Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [耽] Nhất Kiếm Sương Hàn - Ngữ Tiếu Lan San

[BOT] Mê Truyện Dịch
[耽] Nhất Kiếm Sương Hàn - Ngữ Tiếu Lan San
Phiên ngoại xuất bản 1. Ngày hè


T/N: 1.

Đây là PN nằm trong nửa đầu xuất bản Hàn Hàn (đến hết c80) mình mới nhận được hồi tháng 5, chuyên mục khoe của ở cuối chương2.

Thời gian vừa rồi mình bị wattpad khoá tài khoản vì một lí do ngớ ngẩn, nói dại mà bất đắc kì tử một lần nữa, mọi người có thể tìm • Hàn Hàn ở
> https://drive.google.com/drive/folders/1l7j3iUc0HsqXr0kGqXGt-Yfg7PyEftAh (bản nguyên thuỷ chưa chỉnh sửa rất nhiều lỗi, có thể share nhưng làm ơn đừng re-up đừng re-up đừng re-up)• mình ở
> https://www.facebook.com/groups/484654128861291/
> https://www.wattpad.com/user/xiand95
> https://xianxiandzg.wordpress.com3.

Đợt xuất bản này có thêm mấy art rất mlem (sẽ cập nhật trong chương tổng hợp fanart), nếu được thì cho mình xin ý kiến có nên đổi ảnh bìa hiện tại hay không, options như dưới đây:

(nếu không nhầm thì đây là cảnh hai người ngắm hoa đăng sơ thượng ở c25, hợp khí chất của hai người nhỉ nhỉ nhỉ)

(xinh xẻo xuất sắc)

(nhìn lại vẫn thấy tự hào hehe)Bữa mình có làm poll trong group thì ảnh 1 thắng áp đảo, nhưng vì người đọc Hàn Hàn ở đây nhiều hơn nên mình vẫn muốn xin ý kiến một lần nữa4.

Dài dòng quá rồi, mời mọi người gặp lại Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ-***Giữa hè, khắp nơi ve kêu râm ran, Vương thành nóng nực đến mức lá cây cũng co quắp.Lão Thái phi đã tới biệt uyển hoàng gia nghỉ mát, Quý Yến Nhiên với Vân Ỷ Phong cũng giục ngựa ra khỏi thành, hướng đến núi Cẩm Bình gần đó tránh nóng.Cẩm Bình là thắng cảnh thanh tĩnh có tiếng.

Từ sáng sớm Lão Ngô đã cho người sang dọn dẹp nhà nghỉ trước, còn mang theo cả cây Phượng Tê Ngô đặt ngay ngắn giữa gian nhà chính.Quý Yến Nhiên vừa đẩy cửa bước vào, mi mắt đã bất giác giật loạn.Trong khi đó Vân Ỷ Phong lại tấp tểnh ra mặt: "Vương gia chu đáo thế, còn nhớ mang theo cả nó nữa à?"

"Còn không phải tại..."

Quý Yến Nhiên hắng giọng, "Tại thấy ngươi thích à, nếu thấy trong núi chán quá có thể lôi đàn ra đánh cho vui."

Vân Ỷ Phong lòng đầy hứng khởi: "Giờ Vương gia muốn nghe gì nào?"

Đâu cần bắt đầu luôn và ngay thế chứ!Tiêu vương điện hạ mới nhớ lại ma âm kinh hoàng mấy ngày trước đã thấy lạnh sống lưng, chỉ đành cứng rắn kéo người kia ra ngoài: "Đánh đàn làm gì vội, tranh thủ bên ngoài đang mát, ta đưa ngươi đi xem học giả quanh đây ."

Vân Ỷ Phong mờ mịt hỏi lại: "Học giả thì có gì đáng xem?"

"Dạo này có không ít văn nhân lên núi ngâm thơ, nghe nói trên dòng Cửu Khúc khê đã đầy rẫy chén vàng nắp rượu rồi."

Quý Yến Nhiên nói, "Thơ tuôn như suối, náo nhiệt lắm."(cf. trò chơi uống rượu ngâm thơ bên bờ sông của các văn nhân thi sĩ ngày xưa)Vân Ỷ Phong quả nhiên bị đả động: "Thật á?"

"Thật thì là thật, có điều hôm nay trong núi đổ mưa nên hội thơ giản tán sớm, mọi người chuyển vào nhà tụ tập uống rượu tìm vui hết rồi."

Màn cửa nhà bên đột nhiên bị vén lên, một thư sinh áo xanh tiến ra chắp tay hành lễ: "Tại hạ Vương Thanh Tông đến từ Kì Sơn, bái kiến Tiêu vương điện hạ, Vân môn chủ."

Vương thị vùng Kì Sơn vốn là danh môn vọng tộc có nhiều đời làm quan, Vương Thanh Tông đây thì chưa chức tước gì nhưng lại là một tài tử phong lưu rất nổi danh, sở hữu tài thơ đến cả Lý Cảnh còn ấn tượng.

Quý Yến Nhiên đã gặp người này vài lần trong yến tiệc hoàng cung, tính ra cũng quen biết sơ sơ, trước đây còn từng mua một bức "Giang Nam phù dung" của đối phương-tái hiện màn mưa phùn rả rích với muôn màu rực rỡ, toàn cảnh lại tĩnh mịch đầy thư thái-mà Vân Ỷ Phong rất thích.Tái ngộ ở đây cũng coi như đồng hương hội tụ nơi xa quê, hiển nhiên là nên mời người vào nhà làm chén nước.Vương Thanh Tông vừa vào cửa đã sáng mắt cất lời: "Phượng Tê Ngô?"

