Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 45


Trình Lê không mấy sợ Vương tử Yết Hồ kia. Chẳng biết có phải là một loại trực giác hay không, nàng cảm thấy mình có thể dễ dàng làm kẻ này say mê, dễ dàng thoát thân khỏi tay hắn ta, tìm được đường lui, lên được đối sách.

Vấn đề lớn nhất chính là có dám hay không dám.

Trình Lê nửa đêm không ngủ, bởi nàng biết rõ, cơ hội chỉ đến một lần, phải biết tận dụng thời cơ, nàng không có quá nhiều thời gian do dự. Các sứ giả cùng vương tử của năm ngoại phiên bang sẽ không ở thượng kinh lâu.

Mấy ngày nay Trình Lê không rõ, chỉ biết trừ buổi yến tiệc tiếp kiến, hôm nay đã là lần thứ hai khoản đãi. Rất có khả năng, nàng chỉ còn buổi yến tiệc tiễn biệt để một lần nữa gặp lại vương tử kia.

Nếu không gặp lại được, đương nhiên, dù nàng có hạ quyết tâm cũng vô ích.

Trình Lê chậm rãi nắm chặt tay dưới chăn, tim đập như trống, rồi sau đó lại nghĩ tới Tiêu Hoài Huyền.

Nghĩ tới hắn, nàng liền không còn do dự, rất nhanh hạ quyết tâm, đưa ra quyết định.

Nàng nhất định phải rời xa hắn!

Bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không đợi được lần tiếp theo.

Tiêu Hoài Huyền âm tình bất định, đối với nàng đã tích tụ rất nhiều lửa giận. Chưa nói đến việc hắn biết nàng đã qua thời gian ở cữ rồi thì sẽ làm gì mình, hắn có thể nào chớp mắt lại muốn giết nàng, hoặc giam nàng vào lãnh cung đều là điều không đoán trước được.

Nàng sẽ không đánh đổi cả đời mình trên người hắn, một người không xứng đáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Lê liền phái cung nữ đi dò hỏi thời gian buổi yến tiệc cung đình tiếp đãi năm ngoại phiên bang lần tới.

Vì sợ cung nữ hoài nghi, nàng giả vờ khát khao được nhìn thấy con, hy vọng còn có thể có kỳ ngộ như hôm qua, lại được ngắm con vài lần. Các cung nữ cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Hơn một canh giờ sau, tin tức truyền về.

“Nương nương, từ Thiện Phòng dò hỏi được, yến tiệc tiễn biệt sẽ diễn ra vào ngày mùng năm tháng tám, tại Lân Đức Điện.”

Trình Lê trong lòng hiểu rõ, thầm nói quả nhiên chỉ còn lại lần cuối cùng đó.

Hôm nay là mùng hai tháng tám, chỉ còn ba ngày.

Gần đây Trình Lê không gặp Tiêu Hoài Huyền, từ ngày nàng ở cữ xong, đến nay đã bảy ngày.

Hắn chính vụ vô cùng bận rộn, đây là lý do thứ nhất; thứ hai, nữ quan của Cung Đình Cục đã đến hỏi thăm vấn đề ác lộ (sản dịch) của nàng đã sạch sẽ hay chưa.

Trình Lê đã chỉ dẫn cung nữ cách trả lời.

Đã hầu hạ nàng hơn nửa năm, sau này cũng muốn đi theo nàng. Tâm tư nàng không muốn thị tẩm các cung nữ đều rất rõ ràng, vì vậy, nàng dặn dò thế nào, họ liền trả lời như thế, không ai dám vạch trần nàng.

Ngày mùng ba tháng tám, nữ quan của Cung Đình Cục lại đến hỏi thêm một lần, Trình Lê tự mình trả lời, vẫn là những lời đó.

Không ngờ đến tối, nàng tắm gội xong, mặc áo lót, vừa định lên giường ngủ, nam nhân kia đột nhiên đến.

Ánh nến lúc sáng lúc tắt, một cỗ khí tức uy nghiêm tỏa ra. Các cung nữ trong cung vốn đang làm phận sự của mình, chuẩn bị cho Quý phi đi ngủ, thái độ lập tức cứng lại, thi nhau hành lễ,i động tác vô cùng đều nhịp, cúi đầu, khom lưng, lui ra ngoài.

Bởi vì sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng.

Bước chân hắn không chậm, sau khi vào liền thẳng tiến về phía Trình Lê.

Trình Lê vừa mới từ trên giá sách chọn một cuốn thoại bản, đang đứng thơ thẩn. Chưa kịp phản ứng, thân hình cao lớn của nam nhân kia đã tiến sát về phía nàng.

Nàng tức khắc tim đập thình thịch, nín thở nhìn hắn tiến lại gần, đầu càng ngẩng càng cao.

Trong lư hương, khói nhẹ lượn lờ trầm trọng lơ lửng giữa không trung.

Trên người hắn, chiếc áo choàng thêu chỉ vàng với hoa văn phức tạp lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong ánh đèn lờ mờ.

Đợi đến khi người đến, hắn một phen nắm lấy cổ tay nàng, xoay người nàng lại, ép cong vòng eo nàng, đẩy nàng dựa vào giá sách.

Trình Lê khẽ rên một tiếng, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia bản năng đỡ lấy giá sách, hơi thở dồn dập.

Chỉ nghe Tiêu Hoài Huyền sột soạt mấy tiếng c.ởi quần áo phía sau, nói với nàng hai câu:

“Vẫn chưa sạch sẽ đúng không?”

“Trẫm tự mình thử xem!”

Dứt lời, đã một phen xé rách y phục nàng. Ngực Trình Lê lập tức cảnh xuân đại hiện, băng cơ ngọc cốt tràn ra, đ** g* b*ng mềm mại, trắng muốt đứng thẳng không hề che đậy nửa phần. Cánh tay rắn chắc của nam nhân vòng từ phía sau lên, vừa vặn phủ lên đôi thỏ nhi, đầu gối tách chân nàng ra.

Trình Lê phảng phất lúc này mới hoàn hồn, từ sự kinh hãi mà ý thức được.

Năm mươi ngày qua rồi, hắn sao có thể tin.

Kỳ thực nàng đã sạch sẽ hơn nửa tháng trước, cho nên nàng không thể lừa được hắn.

“Có thể lên giường không?”

Đôi chân mảnh khảnh của nàng hơi run rẩy, giọng nói phát run, khắp người nóng bừng, sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Lời nàng nói hoàn toàn vô ích, vừa dứt lời, nàng liền chợt cảm thấy một vật gì đó cứng rắn như sắt đâm vào trong mình.

Trình Lê bị hắn ôm chặt bằng một tay, bị động đón nhận từng lực độ của hắn. Trong lòng nàng chỉ có một cảm giác, không biết đêm nay mình còn sống hay phải ch·ết. Hắn sẽ là muốn tính tất cả các món nợ với nàng sao?

Một lần hai lần, Trình Lê còn chịu nổi, nhưng hắn muốn hành hạ cả một đêm thì cũng không khác gì muốn lấy mạng nàng.

Trình Lê quyết định xin tha.

Đôi tay mềm mại của nàng gắt gao túm lấy cánh tay đang trói chặt nàng, nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lay chuyển hắn mảy may. Thể trạng hai người quá chênh lệch, hắn dường như đã bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng.

Trình Lê hơi thở dồn dập, ngắt quãng: “Ta, làm ơn, xin tha…”

“Ta… Là bởi vì không thoải mái… Nên mới nói dối… Nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó…”

“Ta… Ta có tội… Ta không nên cùng Tiêu Tri Nghiên chạy trốn… Không nên muốn phá bỏ con của ngươi… Không nên cùng ngươi càn rỡ… Cũng không nên uy h·iếp ngươi… Ta, ta có tội…”

Nàng vô thức nói ra những lời đó, cầu xin hắn tha thứ, để đổi lấy sự yên ổn nhất thời, đêm nay đừng để nàng ch·ết ở đây. Dù sao tâm nàng đã tính toán xong rồi, cũng càng thêm kiên định, nàng nhất định phải vĩnh viễn rời xa hắn, sinh tử cả đời không gặp lại!

Nàng nói xong, động tác và lực độ của nam nhân kia vẫn không hề thay đổi, cho đến khi kết thúc hành động.

Hiển nhiên chỉ một lần thì chưa phải kết thúc, hắn buông lỏng tay đang giữ chặt cánh tay nàng, ngược lại liền hướng xuống dưới, muốn nâng chân nàng lên một lần nữa.

Trình Lê nắm lấy thời cơ liền lập tức xoay người lại, hơi thở nàng quấn quýt lấy hắn, kiễng mũi chân, ôm lấy cổ đối phương. Đôi mắt trong veo đáng thương nhìn về phía nam nhân cao to đang áp sát người mình, nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn lên môi hắn, vẻ mặt sợ hãi, chủ động lấy lòng.

“Ta, ta biết lỗi rồi…”

Chợt lại sửa lại xưng hô: “Thiếp thân, thiếp thân biết lỗi rồi… Thiếp thân, cũng không dám nữa…”

Giọng nàng khẽ như tiếng muỗi kêu, giọng nói vốn đã rất ngọt ngào, mềm mại, lúc này khom lưng cúi đầu, cam nguyện ở vị trí thấp hơn hắn, kính cẩn nghe theo đến cực điểm. Mỗi câu nàng nói với hắn đều mang theo ý dỗ dành, trông thật đáng thương và yếu ớt.

