Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
435,665
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOzETCgxDW5IkDVcaaMfmptS3jLHBpCxU_C6sYkSUg9N29sn-DkiZhS52zrZmv8h5KiYTYCWIrYCcjXleNLc-aj6ktZq4ckfL5jIN3A2BS1VjkGJDqERT3BGIHntv_qmaerwUiMi6E_DNqSYr58Ez3z=w215-h322-s-no-gm

Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Tác giả: Vu Sơn Dao
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi thành thất thủ, ta cùng Công chúa bị bắt đi.



Phu quân ta dẫn binh tới ứng cứu, trong tay hắn là thê tử của thủ lĩnh phản quân, hắn cất giọng trầm lạnh:



"Lấy thê tử của ngươi, đổi lấy thê tử của ta.”



Phản quân chấp thuận.



Ta ôm một tia hy vọng, ngỡ rằng hắn sẽ bước đến bên ta. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ta lại trông thấy hắn từng bước, từng bước đi về phía… Công chúa.​
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 1: Chương 1



Tạ Hoài Lăng lướt ngang qua ta.

Hắn cách ta rất gần, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn—một hương thơm ấm áp, tựa như hơi thở mùa xuân giữa trời tuyết lạnh.

Đó là loại hương ta vẫn thường dùng. Sau khi thành thân, hắn quấn quýt đòi ta điều chế riêng một hộp hương cho hắn, nói rằng nếu mỗi ngày đều dùng cùng một mùi hương với ta, thì tựa như ta lúc nào cũng ở bên hắn.

Tạ Hoài Lăng có một đôi mắt đào hoa. Khi nói lời ấy, hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước, như thể trong lòng hắn chỉ có ta, yêu ta đến tận xương tủy.

Nhưng giờ khắc này…

Hắn lướt qua tà váy ta mà không hề liếc nhìn, ánh mắt chẳng hề xao động.

Không cam lòng, ta phát ra hai tiếng ú ớ.

Tên phản quân canh giữ bên cạnh lập tức đẩy ta về sau: "Đừng cử động!"

Tạ Hoài Lăng thoáng khựng lại.

Nhưng hắn không quay đầu. Ngược lại, hắn sải bước đến trước mặt Công chúa, tháo mảnh giẻ trong miệng nàng, dùng đao cắt đứt dây trói.

Giữa tiếng nức nở khe khẽ, hắn bế nàng lên bằng cả hai tay.

Ta giãy giụa điên cuồng, thậm chí còn cố đá hắn khi hắn bước ngang qua ta.

Đáng tiếc… chân ta ngắn hơn hắn ba tấc.

Cuối cùng, Tạ Hoài Lăng dừng bước.

Hắn khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp mà tha thiết:

"Công chúa, thần cũng muốn cứu người, nhưng bọn họ chỉ chịu thả một người."

Hắn quay đầu nhìn ta, hàng mi đen nhánh tựa cánh quạ khẽ rung động, trong mắt là nỗi đau xót chân thành:

"Thần… không thể không có thê tử của thần. Xin Công chúa thứ tội."

Nếu miệng ta không bị nhét giẻ rách…

Ta nhất định sẽ dùng những lời cay nghiệt nhất để vạch trần lời dối trá của hắn.

Nhưng ta không thể.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dứt khoát quay người, từng bước rời đi.

Hắn không ngoảnh lại.

Chỉ có Triệu Lan Nhược đang nằm trong lòng hắn, bám lấy cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn mà ngoảnh nhìn ta.

Một lát sau, nàng ta mấp máy môi.

Dù không phát ra tiếng, ta vẫn đọc được lời nàng ta nói.

"Huy Âm, lần này ta thắng ngươi rồi."



Ta bị nhét vào xe ngựa.

Cùng với ta là vị phu nhân bị Tạ Hoài Lăng bắt đến để trao đổi lấy Triệu Lan Nhược.

Vị Thẩm phu nhân này có lòng trắc ẩn, thấy ta giãy giụa dữ dội bèn dịu giọng khuyên nhủ:

"Công chúa bị nhét giẻ vào miệng, hẳn là rất khó chịu. Để ta giúp người lấy nó ra. Chỉ mong người đừng lớn tiếng kêu la, có được không?"

Ta khẽ gật đầu.

Thẩm phu nhân cúi người lại gần, cẩn thận lấy mảnh giẻ trong miệng ta ra.

"Ta không phải Công chúa." Ta lập tức lên tiếng.

Thẩm phu nhân thoáng sững sờ.

"Ta là thê tử của Tạ Hoài Lăng."

Bà ta giật mình ngộ ra: "Người hắn mang đi mới là..."

Ta ngửa đầu, cố nén nước mắt.

"Người hắn mang đi mới là Thanh Hà Công chúa. Còn ta, chẳng qua chỉ là một con cờ bỏ đi, không còn giá trị."

Thẩm phu nhân không hoàn toàn tin lời ta.

Nhưng nhìn sắc mặt ta tái nhợt, trong mắt bà ta dần dần hiện lên vài phần thương hại:

"Ta không thể chỉ nghe từ một phía mà tin ngay. Nhưng mấy ngày nữa, có một cố nhân của Thanh Hà Công chúa cũng sẽ đến Ung Thành. Nếu cô nương thực sự không phải Công chúa, ta sẽ thỉnh chủ quân cho cô thêm chút tự do."

"Chỉ là, trước khi làm rõ mọi chuyện, e rằng cô phải chịu chút ủy khuất rồi."

Có lẽ vì Thẩm phu nhân đã cầu xin giúp ta, nên ta bị giam vào một gian phòng ngủ tương đối sạch sẽ.

Ta phải chờ cố nhân của Triệu Lan Nhược đến nhận diện.

Người canh giữ ta là một thiếu nữ trạc tuổi ta, tên Mạch Đông.

Tính tình nàng ta rất hoạt bát, cảm giác có thể một đ.ấ.m đánh c.h.ế.t cả một con trâu.

Nàng ta đối với ta tràn đầy địch ý.

Ta nói với nàng ta rằng ta không phải Thanh Hà Công chúa.

Nhưng nàng ta vừa nghe được mấy chữ đã lập tức bịt tai, lớn tiếng hét:

"Ngươi đừng nói chuyện với ta! Chủ công bảo rằng ta đầu óc đơn giản, dễ bị đám quý tộc xảo trá các ngươi lừa gạt!"

Được thôi.

Ta ngậm miệng, lặng lẽ chờ người nọ đến.

Sáng sớm ngày thứ ba, Mạch Đông cài một đóa hoa lên tóc, ngượng ngùng nói với ta:

"Tiểu Tướng quân sắp tới rồi!"

Lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, cơn gió lùa theo bóng người bước vào, cuốn lấy tà áo trắng như tuyết của hắn.

Trời đất bỗng lặng đi.

Hắn lặng lẽ nhìn ta.

"Huy Âm."

Ta không biết vì sao…

Một người mà sáu năm qua chưa từng gặp lại, hắn vừa cất giọng gọi lấy tên ta.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi kiên cường ta gắng gượng kể từ khi bị bắt đi, đều sụp đổ tan tành.

Ta sinh ra trong gia tộc Lư thị ở Phạm Dương, phụ thân ta từng giữ chức Tam công.

Năm ta bảy tuổi, Hoàng hậu chọn ta tiến cung làm bạn đọc của Công chúa Triệu Lan Nhược.

Ba năm đầu vào cung, ta và Triệu Lan Nhược như hình với bóng, tình cảm vô cùng thân thiết.

Nhưng không biết từ lúc nào, nàng ấy dần dần nảy sinh địch ý với ta.

Có lẽ là vì Hoàng hậu từng khen chữ ta mang phong thái của bậc tài nữ.

Cũng có lẽ vì cùng một bài văn, ta có thể xem qua liền nhớ, còn nàng ấy phải thức đến tận đêm khuya mới thuộc được.

Ta không muốn trở nên xa cách với nàng ấy, nên dần học cách thu liễm tài năng.

