Siêu Nhiên Kimetsu no yaiba (Muichiro)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397058008-256-k255273.jpg

Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Tác giả: TogataRoyase
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đã có nội dung chuyện
Chuyện nói về một thành viên kỳ lạ của sát
Quỷ đoàn và cô ấy tên là kas'to (kasuto) họ
Không xác định chỉ biết cô là một loại tựa
Nekobi (là một giống loại tôi có viết) cơ mà
Cái tên ấy suất phát từ chủ nhân đã nuôi
Dưỡng cô trước biến cố vào đúng sinh nhật
Thứ 13 của cô... khiến cô thành một sát
Quỷ nhân với các giác quan vượt trội với
Cả người và một số con quỷ, không kể Muzan thì là toàn bộ (à giác quan đây là 5
Giác quan cơ bản nha còn giác quan của
Quỷ như cách mà Kokushibo né đòn thì nó là giác quan thứ 6 rồi) Tags: kimetsunoyaibamuichironekobi​
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 1


Một buổi chiều thu ấm áp và mát mẻ, trên một ngọn núi nhỏ có một căn nhà gỗ, ở đó có một người đàn ông tầm 30 tuổi, và cả...

Kasuto, một sinh vật kỳ lạ mà người đó chỉ biết gọi là Nekobi vì ngoại hình lai mèo và người đó.

Họ sống rất vui vẻ và Kasuto đã gần như xem anh ta là cha mình, ấy vậy mà vào đúng đêm sinh nhật thứ 13 của cô, một con quỷ đã lẻn vào núi... khi người đàn ông ra mở cửa vì nghĩ có ai đó đi lạc, con quỷ vốn chưa hề biết có người nhưng vì tiếng mở cửa nên đã làm hắn chú ý... thật đau đớn cho cô khi cô chính là người nói có ai đó đi lạc gần đây, vì cô nghe tiếng bước chân chậm rãi và cô độc, tối đó suýt nữa cô cũng đã bỏ mạng... may mắn con quỷ đó lại thích trò mèo vờn chuột hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là một con 'chuột' nhưng việc duy nhất cô làm được là chạy trốn trong 5 giây mà hắn cho, khi đếm hết thì hắn cũng đã ở sát sau lưng cô

Kasuto: (không... không thể được... con quỷ này... nó đã thất hứa với cha... tên khốn... giờ làm sao đây... nếu mình cũng chết... thì cái chết của cha có ý nghĩa gì?) tên hèn hạ!

Cái khoảng khắc bất lực đó... cô chỉ kịp chửi hắn một tiếng.

Móng vuốt đã ngay trước mắt... và nó...

đột nhiên bị cắt đứt... con quỷ lùi lại... nhìn xung quanh bối rồi...

Kasuto: hả? (Cái gì vậy?

Mình chỉ nghe tiếng chém... cái gì chém?

Ai chém?

Mình chẳng nghe gì hết...)

Trong chóc lát con quỷ đó đã đứt lìa cổ sau một tiếng nổ lớn đến mức làm tai cô ù mất vài giây... (đoán xem ai nào) cô nhìn lên thấy một thiếu niên mặc áo haori hoạ tiết vảy cá, mắt thì nhắm chặt... nhưng sau vài giây khi con quỷ đó chết... cậu mở mắt ra rồi hét toáng loạng trước khi nhìn thấy cô và nhớ ra cậu thấy cô bị quỷ tấn công... chỉ nhớ mình đã chém đứt tay con quỷ trước khi ngất đi...

Zenitsu: này... em có sao không?!

Được rồi, ta phải đến điệp phủ ngay!

Kasuto: (cậu ta không để ý tới cơ thể khác biệt của mình à?) mà... cậu là ai?

Sao lại cầm kiếm?

Zenitsu:... tôi là Zenitsu... thợ săn quỷ, nhưng tôi yếu lắm đừng có kỳ vọng nhiều vào tôi!

Mau về điệp phủ thôi!

Ở đây tối tâm và đáng sợ quá!

Kasuto:... thợ săn quỷ? (Thợ săn quỷ?

Tức là cậu ta có đủ sức để giết quỷ?

Vậy mà...)

Cô đứng lên... nhìn Zenitsu với ánh mắt vừa biết ơn vừa căm hận...

Kasuto:... nếu cậu... mà đến sớm hơn... chỉ cần vài phút thôi... thì đã tốt biết mấy...

nói rồi cô bước ra sau lưng cậu và đi về ngôi nhà đó ngồi xuống cạnh xác người đàn ông kia...

Kasuto:...

ước gì bây giờ con tỉnh dậy và ngỡ ra đây chỉ là ác mộng, cha sẽ lại ôm con và an ủi con, nhưng chắc đó chỉ là con mong ước...

Zenitsu đi đến và thấy cái xác đó... cậu hoảng sợ hét lên... nhưng rồi cậu lại tiến tới để xin lỗi Kasuto... cậu đặt tay lên đầu cô và bất chợt giật mình vì cảm giác có cái gì đó hình tam giác ở trên rồi cô quay qua tát vào tay cậu một cái... sau khoảng gần 1 tiếng đồng hồ để chôn cất người đó và cho Kasuto ngồi trước cái mộ nhỏ đó thì cả hai mới bắt đầu đến điệp phủ...

đến gần nơi có ánh đèn Zenitsu mừng rỡ chạy thẳng đến đó... quay lại thì cậu giật mình khi thấy cô

Zenitsu: ôi điệp phủ và ánh đén thân yêu! (Quay lại) rồi em vào đây...

đi... huh!?

C-Cái gì thế?!

Trời ạ!

Đáng yêu quá!

Em đeo nó nãy giờ à?!

Ôi trời!

Kasuto:... im đi... (đi vào)

Shinobu đi ra khi Zenitsu gọi cô đến phòng của Kasuto

Shinobu: huhm~ em có phiền không nếu chị lấy chúng xuống?

Kasuto:... có... rất nhiều ạ... chúng không cởi ra được đâu... chúng là của tôi mà...

Shinobu:...

ý em là một phần cơ thể à?

Kasuto:... uhm

Shinobu:... chị thấy em không bị thương chỗ nào cả... chỉ là trông có vẻ như em vừa mất cái gì đó, nhưng đừng buồn... cố lên nhé~?

Ở nơi này ai cũng có mất mát tương tự em cả~ em chỉ cần thời gian để chấp nhận nó thôi...

Kasuto:... cô làm sao hiểu được... sự mất mát cuối cùng mà tôi có... lại do chính tôi gây ra chứ?

Shinobu:... vậy à?

Chị nghĩ là em cần gặp một người rất đặc biệt... người mà ai ai ở đây cũng yêu mến... ngày mai nhé~

Kasuto:... (sẽ chẳng ai thay đổi được nổi đau trong lòng mình... chẳng ai hiểu được... chuyện mình là kẻ giết cha... nếu mình chết trước hôm nay... thì cha đã an toàn...

đâu phải đơn giản là mất người thân)

Sáng hôm sau Shinobu đã đem Kasuto đi đến dinh thự nhỏ của chúa công là nơi mà ngài gặp những chiến binh mới khi họ đang trong trạng thái tuyệt vọng, nó chỉ là nơi phụ và nó cũng cách rất xa dinh thự chính

Shinobu: thưa chúa công...

đây là cô gái kỳ lạ mà con nhắc tới... phải rồi... em tên gì...

Kasuto: Kasuto...

Shinobu:... uhm, mong chúa công sẽ giúp được em...

Kasuto:...

Kagaya:... chào~ ta nghe nói con đã trải qua mất mát mà do chính con gây ra đúng không?

Kasuto:...

đúng, vậy thì sao?

Kagaya: nhưng...

để ta đoán nhé~ nó là vì con muốn giúp người khác mà đúng không?

Con không hề cố ý giết họ đúng không?

Kasuto:...

đúng, nhưng cũng là do tôi quá bao đồng và ngu dốt khi nhầm lẫn giữa tiếng chân của quỷ và của người, nên cha mới chết...

Kagaya:... vậy... ta hỏi nhé~ sao cha con lại chết?

Chết để làm gì?

Là để con sống đúng không?

Nên nếu con sống mà cứ có suy nghĩ bi oan như thế thì phí công cha con rồi~

Kasuto: [---: ngươi chỉ được giết ta!

Và để cho con bé yên thân!

Nếu ngươi giết nó thì ta sẽ không tha cho ngươi!

---: agh~ ta hứa~ (giết) giờ ta sẽ cho ngươi 5 giây~ (cười)] đúng... cha đã chết vì tôi... nhưng thế thì sao?

Nếu ông ấy sống thì sẽ tốt hơn

Kagaya: ở quân đoàn... có rất nhiều người trải qua chuyện giống con~ chỉ vừa mới đây~ khi anh ấy chết... các sát quỷ nhân cũng nghĩ người nên hy sinh là họ... nhưng rồi họ đang vực dậy và đánh bại rất nhiều con quỷ mạnh mẽ~ nên cái chết của người đi trước sẽ tiếp thêm sức mạnh cho con~ và họ vẫn chưa chết đâu~ chưa một ai cả~ vì vẫn còn những người tưởng nhớ họ~ và họ sẽ sống mãi vì cái chết thực sự là khi ta bị lãng quên~

Kasuto: vậy nếu tôi luôn nhớ tới cha... cha sẽ sống lại chứ?

Kagaya: quy luật cuộc sống không cho phép sự tái sinh~ nhưng họ sẽ 'sống' mãi trong tim con~

Kasuto: đúng là... những câu nói... h-hết sức vô nghĩa

Cô bắt đầu khóc rồi gục mặt xuống... giờ cô mới cảm thấy tấm vãi dưới đất ướt đẫm, mùi của nó như thứ đang chảy ra từ mắt cô nhưng nồng hơn, đã rất nhiều người khóc ở đây... và dù được rửa sạch nhưng mùi vẫn vươn lại trên nó... chẳng biết mất được

Kagaya: cứ khóc đi con~ khóc cho tâm con được nhẹ đi những nỗi đau đó, rồi hãy trở lại như trước thì cha con mới có thể yên tâm được~

-hết-

_
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 2


Vài ngày sau khi cô bình phục hoàn toàn và có thể bắt đầu luyện tập... chúa công quyết định gửi cô cho một người còn trẻ nhưng đã có tài năng thiên bẩm và trở thành trụ cột, Muichiro

Kasuto:... dạ... thưa chúa công... từ giờ con sẽ tập luyện hết sức để tiêu diệt loài quỷ và cống hiến hết mình cho sát quỷ đoàn...

