Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kí Ức Tan Vỡ

Kí Ức Tan Vỡ
TOP


Seungri bước ra khỏi căn biệt thự sáng rực đèn, cậu đi thất thểu trên con đường tối, bước chân nặng nề, đầu óc mông lung, trong lòng như có một khoảng trống lạnh ngắt.

Cậu cứ đi rồi ngồi ở hàng ghế vệ đường, hình ảnh JiYong hôn Hyun Seung vẫn như một thước phim in hằn trong tâm trí.

Cậu đã nghĩ... anh sẽ chọn im lặng hoặc chỉ đơn giản uống cạn ly rượu kia.

Nhưng không, JiYong đã chọn nụ hôn.

Một hành động tưởng như trò chơi, nhưng với Seungri lại đủ để bóp nghẹt trái tim.

Seungri cảm thấy mình thật sự nhỏ bé và lạc lõng giữa thế giới của JiYong – nơi có ánh sáng, quyền lực, quá khứ, và những tình cảm mà cậu không thể nào chen vào.

Một tiếng động khẽ vang sau lưng.

Chiếc xe đen bóng lăn bánh chậm rãi bên cạnh, cửa kính hạ xuống.

TOP ngồi đó, gương mặt lạnh băng nhưng ánh mắt ánh lên sự thương cảm.

"Lên đi.

Giờ này chẳng có taxi nào đâu."

Seungri ngước lên nhìn, muốn từ chối.

Nhưng ánh nhìn sâu hun hút của TOP khiến cậu chẳng còn sức lực để phản kháng.

Cậu lặng lẽ mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Cậu cũng không còn tâm trí để nghĩ về người đối diện, chỉ cần đi 1 nơi nào đó yên lặng cho cậu bình tâm lại là được
Chiếc xe cứ đi, nó chậm rãi, không gian trong xe tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ êm dịu.

TOP không hỏi gì, cũng không an ủi.

Anh chỉ liếc nhìn Seungri một vài lần, thấy cậu ngồi co mình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính, gương mặt ngẩn ngơ như kẻ vừa đánh mất cả thế giới.

Trong lòng TOP dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Từ trước đến nay, anh luôn xem mọi mối quan hệ như một ván cờ, một sự trao đổi lợi ích.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ yếu đuối ấy của Seungri, anh lại thấy ngực mình thắt lại.

"Hóa ra thằng bé này... không chỉ là một quân cờ."

Khi xe dừng trước nhà của Seungri, cánh cổng đã khóa chặt.

Đồng hồ chỉ gần nửa đêm.

Seungri khẽ cắn môi, lúng túng không biết phải làm gì.

TOP nhìn, rồi bình thản nói:
"Lại nhà tôi ngủ tạm một đêm.

Đừng lo, tôi không làm gì cậu đâu."

Seungri thoáng ngạc nhiên.

Cậu biết TOP có nhà riêng, không thể nào có chuyện anh "tiện thể" cho cậu ngủ nhờ.

Nhưng lúc này, cậu kiệt sức đến mức chẳng còn lựa chọn nào khác cũng không muốn bố mẹ thấy đôi mắt đầy nước mắt và sưng húp của cậu, họ sẽ lo lắng.

Cậu chỉ khẽ gật đầu.Đêm đó,TOP dẫn Seungri vào căn hộ riêng của anh trong trung tâm thành phố – không quá xa hoa như biệt thự, nhưng vẫn rộng rãi, tiện nghi.

Anh đưa cậu vào phòng ngủ lớn, đặt cho cậu một chiếc gối, một bên giường.

Seungri bối rối:
"Anh... không cần nhường em.

Em ngủ ghế sofa cũng được."

"Không cần.

Tôi không quen ngủ ngoài phòng khách." – TOP nói gọn, rồi bước thẳng vào giường.Không còn cách nào khác, Seungri đành nằm xuống bên mép giường, cậu rất muốn hỏi tại sao nhà to như này lại chỉ có 1 phòng nhưng không thể tò mò quá nhiều vì dù gì cậu cũng chỉ ngủ nhờ 1 đêm.

TOP thấy cậu nhìn mơ hồ cũng đoán được suy nghĩ của cậu
"Tôi không thích người lạ trong nhà mình nên cũng không cần quá nhiều phòng".

Rõ rang cậu là người lạ mà nhưng suy nghĩ nhiều quá rồi cậu không muốn sâu xé them vì cậu đã thật sự mệt.

Trong bóng tối, cậu nghe rõ nhịp tim mình dồn dập, hỗn loạn.

Hình ảnh JiYong và Hyun Seung lại hiện về, khiến mắt cậu cay xè.

Cậu cố quay mặt vào tường, kìm nén từng tiếng thở.

TOP nằm yên bên cạnh, cảm nhận từng cử động nhỏ của Seungri.

Bờ vai gầy khẽ run lên, hơi thở gấp gáp, cả sự im lặng gượng gạo ấy... tất cả khiến anh thấy vừa thương xót vừa lạ lẫm.

Trong bóng tối, anh không kìm được mà khẽ dịch lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.

Anh không chạm vào, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu.

Nhiều năm qua, TOP chưa từng thấy lòng mình rung động.

Với anh, quyền lực, tiền bạc, địa vị là tất cả.

Nhưng ngay giây phút này, khi nghe tiếng thở run rẩy của Seungri, trong lòng anh lại dấy lên thứ cảm giác ấm áp, mong manh, và có lẽ... là hạnh phúc.

"Lần đầu tiên trong đời, mình muốn giữ một người bên cạnh, không phải vì lợi ích, không phải vì tính toán... mà chỉ vì cậu ta."

TOP nhắm mắt, khóe môi khẽ cong.

Đêm đó, trong bóng tối, anh thấy lòng mình lạ lẫm như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ quý giá.Đêm hôm ấy, khi khách khứa đã về hết, căn biệt thự của JiYong chìm trong im lặng.

Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống phòng khách, ly rượu còn sót lại trên bàn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

JiYong ngồi một mình, dựa lưng vào ghế sofa, đầu óc quay cuồng vì men say.Nụ hôn với Hyun Seung ban nãy vẫn còn nóng hổi như thể chưa trôi qua.

Nhưng càng nghĩ, anh càng cảm thấy trái tim mình trống rỗng.

Đó không phải là niềm hạnh phúc, càng không phải sự rung động.

Nó giống như một thói quen cũ, một vết thương chưa được chạm đến thì cứ ngỡ là còn đau, nhưng thật ra... chỉ là sự ám ảnh của quá khứ.

Anh nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, trong khoảnh khắc đó anh thoáng thấy hình ảnh Seungri đứng ở góc phòng – ánh mắt ngỡ ngàng, đau đớn, đôi môi run run không nói được gì.

JiYong giật mình mở mắt, nhưng trước mặt anh chỉ là khoảng không mơ hồ.

Anh tự cười nhạt: "Mình uống nhiều quá nên hoa mắt rồi..."

Thế nhưng, cảm giác áy náy cứa vào tim anh như dao cắt.

Anh biết rõ, điều khiến mình bứt rứt không phải Hyun Seung, mà là ánh mắt của Seungri khi chứng kiến tất cả.

