậm nhiệt, 1v1, HE.Status:Raw đã full (104 chương chính truyện, 02 chương ngoại truyện).Edit đang tiến hành.Summary:Năm 1988, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lấy được thẻ căn cước chạy trốn khỏi thôn của bọn buôn người, mong muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình.Nhưng trời không chiều lòng người, Ứng Vọng bị ba mẹ ruột tìm được, sau đó trở thành vật chứa thận cho anh trai ruột, cả đời chịu đựng bệnh biến chứng giày vò.Ngụy Vân Thư đến công trường chuyển gạch, cuối cùng bị té gãy chân, kết cuộc chỉ có thể dựa vào nhặt rác nuôi bản thân.Hai người thất lạc hơn ba mươi năm bất ngờ gặp lại, nhưng không may gặp phải tai nạn rơi thang máy, cùng nhau mất mạng.Hiện tại vừa mở mắt, đã trở lại đêm đầu tiên sau khi bọn họ rời khỏi thôn của bọn buôn người.Editor: Tuyết Tự Kỳ DưCover: Cây nhà lá vườn trên CanvaWarning của tác giả:1.

1v1, SC, HE.2.

Cùng sống lại.3.

Chủ yếu làm ruộng chậm nhiệt, hầu như không có đấu đá nhau, sống lại sống ra cuộc đời xuất sắc của mình.4.

Hư cấu ở mức độ nhất định.Warning của editor:1.

Công thụ trước khi sống lại đã U50, nhưng ý kiến cá nhân của chủ nhà là anh – cậu hợp vibe, cho nên chủ nhà sẽ dùng anh - cậu cho công thụ.

Nếu các bác lỡ rớ phải bản edit của nhà và có cùng sở thích với chủ nhà thì hoan nghênh các bác ghé nhà.

Nhưng nếu gu của hai chúng ta "không thuộc về nhau" thì vui lòng click back, không yêu xin đừng nói lời cay đắng.2.

Tên bản QT của bộ này là , bác nào đọc được QT và không thích kiểu edit của nhà có thể đọc bản này trên wikidich.

Đừng vì cách edit của chủ nhà mà bỏ qua một bộ truyện hay.3.

Chủ nhà không biết Tiếng Trung cộng thêm lúc edit não chủ nhà rất hay đi chơi xa cho nên sẽ mắc rất nhiều lỗi như: lỗi chính tả, lỗi đánh máy, lỗi diễn đạt, vân vân và mây mây.

Rất hân hạnh được sửa lỗi ạ (≧◡≦) ♡4.

Bộ này vừa edit vừa đăng không như 2 bộ trước edit xong rồi đăng một lượt nên tiến độ ra chương sẽ không nhanh.5.

Dò mìn cho một số bác khó tính: Có CP phụ BG, nhưng đất diễn không nhiều lắm.

Mẹ của công bị bọn buôn người bắt cóc, bị 🍇 sinh ra công.6.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu!

Chủ nhà làm ổ ở app cam cũng gần chục năm rồi.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 001 - Chạy trốn


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 001 – Chạy trốnRét xuân se lạnh.Trong gió đêm vắng lặng Ứng Vọng đột ngột mở mắt ra, nhìn trời đêm đầy sao, trong miệng cậu thở hổn hển từng hơi một.Loại cảm giác thang máy đột ngột rơi xuống này quá đáng sợ, cho đến hiện tại cậu vẫn còn chưa thoát ra được ám ảnh về cái chết, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.Gió lạnh lại thổi một cái, cậu run lập cập, lúc này mới phát hiện thế nhưng mình lại đang rúc trong một góc tường để ngủ, bên cạnh còn đặt hai cái túi.Sao lại thế này?Không phải mình và Ngụy Vân Thư gặp lại, tiếp đó cùng nhau ăn bữa cơm, rồi gặp phải sự cố rơi thang máy sao, làm sao bây giờ lại ở đây?Ứng Vọng sốt ruột muốn đứng dậy đi xem thử tình huống, kết quả thoáng nhìn qua bàn tay mình lại ngây người.

Đôi tay ấy trẻ trung lại có vết thương, thậm chí còn có vết chai, hoàn toàn khác với ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi được dưỡng thành sau khi "sống trong nhung lụa" của cậu...Còn đang ngơ ngác, đột nhiên một tiếng hô lớn vang lên, "Ứng Vọng".Ứng Vọng bỗng nhiên quay đầu lại, đến khi nhìn rõ gương mặt trẻ tuổi kia thì hoàn toàn sững người, giọng nói run run, "Ngụy Vân Thư?".Ngụy Vân Thư đầy phức tạp nhìn người trước mắt, yết hầu lăn mấy vòng, giọng nói khàn đặc nghèn nghẹn, "Là tôi".Ứng Vọng hoa mắt chóng mặt, "Sao anh lại trẻ nhiều như vậy...".Ngụy Vân Thư đến gần, nhìn người trước mắt trẻ tuổi lại khỏe mạnh, đáp một câu, "Cậu cũng trẻ ra".Ứng Vọng nhìn kĩ bàn tay mình, lại sờ sờ mặt, trong nháy mắt trong đầu xẹt qua hai chữ.Sống lại.Với tư cách là một vật chứa không lo ăn uống, chỉ cần chịu trách nhiệm nuôi thận cho anh ruột, cuộc sống của Ứng Vọng buồn tẻ nhàm chán lại vô vị, thức ăn ngon không thể ăn, vận động mạnh không thể làm, thậm chí ngay cả đi xa cũng bị hạn chế nghiêm khắc, thứ duy nhất cậu còn có thể làm chủ chính là điện thoại di động và TV, bởi vậy cũng từng xem một ít tiểu thuyết phim ảnh liên quan đến chuyển kiếp và sống lại, cậu hiểu rất rõ, tình huống hiện tại của bản thân rất giống với những cái đó...Hai người đối mặt một lúc lâu, đột nhiên Ứng Vọng rất muốn khóc, bọn họ quay về quá khứ, về đến lúc cả hai đều còn khỏe mạnh!Cậu chưa bị ba mẹ cưỡng ép cắt đi một quả thận ghép cho người gọi là anh trai ruột, mỗi ngày không bị bệnh biến chứng tra tấn khó chịu đến muốn chết đi; mà Ngụy Vân Thư không bị té gãy chân, không bị cắt cụt, không phải chỉ có thể dựa vào nhặt rác để nuôi bản thân...Bọn họ đều đang yên ổn!"

Là mơ à?".

Ứng Vọng lẩm bẩm.Trong giọng nói của Ngụy Vân Thư chất chứa cảm xúc mãnh liệt, "Vậy hi vọng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại".Hốc mắt hai người đỏ lên, đột nhiên ôm một cái thật chặt.Là xúc động, là vui mừng, là cảm kích sau khi được sống lại rực rỡ.Sau khi hết khóc lại cười xong, lúc này hai người mới bắt đầu kiểm tra đối chiếu tin tức, lục lọi đầu óc mấy lượt nhớ xem hiện tại là năm nào tháng nào.Ứng Vọng nói, "Nơi này hẳn là không phải trong thôn, mà dáng vẻ của chúng ta lúc này phong trần mệt mỏi như vậy còn mang theo đồ vật, có lẽ là sau khi chúng ta rời khỏi nơi đó".Ngụy Vân Thư nói, "Đây là trong huyện".Ứng Vọng ngước mắt, "Anh chắc chắn vậy à?"."

Cậu còn nhớ không, sau khi chúng ta lén trốn khỏi thôn đi được một ngày, mãi cho đến trời tối rồi mới đến được trong huyện.

Bởi vì trên người không có bao nhiêu tiền, cũng sợ người trong thôn tìm tới điều tra được tin tức của chúng ta, chúng ta không dám ở nhà khách, chỉ có thể tìm một xó vắng lặng để ngủ".

Ngụy Vân Thư nói rõ nguyên nhân kết quả, mới lại tiếp tục, "Vừa hay lúc tôi mới tới thấy được tên của tiệm cơm quốc doanh bên kia, đây là trong huyện".Ứng Vọng nói, "Cho nên, đây là đêm đầu tiên chúng ta rời khỏi nơi đó?".Ngụy Vân Thư gật đầu, "Không sai".Ứng Vọng sốt ruột đi vài bước, đáy lòng dâng lên một dòng cảm xúc gấp gáp mãnh liệt, "Chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này"."

Đừng hoảng hốt".

Ngụy Vân Thư bình tĩnh hơn nhiều, "Trước đây chúng ta còn có thể rời đi, không lí nào lần này không được".Lúc này Ứng Vọng mới thoáng bình tĩnh lại.Có thể là do quay về năm mười bảy tuổi, cái loại cảm giác sợ hãi khi ở thôn của bọn buôn người mười mấy năm trong cơ thể cũng theo đó sống lại, tóm lại lúc này chỉ cần Ứng Vọng suy nghĩ một chút phải sống trong thôn Tiểu Thụ thì cả người đã sợ hãi kháng cự, có loại cảm giác bất an khó nói nên lời.Ngụy Vân Thư an ủi cậu, "Đừng sợ, chờ trời sáng chúng ta lập tức ngồi xe đi"."

Đừng ngồi xe".

Ứng Vọng ép buộc chính mình bình tĩnh lại, "Mạng lưới sản nghiệp của bọn họ đã hình thành, chắc chắn ở trong huyện có mạng lưới giao thiệp của mình, nếu chúng ta ngồi xe mua phiếu, nhất định bọn họ có thể điều tra được, đến lúc đó sẽ bại lộ hành trình".Ngụy Vân Thư cứng họng, vừa rồi anh chỉ lo nghĩ làm sao nhanh chóng rời khỏi nơi này, ngược lại đã quên phương diện này.Lúc này tên trên thẻ căn cước của Ngụy Vân Thư là "Đoàn Vân Thư", cái họ Ngụy này là sau này anh tự sửa.

Tên của mẹ anh là Vân Hủy, bà là bị lừa bắt đến trong thôn, mà lừa bắt bà còn là người nhà họ Đoàn.

Chẳng qua lúc ấy thấy bà dáng dấp xinh đẹp, lại là sinh viên, đám súc sinh kia muốn thay đổi gen nhà mình, nên không nỡ bán mẹ anh cho người khác, bây giờ mới để lại anh.Mà hiện tại tên trên thẻ căn cước của Ứng Vọng là "Hứa Vọng", "Ứng" là họ cha mẹ ruột của cậu.

Cậu cũng là bị bắt cóc đến trong thôn từ bên ngoài, sau đó bán cho gia đình họ Hứa trong thôn lúc ấy không có con.

Ông trời không có mắt, sau này người nhà kia lại tự mình sinh được con trai, tiếp theo lập tức đối xử với Ứng Vọng không đánh thì mắng, mỗi ngày làm không hết việc, ăn uống thì chó cũng không bằng...Từ mẹ anh đến Ứng Vọng, thậm chí đến những cô gái khác trong thôn bị nhốt lại không cho phép ra ngoài, còn có một vài cô gái và trẻ nhỏ bị bán đến nơi khác, cả thôn Tiểu Thụ đã hình thành một mạng lưới sản nghiệp buôn người hoàn chỉnh, có một số người không chỉ đã tới trong huyện, thành phố, thậm chí có khả năng còn từng đi qua những địa phương lớn như tỉnh lị, tỉnh Quảng, thủ đô, quen biết đủ hạng người, nhiều vô số kể.

Nếu bọn họ hơi bại lộ một chút, chỉ sợ sẽ lập tức bị điều tra tận gốc bắt trở về, suy cho cùng hai người bọn họ biết bí mật trong thôn, nhất là Ứng Vọng còn là bị bắt cóc đến, thôn Tiểu Thụ vì giàu sang của mình tuyệt đối không cho phép hai kẻ biết chuyện như bọn họ chạy trốn...Nghĩ đến điểm này, Ngụy Vân Thư quyết đoán nói, "Vậy cứ dựa theo cách chúng ta chạy kiếp trước mà rời đi".Ứng Vọng cảm thấy cách này đáng tin, "Được".Kiếp trước hai người bọn họ vì tiết kiệm tiền một mực không ngồi xe, toàn dựa vào hai chân đi bộ, một tháng màn trời chiếu đất cuối cũng cũng chạy đến tỉnh bên cạnh, lúc này mới được an toàn.Chỉ tiếc, mới ổn định không bao lâu, cậu đã ngoài ý muốn bị ba mẹ tìm đến cửa, sau đó không chống đỡ được viên đạn bọc đường, bị bọn họ lừa về cắt thận...Ứng Vọng nghĩ, đời này cậu tuyệt đối sẽ không ngốc như vậy, tốt nhất cách bọn họ thật xa!Hai người ngồi dựa vào tường, bên dưới còn lót túi đựng quần áo.

