Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 10: Nền Tảng Khảo Sát


Tiếng tăm của Tiêu Trần gần như không chỉ được lan truyền trong các đệ tử ghi danh, mà còn được nghe thấy ở chín viện ngoại môn. Từ sớm, trước khi lễ ngoại môn được bắt đầu, đã không có vài người đoán rằng Tiêu Trần nhất định chọn Nhất Kiếm viện. Quả nhiên đúng thật là hắn đến đấy.

Lúc Tiêu Trần mười tám tuổi, hắn đã đến nhập môn Hoàng Cực cảnh. Vì điều kiện cơ bản của hắn hoàn toàn phù hợp nên nữ đệ tử ấy liền đích thân thu nhận Tiêu Trần trở thành đệ nhất trong nội viện.

Không giống với những kiếm viện khác, Nhất Kiếm viện có vẻ hơi vắng vẻ hơn. Tuy nhiên điều này cũng bình thường, đối với yêu cầu của Nhất Kiếm viện thì số người có thể trở thành đệ tử Nhất Kiếm viện cũng rất ít.

Trên đường đi đến chủ điện của Nhất Kiếm viện, thiếu nữ cũng giải thích sơ qua về tình hình của Đệ Nhất viện cho Tiêu Trần.

Thiếu nữ tên là Trần Linh Nhi, năm nay hai mươi hai tuổi, tu vi đã đạt đến Tiểu Viên Mãn Hoàng Cực cảnh.

Theo lời Trần Linh Nhi nói thì Tiêu Trần biết được Nhất Kiếm viện trước mắt có toàn bộ tổng cộng một trăm sáu mươi vị đệ tử. Nếu như lần này Tiêu Trần có thể thông qua khảo sát, vậy thì hắn sẽ trở thành vị đệ tử thứ một trăm sáu mươi mốt.

Không thể không nói rằng Nhất Kiếm viện với hơn một trăm vị đệ tử thì số lượng này quả thật là quá ít. Những kiếm viện khác thì số đệ tử ít nhất đều trên một ngàn người. Nhưng nhìn phương diện khác thì việc này cũng chúng minh yêu cầu của Nhất Kiếm viện rất nghiêm ngặt. Nếu không phải thiên tài trong thiên tài, Nhất Kiếm viện tuyệt đối sẽ không thu nhận.

Trên con đường đi ngoại điện Nhất Kiếm viện, trong khi hai người Tiêu Trần đến thì đã có một trưởng lão Nhất Kiếm viện đợi ở đây.

Vẻ ngoài của trưởng lão chỉ tầm trung niên, ông ta mặc lên người một bộ quần áo màu xanh đơn giản. Trần Linh Nhi làm lễ với vị trưởng lão một cái rồi nói:

“Trưởng lão Mộc, vị này chính là Tiêu Trần, năm nay mười tám tuổi, tu vi nhập môn Hoàng Cực cảnh, lựa chọn Nhất Kiếm viện chúng ta.”

Nghe Trần Linh Nhi nói như vậy, trưởng lão Mộc nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn Tiêu Trần, đánh giá qua một lượt.

Ông ta cũng đã từng nghe qua tên Tiêu Trần, với danh là người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử đến ghi danh. Ông ta là trưởng lão Nhất Kiếm viện đương nhiên sẽ chú ý.

“Lần này khảo sát do ta chủ trì. Tiêu Trần, ta cảnh cáo trước, mặc dù thiên phú của ngươi xuất chúng. Tuy nhiên việc này cũng không thể hiện ngươi có thể thông qua cuộc khảo sát của Nhất Kiếm viện. Nếu ngươi thất bại, đến lúc đó ngươi cũng không thể vào được các kiếm viện khác, rõ ràng là bỏ lỡ cơ hội trời cho. Trước khi bắt đầu, ta cho ngươi thêm một cơ hội để cân nhắc thì ngươi vẫn nhất định lựa chọn Nhất Kiếm viện của chúng ta?” Trưởng lão Mộc đánh giá Tiêu Trần một hồi rồi mới chậm rãi nói.

Thời điểm diễn ra lễ ngoại môn, mỗi một người đều chỉ có một cơ hội lựa chọn kiếm viện, một khi thất bại, sẽ đánh mất cơ hội trở thành Đông Kiếm Các ngoại môn đệ tử.

Nghe lời này của trưởng lão Mộc, Tiêu Trần không có chút nào do dự gật đầu trả lời:

“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, đệ tử trong lòng đã có quyết định, không cần cân nhắc thêm nữa.”

Từ lúc trước khi tới đã nghĩ xong rồi, ngoại môn Nhất Kiếm viện này mới là nơi thuộc về mình, thiên tài khắp nơi đi Đông Kiếm Các, không hề nghi ngờ Nhất Kiếm viện chính là nơi mà giành thế chủ động, nếu như thế, Tiêu Trần đương nhiên cũng muốn đến giành giật, tại nơi hội tụ thiên tài chân chính này, tạo ra vinh quang thuộc về mình, viết lên một đoạn truyền thuyết thuộc về mình.

Không chút do dự, ánh mắt kiên nghị, thanh tịnh, nghe Tiêu Trần trả lời, trưởng lão Mộc hài lòng nhẹ gật đầu.

“Làm đệ tử Nhất Kiếm viện, rất cần thiên phú, nhưng tâm tính càng quan trọng, nếu tự tin cũng không có, sao có thể xứng trở thành đệ tử Nhất Kiếm viện.”

Ấn tượng đầu tiên với Tiêu Trần rất tốt, tiếp theo sẽ bắt đầu khảo sát.

Toàn bộ khảo sát của Nhất Kiếm viện tổng cộng chia làm hai bước, bước đầu tiên làm cơ sở khảo sát.

Nền tảng luôn là quan trọng nhất, nếu như một người ở Trúc Cơ Cảnh và Khai Mạch Cảnh khi không có nền tảng tốt, như vậy coi như hắn đột phá đến Hoàng Cực Cảnh cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài.

Lấy từ trong Nạp Giới ra một khối ngọc thạch to bằng nắm tay, trưởng lão Mộc nói:

“Khối đá này tên là nền tảng khảo sát, đem linh lực của mình rót vào trong đó, khối đá này sẽ căn cứ vào cơ sở kiên cố, sẽ sáng lên, từ thấp đến cao theo thứ tự, bạch quang, lục quang, lam quang, tử quang, và kim quang, chỉ có người đạt tới tử quang, mới có thể xem như đạt.”

Chậm rãi nói yêu cầu khảo sát với Tiêu Trần, trong khi trưởng lão Mộc đang nói, chủ điện bên ngoài đã tụ tập mười mấy người đệ tử của Nhất Kiếm viện.

Lúc đầu đệ tử Nhất Kiếm viện nhân số thiếu, lúc này tụ tập hơn mười người, đã coi là gần nửa đệ tử Nhất Kiếm viện, bọn hắn cũng là đến xem khả năng của người trở thành đệ tử mới của Nhất Kiếm viện, rốt cục là có bản lĩnh gì.

Mọi người chú ý ở phía dưới, tay phải Tiêu Trần chậm rãi khắc nền tảng khảo sát trên đá, ngay lập tức linh lực tự tràn vào trong đó, sau đó, một tia sáng lóe lên, quả nhiên là phát ra từ hòn đá bên trong.

Đầu tiên là ánh sáng màu trắng, nhưng rất nhanh liền chuyển biến thành lục quang, sau đó là lam quang, cuối cùng đạt đến tử quang, tử quang vừa hiện, cũng mang hàm ý là nền tảng của Tiêu Trần đã đạt đến mức Nhất Kiếm viện yêu cầu, nhưng vẫn chưa xong, ngay sau khi tử quang phát ra, trong lúc mơ hồ dường như có một vệt kim quang hiển hiện.

Thời gian như ngưng lại, tử quang thu hồi, đổi lại một ánh sáng kim quang chói mắt.

“Ánh sáng kim quang, cái này... Chẳng lẽ Nhất Kiếm viện chúng ta lại muốn xuất hiện một người ở cực hạn Trúc Cơ?”

Nhìn thấy ánh sáng kim quang hiện lên, không ít đệ tử Nhất Kiếm viện thay đổi sắc mặt, bọn hắn đều là thiên tài trong những thiên tài, nhưng có thể đạt tới ánh sáng kim quang, cũng chính là người ở cực hạn Trúc Cơ, tính đến bây giờ toàn bộ Nhất Kiếm viện cũng chỉ có ba người, coi như tăng thêm Tiêu Trần, nhưng cũng chỉ là bốn người mà thôi.

Cực hạn Trúc Cơ, những thiên tài chân chính của Nhất Kiếm viện này đến xem đều có chút ghen tị, cũng giống đám người đó, khi nhìn thấy kim quang sáng lên, trong mắt trưởng lão Mộc cũng hiện lên vẻ kích động, thiên tài thứ tư đạt cực hạn Trúc Cơ, đây mới là Nhất Kiếm viện chân chính vô cùng tuyệt đỉnh.

Hoàn tất kiểm tra khảo sát, Tiêu Trần ở cực hạn Trúc Cơ, trót lọt vô cùng hoàn mỹ, tiếp theo chính là khảo sát nền tảng kiếm pháp, yêu cầu đạt tới Hóa Cảnh.

Cùng giống như nền tảng tu luyện, kiếm pháp c*̃ng cực kỳ quan trọng, đừng nhìn kiếm pháp chiêu thức đơn giản, mỗi một bộ kiếm pháp dường như có thể nói là từ nền tảng kiếm pháp mà phát triển biến hóa, chỉ có đem nền tảng kiếm pháp thật sự nắm giữ đến cực hạn mới có khả năng trở thành một kiếm tu ưu tú.

Đạt tới Hóa Cảnh, nghe yêu cầu này Tiêu Trần c*̃ng không nói thêm gì, ngay trước mặt mọi người trực tiếp đem kiếm pháp ra thi triển.

Các chiêu thức kiếm pháp cơ bản như đâm, hất, chém, móc đều được Tiêu Trần tung ra.

Nhìn như động tác đơn giản, trong tay Tiêu Trần lại cho thấy sự khác biệt, mà cảm giác như vậy chỉ có đạt tới cực hạn Hóa Cảnh mới có thể có.

“Cực hạn Hóa Cảnh, không tệ, không tệ...”

Tiêu Trần liên tiếp vượt qua hai bài khảo sát hoàn hảo, cực hạn Trúc Cơ, cực hạn Hóa Cảnh, cho dù là tu vi cơ sở, hay là kiếm pháp, Tiêu Trần dường như đều là làm đến độ hoàn mỹ, ngay cả trưởng lão Mộc có tu vi Thiên Nhân Cảnh cũng không tìm được chút khuyết điểm nào.

“Người này là Tiêu Trần, cực hạn Trúc Cơ, cực hạn Hóa Cảnh, không đơn giản, xem ra Nhất Kiếm viện lại phải náo nhiệt lên rồi...”

“Hừ, một tên đệ tử mới, có chút thiên phú thì thế nào, chí ít thì trong một năm, hắn là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nắm lại.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 11: Kiếm Khí Hung Tàn


Đối mặt với khảo nghiệm căn bản của Tiêu Trần, phần đông trong lòng đệ tử đệ nhất viện đều có tâm tư, có người bội phục, cũng có người âm thầm ghen tị, chỉ riêng hai loại khảo nghiệm căn bản này, Tiêu Trần cũng đã vượt qua hơn chín thành đệ tử đệ nhất viện.

Cực hạn Trúc Cơ, Cực hạn Hóa Cảnh cũng không phải người bình thường có thể đạt tới, cho dù là ở đệ nhất viện này, có thể đạt tới hai điểm này cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua một chưởng, đương nhiên đây chỉ là nói khảo nghiệm căn bản của Tiêu Trần, nếu luận về tu vi thực lực, Tiêu Trần hiện giờ vẫn không bằng một vài đệ tử lâu năm của đệ nhất viện. Có lẽ cũng chính là vì Tiêu Trần biểu hiện ra tư thế nghịch thiên, làm cho một vài đệ tử ở đây sinh lòng ghen tị.

Tiêu Trần lấy được thành tích có thể nói là tốt nhất để thông qua hai hạng khảo nghiệm căn bản, mà tiếp theo là vòng sát hạch thứ hai, chính là khảo nghiệm chiến lực. Thân là đệ tử đệ nhất viện chỉ có tu vi đương nhiên là không được, không chỉ có thiên phú đứng đầu, chiến lực cùng cảnh giới cũng phải đạt tới đỉnh cao nhất, cho nên chiến lực mạnh yếu cũng rất quan trọng.

Về phần quy tắc kiểm tra chiến lực rất đơn giản, trưởng lão Mộc sẽ ngẫu nhiên rút ra một đệ tử của đệ nhất viện, áp chế tu vi giống như Tiêu Trần, chỉ cần Tiêu Trần có thể ở cùng cảnh giới kiên trì trăm chiêu bất bại, vậy coi như là thông qua.

Cũng không thể nghĩ rằng cùng cảnh giới rất đơn giản, đệ tử của đệ nhất viện bọn họ ngay cả bị áp chế tu vi nhưng ý thức chiến đấu cũng không bị ảnh hưởng, cho nên muốn kiên trì trăm chiêu của một đệ tử gạo cội cùng cảnh giới cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Ánh mắt nhìn về phía đông đảo đệ tử chung quanh, lúc trưởng lão Mộc đang chuẩn bị chọn ra một người, đột nhiên lúc đó một trong đám đệ tử có một đệ tử xung phong nói: “Đệ tử nguyện ý trở thành đối tượng khảo nghiệm của Tiêu Trần sư đệ...”