Trong lòng anh dần sáng tỏ: tình cảm dành cho Hyun Seung chỉ là sự chiếm hữu khi không thể có được.

Một thứ tình cảm cũ, trói buộc anh nhiều năm qua nhưng không còn sức sống.

Ngược lại, Seungri... chàng trai mới chỉ bước vào cuộc đời anh vài tháng, nhưng lại khiến anh không thể dứt ra.

Nụ cười trong trẻo, sự nhiệt tình giản dị, và cả ánh mắt trong veo ấy đã len vào trái tim anh tự lúc nào.

Anh chưa từng muốn thừa nhận, nhưng giờ đây, không còn gì để phủ nhận nữa, người anh cần quan tâm, người anh không muốn đánh mất, chính là Seungri.

Đêm đó, JiYong trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, anh nhận ra một sự thật rõ ràng đến đau nhói – nếu để Seungri rời xa, đó mới là điều khiến anh hối hận cả đời.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Không ai được phép mang đi....


Buổi sáng sớm, Seungri khẽ trở mình.

Ánh nắng mỏng manh xuyên qua lớp rèm trắng, rọi vào căn phòng xa lạ.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, sợ làm phiền TOP, nhưng động tác vô tình làm ga giường khẽ xô.

Cậu không biết rằng TOP đã dậy từ lâu.

Anh vẫn nằm yên, lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của Seungri.

Từ cách cậu dụi mắt ngái ngủ, mái tóc rối nhẹ, đến sự ngập ngừng khi đặt chân xuống sàn... tất cả khiến TOP có cảm giác bình yên lạ lẫm.

Cả đời anh chưa từng dành buổi sáng cho ai như vậy – chỉ đơn giản nằm nhìn, và thấy lòng mình dịu lại.

Seungri quay lại, thấy TOP vẫn nằm, hơi bối rối:
"Em làm ồn rồi... xin lỗi đã đánh thức anh."

TOP khẽ nhếch môi:
"Không, tôi tỉnh từ sớm rồi."

Có chút ngượng ngập, Seungri nhìn quanh căn bếp nhỏ gọn phía ngoài phòng khách, cậu nghĩ cũng nên thể hiện chút lòng thành, rồi quay lại hỏi:"Anh có muốn ăn sáng không?

Em cũng quen nấu ăn, nếu anh không ngại thì..."

Đôi mắt lạnh của TOP thoáng sáng lên.

Anh gật nhẹ "Được".

TOP trả lời
Trong căn bếp rộng rãi nhưng ít khi dùng đến, Seungri nhanh nhẹn chuẩn bị trứng, bánh mì và một ít salad đơn giản.

Cậu nấu ăn không cầu kỳ, nhưng hương vị lại tinh tế, gọn gàng.

TOP sửa soạn đồ, khi bước xuống thấy cậu đang loay hoay trong bếp, cảm giác gia đình thật đấy, chưa bao giờ anh nghĩ về điều này.

Anh bước xuống ngồi vào bàn, im lặng quan sát.

Bóng dáng Seungri cúi người bên bếp, đôi tay vụng về nhưng tỉ mỉ... khung cảnh ấy chưa từng xuất hiện trong đời anh.

Khi Seungri bưng ra hai phần ăn, anh nhìn đĩa thức ăn đơn sơ mà bỗng thấy ấm lòng.

"Ăn đi." – Seungri cười gượng. – "Không biết hợp khẩu vị anh không."

TOP nếm thử một miếng, rồi gật đầu:
"Được lắm.

Ấm hơn mọi bữa sáng tôi từng có."

Câu nói giản đơn ấy làm mặt Seungri đỏ lên.

Cậu cúi đầu, im lặng ăn phần mình.

Ăn xong cậu dọn dẹp và tính đi nhanh để kịp chuyến xe buýt vì hôm nay cậu có bài thuyết trình quan trọng, khi Seungri định rời đi, TOP bất ngờ lên tiếng:
"Tôi đưa cậu đến trường.

Tiện đường tôi cũng ghé công ty."

"Không cần đâu, em có thể tự đi—"Anh không nói gì bước ra xe mở cửa sẵn đợi cậu, Seungri chỉ biết khẽ gật.

Trên xe, không khí lặng lẽ.

Nhưng đối với TOP, sự im lặng ấy lại chẳng hề khó chịu.

Anh thấy thoải mái, thậm chí muốn những khoảnh khắc như thế này kéo dài thêm.

Chiều hôm đó, TOP lại xuất hiện ở cổng trường, như thể chuyện đó là hiển nhiên.

Anh đưa Seungri đi, rồi lái thẳng đến nhà JiYong – nơi cậu phải dạy Haeun.

Khi cánh cổng mở ra, JiYong nhìn từ trên lầu xuống, tối qua mặc dù uống nhiều nhưng anh lại chẳng thể ngủ được nhưng cũng không có tâm trạng đến cty.

Anh thoáng sững lại khi thấy Seungri bước xuống từ xe của TOP.

Đôi mắt anh thoáng tối đi, rồi nhanh chóng giấu dưới vẻ bình thản.

Anh bước xuống xem như vô tình thấy họ."

Đi chung à ?

".

Jiyong hỏi như bình thường nhưng nội tâm rất muốn biết sao họ lại đi chung, chỉ vừa gặp nhau hôm qua, nay đã thân thiết như thể biết nhau từ lâu
Seungri chưa kịp trả lời thì TOP đã lên tiếng, giọng nhàn nhạt nhưng đầy ẩn ý:
"Cậu ấy ngủ lại chỗ tôi tối qua.

Cũng đúng thôi, sau tất cả...

Seungri chứng kiến hết mà."

Ánh mắt JiYong chao đảo.

Những mảnh ghép trong đầu anh lập tức khớp lại: hình ảnh thoáng thấy trong cơn say tối qua không phải là ảo giác.

Seungri thật sự đã nhìn thấy anh hôn Hyun Seung.

Và cậu đã rời đi, tổn thương đến mức tìm nơi khác nương nhờ.

Tim JiYong thắt lại.

Anh muốn giải thích, muốn kéo Seungri ra khỏi tầm ảnh hưởng của TOP, nhưng lý trí buộc anh phải giữ im lặng.

Anh biết, ánh mắt lạnh lùng của TOP chẳng khác nào một lời thách thức.

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Seungri, không khí giữa hai người đàn ông lập tức nặng nề.

TOP đứng tựa vào xe, tay đút túi quần, gương mặt thản nhiên nhưng ánh mắt sắc bén.

JiYong thì im lặng một nhịp, cố kìm cơn giận đang cuộn trong lồng ngực."

Cậu đưa Seungri về nhà cậu... là có ý gì?"

TOP cười nhạt "Chẳng có gì đâu.

Cậu ấy không còn chỗ để đi, tôi chỉ cho em ấy một nơi an toàn.

Hay là... cậu nghĩ mình có tư cách giữ em ấy hơn tôi?"

Ánh mắt JiYong tối lại, giọng anh trầm xuống:
"Seungri không phải món đồ để cậu mang ra đùa giỡn.

Cậu ấy... là người của tôi."

TOP nhướng mày, bước lên một bước, giọng bình thản nhưng đầy thách thức:"Người của cậu ư?

Tối qua tôi là người duy nhất ở bên cạnh?

