Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 30: Kết Bạn Cùng Tu Luyện


Những đòn tấn công của Tiêu Trần đã thực sự chọc tức Hầu Vương. Đánh một đòn mạnh, Tiêu Trần phải thừa nhận là mình đã xem thường Hầu Vương rồi. Thực lực của hắn ta đủ mạnh để có thể sánh ngang với các võ giả Huyền Nguyên Cảnh.

Chỉ là yêu thú cấp một mà cũng đã mạnh ngang bằng võ giả Huyền Nguyên Cảnh. Tiêu Trần không khỏi lui về phía sau hơn mười bước, cánh tay cầm Thanh Vân kiếm c*̃ng hơi run lên vì mới bị sức mạnh khổng lồ kia làm chấn động.

Gầm... Một chiêu đã lấy được thế mạnh, Hầu Vương không cho Tiêu Trần thời gian để thở, gầm lên một cách giận dữ, chủ động tấn công về phía Tiêu Trần.

Trước sự tấn công của Hầu Vương, Tiêu Trần c*̃ng không tỏ ra sợ hãi. Mặc dù sức mạnh của Hầu Vương mạnh hơn dự đoán của mình, nhưng không tới mức không thể đấu lại. Hơn nữa, hiện tại Tiêu Trần cũng không còn cách nào khác, chỉ có đánh chết Hầu Vương mới có thể thoát khỏi bầy khỉ này.

Vẫn là Kiếm Pháp Viêm Hỏa như cũ, Viêm Hỏa cực nóng bao quanh lấy thanh kiếm, Tiêu Trần và Hầu Vương chiến đấu kịch liệt.

Ròng rã mấy trăm chiêu khốc liệt, những vết thương trên người Tiêu Trần ngày càng nghiêm trọng, nhưng trên người Hầu Vương cũng có không ít vết kiếm.

Tất cả toàn là những đòn tấn công chí mạng. Thời gian gấp rút, Tiêu Trần không có nhiều thời gian để lãng phí.

Tiêu Trần liều mạng bị thương nặng, nhận lấy một đấm của Hầu Vương, cùng lúc đấy đâm kiếm ra. Thanh Vân kiếm trực tiếp đâm xuyên qua đầu Hầu Vương. Trước khi chết, Hầu Vương hét lên thảm thiết, cơ thể cường tráng ngã về phía sau.

Cuối cùng, Tiêu Trần cũng đã g**t ch*t Hầu Vương, nhìn Hầu Vương ngã xuống, thân thể cũng có chút đứng không vững, dựa vào Thanh Vân kiếm mới có thể đứng thẳng được.

Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Cùng lúc đó, Hầu Vương đã bị g**t ch*t, bầy khỉ cũng gầm lên một lúc, sau đó liền bỏ chạy tán loạn, trốn vào trong núi rừng.

Không cần đuổi theo, g**t ch*t Hầu Vương đã là giới hạn cuối cùng của hắn rồi. Ngay khi bầy khỉ vừa bỏ chạy hết, thanh niên đi tới cạnh Tiêu Trần, cười như không cười nói với Tiêu Trần:

“Sao rồi, vẫn đi được chứ?”

“Được.” Nghe người thanh niên hỏi, Tiêu Trần gật đầu đáp.

“Vậy nhanh đi thôi, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những yêu thú khác tới rất nhanh.”

Dưới sự dẫn dắt của người thanh niên, hai người rất nhanh đã rời khỏi chỗ này. Thanh niên có vẻ như rất quen thuộc với Vạn Yêu Sơn Mạch, đầu tiên hắn dẫn Tiêu Trần tìm tới một hồ nước, xử lý và chữa trị một số vết thương trên người, sau đó lại dẫn Tiêu Trần đi tới một hang động trong núi.

Vừa nhìn đã biết hang động này là do con người đào, bên trong không có đồ vật gì, cũng chỉ có một tấm đệm lót, nhưng ở vị trí khuất xa. Nếu không có thanh niên kia chỉ dẫn, Tiêu Trần cũng không tìm thấy được.

“Nơi này rất an toàn, ngươi có thể yên tâm chữa trị vết thương.” Đưa Tiêu Trần đến hang động, thanh niên vừa cười vừa nói.

Tiêu Trần c*̃ng không khách khí, ở lại trong hang động. Bây giờ mình bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục đi sẽ rất nguy hiểm, còn không bằng ở lại đây dưỡng thương cho tốt đã.

Không thể giải thích được, hai người tới họ tên của nhau còn không biết, nhưng lúc này hai người đã trở thành người sống chung dưới một mái nhà.

Chỉ mất thời gian ba ngày, vết thương của Tiêu Trần đã không còn nghiêm trọng nhờ dùng đan dược chữa trị vết thương do Thương Huyền cho. Trải qua ba ngày ở chung, Tiêu Trần cũng biết được thanh niên này tên Trần Lăng, năm nay mười chín tuổi, tu vi Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn.

Chỉ biết là tên Trần Lăng, cùng tuổi, cùng tu vi. Còn về cái khác Tiêu Trần hoàn toàn không biết, mà Trần Lăng mới mười chín tuổi đã có thể đột phá Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, Tiêu Trần cũng thấy bất ngờ, thiên phú cỡ này không kém gì mình.

Thương thế Tiêu Trần đã khỏi hẳn, ban đầu hắn tính rời đi ngay, nhưng Trần Lăng lại đề nghị, có muốn kết bạn với hắn ta không, có muốn ở lại bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch này tu luyện không.

Trước lời mời của Trần Lăng, Tiêu Trần nghĩ một chút rồi liền đồng ý, dù sao thời gian ước hẹn một năm vẫn còn nửa năm nữa, bây giờ về Đông Kiếm Các cũng không làm gì. Ngược lại, ở lại bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch mặc dù nguy hiểm nhưng cũng có thể nhanh chóng tự thăng cấp.

Phải biết là bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch không chỉ tồn tại yêu thú, mà còn có rất nhiều linh quả và dược thảo quý hiếm.

Hai người quyết định cùng kết bạn tu luyện. Trong mấy tháng tiếp theo, Vạn Yêu Sơn Mạch xuất hiện hai thanh niên mười tám mười chín tuổi, bọn hắn ở bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch tìm kiếm linh quả dược thảo, chiến đấu với yêu thú, tự mình rèn luyện.

“Tiêu Trần, ta tìm thấy linh quả...”

Trần Lăng từ trên cây đại thụ nhảy xuống, cười nói.

“Trần Lăng, nhanh lên, chỗ này có yêu thú cấp hai, cùng đánh nó đi.”

Tiêu Trần tìm thấy một yêu thú cấp hai, hưng phấn nói.

“Trời, đây là... dược thảo cấp ba, Long Dương Mộc... Thế mà lại có một yêu thú cấp ba bảo vệ. Tiêu Trần, thế nào, lấy không?”

Trần Lăng phát hiện được một gốc dược thảo cấp ba Long Dương Mộc, nhưng lại có một yêu thú cấp ba ở đó bảo vệ, Trần Lăng nhìn về phía Tiêu Trần hỏi.

“Nói nhảm, nhất định phải lấy được, cùng lên đi, g**t ch*t con dã thú này trước.” Tiêu Trần trả lời.

Trong núi không tính thời gian, mấy tháng liền nhanh chóng trôi qua. Trong mấy tháng ngắn ngủi này, hai người Tiêu Trần và Trần Lăng hoàn toàn trở thành bạn tốt đồng thời cũng người tin tưởng nhất của nhau.

Hai người cùng nhau ăn ở, cùng nhau tìm kiếm linh quả dược thảo, cùng nhau đánh yêu thú. Trong vô số tình huống nguy hiểm, gay cấn và thú vị, tình cảm của họ ngày càng khăng khít. Đồng thời, thực lực của họ cũng tiến bộ nhanh chóng.

Lúc đầu, hai người chỉ có thể cùng nhau giết yêu thú cấp hai. Sau này, hai người có thể một mình chống lại yêu thú cấp hai. Nếu hợp tác lại còn có thể đánh được yêu thú cấp ba, cứ như thế, trong vô thức, năm tháng cứ trôi qua.

Chỉ còn một tháng nữa là đến thời gian ước hẹn một năm. Ngày này, Tiêu Trần cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Nếu giờ hắn không đi, sợ là sẽ không kịp về Đông Kiếm Các.

Anh hùng trân trọng nhau. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Trần hay Trần Lăng gì thì họ cũng chưa từng gặp người đồng trang lứa có thể theo kịp tốc độ của chính mình như vậy. Bây giờ, cuối cùng họ cũng đã gặp được nhau.

Cho dù đó là tài năng hay sức chiến đấu, người kia là người nổi bật nhất mà đối phương từng thấy, và cũng là người duy nhất có thể so sánh với chính mình. Chính bởi vì thiên phú, hai người mới có thể hợp ý như thế.

Lúc này nghe nói Tiêu Trần muốn rời đi, Trần Lăng c*̃ng không nói gì. Chỉ khẽ mỉm cười nói:

“Vừa đúng lúc ta cũng chuẩn bị rời đi.”

“Ừm…”

Nghe Trần Lăng nói, Tiêu Trần gật đầu nhẹ. Sau đó, hai người mỗi người đi một hướng.

Chưa đi được mấy bước, gần như cùng lúc, hai người cùng quay đầu lại, mở miệng nói.

“Này…”

Hai người la to lên vào đối phương, thấy thế, họ đồng thời bật cười. Cuối cùng vẫn là Trần Lăng mở miệng trước.

“Ngươi nói trước đi…”

“Ta ở Đông Kiếm Các, nếu ngươi có thời gian cứ tới tìm ta…”

Nghe Trần Lăng nói, Tiêu Trần vừa cười vừa trả lời.

Đông Kiếm Các? Nghe Tiêu Trần nói là đệ tử của Đông Kiếm Các, trong mắt Trần Lăng ánh lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cười nói với Tiêu Trần.

“Được, nếu có thời gian ta nhất định sẽ đến.”

“Ừm, ngươi phải cố gắng tu luyện đó, đừng để bị ta bỏ xa…”

“Ngươi vẫn nên nghĩ tới bản thân mình trước đi, đuổi kịp được ta rồi tính tiếp đấy...”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 31: Chàng Thiếu Niên Trở Về


Nhìn nhau cười rồi Tiêu Trần rời đi, không nói bất kỳ điều gì, cũng không có vương vấn gì, cho dù là Tiêu Trần hay Trần Lăng, cả hai đều là người theo võ đạo, tính cách vô cùng phóng khoáng tự do, cho nên đối với hai người mà nói thì từ biệt không có gì là không nỡ, bởi vì bọn họ đều tin rằng sau này sẽ gặp lại.

Từ biệt với Trần Lăng, Tiêu Trần chạy thẳng về hướng Đông Kiếm Các, những năm tháng tu luyện ở Vạn Yêu Sơn Mạch, có thể nói Tiêu Trần đã cực kỳ quen thuộc với nơi này, yêu thú có thực lực mạnh ở chỗ nào, nơi nào an toàn, Tiêu Trần đều nắm rõ, cho nên xuyên qua Vạn Yêu Sơn Mạch bây giờ đối với Tiêu Trần mà nói đã không phải việc gì khó.

Một mạch đi thẳng về Đông Kiếm Các, ngày Tiêu Trần lên đường trở về, quỷ dạ xoa Tề Nghiên cũng cưỡi Thanh Vũ Ưng để trở về Đông Kiếm Các.

Chỉ có một mình Tề Nghiên trở về, chuyện này Thương Huyền đương nhiên sẽ hỏi, nhưng câu trả lời của Tề Nghiên, nếu Tiêu Trần ở đây, tuyệt đối sẽ không nhịn được tức giận mà mắng ma nữ này, chỉ nghe Tề Nghiên nói như vậy.

“Sư đệ nói hắn phải tu luyện trong Vạn Yêu Sơn Mạch một thời gian nữa, sau đó sẽ tự trở về.”

Ta tu luyện cái em gái nhà ngươi, rõ ràng là bị ma nữ nhà ngươi ép vào, sao lại thành ta muốn tu luyện...

Trong mắt Tiêu Trần, một năm nay hắn ra ngoài tu luyện, Tề Nghiên có thể nói là phóng khoáng tột cùng, nửa năm trước hắn bán đến Tử Đấu Tràng, nửa năm sau cũng ném hắn vào Vạn Yêu Sơn Mạch, có thể nói, Tề Nghiên vốn dĩ không hao tổn một chút sức lực nào, ngược lại Tiêu Trần vào sinh ra tử vô số lần, chết đi sống lại không biết qua bao nhiêu lần.

Đối với câu trả lời của Tề Nghiên, đương nhiên Thương Huyền cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu lúc trước đã quyết định giao Tiêu Trần cho Tề Nghiên, Thương Huyền cũng đã có sự chuẩn bị tốt, hơn nữa, sở dĩ bây giờ Tề Nghiên mới trở về là vì nàng ta vẫn luôn ở Vạn Yêu Sơn Mạch âm thầm bảo vệ Tiêu Trần, cho đến khi Tiêu Trần chuẩn bị trở về, Tề Nghiên mới trở lại Đông Kiếm Các trước một bước.

