Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 40


Cùng Tiêu Tri Nghiên chạy trốn, lại còn muốn bỏ đi con của hắn, hiện giờ dám cầm đao đặt lên cổ mình để uy h·iếp hắn!

Tiêu Hoài Huyền cảm thấy hắn đối với Trình Lê đã nhẫn nại đến cực hạn.

Nếu nàng có thêm một lần nữa, hắn nhất định sẽ gi·ết nàng!

Hắn nguyên tưởng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn có thể phong nàng làm Quý phi, thậm chí Hoàng quý phi; nếu như nàng lại ngoan thêm một chút, đợi sau khi gi·ết Tiêu Tri Nghiên, hắn có thể cho cha nàng về triều.

Nhưng nàng lại càng không!

Còn có ca ca nàng!

Hai huynh muội họ, một khuôn đúc ra, không ngừng chống đối hắn!

Sự kiên nhẫn của hắn đã bị nàng hoàn toàn hao mòn, sẽ không tiếp tục nhẫn nại với nàng nửa phần nào nữa!

Ngọn lửa trong lòng Tiêu Hoài Huyền, phải đến ba ngày sau mới dần nguôi đi.

Trong ba ngày đó, hắn thậm chí vài lần xúc động, muốn đến biệt viện Ngự Lan kia để trừng trị nàng.

Hắn không biết ngày đó hắn tự ngăn mình lại vì điều gì?

Là bởi vì nàng nói đau bụng, hay là bởi vì nàng lại nhắc đến chuyện cũ kia?

Đau bụng là nói dối!

Nhưng Tiêu Hoài Huyền sẽ không thừa nhận hắn là bởi vì chuyện gạo xưa thóc cũ kia.

“Trong ba tháng, chuyện của nàng không cần bẩm báo!”

Hắn phân phó Trương Minh Hiền. Đến ngày thứ tư, hắn mới dần dần nguôi giận.

Thoáng chốc đã đến cuối tháng năm.

Thai nhi trong bụng Trình Lê đã được tám tháng.

Ba tháng qua, không có Tiêu Hoài Huyền, ngày tháng của nàng lại khôi phục sự bình yên.

Mọi thứ đều tốt, duy chỉ có lòng nàng như gương sáng, biết được một khi sinh hạ đứa bé, Tiêu Hoài Huyền sẽ không để nàng sống yên ổn.

Nàng không còn quá nhiều thời gian, càng gần như không có cơ hội chạy trốn nào.

Hoặc là chỉ có hơn một tháng ở cữ.

Nữ tử sau khi sinh nở sẽ bài ác lộ (ra sản dịch).

Tiêu Hoài Huyền cực kỳ yêu sạch sẽ, thậm chí có chút bệnh sạch sẽ, thường xuyên tắm rửa, đặc biệt là ở một số bộ phận.

Hắn nhất định sẽ không đến tìm nàng khi nàng chưa bài sạch sẽ.

Trình Lê cảm thấy hắn sẽ ghê bẩn.

Nàng sợ rằng khả năng cũng chỉ có hơn một tháng đó mà thôi.

Trình Lê không thể nghĩ ra nàng có thể có cơ hội nào, cũng không biết lúc đó mình sẽ ở biệt viện Ngự Lan này hay đã được hắn đón về cung.

Nói cách khác, nàng không biết Tiêu Hoài Huyền sẽ cho nàng sinh nở ở đâu.

Nghi vấn này rất nhanh đã có lời đáp.

Bởi vì, ngày thai nhi trong bụng nàng vừa tròn tám tháng, trong cung liền truyền đến thánh chỉ, triệu nàng hồi cung.

Trình Lê biết được liền bắt đầu không thoải mái, có khi đau đầu, có khi đau lưng, có khi thậm chí cảm thấy hô hấp không thuận.

Nàng không biết có phải là bị dọa hay không.

Để tay lên ngực tự hỏi, nàng trong lòng có vô số lý do không muốn gặp Tiêu Hoài Huyền, và cũng thật sự rất sợ hắn.

Thánh chỉ cho nàng một ngày chuẩn bị, sáng hôm sau, trong cung liền có xe ngựa đến đón nàng, sớm đã đậu ở bên ngoài biệt viện chờ.

Trình Lê cố kéo dài đến chiều, khi không thể kéo dài hơn nữa mới đứng dậy, quay trở về Đại Minh Cung.

Nàng được an trí ở Cẩm Hoa Cung.

Sáu cung nữ đi theo nàng đến biệt viện được trực tiếp lưu lại Cẩm Hoa Cung hầu hạ.

Trong cung điện, những cánh cửa cung son đỏ, nạm vàng khảm ngọc, khắc họa ảnh bích.

Trong điện phủ, những cây cột gỗ nam màu vàng óng sừng sững, trên cao treo đèn lưu ly bát bảo, hoa hòe khắp nơi. Trong phòng ngủ, cẩm sập đặt trên đài cao, thân sập chế tạo từ gỗ trầm hương, trên đó chất đầy lăng la tơ lụa, gối chăn là thiên tơ tằm cống từ Tây Vực, chạm vào ấm áp. Dưới bàn trang điểm là những chiếc hộp ngọc dương chi đồng bộ, đựng đầy son phấn, châu ngọc trang sức. Trên giá bác cổ là đồ sứ, thi họa muôn màu muôn vẻ, có thể nói là cực kỳ xa hoa.

Tiêu Hoài Huyền trong việc ăn uống chi tiêu quả thực không bạc đãi nàng.

Nhưng Trình Lê vừa vào đã thấy không thoải mái.

Nàng cũng là sau khi trở về mới nghe được một tin tức, đại hôn của Đế hậu là bảy ngày sau.

Ngày đó nàng không gặp Tiêu Hoài Huyền, tuy may mắn, nhưng thân thể vẫn không thoải mái, cuối cùng vào đêm khuya thì phát sốt.

Trình Lê nằm trên giường, đầu đau như búa bổ.

Thái y suốt đêm được gọi đến, bắt mạch cho nàng, cũng kê đơn thuốc. Thái Y Viện tự mình sắc thuốc xong liền đưa tới.

Trình Lê lúc tỉnh lúc mơ màng, lúc ý thức mơ hồ, thuốc cũng không uống vào nhiều, dù có uống thì cũng chỉ hạ sốt được một chút, rồi lại sốt lại. Cẩm Hoa Cung náo loạn suốt một đêm.

Chiều hôm sau Tiêu Hoài Huyền mới nghe thái y bẩm báo chuyện của nàng.

“Nguyên nhân gì?”

Hắn bình thản, tay cầm bút lông sói viết gì đó.

Ba vị Thái y Tống cúi người bẩm báo: “Bệ hạ, nương nương lần này phát sốt, chính là chứng cấp hỏa công tâm. Tâm hỏa ứ đọng, khiến khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, nhiệt khí du tẩu trong kinh lạc, dẫn đến sốt cao không hạ. Thần đã nghĩ đến phương án dùng thuốc thanh nhiệt tả hỏa, bình tâm tĩnh khí để từ từ điều trị, lại thêm thuốc an thần, dễ ngủ, dự tính vài ngày nữa liền có thể hạ sốt, khôi phục trạng thái an khang, chỉ cần nương nương mau khỏi, sẽ không ảnh hưởng đến long duệ.”

Tiêu Hoài Huyền giơ tay khẽ động, bảo ba người lui ra, tiếp tục viết gì đó.

Trương Minh Hiền bên cạnh cúi người nói: “Bệ hạ nên qua xem Trình Quý phi.”

Tiêu Hoài Huyền không lập tức trả lời, nhưng lát sau mới lạnh băng đáp lại.

“Vậy đi xem vậy.”

Nói rồi, hắn bỏ bút lông sói trong tay xuống, đứng dậy.

Cẩm Hoa Cung có mùi thuốc.

Vì Trình Lê đang mang thai, thái y sợ bất lợi cho long duệ, dùng thuốc rất cẩn thận, loại thuốc sắc ra so với thuốc bình thường còn khó uống hơn. Trình Lê từ nhỏ đã sợ đắng, uống không trôi, đặc biệt lúc này ý thức không mấy thanh tỉnh, cung nữ đút thuốc rất khó.

Khi Tiêu Hoài Huyền đến, trong phòng đang có chút hỗn loạn.

Hắn đứng ngoài rèm châu, chắp tay sau lưng, một tay nâng lên, vén rèm châu.

Nghe thấy động tĩnh, vài cung nữ đang vội đến sứt đầu mẻ trán trong phòng mới biết Bệ hạ đã đến.

Mấy người quay người lại, đồng loạt quỳ xuống.

Sắc mặt Tiêu Hoài Huyền lạnh lùng trầm mặc, hắn bỏ chiếc Phật châu đang vuốt xuống, quấn vào cổ tay, cất bước. Thân hình ngang tàng không nhanh không chậm đến bên mép giường, hạ mắt, mím môi nhìn người nữ nhân trên giường.

Sắc mặt nàng rất tái nhợt, môi bị sốt có chút khô khốc, tứ chi tinh tế, bụng dưới phồng lên. Trừ cái bụng lớn hơn rất nhiều, cả người nàng so với ba tháng trước không có gì thay đổi.

Tiêu Hoài Huyền giơ tay, đặt lên trán nàng. Xúc giác nóng bỏng, hắn lạnh giọng hỏi cung nữ: “Đút vào được chưa?”

Cung nữ nói thẳng: “Bẩm Bệ hạ, đút vào được một ít, nhưng nương nương lại nôn ra hết, một chén thuốc chỉ uống được hơn một nửa mà thôi.”

Tiêu Hoài Huyền không nói gì, ngồi xuống mép giường, đưa tay ra.

Cung nữ hiểu ý, lập tức đưa chén thuốc cho Bệ hạ.