Mãi đến lúc đó, nàng mới lại thân thiết với ta như thuở ban đầu.

Nhưng chữ nghĩa có thể giấu, còn tâm tư ái mộ, dù không thốt nên lời, cũng khó tránh khỏi lộ ra từ ánh mắt.

Triệu Lan Nhược rất nhanh phát hiện—ta và nàng ấy cùng thích một người.

Chính là bạn đọc của Thái tử điện hạ—Giang Tuyết Hạc.
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 2: Chương 2



Nàng lập tức đoạn tuyệt với ta một lần nữa, dù ta từng đề nghị rằng, cả hai có thể công bằng mà tranh giành.

Triệu Lan Nhược không chịu, chỉ nghiêng mắt nhìn ta, lạnh lùng cười:

“Ngươi quên rồi sao? Ta là Công chúa. Ngươi cũng xứng tranh với ta?"

Nàng trực tiếp cầu xin bệ hạ ban hôn.

Bệ hạ đồng ý, nhưng Giang Tuyết Hạc lại quỳ suốt một đêm ngoài điện Tử Thần.

Hắn nói, hắn đã có người trong lòng, cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.

Bệ hạ vốn không phải người nhân từ.

Ngài từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng phán:

“Hoặc thuận theo hôn sự, hoặc kháng chỉ."

Mà kháng chỉ chính là tội tru di cửu tộc.

Ta cầm đèn đứng dưới chân tường cung, đợi được một Giang Tuyết Hạc thất hồn lạc phách trở ra.

Thiếu niên khoác áo choàng đen, khuôn mặt tái nhợt như tuyết.

Thế nhưng câu đầu tiên hắn nói với ta lại là:

“Huy Âm, có lạnh không?"

Ta nghĩ, ta không cần hỏi hắn người trong lòng hắn là ai nữa rồi.

Ngọn cung đăng bị gió thổi lay động chao đảo, ta ngậm nước mắt, nhét cán đèn vào tay hắn, khẽ cười:

“Không lạnh. Tuyết lớn, công tử đi đường cẩn thận."

Triệu Lan Nhược cuối cùng cũng không thể thành thân.

Năm ta mười ba tuổi, tổ phụ của Giang Tuyết Hạc dâng sớ phản đối bệ hạ lạm dụng hình phạt tàn khốc, sau đó đ.â.m đầu vào cột trong điện Kim Loan mà tự vẫn.

Bệ hạ giận dữ, Giang Tuyết Hạc từ một thiếu niên phong lưu đắc ý nhất Thịnh Kinh bị giáng xuống làm tù nhân, lưu đày đến Bắc địa.

Ta muốn tiễn hắn, nhưng bị Triệu Lan Nhược nhốt trong phòng.

Nàng ta đứng bên ngoài cửa, lạnh lùng nói:

"Thứ ta không cần, ngươi cũng đừng mong nhặt về."

Ta lén nhờ người mang đồ cho hắn, nhưng chưa đến nửa canh giờ đã bị mẫu thân gọi về.

Mẫu thân ôm lấy ta, mắt hoe đỏ:

"Huy Âm, quên đi con ạ."

"Nếu để bệ hạ biết, phủ Thái sư cũng không tránh khỏi liên lụy."

Sau đó, ta cứ thế mơ màng sống đến năm mười sáu tuổi.

Bệ hạ hạ chỉ, ban hôn ta cho Tạ Hoài Lăng.

Gả cho ai mà chẳng là gả?

Ta bình thản chấp nhận.

Nhưng đêm tân hôn, Tạ Hoài Lăng lại nói với ta rằng, cuộc hôn nhân này là do chính hắn thỉnh cầu bệ hạ.

Hắn đưa ta xem một bức họa.

Trong tranh là ta đang cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, khom người đánh cầu.

Hắn nói, từ lần hội đấu mã cầu ba năm trước, hắn đã không thể quên được ta.

Ta đáp: "Ta sẽ làm tròn bổn phận của một chính thê."

"Đa tạ công tử coi trọng."

Tạ Hoài Lăng không hề nản lòng.

Hắn tựa như say mê ta đến tận xương tủy, mỗi ngày ngoài bận chính vụ ra thì chỉ quấn lấy ta.

Mùa xuân cùng ta du ngoạn thảo nguyên, mùa hè đưa ta đến nơi mát mẻ tránh nóng, mùa thu lên Hương Sơn ngắm lá phong, mùa đông lại dắt ta đến biệt viện ngắm tuyết.

Mỗi sáng khi ta tỉnh dậy, hắn đều hôn lên trán ta, khẽ nói rằng hắn yêu ta.

Khi ta khó ngủ, hắn để ta gối lên cánh tay mình, chậm rãi vỗ nhẹ lưng ta, dỗ ta vào giấc.

Lâu dần, tâm ta cũng dần lay động.

Ta thử đáp lại hắn.

Tạ Hoài Lăng nhận ra điều đó.

Hắn vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy ta không buông.

"Huy Âm, nàng đã có chút động lòng với ta chưa?"

Ta trầm tư rất lâu.

Cuối cùng, ta chậm rãi gật đầu.

Ta nghĩ, có lẽ mình nên đoạn tuyệt với quá khứ.

Thế nhưng từ ngày đó, Tạ Hoài Lăng lại thay đổi.

Hắn về nhà ngày một muộn hơn, trên áo luôn vương mùi hương xa lạ.

Rốt cuộc, đến sinh thần ta, đợi đến lúc đèn lên vẫn không thấy bóng dáng hắn, ta khoác áo choàng, ra ngoài tìm.

Hắn đang ở trên một chiếc thuyền hoa bên sông, bóc quýt cho Triệu Lan Nhược.

Nàng ta không thích phần xơ trắng của quýt, hắn bèn dùng nhíp, tỉ mỉ gỡ từng sợi một.

"Hôm nay là sinh thần nàng ấy, chàng không về cùng nàng ấy sao?"

Triệu Lan Nhược cười khẽ, cắn lấy một múi quýt từ tay hắn, đôi môi đỏ thắm như vô tình lướt qua đầu ngón tay mà sáng nay còn vu.ốt ve gò má ta.

Tạ Hoài Lăng đáp:

"Nàng ấy sao có thể quan trọng bằng nàng."

Hơi thở ta bỗng chốc nghẹn lại.

Triệu Lan Nhược khẽ hừ một tiếng:

“Lư Huy Âm dung nhan khuynh thành, ngày ngày chàng đối diện với nàng ấy, chẳng lẽ chưa từng động lòng chút nào sao?"

Bàn tay rót trà của hắn khựng lại trong thoáng chốc.

Trà tràn ra ngoài chén, hắn lại thản nhiên đặt ấm trà về bếp lò, mỉm cười:

“Lan Nhược, nàng biết rõ mà. Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có một mình nàng."

Triệu Lan Nhược lúc này mới lại tươi cười, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn.

"Cũng nên để Lư Huy Âm nếm thử tư vị yêu mà không được đáp lại, bị người ta giẫm đạp dưới chân là thế nào rồi."

Thì ra là vậy.

Ta chợt nhận ra một cơn đau âm ỉ, cúi đầu nhìn, mới thấy lòng bàn tay đã bị siết đến bật m.á.u từ lúc nào.

Thật khó cho hắn.

Vậy mà lại có thể cùng ta diễn một vở kịch suốt hai năm trời.
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 3: Chương 3



Hưu thư của ta vẫn chưa kịp dâng lên.

Phản quân Bắc địa ngày càng hoành hành ngang ngược.

Tạ Hoài Lăng phụng mệnh đến Ung Thành đốc chiến.

Triệu Lan Nhược nhất quyết đòi theo để trợ giúp, thậm chí còn yêu cầu đích danh ta phải đi cùng

Ngày thành thất thủ, ta vốn có thể chạy thoát.

Triệu Lan Nhược không cẩn thận trật chân, khóc lóc cầu xin ta cứu.