JiYong, cậu nên nhìn thẳng vào sự thật đi.

Cậu bận níu kéo một tình cảm cũ rách nát với Hyun Seung, cậu đâu để ý gì đến SR, nhưng tôi thì có."

Anh biết Jiyong có tình cảm với SR, anh cũng thế.

Anh chỉ đưa ra thử thách và 1 chút lợi dụng mà Jiyong đã mắc bậy thì đó đâu là lỗi của anh
JiYong siết chặt nắm tay, hơi thở dồn dập.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia, từng chữ bật ra như gằn:
"Seungri là của tôi.

Không ai được phép mang đi."

TOP bật cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chút gai góc:
"Thú vị đấy.

Vậy thì xem ai mới là người mà Seungri lựa chọn.

Tôi không ngại một cuộc chiến đâu, JiYong.

Trên thương trường, tôi chưa từng thua cậu.

Trong tình cảm... cũng vậy thôi."

Hai ánh mắt chạm nhau, lửa giận và sự quyết liệt bùng lên ngầm trong không gian.

Không cần thêm lời, cả hai đều hiểu: từ giây phút này, Seungri không chỉ là chàng trai bình thường nữa.

Cậu đã trở thành "tâm điểm" của một trận chiến ngấm ngầm – nơi chẳng ai muốn lùi bước.

Seungri vừa dạy Haeun xong thì chợt nhớ mình để quên ví tiền ở đau đó, có lẽ trên xe TOP Cậu nhẹ nhàng bước xuống nhà để lấy, sợ làm phiền người lớn đang nói chuyện.

Nhưng khi vừa đến cửa, giọng JiYong vang lên từ hiên nhà, rõ ràng và đầy quyết liệt: "Seungri là của tôi.

Không ai được phép mang đi."

Seungri khựng lại, tim như bị ai bóp nghẹt.

Từng chữ một rơi vào tai, nặng trĩu.

Cậu không nghe thấy những lời trước đó, cũng không biết sau đó TOP đáp gì, bởi đầu óc bỗng trở nên hỗn loạn.

Cậu đứng yên một lúc, tay vô thức siết chặt.

Hóa ra, trong mắt họ, mình chỉ như một thứ có thể tuyên bố chủ quyền.

Một món đồ chơi bị đem ra tranh giành, chứ không phải là một con người với cảm xúc thật sự.

Đôi mắt Seungri dần đỏ hoe.

Cậu cắn môi, gắng nuốt hết cơn tủi thân đang dâng lên.

Nếu lúc nãy trái tim cậu còn thấy chút ấm áp khi TOP lặng lẽ đưa đón, thì giờ đây, tất cả chỉ còn là sự rối bời.

Dù là JiYong hay TOP, cậu bỗng thấy cả hai đều quá xa vời và bản thân mình quá nhỏ bé để tồn tại trong thế giới quyền lực ấy.

Seungri lặng lẽ quay lại.

Bước chân cậu nặng trĩu, từng bước đều như đang giẫm vào khoảng trống mênh mông.

Hôm đó cậu cũng không còn tâm trạng để dậy nên đã về sớm và đi ra từ cửa sau
 
Kí Ức Tan Vỡ
Ra mắt


Sau đêm hôm ấy, Seungri thay đổi hẳn.

Cậu không bỏ việc dạy học cho Haeun, bởi kì thi sắp tới của cô bé quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Nhưng cách cậu đối xử với JiYong lại trở nên xa cách, lạnh nhạt hơn.

Cậu nghĩ khi đến là gia sư thì hãy làm tròn trách nhiệm, đừng quá phận
Cậu đến nhà, chào hỏi ngắn gọn, tập trung hoàn toàn vào việc giảng dạy, không một lời dư thừa.

Trước kia, cậu hay cười, hay hỏi han những chuyện lặt vặt trong nhà; còn bây giờ, sau khi xong việc, cậu chỉ vội vã thu dọn rồi rời đi.

JiYong nhận ra điều đó rất rõ.

Những khoảng trống trong căn nhà rộng lớn ngày càng trở nên ngột ngạt với anh.

Anh muốn nói chuyện với Seungri, muốn nói hết những điều đang chất chứa trong tim — rằng anh không coi cậu là món đồ, rằng đêm đó chỉ là hiểu lầm, rằng người anh muốn giữ là cậu.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bình thản mà xa cách kia, anh lại nghẹn lời.

Trong khi đó, Hyun Seung xuất hiện ngày một thường xuyên.

Cậu ta mang theo vẻ ngoài mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng rực quyết liệt.

Tin đồn cậu ta đã bắt đầu thủ tục ly hôn lan ra và việc này khiến gia đình anh phản đối dữ dội.

Tài sản, quyền lực, danh tiếng — tất cả đều có nguy cơ sụp đổ nếu anh ta thực sự cắt đứt.

Hyun Seung nhiều lần than vãn với đám bạn, giọng nửa chua chát, nửa tự tin.

Anh tin rằng giờ đây, JiYong đang nghiêng về phía mình, nhất là sau nụ hôn ở bữa tiệc.

Sự xuất hiện của anh ngày càng dày đặc quanh JiYong, đôi khi ngang nhiên ngồi lại trong phòng khách, uống trà, trò chuyện như thể anh có một chỗ đứng tự nhiên trong căn nhà này.

Một buổi chiều, khi Seungri xong buổi dạy, bước ra sân thì bất ngờ chạm mặt Hyun Seung.

Không khí vốn đã ngột ngạt, lại càng căng thẳng khi ánh mắt họ chạm nhau.

Hyun Seung khoanh tay, nhìn Seungri từ trên xuống dưới, giọng mỉa mai:
"Không ngờ mày lại chui được vào nhà này nhanh như vậy.

Cũng giỏi thật, đúng là giống hệt mẹ mày năm xưa."

Seungri sững lại, máu nóng dồn lên mặt:
"Anh nói cái gì?"

"Đừng giả ngây.

Mày tưởng tao không biết mày là ai sao?

Mày chỉ là đứa con riêng của anh trai bố tao, thứ...bị mang tiếng là con của người đàn bà phá hoại gia đình bác tao.

Mày có tư cách gì mà đứng ở đây, cạnh JiYong?"

Seungri nghiến răng, mắt đỏ hoe.

Cậu siết chặt nắm tay, rồi không kìm được mà đấm thẳng vào vai Hyun Seung.

"Đừng bao giờ lôi mẹ tôi ra mà sỉ nhục!"

Tiếng ồn vang lên khiến JiYong từ trong nhà chạy ra.

Anh bắt gặp cảnh Seungri đang run rẩy, còn Hyun Seung thì ôm vai, ánh mắt đầy tức giận.

JiYong cau mày, nhìn Seungri với vẻ nghi ngờ:
"Có chuyện gì vậy?"

Seungri quay đi, cắn chặt môi.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ thốt lên một câu cay đắng:
"Hai người... giữ nhau cho chặt."

Nói rồi cậu bỏ đi, không giải thích, không quay lại.

JiYong nhìn theo bóng dáng Seungri, lòng hoang mang.

Anh quay sang Hyun Seung, giọng nghiêm:
"Cậu vừa nói gì với em ấy?"