Tiêu Hoài Huyền dùng muỗng làm nguội nước thuốc, trước nếm một ngụm. Thuốc vừa vào miệng, hắn nhíu mày, quả thật rất đắng.

Giọng nam nhân lộ vẻ không kiên nhẫn, âm lượng lập tức nâng lên vài phần: “Lấy chút đường mạch nha!”

Mấy cung nữ lập tức liên tục gật đầu, vội vàng đi.

Ngược lại, ánh mắt Tiêu Hoài Huyền lại rơi xuống trên giường.

Tiểu cô nương nhắm mắt lại, mơ màng không tỉnh, không ngừng thở hổn hển. Hơi thở nàng có chút mỏng manh, giọng nói mềm mại yếu ớt. Ánh sáng hơi tối, trong thoáng chốc, hắn nhìn khuôn mặt nàng, nhớ lại bốn năm trước, khi ở trong sơn động, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô tà của nàng khi hổn hên chạy đến đưa thuốc cho hắn.

Vẻ ngoài của nàng không có nhiều thay đổi lớn so với lúc đó, chỉ trưởng thành hơn một chút, b* ng*c đầy đặn hơn một chút, và cũng đẹp hơn một chút.

Tiêu Hoài Huyền không hiểu vì sao, đột nhiên giọng nói liền nhẹ nhàng hẳn xuống, thậm chí ánh mắt cũng có vài phần thay đổi, dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn giơ tay nhẹ nhàng v**t v* mặt nàng, giọng nói rất khẽ, mang theo vài phần ý dỗ dành: “Lê Lê…”

Hắn đánh thức nàng. Nàng mềm mại “ư” vài tiếng, mở bừng mắt, nhìn hắn.

Tiêu Hoài Huyền ngữ điệu nhẹ nhàng, vừa định nói tiếp, đột nhiên không kịp phòng ngừa, tiểu cô nương kia giơ tay “bang” một tiếng liền cho hắn một cái tát.

Tiêu Hoài Huyền một tay bưng thuốc, một tay vuốt mặt nàng, thật sự là đột nhiên không kịp phòng ngừa đưa tay ngăn cản, cũng tuyệt đối không ngờ tới.

Cái tát này giòn tan vang lên trên mặt hắn.

Sắc mặt Tiêu Hoài Huyền khoảnh khắc biến đổi, muốn phát hỏa, nhưng rồi lại nhìn nàng yếu ớt đến cực điểm. Khi đánh hắn trong mắt nàng có sự phẫn nộ, nhưng đánh xong liền quay đi, mơ mơ màng màng như thể thoáng cái đã quên mất, cũng không biết mình vừa mới làm gì.

Yết hầu Tiêu Hoài Huyền khẽ động, hắn nuốt xuống. Ngược lại nhìn về phía các cung nữ trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo nặng nề, giọng nói càng băng giá lạnh lẽo hơn, từ kẽ răng mà nặn ra âm thanh, hướng về phía mọi người ra lệnh cưỡng chế: “Không được nói ra ngoài.”

“Dạ, dạ…”

Mấy cung nữ lập tức quỳ xuống, cúi đầu, liên tục nói vâng.

Tiêu Hoài Huyền ngồi đó rũ mắt, mím môi nhìn chằm chằm nàng, dường như qua một hồi lâu mới tự mình nguôi giận. Hắn đỡ nàng dậy, một tay ôm nàng, trộn đường mạch nha đã nghiền nát vào thuốc, từng ngụm từng ngụm, kiên nhẫn đút cho nàng, vừa đút vừa dùng khăn lau cho nàng.

Hắn là người yêu sạch sẽ, hầu hạ người cũng cực kỳ sạch sẽ. Một chén thuốc đầy, hắn từng chút một đều đút hết cho nàng.

Khi Trình Lê có ý thức trở lại, đã là sáng ngày hôm sau.

Cơn đau đầu như búa bổ cuối cùng cũng không còn đau nữa. Nàng giơ tay sờ trán mình, phát hiện không biết từ lúc nào đã hạ sốt, và cũng rõ ràng có chút tinh thần.

Cung nữ nói với nàng Tiêu Hoài Huyền đã đến, Trình Lê nghe xong không nói gì.

Nàng may mắn hắn đến lúc nàng cái gì cũng không biết.

Trình Lê không muốn nhìn thấy hắn, có thể không chạm mặt thì càng tốt. Nếu không phải vì tên này, nàng căn bản sẽ không sinh trận bệnh này.

Ngược lại, qua ba ngày nữa, Trình Lê mới hoàn toàn hồi phục lại.

Thêm hai ngày sau nữa, là Đại hôn của Đế hậu.

Trình Lê lặng lẽ ở trong tẩm cung , đối với nàng mà nói ngày tháng như thường. Buổi sáng thái y đến bắt mạch an thai, buổi trưa nàng đi dạo trong viện, buổi tối coi như là Động phòng hoa chúc của Đế hậu.

Bóng đêm như mực, trong cung một mảnh túc mục. Đèn hỉ treo cao, tuệ đèn (phần tua rua của đèn) màu vàng óng nhẹ nhàng lay động trong gió. Dưới mái hiên cung điện, những chuỗi đèn hỉ dài tập trung thành từng chùm, tựa như san hô đỏ rực.

Trình Lê ngồi trước bàn đá bên ngoài, nhìn những chiếc đèn này. Cảnh tượng này dường như đã từng quen thuộc, nàng nhớ lại Đông Cung một năm trước…

Phong thủy luân chuyển, nàng thế nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng gần như giống nhau.

Nhìn mãi, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhưng không nên xuất hiện ở đây.

“Lại đây.”

Trong Phượng Nghi Cung, nến đỏ lay động, ánh sáng ấm áp xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào chiếc chăn gấm thêu long phượng trên hỉ giường.

Thẩm Tĩnh Nghi an tĩnh chờ trong phòng, đợi hồi lâu cũng không thấy Bệ hạ đến.

Nàng ta gọi thái giám đến sau rèm châu: “Còn ở thư phòng sao?”

Thái giám ban đầu vài lần đều theo lễ mà làm, cho đến lần thứ năm, người đó chần chừ rồi mới mở miệng.

“Nương nương, Bệ hạ đi Cẩm Hoa Cung…”
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 41


Thẩm Tĩnh Nghi sau khi nghe xong lời của thái giám, đầu tiên là sững sờ, sau là lòng nặng trĩu.

Nàng ta cảm giác mình dường như đã liệu trước được.

Chỉ là không ngờ rằng hắn ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng không dành cho nàng ta.

Sớm từ hơn bốn tháng trước, nàng ta đã cảm nhận được, Bệ hạ muốn hồi hôn.

Việc hắn năm lần bảy lượt trì hoãn chính là điềm báo trước.

Phụ thân và mẫu thân cùng nàng ta đóng cửa bảo nhau cũng không ít lần để nói về chuyện này.

Chung quy, phụ thân vẫn cảm thấy xét về đại cục, khả năng hắn hồi hôn là không lớn.

Thứ nhất, hôn sự là do tiên đế khâm điểm.

Thứ hai, sau khi hắn đăng cơ rõ ràng càng thân cận hơn với các cựu thần từ đất phong, hưng khoa cử, đề hàn môn, xa lánh các thế gia đại tộc.

Ngắn ngủi chưa đầy một năm, lợi ích của môn phiệt không ngừng bị đả kích, suy yếu, mâu thuẫn sớm đã âm thầm nảy sinh; mà kia tiền thái tử Tiêu Tri Nghiên đã bị hắn phát tang, chiêu cáo thiên hạ đã ch·ết, nhưng thực tế đã chạy trốn, vốn có bảy phần môn phiệt đều vì hắn mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trong hoàn cảnh chính trị như vậy, hắn dựng lên một Hoàng hậu xuất thân từ môn phiệt, ban cho thế gia đại tộc chút lợi ích, trấn an bọn họ, làm dịu mâu thuẫn là điều tất yếu.

Cho nên, nàng Thẩm Tĩnh Nghi nhất định vẫn sẽ trở thành Hoàng hậu một nước, chỉ là…

Chỉ là hiện giờ nàng ta rốt cuộc cũng như nguyện, lại trăm triệu không ngờ tới, hắn thật sự lại không hề yêu quý nàng ta đến vậy, ngay cả đêm động phòng hoa chúc này cũng không chịu dành cho mình?

Rõ ràng là đêm tân hôn của hai người bọn họ, hắn lại đi đến chỗ Trình Lê làm gì?

Có phải là đang cố ý nhục nhã nàng ta không?

Trình Lê, nàng rõ ràng đã gả cho tiền thái tử, rõ ràng đời này đã bị hủy hoại, vì sao lại có thể trở thành Quý phi, lại còn mang long duệ?

Nàng vì sao luôn như âm hồn không tan, luôn ở đó mà tranh giành với nàng!

Trình Lê vừa nghe thấy âm thanh kia thì lòng cả kinh, bởi vì chủ nhân của âm thanh đó không phải ai khác, chính là Tiêu Hoài Huyền.

Nàng nhìn theo, quay đầu lại, quả nhiên thấy nam nhân kia đứng cách đó không xa, mặc long bào màu đen, chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía nàng.

Hắn không những xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, mà còn sớm đã thay đổi y phục, cứ như thể hôm nay không phải là ngày đại hỉ của mình vậy.

Trình Lê sững sờ tại chỗ, vẫn chưa động, nhưng lại nghe hắn lạnh giọng lần nữa: “Lại đây!”

Trình Lê lúc này mới đứng dậy đi. Dù bước chân đã nâng lên, nhưng nàng vẫn cúi đầu. Trong đầu nàng tất cả đều là chuyện nàng uy h·iếp hắn ba tháng trước. Đối với nàng mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn sau chuyện đó.

Thấy nàng đã đến trước mặt, Tiêu Hoài Huyền rũ mắt liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng xoay người đi về phía phòng ngủ của nàng.