Ta không muốn vì kẻ như nàng mà mạo hiểm, nhưng khi nghe tên mình vang lên, ta vẫn theo bản năng quay đầu nhìn nàng ta một cái.

Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi—

Nàng ta lao tới, ghì chặt lấy mắt cá chân của ta.

Thế là, cả hai cùng rơi vào tay phản quân.

Binh lính phản quân nhận tin rằng Thanh Hà Công chúa đang ở trong thành, nhưng lại không thể phân biệt được giữa hai nữ nhân đang vận y phục hoa lệ này, ai mới thực sự là Công chúa.

Nàng nói là ta.

Ta nói là nàng.

Tên binh sĩ nghe được đôi câu liền mất kiên nhẫn, trực tiếp nhét giẻ rách vào miệng cả hai.

Mãi đến khi Tạ Hoài Lăng dẫn theo Thẩm phu nhân xuất hiện.

Hắn nói muốn dùng Thẩm phu nhân đổi lấy thê tử của hắn.

Phản quân đồng ý.

Nhưng hắn lại chẳng hề do dự, dứt khoát mang Triệu Lan Nhược đi.

Khoảnh khắc ấy—

Ta mới nhận ra rằng, hận ý trong ta đã lớn hơn cả đau thương.

Triệu Lan Nhược.

Tạ Hoài Lăng.

Một đôi cẩu nam nữ.



Giang Tuyết Hạc xác nhận ta không phải Thanh Hà Công chúa.

Hắn giới thiệu ta với Thẩm công và Thẩm phu nhân như sau:

“Nàng ấy tên Lư Huy Âm, là người trong lòng của ta."

Ta sững người, vô thức quay sang nhìn hắn.

Thanh niên cũng đang nhìn ta, trong đôi mắt phượng mang theo ba phần ý cười, như thể muôn ngàn vì sao đều vỡ vụn trong ánh mắt ấy.

Thẩm công tính tình thẳng thắn, buột miệng nói:

“Người trong lòng của ngươi? Nhưng nàng ấy chẳng phải là thê tử của tên tặc tử họ Tạ kia sao—"

Lời còn chưa dứt đã bị Thẩm phu nhân trừng mắt ngăn lại.

"Thì ra chỉ là hiểu lầm."

Thẩm phu nhân nắm tay ta, nụ cười hiền hòa:

“Nếu là bằng hữu của Tuyết Hạc, vậy cũng coi như người một nhà. Ta lớn hơn muội mấy tuổi, nếu muội không chê, cứ gọi ta là Thu tỷ đi."

Ta ngoan ngoãn gọi: "Thu tỷ."

"Tốt, tốt."

Thẩm phu nhân vui vẻ gật đầu, rồi ôn hòa nói: “Những ngày qua muội chịu khổ rồi. Để Mạch Đông chuẩn bị nước nóng cho muội tắm rửa, thay bộ y phục sạch sẽ, tối nay chúng ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho muội và Tuyết Hạc."

Ý tứ rõ ràng—Mạch Đông vẫn sẽ bên cạnh theo dõi ta.

Giang Tuyết Hạc nhíu mày:

“Thu tỷ..."

Ta khẽ kéo tay áo hắn:

“Như vậy cũng tốt, ta không quen chỗ này, có Mạch Đông đi cùng sẽ tiện hơn."

Thẩm phu nhân thoáng ngẩn ra, rồi vỗ nhẹ mu bàn tay ta, nhẹ giọng thở dài:

"Huy Âm, đừng trách ta. Huynh đệ bọn họ đều là những người sống trên đầu đao mũi kiếm, ta không thể không cẩn thận."

"Muội hiểu, Thu tỷ cứ yên tâm."

Mạch Đông giúp ta tắm rửa.

Từ sau khi biết ta không phải Thanh Hà Công chúa, nàng ấy trở nên thân thiết với ta hơn nhiều.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là—nàng ấy chịu nghe ta nói chuyện.

"Lư nữ lang, ngươi và tiểu Tướng quân quen biết từ lâu rồi sao?"

Ta nhìn đóa thược dược cài bên mái tóc nàng, không biết nên trả lời thế nào.

Nàng múc một gáo nước, đổ lên vai ta.

"Mạng này của ta là do tiểu Tướng quân cứu. Với ta, tiểu Tướng quân là người quan trọng nhất."

Ta có chút không tự nhiên, chỉ "ừm" một tiếng, chờ nàng ta nói tiếp.

Mạch Đông lại múc thêm một gáo nước.

"Nếu ngươi là người trong lòng của tiểu Tướng quân, vậy từ hôm nay, ngươi cũng là người trong lòng của Mạch Đông ta!"

Ta không nhịn được mà "A?" lên một tiếng.

"A gì mà a? Nước nóng quá à?"

Thẩm phu nhân đã chuẩn bị cho ta một bộ y phục tay hẹp thoải mái.

Ta thay đồ, búi gọn tóc, rồi theo Mạch Đông đến tiệc tẩy trần.

Giang Tuyết Hạc đã đứng trước cửa đợi ta từ lâu.

Có thể thấy hắn rất được mọi người yêu quý, bởi dù là văn sĩ hay binh sĩ đi ngang qua đều sẽ dừng lại chào hỏi.

Một vị văn sĩ đội khăn trơn đứng nghiêng người, dường như vô tình liếc thấy ta, liền cười nói gì đó.

Giang Tuyết Hạc lập tức quay đầu, hướng mắt về phía ta.

"Huy Âm!"

Ánh đèn lập lòe, bóng người trong đình viện m.ô.n.g lung lay động, chỉ có đôi mày sáng sủa, dung nhan thanh tú của hắn vẫn tinh khôi như thuở ban đầu.

Ta nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Tựa như thời gian chảy ngược về nhiều năm trước—hắn chưa là Tướng quân của phản quân, ta cũng chưa là chính thê của Tạ gia.

Chúng ta chỉ là một đôi nam nữ từng thầm mến nhau nơi kinh thành Thịnh Kinh.

Nhưng những vết thương trên lòng bàn tay bị sỏi cứa rách, bị dây trói siết đến rỉ máu—không lúc nào ngừng nhắc nhở ta…

Nơi này không phải Thịnh Kinh.

Mà ta cũng chẳng còn là nữ lang của Lư gia ngây thơ thuở ấy nữa.
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 4: Chương 4



Giang Tuyết Hạc nôn nóng muốn bước đến bên ta, nhưng giữa đồng liêu, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo từng bước chân ta, mãi đến khi ta đứng trước mặt hắn.

"Tuyết Hạc, ngươi dán mắt vào Lư nữ lang đến mức không rời được nữa rồi!"

Vị văn sĩ bên cạnh bật cười trêu ghẹo, cùng ta chào hỏi qua loa rồi tìm một cái cớ rời đi, kéo theo cả những người khác.

Ngay cả Mạch Đông cũng bị một nữ tướng kéo đi mất.

Dưới bức tường xám, chỉ còn lại ta và Giang Tuyết Hạc.

Chúng ta gần như cùng lúc lên tiếng:

“Chàng..."

“Nàng…”

"Ta vẫn ổn."

Hắn biết ta muốn hỏi điều gì, liền cười nhẹ, như thể muốn trấn an ta.

"Sáu năm trước, sau khi bị lưu đày đến Bắc địa, ta có cơ duyên quen biết Thẩm đại ca, Thu tỷ cùng các huynh đệ tỷ muội khác. Họ đều rất quan tâm ta."

Giang Tuyết Hạc nói rất nhẹ nhàng.

Cũng cố tình lảng tránh hoàn cảnh éo le lúc này.

Nhưng Mạch Đông sớm đã bán đứng hắn rồi.

"Dối gạt người khác."

"Chàng từng ba lần trọng bệnh, hai lần gãy chân."

Ta gắng sức kìm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói:

"Ngày ta thành thân… chàng đã đến, đúng không?"