Vân Ỷ Phong vui vẻ đáp lại: "Vương tiên sinh am hiểu cả về đàn sao?"

"Gọi là biết một chút."

Vương Thanh Tông vừa đưa tay gảy thử đã khen ngợi không ngớt: "Đó giờ vẫn nghe nói âm thanh của Phượng Tê Ngô thanh thúy như tiếng ngọc rạn vỡ giữa núi ngàn, quả thật là không ngoa.

Dịp này ta cũng đem theo một cây đàn không tệ, rất sẵn lòng hợp tấu với Vân môn chủ một khúc nếu có cơ hội."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vân Ỷ Phong khiêm tốn nói: "Ta đàn không hay, không hay cho lắm."

Vương Thanh Tông khoát khoát tay cười: "Đánh đàn cốt vì cái thi vị, hay hay không đâu quan trọng, huống hồ một hiệp khách thần tiên tuấn dật tao nhã như Vân môn chủ đây thì làm gì có chuyện đàn không hay."

Nói xong lập tức sai người hầu đi lấy cây đàn Tử Hoàng của mình đến, gảy qua vài ba âm điệu rồi nói, "Cùng đánh khúc được không?"(*cf.

"Lý Bằng không hầu dẫn" của nhà thơ Lý Hạ)Vân Ỷ Phong hơi khựng lại: Núi ngàn quạnh cái gì cơ?May thay Quý Yến Nhiên đã kịp thời ra mặt: "Mấy ngày vừa rồi bọn ta luyện kiếm nên tay hơi thiếu lực, mời Vương tiên sinh cứ trổ tài trước."

Vương Thanh Tông nghe vậy cũng không từ chối, phất áo bào ngồi thẳng xuống đất.

Người này sở hữu đôi mắt đuôi phượng với hai bên tóc mai xinh đẹp, mười ngón tay thon dài trắng trẻo như nhảy múa trên dây đàn, nhìn qua đã thấy tiên khí đầy mình, chưa kể còn chơi rất điệu nghệ, tiếng đàn tựa như nước chảy róc rách, lại giống như trân châu rơi xuống đĩa ngọc.

Vân Ỷ Phong lim dim lĩnh hội điệu nhạc "chỉ muốn say mãi khỏi tỉnh lại", dần cảm thấy nếu được làm một giấc say sưa giữa núi rừng mát mẻ cùng âm vực xa xăm đang vang vọng bên tai thì quả thật không còn gì bằng.Đến tận khi khúc nhạc qua đi, Vân Ỷ Phong vẫn bàng hoàng không thôi về cầm kĩ tuyệt diệu của đối phương, thán phục nhường ấy đương nhiên là muốn học hỏi, đang định mở miệng nhờ vả thì thấy Vương Thanh Tông cười nói: "Chỉ là một khúc nhạc đơn giản, giống như có tay đều sẽ đàn được hết, thế nhưng mỗi người nghe với tâm trạng khác nhau lại nghe ra những âm hưởng khác nhau.

Nếu như không ngại, Vân môn chủ có thể nói ra những gì mình cảm nhận được từ tiếng đàn của ta chứ?"

Quý Yến Nhiên lại thấy đầu căng căng, song lần này chưa kịp lên tiếng đánh lạc hướng đã thấy Vân Ỷ Phong đáp lời: "Có thể nói lúc này Vương tiên sinh đã hơi ngà ngà, nhưng tuyệt đối không buồn ngủ, ngược lại còn vô cùng kích động và đầy hứng khởi."

Vương Thanh Tông cười lớn: "Vân môn chủ quả nhiên tinh thông âm luật, nghe ra không chệch chút nào, đúng là tri âm, tri âm mà!"

Quý Yến Nhiên: "?"

Vân Ỷ Phong khiêm tốn đáp lời, ấy ấy, này bình thường thôi mà, Vương tiên sinh lại quá khen rồi.Sau đó nghĩ bụng-chính miệng ngươi vừa kể mình đang uống rượu tìm vui cùng dàn học giả, ngà ngà say cũng dễ hiểu thôi, còn nói kích động, thì chẳng phải văn nhân đều rất hứng thú với tướng quân chiến sĩ và hiệp khách giang hồ à?

Một lúc gặp được cả hai đương nhiên phải có cảm xúc rồi, vẻ "hứng khởi" thì lại càng dễ thấy, cứ nhìn mấy dây đàn bị gảy tưng bừng như thiếu điều muốn đứt là đủ hiểu.Vương Thanh Tông vẫn còn tiếc nuối: "Chỉ tiếc là tay Vân môn chủ không khỏe, chứ ta cũng rất muốn được nghe tiếng đàn Phượng Tê Ngô một lần.

Nhưng thôi không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.

Tiêu vương điện hạ, Vân môn chủ, nếu hai vị không chê thì qua nhà ta đi, mấy ngày trước ta nghiên cứu sách cổ, vừa sáng tạo ra công thức món kho mới, để bảo đầu bếp nấu một nồi thịt rồi chúng ta cùng làm một chầu say!"

Quý Yến Nhiên dò hỏi: "Bên đó còn đàn không?"