Trình Lê theo sau.

Vào trong phòng, hắn liền phân phó cung nữ chuẩn bị nước cho mình.

Trình Lê nghe xong, cảm giác hắn là muốn ngủ lại ở đây, không nhịn được mở miệng.

“Bệ hạ ở đây tắm gội là ý gì? Thái y nói thiếp gần đây không thể lại thị tẩm. Hôm nay còn là đại hôn của bệ hạ, nên đến cung của Hoàng hậu mới phải, Hoàng hậu tân hôn không đợi được phu quân, trong lòng chắc chắn rất khổ sở.”

Nàng nói thẳng ra tất cả những gì muốn nói. Nhưng nàng biết, chuyện nàng có thể thị tẩm hay không, thái y tất nhiên đã sớm nói với Tiêu Hoài Huyền. Hôm nay là đại hôn của hắn, tuy rằng trong lòng nàng có chút cảm giác vi diệu, nhưng suy nghĩ theo lập trường của mình, Thẩm Tĩnh Nghi không đợi được hắn sẽ khổ sở, đổi thành ai, gặp phải loại chuyện này cũng đều sẽ vướng mắc trong lòng.

Nói xong, Trình Lê liền quay đầu đi.

Nam nhân kia sớm đã dựa vào sập , một chân sau co gối chồng lên. Nghe nàng nói xong, thái độ lơ đãng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, hướng về phía nàng ngoắc ngón tay.

Trình Lê nhìn thấy, chỉ đành khẽ lại gần ngồi xuống. Vừa đến nơi cánh tay hắn đã với tới, nắm mặt nàng, kéo nàng lại.

Tầm mắt nàng bị buộc phải đối diện với hắn.

Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền lạnh lẽo, hắn vén mí mắt, giọng nói cực trầm: “Trẫm muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, không cần ngươi dạy, cũng không cần ngươi nhắc nhở. Người khác không cần ngươi lo lắng, ngươi vẫn là lo lắng cho chính mình đi!”

Dứt lời hắn buông lỏng nàng ra.

Theo lực độ tay hắn, thân mình Trình Lê khẽ lắc lư, nàng hiểu lời hắn nói.

Hắn bảo nàng lo lắng cho chính mình, nói rằng có lẽ không phải tối nay, mà là sau khi nàng sinh hạ đứa bé.

Lúc này, nước ấm đã được chuẩn bị xong, cung nữ đến bẩm báo.

Nam nhân kia thong thả ung dung đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trình Lê ngồi ở bên cạnh bàn, nghe tiếng nước, đôi tay mềm mại siết chặt một góc bàn.

Đèn cung đình trong phòng ngủ đan xen hữu tình. Ánh nến lay động trong đèn mang theo vẻ trầm tư, ánh sáng xuyên qua chiếc chụp đèn mỏng như cánh ve, đổ xuống vầng sáng nhu hòa mà ấm áp, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương.

Chốc lát, nam nhân kia đi ra, bước qua giường.

Tim Trình Lê theo bước chân hắn bắt đầu dao động cực lớn.

Hắn không gọi nàng, cũng không nói chuyện.

Trình Lê châm chước một hồi lâu, rồi cũng đi tắm. Ra ngoài xong, nàng muốn đi phòng ngủ bên cạnh, nhưng còn chưa kịp dặn dò cung nữ điều gì, nghe giọng nam nhân kia lại cất lên, bảo nàng qua bên này.

Trình Lê căng da đầu bước tới, đến trước sập.

Tiêu Hoài Huyền để trần ngực, chưa cài nút thắt, đôi mắt nhắm nghiền. Hắn ngủ ở phía ngoài, nàng liền bò vào phía trong, không lâu sau liền nằm xuống.

Màn lụa rủ xuống, giường dành cho một người thì lớn, nhưng hai người leo lên cùng ngủ thì lại hơi nhỏ, không gian gần như bị bít kín chỉ còn bọn họ, ánh nến tối tăm. Trình Lê có thể rõ ràng ngửi thấy trên người hắn mùi hương thoảng nhẹ, như có như không, tựa hương mà chẳng phải hương, là một mùi dễ chịu. Mùi hương đó đối với nàng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nói đến buồn cười, nàng cùng hắn chung sập nhiều lần đến nay Trình Lê không đếm được bao nhiêu, nhưng vẫn là lần đầu tiên không làm gì cả, cứ thế nằm xuống, giống như phu thê , chỉ là ngủ mà thôi.

Nàng lại nhớ đến Thẩm Tĩnh Nghi.

Đáng tiếc nàng và hắn không phải phu thê.

Trình Lê xoay người đi, mặt hướng vào trong giường, lưng quay về phía hắn.

Khi còn nhỏ nàng từng nghĩ về hình dáng của phu quân mình.

Mỗi lần, nàng đều tưởng tượng ra dáng vẻ của thiếu niên kia.

Đáng tiếc…

Trình Lê không nghĩ tiếp nữa, thứ nhất là không muốn nghĩ thêm; thứ hai là cảm thấy nam nhân phía sau đang xích lại gần.

Tay hắn chạm vào eo nàng, rồi lại chạm lên cái bụng nhỏ đang phồng lên của nàng. Chợt Trình Lê liền cảm thấy lồng ng.ực ấm áp lại rắn chắc của hắn.

Cánh tay hắn luồn xuống dưới cổ nàng, ôm cả người nàng lại.

Trình Lê lập tức thấy hoảng.

Trong lòng nàng có chút cảm giác vô cùng vi diệu, là dành cho Thẩm Tĩnh Nghi.

Đây dù sao cũng là đêm hoa chúc của nàng ta, mà phu quân của nàng ta lại ở trên giường của nàng, cùng nàng thân mật như vậy. Nàng không thể nói rõ loại cảm xúc này. Lại còn, nàng thật sự là đã không thể thị tẩm được, gian nan mở miệng: “Ta, ta rất mệt mỏi, ta không thể giúp ngươi giải quyết đâu, ngươi, ngươi đến chỗ Hoàng hậu đi, cũng đỡ cho nàng ta trong lòng không thoải mái…”

Nam nhân kia một lời không nói, chỉ ôm nàng càng chặt thêm vài phần, bàn tay to lớn v**t v* qua lại trên cái bụng nhỏ đang phồng lên của nàng.

Trình Lê lần nữa mở miệng, vẫn như cũ là khuyên hắn đi Phượng Nghi Cung: “Nếu ta là nàng ấy, trong lòng sẽ rất khổ sở, ngươi đến chỗ nàng ấy đi…”

Nàng ước chừng nói hai lần mới nhận được lời hồi đáp từ nam nhân kia. Tay hắn trượt xuống dưới, lần vào bên trong q**n l*t của nàng. Giọng nói trầm thấp lại lạnh băng vang lên bên tai nàng.

“Ngươi vì sao lại thích nghĩ cho người khác như vậy?”

Thân mình Trình Lê trong khoảnh khắc liền mềm nhũn, hơi thở dồn dập, âm thanh phát ra như mèo con, đáng thương yếu ớt mà lắc đầu: “Ngươi, ngươi tránh ra.”

Nàng giãy dụa hai cái, nhưng không có chút sức lực nào, thân mình bị Tiêu Hoài Huyền ghì chặt.

Giọng Tiêu Hoài Huyền lại cất lên: “Ngươi tưởng mỗi người đều giống như ngươi, trong mắt chỉ có tình yêu? Phú quý bất năng dâm? Bần tiện bất năng di? Uy vũ bất năng khuất? (Giàu sang không làm đổ đốn, nghèo hèn không làm thay đổi, uy vũ không làm khuất phục - ý nói phẩm chất cao đẹp của người quân tử) Chỉ biết cùng Trẫm chống đối? Hửm? Người khác rất rõ ràng mình cầu gì, không cần ngươi phải bận tâm! Trẫm ban cho nàng ta và gia tộc nàng ta vinh quang vô hạn cùng rất nhiều lợi ích, nàng ta có gì mà phải khổ sở? Nếu thấy khổ sở ư? Trẫm có thể cho phép nàng ta rời đi, đổi sang một thế gia đại tộc khác, chọn một người biết lợi biết hại, phân biệt tốt xấu. Ngươi nói xem, những người khác, có bằng lòng hay không?”

Trình Lê không ngừng th* d*c, thân mình mềm mại đến không còn chút sức lực nào, hàm răng cắn lên ngón tay, vẫn còn cố gắng thoát khỏi sự ghì chặt của hắn.

“Ngươi, lấy ra đi…”

Nàng đã không muốn nói chuyện Thẩm Tĩnh Nghi với hắn nữa, chỉ muốn hắn rút tay ra.

Nhưng nam nhân kia vẫn không nghe. Hắn ghé sát vào tai nàng, mở miệng lần nữa: “Còn nữa, ít quản chuyện của Trẫm thôi. Đây là lần đầu tiên, Trẫm không chấp nhặt với ngươi, nhưng cũng là lần cuối cùng. Nếu như sau này Trẫm lại nghe thấy lời nói tương tự, Trình Lê, ngươi cứ chờ đấy…”

Trình Lê bị hắn làm cho cuối cùng phải nhắm mắt lại, quay mặt đi, thân mình run rẩy vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, phát ra tiếng nức nở.

Tiêu Hoài Huyền lúc này mới từ bỏ. Hắn lấy chiếc khăn bên gối nàng, từng chút từng chút lau sạch sẽ, rồi sau đó ném chiếc khăn đó đến trước mặt nàng.

Trình Lê quay mặt đi, không nhìn.

Tiếp theo, tay nam nhân kia lại sờ lên cái bụng nhỏ đang phồng lên của nàng.

Không lâu sau, đứa bé trong bụng Trình Lê động vài cái.