Ta cũng là từ miệng Mạch Đông mà biết được—năm ta thành thân, Giang Tuyết Hạc đã bất chấp nguy hiểm lẻn vào kinh thành.

Thẩm công và Thẩm phu nhân hết lời can ngăn, nhưng hắn chỉ nhẹ giọng nói:

"Đại ca, đại tẩu, ta mơ thấy nàng mặc hỉ phục không biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ muốn được tận mắt nhìn thấy một lần."

Thẩm công bất đắc dĩ, chỉ có thể theo hắn vào kinh.

Giang Tuyết Hạc cưỡi ngựa suốt đêm, lặng lẽ quay về Thịnh Kinh.

Phủ Thái sư canh phòng nghiêm ngặt, hắn không dám tới gần, chỉ có thể chờ đợi bên đường mà kiệu hoa sẽ đi qua.

Một vương tôn công tử năm nào, giờ đây lại như một con chuột chui rúc trong cống rãnh, còng lưng, hóa trang thành một lão già mặt bị bỏng, chỉ mong được đến gần kiệu hoa hơn, gần hơn một chút nữa.

Cuối cùng, hắn cũng trông thấy từ đầu con phố dài, một cỗ xe hoa chậm rãi tiến đến.

Tấm rèm đỏ rủ xuống hai bên, bóng người mờ ảo ngồi ngay ngắn bên trong.

Hắn theo dòng người nhốn nháo đi về phía Tạ phủ.

Kiệu hoa dừng lại trước cánh cửa son đỏ, tân nương với mái tóc đen nhánh vấn gọn, được người đỡ xuống xe.



Giang Tuyết Hạc dường như cũng theo lời ta mà chìm vào hồi ức.

Hồi lâu sau, hắn khẽ nói: “Huy Âm, dáng vẻ nàng mặc hỉ phục… rất đẹp."

"Giống hệt như trong tưởng tượng của ta."

Hắn lặng lẽ ngắm nhìn ta.

Đôi mắt ánh lên sắc hổ phách khẽ rung động, như mặt hồ xao động khi gió thoảng qua.

Trước mắt ta cũng trở nên nhạt nhòa.

Dẫu có tình sâu nghĩa nặng.

Mà chẳng có lối quay về.

Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu nhẹ nhàng, kiềm chế:

"Giang Tuyết Hạc, có thể gặp lại chàng, ta rất vui."

Hắn khựng lại, rồi cuối cùng nở một nụ cười dịu dàng.

"Ta cũng vậy."

Người dần dần đến đông đủ.

Ta và Giang Tuyết Hạc cũng ngồi vào chỗ.

Thẩm công nâng chén, chỉ nói mấy câu chúc tụng đơn giản, rồi tuyên bố khai tiệc.

Đây có lẽ là bữa tiệc sơ sài nhất mà ta từng tham gia.

Không có nội thị châm rượu, cũng chẳng có ngự thiện phòng hầu hạ, rượu và thức ăn đều do binh sĩ hô hào mang lên, đôi khi khách ngồi cạnh còn phải chuyền món cho nhau.

Nhưng đây lại là một bữa tiệc thoải mái nhất mà ta từng tham dự.

Thức ăn nóng hổi, không cần phải đoan chính quỳ ngồi, uống rượu cũng không cần dùng tay áo rộng che môi.

Sau ba tuần rượu, một tên quân sĩ bỗng lảo đảo đi về phía ta.

"Lư nữ lang, ta kính ngươi một chén!"

Ta không rõ nguyên do, nhưng vẫn lập tức nâng chén đứng dậy.

Hắn nâng chén rượu lên, cười cười nói:

"Đa tạ ngươi, cảm tạ đám quý tộc các ngươi, những kẻ chẳng biết cày ruộng, chẳng hiểu dân sinh, đã hại cả nhà ta tan cửa nát nhà!"

Giọng hắn rất lớn.

Cả viện lặng đi trong khoảnh khắc.

Giang Tuyết Hạc gần như lập tức kéo ta ra sau lưng mình, nhíu mày nói:

“Lão Trần, ngươi say rồi."

"Lão tử say đấy!"

Hắn hung hăng đập vỡ chén rượu, chỉ tay vào ta mà quát:

"Nếu lão tử không say, thì con ả quý tộc yếu đuối này còn có thể đứng trước mặt ta chắc!? Chính đám quyền quý chó má các ngươi đã hại c.h.ế.t cả nhà mười ba mạng người của ta!"

"Mười ba mạng người đó!"

Ánh mắt Giang Tuyết Hạc trầm xuống:

“Chuyện này không liên quan đến nàng ấy."

"Không liên quan?"

Hắn bật cười gằn, ánh mắt đỏ ngầu như lệ quỷ:

"Đương nhiên là cái c.h.ế.t của nhà ta không liên quan đến nàng ta! Nhưng nàng ta là thê tử, là nữ nhi của lũ quan lại tham ô đó, là kẻ ăn bám chúng! Những thứ nàng ta ăn, nàng ta mặc, có thứ nào không phải là từ mồ hôi xương m.á.u của bọn ta!? Có thứ nào không phải do chúng bóc lột mà có!?"

Hắn chỉ vào ta mà gào thét, rồi lại òa khóc thảm thiết:

"Con gái ta… nó mới ba tuổi thôi! Lúc chết, nó còn chưa cao đến đầu gối ta…"

Tiếng khóc của hắn vang vọng khắp tiểu viện.

Khoảng sân vốn đã yên ắng, giờ đây lại càng tĩnh mịch hơn.
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 5: Chương 5



Cơn giận trên mặt Giang Tuyết Hạc cũng dần lắng xuống theo tiếng khóc bi thương của hắn.

Thẩm công cười hòa giải:

“Hà tất phải so đo với một kẻ say rượu chứ!"

Mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vã xúm vào kéo tên quân sĩ ra ngoài.

Giang Tuyết Hạc nhẹ nhàng siết tay ta, như muốn trấn an, rồi cố nén giận, hướng về phía Thẩm công và Thẩm phu nhân cáo lỗi, dẫn ta rời tiệc trước.

Gió đêm lạnh buốt, hắn khoác một tấm áo choàng lên vai ta.

Chúng ta chậm rãi đi dọc theo con phố dài.

Những chiếc đèn lồng ven đường bị gió thổi chao đảo, lay động không ngừng.

"Nhà lão Trần có mười ba người, đều bị bọn tham quan bức ép đến chết, chỉ còn lại một người đệ đệ què chân."

Giang Tuyết Hạc im lặng hồi lâu, sau đó trầm giọng giải thích với ta:

“Hôm nay ta dù giận hắn, nhưng không đành lòng trách phạt quá nặng. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ dặn Mạch Đông, không để hắn lại xuất hiện trước mặt nàng nữa."

Ta sững sờ không nói nên lời.

Suốt mười chín năm qua, ta được dạy rằng—Lư thị ở Phạm Dương là một khối thống nhất, vinh nhục có nhau.

Chúng nữ lang như ta, nhận sự che chở của gia tộc, thì cũng phải cống hiến, thậm chí hy sinh vì gia tộc.

Nhưng chưa bao giờ ta ý thức rõ ràng như lúc này—

Rằng ta, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phụ thuộc vào người khác.

Không ai quan tâm ta từng theo học đại nho, từng đọc vạn quyển sách.

Không ai để ý ta biết điều hương, giỏi xử lý công việc, am hiểu hội họa.

Ta chỉ là một đóa hoa cài trên tấm lụa quý của Lư thị, của phủ Thái sư, của Tạ gia.

Nếu phụ thân ta, nếu nhà phu quân ta sụp đổ, thì đóa hoa kia cũng theo đó mà rơi rụng vào bùn đất.

Ai sẽ bận tâm đến nỗi vui buồn của một đóa hoa đây?

Giang Tuyết Hạc ngỡ rằng ta vẫn còn giận, định lên tiếng khuyên nhủ.