Kagaya: ah~ thấy con quyết tâm như thế ta thực sự rất vui~ ta sẽ gửi con cho một trụ cột để dạy dỗ con... mỗi người sẽ phù hợp với mỗi loại hơi thở của riêng mình... nên con hãy nhờ các trụ cột chỉ dạy, khi thấy hơi thở nào hợp với mình nhất con hãy chọn hơi thở đó~ kochou~

Shinobu: dạ... thưa chúa công

Kagaya: con sẽ chỉ dạy em ấy đầu tiên~ nếu không được hãy đưa em ấy đến chỗ một trụ cột khác...

Shinobu: vâng thưa chúa công!

--- Shinobu: danh sách công bố kết quả...

Hơi thở côn trùng: không thích ứng

Hơi thở âm thanh: không thích ứng

Hơi thở nước: có nhưng chưa tối ưu~

Hơi thở tình yêu: không thích ứng

Hơi thở rắn: ghét xà trụ vì cái ánh nhìn đáng sợ

Hơi thở đá: quá khó thích ứng...

Hơi thở sương mù: thích ứng thuộc dạng khá tốt và là kết quả ổn nhất

Thống kế này chị thấy em hợp với hơi thở sương mù đấy... giờ quay về chỗ của Tokito thôi...

Kasuto: vâng...

Shinobu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và đưa cô tới hà phủ của Muichiro.

Muichiro: kochou... chị lại đến đây à?

Shinobu: kết quả hôm qua chúng ta làm ấy... thì cho ra hơi thở sương mù là phù hợp với em ấy nhất nên từ giờ CHÚA CÔNG nhờ cậu dạy dỗ em ấy giúp

Muichiro: vâng... tôi sẽ thực hiện ước muốn của chúa công...

Ngày hôm sau khi Muichiro làm nhiệm vụ xong cậu ngay lập tức tiến hành đào tạo cô cho kịp vì thời gian ở đây chỉ tính bằng giây chứ đừng nói nghỉ ngơi 5-10 phút

Muichiro:... không phải... cậu làm sai rồi... dạy cậu làm tôi thấy tốn thời gian lắm đấy, nhưng vì chúa công và quân đoàn nên tôi phải đào tạo cậu nhanh

Kasuto:... (giờ mình sẽ còn phải cố gắng hơn... chúa công cần thêm nhân lực nên dù mình có yếu tới đâu... chỉ cần hạ được 1 con quỷ cũng là giúp đỡ... nhưng không vì thế mà mình được phép lười biếng, nhất định... phải mạnh hơn nữa... phải hạ được con quỷ càng mạnh càng tốt...)

Thời gian một ngày cậu dành ra huấn luyện cho cô tuy có ít vì cậu vẫn luôn chui rèn kỹ năng đến khi nào mà nó không còn có thể nữa cậu vẫn sẽ không ngừng lại mà ép nó phải tiến bộ hơn nữa, một thời gian sau cô được cậu cho mượn một cây kiếm gỗ và cậu sẽ giao chiến với cô

Kasuto:... vâng thưa thầy... tôi sẽ cố gắng hết sức...

Muichiro trong chóc lát đã vung cây kiếm lên ngay trước mặt cô... cô có ngạc nhiên nhưng nhờ vào dòng máu chảy trong người có phần nào là của loài mèo... nên phản xạ của cô vốn đã rất nhanh nhưng nó hiện chỉ được xem là bản năng nên cô còn phải mài dũa sao cho nó hoàng thiện hơn

Kasuto: (né) nhanh quá...

Muichiro: (né được trong thời gian ngắn thì cũng được đấy...) (chém)

Cậu chém phát nào thì cô cũng chỉ có thể né chứ thân thủ chưa đủ nhanh để phản công... mà đây là Muichiro chỉ đang tập luyện cho cô thôi... nếu giao chiến thật cậu có lẽ đã đập cô lên bờ xuống ruộng rồi, bằng chứng là chỉ cần tăng tốc một chút mà thân thủ cô đã không đủ nhanh để né và trúng đòn rồi

Muichiro:... tuy cậu phản xạ rất tốt... nhưng sau cùng đó chỉ là bản năng... nên là... cậu chưa đủ để thắng một thập nhị quỷ nguyệt đâu... còn phải cố gắng hơn nữa thì mới có ích cho quân đoàn... nhưng tốc độ tiến triển có vẻ tốt

Kasuto:... thập nhị... quỷ nguyệt?

Muichiro: đó là 12 hai con quỷ mạnh nhất nếu không tính chúa quỷ... với sức hiện giờ cậu chỉ có... làm đồ ăn cho tụi nó thôi... cho nên từ mai... tôi sẽ nhờ vài kiếm sĩ đến để giúp cậu luyện tập... lũ tôm tép đó cũng chỉ có thể làm thế thôi...

Kasuto:...

được...

Từ hôm đó... khi Muichiro đi làm nhiệm vụ tuần tra, thì cô sẽ được các kiếm sĩ khác chỉ dạy những thứ cơ bản về kiếm thuật trong khả năng của họ... và khi Muichiro quay về cô sẽ được luyện tập về hơi thở và thực chiến...

Đến một ngày cuối cùng cô cũng đã vung kiếm được khi cậu liên tục tấn công cơ mà...

Muichiro: cậu vẫn còn ra đòn chậm quá... nhưng đã 2 tháng... thời gian đó tương đối ngắn đấy... bây giờ tôi đoán cậu có thể thử đi thi kỳ tuyển chọn...

Vài ngày sau... cô chuẩn bị đồ lên núi hoa tử đằng, cô đi... không có cái chỉnh áo như Tanjiro... không có sự động viên từ thầy như Zenitsu... mà chỉ là một lời chúc may mắn nhưng khi sống với cậu cô nghĩ câu đó là thứ tốt nhất cậu có thể làm rồi...

---Kasuto: nhị hình... bát trùng hà...

Giờ là ngày thứ 3 trên núi... cô đã quen với lũ quỷ và có thể tự sống sót trên ngọn núi này...

Kasuto: hah~ còn tận bốn ngày nữa mới hết... thật là~ mình nên ngồi yên để giữ thể lực thôi~ cái đống cơm nắm này sắp hư đến nơi rồi... thật là không thể hiểu nổi~ đồ ăn lương thực thức uống mình chẳng có nhiều nhưng vẫn đủ... phải dùng tiết kiệm thôi~ huhm?

Cái gì thế...

Cô nghe thấy tiếng hét ở phía đông và cô quyết định đến xem thử và thấy 3 con quỷ đang cãi nhau để giết một kiếm sĩ ở trước mặt, cô nhìn chúng và khi chúng có dấu hiệu động thủ thì cô lập tức lao lên

Kasuto:... tứ hình... (chém chết hai con quỷ) di lưu trảm... (cô nhanh chóng quay lại ngay trước mặt kiếm sĩ đó) này... có sao không đấy?

Còn chạy được không?

---: cậu... là ai?!

Sao đôi tai cậu lại...

Demon: con ả nhân miêu à~?

Thú vị thú vị!

Đã lâu lắm rồi ta mới nghe tin về các ngươi đấy! (Cười)

Kasuto:... ngươi biết về giống loài ta sao?

Ta còn không biết gì thì sao ngươi biết được?!

Demon: hehehe~ dĩ nhiên là ngươi không biết rồi~ vì hầu hết chúng đều đã chết rồi mà~ lúc ta còn là người...

Kasuto:... (hắn có ý thức về lúc còn là người sao?

Mình chưa thấy con quỷ nào như vậy cả...)

Demon: lúc đó là cách đây 50 năm~ khi ta vẫn còn là một thằng nhóc~ tộc nhân miêu các ngươi đã bị quỷ ăn thịt gần hết... lúc đầu ta nghĩ là do người lớn đã giết và đổ thừa cho quỷ~ nhưng khi ta thành quỷ... thì ra chính là quỷ đã giết các ngươi~

Kasuto: ai thèm quan tâm chứ!

Ta chẳng còn quan tâm nữa!

Trước giờ chỉ có ta là Nhân miêu duy nhất mà ta biết!

Nên dù chúng có sao ta cũng mặc kệ!

Demon:... ta nói cho ngươi biết~ có thể chính ngươi... là nhân miêu cuối cùng đấy con ả kia~ xem coi~ tuổi còn trẻ chắc chưa trải sự đời~

Kasuto: ngươi nói lắm quá!

Đến lúc nộp mạng rồi!

Demon:... mày chắc không con ả kia~?

Trước mặt ngươi là một con quỷ đã sống hơn nữa thế kỹ đấy~

Kasuto: thì kệ ngươi chứ!

Trên đời còn biết bao con quỷ sống đến cả thiên niên kỹ?!

Chỉ 50 năm thôi chẳng là cái đinh gì hết!

Hơi thở của sương mù... tứ hình... di lưu trảm!

Con quỷ đó chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ sau đó để cô chém thoải mái... nhưng khi chém đầu hắn... tay hắn lại rớt ra... chém tay thì tay kia rơi xuống... chặt cả hai thì chân hắn rụng

Kasuto:... cái quái gì vậy hả?!

Demon: (trình nhỏ này thắp hơn mình... chỉ có thế nó mới không nhận ra cơ thể nó đang bị mất kiểm soát...) chết đi...

Kasuto: đã thế... hơi thở của sương mù... thức thứ năm... hà vân đại hải!

Sau loạt nhát chém đó thì chỉ có những cái cây xung quanh bị chém còn cô thì bị hắn cào một cái lên tay phải, cô thấy thật kỳ lạ...

Kasuto: tên này ăn gian vừa thôi!

---: cậu gì ơi!