Tay Tiêu Hoài Huyền sờ về phía chỗ động, như thể phát hiện điều gì mới mẻ, hắn dường như bị nghiện, chỗ nào động hắn liền sờ chỗ đó. Rất lâu sau, bàn tay to lớn kia không hề rời khỏi bụng nàng.

Hắn ôm nàng một đêm.

Trình Lê không biết đêm đó mình đã ngủ như thế nào…

May mắn là sáng hôm sau tỉnh lại, nam nhân kia đã rời đi.

Buổi chiều, Trình Lê nghiêng người nằm trên trường kỷ, sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, nhìn lư hương cách đó không xa đang tỏa khói nhẹ lượn lờ, suy nghĩ có chút phiêu đãng. Lúc này, một cung nữ đi tới.

“Nương nương, Hoàng hậu nương nương đến…”

Trình Lê chậm rãi nâng mắt, rõ ràng sững sờ.

Thẩm Tĩnh Nghi đêm qua gần như một đêm không ngủ, trên gương mặt vương vài giọt nước mắt.

Sáng hôm sau trong lòng nàng ta tràn đầy lửa giận, không thể nguôi đi. Ngọn lửa này, nàng ta không dám trút lên Bệ hạ, nhưng chẳng lẽ còn không thể trút lên Trình Lê kia sao?

Nàng ta nghĩ, Trình Lê dù sao cũng chỉ là thiếp, bất kể thế nào, nàng ta là Hoàng hậu cao quý, trước mặt Hoàng hậu, thiếp chính là thiếp!

Nàng ta đã đến rồi, Trình Lê ít nhất cũng phải thỉnh an mình chứ.

Nàng ta sẽ cho nàng ta sống yên ổn sao?

Nhưng đợi đến khi mặt trời lên cao cũng không thấy bóng dáng ai, Thẩm Tĩnh Nghi giận dữ, ném vỡ chiếc ly trong phòng, không hề kiêng dè mà mắng mỏ Trình Lê.

Cũng chính lúc này, nàng ta mới biết được một sự kiện.

“Nương nương bớt giận, sợ không phải Trình Quý phi bất kính với nương nương, không đến thỉnh an dâng trà, mà là, Trình Quý phi căn bản không thể ra khỏi Cẩm Hoa Cung.”

“Không thể ra khỏi Cẩm Hoa Cung ư?”

Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng khó hiểu.

Trình Lê nghe được cung nữ thông báo rõ ràng sững sờ đến mức đứng bật dậy.

Trong chốc lát, nàng liền nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi từ ngoài cửa bước vào.

Sau khi bước vào, ánh mắt Thẩm Tĩnh Nghi liền rơi xuống người Trình Lê.

Trình Lê cũng vậy. Hai người ánh mắt đối diện, Trình Lê chậm rãi phúc thân, không nói gì, càng không hành lễ đại bái .

Nàng từ rất sớm trước đây đã không hành lễ đại bái ngay cả Tiêu Hoài Huyền, huống chi là nàng ấy.

Nếu hỏi bản thân, Trình Lê thật sự không mấy thích Thẩm Tĩnh Nghi. Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì nàng nhận ra Thẩm Tĩnh Nghi không thích mình.

Mối quan hệ giữa hai người trước đây tuy chưa đến mức như nước với lửa, nhưng cơ bản cũng không có chút giao tình nào, quan hệ cực kỳ nhạt nhẽo.

Trình Lê có chút đoán được Thẩm Tĩnh Nghi đến là vì sao, biết rằng Thẩm Tĩnh Nghi chắc chắn đã đợi nàng đến thỉnh an không thành, và hiện tại cũng chắc chắn đã biết nàng ngay cả tự do cũng không có.

Mặc dù đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Tĩnh Nghi, Tiêu Hoài Huyền lại lưu lại Cẩm Hoa Cung. Trong lòng Trình Lê đối với Thẩm Tĩnh Nghi có chút áy náy, nhưng cũng không thể thay đổi việc nàng không mấy yêu thích nàng ta.

Nhưng dù vậy, Trình Lê cũng không có ý định đối đầu với Thẩm Tĩnh Nghi, bởi vì đứa bé trong bụng nàng.

Trình Lê trước đây tuy một lòng muốn bỏ đi đứa bé, hiện nay tâm tư này cũng chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn nghĩ sau khi sinh hạ đứa bé sẽ giao cho Tiêu Hoài Huyền, nàng sẽ không quản nó. Nhưng dù sao cũng mười tháng hoài thai, hiện giờ đã hơn tám tháng, nói nửa phần tình cảm cũng không có, tất nhiên là giả.

Cũng chính bởi vậy, Trình Lê mới không muốn đối đầu với Thẩm Tĩnh Nghi. Nàng hy vọng nàng ta có thể đối xử tử tế với con của nàng.

Im lặng sau một hồi lâu, cuối cùng là Trình Lê mở miệng trước, phá vỡ sự giằng co.

“Ngươi không cần để ý đến ta, thậm chí có thể hoàn toàn bỏ qua ta. Đợi sau khi sinh hạ đứa bé, ta liền sẽ bị biếm lãnh cung, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi chút nào.”

Thẩm Tĩnh Nghi hiển nhiên cực kỳ khó hiểu: “Vì sao?”

Trình Lê không giải thích nhiều, nhìn về phía nàng ta: “Đứa bé phải làm phiền ngươi rồi.”

Lông mày Thẩm Tĩnh Nghi nhăn lại, trong lòng vẫn tràn đầy khó hiểu: “Bệ hạ nói muốn biếm ngươi vào lãnh cung?”

Trình Lê gật đầu.

Tiêu Hoài Huyền đã nói như vậy.

Trình Lê cảm thấy nàng có năm phần khả năng sẽ bị hắn biếm lãnh cung; ba phần khả năng sẽ bị hắn gi·ết; hai phần còn lại là nàng chạy thoát.

Bất luận là loại nào, nàng cũng sẽ không gặp lại đứa bé này nữa.

Trước khi vận mệnh cuối cùng nổi lên mặt nước, nàng sẽ dốc hết toàn lực tự cứu mình, mưu tính trốn đi.

Nếu có thể, nàng hy vọng mình có thể rời xa Tiêu Hoài Huyền, cả đời này đều không cần gặp lại hắn nữa…
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 42


Thẩm Tĩnh Nghi không hỏi được gì từ miệng Trình Lê, nhưng có một điều nàng ta vừa nghe đã khiến mình khiếp sợ không thôi.

Hoàn toàn khác so với những gì nàng ta vẫn tưởng.

Nàng ta không nghĩ tới Trình Lê lại ở trong tình cảnh như vậy.

Nàng ta cho rằng Bệ hạ rất mực yêu thích nàng. Có lẽ không chỉ mình mình cho rằng vậy, mà đại đa số mọi người cũng đều nghĩ như thế.

Trở lại Phượng Nghi Cung, Thẩm Tĩnh Nghi gọi mấy vị cung nữ có kinh nghiệm lâu năm đến dò hỏi, nhưng cũng không được thông tin gì hữu hiệu từ miệng họ.

Nguyên nhân không gì khác, là vì họ thực sự không biết.

Chuyện của hai người họ chỉ có những người ở ngự tiền mới có thể biết đôi chút, nhưng miệng của những người ấy lại rất kín kẽ, tin tức không hề truyền ra ngoài. Chỉ có chuyện bỏ trốn kia gây ra động tĩnh quá lớn, khiến mọi người bắt gió bắt bóng (nghe phong thanh), nhưng cũng không ai dám nói bậy.

Chuyện tiền thái tử chạy trốn, Thẩm Tĩnh Nghi biết đôi chút, là từ miệng phụ thân nàng ta, dù sao động tĩnh lúc ấy quá lớn. Nhưng người đó sau cùng sống hay ch·ết, kỳ thực không ai xác định được.

Nghe đồn chuyện đó là do huynh trưởng nàng, Trình Trạch An, mưu tính. Trình Trạch An vốn là kẻ kháng chỉ bất tuân, là khâm phạm triều đình bị hoàng đế tự mình hạ lệnh truy nã. Lẽ nào tình cảnh hôm nay của Trình Lê có liên quan đến ca ca nàng?

Nhưng lại cũng không đúng lắm, thời gian không khớp.

Rốt cuộc nàng là người sau chuyện đó được Bệ hạ lực bài chúng nghị (bất chấp sự phản đối của mọi người), phong làm Quý phi.

Nguyên bản Thẩm Tĩnh Nghi cho rằng, tiền thái tử chạy trốn, Trình Lê liền ủy thân Bệ hạ, mới có được ngày hôm nay.

Dù sao nàng cũng có một khuôn mặt khiến nàng ta ghét bỏ, nhưng nam nhân lại yêu thích.

Bệ hạ ẩn giấu thân phận thật sự của nàng; cho nàng ở tại Triều Dương Cung; ngày Tết Thượng Nguyên lại khoa trương bao trọn toàn bộ Minh Nguyệt Lâu vì nữ nhân này, khiến toàn kinh thành đều biết.

Thẩm Tĩnh Nghi thực sự cho rằng, hắn yêu nàng đến cực điểm.

Thực tế, lại là không yêu sao?

Trình Lê nếu biết trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi nghĩ Tiêu Hoài Huyền yêu nàng đến cực điểm, thật sự sẽ bật cười thành tiếng.

Điều đó quá đỗi buồn cười.

Hắn đối với nàng không chỉ không có tình yêu nam nữ, mà ngay cả ân tình của ân nhân cứu mạng, thứ tình cảm bình thường nhất giữa người với người, cũng không có nửa phần.

Thẩm Tĩnh Nghi đi rồi, nàng liền lại quay về nằm trên trường kỷ.

Tính đến nay, Trình Lê hồi cung tám ngày, thai nhi trong bụng đã được tám tháng linh tám ngày.