Nhưng ta bỗng xoay người, ánh mắt sáng rực nhìn hắn:

"Ta có thể… không làm kẻ phụ thuộc của bất kỳ ai không?"



Ngày hôm sau, ta đến tìm Thẩm phu nhân.

Trong thành bận trăm công nghìn việc—ổn định dân chúng, phân chia ruộng đất, cứu chữa người bị thương và bệnh tật, từng chuyện đều cấp bách.

Giang Tuyết Hạc chỉ vừa nghỉ ngơi được nửa ngày đã bị Thẩm công kéo đi kiểm kê số lương thực, vũ khí và nhu yếu phẩm còn lại của quân đội.

Ngay cả Mạch Đông, ngoài việc trông chừng ta, cũng phải giúp giặt giũ quần áo.

Ta đề nghị cùng nàng ấy giặt giũ.

Nhưng vừa thò tay vào chậu nước, Mạch Đông đã hoảng hốt ôm chậu chạy khắp sân:

"Nữ lang, ngươi biết chữ biết tính toán, sao lại giành việc nặng với ta? Chi bằng đi giúp phu nhân xem sổ sách đi!"

Xem sổ sách thì không được—Thẩm phu nhân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta.

Nhưng lời của Mạch Đông lại gợi cho ta một ý nghĩ.

Bắc địa nghèo khó, người biết chữ không nhiều.

Có lẽ ta có thể làm chút việc trong khả năng của mình.

Sau khi nghe xong ý định của ta, Thẩm phu nhân dịu giọng nói:

“Huy Âm, lão Trần chẳng qua là uống vài chén rượu, vì đau buồn mà nói năng hồ đồ, muội không cần để trong lòng."

Ta lắc đầu.

"Thu tỷ, trước đây ta là nữ nhi của phủ Thái sư, là nữ lang nhà họ Lư; sau này là chính thê của Tạ gia, là thê tử của kẻ cầm lệnh bài. Nhưng ta chưa bao giờ là chính ta—Lư Huy Âm."

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt ôn hòa của Thẩm phu nhân, khẽ cong môi, để lộ một nụ cười không hợp với khuôn phép của giới quý tộc.

"Ta muốn làm chính mình."

Thẩm phu nhân giao cho ta một việc—viết gia thư cho những tướng sĩ không biết chữ.

Bọn họ rời Bắc địa đã lâu, mà gia quyến phần lớn vẫn còn ở nơi đó.

Trước kia, cũng có người nhờ văn sĩ viết thư giúp, nhưng số văn sĩ chẳng được mấy người, lại mang trên mình trọng trách, khó lòng dành thời gian.

Chỉ có thể tranh thủ lúc đêm khuya thắp đèn chong mắt mà viết.

Dần dần, bị người ta bắt gặp vài lần, rồi chẳng ai còn mở lời nhờ nữa.

Ta nhận lấy công việc này.

Tìm một gian phòng nhỏ ở góc phố, bày giấy bút sẵn sàng, lặng lẽ chờ đợi khách tới.

Thẩm phu nhân đã lan truyền tin tức ra ngoài.

Nhưng suốt nửa ngày trời, vẫn chẳng có ai ghé đến.

Giang Tuyết Hạc vội vàng chạy tới, nói muốn viết thư về nhà.

Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, ta lắc đầu, đẩy hắn ra ngoài.

Hắn đã quá mệt mỏi, ta không muốn vì mình mà hắn phải bận lòng thêm.

Huống hồ, ta muốn làm chính mình.

Không phải làm người trong lòng của Giang Tuyết Hạc.

Ta cầm giấy bút bước ra cửa, vừa vặn chạm mặt một binh sĩ trẻ tuổi đang rụt rè thò đầu nhìn quanh bên vệ đường.

Ánh mắt giao nhau, hắn lập tức quay người muốn đi.

Ta gọi hắn lại:

"Vị công tử này, ở Bắc địa, ngươi có thân nhân không?"

Dĩ nhiên là có.

Vị quân sĩ trẻ tuổi có vẻ rất câu nệ, đứng cứng ngắc trước bàn, bị Mạch Đông thúc giục ba bốn lần mới lắp bắp mở miệng:

"Ta… ta muốn viết thư cho mẫu thân."
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 6: Chương 6



Ta chấm bút, giọng ôn hòa:

"Mời nói."

"Mẫu thân, con sống rất tốt, người đừng lo cho con. Lý Thắng."

Ta nhanh chóng viết lại mấy chữ ấy, chờ hắn nói tiếp.

Lý Thắng gãi đầu:

"Hết rồi."

"Hết rồi?"

Ta nhìn xuống tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ, hỏi lại:

"Không còn gì khác muốn nói sao?"

Hắn lắc đầu:

"Ta nói nhiều quá, người khác còn viết được nữa không?"

Ta bật cười:

"Không sao đâu, bây giờ không có ai khác, ngươi có thể nói thêm chút nữa."

"Không phải vậy, mọi người đều muốn viết, chỉ là…"

Lý Thắng bối rối, ngập ngừng ngẩng mắt lén liếc ta một cái:

"Bọn ta chưa từng nói chuyện với quý tộc các người, không biết có dễ nói chuyện hay không, liệu có ghét bỏ bọn ta không."

Mạch Đông khoanh tay trước ngực:

"Bây giờ biết rồi chứ?"

"Biết rồi! Ta đi gọi mọi người ngay đây!"

Hắn chạy đi như bay.

Chẳng mấy chốc, hắn đã kéo theo một nhóm người ùa vào.

Lý Thắng không rời đi, mà cùng Mạch Đông duy trì trật tự.

Các tướng sĩ xếp thành một hàng dài, ai nấy cũng chỉ viết vài câu ngắn ngủi.

Nhiều nhất cũng chỉ ba câu.

Bởi họ đều muốn nhường cơ hội cho nhiều người hơn.

Ngày hôm đó, ta không biết mình đã viết bao nhiêu bức gia thư.

Đến cuối cùng, tay ta gần như không còn sức để cầm bút nữa.

Nhưng trong lòng lại chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn đến thế.

Những binh sĩ mà ban đầu vốn e dè, xa cách, cũng dần trở nên thân thiện với ta hơn.

Người này dúi cho ta một túi dại quả, người kia đặt xuống một hũ mơ muối.

Lại có một thiếu niên mặt tròn, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo, ấp úng:

"Lư A tỷ, ta chẳng có gì để tặng, hay là để ta giúp tỷ giặt y phục nhé!"

Mạch Đông vừa nghe đã trừng mắt:

"Ngươi giành việc của ta sao!?"

Lý Thắng tinh ý, thấy ta thường xuyên xoay cổ tay, liền đẩy đám người còn lại ra ngoài.

Khi Mạch Đông đóng cửa, nàng còn thò đầu ra nhìn một chút, rồi rụt vào:

"Nữ lang, tên Trần Mạnh kia cứ lén lén lút lút ngoài cửa, ta đi đuổi hắn nhé!"

Ta lắc đầu:

"Không cần. Nếu hắn cũng muốn viết thư về nhà, cứ đối đãi như bình thường là được."

Dù sao… hắn cũng là một kẻ đáng thương.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ta vẫn ngồi trong căn phòng nhỏ, tiếp tục viết thư thay người khác.

Trần Mạnh mỗi ngày đều lảng vảng bên ngoài, nhưng vẫn không bước vào.

Ta không đuổi hắn đi, cũng không chủ động gọi hắn vào.

Đến ngày thứ sáu, số người cần viết thư đã ít đi nhiều.

Lúc mặt trời ngả về phía Tây, ta vừa tiễn người cuối cùng ra khỏi cửa, thì một bóng dáng lén lút lẻn vào trong.

Hắn quấn một chiếc khăn màu nâu vàng dày cộp quanh đầu, che gần hết cả gương mặt.

Mạch Đông vừa ngẩng lên nhìn liền bật cười:

"Lão Trần, ngươi thật biết cách cải trang đấy!"