Phải chém đầu hắn ấy!!

Kasuto: cái đó tất nhiên là tôi biết rồi!

Chém đầu mà nó không rơi xuống kìa...

---: nãy giờ cậu toàn chém tay chém chân thôi mà...

Kasuto: đồ ngốc... nghĩ sao vậy... khoan... nãy giờ cơ thể mình thấy lạ mà giờ mới nhận ra... (đưa tay lên má phải) à~ thì ra là thế à~?

Vậy thì được~ chỉ cần không còn nhắn vào hắn là xong~

Nói dứt câu cô ngay lập tức chém loạn xạ xung quanh cho đến khi một nhát chém đã chúng cổ hắn thì cô mới ngừng lại

Kasuto:... hah~ huyết quỷ thuật khá đấy~ cơ mà vẫn còn quá dễ khắc chế đi~

Sau khi hắn tan biến cô kiểm tra lại cơ thể đã hoạt động ổn định lại chưa sau đó băng bó cánh tay lại và tiếp tục ngồi đó chờ đợi hết bảy ngày cô sẽ ngay lập tức quay về

Kasuto:... chúa công... thầy Tokito... tôi sẽ không để hai người phải thất vọng... và cha... con sẽ không làm cái chết của cha vô ích đâu~ cha ơi~

-hết-

Tổng quan thấy kasuto và nhân vật còn lại bên câu chuyện cũng là thế giới kimetsu kia của mình thì thấy Kasuto có vẻ trân trọng gia đình hơn vì cha cô luôn đem cho cô hạnh phúc trái lại với Royase bên câu chuyện kia
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 3


Cô đã thành công tốt nghiệp khoá tuyển sinh năm đó nhưng khi đi ra cô ngạc nhiên... khi chỉ còn cô và 1 người l duy nhất chính là nữ kiếm sĩ được cô cứu khỏi con quỷ có tiềm năng làm một hạ huyền

Kasuto:... mọi người đâu hết rồi?

---: chết cả rồi, giờ chỉ có tôi và cậu thôi. cảm ơn vì đã cứu tôi

Kasuto: ah... uh

Cô quay về hà phủ và thứ cô nhận được là một cái nhìn lạnh nhạt và câu nói chúc mừng đầy trống rỗng nếu chỉ nghe nó mà không suy ngẫm về nó thì khả năng hiểu lầm là cực kỳ cao (chưa chết à?)

Sau ngày hôm đó cô đã được nhận nhiệm vụ và đôi khi được đi tuần tra chung với Muichiro vì cậu nói cô có vẻ tốt trong việc truy vết quỷ

Sau một lần làm nhiệm vụ về cô đã bị thương khá nặng nên cô đã được Muichiro ném vào điệp phủ đúng nghĩa đen khi cậu xách cô và ném thẳng lên giường một cách nhẹ nhàng, khi cô bình phục và bước ra cửa điệp phủ thì cô thấy Tengen đang cãi nhau với ba người mà có một người cô biết, nhìn lên vai âm trụ thấy Aoi ở đó và thông qua cách nói của mọi người thì cô đã chạy thẳng ra sân và nhảy lên định đấm luôn Tengen vì dám động thủ với người trong điệp phủ... nhưng Tengen đỡ nó dễ dàng rồi ném cô xuống chỗ ba người họ

Tanjiro:... trời ơi anh làm cái gì vậy hả?!!

Zenitsu: ah!

Là em à?!

Em vẫn còn ở điệp phủ à?!

Vết thương có nặng lắm không?!!

Inosuke: agh!

Trời ơi có con quỷ gì đây!

Tao sẽ xé xác mày!

Hahaha!!

Zenitsu: khoan khoan Inosuke!

Inosuke: huh~?

Gì nữa đây? (Đập kiếm vào đầu cô)

Zenitsu: dừng tay lại coi cái con lợn kia có thấy người ta đi dưới nắng không hả?!

Tanjiro: cậu quen người này hả?

Zenitsu

Zenitsu: uhm... tôi có biết... em có sao không đứng lên đi... xin lỗi nếu bọn anh ngăn cản em tiếp đất an toàn...

Kasuto:...

đừng có chạm vào tôi... (đứng lên) mau thả Nee-san ra ngay!

Cái tên xấu xí kia!

Tengen: huh?!

Sao ta phải làm theo lời ngươi chứ?!

Nói cho biết bổn đại gia này đẹp trai lắm đấy nhé!

Kasuto: cái đẹp đâu phải chỉ nhìn về thể sát!

Sao lại bắt chị ấy?!

Tengen: ta cần vài cô gái hỗ trợ ta trong nhiệm vụ này!

Kasuto: tôi sẽ thay thế chị ấy!

Chị ấy không có khả năng chiến đấu!

Tanjiro: chúng tôi cũng đi!

Ít nhất là chúng tôi có thể giúp ít!

Tengen:... heh~!

Được thôi dù sao dẫn theo đám kiếm sĩ còn tốt là dẫn theo một con y tá...

được rồi... (ném Aoi xuống)

Kasuto: Nee-san!! (Đỡ Aoi) cái tên kia rốt cuộc là ngươi bị cái quái gì đấy mà ai ngươi cũng ném vậy hả?!!

--- Tengen: nghe đây... ta là âm trụ Uzui Tengen... vào đội ta là phải thật hào nhoáng...

đứa nào nhạt nhẽo thì không được vào đội ta... vù ta chính là thần lễ hội đấy!

Zenitsu: (thằng cha này ảo tưởng thật chứ vậy mà hai đứa kia cũng tin theo~ hên là em ấy không tin...)

Kasuto: dữ vậy sao~?

Một câu khen nhưng với thời gian tiếp xúc với Muichiro thì nó dễ gây hiểu lầm cực kỳ---Ngày thứ 5 ở kỹ viện trấn...

Zenitsu đã mất tích và inosuke có thông tin về quỷ... trên đường đến kỹ viện của Inosuke thì cô nghe thấy tiếng đánh nhau và thoang thoảng giọng của tanjiro nên đã chạy tới...

Kasuto: Kamado!

Tanjiro: Kasuto?

Daki: hah~ lại một con ả nữa à~?

Cái gì kia~?

Thật là kỳ lạ đó nha~ trong không giống đồ giả tí nào~ ta sẽ xem nó là dễ thương nhưng mà... chưa đủ đẹp để ta nuốt đâu~

Cô không nói nhiều mà ngay lập tức lao đến chém con quỷ đó... cô chẳng biết đọc chữ chứ đừng nói là kanji ở cái khoảng cách đó... khi cô bị Daki dùng đai lưng đánh cho bay về phía tanjiro nhưng cô không sao... chỉ hơi bất ngờ với tốc độ đó... tuy còn thua xa Muichiro nhưng bất ngờ quá cô không kịp né với cái đà lao tới đó

Tanjiro: không sao chứ?!

Cẩn thận đấy!

Ả ta là thượng lục đấy!

Kasuto: thượng lục?

Thập nhị quỷ nguyệt?

Vậy thì tôi càng phải giết ả ta! (Thủ thế)

Tanjiro:... may quá... (đã có người cùng chiến đấu với mình rồi...

được... hai chọi một... số lượng chơi chất lượng!)

Đang đánh nhau thì mấy dải khăn quấn bay vào người ả ta... và cô trang thủ lúc ả đang đứng yên để tiếp nhận thông tin... cô nhanh chóng vúng kiếm nhưng vẫn quá chậm khi so với thượng huyền... khi họ đang ngẩng ngơ thì bổng có người dân đi ra...

Kasuto: trời ạ cái lũ ngu này!

Mau trốn đi!

Đừng có đi ra nữa!

Daki nổi cáu trước sự ồn ào của chủ nhà thổ và dùng huyết quỷ thuật mạnh đến mức khiến cả khu vực nát báy, Tanjiro bị thương nặng bên vai trai, người chủ kia bị mất một bàn tay... còn cô bị một vết cắt sâu ở lưng khi quay lại để đuổi họ về... xung quanh chỉ còn tiếng hét... cô thì đã gục xuống...

ý thức vẫn còn nhưng cơ thể đã tê liệt...

Tanjiro:... bác mau cầm máu cho cô ấy đi... cháu sẽ bảo vệ mọi người...

Daki: mày khỏi lo nhóc con~ ta sẽ đến chỗ tên đại trụ đó... và các ngươi cứ tự nhiên mà đau khổ đi~

Nói xong cô ta quay lừng và chuẩn bị nhảy đi chỗ khá nhưng Tanjiro đã ngay lập tức nhảy lên mái nhà và nắm lấy chân Daki

(Đạo lý time)

Một lúc sau cô mở mắt ra và cô hét vào mặt người gần nhất rằng các người thật ngu ngốc!

Sau đó cô đi tìm họ... im lặng lắng nghe từng âm thanh... cô nghe tiếng nổ ở phía tây bắc nên đã chạy đến đó nhưng chưa kịp đến thì đã thấy hai cái lưỡi liềm bay lên... cô tăng tốc hết sức để đến đó...

Khi đến cũng là lúc tất cả mọi người tập hợp đầy đủ... và cuộc chiến cứ thế mà diễn ra

Khi đã chém được đầu Daki cô nhanh chóng tìm Uzui và Tanjiro nhưng khi cô vừa đi ra xa một chút thì thấy hắn đã ở ngay sau lưng Inosuke... nhìn qua thì thấy Tanjiro đang cứng người nằm dưới đất sau khi dùng hoả thần vũ khúc quá nhiều và Tengen thì đã bị hắn làm cho nằm dưới đất, vết độc lan hết vai rồi không biết anh còn chịu được bao lâu.

