- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 479,164
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Kiếm Tu Không Rơi Vào Bể Tình
40
40
Mục Thời nhất thời không nói nên lời, dùng pháp thuật lấy chăn ra khỏi túi Càn Khôn, trực tiếp trùm lên mặt Hạ Lan Dao.Hạ Lan Dao giãy giụa hai lần, mới kéo chăn xuống khỏi đầu.Mục Thời cầm Bích Khuyết Kiếm, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn.Đệ tử Thiên Kiếm Các kia có chút không biết làm sao.
Hắn cũng không ngờ lại chọc phải Mục Thời.Nhưng trong lòng hắn càng nhiều phẫn nộ, hắn cảm thấy mình không làm gì sai, Mục Thời ngăn cản hắn mới là sai.
Sai ở chỗ che chở nhân - ma hỗn huyết, sai ở chỗ xen vào việc người khác."
Cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không khuất phục!"
Đệ tử Thiên Kiếm Các tuy không tự tin đánh thắng Mục Thời, nhưng hắn có khí thế.Mục Thời cầm kiếm nói: "Ta làm gì phải đánh chết ngươi?
Làm chuyện gì đều phải một vừa hai phải, đánh nửa chết nửa sống đủ rồi."
Một vị công tử đang bàng quan nhìn không được, hỏi:"Mục tiên quân, ngươi là tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Ngươi nhất định sẽ thắng.
Đây không phải đang bắt nạt người ta sao?"
"Ta đương nhiên sẽ đánh thắng.
Nếu đánh không thắng, ta muốn cùng hắn đánh làm gì?"
Mục Thời đúng lý hợp tình đáp:"Ta chính là muốn bắt nạt hắn, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu.
Ngươi có ý kiến?"
"Ta......"
Mục Thời nói: "Có ý kiến cũng phải nghẹn."
Lúc này, hơn 10 mười đệ tử mặc trang phục giống như Kiếm tu của Thiên Kiếm Các đi tới.
Đệ tử dẫn đầu quát lớn:"Đào Trạch, không thể gây sự."
Kiếm tu tên Đào Trạch không phục nói: "Tống sư huynh, nàng......"
"Mục tiên quân, sư đệ ta căm hận nhân - ma hỗn huyết như vậy là có lý do, mạo phạm ngài cũng vì nhất thời tức giận đến mất lý trí."
Tống Hòa ôm quyền hành lễ với Mục Thời:"Thỉnh ngài đừng so đo với hắn."
Mục Thời ôm kiếm, cười nói: "Thật trùng hợp, ta hiện tại cũng nhất thời tức giận, mất lý trí, nhất định phải tính sổ."
Tống Hòa ngữ điệu khiêm tốn: "Mục tiên quân, ngài đại nhân có đại lượng."
"Ta mới 18, còn nhỏ."
Mục Thời hiện rõ bản tính ma đầu:"Độ tuổi này 'huyết khí phương cương' nhất, có thù báo thù, có giận phải trút giận.
Nếu hôm nay ta trút giận xong, đây chỉ là chuyện giữa ta và Đào tiên quân.
Nếu vì Thiên Kiếm Các ngăn cản mà không trút giận được, sau này ta chắc chắn sẽ ghi thù, dùng mọi cách khó xử Thiên Kiếm Các."
Đào Trạch phẫn nộ nhìn Mục Thời: "Ngươi —— sư huynh, đừng ngăn cản ta, để ta đánh với nàng!"
Tống Hòa ngăn trước mặt Đào Trạch."
A, không còn cách nào."
Mục Thời vẫn cứ cười:"Tống tiên quân một hai phải ngăn cản, vậy ngươi thay sư đệ chịu phạt đi.
Sư đệ ngươi phạm sai lầm, tất nhiên phải trách ngươi dạy dỗ không nghiêm, thay hắn bị đánh một trận cũng không oan uổng."
Mục Thời ngẫm nghĩ, dường như phi thường vừa lòng với đề nghị của mình.
Nàng gật đầu nói:"Ừm, như vậy không tồi.
Sư đệ phạm sai lầm thì đánh sư huynh.
Sư huynh phạm sai lầm thì đánh sư phụ.
Sư phụ phạm sai lầm thì đánh trưởng lão.
Trưởng lão phạm sai lầm thì đánh Các chủ...Thượng tầng chịu chung trách nhiệm, có thể đốc xúc các ngươi nghiêm khắc quản lý Thiên Kiếm các từ trên xuống dưới."