Trần Mạnh lúng túng nhìn ta, tiến không được, lùi cũng không xong.

Ta trải giấy ra, giọng bình thản:

"Muốn viết gì?"

Hắn ấp úng một hồi rồi nói ra.

Ta nhanh chóng viết xong, đưa cho Mạch Đông đóng dấu.

Trần Mạnh vẫn đứng tại chỗ.

Ta ngước mắt nhìn hắn.

Hắn như hạ quyết tâm, nghiêm túc nói:

"Lư nữ lang."

"Hôm đó ta hồ đồ nên nói năng lung tung, mong nữ lang đừng để trong lòng!"

Nói xong, hắn ôm quyền, cúi người thi lễ thật sâu.

Ta khẽ cười, nhẹ nhàng đáp:

"Trần huynh không cần như vậy. Phụ thân ta cả đời thanh liêm chính trực, nhưng huynh cũng đâu biết phụ thân ta là ai. Vậy nên, ta cứ coi như huynh đang mắng bọn tham quan, chẳng so đo với huynh làm gì."

"Còn về phu quân của ta…"

"Ta chỉ có thể nói—huynh mắng rất sảng khoái!"

Trần Mạnh nghe xong, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.

"Nữ lang rộng lượng, ta tự thẹn không bằng!"

Ta chỉ cười nhạt:

"Trần huynh quá lời rồi."

Tiễn Trần Mạnh đi, đèn đuốc trong thành đã dần sáng rực.

Ta cùng Mạch Đông men theo con phố dài, chậm rãi quay về tiểu viện.

Trong thành vẫn còn vương nét tiêu điều sau trận chiến, nhưng sau nửa tháng khôi phục, cuối cùng cũng có thể thấy được bóng dáng người dân qua lại.

Một bé gái què chân chống gậy, từng bước chậm chạp tiến về phía trước.

Bên cạnh nàng là một thanh niên cao lớn, cố ý vỗ tay khen ngợi một cách khoa trương:

"Tiểu Anh giỏi quá! Tiểu Anh đi chậm thôi nào, ca ca theo không kịp mất!"

Cô bé được khen, lập tức đẩy nhanh cây gậy trong tay, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cứ thế đi được trăm bước.

Cuối cùng nàng cũng kiệt sức, ngồi xuống bệ đá th.ở d.ốc.

Giang Tuyết Hạc ngồi xổm xuống trước mặt nàng, như làm ảo thuật, lấy ra một viên ô mai rồi đặt vào tay nàng.

"Tiểu Anh, ta có thể nhờ muội một việc được không?"

Tiểu Anh chần chừ gật đầu.

Giang Tuyết Hạc mỉm cười:

"Tiểu lang quân trước nay vẫn thường mang lương thực đến cho nhà muội, nhưng nay đã có việc khác phải làm. Thẩm công bảo ta từ nay sẽ phụ trách chuyển phát lương thực cho mọi người. Nhưng ta lại quá bận rộn, không thể phân thân. Muội có thể giúp ta mỗi ngày đến đầu phố nhận lương thực, rồi tiện thể mang đến cho các ông lão hàng xóm được không?”
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 7: Chương 7



Tiểu Anh mở to mắt:

"Nhưng… nhưng muội là kẻ què..."

Giang Tuyết Hạc thản nhiên đáp:

"Thì đã sao? Muội đi còn nhanh hơn ta nữa."

Tiểu Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng hồi lâu sau, trong mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng.

“Được rồi."

Nàng kéo kéo vạt áo, giả bộ bất đắc dĩ:

"Cũng hết cách rồi, huynh bận quá, các ông lão cũng già yếu, chỉ có thể để muội làm thôi."

Giang Tuyết Hạc cười đến mắt cong cong:

"Vậy nhờ muội đấy."

Hắn dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô bé đi vào trong hẻm, rồi quay lại, chạm phải ánh mắt của ta.

Thanh niên thoáng sững sờ, có chút bất đắc dĩ.

"Hôm nay được chút rảnh rỗi, vốn định tìm nàng, nhưng lại bị việc khác trì hoãn mất."

"Nếu chàng đến sớm hơn, ta cũng bận không gặp được. Bây giờ thì vừa hay."

Giang Tuyết Hạc cười nói:

"Cũng phải, giờ đây danh tiếng của Lư nữ lang vang khắp Ung Thành, nếu ta muốn gặp nàng, e là phải xếp hàng hai canh giờ mới tới lượt."

Ta cười đáp lại:

"Ta và Giang lang quân là cố nhân, miễn cho một canh giờ."

Mạch Đông lẩm bẩm:

“Vậy ta mở thêm một lối tắt cho tiểu Tướng quân, thế là có thể gặp ngay lập tức."

Chúng ta nhìn nhau, bật cười.

Giang Tuyết Hạc dẫn chúng ta đến quán hoành thánh duy nhất trong thành.

Ba bát hoành thánh rau dại nóng hổi, vỏ mỏng nhân đầy.

Ta ăn đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hắn đưa cho ta một chiếc khăn tay.

Ta nhận lấy, nhìn thấy trên khăn thêu một chùm thu hải đường xiêu vẹo.

"Mạch Đông thêu sao?"

Với đường kim cẩu thả thế này, ta thật sự không nghĩ ra ai khác.

Giang Tuyết Hạc khẽ ho một tiếng:

"Ta thêu."

Ta ngạc nhiên, miễn cưỡng nói:

"Thêu cũng… không tệ."

Hắn nhìn ta hồi lâu:

"Thật sự không tệ?"

"Lời quá trái lương tâm, ta không nói ra được."

Hắn mím môi, trong mắt thoáng hiện một tia mất mát.

"Năm đó sinh thần ta, nàng đã thêu tặng ta một chiếc khăn có hoa thu hải đường, ta vẫn luôn gìn giữ cẩn thận. Sau này… khăn cũng không còn nữa. Nên ta thử tự mình thêu lại một chiếc."

Ta sững sờ cúi đầu.

Đường kim vụng về, nhưng nếu nhìn kỹ hình dáng thu hải đường, đúng là theo nét vẽ của ta.

Chắc hẳn hắn đã lật đi lật lại chiếc khăn ấy không biết bao nhiêu lần.

Bằng không, làm sao ngay cả vài nét điểm xuyết phiến lá mà ta thích thêm khi vẽ, hắn cũng nhớ rõ ràng như vậy?

Đâu đó trong tim—

Chợt nhói lên một cơn đau âm ỉ.

"Tuyết Hạc…"

Vừa gọi tên hắn thì đột nhiên—

Tiếng trống trận dồn dập vang lên từ cửa thành, lửa báo hiệu cháy rực dữ dội.

"Địch tấn công thành! Triều đình tấn công rồi!"

Mạch Đông nắm tay ta, kéo chạy về phía trước.

Trước khi rời đi, ta không nhịn được mà vươn tay nắm lấy tay Giang Tuyết Hạc.

"Chàng phải sống! Ta sẽ thêu lại cho chàng một, không, một trăm chiếc khăn tay!"

Thanh niên siết chặt lấy tay ta, ánh mắt sáng rực như sao:

"Được, nhất ngôn cửu đỉnh!"

Mạch Đông đã theo quân chinh chiến khắp nơi suốt nhiều năm, tuy sắc mặt nghiêm nghị nhưng không hề hoảng loạn.

Nàng dẫn ta về tiểu viện, dùng then cài chặt cổng, rồi mò từ sau bể nước ra một thanh đại đao cao đến nửa người, tay cầm đao ngồi giữa sân.

"Nữ lang, mau vào phòng, đóng cửa lại, trốn dưới gầm giường."

Ta không muốn gây thêm phiền phức cho nàng.

Nhưng cũng không muốn để nàng một mình ở đây.

Mạch Đông giục giã:

"Đi đi! Ngươi ở đây chỉ khiến ta phân tâm!"

"Vậy ngươi cẩn thận."

Ta không chần chừ nữa, quay người bước đi được hai bước, thì đột nhiên—

"Ai!?"