Nghe thấy đệ tử lên tiếng chủ động tham gia khảo nghiệm, sắc mặt trưởng lão Mộc trầm xuống một lát, sau đó nhàn nhạt gật đầu nói: “Được, Lý Dương, vậy ngươi sẽ làm đối tượng khảo hạch lần này đi.”

Thấy trưởng lão Mộc đáp ứng thỉnh cầu của mình, vì thế, Lý Dương hành lễ với trưởng lão Mộc sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Trần, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh nói: “Tiêu Trần sư đệ, tuy rằng thiên phú của ngươi rất tốt nhưng muốn chống đỡ chiêu thức của sư huynh ta đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cũng không nên xem thường...”

Từ trên người Lý Dương, Tiêu Trần cảm nhận được một chút sự căm ghét đối với hắn, giữa hai người hẳn là không có bất kỳ ân oán hay khúc mắc gì, nhưng Lý Dương này... Cũng không biết Lý Dương đối với hắn có căm ghét hoàn toàn là bởi vì vừa rồi hắn thể hiện ra thiên phú, nghĩ đến Lý Dương, hắn ta bái vào đệ nhất viện đã ba năm nhưng hiện giờ vẫn ở vị trí cuối cùng trong đệ nhất viện, sau khi chứng kiến thiên phú của Tiêu Trần nghịch thiên như thế, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng ghen tị, từ đó nảy sinh lòng căm ghét.

Không thể không nói, người như Lý Dương sau này chắc chắn khó có thành công lớn, lòng dạ hẹp hòi như thế không thể gặp được người tốt, như vậy thì làm sao hắn ta có thể trở thành một cường giả chân chính.

Cảm giác được Lý Dương đối với hắn vô cùng căm ghét, nhưng Tiêu Trần cũng không nói gì thêm, sắc mặt bình tĩnh chắp tay nói với Lý Dương: “Sư huynh, mời...”

Nghe Tiêu Trần nói như vậy, Lý Dương chủ động áp chế tu vi bản thân, tu vi vốn là Hoàng Cực Cảnh đại thành, bị áp chế đến Hoàng Cực Cảnh sơ cấp, sau đó, trưởng lão Mộc nhẹ giọng hô:

“Khảo nghiệm chiến lực bắt đầu...”

Dựa theo lời trưởng lão Mộc nói, Lý Dương bắt đầu ra tay, dưới chân từng bước bước ra thi triển thân pháp Võ Kỹ Thanh Phong thượng phẩm, cả người hướng về phía Tiêu Trần vọt tới rất nhanh.

Đối mặt với công kích của Lý Dương, Tiêu Trần cũng không có chút sơ suất nào, đánh giá chính xác thực lực, đệ tử ngoại môn đệ nhất viện Đông Kiếm Các này quả thật không có ai là bình thường, vừa ra tay, chiến lực Lý Dương bày ra cũng đã làm cho người ta không dám khinh thường.

Trước tiên, nhanh chóng xuất ra bội kiếm của mình, cầm thanh kiếm dài trong tay, khí lực của Tiêu Trần cũng trở nên sắc bén, sau đó xông tới hướng Lý Dương, Tiêu Trần chọn lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, một kiếm mạnh mẽ xuất ra, đối mặt với một kiếm này của Tiêu Trần, Lý Dương không dám dương oai tiếp, nghiêng người tránh né. Một kiếm này làm cản trở Lý Dương, mà một bước thối lui này cũng là làm cho Lý Dương hoàn toàn mất đi tiên cơ, trong nháy mắt, công lực của Tiêu Trần giống như một trận hồng thủy đập vào mặt không cho Lý Dương có chút cơ hội nào để th* d*c.

Căn bản là chủ động tiến công nhưng chỉ cần đối mặt, Lý Dương đã bị Tiêu Trần triệt để áp chế, một trong những nguyên nhân đó chính là Lý Dương khinh địch, nếu không thì Tiêu Trần cũng không có khả năng thoải mái áp chế hắn ta như vậy.

Nhìn hai người bên trong chiến đấu kịch liệt, có không ít đệ tử đệ nhất viện đều âm thầm gật đầu tán thưởng nói.

“Không tồi, không có kiềm chế thiên phú, vừa lên đã toàn lực mà làm, tâm tính người này cũng là bất phàm.”

“Đúng vậy, ngược lại là Lý Dương có chút sơ suất, lấy thực lực của hắn ta, cho dù cùng cảnh giới cũng không đến mức vừa đối mặt đã bị Tiêu Trần áp chế, chỉ có thể nói hắn ta ngay từ đầu đã khinh địch.”

Hai người hoàn toàn trái ngược, Tiêu Trần khi đối mặt với Lý Dương là toàn lực ra tay, không có chút xem thường nào, mà Lý Dương thì sao, hắn ta thì hoàn toàn không đem Tiêu Trần để vào mắt, điều này cũng khó trách Lý Dương trong nháy mắt bị Tiêu Trần áp chế.

Bị một đệ tử mới gia nhập gắt gao áp chế, trong trận chiến kịch liệt này, sắc mặt Lý Dương càng thêm âm trầm, trong lòng cũng đã vô cùng tức giận, khiến cho bản thân bị thương, Lý Dương mạnh mẽ phá vỡ công kích của Tiêu Trần, sau đó nhanh chóng xuất ra bội kiếm của mình mãnh liệt chém ra. Đã bị ép phải đánh ra thực lực chân chính, một kiếm này là một kiếm toàn lực của Lý Dương, đồng thời thi triển Võ Kỹ Thanh Phong thượng phẩm, Kiếm Ảnh Sát.

Kiếm quang đầy trời, đối mặt với Kiếm Ảnh Sát, tất nhiên Tiêu Trần không có xa lạ gì, bởi vì hắn cũng tu luyện Kiếm Ảnh Sát, đồng thời đạt tới Hoàn Mỹ chi cảnh, đương nhiên, Kiếm Ảnh Sát của Lý Dương cũng đạt tới Hoàn Mỹ chi cảnh.

Đối mặt với Kiếm Ảnh Sát đầy trời, sắc mặt Tiêu Trần vô cùng bình tĩnh, cũng không bởi vì một chiêu này của Lý Dương mà có chút biến sắc, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy Tiêu Trần chậm rãi đâm tới một kiếm, nhìn thấy Tiêu Trần đột nhiên không né tránh, một đám đệ tử đệ nhất viện đều ngây ngẩn cả người.

“Hắn muốn làm gì? Chính diện đối mặt chống chọi với Kiếm Ảnh Sát của Lý Dương?”

“Vừa rồi còn nói tâm tính hắn không tồi, bây giờ đã lộ nguyên hình ra rồi sao? Lại muốn chống chọi với Kiếm Ảnh Sát của Lý Dương.”

“Ngông cuồng, thật sự là quá ngông cuồng, lựa chọn cứng đối cứng trực diện thì không nói, nhưng ngay cả Vũ Kỹ hắn cũng không có thi triển, chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào một cái đâm đơn giản thì có thể ngăn trở Kiếm Ảnh Sát của Lý Dương sao?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy hành động này của Tiêu Trần có chút quá ngông cuồng, không bằng hắn ta trốn đi, nhưng ngay cả Vũ Kỹ cũng không thể thi triển, đây rốt cuộc là chuyện gì... Mọi người tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, nhưng ngay trong lúc đông đảo đệ tử đang nói chuyện, chỉ thấy từ trong bội kiếm của Tiêu Trần có một lực kiếm khí đột nhiên xuất ra.

Kiếm khí bộc phát, sắc mặt Lý Dương trong nháy mắt biến đổi, không thể tin vào mắt mình, đột nhiên trong miệng thốt ra: “Kiếm khí...”

Căn bản không nghĩ tới Tiêu Trần đã lĩnh ngộ được kiếm khí, tất cả không ngoài dự tính, kiếm khí vừa xuất ra, Kiếm Ảnh Sát của Lý Dương trong nháy mắt sụp đổ, thấy thế, Lý Dương cũng không có lựa chọn nào khác, lập tức không áp chế tu vi của mình nữa, nhờ tu vi Hoàng Cực Cảnh đại thành, Lý Dương mới thành công ngăn trở đạo kiếm khí này của Tiêu Trần, nhưng cho dù là như thế, Lý Dương vẫn bất giác lui về phía sau tầm bảy tám bước.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 12: Kinh Động Đến Viện Trưởng


Chỉ một kiếm đã bức Lý Dương từ bỏ việc áp chế tu vi, đồng thời còn đánh lùi thành công, nhìn thấy một màn như thế này, đệ tử đệ nhất viện xung quanh đều nhốn nháo hít vào một ngụm khí lạnh.

Lý Dương nhìn ra kiếm khí Tiêu Trần vừa thi triển, lúc này, những người khác tất nhiên c*̃ng nhìn ra, làm đệ tử đệ nhất viện cũng đều là kiếm tu, chắc chắn bọn họ không xa lạ gì đối với kiếm khí, không nói ngoa chút nào, kiếm khí là món đồ mỗi một vị kiếm tu đều tha thiết ước vọng, bởi lẽ kiếm khí là ngưỡng cửa của kiếm ý, chỉ có người hiểu rõ được kiếm khí mới có cơ hội chạm đến kiếm ý.

Đối với kiếm tu mà nói thì kiếm khí rất trọng yếu, chỉ có điều nếu như muốn lĩnh ngộ lại rất khó, toàn bộ đệ nhất viện bây giờ chỉ có ba người lĩnh ngộ kiếm khí, cũng chính là tam đại yêu nghiệt, đệ tử đệ nhất viện lúc trước giống như Tiêu Trần đạt đến Cực hạn Trúc Cơ. Bây giờ ngoại trừ ba tên yêu nghiệt kia, lại thêm một gã Tiêu Trần cũng đã lĩnh ngộ kiếm khí, một màn này khiến đệ tử chung quanh vô cùng mất bình tĩnh.

Bọn họ có thể tiếp nhận thiên phú của Tiêu Trần, cũng có thể tiếp nhận Cực hạn Trúc Cơ và Cực hạn Hóa Cảnh của Tiêu Trần, chỉ có điều bọn họ khó mà tiếp nhận việc Tiêu Trần đã lĩnh ngộ kiếm khí khi chỉ mới mười tám tuổi, đây quả thực là nghe rợn cả người, thiên phú như vậy chỉ sợ đã không đủ để dùng từ thiên tài mà hình dung mất rồi...

“Năm nay hắn thật sự chỉ có mười tám tuổi?”

“Chẳng lẽ đệ nhất viện chúng ta muốn xuất hiện vị yêu nghiệt thứ tư?”

“Vốn dĩ đã là tạo thế chân vạc, ngày sau sợ là muốn thành tứ cường tranh bá.”

Ánh mắt sững sờ nhìn Tiêu Trần, đông đảo đệ tử nhao nhao thất thanh thì thầm mà nói, cũng ngay lúc mọi người đang nhỏ giọng bàn tán, sắc mặt Lý Dương bị đánh lui trở nên xanh xám, còn muốn ra tay lần nữa, có điều lại bị trưởng lão Mộc bước ra chặn lại rồi nói: “Đủ rồi, cùng cảnh giới, ngươi đã không phải đối thủ của Tiêu Trần...”

Trưởng lão Mộc ngăn Lý Dương lại, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt Tiêu Trần, trên nét mặt kia từ đầu đến cuối đều không hề bận tâm, rốt cục đến lúc này lộ ra một nụ cười nhẹ, liên tiếp nói ba chữ tốt: “Tốt tốt tốt, mười tám tuổi đã lĩnh ngộ kiếm khí, thiên phú như thế cả thế gian hiếm thấy, từ khoảnh khắc này ngươi chính là đệ tử đệ nhất viện của ta.”

Không có gì bàn cãi, đối mặt với thiên phú của Tiêu Trần như vậy, tất nhiên trưởng lão Mộc không chút do dự đặt hắn vào trong nội viện của đệ nhất viện, thiên tài bậc này, ngoại trừ đệ nhất viện còn có kiếm viện khác dám thu nhận sao? Thu nhận, ấy chính là món quà bạo tàn trời ban.

Căn bản không để tâm tới ý của Lý Dương, thấy một bộ mặt đầy nét cười của trưởng lão Mộc, hai quyền Lý Dương nắm chặt, vốn nghĩ là đến để chỉnh đốn Tiêu Trần cho tốt một chút, nhưng ai có thể ngờ được, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, cuối cùng ngược lại là biến khéo thành vụng, thành toàn cho uy danh của Tiêu Trần.

Tự cảm thấy sắc mặt không hề sáng sủa, chỉ là ngay khi Lý Dương âm thầm phẫn nộ, một cụ già mặc chiếc áo trắng vải thô lơ lửng trên không mà đi, từ phía chân trời, hai bước đã đáp xuống bên ngoài chủ điện đệ nhất viện. Lơ lửng trên không mà đi, đây chỉ có cường giả Thiên Nhân cảnh siêu việt mới có thể làm được, mà thấy lão giả xuất hiện, trên mặt tất cả đệ nhất viện đệ tử ở đây đều lộ vẻ kích động, bộ dạng kia thật sự giống như có thể nhìn thấy một mặt lão giả chính là đốt cao hương.

Lão giả tên gọi Thương Huyền, chính là viện trưởng của toàn bộ ngoại viện đệ tử Đông Kiếm Các, đồng thời c*̃ng kiêm viện trưởng đệ nhất viện, bên ngoài viện, không, cứ coi như phóng tầm mắt toàn bộ Đông Kiếm Các, cũng đủ để xếp vào ba vị trí cường giả đầu, là sư huynh đệ với đương kim Các chủ Đông Kiếm Các.