Hyun Seung nhếch môi, thở dài như thể bất lực:
"Cậu không biết thật sao?

Seungri là đứa con riêng của người phá hoại gia đình bác tớ.

Bác trai bỏ đi hơn hai mươi năm, mỗi năm chỉ gửi tiền và 1 tấm hình gia đình.

Cậu nghĩ xem, loại người đó đến gần cậu vì điều gì?"

Anh chau mày, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Ánh mắt anh dõi về hướng Seungri vừa biến mất, trong đầu rối bời giữa hàng loạt câu hỏi.

Nhưng JiYong thì khác.

Anh không xua đuổi Hyun Seung, nhưng cũng chẳng còn mặn mà như trước.

Mỗi lần Hyun Seung nhắc đến chuyện ly hôn hay tình cảm, anh chỉ đáp qua loa, mắt vô thức dõi về phía cửa phòng học nơi Seungri và Haeun đang ngồi.

Trái tim JiYong lúc này rối bời hơn bao giờ hết.

Anh biết rõ ai mới là người mình thật sự muốn giữ.

Nhưng làm thế nào để kéo Seungri trở lại bên mình?

Làm sao để nói ra sự thật khi cậu luôn nhìn anh bằng ánh mắt như thể đang đứng ngoài một trò chơi tàn nhẫn?

Trong lòng anh, nỗi bứt rứt ngày càng chồng chất, như một quả bom chỉ chờ phát nổ.

Đêm hôm đó, sau khi dằn vặt cả buổi chiều, JiYong quyết định không thể chần chừ thêm.

Anh lái xe đến khu trọ nơi Seungri sống, mang theo nỗi bức bối trong lòng và một quyết tâm: phải nói rõ với cậu, phải giải thích tất cả, dù cậu có chịu nghe hay không.

Khi vừa bước xuống xe, JiYong thoáng thấy một bóng người quen thuộc cũng đang tiến lại gần – chính là TOP.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lóe lên tia thách thức.

Không ai chịu lùi bước.

Cánh cửa mở ra, mẹ Seungri mỉm cười ngạc nhiên khi thấy cả hai người đàn ông lịch lãm xuất hiện trước nhà.

Bà gọi chồng ra, rồi niềm nở mời cả hai vào:
"Đã đến rồi thì ngồi lại dùng trà, nhà chẳng có gì nhưng cũng coi như quý hóa."

Bước vào anh cảm giác ngôi nhà thật ấm cúng, cảm giác gia đình họ thật sự hạnh phúc.

Mặc dù ngôi nhà không quá to, bố mẹ cậu điềm tĩnh, cư xử đúng mực, thực là cậu đã thừa hưởng tính cách này từ họ.

Qủa là một gia đình gia giáo kiểu mẫu, điều này làm anh thêm nghi ngờ về câu nói của HS lúc chiều
Seungri từ trong phòng bước ra, sững sờ khi thấy JiYong và TOP cùng lúc xuất hiện.

Cậu chau mày thắc mắc nhưng cũng không nói gì chỉ đi lấy nước và ít và bánh mang lại bàn.

Bầu không khí trong phòng khách như có một làn sóng ngầm.

TOP ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đôi khi lướt về phía Seungri với vẻ chiếm hữu.

JiYong thì bình thản hơn, nhưng trong ánh nhìn lại lộ rõ quyết tâm.

Hai người đàn ông, bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, lại đang ngấm ngầm tranh giành một điều gì đó – chính là Seungri.

Ông Lee – bố Seungri – vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh.

Ông vốn là người có học thức, tính tình thông minh, điềm đạm.

Ông không vội chen vào mà lắng nghe cách hai người nói chuyện, quan sát từng ánh mắt, từng cử chỉ.

Một lúc sau, khi JiYong vô tình giới thiệu đầy đủ họ tên, ông Lee thoáng khựng.

Đôi mắt ông sáng lên một tia ngạc nhiên:
"Kwon JiYong ?

Trái đất này tròn thật."

Câu nói ấy khiến cả JiYong và Seungri đều ngẩng lên.

JiYong hơi sững lại, còn Seungri chưa kịp hiểu ý gì.

Ông Lee khẽ nhấp ngụm trà, đôi môi cong nhẹ thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Trong đầu ông, những mối quan hệ cũ kỹ giữa các gia tộc quyền lực dần hiện về như một bức tranh xâu chuỗi...
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 13


Ông Lee lặng im một lát sau khi nghe JiYong nhắc đến họ Kwon.

Những ký ức đã ngủ yên bao năm bất giác ùa về, rõ ràng như mới hôm qua.

Ngày ấy, ông là cậu con trai trong một gia đình quyền thế, mọi con đường đã được sắp đặt sẵn.

Gia đình một mực bắt ông phải cưới cô Park – tiểu thư nhà tài phiệt, một cuộc hôn nhân rình rang để hai bên càng thêm vững chắc trong giới.

Lễ cưới được chuẩn bị linh đình, thiệp mời đã phát, danh sách quan khách toàn nhân vật tầm cỡ.

Nhưng tận sâu trong lòng, ông biết rõ trái tim mình đã thuộc về người khác – cô bạn học từ thuở cấp ba, người con gái tri thức, dịu dàng nhưng chẳng hề giàu có - bà Lee.

Đêm trước ngày cưới, ông quyết định bỏ trốn.

Quyết định ấy tưởng chừng điên rồ, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác.

Và người đã giúp ông lúc ấy... chính là cha của JiYong.

Người đàn ông ấy, dù không can dự vào chuyện tình cảm, nhưng đã âm thầm sắp xếp cho ông ra đi, giữ kín bí mật ấy cho đến cuối đời.

Ông và bà Lee sang nước ngoài, đổi họ theo vợ để giảm bớt phần trách nhiệm với nhà họ Park.

Những ngày đầu, cuộc sống nơi đất khách chẳng dễ dàng.

Họ làm thêm đủ nghề để trang trải, đồng thời kiên trì tiếp tục học tập, bởi cả hai đều tin rằng chỉ có tri thức mới giúp họ thoát khỏi định mệnh bị sắp đặt.

Trong những năm ấy, ông Lee vẫn giữ liên lạc với ông bà Park.

Ông thường xuyên gửi hình ảnh gia đình nhỏ của mình cho họ, để họ bớt lo lắng, bởi ông biết mình đã không làm tròn bổn phận của người con.

Mỗi lần gửi thử đi ông đều cảm thấy nỗi day dứt chồng chất, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của vợ, của các con, ông lại thêm sức mạnh để bước tiếp.

Sau năm năm bôn ba, ông bà quyết định trở về nước.

Họ đến thẳng nhà bà ngoại Seungri, chỉ mong được tha thứ và có chỗ để bắt đầu lại.

Về phía gia đình ông, ông biết họ chưa nguôi giận, nên đành để mọi chuyện "cứ từ từ".

Thời gian có thể xoa dịu, ông tin vậy.

May mắn thay, cha mẹ vợ thương con rể, đã dang tay giúp đỡ rất nhiều.

Nhờ đó, vợ chồng ông dần ổn định cuộc sống.

Ông tiếp tục con đường học vấn, từng bước đạt được vị trí như hôm nay – một giáo sư đáng kính tại Đại học Seoul.