Mạch Đông quát lớn.

Ta ngoảnh đầu, chỉ thấy hai hắc y nhân đồng loạt đánh rơi đao trong tay nàng.

Mạch Đông cúi người tránh khỏi lưỡi kiếm của một tên, nhưng một thanh kiếm khác đã nhằm thẳng vào n.g.ự.c nàng.

"Mạch Đông!"

Mắt ta bỗng chốc đỏ bừng, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, lao đến chắn trước nàng.

Tên hắc y nhân cầm kiếm kinh hãi, cổ tay chợt xoay ngược, mũi kiếm sượt qua má ta, mấy lọn tóc đen rơi xuống lả tả.

Bốn mắt giao nhau.

Lòng ta lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

"Tạ Hoài Lăng?"

"Huy Âm."

Hắn cúi người, kéo ta đứng dậy, dịu dàng vén những sợi tóc rối bên má ta, giọng nói tràn đầy thương tiếc:

"Ta đến muộn rồi."

Ta theo bản năng đẩy hắn ra.

Sắc mặt Tạ Hoài Lăng tối sầm, hắn không chút do dự giữ chặt lấy hai vai ta, giọng đầy áp chế:

"Huy Âm, nghe ta nói! Ta biết nàng hận ta, nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng! Lan Nhược dù gì cũng là Công chúa, nếu ta để nàng ấy lại nơi này, bệ hạ tất sẽ trách phạt!"

"Vậy ta ở đây thì không sao ư?"

Ta cười lạnh:

"Huống chi, trong lòng ngươi vốn chỉ có Triệu Lan Nhược, với ta chẳng qua chỉ là một màn kịch! Tạ Hoài Lăng, ngày sinh thần ta, những lời ngươi nói với nàng ta trên chiếc thuyền hoa, ta đều nghe thấy hết rồi."

"Không phải vậy! Ta..."
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 8: Chương 8



Tạ Hoài Lăng hoảng loạn, đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt ta:

"Ban đầu đúng là vì Lan Nhược mà ta cầu hôn nàng với bệ hạ, nhưng hai năm bên nhau, người biết động lòng đâu chỉ có mình nàng?”

"Những ngày không có nàng ở bên, ta trằn trọc suốt đêm, nhắm mắt lại liền thấy nàng vẫn ở bên ta…"

Hắn siết chặt vòng tay, ôm chặt ta vào lòng, hơi lạnh trên người hắn quen thuộc đến mức khiến ta nghẹt thở.

"Ta hối hận rồi.”

"Chỉ có nàng… mới là người ta thật sự cần."

Ta đáp lại hắn—

Là một lưỡi d.a.o găm đ.â.m thẳng vào dưới bụng hắn.

Tạ Hoài Lăng ngây người, buông lỏng vòng tay:

"Nàng muốn g.i.ế.c ta?"

"Ngươi và Triệu Lan Nhược, ta hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi."

Ta xoay người, hai tay siết chặt chuôi dao, sợ hắn chưa chết, muốn xoay lưỡi d.a.o chọc sâu hơn.

Nhưng lại bị thị vệ đi theo hắn đẩy mạnh ra.

"Nữ lang!"

Mạch Đông thấy ta bị đẩy ngã, giãy giụa dữ dội, nhưng lại bị tên hắc y nhân khác khống chế, dùng tay đánh mạnh vào cổ, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

"Nàng muốn g.i.ế.c ta?"

Tạ Hoài Lăng dường như không thể tin nổi, cứ ngây ngốc lặp lại câu hỏi ấy.

"Nàng là thê tử của ta, sao có thể g.i.ế.c ta?"

Ta nhìn bảy tám tên hắc y nhân bao vây xung quanh, biết rõ hôm nay không thể g.i.ế.c hắn, cũng không thể trốn thoát.

Dứt khoát bật cười lạnh lẽo:

"Phải đó, ngươi không tin thì cứ lại đây, để ta đ.â.m thêm một nhát nữa!"

Hắn lảo đảo một bước.

Người hầu hai bên vội vàng đỡ lấy hắn:

"Chủ quân, nơi này không thể ở lâu!"

Hắn nhắm mắt lại.

"Mang phu nhân đi."

"Ta theo ngươi, nhưng ngươi không được động vào nàng ấy."

Ta chỉ vào Mạch Đông.

Tạ Hoài Lăng phất tay, đám người bên cạnh Mạch Đông liền lùi về sau hắn.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng sắc như lưỡi d.a.o lạnh:

"Tạ Hoài Lăng, nếu ngươi đã nhất quyết mang ta về, thì tốt nhất hãy luôn đề phòng."

"Ngay cả khi ngủ cũng đừng nhắm mắt."

Hắn làm như không nghe thấy.

Đầu ngón tay run rẩy chạm lên má ta, giọng hắn khàn đi, mang theo một tia van nài hoang đường:

"Huy Âm, ta sẽ bù đắp cho nàng, chúng ta có thể trở lại như trước, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

"Ta sẽ khiến nàng một lần nữa… yêu ta."

Ta bị Tạ Hoài Lăng mang về Giang Thành.

Hiện tại hắn tạm trú trong phủ của thành chủ.

Vừa bước vào cửa, Triệu Lan Nhược đã chặn ta lại.

Nàng ta quan sát ta từ trên xuống dưới, trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

"Ngươi vậy mà còn trở về."

Ta không muốn để ý đến nàng ta, cứ thế đi thẳng vào trong.

Triệu Lan Nhược túm chặt lấy ta:

"Bản Công chúa đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc rồi sao!?"

Mạch Đông từng dạy ta vài chiêu đánh nhau của nữ nhân chốn giang hồ.

Nàng ấy nói, với người có võ công thì vô dụng, nhưng đối phó với người thường lại có thể thắng bất ngờ.

Vì thế, ta lập tức chộp lấy ngón tay của Triệu Lan Nhược, mạnh mẽ bẻ ngược ra ngoài.

Nàng ta đau đến mức hét lên, vội vàng buông tay.

"Lư Huy Âm, ngươi dám!"

Nàng ta nước mắt lưng tròng, tức giận giậm chân:

"Các ngươi đều c.h.ế.t hết rồi sao? Trơ mắt nhìn nàng ta ra tay với bản Công chúa thế này!?"

Nhưng hiện giờ, đám thị vệ bên cạnh nàng đều là người của Tạ gia, không ai dám động vào ta—vị thiếu phu nhân này.

Chỉ có những cung nữ theo nàng ta lên phương Bắc là còn dám nhào đến.

Nhưng vừa đến gần, đã bị Tạ Hoài Lăng quát dừng lại.

Triệu Lan Nhược không dám tin mà quay đầu nhìn hắn:

"Chàng—chàng bị thương rồi?"

Tạ Hoài Lăng đẩy tay thị vệ đang đỡ mình ra, bước đến trước mặt ta:

"Nội tử* vô lễ, mạo phạm Công chúa, mong Công chúa thứ tội."

(*)"Nội tử" (内子) là cách gọi trang trọng mà nam nhân thời xưa dùng để chỉ thê tử của mình trước mặt người khác. Nó mang ý nghĩa kính trọng, thể hiện rằng người vợ là người quản lý nội trợ, giữ gìn gia phong trong gia đình.

Triệu Lan Nhược trợn tròn mắt:

“Chàng… chàng nói gì?"

"Nội tử vô lễ, mong Công chúa thứ tội."

Triệu Lan Nhược chỉ thẳng vào ta, ánh mắt sắc lạnh:

"Nội tử? Chàng nói nàng ta là nội tử của chàng sao? Tạ Hoài Lăng, chàng điên rồi sao!? Chàng đã quên—"

"Công chúa!"

Giọng Tạ Hoài Lăng lạnh như băng:

"Cẩn trọng lời nói."

Triệu Lan Nhược sững sờ.

Một lát sau, nàng ta cười lạnh:

"Được lắm, Tạ Hoài Lăng, ngươi đừng hối hận!"