Khó trách khi nhìn thấy Thương Huyền, đông đảo đệ tử đệ nhất viện lại kích động như thế, ngẫm lại cũng phải, thân phận Thương Huyền đến cỡ nào, ngày bình thường như thế này làm sao lại tùy ý xuất hiện, thậm chí một vài đệ tử tiến vào ngoại viện đã mấy năm, đều là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của Thương Huyền.

“Tham kiến viện trưởng...”

Không chỉ là các đệ tử kinh ngạc, ngay cả trưởng lão Mộc cũng là sững sờ cực mạnh, sau khi bình tĩnh lại mới vội vàng cung kính hành lễ với Thương Huyền.

Nhàn nhạt gật đầu ra hiệu với trưởng lão Mộc, c*̃ng không nói thêm gì, ánh mắt Thương Huyền khóa chặt trên người Tiêu Trần, hai mắt kia đục ngầu, lúc này phát tán hào quang, quả thực là muốn nhìn thấu cả người Tiêu Trần.

Dường như đang tiến vào trong hắc động, đây là lần đầu tiên Tiêu Trần đối mặt với cường giả đẳng cấp này, không mảy may sinh ra một tia phản kháng.

Ròng rã nửa ngày qua đi, cuối cùng Thương Huyền cũng chậm rãi mở miệng nói ra: “Ngươi tên Tiêu Trần?”

“Phải.” Nghe Thương Huyền nói lời này, Tiêu Trần gật đầu đáp.

"Phóng xuất kiếm khí của ngươi ra cho ta xem một chút.” Thương Huyền nói.

Không rõ Thương Huyền muốn làm gì, có điều Tiêu Trần c*̃ng không hề từ chối, ngay trước mặt Thương Huyền, tự mình triển lộ kiếm khí, trong lúc nhất thời, từng nhát kiếm khí vô hình chung quanh Tiêu Trần tàn sát bừa bãi, tấm nền đá trên mặt đất cũng bị cắt chém ra từng vết kiếm.

Tận mắt nhìn thấy kiếm khí như thế, trong lòng mọi người càng kinh ngạc sâu sắc, mà trên mặt Thương Huyền thì lại lộ vẻ mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai, không sai, mặc dù khó khăn lắm mới nhập môn, nhưng có điều đích thật là kiếm khí, mới mười tám tuổi đã lĩnh ngộ kiếm khí, thuộc dạng khó tìm.”

Kiếm khí cũng giống như tu vi, được chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, tiểu viên mãn và đại viên mãn, chỉ sau khi kiếm khí tăng lên tới đại viên mãn mới có cơ hội dòm ngó đến sự tồn tại của kiếm ý, mà kiếm ý của Tiêu Trần bây giờ cùng lắm chỉ là nhập môn chi cảnh, khoảng cách đến đại viên mãn còn một khoảng rất dài. Nhưng coi như là thế, có thể lĩnh ngộ ra kiếm khí lúc mười tám tuổi, điều này đã cực kì khó khăn, bên trong trăm vạn kiếm tu chỉ sợ cũng khó khăn mới có một người làm được, mà Tiêu Trần lại làm được hết lần này đến lần khác.

Được chính miệng Thương Huyền tán thưởng, nghe nói lời này, bọn đệ tử một mặt ước ao ghen tị, đây chính là tổng viện trưởng ngoại viện đó, hơn nữa còn là một trong ba cường giả xếp hạng đầu trong toàn bộ Đông Kiếm Các, ngày thường còn chưa từng nghe nói qua Thương Huyền chính miệng khen ai, nhưng hôm nay, Tiêu Trần lại nhận được lời tán thưởng từ chính miệng Thương Huyền. Có thể lọt vào mắt xanh của Thương Huyền đã chứng tỏ Tiêu Trần bất phàm, đồng thời, tài nguyên tu luyện về sau, chỉ sợ Tiêu Trần cũng đạt được mức độ nhất định, không còn cách nào, thiên tài chính là như thế, chỉ cần tông môn coi trọng ngươi, tài nguyên tu luyện tự nhiên sẽ nghiêng về hướng trên người ngươi, có thể rất hiếm có nhưng đây chính là phép tắc sinh tồn của Đông Kiếm Các.

Không chút nghi ngờ, sau này thân phận địa vị của Tiêu Trần ở ngoại môn sẽ cao bao nhiêu, đồng thời, dưới tài nguyên của tầng lớp tông môn nghiêng về mình, lại thêm thiên phú của Tiêu Trần, tốc độ tiến bộ của hắn tuyệt đối sẽ vượt xa tầm mắt của đệ tử ngoại viện khác.

Trong lòng có chút không công bằng, thậm chí có hơi ghen ghét, chỉ là điều càng làm cho đám người khó mà tiếp nhận đang còn đằng sau.

Chỉ thấy Thương Huyền vừa dứt lời, sau khi dừng một chút lại tiếp tục mở miệng nói, mà lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều giống như là bị sấm sét bổ trúng, ngu ngơ tại chỗ.

“Tiêu Trần, lão phu có ý thu ngươi làm đồ đệ, ý của ngươi như nào?”

Thu đồ đệ? Thương Huyền muốn thu Tiêu Trần làm đồ đệ? Nói đùa cái gì chứ, nghe đến lời này, toàn bộ mọi người chung quanh hóa đá, nhao nhao cho là mình nghe lầm, thậm chí còn tự mình cho mình một bạt tai để bản thân tỉnh táo lại. Cùng lắm chỉ vừa mới bái nhập ngoại viện đã kinh động đến Thương Huyền, nếu như chỉ lần này vậy thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác, Thương Huyền còn động lên tâm tư thu đồ đệ, mẹ nó đây tính là chuyện gì chứ? Người so với người thật là muốn chọc tức chết người đó…
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 13: Một Bước Lên Mây


Thương Huyền là ai, chính là cường giả đứng đầu Đông Dương vực đấy. Nhìn khắp toàn bộ Đông Dương vực thì số người có thể chống lại Thương Huyền liệu đếm được bao nhiêu? Một nhân vật đứng đầu đỉnh cao như vậy thế mà muốn thu nhận Tiêu Trần làm đồ đệ?

Nghĩ lại thì từ trước đến nay, Thương Huyền chỉ có hai đệ tử. Một người bây giờ đã là đệ tử nòng cốt của Đông Kiếm Các, một người khác cũng đã trở thành đệ tử nội môn. Đồng thời trong số các đệ tử nòng cốt và đệ tử nội môn, bọn họ cũng được xem như đứng thứ ba, có thể nói là nhân vật thủ lĩnh của Đông Kiếm Các. Nếu so sánh với hai người họ, một tiểu tử vừa mới vào ngoại viện như Tiêu Trần thì liệu có tài đức gì để có thể được trở thành đệ tử thứ ba của Thương Huyền...

Mọi người không thể tin vào tai của mình, nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt rồi. Ánh mặt phức tạp của tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía của Tiêu Trần. Tục ngữ có câu “một bước lên mây” cũng quá hợp với trường hợp này rồi.

Đối mặt cái cái nhìn chăm chú của đám người, Tiêu Trần cũng không tránh khỏi sững sờ. Hắn không ngờ Thương Huyền lại muốn thu nhận mình làm đồ đệ. Hắn vừa giữ im lặng đứng yên, vẫn chưa đồng ý ngay, vừa nhìn về phía của Thương Huyền, đồng thời trong đầu hắn cũng âm thầm suy nghĩ.

Quả thật chuyện này cũng không quá khó lựa chọn đối với Tiêu Trần. Nếu như hắn bái Thương Huyền làm thầy, con đường tu luyện sau này của Tiêu Trần sẽ bằng phẳng, dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn thế nữa, danh tiếng của Thương Huyền ở Đông Kiếm Các cũng không có gì xấu, chưa từng tùy tiện thu nhận đồ đệ, đối xử với đồ đệ của mình cũng rất tốt. Hắn không vướng bận gì quá nhiều.

Lúc này Tiêu Trần thi lễ với Thương Huyền như một người đệ tử của hắn ta rồi mở miệng nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn...”

Nghe được Tiêu Trần trả lời như thế, Thương Huyền cười lớn sảng khoái, đồng thời hắn ta vung tay nhẹ nâng người Tiêu Trần lên rồi nói: “Được, mấy ngày nay, ngươi cứ ở lại đệ nhất viện. Đợi đến sau đại lễ bái sư thì ngươi chính thức là đệ tử thứ ba của vi sư ta, cũng chính là đệ tử cuối cùng của ta, ha ha ha...”

Vừa nói dứt lời, Thương Huyền bấm tay b*n r*, một bình ngọc chậm rãi rơi vào tay Tiêu Trần. Cùng lúc đó, Thương Huyền c*̃ng bay lên trời, rời khỏi chủ điện đệ nhất viện.

Tiêu Trần nhận lấy chiếc bình ngọc rồi mở ra xem. Bên trong chỉ có một viên đan dược lớn bằng trái nhãn. Viên đan dược ấy trắng nõn không tì vết, đồng thời trong bình ngọc tỏa ra mùi hương sảng khoái làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.

“Đây là loại đan dược gì chứ? Nhìn đan dược này mạnh như vậy, tuyệt đối không phải là hàng tầm thường...”

“Ngươi nói vậy là đang nói nhảm à? Đan dược viện trưởng đại nhân ban thưởng thì làm sao là hàng tầm thường được chứ, hơn nữa đây lại là ban cho đồ đệ của mình.”

Vẻn vẹn chỉ cần xem mùi hương của đan dược này thì đã có thể biết được đan dược này không phải tầm thường.

Tiêu Trần cất bình ngọc vào trong nạp giới. Tiêu Trần cũng không thể nào ngờ đến mình vừa mới bái nhập ngoại môn thì ngay lập tức có thể trở thành đệ tử của Thương Huyền. Tất cả mọi chuyện cứ như là một giấc mơ, nhưng không sao, giấc mơ này cũng chính là một giấc mơ đẹp.

Tiếp theo nữa, bởi vì lần này đệ nhất viện chỉ có duy nhất một đệ tử mới là Tiêu Trần, cho nên khi kì khảo thí vừa kết thúc thì trưởng lão Mộc đích thân sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần, hơn nữa con là một tòa tiểu viện tốt nhất ở đệ nhất viện.

Tiểu viện này nằm ở đỉnh núi của đệ nhất viện, sắp xếp của tiểu viện này so với chỗ ở của trưởng lão cũng không kém hơn là bao. Mà đệ tử được ở nơi này thì cũng chỉ có bốn người đệ tử của đệ nhất viện, ngoại trừ Tiêu Trần thì những người còn lại chính là ba tên yêu nghiệt.

“Tiêu Trần, ngươi xem có chênh lệch gì ngươi có thể báo cho ta. Ta lập tức có thể ra lệnh cho người khác đi mua về. Ngày mai ta sẽ tuyển chọn hai nha hoàn chuyên môn đến cho ngươi, sau này cứ mỗi bữa ăn cơm, thay quần áo, sinh hoạt thường ngày thì ngươi đều có thể giao cho các nàng ta...” Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần xong xuôi, trưởng lão Mộc khách khí nói.

Sau khi Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư thì thái độ của trưởng lão Mộc đối Tiêu Trần thái độ cũng vô cùng khách khí. Nếu đã là đệ tử của Thương Huyền thì sau này địa vị trưởng lão ngoại viện như ông ta không có thể nào sánh được với địa vị của Tiêu Trần. Vì thế cho nên trưởng lão Mộc cũng tự ý thức được vị trí của mình.

Đối mặt với sự khách sáo của trưởng lão Mộc khách khí, Tiêu Trần cũng lịch sự tiếp nhận. Sau đó thì tiểu viện này của Tiêu Trần cũng được trưởng lão Mộc giữ lại, sau này sẽ là nơi ở của Tiêu Trần ở ngoại môn Đông Kiếm Các.

Hắn nhìn tấm hoành phi trống rỗng trên cửa viện. Tiêu Trần im lặng một lát rồi bắt đầu vung kiếm. Không lâu sau, trên tấm hoành phi xuất hiện ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, Vô Trần Cư.

Tiểu viện lấy tên “Vô Trần Cư”, Tiêu Trần làm xong hết cả rồi lại nói chuyện phiếm với trưởng lão Mộc. Cuối cùng hắn mới được bình tĩnh trở lại như bình thường.

“Thật đúng là ý trời trêu ngươi mà. Ai có thể nghĩ đến chuyện ta tự nhiên lại trở thành đệ tử cuối cùng của tiền bối Thương Huyền chứ...” Tiêu Trần ngồi bên trong đình viện chậm rãi nói.

Chuyện một bước lên mây như thế này thì dù có là Tiêu Trần thì hắn cũng khó mà giữ bình tĩnh được. Dù sao có thể nào đi chăng nữa thì Tiêu Trần cũng chỉ là một chàng thanh niên vừa tròn mười tám tuổi.

Một đêm trôi qua không có chuyện gì đặc biệt. Quả nhiên ngày thứ hai, trưởng lão Mộc đưa hai người nha hoàn đến. Hai người họ đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, nhìn nhan sắc thì rung động lòng người, thanh thuần không thua kém Tần Thủy Nhu và Tần Mộ Tuyết. Đặc biệt nhất là hai nữ nha hoàn này chính là một cặp chị em sinh đôi. Tiêu Trần cũng không khách khí, trực tiếp cảm ơn trưởng lão Mộc, chấp nhận hai nữ nha hoàn này.

