Trong đầu Mục Thời chỉ còn lại một câu:Quá hoang đường!Bởi vì Sổ Sinh Tử sửa không được, hủy không xong, cho nên liền thừa cơ phi thăng, đem Sổ Sinh Tử mang ra khỏi Tu Chân Giới?
Việc này thật quá vớ vẩn!
Cũng coi như làm trái với Thiên Đạo, Khúc Trường Phong không sợ bị lôi kiếp đánh chết sao?
Không sợ sau khi phi thăng, con đường làm tiên bị ảnh hưởng sao?Mục Thời cảm thấy có chút khó chịu trong lòng:“Ta không hiểu.”
“Có gì không hiểu?”
Chúc Hằng bình đạm nói:“Sư phụ ngươi vốn là người không đi theo con đường tầm thường, không bao giờ khuất phục số mệnh.
Hành vi này đích xác khác người, nhưng nếu là do hắn làm ra, cũng tính bình thường.”
Mục Thời nhíu mày, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:“Hắn thu ta làm đồ đệ là vì báo ân……”
“Có lẽ đúng là vậy.”
Chúc Hằng nói với Mục Thời:“Nhưng ngươi phải hiểu rằng, mặc kệ xuất phát từ loại mục đích thu đồ đệ nào, một khi trở thành sư đồ, hết thảy liền không còn đơn giản như trước nữa."
“Ở nơi hiếm người có hôn phối như Tu Chân Giới, đối với sư phụ, đặc biệt là loại sư phụ không có nhiều đồ đệ mà nói, thì đồ đệ liền quan trọng giống như con của mình vậy."
Minh Quyết đang bàng thính cuộc đối thoại, bổ sung một câu:“Nếu hắn có thể chết thay ngươi, hắn sẽ không chút do dự ở giữa chính mình và ngươi lựa chọn ngươi.”
Mục Thời nghiêng đầu, nhìn về phía Bích Khuyết Kiếm lẳng lặng gác trên mặt đất.Khúc Trường Phong nếu vì sửa số mệnh của nàng mới mang đi trang Sổ Sinh Tử kia.
Vậy Bích Khuyết Kiếm lại vì xuất phát từ tâm tư gì, mà bị hắn bỏ lại Tu Chân Giới?Mục Thời thu hồi ánh mắt.Nàng ngồi ngay ngắn một chút, cúi đầu xuống, thì thầm hỏi:“……Mang đi Sổ Sinh Tử, là có thể sửa mệnh sao?”
“Chỉ sợ không thể.”
Chúc Hằng nhẹ nhàng lắc đầu:“Ví như có một người bị bệnh nặng sắp chết, lấy đi trang Sổ Sinh Tử của hắn, liệu hắn sẽ không phải chết sao?
Sư phụ ngươi mang Sổ Sinh Tử đi, nhưng nội dung trên trang Sổ Sinh Tử kia không bởi vậy mà phát sinh thay đổi.
Tới lúc phải chết thì ngươi vẫn sẽ chết.”
“Thậm chí, hành vi lấy đi Sổ Sinh Tử của hắn có khả năng càng thúc đẩy cái chết của ngươi.
Rất nhiều người đã liều mạng đấu tranh với vận mệnh.
Nhưng cuối cùng mới phát hiện, cuộc đấu tranh của họ chính là nguyên nhân mấu chốt làm số mệnh trở thành sự thật."
Chúc Hằng là một Bói tu ưu tú, từng đoán mệnh cho rất nhiều người, gặp qua quá nhiều tình huống muốn lảng tránh vận mệnh, ngược lại bởi vậy mà hãm sâu vào vận mệnh.Mục Thời buồn cười lắc đầu: “Vậy sư phụ ta chẳng phải làm việc không công một hồi?”
Chúc Hằng nói: “Có lẽ thế.”
Mục Thời cầm quân cờ từ trong hộp, đặt lên bàn cờ.
Nàng cùng Chúc Hằng đánh vài nước, nhưng ván cờ vừa mới bắt đầu, phân không ra cao thấp.Chúc Hằng lại hạ một quân cờ, đề nghị:“Mục Thời, ở lại Thiên Cơ Các đi.”
Mục Thời ngẩng đầu nhìn hắn.“Hiện tại thân thể ngươi rất tốt.
Nguyên nhân chết khẳng định không phải bệnh chết, vậy thì nhất định là do tai nạn ngoài ý muốn, trúng độc, bị nguyền rủa, bị thương, bị giết……”
Chúc Hằng nói với Kiếm tu trong bộ váy màu xanh ngọc bích:“Ở Thái Khư, rất có thể có trưởng lão quyết định hạ độc hoặc nguyền rủa ngươi, Mạnh Sướng không thể ngăn cản.
Nhưng ở Thiên Cơ Các thì không, nơi này ta có quyền quyết định cuối cùng, không ai có thể lướt qua ta hành sự.”
Mục Thời nhìn về phía Minh Quyết ngồi đối diện, hỏi:“Ngươi cũng nghĩ như vậy?”
Minh Quyết gật đầu.Mục Thời khẽ 'hừ' một tiếng:“Hai ngươi rốt cuộc muốn che chở ta, hay muốn lợi dụng đồ đệ của Kiếm Tôn để khống chế Tu Chân Giới?”
Chúc Hằng nói với Minh Quyết: “Ta đã nói rồi, sư điệt của ngươi khuyết thiếu tín nhiệm với người khác.”
“Oa, lời nói này thật là……”
Mục Thời vỗ tay, hỏi:“Người trên đời này, đặc biệt là hai ngươi, đáng tín nhiệm sao?”
Ở phàm trần, nữ tử đến tuổi cập kê nên đính hôn, 18 tuổi đã phải gả chồng.
Nhưng trong hàng trăm tông phái tu tiên, tu sĩ 18 tuổi chỉ có thể xem như một đứa trẻ mới lớn thiếu kinh nghiệm.Nhưng không ai quy định, trẻ con nhất định phải đơn thuần.Mục Thời tuổi không lớn, lại biết rõ nhân tâm hiểm ác, nhân tính giảo hoạt, đối với người khác luôn khuyết thiếu sự tín nhiệm.Nàng rất khó tin tưởng rằng, sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là một người đáng giá được đối đãi tử tế và thiện ý.“Bắt ngươi làm con tin vào thời điểm này, là hành vi mà chỉ có kẻ ngu mới làm.
Nghĩa huynh vừa mới phi thăng, liền uy hiếp đồ đệ của hắn, chỉ sợ sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới mắng là vô liêm sỉ."
Chúc Hằng nói với Mục Thời:“Muốn trở thành ‘thủ lĩnh chính đạo’, thực lực rất quan trọng, danh dự cũng quan trọng không kém.
Một kẻ bắt cóc tiểu bối, sẽ không có đủ tư cách bước lên vị trí này.”