Bà Lee cũng trở thành giảng viên, nhẹ nhàng mà uyên bác.Họ có hai đứa con – một trai, một gái.

Đặc biệt là Seungri, đứa con trai nhỏ ngoan ngoãn và thông minh, là niềm tự hào của cả gia đình.

Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt sáng trong của con, ông Lee lại thấy lựa chọn năm xưa của mình không hề sai lầm.

Duy chỉ có một điều khiến ông day dứt đến tận bây giờ - ông bà Park.

Dù ông vẫn gửi hình ảnh, vẫn viết thư đều đặn, nhưng trong sâu thẳm ông biết mình đã để lại một vết thương khó lành cho họ.

Nỗi đau ấy, ông chưa bao giờ nguôi ngoai, và có lẽ... sẽ theo ông cả đời.

Sau khi ngồi lặng im một hồi lâu, ông Lee đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi nhìn JiYong.

Trong đôi mắt ông vừa có sự nghiêm nghị, vừa có chút bối rối nhưng tuyệt nhiên vẫn điềm tĩnh lạ thường
"Cha của con hiện giờ đang ở đâu?" – ông hỏi, giọng trầm khẽ run như muốn dò lại một sợi dây ký ức xa xăm.

JiYong thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi ấy nhưng vẫn giữ sự kính trọng:
"Thưa chú, cha con hiện đang ở Mỹ.

Có lẽ sang tuần họ sẽ về ạ."

Ông Lee gật đầu, bàn tay đặt trên gối siết chặt một chút, rồi buông lỏng ra.

Đôi môi ông khẽ nhếch thành nụ cười hiền hòa nhưng ánh mắt không giấu được nỗi mong chờ:
"Có thể sắp xếp cho ta gặp ông ấy không?"

JiYong hơi khựng lại, nhưng sau vài giây, anh gật đầu.

Anh cảm nhận được trong lời nói của ông Lee không chỉ là mong muốn gặp gỡ đơn thuần, mà còn là cả một nỗi niềm giấu kín suốt mấy chục năm.

Cũng xem như một bước tiếp cận gần hơn với Seungri, việc giải thích có lẽ nên để sau.

Seungri nghe câu chuyện nãy giờ khá ngạc nhiên về mối quan hệ của cha cậu với nhà Jiyong.

Cậu có nghe mẹ kể ông bà nội không đồng ý việc bố mẹ cậu yêu nhau, đến nay cậu cũng chưa từng gặp ông bà lần nào, nhưng tuyệt nhiên không nghe họ nhắc gì đến giao tình với nhà Jiyong mà còn là giới tài phiệt.

Dù vậy cậu không dám hỏi vào chuyện người lớnMột tuần sau
Gia đình họ Kwon và gia đình ông Lee có buổi gặp mặt thân mật.

Đó là một buổi chiều mùa thu, gió nhẹ và không khí dường như trong lành hơn thường lệ.

Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt ông Lee và ông Kwon chạm nhau.

Cả hai đều sững lại.

Bao năm xa cách, chẳng ai nghĩ mình có thể còn cơ hội gặp lại.

Một người từng vì tình mà rời bỏ tất cả, một người vì tình bạn mà gánh thêm trách nhiệm trên vai.

Họ nắm chặt tay nhau.

Cái bắt tay dài hơn bình thường, run rẩy và xúc động."

Lâu lắm rồi..." – ông Kwon cất lời, giọng nghèn nghẹn.

"Đúng vậy, lâu đến mức ta tưởng chẳng còn cơ hội..." – ông Lee đáp, mắt ánh lên chút ướt.

Trong suốt buổi gặp mặt, hai gia đình trò chuyện thân mật, ký ức xưa dần hiện về như một thước phim.

Ông Kwon không giấu nổi sự day dứt.

Năm đó, vì giúp bạn, ông đã không chỉ mạo hiểm danh dự gia tộc, mà còn để lại một vết thương khó bù đắp.

Chính vì thế, ông càng muốn hai nhà thêm gắn bó, giao thương chặt chẽ, xem như cách để san lấp phần nào lỗi lầm cũ.

Song, ông nào hay biết, chính sự bù đắp đó đã vô tình gieo nên tình cảnh rối rắm của thế hệ sau: JiYong và Hyun Seung – những sợi dây tình cảm đan xen, vừa khăng khít vừa đầy mâu thuẫn.

Và điều khiến ông càng không thể ngờ hơn cả... chính là việc con trai mình – Kwon JiYong – đã đem lòng yêu thương đứa con trai của người bạn thân năm xưa.

Một tình cảm vừa đẹp đẽ, vừa như sự lặp lại của định mệnh, chắc chắn sẽ khiến ông bất ngờ thêm một lần nữa.

Trong buổi gặp mặt, không khí dần trở nên thoải mái hơn sau những câu chuyện hoài niệm.

Bữa cơm gia đình giản dị nhưng đầy tiếng cười.

Ông Kwon chậm rãi nhìn về phía hai người con của ông Lee – Seungri và em gái Hana.

Ông trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười quay sang JiYong:
"Con trai ta giờ cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi.

Hai nhà vốn có duyên xưa, chi bằng ta giao tình thông qua bọn trẻ...

Hana ngoan ngoãn, lại dễ thương, nếu có thể thì..."

Cả bàn ăn bất chợt im lặng vài giây.

Hana ngượng đỏ mặt, cúi gằm xuống.

Seungri hơi sững người, ánh mắt thoáng xao động nhưng không nói gì.

JiYong bình thản, nâng ly nước lên khẽ cười.

Anh không để sự gượng gạo kéo dài, liền nhẹ nhàng đáp:
"Hana còn nhỏ quá, bố ạ.

Con không nỡ để một cô bé ngây thơ như vậy vướng vào chuyện người lớn.

Nếu là Seungri thì còn có thể nghĩ đến..."

Câu nói ấy khiến tất cả bật cười.

Không khí trong phòng khách lại rộn ràng.

Ông Kwon và ông Lee cùng cười thoải mái, cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa để hóa giải tình huống.

Hana thì càng đỏ mặt hơn, trong khi Seungri chỉ cúi đầu, không rõ cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm.

Nhưng đâu ai ngờ rằng, ẩn trong câu nói tưởng chừng bông đùa ấy của JiYong, lại có đến chín phần thật lòng.

Anh đã xác định rõ tình cảm mình dành cho Seungri, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói ra.

Và khoảnh khắc đó, anh đã lỡ để trái tim mình thốt lên bằng một cách nửa thật nửa giả...

Trong tiếng cười của mọi người, chỉ có hai trái tim lặng lẽ rung động theo hai nhịp khác nhau – một là JiYong, với niềm tin ngày càng rõ ràng; một là Seungri, với những vết thương chưa lành và nỗi bối rối chưa tìm được lối thoát.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 14


Seungri khép cửa phòng, tựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt.

Tiếng cười nói khi bữa cơm tối vẫn vang trong đầu, nhưng câu nói của JiYong vẫn luôn dai dẳng ở đó:
"Nếu là Seungri thì còn có thể nghĩ đến..."

Mọi người đều phá lên cười.

Chỉ riêng cậu lặng yên, trái tim đập loạn nhịp.

Câu ấy là bông đùa, hay là thật?

