Kasuto đang chuẩn bị kiếm và một số thứ để chuẩn bị đi tuần tra.
Khi cô vừa bước tới cửa thôi là...
Hikari: cậu đi đâu thế?! (Ôm cô từ sau lưng) đi tuần à?
Hôm nay không có Muichiro à?
Kasuto: cậu bỏ tôi ra đi.
Và đúng, hôm nay cả tôi và anh ấy được giao nhiệm vụ tuần hai nơi khác nhau, nên hôm nay tôi đi một mình.
Hikari: gì chứ~ tôi sẽ đi theo mà, cậu không có một mình đâu~
Kasuto: haizz~ cậu nên ở nhà tập kiếm đi chứ.
Nè, cái ánh mắt đó... là sao?
Cuối cùng Hikari vẫn đi theo cô tới tận địa điểm tuần tra, cô quá mệt mỏi với Hikari rồi, nhưng thấy thế này cũng vui, đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Kasuto: bữa giờ thật sự là... chẳng có chút vết tích nào của bọn quỷ luôn, không lẽ tên chúa quỷ đó chết vì cháy nắng thật rồi à?
Haizz~
Hikari: (gật đầu) tôi tin cậu, chắc hắn ngu thật.
Kasuto: khoan, cậu im lặng cái nào... (lắng nghe).
(C-- t-i... cứu t-i, ai đó... làm ơn).
Kasuto: huh?
Có chuyện rồi sao? (Chạy đi) ở đây?
Khoan đã...
ở kia... không, cái gì vậy?
Sao âm thanh... phát ra từ cả 8 hướng vậy?
Kasuto sững sờ tay cầm thành kiếm nhìn xung quanh, cô từ từ đi lại gần Hikari để có thể bảo vệ cô.
Kasuto:...
Hikari: sao vậy?
Kasuto? (Lo lắng) .
Kasuto: tô- (đẩy Hikari ra và nhảy bật ra sau).
Một con quỷ đã bất chấp việc thời điểm nhạy cảm mà lọng hành như vậy, nó không hề quan tâm việc mục tiêu của loài quỷ bây giờ.
Hoặc có thể nó được thả tự do để làm một con tốt thí trên bàn cờ.
---: hahahaha!
Né được cơ à?!
Cũng khá đó nhóc con~!
Để coi~ nhân miêu cơ đấy à~?
Thật sự bất ngờ, người vẫn còn sống sao?
Đúng là quái dị thật đấy, Hahaha!!
Kasuto: (âm thanh vẫn như vậy, hỗn loạn quá, huyết quỷ thuật sao?) ngươi tới số rồi đấy! (Rút kiếm) ta sẽ tiêu diệt ngươi! (Hắn không có số trên mắt... rõ ràng là không phải thập nhị quỷ nguyệt).
---: vậy à~?
Hehe...heheheh!!
Mày nghĩ mày là ai vậy hả con ả kia~?
Mắt ta... không có số không đồng nghĩa với việc ta yếu.
Và con nhóc kia rõ ràng quá yếu~ nó sẽ chỉ là gánh nặng cho ngươi thôi.
Nói cho ngươi biết ta đã sống khá lâu rồi đấy~ tận 100 năm cơ đấy!
Kasuto: (100 năm?
Chẳng phải nó vẫn còn là thiểu số sao?
Mình làm được) như vậy thì sao chứ?
Tuy không phải trụ cột, nhưng ta không yếu đến mức chết vì một con quỷ không số đâu!
---: Ta tên là Seifu~ và ngươi có lẽ chưa biết... quỷ không mạnh lên nhờ có số trên mắt~ và chỉ khi yêu cầu huyết đấu thì 1 con quỷ mới có thể lấy được ghế thượng huyền~
Kasuto: điều đó chứng minh điều gì?
Seifu: rằng ta và ngươi... có một khoảng cách sức mạnh khá xa đấy con nhóc~
Cô chỉ vừa chớp mắt hắn đã ngay trước mặt cô, âm thanh phát ra tứ phương 8 hướng khiến cô nhức đầu kinh khủng.
Kasuto: hơi thở của sương mù, nhất hình: thuỳ thiên viễn hà!
Cô đâm thẳng vào cổ hắn nhưng hắn thực sự mạnh hơn cả 1 hạ huyền, hắn dễ dàng né được, thậm chí hắn còn chẳng thèm tấn công, mà chỉ vui đùa với cô như 1 thượng huyền.
---Seifu: vậy... ngươi đã tung hết chiêu thức chưa nhóc con~?
Có lẽ là rồi nhỉ?
Vậy thì giờ tới lượt ta~ ta hứa (huyết quỷ thuật...) sẽ nhẹ nhàng với một tân binh như người~ (huyết âm) nhưng sẽ là điểm yếu của ngươi~
Kasuto: agh!!!! (Cái gì?!
Sóng siêu âm hả?!
Thôi... mình... không di chuyển được).
Ritsu: thôi rồi, phải mau gọi Ginko kêu Muichiro mới được! (Chú quạ của cô bay đi).
Hikari: Kasuto!! (Cô cầm kiếm lao lên) dừng lại!
Con quỷ chỉ cần nhìn sơ là biết kỹ thuật kiếm của cô đến đâu nên hắn để cô chém gãy kiếm luôn.