Mục Thời lại hạ xuống một quân cờ: “Biết vậy thì tốt.”
Minh Quyết nhìn Mục Thời, dò hỏi:“Cho nên mặc dù ta và Chúc Hằng đều không phải muốn bắt cóc ngươi, ngươi cũng không tính ở lại?”
Mục Thời trầm mặc một lát, lắc đầu:“Ta định đi chu du quanh Tu Chân Giới…Lỡ có thu hoạch gì, có thể giúp đạt tới Độ Kiếp Kỳ thì sao?”
Minh Quyết thật ra không cảm thấy Mục Thời làm vậy có gì không ổn.
Hắn gật đầu đề nghị:“Nếu ngươi muốn giống sư phụ ngươi du ngoạn khắp Tu Chân Giới, Dược Vương Cốc hẳn là một nơi không thể bỏ qua.
Cho nên, muốn tới Dược Vương Cốc ở vài ngày không?”
“Khẳng định muốn đi, nhưng phải đợi mấy ngày nữa, ta còn chuyện khác muốn……”
Mục Thời khựng lại, trừng to mắt nói:“Chúc Hằng!
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Ván cờ sao lại thành ra thế này?
Có phải lúc ta không để ý, ngươi lại đi thêm 2 nước nữa không?"
“Sắp thua liền nói người khác gian lận.”
Chúc Hằng thưởng thức quân cờ trong tay, trêu chọc:“Tiểu Kiếm Tôn, ngươi thua không nổi sao?”
Mục Thời ôm đầu.Nàng không phải thua không nổi, mà vì cảm thấy mất mặt ——Vừa mới phàn nàn Minh Quyết chơi cờ tệ, trong nháy mắt, nàng liền thành một người cũng chơi tệ giống như hắn.Chúc Hằng hỏi: “Làm lại một ván?”
Mục Thời buông cái tay ôm đầu xuống, nhìn Chúc Hằng hỏi:“Ngươi còn chuyện gì muốn nói với ta?”
Chúc Hằng trả lời: “Không còn.”
“Vậy không chơi nữa, ta phải về nghỉ ngơi.”
Mục Thời đứng dậy, xoay người muốn đi, chưa tới 2 bước lại quay đầu, lôi kéo cánh tay Minh Quyết, túm hắn lên.“Ngươi theo ta một chuyến.”¤●¤●¤Bên cạnh Vấn Thiên Lâu, trong một tiểu viện mà Thiên Cơ Các an bài cho nhóm người của Mục Thời.Mục Thời chưa về, trong viện chỉ có Cảnh Ngọc và Hạ Lan Dao vừa mới từ Trích Tinh Đài đi ra.
Cảnh Ngọc đang phân loại dược thảo trong túi Càn Khôn.
Hạ Lan Dao đang đọc một quyển sách chưa đọc xong lúc trước, nhưng có vẻ không quá nghiêm túc, vừa xem vừa thất thần.“Hạ Lan công tử, ngươi không sao chứ?”
Cảnh Ngọc ngẩng đầu lên hỏi:“Từ lúc ra khỏi Vấn Thiên Lâu liền mất hồn mất vía?
Chúc các chủ nói cái gì với ngươi sao?”
Hạ Lan Dao lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ sự tình, không liên quan tới Chúc các chủ.”
Sau một lúc lâu, Hạ Lan Dao nói:“Cảnh Ngọc tiên quân, có một chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
Hạ Lan Dao hỏi: “Vị Quỷ Quân ở Phong Đô - U Châu sinh ra chính là Độ Kiếp Kỳ, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cảnh Ngọc kể: “200 năm trước, tuy rằng Tiên Ma Đại Chiến đã kết thúc, nhưng cuộc sống của bá tánh trong Tu Chân Giới cũng không tốt đẹp trở lại.
Quá nhiều người đã chết trong cuộc chiến.
Tu Chân Giới tràn ngập oán linh và vong hồn phiêu bạc khắp nơi.
Âm khí cùng sát khí dày đặc, gây ra vô số tai họa và bệnh tật ở nhân gian.”
“Vì những người còn sống, hàng trăm tông phái tiên môn quyết định lấy Sát Thiên Trận diệt sạch tất cả vong hồn.”
“Đúng lúc này, không biết là vì cứu vớt nhân gian khỏi nước sôi lửa bỏng, hay là vì cứu vớt những vong hồn chết thảm kia, Thiên Đạo đã làm Quỷ Quân giáng sinh.”
“Để Quỷ Quân có năng lực giải quyết những vấn đề lửa sém lông mày này, ngay khi vừa ra đời, hắn đã được Thiên Đạo ban cho tu vi Độ Kiếp Kỳ.
Từ nay về sau, vong hồn sẽ được hắn dẫn độ, đưa vào U Châu, hoặc ở lại Phong Đô, hoặc luân hồi tái sinh.
Núi sông trên thế gian một lần nữa lại trở nên sạch sẽ.”
Hạ Lan Dao gật đầu.
Hắn sinh ra ở Hạ Lan Gia, từ nhỏ liền nghe truyền thuyết này đến lớn.
Nhưng điều hắn không hiểu, cũng không phải vì sao Quỷ Quân vừa ra đời đã là Độ Kiếp Kỳ.Hạ Lan Dao dùng ngón tay xoa nắn một góc trang sách, lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi:“Quỷ Quân đã là Độ Kiếp Kỳ, vì sao còn phải đi lịch kiếp?
Hắn đâu thể phi thăng, đúng không?”
Cảnh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Hạ Lan Dao:“Hạ Lan công tử, theo ý của ngươi, lịch kiếp là vì thăng cấp?”
“Không phải sao?”
“Không phải.”
Cảnh Ngọc lắc đầu:“Rất nhiều người, bao gồm cả tu sĩ, đều có suy nghĩ giống ngươi.
Nhưng trên thực tế, lịch kiếp không phải vì thăng cấp.”
“Lịch kiếp là để mở rộng tầm mắt, mài giũa nội tâm, hiểu được những con người và sự vật mà trước đây mình không thể hiểu được……Trở nên mạnh mẽ hơn chỉ là lợi ích mà sau khi nội tâm trải qua tôi luyện, tất nhiên sẽ nhận được mà thôi.”
Hạ Lan Dao gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Đúng lúc này, cửa viện bị đẩy ra.“Đừng lôi lôi kéo kéo——”“Vậy ngươi nên thành thật đi theo ta!”
Mục Thời kẹp Bích Khuyết Kiếm dưới cánh tay, 2 tay túm chặt cánh tay một thanh niên mặc y phục xanh lam, nửa kéo nửa lôi vào trong viện.Cảnh Ngọc nhìn thấy người nọ, 2 mắt sáng ngời: “Minh phó cốc chủ?”