Nhìn như không quan tâm đến Tiêu Trần nhưng trong lòng Tề Nghiên lại vô cùng quan tâm đến hắn, một mình Tề Nghiên âm thầm bảo vệ Tiêu Trần, mọi người có thể nhìn ra được điểm này. Hơn nữa, cho dù là Tiêu Trần bị bán đến Tử Đấu Tràng hay là bị đẩy vào Vạn Yêu Sơn Mạch, xem như nguy hiểm, nhìn bề ngoài thì nói không có tình cảm nhưng Tề Nghiên luôn âm thầm bảo đảm an toàn cho Tiêu Trần, chẳng qua không nói cho Tiêu Trần biết mà thôi.

Không giống như bề ngoài Tề Nghiên nhìn rất phóng khoáng, dáng vẻ không quan tâm đến Tiêu Trần, nhưng lại âm thầm hành động, vì lần tu luyện này của Tiêu Trần, nàng ta đã hao tổn rất nhiều tâm huyết, thậm chí là còn nợ ân tình của Lâm Uyển Nhi.

Thời gian khảo sát cuối năm chỉ còn ba ngày, khảo sát này không chỉ có ngoại môn nội môn mà ngay cả đệ tử hạch tâm cũng phải tham gia, mục đích là để kiểm tra kết quả tu luyện trong một năm qua của mọi người, đồng thời đốc thúc những đệ tử có ý nghĩ lười biếng.

Khảo sát cuối năm đến làm cho không khí của Đông Kiếm Các trở nên vô cùng khẩn trương, rất nhiều đệ tử ngày thường không xuất đầu lộ diện, nhưng vào lúc này lại có thể tỏa sáng rực rỡ, như vậy có thể sẽ được người đứng đầu Đông Kiếm Các nhìn trúng, một bước lên trời giống như Tiêu Trần, cho nên khảo sát cuối năm đối với tất cả đệ tử Đông Kiếm Các đều vô cùng quan trọng.

“Chết tiệt, tiểu tử Tiêu Trần này ra ngoài tu luyện như thế nào đến bây giờ vẫn chưa trở về...”

Ngoại môn đệ nhất viện, chỗ ở của Vương Hổ, lần trước bị Tiêu Trần đánh bại trước mặt mọi người, trong lòng Vương Hổ đã ghi hận Tiêu Trần, vốn muốn hung hăng làm cho Tiêu Trần bị nhục nhã trước mặt mọi người trong kỳ khảo sát cuối năm nay, nhưng cách ngày khảo sát còn có ba ngày, Tiêu Trần vẫn chưa trở về, điều này khiến Vương Hổ vô cùng buồn bực. Mặc dù bại dưới tay Tiêu Trần một lần nhưng Vương Hổ luôn cho rằng hắn ta còn có cơ hội có thể đánh bại Tiêu Trần, dù sao lần trước hắn ta đã áp chế tu vi chiến đấu cùng Tiêu Trần, khảo sát cuối năm thì không có áp chế tu vi như lần đó, chỉ cần như vậy, Vương Hổ có lòng tin mãnh liệt sẽ đánh bại đượcTiêu Trần.

Thiên phú có mạnh hơn nữa thì thế nào, nếu như không biến nó thành thực lực thì cuối cùng cũng chỉ là thiên phú mà thôi.

Vương Hổ đã coi Tiêu Trần là kẻ địch, vì sự xuất hiện của Tiêu Trần, Vương Hổ cảm giác địa vị của hắn ta bị uy h**p, cho tới nay, Vương Hổ được ngoại môn công nhận là đệ nhất, nhưng bây giờ bởi vì Tiêu Trần, có rất nhiều người đều cảm thấy đệ nhất ngoại môn đã đổi chủ, không phải bây giờ thì trong vòng ba năm nữa nhất định sẽ đổi chủ, hoặc là Vương Hổ hắn ta đột phá Huyền Nguyên Cảnh tiến vào nội môn, hoặc là bị Tiêu Trần đánh bại, thẳng thừng đẩy hắn ta xuống.

Chính bởi vì vị trí đệ nhất ngoại môn của hắn ta bị Tiêu Trần uy h**p, cho nên Vương Hổ luôn muốn đánh bại Tiêu Trần trước mặt mọi người, vì điều này, Vương Hổ vốn đã có thể đột phá Huyền Nguyên Cảnh lại áp chế tu vi chờ khảo sát cuối năm, nguyên nhân là do khảo sát cuối năm là cơ hội thích hợp nhất để đánh bại Tiêu Trần.

Muốn báo thù, trong lúc Vương Hổ chờ đợi, hận ý của hắn ta ngày càng sâu đậm, thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua, khảo sát cuối năm rốt cục cũng bắt đầu.

Dựa theo thứ tự những năm trước, đầu tiên là tiến hành khảo sát cuối năm của đệ tử hạch tâm, sau đó là nội môn, cuối cùng mới đến ngoại môn. Trong vòng hai ngày, khảo sát cuối năm của đệ tử hạch tâm cùng đệ tử nội môn chấm dứt, ngày thứ ba đến khảo sát của đệ tử ngoại môn.

Một ngày này, dưới chân một ngọn núi của Đông Kiếm Các, ngọn núi này tên Vạn Kiếm Phong, là nơi chuyên dùng để tổ chức khảo sát cuối năm.

Bắt đầu leo từ chân núi tới đỉnh núi, cả Vạn Kiếm Phong đều đặt ra cấm chế, người tiến vào trong đó sẽ phải chống đỡ áp bách từ cấm chế, đồng thời khi đi tới vị trí sườn núi còn có thể bộc phát ra kiếm ý cùng kiếm khí, chỉ có vượt qua được những thứ này, người cuối cùng leo lên đến vị trí sườn núi, mới xem như là người có đủ tư cách, đương nhiên, người leo lên càng cao đương nhiên thành tích càng cao, chẳng qua đã hơn trăm năm không ai có thể lên đến đỉnh, cho dù là đệ tử hạch tâm hay là đệ tử nội môn, kể cả đệ tử ngoại môn cũng không ai có thể làm được.

Đương nhiên, có một chút phải nói, chính là khi khảo sát đệ tử của ba cấp bậc, bọn họ phải đối mặt với áp bức của kiếm ý không giống nhau, giống như đệ tử ngoại môn, bọn họ khi tiếp nhận áp lực khảo sát, so với đệ tử nội môn thì ít nhất cũng yếu hơn gấp đôi, đồng thời cũng sẽ không xuất hiện kiếm ý mà chỉ có kiếm khí.

Bởi vì là khảo sát ngoại môn, Thương Huyền tự mình chủ trì, dựa theo lệnh của hắn ta, đông đảo đệ tử ngoại môn nhao nhao đi về hướng Vạn Kiếm Phong.

“Đáng chết, tên này vậy mà không trở về...”

Trước khi leo lên, Vương Hổ nhìn xung quanh, vẫn không tìm được bóng dáng của Tiêu Trần, trong miệng thầm mắng một tiếng rồi bắt đầu leo lên. Cho rằng Tiêu Trần không thể trở về kịp, nhưng ngay lúc khảo sát ngoại môn bắt đầu, bên ngoài sơn môn Đông Kiếm Các, một chàng thanh niên tuấn tú mặc y phục màu trắng chậm rãi đi tới, cặp lông mày thanh tú, chàng thanh niên này chính là Tiêu Trần.

Cuối cùng cũng trở về Đông Kiếm Các, đứng ở sơn môn Đông Kiếm Các, Tiêu Trần khẽ cười nói.

“Cuối cùng cũng trở về kịp...”

Đi một mạch từ Vạn Yêu Sơn Mạch, cuối cùng đã đến kịp buổi khảo sát cuối năm của Đông Kiếm Các.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 32: Chặn Đánh


Tiêu Trần hoàn toàn thư thái trở lại Đông Kiếm Các, đối với Tiêu Trần mà nói, Đông Kiếm Các chính là mái nhà thứ hai của hắn.

Lúc Tiêu Trần nhịn không được mà mỉm cười tự nói, một giọng nữ êm tai vang lên.

“Tiểu sư đệ, tốc độ này của ngươi đúng là chậm thật đó, khảo sát cuối năm đã bắt đầu rồi, vậy mà bây giờ mới trở về...”

Nghe được giọng nói này, nụ cười trên mặt Tiêu Trần lập tức biến mất, quay đầu nhìn về phía sau lưng, Tề Nghiên đã xuất hiện ở nơi này không biết từ lúc nào.

Đối mặt với Tề Nghiên, lửa giận bên trong Tiêu Trần bốc lên trong vô thức, một năm qua, hắn vậy mà lại bị Tề Nghiên dày vò đủ kiểu. Cũng trách thực lực của hắn không đủ, bằng không mà nói, Tiêu Trần tuyệt đối sẽ không chút do dự, hung hăng giáo huấn Tề Nghiên một phen.

“Sao nào, nhìn bộ dạng này của ngươi, hình như là một bụng tức giận, muốn tiếp hai chiêu với sư tỷ?”

Nhìn ra sắc mặt Tiêu Trần đang thay đổi, Tề Nghiên nửa cười nửa không mà nói.

Tiếp hai chiêu? Trong lòng thầm mắng bà già xấu xí chỉ biết lấy thịt đè người, chỉ có điều ở ngoài mặt tất nhiên Tiêu Trần không dám chọc giận Tề Nghiên, nếu không lại bị đánh cho ê ẩm cả người.

Nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Tiêu Trần đi đến phía bên cạnh Tề Nghiên rồi nói.

“Sao sư tỷ lại nói như vậy chứ, cái này chẳng phải là do đã lâu rồi không nhìn thấy sư tỷ, lo lắng cho tỷ mà...”

Nhịn, ta nhịn ngươi trước, tục ngữ nói chí phải, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ thực lực của ta đuổi kịp ngươi sẽ từ từ trừng trị lại đồ nữ nhân thối nhà ngươi, một bên cười hùa, một bên Tiêu Trần âm thầm nghĩ ngợi trong lòng.

Nhàn nhạt liếc qua nét cười Tiêu Trần, Tề Nghiên khinh khỉnh cười nói.

“Đừng có làm bộ dạng này, buồn nôn muốn chết, đi theo ta, muộn một chút nữa là ngươi thật sự không đến kịp khảo sát cuối năm đó...”

Tất nhiên biết Tiêu Trần đang bằng mặt không bằng lòng, Tề Nghiên cũng lười nói nhảm, dù sao thời gian cấp bách, Tiêu Trần còn phải tham gia khảo sát cuối năm nữa, nàng ta xuất hiện ở đây chính là chờ Tiêu Trần, trước đó Tiêu Trần cũng chưa từng xuất hiện một lần nào, trong lòng Tề Nghiên còn âm thầm sốt sắng một phen.

Tiêu Trần nhanh chân đi theo phía sau Tề Nghiên, hai người đến dưới chân Vạn Kiếm Phong, nhìn thấy Tiêu Trần xuất hiện, một đám trưởng lão ngoại viện ở đây đều hơi sững sờ, mà Thương Huyền thì lại khẽ gật đầu.

“Trở về rồi? Mau đi đi, thời gian chắc là vẫn kịp...”

Lúc này, khảo sát cuối năm cùng lắm chỉ mới bắt đầu có nửa canh giờ, với thực lực của Tiêu Trần chắc chắn là có thể đuổi kịp những người khác.

Nghe Thương Huyền nói lời này, Tiêu Trần khẽ gật đầu, nhanh nhẹn cất bước đạp lên Vạn Kiếm Phong, Tiêu Trần xuất hiện, hiển nhiên thu hút các đệ tử ngoại môn khác trên Vạn Kiếm Phong, trong đó người có phản ứng lớn nhất chắc chắn phải kể đến Vương Hổ.

Ngay thời khắc nhìn thấy Tiêu Trần, trong lòng Vương Hổ không cần nói cũng biết hưng phấn đến độ nào, hắn ta không nề hà mà áp chế tu vi, hung hăn vậy chính là để khiếnTiêu Trần nhục nhã, vốn đã xem như không có cơ hội nhưng ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng, tên Tiêu Trần này lại đuổi kịp.

“Ha ha, đúng là ông trời có mắt rồi, Tiêu Trần, ngay đến cả ông trời cũng giúp ta, lần này để ta xem ngươi còn có thể chơi trò gì, khảo sát cuối năm, ta muốn để nó trở thành ác mộng của ngươi...”

Trong lòng gấp gáp vui sướng, lúc đó Vương Hổ liếc mắt ra hiệu với đám người bên cạnh một cái. Những người này đều là tùy tùng của hắn, lúc này thấy Vương Hổ nhắc nhở, đám người lần lượt gật đầu, sau đó cố gắng giảm tốc độ lại, dường như là đang cố ý chờ Tiêu Trần.

Chậm hơn nửa canh giờ so với người khác, chỉ có điều đối mặt với áp bách từ Vạn Kiếm Phong, Tiêu Trần lại có vẻ cực kì nhẹ nhõm, đã không còn là hắn của một năm trước, qua một năm này, dưới sự tra tấn cực kỳ tàn ác của Tề Nghiên kia, Tiêu Trần đã hoàn toàn lột xác.