Suy cho cùng đang là rét tháng Ba, không lót đồ mà ngồi sẽ rất lạnh.Chỉnh cổ áo lại, lúc này hai người mới bắt đầu kiểm kê đồ vật mang theo bên người.

Mấy bộ quần áo thì không đề cập nữa, thẻ căn cước cũng không cần nói, ngoài ra còn có một ít lương khô, cụ thể có gạo rang, bún khô, thịt muối khô thái mỏng, một con gà mái đã nướng, sáu cái trứng gà luộc, bọc muối nhỏ, còn có một con dao quấn trong vải, một cái nồi sắt rất nhỏ, bốn hộp diêm quẹt và bốn đôi giày rơm, những thứ này đều là Ngụy Vân Thư sống một mình chuẩn bị.Ngoài ra còn có hai cái bình thủy tinh đựng nước, nước trong mỗi bình đều chỉ còn lại một chút.

Ban ngày hôm nay uống rất nhiều, buổi tối sau khi đến trong huyện vẫn chưa tìm được nhà để xin thêm.Quan trọng nhất còn có bảy mươi ba đồng tiền trên người Ngụy Vân Thư, cái này thì anh bỏ theo bên mình.

Số tiền này có một phần là người nhà họ Đoàn trước kia để lại, cũng có mấy năm nay Ngụy Vân Thư bán đồ tích góp được, anh không nỡ dùng, chỉ sợ sau khi rời khỏi thôn Tiểu Thụ không có tiền sẽ chết đói.Trên đó, chính là toàn bộ đồ vật của bọn họ hiện nay.Nói thật, mấy thứ này, nói đúng ra là hơn bảy mươi đồng tiền này đối với năm 1988 mà nói không tính ít, nhưng quả thật cũng không tính nhiều, chỉ xem dùng như thế nào.Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói quan trọng nhất lúc này chính là nhanh chóng chạy khỏi huyện thành mà những người trong thôn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến này.
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 002 - Tiếp tục chạy trốn


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 002 – Tiếp tục chạy trốnĐể tránh bị người có ý đồ trong huyện nhìn thấy, trời chưa sáng hai người đã mang theo đồ đạc rời khỏi huyện thành.Thời buổi này đừng nói đường nhựa, ngay cả đường xi măng cũng không phải rất nhiều.

Mà nơi này của bọn họ là thâm sơn cùng cốc chính hiệu, cho dù là một con đường đất rộng rãi tử tế cũng không có, rất nhiều nơi chỉ có một một con đường nhỏ.Hai người đang rời đi theo một con đường nhỏ như vậy.Đây là đường đã từng đi một lần, kiếp trước bọn họ thuận lợi rời đi, vì đảm bảo đương nhiên lần này cũng đi giống như vậy.Chẳng qua là đã được gặp qua muôn vàn phồn hoa, đi trên con đường nhỏ hẹp quanh co như vậy, Ứng Vọng lại có chút không thích ứng.Đương nhiên, quan trọng nhất chính là vui vẻ.Từ sau khi cậu bị cắt mất một quả thận, thân thể ngày càng sa sút, không chỉ có không thể trao đổi chất bình thường, nhịp tim thất thường, mà cuối cùng còn nghiêm trọng đến mức bị nhiễm trùng đường tiểu, hôn mê trên giường một thời gian.

Trước đó vài năm vì đảm bảo có thể cung cấp cho người anh kia của cậu một quả thận khỏe mạnh, cậu bị người nhà họ Ứng nghiêm khắc khống chế ăn uống, khống chế thời gian giấc ngủ, khống chế hoạt động đi lại và hết thảy những chuyện có liên quan đến sức khỏe, mãi đến sau này, thân thể cậu kém rồi, bị nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ cũng đưa ra một đống đề nghị phải như thế này phải như thế kia với cậu, tóm lại, điều kiện đời sống vật chất của cậu tốt, nhưng cậu không có sức khỏe và tự do, càng đừng nói đến cơ hội bôn ba bên ngoài thế này.Tuy rằng chạy khỏi thôn của bọn buôn người là chuyện khẩn cấp, nhưng mỗi khi Ứng Vọng nhớ đến kiếp trước, vẫn không ngăn được vui mừng nơi đáy lòng.Bọn họ trèo qua từng ngọn núi, lội qua từng con sông, đói bụng thì ăn lương khô mang theo bên người, khát thì uống nước múc ở khúc sông sạch sẽ, ban đêm nếu không tìm được thành thị thì đốt đống lửa qua đêm trong núi, dù sao cũng sẽ không đi tìm hộ gia đình trong thôn xóm, bởi vì không ai biết được có thể đụng đến ổ buôn người thứ hai hay không.Hai người một đường cẩn thận, giày rơm cũng mài hư một đôi, mới đến được một thành phố mới.

Lúc này, lương khô trên người hai người còn thừa không bao nhiêu, bọn họ cần phải bổ sung lương khô mới, bằng không kế tiếp không cách nào tiếp tục lên đường.Còn chưa ra khỏi tỉnh, hai người vẫn như cũ không dám ở nhà khách, chỉ dựa theo con đường ban đầu, đi tìm một cái gầm cầu không người để dừng chân.Lúc sau, Ngụy Vân Thư lấy từ trong túi ra than củi có được do lúc trước nhóm lửa trong rừng để bôi đen mặt, để Ứng Vọng ở lại bên dưới gầm cầu trông chừng đồ đạc, sau đó một thân một mình đi mua vật tư.Ứng Vọng dặn dò, "Cẩn thận một chút".Ngụy Vân Thư đáp lại, "Yên tâm".Rét tháng Ba vẫn chưa qua, gầm cầu lại ở ven sông, gió thổi một cái trong không khí cũng mang theo hơi lạnh, trán lại càng lạnh.Ứng Vọng quấn kín quần áo trên người, nhặt một ít cành khô lá úa không biết là ai bỏ lại từ lúc nào trong bụi cỏ xung quanh, sau đó dùng que diêm đốt lửa lên.Đặt nồi lên, đổ nước trong hai cái bình thủy tinh vào đun.Nước lã có kí sinh trùng, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Ứng Vọng vẫn muốn đun sôi nước sau đó mới uống.

Giống như trước đó qua đêm trong rừng, thừa dịp lúc tối nhóm lửa sưởi ấm, cậu cũng sẽ tiện thể gác nồi đun nước.Nước còn chưa bắt đầu đun, Ngụy Vân Thư đã mang theo một bao đồ trở về.

Bên trong có mấy thứ đồ ăn sống như gạo, khoai lang, khoai tây, cũng có các loại đồ ăn chín như bánh quy, bánh bột thô, bánh bao chay.Ngụy Vân Thư giải thích nói, "Nếu như qua đêm ở bên ngoài, lúc nhóm lửa chúng ta có thể tự mình nấu chút cháo, nướng khoai lang khoai tây ăn, không có điều kiện nhóm lửa thì ăn những thứ bánh quy này".Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao nóng hầm hập đưa cho Ứng Vọng.Đây hẳn là bánh bao mới ra nồi, để sát vào còn có thể ngửi được mùi thịt, đừng nói là cái cơ thể đã bị giày vò mười mấy năm này, cho dù không bị giày vò, gặm lương khô một thời gian dài như vậy, cậu ngửi được mùi của bánh bao nóng cũng thèm.Có điều Ứng Vọng có chút tiếc tiền, "Hiện tại chúng ta vốn dĩ đã không có bao nhiêu tiền, mua bánh bao chay ngũ cốc thô là được rồi".Ngụy Vân Thư đặt đồ xuống, bẻ bánh bao ra, mùi thơm của bánh bao thịt càng tăng thêm, "Một đường bôn ba, dù sao cũng phải ăn một ít thứ ngon bồi bổ thân thể, ăn nhanh đi".Mua cũng mua rồi, đương nhiên phải ăn.Bánh bao thịt tươi mới ra nồi, Ứng Vọng mười mấy năm chưa từng ăn qua món ngon quả thật không cưỡng lại được cám dỗ này, ăn như thể hổ đói.Chính cậu cũng cảm thấy mất mặt."

Thịt heo nhà nuôi bây giờ ngon hơn heo nuôi bằng thức ăn chăn nuôi sau này nhiều".

Ứng Vọng nói.Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy".Hai người vây quanh lửa vừa ăn vừa nói chuyện, cho dù điều kiện kém một chút, nhưng lại tốt hơn lúc ở trong thôn rất nhiều.Buổi tối lúc dựa vào cầu ngủ, nhìn Ngụy Vân Thư cũng dựa vào bên cạnh nhắm mắt lại, Ứng Vọng không khỏi nghĩ, nếu như không phải anh bằng lòng dẫn mình chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, vậy có lẽ mình phải ở lại nơi ma quỷ đó cả đời nhỉ?

Có phải đến cuối cùng dù chết cũng phải chết ở cái nơi dơ bẩn kia hay không?Nghĩ như vậy, cậu từ từ ngủ thiếp đi.Ngày kế, hai người rời khỏi thành phố này, tiếp tục lên đường đi đến tỉnh bên cạnh.Không biết bao nhiêu lần mặt trăng lên mặt trời lặn, hai người lại bổ sung lương khô vài lần, ngay cả tóc cũng dài ra rất nhiều, quần áo trên người cũng rách đến không còn hình dạng, rốt cuộc hai người mới phong trần mệt mỏi bước vào khu vực của tỉnh bên cạnh.Một đường này, nguy hiểm nhất chính là lúc bọn họ qua đêm trong rừng vào buổi tối gặp phải thú hoang, nếu không phải mang theo dao bên người, vậy lúc đó bọn họ thật sự phải bỏ mạng ở nơi đó.Nhưng dù vậy, Ứng Vọng vẫn bị trầy da, cũng may mắn không nghiêm trọng, hơn nữa thời tiết không nóng mới không dẫn tới nhiễm trùng.Còn có một lần, bọn họ từng gặp phải không biết có phải là xe vận tải hay không, lúc ấy hai người vốn đang ngồi nghỉ chân trên một tảng đá, nhìn thấy xe chạy tới từ xa xa thì vội vàng trốn vào trong bụi cỏ, chiếc xe không ngừng lại, có lẽ người trong xe cũng không nhìn thấy bọn họ.Lại ví dụ như lúc múc nước trong sông gặp phải rắn nước bơi qua, lúc đi ngang qua vùng phụ cận thôn xóm suýt chút nữa chạm mặt người khác, còn có tình huống vụn vặt như hết nước uống chịu khát một ngày thì không cần nhắc lại, tóm lại nếu không phải hai người một đường cẩn thận lại dè dặt, bọn họ cũng không thể đi đến bây giờ.Ứng Vọng lê đôi chân đã mài ra mụn nước, nhìn tấm bia ranh giới tỉnh kia, cậu quả thật rưng rưng nước mắt.Hơn một tháng đấy, có thể xem như đã rời khỏi cái tỉnh kia rồi!Ngụy Vân Thư nhìn chữ phía trên tâm trạng cũng rất phức tạp.Nhưng mà đi đến nơi này, bước chân của bọn họ cũng không thể ngừng.

Hai người không có quá nhiều thời gian cảm khái thế sự, thương xuân bi thu, đối với bọn họ mà nói, đây vẫn chưa phải là nơi an toàn nhất.Hai người tiếp tục bước lên đường đi.Chạng vạng cùng ngày, bọn họ đặt chân ở một thị trấn.Quá trình bổ sung lương khô một đường này, cùng với mua thuốc men, hiện tại trên người Ngụy Vân Thư chỉ còn lại không đến năm mươi đồng tiền, còn chưa biết tình cảnh sau này là thế nào, một chút tiền cũng không dám dùng bừa bãi.

Bởi vậy dù hiện tại đã tới tỉnh bên rồi, hai người cũng không muốn tìm một nhà khách hay khách sạn gì đó để ở, mà định chờ sau khi trời tối lại tìm một chỗ ngõ hẻm vắng lặng để đặt chân, miễn cưỡng chịu đựng một đêm.Trước lúc đó, hai người đi ăn cơm.Cũng may mà điều kiện những năm tám mươi vốn cũng không quá tốt, cộng thêm đây là một thị trấn, địa ốc vẫn chưa bắt đầu phát triển, nhà cửa đâu đâu cũng thấp bé xập xệ, cho dù có không ít người ăn mặc quần áo tươi sáng, nhưng cũng có khá nhiều người nghèo ở nông thôn đi ra ngoài, tuy Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mặc rách một chút, nhưng cũng không xem như quá bắt mắt.

