- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,339
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Kí Ức Tan Vỡ
TOP
TOP
Seungri bước ra khỏi căn biệt thự sáng rực đèn, cậu đi thất thểu trên con đường tối, bước chân nặng nề, đầu óc mông lung, trong lòng như có một khoảng trống lạnh ngắt.
Cậu cứ đi rồi ngồi ở hàng ghế vệ đường, hình ảnh JiYong hôn Hyun Seung vẫn như một thước phim in hằn trong tâm trí.
Cậu đã nghĩ... anh sẽ chọn im lặng hoặc chỉ đơn giản uống cạn ly rượu kia.
Nhưng không, JiYong đã chọn nụ hôn.
Một hành động tưởng như trò chơi, nhưng với Seungri lại đủ để bóp nghẹt trái tim.
Seungri cảm thấy mình thật sự nhỏ bé và lạc lõng giữa thế giới của JiYong – nơi có ánh sáng, quyền lực, quá khứ, và những tình cảm mà cậu không thể nào chen vào.
Một tiếng động khẽ vang sau lưng.
Chiếc xe đen bóng lăn bánh chậm rãi bên cạnh, cửa kính hạ xuống.
TOP ngồi đó, gương mặt lạnh băng nhưng ánh mắt ánh lên sự thương cảm.
"Lên đi.
Giờ này chẳng có taxi nào đâu."
Seungri ngước lên nhìn, muốn từ chối.
Nhưng ánh nhìn sâu hun hút của TOP khiến cậu chẳng còn sức lực để phản kháng.
Cậu lặng lẽ mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cậu cũng không còn tâm trí để nghĩ về người đối diện, chỉ cần đi 1 nơi nào đó yên lặng cho cậu bình tâm lại là được
Chiếc xe cứ đi, nó chậm rãi, không gian trong xe tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ êm dịu.
TOP không hỏi gì, cũng không an ủi.
Anh chỉ liếc nhìn Seungri một vài lần, thấy cậu ngồi co mình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính, gương mặt ngẩn ngơ như kẻ vừa đánh mất cả thế giới.
Trong lòng TOP dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Từ trước đến nay, anh luôn xem mọi mối quan hệ như một ván cờ, một sự trao đổi lợi ích.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ yếu đuối ấy của Seungri, anh lại thấy ngực mình thắt lại.
"Hóa ra thằng bé này... không chỉ là một quân cờ."
Khi xe dừng trước nhà của Seungri, cánh cổng đã khóa chặt.
Đồng hồ chỉ gần nửa đêm.
Seungri khẽ cắn môi, lúng túng không biết phải làm gì.
TOP nhìn, rồi bình thản nói:
"Lại nhà tôi ngủ tạm một đêm.
Đừng lo, tôi không làm gì cậu đâu."
Seungri thoáng ngạc nhiên.
Cậu biết TOP có nhà riêng, không thể nào có chuyện anh "tiện thể" cho cậu ngủ nhờ.
Nhưng lúc này, cậu kiệt sức đến mức chẳng còn lựa chọn nào khác cũng không muốn bố mẹ thấy đôi mắt đầy nước mắt và sưng húp của cậu, họ sẽ lo lắng.
Cậu chỉ khẽ gật đầu.Đêm đó,TOP dẫn Seungri vào căn hộ riêng của anh trong trung tâm thành phố – không quá xa hoa như biệt thự, nhưng vẫn rộng rãi, tiện nghi.
Anh đưa cậu vào phòng ngủ lớn, đặt cho cậu một chiếc gối, một bên giường.
Seungri bối rối:
"Anh... không cần nhường em.
Em ngủ ghế sofa cũng được."
"Không cần.
Tôi không quen ngủ ngoài phòng khách." – TOP nói gọn, rồi bước thẳng vào giường.Không còn cách nào khác, Seungri đành nằm xuống bên mép giường, cậu rất muốn hỏi tại sao nhà to như này lại chỉ có 1 phòng nhưng không thể tò mò quá nhiều vì dù gì cậu cũng chỉ ngủ nhờ 1 đêm.