Dạo chơi bình thường l*n đ*nh núi, ngay khi Tiêu Trần đến nơi cách sườn núi không xa, chỉ thấy đám người bên cạnh Vương Hổ đang cản lối đi.

Tổng cộng mười tám người, đảo mắt qua, Tiêu Trần thản nhiên nói.

“Sao đấy, các ngươi đang nghênh tiếp ta ư?”

Sớm biết những người này là thủ hạ của Vương Hổ, cho nên sắc mặt Tiêu Trần không vui vẻ gì, mà nghe đến lời này, hơn mười người đó sầm mặt lại, ngữ khí không thiện cảm nói.

“Tiêu Trần, nếu ta là ngươi, hôm nay chắc chắn sẽ không tới tham gia khảo sát cuối năm...”

“Đúng vậy, bởi vì hôm nay sẽ trở thành ngày diệt vong của ngươi, Vương Hổ sư huynh sẽ đích thân đuổi ngươi xuống núi, ngay cả sườn núi ngươi cũng không đến được, ha ha ha...”

Cũng không có lệnh cấm động thủ trong Vạn Kiếm Phong, trong quá trình leo lên, giữa đệ tử có thể công kích lẫn nhau, cũng có thể ngăn cản những người khác leo lên, đây là phù hợp quy định, cho nên Vương Hổ mới dám công khai ra tay với Tiêu Trần tại khảo sát cuối năm.

Nghe giọng điệu giễu cợt trào phúng của hơn mười người này, sắc mặt Tiêu Trần bình tĩnh, bọn gia hỏa này, chẳng lẽ vẫn cho rằng bây giờ hắn là của một năm trước? Còn cần Vương Hổ áp chế tu vi mới có thể thắng hay sao?

Quả thực suy nghĩ quá nhiều, không dư hơi nói nhảm nữa, Tiêu Trần chậm rãi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa mở miệng nói.

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, không muốn từ nơi này lăn xuống từ đây thì mau tránh ra...” Hắn hoàn toàn không quan tâm hơn mười người đang cản đường này.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Trần, ánh mắt của hơn mười người kia có hơi ngưng lại, một người dẫn đầu tức giận quát.

“Tiêu Trần, ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn đang ở lễ bái sư sao? Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn cần áp chế tu vi chiến đấu một trận công bằng cùng ngươi sao? Nói cho ngươi biết, bây giờ là khảo sát cuối năm, chúng ta không cần áp chế tu vi, nếu như thức thời mà quỳ xuống...”

Không cần áp chế tu vi, Tiêu Trần lại chỉ là một tên đệ tử vừa tiến vào ngoại môn được một năm, làm sao có thể là đối thủ của những đệ tử cũ như bọn hắn đây, nhưng đối mặt với người lớn miệng này, không đợi hắn nói hết lời, Tiêu Trần ra tay lập tức, hung hăng đánh một quyền vào mặt tên này, nhất thời, xương mũi người này sụp gãy, bọt máu bay tứ tung.

“Quên đi, ta thay đổi chủ ý rồi, các ngươi vẫn nên mau mau cút ra đi...”

Một quyền đánh ra không hề báo trước, sau đó Tiêu Trần thản nhiên nói.

Bất ngờ bị đánh trúng một quyền, hơn nữa, năng lực của Tiêu Trần hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của mấy tên đệ tử này, chuyện tiếp theo đó cũng dễ đoán.

Mặc dù đối phương có nhân lực đông đảo, có điều trong mắt của Tiêu Trần, bọn hắn cùng lắm chỉ là một đám gà đất chó sành, quyền ảnh đầy trời, dưới sự công hạ cuồng bạo của Tiêu Trần, mười tám tên chó săn của Vương Hổ bị đánh cho thoi thóp, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Mỗi người một cước, Tiêu Trần đá từng người khiến bọn hắn lăn thẳng xuống Vạn Kiếm Phong, chưa kịp đến vị trí sườn núi đã lăn một đường đến dưới chân núi.

Không còn khí lực để leo lên Vạn Kiếm Phong c*̃ng có nghĩa là khảo sát cuối năm của mười tám người này cuối cùng là thất bại, đồng thời, tài nguyên tu luyện năm sau của bọn hắn c*̃ng bị cắt giảm rất nhiều.

Không để ý đến mười tám người này, sau khi giải quyết bọn hắn, Tiêu Trần lại lần nữa cất bước leo lên, những nơi đi qua, cả đám đệ tử ngoại viện đều lộ vẻ kinh hãi trên mặt mà ngó nhìn.

Chuyện này là thế nào? Vỏn vẹn thời gian một năm qua đi, thực lực Tiêu Trần đã mạnh đến như vậy? Đối mặt mười tám tên đệ tử ngoại môn lâu năm, hơn nữa bọn hắn không hề áp chế tu vi vẫn bị Tiêu Trần nghiền ép như vậy. Giờ khắc này đã không ai còn dám xem Tiêu Trần như đệ tử gà mờ mà đối đãi nữa, mười tám tên đệ tử uy tín lâu năm bị nghiền ép hung hãn đã đủ để chứng minh thực lực của Tiêu Trần.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 33: Chiến Đấu Với Vương Hổ Một Lần Nữa


Không còn ai dám khinh thường Tiêu Trần. Cùng lúc ấy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Trần bước đi một cách nhàn nhã đi tới chỗ sườn núi. Nơi mà Vương Hổ đã đợi ở đây từ sớm.

Xung quanh tập trung rất nhiều đệ tử ngoại môn, tất cả bọn họ đều muốn xem thử cuối cùng Tiêu Trần sẽ xử lý như thế nào khi đối mặt với đệ nhất ngoại môn Vương Hổ.

“Tiêu Trần, ngươi cẩn thận một chút. Ta đoán Vương Hổ chắc là đã áp chế tu vi. Nếu không thì với thực lực của hắn, thì chắc đã sớm đột phá Huyền Nguyên Cảnh, tiến vào nội môn rồi…”

Thấy Tiêu Trần đi tới, mấy người Mạc Kiệt chủ động tiến lên đón. Vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự lo lắng, nhắc nhở nói.

Tuy nói Tiêu Trần đã từng đánh bại Vương Hổ một lần, nhưng mà lần ấy là do Vương Hổ đã áp chế tu vi. Nhưng bây giờ Vương Hổ không cần làm vậy nữa, và c*̃ng sẽ không áp chế tu vi một lần nữa. Vì thế, phải nói rằng trận chiến cực kỳ bất lợi đối với Tiêu Trần.

Nghe bọn người Mạc Kiệt có lòng tốt nhắc nhở, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười, nói:

“Yên tâm…”

Hắn ra hiệu bảo bọn họ không cần lo lắng. Sau đó Tiêu Trần nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Hổ.

Hắn sớm biết Vương Hổ đã ghi hận mình từ một năm trước. Cho nên, hôm nay Tiêu Trần cũng không cảm thấy bất ngờ gì khi đối mặt với những gì Vương Hổ làm. Sắc mặt hắn thờ ơ, nói:

“Huynh muốn đấu một trận với ta?”

“Đừng nhiều lời. Tiêu Trần, hoặc là ngươi nhận lỗi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, hoặc là hôm nay ngươi sẽ lăn từ nơi này xuống dưới .”

Nghe Tiêu Trần nói, Vương Hổ lạnh lùng quát lớn.

“Nếu đã thế, vậy thì chiến đấu đi…”

Rõ ràng là Vương Hổ không muốn từ bỏ ý định của hắn ta. Vậy mà lại nói muốn cho Tiêu Trần nhận lỗi gì đó, chuyện này căn bản là không thể. Như vậy thì hắn chỉ có thế đánh một trận.

Lời nói vừa phát ra, trong tay Tiêu Trần ngay lập tức xuất hiện Thanh Vân kiếm. Vương Hổ thấy kiếm khí xuất hiện, hắn ta cũng lấy ra bội kiếm của mình. Đương nhiên hắn ta không có Huyền Binh giống như Tiêu Trần, bội kiếm của hắn ta cũng chỉ là một thanh Phàm Binh.

Khí tức của hắn ta không ngừng tăng lên. Vương Hổ lúc này không chút dè dặt, toàn thân tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn ngút trời.

Cảm nhận được khí tức tu vi của Vương Hổ, Tiêu Trần tinh tường nhận ra hắn ta quả nhiên đã áp chế tu vi.

Vì để làm nhục hắn một cách nặng nề, Vương Hổ không do dự mà áp chế tu vi. Vương Hổ thét lên một tiếng rồi chủ động tấn công trước. Hắn ta đâm mạnh thanh trường kiếm trong tay, thi triển Kiếm Ảnh Sát chỉ trong nháy mắt.

Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ cũng đạt đến cấp bậc Hóa Cảnh. Một năm trước, Tiêu Trần phải dựa vào đòn ra tay của Vương Hổ mới cớ thể tăng Kiếm Ảnh Sát của mình lên đến cấp bậc Hóa Cảnh. Nhưng mà một năm sau ấy, Tiêu Trần thấy Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ, thì chỉ cảm thấy nó quá yếu rồi. Nó có ít nhất ba sơ hở, hắn chỉ cần chọn tùy tiện một cái cũng đủ để phá giải Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ một cách dễ dàng.

Bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa. Suốt một năm tu luyện, nửa năm đầu Tiêu Trần tu luyện bốn bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Hóa Cảnh. Nửa năm sau, Tiêu Trần lại tu luyện sáu bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ đạt đến Hóa Cảnh. Cho nên bây giờ Tiêu Trần đã sở hữu mười Thượng Phẩm Võ Kỹ đạt đến cấp độ Hóa Cảnh rồi.

Kiếm đạo của hắn cũng không tính được là đã phát triển đến mức nào. Vì vậy, bây giờ đối mặt với kiếm pháp của Vương Hổ, trong mắt Tiêu Trần có trăm ngàn sơ hở, cũng tuyệt đối không có sự uy h**p nào đối với hắn.

Hắn hời hợt cầm kiếm, tính toán chính xác nơi tấn công của Kiếm Ảnh, đưa kiếm ra đỡ. Trong nháy mắt, Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ đã bị một kiếm của Tiêu Trần phá hủy.

Mọi thứ nhìn như không có gì đặc sắc. Thậm chí Tiêu Trần cũng không di chuyển chân chút nào. Vương Hổ nhìn thấy Tiêu Trần phá hủy Kiếm Ảnh Sát của hắn ta một cách dễ dàng, sắc mặt hắn ta liền hoàn toàn thay đổi. Trên mặt tràn đầy sự khó tin.

“Làm sao có thể chứ... Ngươi… Chuyện này làm sao có thế…”

Kiếm Ảnh Sát cấp bậc Hóa Cảnh thế mà lại bị phá sạch chỉ với một đòn đơn giản của Tiêu Trần. Không chỉ riêng Vương Hổ, khuôn mặt của các đệ tử ngoại môn chung quanh cũng lộ ra vẻ kinh sợ, hãi hùng.

Giống như là lần đầu tiên bọn họ biết đến Tiêu Trần vậy. Không ai ngờ đến chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, Tiêu Trần có khả năng phát triển đến mức độ này được. Tốc độ tiến bộ nhanh thế này, trước giờ bọn họ thực sự chưa từng thấy qua...

Tiêu Trần cũng không hề để ý đến sự kinh hãi của mọi người xung quanh, hắn cầm kiếm trên tay, chậm rãi đi đến chỗ Vương Hổ. Tiêu Trần vừa đi, vừa thản nhiên nói:

“Không có cái gì là không thể, chỉ là do huynh quá yếu thôi…”

Yếu? Rõ ràng Vương Hổ được công nhận là đệ tử đệ nhất ngoại môn, hắn ta yếu sao? Đương nhiên là không phải, chỉ có thể nói rằng Tiêu Trần quá dị thường thôi.

Lời nói vừa được thốt ra, Tiêu Trần không đợi Vương Hổ đáp lời, trên người hắn dần dần tỏa ra luồng sức mạnh đạt đến Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn.

Đông đảo đệ tử xung quanh cảm nhận được luồng sức mạnh này đều sững sờ, là Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn… Sao có thể như này chứ?

Phải biết rằng, một năm trước khi Tiêu Trần rời môn phái, tu vi của hắn cao lắm chỉ là Hoàng Cực Cảnh Tiểu Thành. Nhưng đến hôm nay, với thời gian một năm ngắn ngủi, vậy mà hắn đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn. Tốc độ tu luyện này...

Chiến lực, tu vi của Tiêu Trần đều vượt qua khỏi sự dự đoán của tất cả mọi người. Vốn dĩ mọi người nghĩ Tiêu Trần cũng chỉ đến như vậy thôi. Tuy nhiên lần này bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy như vậy, mọi người mới phát hiện vốn dĩ từ trước đến nay bọn họ đều chưa từng thật sự hiểu rõ thiên phú của Tiêu Trần. Cài này chỉ có thể là yêu nghiệt, đây đúng là nghịch thiên mà.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Trần chém ra một kiếm. Kiếm khí xẹt qua, đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần, Vương Hổ lấy lại tinh thần từ trong nỗi sợ. Lập tức khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ điên cuồng nói.