Một chúng đệ tử Thiên Kiếm Các đều ngây ngẩn.
Họ trước nay chưa từng nghe qua cách nói bá đạo như vậy.
Nhưng lời nàng nói ra có vẻ cũng...có đạo lý?Hạ Lan Dao quấn chăn, có chút buồn cười.Dùng thực lực của mình phản bác mọi người, tuyệt đối không ăn chút mệt nào, hôm nay lại là một ngày Mục tiên quân ổn định phát huy.Tống Hòa biết mình không phải đối thủ của Mục Thời, nhưng hắn không lùi bước, thập phần có cốt khí che phía trước Đào Trạch."
Các vị tiên quân Thiên Kiếm Các, hãy nhớ kỹ."
Mục Thời đi đến trước mặt Tống Hòa:"Về sau các ngươi phạm sai lầm một lần, ta liền đánh sư huynh của các ngươi một trận.
Đừng tranh thủ lúc ta không ở đây mà gây sự.
Nơi này có mật thám của Thiên Cơ Các.
Ta có ân với Thiên Cơ Các, họ sẽ giúp ta trông chừng."
Mục Thời giơ tay lên.Tống Hòa nhắm hai mắt lại.Ngay sau đó, hắn cảm giác trên mặt lành lạnh.Mục Thời thu Bích Khuyết Kiếm vào, tay trái cầm nghiên mực, bên trong đựng mực Chu sa, tay phải cầm bút lông, nhúng mực viết viết vẽ vẽ lên mặt hắn:"Đây là Ác Ngôn Chú, từ hôm nay trở đi, mỗi khắc ngươi đều phải mắng kiếm của ngươi một lần, bằng không kiếm của ngươi liền gãy."
Mục Thời vẽ xong chú văn ở trên mặt hắn, lại thêm hai nét vào chuôi kiếm của hắn, lúc này mới cất bút mực đi.Tống Hòa: "......"
Hạ Lan Dao: "......"
Chỉ vậy thôi?
Đây cũng gọi là trừng phạt?Mục Thời triệu ra Nhất Diệp Thuyền, kéo Hạ Lan Dao lên thuyền, một bên vận linh lực làm thuyền bay lên không, một bên đứng ở phía trên, vẫy tay với Tống Hòa:"Tống sư huynh, Ác Ngôn Chú này nửa tháng sau liền tự phá giải!
Ngươi nhất định phải kiên trì!"
Tống Hòa đã sắp khóc: "Ngươi vẫn là đánh ta một trận đi, Mục tiên quân!
Ta thà chết chứ không muốn mắng kiếm của ta!"
Nói xong, hắn vẻ mặt đưa đám, cúi đầu nói với kiếm của mình:"*** nhà ngươi, đồ phế kiếm!
Lão tử rất chán ghét ngươi!
Hu hu, lão bà, ta không phải cố ý mắng ngươi, cầu xin ngươi tha thứ ta......"
Vừa rồi còn nghi ngờ Mục Thời không đủ tàn nhẫn, Hạ Lan Dao lâm vào trầm mặc:...Được rồi, người hiểu rõ nhất về tử huyệt của Kiếm tu vẫn là Kiếm tu, một cái Ác Ngôn Chú là có thể làm đối phương sống không bằng chết.Mục Thời ngồi trở lại trên Nhất Diệp Thuyền.Qua một lát, nàng hỏi Hạ Lan Dao:"Đây không phải lần đầu tiên ngươi giúp nhân - ma hỗn huyết đúng không?"
Hạ Lan Dao gật đầu.Mục Thời lại hỏi: "Nhưng là lần đầu tiên bị trộm đồ?"
"Không phải, trước đây cũng có trẻ con ý đồ trộm ngọc bội của ta.
Nhưng không chỉ có nhân - ma hỗn huyết, cũng có trẻ con của Nhân tộc."
Hạ Lan Dao đáp:"Bình thường ta có thể tự mình phát hiện, bị trộm một cách âm thầm như hôm nay là lần đầu tiên."
Mục Thời hỏi hắn: "Giúp người ngược lại bị trộm, không cảm thấy thất vọng sao?"
"Đương nhiên thất vọng."
Hạ Lan Dao nhìn Thương Thành phía dưới:"Nhưng đôi khi cũng không phải không thể hiểu được, trẻ con nhân - ma hỗn huyết không được chấp nhận, rất khó lấy được tài nguyên cần thiết để sinh tồn, không chiếm được, lại không bằng lòng chết đói, chỉ có thể trộm."