Nhiều nhất lại hai tháng nữa, nàng e là sẽ phải lâm bồn. Gần đây, cảm ứng giữa Trình Lê và đứa bé ngày càng nhiều. Trước đây không nghĩ tới, mấy ngày nay nàng cũng không khỏi nghĩ ngợi, nó sẽ là con trai hay con gái?

Màn đêm buông xuống, không hề có sự chuẩn bị, Tiêu Hoài Huyền lại đến.

Cũng như hôm qua, hắn chỉ đơn thuần chung giường với nàng mà ngủ.

Có hắn ở bên cạnh, Trình Lê thật sự là gò bó, khó chịu vô cùng.

Hắn sẽ sờ vào thai động của đứa bé. Trình Lê không biết hắn là thấy hay ho hay mới lạ, liên tiếp đến năm ngày. Hai người gần như không nói một lời nào, chỉ lác đác vài câu, tất cả đều là những mệnh lệnh lạnh lùng băng giá của hắn.

Trình Lê không dám không tuân theo hắn. Từ đêm đó, nàng thậm chí còn không nói nhiều lời với hắn, tránh cho hắn lại cảm thấy nàng quản chuyện nhàn rỗi của hắn.

Năm ngày sau hắn mới không đến nữa, Trình Lê cũng mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Không ngờ sự thoải mái này chỉ kéo dài ba ngày. Sáng ngày thứ tư, nàng đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái, bụng dưới có chút cảm giác nặng trĩu, tụt xuống. Vừa lúc gặp thái y đến bắt mạch, Trình Lê liền nói với y.

Thái y Tống nhíu mày, tỉ mỉ bắt mạch cho nàng, rồi sau đó nói:

“Nương nương có lẽ sẽ lâm bồn trong vài ngày tới.”

Trình Lê trong lòng không hề chuẩn bị, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm mồ hôi: “Sao lại nhanh như vậy?”

Tống thái y nói: “Long duệ có dấu hiệu sinh non, nhưng nương nương chớ lo lắng, thần đã khám xét kỹ lưỡng, thân thể nương nương khỏe mạnh, thai nhi cũng không trở ngại. Nương nương chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Vi thần cùng toàn bộ Thái Y Viện đã chuẩn bị thỏa đáng, sẵn sàng đợi lệnh, bà đỡ cũng vậy, đều là những người kinh nghiệm phong phú, tay nghề thành thạo. Nương nương yên tâm, chớ có sợ hãi.”

Trình Lê gật đầu, nhưng nàng chung quy tuổi tác không lớn, lại là lần đầu, không thể không sợ hãi chút nào.

Tống thái y an ủi nàng xong, lập tức cáo lui, xin diện thánh ngay.

Nửa canh giờ sau, Trình Lê liền nghe thấy tiếng bước chân.

Tiêu Hoài Huyền mang theo mấy bà đỡ đến.

Hắn tiến vào đến trước sập, khom lưng, hỏi nàng, giọng nói hiếm thấy hiện vài phần ôn hòa: “Không thoải mái?”

Trình Lê gật gật đầu. Tiêu Hoài Huyền nói: “Không cần sợ hãi, thái y nói, ngươi mọi thứ đều tốt, đều sẽ rất thuận lợi, hửm?”

Giọng nói tuy trước sau như một trầm, nhưng ngữ khí đã thay đổi, hắn hiếm hoi dỗ dành nàng hai câu.

Trình Lê lại gật đầu.

Ngày hôm đó Tiêu Hoài Huyền không đi, ngủ lại đó. Các bà đỡ kiên nhẫn trò chuyện với Trình Lê, chỉ dạy nàng cách sinh nở, vừa dạy vừa dỗ dành, lại nói thêm vài câu hỉ ngôn. Nam nhân kia thì vẫn luôn dựa vào sập nhìn và nghe.

Thời gian rất nhanh trôi đi. Đến ngày hôm sau, Trình Lê vẫn cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, nhưng ngày đó cũng bình thường trôi qua. Vài bà đỡ không rời khỏi bên cạnh nàng, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc, hỏi han ân cần. Cảm giác này vẫn kéo dài năm ngày, cho đến ngày thứ sáu, chiều ngày mười lăm tháng sáu, nàng đột nhiên thấy ra máu.

Nắng gắt treo cao, ánh mặt trời đổ xuống trên ngói lưu ly, xuyên qua song cửa sổ khắc hoa, chiếu xuống những vệt sáng loang lổ trong phòng.

Trong phòng sinh của Cẩm Hoa Cung, bức màn đóng chặt, cung nữ ra ra vào vào, bước chân vội vàng nhưng có trật tự. Trên giường sản, sắc mặt Trình Lê tái nhợt, cắn chặt hàm răng, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, đôi tay nắm chặt mép chăn gấm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rê.n rỉ thống khổ. Các bà mụ ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi.

Ngoài tấm màn, trên đại điện, hơn mười vị thái y mồ hôi đầy trán.

Tiêu Hoài Huyền vẻ mặt lạnh lùng, nhắm mắt lại, lưng quay ra đứng đó, trong tay cầm Phật châu, thỉnh thoảng khẽ vuốt. Đã hơn một canh giờ (hai tiếng), hắn hiển nhiên không còn kiên nhẫn, trợn mắt nghiêng đầu về phía thái y, lạnh giọng hỏi: “Còn phải chờ bao lâu nữa?”

Thái y lau mồ hôi, cung kính đáp: “Nương nương mọi thứ đều tốt, vừa rồi bà mụ đã báo, thai vị rất chuẩn, nương nương chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa, hẳn là sẽ nhanh thôi.”

Tiêu Hoài Huyền không nói một lời, sắc mặt vẫn rất lạnh. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, tiếp tục đợi hơn một canh giờ nữa. Cho đến khi trời đất đều tối sầm, phòng sinh bên trong mới chợt vang lên một tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non. Lần lượt sau đó là tiếng hoan hô của cung nữ, bà mụ, nữ y và những người khác.

Trên điện, đôi mắt Tiêu Hoài Huyền bỗng dưng mở to, ánh mắt rất rõ ràng có sự thay đổi. Hắn vung Phật châu ra, quấn vào cổ tay, xoay người cất bước đi về phía phòng sinh.

Vừa đi được vài bước, bà mụ ôm trẻ sơ sinh bên trong đã vui mừng đi ra.

“Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, nương nương đã sinh cho Bệ hạ một vị tiểu hoàng tử!”

Bà mụ nói xong, cung nữ, thái giám trên điện cùng các thái y, thêm cả những người trong phòng sinh đều đồng loạt quỳ xuống, giọng nói vui mừng: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương!”

Tiêu Hoài Huyền khẽ cười, giơ tay lột ra tấm tã bọc đứa bé.

Bà mụ nâng cánh tay lên, đưa đứa trẻ sơ sinh trong lòng ng.ực cho hoàng đế xem.

Tiêu Hoài Huyền mỉm cười trong mắt, đôi môi mỏng khẽ mím. Hắn hạ mắt, nhìn vật nhỏ kia một cái, rồi vén mí mắt hỏi: “Nương nương thế nào rồi?”

Bà mụ sớm đã vui mừng đến cười không thấy mắt, cười trả lời: “Nương nương mọi thứ đều tốt, chỉ là rất mệt…”

Tiêu Hoài Huyền chưa nghe bà ta nói xong, đã đẩy rèm châu đi vào, đến bên giường, rũ mắt nhìn tiểu cô nương đã sớm sức cùng lực kiệt kia.

Toàn thân Trình Lê đều là mồ hôi, tóc đen dính bết vào khuôn mặt, ngay cả tóc cũng như vừa thấm nước vậy. Chỉ là dù trong bộ dạng đó, nàng vẫn là một mỹ nhân hiếm thấy trên đời.

Tiêu Hoài Huyền mở miệng: “Nhìn thấy đứa bé chưa?”

Trình Lê đã thấy, sau khi sinh ra, bà mụ cho nàng nhìn thoáng qua.

Nàng cũng chỉ nhìn một cái đó thôi, gật đầu, không có chút sức lực nào để nói chuyện với hắn, nhưng nghe nam nhân kia lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với ngươi một chuyện. Ngươi không cần nói cho Trẫm ngay bây giờ, có thể suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Hắn dứt lời khom người, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến gần về phía mặt nàng.

Trình Lê cảm thấy hơi thở của hắn, còn chưa kịp né tránh, quả nhiên, hắn nâng đầu nàng lên, lập tức hôn đến trên môi nàng.

Trình Lê trong khoảnh khắc hơi thở càng thêm dồn dập vài phần, nàng vô lực giãy giụa một chút, nhưng hắn đã cạy răng nàng ra, quấn lấy lưỡi nàng, rất lâu sau.

Trình Lê vô lực, nhưng vẫn dùng hết chút sức lực cuối cùng, đẩy hắn ra, trợn mắt giận dữ nhìn hắn, rồi quay mặt đi.

Khóe môi Tiêu Hoài Huyền khẽ động, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, căn bản không để bụng. Chợt hắn liền ngồi xuống, giơ tay ôn hòa sửa lại mái tóc đen bên mặt nàng, lần nữa hướng về phía nàng tiến lại gần, giọng khàn khàn mở miệng: “Trẫm sẽ mang đứa bé đi. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, hửm?”

Trình Lê không cãi lại. Hắn quay người lại, lại giơ tay dùng khăn lau mồ hôi cho nàng.

Trình Lê lần nữa động đầu, từ chối hắn.

Tiêu Hoài Huyền “A” một tiếng, bỏ qua chiếc khăn, vẫn như cũ không để bụng. Tiếp theo hắn liền đứng thẳng người cất bước đi, trên đường đi cũng không quên phân phó cung nữ.

Chăm sóc nương nương cho tốt. Nương nương phàm là có một chút không hài lòng, Trẫm sẽ sung quân các ngươi đến Dịch Đình.”

“Vâng ạ.”