Hơn nữa tóc dài đã che khuất mặt mũi, nếu không cẩn thận nhìn thật kĩ thì cũng không nhìn ra đến cùng bọn họ trông như thế nào.Tìm một quán nhỏ ít người, lại cố tình chọn một góc có thể che khuất người rồi ngồi xuống, mỗi người gọi một bát mì nóng hổi.Thịt heo làm ăn kèm, có thể vùng này ăn tương đối đậm vị, nuốt xuống một miếng vừa cay vừa tê, đối với người bị khống chế ăn uống thời gian dài như Ứng Vọng mà nói đây quả thật là kích thích độc đáo, bị cay đến mức liên tục uống nước.Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng hít hà, hỏi, "Cay như vậy à?".Ứng Vọng giải thích, "Trước đây tôi không được ăn những thứ chua cay kích thích".Ngụy Vân Thư nhớ đến kiếp trước lúc bọn họ gặp lại thân thể Ứng Vọng không tốt, cùng với quán ăn Quảng Đông hai người ăn lúc ấy, khi đó đối phương quả thật không ăn món ăn đậm vị.Nghĩ vậy, Ngụy Vân Thư bèn nói, "Ăn được không?

Không ăn được thì gọi một bát khác không thêm ớt cay, đừng ăn cái này nữa"."

Ăn được".

Cách lớp hơi nóng bốc lên trong bát mì, trong ánh mắt của Ứng Vọng mang theo ánh sáng, "Tôi đã muốn ăn thứ này từ lâu, bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải ăn".Ngụy Vân Thư chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, chỉ đành nói, "Thích thì ăn nhiều một chút".Trên mặt Ứng Vọng lộ ra tươi cười, ừ ừ đáp lời.Ăn mì, lại tìm chủ quán xin một ít nước rót vào bình, hai người mới xách đồ lên nhanh chóng rời đi.Dựa theo lộ trình kiếp trước, tiếp theo bọn họ sẽ đi thành phố kế bên, bọn họ nghỉ ngơi ở nơi đó, sau đó cậu ngoài ý muốn bị ba mẹ tìm được...Mà hiện tại, Ứng Vọng không muốn đến cái thành phố kia, cậu không muốn bị ba mẹ tìm được, cho dù chỉ là đặt chân cũng không muốn đặt chân.Ứng Vọng đang cân nhắc nên làm thế nào thương lượng chuyện đổi đường đi với Ngụy Vân Thư, kết quả giây tiếp theo cánh tay đã bị người túm chặt, tiếp đó giọng nói của Ngụy Vân Thư vang lên, "Ứng Vọng, cậu nhìn bên kia".Ứng Vọng quay đầu, chờ sau khi thuận theo đường nhìn của Ngụy Vân Thư nhìn rõ nội dung, hai mắt cậu đột nhiên trợn to.-----*-----



Bánh bột thô
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 003 - Đổng Chấn Trung


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 003 – Đổng Chấn TrungĐó là một tờ thông báo tìm người.Đúng vậy, ở những năm TV chưa phổ biến, phương tiện truyền thông bằng giấy đang thịnh hành này, trên giấy báo đăng một mẫu thông báo tìm người.Mà sở dĩ Ứng Vọng phản ứng lớn như vậy, là bởi vì ảnh chụp tờ báo kia đăng lên cậu đã từng gặp.Đó là một trong những cô gái bị đám súc sinh trong thôn Tiểu Thụ lừa bán.Ứng Vọng kiềm chế hô hấp, nhỏ giọng hỏi Ngụy Vân Thư, "Làm sao bây giờ?".Ngụy Vân Thư cũng nhỏ giọng trả lời như vậy, "Chờ tôi một chút".Nói rồi, anh đi về phía tiệm sách nhỏ kia, kế tiếp bỏ tiền mua tờ báo đó.Hai người vội vàng rời đi, tìm chỗ không người mới xem kĩ càng.Hiện tại kí ức của Ứng Vọng vẫn có chút hỗn loạn, chuyện kiếp trước và kí ức mười mấy năm trước của kiếp này trộn lẫn với nhau, có loại cảm giác như một cuộn chỉ rối.

Cậu kéo từ trong góc ra một người phụ nữ mình từng tình cờ thoáng nhìn một lần, không chắc chắn nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, chắc là cô ấy".Ngụy Vân Thư trả lời chắc chắn, "Là cô ấy".Ứng Vọng hỏi, "Không phải cô ấy vẫn luôn bị nhốt không cho phép ra ngoài sao?

Anh từng gặp hả?"."

Ngày đó cô ấy vào thôn tôi nhìn thấy".

Ngụy Vân Thư nhìn bốn phía xung quanh, bảo đảm không có người sau đó mới nheo mắt nói, "Hơn nữa kiếp trước là anh trai cô ấy diệt tận gốc đám súc sinh kia".Ứng Vọng trợn to mắt, "Diệt tận gốc?".Ngụy Vân Thư gật đầu, "Tên của cô ấy là Đổng Hiểu Yến, anh trai cô ấy khi đó là quân nhân giải ngũ, vào cục cảnh sát làm việc, sau đó vì tìm kiếm em gái mình, ẩn núp rất lâu mới một lưới bắt hết đám người này.

Tôi nhớ rõ khi đó sau khi chuyện này tuôn ra ngoài đã ầm ĩ rất lớn, liên quan đến số lượng phụ nữ và trẻ em bị lừa bán rất nhiều".Ứng Vọng nói, "Tôi từng nghe nói chuyện này, nhưng không biết người phá án chính là anh cô ấy".Ngụy Vân Thư rủ mí mắt, "Bình thường".

Nếu không phải anh có tham gia một chút, anh cũng không biết.Ứng Vọng xem kĩ tờ báo này, phát hiện thế nhưng lại là bản in của thành phố cấp trên huyện, cũng khó trách có thể bán được đến thị trấn nhỏ này.

Còn về gia đình đăng báo, chính là phó xưởng trưởng của một công xưởng sắt thép, ngay cả phương thức liên hệ cũng là viết xưởng sắt thép.Hô hấp của Ứng Vọng dồn dập, trái tim đập loạn, cậu không nhịn được đề nghị, "Chúng ta đi tìm ông ấy đi".Ứng Vọng nghĩ, mỗi một người bị lừa bán đều vô tội, kiếp trước cậu bị hạn chế đi ra ngoài không có cách nào làm chủ, thế bây giờ cậu chạy ra rồi, lại vừa lúc có cơ hội có thể giúp một phen, dù sao cũng phải dốc hết một phần sức lực nhỏ bé của mình.Huống chi kiếp trước bọn họ vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm con gái/em gái của mình, cuối cùng còn phá vụ án cứu nhiều người như vậy, vậy nhất định có thể tin tưởng.Ngụy Vân Thư đồng ý, "Đi".Anh đã sớm nghĩ phải giải quyết đám súc sinh đó như thế nào, vốn là định chờ đến lúc ổn định rồi mới từ từ tìm người nhà họ Đổng, mượn gió bẻ măng.

Không nghĩ tới hiện tại cơ hội lại trực tiếp đưa tới cửa, ngay cả địa chỉ nhà họ Đổng cũng ghi rõ.

Nếu đã thế, vậy còn do dự cái gì?Hai người nói xong, lại không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi xe.Vốn là Ứng Vọng bằng lòng mạo hiểm ngồi xe có nguy cơ tiết lộ hành tung, nhưng một câu của Ngụy Vân Thư đã xua tan tất cả băn khoăn của cậu..."

Thân phận nhà họ Đổng không thấp, lần này nếu như bọn họ có thể diệt tận gốc đám súc sinh kia, vậy hành tung của chúng ta có bại lộ hay không cũng không sao cả".Ứng Vọng suy nghĩ, quả thật là vậy.Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện, "Anh nói xem, nếu lúc đó ở trong huyện chúng ta trực tiếp ngồi xe đến thành phố tố cáo, có thể trực tiếp diệt tận gốc bọn chúng hay không?".Ngụy Vân Thư ngẩn ra, ngay sau đó nói, "Không thể".Ứng Vọng khó hiểu, "Vì sao?".Ngụy Vân Thư nói, "Tôi đã từng viết thư tố cáo cho bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối không có kết quả".Ứng Vọng im lặng.Cậu không muốn nghĩ, nước của nơi này đến cùng sâu bao nhiêu.Hai người mang theo đồ đạc trực tiếp đi đến trước bến xe, đáng tiếc lúc này sắc trời đã tối, hôm nay đã không có xe, chỉ có thể chờ ngày mai.

Bến xe cũng không phải nơi an toàn, ít nhất nếu tìm người nhất định sẽ không bỏ qua nơi này.

Bởi vậy hai người đành phải rời đi, sau đó tìm một cái nhà đổ nát không người ở tạm một đêm.Sáng hôm sau, hai người dùng thẻ căn cước mua vé, ngồi lên xe thẳng tiến về thành phố.Thời này xe cộ đúng là tệ, đường cũng không tốt, một đường xóc nảy lắc lư, tới gần trưa mới đến bến xe thành phố.Nhà cửa trong thành phố vẫn thấp bé như cũ, nhưng lại náo nhiệt hơn thị trấn nhiều, giống như trên tường mấy chung cư kiểu cũ còn có đủ loại vẽ bậy, bóng rợp đủ loại nhà tự xây cao thấp đan xen, cực kì giống một tấm ảnh xưa cũ.Có điều chính sự trước mắt, hai người cũng không có tâm trạng thưởng thức, bọn họ trực tiếp đến địa chỉ trên báo.Trải qua một đường này, Ứng Vọng đã biết kiếp trước Ngụy Vân Thư từng gặp Đổng Chấn Trung cha của Đổng Hiểu Yến, mặc dù đã qua mười mấy hai mươi năm, nhưng gặp lại gương mặt kia hẳn là cũng có thể nhận ra được.

Cho nên hai người không trực tiếp vào xưởng tìm người, hơn nữa có bảo vệ giữ cổng cũng không vào được.

Hai người bọn họ chọn một quán cơm chếch trước mặt xưởng sắt thép ngồi xuống, một bên chú ý người đi ra ngoài, một bên ăn một bữa cơm.Theo người của quán cơm nói, giữa trưa xưởng sắt thép sẽ tan ca.Quả nhiên, đợi đến vừa ăn xong bữa cơm, trong xưởng sắt thép lập tức có công nhân ra tới.Rất nhanh, Ngụy Vân Thư đứng lên đi ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ một người đàn ông trung niên trong đó.Ứng Vọng chỉ có thể thấy Ngụy Vân Thư ngăn cản đối phương, sau đó đưa tờ báo cho người kia, không biết hai người nói gì đó, kế tiếp cùng nhau rời đi.Trong lòng Ứng Vọng lo lắng, nhanh chóng xách đồ đuổi theo.

Nhưng cậu không dám tiếp cận quá gần, mặc dù nắm chắc chín mươi phần trăm đây là người tốt, nhưng cũng không dám nói trăm phần trăm, cậu phải chừa lại đường lui cho hai người.Cứ một đường lo lắng như vậy, vào lúc Ứng Vọng chờ đến nóng lòng sốt ruột, người đàn ông trung niên kia cuối cùng cũng một thân một mình rời đi.Ứng Vọng đứng không nhúc nhích ở đầu ngõ.Ngụy Vân Thư xoay người quay trở về, Ứng Vọng lập tức hỏi với giọng sốt ruột, "Thế nào?"."

Ông ấy là Đổng Chấn Trung".

Ngụy Vân Thư nói, "Tôi đã cho ông ấy địa chỉ, ông ấy sẽ sắp xếp người đi".Ứng Vọng hỏi, "Ông ấy lại tin anh dễ dàng như vậy?".Ngụy Vân Thư: "Tôi cho ông ấy xem thẻ căn cước của tôi, còn nói tường tận tình huống trong thôn".Ứng Vọng: "Thảo nào".Thế này thì dễ hiểu.

Địa chỉ trên thẻ căn cước của Ngụy Vân Thư chính là thôn Tiểu Thụ, hiện tại anh tương đương với thực danh tố cáo, hơn nữa anh cầm thông báo tìm người tìm tới cửa, không cần tiền cũng không cần quyền, Đổng Chấn Trung không có lí do gì không tin.Song, Ứng Vọng vẫn lo lắng, "Anh nói xem, ông ấy có đủ thế lực lớn như vậy để hoàn thành chuyện này không?".Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng thật sự đang lo lắng, im lặng một lát, cuối cùng vẫn tiết lộ chút tin tức, "Đổng Chấn Trung là quân nhân chuyển chức, con ông ấy hiện giờ cũng đang phục vụ trong quân đội, cho dù là mạng giao thiệp trong quân đội hay là mạng giao thiệp xưởng sắt thép, thế lực của ông ấy đều tuyệt đối không nhỏ.