Nam nhân kia không nói một lời, cứ thế trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn nàng. Rồi sau đó, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, đưa nàng đến giường, quăng lên.

Trình Lê lập tức bò dậy. Khi hắn át lại gần, nàng chủ động tiến lên, quỳ trên giường, cũng như vừa nãy mềm mại ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Hắn lại mưa rền gió dữ một trận nữa.

Lần này kết thúc, Trình Lê mới cảm thấy hắn có chút dấu hiệu đã giải tỏa được cơn giận và từ bỏ.

Toàn thân Trình Lê run rẩy, khẽ nức nở, trong mắt nước mắt lưng tròng, nhưng động tác lại nhanh nhẹn. Nàng nhìn sắc mặt hắn, dịch lại gần, ôm lấy một cánh tay hắn gối đầu nằm lên, lại khẽ nâng khuôn mặt nhỏ, cẩn thận nhìn hắn. Mỗi cái liếc mắt, thậm chí mỗi lần hô hấp đều thấm đẫm sự khuất phục và ý dỗ dành.

Nam nhân kia rõ ràng đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nói một lời.

Rất lâu sau, Tiêu Hoài Huyền giơ tay lau khóe miệng.

Trình Lê trong lòng hắn, ngoan đến mức giống một con mèo, không biết bao nhiêu lần, nàng ngẩng mắt lên nhìn sắc mặt hắn.

Đợi đến khi cảm thấy hắn đã hoàn toàn trấn tĩnh, nàng mở lời.

“Thiếp thân nghe nói sứ giả phiên bang đến triều cống, gần đây rất náo nhiệt. Bệ hạ có thể nào cũng mang thiếp thân đi xem một chút không? Giống như lần Tết Thượng Nguyên trước, thiếp thân đã lâu không được thấy cảnh náo nhiệt như vậy. Thiếp thân về sau sẽ hầu hạ Bệ hạ thật tốt, không còn giở tính tình nữa. Bệ hạ sẽ tha thứ cho thiếp thân, ban cho thiếp thân cơ hội này chứ?”

Nàng nói rất ngoan ngoãn, thân mình khẽ run…

Thấy hắn vẫn chưa trả lời, nàng lại lập tức thức thời mà bổ sung một câu: “Thiếp thân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, Bệ hạ không thích thì thôi, không cần sinh khí…”

Nam nhân kia cho đến cuối cùng không nói một lời nào với nàng, càng không mở miệng đáp ứng.

Đêm đó, cứ thế trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, hắn rời giường, Trình Lê liền cũng theo đó đứng dậy, lần đầu tiên hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt, dùng bữa.

Tiêu Hoài Huyền vẫn như cũ, lạnh lùng băng giá, sắc mặt thâm trầm.

Nàng không có công cán gì, nhưng may mắn cũng không mắc sai lầm.

Đến giờ thượng triều, nàng cuối cùng cũng tiễn hắn đi.

Ngày hôm đó Trình Lê không nhìn thấy hắn, bao gồm cả ban đêm. Tiếp đó, ngày thứ hai ban ngày cũng tương tự, đến chạng vạng là buổi thịnh yến cung đình khoản đãi ngoại bang.

Trình Lê từ sáng đã bắt đầu suy tư, làm sao để có thể nhìn thấy Vương tử Yết Hồ kia.

Trong lòng nàng tuy có kế hoạch, nhưng không mấy bảo đảm có thể nhìn thấy người. Đang lúc có chút tiến thoái lưỡng nan thì một tin tức được truyền đến chỗ nàng.

Người đến báo là một thái giám ở ngự tiền.

“Nương nương, Bệ hạ cho phép nương nương chuẩn bị một chút, hoàng hôn sẽ đến Lân Đức Điện dự tiệc.”

Trình Lê nghe xong, trong lòng lập tức có sự dao động cực lớn.

Nàng lập tức ứng lời, cũng nhanh chóng phân phó cung nữ chọn y phục cho mình, sớm sửa soạn trang điểm chỉnh tề. Đợi đến đúng giờ, nàng cùng hai cung nữ tiến đến Lân Đức Điện.

Đến nơi, vừa mới ngồi xuống, nàng ngẩng mắt nhìn xuống dưới, nàng liếc một cái liền nhìn thấy Vương tử Yết Hồ kia, lại liếc một cái liền thấy người đó đang lén lút nhìn về phía nàng.

Trình Lê ngực kinh hoàng, đè nén sự xúc động, khẽ nắm chặt tay…
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 46


Trình Lê ngực kinh hoàng , cố gắng trấn áp sự xao động, khẽ nắm chặt tay…

Màn đêm bao phủ, sao trời lấp lánh. Trong Lân Đức Điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo quản huyền (nhạc cụ bằng tre trúc) cùng tiếng ca vũ vang lên không ngớt.

Cung điện nguy nga dưới ánh trăng trang nghiêm. Bên trong điện vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Đế vương cùng Quý phi ngồi trên ghế cao, dưới đài, hai bên tả hữu sắp xếp những ngọc bàn (bàn bằng ngọc) ngay ngắn.

Trước bàn lần lượt ngồi các vương tử, sứ giả của năm ngoại phiên và vài vị đại thần trong triều, tổng cộng hơn mười người. Mỗi người đều mang ý cười trên mặt, thỉnh thoảng chậm rãi trò chuyện với nhau.

Mỹ thực như nước chảy trình lên, ca vũ tựa phồn hoa nở rộ, đẹp không đến nghẹn thở. Nghê Thường Vũ Y (điệu múa đẹp, y phục rực rỡ), nhã nhạc vòng lương (tiếng nhạc du dương), một cảnh tượng thịnh vượng và vui vẻ.

Trình Lê chỉ dám liếc nhìn Vương tử Yết Hồ kia một cái rồi không dám nhìn lại nữa. Tuy vậy, dù không nhìn thẳng, ánh mắt nàng vẫn thấy hắn ta thường xuyên lén lút nhìn trộm về phía nàng.

Tâm tư Trình Lê đặt trên người Tiêu Hoài Huyền, đôi khi lại ngoan ngoãn liếc hắn một cái, rất sợ hắn hoài nghi điều gì, rốt cuộc thái độ nàng thay đổi quá đột ngột.

Sở dĩ là vì thuận thế mà làm.

Nàng không muốn ch·ết trên giường hắn.

Nàng cũng muốn cho hắn biết, nàng đột nhiên khuất phục là bởi vì nguyên nhân này.

Tiêu Hoài Huyền uống không ít rượu, nhưng nàng không nhìn ra hắn có nửa điểm men say. Bởi vì nàng luôn nhìn hắn, nên đã dẫn đến việc hắn cũng nhìn lại nàng mấy lần.

Ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn như sói nhìn chằm chằm con mồi.

Nồng nhiệt lại xa cách.

Nồng nhiệt giống như hắn giây tiếp theo sẽ lại đến hôn nàng; xa cách thì như thể bọn họ là người xa lạ.

Trình Lê rất nhanh dời mắt đi.

Rượu quá ba tuần, nàng nhỏ nhẹ nói với nam nhân kia: “Thiếp thân đi tiện (đi vệ sinh) một chút.”

Nói dứt lời, nàng liền đỏ mặt cụp mắt.

Nam nhân kia không trả lời, Trình Lê lại chậm rãi chuyển mắt liếc hắn một cái, thấy hắn sớm đã quay đầu đi, một lúc sau nàng mới tự mình đứng dậy, chỉ dẫn theo một cung nữ.

Nàng từng bước một đi xuống bậc thang.

Thấy nàng đi xuống, Vương tử Yết Hồ kia vội vàng bưng chén rượu lên uống để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Không ngờ giây tiếp theo, hắn ta càng thêm hoảng loạn, lồng ng.ực nóng bỏng như muốn nổ tung. Bởi vì hắn ta nhìn rõ mồn một, đôi mắt như có thể câu nhân hồn phách của Quý phi kia đối diện với mình. Đôi mắt như chứa đựng lưỡi câu, sóng mắt từ từ lưu chuyển, giống như đang cho hắn ta một ám chỉ, một ý bảo, kêu hắn ta cùng nàng đi ra ngoài!

Thân mình Agoura nhất thời tê dại một nửa, vội vàng uống cạn rượu trong ly để che giấu.

Năm ngày.

Agoura mơ ước nàng năm ngày. Hắn ta đã đi khắp các thanh lâu nổi tiếng nhất thượng kinh, tìm kiếm những nữ tử Trung Nguyên dù chỉ có một chút ít giống nàng, muốn giải tỏa nỗi khổ tương tư, nhưng một người cũng không vừa mắt. Ngay cả đầu bảng cũng không lọt vào mắt hắn ta.

Ánh sáng đom đóm há có thể sánh cùng nhật nguyệt!

Ngày này đến dự tiệc, trong lòng Agoura vốn nghĩ còn có thể gặp lại nàng không. Hắn ta vốn không ôm hy vọng quá lớn, lại không ngờ thật sự tái kiến nàng ở đây.

Yến hội đã bắt đầu được nửa canh giờ, nửa canh giờ đó tâm trí hắn ta đều xao động không yên, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người vị Quý phi kia, hoàn toàn không để ý đến ca vũ, thậm chí căn bản không nghe người ta nói chuyện.

Trước mắt hắn ta nhìn thấy nàng rõ ràng ra hiệu, làm sao có thể nhẫn nại được? Đương nhiên hắn ta cũng tò mò nàng đây là ý gì?