Mọi cung nữ lập tức đều cúi thấp người, liên tục dạ vâng.

Tiêu Hoài Huyền ra khỏi phòng sinh, rồi đi ra ngoài.

Hắn đi ở phía trước, vài bà mụ ôm đứa bé đi theo phía sau.

Thoáng chốc tất cả đều rời đi…
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 43


Ban đêm, trong tịnh thất của Triều Dương Cung.

Ôn trì tạc từ cẩm thạch trắng, tựa như một khối mỹ ngọc ôn nhuận khảm giữa cung điện.

Mặt nước trong trì hơi nước bốc lên, lượn lờ như khói.

Tiêu Hoài Huyền tr*n tr** nửa thân trên, một cánh tay gác trên thành trì, một tay ngâm trong nước.

Trong mắt hắn mang ý cười, khóe môi khẽ nhếch. Đôi con ngươi đen thẳm dõi xuống, nhìn đứa trẻ sơ sinh đang nổi bồng bềnh trong chiếc túi vải nhỏ trên một cánh tay. Đứa trẻ sơ sinh một bên mũi sủi bọt, đầu nhỏ nghiêng sang một bên, úp mặt vào chiếc túi nổi, đã sớm ngủ say.

Nước trong ao cực trong, có thể nhìn rõ thân hình nhỏ bé của đứa bé cùng đôi chân bé ngâm trong nước.

Tiêu Hoài Huyền híp mắt nhìn, rất lâu sau mới khẽ bật ra một tiếng cười.

Cung nữ, bà mụ cùng bà v·ú đều hầu hạ bên ngoài, bên trong chỉ có Trương Minh Hiền và sáu tiểu thái giám hầu hạ.

Mãi lâu sau, các bà mụ mới nghe thấy động tĩnh, Bệ hạ đã mặc y phục.

Rèm châu được vén ra.

Chỉ thấy thân hình vĩ ngạn của Bệ hạ không nhanh không chậm đi ra, một tay ôm lấy đứa bé nhỏ xíu kia. Tiểu hài tử lưng quay ra, mông nhỏ vểnh lên, úp mặt vào một cánh tay hắn ngủ ngây ngô. Bàn tay to lớn của hắn vừa vặn đỡ lấy mông đứa bé, thỉnh thoảng lại khẽ vỗ nhẹ.

Một người quá lớn, một người quá nhỏ, hai người tạo thành sự đối lập rõ rệt.

Mấy bà mụ sau một lúc lâu mong nhớ, cuối cùng cũng được thấy tiểu hoàng tử, nhưng tất cả đều hít hà một hơi. Bệ hạ ôm tiểu hoàng tử giống như ôm mèo vậy.

Có ai lại ôm con như thế bao giờ?

Một trong số các bà mụ tươi cười tiến lên muốn đón lấy, nhưng lại nghe hắn trầm giọng nói.

“Lui xuống đi, đói bụng sẽ gọi các ngươi.”

Ý hắn là muốn ngủ cùng đứa bé.

Mấy bà mụ hơi chần chờ, nhìn nhau, không dám nói gì, cuối cùng đành chậm rãi cúi người vâng lời.

Đêm khuya, trên long sàng có một lớn một nhỏ.

Người lớn nằm dài ra đó, khắp nơi toát lên vẻ nhã quý; người nhỏ thì nằm duỗi tứ chi hình chữ bát, vô tư ngủ say sưa.

Năm ngày sau, Tiêu Hoài Huyền mới đến chỗ Trình Lê.

Trong phòng ngủ được ủ hương bốn phía, nhiệt độ ấm áp vừa phải. Trình Lê mặc áo lót bằng gấm màu nguyệt bạch rộng thùng thình, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu hồng nhạt. Cả người được chăn gấm mềm mại bao phủ, tựa vào mép giường, trên trán đeo băng buộc ngang trán, tóc đen buông xõa, khí sắc đã hồi phục hơn phân nửa. Mười ngón tay trắng muốt, thon dài, đang nhẹ nhàng đặt ở góc chăn.

Nàng vốn đang nghe mấy cung nữ kể chuyện tiếu lâm gì đó, thỉnh thoảng lại dịu dàng xen vào một câu. Đôi mắt đẹp ẩn tình kia lộ vài phần ý cười, cả người trông ôn hòa, mềm mại, rất thư thái, lại đúng lúc này nghe thấy tiếng thông báo.

“Bệ hạ giá lâm ——”

Nghe xong, nụ cười trên mặt Trình Lê liền đông cứng lại đó, rồi sau đó chậm rãi tiêu tán.

Tiêu Hoài Huyền bước chân dài rộng, phía sau đi theo mấy bà mụ, trong đó có một người đang ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng.

Hắn buông thõng tay chậm rãi bước vào, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng. Đến gần, làn gió thơm phả vào mặt, hương thơm trên người nàng hòa vào hơi thở của hắn. Các cung nữ bên giường đều tránh ra.

Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền sâu thẳm, dường như có mực đậm cuồn cuộn, trước sau như một, một bộ dáng cuồng vọng kiêu ngạo. Hắn đến trước giường, nhìn chằm chằm nàng rồi ngồi xuống.

Trình Lê sớm đã khẽ cúi đầu, nhưng nghe giọng nam nhân kia chậm rãi cất lên: “Ôm lại đây.”

Trình Lê trong lòng có chút dao động, biết hắn muốn cho nàng xem đứa bé.

Năm ngày, để tay lên ngực tự hỏi, nói nàng nửa phần không nghĩ đến đứa bé tất nhiên là giả. Nhưng đã là lúc ấy nói mình sẽ không quản, nàng chính là sẽ không quản. Bất quá trước mắt bà mụ ôm đứa bé đến cho nàng nhìn, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại, ngắm nghía vài lần.

Đứa bé của nàng trắng nõn sạch sẽ, sinh ra vô cùng đẹp.

Nhưng cũng chỉ một lúc đó, Trình Lê liền quay đầu lại.

Tiêu Hoài Huyền khẽ giơ tay, bà mụ liền ôm đứa bé ra xa một chút.

Hắn lạnh lùng mở miệng: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

Trình Lê biết hắn hỏi chính là lời hứa hẹn của hắn vào ngày nàng sinh nở.

Trình Lê không đáp, nhưng không phải là chưa nghĩ ra, chỉ là không dám nói.

Nàng cúi đầu, hàng mi dài cụp xuống, cũng không nói gì.

Nam nhân kia thái độ lười biếng: “Cứ nói đừng ngại.”

Trình Lê nghe hắn nói vậy, cũng liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hai người ánh mắt đối nhau.

Trình Lê từ từ mở miệng, đang định nói: “Ngươi có thể thả ta đi không?” Chợt uyển chuyển đổi sang lời khác: “Ta có thể không bị nhốt ở Cẩm Hoa Cung này không?”

“Có thể.”

Hắn đáp thật sự thống khoái.

Một câu nói xong, vẻ mặt hắn liền lạnh xuống, đứng dậy bỏ đi.

Trong phòng tức thì vắng ngắt. Sau đó Trình Lê liền cảm thấy phần cổ căng thẳng, thân mình lay động, hóa ra là bị nam nhân kia một phen nắm lấy vạt áo.

Hắn túm nàng lại.

Trong khoảnh khắc, hai người cách nhau gang tấc, khuôn mặt gần như chạm vào nhau.

Tiêu Hoài Huyền cắn răng nghiến lợi, giọng nói đầy độc địa: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói, Trình Lê, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Trẫm dù có đối xử tốt với một con chó, nó cũng biết vẫy đuôi với Trẫm! Đi, ngươi muốn đi gặp ai? Ai khiến ngươi muốn chạy đến vậy?”

Trình Lê nghe xong quay đầu đi. Nàng chỉ là thăm dò nói, bởi vì nàng không xác định hắn có thể thả nàng hay không. Nàng nghĩ đứa bé đã sinh rồi, có lẽ hắn sẽ đại phát từ bi mà thả nàng.

Tiêu Hoài Huyền nghĩ tới nàng sẽ đưa ra yêu cầu xóa bỏ tất cả chuyện trước đây, đừng đày nàng vào lãnh cung; nghĩ tới nàng sẽ muốn nuôi nấng đứa bé; nghĩ tới nàng sẽ đưa ra yêu cầu muốn trở thành Hoàng quý phi; nghĩ tới nàng sẽ muốn cha nàng về triều; cũng nghĩ tới nàng sẽ muốn hắn hoàn toàn đặc xá cho ca ca nàng; thậm chí còn có thể là chuyện nàng muốn làm Hoàng hậu một nước,chỉ là là không nghĩ tới nàng lại vẫn muốn đi!

Ngọn lửa giận trong lòng hắn điên cuồng dâng lên, chỉ còn thiếu một tia nữa là muốn bùng nổ, nhưng hắn đã kiềm chế lại. Ngữ khí hơi hòa hoãn nhưng vẫn cực lạnh: “Ngươi vì Trẫm sinh hạ đứa bé, đang trong giai đoạn ở cữ. Trẫm không chấp nhặt với ngươi. Trẫm lại cho ngươi thời gian, ngươi hãy nghĩ lại một lần nữa, suy nghĩ thật kỹ. Lần sau nghĩ kỹ rồi hãy nói, nghe hiểu không, hửm?”

Câu cuối cùng rõ ràng lại mang theo sự tàn nhẫn.

Trình Lê không muốn nói chuyện.

Nhưng hắn lại ép buộc nàng phải đáp lại.

“Trả lời!”

Trình Lê hơi thở dồn dập, gật đầu.

Lúc này hắn mới từ bỏ, khẽ buông lỏng tay đang túm quần áo nàng, nhưng tiếp theo lại đột nhiên ập xuống hôn đến. Lưỡi hắn cạy răng nàng ra, dây dưa lấy lưỡi nàng, kịch liệt khuấy đảo trong miệng nàng, Trình Lê bị động nhận lấy lực độ của hắn, đôi tay mềm mại muốn đẩy hắn ra, đầu ngón tay hãm sâu vào phần thịt cổ, cuối cùng cào hắn một cái.