Hơn nữa tôi nói với ông ấy bên kia có khả năng tồn tại cấu kết, dựa theo sự cẩn thận của ông ấy nói không chừng còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt được một đám người ẩn núp trong đó".Đến đây, Ứng Vọng mới thở phào một hơi, sau khi thả lỏng, mới nhận thấy chân mình đã đứng đến tê rần.Ngụy Vân Thư đỡ cậu một cái, "Cậu chờ ở quán cơm là được rồi"."

Tôi không yên tâm".

Ứng Vọng lại nghĩ tới một chuyện, "Có lẽ ông ấy cần một khoảng thời gian đi xử lí chuyện này nhỉ?

Vậy trong khoảng thời gian này chúng ta...".Ngụy Vân Thư đã tính toán xong từ lâu, "Tìm một chỗ đặt chân ở nơi này, chờ tình hình tiếp theo".Ứng Vọng mấp máy môi, "Chờ có kết quả rồi, còn đi không?".Trước đây bọn họ vẫn chưa thảo luận xong đích đến sau khi chạy trốn là nơi nào, chỉ nghĩ trước tiên chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng nếu Đổng Chấn Trung có thể xử lí đám buôn người kia một cách hoàn mĩ, uy hiếp tìm ẩn trong thân phận bọn họ sẽ không còn, vậy nơi này có phải là đích đến hay không?Ngụy Vân Thư nghe ra ý khác trong lời nói của cậu, "Cậu không muốn ở lại nơi này?".Ứng Vọng đón lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, im lặng một lát, mới nói, "Nơi này cách thành phố kia quá gần".Ngụy Vân Thư lập tức hiểu ra.Nhà họ Ứng là ở trong tỉnh này, mà trước đây bọn họ xa nhau chính là ở thành phố bên cạnh, tuy rằng không phải là thành phố hiện tại này, nhưng lại thuộc cùng một tỉnh, hơn nữa nhà họ Ứng còn có chút thân phận, vậy thì không ai có thể đảm bảo bọn họ có thể tìm được thành phố này hay không, sau đó cưỡng chế đưa Ứng Vọng đi."

Sẽ không ở lại quá lâu".

Rất lâu sau, Ngụy Vân Thư nói, "Tôi sẽ không để cậu bị bọn họ đưa đi lần nữa".
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 004 - Thuê nhà


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 004 – Thuê nhàNếu đã quyết định tạm thời ở lại thành phố Bạch Vân, vậy việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm một chỗ dừng chân.

Nhất là thời gian diệt tận gốc đám buôn người kia ít nhất cũng cả tháng.Phải thuê nhà mới được.Thật ra thì Đổng Chấn Trung muốn sắp xếp cho bọn họ, suy cho cùng bọn họ là nhân chứng mấu chốt.

Nhưng Ngụy Vân Thư không muốn liên quan quá nhiều với chuyện này, chỉ sợ ngộ nhỡ chuyện này thất bại ngược lại làm bọn họ bại lộ ngay trước mắt đám người kia, vậy ngày tháng sau này sẽ khó sống.Tin tức có thể từ từ chờ, nhưng bảo vệ tốt chính mình cũng rất cần thiết.Cho nên chỗ ở này phải tự mình thuê.Mà từ sau cải cách mở cửa, giá cả trong nước vẫn luôn đang không ngừng tăng lên, nhất là năm nay thao túng giá và lách luật vẫn còn đang rầm rộ, giá cả quả thuật tăng như bay.

Hơn nữa thành phố Bạch Vân vẫn chưa xuất hiện nhà ở thương mại, thế hệ này sinh đẻ lại nhiều, phương diện nhà ở liền có vẻ túng thiếu, tìm một cái nhà để ở không chỉ khó khăn, mà giá cả cũng không thấp.Hiện tại trên người Ngụy Vân Thư tổng cộng không đến bốn mươi đồng tiền, hai người hoàn toàn không ở nổi nhà tốt.

Cuối cùng, tốn hơn một ngày, hai người thuê hai gian phòng ở phía Nam thành phố.Nhà ở là nhà gỗ cũ kĩ, cũng không phải là nhà gạch xi măng.

Vị trí cũng không tốt lắm, nằm ở khu vực xưa cũ nhất phía Nam thành phố, ở xung quanh hoặc là người địa phương không có tiền xây nhà mới nên chưa dọn đi, hoặc là khách thuê là người làm công đến từ vùng còn nghèo hơn.

Tóm lại chỉ hai chữ: nghèo, loạn.Đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt.

Đầu tiên chính là diện tích lớn, giống như bọn họ đây tiền thuê nhà mỗi tháng mười lăm đồng, nếu thuê nhà xi măng ở khu vực khác tốt hơn một chút cũng chỉ có thể thuê được phòng đơn chật chội, mà thuê ở đây lại có thể thuê hai phòng, cùng một giá nhưng khu vực hoạt động lại lớn hơn rất nhiều, cũng không cần mọi lúc mọi việc đều tiến hành trong phòng ngủ.Vả lại "loạn" này chỉ là tương đối, dù sao hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư là thanh niên trai tráng, ngược lại cũng không ai dám tùy tiện đến bắt nạt.Chủ nhà là một bà cụ hơn năm mươi tuổi, con trai và con dâu của bà đều đã chết, chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau với cháu trai và cháu gái.

Bởi vì cuộc sống túng thiếu, nghe nói có người muốn thuê nhà, lúc này mới ngăn ra một nửa phòng trong nhà cho bên ngoài thuê.Bà cụ họ Trương, Ứng Vọng gọi bà là bà nội Trương.

Còn cháu trai bà tên là Lưu Thanh, năm nay mười tuổi; cháu gái bà tên là Lưu Phương, năm nay bảy tuổi.Theo Ứng Vọng thấy, hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, lúc bọn họ dọn vào, hai anh em mỗi người mang một cái ghế dài vào cho bọn họ.Cả người Lưu Thanh gầy khô gầy đét, lộ ra một đôi mắt rất to, "Bà nội em nói trong phòng các anh không có ghế ngồi, hai cái ghế dài này cho hai anh dùng".Trong phòng này chỉ có một chiếc giường và một cái tủ nhỏ, còn lại không có gì hết, hai cái ghế dài quả thật hữu dụng.Ứng Vọng nhận lấy, cười nói, "Cảm ơn hai đứa".Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Thanh đỏ lên, khô cằn đáp một câu "Đừng khách sáo" rồi chạy ngay.Lưu Phương cũng thẹn thùng đuổi theo.Ứng Vọng bật cười, nhưng rất nhanh lại nhìn gian phòng nghèo rớt mồng tơi mà buồn phiền.

Bây giờ tính tới tính lui, gia sản của hai người bọn họ cũng chỉ có hai mươi ba đồng tiền, một cây dao, một cái nồi nhỏ, mấy bộ đồ rách, nửa hộp diêm, bốn củ khoai lang và nửa cân gạo.Giường cũng chỉ có một cái, thậm chí ngay cả chăn đệm cũng không có.Ứng Vọng nói, "Đêm nay ngủ thế nào?".Ngụy Vân Thư nói, "Chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ chung, tôi lại đi hỏi bà nội Trương thử có cỏ tranh gì đó hay không lấy đến lót bên dưới, không có thì dùng quần áo rách lót tạm vậy đi, sau này mua chăn đệm là được".Ở thôn Tiểu Thụ, cuộc sống của Ngụy Vân Thư tốt hơn Ứng Vọng rất nhiều, chung quy theo người nhà họ Đoàn thấy, đây chính là con trai ruột của mình, sau này phải nối dõi tông đường cho nhà họ Đoàn bọn họ, cũng không thể giày vò ngược đãi.

Mà Ứng Vọng thì sao?

Cậu chỉ là một đứa bị bắt tới, không phải con ruột nhà họ Hứa, bọn họ có con ruột, làm gì còn để ý người ngoài như Ứng Vọng?

Phòng chứa củi và chuồng heo đó mới là chốn về của cậu!Bởi vậy, ngủ phản cứng thì Ứng Vọng không sợ, ít nhất điều kiện đã tốt hơn bên ngoài thôn Tiểu Thụ.

Sở dĩ cậu sẽ hỏi một câu thế nào này, vẫn là bởi vì chỉ có một chiếc giường.Nhưng hiện tại xem ra, Ngụy Vân Thư cũng không ngại hai người bọn họ ngủ chung.Ứng Vọng cũng đồng ý, không nói gì nữa.Ngụy Vân Thư đặt hai cái ghế dài dựa vào tường, mới nói, "Bây giờ tôi lập tức đi hỏi thử".Ứng Vọng đáp một tiếng.Sau khi Ngụy Vân Thư rời khỏi đây, Ứng Vọng thu dọn quần áo sạch sẽ bỏ vào trong ngăn tủ, quần áo bẩn thì tạm thời dùng túi đựng, định sau đó sẽ giặt một chút.

Những thứ như khoai lang, gạo, dao, nồi thì đặt qua một bên, lúc muộn một chút lại đi dùng phòng bếp của bà nội Trương nấu cơm.Lúc thuê nhà đã bàn xong, một ngày hai bữa của bọn họ có thể mượn phòng bếp của bà.

Đương nhiên, mấy thứ dầu, muối, tương, giấm, đường, củi đốt phải tự chuẩn bị.Nghĩ đến đây, Ứng Vọng lại lần nữa cảm thán đồ bọn họ thiếu quả thật rất nhiều.Nghĩ đến muốn bổ sung hết thảy những đồ còn thiếu này, đầu tiên phải có tiền, mà tiền từ đâu tới đây?Hai mươi ba đồng tiền dư lại kia, đã là của cải cuối cùng.Phải nghĩ một ít biện pháp, không thể tiếp tục miệng ăn núi lở.Lúc Ứng Vọng đang suy nghĩ bản thân có thể làm chút gì đó để kiếm tiền, Ngụy Vân Thư đã ôm một bó rơm khô tiến vào, Ứng Vọng lập tức hoàn hồn, "Có thật hả?".Ngụy Vân Thư trả lời, "Trước đây bà nội Trương tích trữ".Ứng Vọng tiến lên hỗ trợ, "Cái này được, ít nhất buổi tối sẽ không cấn đến cả người khó chịu".Ngụy Vân Thư đáp một tiếng.Vừa trải rơm rạ, Ứng Vọng vừa thương lượng với Ngụy Vân Thư, "Hiện tại đồ chúng ta thiếu quá nhiều, lát nữa tôi định ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được con đường kiếm tiền hay không".Ngụy Vân Thư không phản đối, "Đi chung".Ứng Vọng: "Được".Hai người nhanh chóng lót xong giường, sau đó móc khóa đi ra ngoài.Kiếp trước Ứng Vọng chưa từng đến thành phố Bạch Vân, trước đó lại vội vàng thuê nhà, quả thật cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Hiện giờ thu xếp xong, cậu cẩn thận đánh giá xung quanh mới phát hiện người của thành phố Bạch Vân không xem như ít, dọc đường từ ngõ hẻm đi ra bên ngoài đều là hộ gia đình, vô cùng náo nhiệt.Lại đi ra bên ngoài còn có chợ tự phát, có thôn dân ở gần đây gánh rau cải đến bán, cũng có trường hợp giống với nhà bà nội Trương, sân lớn tự mình trồng rau, ăn không hết mang đến bán phụ giúp chi phí trong nhà, rau theo mùa, rau dại, trứng gà, thủy sản, sọt đan, dây thừng, đế giày, vân vân, chủng loại không ít, nhưng thức ăn chiếm phần lớn.Ngoài ra xung quanh còn có những chỗ như quầy bán quà vặt, cửa hàng hợp tác xã nhà nước, trạm y tế, quốc doanh tư doanh lộn xộn, mà loại hiện tượng này còn phải duy trì mấy năm.Tiếp tục đi về phía trung tâm thành phố, thì có một công xưởng đồ hộp, bên cạnh chính là nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam.

Nhà trẻ và tiểu học này vốn là vì giải quyết vấn đề đi học của con cái công nhân xưởng đồ hộp mà xây dựng, nhưng theo sự phát triển của mấy năm nay, đi học ở nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam cũng không chỉ là con cái của công nhân xưởng đồ hộp.Lại cách mấy con phố với xưởng đồ hộp chính là cao đẳng sư phạm Bạch Vân.

Đừng nhìn nó chỉ là một trường sư phạm sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở là có thể đi học, nhưng trên thực tế điểm trúng tuyển của nó còn cao hơn trường trung học phổ thông chính thức, đặt vào thời đại trước mắt này, tốt nghiệp từ cao đẳng sư phạm ra là được phân công công việc ngay, sau này chính làm nắm công ăn việc làm ổn định, được ưa chuộng số một số hai.Đều nói thập niên tám mươi chín mươi bảo vật khắp nơi, Ứng Vọng nhìn lượng người khu vực quanh đây xem như không tồi, trong đầu dần dần có một ý tưởng...
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 005 - Chia ba bảy?