Vương Thanh Tông nói: "Không có đàn, nhưng nếu Vương gia muốn-""Không cần!"

Quý Yến Nhiên thẳng thừng ngắt lời, muốn là muốn ngươi không có, không có mới tốt, không có mới bớt chuyện.Bởi vậy hai người bèn kéo sang nhà bên ăn thịt kho.Chẳng qua người tính không bằng trời tính-nhà bên đúng là không có đàn, nhưng lại có giấy có bút, có thơ có họa.

Học giả ngồi đầy sân đang hào hứng chuyện trò uống rượu, sau một câu "Không cần đa lễ" của Tiêu vương điện hạ còn được thể mượn men coi bọn hắn như bằng hữu thật sự, ai nấy tay cầm dao nhỏ chốc chốc cắt thịt chốc chốc lại cạn chén, đang ăn bỗng một người lên tiếng đề nghị: "Hay là tranh thủ đông vui, ta làm một bức tranh ghép đi, lấy ngay cảnh trong sân này luôn!"

Những người khác lập tức nhao nhao tán thành, Vân Ỷ Phong cũng được phát cho một tờ giấy, người đưa còn nói: "Vân môn chủ nhắm bồn hoa hướng nam kia được không?"

Vân Ỷ Phong bình thản đáp: "Được thôi!"

Nhưng sau đó lại quay sang hỏi nhỏ người bên cạnh: "Đang hè sao lại vẽ tranh tết?"(*Tranh ghép/连画/líanhuà - Tranh Tết/年画/níanhuà, Vân môn chủ tưởng người kia nói ngọng nên mới thắc mắc đang hè sao vẽ tranh tết)Quý Yến Nhiên cứng mặt: "Không phải tranh Tết, mà là tranh ghép."

Bấy giờ Vân Ỷ Phong mới hiểu, thì ra không phải tranh Tết, bảo sao vừa mới vào hè ai đi vẽ tranh Tết, sau đó lại hỏi tiếp: "Thế tranh ghép là gì?"

Quý Yến Nhiên ghé tai hắn nói: "Ngươi muốn vui vẻ vẽ, hay muốn giữ thể diện?"

Vân Ỷ Phong không buồn nghĩ đã đáp: "Đương nhiên là thể diện rồi."

Quý Yến Nhiên: "Vậy để về rồi giải thích sau, đưa bút cho ta!"

Vân Ỷ Phong lập tức nghe lời.Quý Yến Nhiên đứng trước bàn vẽ, phác hoạ xuống giấy một chùm hoa tháng năm nở rộ.Nói dễ hiểu, tranh ghép chính là chia khung cảnh trước mắt ra làm nhiều phần nhỏ, mỗi người đặt bút vẽ một phần, sau đó thì tập hợp, mời nghệ nhân tới chỉnh sửa rồi ghép lại-nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ, vui thú duy nhất là khi đặt toàn bộ tranh cạnh nhau, tài hội hoạ của ai siêu đẳng hay gà mờ đều sẽ lồ lộ ra hết.Vân Ỷ Phong dặn dò: "Đừng để thua đó."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Ừm."

Kết quả lại có người nói lớn: "Nếu Tiêu vương điện hạ cũng muốn vẽ thì đâu cần chung đồ với Vân môn chủ, tới đây tới đây mà lấy thêm một tờ nữa."

Vân Ỷ Phong nghiêm mặt: "Không cần đâu!"

Quý Yến Nhiên cũng thản nhiên nói: "Ta thêm vài nét vào tranh của hắn thôi, lấy không khí là chính mà."

Đối phương nghe mà khó hiểu, song cũng không nhiều lời thêm.Quý Yến Nhiên sinh ra và lớn lên trong cung, tất nhiên không lạ gì mấy trò chơi mà đám công tử thế gia thích thú này, chẳng mấy chốc đã hoàn thành góc tranh được giao cho Vân Ỷ Phong, còn thuận lợi thắng về nửa con vịt kho và một bầu rượu.

Vân môn chủ đứng trong sân soi xét bình rượu nhỏ một hồi, lát sau mới nói: "Không ai vẽ đẹp bằng ngươi."

"Sai rồi, phải là không ai vẽ đẹp bằng ngươi."

Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn, "Từ nay về sau, cả thế gian đều biết môn chủ Phong Vũ môn vừa có thể đàm luận về cầm kĩ với Vương Thanh Tông, vừa có thể uống rượu vẽ tranh cùng văn nhân nghệ sĩ, hết truyền kì này đến truyền kì khác, thích không?"

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ một chút: "Tốt lắm, về sau phải góp mặt thường xuyên một chút."

Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Còn muốn có lần sau?

Một lần thì dễ chứ nhiều lần là lộ đấy."

Vân Ỷ Phong lại hỏi ngược: "Chẳng lẽ Vương gia sẽ để ta bị lộ tẩy?"

Quý Yến Nhiên cười nói: "Được rồi, vậy về sau chúng ta sẽ đến thường xuyên, người nào có ý kiến với tài năng cầm kì thi hoạ của ngươi ta đánh người đó."

Vân Ỷ Phong vô cùng hài lòng: "Tốt lắm, đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh thưởng rượu thưởng thịt cái đã!"