“Tiêu Trần, ngươi cho rằng một năm qua chỉ có ngươi là tiến bộ sao? Kiếm pháp Viêm Hỏa…” Khoảng thời gian một năm này, Vương Hổ lại tu luyện một môn Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Hóa Cảnh một lần nữa, đó chính là kiếm pháp Viêm Hỏa.

Kiếm pháp Viêm Hỏa là Thượng Phẩm Võ Kỹ có lực công kích mạnh mẽ nhất nên cực kỳ được hoan nghênh ở ngoại môn Đông Kiếm Các.

Linh lực Viêm Hỏa nóng hổi phun trào một cách điên cuồng, kiếm khí hạ xuống làm kiếm khí của Tiêu Trần ngay lập tức vỡ vụn.

Hai Thượng Phẩm Võ Kỹ cấp bậc Hóa Cảnh, chiêu này của Vương Hổ thật sự làm mọi người mở mang tầm mắt. Hắn ta không hổ danh là được công nhận là đệ tử đệ nhất ngoại môn. Nhưng cảm giác như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Sau khi Vương Hổ thi triển kiếm pháp Viêm Hỏa, Tiêu Trần nhẹ nhàng cười nói.

“Để ta cho huynh xem thử kiếm pháp Viêm Hỏa chân chính là gì…”

Trùng hợp là Tiêu Trần cũng sở hữu kiếm pháp Viêm Hỏa. Nói dứt lời, Tiêu Trần lại chém thêm một nhát. Hắn thi triển kiếm pháp Viêm Hỏa Viêm Sát, sức mạnh hơn hẳn Viêm Hỏa, mạnh mẽ tấn công về phía Vương Hổ.

Kiếm pháp giống nhau được hai người thi triển ra lại đem đến hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Kiếm pháp Viêm Hỏa của Tiêu Trần rõ ràng là đã được tu luyện đến mức thành thục, uy lực bỏ xa Vương Hổ.

Vương Hổ nhìn thấy kiếm khí Viêm Hỏa chém lại phía mình, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch. Hắn sao cũng không nghĩ đến sẽ có kết quả như thế này. Vốn dĩ hắn ta còn cho rằng có thể hung hăng làm cho Tiêu Trần nhục nhã một phen ở kỳ khảo sát cuối năm.

Nhưng sự thật lại tát vào mặt hắn ta một bạt tay, thời gian một năm trôi đi. Tiêu Trần đã phát triển đến mức mà Vương Hổ không có cách nào có thể chống trả.

Đối mặt với nhát kiếm đang vung tới của Tiêu Trần, Vương Hổ thậm chí còn không có ý định phản kháng. Hắn ta trơ mắt nhìn ánh sáng của thanh kiếm lóe lên. Đúng lúc mọi người cho rằng lúc này Vương Hổ sẽ bị thương rất nặng, ánh sáng của thanh kiếm đột nhiên biến mắt ở giây phút cuối cùng.

Chuyện này đương nhiên là do Tiêu Trần làm. Vốn dĩ nếu Tiêu Trần không thu tay lại, thì thanh kiếm tuyệt đối đủ sát thương để làm cho Vương Hổ bị thương một cách nghiêm trong. Nhưng Tiêu Trần không làm thế, hắn lựa chọn bỏ qua cho Vương Hổ.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 34: Đệ Nhất Ngoại Môn


Tiêu Trần lựa chọn thu tay lại vào giây phút cuối cùng. Mặc dù hắn biết trong lòng Vương Hổ còn đang ghi hận mình. Nhưng đối với Tiêu Trần, bây giờ Vương Hổ đã không còn chút nguy hiểm nào. Hơn nữa, giữa hai người cũng không có thù hận gì, Vương Hổ chẳng qua chỉ là một sự tồn tại nhạt nhẽo mà thôi, có giết hắn ta hay không cũng không ảnh hưởng gì tới Tiêu Trần.

Thật ra nếu nói ân oán giữa hai người cũng là do lòng dạ nhỏ mọn của Vương Hổ mà tạo thành. Hắn ta một mực muốn dùng Tiêu Trần để chứng minh bản thân. Hắn ta thật sự không biết rằng trong mắt Tiêu Trần, sự tồn tại của hắn ta là rất thấp, căn bản sẽ không gây ra uy h**p gì cho Tiêu Trần cả.

Hắn không làm Vương Hổ bị thương, thu kiếm vào vỏ. Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía Mạc Kiệt, Tần Thủy Nhu và mấy người khác, mỉm cười nói: “Tối nay đến Vô Trần cư, ta mời các ngươi uống rượu…”

Tiêu Trần nói dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn theo. Tiêu Trần vượt thẳng qua khuôn mặt ngơ ngác của Vương Hổ, tiếp tục đi đến đỉnh núi Vạn Kiếm Phong.

Tiêu Trần không nhìn thẳng vào Vương Hổ. Trải qua trận đấu lần này, vị trí đệ nhất ngoại môn cũng xem như đã bị đổi chủ. Ai ngờ đến được Vương Hổ thành danh ở ngoại môn nhiều năm như vậy, thế mà lại thua trên tay một đệ tử chỉ mới nhập ngoại môn vỏn vẹn một năm. Hơn nữa lại thua một cách không thể kháng cự được.

“Tiểu tử này thật đúng là…”

Thương Huyền đứng ở chân núi, ánh mắt thâm thúy nhìn theo bóng lưng của Tiêu Trần. Thương Huyền vui mừng cười nói. Hắn ta đương nhiên nhìn thấy Tiêu Trần tiến bộ nhiều đến mức nào qua một năm này. Nhưng nếu như chỉ có vậy thì việc Tiêu Trần muốn đánh bại Huyết Ma Điện e là không có khả năng thành công.

Ai, không còn cách nào. Ai bảo đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các thế hệ này không như thế hệ kia chứ? Nếu các thế lực lớn cạnh tranh ở Đông Dương vực, đệ tử hạch tâm Đông Kiếm Các, đệ tử nội môn đều không sợ, từ đầu đến cuối chỉ có đệ tử ngoại môn rơi vào thế bị động. Truy cứu nguyên nhân tại sao thì ra là vì ngoại môn của Đông Kiếm Các không có người nào có thể đưa ra chiến đấu.

Hắn ta vô cùng trông chờ vào Tiêu Trần. Nhưng hiển nhiên Tiêu Trần không biết được suy nghĩ của Thương Huyền. Lúc này hắn đã vượt qua sườn núi, đột nhiên từng đợt kiếm khí bén nhọn tấn công điên cuồng vào hướng của Tiêu Trần.

Ngay cả kiếm khí cũng chưa đạt đến nhập môn chi cảnh đương nhiên không thể uy h**p Tiêu Trần. Tuy nhiên hắn c*̃ng không chủ quan. Bởi vì hắn biết Vạn Kiếm Phong càng leo lên cao thì sức mạnh càng lớn. Hắn nghe nói thời điểm ngoại môn khảo sát, kiếm khí đỉnh núi đã đạt đến tận cấp bậc tiểu thành.

Kiếm khí cấp bậc tiểu thành, đây tuyệt đối không phải thứ mà đệ tử ngoại môn có thể chống lại. Vì nếu như muốn xâm phạm đối chọi với kiếm khí thì biện pháp duy nhất chính là dùng kiếm khí của chính bản thân để chiến đấu. Nói cách khác muốn đạt đến cấp trên đỉnh thì như vậy nhất định phải có được kiếm khí cấp bậc tiểu thành. Tuy nhiên, bên trong ngoại môn bên trong, liệu ai có thể đạt tới kiếm khí cấp bậc tiểu thành chứ?

Phải biết rằng, cho dù là tìm trong nội môn thì số người có được kiếm khí tiểu thành cũng không nhiều, chứ đừng nói đến ngoại môn.

Tiêu Trần bước lên, mỗi một bước đều rất kiên định. Đông đảo đệ tử ngoại môn ở sườn núi cũng sững sờ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Trần. Bọn họ muốn xem thử cuối cùng Tiêu Trần có thể đi đến đâu, liệu có lên được đỉnh núi Vạn Kiếm Phong không, trở thành người duy nhất leo l*n đ*nh trong vòng một trăm năm nay không.

Vô số ánh mắt đang đính trên người, nhưng Tiêu Trần lại không để ý chút nào. Từng bước, từng chân đi đến đỉnh núi.

Hắn đi một mạch về phía trước. Càng đến gần đỉnh núi, kiếm khí càng phát ra nhiều hơn. Lúc này đã đạt đến cực hạn cảnh giới nhập môn, chỉ cần thêm chút nữa là có thể tiến vào cảnh giới tiểu thành.

Kiếm khí của hắn tỏa ra ngoài, một mực bảo vệ bản thân, chống lại kiếm khí vạn kiếm trên đỉnh.

“Chỉ còn một ngàn mét, một ngàn mét cuối cùng…” Nhìn thấy Tiêu Trần chỉ còn cách đỉnh núi một ngàn mét, đông đảo đệ tử ngoại môn đều khẩn trương.

Trong kì khảo hạch cuối năm này, thành tích tốt nhất của đệ tử hạch tâm và đệ tử nội môn đều là vị trí cách đỉnh núi năm trăm mét. Đương nhiên, bọn hắn thừa nhận rằng áp lực của họ không thể đánh đồng hoàn toàn với đệ tử ngoại môn được. Nhưng điều đáng nói là hai người đã tạo ra kỷ lục ấy là đại sư huynh và nhị sư tỷ của Tiêu Trần.

Liệu Tiêu Trần có thể phá vỡ kỉ lục của đại sư huynh cùng nhị sư tỷ không? Trong những ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng Tiêu Trần cũng đã đi vào phạm vi một ngàn mét. Hắn vừa tiến vào nơi này thì cảm thấy áp lực kiếm khí đột ngột tăng cao, đã đạt đến cảnh giới tiểu thành rồi.

“Kiếm khí của cảnh giới tiểu thành sao ? Thế thì có sao chứ…” Tiêu Trần cảm nhận được kiếm khí tăng cao, trong mắt hắn hiện lên sự quyết đoán. Đồng thời kiếm khí của hắn cũng lập tức tăng lên cực nhanh. Trong nháy mắt đã đạt tới cảnh giới tiểu thành.

Không sai, trong thời gian một năm này, ngoại trừ chiến lực và tu vi, kiếm khí của Tiêu Trần cũng đột phá từ Nhập Môn chi cảnh đột phá đến cảnh giới tiểu thành.

Chẳng qua cơ thể hắn có lùi về sau một bước so với ban đầu, nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại. Tiêu Trần lập tức bước lên lần nữa.

Mặc dù tốc độ của hắn có chậm một chút nhưng bước chân vẫn không chần chừ gì, mỗi một bước đều đi cực kì vững chắc.

Nhìn thấy khoảng cách giữa Tiêu Trần và đỉnh núi càng ngày càng gần, thậm chí cũng đã vượt qua kỉ lục của hai người Tề Nghiên, đông đảo đệ tử ngoại môn hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.

“Tên tiểu tử này, thế mà đã đột phá đến Tiểu Thành chi cảnh rồi…” Thương Huyền mỉm cười nhìn Tiêu Trần lên núi. Theo hắn ta thấy thì đương nhiên có thể nhìn ra được kiếm khí của Tiêu Trần đã đạt đến cảnh giới tiểu thành.

Đệ tử ngoại môn mà đã đạt được kiếm khí cảnh giới tiểu thành. Không thể không nói, Tiêu Trần đã làm được một việc mà trăm năm qua không có người nào làm được, cho dù là Tề Nghiên thì cũng sau khi nàng ta gia nhập vào nội môn mới đột phá kiếm khí đến cảnh giới tiểu thành.

Nghe sư phụ tán thưởng như vậy, Tề Nghiên ở một bên cười nhẹ giống vậy. Trong lòng nàng ta vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tiêu Trần.

Không đến một canh giờ sau, Tiêu Trần bước những bước chân cuối cùng đến, cả người hắn cũng đã thuận lợi đến đỉnh núi Vạn Kiếm Phong.

Trong nháy mắt, kiếm khí quanh người hắn đã biến mất, mọi thứ đều trên đỉnh núi này đều đã trở về trạng thái yên tĩnh. Tiêu Trần ở trên cao nhìn xuống, nhìn một đám đệ tử ngoại môn ở phía dưới trợn mắt hốc mồm. Khoảnh khắc này, bên trong Tiêu Trần xuất hiện khí phách anh hùng. Hắn đứng ở chỗ này cũng như đại diện cho hắn đang đứng trên đỉnh phong của ngoại môn Đông Kiếm Các.

Tiêu Trần chỉ mất một năm để từ một đệ tử mới trở thành đệ nhất ngoại môn.

Không biết là ai mở miệng trước, chỉ nghe thấy rằng đông đảo đệ tử ngoại môn tụ tập trên sườn núi cùng hô lên:

“Tham kiến Tiêu Trần sư huynh…”

Đệ nhất ngoại môn, dũng mãnh đứng lên Vạn Kiếm Phong, Tiêu Trần xứng đáng với tiếng gọi sư huynh này. Hơn nữa đây cũng là sự kính nể từ tận đáy lòng của tất cả các đệ tử ngoại môn. Ngay cả Vương Hổ lúc này cũng không thể không cúi đầu hô.