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 005 – Chia ba bảy?"

Bánh kẹp thịt?".Ứng Vọng nhìn Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên, giải thích, "Có thịt có bánh, đối với người có sức ăn nhỏ một chút, một cái bánh là đủ no rồi, chắc là cũng xem như một cách ăn thực dụng lại mới lạ".Ngụy Vân Thư lập tức hiểu ra.Những năm này mọi người bị đói quá mức, trong bụng thiếu chất béo, cho nên thịt rất được hoan nghênh, mà bánh bột còn là lương thực chính, là thứ thân thể con người không thể thiếu.

Một cái bánh kẹp thịt, có lương thực lại có thịt, quả thật là thứ mọi người khá thích.

Chỉ cần tay nghề tốt, làm ra không khó ăn, vậy chắc chắc sẽ có người mua.

Thậm chí mọi người cũng sẽ không quá truy cứu khẩu vị, bởi vì đối với bọn họ mà nói thịt là thứ ăn rất ngon."

Có thể làm".

Ngụy Vân Thư tán thành.Ứng Vọng lộ ra tươi cười, nhưng rất nhanh lại thu lại, "Có điều chúng ta phải xem thử thịt trước, cũng không biết thành phố Bạch Vân lúc này đã bỏ phiếu thịt chưa".Ứng Vọng nhớ rõ năm 1993 chính thức hủy bỏ phiếu định mức, nhưng trước đó các nơi cũng đang lục tục hủy bỏ các loại phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt, chỉ là bởi vì chính sách các nơi không giống nhau, thời gian thực tế hủy bỏ phiếu định mức cũng khác nhau, cũng không biết thành phố Bạch Vân thế nào.Ngụy Vân Thư bèn nói, "Cho dù chưa hủy bỏ phiếu định mức, sau khi mở cửa cũng có chỗ bán thịt heo không cần phiếu, chúng ta có thể tìm thử".Ứng Vọng nghĩ cũng phải.Hai người lên kế hoạch cho chuyện làm ăn sắp tới.Bánh kẹp thịt có hai loại đồ chủ yếu, đầu tiên là bánh bột bên ngoài.

Những năm này bột mì quá đắt, Ứng Vọng dò hỏi giá cả một phen thật sự không mua nổi bột mì thuần trắng, bởi vì như vậy phí tổn quá cao, mà trước mắt dân chúng theo đuổi là lợi ích thực tế, hơn nữa tiền vốn của cậu cũng không nhiều lắm, còn phải mua những thứ khác nữa.

Cho nên cuối cùng Ứng Vọng chọn bột tam hợp gồm bột mì, bột ngô và bột kê pha trộn với nhau.Loại thứ hai chính là thịt kẹp bên trong bánh bột.

May mắn gần đây có chợ thực phẩm, hỏi thăm bên trong một vòng là có thể nghe được chỗ nào có bán thịt không cần phiếu, chỉ tiếc bọn họ đi chậm, thịt ba chỉ cần đã bán hết, chỉ còn lại một ít thịt vụn không ngon lắm.

Nhưng cho dù là thịt vụn, giá cả cũng đắt, Ứng Vọng không nỡ mua cho mình ăn.Xét đến cùng, vẫn là quá nghèo.Ngoài những thứ này ra thì dầu, muối, tương, giấm, đường và hương liệu bên trong đều phải mua.

Đồ vật vụn vặt như giấy dầu đựng bánh kẹp thịt, chén đũa hai người dùng ăn cơm, thau nhào bột, bột giặt, củi nhóm lửa, vân vân, cộng thêm trước đó mua bột, cuối cùng đã dùng gần tám đồng tiền.Đến đây, tiền mặt trên người hai người chỉ còn mười lăm đồng.Mà bọn họ lại còn thiếu rất nhiều thứ, khăn lông, dép lê, xà phòng, ly nước, bàn chải đánh răng và kem đánh răng này kia đều không có.Ứng Vọng cổ vũ tinh thần cho bản thân, nhất định phải kiếm ra tiền!Mua xong những thứ này, Ứng Vọng trưng cầu ý kiến của Ngụy Vân Thư, "Tối nay anh muốn ăn mì hay ăn cơm?".Ngụy Vân Thư trả lời, "Ăn mì đi, vừa lúc mua bột mì".Ứng Vọng nói, "Vậy mua thêm một chút đồ ăn kèm, buổi tối ăn mì cán tay".Ngụy Vân Thư: "Được".Mua đồ ăn xong, hai người về đến nhà.Ứng Vọng đang định đi nhào bột, Ngụy Vân Thư lại trước một bước lấy thau ra, "Cậu đi chuyển cái ghế đến, tôi nhào".Ứng Vọng kinh ngạc, "Anh biết hả?".Ngụy Vân Thư: "Biết".Ứng Vọng nhớ lại một chút, mới nhớ ra từ sau khi người nhà họ Đoàn cả đám chết bất đắc kì tử, mẹ anh bị bệnh không mấy ngày cũng đi, mấy năm sau đó Ngụy Vân Thư đều là sống một thân một mình.

Cái địa phương nhỏ như thôn Tiểu Thụ kia lại không có bán thực phẩm tiện lợi như mì sợi, muốn ăn thức ăn làm bằng bột mì đều phải tự mình nhào bột làm.Cho nên Ngụy Vân Thư biết nhào bột, chuyện này ngược lại cũng bình thường.Ứng Vọng chuyển ghế dài đến, không giành, "Vậy tôi đi rửa đồ ăn".Ngụy Vân Thư đáp, "Được".Ứng Vọng cầm đồ ăn quay người đi ra ngoài, trước khi tiến vào phòng bếp đi tìm bà nội Trương một chuyến trước, "Bà nội Trương, nội nấu cơm lúc này luôn ạ, bọn con muốn dùng phòng bếp một chút".Bà nội Trương đẩy cửa bước ra, trên mặt lộ ra tươi cười, chỉ vào một gian phòng, "Bệ bếp ở phòng bên kia, hai đứa dùng đi".Ứng Vọng không nhúc nhích, tiếp tục nói, "Bà nội Trương, bọn con vừa tới, có mấy thứ còn chưa mua đầy đủ, vừa mới mua thau dùng để nhào bột, cho nên định mượn thau trong phòng bếp của nội rửa đồ ăn được không ạ?"."

Được, con dùng đi".

Bà nội Trương liếc nhìn gừng tỏi và rau xanh trong tay cậu, "Mua ở chợ thực phẩm?".Ứng Vọng gật đầu, "Đúng ạ".Bà nội Trương lập tức nói, "

Sau này mua đồ ăn thì đi buổi sáng, tươi mới.

Hoặc là nếu con không chê, sân này của nội cũng có trồng, con tùy ý cho một chút là được".Ứng Vọng nhìn chằm chằm từng bụi rau thơm, cọng tỏi, hành lá, cải non màu xanh lục trong sân trong lòng khẽ động, "Đương nhiên không chê, chỉ sợ nhà bà nội Trương không đủ ăn thôi".Mắt thấy lại có thể có một khoản thu nhập, bà nội Trương liên tục nói, "Đủ ăn, con muốn thì tự mình hái".Ứng Vọng lập tức đồng ý, "Được ạ".Có lẽ là bản thân bà nội Trương đã nhiệt tình, hoặc có lẽ là trông cậy vào Ứng Vọng lại cho nhà mình thêm một chút thu nhập, tóm lại sau đó bà nội Trương lại nói cho Ứng Vọng cái thau nào để rửa rau, cái thau nào có thể dùng để nhào bột, bếp làm sao mới dễ nhóm lửa, nước múc ở đâu,...

Chỉ thiếu đưa tay giúp Ứng Vọng rửa sạch chút đồ ăn kia, còn lôi kéo Ứng Vọng nói không ít lời."...

Bà nội Trương nhiệt tình ghê".

Rửa đồ ăn xong, Ứng Vọng quay về gian phòng dùng làm phòng khách kia, nói với Ngụy Vân Thư đang nhào bột."

Bình thường".

Ngụy Vân Thư nói, "Hiện tại chúng ta chính là thần tài của bọn họ".Ứng Vọng than nhẹ, trong tay bản thân họ cũng đang túng thiếu, chỗ nào là thần tài chứ."

Nói cho cùng, vẫn là do trong nhà người già trẻ nhỏ bọn họ không có trụ cột, cho nên có cơ hội kiếm tiền dù nhỏ xíu cũng không muốn buông tha".

Nói rồi, Ứng Vọng lại thở dài, "Cũng giống như chúng ta bây giờ vậy".Trên tay Ngụy Vân Thư dùng sức, ném cục bột vào trong thau, rồi sau đó dùng miếng vải sạch sẽ mới mua đậy kín, "

Sau này chúng ta sẽ tốt"."

Khó khăn nhất cũng đã đi qua, tôi không tin sau này sẽ kém hơn".

Tâm tính Ứng Vọng lạc quan, nhìn Ngụy Vân Thư bưng thau đến dưới ánh mặt trời, lại nói, "Đúng rồi, chuyện buôn bán nhỏ chúng ta làm này, về sau anh chiếm bảy phần, tôi lấy ba phần, được chứ?".Động tác của Ngụy Vân Thư dừng một chút, "Sao lại chia như vậy?".Ứng Vọng giải thích, "Tiền vốn là của anh, nhào bột nướng bánh này kia anh cũng biết, thịt băm cũng không có gì khó, nói đến cùng, có thể tôi chỉ ra một ý tưởng thôi".Thấy Ngụy Vân Thư bắt đầu nhíu mày, giọng nói của Ứng Vọng ngừng một chút, nói tiếp, "...

Hoặc là, tôi lấy hai phần cũng được".Đây là ý nghĩ thật sự của Ứng Vọng, Ngụy Vân Thư không sợ phiền phức dẫn theo cậu chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, một loạt ăn uống trên đường này kia đều do Ngụy Vân Thư cung cấp, bây giờ làm buôn bán cũng đều là anh bỏ vốn toàn bộ, mà bánh kẹp thịt đối với người sống lại từ đời sau như bọn họ mà nói thuộc về phương pháp kiếm tiền công khai minh bạch, cho nên Ứng Vọng cảm thấy mình lấy hai phần đã là da mặt dày.Nhưng Ngụy Vân Thư không nghĩ như vậy, "Không cần phải phiền phức như vậy".Ứng Vọng mím môi, lại đưa ra một kiến nghị, "Vậy anh phát tiền lương cho tôi?".Cậu nói chuyện rất cẩn thận, quả thật làm Ngụy Vân Thư tức cũng không tức nổi, "Ý của tôi là, tiền này chúng ta chia đều là được, không cần phải làm phiền phức như vậy"."

Không được".

Lúc này đổi thành Ứng Vọng nhíu mày, "Anh bỏ vốn toàn bộ, còn có kỹ thuật, tôi làm sao cũng không thể chia một nửa, thế này đối với anh không công bằng".Ngụy Vân Thư nói, "Tôi không cảm thấy chịu thiệt".Ứng Vọng: "Nhưng..."."

Ứng Vọng".

Ngụy Vân Thư ngắt lời cậu, nói, "Đây là thập niên tám mươi, kinh tế phát triển nhanh, cơ hội làm ăn khắp nơi, tôi hoàn toàn có thể trở thành người giàu đời đầu".Nhất thời Ứng Vọng chưa kịp xoay chuyển đầu óc.Ngụy Vân Thư đến gần, thấp giọng nói, "Thời đại này, kiếm tiền nhanh nhất cũng không phải bày quán ăn vặt, tôi cũng sẽ không tham gia ngành sản xuất này lâu dài".Ứng Vọng hoàn toàn dại ra.Giọng nói của Ngụy Vân Thư mang theo ý cười, "Cho nên, chuyện kinh doanh ăn uống này, về sau lực lượng chính vẫn là cậu, mà dùng một nửa cổ phần cột lại đối tác đến từ hơn ba mươi năm sau, tôi cảm thấy rất đáng giá".Ứng Vọng không nhịn được cười, chút nghiêm túc và ngạc nhiên cũng mất ráo, "Anh quả thật là..."."

Thông minh lanh lợi nhìn xa trông rộng".

Ngụy Vân Thư không muốn dây dưa quá nhiều trên cái đề tài này, duỗi tay đẩy nhẹ cậu, "Đi thôi, đến phòng bếp cán mì sợi".-----*-----



Bánh kẹp thịt
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 006 - Chuẩn bị


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 006 – Chuẩn bịĂn xong mì cán tay vừa nóng hổi vừa dai mềm hết cỡ, lại dùng bột giặt giặt sạch quần áo bẩn, hôm nay cũng đã sập tối rồi.Không có di động và TV, cũng không có gì giải trí, mới ngồi một chút đã thấy buồn ngủ.Nhưng mà...