Bởi vậy đến khi nhóm văn nhân nghệ sĩ hoàn thành bức tranh lớn, quay ra đã thấy hai người mất hút.Chỉ còn lại mùi hương cỏ hoa đầy sân vườn.-vtrans by xiandzgT/N: Hàng về nhanh hơn mình dự tính, đặt hôm mở bán là 9/4 mà giữa tháng 5 đã tới rồi~Sách xịn mịn goods xinh xẻo, mình mua hai bộ vốn để giveaway, ai có hứng thú thì cho mình xin một chấm để lên kế hoạch, nếu không thì lại của mình của mình hết 🙂)

Mê cái art hai người đứng ngắm hoa đăng sơ thượng quá nên có give away cũng chỉ xin giữ cái quạt thôi còn tặng bạn nào trúng hết toàn bộ goods (photocard có kèm chữ kí bà San) heheeeĐọc sơ qua thì thấy vì là xuất bản nên nhiều đoạn phải chỉnh sửa cho tế nhị hơn aka censor chứ không thêm thắt gì, ví dụ như đoạn cuối chương 80 bản trên mạng tình sắc như này

-thì vào sách chỉ vẹn vẹn như vầy thôi 🙂)))

[Quý Yến Nhiên vươn tay đè người kia xuống: "Ngủ đi."

Vân Ỷ Phong miễn cưỡng đáp lại: "Ò."

Ngoài cửa sổ, màn sương như thấm đẫm cả những vì sao.Hương vị ngọt ngào lan toả suốt một đêm.]-Nhưng túm quần là rất ưng bụng vì đã chọn mua Hàn Hàn, giờ lại hóng đến nửa sau của em -3-
 
[耽] Nhất Kiếm Sương Hàn - Ngữ Tiếu Lan San
Phiên ngoại xuất bản 2. Áo trắng và hồng trần


T/N:1.

Đây là PN nằm trong quyển 2/2 của Hàn Hàn, mình mua được 2 năm rồi mà dạo này mới thư thả thời gian bóc tem, ai ngờ trúng síc rịt thêm một phiên ngoại của em nó, còn phát hiện quyển mình có chữ kí của bà San 😂 art cũng xinh xẻo nhưng hơi OOC, nói chung vẫn là ưng tấm cover hiện tại nhất kakaaa

2.

Mong cả nhà đọc với tâm thế hoan hỉ, chữ nghĩa mình bây giờ nó rời rạc trật khớp so với 4 năm trước rất nhiều rồi3.

Không dài dòng nữa, mời bạn gặp lại Tiêu vương và Vân môn chủ, nếu rảnh rang hứng thú thì cày lại em nó như mình nhé****
Ngự hoa viên, ngày hè.Lý Quân đang chèo một chiếc thuyền nhỏ trong đầm sen, ngoái đầu nói: "Cái đầm này chán òm, nếu ngươi muốn thấy lá sen ngập tràn thì phải tới Giang Nam ấy.

Hôm qua ta thấy Hoàng huynh bảo hình như Thất đệ định đưa ngươi đi đâu à, có xuống phía nam du ngoạn ngắm cảnh không?"

Vân Ỷ Phong buông đài sen trong tay, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu cơ?"

Lý Quân bị hỏi cũng sửng sốt: "Ngươi không biết à?

Thất đệ còn chuẩn bị xe ngựa đâu ra đấy rồi mà.

Hay là... hay là hắn định tạo bất ngờ cho ngươi?"

Không ngờ Vân Ỷ Phong lại càng thêm bối rối: "Đã là bất ngờ sao ngươi còn nói cho ta?"

Lý Quân xoắn xuýt nói: "Thì ta cũng biết đâu, chỉ tiện mồm nhắc đến thôi mà.

Này... mấy hôm nữa mà Thất đệ tiết lộ bất ngờ, ngươi cứ tỏ ra ngạc nhiên có được không, tỏ ra hào hứng vào, chứ không chắc ta xong đời quá."

Vân Ỷ Phong lại gối đầu lên cánh tay nằm xuống, nheo mắt ngắm trời xanh mây trắng, chỉ thản nhiên nói: "Ồ nha, để xem tâm trạng ta thế nào đã."

Lý Quân đành phải bóc hạt sen cho hắn để lấy lòng, bảo toàn cái "tâm trạng tốt" của đối phương.Hạt sen mùa này không mẩy cũng không thơm, nhưng được cái rất mềm và ngọt.

Vân Ỷ Phong cảm nhận hương vị mùa hè tràn ngập khoang miệng, định gật gù ngâm thơ nhưng tiếc là không nặn ra được câu nào.

Lý Quân ở bên cạnh cũng không khá khẩm gì hơn, nửa ngày mới nói được một câu "Hè đến thật là khổ" đã bị Vân Ỷ phong chặn họng: "Khổ gì mà khổ, ta thấy ngày hè khoan khái tĩnh mịch lại mát mẻ ngọt ngào như thế cơ mà.

Thôi ngươi đừng nói còn hơn."

Lý Quân u ám tuân lệnh.Hai người ngồi trên thuyền đến tận hoàng hôn mới ai về nhà nấy.Trong Tiêu vương phủ, Quý Yến Nhiên đang đứng trong sân ngắm viên ngọc mới mua thì thoáng thấy một bóng trắng lướt qua, vừa giận vừa tức cười đi theo đến cửa phòng ngủ, nói: "Ngươi lang thang bên ngoài cả ngày trời, vừa về đến nhà thì chui tọt vào đây như bị chó đuổi.