TOP thấy cậu nhìn mơ hồ cũng đoán được suy nghĩ của cậu
"Tôi không thích người lạ trong nhà mình nên cũng không cần quá nhiều phòng".
Rõ rang cậu là người lạ mà nhưng suy nghĩ nhiều quá rồi cậu không muốn sâu xé them vì cậu đã thật sự mệt.
Trong bóng tối, cậu nghe rõ nhịp tim mình dồn dập, hỗn loạn.
Hình ảnh JiYong và Hyun Seung lại hiện về, khiến mắt cậu cay xè.
Cậu cố quay mặt vào tường, kìm nén từng tiếng thở.
TOP nằm yên bên cạnh, cảm nhận từng cử động nhỏ của Seungri.
Bờ vai gầy khẽ run lên, hơi thở gấp gáp, cả sự im lặng gượng gạo ấy... tất cả khiến anh thấy vừa thương xót vừa lạ lẫm.
Trong bóng tối, anh không kìm được mà khẽ dịch lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.
Anh không chạm vào, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu.
Nhiều năm qua, TOP chưa từng thấy lòng mình rung động.
Với anh, quyền lực, tiền bạc, địa vị là tất cả.
Nhưng ngay giây phút này, khi nghe tiếng thở run rẩy của Seungri, trong lòng anh lại dấy lên thứ cảm giác ấm áp, mong manh, và có lẽ... là hạnh phúc.
"Lần đầu tiên trong đời, mình muốn giữ một người bên cạnh, không phải vì lợi ích, không phải vì tính toán... mà chỉ vì cậu ta."
TOP nhắm mắt, khóe môi khẽ cong.
Đêm đó, trong bóng tối, anh thấy lòng mình lạ lẫm như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ quý giá.Đêm hôm ấy, khi khách khứa đã về hết, căn biệt thự của JiYong chìm trong im lặng.
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống phòng khách, ly rượu còn sót lại trên bàn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
JiYong ngồi một mình, dựa lưng vào ghế sofa, đầu óc quay cuồng vì men say.Nụ hôn với Hyun Seung ban nãy vẫn còn nóng hổi như thể chưa trôi qua.
Nhưng càng nghĩ, anh càng cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Đó không phải là niềm hạnh phúc, càng không phải sự rung động.
Nó giống như một thói quen cũ, một vết thương chưa được chạm đến thì cứ ngỡ là còn đau, nhưng thật ra... chỉ là sự ám ảnh của quá khứ.
Anh nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, trong khoảnh khắc đó anh thoáng thấy hình ảnh Seungri đứng ở góc phòng – ánh mắt ngỡ ngàng, đau đớn, đôi môi run run không nói được gì.
JiYong giật mình mở mắt, nhưng trước mặt anh chỉ là khoảng không mơ hồ.
Anh tự cười nhạt: "Mình uống nhiều quá nên hoa mắt rồi..."
Thế nhưng, cảm giác áy náy cứa vào tim anh như dao cắt.
Anh biết rõ, điều khiến mình bứt rứt không phải Hyun Seung, mà là ánh mắt của Seungri khi chứng kiến tất cả.
Trong lòng anh dần sáng tỏ: tình cảm dành cho Hyun Seung chỉ là sự chiếm hữu khi không thể có được.
Một thứ tình cảm cũ, trói buộc anh nhiều năm qua nhưng không còn sức sống.
Ngược lại, Seungri... chàng trai mới chỉ bước vào cuộc đời anh vài tháng, nhưng lại khiến anh không thể dứt ra.
Nụ cười trong trẻo, sự nhiệt tình giản dị, và cả ánh mắt trong veo ấy đã len vào trái tim anh tự lúc nào.
Anh chưa từng muốn thừa nhận, nhưng giờ đây, không còn gì để phủ nhận nữa, người anh cần quan tâm, người anh không muốn đánh mất, chính là Seungri.
Đêm đó, JiYong trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, anh nhận ra một sự thật rõ ràng đến đau nhói – nếu để Seungri rời xa, đó mới là điều khiến anh hối hận cả đời.