Seungri không dám khẳng định, nhưng trong ánh mắt anh lúc nói ra... cậu thấy có thứ gì đó rất nghiêm túc, rất chân thành.

Cậu ngồi xuống mép giường, ôm gối, mi mắt dần ướt.

Từ bao giờ, chỉ một câu nói của JiYong cũng đủ khiến cậu không thể ngủ nổi?

Nỗi tổn thương hôm nào vẫn còn đó.

"Seungri là của tôi, không ai được phép mang đi" – câu nói ấy như lưỡi dao cứa mãi vào lòng, khiến cậu thấy mình nhỏ bé, chẳng khác nào một món đồ bị tranh giành.

Cậu đã cố gắng giữ khoảng cách, tự nhủ không được yếu lòng.

Nhưng đêm nay, khi nhớ lại khoảnh khắc JiYong nhìn thẳng vào mình, Seungri cảm thấy bức tường phòng vệ trong tim nứt ra một khe nhỏ.

Cậu muốn tin rằng anh khác với những gì cậu nghĩ.

Rằng anh nhìn thấy con người thật của cậu, không phải chỉ là cái tên trong cuộc chơi quyền lực.

Cậu nhắm mắt, thì thầm thật khẽ, như sợ chính mình nghe thấy:
"Anh... thật sự nghĩ đến em sao?"

Lần đầu tiên, Seungri nhận ra trong tim mình, nỗi đau và hy vọng đang song song tồn tại.

Và hy vọng, dù nhỏ nhoi, vẫn khiến cậu muốn mở lòng một chút, cho dù có thêm 10 HS thì cậu cũng không thể dễ dàng từ bỏ được, cậu đã chấp nhận được giới tính của mình thì có thêm chuyện tình yêu thì cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống cậu thôi mà
Cùng lúc đó, JiYong đứng trước ban công, tay vẫn giữ điếu thuốc, trên bàn là ly rượu.

Bóng dáng Seungri cứ hiện về, rõ ràng đến mức khiến anh bật cười tự giễu.

Câu nói khi tối – "Nếu là Seungri thì còn có thể nghĩ đến..." – vốn chỉ định là cách thoái thác khéo léo, nhưng cuối cùng lại biến thành lời tỏ tình nửa thật nửa đùa.

Và anh biết, bản thân mình không hề bông đùa.

Anh nhớ ánh mắt Seungri khi ấy: im lặng, cúi đầu, không nói gì.

Cái im lặng đó như lưỡi dao xoáy vào tim anh.

Cậu không tin anh.

Và đúng vậy, chính anh đã để Seungri tổn thương, để cậu nghĩ mình chỉ là món đồ bị chiếm hữu.JiYong xoay người, nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh Seungri dịu dàng kiên nhẫn dạy Haeun lại ùa về.

Anh nhớ giọng nói trầm ấm của cậu, nhớ nụ cười thoáng qua khi Haeun làm đúng bài tập.

Một sự trong trẻo mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác.

"Seungri..." – JiYong khẽ gọi tên, giọng lạc đi trong màn đêm.

Anh đã yêu Hyun Seung bằng sự cố chấp, bởi cái cảm giác không có được.

Nhưng với Seungri, đó không còn là chiếm hữu.

Đó là khát khao được ở bên, được bảo vệ, được nhìn thấy cậu mỉm cười mỗi ngày.

Đêm ấy, JiYong nhận ra sự thật không thể chối bỏ: Seungri đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Và anh sẽ không cho phép bất cứ ai – kể cả TOP hay Hyun Seung – cướp đi người ấy.

Điện thoại đột ngột rung lên.

Nhìn màn hình, anh khẽ cau mày: Hyun Seung.

Giọng bên kia yếu ớt, lẫn cả tiếng thở dồn dập:
"Ji...

Jiyong... mình bị đuổi khỏi nhà rồi... họ biết chuyện ly hôn.

Họ còn...

đánh mình một trận...

Mình không muốn về nhà, không biết phải đi đâu... nên... gọi cho cậu."

JiYong siết chặt điện thoại.

Trong thoáng chốc, sự mâu thuẫn dấy lên trong lòng.

Dù đã nhận ra tình cảm với Hyun Seung chỉ là cố chấp, anh vẫn không thể bỏ mặc cậu trong tình cảnh này.

Cuối cùng, anh khoác vội áo khoác, lái xe đi trong đêm.

Khi tìm thấy Hyun Seung ngồi lặng lẽ ở ven đường, gương mặt cậu bầm dập, đôi mắt ầng ậc nước.

JiYong không nói gì nhiều, chỉ mở cửa xe.

Trên suốt quãng đường về, cả hai im lặng, chỉ có tiếng động cơ xe vang lên đều đặn.

Về đến nhà, JiYong đưa cho Hyun Seung bộ quần áo sạch rồi bảo:
"Cậu nghỉ ở sofa.

Trên phòng tôi còn việc, mai nói tiếp."

Hyun Seung muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh nhạt của JiYong, chỉ đành gật đầu, lặng lẽ nằm xuống ghế sofa.

JiYong trở về phòng, đứng lặng bên cửa sổ.

Ngoài kia, đêm tối bao phủ cả thành phố, nhưng trong lòng anh bỗng sáng rõ một điều: đã đến lúc anh phải chấm dứt mọi mối quan hệ ngoài luồng, chấm dứt sự dây dưa không lối thoát với Hyun Seung.

Trái tim anh không còn chỗ cho quá khứ nữa.

Nó chỉ có một hướng duy nhất – về phía Seungri.

Người con trai ấy đã vô tình trở thành ánh sáng mà anh không thể rời mắt.

Và lần này, JiYong thề sẽ không để ánh sáng ấy vuột khỏi tay mình thêm nữa.Anh lôi điện thoại ra nhắn cho cậu " Ngủ ngoan ", anh biết cậu chắc sẽ không trả lời đâu nhưng anh không nghĩ cậu gọi lại còn là call video.

Anh thoáng sững người nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh mở điện thoại thì thấy màn hình đen ngòm, im lặng nhưng anh nghe được tiếng ngáy nhỏ của cậu.

Anh cúi đầu cười thầm, anh nghĩ nhiều quá rồi, cậu chắc cấn máy.

Anh không tắt cứ để như vậy, toàn cảnh đó HS đều thấy cả, cậu ta dự định lên nch với Jiyong, muốn xác định rõ mọi chuyện bữa tiệc hôm trước nhưng hiện cậu thật quá xem thường Seungri đi, cậu sẽ không bỏ qua dễ như thế.

Cái gì của cậu cậu phải lấy lạiCòn Seungri hôm nay lại thấy ngủ ngon lạ thường 😊))
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 15


Sáng thứ Sáu, Seungri thức dậy muộn hơn thường lệ vì hôm nay được nghỉ.

Cậu với tay tìm điện thoại để xem giờ thì khựng lại — máy đã tắt ngóm.

"Kỳ lạ... rõ ràng tối qua pin vẫn còn hơn 50% cơ mà?" – Seungri nhíu mày.

Có lẽ do lỗi pin, hoặc máy nóng nên sập nguồn.

Cậu cắm sạc, ngồi chờ một lúc, màn hình sáng lên.

Ngay lập tức, hàng loạt thông báo tin nhắn đổ về.