Cổ Tiêu Hoài Huyền xuất hiện ba vệt m·áu.

Chẳng biết có phải là vì đau hay không, lúc này hắn mới buông lỏng nàng ra, nhìn chằm chằm nàng, giơ tay sờ một chút cổ mình, nhìn thấy máu.

Trình Lê lùi lại một bước. Nàng không phải cố ý, ánh mắt tựa tiểu mèo con, nước mắt lưng tròng, rõ ràng có chút sợ hãi. Nàng cúi đầu nhìn lướt qua móng tay mình, đã mấy hôm không cắt.

Móng tay nàng hồng hào, rất là đẹp. Tiêu Hoài Huyền cũng rũ mắt xuống, nhìn bàn tay nàng.

Đôi tay trắng nõn hơn ngọc, tựa như sương tuyết mới rơi, ngón tay như rễ hành, tinh tế lại mềm mại, toàn bộ đều toát lên vẻ yếu ớt.

Trình Lê dịu dàng mở miệng: “Ta, không phải cố ý... Gần đây cũng... Không cắt được...”

Nàng nói đứt quãng. Nam nhân kia không nói một lời, cũng không bắt nàng cắt, chỉ liếc vài lần, rồi xoay tầm mắt, cuối cùng lạnh băng đứng dậy, cất bước đi.

Cùng hắn đi còn có bà mụ và đứa bé.

Trình Lê sau khi hắn đi được một hồi lâu mới nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng lớn đến vậy, cũng như nàng đến nay vẫn không hiểu vì sao ngày xưa hắn nhất định phải bắt nàng trở về.

Chiếm hữu dục ư? Hay là hắn hận Tiêu Tri Nghiên, không muốn Tiêu Tri Nghiên có được nàng?

Nàng vẫn luôn là công cụ để hắn trả thù Tiêu Tri Nghiên, kí.ch thích Tiêu Tri Nghiên mà thôi.

Ước chừng qua một buổi trưa, nỗi lòng Trình Lê mới hoàn toàn bình phục. Nàng biết, hắn có thể là muốn nàng cầu xin hắn đừng đày nàng vào lãnh cung.

Rồi sau đó thì sao? Liền làm tiểu thiếp của hắn, sinh con cho hắn, cứ thế mà sống tiếp sao?

Buồn cười không?

Hắn chung quy chỉ là muốn nàng khuất phục.

Mà Trình Lê, lại cố tình không phải kẻ sẽ khuất phục hắn.

Hắn nói nàng trong mắt chỉ có tình yêu.

Không, hắn sai rồi, nàng muốn tôn nghiêm.

Nàng chỉ biết tìm một phu quân tôn trọng nàng, yêu thương nàng, kính trọng nàng, và cũng sẽ không làm muốn thiếp cho người khác, đặc biệt là hắn. Cho dù hắn là Ngọc Hoàng Đại Đế, có thể hái sao trên trời cho nàng, nàng cũng không thèm!

Giữa hắn và nàng đã không thể hóa giải.

Nàng nhất định phải rời xa hắn, cũng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Lần này qua đi, Trình Lê lại có một chút thời gian yên tĩnh.

Chế độ ở cữ của nàng ở đây có thể nói là xa hoa lãng phí.

Mỗi ngày uống là trà sâm bổ dưỡng sắc từ tuyết sâm ngàn năm, ăn toàn là món ngon vật lạ, còn có canh tổ yến ngon miệng nấu cùng thiên sơn tuyết liên.

Thoáng chốc 42 ngày đã đến.

Từ ngày hôm đó, Tiêu Hoài Huyền không đến nữa, tự nhiên cũng không cho nàng nhìn thấy đứa bé nữa, cho đến ngày thứ 42 này, nam nhân kia lần nữa xuất hiện.

Khác với lần trước, hắn chỉ đến một mình.

Trình Lê ngày mai liền hoàn thành quá trình ở cữ. Hôm nay nhìn thấy hắn, kỳ thực trong lòng có chút sợ hãi.

Sản dịch của nàng đã sạch, nhưng thân thể còn khá yếu.

Tiêu Hoài Huyền có chút thói ở sạch, chỉ biết quản nàng có sạch sẽ hay không. Hắn nếu không phải người chủ động, nàng giả vờ yếu ớt hắn cũng không nhất định phải có cho bằng được.

Gần một năm nay, hắn vốn đã tích tụ lửa giận rất lớn đối với nàng. Ngọn lửa chạm vào là nổ ngay giữa hai người tạm thời được dập tắt chút bởi đứa bé, nên hắn mới không lập tức trừng trị nàng. Trình Lê trong lòng biết, hắn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nàng cũng phải có chút sách lược, không thể cứ cứng đối cứng với hắn.

Rốt cuộc, hắn quả thật không hề bận tâm đến sống ch·ết của nàng.

Người lạnh băng cất bước tiến tới, ánh mắt ảm đạm như bị một tầng sương mù bao phủ, trên người toát ra khí chất của bậc thượng vị giả khí thế cao ngất, uy nghiêm như núi, tĩnh lặng như hồ sâu, khống chế vạn vật, khiến người ta khó thở. Cái cảm giác áp bách cùng khí thế kiêu ngạo không ai bì nổi , đó là một loại tư thái lăng nhiên của người nắm giữ quyền sinh sát, không dung túng vượt quá giới hạn, làm người ta phải kinh sợ.

Hắn sai người chuyển ghế đến, chậm rãi ngồi bên giường nàng, lưng tựa ra sau, mười ngón tay đan vào nhau, chỉ nói với nàng một câu.

“Nói đi.”

Không có lời mở đầu, nhưng hai người đều tự hiểu rõ đang nói về điều gì.

Trình Lê mở miệng muốn nói: “Ngươi có thể thả ta đi không?” Cuối cùng vẫn là lặp lại: “Ta có thể không bị nhốt ở Cẩm Hoa Cung này không?”

“Có thể.”

Hắn đáp thật sự thống khoái.

Nói xong một lúc, hắn lạnh mặt phất tay đứng dậy rời đi.

Ngày thứ hai, sau khi Trình Lê ở cữ xong, hơn phân nửa tự do của nàng đã được khôi phục.
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 44


Trình Lê vẫn chưa ra khỏi cửa ngay. Năm ngày đầu nàng vẫn ở trong cung, thứ nhất vì bản thân còn yếu, cơ thể vẫn còn chút hư hao; thứ hai là sợ quá mức thu hút sự chú ý của nam nhân kia, khiến hắn suy nghĩ nhiều. Đến chiều ngày thứ sáu, nàng mới cùng mấy cung nữ đi ra ngoài dạo chơi.

Khi đến giữa hè, ánh nắng tươi sáng, trong cung hoa đua sắc thắm, cây cối xanh tươi mướt mắt. Đã lâu lắm rồi Trình Lê chưa được nhìn thấy cảnh sắc như vậy.

Nàng bước chậm đến Hồ Thái Dịch, chưa kịp vào hồ uyển, đã thấy có thái giám ở gần đó canh gác, ý là không cho người khác vào.

Không cần Trình Lê hỏi, cung nữ phía sau đã hỏi trước:

“Công công vì sao lại canh gác ở đây? Bên trong vì sao không cho vào?”

Thái giám canh gác thẳng thắn đáp: “Bệ hạ đang tổ chức thịnh yến, chiêu đãi các sứ giả cùng vương tử từ năm nước chư hầu phiên bang, tạm thời không cho người khác vào.”

Trình Lê hiểu rõ, liền không vào. Nhưng vừa định xoay người đi nơi khác, dưới tàng cây xanh um tươi tốt, trên một cây cầu vòm nhỏ cách đó không xa, có một thiếu niên đang ôm một đứa trẻ sơ sinh bé xíu.

Hai người họ hút lấy toàn bộ ánh mắt của nàng.

Người đó không phải ai khác, mà chính là Khương Thừa Linh.

Có thể nghĩ, đứa trẻ trong lòng hắn ta tất nhiên chính là con của nàng.

Khương Thừa Linh hiển nhiên cũng đã nhìn thấy nàng, liền bước về phía này.

Trình Lê vốn nên rời đi, nhưng đôi chân ngọc như dính vào mặt đất, không sao nhấc lên được. Cho đến khi thiếu niên kia cười tủm tỉm tiến lại gần, nàng mới có chút hoàn hồn.

Khương Thừa Linh mày mặt mỉm cười, xoay đứa bé qua một chút, cho nàng xem.

Đứa trẻ đã tỉnh, đang m*t ngón tay nhỏ, nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn ta. Đôi mắt trong veo như mắt nai, sạch sẽ, thiên chân vô tà, ngây ngốc ở đó, không nhìn đâu cả, chỉ lo m*t tay.

Khương Thừa Linh cười tủm tỉm nói: “Suy nghĩ đi!”

Trình Lê nhìn ra hắn ta là cố ý đến đây cho nàng xem đứa bé. Nghe hắn ta hỏi chuyện, nàng thu ánh mắt lại, liếc người một cái: “Ngươi không sợ bị hắn nhìn thấy?”

Khương Thừa Linh cười khẽ, quay đầu lại nhìn vài lần, hạ giọng: “Rất xa.”

Trình Lê nghe xong liền lại đưa mắt nhìn đứa trẻ sơ sinh, nhìn vài lần, hướng về phía Khương Thừa Linh: “Hắn bảo ngươi chăm sóc nó?”

Khương Thừa Linh vẻ mặt vui vẻ, lơ đãng đáp: “À, Bệ hạ nói, sau này khi Tông Nhi lớn lên muốn ta làm sư phụ của Tông Nhi.”