Hạ Lan Dao lập tức đứng dậy vấn an:“Vãn bối bái kiến Minh phó cốc chủ.”
Mục Thời chỉ vào Cảnh Ngọc và Hạ Lan Dao, giới thiệu với Minh Quyết:“Đây là Cảnh Ngọc, cùng thế hệ với ta.
Đây là Hạ Lan Dao, nghe dòng họ liền biết là nhà ai đúng không?
Hai người họ đều học y, đặc biệt sùng bái ngươi.
Ngươi chỉ điểm họ một chút.”
Minh Quyết ném cái tay đang túm hắn của Mục Thời ra, chỉnh lại vạt áo, đánh giá Cảnh Ngọc và Hạ Lan Dao.Cảnh Ngọc không ôm kỳ vọng gì.Từ khi Minh Quyết bắt đầu theo y, lòng tràn đầy cũng chỉ có làm sao để năng lực của mình càng đăng cao một bước, rất ít chỉ điểm nâng đỡ tiểu bối, bằng không thì đã không bao lớn tuổi mà một đồ đệ cũng không thu.“Ngươi biết không?
Dạy dỗ người khác là một trải nghiệm vô cùng quan trọng trên con đường tu luyện, có thể gia tăng tâm cảnh, còn có thể củng cố những thiếu sót của bản thân, làm di sản của mình được tồn tại mãi mãi."
Mục Thời khoanh tay nói với Minh Quyết:“Rất nhiều lợi ích.”
Minh Quyết tựa như bị Mục Thời nói phiền, thỏa hiệp:“Ta phải đi xem bệnh cho Thành chủ, nếu hai ngươi muốn đến, thì đi theo ta.”
Cảnh Ngọc vui sướng đáp ứng.Minh Quyết xoay người rời khỏi tiểu viện, Cảnh Ngọc theo phía sau.Hạ Lan Dao có chút do dự.Mục Thời vỗ hắn một cái: “Còn chần chừ gì nữa?
Nhanh lên đuổi kịp.”
“Cảm ơn.”
Hạ Lan Dao ở bên cạnh Mục Thời nói lời cảm tạ, rồi chạy chậm ra cửa, còn không quên quay đầu lại đóng cửa viện.Mục Thời ngồi xuống bàn đá.Nàng rút Bích Khuyết Kiếm ra khỏi vỏ, tìm một chiếc khăn tay, thi triển Tụ Thủy Quyết, cẩn thận chà lau thân kiếm.Bích Khuyết Kiếm đã từng chém xuống Ma Quân, cùng chủ nhân trấn thủ Tu Chân Giới hơn 200 năm, nhờ chất liệu rắn chắc, không thấy một vết xước, không khác gì một thanh kiếm mới.Mục Thời lặp lại lau chùi vài lần, mới đem Bích Khuyết Kiếm nhét trở về vỏ, treo ở bên hông, bắt chước Khúc Trường Phong, một tay ấn trên chuôi kiếm, xoay người đi vài bước:“…Hơi nặng.”
Mục Thời không tháo kiếm ra, cứ như vậy đeo kiếm ngồi xuống bên bàn đá.“Cốc cốc cốc."
Cửa viện bị gõ vang.Mục Thời lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa viện đẩy ra, Mạc Gia Chí lãnh 2 đệ tử tạp dịch đi vào.
Một trong hai đệ tử bưng một khay điểm tâm tinh xảo xếp thành 9 ô vuông, người còn lại cầm một bình trà.Hai người đặt điểm tâm và trà ở trên bàn đá, hành lễ với Mục Thời, rồi lui ra ngoài.Mạc Gia Chí thái độ cực kỳ thân thiện giải thích:“Mục sư muội, sư phụ biết ngươi sẽ tới, đã bảo Tô Hương Trai chuẩn bị điểm tâm.
Vốn là Tang Trữ tới đưa, nhưng hai người các ngươi ở bên ngoài cấm chế của Thiên Thành xảy ra xích mích, hắn còn ngượng ngùng không muốn tới, cho nên ta đành phải tới.”
Mục Thời gật đầu: “Cũng tốt, nếu hắn tới, nói không chừng trong lòng ta còn cảm thấy dị ứng, ăn không vô.”
Mạc Gia Chí bất đắc dĩ cười:“Sư muội đừng tức giận, ăn chút điểm tâm đi.”
Mạc Gia Chí cầm lấy ấm trà, đổ một ly, đặt trước mặt Mục Thời.Mục Thời nhìn về phía khay điểm tâm.Điểm tâm trong khay có rất nhiều loại: bánh sữa, bánh hạch đào, bánh nướng, bánh cốm……còn có mứt mơ, tổng cộng 9 món.
Khẩu phần của mỗi món không quá nhiều, vừa đủ cho 3 người ăn.Mạc Gia Chí nói với Mục Thời:“Sư phụ nhớ rõ khẩu vị của Mục sư muội.
Bánh cốm chuyên môn yêu cầu không cho đậu phộng.
Quả mơ……nghe nói sư muội thích ăn mơ, nhưng mùa này rất khó tìm được mơ tươi, đành phải tặng mứt thay thế."
Mục Thời nghe vậy nhíu mày:“Là sư phụ ta tiết lộ?”
“Đúng vậy, Khúc sư bá mỗi lần nếm thử một loại điểm tâm, đều sẽ nói mấy lời đại loại như ‘hương vị khá mới lạ, có lẽ A Thời sẽ thích’.”
Trên mặt Mạc Gia Chí treo nụ cười nhàn nhạt, trêu chọc:“Mỗi lần Khúc sư bá tới, chúng ta không chỉ nhớ kỹ sở thích của sư bá, mà còn nhớ kỹ cả sở thích và kiêng ăn của ngươi.”
“Nhưng về quả mơ không phải sư bá tiết lộ.”
Mạc Gia Chí nhìn Mục Thời, nói:“Năm rồi có đệ tử Thái Khư tới Trung Châu, nhắc đến truyền nhân của Kiếm Tôn, nói vì ngươi thích ăn quả mơ, Khúc sư bá liền chuyên môn trồng một cây mơ ở Vấn Kiếm Phong cho ngươi.”
Mục Thời thở dài một hơi: “Là cái cây bị hư kia……”
Núi rừng Thái Khư Tiên Tông không có cây mơ.
Mục Thời muốn ăn quả mơ, chỉ có thể chờ trưởng bối mang từ bên ngoài về.
Khúc Trường Phong hy vọng lúc nàng muốn ăn có thể ăn bao nhiêu tùy thích, cho nên mới trồng một cây mơ.Ai biết cái cây này chỉ nở hoa, không kết quả.Cuối mùa xuân, hoa màu hồng trắng nở rộ đầy cành.