Quyết định sẽ đi ra ngoài của Agoura được đưa ra rất nhanh. Ngại với Hoàng đế Trung Nguyên và những người khác, hắn ta không muốn quá lộ liễu, đợi nửa khắc chung mới hành động.

Sau khi ra ngoài, hắn ta liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Ban đêm sao trời lấm tấm, đèn cung đình chiếu rọi, gió đêm xuyên qua ngọn cây, lá cây sột soạt rung động, bóng dáng trên mặt đất phủ lên những điệu vũ.

Lân Đức Điện này rất lớn, không dễ tìm người. Agoura lòng bồn chồn, hơi suy tư, nhưng chợt nghĩ nàng sẽ tìm nơi ẩn nấp, vì vậy liền cất bước về phía trước, chuyên tâm hướng về phía những nơi bị che khuất, có thể ẩn nấp mà đi. Đi được một đoạn, hắn ta nhìn thấy một ngọn núi giả ở đằng xa.

Agoura bước nhanh qua đó.

Vừa đến nơi, quả nhiên, mỹ nhân kia chậm rãi từ một bên đi ra, bên cạnh không có ai, chỉ có một mình nàng.

Agoura nhìn thấy người, tức khắc lần nữa hồn phi thiên ngoại, ngây ngẩn một hồi lâu. Hắn ta hít thở, giữa chừng ngửi thấy hương thơm trên người nàng, người như bị bắt mất hồn, cứ trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng là đối phương lên tiếng trước.

“Vương tử nhìn kỹ xem, phía sau có người khác không?”

Agoura lúc này mới tỉnh táo lại, theo bản năng quay đầu nhìn quanh một lượt, giọng nói thô khàn, dùng tiếng Trung Nguyên không chuẩn đáp lại: “Nương nương yên tâm, tiểu vương đã cẩn thận quan sát, phía sau không có ai khác. Nương nương thế nhưng thật là có ý này!”

Trình Lê biết hắn ta đang mong đợi điều gì, không tiếp lời, nói thẳng:

“Ngươi dám đến, có thể thấy gan không nhỏ.”

Agoura cười thẳng thắn: “Nương nương đã có ý gọi tiểu vương, dù là đao sơn chảo dầu, tiểu vương cũng phải đến xem.”

Trình Lê không cùng hắn vô nghĩa nữa, dao sắc chặt đay rối, đi thẳng vào vấn đề quan trọng.

“Ngươi coi trọng ta?”

Agoura lập tức ngây ngẩn, chợt bật cười, to gan lớn mật bước thêm một bước về phía trước: “Nương nương là ý gì?”

Trình Lê lùi về phía sau: “Ngươi đừng lại gần, nghe là được.”

Agoura ngoan ngoãn dừng bước, không tiến lên nữa, nhưng con ngươi càng trừng trừng nhìn chằm chằm Trình Lê, nửa phần không rời, giọng nói cực chậm: “Tiểu vương nguyện nghe kỹ càng.”

Trình Lê nói: “Ngươi nếu có thể đưa ta ra ngoài, ta có thể ở cùng ngươi ba tháng.”

Một giao dịch trắng trợn đến vậy!

Agoura nghe xong ánh mắt chợt biến, đồng tử giãn lớn: “Thật sao?”

Trình Lê không trả lờ ngay, Agoura suy nghĩ lại liền cảm thấy sự việc cổ quái, liền hỏi tiếp, mang theo vài phần nghi ngờ: “Nương nương muốn ra cung? Vì sao?”

Hắn ta không hiểu.

Ai cũng biết, Quý phi có thân phận như thế nào, cao quý đến mức nào!

Agoura cũng nhìn rất rõ ràng, Hoàng đế Trung Nguyên trẻ tuổi tuấn lãng, sinh ra vô cùng đẹp mã, trên đời này sợ là cũng không tìm được mấy nam tử tuấn mỹ như vậy. Nàng lại là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, cùng Hoàng đế Trung Nguyên có con, theo lý hẳn là tiền đồ vô lượng, khiến nữ tử dưới bầu trời này phải ghen tị đến phát điên. Hà cớ gì lại muốn rời cung, vứt bỏ tất cả những điều mà người khác cầu cũng không được?

Trình Lê biết hắn ta sẽ hỏi câu này, nói thẳng: “Ta hận hắn, hắn gi·ết người ta yêu, c**ng b*c ta sinh con cho hắn. Ta nhất định phải rời xa hắn.”

Agoura nghe xong càng thêm ngơ ngẩn, mãi mới thấm rõ được nguyên do.

Trình Lê chỉ nói một lời: “Ngươi chỉ cần nói dám hay không dám, hợp tác hay không là được.”

Người Yết Hồ thượng võ hiếu chiến. Agoura làm sao có thể không có gan làm càn? Đừng nói nàng chủ động hợp tác, nếu không phải lực lượng quá chênh lệch, quá kiêng kỵ Tiêu Hoài Huyền kia, Agoura còn muốn cướp nàng đi!

Năm ngày qua, hắn ta nhớ nàng đến mức nào?

Những nữ nhân khác một người cũng không làm hắn ta mất ngủ, ai cũng không lọt vào mắt!

Agoura khẽ cười thô khàn hai tiếng, khom người tiến thêm một bước về phía nàng, mang theo vài phần ngữ khí lấy lòng: “Cẩn tuân nương nương chi lệnh.”

Trình Lê theo bản năng lùi lại một bước, giọng nói hơi run, nhưng lại lập tức khôi phục thái độ bình thường: “Vậy thì ngày mai đúng giờ Tỵ (9-11 giờ sáng), ngươi cần tìm cách trước tiên đưa một bộ y phục tỳ nữ Yết Hồ đến Đông Cung. Hiện nay Đông Cung đã là phế viện, không người trông coi. Ngươi cầm y phục đưa đến Cẩm Phúc Uyển gần Huyền Đức Môn nhất, sau đó phái thị nữ đón ta ở Sơn Thủy Trì.”

Agoura nghe xong lần nữa cười hai tiếng, thân mình lại dò xét bước thêm một bước về phía nàng, mang theo vài phần ngữ khí lấy lòng: “Cẩn tuân nương nương chi lệnh.”

Trình Lê không nói chuyện với hắn nữa, càng không nhìn hắn ta, trực tiếp tách ra bước nhanh rời đi.

Agoura tay buông thõng đứng tại chỗ, chậm rãi thẳng lưng, lần thứ ba bật ra từng tràng cười khẽ.

Trình Lê lập tức đi tìm cung nữ hộ tống nàng ra ngoài đi tiện vừa rồi.

Trước sau nàng bất quá cùng Agoura nói chưa đến nửa khắc chung.

Tìm thấy cung nữ xong, nàng chỉ đơn giản qua loa lấy lệ vài câu, rồi bảo nàng ta cùng nàng trở về.

Khi nàng quay về, Agoura vẫn chưa về.

Trình Lê cẩn thận nhìn về phía Tiêu Hoài Huyền, lồng ng.ực không ngừng cuộn trào, rõ ràng tim đập nhanh hơntrước nhiều.

Nàng ngồi trở lại bên cạnh hắn, quan sát phản ứng của hắn, không cảm thấy hắn có gì bất thường, chậm rãi yên lòng.

Nửa canh giờ sau, yến hội tan.

Trình Lê lần nữa nhìn về phía nam nhân kia, ánh mắt nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn không nói một lời, nhưng lại cùng nàng đi đến tẩm cung của nàng.

Trình Lê đã dự liệu được. Tối nay dù hắn không chủ động đến, nàng cũng sẽ tìm cách câu hắn đến.

Bởi vì, nàng cần một thứ trên người hắn.

Đèn dầu lờ mờ ở đằng xa, trong phòng tắm vang lên từng đợt tiếng nước. Trình Lê cho lui tất cả cung nữ, tự mình gấp long bào mà hắn cởi ra. Bàn tay mềm mại của nàng chạm vào vài món đồ vật hắn vừa cởi xuống, lặng lẽ sờ vào lệnh bài của hắn.

Ngay khi nàng run rẩy tay, giấu kỹ vật đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân.

Tiêu Hoài Huyền ra rồi.

Ánh mắt Trình Lê lập tức chuyển về phía hắn.

Nhìn hắn mày mặt mỉm cười, vẫn là nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi đi về phía nàng: “Trẫm còn nhớ rõ, lần trước ngươi ngoan ngoãn như vậy, qua mấy ngày, liền chạy…”

Trình Lê lồng ng.ực “Phanh” một tiếng.

Hắn nói xong liền cười hai tiếng, cũng đã đến trước mặt nàng. Đôi bàn tay to lớn lập tức ôm lấy eo nàng, một phen đưa nàng lên giường, đè dưới thân. Đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng nàng.

Hơi thở Trình Lê sớm đã dồn dập, nhưng cũng không lảng tránh lời hắn nói.

“Ta nếu có thể chạy, vậy thật tốt… Không cần lo lắng, ch·ết trên giường… Cũng không cần hướng ngươi khuất phục…”

Giọng nàng rất mềm, rất ngọt, trong hốc mắt lấp lánh nước, trông vô cùng nhu nhược.

Tiêu Hoài Huyền rũ mắt liếc nàng, nghe xong liền khẽ cười, nhíu mày.

“Ồ? Là sợ Trẫm làm ch·ết ngươi à!”