Nói ta nghe, lại gây chuyện gì rồi?"

"Có đâu, gây là gây thế nào."

Vân Ỷ Phong nhăn nhó ôm bụng trên băng ghế dài, "Ta muốn nghỉ chút thôi mà.

Ăn nhiều hạt sen quá bị buồn nôn, tại Bình Lạc Vương cứ bóc cho ta liên tục."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vậy nên mặc dù Vân môn chủ giữ đúng lời hứa về việc tỏ ra ngạc nhiên vui vẻ khi biết về chuyến đi bất ngờ sắp tới, Bình Lạc Vương vẫn cứ bị đánh vì "mắc gì ngươi bóc nhiều hạt sen như thế".Lý Quân nhìn trời mà rớt nước mắt cho số phận hẩm hiu của mình, không nhưng phải ở lại Vương thành lo công chuyện không được đến Giang Nam, đã thế còn ăn đánh."

Ai bảo bọn ta đi Giang Nam?"

Vân Ỷ Phong an ủi, "Bọn ta lên biên cảnh phía Bắc mà."

"Biên cảnh phía Bắc?"

Lý Quân không hiểu, "Trên ấy mát mẻ thật nhưng có gì chơi đâu."

Vân Ỷ Phong nói: "Ừm, không phải đi chơi, là đi thử vận may."

Thử vận may làm gì?Là thử về cội nguồn tìm người thân.Từ khi nghe Chu Nhi kể về bộ tộc Đông Lưu và biết được đại khái về thân thế của mình, Vân Ỷ Phong cũng bắt đầu có thêm một ý niệm mơ hồ trong lòng.

Tuy là hắn không hề mong ngóng được nhận tổ quy tông rồi bế quan tu hành gì đó giống như tộc nhân của mình, nhưng dẫu sao... nếu có thể tìm được người thân, gặp gỡ trò chuyện vài câu cũng vẫn hơn.Bởi vậy tranh thủ thời gian này đang rảnh rỗi, Quý Yên Nhiên thật sự muốn đưa hắn lên biên cảnh phía Bắc tìm người thân.Nguyên một đường mát mẻ chỉ nghe tiếng vó ngựa, giống như ngày hè chói chang đã bị bỏ lại rất xa, tiếng ve kêu ếch gọi cũng biến thành tiếng gió thổi vun vút cùng cái lạnh không thuộc về mùa này.Vân Ỷ Phong đứng trên đỉnh núi, vươn tay đón một bông tuyết nhỏ, nhìn tòa thành cô độc trong ráng chiều cách đó không xa: "Toàn bộ bách tính trong thành Bắc Minh Phong đều đã chuyển đến vùng Hổ Khẩu quan rồi sao?"

"Đa số là vậy, trong thành chỉ còn chừng hơn trăm người thôi."

Quý Yến Nhiên siết chặt cương ngựa, "Phần lớn là quan binh và những người dân địa phương không nỡ rời bỏ quê hương, cũng có cả lữ khách tới đây vì ngươi nữa."

"Vì ta?"

"Chuyện ngươi có quan hệ với bộ tộc Đông Lưu đã truyền đi khắp Đại Lương.

Hiện giờ thiên hạ thái bình, thành Bắc Minh Phong còn mát mẻ quanh năm nên nhiều người cũng chuyển hướng lên đây du ngoạn, tiện thể trải nghiệm một truyền kì giang hồ luôn.

Theo tấu báo của quan viên địa phương thì nhờ vậy mà trong thành cũng mở thêm được vài quán trọ và tửu lâu, đây đều là công lao của ngươi chứ ai.

Lần này về Vương thành, chúng ta nhất định phải vớt ít đồ tốt xin thưởng mới được."

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Ta thích một cái vạc nọ."

Quý Yên Nhiên nói: "Quá đơn giản."

Cứ thế, tư khố của thiên tử xác định lại mất thêm ít đồ.Hai bên đường núi còn mọc không quả dại đẫm sương.

Vân Ỷ Phong hái xuống một chùm, bỏ miệng nhai "rôm rốp".

Quý Yến Nhiên vốn không hứng thú nhưng nghe nhiều lại đâm chảy nước miếng, đang định vặt một quả của đối phương thì bị đẩy tay ra: "Tự hái của ngươi đi."

Quý Yến Nhiên bật cười: "Hay thật, cả đường này mình ta lo ăn lo mặc lo chi tiền, thế mà xin một quả dại cũng không được à.

Ta muốn ăn quả trong tay ngươi."

Tưởng muốn là được à?

Vân Ỷ Phong phi thân vứt lại Thúy Hoa, đạp gió đạp tuyết chạy thẳng.

Quý Yến Nhiên lập tức theo sát phía sau.

Hai người cứ thế đuổi nhau tới một đỉnh tuyết dày đặc.

Mắt thấy đã không còn đường lui, Vân Ỷ Phong thản nhiên đổ người về phía sau như một dây diều bị đứt rơi thẳng xuống vực, đến thời điểm đã tính toán chính xác mới uyển chuyển xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng.Quý Yến Nhiên cùng lúc đáp xuống, túm lấy cổ áo hắn từ phía sau: "Lần sau không được nghịch như thế nữa."

"Vậy lần sau ngươi đừng đuổi ta nữa."