Tới thời điểm nên kết quả, hoa mùa xuân liền rụng hết, chỉ còn lại lá xanh trên cây.Khúc Trường Phong lúc đầu tưởng là bón phân không đủ, liền dùng Linh Tuyền tưới vài lần.
Nhưng sang năm, cái cây này vẫn y như thế.Minh Quyết am hiểu gieo trồng linh thảo cũng từng tới xem qua, nói:“Sư phụ ngươi trồng cái gì chết cái đó.
Cái cây này có thể sống được là tốt rồi, đừng mong đợi quá nhiều."
Khi Mục Thời lớn hơn một chút, chiếc ghế gỗ mà nàng thường ngồi đã đổ sụp.
Nhìn cây mơ tươi tốt kia, nàng thành khẩn kiến nghị Khúc Trường Phong nên chặt nó làm một bộ bàn ghế, còn có chút giá trị thực tế.Khúc Trường Phong không chịu.“Chờ thêm xem, nói không chừng là nó nở muộn, qua mấy năm nữa sẽ kết được quả.”
Khúc Trường Phong ngồi dưới gốc cây mơ, cánh hoa hồng trắng rơi xuống, tạo thành gợn sóng nhàn nhạt trên ly rượu lê trong vắt sáng ngời.“Cho dù không ăn đến quả, cũng có thể ngắm hoa.”
Thôi được, dù sao người quét sân không phải nàng.Cứ như vậy, Mục Thời lại được nhìn hoa mơ nở trong nhiều năm.Cho nên, có một số đệ tử cho rằng nàng thích hoa mơ, mỗi khi đến mùa hoa mơ nở, liền mang vài ba cành hoa mơ tự đưa tới cửa cho nàng mắng.“Mạc sư huynh, ngươi không biết cái cây kia……”
Thanh âm của Mục Thời mang theo chút khó hiểu:“Trước đây nó tốt xấu vẫn nở hoa đúng mùa, hiện tại không biết phát chứng gì, lập đông đã hơn một tháng, lại nở hoa.”
“Mùa này nở hoa?”
Mạc Gia Chí kinh ngạc nói:“Có lẽ là bị Khúc sư bá phi thăng ảnh hưởng?
Nghe nói tu sĩ phi thăng sẽ dẫn tới bầu trời xuất hiện dị tượng.
Nở hoa trái mùa hẳn cũng không phải chuyện gì to tát?”
Mục Thời gật đầu: “Chắc là vậy.”
Rốt cuộc có phải bị Khúc Trường Phong ảnh hưởng hay không thì không biết, nhưng nàng biết đời này sẽ ăn không được quả do cái cây bị hư này kết ra.Trong giọng nói của Mạc Gia Chí mang theo chút hâm mộ: “Khúc sư bá thật yêu thương ngươi.”
Mục Thời đã quen với sự hâm mộ này.Trong Tu Chân Giới, 10 người có sư phụ đã có 9 người hâm mộ Mục Thời.
Sư phụ đối xử tốt với đồ đệ có rất nhiều, nhưng tốt đến loại trình độ này vẫn tương đối hiếm thấy.Chúc Hằng tuy rất tốt, nhưng sẽ không giống như Khúc Trường Phong, toàn bộ đầu óc đều là đồ đệ.“Sư muội từ từ ăn.”
Mạc Gia Chí đứng dậy:“Ta còn có chút chuyện cần xử lý, liền đi trước.”
Mục Thời gật đầu, nói một tiếng 'đi thong thả'.Chờ Mạc Gia Chí rời đi, Mục Thời từ túi Càn Khôn lấy ra Long Lân Châm dùng để nghiệm độc, kiểm tra điểm tâm và nước trà một lần.Nàng ngẩng đầu, giơ Long Lân Châm lên dưới ánh mặt trời.
Đầu kim vẫn là màu trắng bạc, không hề biến hóa.Mục Thời buông Long Lân Châm, cầm lấy bánh sữa, từng miếng nhỏ ăn, bị nghẹn liền uống một ngụm trà, vừa uống vừa nghĩ: Trà ô long do Thiên Thành đặc biệt cung cấp này còn rất thơm.Vào đông, trời tối sớm.
Không bao lâu, mặt trời bắt đầu lặn.Hạ Lan Dao và Cảnh Ngọc đi theo Minh Quyết xem bệnh cho Thành chủ trở lại, vừa đi vào trong viện vừa nói về những thu hoạch hôm nay.“Thật không hổ danh là Minh phó cốc chủ.”
Cảnh Ngọc trầm tư nói:“Dương Xỉ Thảo thế mà còn có thể dùng như vậy.”
Hạ Lan Dao hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc không thấy được Minh phó cốc chủ thi châm.”
Cảnh Ngọc nhún vai, lắc đầu: “Chuyện này thì đúng là không dễ dàng.
Muốn hắn thi châm, trước tiên bệnh nhân đã phải bước nửa cái chân vào Phong Đô mới được.”
Mục Thời đang ngồi ở bàn đá ăn điểm tâm, hỏi:“Thế không phải sắp xong đời?”
Hạ Lan Dao ngồi vào bên cạnh nàng, ánh mắt phá lệ sáng sủa: “Có gan cùng Phong Đô giành người, chính là chí lớn mà một đại phu nên có.”
Mục Thời muốn vỗ vai hắn làm hắn tỉnh táo lại, nhưng đối diện cặp mắt tràn đầy vui sướng kia, cuối cùng vẫn từ bỏ.“Sao các ngươi về sớm vậy?
Minh Quyết đâu?”
“Minh phó cốc chủ nói đêm nay nhiều sương giá, trên ngọn núi cách Thiên Thành 40 dặm về phía Tây Nam, sẽ có Bạch Sương Hoa nở, nên muốn đi hái hoa.”
Hạ Lan Dao thấy điểm tâm trên bàn, hỏi:“Ta có thể ăn không?”
Mục Thời gật đầu: “Có thể.”
Hạ Lan Dao không trực tiếp cầm điểm tâm, mà đi lấy nước, dùng khăn cẩn thận lau tay, rồi mới trở về ăn:“Đói thật, cả ngày hôm nay chưa ăn được gì.”
Mục Thời vỗ vai Hạ Lan Dao, thấm thía nói:“Hạ Lan công tử, đói bụng thì phải chủ động nói.
Người khác đều là tu sĩ, đã tích cốc.
Nếu họ không cố tình chiếu cố ngươi, sẽ không ai nhớ tới việc kiếm thứ gì để lấp đầy bụng.”
“……Chính ta cũng quên.”
Hạ Lan Dao nuốt xuống bánh hạch đào, hỏi:“Ta định đi Tịch Mộ Lâu ăn.
Mục tiên quân, Cảnh Ngọc tiên quân, các ngươi muốn đi không?”
Tịch Mộ Lâu là tửu lầu lớn nhất, cũng nổi tiếng nhất Thiên Thành, ngoại trừ việc đắt đỏ, không còn khuyết điểm gì.