“Ngươi yên tâm, Trẫm còn luyến tiếc lắm, làm sao nỡ, để một cô nương xinh đẹp, đáng yêu như vậy cứ thế mà ch·ết. Trẫm phải giữ lại từ từ hành hạ, ngươi nói có đúng không…”

Hắn vừa nói vừa cười khẽ, rút ra dải lụa bên hông nàng, siết chặt hai cổ tay nàng, chậm rãi trói đôi tay nàng lại với nhau, giơ lên qua đỉnh đầu nàng. Khuôn mặt tuấn tú tiến gần về phía khuôn mặt nàng đã sớm đỏ bừng: “Lê Lê sợ Trẫm như vậy sao? Trẫm có phải là kẻ nhân mô cẩu dạng? Trẫm làm cho ngươi không thoải mái? Rõ ràng khi Trẫm v**t v* ngươi, a, ngươi ra nước rất nhiều mà…”

Trình Lê không nghe lọt lời hắn nói, mặt nàng nóng bừng hơn, giống như con cua bị luộc chín, lập tức quay đầu đi.

“Ngươi, câm mồm, tránh ra…”

Trong hơi thở hắn có mùi rượu rất nồng, trong mắt cũng tràn đầy sự nghiền ngẫm. Sao có thể tránh ra? Hắn từ từ c.ởi quần áo nàng, chậm rãi kí.ch thích nụ hoa trên ngực. Trình Lê lập tức muốn khóc, cắn môi, yếu ớt mềm mại: “Ngươi, ngươi tránh ra…”

Nàng càng như thế, hắn càng cười, lại càng tấn công dồn dập tứ phía. Trình Lê nhắm chặt đôi mắt, siết chặt mười ngón tay trên giường, thậm chí còn co cả chân ngọc lại, nức nở thành tiếng.
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 47


Trình Lê bị hắn cợt nhả mà làm cho khóc hơn một canh giờ.

Hắn uống quá nhiều, chẳng qua là trên mặt nhìn không quá rõ ràng.

Một canh giờ sau, được thỏa mãn, hắn mới chịu buông tha. Nằm bên cạnh nàng, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ rất say.

Trình Lê trên người bị hắn làm cho đầy dấu vết. Dù mệt đến rã rời, nhưng vì trong lòng có việc, nàng vẫn chưa ngủ thiếp đi ngay. Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến nhòe nhoẹt, vẫn còn hơi thút thít, hai chân vô lực, cả người mềm nhũn như bông, chỉ có đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

Bởi vì việc của ngày mai.

Rất lâu sau nàng mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, nam nhân kia tỉnh dậy, chỉ vừa khẽ động đậy một chút, Trình Lê liền lập tức mở mắt, theo đó tỉnh lại, vừa lúc bắt gặp hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Hắn rũ mắt xuống, không có bộ dạng cười tủm tỉm như tối qua, nhưng sắc mặt cũng không quá trầm trọng. Khóe môi khẽ động, không nói chuyện với nàng, chậm rãi xuống giường.

Trình Lê theo đó đứng dậy, lại hầu hạ hắn rửa mặt mặc quần áo, vì khối lệnh bài kia.

Lòng nàng bồn chồn, cố ý phân tán sự chú ý của hắn, sợ hắn phát hiện lệnh bài đã biến mất, bèn mở miệng nói: “Thiếp thân nghe nói đứa trẻ tên Tông Nhi, Bệ hạ đặt hắn ở Triều Dương Cung nuôi dưỡng sao? Thiếp thân gần đây có thể gặp Tông Nhi không?”

Tiêu Hoài Huyền hai tay dang rộng, để nàng giúp hắn chỉnh sửa long bào, nhắm mắt lại, trông có vẻ hơi chưa tỉnh ngủ. Trình Lê dứt lời hắn liền mở to mắt, đối mặt với nàng, nhưng không nói một lời.

Trình Lê bởi vì trong lòng có quỷ nên thầm lo sợ. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói: “Để sau hãy nói.”

Tiếp đó hắn liền đi rồi, cả bữa sáng cũng không dùng. May mắn thay, tạm thời hắn chưa phát hiện lệnh bài đã mất.

Khoảnh khắc này, Trình Lê thầm may mắn hắn tối qua đã giày vò đủ rồi, cộng thêm uống rất nhiều rượu, dậy sớm nên hiển nhiên có chút mệt mỏi.

Trình Lê sau khi hắn đi rồi mới bình tĩnh lại một lát, cũng nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt. Mọi việc ổn thỏa, nàng lặng lẽ lấy khối lệnh bài bị nàng giấu ở Cẩm Hoa Cung ra, cất vào trong túi. Đợi đến đúng giờ Thìn (7-9 giờ sáng), nàng dẫn theo hai tên cung nữ rời Cẩm Hoa Cung, thẳng tiến đến Đông Cung.

Nàng không giải thích quá nhiều, dù sao nàng là Quý phi, chỉ nói đêm qua đã thưa chuyện với Bệ hạ rằng hôm nay phải về Đông Cung một chuyến, Bệ hạ đã ban lệnh bài.

Lời hai người nói trên giường, ai cũng không biết thật giả,cũng không thể hoài nghi, chỉ biết rốt cuộc lệnh bài là thật.

Không có lệnh bài, nàng không thể ra khỏi Kiến Phúc Môn, không thể đến Đông Cung.

Bước chân Trình Lê không chậm, chưa đầy ba mươi phút đã cùng cung nữ đến Kiến Phúc Môn.

Mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Lính canh nhìn thấy lệnh bài của Bệ hạ, lập tức khom người nhường đường. Trình Lê thuận lợi xuyên qua Huyền Đức Môn, đến Đông Cung.

Vào bên trong, nàng dẫn hai cung nữ thẳng đến Trọng Hoa Cung – tẩm cung cũ của nàng.

Dọc đường, hai cung nữ hiển nhiên đều rất tò mò, thỉnh thoảng hỏi nàng đến đây làm gì. Trình Lê hoàn toàn không nói nhiều, chỉ đơn giản nói là lấy vài thứ.

Đợi đến khi vào Trọng Hoa Cung, nàng đưa hai người đến một cái hầm thấp ở phía sau tẩm cung, vào phòng xong liền kêu cung nữ thắp đèn.

“Chính là nơi này. Ngày xưa ta cùng cung nữ cùng nhau ủ hoa lê xuân (một loại rượu). Hôm qua nnói chuyện với Bệ hạ thì nhớ ra, Bệ hạ nói muốn nếm thử. Vừa hay có hai vò, hai người các ngươi mỗi người dọn một vò đi.”

Nàng vừa nói vừa bảo hai người cầm đuốc xuống hầm, bản thân cũng làm ra bộ dạng muốn đi xuống.

Một trong hai cung nữ có chút chần chừ, nhưng chưa kịp nói gì, Trình Lê đã đi xuống trước.

Hai người lúc này mới theo xuống.

Bên trong không lớn, rất sạch sẽ, có mùi rượu thơm, đúng là cất không ít rượu.

Trình Lê lấy đèn, treo lên tường, giơ tay chỉ vào hai người: “Hai cái bình nhỏ nhất bên cạnh, tầng thứ ba bên trái.”

Nàng cố ý chỉ chỗ khá xa, khá khó lấy hai cái.

Hai cung nữ đáp lời, liền đi tới.

Trình Lê nhìn bóng dáng hai người, một mặt cố ý nói chuyện để phân tán sự chú ý của họ, một mặt lặng lẽ từ từ lùi về phía sau, chậm rãi lên thang. Hầm thấp không cao, chỉ hơn mười bậc thang.

Khi nàng lên đến trên cùng và bước ra ngoài, lập tức đóng sập cửa hầm lại. Tiếp đó không chút do dự, nàng lấy ra ổ khóa mang từ Cẩm Hoa Cung đến và khóa chặt cửa lại, mặc kệ bên trong hai cung nữ chợt phát hiện ra rồi lớn tiếng kêu gào, chạy đến đập cửa hầm.

“Nương nương, nương nương người muốn làm gì?”

“Nương nương, người mau mở cửa ra!”

“Nương nương!”

Trình Lê không nói một lời, xoay người chạy về phía Cẩm Phúc Uyển – nơi nàng đã dặn Agoura để quần áo.

Đến nơi, đẩy cửa chính vào, Trình Lê liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ y phục tỳ nữ Yết Hồ kia. Đóng cửa lại, nàng lập tức thay vào. Rồi sau đó ổn định lại, lòng bồn chồn không ngừng, đại khái phỏng đoán giờ giấc lúc này, e là cách giờ Tỵ (9-11 giờ sáng) nhiều nhất không quá mười lăm phút.

Tiêu Hoài Huyền sớm đã hạ triều, hẳn là đang ở thư phòng, hoặc là đang phê duyệt tấu chương xử lý chính vụ, hoặc là đang cùng một số đại thần thương nghị cơ mật sự vụ. Tóm lại hẳn là rất bận, sẽ không phát hiện lệnh bài mất đi, cũng không phát hiện nàng đã sắp chạy trốn!

Trình Lê nhắm chặt mắt, trong lòng thầm đếm. Khi cảm thấy thời gian đã gần đúng, nàng mở mắt đứng dậy, không có bất kỳ do dự nào, chạy ra khỏi Cẩm Phúc Uyển, tiếp đó chạy ra khỏi Đông Cung, thẳng tiến đến Sơn Thủy Trì.

Agoura vô cùng giữ chữ tín, hai lần hẹn đều đúng giờ không sai nửa phần. Từ xa, nàng liếc một cái liền nhìn thấy ba tỳ nữ Yết Hồ.

Trình Lê cùng họ hội ý với nhau.