Cô hét lên với Inosuke nhưng hắn đã đâm vào tim cậu và về phía cơ thể của Daki thì nó đang chuẩn bị đập nát cả khu kỹ viện này cô chỉ kịp né một phần sau đó ngã xuống và chân cô bị đập vào một thanh gỗ và cô rơi xuống và bị đống đổ nát đè lên (đây là mình nhấn mạnh Gyuutaro có thể mạnh đến đâu khi mà chiến đâu nghiêm túc) ---Sau khi tỉnh lại cô thấy Tanjiro đang nằm ở phía xa... chân phải của giờ gần như tê liệt, cô cố gắng đạp đống nổ nát ra khỏi cơ thể và chạy đến thấy Tanjiro bị hắn tra tấn tinh thần và thể xác

Gyuutaro: nè~ nhóc con xấu xí à~ mày thật là thảm hại đấy ha~ tên đại trụ kia thì thật là chỉ có cái gáy to giờ cũng nằm ra chết rồi đấy thôi~ tên tóc vàng đó giờ còn chẳng thể chết mà sống cũng chẳng xong kìa~ thằng đầu lợn chắc không cần tao nói đâu ha~ còn con nhỏ nhân miêu đang đứng ở kia á~ (chỉ tay về phía cô) em gái tao nói nó sẽ ăn con nhỏ đó vì con nhỏ đó không đến nổi xấu xí và hơn nữa nó là nhân miêu~ ngươi có biết nhân miêu có chất dinh dưỡng với loài quỷ đến đâu không?

Bọn ta vừa được cung cấp thông tin đó đấy nha~ quỷ bọn ta có thể giao tiếp qua dòng máu của ngài ấy trong huyết quãng mà~ giờ thì ngươi có muốn thử cùng con nhỏ đó chém đầu ta không~?

Tanjiro nghiến chặt răng nhìn lên hắn, Kasuto đột nhiên lao lên chém Gyuutaro... lần đầu kiếm cô tiếp xúc với cổ hắn, cũng là lần cuối, nó gãy ngay lập tức chứng minh kỹ thuật của cô còn thua xa các trụ cột hay thậm chí là Tanjiro ở đoàn tàu vô tận.

Cô bất lực và tức quá rồi... không chém được thì cô đấm hắn một phát cho bỏ tức, Gyuutaro quay qua nắm tóc cô nâng lên

Gyuutaro: nhỏ đầy được à nha!

Dám đấm cả tao à~ Nhóc con?

Nhưng đừng lo~ em tao nó thích ăn đồ sống nên ta sẽ không giết chết ngươi đâu (cười)

Nụ cười điên loạn đó của hắn làm cô đau cả tai và nhất là cô quá tức vì đồng đội bị vậy mà cô chẳng giúp gì được... trong khoảng khắc dường nhu tuyệt vọng nhất, cánh tay của hắn bỗng bị cắt đứt.

Trước đây cô từng được cứu bởi người dùng hơi thở sấm sét bằng cách chém đứt tay một con quỷ non nớt thì giờ đây cô được âm trụ dùng hơi thở âm thanh cứu mạng lần nữa bằng cả tính mạng với thượng huyền lục, Tengen đã quay lại trận đâu một cách bất ngờ và giao chiến với Gyuutaro với tổng phổ.

Anh đã mất đi mắt trái trong lúc dồn hắn vào nơi Tanjiro có thể chém còn cô thì đi hỗ trợ Zenitsu khi cậu phóng khỏi đống đổ nát đó, nhưng hiện cậu quá nhanh cô không có cách nào biết cậu ở đâu, âm thanh tạo ra như hàng trăm cơn sấm sét đánh xuống bên cạnh làm tai cô như bị xé rách nhưng coi vẫn cố gắng xác định vị trí, khi Zenitsu dần đuối sức cậu đã chậm đi đáng kể đủ cho cô nhìn thấy và cả cho Daki phản công. (Phải nhanh lên, nhanh nữa lên!) cô tự nhủ và nhảy lên và thấy Inosuke ở phía kia cô bất ngờ nhưng biết cậu sẽ giải quyết được... cô đã nhìn về phía Gyuutaro và thấy Tanjiro sắp chém bay đầu hắn, cô vui mừng khi hai cái đầu đã văng lên trên trời, chẳng được bao lâu cô lại phải chịu một cơn đâu khủng khiếp khi trúng độc từ chiêu dẫy chết của Gyuutaro, may mắn Nezuko đã kịp cứu cô và thế pà trận chiến kết thúc êm đẹp.

lần này trận chiến có dễ hơn đôi chút khi cô thay thế Tanjiro cho đội hình trên mái nhà đấu với Daki để Tanjiro và Tengen đấu với Gyuutaro nên ít nhất Tengen vẫn còn nguyên si 2 tay và chỉ mất mắt trái sau trận chiến...

Cô về lại điệp phủ và tiếp tục tĩnh dưỡng ở đó vài ngày sau... khu về hà phủ lần này cô mưu cầu một lời khen từ người thầy vô cảm của mình nhưng nếu không có thì cũng không sao vì cô quen với cái tính cách này rồi, ít nhất tâm cậu lương thiện không có ác ý~

Kasuto: haizz~ lâu rồi mình mới về lại đây (mở cửa bước vào...)

D/H: chúc mừng!

Kasuto! em đã sống sót sau trận chiến lớn đấy là điều vô cùng may mắn!

Kasuto: ah!

À vâng em cảm ơn các anh!

Muichiro: mọi người cứ phải ồn ào lên vậy à?

Nhưng cũng chúc mừng vì đã chiến thắng dù công có góp nhỏ đến đâu thì cũng có góp và việc không chết chứng tỏ cậu đã mạnh rồi đấy nhưng ngoài kia còn có kẻ mạnh hơn nhiều lần, tập tiếp đi, mài đến khi mọi khuyết điểm trong kỹ thuật biến mất

Kasuto:... (khen rồi đúng không?) cảm ơn!

Tôi nhất định sẽ làm tốt hơn nữa!

-hết-

Chap sau là làng thợ rèn nè cho vui nhà vui cửa với chiến thắng này
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 4


Hôm nay Muichiro sẽ đến làng thợ rèn để luyện tập, kasuto cũng đi theo vì cô nghe cậu nói ở đó có thứ giúp cho các kiếm sĩ mạnh hơn.

Sau khi mở khăn bịt mắt và tai, cô nhìn xung quanh và bước vào cùng với Muichiro... sáng hôm đó cô và Muichiro đã tìm thấy một cậu bé canh giữ cỗ máy tập luyện kia, Muichiro ngay lập tức yêu cầu cậu bé đó giao chìa khoá khởi động ra cho cậu.

Muichiro: mau đưa cho tôi cái chìa khoá đi...

Kotetsu: không được!

Nó bị hư hại nặng lắm rồi!

Nếu tiếp tục có thể nó sẽ hỏng luôn mất!

Muichiro:... hỏng thì có thể sửa lại, chứ thời gian nhóc lấy đi của anh chẳng thể lấy lại đâu, thời gian của trụ cột dù sáng hay tối đều quan trọng như nhau cả.

Nhóc hiểu chưa?

Rồi thì mau đưa chìa khoá ra đây...

Kotetsu: không được!

Tôi nói lại lần nữa!

Dù thế nào tôi cũng không giao chìa khoá ra đâu!

Kasuto:... (thằng nhóc này cứng đầu thật, thầy ấy nói thế mà nó còn chưa chịu đưa chìa khoá ra) nhóc à... huh? (Nhìn vào cái cây phía xa) Kamado?

Tanjiro đang đứng sau những cái cây và nghe họ nói chuyện thì bị Kasuto phát hiện, lúc đó cô khá ngạc nhiên khi mình chẳng nghe thấy gì.

Có phải mọi kiếm sĩ đều che giấu bước chân của họ tốt vậy không?

Để lũ quỷ không phát hiện ra?

Kasuto:... cậu đến đây làm gì?

Tìm cổ máy kia à?

À giờ thằng nhóc này không chịu giao chìa khoá cho bọn tôi đây... nên là-

Cô đang nói chuyện thì nghe tiếng kotetsu la lên một tiếng, hai người quay qua thì thấy Muichiro đang nắm cổ áo Kotetsu.

Tanjiro thì giật mình còn cô thì thấy chuyện này xãy khá thường xuyên với các kiếm sĩ không chịu nghe lời ở hà phủ nhưng họ đã lớn rồi còn đây chỉ là một đứa nhóc, cô chạy lại cố ngăn Muichiro.

Kasuto: T-Tokito, thầy dừng lại đi!

Nó chỉ là một đứa nhóc thôi mà, thầy làm vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu!

Tôi có thể lấy chìa khoá mà không cần dùng bạo lực mà!

Cô thì dùng lời nói thuyết phục Muichiro còn Tanjiro thì bước tới nắm chặt cổ tay đang nắm Kotetsu chỉ để ngạc nhiên khi chẳng thể là nó động đậy dù chỉ 1 chút.

Kasuto: (đồ ngốc!

Nghĩ sao sức cậu so được với trụ cột vậy hả?!)

Muichiro: làm cái gì vậy?

Cậu mới là người cần bỏ cái tay ra đấy. (Thúc vào bụng Tanjiro một cái khiến cậu nằm gục xuống) yếu như vậy mà còn sống tới giờ cũng tài đấy.

Kasuto: Tokito!

Muichiro: gì nữa đây?

Kasuto: tôi biết thầy không có ý xấu mà!

Như này hơi quá rồi! (Lấy chìa khoá của Kotetsu) được rồi có nó rồi làm ơn đi thôi!

Đừng động thủ nữa!

Muichiro: được rồi. (Thả Kotetsu xuống và cầm lấy chiếc chìa khoá) huhm... nhóc lại chỉ anh cách khởi động nó coi.

Sau một lúc căng go chửi qua chửi lại thì Muichiro cũng khởi động được hình nhân ở một khu chóng trải hơn, Muichiro và Kasuto tập cùng nhau dù cô suýt nữa thì mất một mắt nếu như Muichiro không kịp chặn nó, cậu cũng nói cố thật phiền phức khi.

Sau khi hoàn thành cô và Muichiro quay về với thanh kiếm của hình nhân.

Tối đó Muichiro đi qua chỗ Tanjiro để hỏi về Kanamori, cô thấy cậu đi thì cũng đi theo luôn.

Muichiro: cậu biết thợ rèn nào tên Kanamori không?

Tanjiro: huh?

À uhm, tôi biết... cậu tìm bác ấy có việc gì à?

Muichiro:...

Kanamori là thợ rèn kiếm mới của tôi.