Bất kể là phàm nhân hay tu sĩ, chỉ cần có tiền, tới Thiên Thành đều sẽ đến Tịch Mộ Lâu.Mục Thời hỏi: “Sao lại không?”
Cảnh Ngọc cự tuyệt: “Hai người các ngươi đi đi.
Ta không đi.
Tu sĩ hàng năm tích cốc, ngẫu nhiên ăn một lần, vẫn cảm thấy không quá thích ứng.”
Hạ Lan Dao gật đầu, đứng dậy ra ngoài.Mục Thời bước nhanh theo sau, chưa đi được vài bước, suýt nữa đâm sầm vào trên người Hạ Lan Dao đột nhiên dừng lại:"Làm gì thế?”
Hạ Lan Dao thần sắc phức tạp nhìn chỗ eo Mục Thời:“Mục tiên quân, ngươi không cất thanh kiếm vào sao?”
Hắn không để ý Kiếm tu mang kiếm.
Nhưng như lời Mục Thời nói, thanh kiếm này toàn bộ Tu Chân Giới đều nhận biết, trực tiếp mang trên người, lập tức liền bị nhìn thấu thân phận, rất bất tiện.“A, ta quên.”
Mục Thời gõ nhẹ vào chuôi kiếm.
Bích Khuyết Kiếm hoàn toàn biến mất, tựa như đã trở lại túi Càn Khôn.“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người họ sóng vai ra ngoài.Ở thành trì khác, vừa đến ban đêm, trong thành liền yên tĩnh không tiếng động.
Nhưng ở Thiên Thành thì khác, sắc trời càng tối, ngọn đèn dầu càng sáng.
Đèn ở cổng vòm các hàng quán ca rượu đều sáng trắng đêm.Trên đường phố, tu sĩ và phàm nhân đến từ các nơi tốp năm tốp ba sóng vai mà đi, thỉnh thoảng dừng lại để ngắm những món đồ hiếm lạ trên các quầy hàng ven đường.Mục Thời lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như vậy, vừa đi vừa không nhịn được nhón chân nhìn về phía xa.Nàng cảm khái: “Loại cảm giác liếc mắt một cái không thể nhìn thấy hết đám đông ở cuối đường này thật kỳ diệu, nhưng hơi chen chúc.”
“Đây thật ra còn đỡ.”
Hạ Lan Dao cầm quạt xếp, nói:“Tới hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, các thành trì lớn ở thế gian đều sẽ náo nhiệt đông đúc lên, người cực kỳ nhiều."
Mục Thời hỏi: “Đông như vậy không mệt sao?"
“Không, không mệt chút nào.”
Hạ Lan Dao nói với Mục Thời:“Rất vui, không chỉ ta, mỗi người đều vui.”
Mục Thời lộ ra biểu tình hoang mang, tựa như không thể hiểu lời Hạ Lan Dao nói —— Càng chen càng vui?
Tự ngược đãi bản thân?Mục Thời và Hạ Lan Dao xuyên qua đám đông.
Đi được không bao lâu, Mục Thời liền dừng bước.Trên các quầy hàng ven đường bày chút đồ trang sức, đều là những đồ vật nhỏ tinh xảo.
Mục Thời coi trọng một đôi lục lạc lưu li.
Màu vỏ men trong suốt sáng ngời, bên trong chứa lục lạc làm bằng chất liệu tương tự, lắc nhẹ liền phát ra âm thanh dễ chịu.Hạ Lan Dao thấy Mục Thời nhìn lục lạc không chịu đi, bất đắc dĩ cười, duỗi tay lấy túi tiền trong tay áo.Tuy rằng là quán ven đường, nhưng là quán ven đường ở Thiên Thành, giá cả vẫn tương đối đắt.
Một Kiếm tu ngay cả muốn mua lê cũng phải xin tiền, khẳng định mua không nổi.Hắn trả chút tiền này cũng không thành vấn đề —— Ít nhiều nhờ Mục Thời, hắn mới có thể được Minh Quyết chỉ đạo.
Mặc dù chỉ trong một buổi trưa, nhưng những gì hắn nhận được khẳng định giá trị hơn nhiều so với đôi lục lạc này.Ai ngờ, Mục Thời ngay sau đó liền lấy ra Ngọc Bài thông hành mà Mạc Gia Chí đưa.“Ta muốn đôi lục lạc này.”
Mục Thời cầm ngọc bài, nói với chủ quán:“Ghi nợ cho Thiên Cơ Các.”
Hạ Lan Dao: “……?”
Cũng đúng, cho dù quan hệ thực tế chẳng ra gì, Chúc Hằng mặt ngoài vẫn là nghĩa thúc của Mục Thời.
Mục Thời ở Thiên Thành chi tiêu, hắn đích xác hẳn nên phụ trách.Mục Thời lấy được đôi lục lạc, liền đeo ở trên eo.
Nàng lớn lên rất tinh xảo, quần áo cũng tinh xảo, đeo lên đôi lục lạc lưu li này thật sự rất hợp.Họ tiếp tục đi về phía Tịch Mộ Lâu.Đang đi, Mục Thời hỏi: “Nói ra thì, Minh Quyết chưa nói ngươi cái gì sao?”
Hạ Lan Dao hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói ngươi là một phàm nhân, dù có chịu khó nghiên cứu đến đâu, cũng không thể ở Y thuật lấy được thành tựu.”
Mục Thời nói xong, ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp:“Thậm chí có khi còn quá mức hơn, con người hắn độc miệng lên cũng khá tàn nhẫn.”
Hạ Lan Dao trả lời: “Minh phó cốc chủ đích xác đã nói lời tương tự.”
Mục Thời quay đầu đánh giá hắn, không ở trên mặt hắn nhìn ra chút mất mát nào.“Ta không cảm thấy đây là vấn đề lớn.”
Trên mặt Hạ Lan Dao mang nụ cười nhàn nhạt:“Có rất nhiều người dùng từ ‘phàm nhân’ để khuyên nhủ ta.
Minh phó cốc chủ chỉ là một trong số đó.
Người khác nói như thế nào tùy họ.
Ta không muốn từ bỏ, là tùy ta.”
“Ta cảm thấy, thật đáng buồn nếu một người cũng tự mình từ bỏ chính mình."
Mục Thời vỗ lưng Hạ Lan Dao:“Nghĩ thoáng được là tốt.
Ta còn lo lắng, nếu ngươi bị Minh Quyết đả kích đến mức không muốn tìm hắn thỉnh giáo Y thuật nữa, ta nên lấy cái gì trao đổi để ngươi cùng ta đi vào Kiếm Trủng.”
Hạ Lan Dao có chút cạn lời:“…...Mục tiên quân, còn tưởng ngươi đang quan tâm ta, rốt cuộc vẫn là quan tâm kiếm.”