“Nói thật thì các ngươi cũng không cần làm cái gì quá nhiều. Chỉ cần ngày ngày quét dọn, vệ sinh Vô Trần Cư là được. Ta có thể tự giặt giũ y phục của mình. Ta thấy hai người các ngươi cũng có tu vi Khai Mạch Cảnh đại viên mãn, sau này nếu như không có việc gì thì các ngươi có thể tự mình tu luyện. Đương nhiên, nếu như ta có dư thừa tài nguyên tu luyện thì cũng có thể chia sẻ cho các người, không cần cảm thấy câu nệ gì.” Sau khi tiễn trưởng lão Mộc đi thì Tiêu Trần chậm rãi nói với hai người nha hoàn.

Biểu hiện của Tiêu Trần rất hiền hòa. Hai nữ nha hoàn cảm nhận được như vậy cũng dần dần thả lỏng người. Sau khi nói chuyện phiếm một chút thì Tiêu Trần biết trong hai người họ thì Thanh Dao là chị, còn Thanh Lạc là em.

Hai nữ nha hoàn này đúng thật là chị em sinh đôi, đồng thời họ cũng giống như Tiêu Trần là đến từ Lăng Phong quốc. Hơn nữa xuất thân của họ cũng không tồi, họ là con cháu của Thanh gia, một trong tam đại hào môn của Lăng Phong quốc. Trước đó hai người đến Đông Kiếm Các ghi danh làm đệ tử, nhưng vì tu vi của cả hai còn chưa đột phá Hoàng Cực Cảnh nên không thể tham gia lễ ngoại môn lần này được. Họ nghe nói có thể có cơ hội làm nha hoàn của Tiêu Trần nên hai chị em nàng chủ động yêu cầu trưởng lão Mộc được đưa đến đây, còn bỏ ra một ít tiền.

Hai nàng thân là con gái hào môn thế mà lại chủ động yêu cầu được trở thành nha hoàn của hắn. Tiêu Trần biết được chuyện này thì trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ. Nhưng dù sao cũng nghĩ lại, chuyện này cũng rất là bình thường. Bây giờ hắn cũng là đệ tử của Thương Huyền, thân phận này cũng không phải hoàn toàn có thể đánh đồng với trực hệ của Thanh gia, hai người họ có thể đi theo bên người Tiêu Trần thì đối với họ là chuyện tốt, không có chuyện xấu.

Bởi vì thành tựu sau này của Tiêu Trần không thể nào đoán trước được. Đợi sau này Tiêu Trần dần trưởng thành hơn, hai nàng làm nha hoàn của Tiêu Trần cũng không sợ bản thân thua kém các đệ tử của Đông Kiếm Các. Nói thẳng thì hai nàng nhìn trước được tương lai của Tiêu Trần.

Tiêu Trần đối với hai nàng cũng không có yêu cầu quá cao. Chỉ là hai nàng phải kiên trì chăm sóc cho hắn, giống như chuyện quần áo, nấu ăn vậy, không thể để Tiêu Trần làm những việc này được. Tiêu Trần chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được, còn những chuyện khác thì hai nàng sẽ chủ động phụ trách. Hắn cũng không ép buộc chuyện gì, cứ để hai cho nàng tùy tiện mà làm. Có hai người họ ở bên cạnh, quả thật hắn cũng không cần lo lắng thêm quá nhiều thứ.

Vì thế hắn cũng dự tính luyện hóa viên đan dược của Thương Huyền ban thưởng một chút.

Đan dược tên là Linh Nguyên đan, là một viên đan dược cấp hai. Viên đan dược này đối với võ giả Hoàng Cực Cảnh thì có thể nói là đan dược quý tuyệt trần, nếu đối với ngoại giới thì viên đan dược này cũng phải hơn một ngàn khối hạ phẩm linh thạch. Mà các ngoại môn đệ tử Đông Kiếm Các mỗi tháng cũng chỉ có mười khối hạ phẩm linh thạch. Nói như thế thì có thể biết được giá trị của của Linh Nguyên đan này cao đến mức nào.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 14: Nổi Danh Kiếm Các


Lần đầu gặp mặt Thương Huyền đã tặng Linh Nguyên đan cho Tiêu Trần, có thể thấy được hắn ta rất coi trọng Tiêu Trần.

Tiêu Trần nói với hai người Thanh Dao và Thanh Lạc rằng hắn muốn bế quan vài ngày, dặn dò họ nếu có chuyện gì chờ sau khi hắn xuất quan hẵn nói. Nghe lời căn dặn của Tiêu Trần, đương nhiên hai nữ nhân liên tục gật đầu đồng ý.

Trong phòng, Tiêu Trần ngồi khoanh chân trên bồ đoàn. Trước tiên hắn im lặng tập trung suy nghĩ, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến cực hạn, rồi sau đó mới dùng một hơi nuốt Linh Nguyên đan xuống.

Đan dược vào bụng, dược lực ôn hòa tinh khiết cũng lập tức tan ra, linh lực tinh luyện không ngừng mạnh mẽ đi vào trăm mạch tứ chi của Tiêu Trần. Dưới sự trợ giúp Linh Nguyên đan, tu vi của hắn vốn dĩ đã đạt tới giới hạn nhập môn Hoàng Cực Cảnh, lúc này đã chạm đến ngưỡng cửa tiểu thành Hoàng Cực Cảnh.

Nhờ Linh Nguyên Đan, Tiêu Trần muốn hành động một lần đột phá tiểu thành Hoàng Cực Cảnh. Hắn từ sớm đã dừng lại nhập môn Hoàng Cực Cảnh mấy tháng nay, tu vi hoàn toàn vững chắc. Lần này đột phá tiểu thành Hoàng Cực Cảnh đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó, vấn đề chỉ ở thời gian ngắn hay dài.

Đúng lúc Tiêu Trần bế quan, tin tức Thương Huyền muốn thu nhận hắn làm đệ tử quan môn đã rất nhanh được truyền ra ngoại môn. Hơn nữa chỉ vẻn vẹn qua một ngày, các tầng cao của Đông Kiếm Các liền thông báo rằng mười ngày sau Tiêu Trần sẽ tiến hành lễ bái sư.

Tầng cao của Kiếm Các cũng đã thông báo thì không nghi ngờ việc này thật hay giả nữa. Trong chốc lát, tên tuổi Tiêu Trần vang vọng toàn bộ Đông Kiếm Các, ngay cả đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm đều nghe danh tiếng Tiêu Trần.

Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư, hơn nữa còn là đệ tử quan môn. Nói cách khác, hắn sẽ là đệ tử cuối cùng của Thương Huyền. Từ nay về sau, Thương Huyền sẽ không thu nhận người khác nữa.

Toàn bộ Đông Kiếm Các chấn động. Đối mặt việc này, có người thì vui mừng cho Tiêu Trần, ví dụ như bọn người Mạc Kiệt, Tần Thủy Nhu. Nhưng bên cạnh đó cũng có người sinh ghen ghét, rồi âm thầm ghi hận Tiêu Trần.

Toàn bộ Đông Kiếm Các có rất nhiều người muốn bái Thương Huyền làm vi sư. Nhưng từ đầu đến cuối Thương Huyền lại thấy rất chướng mắt. Bây giờ một tên rõ ràng là đệ tử ngoại môn mới vào đã bái Thương Huyền làm vi sư, bảo sao bọn họ có thể không ghen ghét được.

Đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, khắp nơi đều có người ghen ghét Tiêu Trần. Thậm chí bọn họ còn ngang nhiên nói rằng Tiêu Trần không xứng đáng trở thành đệ tử Thương Huyền. Nhất thời toàn bộ Đông Kiếm Các rơi vào một cuộc tranh luận.

Bên ngoài đệ nhất viện, trong một tòa nội viện cách Vô Trần Cư của Tiêu Trần không xa, có một tên người thanh niên mặc trường bào màu tím ngồi ngay ngắn ở trong sân. Lý Dương cung kính đứng ở một bên, vẻ mặt khiêm tốn nói:

"Sư huynh, tên Tiêu Trần này quả thật là gặp may rồi, như thế mà lại được viện trưởng đại nhân cho nhìn trúng. Hắn hiểu biết về kiếm khí, giống như sư huynh cũng hiểu biết về kiếm khí, mà ngay cả sư huynh không được được viện trưởng đại nhân ưu ái, thế mà tại sao tiểu tử này, ta thay sư huynh..."

"Câm miệng." Lý Dương chậm rãi nói, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị thanh niên kia tức giận cắt ngang. Đối với chuyện này thì Lý Dương không dám có chút bất mãn, lúc này tự ngậm miệng lại.

Thanh niên tên là Vương Hổ, là một trong ba đại yêu nghiệt của Nhất Kiếm viện, đồng thời hắn ta cũng là một trong ba đại yêu nghiệt của ngoại viện. Năm nay hắn ta hai mươi tuổi, tu vi đã đạt đến đại viên mãn Hoàng Cực Cảnh, chỉ còn một bước nữa là đến Huyền Nguyên Cảnh. Đồng thời, hắn và Tiêu Trần giống nhau, cũng là cực hạn Trúc Cơ, cũng hiểu biết về kiếm khí.

Đối mặt với khoảng thời gian lan truyền xôn xao về Tiêu Trần, trong lòng Vương Hổ tự nhiên khó chịu. Hắn tự nhận mình không có chỗ nào không bằng Tiêu Trần, vì sao Thương Huyền hết lần này tới lần khác mà chọn Tiêu Trần?

Hắn ta là một trong ba đại yêu nghiệt được coi trọng nhất ở ngoại viện, nhưng Thương Huyền chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến tài năng của hắn. Nhưng Tiêu Trần chỉ gặp mặt một lần đã được Thương Huyền nhận làm đệ tử .

Trong ánh mắt hắn ta lóe ra một tia lạnh buốt, Vương Hổ lạnh giọng quát: "Vương Hổ ta không được trở thành đệ tử viện trưởng đại nhân, Tiêu Trần ngươi dựa vào cái gì lại được? Tiêu Trần, ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có tài đức gì? Nếu như ngươi chỉ là một con cọp giấy, ta nhất định phải khiến ngươi mất mặt ở lễ bái sư."

Sự đố kị trong lòng Vương Hổ khiến cho hắn ta xem Tiêu Trần là kẻ thù. Hai đại yêu nghiệt còn lại của ngoại môn cũng giống như cảnh tượng này. Cả ba người đều đối với Tiêu Trần là cực kỳ khó chịu, cho rằng hắn không xứng đáng trở thành đệ tử quan môn của Thương Huyền.

Chỉ vì chuyện bái sư mà ngoại giới huyên náo xôn xao. Tuy nhiên đối với chuyện này, Tiêu Trần lại không biết dù một chút. Trải qua ba ngày bế quan, đến ngày thứ tư cuối cùng Tiêu Trần đã đột phá tiểu thành Hoàng Cực Cảnh.

Tu vi đột phá thành công, tâm trạng Tiêu Trần cũng vô cùng tốt. Hắn xuất quan liền gọi Thanh Dao, Thanh Lạc tới, hỏi thăm một họ liệu mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Trần, hai nữ nhân nói qua cho hắn một lần từng chuyện mấy ngày nay, trong đó quan trọng nhất là lễ bái sư được tổ chức vào sáu ngày sau.

"Công tử, chúng ta có không ít tin tức ngầm nói rằng có không ít người sinh ra ghen ghét với công tử, chuẩn bị lúc làm lễ bái sư sẽ khiến người khó coi đấy…" Kể hết chuyện một lượt bái sư với Tiêu Trần, cuối cùng vẻ mặt Thanh Dao lo lắng nói.

Hắn đã sớm đoán được sẽ như thế này. Một đệ tử mới như hắn một bước lên mây được trở thành đệ tử sư tôn quan môn, những người kia không ghen ghét mới là lạ.

"Không sao, binh tới tướng đỡ, nước lên thì đắp đất chặn. Nếu cùng cảnh giới với ta, ta không sợ bất cứ kẻ nào. Mà những đệ tử nội môn kia và đệ tử hạch tâm chung quy không có khả năng tự ra tay đối phó ta. Nếu thật sự như thế, sư tôn cũng sẽ không ngồi yên không đếm xỉa đến." Tiêu Trần không một chút lo lắng, thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, bọn người Mạc Kiệt đi đến bên ngoài Vô Trần Cư. Mấy ngày nay bọn họ đã tới rất nhiều lần nhưng Tiêu Trần vẫn đang bế quan. Hôm nay đến gặp thì rốt cục Tiêu Trần cũng xuất quan, Mạc Kiệt nở cụ cười tươi tiến lên chúc mừng.

"Sư đệ, đệ đúng là khiến chúng ta chuẩn bị không kịp mà. Biến hóa nhanh chóng, đệ cũng đã là đệ tử quan môn của viện trưởng đại nhân rồi. Mai sau sư huynh ta đây e rằng còn muốn dựa vào đệ rồi..."

Không phải bởi vì sự thay đổi thân phận của Tiêu Trần mà bọn họ thay đổi. Thấy Mạc Kiệt như vậy, hắn đương nhiên cũng rất vui vẻ. Nếu bọn người Mạc Kiệt biểu hiện cung kính thì sẽ khiến hắn không quen.

Đứng dậy nhìn mọi người mỉm cười, rồi sau đó mời mọi người ngồi xuống, Tiêu Trần mới vừa cười vừa nói: "Sư huynh, huynh đúng là cứ trêu đùa ta. Bây giờ không biết có bao nhiêu người đang âm thầm ghen ghét ta, muốn bái sư thành công, ta e rằng không dễ đâu."