Kasuto: huh?

Hình như có ai đó đi ở ngoài.

Tanjiro: ở đây là khu vực chung nên thường có nhiều người qua lại cũng đúng mà.

Một lúc sau cánh của mở ra, Hantengu đi ra.

Cô và Tanjiro ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Muichiro đã lao lên chém nó rồi.

Hắn né được rồi đậu trên trần nhà và bị Tanjiro tấn công sau đó cô vung kiếm lên chém hắn nhưng hắn vẫn né được dù chỉ vừa rơi từ trên xuống, Nezuko ngay lập tức đá hắn khi hắn còn ngay trong đà né lưỡi kiếm của cô.

Hắn văng vào tường, Muichiro nhanh tay chém đứt đầu hắn nhưng sau đó hai bộ phận đó hắn lại tự động phân thân.

Tanjiro: Tokito!!

Kasuto!!

Cô và Muichiro bị thổi bay bở huyết quỷ thuật của Karaku và bay tận vào trong rừng... cô đáp đất an toàn rồi sau đó cùng Muichiro quay lại đó... trên đường đi cô thấy Kotetsu bị quỷ tấn công, cô muốn Muichiro dành ít thời gian để thực sự quan tâm đến người khác.

Nhưng cậu nói không, cô phải tự ra chém con quỷ cá đó... nhưng khi chém đầu nó lại không chết.

Cô chưa đủ nhạy bén hay thông minh để tìm ra điểm yếu... muichiro chạy đi một lúc sau mới chợt nhớ tới câu nói của Tanjiro mà quay lại, cậu chém cái bình trên lưng con cá đó

Kasuto: Tokito!

Cảm ơn cậu!

Sao cậu biết được vậy!?

Cậu đã chịu quay lại đây rồi!

Muichiro: đủ rồi giờ tôi sẽ đi tiếp đây, từ giờ nhóc tự lo đi.

Kotetsu: khoan đã anh!

Bác Kanamori cũng bị tấn công!

Anh có thể đi cứu bác ấy không?!

Kasuto: là thợ rèn của thầy à?

Muichiro định từ chối nhưng sau một khoảng lặng ngắn cậu lại đồng ý và xách Kotetsu theo.

Tới đó họ gặp thượng ngũ, cô thấy hắn khoe tác phẩm đó thì cũng không tức lắm, tới khi cô nghe hai người phía sau gọi tên từng người rồi khóc, cô thấy họ thật giống mình, thấy người thân bị hại mà chẳng thể làm gì... cô hiểu cái cảm giác bất lực đó.

Tới bây giờ cô mới hiểu sao các kiếm sĩ họ mất tất cả nhưng họ vẫn liều mạng tiêu diệt loài quỷ... vì họ không muốn bất kỳ ai phải chịu nổi đau đó, cô tức điên lên và sẵn sàng chém chết tên quái vật súc sinh ngay trước mặt bất kì lúc nào.

Muichiro lao lên tấn công nhưng hắn ngay lập tức dịch chuyển lên tận trên mái nhà.

Hắn cứ luyên thuyên về cái nghệ thuật kinh tởm đó mãi làm cô nhức cả đầu, Muichiro chém vỡ chiếc bình của hắn lần nữa và hắn bắt đầu tức lên vì cậu dám phá những chiếc bình đó của hắn.

Gyokko: thiên bẩm châm-ngư sát!

Chết đi lũ khốn kiếp!

Chúng bắn gai nhọn về phía Muichiro nhưng cô không lo lắm vì cô hiểu thực lực cậu dễ gì chúng cái đòn nhảm nhí đó.

Nhưng khi nó quay sang phía hay người thợ rèn... cô ngay lập tức xách họ ra chỗ khác.

Muichiro tiếp tục tấn công hắn nhưng cái mắt của hắn nở một nụ cười và nhốt cậu vào thuỷ ngục bát.

Kasuto: Muichiro!!

Muichiro ngạc nhiên quay về phía cô, chưa bao giờ cô gọi cậu bằng tên như lần này.

Tên thượng ngũ cười phá lên rồi rời đi tự tin cô sẽ không thể phá vỡ cái bình nước này của hắn.

Kasuto: (giơ kiếm lên) chết tiệt!

Mau vỡ đi!

Cái bình nước khốn nạn!

Một lúc cô cố chém cái bình nước của hắn thì có mấy con cá nhỏ xung quanh tấn công, cô mặt kệ các vết thương vì giờ mà không cứu cậu thì sao có thể thắng được, và cả cô không để mất người thân nào nữa đâu.

Kasuto: hơi thở của sương... khoan... (hơi thở, phải rồi, nếu anh ấy có Oxi thì sẽ tự mình thoát được, phải rồi!)

Cô quỳ xuống và hít một hơi thật sâu rồi thổi vào trong bình nước mong nó có hiệu quả.

Sau khi có lượng Oxi cần thiết Muichiro ngay lập tức thi triển thức thứ hai phá nát thuỷ ngục bát, cậu rơi xuống, ngay lúc đó lời nói của Tanjiro và gương mặt cậu hiện lên trong tâm trí.

Cậu đã có lại ký ức của mình, và ấn cũng dần hiện ra, giờ cô đã bị nhưng con cá đó tấn công quá nhiều khi cố cứu cậu khỏi cái thuỷ ngục bát đó.

Muichiro xử hết lũ cá rồi lay cô mạnh.

Muichiro: này!

Kasuto!

Có sao không?!

Sao lại ngu ngốc mà liều chết như thế!

Mau hít thở để cầm máu đi!

Kasuto: tôi không-sao, mau đi-cứu họ đi.

Muichiro: (nhìn lên ngôi nhà rèn kiếm) được rồi...

Một mình cậu cùng cây kiếm mới đã xử đẹp thượng ngũ, cậu nhờ Kanamori chăm sóc cho cô rồi 'Mượn' cây kiếm còn đang rèn CHƯA XONG của HAGANEZUKA.

Không nói cũng biết Muichiro vừa đi vừa nghe chửi sau lưng là chuyện đương nhiên.

Sau khi cô tỉnh lại ở điệp phủ, shinobu đã nói rằng Muichiro đã đưa cô tới điệp phủ sau trận chiến đó, vốn dự định cô sẽ ở lại làng để điều trị nhưng cậu nhất định đem cô về điệp phủ, chắc là do ở đây uy tín hơn.

Kasuto: lúc đó thầy lạ thật... sao lại lo lắng cho mình thế nhỉ?

Trước giờ thầy ấy luôn tỏ ra lạnh lùng mà... ({nghe đây, ta muốn con hãy giúp cho Tokito sớm lấy lại ký ức} à... hiểu rồi, đúng rồi ha.

Uhm)

-Hết-
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 5


(Demon: bọn nhân miêu đã bị tuyệt diệt hơn nữa thế kỷ rồi, vậy mà mày vẫn còn sống sao?

Chắc là mày kỳ lạ lắm ha~?

Mày được sinh ra thế nào thế?

Bọn nhân miêu đúng là bọn kỳ quái và phiền phức cực kỳ luôn đấy~ sao mày không chết đi?

Sẽ có nhiều người vui lắm đấy) Kasuto ngồi bật dậy, chỉ là mơ thôi, cô nhìn xung quanh, mọi người vẫn còn ngủ, cô nhớ tới lời nói của con quỷ trong kỳ tuyển chọn.

Kasuto: kỳ quái sao?

Tại sao mình không có ký ức gì về đấng sinh thành?

Muichiro: sao đấy?

Kasuto giật mình, cậu cứ thế mà xuất hiện không một tiếng động ngay sau lưng, cô nhìn cậu rồi thở dài.

Kasuto: không có gì.

Không cần lo cho tôi đâu, chỉ là khó ngủ chút thôi.

Muichiro: từ giờ chúng ta sẽ phải đi tuần tra khá nhiều đấy.

Kasuto: huh?

Sao vậy?

Muichiro dạo này bọn quỷ cẩn trọng hơn rất nhiều, và chúng xuất hiện rất ít.

Nên tuần tra phải gia tăng để tìm ra bọn quỷ.

Kasuto: được rồi.

Vậy từ ngày mai đúng không?

Muichiro: ừ, nghỉ ngơi đi để ngày mai còn tỉnh táo.

Sáng hôm sau Kasuto đi vào điệp phủ để nhận vài loại thuốc cho trường hợp khẩn cấp.

Đang đi trên hành lang thì cô thấy có một bóng lưng quen thuộc nhưng cô không hề quan tâm, cô tiếp tục đi, nghe tiếng bước chân tới gần thì cô quay lại, chưa kịp làm gì thì cô gái kia đã nhảy thẳng vào cô và đẩy ngã cô xuống đất rồi.

Kasuto: cái gì đấy?!

---: lâu rồi không gặp!!!

Còn nhớ tôi chứ!?

Nè nè!

Khó lắm chúng ta mới gặp lại như vậy đấy!

Kasuto: l-là cô gái ở kỳ tuyển chọn?!

Hikari: tôi tên là Hikari!

Còn cậu?

Kasuto: Kasuto... bây giờ có thể thả tôi ra được chưa?

Hikari: kasuto~? (Đứng lên) tôi thích cậu!

Kasuto:... huh?

Cậu nói cái gì cơ?

Hikari: tôi thích cậu!

Kasuto: này tôi còn chẳng phải con người nữa!

Hikari: fufu~ ai thèm quan tâm chuyện đấy chứ~ cậu vẫn có hình dạng con người mà.

Chỉ là có tai và đuôi thôi.

Kết hôn nh-

Kasuto: thôi đi!!

Cậu điên rồi à?!!

Hôm đó cô phải đem Hikari về hà phủ vì cô chẳng thể đuổi được Hikari đi.

Và cô nghĩ cũng không tệ đến nỗi nào khi có người thích tai và đuôi của cô dẫn về và Muichiro có thêm một học trò nữa thì theo cô điều đó là điều tốt.

Muichiro: cái gì đây?

Kasuto: tôi gặp người này ở kỳ tuyển chọn (đẩy Hikari ra) bỏ tôi ra đi.

Hikari: không.