“Hạ Lan công tử, chính ngươi còn không thương hại mình.
Ta thương hại ngươi làm gì?”
Mục Thời cười một tiếng, hỏi: “Ngươi yêu cầu được thương hại sao?
Nếu ngươi yêu cầu, ta cũng không phải không thể đồng tình……”
Hạ Lan Dao dứt khoát cự tuyệt: “Không, như vậy được rồi.”
Như lời Mục Thời nói, hắn không cần được thương hại.
Khi không được thương hại, hắn ngược lại sẽ cảm thấy mình được tôn trọng.Thái độ của Mục Thời đối với hắn không thể gọi là khách khí.
Nhưng nguyên nhân chính vì như vậy, hắn mới cảm thấy nàng xem hắn như một người bình đẳng.Hạ Lan Dao và Mục Thời rẽ vào con phố dài ở trung tâm, đi đến Tịch Mộ Lâu.Là tửu lầu nổi tiếng nhất Thiên Thành, Tịch Mộ Lâu đã kín khách, còn có rất nhiều người đang đợi ở lối vào.
Tiểu nhị của Tịch Mộ Lâu đang cố gắng thuyết phục từng người một, nói thậm chí chờ đến đêm khuya cũng không nhất định có chỗ ngồi.Nói đến thật buồn cười, tiểu nhị này vốn phụ trách chào mời khách, không ngờ tới Tịch Mộ Lâu, việc làm nhiều nhất lại là đuổi khách.Tiểu nhị thấy Hạ Lan Dao cùng Mục Thời bước vào, vội vàng tiến lên, chuẩn bị khách khí thỉnh họ ra ngoài:“Cô nương, công tử, Tịch Mộ Lâu chúng ta……”
Mục Thời lấy ra Ngọc bài.Tiểu nhị hít sâu một hơi, lập tức sửa miệng:“Hai vị khách quý mời vào trong, lầu 3 còn một nhã gian rất thích hợp ngắm cảnh.
Tiểu Niên, dẫn khách nhân lên lầu, nhớ phân phó tạp dịch đốt thêm mấy chậu than.”
“Vâng!”
Bên trong có một tiểu nhị trẻ tuổi đáp lời, rất nhanh liền đi ra, cười nói với Mục Thời và Hạ Lan Dao:“Cô nương, công tử, mời theo ta.”
Mục Thời và Hạ Lan Dao đi theo hắn lên lầu 3.Cái gọi là 'nhã gian' là cố tình để dư ra, thường sẽ không tiếp đãi khách.
Để khi có khách quý đến, Tịch Mộ Lâu có thể tiếp đón kịp thời, mà không phải thất lễ làm khách quý chờ lâu.Nhã gian dựa cửa sổ, vén lên rèm sa nửa trong suốt, có thể thấy ánh đèn của Thiên Thành.
Nếu ngại gió bên ngoài quá lớn làm không thoải mái, cũng có thể đóng cửa sổ lại.Mục Thời cầm thực đơn nhìn một hồi lâu.Món ăn trong Tịch Mộ Lâu rất đa dạng.
Hơn nữa nhiều món trong số đó Mục Thời xem không hiểu tên.
Rượu nhưỡng bánh trôi thì nàng biết, nhưng Sữa đông chưng đường là gì?
Cá sóc chiên xù thật sự có sóc sao?
Sao người ta cái gì cũng ăn được?“Mỗi món đặc trưng của quán đều lấy một phần.”
Mục Thời đưa thực đơn cho Hạ Lan Dao:“Đây, ngươi chọn đi.”
Hạ Lan Dao không gọi gì cả.
Hắn gọi đồ ăn cũng sẽ chọn món đặc trưng.
Hơn nữa Mục Thời đã gọi nhiều món như vậy, căn bản ăn không hết, gọi thêm nữa thì thật lãng phí lương thực.Mục Thời ngồi ở mép bàn, một tay chống cửa sổ, buồn chán nhìn ra bên ngoài.
Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt nhạt màu của nàng, thoạt nhìn như rất hướng tới quang cảnh phồn hoa thịnh thế kia.Chỉ sau chốc lát, từng món ăn lần lượt được bưng lên, từ những món đơn giản dễ làm cho đến những món đòi hỏi quy trình cực kỳ phức tạp.Mục Thời dùng đáy muỗng gõ Sữa đông chưng đường:“Đây là cái gì?
Một khối đậu phụ đầy ụ?
Sữa đông chưng đường……Nghe có vẻ là đồ ngọt?
Cho đường vào đậu phụ, đây là kiểu làm kỳ lạ gì?"
“Không phải, đó là sữa bò.
Sữa bò sau khi chưng với rượu gạo sẽ đông lại.”
Hạ Lan Dao tranh luận thay cho đậu phụ: “Đậu phụ thêm đường mới ngon.”
Hắn nghiêng đầu, một tay chống mặt, buồn bực nói:“Nhưng huynh đệ tỷ muội của ta, phần lớn đều thích thêm nước tương và nước dùng, làm ta ngược lại có vẻ tương đối kỳ quái.”
“Cho đường chính là kỳ quái.”
Mục Thời múc một muỗng sữa đông chưng đường:“Nhưng ca ca ta cũng thích cho đường, hắn là người duy nhất trong nhà ăn đậu phụ muốn thêm đường.”
Hạ Lan Dao hỏi: “Ngươi có ca ca?”
“Có, tuy đã chết.”
Mục Thời bình đạm nói:“Ta và hắn là song sinh, lớn lên hơi giống nhau, nhưng sở thích hoàn toàn khác nhau……Nếu hắn giống ta thích lang thang chơi đùa khắp núi đồi, nói không chừng đã có thể sống sót.”
Mục Thời vừa nói xong, Hạ Lan Dao mới nhớ Chúc Hằng từng nói gia tộc của Mục Thời bị diệt tộc.
Đây hẳn là chuyện rất khổ sở, nhưng thái độ hiện tại của Mục Thời……Hạ Lan Dao hỏi: “Nhà ngươi đối xử với ngươi không tốt sao?”
“Hửm?
Khá tốt.”
Mục Thời đáp:“Cha mẹ và người trong tộc đều rất yêu thương ta.
Chỉ là ca ca luôn thích cùng ta cãi nhau, có đôi khi thậm chí còn đánh nhau.
Nhưng nếu có ai bắt nạt ta, hắn là người đầu tiên không vui."
“Ngươi vì sao sẽ cảm thấy người nhà ta không tốt với ta?”
Hạ Lan Dao trầm mặc trong chốc lát, nói:“Bởi vì ngươi thoạt nhìn không phải rất khổ sở.”
“A, vậy sao?”
Mục Thời nghiêng đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ:“Thật ra lúc đầu rất khổ sở, nhưng sau đó quen dần…Thời gian sẽ hòa tan rất nhiều chuyện.