Ba người hộ vệ nàng ở giữa. Không đến một lát, Agoura liền sải bước cùng vài tên tùy tùng xuất hiện. Ánh mắt hắn ta vừa đến đã dừng lại trên người Trình Lê, ý cười trên mặt rõ ràng không thể che giấu được, hắn ta cười hai tiếng, cưỡng chế sự vui sướng, dẫn người thuận lợi ra khỏi Trường Nhạc Môn, tiếp đó ra khỏi An Phúc Môn, rời khỏi Đại Minh Cung.

Xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.

Trình Lê được tỳ nữ Yết Hồ đỡ lên xe. Bên trong xe rất lớn, có một cái hòm gỗ lớn có khóa kim loại. Vốn là để đựng cống phẩm, lúc này mở ra, Trình Lê hiểu ý.

Agoura thấp giọng: “Ủy khuất nương nương rồi.”

Trình Lê không nói gì, được tỳ nữ đỡ vào, đắp nắp hòm lại. Tầm mắt tối đen, Trình Lê nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, nàng liền cảm thấy xe ngựa chuyển động, rồi chậm rãi chạy đi.

Khoảng ba mươi phút sau, Trình Lê nghe thấy tiếng động bên tai, ngược lại mở mắt, thấy ánh sáng.

Agoura đang ngồi đối diện nàng, khẽ cười, hơi nghiêng người về phía nàng, giọng lộ rõ sự quan tâm: “Nương nương cảm thấy thế nào? Có mệt không?”

Trình Lê không đáp, nhìn hắn ta nói: “Đưa ta đến Ca Vũ Phường, ở đó có một Vọng Nguyệt Lâu. Trước tiên cứ đặt ta ở đó, giữ lại mấy tỳ nữ cho ta là được. Ngươi cần phải trốn một thời gian, để tránh hiềm nghi). Tiêu Hoài Huyền rất nhanh sẽ tìm đến ngươi.”

Agoura nghe xong cười nặng nề vài tiếng, lần nữa tiến gần về phía nàng, dùng sức hít ngửi mùi hương trên người nàng.

“Tiểu vương hết thảy nghe theo nương nương sắp xếp. Nương nương thông tuệ chu đáo, lại biết suy nghĩ cho tiểu vương, tiểu vương yêu nương nương vô cùng. Ba tháng sao đủ? Cả đời mới được. Làm vương hậu của tiểu vương đi!”

Hắn ta vừa nói, bàn tay to liền đến sờ tay nàng.

Trình Lê quay đầu rụt tay về, bàn tay mềm mại, nõn nà kia như tơ lụa trượt khỏi tay Agoura.

Trình Lê vẻ mặt trở nên lạnh lùng, quay đầu lần nữa đối diện ánh mắt đối phương: “Ta khuyên ngươi mau chóng nói cho mã phu làm theo lời ta nói, đưa ta đến nơi đó rồi mau chóng đi tránh mặt một chút, suy nghĩ xem làm sao để qua loa lấy lệ với Tiêu Hoài Huyền. Hắn rất nhanh sẽ nghi ngờ đến ngươi. Đừng để đến cuối cùng, ngay cả mình ch·ết thế nào cũng không biết?”

Agoura nghe xong ngửa đầu cười lớn, không chút để bụng.

“Thứ nhất, sự việc không bị bại lộ, hắn không có chứng cứ chứng minh là tiểu vương làm.”

“Thứ hai, dù có cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám động đến tiểu vương một ngón tay.”

Trình Lê không nói nữa, cũng không nhìn hắn ta nữa.

Agoura lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới cười lớn, hướng ra ngoài nói.

Xe ngựa lập tức chạy về phía Ca Vũ Phường.

Trình Lê chậm rãi nắm chặt tay, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng mười lăm phút sau, xe đến nơi.

Trình Lê xuống xe trước, nói với nam nhân kia: “Ngươi đừng theo vào, các nàng đi cùng ta là được. Khi nào mọi việc ổn định rồi hãy đến đón ta. Đi nhanh đi…”

Agoura chỉ cười không nói, vẫn luôn nhìn nàng, cho đến khi nàng xuống xe, cùng ba nô tỳ vào Vọng Nguyệt Lâu rồi mới hạ màn xe, cho xe ngựa chuyển bánh.

Hắn ta dựa vào đó, phát ra từng tràng tiếng cười, tâm trạng rất tốt!

Trình Lê cùng ba tỳ nữ vào Vọng Nguyệt Lâu. Vừa vào, ánh mắt nàng liền rơi xuống mấy tiểu nhị đang chạy đi chạy lại trên đường. Gần giữa trưa, trong lầu khách nhân không ít, buôn bán tấp nập.

Hơn bốn tháng trước, khi ca ca nàng đến gặp nàng, từng để lại địa chỉ này cho nàng, nói cho nàng biết, trong quán có một tiểu nhị nữ giả nam trang, là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tên là Linh Diên, thân thủ lợi hại, có thể bảo hộ nàng an toàn.

Ánh mắt Trình Lê tìm kiếm hồi lâu cuối cùng rơi xuống một tiểu nhị đang nhảy nhót từ lầu hai chạy xuống.

Người đó vóc dáng rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm lòe loẹt, tóc hơi rối, đội mũ, đôi mắt sáng lấp lánh, trông cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Làn da trắng nõn hơn những người còn lại. Mở miệng nói chuyện cà lơ phất phơ, giọng nói thì là nam tử cũng được, là nữ tử giả giọng nam tử cũng được.

Trình Lê có một loại trực giác, nàng ấy chính là Linh Diên kia.

Vừa mới nhìn xong, xác định được người, vài tên tỳ nữ kia cũng đã đặt phòng khách cho nàng, đến bên cạnh nàng nhỏ giọng gọi: “Nương nương, đi thôi, lầu ba.”

Trình Lê đáp lời, cùng mấy người họ lên lầu. Nhưng khi đi đến bên cạnh tiểu nhị kia, nàng vỗ vỗ vai hắn, gọi hắn một tiếng.

“Tiểu nhị, lát nữa giúp ta nấu chút nước ấm, đưa lên lầu ba.”

Tiểu nhị kia đang ngậm một cọng cỏ trong miệng, đang ghi nhớ món ăn cho người khác. Nghe thấy nàng nói chuyện, nàng ấy quay đầu lại. Có lẽ vừa định chỉ người khác cho nàng, lại đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay Trình Lê quấn một khối thanh ngọc.

Con ngươi người đó đột biến, đối diện ánh mắt nàng.

Mọi việc chỉ diễn ra trong giây lát, chợt Trình Lê liền lướt qua nàng ấy mà đi.

Tiểu nhị ca giơ tay lau mặt, ngẩng đầu lại nhìn về phía bóng dáng Trình Lê. Rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, khẽ hít mũi.

Trình Lê vào phòng ngủ lầu ba.

Đó là một gian phòng thượng hạng, bên trong trang trí hoa mỹ, cái gì cần có đều có.

Nàng được đỡ đến giường nghỉ ngơi tạm.

Trình Lê ngồi xuống, các tỳ nữ ân cần hỏi han, hỏi nàng muốn ăn gì.

Trình Lê tùy tiện gọi mấy món, rồi bảo một trong số họ đi.

Nàng ở trong phòng yên lặng chờ, chờ tiểu nhị kia đến.

Về Agoura, lần này Trình Lê tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại sớm đã nghe danh.

Ngay từ ba năm trước đây, khi tiên đế còn tại vị, trong lần triều cống đó, nàng đã biết đến cái tên này. Lúc đó cũng chính là hắn ta đến.

Chuyện đó Trình Lê vẫn là nghe lén được.

Cha và ca ca nàng trò chuyện về người này, giữa những lời nói toàn là sự phẫn nộ, tất cả đều về những hành động tàn ác hắn ta đã phạm phải.

Nghe nói ba năm trước đây, hắn ta ở thượng kinh thành, đã làm ch·ết mấy cô nương nhà lành.

Trình Lê làm sao có thể thật sự ở cùng hắn ta ba tháng?

Một ngày, nàng cũng sẽ không theo tên này.

Hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta sẽ không có thời gian đến tìm nàng. Tiêu Hoài Huyền lập tức sẽ tìm đến hắn ta.

Làm sao để đối phó cho qua chuyện, làm sao để phủi sạch bản thân, thì xem bản lĩnh của hắn ta vậy.

Đang suy tư như vậy, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng của tiểu nhị kia.

“Mấy vị tỷ tỷ, nước ấm đến rồi…”
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 48


Trình Lê nghe xong liền nhìn về phía cửa, mím môi, theo bản năng giơ tay vén tóc.

Một trong số các tỳ nữ Yết Hồ trong phòng tiến đến mở cửa.

Thoáng chốc, tiểu nhị kia mặt mày hớn hở bước vào.

Tỳ nữ Yết Hồ nhận lấy chậu nước trên tay ‘hắn’, dùng tiếng Trung Nguyên không chuẩn nói với người này: “Đưa cho ta là được, ngươi ra ngoài đi.”

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười hì hì liên tục nói vâng, ánh mắt lại hướng về phía Trình Lê trên giường.

Trình Lê đối diện với ‘hắn’, lặng lẽ trao đổi ánh mắt một phen.

Tiểu nhị lặng lẽ đóng cửa, nhưng không đi ra ngoài, đột nhiên giơ tay đánh một cái vào gáy tỳ nữ Yết Hồ kia. Cùng lúc đó, một tay tiếp lấy chậu nước đang rơi khỏi tay nàng ta.