Muichiro: được rồi chuyện đào tạo để sau đi.

Chuẩn bị xong chưa?

Rồi thì đi tuần thôi.

Kasuto: rồi.

Tôi sẽ chuẩn bị ngay.

Hikari: tôi đi chung nữa!

Kasuto: cái đó hỏi Tokito ấy.

Nói xong cô đẩy Hikari ra rồi đi vào phòng, để lại Muichiro với những lời cầu xin của Hikari.

--- Họ đang đi tuần tra và Hikari dù bị từ chối từ Muichiro nhưng cô vẫn đi theo mặc kệ mọi thứ trừ Kasuto.

Kasuto: tôi chẳng nghe thấy gì hết, lũ quỷ biến mất hết rồi à?

Muichiro: không có chuyện đó đâu, chỉ khi chúa quỷ chết thì quỷ mới biến mất.

Kasuto: có khi tên chúa quỷ đó đang đi dưới trời mưa lớn cái nắng lên hắn chết luôn không chừng.

Muichiro: hắn đâu có ngu như thế, thời gian hoạt động chủ yếu là trời đêm.

Không có chuyện cậu vừa nói thành sự thật đâu.

Kasuto: ờ~ huh? (Nhìn lại sau lưng)

Muichiro: gì vậy?

Kasuto: huh?

À không, không có gì. (Vừa nãy mình nghe nhầm à?

Hay chỉ là gió thôi?)

Họ tiếp tục tuần tra nhưng đêm đó chẳng có phát hiện gì mới.

Ngày hôm sau Muichiro tập cho Hikari nhưng mà dường như cô gái này chẳng có ý chí gì, trốn tập liên tục, Muichiro quá mệt mỏi với con nhỏ lì lợm này rồi.

Hikari: Kasuto~!

Kasuto: wah!!

Cậu lại trốn nữa à?!

Sao trốn hoài vậy?

Bỏ tôi ra!

Hikari: tôi không muốn tập đâu!

Tập mãi mệt lắm!

Kasuto: cậu trốn mãi chứ có tập gì đâu!

Bỏ tôi ra đi!

Hikari ngày nào cũng trốn và thường là đến phòng bếp, dù Kasuto không ở đó nhưng chắc chắn cô sẽ vào vì cô là người nấu ăn mà.

Kasuto: thôi từ mai các bài tập cơ bản tôi sẽ là người hướng dẫn cho cậu, làm ơn đừng có trốn nữa.

Hikari: thật à?!

Được chứ!

Nhớ đấy!!

Hôm sau Hikari đã la làng vì thứ duy nhất cô được Kasuto hướng dẫn là vung kiếm.

Kasuto: thì cái đấy là cơ bản nhất rồi còn gì?!

Hikari: ít nhất cũng phải cầm tay chỉ cho tôi chứ!

Kasuto: được rồi.

Hikari: tuyệt.

Kasuto: ngày mai nhé?

Hikari: không!!

-hết-
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 6


Kasuto đang chuẩn bị kiếm và một số thứ để chuẩn bị đi tuần tra.

Khi cô vừa bước tới cửa thôi là...

Hikari: cậu đi đâu thế?! (Ôm cô từ sau lưng) đi tuần à?

Hôm nay không có Muichiro à?

Kasuto: cậu bỏ tôi ra đi.

Và đúng, hôm nay cả tôi và anh ấy được giao nhiệm vụ tuần hai nơi khác nhau, nên hôm nay tôi đi một mình.

Hikari: gì chứ~ tôi sẽ đi theo mà, cậu không có một mình đâu~

Kasuto: haizz~ cậu nên ở nhà tập kiếm đi chứ.

Nè, cái ánh mắt đó... là sao?

Cuối cùng Hikari vẫn đi theo cô tới tận địa điểm tuần tra, cô quá mệt mỏi với Hikari rồi, nhưng thấy thế này cũng vui, đỡ căng thẳng hơn nhiều.

Kasuto: bữa giờ thật sự là... chẳng có chút vết tích nào của bọn quỷ luôn, không lẽ tên chúa quỷ đó chết vì cháy nắng thật rồi à?

Haizz~

Hikari: (gật đầu) tôi tin cậu, chắc hắn ngu thật.

Kasuto: khoan, cậu im lặng cái nào... (lắng nghe).

(C-- t-i... cứu t-i, ai đó... làm ơn).

Kasuto: huh?

Có chuyện rồi sao? (Chạy đi) ở đây?

Khoan đã...

ở kia... không, cái gì vậy?

Sao âm thanh... phát ra từ cả 8 hướng vậy?

Kasuto sững sờ tay cầm thành kiếm nhìn xung quanh, cô từ từ đi lại gần Hikari để có thể bảo vệ cô.

Kasuto:...

Hikari: sao vậy?

Kasuto? (Lo lắng) .

Kasuto: tô- (đẩy Hikari ra và nhảy bật ra sau).

Một con quỷ đã bất chấp việc thời điểm nhạy cảm mà lọng hành như vậy, nó không hề quan tâm việc mục tiêu của loài quỷ bây giờ.

Hoặc có thể nó được thả tự do để làm một con tốt thí trên bàn cờ.

---: hahahaha!

Né được cơ à?!

Cũng khá đó nhóc con~!

Để coi~ nhân miêu cơ đấy à~?

Thật sự bất ngờ, người vẫn còn sống sao?

Đúng là quái dị thật đấy, Hahaha!!

Kasuto: (âm thanh vẫn như vậy, hỗn loạn quá, huyết quỷ thuật sao?) ngươi tới số rồi đấy! (Rút kiếm) ta sẽ tiêu diệt ngươi! (Hắn không có số trên mắt... rõ ràng là không phải thập nhị quỷ nguyệt).

---: vậy à~?

Hehe...heheheh!!

Mày nghĩ mày là ai vậy hả con ả kia~?

Mắt ta... không có số không đồng nghĩa với việc ta yếu.

Và con nhóc kia rõ ràng quá yếu~ nó sẽ chỉ là gánh nặng cho ngươi thôi.

Nói cho ngươi biết ta đã sống khá lâu rồi đấy~ tận 100 năm cơ đấy!

Kasuto: (100 năm?

Chẳng phải nó vẫn còn là thiểu số sao?

Mình làm được) như vậy thì sao chứ?

Tuy không phải trụ cột, nhưng ta không yếu đến mức chết vì một con quỷ không số đâu!

---: Ta tên là Seifu~ và ngươi có lẽ chưa biết... quỷ không mạnh lên nhờ có số trên mắt~ và chỉ khi yêu cầu huyết đấu thì 1 con quỷ mới có thể lấy được ghế thượng huyền~

Kasuto: điều đó chứng minh điều gì?

Seifu: rằng ta và ngươi... có một khoảng cách sức mạnh khá xa đấy con nhóc~

Cô chỉ vừa chớp mắt hắn đã ngay trước mặt cô, âm thanh phát ra tứ phương 8 hướng khiến cô nhức đầu kinh khủng.

Kasuto: hơi thở của sương mù, nhất hình: thuỳ thiên viễn hà!

Cô đâm thẳng vào cổ hắn nhưng hắn thực sự mạnh hơn cả 1 hạ huyền, hắn dễ dàng né được, thậm chí hắn còn chẳng thèm tấn công, mà chỉ vui đùa với cô như 1 thượng huyền.

---Seifu: vậy... ngươi đã tung hết chiêu thức chưa nhóc con~?

Có lẽ là rồi nhỉ?

Vậy thì giờ tới lượt ta~ ta hứa (huyết quỷ thuật...) sẽ nhẹ nhàng với một tân binh như người~ (huyết âm) nhưng sẽ là điểm yếu của ngươi~

Kasuto: agh!!!! (Cái gì?!

Sóng siêu âm hả?!

Thôi... mình... không di chuyển được).

Ritsu: thôi rồi, phải mau gọi Ginko kêu Muichiro mới được! (Chú quạ của cô bay đi).

Hikari: Kasuto!! (Cô cầm kiếm lao lên) dừng lại!

Con quỷ chỉ cần nhìn sơ là biết kỹ thuật kiếm của cô đến đâu nên hắn để cô chém gãy kiếm luôn.

Hắn cười nhạo hai người.

Seifu: nè biết gì không mèo con~?

À quên~ người làm gì còn nghe được~ ta bắt buộc phải giết ngươi, vì ngài ấy rất ghét các ngươi (Muzan: ngươi...) huh? (Muzan: tốt nhất nên giết hết bọn chúng cho ta.

Đừng có để bọn chúng quay về, hãy thủ tiêu cả xác nữa) huh~?

Vâng thưa đại nhân (cười)

Hắn giơ tay lên rồi tạo ra một cái lưỡi hái to lớn và ngồi xuống, nhìn cô một lúc và nói chuyện.

Seifu: ta biết ta biết~ Ngươi thủng màng nhĩ rồi, nhưng có điều ta muốn nói, ngươi... quá là tệ luôn đó nha~!

Vừa xấu xí nè~ sao đám nhân miêu như chúng mày lại tồn tại vậy hả~?

Thật là dị hợm~ nghĩ đến cội nguồn là thấy mắc ói rồi.

Ngươi à... ta sẽ giết ngươi thật đau đớn nh- huh? (Bóp cổ Hikari)

Hikari nghe hắn nói thì tức quá muốn đấm thẳng vào mặt hắn, nhưng cô nhanh chóng bị khống chế.

Seifu: mày làm trò gì vậy hả~?

Tức gì chứ~?

Là vì mày yếu nên con nhóc đó mới như vậy~ nếu ngươi mạnh hơn nó thì ngươi đã bảo vệ được nó rồi~ đừng có thù hận gì ta hết, chỉ vì các ngươi cứ như th-

Muichiro nhảy ra từ những cái cây chém nát những chiếc máy siêu âm và nhắm vào con quỷ, nhưng quả thật tốc độ phản xạ của nó khá nhanh.

Phát chém đầu trượt, Muichiro quay qua hỏi Hikari và biết được sự tình, cậu nhanh chóng kích ấn rồi sử dụng hơi thở để giết con quỷ đó nhưng nó không tan biến mà biến mất sau một tiếng đàn.