Nàng ta trừng mắt nhìn ta một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Tạ Hoài Lăng quay lại, như muốn nói gì đó với ta.

Nhưng ta cũng chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ rẽ sang hướng khác mà bước đi.

Ta tự nhốt mình trong phòng.

Nghe bọn tỳ nữ nói, trận chiến đã kết thúc, đại quân không chiếm được Ung Thành.

Ta không ngạc nhiên, vốn dĩ bọn họ chỉ giả vờ tấn công để đánh lạc hướng.

Giang Tuyết Hạc chắc đã phát hiện ta không còn ở đó.

Nhưng…

Ta không muốn hắn liều mạng vì ta.

Tạ Hoài Lăng có vẻ tạm thời chưa có ý định làm gì ta.

Chỉ là—một trăm chiếc khăn tay ấy, không biết đến bao giờ ta mới có thể thêu xong để tặng cho cố nhân.
 
Kiến Xuân Đài - Vu Sơn Dao
Chương 9: Chương 9



Ta không ngờ rằng, Tạ Hoài Lăng lại cẩn thận đến mức này.

Lấy lý do bị thương và phải hộ tống Công chúa, hắn đưa ta cùng Triệu Lan Nhược trở về kinh thành.

Trên đường đi, Triệu Lan Nhược lại tìm ta gây chuyện hai lần.

Nhưng rất nhanh, nàng ta nhận ra ta đã không còn đôi co với nàng ta nữa, mà trực tiếp ra tay luôn.

Nàng ta vốn quen cao ngạo, không muốn tự mình đánh nhau với ta.

Nếu sai cung nữ động thủ, thì thị vệ của Tạ gia lại đứng ra bảo vệ ta, khiến nàng ta chẳng làm gì được.

Bị ta đánh hai lần, Triệu Lan Nhược cũng biết điều hơn, không đến quấy rầy ta nữa.

Ta an tâm ngồi trong xe ngựa thêu khăn tay.

Khăn này thêu hoa thu hải đường, khăn kia lại là hoa ngọc lan trắng.

Tạ Hoài Lăng ngồi cùng xe với ta, nhưng ta chẳng buồn để ý hắn nói gì, coi như không nghe thấy.

Hắn muốn ôm ta, ta liền thừa cơ đẩy mạnh vào vết thương của hắn. Những vết thương chưa lành hẳn lại bị xé toạc, rách ra mấy lần.

Triệu Lan Nhược nhìn không nổi nữa, bảo hắn sang xe của nàng ta.

Nhưng Tạ Hoài Lăng từ chối.

"Ta và Công chúa ngồi chung xe, không hợp lễ nghi."

Triệu Lan Nhược tức đến run người.

Nàng ta liếc sang ta, ánh mắt tối sầm, rồi đột nhiên lao tới giật lấy chiếc khăn ta đang thêu dở:

"Lư Huy Âm, có phải ngươi đang cười nhạo ta không? Có phải trong lòng ngươi đang cười nhạo ta không!?"

Ta rút kim thêu, đ.â.m thẳng xuống mu bàn tay nàng ta.

"A! Ngươi—ngươi! Lư Huy Âm, ta liều mạng với ngươi!"

Triệu Lan Nhược hét lên, lao về phía ta, nhưng bị Tạ Hoài Lăng chặn lại.

Ta nhân cơ hội đó, đ.â.m thêm mấy nhát vào cánh tay đang vung loạn xạ của nàng ta.

"Tạ Hoài Lăng! Ngươi dám đối xử với bản Công chúa như thế sao!?"

Triệu Lan Nhược không đánh được ta, tức giận đến phát điên, giáng một cái tát thẳng vào mặt Tạ Hoài Lăng:

"Bản Công chúa về đến kinh nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, để người ban c.h.ế.t cho tất cả các ngươi!"

Ta cười khẩy, buông rèm xuống.

Bây giờ, bệ hạ chỉ mải mê luyện đan, không màng triều chính.

Mọi chuyện lớn nhỏ trong triều gần như đều do ba vị đại thần nắm giữ—Lư Thái sư, Cao Thái bảo, và Tạ Thừa tướng, Tạ Thừa tướng là huynh trưởng của tổ phụ Tạ Hoài Lăng.

Huống hồ, Hoàng hậu đã thất sủng từ lâu, còn người đang được sủng ái nhất là Thục phi, lại vốn chẳng ưa gì Triệu Lan Nhược.

Dù nàng ta có mách lẻo thế nào cũng chẳng thể làm lay chuyển cục diện.

Bệ hạ có điên mới vì nàng ta mà g.i.ế.c hai vị trọng thần.

Đến khi ta thêu xong chiếc khăn thứ tám, Thịnh Kinh đã hiện ra trước mắt.

Nhưng điều đầu tiên Tạ Hoài Lăng làm không phải vào cung phục mệnh, mà là đưa ta về Tạ phủ.

Chỉ đến khi ta ngồi yên trong phòng, hắn mới như trút được gánh nặng.

"Huy Âm, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."

Hắn quỳ một gối trước mặt ta, ánh mắt chân thành như thể thật lòng thật dạ:

"Ta có thể chờ, chờ đến ngày nàng lại yêu ta lần nữa."

Ta chỉ im lặng, cầm bút, vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Chiếc khăn tiếp theo, nên thêu hoa gì đây?

Những ngày sống ở Tạ phủ không hề dễ chịu.

Rõ ràng đây là nơi ta đã ở suốt hai năm, vậy mà giờ đây, ta mới nhận ra nó rộng lớn đến mức nào, tĩnh mịch đến mức nào.

Dạo quanh hoa viên, nhìn những chậu hoa quý do thợ làm vườn dày công chăm sóc, ta lại cảm thấy chúng chẳng bằng những đóa hoa dại trong tiểu viện kia, nở rộ rực rỡ mà tự do.

Ngồi trước bàn ăn, đối diện với vô số cao lương mỹ vị, ta chỉ muốn có một bát hoành thánh rau dại nóng hổi.

Huống chi, mỗi lần choàng tỉnh từ cơn mộng, ta lại tự hỏi—chuyện ở Ung Thành liệu có phải chỉ là một giấc mơ?

Ta thực sự… đã gặp lại Giang Tuyết Hạc rồi sao?

Nhưng chiếc khăn thêu hoa thu hải đường vụng về dưới gối lại nhắc nhở ta rằng, tất cả đều là thật.

Ta phải chờ.

Chờ ngày được gặp lại hắn.

Không cách nào tránh khỏi, ta dần gầy đi trông thấy.

Triều đình liên tiếp thất bại trong việc bình định loạn quân, Tạ Hoài Lăng bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi, nhưng vẫn không quên gửi tới viện của ta vô số dược liệu quý giá.

Nhưng ta chẳng buồn nhìn, ném ra ngoài ngay lập tức.

Hắn tự tay mang thuốc đến, cũng chẳng thể vào nổi cửa phòng ta.

Chuyện này lan truyền khắp phủ, ngay cả mẫu thân hắn cũng không thể ngồi yên được nữa.

Tạ phu nhân cho gọi ta đến gặp.

"Huy Âm, ta không rõ giữa con và Hoài Lăng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao đi nữa, nó cũng là phu quân của con. Con nên hiểu thế nào là chừng mực, đừng làm quá lên mà tổn thương tình cảm phu thê."

Bà ta đứng trên cao nhắc nhở ta.

Bởi vì, trong mắt bà ta, Tạ Hoài Lăng thực sự yêu ta.

Thậm chí còn yêu hơn trước đây.

Nhưng không cần nhắc tới chuyện hắn đã lừa dối ta.

Chỉ riêng việc ta từng được Giang Tuyết Hạc đặt trong tim như thế—

Sao ta có thể coi trọng cái gọi là "tình yêu" nhẹ tựa cỏ rác của Tạ Hoài Lăng đây?
 
Back
Top Bottom