Ánh mắt Tần Thủy Nhu si mê nhìn dáng người đang đứng trên đỉnh núi.

Y phục màu trắng tung bay trong gió. Từng làn gió khẽ thổi qua làm góc áo đong đưa theo. Lúc này Tiêu Trần chính là hình mẫu hoàn hảo trong lòng Tần Thủy Nhu.

Không chỉ có đệ tử ngoại môn, cũng có không ít đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm cũng đã nhìn thấy khoảnh khắc mà Tiêu Trần lên đến đỉnh. Có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ. Hơn nữa cách đó không xa, trên một đỉnh núi, có hai thanh niên đứng cùng nhau. Một người nói:

“Tần Hằng, tiểu sư đệ này của ngươi cũng không tệ, đã phá vỡ kỉ lục của ngươi rồi…”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 35: Năm Đầu Sỏ Lớn


Hai tên thanh niên đều ở độ tuổi hai mươi, đồng thời, trên ngực bọn hắn đều có hoa văn ba thanh kim kiếm, sắp xếp thành hình chữ, chứng minh hai người này chính là đệ tử hạch tâm của Đông Kiếm Các.

Nghe nói là bạn đồng hành, thanh niên bị gọi là Tần Hằng này cũng không thèm để ý, khẽ mỉm cười nói:

“Cái này có là gì chứ, hắn là sư đệ ta, tất nhiên là hậu sinh khả úy...”

Tần Hằng là đại sư huynh của Tiêu Trần, cũng là người đệ tử đầu tiên của Thương Huyền, bây giờ đã là đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ nhất Đông Kiếm Các, xếp hạng thứ hai Chân Vũ Địa Bảng Đông Dương vực, toàn bộ tu vi trên người hắn đều đã đạt đến Địa Minh Cảnh đại viên mãn.

Vào lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Trần đã đi xuống Vạn Kiếm Phong, nhìn thấy Tiêu Trần được Thương Huyền đưa đi, Tần Hằng vừa cười vừa nói:

“Đi đây, ta cũng nên đi làm quen với tiểu sư đệ này của ta rồi…”

Khảo sát cuối năm không khiến người ta thất vọng, đi theo Thương Huyền trở lại chỗ ở, đối với biểu hiện hôm nay của Tiêu Trần, Thương Huyền hài lòng nói:

“Không tệ, một năm nay của ngươi thật sự không uổng phí, thăng cấp rất nhiều…”

Người hiểu rõ Thương Huyền đều biết, hắn sẽ không tuỳ tiện tán thưởng một người, ngay cả Tề Nghiên và Tần Hằng c*̃ng hiếm khi được Thương Huyền tán thưởng, đối mặt với lời khen của Thương Huyền, Tiêu Trần cười trả lời:

“Tất cả những thứ này đều cần đa tạ nhị sư tỷ, nếu không có tỷ ấy, làm sao ta có thể trưởng thành như thế được, đúng không, nhị sư tỷ…”

Lời này của Tiêu Trần, ngoài mặt là cảm tạ Tề Nghiên, nhưng mà oán giận bên trong ngữ điệu lại rất nồng đậm, nghe được lời này, Tề Nghiên cười cười một cách không tự nhiên, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Trần một cái, nói:

“Sư đệ, không cần khách khí, yên tâm đi sau này sư tỷ vẫn sẽ thương ngươi như cũ…”

Rõ là uy h**p trắng trợn, thấy thế, Thương Huyền khoát tay áo nói:

“Được rồi, thời gian tranh đoạt linh mạch đã được định rồi, ba ngày sau, Trần Nhi, đại sư huynh và nhị sư tỷ ngươi thì ta không cần phải lo lắng rồi, bây giờ vấn đề mấu chốt nhất vẫn là ngươi, mà hơn nữa ta c*̃ng tin chắc rằng, Huyết Ma Điện tuyệt đối sẽ đột phá Thiên Đao…”

Ra hiệu hai người không được ồn ào, Thương Huyền nghiêm mặt nói.

Ba đối ba, Tần Hằng và Tề Nghiên, Thương Huyền cũng không cần phải lo lắng, bởi lẽ trận tranh đấu này mấu chốt vẫn là ở Tiêu Trần cùng Thiên Đao thậm chí khoa trương một chút mà nói, một trận chiến thắng bại của Tiêu Trần và Thiên Đao, có lẽ trực tiếp ảnh hưởng đến người sở hữu linh mạch, cho nên, trọng trách Tiêu Trần gánh trên mình cũng không nhẹ.

Nghe Thương Huyền nói lời này, Tiêu Trần cũng biết, Đông Kiếm Các cực kỳ coi trọng chuyện này, dù sao đây cũng là linh mạch chưa hề khai thác, không thể không coi trọng được.

“Sư phụ xin người yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố hết sức…” Nhìn về phía Thương Huyền, Tiêu Trần bảo đảm nói.

Thương Huyền khẽ gật đầu trả lời.

“Ừm, vi sư tin tưởng ngươi, thời gian một năm ngươi đã có thể nhanh chóng trưởng thành đến mức độ này, đủ để chứng minh ngươi cũng không thua kém Thiên Đao…”

Tất nhiên đối với Tiêu Trần thì trong lòng Thương Huyền luôn có lòng tin, đây là đệ tử của mình, hơn nữa, Tiêu Trần c*̃ng dùng hành động thực tế chứng minh mắt nhìn của vi sư không sai, một năm ngắn ngủi, Vương Hổ người đã từng là đệ nhất ngoại môn, dưới sự ra tay của Tiêu Trần đã thành gà đất chó sành, cho nên nói, bất luận kết quả phía trước như thế nào, chỉ lấy riêng tình huống trước mắt để xem, Tiêu Trần đích thực là người duy nhất ở Đông Kiếm Các có thể phái đi quyết đấu cùng Thiên Đao.

Nhìn ra được ngoại môn Đông Kiếm Các hiện tại quả thật là có chút hơi yếu, so sánh cùng các đầu sỏ khác, ngoại môn Đông Kiếm Các yếu hơn hẳn một cấp bậc, mà Tiêu Trần đối với cái này cũng hiếu kì trong lòng, hỏi nguyên nhân.

Với câu hỏi của Tiêu Trần, Thương Huyền c*̃ng không giấu diếm gì giảng giải kỹ càng cho Tiêu Trần tình huống cụ thể của Đông Dương vực, có lẽ là bởi vì Thương Huyền muốn nâng đại kỳ ngoại môn của Đông Kiếm Các lên, cho nên nói vô cùng kĩ.

Dựa theo lời của Thương Huyền mà nói, toàn bộ Đông Dương vực tổng cộng có năm đầu sỏ lớn, theo thứ tự là Đông Kiếm Các, Huyết Ma Điện, Vạn Tiên lầu, Nhạc Sơn phủ và Hỏa Vân Tông.

Năm đầu sỏ lớn này giống như năm ngọn núi lớn, chiếm lấy toàn bộ hơn chín phần tài nguyên tu luyện của Đông Dương vực, xây nên hoàng triều, thế gia vô số, thế lực to lớn, phóng tầm mắt ra toàn bộ Đông Dương vực không người nào có thể chống lại.

Có thể nói, Đông Dương vực chính là thiên hạ của năm đầu sỏ lớn này.

Chỉ có điều, bắt đầu từ ba năm trước đây, ngoại trừ Đông Kiếm Các, tứ đại đầu sỏ còn lại đều lần lượt toát ra từng tuyệt thế thiên kiêu, mà những tuyệt thế thiên kiêu này bây giờ cũng đều ở ngoại môn, đối mặt với việc trong tứ đại đầu sỏ đột nhiên xuất hiện bốn tên tuyệt thế thiên kiêu này, ngoại môn Đông Kiếm Các căn bản cũng không có kẻ nào có thể so sánh được.

Nói cách khác, cũng không phải là ngoại môn Đông Kiếm Các xuống dốc, mà là ngoại môn tứ đại đầu sỏ khác đều có chân chính thiên kiêu xuất thế, so với nó thì Đông Kiếm Các không có nhân vật thủ lĩnh nào như thế, lên xuống như vậy liên tiếp ba năm, ngoại môn Đông Kiếm Các ở trước mặt tứ đại đầu sỏ kia, càng ngày càng lộ ra vẻ yếu thế.

Thêm vào đó, ở tình huống bình thường, giữa sự cạnh tran của năm đầu sỏ lớn, ngoại môn là ngoại môn, nội môn là nội môn, có một chút quy củ bất thành văn ở đó, cho nên sau khi đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các đang nhận thua thiệt, đệ tử nội môn cũng không có cách nào ra tay tương trợ.

Huyết Ma Điện Thiên Đao, Vạn Tiên Lầu Mộc Thanh, Nhạc Sơn phủ Lâm Tinh, Hỏa Vân Tông Triệu Vô Vân, bốn người bọn họ là nhân vật thủ lĩnh của tứ đại đầu sỏ ngoại môn kia, tu vi đều đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đồng thời đều có ghi chép vượt cấp chém giết qua Huyền Nguyên Cảnh võ giả, tại Đông Dương vực, danh khí của bốn người này, được xem như là đã vượt qua năm đầu sỏ lớn bên trong đệ tử hạch tâm, cũng trở thành Đông Dương Tứ Tiềm Long, ngụ ý là bốn con rồng ẩn náu trong Đông Dương vực.

Nói kĩ tình huống Đông Dương vực cho Tiêu Trần, đến giờ, Tiêu Trần cũng đã hiểu rõ ngoại môn Đông Kiếm Các tại sao lại thê thảm như vậy.

Mà ngay khi giọng nói của Thương Huyền vừa dứt, Tần Hằng chậm rãi từ đằng xa tiến tới, trên mặt mang một nụ cười nói.

“Sư phụ, người đây chính là tự diệt đi chí khí oai phong của chúng ta, bọn hắn có Tiềm Long, bây giờ Đông Kiếm Các chúng ta c*̃ng có, ta tin tưởng tiểu sư đệ nhất định có thể chống lại bốn người này…”

“Né qua một bên, chỉ biết nói mồm, ngươi cũng chỉ ra đời sớm hơn mấy năm thôi, nếu ngươi sinh sống cùng một thời kì với bốn người này, cùng độ tuổi thì ngươi là đối thủ của bọn hắn à?”

Nghe Tần Hằng nói lời này, Thương Huyền tức giận nói.

Tứ đại Tiềm Long, đừng nhìn bọn họ bây giờ đều chỉ ở cấp độ Hoàng Cực cảnh, năm đầu sỏ lớn trên đều thừa nhận, tuổi tác như nhau, thành tựu của tứ đại Tiềm Long đến nay không người nào có thể đạt được, cho dù có là Tần Hằng đi nữa thì cùng một độ tuổi này với tứ đại Tiềm Long thành tựu c*̃ng sẽ kém xa bọn hắn.

Cho nên trong năm đầu sỏ lớn, thậm chí có bậc cao nói rằng, cho tứ đại Tiềm Long một chút thời gian, toàn bộ thế cục Đông Dương vực đều thay đổi, mà không có sự tồn tại của Đông Kiếm Các Tiềm Long, chỉ sợ là cũng phải bị đào thải ra thôi.

Dự đoán kiểu này khiến Thương Huyền vừa phẫn nộ, vừa bất lực, thật sự thiên phú của tứ đại Tiềm Long không gì sánh kịp, trong Đông Dương vực, thiên phú đơn thuần không người nào có thể vượt qua, nhưng hết lần này tới lần khác chính là như vậy, Đông Kiếm Các lại không có nổi dù chỉ một người.

Trong lòng bất lực, nhưng mà đến khi nhìn thấy Tiêu Trần, trong mắt Thương Huyền dấy lên hi vọng, ở trong mắt Thương Huyền, Tiêu Trần chính là Tiềm Long của Đông Kiếm Các, chỉ có hắn mới có khả năng dẫn đầu ngoại môn Đông Kiếm Các, chống lại sự áp chế của tứ đại Tiềm Long kia.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 36: Ta Đi Giết Chơi Một Chút


Có thể nói là đã dành kỳ vọng cao đối với Tiêu Trần, bởi vì Đông Kiếm Các quả thật rất cần Tiềm Long xuất thế, muốn chống lại Tứ đại Tiềm Long kia, chỉ có tuyệt thế thiên kiêu ngang cấp độ mới có thể làm được.

Cũng không nên cảm thấy bây giờ Tứ đại Tiềm Long chỉ áp chế Đông Kiếm Các ở ngoại môn, thời gian dần trôi đi, những con Tứ đại Tiềm Long khác phát triển dưới bốn con rồng này, sẽ áp chế Đông Kiếm Các rất gắt gao, khi Tiềm Long tiến hóa thành Chân Long, nếu Đông Kiếm Các không có Chân Long thuộc về chính mình, vậy sẽ lấy cái gì đi chống lại đây?