Trình Lê nhìn thẳng hắn ta: “Nó tên Tông Nhi?”

Khương Thừa Linh đáp lời.

Trình Lê trong lòng nghĩ: Quả là cái tên hay.

Nàng ngẩng mắt nhìn Khương Thừa Linh, rồi lại nghĩ đến Tiêu Hoài Huyền, cảm giác đã nhìn thấy dáng vẻ con mình sau này sẽ thế nào.

Trình Lê không nói thêm nữa, xoay người bỏ đi.

Khương Thừa Linh đè thấp giọng gọi một tiếng: “Ngươi nhìn nó thêm một lát nữa cũng không sao.”

Trình Lê không ngoảnh đầu lại.

Nàng đi ra ngoài dạo bước, nói thật lòng, ngày đó mưu toan đàm phán, chủ yếu là nghĩ cách để thoát đi.

Tuy biết còn khó hơn lên trời, nhưng Trình Lê nhất định phải đi.

Nàng, nhất định phải đi.

Gần hơn một tháng nay, nàng vẫn luôn nghĩ về chuyện này, trong lòng kỳ thực đã có chút manh mối.

Ngày xưa khi đào vong, ca ca đã nói một câu.

“Khương Thừa Linh tàn nhẫn đến cực điểm, chỉ khi hắn ta nhìn thấy người ch·ết, sự việc mới có khả năng từ bỏ.”

Khương Thừa Linh là do Tiêu Hoài Huyền bồi dưỡng nên.

Tiêu Hoài Huyền so với Khương Thừa Linh chỉ có hơn chứ không kém. Hai người họ, ở một ý nghĩa nào đó, phong cách hành sự là giống nhau.

Trình Lê cảm thấy đây là một ý hay. Nàng “ch·ết” là có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn, hắn cũng sẽ không còn cách nào uy h·iếp cha mẹ nàng cùng Vĩnh Dương Công chúa. Cha mẹ nàng cùng Vĩnh Dương Công chúa cũng sẽ an toàn.

Chỉ là, làm sao nàng có thể “ch·ết” đi được, lại vẫn tồn tại để thoát đi.

Trình Lê trong cung không có ai giúp đỡ, biện pháp này tuy hay, nhưng gần như không thể thực hiện được. Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nàng nghe thấy vài câu dị ngữ.

Giọng nói của người đang mở miệng rất tục tằn, không phải là ngôn ngữ của Trung Nguyên, nhưng Trình Lê tinh thông ngôn ngữ của mấy tộc, lại vừa lúc nghe hiểu lời người đó nói. Người đó chỉ là bình thường tán dương khí phách của Đại Minh Cung, dùng tiếng của người Yết Hồ.

Trình Lê theo bản năng nhìn lướt qua, chỉ thấy một nam tử da màu đồng cổ, dáng người cường tráng, khoác bộ áo gấm hoa lệ thêu hoa văn truyền thống tinh xảo ở góc áo, đang cùng tùy tùng, đi theo thái giám dẫn đường bước nhanh tới.

Tùy tùng bên cạnh gọi hắn là: Vương tử.

Vậy có nghĩa là Vương tử Yết Hồ.

Hai người đi đối diện nhau.

Trình Lê nghe thấy giọng kẻ này trước, lúc người xuất hiện thì đã sớm rời mắt đi.

Ánh mắt của Vương tử Yết Hồ bị ngăn trở, ban đầu vẫn chưa nhìn thấy có người phía trước, cho đến khi lướt qua những cây cối sum suê, Trình Lê phía trước hắn ta mới hiện ra.

Không ngờ, ánh mắt Vương tử Yết Hồ vừa rơi xuống người Trình Lê, con ngươi lúc ấy liền đờ ra, không chỉ là đôi mắt, bước chân cũng theo đó dừng lại, cứng ngắc đứng im, gắt gao nhìn thẳng Trình Lê, tức thì hồn phi thiên ngoại.

“Vương tử?”

“Vương tử?”

“Vương tử?”

Thái giám dẫn đường gọi hắn ta vài tiếng, tùy tùng đi theo bên cạnh hắn ta cũng vậy, nhưng nam nhân kia dường như không nghe thấy, đôi mắt cứ trừng trừng nhìn chằm chằm Trình Lê.

Trình Lê nhìn thấy bộ dạng thất thố lại thiếu lễ độ như vậy của người này, ban đầu lòng cả kinh, chợt vẻ mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng dời đi, gương mặt lộ rõ vẻ không vuii.

Các cung nữ phía sau lần lượt đều nhìn thấy, lập tức tiến lên che chắn cho nương nương.

Tầm mắt bị ngăn trở, không nhìn thấy được nữa, Vương tử Yết Hồ lúc này mới hoảng hốt hoàn hồn, bên tai là tiếng gọi của thái giám dẫn đường và tùy tùng của chính mình.

“Vương tử?”

Hắn ta lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nắm tay đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng.

Thái giám dẫn đường cũng lạnh mặt: “Vương tử, đây là Trình Quý phi.”

Vương tử Yết Hồ tên là Agoura. Sau khi nghe xong càng biết mình đã thất lễ, hướng về phía Trình Lê đặt tay phải lên tim, khẽ gật đầu, đây là cách xin lỗi, nói bằng giọng Trung Nguyên không thành thạo: “Quý phi nương nương vạn phúc ….”

Trình Lê không bận tâm, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lướt qua người đó, rồi đi.

Trở lại Cẩm Hoa Cung, vài cung nữ đồng hành liền mắng mỏ Vương tử Yết Hồ kia.

“Hắn ta cũng quá lớn mật! Lại vô lễ đến thế!”

“Man di đúng là man di!”

“Để Bệ hạ biết, cho hắn đẹp mặt!”

“Bệ hạ đây là không biết, nếu như đã biết, hắn có thể có kết cục tốt để ăn sao?”

Trình Lê cũng có chút bị dọa, không nói một lời.

Năm nước phiên bang bên ngoài cũng lâm triều cống, mang theo số lượng lớn đặc sản, trân bảo tiến cống cho hoàng đế Trung Nguyên để biểu thị lòng kính trọng.

Giữa hè, Tiêu Hoài Huyền mở tiệc khoản đãi bạn bè ngoại bang bên Hồ Thái Dịch, từ buổi chiều mãi cho đến tối trời.

Trong khoảng thời gian đó, ca vũ thăng bình.

Vương tử Yết Hồ Agoura vì lý do sức khỏe mà đến muộn nửa canh giờ, đây cũng là lý do có chuyện gặp Trình Lê.

Năm ngoại phiên bao gồm: Yết Hồ, Hồi Hột, Địch Khương, Ô Hoàn, Thổ Phiên.

Có người đến là vương tử, có người là đại thần.

Agoura cho đến khi nhập tọa cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng vừa rồi, trước mắt hắn ta dường như vẫn là bóng dáng Quý phi kia.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, hắn ta quay về trạm dịch, lập tức hỏi thăm về vị Quý phi nương nương này.

Trên đời này sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy?

Agoura duyệt nữ nhân vô số, đến nay đã hơn ba mươi tuổi, hơn ba mươi năm qua hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử nào mỹ lệ đến vậy, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái, liền suốt đời không quên.

Rất nhanh, người thủ hạ được phái đi tìm hiểu đã quay về, bẩm báo vài việc.

Trình Lê chưa chính thức được sắc phong, là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử.

Agoura thẳng thắn nói: “Nhưng có khả năng bị biếm xuống không ?”

Người thủ hạ kia chậm rãi lắc đầu: “Chỉ cần là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, thì tuyệt không có khả năng…”

Agoura nghĩ tới, một mỹ nhân như vậy, dù không có thân phận mẹ đẻ của hoàng trưởng tử đi chăng nữa, hoàng đế Trung Nguyên cũng không thể nào nỡ lòng ban tặng.

Agoura suốt đêm trằn trọc, đến mức ngủ không yên, hồn khiên mộng nhiễu.

Cùng đêm đó.

Ban ngày vạn dặm không mây, ánh mặt trời vừa đúng độ. Đến ban đêm đột nhiên gió lớn, mưa xuống.

Trình Lê vừa nhắm mắt, mơ màng đi vào giấc ngủ, liền bị một tiếng sấm sét đánh thức.

Nàng ôm ngực, mở mắt, rất lâu sau vẫn chưa ngủ lại được.

Nàng không biết vì sao, lại nhớ đến Vương tử Yết Hồ mà nàng gặp ban ngày.

Nàng không biết mình vì sao lại nghĩ đến hắn ta, sau khi nghĩ xong, lại nghĩ đến chuyện nàng mưu tính trốn đi.

Có lẽ là bên cạnh thực sự không có người nào có thể giúp đỡ, nàng thế nhưng lại nghĩ đến một “sắc quỷ dị bang”.

Rất rõ ràng, muốn thoát đi từ tay người khác ngoài Tiêu Hoài Huyền, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thoát khỏi tay Tiêu Hoài Huyền.

Người khác không biết tâm tư của nàng, không thể nào phòng bị nàng như vậy.

Đã không thể “ch·ết” đi được, lại vẫn tồn tại để thoát đi; có lẽ nàng có thể thay đổi suy nghĩ một chút.

Có thể thử tìm cách đi ra ngoài, rồi lại “ch·ết” để thoát đi.

Trình Lê tuy không có nhiều kinh nghiệm với nam nhân, nhưng một loại trực giác mách bảo nàng, chỉ cần nàng muốn, Vương tử Yết Hồ kia sẽ mất lý trí, mưu sự giùm nàng, mang nàng đi ra ngoài.

Suy nghĩ xong, Trình Lê trong lòng bồn chồn lo lắng.

Hơn một tháng không có lối thoát, không có cơ hội, sự việc đột nhiên lại có kỳ ngộ.

Chỉ là xem nàng, có dám hay không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back