"Những người nguyện ý giúp đỡ chúng là người dễ xuống tay nhất, sau khi bị phát hiện cũng trả giá ít nhất."
Mục Thời gật đầu.Nàng chưa nói là đúng hay sai, để sinh tồn, thị phi đúng sai đều phải đứng sang một bên.Hạ Lan Dao ngồi trên thuyền trong chốc lát, dò hỏi:"Mục tiên quân, nếu đứa nhỏ kia không trộm ngọc bội của ta, ngươi sẽ không đứng ra, đúng không?"
Mục Thời hỏi: "Ngươi là muốn hỏi, ta cũng là nhân - ma hỗn huyết, từng cảm thụ qua ác ý của người khác đối với nhân - ma hỗn huyết, vì sao không muốn trợ giúp đồng loại sao?"
Hạ Lan Dao gật đầu."
Tiểu công tử, ác ý không phải bắp cải mọc ngoài ruộng, càng không phải từ trên trời rơi xuống."
Mục Thời ngồi đối diện Hạ Lan Dao, nói:"Nhân - ma hỗn huyết thương tổn Nhân tộc, khiến Nhân tộc căm hận.
Nhân tộc bởi vì căm hận mà thương tổn nhân - ma hỗn huyết, làm nhân - ma hỗn huyết vô cùng chán ghét Nhân tộc, lựa chọn trả thù trong tương lai...Ác ý và thù hận cứ như vậy tuần hoàn lặp lại, là vòng luân hồi không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết khi nào mới kết thúc."
"Ta không thể phá vỡ vòng luân hồi này, cũng không xác định những gì ta làm sẽ khiến mọi thứ trở nên tốt hơn, tệ hơn, hay là không có bất kỳ thay đổi gì, cho nên ta lựa chọn bàng quan."
"Xét theo góc độ thực tế..."
Mục Thời khoanh tay, có chút buồn rầu:"Ngươi cho chúng một chiếc áo choàng.
Ta cho chúng mấy cái bánh bao.
Những thứ này chỉ có thể giúp chúng sống lâu thêm vài ngày.
Không ai trong chúng ta ở lại Thương Thành, sau mấy ngày này, sinh hoạt của chúng vẫn sẽ như cũ."
"Cách chân chính có thể thay đổi vận mệnh của chúng chính là thu nhận chúng...Nhưng thu nhận nhân - ma hỗn huyết, cần dự trù điều kiện 'có thể lập tức ngăn cản nhân - ma hỗn huyết một khi họ làm điều ác'.
Loại chuyện này chỉ có thể thực hiện ở nơi có tu sĩ thường trú, tức là Thiên Thành và Khư Thành.
Ta không thể đem mỗi một nhân - ma hỗn huyết ta gặp được đưa cho bá tánh Khư Thành, đúng không?
Người ta cũng muốn ổn định sinh hoạt."
Hạ Lan Dao hiểu được.
Hắn gặp phải nhân - ma hỗn huyết đều dốc hết khả năng hỗ trợ, giúp được liền giúp, không suy xét đến việc có thể giúp đến mức độ nào.Mục Thời suy xét càng nhiều, càng nhìn xa hơn một ít.Mục Thời không rời đi Thương Thành quá xa, ở bên ngoài Thương Thành tìm được 2 đứa nhỏ kia.Chúng đang cuộc mình vào áo choàng của Hạ Lan Dao, ôm nhau sưởi ấm, ở trong gió lạnh run bần bật ăn bánh bao.Tựa như lo lắng sau khi ăn xong cái này sẽ không có bữa tiếp theo, chúng chỉ ăn chung một cái bánh bao, còn dư lại vẫn được gói trong giấy dầu, để dành ăn sau.Đúng lúc này, một con chó gầy nhom chạy tới.
Sau khi tiếp cận 2 đứa nhỏ, nó liền nhìn chằm chằm bánh bao tản ra hương thơm của thịt trong tay chúng, thè lưỡi, chảy nước miếng, chậm rãi tiến lại gần.Muội muội thập phần hoảng sợ: "Ca ca!"
Đứa bé lớn hơn cầm lấy gậy gỗ: "Cút ——!
Mau cút đi!"