--- Kasuto đã nằm ở điệp phủ từ tối hôm đó đến sáng hôm sau, may mắn cô không bị ảnh hưởng gì nhiều, lúc đó màng nhĩ của cô vẫn chưa thủng hẳn nên tương đối ổn, nhưng Hikari thì khác, cô bị sang chấn nặng, lời con quỷ đó nói khá là chính xác, cô lười biến, lúc nào cũng tập sai động tác để Kasuto chỉnh lại nhưng lại không nhận ra nó đang ảnh hưởng đến sức mạnh của cả hai, cô quyết định luyện tập để mạnh hơn, không chỉ ngang mà còn phải hơn cả 1 trụ cột tầm trung thì theo cô thế mới có thể bảo vệ Kasuto.

Từ hôm đấy tai và đuôi của Kasuto được nghỉ dưỡng khá là lâu.

---Kasuto: là phòng này? (Muichiro đi làm nhiệm vụ bị thương cơ à?

Lại là con quỷ đó à?) thôi kệ, Tokito, tôi mang đồ ăn đến cho cậu nè...

ể?

Muichiro đang được Aoi băng bó vết thương và lau sạch, Kasuto tự nhiên cứ thấy khó chịu, cô thấy việc này thật sự khá dư thừa.

Kasuto: (đặt đồ ăn xuống) chị Aoi nè~ chị mệt rồi nhỉ?

Để em phụ chị, chị đi nghỉ đi (cười).

Aoi: à không sao, em cũng nên nghỉ ngơi đi...

Kasuto cười với Aoi với vài sợi gân trên trán rồi cô mở mắt ra ý muốn đuổi thẳng Aoi ra ngoài.

Kasuto: chỉ là xoa thuốc thôi đơn giản mà~ chị cứ để em.

Aoi: ah...

được rồi... cẩn thận đấy.

Kasuto: (vẫy tay)

Muichiro: cậu làm gì vậy?

Kasuto: sao?

Thích Aoi làm hơn à?

Muichiro: không phải chuyện đó.

Mà sao không nghỉ ngơi đi.

Kasuto: chị kochou nói không nghiêm trọng lắm đâu (xoa thuốc) mà làm nhiệm vụ sao mà thương tích nặng dữ vậy?

Hay là cố tình?

Muichiro: cậu nói vậy là ý gì?

Thì chuyện là tôi kiểm tra khu vực hôm trước, thì bị tấn công bất ngờ thôi, lúc đó mãi suy nghĩ nên không cảnh giác.

Ừ thì vẫn là con quỷ đó, tôi chém được đầu nó thì nó lại biến mất sau tiếng đàn nên chưa xác định được nó chết hay chưa.

Kasuto: vậy à?

Kỳ lạ thật... cậu mà bị đánh lén sao?

Chắc chắn là cố tình...

Muichiro: khi nào cậu mới thôi nghĩ như thế vậy?

Chính cô còn chẳng hiểu sao cơ thể mình lại thôi thúc cô làm và nói chuyện kiểu này, may đây là cậu đã có lại kí ức nên hiền hơn rồi đấy, chứ bình thường chắc cậu đập cô không thương tiếc rồi.

-hết-
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 7


Hôm nay cũng như những ngày đầu sau khi Kasuto bị thương khi đi tuần với Hikari, Hikari vẫn vậy, cô không còn thực sự liếc Kasuto một cái nào.

Thứ duy nhất cô làm ở hà phủ giờ chỉ có luyện tập, lúc ăn cô cũng tập hơi thở.

Chỉ cần có cơ hội cô sẽ cứ thế mà luyện tập.

Kasuto: (mình biết, cậu ấy luyện tập nhiều đến vậy là vì mình và vì cậu ấy muốn như thế... cơ mà) nè, Hikari.

Hikari: gì? (Chém)

Kasuto: tập nhiều rồi... nghỉ chút đi ha~?

Hikari: không cần.

Giọng Hikari giờ dành cho ai cũng lạnh nhạt, trả lời một màu.

Chắc cô thấy bức rức lắm, nói miệng yêu mà tới việc bảo vệ cậu ấy còn không làm được thì yêu cái gì chứ.

Kasuto:... tập nhiều vậy coi chừng thổ huyết và kiệt sức đấy.

Hikari: thì sao?

Kasuto: thì... cậu sẽ không còn sức mà làm nhiệm vụ với tôi đâu.

Hikari: vậy thì sao?

Kasuto: lỡ mấy lúc đó tôi gặp lại con quỷ kia... thì chẳng phải tôi sẽ bị giết ngay sao?

Hikari: tôi sẽ đảm bảo có đủ sức để đi cùng, còn không thì cứ nhờ Muichiro đi chung là được mà.

Muichiro đang tập bên cạnh cũng quay qua nhìn Hikari.

Ai cũng thấy có gì đó sai sai, cô chẳng còn như ngày xưa nữa.

Hà phủ giờ chỉ còn sự lạnh lẽo chứ không náo nhiệt như trước.

Kasuto:... thôi được rồi!

Nếu cậu chịu nghỉ một chút thì trong lúc đó cậu muốn gì cũng được!

Kasuto vả quá rồi, cô không thích một Hikari lạnh nhạt như vậy chút nào, phải làm cậu ấy lay động thôi.

Hikari: muốn gì cũng được à~?

Hikari quay qua nhìn Kasuto, cuối cùng cũng ngừng vung kiếm rồi.

Hikari: vậy... tôi muốn... cậu để tôi tập.

Được chứ?

Kasuto bất ngờ ra mặt, câu nói đó giờ trả lời không chịu hay chịu cũng sẽ là Hikari tiếp tục tập thôi.

Kasuto: tôi ghét cậu, à không, tôi không thích cậu lạnh nhạt và lý trí như vậy.

Được, cứ tập đi.

Tôi cũng qua phòng khác tập đây.

Hikari:... (xin lỗi, nếu tôi làm cậu khó chịu, nhưng giờ tôi hiểu ra.

Cảm xúc là thứ ngáng đường kiếm sĩ nhiều nhất, tôi sẽ lạnh nhạt đến khi nào bọn quỷ chết hết thì thôi)

Muichiro: cậu thực sự không còn hứng thú với Kasuto à?

Hikari: huh?

Chuyện đó...

Kasuto vẫn còn chưa rời khỏi, cô đứng ở ngay cánh cửa đó, nghe vậy thì cô cũng khựng lại.

Kasuto: uh ha~ sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?

Vì tôi yếu quá hả~?

Vậy thì xin lỗi nha.

Nói xong cô rời đi ngay, chắc không chỉ Hikari có cảm giác cô đã khóc sau khi đóng cửa, Muichiro còn thấy rất rõ ngay trước lúc cô đóng cửa nữa.

Muichiro:... cậu thực sự làm cậu ấy buồn đấy.

Hikari:...

Kasuto... (ơ kìa?

Tập tiếp đi chứ.

Đừng có mà lười biếng đứng đơ ra thế) không, kasuto!

Tôi không có chán ghét cậu đâu!

Tôi biết cậu nghe thấy tôi đang nói mà!

Kasuto!

Chẳng còn tiếng trả lời nào nữa, chỉ còn là sự xáo rỗng thôi.

Cả hà phủ đều hướng mắt về cô, họ tự hỏi cô sẽ làm gì tiếp theo.

Muichiro: bỏ tay gác kiếm chút và đi an ủi cậu ấy đi chứ.

Hikari:... như vậy liệu tôi... có thể giúp ích cho cậu ấy không?

Muichiro: cậu thực sự còn chưa nhận ra cậu ấy đang rất buồn sao?

Vừa rồi tôi thấy cậu ấy khóc đấy.

Hikari: huh?

Vậy đó không phải ảo giác sao?!

Kasuto~?

Hikari nhìn vào cánh cửa đó, ánh mắt đang có chút xót cho Kasuto và còn do dự suy nghĩ đi theo lý trí hay cảm xúc đây.

Muichiro: tôi biết tôi đã từng nói để cảm xúc chi phối hành động là ngu ngốc, nhưng trong tình cảnh này thì tốt nhất nên nghe theo trái tìm đi.

D/H: đúng rồi đấy!

Hikari!

Mau đi nói chuyện lại với Kasuto đi!

Hikari nhìn các kiếm sĩ ngoài kia, cô đơ ra một lúc rồi bỏ cây kiếm xuống đất và chạy thẳng ra sau cánh cửa đó, nhưng Kasuto không ở đó như cô đã nói.

Hikari: (đâu rồi?) Kasuto!

Cậu đi đâu rồi!

Hikari chảy ra sân và lấy đà nhảy lên mái hà phủ, cô định lên đó để quan sát nhưng mà lên đó cô thấy Kasuto đang đứng trên mái nhà.

Kasuto: Hikari à?

Cậu làm gì thế?

Tập nhảy cao à?

Hikari: không có!

Tôi đang kiếm cậu đấy! (Đi lên)

Kasuto: kiếm tôi làm gì nữa~?

Cậu chán ghét tôi rồi mà nhỉ?

Hikari:... không phải, tôi tập luyện như vậy là để bảo vệ cậu mà!

Nghe tôi đi, tôi vẫn thích cậu mà!

Kasuto:... cậu nghĩ sao mà lại cố gắng thế chứ?

Cứ dành thời gian tập luyện chăm chỉ đều đều là được mà, đâu cần phải tự nhiên lạnh nhạt như vậy, tôi thích cậu như lúc trước hơn.

Giá mà hôm đó tôi ít nhất không bị thương hay không đi làm nhiệm vụ đó thì tốt biết mấy.

Hikari: cậu thích tôi?

Hikari có vẻ hiểu hơi sai câu nói của Kasuto, cô giật mình đến mức suýt nữa thì té xuống dưới.

Kasuto: ý tôi là kiểu tôi không muốn cậu lạnh nhạt mà muốn cậu cứ năng động như xưa, lúc đó thấy hơi phiền giờ tôi mới nhận ra tôi lại thích những lúc đó đến mức nào.

Hikari: nói vậy... cậu có thích Muichiro không?!