Không ngủ được.Ứng Vọng giống như bánh nướng áp chảo, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Thứ nhất là bởi vì giường này dùng rơm rạ lót bên dưới, bên trên trải quần áo, thực tế cũng không quá dễ ngủ; thứ hai là bởi vì người.Ngủ chung giường với người khác, quả thật cậu chưa từng thể nghiệm.

Ở thôn Tiểu Thụ là bởi vì không ai trong nhà họ Hứa ngủ phòng chứa củi với cậu, còn sau này thì là do nhà họ Ứng không thiếu phòng, cũng không cần phải chen chúc nhau ngủ.

Tuy rằng điều kiện hoàn toàn trái ngược, nhưng quả thật chưa từng ngủ chung giường với người khác.

Hiện tại bên cạnh đột ngột nhiều thêm một người, thật sự có chút không quen."

Không ngủ được?".

Trong bóng đêm, giọng Ngụy Vân Thư đột ngột vang lên.Động tác xoay người của Ứng Vọng cứng đờ, "Có chút".Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi tên không?".Ứng Vọng thoáng sững người một chút mới xoay người nằm yên, cậu mở to mắt nhìn không khí đen như mực, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Đổi chứ".Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi thành gì?".Ứng Vọng đáp, "Ứng Vọng"."

Hả?".

Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên."

Ứng Vọng".

Giọng nói của Ứng Vọng kiên định hơn một chút, "Muốn đổi Hứa thành Ứng, là Ứng Vọng"."

Cậu...".

Trong bóng đêm, chân mày Ngụy Vân Thư cau lại, "Không phải cậu không muốn liên quan đến bọn họ nữa, ngay cả cái tỉnh này cũng không muốn ở lại sao?

Sao còn muốn đổi thành họ Ứng?".Trong đầu Ứng Vọng hiện lên câu nói kiếp trước Ngụy Vân Thư nói lúc bọn họ gặp lại "Ứng Vọng?

Tên rất hay", sau đó chớp chớp mắt gạt giọng nói kia qua một bên, miệng thì trả lời, "Tôi muốn nhắc nhở bản thân, đừng thiếu cảnh giác, chớ giẫm lên vết xe đổ.

Cuộc sống của Ứng Vọng, là bài học tôi luôn luôn nhớ kĩ".Yết hầu Ngụy Vân Thư hơi nghẹn, nhất thời nói không nên lời.Gió đêm làm khua cửa sổ, ánh trăng lành lạnh."

Anh thì sao?".

Ứng Vọng hỏi, "Muốn đổi không?"."

Đổi".

Ngụy Vân Thư nói.Ứng Vọng: "Tên gì vậy?".Ngụy Vân Thư: "Họ Ngụy".Ứng Vọng tò mò, thử thăm dò hỏi, "Tôi vẫn luôn chưa kịp hỏi anh, sau này vì sao anh lại đổi thành họ này, có phải bên mẹ anh hay không..."."

Mẹ tôi họ Vân, tên là Vân Hủy".

Ngụy Vân Thư ngừng một lát, mới tiếp tục nói, "Còn về họ Ngụy, thì có chút liên quan đến tổ tiên".Ứng Vọng không hiểu chuyện này có thể có quan hệ thế nào, nhưng cậu không tiếp tục hỏi thêm.Sau khi trò chuyện một lúc lâu, một chút không tự nhiên ban đầu của Ứng Vọng cũng biến mất không chút dấu vết, từ từ ngủ thiếp đi.Ngụy Vân Thư nghiêng đầu, tuy đôi mắt không nhìn rõ lắm, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, một lúc lâu sau cũng nhắm mắt lại.Sáng sớm hôm sau, tinh thần Ứng Vọng thoải mái dễ chịu rời giường, rửa mặt xong thì ra ngoài mua thịt.Những năm này trong bụng mọi người thiếu chất béo, thịt nạc không được hoan nghênh, mọi người chỉ thích thịt mỡ ứa ra váng dầu, thậm chí giá của thịt toàn mỡ cũng đắt hơn một chút.Ứng Vọng mua thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, hai đồng rưỡi một cân, cậu mua hai cân, năm đồng tiền lập tức bay đi.Dùng toàn thịt phí tổn quá cao, đến lúc đó không hạ giá nổi, Ứng Vọng thấy trong chợ thực phẩm có bán ớt xanh, dứt khoát mua một ít, còn về hành gừng tỏi ngày hôm qua còn dư, không cần mua.Mua xong tất cả những thứ cần thiết về đến nhà, Ngụy Vân Thư đã đang rửa mặt.Ứng Vọng tranh thủ thời gian lưu loát rửa sạch rồi cắt thịt thành từng khối, Ngụy Vân Thư giúp đỡ nhóm lửa, Ứng Vọng lo liệu trong nồi.Đổ một chút dầu cải làm trơn nồi, sau đó cho thịt vào xào sơ, xào ra mỡ thì múc ra.

Tiếp theo thắng nước màu, lại tiếp tục cho thịt ba chỉ vào xào trộn tiếp, đồng thời đổ nước tương vào điều hòa màu sắc, chờ một lúc lại thêm nước, rồi thêm gừng, tỏi và hương liệu từ từ hầm.Đậy vung gỗ lại, nhưng mùi thơm của thịt bay ra liên tiếp không ngừng.Lưu Thanh và Lưu Phương còn ở trong phòng ngủ ngửi được mùi thịt, trực tiếp bị thèm tỉnh, nghĩ thầm hôm nay bà nội mua thịt sao?

Suy nghĩ này nổi lên, buồn ngủ lập tức chạy hết sạch, lật người một cái lập tức rời giường, lê giày chạy ra bên ngoài, hai anh em mắt đối mắt.Hai mắt Lưu Phương tỏa ánh sáng, "Anh, có thịt".Lưu Thanh liếm liếm miệng, "Còn sớm như vậy, cũng không biết vì sao bà nội lại đang hầm thịt...".Câu nói còn chưa nói hết, Lưu Thanh đã thấy Ngụy Vân Thư bước ra từ trong bếp, lời chưa nói xong trực tiếp nghẹn ở cổ họng.Lưu Phương khó hiểu, "Anh, anh làm sao không...".Lưu Thanh che miệng Lưu Phương một phen, nhắc nhở một câu "Đừng nói nữa", sau đó mới chào hỏi với Ngụy Vân Thư, "Anh Vân Thư".Ngụy Vân Thư nhìn đầu tóc giống như ổ gà của bọn nhóc, chỉ nói, "Dậy rồi?".Lưu Thanh gãi gãi tóc, "Dậy rồi ạ".Ngụy Vân Thư cũng không nói gì thêm, gật đầu một cái đi bận việc của mình.Hai đứa nhỏ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.Lưu Phương đẩy tay Lưu Thanh đang che miệng mình ra, sau khi phản ứng lại mới nói, "Anh, có phải chúng ta không có thịt ăn rồi không?".Là anh trai kia bước ra từ phòng bếp, vậy chắc chắn không phải bà nội đang nấu thịt."

Đúng vậy".

Hai mắt Lưu Thanh nhìn phòng bếp đang lan tỏa mùi thịt, trong miệng không ngừng nuốt nước miếng, "Nhà của chúng ta không có tiền, chắc chắn bà nội sẽ không mua".Hi vọng tan vỡ, hai đứa nhỏ ủ rũ cúi đầu.Bà nội Trương không ở nhà, hai nhóc trở lại trong phòng, Lưu Thanh đang định đóng cửa, Lưu Phương lại kéo cậu nhóc một phen, "Anh, đừng đóng, không ăn được thịt, ngửi mùi một chút vậy".

Nói rồi, cô nhóc không nhịn được lại hít mùi thịt thơm trong không khí một hơi, chỉ cảm thấy càng đói càng thèm.Lưu Thanh cũng lập tức buông tay, chậm rãi hít vào với Lưu Phương, ngửi từng trận hương thơm của thịt.Mắt Lưu Phương có khát vọng, "Anh, thịt này cũng quá thơm rồi".Lưu Thanh nói, "Thịt nào không thơm chứ".Lưu Phương cảm thấy lời này rất đúng, càng tiếc nuối, "Nhưng chúng ta không ăn được".Hai anh em nhìn nhau thở dài, sâu thèm ăn trong bụng cuồn cuộn.Phòng bếp bên cạnh.Ứng Vọng cũng không biết hai đứa nhỏ của chủ nhà đã đỏ mắt thèm bữa thịt này của mình, nhưng trên thực tế, chính cậu cũng thèm.

Thịt đó, thịt thơm ngào ngạt, thân thể hiện tại này thiếu lắm đấy!Vừa ở trong lòng an ủi bản thân sắp được ăn rồi, Ứng Vọng vừa canh lửa trong bếp.

Chờ bột trên bệ bếp nở xong, cậu còn phải nhào bột cán bánh.

Còn Ngụy Vân Thư, chạng vạng ngày hôm qua anh đi ra ngoài một chuyến, tiêu năm mao tiền mua được một chiếc xe đẩy nhỏ kiểu cũ bằng cây, bây giờ đi quét lại lần nữa lớp bụi rơi xuống đêm qua, nhân tiện chuẩn bị mấy thứ giấy dầu, rơm rạ, đợi một lát đẩy đồ ra ngoài đi bán.Thịt phải hầm mềm nhừ thấm vị mới đậm đà, lửa trong bếp không được lớn, đậy vun hầm.Chờ trong nồi rút nước, Ứng Vọng dùng thau múc thịt lên, đặt trên bệ bếp giữ ấm.

Tiếp theo rửa nồi, thả ớt xanh vào xào, chờ đến khi xào chín có thể kết hợp với thịt cắt nhỏ làm nhân, như vậy lúc ăn cũng sẽ không có mùi ớt sống, Ứng Vọng cảm thấy ăn ngon hơn một chút.Ớt xào chín, bánh bột cũng cán xong, sau đó không bỏ dầu bắt đầu nướng.

Bột ủ tốt, rất nhanh sẽ giãn nở ra một chút, chờ đến khi mặt ngoài bánh đổi màu, bánh bột cũng đã chín.Nồi lớn, một lần có thể nướng vài cái bánh.

Cuối cùng mười ba cái bánh ngăn nắp trật tự xếp ở trong giỏ mới mua, phủ vải bố sạch lên, nhìn cũng thuận mắt."

Làm xong rồi?".

Ngụy Vân Thư hỏi."

Xong hết rồi".

Ứng Vọng đến trước vòi nước rửa sạch mồ hôi trên mặt một phen, thấy Ngụy Vân Thư qua lại phòng bếp bận rộn chuẩn bị xe, không khỏi hỏi, "Mấy thứ dao, nồi, giấy dầu đều bỏ vào rồi hả?

Cũng đừng thiếu đấy".Ngụy Vân Thư nói, "Bỏ vào rồi, yên tâm đi".Ứng Vọng nhìn thấy một bó củi nhỏ, lúc này mới yên tâm.Tất cả đồ vật chuẩn bị xong, ngày đã không còn sớm.

Bởi vì muốn kịp giờ tan học của học sinh nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam, hai người không dám trì hoãn thêm.

Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay, Ứng Vọng ở phía sau đỡ đồ cùng lúc đẩy phụ, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi ra ngoài.Lưu Phương ghé vào bên cửa sổ, thấy hai người đi xa, không khỏi nói, "Hai anh ấy kéo thịt đi ra ngoài".Lưu Thanh chạy tới xem, nhưng chỉ thấy một bóng lưng chuyển sang hướng khác, nói thầm trong miệng, "Bọn họ muốn làm gì nhỉ?".Bà nội Trương thấy dáng vẻ này của hai nhóc, nhíu mày dạy bảo một câu, "Chuyện của người khác, không được hỏi nhiều".Lưu Thanh mạnh miệng, "Không hỏi ạ".Lưu Phương nhỏ giọng nói, "Nội, thịt của bọn họ thơm quá".Dáng vẻ mắt trông mong chảy nước miếng kia, bà nội Trương nhìn mà đau xót trong lòng, lời khiển trách cũng mất hết, chỉ nói, "Phải nấu cơm rồi, Phương Phương con tới nhóm lửa cho bà nội, hôm nay chúng ta nấu cháo ăn".Lưu Phương lên tiếng đáp, "Ò".Hai bà cháu đến phòng bếp, Lưu Thanh lại đang suy nghĩ hai người dọn vào kia rốt cuộc đang làm cái gì, còn có thịt cơ đấy.
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 007 - Hết rồi?!


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 007 – Hết rồi?!Tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam liền kề nhau.Những năm này có thể đi học được phần lớn đều là gia đình có điều kiện tốt, giống như bên trong tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam này, phần đông là con cháu của công nhân xưởng đồ hộp, trong nhà cũng tương đối có tiền.