Vân Ỷ Phong phủi phủi cỏ vụn bám trên người, vừa quay lại định đi thì giật mình kêu lên, "Ối!"

Đường đường là môn chủ Phong Vũ môn luôn luôn bình thản trước mọi thế sự, chả mấy khi mà lộ ra bộ dạng hoảng hốt thất thố.

Nhưng lúc này là ngoại lệ, bởi vì cách hai người chỉ chừng năm bước, một người trẻ tuổi áo trắng tóc trắng đang bị gió thổi loạn đã đứng đó từ bao giờ.

Quý Yến Nhiên cũng nhíu mày, gần như vậy mà mình hoàn toàn không phát hiện được?Người tóc trắng thấy cả hai cảnh giác cao độ thì bật cười, nói: "Tiêu vương điện hạ, Vân môn chủ, hai vị đừng lo, ta không phải người xấu.

Ta đang đi qua đây thì thấy có người rơi xuống từ trên núi, định chạy tới cứu giúp nhưng hoá ra chỉ là hiểu lầm."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Các hạ đã từng gặp bọn ta rồi sao?"

"Có thấy chân dung trong tiệm sách mấy lần."

Người tóc trắng ôm quyền chào hỏi, "Ta cũng họ Vân, tên Vân Trung Khách."

"Vân Trung Khách, tên rất hay."

Vân Ỷ Phong nói, "Đến từ trong mây, hướng vào trong mây, tiêu dao tự tại giữa trời đất, quả là khiến người ta ghen tị."

Quý Yến Nhiên mặt không cảm xúc nhéo gáy hắn một cái, ghen cái gì mà ghen, không được ghen.Vân Trung Khách cười hỏi: "Nói vậy, Vân môn chủ cũng mong được tiêu dao tự tại giữa trời đất lắm sao?"

Cảm nhận được tàn dư của vết nhéo sau gáy, Vân Ỷ Phong đành phải nói: "Đâu có, không hề, ta chỉ nói bừa vậy thôi.

Hình như huynh đài không phải người Trung Nguyên à?"

"Gốc gác là Trung Nguyên, nhưng cả gia tộc ta đã chuyển đến biên cảnh phía Bắc từ lâu rồi."

Vân Ỷ Phong nghe vậy hồ hởi: "Biên cảnh phía Bắc sao... vậy những lời đồn là có thật?

Giữa núi tuyết trùng điệp vạn trượng, có một tộc người... tu tiên ẩn mình khỏi thế gian?"

Nói đến nửa sau chính hắn cũng chần chờ do dự, nghĩ bụng diễn biến này có tiện quá rồi không.

Vừa tới đây đã gặp được một người "đồng hương", lại còn cùng họ, trùng hợp như vậy có khi là gian tế ngoại quốc phái tới không chừng.

Hắn cứ thế suy diễn đủ loại thuyết âm mưu, hai mắt nhìn đối phương đầy vẻ nghi ngờ không buồn giấu, rốt cục huých huých người bên cạnh.Quý Yến Nhiên vào thẳng vấn đề: "Nếu đến từ biên cảnh phía bắc, các hạ có biết về bộ tộc Đông Lưu không?"

"Khụ khụ!"

Vân Ỷ Phong bất ngờ đến sặc nước miếng, ho khan nửa ngày không dừng.

Sao ngươi không vòng vo một chút, cho ta kịp chuẩn bị tâm lí cái đã.Nhìn Quý Yến Nhiên vỗ lưng cho hắn nhuận khí, Vân Trung Khách tủm tỉm cười một lát rồi mới lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ."

Vân Ỷ Phong tụt hứng, sao lại chưa từng nghe đến, cùng ở trong núi tuyết tu tiên mà chẳng lẽ chưa bao giờ gặp gỡ giao lưu một chút à?

Tâm sự mỏng thôi cũng được.Quý Yến Nhiên mở bao hành lí lấy cho Vân Ỷ Phong túi nước, bên cạnh còn có một chồng bánh hạch đào được xếp rất gọn gàng.

Vân Trung Khách tinh mắt nhìn thấy, hỏi: "Kia hình như là thức quà của thảo nguyên Tây Vực nhỉ, hẳn là lão Thái phi tự tay chuẩn bị cho hai người?"

Vân Ỷ Phong quét mắt dò xét đối phương: "Ngươi biết quá nhiều, rất có phong thái gian tế."

Vân Trung Khách bật cười: "Ta chỉ nói những gì cả Đại Lương này đều biết thôi mà, trong thoại bản còn chi tiết hơn nhiều, sao bỗng dưng lại bị quy thành gian tế rồi?

Kì thực ta hơi đói bụng nên mới nhiều lời một chút, mong được làm thân với hai người để xin chút đồ ăn."

Vân Ỷ Phong nhếch miệng cười, ném cho hắn một cái bánh rồi tự mình cũng lấy một cái ra ngồi gặm.

Hắn mặc nguyên thân đồ trắng, nét ăn tao nhã, cứ rơi ít vụn bánh nào vạt áo là Quý Yên Nhiên lập tức phủi giùm, lại còn nhắc nhở: "Thứ này khó tiêu, không được ăn nhiều quá."

Vân Ỷ Phong miễn cưỡng nghe lời, cố cắn một miếng lớn nhất có thể rồi mới đưa lại cho Quý Yến Nhiên, sau đó quay ra hỏi Vân Trung Khách: "Cuộc sống trên biên cảnh phía Bắc thế nào, có tốt hơn dưới này không?"