"Chuyện này hoàn toàn chính xác, nhưng ta tin tưởng sư đệ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cùng cảnh giới thì sư đệ là bất bại, còn chuyện khác khắc có viện trưởng đại nhân sẽ xử lý. Mà những đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm kia càng không thể hạ thấp thân phận tự mình ra tay với đệ. Cho nên, sư đệ nhất định phải cố gắng lên, trở thành đệ tử của viện trưởng đại nhân, mai sau chúng ta cũng chỗ dựa vững chắc là đệ, ha ha ha." Nghe Tiêu Trần nói lời này, Tần Thủy Nhu vẻ mặt cười khẽ nói.

"Được rồi, sư muội nói có lý. Thực sự sư đệ chỉ cần cẩn thận với ba đại yêu nghiệt ngoại viện là được, khả năng cao bọn họ sẽ gây khó dễ với đệ đấy, cũng cực kì đe doạ đệ, chỉ cần giải quyết ba người bọn họ, về cơ bản cũng không có vấn đề gì rồi..."

Mấy ngày nay tất cả mọi người chú ý đến chuyện của Tiêu Trần, lúc này trong lời nói ân cần cũng bộc lộ tình cảm. Sau một lúc bàn bạc, Tiêu Trần làm ông chủ, mời mọi người ở lại Vô Trần Cư uống một chầu, chúc mừng mọi người bái nhập ngoại môn, thành công trở thành đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 15: Lễ Bái Sư


Màn đêm buông xuống, nhóm Mạc Kiệt cùng chơi đùa đến đêm khuya, mấy ngày tiếp theo Tiêu Trần tiếp tục tu luyện, củng cố tu vi cảnh giới mới đột phá.

Hắn cũng không kiêu ngạo vì thân phận thay đổi, Tiêu Trần rất rõ, chỉ khi thực lực của mình mạnh lên, mới có thể đường đường chính chính có được sự tôn trọng của người khác, nếu từ đầu đến cuối chỉ dựa vào những người khác, thì đó cũng không phải là kế lâu dài.

Thời gian sáu ngày trôi qua nhanh chóng, sáng sớm hôm nay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, quảng trường ngoại viện Đông Kiếm Các đã tụ tập không ít đệ tử, bọn hắn đến đây đều là vì để chứng kiến lễ bái sư của Tiêu Trần.

Trải dài bên ngoài tổng viện là ba cường giả đứng đầu Đông Kiếm Các, Thương Huyền nhận đệ tử, đây nhất định là một sự kiện lớn đối với Đông Kiếm Các.

Còn mấy canh giờ nữa buổi lễ mới bắt đầu nhưng đám người đã tập trung sẵn ở chỗ này, vừa chờ đợi lễ bái sư bắt đầu, vừa cùng nhau tám chuyện.

“Các ngươi đã nghe gì chưa? Lần này Các chủ cùng nội môn tổng viện trưởng đều sẽ tự mình đến đây, chứng kiến đại điển bái sư của Tiêu Trần.”

“Đã sớm nghe qua rồi, Thương Huyền tổng viện trưởng cùng Các chủ cùng nội môn tổng viện trưởng là sư huynh và sư đệ, hắn nhận đệ tử, hơn nữa còn là quan môn đệ tử, Các chủ bọn hắn đương nhiên muốn tới, mà không chỉ là bọn hắn, nghe nói chỉ cần là người thân với Kiếm Các trưởng lão, đều sẽ có mặt hết.”

“Đúng vậy, tên Tiêu Trần này cũng không biết là vận khí gì mà lại được người của đại tổng viện nhìn trúng, lễ bái sư lần này của hắn, làm rung động toàn bộ Kiếm Các đó, tất cả các nhân vật lớn của Đông Kiếm Các ta đều tới để chứng kiến…”

“Hừ, có câu trèo cao ngã đau, mặc dù người của đại tổng viện nói muốn nhận hắn làm quan môn đệ tử, cũng phải xem hắn có bản lĩnh này hay không, chờ xem, chờ buổi lễ bắt đầu, nếu hắn không xuất ra được bản lĩnh thật sự, đương nhiên sẽ tự thấy nhục nhã.”

Đám người lần lượt thảo luận, cùng lúc đó, người trong cuộc là Tiêu Trần đây, thì vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cũng không có gì quá kích động.

Chờ tới khi thời gian bắt đầu buổi lễ không còn nhiều nữa, Tiêu Trần mặc một bộ áo trắng rồi mới bắt đầu không nhanh không chậm đi ra phía ngoài quảng trường viện chủ, hai cô nương Thanh Dao, Thanh Lạc đi sát đằng sau.

Thật ra hai cô nương không dám đến đây, dù sao thân phận bây giờ của hai nàng cũng chỉ là nha hoàn của Tiêu Trần, nhưng có thể nhìn ra hai nàng cực kì chờ đợi đối với lễ bái sư lần này, Tiêu Trần mang theo hai người đến đây, xem ra không có gì.

Cũng không biết nguyên nhân có phải bởi vì buổi lễ lần này nên dẫn đến việc có rất nhiều đệ tử ngoại môn dẫn nhau tụ tập đến quảng trường, trên đường đi ba người Tiêu Trần đều không gặp đệ tử nào, đi thẳng tới quảng trường ngoại môn, Tiêu Trần đến nơi, không hề nghi ngờ liền thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Hôm nay Tiêu Trần mới là nhân vật chính, tất cả mọi người cũng đều muốn nhìn xem, người này cũng chỉ vừa mới bái môn làm tân tấn đệ tử ngoại viện, đến cuối cùng là đặc biệt ở điểm nào, lại được người của đại tổng viện nhìn trúng.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Trần, trong lúc đó có không ít người mặt mũi tràn đầy ghen ghét nói:

“Cũng chả có gì đặc biệt, thật không hiểu rốt cục người của đại tổng viện coi trọng hắn ở điểm nào.”

Hắn bình tĩnh không để ý lời thảo luận của những người này, mang theo Thanh Dao, Thanh Lạc đi qua đám người, tới chỗ đám người ở phía trước, Tiêu Trần cười nói với hai cô nương,

“Các ngươi ngồi ở chỗ này xem đi.”

Vì hai người mà chọn vị trí tốt nhất, nghe Tiêu Trần nói lời này hai người có chút kích động liên tục gật đầu, sau đó Tiêu Trần một đạp bay lên đài cao ở quảng trường phía trước.

Tiêu Trần tới nơi, cùng lúc đó một đám trưởng lão Đông Kiếm Các cũng nhao nhao xuất hiện, tổng có hơn hai mươi người.

Có thể trở thành trưởng lão Đông Kiếm Các, tu vi thấp nhất đều là Thiên Nhân Cảnh, còn nếu muốn trở thành trưởng lão chủ tọa, thì phải có tu vi siêu việt Thiên Nhân cảnh.

Hơn hai mươi người này vừa xuất hiện, từ phía chân trời lại có bảy thân ảnh lướt gió mà đi, rất nhanh đã hạ xuống trước người Tiêu Trần, bảy người này là trưởng lão chủ tọa của Đông Kiếm Các, địa vị gần với đám ba người Thương Huyền, hoàn toàn không phải là người mà các trưởng lão bình thường có thể so sánh, tu vi đều là siêu việt Thiên Nhân cảnh.

“Đông Kiếm Các của ta có tổng cộng mười vị trưởng lão chủ tọa, hôm nay tới đây đã bảy vị, mặt mũi của tên Tiêu Trần này thật lớn mà.” Nhìn thấy bảy vị trưởng lão chủ tọa xuất hiện, đông đảo đệ tử ở phía dưới cũng hơi sững sờ nhưng ngay sau đó chua ngoa nói.

Có thể được nhiều nhân vật lớn của Kiếm Các chú ý như thế, thì làm sao có thể khiến người ta không ghen ghét được.

Ánh mắt mang theo sự tò mò đánh giá Tiêu Trần, bảy vị trưởng lão chủ tọa này cũng tò mò, Thương Huyền làm sao lại nhìn trúng Tiêu Trần, hơn nữa còn quả quyết như thế, chỉ là gặp mặt một lần đã quyết định muốn nhận Tiêu Trần làm đệ tử.

Bị bảy vị trưởng lão chủ tọa dò xét, Tiêu Trần thừa nhận áp lực rất lớn, mặc dù bảy người này cũng không cố ý tản ra khí tức nhưng những ánh mắt thâm thúy kia, vẫn nhìn Tiêu Trần muốn tê cả da đầu như cũ.

May mà cũng không lâu, bảy người này không tiếp tục nhìn nữa, sau đó đi vào ngồi trên chỗ ngồi của mình, các trưởng lão đều đã đến đông đủ, bây giờ chỉ còn lại ba người Thương Huyền.

Cũng không phải chờ đợi lâu, vừa bằng thời gian một chén trà nhỏ, không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện ba bóng người, mà Thương Huyền thình lình đứng trong đó.

Vốn là cũng không phát giác được ba người Thương Huyền đến từ khi nào, thấy ba người xuất hiện thì một đám trưởng lão nhao nhao hành lễ, mà một người ở giữa thì hơi khoát tay ra hiệu.

Thương Huyền ở bên trái ba người, ở giữa người này hiển nhiên chính là Các chủ Đông Kiếm Các, Thương Vân, về phần người ở phía bên phải này, hẳn là tổng viện trưởng nội viện, Thương Long.

Thương Huyền, Thương Vân, Thương Long, ba người này chính là tam đại cường giả Đông Kiếm Các, c*̃ng chính nhờ sự tồn tại của ba người họ, mới có thể khiến Đông Kiếm Các hàng trăm ngàn năm qua trường thịnh không suy.

Ánh mắt không tự chủ được đánh giá một lượt Thương Vân cùng Thương Long, Thương Vân có vẻ ngoài trung niên, mà Thương Long thì lại vô cùng khôi ngô, nhất là mái tóc màu đỏ rực kia, khiến cho người ta có cảm giác gọi là gặp một lần sẽ không thể quên.

Cũng không biết, trong ba người, Thương Huyền chính là đại sư huynh, mà Thương Long là Nhị sư huynh, về phần Các chủ Thương Vân, hắn là tiểu sư đệ.

Ngay lúc Tiêu Trần đánh giá hai người Thương Vân, Thương Long chậm rãi mở miệng nói.

“Sư huynh muốn nhận quan môn đệ tử, lúc đầu ta không nên nói thêm cái gì, nhưng mới chỉ là tu vi tiểu thành Hoàng Cực Cảnh, quả thực có hơi thấp một chút…”

Thương Long nói trước, lời này của hắn nghe giống như không phải rất hài lòng, nhưng còn không đợi đáp lời, Thương Huyền vừa cười vừa nói.

“Sư đệ, đệ tử này của ta mười ngày trước mới chỉ có tu vi nhập môn Hoàng Cực Cảnh, hơn nữa năm nay vừa mới tròn mười tám tuổi.”

Vẻ mặt tươi cười, nghe lời này của Thương Huyền, Thương Long hơi sững sờ, chỉ cần thời gian mười ngày để đột phá một tiểu cảnh giới, tốc độ này... quả thật là hơi nhanh, với lại, chủ yếu nhất vẫn là tuổi của Tiêu Trần, mười tám tuổi tiểu thành Hoàng Cực Cảnh, thiên phú cỡ này chỉ sợ đã đủ để cùng mấy tiểu quái vật kia của Đông Kiếm Các so tài thảo luận, đương nhiên tuổi của Tiêu Trần bây giờ còn quá nhỏ, cũng chỉ có thể so tài một chút thiên phú, nếu bàn về thực lực thì mấy tiểu quái vật kia vẫn chênh lệch cách xa vạn dặm.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 16: Tiêu Trần Bá Đạo Quá Rồi


Phải thừa nhận rằng không ai có được thiên phú của Tiêu Trần, Thương Long cũng không nói gì thêm nữa, hắn ta hiển nhiên không muốn nhắm vào Tiêu Trần.

Nhìn Tiêu Trần bằng ánh mắt thăm dò, Thương Long không nói gì nữa còn Thương Vân thì cười: “Tiêu Trần, mặc dù đại sư huynh đã tuyên bố thu nhận ngươi làm đệ tử quan môn, nhưng nếu ngươi muốn bái sư thành công thì trong khoảng thời gian này vẫn còn không ít những bài khảo sát đang chờ ngươi.”

Nói xong, Thương Vân bình tĩnh nhìn lướt qua các đệ tử phía dưới một lượt, lần này Tiêu Trần bái sư, không chỉ có đệ tử ngoại môn mà ngay cả đệ tử nội môn cũng có không ít người hội tụ ở đây, hơn nữa tất cả đều có cái nhìn không tốt về Tiêu Trần.

Hiểu rõ ý tứ trong lời của Thương Vân, từ sau khi chuyện hắn bái Thương Huyền làm sư phụ truyền ra, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy hắn không đủ tư cách, mà muốn chặn miệng bọn họ thì biện pháp tốt nhất đương nhiên là thể hiện tài năng và thực lực của bản thân để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, chứng minh rằng Thương Huyền không nhìn lầm.

Không nói gì thêm, hắn hành lễ với ba người Thương Huyền, sau đó Tiêu Trần chủ động đi xuống đài cao, tới trước mặt mọi người, nhìn lướt qua gần vạn đệ tử của Đông Kiếm Các, Tiêu Trần nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta biết các ngươi không phục, ta cũng biết các ngươi đang ghen tị với ta, như vậy đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, ai cảm thấy không phục thì đứng ra đây, chỉ cần áp chế tu vi đến cùng cảnh giới với ta, cho dù là đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử nòng cốt đều có thể khiêu chiến với ta, chỉ cần ta thua một trận thì lễ bái sư hôm nay bỏ đi ngay, thế nào?”