Seungri thoáng giật mình: TOP có vài tin, nhưng JiYong... hơn cả trăm tin nhắn, chen nhau hiện lên thành một chuỗi dài không dứt.

Ngực cậu bỗng siết lại.

Mắt lướt qua từng dòng: "Seungri, nghe máy đi." – "Em có sao không?" – "Anh chờ em." – "Xin em, ít nhất cũng trả lời anh một câu."

Đôi tay run nhẹ, Seungri vội bấm gọi lại.

Tiếng chuông vang lên, nhưng không từ loa điện thoại... mà từ ngoài cổng nhà.

Cậu giật mình, bước nhanh ra ban công.

Nhìn xuống, bóng dáng quen thuộc hiện rõ dưới ánh nắng ban sớm: JiYong đang đứng đó, tay cầm điện thoại áp vào tai, ngẩng đầu nhìn lên.

Seungri sững lại vài giây, rồi vội vã chạy xuống mở cửa.

Trong sân, chỉ còn hai người.

Nhà vắng lặng, bố mẹ đã lên trường dạy, còn Hana cũng đi học từ sớm.

Cánh cổng khép lại, để mặc bầu không khí riêng tư bao trùm lên khoảng sân nhỏ.

JiYong cất điện thoại, bước về phía cậu, ánh mắt nóng rực nhưng cũng đầy nôn nóng:
"Cuối cùng em cũng gọi cho anh..."

Seungri siết chặt tay, không biết phải nói gì.

Những ký ức về câu nói đùa hôm trước, về ánh mắt anh nhìn mình, và cả nỗi tổn thương chưa tan... tất cả hòa vào nhau, khiến cậu đứng lặng, tim đập dồn dập.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Seungri có thể nghe rõ tiếng tim mình vọng trong lồng ngực.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, họ đối diện trực tiếp, không còn ánh nhìn chen ngang của TOP hay Hyun Seung, không còn tiếng cười nói của người khác để che lấp.

Chỉ còn lại một Seungri bối rối và một JiYong đang khát khao được nói ra tất cả.

JiYong đứng lặng vài giây ở sân, đôi mắt anh như cố tìm kiếm điều gì đó nơi gương mặt Seungri.

Sự bối rối, sự xa cách, và cả niềm lo lắng... tất cả khiến anh muốn tiến thêm một bước, nhưng đồng thời lại sợ làm cậu chạy trốn.

"Vào nhà đi...

đứng ngoài này mãi cũng chẳng tiện," – giọng Seungri vang lên, có chút gượng gạo.

Cậu mở rộng cánh cửa, tránh sang một bên nhường lối.

JiYong khẽ mỉm cười, cúi đầu bước vào.

Ngay cả hành động nhỏ ấy cũng khiến tim Seungri rung nhẹ.Trong phòng khách, Seungri nhanh nhẹn dọn lại vài cuốn sách vở còn bày trên bàn, rồi rót cho JiYong một ly nước.

Cậu đặt ly xuống trước mặt anh, không nhìn thẳng mà chỉ lẩm bẩm:
"Anh ngồi đi, tôi lên phòng vệ sinh cá nhân 1 chút ?"

JiYong nhướng mày, đôi mắt lóe lên tia vui mừng.

Anh khẽ gật, giọng trầm thấp:
"Anh đã chờ em suốt từ tối qua đến giờ mà, 1 chút nữa cũng không sao"
Seungri khựng lại, tim chao nghiêng.

Cậu không đáp, chỉ lẳng lặng xoay người đi vào bếp.

JiYong nhìn theo bóng lưng ấy, khóe môi cong lên trong nụ cười pha lẫn dịu dàng và đau đáu.

Tất nhiên cậu cũng không biết mình đã vô tình call video cho anh vì sáng dậy tin nhắn anh đã che hết phần tin tối qua con đâu
Một lát sau cậu đi xuống bước thẳng vào bếp, Seungri trở ra, tay cầm tạp dề.

Cậu mặc vào một cách thuần thục, rồi quay sang nói nhỏ:
"Nếu anh không chê có thể ở lại ăn trưa.

Nhà cũng chẳng có ai."

JiYong sững lại.

Trái tim anh dường như ấm hẳn lên, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.

Anh gật đầu, giọng đầy cảm xúc:
" Thế anh không khách sáo đâu "
Nghe thế, Seungri vội quay đi, giấu gương mặt đang đỏ bừng.

Cậu bước nhanh vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Từng cử chỉ của cậu – từ việc rửa rau, thái hành, đến lúc đảo chảo – đều khiến JiYong ngồi ở bàn ăn mà không rời mắt được.

Anh thấy tim mình rung động bởi sự bình dị ấy, một cảm giác mà bấy lâu nay chưa từng có với ai khác.

Seungri thì ngược lại, tay làm nhưng lòng lại ngổn ngang.

"Tại sao mình lại dễ dàng mời anh ấy ở lại như thế?

Lẽ ra mình phải giữ khoảng cách..."

Nhưng rồi, một góc nhỏ trong trái tim lại thầm thì: "Chỉ một lần thôi, có lẽ cũng chẳng sao."

Đến khi bữa ăn bày ra, JiYong tự nhiên phụ cậu xếp bát đũa.

Hai người ngồi đối diện nhau, không gian như ấm cúng hơn bao giờ hết.

Mỗi khi ánh mắt chạm nhau, cả hai lại vội lảng đi, nhưng vẫn len lén mỉm cười.

Đó là một bữa trưa thật giản dị, nhưng với cả JiYong và Seungri, nó lại như bữa cơm quan trọng nhất từ trước đến nay.

Trong bữa trưa, JiYong ngồi im lặng một lúc, dường như đang cố gom góp hết dũng khí.

Rồi anh đặt đũa xuống, giọng trầm ấm nhưng cũng đầy day dứt:"Seungri... anh phải nói rõ với em về chuyện buổi tiệc hôm đó.

Anh biết mình sai, rất sai...

Khi ấy, anh chưa thực sự nhận ra bản thân muốn gì.

Anh chỉ muốn thử một lần xác nhận... nhưng anh không ngờ cách mình làm lại khiến em tổn thương đến thế."

Seungri khẽ ngẩng lên.

Đôi mắt cậu dao động, không còn giận dữ như trước, nhưng cũng chưa dễ dàng tha thứ.

Cậu mím môi, rồi nhỏ nhẹ hỏi, giọng như thì thầm:
"Còn TOP?"

JiYong thoáng sững lại, ánh mắt bối rối.

Anh không hiểu ngay, nên hơi nhướn mày nhìn cậu.

Seungri hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Ai là gì của anh?

Tại sao anh lại nói... không ai có thể mang em đi khỏi anh?

Em nghe thấy rồi."

Lời nói ấy như mũi dao xoáy sâu vào trái tim JiYong.

Anh khựng lại, không ngờ cậu từng vô tình nghe được.

Một thoáng im lặng căng thẳng bao trùm.

Cuối cùng, JiYong vội vàng lên tiếng, giọng khẩn thiết:
"Không... không phải như em nghĩ đâu.

Anh nói thế vì anh lo TOP sẽ làm gì với em vì cậu ta trước nay vẫn luôn như thế, chẳng bao giờ nghiêm túc.