Vân Trung Khách lắc đầu: "Cũng không tốt lắm, quanh năm cô quạnh lạnh lẽo, không có khao khát hay mục tiêu, chỉ đứng từ xa dõi theo hồng trần thế tục."

Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, chán vậy à.

Vân Trung Khách lại hỏi hắn: "Ở Vương thành thì sao, ta chưa từng đến đó, có thật là nơi nơi phồn hoa rực rỡ như trong sách miêu tả không?"

"Không chỉ rực rỡ."

Vân Ỷ Phong chậc lưỡi, "Mà còn sướng hơn tiên nữa kìa."

Mà cụ thể là khi xuân đến tuyết tan, cây cối đâm chồi, các cô nương xinh đẹp xúng xính túm tụm ngoài trời, vạt áo bay bay rực rỡ sắc màu, vô cùng bắt mắt.

Rồi hè tới, đi đường đâu đâu cũng thấy sạp bán nước ô mai với vụn đá lốp cốp, uống một ngụm mà mềm cả người, muộn hơn thì lại càng náo nhiệt, một sạp hàng nhỏ một bầu rượu ngon là đủ khiến cho thực khách cười nói vui vẻ suốt đêm.

Vào thu ngày đầu tiên, Vương phủ kiểu gì cũng sẽ nấu một nồi thịt dê nóng hổi, nghe không tao nhã cho lắm nhưng ăn ngon mới là quan trọng, được uống cùng với rượu do đích thân lão Thái phi ủ nữa thì quả thật đáng giá ngàn vàng.

Mà mùa đông cũng không kém phần thú vị, tháng chạp báo năm mới, giao thừa có sủi cảo, ngày rằm có hoa đăng cùng bầu trời rực rỡ pháo hoa và tinh hà lấp lánh.

Vân Ỷ Phong chống đầu say mê kể lại cuộc sống phồn hoa thịnh thế cho người huynh đệ chưa trải sự đời ở trước mặt, vừa mang chút ý đồ cá nhân.

Hắn chỉ nghĩ, nhỡ ngày nào đó Vân Trung Khách gặp được người của bộ tộc Đông Lưu trên biên cảnh phía Bắc, nhỡ đâu người của tộc Đông Lưu cũng biết về mình, thì mong rằng Vân Trung Khách có thể giúp hắn chuyển những lời kể ấy tới thân thích nơi phương xa, cho họ biết mình vẫn đang sống rất tốt.

Vân Trung Khách cảm khái: "Nhân gian quả là náo nhiệt."

"Còn phải nói."

Vân Ỷ Phong mân mê ngọn cỏ đuôi chó trong tay, "Huynh đài đang tu tiên nhưng còn chưa thành tiên, trông ngươi trẻ thế này, muốn cảm ngộ được nhân sinh như mấy lão râu bạc thi chắc còn phải ba bốn mươi năm nữa."

Vân Trụng Khách mỉm cười gật gù: "Chí lí."

Sau đó lại đổi chủ đề, "Nghe nói trước đây sức khỏe của Vân môn chủ vốn không được tốt, tình cờ ta lại có một viên Hàn Thiên dược ngọc ở đây."

Vân Ỷ Phong giấu tay vào áo, thăm dò: "Ngươi định tặng ta?

Ui chà, ý tốt như vậy, làm sao ta từ chối được đây."

Vân Trung Khách không dễ mắc mưu: "Ta không tặng không đâu."

Vân Ỷ Phong cò kè: "Vậy mua cũng được, cho ta xem hàng trước đi."

Vân Trung Khách lấy ta một viên Hàn Ngọc long lanh trong tay áo: "Thứ này không bán.

Có điều ta ở trên biên cảnh phía Bắc được nghe danh khinh công tuyệt diệu của Vân môn chủ đã lâu, không biết có thể—"

Lời còn chưa dứt một động tác xé gió đã vụt quá trước mặt.

Bởi vậy phải nói khinh công của Phong Vũ môn đúng là tuyệt diệu không thổi phồng, chí ít là lúc cướp bảo bối của người khác thì nhanh hơn trộm rất nhiều lần.

Vân Trung Khách tất nhiên không để cho hắn chạy như vậy, lập tức phi xuống đuổi theo.

Hai bóng trắng cùng bay vào thâm cốc, dấy lên cả một màn tuyết bụi trong sương mù.

Quý Yến Nhiên thấy Vân Trung Khách không có ý đồ xấu, cũng để hai người tự do đấu, coi như cho Vân Ỷ Phong giãn gân giãn cốt một chút.

Lần giãn gân cốt này ấy thế mà cũng kéo đến cả mấy trăm chiêu.

Một đụn tuyết rơi xuống từ phía trên, Vân Ỷ Phong chỉ ra chiêu chậm hơn chốc lát nhưng đành trơ mắt nhìn Hàn Ngọc trong tay bị cướp đi.

Hắn cũng đã thấm mệt, phất tay nói: "Khỏi đấu nữa, ngươi thắng."

Vân Trung Khách lại ném viên ngọc qua cho hắn: "Cất cho kĩ."

Vân Ỷ Phong đưa tay tiếp được: "Hào phóng thế?

Phong Vũ môn ta cũng không muốn chiếm đoạt tài sản của người khác đâu.