Bất luận kẻ nào có cùng cảnh giới đều có thể khiêu chiến, Tiêu Trần vừa nói ra những lời này, hiển nhiên gây nên một trận náo động, trong lúc nhất thời, rất nhiều tiếng mắng chửi liên tiếp truyền đến.

“Tiêu Trần, ngươi đúng là xem bản thân trở thành loại người gì, chẳng qua vừa mới tiến vào ngoại môn đã dám phát ngôn bừa bãi...”

“Đúng vậy, còn chưa tới lượt ngươi cự tuyệt.”

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả đệ tử nòng cốt cũng dám khiêu khích, ngươi có biết không, cho dù là áp chế tu vi đến cảnh giới giống như ngươi, đệ tử nòng cốt cũng đủ để đánh bại ngươi.”

Lời nói của Tiêu Trần khiến cho rất nhiều đệ tử bất mãn, đương nhiên bất mãn như vậy phần lớn cũng là do ghen tị, bọn họ không hiểu một đệ tử ngoại môn mới bái nhập mà sao mỗi lời nói và hành động của hắn đều thu hút ánh mắt của Đông Kiếm Các.

Đối mặt với đủ loại khiêu khích, tiếng quát mắng chửi bới, sắc mặt Tiêu Trần vẫn rất bình tĩnh, nạp giới trong tay hiện lên một thanh kiếm phát sáng, nháy mắt Tam Thước Thanh Phong đã xuất hiện trong tay, mũi kiếm nghiêng nghiêng trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Nếu như các ngươi chỉ biết khua môi múa mép, vậy thì tiết kiệm khí lực đi, muốn ngăn cản ta bái sư, mang thực lực và cảnh giới ra, chỉ cần có thể đánh bại ta, ta lập tức từ bỏ việc bái sư.”

Dựa theo lời của Tiêu Trần, xung quanh Tiêu Trần không ngừng hội tụ từng đạo kiếm khí, liên tiếp vang lên những tiếng xé rách, cảm nhận được kiếm khí trên người Tiêu Trần nên rất nhanh, mọi người xung quanh đã an tĩnh lại.

Mười tám tuổi đã lĩnh ngộ kiếm khí, rất nhiều người kinh sợ, tuy rằng bọn họ ghen tị, thậm chí là thù địch với Tiêu Trần, nhưng không thể không thừa nhận, thiên phú của Tiêu Trần chính xác là nghịch thiên, cho dù là tam đại yêu nghiệt ngoại môn kia, cũng sau hai mươi tuổi mới lĩnh ngộ kiếm khí, mà Tiêu Trần mới mười tám tuổi đã làm được điều đó.

Ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, thấy Tiêu Trần tự chủ động gây khó dễ, Thương Vân trên đài cao khẽ cười nói: “Đại sư huynh, người này không tệ nha, thiên phú, tâm tính đều tốt.”

“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ tầm nhìn của lão phu còn có thể sai sao?” Nghe Thương Vân nói những lời này, Thương Huyền không chút khách khí nói, đúng là không thể không khen ngợi được.

“Đúng, tầm nhìn của sư huynh rất tốt, nhưng nhìn hai đệ tử trước đó của huynh, một người nổi tiếng là Mẫu bạo long, một người lại là tiểu tử lang thang không chịu về nhà, có thể xuất ra ba phần lực tuyệt đối không xuất ra bốn phần.” Thương Huyền vẻ mặt tươi cười, nhưng rất nhanh, Thương Long đã mở miệng châm chọc nói.

Nghe Thương Long nói những lời này, vẻ mặt tươi cười của Thương Huyền lúc này đã biến mất, Thương Vân ở một bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Chính xác, con mắt nhìn người của Thương Huyền rất tốt, thu nhận hai đồ đệ đến nay đều đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong Đông Kiếm Các, thiên phú rất mạnh nhưng tính cách thì...

Cũng không biết nên đánh giá hai đệ tử kia của Thương Huyền như thế nào, dù sao đối với bọn họ, ngay cả Thương Vân thân là Các chủ của Đông Kiếm Các cũng rất đau đầu.

Hiển nhiên là không muốn nói tới những chuyện này, ánh mắt ba người một lần nữa rơi xuống trên người Tiêu Trần, cùng lúc đó, người khiêu chiến đầu tiên xuất hiện, chính là một trong tam đại yêu nghiệt ngoại môn, Triệu Khoát.

Rất nhiều đệ tử, cũng không biết có bao nhiêu người bị sự ghen tị trong lòng làm cho choáng váng, cho nên những người có thực lực và tài năng bình thường đều không có can đảm đi ra khiêu chiến với Tiêu Trần, bởi vì Tiêu Trần nói rất rõ ràng, muốn khiêu chiến với hắn, có thể áp chế tu vi Hoàng Cực Cảnh tiểu thành.

Mà nếu cùng tu vi muốn thắng được Tiêu Trần, tất nhiên là đệ tử bình thường không làm được, cho nên đại đa số người ở đây sẽ không đi ra để mất mặt, toàn bộ ngoại môn phỏng chừng cũng chỉ có tam đại yêu nghiệt mới dám đánh một trận cùng Tiêu Trần.

Từ trong đám người chậm rãi đi ra, Triệu Khoát vẻ mặt sắc bén nói: “Tiêu Trần, đôi khi trèo càng cao ngã càng đau, mới vào tới ngoại môn ngươi không nên cao giọng như vậy.”

“Ta cũng không muốn, đang yên đang lành bái sư phụ cũng khiến mọi người tức giận, không làm như vậy các ngươi có thể để cho ta bái sư không? Nếu không thì ta nhận sai, ngươi không ngăn cản ta, như vậy được không?” Nghe Triệu Khoát nói những lời này, Tiêu Trần bất đắc dĩ trả lời.

Kỳ thật hắn cũng không muốn cao giọng như vậy nhưng không có cách nào khác, nhiều người muốn hắn xấu mặt như vậy, thay vì đứng im để bị đánh, còn không bằng chủ động trước, như vậy ít nhất còn có thể nắm giữ quyền chủ động, giống như bây giờ, Tiêu Trần tự mình đặt ra quy tắc, chỉ tiếp nhận khiêu chiến cùng cảnh giới.

Nghe Tiêu Trần nói vậy, trong mắt Triệu Khoát hiện lên một tia sắc lạnh, nạp giới trong tay chợt lóe, bội kiếm của hắn ta ngay lập tức xuất hiện trong tay, cầm thanh kiếm dài trong tay, Triệu Khoát cũng tản ra kiếm khí của mình, đồng thời áp chế tu vi đến Hoàng Cực Cảnh tiểu thành, miệng lạnh lùng nói: “Bên trong ngoại môn cũng không chỉ có ngươi lĩnh ngộ kiếm khí, mà ta đây lên tiếng cũng không phải vì thái độ của ngươi bây giờ, mà là ngay từ đầu, chắc là ngươi hiểu được, ngươi không xứng trở thành đệ tử của viện trưởng đại nhân, ít nhất là bây giờ.”

Vừa dứt lời, cũng không đợi Tiêu Trần đáp lại, chân Triệu Khoát chuyển động, nhanh chóng vọt tới chỗ của Tiêu Trần. Cũng là người lĩnh ngộ kiếm khí, Triệu Khoát công kích cực kỳ hung mãnh, cuồng bạo.

Thân là một trong tam đại yêu nghiệt ngoại môn, danh tiếng của Triệu Khoát cũng không phải thổi ra mà có, mà là dùng tài năng mới có, đối mặt với Triệu Khoát, Tiêu Trần không sơ suất một chút nào, đồng thời, cũng không muốn lãng phí thời gian Triệu Khoát, nhìn thấy kiếm của Triệu Khoát đâm tới, Tiêu Trần không né tránh, nghênh đón thanh kiếm dài của Triệu Khoát, cùng lúc đó cũng đâm ra một kiếm.

Mũi kiếm của hai người hung hăng đâm vào nhau, dưới sự bao bọc của kiếm khí, không ngừng phát ra thanh âm cắt chém.

“Triệu Khoát sư huynh, kiếm khí của ngươi còn chưa hoàn toàn vững chắc, ngay cả cảnh giới nhập môn cũng không đạt tới, so đấu kiếm khí, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Cứng đối cứng, Tiêu Trần lạnh nhạt nói với Triệu Khoát.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 17: Đột Phá Trong Trận Chiến


Triệu Khoát năm nay hai mươi bốn tuổi, tu vi của hắn ta đã đạt đến Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, bây giờ nghe Tiêu Trần nói lời này, trong lòng Triệu Khoát giận dữ, nhưng còn chưa phản bác, Tiêu Trần đã bộc phát sức lực rồi.

Theo như lời nói lúc trước, mặc dù Triệu Khoát lĩnh ngộ kiếm khí, thế nhưng lại chưa có nền tảng chân chính, ngay cả cảnh giới nhập môn cũng chưa tới, kiếm khí rất phù phiếm, cho nên trong trận so đấu kiếm khí, hắn ta không phải là đối thủ của Tiêu Trần.

Hắn cậy mạnh làm vỡ nát kiếm khí của Triệu Khoát, nhìn thấy kiếm khí của mình vỡ vụn, mặt mũi Triệu Khoát biến sắc, vậy mà giây sau, một thanh kiếm đã nằm ngang ở trên cổ Triệu Khoát.

Thất bại rồi, không hề hồi hộp, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn, đương nhiên đây cũng là tự Triệu Khoát tìm tới, nếu như hắn ta nghe theo lời cảnh cáo của Tiêu Trần, không so đấu kiếm khí với Tiêu Trần, như vậy Tiêu Trần muốn đánh bại hắn ta c*̃ng sẽ không dễ dàng như thế.

Chỉ cần lại gần hơn chút nữa đã có thể kết liễu tính mạng của Triệu Khoát, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Triệu Khoát, chờ đợi câu trả lời của hắn ta, hắn ta gắt gao cắn chặt hàm răng, sau nửa ngày, cuối cùng Triệu Khoát cũng mở miệng nói: “Ta thua rồi...”

Tự mình thừa nhận thất bại, nghe được lời này, Tiêu Trần mới thu hồi trường kiếm, sau đó chắp tay nói với Triệu Khoát: “Đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình, nếu như sư huynh không so đấu kiếm khí với ta, thắng bại như thế nào, sợ rằng còn chưa biết được...”

Thắng, nhưng Tiêu Trần cũng không dựa vào đó mà nhục mạ Triệu Khoát, ngược lại còn chừa cho hắn ta mặt mũi, nghe Tiêu Trần nói lời này, rõ ràng sắc mặt Triệu Khoát cũng chuyển biến tốt một chút, chắp tay hoàn lễ nói: “Sư đệ không cần khiêm tốn, bây giờ ta lớn hơn ngươi như thế, lại kém xa ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận một người, đệ nhất ngoại môn Vương Hổ, hắn ta không dễ đối phó giống ta đâu.”

Có lẽ là vì bại trận trong tay Tiêu Trần nên ý nghĩ ghen ghét trong lòng Triệu Khoát đã không còn sâu sắc như trước nữa, ngược lại hắn ta còn thấy Tiêu Trần rất vừa mắt. Tuổi đời tuy nhỏ nhưng đối nhân xử thế lại hết sức chín chắn, thắng hắn ta không nói, còn để lại mặt mũi cho hắn ta.

Không còn nhắm vào Tiêu Trần, Triệu Khoát xoay người tiến về phía trong đám đông. Triệu Khoát bị đánh bại, đệ tử ngoại môn càng không có người nào dám ra sân.

Hiện trường lâm vào cảnh an tĩnh khác thường, đệ tử ngoại môn không dám xông trận mà đệ tử nội môn lại không muốn ra sân, cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vương Hổ và một tên yêu nghiệt ngoại môn khác, Trình Hải.

Bây giờ, nếu như nói còn có ai có thể cùng cảnh giới mà giao chiến với Tiêu Trần, chắc cũng chỉ có Vương Hổ và Trình Hải, đương nhiên cái này giới hạn ở ngoại môn, nhưng người của đệ tử nội môn cũng có thể, chỉ có điều là lấy thân phận đệ tử nội môn đến khi dễ một đệ tử ngoại môn, kiểu này thật sự có chút khó coi.

Đứng chung một chỗ với Trình Hải, Vương Hổ thản nhiên nói: “Ngươi không bước lên khiêu chiến với hắn sao? Nếu để cho hắn bái sư thành công, ngươi có thể cam tâm sao?”

“Ha ha, ở trước mặt ta cũng không cần làm những chiêu khích tướng này chứ, thực lực của ta tương đương với Triệu Khoát, cùng một cảnh giới, Tiêu Trần đã có thể đánh bại Triệu Khoát, vậy dĩ nhiên cũng có thể đánh bại ta, trong ba người chúng ta thì thực lực ngươi mạnh nhất, ta thấy là ngươi lên đi.” Nghe Vương Hổ nói lời này, Trình Hải khẽ mỉm cười.

Hoàn toàn không có một chút ý chí chiến đấu nào, nghe Trình Hải nói như vậy, Vương Hổ lạnh lùng liếc Trình Hải một cái, mà với việc này, Trình Hải c*̃ng lơ đễnh, cuối cùng, Vương Hổ không có cách nào, chỉ có thể tự mình lên trận.

Tam đại yêu nghiệt ngoại môn, thực lực của Vương Hổ là mạnh nhất, cũng được công nhận là người đệ nhất ngoại môn, nhìn thấy Vương Hổ ra sân, đông đảo đệ tử ngoại môn đều hoan hô, nhìn ra được nhân khí của hắn ta ở trong ngoại môn cũng không thấp.