Chẳng qua là tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam cách xưởng đồ hộp không xa, so với đám nhóc còn đang xin tiền người lớn, người trưởng thành đã vào xưởng làm công nhân, có tiền lương dùng, rõ ràng nhiều tiền hơn, bởi vậy phần lớn người buôn bán thích đến cổng chính xưởng đồ hộp bên kia bày quán hơn, tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam bên này khá ít người.Tính tới tính lui, cũng chỉ có một người bán bánh ngọt và một người bán kem que.Hứng nắng giữa trưa, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đến vị trí chính giữa cổng trường tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam, cách hai cổng trường cũng chỉ ba mươi thước, chiếm vị trí hoàn toàn không chen chúc với bên bán bánh ngọt và bán kem que.Tìm vị trí xong, hai người lưu loát dọn quầy lên.Người phụ nữ bán bánh ngọt vừa thấy có người tới dọn quầy, tức khắc trong lòng lộp bộp một chút, không phải là có người đến đoạt mối làm ăn chứ?Trẻ con thích ngọt, mỗi ngày ba mươi cái bánh ngọt này của cô đều có thể bán hết, nếu như có người nhắm ngay cơ hội này đến đoạt, vậy chuyện buôn bán của cô có thể sẽ không tốt lắm...Còn đang lo lắng không yên, đột nhiên người phụ nữ ngửi được một luồng hương thơm nồng đậm, cẩn thận nhìn một vòng, thì thấy cậu nhóc thấp hơn một chút nhấc vung gỗ ra, sau đó dùng đũa gắp từ bên trong ra sáu khối thịt núng nính, hương thịt không miêu tả được kia cực kì áp đảo giác quan, trực tiếp làm người chảy nước miếng...Bán cái gì nhỉ, sao lại thơm như thế?Món ăn cho vào nhiều hương liệu thì không thể không thơm, chỉ ngửi một chút cũng khiến người ta không chịu nổi.Người phụ nữ bán bánh ngọt và nam sinh mười bảy mười tám tuổi bán kem que đều bị hấp dẫn.Có phụ huynh đến trước giờ chờ đón con cái cũng rướn cổ nhìn, ra sức ngửi.Mà bên này, Ứng Vọng nhanh chóng thả thịt lên thớt, sau đó dùng dao băm thịt và ớt xanh, lại rải một ít rau thơm và hành lá, cuối cùng dùng dao rạch bánh còn nóng ra, dồn nhân đã băm xong vào bên trong, một cái bánh kẹp thịt đã ra lò."

Vân Thư, của anh".

Ứng Vọng đưa bánh kẹp thịt qua.Hai người bận việc cả buổi sáng, bữa sáng cũng chưa ăn, thừa dịp lúc này học sinh vẫn chưa tan học, trước tiên lót bụng một chút.Ngụy Vân Thư cũng không sách sáo.Bánh bột là bột tam hợp nướng, màu sắc ngả vàng, nhưng ăn vào ngoài cứng trong mềm.

Kinh ngạc nhất vẫn là nhân bên trong, ba chỉ nạc mỡ đan xen dùng nhiều nguyên liệu hầm mềm nhừ, ớt xanh xào trước cắn vào một miếng mang theo một chút cảm giác lạo xạo, nhưng cũng không có mùi ớt sống, hòa lẫn vào trong thịt, nháy mắt đã cuốn lên hương thơm của thịt mỡ, cộng thêm mùi vị của rau thơm và hành thái, hương vị đó miễn bàn ngon bao nhiêu.Mặc dù Ngụy Vân Thư đã sớm biết bỏ vào thịt các thứ như hương diệp, đại hồi, vỏ quế, thì là,... thì khi hầm ra đương nhiên sẽ không kém, nhưng cũng không nghĩ tới có thể ngon như vậy.Ứng Vọng cầm phần bánh kẹp thịt của mình cũng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị khá tốt, xem ra tài nấu nướng của bản thân không có thụt lùi."

Anh cảm thấy thế nào?".

Ứng Vọng hỏi Ngụy Vân Thư."

Không tồi".

Ngụy Vân Thư ăn từng miếng, miệng đầy thức ăn mặn, cảm giác thèm ăn cũng xuất hiện rồi.Lúc này Ứng Vọng đã yên tâm, đôi mắt cũng cười híp lại.Hai người ăn quá ngon miệng, lúc này lại là giữa trưa, người vốn đã đói bụng ngửi được mùi trong nháy mắt lại đói thêm.

Cuối cùng có người thật sự không chịu nổi, bèn tiến đến đây hỏi, "Hai cậu ăn cái gì vậy?".Lúc này đồ ăn trong tay Ứng Vọng còn chưa ăn xong, cậu nuốt miếng trong miệng kia xuống, vội không kịp chờ trả lời, "Đây là bánh kẹp thịt, cách ăn ở phương Bắc".Không quan tâm phương Bắc phương Nam, ăn ngon mới là lẽ sống chân chính.

Người đến đã bị mùi thịt thơm mê hoặc, "Bán thế nào?".Buổi sáng ở trong phòng bếp Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã tính toán sổ sách một chút, cũng đã định giá cho bánh kẹp thịt xong, lúc này Ứng Vọng lập tức nói, "Một cái một đồng tiền".Khách hàng cảm thấy đắt, "Giá này cũng không thấp".Ngụy Vân Thư ăn một miếng bánh kẹp thịt cuối cùng, nghe thế dứt khoát mở cái vung trên thau lên, hương thơm mê người trong nháy mắt bay ra tới, tiếp lời, "Bác cũng đừng ngại đắt, thịt này bọn cháu mua chính là ba chỉ ngon nhất, thêm nguyên liệu hầm từ sáng sớm, bên trong một cái bánh kẹp thịt thêm ba khối thịt, còn thêm ớt, rau thơm, hành lá, vị ngon nguyên liệu tốt, rất đáng tiền".Thịt kia cũng chỉ cắt rộng khoảng hai ngón tay phụ nữ, dài hơn nửa đoạn ngón cái, ba khối thịt cũng không phải quá nhiều, nhưng không ngăn nổi mùi hương của nó, thoạt nhìn béo ngậy rất lôi cuốn.Dù sao vị khách này cũng không chịu nổi, không dây dưa thêm nữa, nói thẳng, "Cho tôi một cái trước đi".Nghe vậy, Ứng Vọng lập tức muốn đặt bánh kẹp thịt ăn được một nửa trong tay xuống, nhưng Ngụy Vân Thư trước tiên đáp lời khách hàng một tiếng, sau đó vừa làm vừa nói với Ứng Vọng, "Cậu ăn trước đi, để tôi làm".Băm thịt băm ớt xanh, chuyện này không khó, Ứng Vọng cũng không nói gì, nhưng tốc độ ăn đã nhanh hơn.Ăn nhanh, để còn hỗ trợ.Ngụy Vân Thư không hổ làm việc quen tay, động tác rất thành thạo, lúc thêm rau thơm và hành thái anh sẽ còn hỏi một câu "Muốn thêm rau thơm hành thái không?"

Có một vài người không thích ăn những thứ này.Vị khách kia: "Muốn".Ngụy Vân Thư: "Được".Thế là, lập tức cho thêm.Sau đó bỏ vào trong túi giấy dầu đưa qua, "Cảm ơn đã ủng hộ, một đồng tiền".Khách hàng trả tiền.Hoàn toàn chưa kịp đi xa, đã cắn trước một miếng nếm thử mùi vị, sau đó thì ngay cả nói cũng không còn tâm trí nào nói, giơ tay lên cho một ngón tay cái.Chỉ ngửi mùi đã thơm không chịu được, lúc băm trên thớt còn tươm mỡ tí tách hấp dẫn người hơn, không ngờ tới ăn vào miệng mới là đã nhất.Miệng đầy mùi thịt, nào có thể không ngon chứ?!Đắt thì có chút đắt, nhưng đáng đồng tiền!"

Làm cho tôi thêm một cái nữa, một lát cho cháu nội tôi ăn".

Trong miệng ông ăn phần của mình, vẫn không quên cháu trai cả sắp tan học.Đương nhiên Ngụy Vân Thư tiếp tục làm.Mấy vị phụ huynh đang ở cổng trường chờ đón con cháu vốn định chờ người tiên phong đến đây rồi hỏi một chút tình huống cụ thể, không thể ngờ người ta lại ăn luôn tại chỗ, lại còn tiêu tiền lần nữa!Mọi người không khỏi liếc nhìn nhau, sao lại thế này?

Món ngon như vậy?"

Đây là bán cái gì?"."

Thế này cũng quá thơm rồi"."

Hỏi thử chứ?".Có người gấp gáp không chờ được nhấc chân bước qua luôn."

Ông Lý, ông ăn cái gì đó, bao nhiêu tiền?

Mùi vị thế nào?".

Một ông bác hỏi.Ông Lý, cũng chính là vị khách đầu tiên, bánh kẹp trong tay ông còn thừa một nửa, tươi cười đầy mặt, "Chuyện buôn bán của người ta, ông hỏi ông chủ đi, nhưng đồ ăn thì ngon thật".Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía ông chủ.Bấy giờ Ứng Vọng đã ăn xong rồi, nghe được có người hỏi lập tức trả lời, "Bọn cháu bán là bánh kẹp thịt, một cái một đồng tiền".Lúc này, cái bánh kẹp thịt thứ hai đã làm xong.Cái bánh lớn bằng bàn tay nam giới, dày một lóng tay, bên trong kẹp thịt băm cùng ớt xanh, rau thơm và hành, bên trên còn rưới một thìa nước sốt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bánh bột ngấm nước sốt kia ăn vào càng ngon miệng hơn nữa.

Vả lại một cái lớn như vậy, trẻ con ăn nhất định đủ no.Một cái một đồng tiền, có bánh có thịt, không tính quá đắt."

Cho tôi một cái nếm thử"."

Cũng cho tôi một cái".Người không thiếu tiền lập tức mua một cái, muốn nếm thử mùi vị trước rồi nói sau.Chờ bọn họ nếm được mùi vị rồi, ngay tức khắc vung tay lên, gọi thêm ít nhất một cái.Khó trách ông Lý còn chưa rời khỏi quầy đã bỏ tiền mua cái thứ hai, hóa ra ngon miệng như vậy!Ngụy Vân Thư nhận đơn, nhanh chóng làm việc.Ứng Vọng thì ở bên cạnh thu tiền.Người trong nước thích tụ tập, phụ huynh đến tiểu học khu Nam đón con cháu thấy không ít người vây quanh xe đẩy tay, cũng tiến tới xem náo nhiệt, trong miệng sôi nổi dò hỏi chuyện gì xảy ra, đến lúc hiểu rồi, cũng không nhịn được bắt đầu lọc cọc đi xếp hàng.Đương nhiên, quan trọng nhất chính là mùi hương bay ra từ trong thau quá nồng đậm, vốn dĩ bụng đang đói, lúc này rồi nào còn có thể đi đâu được chứ?Mà Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư vốn định làm buôn bán với học sinh, kết quả không nghĩ tới, tổng cộng mười ba cái bánh, trừ hai người bọn họ mỗi người một cái, còn lại mười một cái thì học sinh còn chưa tan học đã bán xong rồi.Ứng Vọng nhìn người xếp hàng, cất giọng nói, "Bánh kẹp thịt đã bán xong rồi ạ, đừng xếp hàng nữa".Chưa mua: ???Thế mà hết rồi?!Có người nóng nảy, "Không phải vừa mới bán sao, làm sao hết nhanh vậy?".Ứng Vọng giải thích, "Ngại quá, bánh kẹp thịt là cách ăn của phương Bắc, bọn em lần đầu tới đây bán, cũng không biết mọi người có thích hay không, nên chuẩn bị ít một chút, mong mọi người thứ lỗi ạ".Người nọ chưa từ bỏ ý định, "Hết thật rồi?"."

Hết rồi ạ, mời lần sau đến sớm".

Để tránh mọi người không tin, Ứng Vọng còn vén vải bố của giỏ đựng bánh lên, "Hai cái này là của hai người bọn họ, cũng không còn thừa cái nào".Hai người xếp đầu hàng khoan khoái trong lòng, may mà tốc độ của bọn họ nhanh!

Bằng không cũng không đến lượt!Đồ đã hết thật, nói cái gì cũng vô dụng.Vốn dĩ một nhóm người chẳng qua là tới xem náo nhiệt lúc này lại thật tình thật cảm muốn ăn, loại tâm trạng này cũng giống như "Tôi có thể không cần, nhưng bạn không thể không có" "Muốn mua vậy mà không mua được, thế tôi cũng muốn xem thử đến cùng thứ này ngon cỡ nào", sau đó là tim gan cồn cào muốn nếm thử."