Người chết cũng đã chết, người sống thì phải tiếp tục sống.
Ta vẫn luôn tự khuyên nhủ mình như vậy.”
“Nhưng đó cũng chỉ là tự an ủi mà thôi, mỗi lần nhớ tới người nhà, ta đều suy nghĩ, nếu tìm được kẻ đã giết tộc nhân của mình, ta nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu.”
Giọng điệu của Mục Thời thật bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang một sự kiên trì.
Sự kiên trì này làm Hạ Lan Dao cảm thấy nàng là nghiêm túc, nói được làm được.Hạ Lan Dao hỏi: “Ngươi có manh mối gì về thân phận của kẻ thù không?”
“Không có.”
Mục Thời lắc đầu, thở dài:“Lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ rõ chi tiết, chỉ biết gia tộc chúng ta vẫn luôn kín đáo, lánh đời không ra ngoài, hẳn là không đắc tội với ai."
“Sư phụ ta ngày đó chạy tới, cũng không phát hiện bất kỳ chi tiết nào, chỉ tìm được một con cá lọt lưới là ta.
Hắn vẫn luôn cảm thấy kẻ địch khẳng định không đơn giản, kêu ta tuyệt đối đừng nghĩ đến việc báo thù, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt chính mình."
Mục Thời nhìn tay mình, cười một tiếng, tự giễu:“Báo thù gì đó…phỏng chừng không kịp rồi.”
Hạ Lan Dao nhìn nàng.
Hắn có thể tưởng tượng được bị diệt tộc, mất đi người thân là trải nghiệm thống khổ cỡ nào, chính vì có thể tưởng tượng ra, mới không biết nên an ủi thế nào.Mọi lời nói đều không đủ để chữa lành vết thương.
Chỉ có cái chết của kẻ thù, mới có thể mang lại chút an ủi.Điều duy nhất đáng giá vui mừng chính là Mục Thời dường như không bị hận thù giam cầm trong quá khứ.Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một trận ầm ĩ.“Tiên quân, tiên quân!
Có kẻ tập kích!”
“Lâm sư huynh, Lâm sư huynh, mau tỉnh lại!
Lâm Tang Trữ ——!
Người đâu, mau đến đây!”
“Đừng để hắn chạy!”
Mục Thời một chân dẫm lên bệ cửa sổ, thấy được cảnh tượng bên ngoài.Lâm Tang Trữ ngã vào giữa đám đông.
Toàn thân nhiễm một lớp sương mù xám đen vô cùng đáng sợ.Cách đó không xa, một bóng người quấn áo choàng đen kín mít, vừa nhìn liền không giống người tốt đang bỏ chạy.
Có mấy đệ tử Thiên Cơ Các muốn đuổi theo, nhưng lại bị đám đông trở ngại.Mục Thời kéo xuống rèm sa được đóng đinh trên cửa sổ, xách theo tấm vải nửa trong suốt này, trực tiếp từ lầu 3 nhảy ra ngoài.
Nàng rơi thẳng xuống phía dưới, dẫm lên mái hiên giữa lầu hai và lầu một, lại nhảy đến mái hiên của sòng bạc bên kia đường, nằm chéo ở phía đối diện.Mục Thời thật nhẹ nhàng đuổi theo người chạy trốn.Người nọ quay đầu, thấy Mục Thời đang vượt nóc băng tường, chưa kịp lộ ra biểu tình hoảng sợ, đã bị Mục Thời dùng vải bó lại.Tấm màn mỏng manh ban đầu được Mục Thời dùng linh lực gia cố, quấn chặt lấy người mặc áo choàng đen.
Hắn bị trói gắt gao, ở trên mặt đất nảy hai lần, bất lực như cá rời khỏi nước.Hạ Lan Dao nhìn thấy Mục Thời chế ngự người áo đen, mới nhớ hiện tại không phải lúc xem diễn, cũng nhanh chóng trèo ra cửa sổ, nhảy xuống lầu, đến gần Lâm Tang Trữ.Lâm Tang Trữ đã hôn mê, eo bụng bị một con dao găm đâm vào.
Sương đen chính là từ con dao găm này tản ra.Lưỡi dao găm lúc này đã hoàn toàn đi xuyên qua thân thể Lâm Tang Trữ.
Bằng cách nhìn 11 đầu lâu có gỉ bạc và phù chú khảm ở trên chuôi dao, có thể phán đoán ra, con dao găm này nhất định có vấn đề.Đệ tử canh giữ bên cạnh Lâm Tang Trữ bất lực nói:“Có nên rút dao ra không?”
Rút dao, miệng vết thương sẽ không có gì chặn.
Hơn nữa tùy tiện rút dao mà không có chuẩn bị gì, khả năng sẽ mất đi tánh mạng.
Nhưng con dao găm này vừa nhìn liền có vấn đề, không rút ra thì hậu quả có thể càng nghiêm trọng hơn.“Ta là đại phu, để ta xử lý.”
Hạ Lan Dao nói với tiểu nhị của Tịch Mộ Lâu:“Làm phiền tìm một con dao có hình dạng tương tự, và mang một chậu than lại đây.”
Tiểu nhị đáp ứng, lập tức đi lấy đồ.Chỉ chốc lát sau, hắn mang theo nguyên một bộ dao và một chậu than trở lại.
Hạ Lan Dao tìm một con dao hơi hẹp hơn một chút, đặt lên bếp than hơ nóng.Đệ tử Thiên Cơ Các vừa thấy tư thế này, lập tức không chịu để Hạ Lan Dao chạm vào Lâm Tang Trữ:“Ngươi làm gì vậy?
Ngươi là đại phu chỗ nào?
Dược Vương Cốc hay Thái Khư Tiên Tông?”
Mục Thời kéo người áo đen bị bức màn quấn chặt đi tới, lấy ra Ngọc bài nói:“Thái Khư, ta không phải Y tu, nhưng hiểu chút Y đạo, Minh Quyết dạy.
Với tình huống của Lâm Tang Trữ, càng kéo dài thì càng nguy hiểm.”
Đệ tử kia nhìn thấy Ngọc bài, nghe Mục Thời nói như vậy, đã hiểu rõ thân phận của nàng.
Hắn đành phải tránh ra, quay đầu nhìn về phía Vấn Thiên Lâu, trong lòng thúc giục người trong tháp mau chạy tới.Hạ Lan Dao ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay áo bọc bàn tay, thử thăm dò chạm vào dao găm.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, hắn liền cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo sởn tóc gáy xông vào cơ thể.Mục Thời mở tay hắn ra: “Ngươi không muốn sống nữa?”
Hạ Lan Dao đối diện nàng.Mục Thời nói: “Để ta rút, ta nói động thủ thì động thủ.”