Đứng trước mặt Tiêu Trần, sắc mặt của Vương Hổ bình tĩnh, một bên lấy ra bội kiếm của mình, một bên thản nhiên nói: “Kiếm khí của ta cũng không giống như Triệu Khoát, muốn đánh bại ta bằng kiếm khí chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.”

Nói xong, quanh người Vương Hổ nhanh chóng tản ra từng luồng kiếm khí, mạnh hơn so với Triệu Khoát là hoàn toàn đúng, đạt đến cảnh giới nhập môn giống như Tiêu Trần.

Trên mặt kiếm khí, Tiêu Trần không chiếm được lợi thế gì, có điều c*̃ng không có quá nhiều thay đổi, hắn chắp tay hành lễ với Vương Hổ, sau đó Tiêu Trần xuất thủ trước. Trường kiếm trong tay vẩy một cái, kiếm khí gào thét, thấy thế, Vương Hổ cũng đánh ra một luồng kiếm khí, hai luồng kiếm khí chạm vào nhau, cuối cùng người này cũng không thể làm gì được người kia, cùng lúc tách ra.

Thực lực hai người ngang nhau ở chiêu thức đầu tiên, sau đó, Vương Hổ thấp giọng quát một tiếng: “Ngũ Nhạc kiếm pháp...”

Ngũ Nhạc kiếm pháp, võ kỹ thượng phẩm, mỗi một kiếm thi triển ra có sức nặng giống như núi cao, có thể nói là võ kỹ thượng phẩm có sức mạnh đáng gờm nhất. Uy lực cực mạnh, đồng thời, Vương Hổ đã tu luyện Ngũ Nhạc kiếm pháp này đến cấp bậc Hóa Cảnh.

Không cho Tiêu Trần cơ hội nào để thở, công kích từ Vương Hổ sóng sau cao hơn sóng trước, cũng bởi vì Ngũ Nhạc kiếm pháp của Vương Hổ đã đạt đến cấp bậc Hóa Cảnh mà Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần chỉ có hoàn mỹ chi cảnh, cho nên đối kháng chính diện, Tiêu Trần cũng không phải là đối thủ của Vương Hổ.

Nhìn Vương Hổ đang dần dần chiếm thế thượng phong, đám người cũng không tự chủ thở dài một hơi, nếu như Tiêu Trần có thể đánh bại Vương Hổ, cái đó thật sự muốn người ta phát điên, cho dù Vương Hổ áp chế tu vi cũng khó để cho người ta tiếp nhận.

Có điều cũng tốt, nhìn tình huống trước mắt, chắc là Vương Hổ nắm vững thắng lợi, bởi vì Tiêu Trần cũng không đạt tới thượng phẩm võ kỹ cấp bậc Hóa Cảnh, cho nên, hắn không thể nào là đối thủ của Vương Hổ.

Đông đảo đệ tử đều nhìn ra Tiêu Trần đã rơi xuống thế hạ phong, ba người Thương Huyền trên đài cao cũng tùy ý nói.

“Tiểu tử này, nếu như không chừa đường lui, chắc là phải thua.”

“Không tệ, dù sao hắn mới mười tám tuổi, mà Vương Hổ đã hai mươi bốn, mười tám tuổi muốn đem một môn thượng phẩm võ kỹ tu luyện đến Hóa Cảnh, quả thật rất khó, thậm chí ở cái tuổi này chúng ta đều không đạt tới được.”

Thương Vân, Thương Long lần lượt mở miệng, bọn hắn cũng đều cảm thấy chắc hẳn là Tiêu Trần phải thua, nghe hai người nói lời này, Thương Huyền chỉ lơ đễnh cười nói: “Cho nên mới nói mắt nhìn của hai người các ngươi không bằng ta, nhìn kỹ lại một chút...”

Thương Huyền vừa nói dứt lời, Thương Vân cùng Thương Long cũng không hiểu nhìn về phía Tiêu Trần, lúc đầu còn không có phát hiện gì, nhưng rất nhanh, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, nói: “Tiểu tử này...”

Thân là tam đại cường giả Đông Kiếm Các, mắt nhìn của Thương Vân cùng Thương Long tất nhiên không kém, rất nhanh đã nhìn ra Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần đã lấp lóe có uy lực của Hóa Cảnh.

Thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ là hoàn mỹ chi cảnh, nhưng bây giờ đã bước được nửa bước vào hóa cảnh, chẳng lẽ tiểu tử này lấy Vương Hổ ra luyện đá mài đao hay sao? Đến tôi luyện Kiếm Ảnh Sát của mình?

Đoán được ý nghĩ trong đầu Tiêu Trần, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của hai người Thương Vân cũng trở nên phấn khích, ban đầu còn cảm thấy chắc là Tiêu Trần sẽ thua, bây giờ xem ra chỉ cần Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần có thể đột phá hóa cảnh, như vậy hắn sẽ có thể đấu một trận công bằng cùng Vương Hổ, đến lúc đó, ai thua ai thắng cũng khó mà nói.

“Thế nào, ta đã nói hai cái tầm nhìn của các ngươi không bằng ta mà, cái này cũng không nhìn ra...” Phát giác được vẻ mặt của hai người biến hóa, Thương Huyền kênh kiệu nói.

Không để ý đến Thương Huyền, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, sau nửa ngày, Thương Long mới chậm rãi nói: “Hình như ta đã hiểu được một chút, vì sao huynh muốn thu nhận người này...”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 18: Bái Sư Thành Công


Không ai có thể nghĩ đến việc Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần trong vô thức đã tiến được nửa bước vào cấp bậc Hóa Cảnh rồi.

Đối mặt với nguy hiểm cũng không hoảng loạn, trong một trận chiến căng thẳng như vậy mà Tiêu Trần vẫn có thể ý thức được rồi lợi dụng Vương Hổ để dùng Kiếm Ảnh Sát của mình chiến đấu với hắn ta. Chuyện này có phải là quá mức quái dị rồi không.

Ngay cả Thương Vân và Thương Long cũng âm thầm gật đầu, bọn họ cảm thấy Tiêu Trần thật sự không tệ.

Ngay khi ba người đang nói chuyện thì tình hình cuộc chiến đột nhiên thay đổi. Cuối cùng Tiêu Trần cũng nắm bắt được thời cơ đột phá, Kiếm Ảnh Sát cũng nhờ vậy mà thuận theo tự nhiên đột phá đến Hóa Cảnh.

Kiếm Ảnh Sát đã đạt đến cấp bậc Hóa Cảnh là đã hoàn toàn đủ sức mạnh để chống lại Ngũ Nhạc kiếm pháp của Vương Hổ. Hắn ta cảm nhận được sức mạnh của Kiếm Ảnh Sát tăng lên đột ngột, sắc mặt Vương Hổ bỗng nhiên thay đổi. Khuôn mặt tràn ngập sự nghi ngờ, nhìn về phía Tiêu Trần không thể tin được nói.

“Làm sao có thể chứ, Kiếm Ảnh Sát của ngươi…”

Vừa rồi Kiếm Ảnh Sát rõ ràng còn ở Hoàn Mỹ chi cảnh, nhưng tại sao giờ lại đột biến đến Hóa Cảnh rồi? Không lẽ đột phá trong lúc đang chiến đấu? Chuyện này sao có thể chứ, trong một trận chiến để tu luyện võ kỹ thì đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm ra sao?

Trước sự kinh ngạc của Vương Hổ, Tiêu Trần chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nói:

“Chuyện này thì ta thật sự cảm ơn sư huynh vì đã hỗ trợ. Nếu không phải nhờ vào sư huynh thì Kiếm Ảnh Sát của ta cũng không có khả năng đột phá Hóa Cảnh được.”

Nếu không phải bởi vì Vương Hổ tự tạo áp lực cực lớn lên bản thân hắn ta, quả thực trong một khoảng thời gian ngắn như thế Tiêu Trần cũng khó mà đột phá Kiếm Ảnh Sát lên Hóa Cảnh được. Vương Hổ nghe thấy Tiêu Trần nói như vậy, trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Cảm giác như là tên này đang lấy hắn ta ra để luyện tập.

Vương Hổ cảm thấy mình như bị coi thường, lúc này hắn ta mới gầm lên một tiếng. Sức mạnh trong tay như một trận sóng lớn tấn công đến.

Hắn ta đã phát huy hết sức lực của mình. Nhưng đáng tiếc, từ sau khi Kiếm Ảnh Sát được đột phá thì Tiêu Trần đã không còn sợ gì Vương Hổ nữa. Hai người liên tục tấn công rồi đánh trả. Đối mặt với sự tấn công dữ dội của Vương Hổ, Tiêu Trần cũng không chịu thua hay ở thế bị động gì cả, liên tục đỡ được những đòn tấn công.

Trong nháy mắt, tình thế đã đảo ngược, những đệ tử đông đảo xung quanh nhìn thấy sự thay đổi như thế này đều bày ra vẻ mặt kinh hãi.

“Chuyện này… Vì sao mà Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần lại đột nhiên đột phá đến Hóa Cảnh chứ?”

“Chẳng lẽ là hắn ta vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình? Thực ra thì Kiếm Ảnh Sát của hắn đã đạt đến Hóa Cảnh từ sớm rồi sao?”

“Ngu xuẩn. Trong trận chiến đấu trước đấy, Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần đúng là vẫn còn ở Hoàn Mỹ chi cảnh. Nhưng trong cuộc chiến này, Tiêu Trần nhờ áp lực của Vương Hổ tạo cho hắn quá lớn nên hắn buộc phải hoàn thiện Kiếm Ảnh Sát, đồng thời đột phá đến Hóa Cảnh.

Đệ tử ngoại môn không biết Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần đột phá bằng cách nào. Nhưng bọn họ thấy rõ trước khi trận chiến bắt đầu, Kiếm Ảnh Sát của Tiêu Trần quả thực là chưa đột phá Hóa Cảnh.

Đang trong lúc chiến đấu thì đột phá, hơn nữa lại còn nhờ áp lực mà Vương Hổ tạo. Một đám đệ tử ngoại môn nghe thấy như vậy thì đều không nói nên lời. Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Hai người họ không ai để ý đến sự biến sắc của mọi người xung quanh. Sau một hồi chiến đấu ác liệt, từ đầu đến cuối Vương Hổ cũng không thể hạ gục Tiêu Trần. Ngược lại Tiêu Trần xem xét lĩnh ngộ kiếm pháp rất nhanh, dần dần chiếm được một chút ưu thế.

Cực hạn Hóa Cảnh, đây là sự lĩnh ngộ cơ bản của Tiêu Trần đối với cơ sở kiếm pháp. Mặt khác Vương Hổ chưa từng đạt đến cảnh giới này, hắn ta chỉ đạt đến cực hạn Trúc Cơ, không đạt được đến cực hạn Hóa Cảnh.

Vương Hổ dần dần bị Tiêu Trần đánh liên tục, trong lòng hắn ta càng cảm thấy lo lắng. Cuối cùng hắn ta bất ngờ mất cảnh giác, Tiêu Trần lập tức nắm lấy cơ hội này, thành công đánh trúng vào người Vương Hổ. Mũi kiếm vẩy một cái, để lại một vết thương ngay trên ngực Vương Hổ.

Trận chiến kéo dài đến tận bây giờ, hắn ta lại là người bị thương trước, đòn này đã hoàn toàn chọc giận Vương Hổ. Không biết có phải là cố ý hay không, trên cơ thể Vương Hổ lập tực bộc phát ra một làn sóng tu vi cực kỳ kinh khủng. Hắn ta không áp chế tu vi nữa, khôi phục Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn. Tiêu Trần cảm nhận được sự bùng nổ khí tức của Vương Hổ, hắn liền nhíu mày. Nhưng không đợi Vương Hổ ra tay, đúng lúc đó Thương Huyền đang đứng trên đài cao vỗ tay một cái, một làn linh lực lớn tỏa ra hoàn toàn trấn áp Vương Hổ.

Vương Hổ thấy Thương Huyền không nể tình mà trấn áp hắn ta, trong mắt hắn hừng hực sự tức giận. Hắn ta không ngờ kết quả lại như thế này.

Hắn ta đường đường là đệ nhất cao quý ngoại môn, cùng cảnh giới với Tiêu Trần thế mà lại không địch nổi hắn. Đây thực sự là một sự sỉ nhục đối với hắn ta.

“Vương Hổ, một trận đấu công bằng lại bị người phá hỏng quy tắc, giam trong kiếm lao một tháng.” Thương Huyền đứng trên đài cao không để ý đến sự phẫn nộ của Vương Hổ, nhàn nhạt mở miệng nói.

Khi câu nói của Thương Huyền phát ra, lúc này hai tên chấp sự tiến lên cưỡng ép đưa Vương Hổ đi. Trong một tháng tiếp theo Vương Hổ sẽ phải ở trong kiếm lao.

Vương Hổ bị cưỡng ép đưa đi. Nhưng trước khi rời đi, Vương Hổ lạnh lùng nhìn Tiêu Trần một cái. Rõ ràng là vì sự thất bại hôm nay mà hắn ta đã ghi hận Tiêu Trần.

“Ôi, sư huynh thật sự là lòng dạ hẹp hòi mà. Rõ ràng bản thân không chấp nhận được mình đã thất bại, giờ lại để ý trên người ta nữa…” Biết chuyện này chắc chắn sẽ không ổn nữa, Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài. Tuy nhiên hắn cũng không để ở trong lòng. Đợi đến khi Vương Hổ ra ngoài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đã là đệ tử của Thương Huyền. Đến lúc đó thì hắn ta còn có thể như thế nào nữa?