Ngày mai còn tới bán chứ?"."

Tới"."

Nhớ chuẩn bị nhiều một chút, hôm nay nhiều người như vậy chưa mua được đấy"."

Cố hết sức, cố hết sức"....Ứng phó cả buổi, cộng thêm trường học tan học, người sốt ruột đón con cháu lúc này mới rời đi, quay người vọt đến cổng trường, lo sợ đứa nhỏ nhà mình không tìm thấy mình sẽ khóc.Bên này, Ứng Vọng cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn về phía Ngụy Vân Thư, hai mắt sáng lên nói, "Bán xong hết rồi!".Ngụy Vân Thư cũng vui vẻ, "Tay nghề cậu tốt, mọi người đều thích".Ứng Vọng hưng phấn, "Chủ yếu là cách ăn mới mẻ, còn có thịt hợp khẩu vị, mọi người mới đều đến mua".Ngụy Vân Thư: "Tóm lại khách hàng thích".Ứng Vọng nghĩ thầm, đúng, khách hàng thích!Tuy rằng đồ không đủ bán, kiếm lời ít một chút rất đáng tiếc, nhưng lại truyền danh tiếng còn khiêm tốn này của bọn họ ra bên ngoài, ngày mai bọn họ lại đến bán sẽ không sợ không có người chịu tiêu phí!Nghĩ vậy, trong lòng Ứng Vọng khoái chí.Hì hì hì.Mà bán bánh ngọt và bán kem que bên cạnh lại là giương mắt mà nhìn, lúc này mới bao lâu chứ, đã bán xong dẹp quầy?!
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 008 - Mì thịt vụn


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 008 – Mì thịt vụnBánh kẹp thịt đã bán xong, nhưng thịt trong thau vẫn còn dư, nước hầm lắng xuống đáy, màu nâu ánh vàng, nhìn rất hấp dẫn.

Ớt xanh rau thơm và hành lá cũng đều dư một chút.Căn cứ vào cái này, Ứng Vọng bèn nói, "Lát nữa chúng ta cán mì ăn nhé?

Vừa lúc còn dư lại một ít thịt, làm nước sốt kho trộn lên.

Anh cảm thấy thế nào?".Ngụy Vân Thư cảm thấy được.Hiện tại đã có bán mì sợi làm sẵn, giá cũng tạm được, nhưng chắc chắn không rẻ hơn mì sợi tự mình dùng bột cán, huống hồ mì cán tay càng dai hơn.Ngay lúc bọn họ thiếu tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.Trên xe đẩy tay đặt một đống đồ đạc như: nồi chén gáo chậu, dao kéo, thớt,... bởi vì sợ chuyện làm ăn không tốt thời gian lâu làm bánh bị nguội, còn đặt thêm củi và chậu than, đặt nhiều đồ vật như vậy, cũng không tiện kéo đi khắp nơi mua đồ, hai người dứt khoát chia đường.Ngụy Vân Thư kéo xe đồ kia về, Ứng Vọng thì đi mua sắm.Ứng Vọng nghĩ nếu như còn có thịt không tồi, có thể mua về buổi sáng làm buổi chiều lại đi bán một lần nữa, chỉ cần có thể bán ra vậy thì làm sao cũng sẽ không lỗ.

Chỉ tiếc thịt bán nhanh, lúc đến sạp thịt đã hoàn toàn không còn thịt ngon.

Ngược lại còn có đầu heo, giò heo, đuôi heo này kia.Ban đầu Ứng Vọng không định mua, chỉ thuận miệng hỏi một câu, "Ông chủ, đầu heo, giò heo và đuôi heo bán thế nào?".Ông chủ sạp thịt đáp, "Đầu heo và đuôi heo năm hào, giò heo một đồng rưỡi".Ứng Vọng kinh ngạc.Vậy mà một cân đầu heo chỉ cần năm mao tiền!

Thế này rẻ hơn thịt ba chỉ rất nhiều!Đương nhiên, sau khi tỉnh táo lại Ứng Vọng cũng hiểu được vì sao đầu heo sẽ rẻ hơn như vậy.

Thứ nhất là bởi vì nó khó rửa khó xử lí, sau đó nấu chín cũng khá phí công sức; thứ hai chính là vì trên đầu heo xương cốt khá lớn, nó nặng cân, hoàn toàn khác với thịt ba chỉ chỉ toàn là thịt, nếu như giá cả bán không khác với thịt ba chỉ lắm, vậy sẽ hoàn toàn không có người mua.Bạn nói mùi vị của thịt đầu heo và mấy loại ba chỉ trên khác nhau?

Những năm nghèo khó này ai để ý chứ!Thịt đầu heo Ứng Vọng biết ăn cũng biết làm, nghe thấy cái giá này trong đầu thoáng chốc đã hiện ra rất nhiều cách ăn, vì thế cậu trực tiếp bảo ông chủ sạp thịt cân cho mình.Một cái đầu heo, không cạo lông cũng không thiếu thứ gì, tổng cộng nặng gần mười bốn cân, cộng thêm một cái đuôi heo, ông chủ thu cậu bảy đồng tiền.Tiền sáng nay kiếm được, trong nháy mắt tiêu hơn phân nữa.Có điều Ứng Vọng chỉ đau lòng một lát, sau đó lại dâng lên nhiệt huyết.Cậu có lòng tin với thịt đầu heo của mình!Ôm ấp tâm trạng như vậy, Ứng Vọng mang theo đầu heo lớn mình mua về nhà.Trong nhà, Ngụy Vân Thư đã thu dọn xong tất cả đồ vật, lúc này đang cán mì sợi.

Thấy Ứng Vọng mang theo một cái đầu heo lớn như vậy trở về, anh kinh ngạc, "Sao lại mua đầu heo?"."

Tôi muốn làm thịt kho".

Ứng Vọng đặt đầu heo xuống, hai mắt sáng lên, "Vậy mà một cân đầu heo chỉ cần năm mao tiền, cái đầu heo này thêm một cái đuôi heo bảy đồng.

Tôi định bây giờ rửa sạch nó rồi hầm lên, buổi chiều đến cửa xưởng đồ hộp bán".Ngược lại Ngụy Vân Thư cũng không ngạc nhiên với giá của đầu heo, chỉ hỏi, "Kịp hầm chín không?".Ứng Vọng nói, "Hẳn là kịp"."

Vậy thì làm".

Ngụy Vân Thư rất ủng hộ, "Thậm chí còn có thể thêm một ít trứng gà và đồ ăn chay này kia vào"."

Không sai!".

Hai mắt Ứng Vọng sáng lên, "Nhưng chúng ta mới chỉ đang làm thử, bước chân vẫn là đừng bước quá lớn, thử nghiệm đầu heo kho trước".Tay Ngụy Vân Thư không ngừng cán mì sợi, "Ăn cơm trước, ăn xong rửa sạch rồi hầm".Đương nhiên Ứng Vọng đồng ý.Trong phòng bếp, bà cháu bà nội Trương đã ăn cháo xong đang rửa chén, Ứng Vọng đi vào nhóm bếp, sau đó thêm nước vào nồi, chuẩn bị nấu mì.Chờ Ngụy Vân Thư bưng mì cán xong vào phòng bếp, nước trong nồi cũng bắt đầu sôi, Ngụy Vân Thư cho mì vào, Ứng Vọng thì băm toàn bộ thịt còn dư lại thả vào chén, sau đó vớt mì ra, rưới lên nước hầm còn dư trong thau, thêm vào một muôi nước luộc mì nóng hổi trong nồi, thịt và nước hầm đã lạnh trong nháy mắt gặp nhiệt nóng lên, mùi thơm nồng đậm bay ra, cuối cùng rắc rau thơm và hành thái lên, một chén lớn nóng hôi hổi, mì cán tay thơm nức mũi đã nấu xong.Trong phòng bếp rất nóng, mì lại nóng hôi hổi, dứt khoát bưng đến trong phòng khách ăn.Nói gì thì nói, mì cán tay quả thật dai ngon, cộng thêm trộn với nước dùng và thịt hầm từ nhiều nguyên liệu, mùi vị thật sự không tệ."

Nếu như dùng xương ninh nước dùng, lại cho thêm chút ớt cay, hương vị đó nhất định càng ngon hơn".

Ứng Vọng cảm thán nói.Ngụy Vân Thư nói, "Bây giờ cũng không tồi".Ứng Vọng: "Đúng vậy".Trước đây nói cậu ăn cỏ ăn trấu cũng không quá, nào có thể nếm chút thức ăn mặn.Hiện tại có mì thịt vụn ăn thế này, đã cực kì tốt!Xì xụp ăn hết mì, ngay cả nước canh cũng húp sạch sẽ, có thể nói là Ứng Vọng tròn cả bụng, vô cùng thỏa mãn.

Lúc này nếu như lại ngủ trưa một giấc, vậy càng hoàn mỹ.Nhưng ngủ là không có khả năng ngủ, phải nhanh chóng cho đầu heo vô nồi.Trên đầu heo có rất nhiều lông, trước tiên cần phải tẩy lông sạch sẽ, nếu không thịt ăn vào sẽ có mùi tanh tưởi rất nồng đậm, người khác ăn một lần là biết ngay món ăn không xử lí sạch sẽ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện buôn bán.Không có đèn xì và bàn ủi, nhưng cặp gắp than của nhà bà nội Trương là sắt, sau khi đốt đỏ cũng có thể dùng để thui lông heo.

Tuy rằng tốc độ chậm, nhưng có còn hơn không.Tẩy sạch sẽ lông heo, rửa sạch loại bỏ hạch bạch huyết, lại dùng rìu chặt thành mấy miếng, sau đó cho vào nồi chần sơ.Sau khi chần sơ với các nguyên liệu khử mùi tanh như gừng, củ hành, rượu,... lại nấu nước lần nữa, thêm muối, nước tương và các hương liệu như đại hồi, hương diệp, vỏ quế, cam thảo, bạch đậu khấu, hồng đậu khấu,... vào nồi hầm mềm.Cũng may mà nhà bà nội Trương dùng bếp đất, nồi cũng lớn, bằng không cả cái đầu heo này thật đúng là không thể cho vào.Cho vào nồi rồi, cũng không cần một mực trông chừng trong phòng bếp, chỉ cần thỉnh thoảng đi vào thêm củi là được.Buổi trưa nắng gắt, trong phòng bếp vẫn luôn đốt lửa lại rất nóng, bước ra từ phòng bếp, cả người Ứng Vọng đã đầy mồ hôi.

Đang dùng tay quạt gió, vừa lơ đãng đã chạm phải một đôi mắt, là Lưu Phương, cháu gái của bà nội Trương.Đối phương cũng thấy được cậu, lại "vèo" một tiếng rụt người về phòng.Ứng Vọng: ?vẻ ngoài của cậu đáng sợ lắm hả?Đương sự không ở đây, dù Ứng Vọng có khó hiểu, cũng không tiếp tục quan tâm thêm nữa.

Không muốn phơi mỡ dưới ánh ắng mặt trời, lập tức đi về phía phòng khách."

Đầu heo kho này cậu định bán thế nào?".

Ngụy Vân Thư hỏi cậu.Ứng Vọng nói, "Chờ sau khi nấu chín rồi xem thử tình hình còn lại bao nhiêu thịt mới định giá bán sau".Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, rồi lại nói, "Ý tôi là cậu định cứ cắt bán như vậy, hay là muốn tự mình pha chế sốt cay để bán gỏi trộn sẵn?".Ứng Vọng bị hỏi đến nghẹn lời.Cậu do dự một lát, mới nói, "Cứ cắt bán như vậy đi, hiện tại chúng ta không đủ nồi chén gáo chậu, nếu lại trộn gỏi, vậy phải mua thêm vài gia vị vụn vặt như ớt, giấm, hoa tiêu, còn phải mua một ít chai lọ vại bình để đựng sa tế và các loại gia vị, quá phiền phức.

Nếu người khác thật sự muốn ăn gỏi, bọn họ cứ tự cầm về trộn, thích gia vị nào thì cho gia vị đó vào".Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Như vậy cũng được, xe đẩy tay bây giờ bất tiện, bày quá nhiều thứ cũng không dễ đi.

Chờ sau này chúng ta mua một chiếc xe ba gác, hoặc là sau khi có một cửa hàng mặt tiền thì thuận tiện hơn".Ứng Vọng rất tán thành, "Lúc ấy chúng ta còn có thể làm phong phú thêm sản phẩm, kiếm nhiều hơn một chút".Ngụy Vân Thư cảm thấy kế hoạch này khả thi.Hai người nhìn nhau cười.-----*-----



Thịt đầu heo kho
 
Back
Top Bottom