Tỳ nữ Yết Hồ khẽ rên một tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức ngã xỉu xuống.

Nước trong chậu chao đảo, tràn ra ngoài, đổ xuống mặt đất.

Trong chớp mắt, cùng lúc đó, một người tỳ nữ khác đang ở trước tủ lấy đồ nghe tiếng chợt quay đầu lại, đồng tử giãn lớn. Không đợi nàng ta kêu lên, tiểu nhị kia nhanh nhẹn vứt chậu nước trong tay xuống, hai ba bước đã vọt đến trước mặt đối phương, nâng bàn tay lên, đột nhiên cũng đánh một cái vào gáy nàng ra một cái.

Người này cũng như người trước, chậm rãi ngã xuống.

Trình Lê tim đã nhảy đến cổ họng, hơi thở dồn dập, vội vàn chạy tới.

“Ngươi là Linh Diên?”

Tiểu nhị biến trở lại giọng nữ, liên tục gật đầu: “Dực vương phi?”

Trình Lê không có cơ hội nhiều lời, nhìn hai người đang bị đánh ngất xỉu trong phòng, nói với Linh Diên: “Còn một người, đi gọi món ăn, e là sắp trở về rồi.”

Linh Diên hiểu ý, rất nhanh nhẹn, lập tức kéo hai người ngã xuống vào chỗ ẩn nấp trong phòng.

Trình Lê ở cửa giúp nàng ấy trông chừng động tĩnh.

Vừa làm xong những việc này, tiếng bước chân liền vang lên. Qua khe cửa, có người trên hành lang đang đi về phía phòng các nàng, chính là người tỳ nữ Yết Hồ còn lại kia. Trình Lê lập tức nhỏ giọng gọi Linh Diên.

“Đến rồi!”

Linh Diên bước nhanh đến bên cạnh cửa, quay lưng đứng sang một bên.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Trình Lê ở ngay cạnh cửa, nhưng tạm thời chưa mở ra, liếc nhìn Linh Diên, thấy nàng ấy gật đầu với mình, nàng lúc này mới kéo chốt cửa.

Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng, bị mở ra.

Tỳ nữ kia bước qua ngưỡng cửa tiến vào, thấy nương nương tự mình mở cửa cho mình, bèn hỏi: “Hai người họ đâu?”

Trình Lê nói: “Ở bên trong.”

Dứt lời, nàng liền đóng cửa phòng và cài chốt.

Tỳ nữ đi vào trong phòng hai bước, hoàn toàn không biết phía sau có người, mà bàn tay người đó đã vồ tới gáy nàng ta.

Cũng như hai người trước, Linh Diên vẫn là một cú đánh mạnh vào gáy.

Người đó liền ngất đi.

Linh Diên kéo nàng ta đến góc phòng nơi hai tỳ nữ kia đang nằm, bịt kín miệng rồi dùng dây thừng trói ba người lại với nhau.

Trình Lê vẫn luôn ở phía sau, đôi tay run rẩy không ngừng đưa đồ vật cho nàng ấy.

Mãi đến khi mọi việc hoàn tất, Linh Diên đứng lên, hai người mới bắt đầu nói chuyện.

“Vương phi làm sao lại chạy ra ngoài?”

Trình Lê nói ngắn gọn: “Ta lợi dụng Vương tử Yết Hồ, để hắn ta mang ta ra khỏi cung. Hiện nay hắn ta hẳn là đã trở về Tứ Phương Quán. Trong cung rất nhanh sẽ phát hiện ta mất tích, và cũng rất nhanh có thể thông qua môn tịch hôm nay để nghi ngờ Agoura. Tiêu Hoài Huyền khả năng cao sẽ tìm đến hắn ta trước tiên. Làm sao để chu toàn, làm sao để lấp l**m , liệu hắn ta có thể vượt qua cửa ải này hay không chúng ta khó mà biết được. Nếu vượt qua, người đến sẽ là hắn ta; nếu không qua được, chờ đợi chúng ta chính là Tiêu Hoài Huyền. Nơi đây không nên ở lâu, ngươi đi mua cho ta một bộ quần áo bình thường, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Có nơi nào an toàn để ở không?”

Trình Lê vừa nói đã cầm một túi tiền đồng đưa cho Linh Diên.

Linh Diên một mặt nhận lấy, một mặt đáp: “Có! Trong thành còn có đồng bạn, điện hạ đã an trí rồi, vẫn luôn tìm kiếm thời cơ cứu vương phi. Ta bây giờ liền đi sắm sửa quần áo cho người! Vương phi chớ sợ, cứ ở đây chờ ta!”

Trình Lê đáp lời: “Được.”

Linh Diên quay người liền ra cửa.

Trình Lê khẽ run tay cài chốt cửa, quay lưng dựa vào cửa, trong lòng kinh hãi, nghĩ về lời Linh Diên vừa nói.

Nàng ấy nói Tiêu Tri Nghiên đã an trí người trong thành, tức là, người giúp đỡ không chỉ có một mình Linh Diên.

Trước mắt nàng đã chạy trốn hơn nửa canh giờ.

Nàng không biết trong cung ai sẽ là người đầu tiên phát hiện nàng mất tích, có thể kéo dài bao lâu, hiện nay liệu đã bị bại lộ chưa?

Nàng một mình ở trong phòng, nơi này còn có ba tên tỳ nữ bị đánh ngất xỉu kia. Trình Lê rất sợ các nàng đột nhiên tỉnh lại, vô cùng bất an.

May mắn thay, khoảng ba mươi phút sau, Linh Diên liền quay trở lại.

“Vương phi…”

Trình Lê lập tức thay bộ quần áo tỳ nữ Yết Hồ ra. Rồi sau đó cùng Linh Diên khóa cửa phòng ngủ này, một trước một sau, lần lượt ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.

Nàng bảo Linh Diên thuê xe ngựa. Việc cấp bách trước tiên là nàng cần nhanh chóng thoát khỏi thượng kinh.

Nếu không, một khi bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sự việc bại lộ, Tiêu Hoài Huyền sẽ lập tức phong thành! Lấp kín đường trốn của nàng!

May mắn thay mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa thuận lợi qua khỏi cửa thành, chạy như bay đi…

Đại Minh Cung, Bích Tiêu Điện

Tiêu Hoài Huyền hạ triều xong liền vẫn luôn ở thư phòng xử lý chính vụ.

Khi thức dậy vào buổi sáng, hắn thực sự chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng đi ra ngoài hóng gió một chút liền minh mẫn trở lại.

Gần đây chính vụ trong triều và ngoài triều rất nặng nề, các pháp quy mới ban bố, công trình thủy lợi phương nam, sổ sách thuế má các nơi, cứu trợ thiên tai phương bắc, cung ứng binh khí lương thảo trong quân, còn một núi những việc cơ mật cần phải thảo luận với mấy vị đại thần nữa..

Mọi việc kết thúc thì đã gần giữa trưa. Hắn khẽ động ngón tay, bảo vài tên thân tín lui xuống.

Hắn dựa trên long ỷ , con ngươi khẽ híp, ngón tay nhẹ điểm trên ngọc án. Lúc nhàn rỗi như thế này, hắn lại nhớ đến nữ nhân kia.

Nàng không mấy thích hợp.

Nếu nàng cứ thế mà khuất phục, thì thật là tốt. Nhưng Tiêu Hoài Huyền cảm thấy nàng không thật lòng. Cũng lúc này hắn nhớ đến lời nàng nói với hắn vào buổi sáng, rằng muốn thăm hài tử.

Suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài của Tiêu Hoài Huyền điểm càng lúc càng chậm, chợt dừng lại, hắn gọi Trương Minh Hiền.

Trương Minh Hiền đang ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh lập tức bước vào.

“Nô tài có mặt.”

Tiêu Hoài Huyền trầm giọng hỏi: “Tông Nhi buổi sáng thế nào?”

Trương Minh Hiền đã đi xem từ sớm. Mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều y nhất định sẽ tự mình đến Triều Dương Cung nhìn tiểu hoàng tử, bởi vì Bệ hạ đôi khi sẽ hỏi thăm đột xuất.

Trương Minh Hiền cười mỉm mà trả lời: “Tiểu hoàng tử mọi việc đều tốt, buổi sáng chơi gần nửa canh giờ, ma ma nói rất hăng hái.”

Hiện nay tiểu hoàng tử có hai bà vú và sáu ma ma chăm sóc.

Tiêu Hoài Huyền nghe xong cúi đầu muốn đứng dậy, vừa định bảo Trương Minh Hiền đi Cẩm Hoa Cung truyền Trình Lê, con ngươi đột nhiên dừng lại ở bên hông mình.

Mắt hắn khẽ nâng lên, sắc mặt chợt biến đổi, bởi vì bên hông hắn thiếu một thứ, đó là lệnh bài tùy thân.

Gần đây Tiêu Hoài Huyền vẫn luôn mang lệnh bài theo người, hắn xác định đeo vào.

Mà tối qua hắn uống quá nhiều, sau đó ngủ lại ở Cẩm Hoa Cung.

Quần áo là Trình Lê giúp hắn cởi, buổi sáng, cũng là Trình Lê hầu hạ hắn mặc vào.

Đồ vật của hắn cũng không ai dám chạm vào, càng không ai dám lấy đi. Không đợi hắn nghĩ thêm, trong đầu đột nhiên hiện lên điều gì đó.