Hạ Lan Dao gật đầu.Mục Thời nắm chặt chuôi dao.
Sương đen tựa như bị thứ gì đó ngăn chặn, không thể theo tay nàng bò lên.
Nàng là tu sĩ ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ Đỉnh.
Tu vi có thể bảo vệ nàng khỏi rất nhiều xâm hại.Mục Thời rút ra dao găm, đè lại miệng vết thương của Lâm Tang Trữ.
Một tờ giấy bùa màu vàng có vẽ Cầm Máu Phù bay ra khỏi túi Càn Khôn, dán vào trên vết thương.
Mục Thời rót vào linh lực, nhưng sương đen chưa hoàn toàn tan hết, máu của Lâm Tang Trữ vẫn không ngừng chảy, thấm ướt bùa chú.Thấy bùa cầm máu không có tác dụng, Mục Thời lại lấy ra một bình dược nhỏ, rút ra nút bình, đổ linh dược trong bình xuống, nhưng máu vẫn chảy như cũ.Hai lần thất bại làm Mục Thời có phán đoán: Khẳng định là do sương đen ngăn cản linh lực chữa trị vết thương.Bùa chú và linh dược đều không có tác dụng, cũng chỉ có thể thử phương pháp thô sơ không dựa vào linh lực.Mục Thời nói với Hạ Lan Dao: “Động thủ đi.”
Hạ Lan Dao dùng hai ngón tay tách ra miệng vết thương trên bụng Lâm Tang Trữ, đâm con dao đã được nung nóng vào, huyết nhục bị nóng chín, phát ra tiếng xèo xèo.
Lâm Tang Trữ đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nhắm mắt không tỉnh lại.Cũng may phương pháp cầm máu vụng về này đã có hiệu quả, vết thương của Lâm Tang Trữ đã ngừng xuất huyết.Đệ tử của Thiên Cơ Các nhìn Lâm Tang Trữ biểu tình khó chịu, vừa lo lắng vừa đau lòng hỏi:“Các ngươi làm vậy có thể tổn thương ruột của Lâm sư huynh không?”
Mục Thời đứng dậy:“Người tu tiên lại không ăn cơm, cần ruột có ích lợi gì?
Có thể giữ mạng là được, còn quan tâm đến ruột?”
Đệ tử Thiên Cơ Các không còn gì để nói: “Này, này……”
Chỉ chốc lát sau, Mạc Gia Chí và Chúc Hằng dẫn theo đệ tử trong Các, từ hai phương hướng khác nhau chạy đến.
Đệ tử của Thiên Cơ Các tách ra đám đông.
Có hai đệ tử một trái một phải áp giải người áo đen, kéo hắn từ dưới mặt đất lên, tháo xuống mũ trùm đầu.Chúc Hằng hỏi: “Ngươi đã làm gì đồ đệ của ta?”
Người áo đen không hé răng, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Chúc Hằng.“Không chịu nói?”
Chúc Hằng có vẻ tức giận, trên mặt vẫn mang theo ý cười, ánh mắt lại lạnh như băng tuyết.
Hắn nói:“Vậy để xem, là ngươi xương cốt cứng, hay là thủ đoạn của Thiên Cơ Các ta cứng.”
Mạc Gia Chí lo lắng nói: “Sư phụ, sư đệ……”
Mục Thời tiếp lời, nói với Chúc Hằng:“Trên người hắn trúng một loại nguyền rủa rất phức tạp.
Ta đã giải trừ phần lớn, nhưng không thể trừ tận gốc.
Minh Quyết đi hái thuốc, không ở Thiên Thành.
Tuy rằng chúng ta biết vị trí đại khái, nhưng khẳng định rất khó tìm thấy hắn, dưới tình huống này gửi thư cũng khó đến được tay hắn.
Ta kiến nghị các ngươi nên trực tiếp đưa Lâm Tang Trữ đến Dược Vương Cốc càng sớm càng tốt.”
Mạc Gia Chí đang muốn thúc giục đệ tử bên cạnh đi làm chuyện này.“Đợi đã.”
Chúc Hằng nói với đệ tử bên cạnh mình:“Các ngươi đưa hắn đi Dược Vương Cốc.”
Mạc Gia Chí lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.
Hắn ngẩng đầu, đối diện Chúc Hằng, nhưng hắn không đọc được cảm xúc trong mắt Chúc Hằng.Mạc Gia Chí cắn chặt răng, thanh âm có chút bi thương: “Sư phụ đang nghi ngờ ta sao?”
Chúc Hằng lướt qua bên người Mạc Gia Chí:“Đừng nghĩ nhiều, đi làm việc của ngươi đi.
Chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không, sự thật sẽ tự chứng minh.”
Mạc Gia Chí cực kỳ bi ai mà hít sâu một hơi, nuốt xuống ủy khuất không ngừng dâng lên trong lòng, đáp:“……Vâng.”
Mạc Gia Chí dẫn theo đám đệ tử hắn mang đến rời đi.“Đây là cách ngươi quyết định?
Ở trong Các, ngươi đúng là có quyền nói một không hai, nhưng đồ đệ của ngươi ngay dưới mí mắt ngươi bị thương, chứng tỏ ngươi thật sự không đáng cậy.”
Mục Thời vỗ vai Chúc Hằng, nói:“Còn nữa, ngươi biết lời nói và hành động của mình làm tổn thương trái tim của đồ đệ đến mức nào không?
Một ngày nào đó bị trả thù thì đừng khóc vì đau đớn."
Mục Thời cười nhạo Chúc Hằng xong, nắm lấy cổ tay Hạ Lan Dao:“Đi thôi, đừng dính vào chuyện của họ, chúng ta sáng mai liền ra khỏi thành.”
Hạ Lan Dao bị Mục Thời lôi kéo, lảo đảo đi tới hai bước.“Ra khỏi thành?”
Chúc Hằng vung tay áo, nói với đệ tử bên cạnh:“Ban hành lệnh cấm, Thiên Thành toàn diện giới nghiêm, nếu không cần thiết không được phép ra vào, tiến hành kiểm kê người trong thành, tịch thu toàn bộ bùa chú và độc dược.
Linh thú cũng cần bị quản chế.”
“Mục sư điệt, ngươi có thân phận đặc thù, ta không thể nghiêm khắc yêu cầu ngươi.
Chỉ mong ngươi ở yên tại chỗ ở của sư phụ ngươi lúc trước, đừng gây thêm phiền toái cho ta.”
Mục Thời dừng bước, quay đầu lại.Nàng tiến lên một bước, đi đến trước mặt Chúc Hằng, mặt mày mang theo nụ cười ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng:“Chúc Hằng, nếu ngươi dám động đến ta, ta sẽ cho toàn bộ Thiên Cơ Các biết vì sao Vấn Tâm Kiếm là kiếm pháp mạnh nhất thế gian.”