Con chó hoang sắp đến gần không biết duyên cớ ra sao, hai mắt bỗng nhiên thất thần, chạy về phía rừng núi hoang vắng, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.Đuổi Thú Phù trên tay Mục Thời cũng cháy rụi.Sau khi con chó hoang không biết bị đói bao lâu rời khỏi, vị ca ca của cặp huynh muội nhân - ma hỗn huyết liền nhắm ngay cây gậy gỗ sần sùi trong tay về phía Hạ Lan Dao, đề phòng nói:"Các ngươi tới làm gì!
Đồ vật đã trả lại rồi!
Các ngươi còn muốn thế nào?"
Hắn tuổi tác không lớn, lại tràn ngập địch ý với người khác.Mục Thời giơ tay lên, một phong thư bay ra khỏi lòng bàn tay.
Nàng bình tĩnh đạm mạc nói với cặp huynh muội này:"Các ngươi cứ đợi ở đây, đêm nay, hoặc muộn nhất là sáng mai, sẽ có người tới đón các ngươi."
Sự ngờ vực của nam hài với họ không hề tiêu giảm:"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Mục Thời nói: "Tìm cho các ngươi một mái nhà, nơi các ngươi không phải trộm đồ, cũng có thể ăn no mặc ấm."
Nam hài lộ ra biểu tình hoài nghi: "Nào có loại chuyện tốt như vậy?"
Mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ, hắn cũng biết, trên đời không có bữa trưa miễn phí, chuyện tốt sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Hắn cảm thấy, cặp nam nữ ăn mặc đẹp đẽ trước mắt này, nhất định có mục đích gì không thể cho ai biết."
Tin hay không tùy ngươi."
Mục Thời nói với vị ca ca đang giơ gậy gỗ:"Trước khi người tiếp đón các ngươi tới, các ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, nếu không muốn, đến lúc đó hãy nói với họ.
Họ sẽ không ép buộc các ngươi đi."
"Đúng rồi, người tới đón các ngươi đều là Nhân tộc.
Nếu các ngươi đi cùng họ, về sau sẽ phải cùng Nhân tộc sinh hoạt.
Rốt cuộc muốn tiếp tục sống cuộc sống mà ngay cả chó cũng có thể bắt nạt các ngươi này, hay là cùng Nhân tộc sớm chiều ở chung, các ngươi tự lựa chọn đi."
Mục Thời niệm pháp thuật.Hai huynh muội có thể cảm giác được, quần áo trên người mình trở nên khô ráo.
Họ vẫn rất lạnh, nhưng không đến mức bởi vì cả người ướt đẫm mà run rẩy nữa.Trừ cái này ra, Mục Thời không còn lời giải thích hay hành động nào để chứng minh mình không có ác ý.
Nàng để Khư Thành nhận nuôi 2 đứa nhỏ này đã là thiện ý lớn lao.
Nếu chúng không muốn tiếp nhận lòng tốt, nàng sẽ không cưỡng cầu.
Thi ân còn phải ăn nói khép nép, nào có đạo lý như vậy?Mục Thời quay đầu rời đi.Hạ Lan Dao thử thăm dò tới gần.
Nam hài vẫn giơ gậy gỗ, thập phần đề phòng với hắn.
Hạ Lan Dao không còn cách nào, chỉ có thể đặt những thứ trong tay xuống đất, là một ít bạc vụn và xu lẻ."
Ta chỉ hy vọng các ngươi biết."
Hạ Lan Dao nói với chúng:"Trên đời này đích xác tồn tại Nhân tộc muốn sống hòa thuận với các ngươi."
Hạ Lan Dao quay đầu, cất bước đuổi theo Mục Thời.Mục Thời quay đầu lại, đôi mắt dõi theo viên ngọc đỏ thắm đang lay động bên hông hắn.Hạ Lan Dao hỏi: "Sao vậy?"
"Nhìn xem ngọc bội bảo bối của ngươi có còn không."
Mục Thời xoay đầu đi: "Nếu lần này lại mất nữa, ta sẽ không giúp ngươi tìm.
Ban phát sự đồng cảm tràn lan, ngươi xứng đáng bị như vậy."
Hạ Lan Dao bật cười: "Không ngồi Nhất Diệp Thuyền nữa sao?"
"Vào thành mua cho ngươi cái áo choàng chắn gió giữ ấm."
Mục Thời liếc nhìn hắn, trong đôi mắt nhạt màu mang theo vẻ ghét bỏ không chút nào che giấu:"Hạ Lan công tử, ngươi sẽ không muốn quấn chăn tiến vào Kiếm Trủng chứ?"