Tiêu Hoài Huyền lập tức đứng dậy, không nói một lời, sắc mặt cực kỳ trầm trọng, cũng không dặn dò Trương Minh Hiền gì nữa. Chân dài bước đi, cất bước thẳng đến cửa điện, sau khi ra ngoài, thẳng tiến đến Cẩm Hoa Cung.

Trương Minh Hiền run rẩy tâm thần đi theo.

Không bao lâu, Tiêu Hoài Huyền đến nơi.

Hắn vừa bước vào, liền thấy các cung nữ trong phòng có chút hoảng loạn, nhìn thấy người đến, tất cả lập tức quỳ xuống.

Tiêu Hoài Huyền lạnh giọng hỏi: “Quý phi đâu?”

Một trong số đó ngẩng đầu lên: “Hồi Bệ hạ, Quý phi nương nương sáng nay giờ Thìn đã đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về ạ.”

Con ngươi Tiêu Hoài Huyền khẽ động, dừng lại trên mặt cung nữ đang nói chuyện kia.

“Giờ Thìn?”

Giờ Thìn cách lúc này đã gần hai canh giờ.

Cung nữ đáp lời: “Dạ, là giờ Thìn ạ.”

Tiêu Hoài Huyền hỏi tiếp: “Đi đâu?”

Cung nữ đáp: “Nô tỳ không biết ạ, nương nương chỉ dẫn theo hai cung nữ ra ngoài, chúng nô tỳ muốn đi theo cùng đi, nương nương không đồng ý, nói không cần nhiều người như vậy. Nương nương đã khăng khăng, nô tỳ cũng không dám không tuân theo.”

Tiêu Hoài Huyền không hỏi lại, cũng tạm thời không phái mọi người đi ra ngoài tìm, trực tiếp gọi Trương Minh Hiền, giọng nói lạnh lẽo như băng.

“Đi Kiến Phúc Môn, hỏi nương nương có từng đi ra ngoài không?”

Trương Minh Hiền khó hiểu. Kiến Phúc Môn là cánh cổng lớn giữa hậu cung và tiền triều. Nương nương không được Bệ hạ chấp thuận, không thể ra khỏi Kiến Phúc Môn. Nhưng y tự nhiên không hỏi nhiều, vâng lời, nhanh chóng hành động.

Khoảng mười lăm phút sau, Trương Minh Hiền sắc mặt tái nhợt, sốt ruột vội vàng trở về, toàn thân mồ hôi lạnh, vừa vào liền khom người xuống, báo cáo với Tiêu Hoài Huyền: “Bệ hạ, lính canh Kiến Phúc Môn nói, nương nương giờ Thìn cầm lệnh bài của Bệ hạ đi ra ngoài, nói muốn đi Đông Cung một chuyến…”

Quả nhiên là nàng!

Tiêu Hoài Huyền nắm chặt tay, đôi con ngươi đen nhánh lập tức biến đổi, cắn chặt răng, tiếp đó không nói một lời, xoay người liền bước đi, thẳng tiến đến Đông Cung.

Đến nơi, Vũ Lâm Vệ đi đầu, rất nhanh liền có hồi bẩm.

“Bệ hạ, trong hầm sau phòng Trọng Hoa Cung có người gõ cửa kêu cứu.”

Tiêu Hoài Huyền đi thẳng tới.

Khi hắn đến, hầm đã được mở ra, hai cung nữ kia cũng được đưa ra ngoài.

Một người trong số đó cầm lệnh bài của hắn.

Nhìn thấy Tiêu Hoài Huyền, hai người hai chân run rẩy càng thêm dữ dội, lần lượt quỳ xuống.

Trương Minh Hiền lập tức tiến lên nhận lấy, trả lại cho Tiêu Hoài Huyền.

Tiêu Hoài Huyền giọng nói tàn nhẫn, chỉ một chữ: “Nói!”

“Dạ, dạ.”

Hai cung nữ mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống, đứt quãng ngươi một lời ta một lời mà kể lại tất cả sự việc đã trải qua.

Vừa mới nói xong, Vũ Lâm Vệ tới báo, gần Cẩm Phúc Uyển có dấu vết, phát hiện một bộ y phục trong một căn phòng trống.

Binh lính mang bộ y phục đó lên, Tiêu Hoài Huyền rũ mắt xuống, rõ ràng chính là quần áo của nữ nhân kia!

Người đó thế nhưng to gan lớn mật đến mức này, lại dám bỏ trốn, mà còn thành công!

Nếu nàng chỉ có một mình sao có thể thành công?

Nàng, có đồng lõa!

Ai, ai dám hiệp trợ nàng trốn đi!

“Lập tức đi tra cho môn tịch cho Trẫm Trẫm xem hôm nay trong cung, trước giờ Thìn, có ai đã xuất nhập!”

“Ngoài ra, truyền lệnh Kim Ngô Vệ đại tướng quân Tần Túc, tức khắc phong tỏa cửa thành!”

Binh lính lĩnh mệnh lập tức đi.

Không bao lâu, mười một vị thủ vệ thống lĩnh cửa thành đều mang môn tịch chạy đến, đem danh sách tất cả các vị đại thần vào cung hôm nay, tất cả chi tiết rõ ràng đều bẩm báo ra.

Vương tử Yết Hồ Agoura có hiềm nghi lớn nhất!

Không cần phải tra thêm gì nữa, lửa giận trong lòng Tiêu Hoài Huyền bốc lên.

Hắn nhớ rất rõ ràng, ngày yến hội hai người đó từng lần lượt đi ra ngoài.

Đến lúc này, tất cả những điểm không mấy thích hợp đều được giải đáp.

Nàng đột nhiên khuất phục, rồi lại nhắc đến yến tiệc phiên bang triều cống, đòi đi xem cảnh náo nhiệt.

Là muốn gài bẫy hắn để hắn mang nàng tham dự yến hội.

Nguyên lai là đã sớm có tâm tư và đối sách, tìm cách liên hệ với Agoura kia.

Một tên man nhân ngoại bang!

Nàng thế mà không tiếc thông đồng với một tên man nhân ngoại bang, cũng muốn rời xa hắn!

Tiêu Hoài Huyền nắm chặt tay, rồi sau đó cất bước, mang binh, tự mình ra cung, thẳng tiến đến Tứ Phương Quán!
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 49


Agoura tâm tình cực tốt. Vừa đến Tứ Phương Quán liền sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành trở về Yết Hồ vào hôm sau.

Hắn ta một chút cũng không sợ Tiêu Hoài Huyền kia.

Chỉ cần không ngay trước mặt hắn tra được tung tích của vị quý phi kia, hắn ta sẽ không thừa nhận là mình làm.

Tiêu Hoài Huyền cũng không có chứng cứ chứng minh là hắn ta đã mang người kia đi.

Dân Yết Hồ nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, đương nhiên hắn ta cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi!

Huống chi hắn là Vương tử Yết Hồ, đến đây triều cống, là khách quý. Tiêu Hoài Huyền không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói là Agoura hắn làm!

Tiêu Hoài Huyền ấy, ngay cả một đầu ngón tay hắn ta cũng sẽ không dám động đến!

Cuối cùng, mỹ nhân kia sẽ là của Agoura hắn!

Thần tiên tới cũng không thay đổi được!

Chỉ là khi trở về Tứ Phương Quán, Agoura mới chợt nghĩ: Đặt nàng ở khách đ**m kia e là không quá an toàn, hắn ta hẳn là nên giấu nàng đi. Vạn nhất nàng chạy thì sao?

Vừa nãy, hắn ta bị nàng mê hoặc đến mơ hồ.

Nhưng nghĩ lại, nàng chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, hắn ta lo lắng thừa rồi. Có ba tên tỳ nữ kia trông chừng là đủ rồi.

Dù vậy, để đề phòng vạn nhất, Agoura cũng gọi người đến kiểm tra một chút , khó khăn lắm mới có được người, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào!

Khi thủ hạ vừa đứng trước mặt hắn ta, còn chưa kịp phân phó, đột nhiên có người vội vàng tới báo.

“Vương tử, Hoàng đế Trung Nguyên tới!”

Agoura lòng hơi kinh hãi, không ngờ lại nhanh đến vậy.

Lúc này, cách thời điểm hắn ta đưa mỹ nhân kia ra khỏi cung mới hơn một canh giờ.

Agoura ra vẻ trấn tĩnh , hạ giọng nói, bảo thủ hạ vừa gọi tới lui xuống.

Hắn ta sửa sang quần áo, rồi đi ra ngoài.

Trước mắt, trong Tứ Phương Quán, năm ngoại bang chỉ còn Yết Hồ, Ô Hoàn và Thổ Phiên ba phương chưa rời đi. Hai nước kia đã khởi hành vào buổi sáng.

Đến đây hơn nửa tháng có thừa, công việc của Tứ Phương Quán đều do Hồng Lư Tự phụ trách. Nói cách khác, vương tử ngoại bang và sứ giả ở đây cao nhất chỉ từng gặp Hồng Lư Tự khanh, làm sao có thể nhìn thấy Hoàng đế đích thân đến!

Ba bên sau khi nhận được tin tức đều ra đón. Vừa mới đi ra khỏi đại môn của nơi phân quán liền vừa vặn nhìn thấy đế vương kia.

Không chỉ vậy, còn có binh lính phía sau hắn.

Vũ Lâm Quân bước chân rậm rạp, trong chớp mắt đã vây kín nơi đây.