Chưa nói đến sau này, dựa vào tốc độ phát triển của Tứ đại Tiềm Long kia, tin rằng không bao lâu nữa bọn chúng sẽ tiến vào nội môn, đến lúc đó, chẳng phải nội môn Đông Kiếm Các sẽ phải đối mặt với tình huống giống ngoại môn sao? Bị Tứ đại Tiềm Long áp chế gắt gao, mà nội môn thì sao? Toàn bộ đệ từ hạch tâm đều bị áp chế, đến cuối cùng, dưới sức ép của Tứ đại Tiềm Long, toàn bộ Đông Kiếm Các ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được?

Không có Tiềm Long của chính mình, Đông Kiếm Các sớm sẽ suy tàn. Thương Huyền đã sớm hiểu điều này, cho nên hắn mới ưu ái Tiêu Trần như vậy, chỉ hi vọng cậu ta có thể nâng được đại kỳ của Đông Kiếm Các lên, lại làm một trận long tranh hổ đấu với Tứ đại Tiềm Long kia, đảm bảo Đông Kiếm Các vạn năm không suy.

Biết Thương Huyền kỳ vọng đối với mình, trong lòng Tiêu Trần cũng hiểu rõ tình trạng hiện giờ của Đông Kiếm Các quả thật không ổn, đừng nhìn tình hình bây giờ chưa ảnh hưởng đến đại cục, chẳng qua chờ ngày Tiềm Long tiến hóa thành Chân Long, khi đó nếu Đông Kiếm Các không có Chân Long của chính mình, e là vạn kiếp bất phục.

Chờ ở chỗ Thương Huyền khoảng 2 cái canh giờ, sau đó ba người Tiêu Trần cũng cáo từ rời đi, vốn định đêm nay nói xong chuyện rồi đến Vô Trần Cư mời đám người Mạc Kiệt uống rượu, nhưng Tần Hằng và Tề Nghiên lại muốn đi cùng, không còn cách nào, đành phải mang hai người bọn cùng đến Vô Trần Cư.

Vào đêm, mọi người ở trong sân nói chuyện phiếm, Tần Hằng ngược lại không dọa người giống Tề Nghiên như vậy, rất ôn hòa, rất nhanh liền làm quen với đám người Mạc Kiệt.

Uống đến tận khuya, mọi người mới lần lượt rời đi, mà Tiêu Trần cũng chìm trong mộng đẹp.

Cũng không phải tu luyện, đã khổ tu một năm rồi, tối nay Tiêu Trần định thả lỏng một chút, một mực khổ luyện cũng không có gì tốt, khi nắm khi thả mới là phương pháp tu luyện tốt nhất.

Chìm vào giấc ngủ say, Tiêu Trần không hề biết lúc này một chỗ yên tĩnh ngoài cửa, Tần Hằng và Tề Nghiên lại đi cùng nhau.

Sóng vai cùng nhau đi ra ngoài vào đêm khuya, Tần Hằng lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tần Thủy Nhu nói:" Thủy Nhu, thời gian không còn nhiều, mấy ngày hôm trước phụ thân truyền tin cho ta, bảo ta đưa muội về...."

"Ca, muội không muốn gả cho Mộc Thanh....." Nghe thấy lời này của Tần Hằng, Tần Thủy Nhu ngẩn người, sau đó mặt lộ vẻ quật cường nói.

Tần Hằng lại là ca ca của Tần Thủy Nhu, Tiêu Hằng không biết điều này, đám người Mạc Kiệt cũng không biết, Tần Thủy Nhu trước giờ cũng chưa bao giờ nói với người khác.

Phải gả cho Mộc Thanh, giữa Tần Thủy Nhu và Mộc Thanh còn có cái hôn ước sao? Nghe thấy những lời này của Tần Thủy Nhu, Tần Hằng thản nhiên nói:" Thủy Nhu, có phải muội thích sư đệ rồi đúng không?"

Tần Hằng trực tiếp mở miệng hỏi, đối với chuyện này, Tần Thủy Nhu không trả lời, cũng không phản bác, hiển nhiên là ngầm thừa nhận. Thấy thế, Tần Hằng bất đắc dĩ thở dài, chuyện này này có chút phiền rồi đây. Đương nhiên đối với Tần Hằng mà nói hắn càng hy vọng muội muội có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Trần, nhưng không có cách nào khác, phụ thân đã quyết định, rất khó để thay đổi.

Khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt Tần Hằng phức tạp nói với Tần Thủy Nhu:" Thủy Nhu, muội nên biết chuyện này này đã không có đường lui, nhiều nhất là 1 tháng nữa, nếu muội không chủ động quay về, phụ thân nhất định sẽ tự mình đến Đông Kiếm Các, nếu muội thực sự thích Tiêu Trần......liền cho hắn lần đầu đi, dù sao cũng tốt hơn là cho tên Mộc Thanh kia."

Tần Hằng vừa nói ra những lời này, Tần Thủy Nhu lập tức ngây ra tại chỗ, sau nửa ngày mới chậm rãi nói:"Ca, cho muội thêm nửa tháng nữa, đừng để phụ thân tới, đến lúc đó, chính muội sẽ tự quay về."

Dường như đã quyết định cái gì đó, nghe thấy những lời này của Tần Thủy Nhu, Tần Hằng cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết muội muội của mình đang nghĩ cái gì, Tần Hằng vô cùng bất đắc dĩ đành phải gật đầu.

Không có ai biết đêm nay Tần Hằng và Tần Thủy Nhu đã nói cái gì, một đêm không có chuyện gì đặc biệt, rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Trần từ phòng đi ra, hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Tứ đại Tiềm Long đòi ép Kiếm Các, e rằng điều này chỉ có thể tồn tại trong hoang tưởng thôi."

Dứt lời, Tiêu Trần liền nói với hai người Thanh Dao, Thanh Lạc rằng mình có việc phải đi ra ngoài một ngày, để cho bọn họ không phải lo, sau đó liền lập tức đi tới nội môn một mình.

Đây không phải là lần đầu tiên tới nội môn, đã là đệ nhất ngoại môn, tất nhiên Tiêu Trần không phải là hạng người vô danh, rất nhanh đã có đệ tử nội môn nhận ra thân phận Tiêu Trần, sau khi hỏi thăm một lượt, biết được chỗ ở của Tề Nghiên, Tiêu Trần trực tiếp đến gõ cửa.

Không ngờ Tiêu Trần chủ động tìm đến mình, trong sân, Tề nghiên Nở nụ cười nhìn Tiêu Trần:"Thế nào, sao hôm nay lại chủ động tìm đến cửa, chẳng phải ngươi rất sợ ở cùng với ta sao?"

Tiêu Trần sẽ chủ động tìm đến cửa, điều này khiến Tề Nghiên rất khó hiểu, đối với việc này, Tiêu Trần lộ ra một nụ cười đểu:"Sao lại như vậy, sư tỷ là một đại mỹ nhân, đệ còn ước gì mỗi ngày đều dính vào sư tỷ đó...."

Vừa nói, mắt còn liếc xuống b* ng*c hùng vĩ của Tề Nghiên.

"Tiểu sư đệ, nếu đệ muốn chết thì nói rõ, sư tỷ nhất định sẽ giúp ngươi làm được...." Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Trần, nụ cười trên mặt Tề Nghiên càng rực rỡ, nhưng lãnh ý trong mắt lại không ngừng tụ lại.

Hiểu rõ cái gì gọi là chớ ngoan mất khôn, biết nếu tiếp tục trêu chọc, Tề Nghiên nhất định sẽ nổi cáu. Tiêu Trần lập tức không đùa nữa, nghiêm túc nói với Tề Nghiên:"Sư tỷ, đệ muốn nhận nhiệm vụ......"

"Nhận nhiệm vụ? Nhận nhiệm vụ thì ngươi chạy vào nội môn làm gì? Chẳng phải ngoại môn cũng có chỗ nhận nhiệm vụ sao?"Nghe những lời này của Tiêu Trần, Tề Nghiên nghi hoặc hỏi.

"Ngoại môn không có nhiệm vụ đệ muốn nhận"

"Không có? Đệ muốn nhận cái nhiệm vụ gì?"

"Đệ muốn nhận nhiệm vụ đi giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh."

Sau khi nghe Tiêu Trần nói thẳng ý định, Tề Nghiên lập tức ngây người, ý gì vậy? Muốn nhận nhiệm vụ đi giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh? Tên tiểu tử này điên rồi sao?

Cảm giác đầu tiên chính là Tiêu Trần điên rồi, võ giả Hoàng Cực Cảnh muốn đi giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh, đây không phải là điên thì là cái gì, rõ là đi tìm đường chết.

Đối mặt với sự kinh ngạc của Tề Nghiên, Tiêu Trần vẫn bình tĩnh như trước nói:"Sư tỷ sao vậy, có lẽ nên giúp đệ sắp xếp chút? Tốt nhất là đừng quá phiền phức, trong vòng một ngày liền có thể giải quyết xong loại việc kia."

Ngay từ đầu còn không biết Tiêu Trần làm vậy rốt cuộc có ý gì, nhưng rất nhanh Tề Nghiên đã lấy lại tinh thần, Tiêu Trần làm như vậy, rõ ràng là muốn hướng về phía Tứ đại tiềm Long kia rồi.

Theo ghi chép để lại, bọn họ đều ở Hoàng Cực Cảnh vượt qua một cái đại cảnh giới liền đánh chết võ giả Huyền Nguyên Cảnh, bây giờ, Tiêu Trần muốn khiêu chiến võ giả Huyền Nguyên Cảnh, không hề nghi ngờ, đây là Tiêu Trần muốn chứng mọi người rằng, Đông Kiếm Các bọn họ cũng có Tiềm Long xuất hiện.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 37: Công Tử Độc Giao


Ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Trần, Tề Nghiên thật không ngờ tới Tiêu Trần lại lựa chọn như vậy, chủ động khiêu chiến một gã cường giả Huyền Nguyên Cảnh, chắc chắn Tiêu Trần đang suy nghĩ cho mặt mũi của Đông Kiếm Các.

Cũng vào đêm qua, Tiêu Trần đã nghe cuộc thảo luận của người ngoài về trận đấu tranh lần này giữa Đông Kiếm Các và Điện Huyết Ma, hầu như mọi người ở vực Đông Dương đều cho rằng lần này Đông Kiếm Các thua là điều không thể nghi ngờ. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngoại môn Đông Kiếm Các không ai có thể đủ sức chống lại Thiên Đao.

Ba trận giao đấu, còn chưa bắt đầu liền đã phân bại thắng thua rõ ràng rồi.

"Đông Kiếm Các không có Tiềm Long, hiện tại còn chưa biết rõ được, nhưng không được bao lâu nhất định sẽ bị Tứ đại cự long khác đá bay ra ngoài thôi."

"Đúng vậy, bây giờ Tứ đại Tiềm Long chỉ ép bên ngoài thôi mà Đông Kiếm Các đã không ngóc được đầu lên rồi, rất nhanh sẽ đến lượt nội môn Đông Kiếm Các thôi."

"Đừng nói đến sau này, lần này Đông Kiếm Các linh mạch chi tranh với Điện Huyết Ma, khẳng định là Điện Huyết Ma thắng, Thiên Đao xuất hiện, ngoại môn Đông Kiếm Các có ai có thể chống lại được chứ....."

Đây đều là những lời hôm qua Tần Hằng nói, mà từ đầu đến cuối Tiêu Trần không bày tỏ bất cứ thái độ gì cả, lúc đầu Tề Nghiên còn có chút phiền muộn, rốt cuộc thái độ của Tiêu Trần rất lạnh lùng, nhưng ai ngờ đâu sáng nay hắn đã tìm tới cửa rồi.

Trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc Tề Nghiên cũng lộ sắc mặt nghiêm túc cực kì hiếm thấy:" Sư đệ, đệ thật sự quyết định rồi? Muốn khiêu chiến võ giả Huyền Nguyên Cảnh sao?"

Nghe thấy Tề Nghiên hỏi, Tiêu Trần gật đầu. Sau đó hai người đến nơi nhận nhiệm vụ của nội môn.

Với tư cách là đệ tử nội môn đầu tiên, mà còn là đệ tử của Thương Huyền nữa, vậy nên Tề Nghiên có không ít đặc quyền, sau khi nói rõ ý muốn, sắc mặt cả đám trưởng lão ở nơi nhận nhiệm vụ của nội môn đều vô cùng đặc sắc, người đầu tiên ở ngoại môn lại dám nhận nhiệm vụ đi giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh, tất cả mọi người đều biết Tiêu Trần làm vậy là vì cái gì, mà cũng hiểu rõ một khi Tiêu Trần thành công, như vậy sẽ nâng cao danh tiếng của Đông Kiếm Các lên rất nhiều.

Biết rõ tất cả những điều này có ý nghĩa to lớn thế nào nhưng đối với chuyện này, nhóm trưởng lão cũng không dám tự mình quyết định, đành phải báo lên ba người Thương Huyền.

Tin tức nhận được rất nhanh, ba người Thương Huyền, Thương Vân, Thương Long lập tức xuất hiện ở nơi nhận nhiệm vụ nội môn, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Trần, Thương Huyền trước tiên mở miệng.