Kasuto:... thích chứ, theo kiểu thầy trò ấy.

Mặt Kasuto điềm tĩnh và trong có vẻ chẳng giống đang cố giấu cảm xúc tí nào.

Hikari:... vậy sao lúc đó cậu lại...

Aoi ấy.

Kasuto: tôi đoán là... kiểu thấy thầy mình bị thương nên trong tôi muốn giúp đỡ một chút thôi, chắc thế tôi không biết nữa.

Hikari: vậy tôi có được phép, cố gắng làm cậu thích tôi theo kiểu tôi thích cậu trước khi Muichiro làm điều đó không?

Kasuto: huh?

Có lẽ là được (gãi đầu) mà cậu cứ trở lại như bình thường trước đã thì mới có cơ hội được.

Hikari: (đuôi cậu ấy... cong lại giống dấu chấm hỏi quá, vậy là sao?

Mình quên mất rồi) vậy... giờ tôi đổi lại yêu cầu được chứ?

Nếu tôi nghĩ... thì cho tôi... chạm vào nó một chút nhé~?

Kasuto:... cậu thừa biết tôi ghét bị chạm vào đuôi đến mức nào mà...

Hikari: đi mà.

Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng và không làm cậu thất vọng đâu.

Kasuto: cái gì mà thất vọng~ tôi vốn có hy vọng cậu có thể nhẹ nhàng được đâu~ nhưng mà để nếu mưu cầu ngay bây giờ thì nên làm trên này đi xuống dưới nhiều người lắm đấy.

Hikari: được luôn~

-hết-
 
Kimetsu No Yaiba (Muichiro)
Chap 8


Hôm nay đang ngồi trong sân hà phủ thì đột nhiên con quạ của Muichiro bay tới thông báo dinh thự Ubuyashiki bị tấn công.

Muichiro, Kasuto và Hikari nhanh chóng chạy đi.

Muichiro: (chúa công!)

Kasuto: (chúa công!)

Cả ba lao đến, đứng ngay sau bức tường và một vụ nổ đã xãy ra, cả ba đứng hình, rồi nhảy lên rút kiếm ra.

Muichiro: chúa công!

Bên trong chỉ còn lại một đống đổ nát, cùng với Muzan đang bị ghim chặt ở giữa sân.

Khi nghe phát lệnh từ Himejima và lời xác nhận từ Tanjiro, cả đám trụ cột lao vào Muzan nhưng rồi cả đám rơi xuống những cánh cửa, họ rơi rồi rơi mãi, Kasuto, Muichiro và Himeji rơi cùng một địa điểm.

Hikari bị rơi ở một nơi khác.

Cả ba nghe lệnh thì liền đi theo con quạ.

Muichiro và Kasuto không kìm được nước mắt mà vừa đi vừa khóc.

Kasuto: (Tao nhất định sẽ giết chết mày, Kibutsuji muzan!)

Đang chạy thì bỗng cô nghe thấy tiếng cơ quan mật thất gì đó cử động, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thì người bị đẩy đi sẽ là Muichiro, cô nhanh chóng nắm lấy tay áo cậu định kéo cậu khựng lại, nhưng cậu vô tình kéo cô theo, cả hai bị đẩy đến một căn phòng trống trơn, chỉ có vài cây cột và một con quỷ.

Kokushibo: (quay lại) xin chào (bất ngờ) thật không ngờ... có ngày ta lại gặp lại... hậu bối của chính mình~ và còn...

đi chung với một... nhân miêu nữa.

Muichiro: (hậu bối?) ngươi nói hậu bối là ý gì?!

Kasuto: (cơ thể mình... không di chuyển được?!

Mình bị sao vậy?

Ám khí và sát khí hắn toả ra nặng quá, mình sắp ngất đi mất thôi)

Kokushibo: Ngươi là dòng dõi của ta, ta là tổ tiên của người.

Và chúng ta thật sự là các thiên tài ngàn năm có một.

Nào cháu của ta, hãy làm quỷ đi nào.

Kasuto: N-Ngươi...

đừng có mà... lừa bọn ta.

Và nếu là thật... thì Muichiro... tuyệt hơn và mạnh hơn ngươi nhiều!

Muichiro: ta sẽ không làm quỷ (lạnh nhạt) ta sẽ đấu với ngươi bằng toàn bộ con tim.

Ta sẽ không khuất phục trước cái danh thượng nhất đó đâu.

Nói xong cậu xông lên tấn công, nhưng hắn thật sự quá nhanh và out trình tốc độ của cả hai.

Kasuto: không ổn (nếu cứ như này kiểu gì cả hai cũng bỏ mạng.

Himejima-san, anh đâu rồi?

Giúp chúng tôi với...)

Đang tấn công hắn thì đột nhiên có tiếng súng vang lên, nhìn qua đã thấy Genya bị hắn cắt đứt cánh tay rồi.

Muichiro: Genya!

Cả ba chưa kịp làm gì hắn đã cắt đôi Genya ra, cùng lúc đó phong trụ đã lao tới cứu Genya.

Sanemi: thằng chó, tao nói rồi mày bất tài vô dụng thì chỉ nên sống bình thường thôi đừng có dấn thân vào cái tổ chức đầy vinh quang này (để giờ phải bỏ mạng) thằng khốn nạn kia!

Ai cho mày quyền động thủ với thằng em tao hả?!

Kokushibo: (cả hai anh em đều là kiếm sĩ sao?

Thật giống ngày xưa) phong trụ à?

Sanemi: nói chuẩn rồi đó, đến lúc mày phải bỏ rồi đó thằng khốn!

Kasuto: (Shinazugawa-san?

May là anh ấy ở đây, nếu vậy thì yên tâm phần nào rồi) Muichiro, đi thôi.

Cả ba người lao vào đánh nhau với thượng nhất, họ cố gây sát thương lên cơ thể hắn nhưng gần như chẳng thấm vào đâu.

Kasuto: chết tiệt, sao mình lại bị đánh bay dễ vậy chứ!

Genya: Kasuto-san!

Giúp tôi!

Kasuto: (còn sống hả?!) uh cái gì?

Genya: lấy giúp tôi cái nhúm tóc của thượng nhất.

Nhanh lên.

Cô chạy đến nhặt nó lên rồi đút vào miệng Genya, sau khi cậu hồi phục hoàn toàn thì cô tiếp tục lao vào chiến đấu, cậu đứng ở ngoài chờ thời.

Kokushibo: (chà~ có lẽ đám này mạnh hơn mình nghĩ, thôi thì chơi nghiêm túc hơi chút vậy)

Dòng suy nghĩ thoáng qua cùng lúc hai trụ cột và Kasuto bị đánh bật ra, Kasuto bị đập vào một cái trụ.

Gyomei cũng tới ngay sau đó, cả đám lao vào tấn công Kokushibo thêm một lần nữa.

Genya: (chết tiệt!

Mình muốn giúp họ nhưng... phải làm sao?

Mình có thể làm gì để giúp họ chứ?

Lỡ mà hắn chú ý đến thì mình sẽ lại bị xẻ thây ra mất)

---: ei.

Genya giật mình quay lại.

Genya: H-Hikari-san?

Hikari: sao lại trốn ở đây?

Chờ thời gì nữa cứ bắn hắn đi.

Nói xong cô chạy ra, Kasuto bất ngờ khi thấy Hikari ở đây, nhưng không có thời gian quan tâm đến chuyện đó, trước mắt phải thắng đã.

Nhìn thấy cả Muichiro và Hikari đều cố gắng đến quên mình.

Kasuto tự nhiên thấy bức rức chuyện gì đó.

Kasuto: (---:khi ta làm điều mà chẳng phải vì ta, khi đó chúng ta có thể làm nên kỳ tích.

Đó là thứ mà chỉ con người mới có, con hiêu chứ?) (cha?) phải rồi, không được sợ hãi! (Phải tiến lên, chỉ khi nào chiến thắng thì mới được thả lỏng cơ thể!)

Trong khoảng khắc cô thấy Muichiro gặp nguy hiểm, Hikari cược cả mạng để tiêu diệt hắn.

Cô lại thấy mình như có thêm sức mạnh để bảo vệ họ.

Cô không muốn ai phải chết cả.

Sau khi chiến thắng, họ vẫn giữ được tính mạng theo cách hết sức thần kỳ.

Bằng cách nào đó Kasuto và cả Hikari đã kích hoạt được ấn.

Họ đã vây mượn sức mảnh của thần linh để chóng lại quỷ.

Mọi người nghỉ ngơi trước khi tiến vào trận chiến cuối cùng.

Sau trận chiến với muzan thì Hikari đã mất... tay trái, Kasuto thì đã bị mất đi một bên mắt.

Thật sự cả hai không thấy tiếc nuối về các bộ phận đó.

Chiều này, Kasuto và Hikari, Muichiro lại ngồi xuống với nhau ngắm mây.

Tưởng chừng khi Muzan chết, Hikari sẽ lại năng động như xưa nhưng sự thật thì cô vẫn thế.

Không hiểu lí do là gì.

Kasuto: (xoa nhẹ bên mắt phải) nè hai người.

Cả hai quay qua nhìn cô.

Kasuto: nếu quỷ đã chết hết, thì hai người còn lo gì mà không năng động hơn một chút đi?

Muichiro: được thôi, tại vì tôi cần thời gian nghỉ ngơi trước khi có thể vui vẻ được.

Hikari: tôi mất một tay để sờ cậu rồi, không vui.

Kasuto: thôi mà~ bù lại thì giờ tôi cho cậu sờ với thời gian gấp đôi được chưa~?

Hikari vẫn im lặng không nói gì.

Kasuto: gấp ba~? (Vẫn thế) được rồi muốn bao nhiêu lúc nào thì tuỳ được chưa?!

Cười lên cái coi!

Hikari: ok vâyh tôi xin nhé (cười) lâu rồi mới lại được chạm vào cậu đấy~ (sờ) (mất một tay rồi sờ không thấy đủ luôn.

Hay là...) tôi liếm tai cậu được không?

Kasuto: thôi đi!

-hết-
 
Back
Top Bottom