Ba người vừa ra và thủ hạ đều ngẩn ra, đặc biệt là hai bên còn lại.

Sứ giả Ô Hoàn kia cung kính vừa định mở miệng dò hỏi, nhưng thấy đế vương kia không ngừng bước chân, lại thẳng tiến đến phía Bắc Địch Quán.

Sứ giả Ô Hoàn và vương tử Thổ Phiên nhìn nhau một cái, cũng liền hiểu rõ, đây không phải là đến tìm hai người bọn họ.

Agoura đứng đó, trơ mắt nhìn Tiêu Hoài Huyền thõng tay đi ngang qua hắn ta, bước vào Bắc Địch Quán nơi Yết Hồ tạm cư.

Ánh mắt hắn ta khẽ dao động, nhưng trên mặt hay trong lòng đều không hề sợ hãi. Hắn ta đã sớm nghĩ kỹ làm sao để lấp l**m. Đợi đến khi Tiêu Hoài Huyền cùng tất cả người của hắn đã vào trong, Agoura cũng liền xoay người, cùng thủ hạ cũng đi theo vào.

Sứ giả Ô Hoàn và vương tử Thổ Phiên đều xoay người cùng thủ hạ nhà mình dùng ngôn ngữ dị tộc nói gì đó. Khi nói xong lại lần nữa đối mặt nhau, rồi dùng tiếng Trung Nguyên giao lưu, đều tỏ vẻ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc hai bên đứng đó nói chuyện, hoàn toàn không phòng bị, đột nhiên nghe thấy trong Bắc Địch Quán truyền đến một tiếng kêu thảm thiết xé tâm.

“A——!!”

Giọng nói thô khàn, thê lương đến cực điểm, chính là Agoura phát ra!

Trong phòng của Bắc Địch Quán.

Tiếng kêu thảm thiết kia chợt cắt ngang chân trời, cao vút, bén nhọn, xé rách dây thanh!

Trong phòng, vài tên người Yết Hồ bị phục kích, toàn thân run rẩy bần bật.

Trên bàn, đầu Agoura bị gắt gao ấn xuống. Trước mặt hắn ta, một bàn tay, năm ngón tay máu tươi đầm đìa, bị cưỡng ép chặt đứt. Chỗ ngón tay bị chặt như suối phun trào máu tươi, vết máu đỏ thẫm rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt hắn ta sớm đã trắng bệch, không còn chút huyết sắc, hai mắt trợn trừng cực đại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và khó có thể tin. Cảnh tượn này là điều hắn ta đến cuối đời cũng không dự đoán được.

Kẻ đang gắt gao ấn đầu, đè toàn bộ thân mình hắn ta xuống, vừa vào đã không nói một lời liền trực tiếp rút đao chém đứt năm ngón tay của mình, trên người vẫn còn khoác long bào huyền sắc kim văn. Hắn gác một chân lên một cái ghế, tùy tay ném con dao nhỏ vừa chặt tay đối phương xuống, túm lấy tóc hắn ta, nâng đầu tên này lên thật cao, rồi lại hung hăng ném xuống, gõ vào mặt bàn mấy cái. Hắn nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo như băng, lời nói bật ra nghe rõ tiếng ken két:

“Ở đâu? Trẫm hỏi ngươi, người ở đâu?!”

Môi Agoura không chịu khống chế mà run rẩy kịch liệt, muốn phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể từ trong cổ họng bật ra vài tiếng nức nở mơ hồ không rõ. Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra trên trán, theo thái dương, lăn xuống sườn mặt, trong chớp mắt liền làm ướt đẫm quần áo hắn ta.

Hắn ta ngay cả cơ hội giảo biện cũng không có.

Hắn ta còn đang suy nghĩ làm sao để che đậy, làm sao để giải thích, nhưng nam nhân kia căn bản không cho hắn ta cơ hội, ngay cả hỏi cũng không hỏi.

Hắn nửa phần kiên nhẫn cũng không có, ngược lại liền xách vạt áo đối phương lên, một phen ném thẳng hắn ta xuống đất, giày ủng dẫm lên mặt, cổ hắn, ác độc tàn nhẫn mà nghiền mạnh!

“Ở đâu?”

Khóe mắt Agoura muốn nứt ra, ngũ quan gần như xô vào nhau, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, co giật. Giọng nói cuối cùng là sau một lúc lâu mới phát ra tiếng khàn khàn và yếu ớt: “Ca Vũ Phường, Vọng Nguyệt Lâu…”

Mãi đến khi hắn ta đáp lời, nam nhân kia mới dời chân đi, hướng về phía thủ hạ trầm giọng lạnh lùng nói: “Chặt đầu hắn xuống, băm thành thịt vụn cho chó ăn!”

Nói xong, xoay người liền đi.

Agoura trong mắt đầy tơ máu, đồng tử kịch liệt co rút lại, dùng chút sức lực còn lại nhanh chóng bò dậy, hèn mọn như bụi bặm, quỳ rạp trên mặt đất, tê thanh kiệt lực mà xin tha: “Bệ hạ tha cho ta… Bệ hạ… Là nàng tìm tới ta… Nàng nói nàng hận Bệ hạ… Nói Bệ hạ gi·ết người nàng yêu… Cùng ta đạt thành giao dịch, bảo ta mang nàng đi… Nàng nói chỉ cần ta có thể mang nàng đi ra ngoài, liền… liền ở cùng ta ba tháng… Ta không chạm vào nàng, ta không chạm vào nàng… Ta ngay cả một sợi tóc của nàng cũng chưa chạm qua… Ta nhất thời hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh, thấy sắc nổi lòng tham, làm chuyện sai lầm, bây giờ biết sai rồi… Bệ hạ… Bệ hạ tha cho ta đi… Bệ hạ gi·ết ta không khác gì dẫn đến chiến tranh…

… Dù sao bất quá cũng chỉ là một nữ nhân… Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cầu Bệ hạ khai ân… Bệ hạ tha cho ta đi…”

Tiêu Hoài Huyền khó được mà lại hạ tâm kiên nhẫn lắng nghe đối phương biện giải.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong, đôi con ngươi kia rõ ràng càng tối sầm đi, hắn phát ra tiếng cười khẽ, trên mặt lại không thấy nửa điểm vui vẻ, chợt nghiêng đầu quay lại nhìn, rũ mắt về phía kẻ đang bò như chó dưới chân hắn cầu xin, chậm rãi mở miệng.

“Tốt thật đấy, vậy thì cứ giữ lại mạng hắn ta trước. Đợi đến khi bắt nàng về, băm nát ngay trước mặt nàng!”

Nói xong, hắn cất bước ra cửa, bỏ lại tiếng Agoura nghẹn ngào kêu gào.

Ba mươi phút sau, Ca Vũ Phường một mảnh tĩnh lặng, bị Vũ Lâm Quân trước sau vây quanh, chật như nêm cối.

Người trên đường rất nhanh bị xua đuổi sạch sẽ, cửa tiệm lân cận đóng cửa then cài.

Không đến một lát, ngọc lộ của đế vương đến, dừng lại trước Vọng Nguyệt Lâu.

Tiêu Hoài Huyền xuống xe ngựa, tự mình đi vào, thẳng đến lầu ba. Đợi đến nơi, hắn nâng chân dài, lập tức liền đá văng cánh cửa phòng.

Tuy nhiên, bên trong lại không có một bóng người.

Ánh mắt nam nhân chợt biến.

Tiểu nhị và lão bản sớm đã đi theo lên.

Không đợi Tiêu Hoài Huyền mở miệng đặt câu hỏi, hai người đều quỳ xuống, cúi đầu, không dám nhìn thẳng thiên nhan. Tiểu nhị run rẩy khẽ mở miệng: “… Tiểu nhân tiếp đãi khách nhân trong phòng này. Phòng này vốn có bốn nữ tử Yết Hồ. Trong đó một người sau khi vào đã xuống lầu gọi món ăn. Nhưng khi tiểu nhân mang đồ ăn nóng hổi lên, gõ cửa nửa ngày, lại không có ai trả lời. Cửa phòng khóa trái, tiểu nhân đợi một lát liền lại mang đồ ăn xuống, nghĩ khách nhân có thể đã ra ngoài mua đồ vật…”

Lời nói vừa dứt, tiếng của Vũ Lâm Vệ đi vào xem xét nhà ở đột nhiên truyền đến: “Bệ hạ!”

Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền liền nhìn về phía y.

Người đó xoay hướng cái tủ đang mở ra, để Hoàng đế có thể nhìn thấy.

Bên trong là gì?

Là ba tỳ nữ Yết Hồ đang bị trói!

Tiêu Hoài Huyền cắn răng, lạnh giọng hỏi tiểu nhị kia: “Ngươi đưa cơm lên lúc nào?”

Tiểu nhị đại khái tính toán, trả lời: “Hồi Bệ hạ, đại khái là hai canh giờ trước.”

Vậy là người đã chạy rồi!

Kết hợp môn tịch ghi Agoura rời Đại Minh Cung lúc nào cùng lời nói của tiểu nhị này.

Người đã chạy ít nhất hai canh giờ. Nếu đi xe ngựa, rất có khả năng đã ra khỏi Thượng Kinh! Chắc là đến vùng lân cận ngoại thành!

Tiêu Hoài Huyền tức khắc hạ lệnh: “Truyền lệnh, phong tỏa kinh đô và tất cả con đường ở vùng lân cận! Họa bức họa nàng, điều một vạn binh, lật từng tấc đất tìm ra cho Trẫm!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back