"Trần Nhi, con......."

Vốn định khuyên Tiêu Trần có phải nên suy nghĩ lại một chút nhưng lời nói vừa đến miệng, lại không cách nào nói ra được. Bởi vì ngay cả bản thân Thương Huyền cũng mong Tiêu Trần nhanh chóng trưởng thành, trở thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các, cùng tranh tài với bốn người Thiên Đao bọn họ.

Biết Thương Huyền muốn nói gì, Tiêu Trần liền mỉm cười:"Sư phụ, ngài yên tâm đi, ta sẽ không làm những gì chưa nắm chắc."

Ra hiệu để Thương Huyền yên tâm, nghe những lời này, Các chủ Thương Vân liền quyết định:" Vậy để Tiêu Trần đi thử sức một chút, để Tề Nghiên đi cùng nữa, nếu không địch lại, Tề Nghiên lập tức ra tay...."

Vẫn đồng ý cho Tiêu Trần đi thử, nhưng phải có Tề Nghiên đi cùng, đây cũng là một cách để bảo vệ Tiêu Trần.

Nghe Thương Vân nói những lời này, Thương Long liền đồng ý, Thương Huyền sau khi trầm mặc cũng gật đầu đáp ứng. Lập tức sau một hồi lựa chọn, cuối cùng Tiêu Trần quyết định chọn nhiệm vụ giết công tử Độc Giao.

công tử Độc Giao đã tiến vào tu vi Huyền Nguyên Cảnh,hắn phạm phải vô số thảm án diệt môn ở thành Thiên Phong cách Đông Kiếm Các không xa, vậy nên bị Đông Kiếm Các truy nã, treo lên bảng nhiệm vụ ở nội môn Đông Kiếm Các.

Đối với người mới tiến vào tu vi Huyền Nguyên Cảnh như Tiêu Trần mà nói thì đây là một điều tốt, mà thành Thiên Phong cách Đông Kiếm Các không xa, thời gian đi lại lâu nhất là 2 ngày.

Chọn xong nhiệm vụ, cưỡi Thanh Vũ Ưng, Tiêu Trần và Tề Nghiên cùng đi đến thành Thiên Phong.

Sau khi hai người rời khỏi Đông Kiếm Các một lúc, tin tức một đệ tử ngoại môn nhận nhiệm vụ giết công tử Độc Giao nhanh chóng được truyền ra, khoảng thời gian sau, oanh động toàn bộ Đông Kiếm Các.

"Tên tiểu tử này muốn khiêu chiến với Tứ đại Tiềm Long sao?"

"Theo ghi chép, Tứ đại Tiềm Long đều có khả năng vượt cảnh giới giết Huyền Nguyên Cảnh, bây giờ Tiêu Trần làm như vậy, tất nhiên là muốn chứng minh với mọi người rằng Đông Kiếm Các chúng ta cũng có Tiềm Long xuất hiện."

"Thế nhưng hắn có thể thành công sao? Vượt đại cảnh giới giết địch đó, đây không phải là điều thiên tài bình thường có thể làm được, sự chênh lệch giữa mỗi đại cảnh giới là khác nhau một trời một vực đó. Toàn bộ vực Đông Dương cũng chỉ có Tứ đại Tiềm Long mới có thể làm được."

Rất nhiều đệ tử nhao nhao nghị luận, thậm chí còn có một số đệ tử thông qua mọi cách để mượn Thanh Vũ Ưng của Đông Kiếm Các, sau đó vội vàng chạy đến thành Thiên Phong.

Một ngày này, có không ít Thanh Vũ Ưng bay ra từ Đông Kiếm Các, trên lưng mỗi con Thanh Vũ Ưng đều là các đệ tử hoặc trưởng lão, sự bất ngờ này khiến cho các võ giả xung quanh Đông Kiếm Các chả hiểu làm sao, không biết Đông Kiếm Các đang muốn làm gì, đây là muốn phát động chiến tranh sao?

Không hề biết quyết định của bản thân lại gây ra chấn động lớn như vậy ở Đông Kiếm Các, thậm chí lúc mọi người không biết, ngay cả ba người Thương Vân lúc này cũng đang bí mật chạy đến thành Thiên Phong, chẳng qua là không có hiện thân thôi chứ bọn họ cũng muốn tận mắt nhìn rốt cuộc Tiêu Trần có phải Tiềm Long mà Đông Kiếm Các đang một mực mong đợi không.

Một đường bay đi vùn vụt, chỉ trong vòng ba bốn canh giờ Tiêu Trần đã tới thành Thiên Phong.

Cũng không biết vị trí cụ thể của công tử Độc Giao, nhưng trước khi xuất phát, Thương Huyền đã sử dụng sức mạnh của Đông Kiếm Các giúp Tiêu Trần tìm chỗ của công tử Độc Giao, mà lúc hai người vào thành, thành chủ thành Thiên Phong cũng đem tin tức báo lại với Tề Nghiên.

Sử dụng sức mạnh của Đông Kiếm Các để tìm người tất nhiên không khó, sau khi xác định được vị trí của công tử Độc Giao, thành chủ Thiên Phong hỏi Tề Nghiên:" Ngài xem khi nào chúng ta nên bắt đầu?"

Thành Thiên Phong chỉ là một cái thành nhỏ, cho nên tu vi của vị thành chủ này cũng mới bước vào Thiên Huyền Cảnh, cùng tu vi với Độc Giao công tử, vậy nên hắn mới xin Đông Kiếm Các cứu viện, nếu không hắn đã tự mình đi giết công tử Độc Giao rồi.

Cung kính hỏi Tề Nghiên nhưng hắn lại xem thường Tiêu Trần, một tên đệ tử ngoại môn tu vi Hoảng Cực Cảnh hắn còn không để vào mắt.

Không để ý đến thành chủ, Tề Nghiên quay sang hỏi Tiêu Trần:"Khi nào bắt đầu?"

"Ngay bây giờ ạ."

Không muốn chậm trễ thời gian, bây giờ lập tức bắt đầu chuẩn bị. Lúc này, dưới sự dẫn đầu của thành chủ, một đoàn người đi tới một tiểu viện rất bình thường trong thành, đây chính là chỗ ẩn thân của công tử Độc Giao trong thành Thiên Phong, từ ngoài nhìn vào, nó không khác gì so với một ngôi nhà bình thường.

"Nơi này chính là chỗ công tử Độc Giao ở." Thành chủ nói

"Sư đệ, xem đệ biểu diễn nào." Nghe lời thành chủ nói, Tề Nghiên Mỉm cười đồng thời lui về sau một bước, ý tứ rất rõ ràng, nàng sẽ không nhúng tay vào.

Nhìn thấy động tác này của Tề Nghiêm, thành chủ có chút mơ hồ, tình huống gì vậy? Việc giết công tử Độc Giao không phải là Tề Nghiên-đệ tử nội môn xử lý mà lại để cho tên đệ tử ngoại môn này làm sao?
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 38: Mọi Người Đều Chăm Chú Nhìn


Liếc mắt nhìn Tề Nghiên đang lùi về một bên, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Trần, thành chủ cảm thấy không thể nào hiểu nổi, đây là có ý gì? Để một tên đệ tử ngoại môn tới đánh công tử Độc Giao thì khác gì để hắn chịu chết?

Nhưng không thể trách thành chủ có suy nghĩ như vậy, quả thực võ giả Hoàng Cực Cảnh đi giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh là một điều không thể xảy ra, toàn bộ mấy tỉ người vực Đông Dương, người có thể là được điều này cũng chỉ có 4 người Tứ đại Tiềm Long mới làm được.

Mấy tỉ người chỉ có 4 người có thể làm được thì có thể thấy độ khó của nó thế nào, chênh lệch giữa các cảnh giới có sự khác biệt vô cùng lớn, phải biết mỗi lần đột phá được 1 tầng đại cảnh giới là cũng được thăng hoa cấp độ sống, vậy nên muốn vượt cảnh giới giết địch, quả thực là một kỳ tích.

Không để ý đến thành chủ đang ngây người, Tiêu Trần chậm rãi đi tới của nhà, tùy ý đá một cước sau đó nhanh chân chạy vào trong.

Sau khi Tiêu Trần chạy vào sân, rất nhanh liền có một nam nhân tầm 30 tuổi đi ra từ trong phòng, làn da trắng nõn, nhìn qua rất giống mấy tên công tử thế gia.

"Ngươi là ai?" Nam tử lạnh lùng nhìn Tiêu Trần với ánh mắt bất thiện

Tu vi Huyền Nguyên Cảnh, không phải nói liền biết nam tử trước mắt chính là công tử Độc Giao. Tiêu Trần cười nhạt nói:" Người giết ngươi."

"Ngươi là đệ tử Đông Kiếm Các?" Nghe những lời này của Tiêu Trần, trên mặt công tử Độc Giao biến sắc.

Hắn biết chuyện Đông Kiếm Các truy nã mình nhưng không ngờ nhanh như vậy, trong phút chốc có chút thất thần,dù sao trước mặt Đông Kiếm Các, công tử Độc Giao hắn chỉ là một con kiến có thể giết bất cứ lúc nào, bất cứ một đệ tử nội môn đều có thể giết được hắn.

Vốn hôm nay chuẩn bị rời khỏi thành Thiên Phong nhưng vẫn chậm một bước, trong lòng có chút hoảng hốt nhưng sau khi thăm dò tu vi Tiêu Trần, công tử Độc GIao liền nở nụ cười lạnh.

"Ha Ha, Đông Kiếm Các các ngươi bị ngu rồi sao? Lại có thể phái một con kiến hôi Hoàng Cực Cảnh đến giết ta, ha ha,...."

Lúc đầu còn có chút sợ hãi nhưng sau khi biết được tu vi Tiêu Trần, công tử Độc Giao không nhịn được cười lạnh, con kiến Hoàng Cực Cảnh, dạng sâu bọ này cũng nghĩ muốn giết mình sao?

Hắn lập tức cười to. Đúng lúc này, có không ngừng Thanh Ưng Vũ từ trên trời bay đến, rất nhanh đã tìm được chỗ Tiêu Trần và Độc Giao công tử. Trong mấy chục giây ngắn ngủi đã có hơn 30 con Thanh Ưng Vũ bay lượn.

Không hạ xuống nhưng cũng không định bay đi, bọn chúng cứ lượn lờ trên không trung. Trên lưng mỗi con Thanh Ưng Vũ có ít nhất là 5 tên đệ tử, thậm chí các trưởng lão cũng xuất hiện. Tiếng cười của Độc Giao công tử lập tức im lặng, mặt mũi trắng bệch, đồng thời trong lòng không nhịn được mà mắng.

"Con mẹ nó, Đông Kiếm Các điên rồi? Hơn trăm tên đệ tử, còn có hơn mười vị trưởng lão xuất hiện để bắt ta?"

Còn tưởng rằng những người này tới bắt mình, sắc mặt công tử Độc Giao tái nhợt. Với đội hình như vậy, đừng nói hắn chỉ là một tên Huyền Nguyên Cảnh, ngay cả võ giả Địa Minh Cảnh, Thiên Nhân Cảnh cũng không thể chạy thoát được.

Không thể tin được một con tôm tép nhỏ nhoi như hắn lại được Đông Kiếm Các ra tay mạnh như vậy? Đây có phải là coi trọng hắn quá mức rồi phải không?

Trong lòng Độc Giao công tử đang nghĩ như vậy nhưng hắn đâu ngờ những người này không phải đến để giết hắn mà để tận mắt chứng kiến Tiêu Trần rốt cuộc có phải là Tiềm Long mà Đông Kiếm Các đang mong đợi không.

Biết được trong lòng công tử Độc Giao đang nghĩ gì, Tiêu Trần bình tĩnh rút Thanh Vân kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa xuống mặt đất, bình tĩnh nói.

"Không phải sợ, bọn họ sẽ không ra tay với ngươi, đối thủ của ngươi chỉ có ta, đánh bại ta thì hôm nay ngươi có thể chạy thoát."

Vì lo công tử Độc Giao có chỗ kiêng kị nên sẽ không chiến đấu hết sức, Tiêu Trần còn cố ý đưa ra một cái hứa hẹn với hắn. Nghe được những lời này, sắc mặt công tử Độc Giao càng thêm nghi ngờ.

Có chuyện gì đây? Phái đi nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ để một con kiến Hoàng Cực Cảnh ra tay, đây là muốn đùa giỡn với mình sao?

Nhưng ngay từ đầu Đông Kiếm Các đã không có lí do gì làm như vậy để trêu đùa mình như vậy, với thân phận và địa vị của Đông Kiếm Các thì có lí do gì để trêu đùa một con tôm tép mới vào Huyền Nguyên Cảnh như mình đâu ?

Nghĩ mãi không ra, sau khi nhìn chằm chằm Tiêu Trần nửa ngày, cuối cùng hắn đã hiểu, Tiêu Trần chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh lại cũng là đệ tử ngoại môn của Đông Kiếm Các.

Hơn nữa kết kết hợp vào tình hình bây giờ của vực Đông Dương, cách giải thích duy nhất là Đông Kiếm Các dùng hắn để chứng minh bọn chúng cũng có Tiềm Long xuất thế.