Nói đi, ngươi muốn dùng gì để trao đổi?"

Vân Trung Khách nói: "Lần này ta đến Trung Nguyên là để tìm con trai."

"Ta còn tưởng ngươi chưa thành thân, thì ra là đã có con rồi."

Vân Ỷ Phong bước tới, "Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, chắc con cũng chưa lớn là bao, sao lại lưu lạc đến Trung Nguyên, bị bắt cóc hay là bỏ rơi?"

"Chuyện này kể ra rất phức tạp, không nói tới cũng được."

Vân Trung Khách quét mắt một lượt, "Nhìn khối ngọc bội bên hông Vân môn chủ cũng không tệ, hay là lấy ra trao đổi được không?"

"Ngọc bội này á?

Không được."

Vân Ỷ Phong vội vàng che đi, "Cái này đích thân Vương gia khắc, tua dây cũng là lão Thái phi đích thân đan, bảo bối của ta đó."

"Vậy à."

Vân Trung Khách đánh mắt nhìn lên đỉnh núi xa xa, "Có vẻ Tiêu vương điện hạ sắp xuống đến nơi rồi."

Vân Ỷ Phong nói: "Ngươi với ta đã đứng đây nói chuyện một lúc, tất nhiên Vương gia phải xuống tìm rồi, muộn nữa nhỡ đâu ta bị ngươi trói đi thì sao."

Ở trong giang hồ đã lâu, hắn rèn ra bản lĩnh ăn nói hàm hồ nhưng lại không khiến người ta chán ghét mà thậm chí còn có phần dễ mến, chí ít là có lão Thái phi thương, người hầu trong Vương phủ quý, và hiện giờ vị khách tu tiên trước mặt có vẻ cũng vậy.

Vân Trung Khách cười cười xoa đầu Vân Ỷ Phong, cũng không còn ý định đòi lại ngọc mà chỉ đưa tay huýt sáo, từ xa lập tức truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Vân Ỷ Phong nhìn tuấn mã màu bạc nhảy xuống từ trên cao, buột miệng hô lớn: "Tuyết Phi Ngân Mãng!

Thì ra thần mã trong sách cổ là có thật!"

"Thiên hạ rộng lớn muôn màu, ngoài Tuyết Phi Ngân Mãng thì còn nhiều thứ hay ho ngươi chưa từng thấy hay biết đến lắm."

Vân Trung Khách trở mình lên ngựa, "Đi đây đó với Tiêu vương điện hạ mà xem, gặp các cao nhân hiệp khách ngoài kia nữa, nhìn thế gian trải qua xuân hạ thu đông rồi lại xuân, uống thứ rượu ngon nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất, sống cuộc đời trọn vẹn nhất.

Đã thích hồng trần thì đừng cô phụ hồng trần."

Vân Ỷ Phong nhìn theo bóng lưng đối phương: "Ngươi định đi đâu?"

Giọng Vân Trung Khách sang sảng đáp lại: "Về vùng biên cảnh phía Bắc."

Cùng với thanh âm nhỏ dần, một người một ngựa ngày một xa.

Quả nhiên là thần mã trong sách cổ, chạy nhẹ hơn tuyết nhạn, phi nhanh hơn sấm chớp.

Quý Yến Nhiên rảo bước tiến tới: "Không nghe được hết, đang nói chuyện gì mà nhân sinh với cả hồng trần vậy?"

"Quá sức kì quái."

Vân Ỷ Phong nói, "Chỉ tình cờ gặp nhau mà hắn lại cho không ta một thứ bảo bối giá trị nhường này, không đòi hỏi gì khác.

Mới nói đến Trung Nguyên để tìm con mà câu trước câu sau đã đòi về biên cảnh phía Bắc, thế tức là không đi gặp con trai nữa sao?

Trước khi đi còn dặn ta sống cho tốt, uống rượu ngắm hoa đừng cô phụ hồng trần gì đó.

Người này cùng lắm cũng chỉ tầm tuổi ta với ngươi, thế mà nói chuyện cứ như cha ta vậy."

Quý Yên Nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn hắn: "Cha ngươi?"

"Không phải, ý là ta đang so—" Vân Ỷ Phong nói được một nửa thì im bặt, sửng sốt như bị sét đánh ngang tai, "Hắn trẻ vậy cơ mà, sao có thể là cha ta?"

Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Bộ tộc Đông Lưu là tộc người khổ tu, võ công tuyệt thế, trẻ mãi không già."

Vân Ỷ Phong không kịp nghĩ nhiều, kéo Quý Yên Nhiên chạy lên đỉnh núi nhưng lúc này chỉ còn thấy một vùng tuyết trắng mênh mông, Vân Trung Khách đã biến mất không còn tăm tích.

-vtrans by xiandzgT/N: Tiêu vương mà đã hứa gì là ảnh nhớ ảnh làm cho bằng được đó, hồi mới cạy miệng được Chu Nhi xong là ảnh hứa sau này có thời gian sẽ đưa Vân nhi về tìm người nhà trên Bắc Minh Phong luôn á (cf. c153 nếu ai muốn check var nè)Sau vài lần lâm sàng thì đây chắc là lần cập nhật cuối cho bộ truyện này rồi.

Chúc cả nhà một ngày vui vẻ và cảm ơn vì đã dành tình cảm cho Hàn Hàn
 

Có thể bạn cũng thích?

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back