Hắn đã đánh bại Vương Hổ. Tiếp theo là thời gian ròng rã qua hơn trăm hơi thở không có người nào dám tiến lên khiêu chiến với Tiêu Trần. Hay nói đùa rằng nếu như Vương Hổ thua trận rồi, xem toàn bộ ngoại môn liệu còn có ai có thể cùng cảnh giới để đánh bại Tiêu Trần ?

Dù sao cũng không có người ngoại môn, chỉ có đệ tử nội môn mới có đủ năng lực đánh bại Tiêu Trần. Nhưng đáng tiếc, đương nhiên đệ tử nội môn sẽ không lên trận. Bởi vì nếu như họ thắng thì cũng sẽ mất mặt. Bọn họ không có lý do để ra sân.

Không người nào tiếp tục ra mặt khiêu chiến, những chuyện phía sau trở nên đơn giản. Tiêu Trần cử hành lễ bái sư theo quy trình.

Đầu tiên hắn tế bái tổ sư của Đông Kiếm Các, sau đó là hành lễ bái sư với Thương Huyền. Những lễ nghi diễn ra liên tục, kéo dài ròng rã, tầm một canh giờ, cuối cùng Tiêu Trần cũng hoàn thành lễ bái sư.

Lễ bái sư được kết thúc viên mãn. Bởi vì trước đó Tiêu Trần thể hiện được chiến lực cùng thiên phú của mình nên toàn bộ quá trình c*̃ng không có người nào dám gây khó dễ. Mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy hơi ghen ghét hắn ta, nhưng mọi người cũng được coi là bước đầu công nhận sự thật này. Ít nhất trong cùng cảnh giới, Vương Hổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Trần vậy nên Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư, đương nhiên là không có vấn đề gì.

Kể từ hôm nay, hắn chính thức trở thành vị đệ tử thứ ba của Thương Huyền, hay là đệ tử quan môn . Thương Huyền nở nụ cười nhìn Tiêu Trần, hắn ta lấy một thanh trường kiếm xanh lam từ trong Nạp Giới ra, đưa cho Tiêu Trần, nói:

“Vừa vào sư môn, vi sư c*̃ng không có gì tốt tặng ngươi. Mà lại có nhiều thứ đối với tu vi của ngươi thì không dùng được. Thế thì đành tặng thanh kiếm Thanh Vân này cho ngươi đi…”

Thanh Vân Kiếm, Thương Vân và Thương Huyền đứng một bên nghe Thương Huyền nói lời này thì cả hai đều sững sờ. Rõ ràng là hai người họ cũng không nghĩ tới việc Thương Huyền sẽ truyền Thanh Vân Kiếm cho Tiêu Trần.

Tuy nói Thanh Vân Kiếm này không phải là thần binh, chẳng qua chỉ là một thanh huyền binh. Nhưng thanh kiếm này là năm xưa sư tôn của ba người bọn họ ban cho Thương Huyền. Bây giờ Thương Huyền lại ban cho Tiêu Trần, điều này có ý nghĩa gì chứ…

Tiêu Trần nhận lấy Thanh Vân Kiếm từ trong tay Thương Huyền. Tiêu Trần cũng không biết lai lịch của Thanh Vân Kiếm, hắn chỉ biết Thanh vân Kiếm chính là một thanh huyền binh. Hắn ở Hoàng Cực Cảnh cũng có thể có được huyền binh. Nhất thời, Tiêu Trần không nhịn được mà kích động.

Dựa theo sức mạnh mạnh yếu của binh khí, binh khí được chia làm: Phàm Binh, Huyền Binh, Địa Binh, và Thiên Binh.

Mà Huyền Binh này tương ứng với võ giả Huyền Nguyên Cảnh. Một người có thể có được một thanh Huyền Binh thuộc về mình tại Hoàng Cực Cảnh, nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đông đảo đệ tử ngoại môn phía dưới, biết ngay bọn họ ghen tị với hắn ta nhiều như thế nào.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 19: Nhị Sư Tỷ


Cất Thanh Vân Kiếm cẩn thận, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thương Huyền, Tiêu Trần đi ra ngoại viện, đi thẳng tới núi phía sau Đông Kiếm Các. Nơi này chính là nơi ở của Thương Huyền, một mình hắn ta chiếm một ngọn núi.

Một nơi rất tĩnh mịch, đỉnh núi có một mảng rừng trúc xanh biếc, ở trong rừng trúc là một ngôi nhà gỗ đơn giản.

Chạy một mạch như bay đưa Tiêu Trần đến đây. Đây là lần đầu tiên Tiêu Trần cảm nhận được sự sảng khoái bay vút lên trời, trong lòng hướng tới võ đạo, nhiệt huyết được tăng lên lần nữa, đây mới thực sự là cường giả, trời đất bao la không nơi nào là không thể đi được.

Trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó bản thân cũng sẽ đạt được tới cảnh giới cao như Thương Huyền, hai người nhanh chóng đáp xuống bên ngoài nhà gỗ. Lúc này bên ngoài nhà gỗ có một thiếu nữ đang luyện kiếm.

Nhìn thấy thiếu nữ này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Trần là sững sờ, rồi sau đó không tự chủ được mà nói: "Lớn... Lớn quá…"

Thiếu nữ này cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bởi vì lúc này thiếu nữ đang luyện kiếm, theo lấy động tác của nàng ta, chỉ thấy từng đợt sóng mãnh liệt trước ngực, trẻ, nói như vậy đấy.

Nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng sau khi nghe lời này của Tiêu Trần, nàng ta lạnh lùng phi tới, lạnh lùng quát: "Tên dâm ô, ngươi muốn chết hả?"

"Nghiên Nhi, không được vô lễ, đây là sư đệ của ngươi...” Nữ tử tức giận quát, nhưng âm thanh của nàng ta vừa mới phát ra, Thương Huyền đã mở miệng quát lớn.

Tên thiếu nữ là Tề Nghiên, là đệ tử thứ hai của Thương Huyền, thì ra là Nhị sư tỷ của Tiêu Trần, Thương Huyền quát Tề Nghiên rồi lại nói với Tiêu Trần: "Đây là Nhị sư tỷ của ngươi, các ngươi làm quen nhau đi."

Hai người giới thiệu qua lại, rồi sau đó Thương Huyền chắc là còn có chuyện nên rời đi.

Thương Huyền rời đi, lúc này trong mắt Tề Nghiên hiện lên một tia độc ác, nhìn về phía Tiêu Trần cười quyến rũ: "Hoá ra ngươi là tiểu sư đệ mà sư phụ mới thu nhận, Hoàng Cực Cảnh tiểu thành, chậc, tu vi thế này có chút thấp, nhưng mới mười tám tuổi, miễn cưỡng thì có thể, nếu đã là sư tỷ sư đệ rồi. Hôm nay là lần đầu gặp mặt nên không thể thiếu quà ra mắt được."

Tề Nghiên vừa cười vừa nói, nghe nàng ta nói lời này, Tiêu Trần nhạy cảm cảm thấy một luồng khí nguy hiểm, bất giác đi lùi ra sau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười không tự nhiên: "Nhị sư tỷ, quà ra mắt này không cần đâu, ta nhớ ta còn có một số việc, xin cáo từ trước..."

Nụ cười của Tề Nghiên mới nhìn đã biết không có ý tốt gì, nói xong, Tiêu Trần quay người bỏ chạy, nhưng đối với Tề Nghiên, tốc độ của Tiêu Trần quả thực là chậm hơn rất nhiều, trong chốc lát đã bị Tề Nghiên đuổi kịp.

Chặn Tiêu Trần lại, Tề Nghiên vừa cười vừa nói: "Tiểu sư đệ gấp gáp như vậy sao? Không có việc gì thì đợi sư tỷ đưa quà ra mắt, rồi ngươi đi cũng không muộn."

Không còn đường nào để lui, mà Tề Nghiên này lại là đệ tử nội môn, hơn nữa còn được công nhận là đệ tử đứng đầu nội môn, tu vi đã đạt đến Huyền Nguyên Cảnh Đại Viên Mãn, hắn căn bản không phải là đối thủ, hắn miễn cưỡng cười nói: "Sư tỷ, thật sự không cần..."

Hắn không ngừng nghĩ kế thoát thân, nhưng Tề Nghiên hiển nhiên không có ý định buông tha Tiêu Trần như vậy, chỉ thấy Tiêu Trần vừa nói ra, Tề Nghiên đã đánh một quyền ra, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, thay đổi thành vẻ giận dữ.

"Ngươi mới vừa nói cái gì lớn cơ? Tên dâm ô, sư phụ không ở đây, sư tỷ ta phải dạy dỗ ngươi cho tốt…"

Hoá ra là tức giận câu nói vừa rồi của hắn, nhưng tâm tư của nàng ta quá hẹp hòi, hắn chỉ thuận miệng nói, hơn nữa, vốn dĩ cũng rất to mà...

Rốt cuộc cũng hiểu rõ Tề Nghiên tức giận là vì cái gì rồi. Nhưng đã trễ, Tề Nghiên hung hăng đấm tới tấp.

Tề Nghiên cố ý giảm lực, nếu không với sức mạnh của nàng ta, một quyền cũng đủ để Tiêu Trần trọng thương. Không nên coi thường nữ nhân này, ở nội môn Đông Kiếm Các chỉ cần nghe thấy nàng ta thì đã sợ mất mật, người ta còn tặng cho nàng cái tên khác, là Mẫu Dạ Xoa.

Ngoại hình rất đẹp, nhưng tính cách lại táo bạo như sấm. Toàn bộ Đông Kiếm Các không ai dám trêu chọc Mẫu Dạ Xoa này, cũng trách Tiêu Trần mới đến không biết tính cách Tề Nghiên, nếu không cho dù là bị nghẹt chết, cũng không nói câu vừa rồi.

Đánh một trận tơi bời không hề ngừng lại, lúc Tề Nghiên dừng tay, Tiêu Trần nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, một phen phát tiết, tâm trạng Tề Nghiên hiển nhiên cũng khá hơn nhiều, khuôn mặt tuyệt mỹ lại nở nụ cười lần nữa, thản nhiên nhìn Tiêu Trần nói.

"Được rồi, sư tỷ tha thứ sự bất kính vừa rồi của ngươi. Hơn nữa nếu như sư phụ hỏi thương thế của ngươi, chắc ngươi biết nói thế nào nhỉ?"

Đánh hắn một trận tơi bời, còn không được nói cho sư phụ, nghe Tề Nghiên nói lời này, trong lòng Tiêu Trần bực dọc, thấy Tiêu Trần không ý định trả lời, Tề Nghiên giương nắm đấm lên giống như cười mà không cười nói.

"Thế nào, không nghe lời nói của ta à? Có phải ngươi không thích quà ra mắt của sư tỷ tặng, muốn thêm nữa đúng không?"

Uy h**p, uy h**p trắng trợn, trong lòng hắn cực kì khó chịu, nhưng không còn cách nào, đánh không lại, chung quy Tiêu Trần chỉ có thể đáng thương gật đầu nói: "Sư phụ hỏi tới, ta sẽ nói là ta tự ngã..."

"Ừ, không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, yên tâm, sau này sư tỷ bảo kê ngươi, ai khi dễ ngươi nói cho sư tỷ, sư tỷ giúp ngươi giải quyết hắn." Nhận được câu trả lời của Tiêu Trần, Tề Nghiên thoả mãn gật đầu, sau đó tiếp tục luyện kiếm.

Tiếp sau đây bên ngoài nhà gỗ xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quái dị, Tề Nghiên luyện kiếm, Tiêu Trần giống như là một nàng vợ bé bị ủy khuất, liên tục bưng trà dâng nước cho Tề Nghiên.

Quả thực là tự biến bản thân thành người hầu rồi, khát nước muốn hắn đưa nước, mệt mỏi muốn hắn giúp nàng ta xoa bóp vai.

Tiêu Trần vừa xoa bóp vai Tề Nghiên , vừa mắng thầm trong lòng: "Mẫu Dạ Xoa, ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta nhất định khiến ngươi hối hận..."

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị khi dễ như thế, nhưng không còn cách nào, ai bảo tài nghệ của hắn không bằng người ta. Nếu có thể đánh thắng Mẫu Dạ Xoa này, Tiêu Trần tuyệt đối không chút do dự đánh nàng ta.

Ở nơi đây như rơi xuống địa ngục, Tiêu Trần cố nhịn chờ Thương Huyền trở về. Nhìn thấy Thương Huyền, Tiêu Trần quả thực kích động muốn khóc lên, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn lại nhớ Thương Huyền đến vậy.

Thương Huyền trở về, Tề Nghiên cũng lập tức thay đổi bộ dáng, vẻ mặt nhu thuận bưng trà dâng nước cho Thương Huyền, còn không ngừng hỏi han ân cần, bộ dáng kia như biếnthành một người khác.

Nhẹ uống một ngụm trà, Thương Huyền nhìn thoáng qua mặt mũi bầm dập của Tiêu Trần, nghi ngờ hỏi: "Trần Nhi, mặt ngươi bị làm sao thế?"

Nghe Thương Huyền nói lời này, Tiêu Trần bất giác nhìn qua Tề Nghiên. Tề Nghiên quăng cho Tiêu Trần một ánh mắt uy h**p, thấy thế Tiêu Trần chỉ có thể cố nén ủy khuất trong lòng nói.

"Không có việc gì, vừa rồi đệ tử không cẩn thận tự ngã…"

"Hả? Tự ngã?" Nghe Tiêu Trần trả lời, mắt Thương Huyền nghi hoặc nhìn Tề Nghiên, hiển nhiên trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ tính tình nhị đệ tử của mình. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Thương Huyền, Tề Nghiên đáng yêu thè lưỡi, giống như đang làm nũng với Thương Huyền.
 
Back
Top Bottom