Nguyên nhân chính là như vậy, nếu không tại sao có nhiều đệ tử và trưởng lão xuất hiện như vậy, bọn họ đến đều để chứng kiến thời khắc này.

Sau khi hiểu rõ, sắc mặt công tử Độc Giao cũng dần bình tĩnh lại, nhìn về phía Tiêu Trần, hỏi từng câu từng chữ:"Theo ghi chép, ở vực Đông Dương chỉ có Tứ đại Tiềm Long có thể vượt cấp giết võ giả Huyền Nguyên Cảnh, mà Đông Kiếm Các các ngươi lại không có Tiềm Long xuất thế. Hôm nay ngươi tới là muốn lợi dụng ta để chứng minh Đông Kiếm Các cũng có Tiềm Long phải không?"

"Phải." Đối mặt với sự nghi ngờ của công tử Độc Giao, Tiêu Trần không giấu diếm, trả lời rất thẳng thắn.

Nghe Tiêu Trần trả lời, công tử Độc Giao sầm mặt lại, hỏi tiếp:" Ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta đánh bại được ngươi thì ta có thể rời đi?"

"Không sai, điều này ta có thể làm được, chỉ cần đánh bại được ta thì hôm nay ngươi có thể rời đi, nhưng sau này có thể thoát được sự truy nã của Đông Kiếm Các hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi." Tiêu Trần nói

"Đây chính là ngươi nói...."

Dường như lời nói của Tiêu Trần đã trở thành vị thuốc an thần cho công tử Độc Giao. Lúc này một cỗ linh lực Huyền Nguyên Cảnh không ngừng dao động tản ra từ người công tử Độc Giao.

Cuộc chiến sắp bắt đầu, một đám đệ tử và trưởng lão nín thở nhìn phía dưới. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc hôm nay Đông Kiếm Các có xuất hiện Tiềm Long xuất thế không hay tất cả chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước.

Đại chiến sắp bắt đầu, mà bây giờ sự việc ở thành Thiên Phong rất nhanh đã truyền tới tai Tứ đại Thiên Long, không ngừng có thám tử truyền tin về.

"Trời ơi, Tiềm Long của Đông Kiếm Các sắp xuất thế, mau đem tin tức truyền về tông môn...."

"Hừ, Tiêm Long gì chứ, đã ba năm rồi còn chưa có dấu hiệu Tiềm Long xuất hiện, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chờ hắn giết được công tử Độc Giao đi đã rồi nói sau."

"Cho dù thế nào đây cũng là chuyện lớn, phải nhanh chóng truyền tin về tông môn trước tiên."

"Mẹ nó, ngươi còn mong chờ mấy cọng lông chim bồ câu truyền sao, chờ chim bồ câu bay về thì việc cũng đã xong rồi, trực tiếp dùng Truyền m Phù đi."

Đông Kiếm Các chuẩn bị có Tiềm Long xuất thể, thám tử của Tứ đại Tiềm Long không ngừng truyền tin về tông môn, thậm chí vì muốn để Tông môn nhận được tin tức đầu tiên, họ không tiếc sử dụng Truyền m Phù.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 39: Mở Đầu Trận Đấu Huyền Nguyên


Có thể nói giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của vực Đông Dương đều để ý đến thành Thiên Long, cũng dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Tiêu Trần và công tử Độc Giao đồng thời ra tay, bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Cuộc chiến bắt đầu, bên Tứ đại Tiềm Long như Điện Huyết Ma, Lầu Vạn Tiên, Phủ Nhạc Sơn, Hỏa Văn Tông cũng nhận được tin tức thám tử truyền về, nghe Đông Kiếm Các có Tiềm Long xuất hiện, điều này khiến cho Tứ đại Tiềm Long rất tỉ mỉ chú ý.

"3 năm rồi không có động tĩnh gì, hôm nay lại có Tiềm Long xuất thế, Đông Kiếm Các này...." Huyết Ma điện chủ nói

"Lẽ nào Đông Kiếm Các bọn chúng đã giấu Tiềm Long suốt 3 năm? Hôm nay mới thả ra?" Lâu chủ Vạn Tiên Lâu nói

"Tiêu Trần, Tiêu Trần, rốt cuộc cái tên Tiêu Trần là nhân vật thế nào, tra cho ta, ta muốn biết tất cả các tin tức về người này, từ khi hắn sinh ra cho đến giờ, tất cả những gì liên quan đến hắn ta đều muốn biết." Phủ chủ Phủ Nhạc Sơn nói

"Trước kia có thiên cơ chỉ đường, vực Đông Dương chúng ta có ngũ long nổi lên, quần chúng tranh phong, ròng rã ba năm trôi qua, Đông Kiếm Các không hề có Tiềm Long xuất thế, lão phu còn tưởng thiên cơ bị sai lầm. Không ngờ hôm nay Đông Kiếm Các lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy. Truyền mệnh lệnh của ta xuống, phải chú ý đến tên Tiêu Trần này, bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiêu Trần đều phải báo với ta." Tông chủ Hỏa Vân Tông nói.

Tứ đại tông môn của Tiềm Long đều chú ý đến Tiêu Trần, mà ngoài những nhân vật đứng đầu thế hệ trước như bọn họ biết ra thì Tứ đại Tiềm Long lúc này cũng biết được tin.

Một ngọn núi trên Điện Huyết Ma có một thiếu niên đang tập đao pháp. Lúc này có một mỹ nữ áo tím xinh đẹp chạy nhanh đến nhìn về phía thiếu niên kia, khiếp sợ nói:"Đại sư huynh, Đông Kiếm Các có Tiềm Long xuất hiện...."

Thiếu niên này chính là Thiên Đao_Tiềm Long của Điện Huyết Ma. Biết được chuyện của Tiêu Trần, mỹ nữ áo tím lập tức chạy đến báo. Khi nghe được những tin này, sắc mặt của Thiên Đao cũng không hề thay đổi, giống như đã đoán được từ sớm, lạnh lùng nói.

"Ta đã biết, sớm muộn gì ngươi cũng phải trở thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các, bởi nếu không có ngươi, cơ nghiệp của Đông Kiếm Các sẽ sụp đổ."

Không ngạc nhiên chút nào cả, hình ảnh giống như vậy cũng lần lượt xuất hiện ở Lầu Vạn Tiên, Phủ Nhạc Sơn và Hỏa Vân Tông.

"Tiềm Long của Đông Kiếm Các đã xuất hiện rồi sao? Xem ra có chút thú vị, nhưng phải chờ hắn giết được công tử Độc Giao đã rồi hẵng nói." Mộc Thanh_Tiềm Long của Lầu Vạn Tiên nở nụ cười sau khi nghe thấy tin tức.

"Tỷ, Tỷ nói xem có phải Tiêu Trần chính là người chúng ta đã gặp ở thế ngoại đào viên phải không?" Trong Phủ Nhạc Sơn, Tiềm Long Lâm Tinh đang nói chuyện với tỷ tỷ Lâm Uyển Nhi đang ngồi đối diện. Lâm Tinh nhìn về phía tỷ tỷ mình hỏi

"Lúc đó ta đã nói với đệ là người này không đơn giản, bảo đi xem trận đấu với ta thì lại không chịu đi, tất nhiên là hắn rồi." Nghe Lâm Tinh nói, Lâm Uyển Nhi khẽ mỉm cười.

"Không sao, nếu hắn thực sự là Tiềm Long của Đông Kiếm Các thì sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi, nếu hắn chỉ là cái tên được cái vỏ ngoài thì thấy cũng vô dụng."

Hỏa Vân Tông, trong cốc núi Hỏa Diệm xuất hiện một thiếu niên được lửa nóng hừng hực bao quanh đang chậm rãi đi ra, lập tức có một tên chấp sự Hỏa Vân Tông bước nhanh tới, sắc mặt khiếp sợ nói:" Thiếu chủ, Tiềm Long của Đông Kiếm Các xuất hiện."

"Hả? Tin tức này có thật không...?" Nghe gã chấp sự này nói, thiếu niên hỏi lại

"Thiên chân vạn xác."

"Ba năm trôi qua, Tiềm Long của Đông Kiếm cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?Thú vị đó, chuẩn bị đi, ta muốn đến dãy sơn mạch Kiếm Ma để chính mắt xem cái tên Tiềm Long của Đông Kiếm Các này rốt có bao nhiêu cân lượng?" Trên mặt thiếu niên mang một nụ cười nhạt nói.

Vị thiếu niên này chính là Tiềm Long của Hỏa Vân Tông, Triệu Vô Vân. Sau khi nghe tin tức về Tiêu Trần, hắn liền chuẩn bị đến dãy sơn mạch Kiếm Ma để tự mình nhìn xem Tiềm Long của Đông Kiếm Các là người thế nào.

Tứ đại Tiềm Long bọn họ ở vực Đông Dương cũng buồn chán một thời gian dài rồi, so sánh tư chất thiên phú của bọn họ với thế hệ bây giờ, thậm chí là cường giả thế hệ trước cũng không đáng để vào mắt. Bởi vì bây giờ thực lực có hơn bao nhiêu thì trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ đuổi kịp.

Cho nên toàn bộ Vực Đông Dương, người có thể khiến bọn họ coi trọng cũng chỉ có 4 người. Mấy năm đối chọi gay gắt rồi cũng thấy ngán. Mà lúc này Đông Kiếm Các lại có Tiềm Long xuất thế nên đã khơi dậy hứng thú của Tứ đại Tiềm Long.

Toàn bộ vực Đông Dương đều bùng nổ, nhưng khiến mọi người quan tâm nhất vẫn là thành Thiên Phong. Bởi vì nếu Tiêu Trần đánh bại được cường giả Huyền Nguyên Cảnh thì mới chứng minh được hắn có tư cách của Tiềm Long. Nhưng bây giờ thắng bại chưa rõ, tất cả chỉ là nói suông.

Hơn trăm chiêu trôi qua, không thể không nói, sức chiến đấu của võ giả Huyền Nguyên Cảnh quả thật là vượt xa võ giả Hoằng Cực Cảnh, hai bên cũng không cùng một cấp độ.

Không có dấu hiện thắng nhưng cũng không có dấu hiệu thắng, Tiêu Trần và công tử Độc Giao đã đánh hơn trăm chiêu . Có thể nói là ngang tài ngang sức.

Mặc dù còn chưa phân thắng bại rõ ràng nhưng cũng đã khiến cho đám người đang nhìn kia phải than thở.

Một tên võ giả Hoàng Cực Cảnh cấp thấp lại có thể đánh ngang tay hơn trăm chiêu với người mới bước vào tu vi Huyền Nguyên Cảnh, hơn nữa còn không bị rơi vào thế hạ phong đã là điều khiến mọi người khó tin.

Nếu là bình thường thì cho dù là cái tên đệ tử ngoại môn Vương Hổ kia đối đầu với công tử Độc Giao cũng không chống được mấy chiêu, mà Tiêu Trần đỡ được trăm chiêu rồi mà vẫn chưa bại.

Nhìn hai người chiến đấu kịch liệt, thì sắc mặt các vị trưởng lão và các đệ tử Đông Kiếm Các đang vô cùng kích động, những vị lớn tuổi hơn còn rơi cả nước mắt.

"Hoàng Cực Cảnh có thể đánh ngang tay với võ giả Huyền Nguyên Cảnh, Tiềm Long của Đông Kiếm Các chũng ta chính là hắn...."

Thắng bại chưa rõ nhưng đã có vị trưởng lão nói rằng Tiêu Trần chính là Tiềm Long bởi vì toàn bộ Đông Kiếm Các không có bất cứ ai có thể làm được như hắn.

Ngay cả những đệ tử hạch tâm khi ở tu vi Hoàng Cực Cảnh cũng không có khả năng chống lại bõ giả Huyền Nguyên Cảnh.

Có người vì Tiêu Trần mà kích động không thôi, tất nhiên cũng có những người phá đám, chỉ có một ít đệ tử và trưởng lão lộ vẻ mặt ghen tị:" Hừ, đã trăm chiêu rồi, đây mà là Tiềm Long sao? Nhưng ta nghe nói lúc Tứ đại Tiềm Long giết võ giả Huyền Nguyên cảnh cũng chỉ trong nháy mắt, vậy nên xem ra Tiêu Trần vẫn kém hơn bốn vị Tứ đại Tiềm Long kia."

"Các ngươi đủ rồi, bây giờ Tiêu Trần mới vào vào Hoàng Cực Cảnh cấp thấp, ta tin rằng chờ khi đột phá Hoàng Cực Cảnh cấp cao thì hắn cũng có thể giết 1 tên cường giả Huyền Nguyên Cảnh trong nháy mắt." Nghe thấy có những người ghen tỵ trào phúng thì đa số mọi người đều mở miệng phản bác.

Không thể không nói, những người lòng dạ nhỏ nhen chỉ là số ít, còn có rất nhiều đệ tử và các vị trưởng lão cũng rất thật lòng mong Đông Kiếm Các có thể trở lên cường đại.
 
Back
Top Bottom