Hắn cười nhạo hai người.
Seifu: nè biết gì không mèo con~?
À quên~ người làm gì còn nghe được~ ta bắt buộc phải giết ngươi, vì ngài ấy rất ghét các ngươi (Muzan: ngươi...) huh? (Muzan: tốt nhất nên giết hết bọn chúng cho ta.
Đừng có để bọn chúng quay về, hãy thủ tiêu cả xác nữa) huh~?
Vâng thưa đại nhân (cười)
Hắn giơ tay lên rồi tạo ra một cái lưỡi hái to lớn và ngồi xuống, nhìn cô một lúc và nói chuyện.
Seifu: ta biết ta biết~ Ngươi thủng màng nhĩ rồi, nhưng có điều ta muốn nói, ngươi... quá là tệ luôn đó nha~!
Vừa xấu xí nè~ sao đám nhân miêu như chúng mày lại tồn tại vậy hả~?
Thật là dị hợm~ nghĩ đến cội nguồn là thấy mắc ói rồi.
Ngươi à... ta sẽ giết ngươi thật đau đớn nh- huh? (Bóp cổ Hikari)
Hikari nghe hắn nói thì tức quá muốn đấm thẳng vào mặt hắn, nhưng cô nhanh chóng bị khống chế.
Seifu: mày làm trò gì vậy hả~?
Tức gì chứ~?
Là vì mày yếu nên con nhóc đó mới như vậy~ nếu ngươi mạnh hơn nó thì ngươi đã bảo vệ được nó rồi~ đừng có thù hận gì ta hết, chỉ vì các ngươi cứ như th-
Muichiro nhảy ra từ những cái cây chém nát những chiếc máy siêu âm và nhắm vào con quỷ, nhưng quả thật tốc độ phản xạ của nó khá nhanh.
Phát chém đầu trượt, Muichiro quay qua hỏi Hikari và biết được sự tình, cậu nhanh chóng kích ấn rồi sử dụng hơi thở để giết con quỷ đó nhưng nó không tan biến mà biến mất sau một tiếng đàn.
--- Kasuto đã nằm ở điệp phủ từ tối hôm đó đến sáng hôm sau, may mắn cô không bị ảnh hưởng gì nhiều, lúc đó màng nhĩ của cô vẫn chưa thủng hẳn nên tương đối ổn, nhưng Hikari thì khác, cô bị sang chấn nặng, lời con quỷ đó nói khá là chính xác, cô lười biến, lúc nào cũng tập sai động tác để Kasuto chỉnh lại nhưng lại không nhận ra nó đang ảnh hưởng đến sức mạnh của cả hai, cô quyết định luyện tập để mạnh hơn, không chỉ ngang mà còn phải hơn cả 1 trụ cột tầm trung thì theo cô thế mới có thể bảo vệ Kasuto.
Từ hôm đấy tai và đuôi của Kasuto được nghỉ dưỡng khá là lâu.
---Kasuto: là phòng này? (Muichiro đi làm nhiệm vụ bị thương cơ à?
Lại là con quỷ đó à?) thôi kệ, Tokito, tôi mang đồ ăn đến cho cậu nè...
ể?
Muichiro đang được Aoi băng bó vết thương và lau sạch, Kasuto tự nhiên cứ thấy khó chịu, cô thấy việc này thật sự khá dư thừa.
Kasuto: (đặt đồ ăn xuống) chị Aoi nè~ chị mệt rồi nhỉ?
Để em phụ chị, chị đi nghỉ đi (cười).
Aoi: à không sao, em cũng nên nghỉ ngơi đi...
Kasuto cười với Aoi với vài sợi gân trên trán rồi cô mở mắt ra ý muốn đuổi thẳng Aoi ra ngoài.
Kasuto: chỉ là xoa thuốc thôi đơn giản mà~ chị cứ để em.
Aoi: ah...
được rồi... cẩn thận đấy.
Kasuto: (vẫy tay)
Muichiro: cậu làm gì vậy?
Kasuto: sao?
Thích Aoi làm hơn à?
Muichiro: không phải chuyện đó.
Mà sao không nghỉ ngơi đi.
Kasuto: chị kochou nói không nghiêm trọng lắm đâu (xoa thuốc) mà làm nhiệm vụ sao mà thương tích nặng dữ vậy?
Hay là cố tình?
Muichiro: cậu nói vậy là ý gì?
Thì chuyện là tôi kiểm tra khu vực hôm trước, thì bị tấn công bất ngờ thôi, lúc đó mãi suy nghĩ nên không cảnh giác.
Ừ thì vẫn là con quỷ đó, tôi chém được đầu nó thì nó lại biến mất sau tiếng đàn nên chưa xác định được nó chết hay chưa.
Kasuto: vậy à?
Kỳ lạ thật... cậu mà bị đánh lén sao?
Chắc chắn là cố tình...
Muichiro: khi nào cậu mới thôi nghĩ như thế vậy?
Chính cô còn chẳng hiểu sao cơ thể mình lại thôi thúc cô làm và nói chuyện kiểu này, may đây là cậu đã có lại kí ức nên hiền hơn rồi đấy, chứ bình thường chắc cậu đập cô không thương tiếc rồi.
-hết-