Chỉ là nhất thời anh buộc miệng nói ra.

Hòan toàn không có ý gì
Anh biết không thể nói hoạch toẹt ra là TOP thích cậu và cậu ta đang tìm cách cướp em khỏi anh.

Anh... chỉ sợ mất em thôi, Seungri
Ánh mắt anh chân thành, bàn tay đặt lên mặt bàn siết chặt, như muốn níu giữ lấy niềm tin mỏng manh kia.

Seungri cúi đầu, trong lòng vừa ấm lên vừa nặng trĩu.

Những lời ấy đúng là thứ cậu muốn nghe, nhưng cũng khiến cậu sợ.

Sợ rằng mình chỉ là một đối tượng để tranh giành, không hơn.

Đúng lúc bầu không khí tưởng như sắp mở ra thêm, điện thoại của Seungri bất ngờ rung lên.

Màn hình hiện số lạ, không lưu tên, nhưng JiYong thoáng nhìn thấy lại cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

Seungri do dự vài giây, rồi ấn nghe máy.

Cậu đi ra ngoài phòng khách, trò chuyện trong gần mười phút.

Giọng nói của cậu nhỏ dần, xa dần, để lại JiYong ngồi bất động trong bếp, ánh mắt nghi hoặc và bất an dấy lên trong lòng.

Khi Seungri quay lại, gương mặt vẫn bình thường, nhưng trong đáy mắt cậu thấp thoáng một điều gì đó JiYong không thể đoán.

Và điều ấy khiến tim anh chợt lạnh đi một nhịp
Khi trở lại bàn ăn, JiYong vẫn còn đang nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Seungri lặng lẽ ngồi xuống, không giải thích gì thêm, chỉ cúi đầu ăn nốt phần cơm.Thực ra, người gọi khi nãy là TOP.

Anh ta muốn hẹn Seungri đi ăn tối, giọng nói nửa đùa nửa thật, vẫn lạnh nhạt nhưng ẩn giấu sự kiên quyết.

Seungri không trả lời ngay.

Cậu biết tối nay đã có hẹn với Hyun Seung — một cuộc hẹn mà cậu nghĩ mình không thể tránh, vì cần nói cho rõ mọi chuyện.

Sáng nay, khi vừa mở điện thoại, ngoài vô số tin nhắn của JiYong và TOP, còn có một tin từ số lạ.

Seungri mở ra, thấy dòng chữ ngắn gọn:
"Hãy đến gặp tôi tối nay, tại nhà tôi.

Tôi muốn nói rõ ràng với cậu."

Đó là Hyun Seung.

Seungri lưỡng lự rất lâu.

Trong lòng cậu, có cả ngổn ngang những nghi ngờ và tổn thương.

Nhưng rồi, cuối cùng cậu vẫn gật đầu với chính mình.

"Mình phải đi.

Mình cần nghe anh ta nói hết.

Và mình cũng cần để anh ta biết — mình sẽ không từ bỏ JiYong."

Sau bữa ăn anh cũng nhanh chóng đến công ty vì vừa nhận được cuộc gọi khẩn, khi JiYong ra khỏi cổng vẫn đưa mắt dõi theo dáng cậu bước vào nhà, Seungri vẫn cố giữ vẻ mặt bình thường.

Nhưng trong lòng, cậu đã chuẩn bị sẵn một trận đối thoại quyết liệt với Hyun Seung.

Không còn là một Seungri im lặng hay tránh né, mà là một Seungri muốn khẳng định rõ trái tim mình thuộc về ai.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 16


Tối hôm đó, căn nhà rộng lớn của Hyun Seung sáng đèn nhưng lạnh lẽo.

Khi Seungri bước vào, cậu có cảm giác như nơi này chẳng còn hơi ấm của một gia đình nữa.

Hai người ngồi đối diện.

Không gian im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.

Hyun Seung là người phá vỡ sự im lặng trước.

Giọng cậu ta khàn đặc, mắt đỏ ngầu:
"Cậu biết tôi đang làm thủ tục ly hôn rồi chứ?"

Seungri gật nhẹ.

"Ừ, tôi biết."

Hyun Seung khẽ cười, nụ cười đầy chua chát:
"Thế thì cậu cũng nên hiểu... một khi tôi tự do, chẳng còn gì ngăn tôi trở về bên JiYong nữa."

Seungri nhìn thẳng, giọng điềm tĩnh:
" Thì sao?

"
Hyun Seung bật cười lớn, rồi đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc lẻm:
"Cậu chỉ mới quen anh vài tháng?

Tôi và JiYong đã trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu kỷ niệm.

Chúng tôi từng là tất cả của nhau.

Cậu có tư cách gì để chen vào?"

Seungri mím môi, cố giữ bình tĩnh.

Nhưng Hyun Seung chưa dừng lại.

Cậu ta nghiêng người về phía trước, giọng hạ thấp đầy khiêu khích:
"Cậu có biết JiYong từng vì tôi mà làm những gì không?

Đã từng đứng trước cả gia đình để bảo vệ tôi, đã từng khóc vì tôi, thậm chí sẵn sàng chống lại tất cả, chưa kể tôi và Jiyong còn ăn ngủ chung trong suốt thời thanh xuân.

Cậu nghĩ tôi và anh ấy ôm nhau ngủ chă?"

Seungri nắm chặt tay.

Trái tim nhói lên, nhưng cậu không để mình gục ngã trước sự khiêu khích ấy.

Hyun Seung tiếp tục, giọng như mũi dao xoáy vào lòng cậu:
"Cậu chẳng qua chỉ là một đứa đến sau, một sự thay thế trong lúc anh ấy hụt hẫng.

Khi anh ấy chán cậu, anh ấy sẽ quay lại tìm tôi thôi.

Cậu tưởng mình có thể giữ được JiYong mãi sao?

Đừng tự huyễn hoặc."

Seungri ngẩng đầu, ánh mắt sáng rõ, giọng chắc nịch:
"Nếu tình cảm giữa hai người thật sự vững chắc như thế, anh đã không cần phải nói những lời này.

Anh chỉ đang sợ JiYong sẽ chọn tôi và sợ mất đi thứ mà anh vốn cho rằng thuộc về mình."

Không khí căng thẳng đến mức ngột ngạt.

Hyun Seung cứng người, hơi thở gấp gáp.

Đôi mắt cậu ta rưng rưng, rồi nhanh chóng chuyển thành giận dữ.

Seungri đứng dậy, giọng trầm xuống:
"Tôi đến đây không phải để tranh cãi, mà để nói rõ: tôi sẽ không từ bỏ JiYong.

Nếu anh muốn níu kéo, đó là việc của anh.

Nhưng đừng lôi tôi vào sự cố chấp của anh nữa."

Cậu quay lưng, bước ra ngoài, để lại phía sau là một Hyun Seung run rẩy, bàn tay ôm mặt.

Tiếng cười lẫn nước mắt nghẹn ngào của HS lần lượt trải ra
Tiếng gậy gỗ gõ nhè nhẹ trên sàn từ cầu thang khiến cả Seungri lẫn Hyun Seung cùng ngoái lại.

Một bóng dáng quen thuộc từ từ hiện ra – bà nội.

Khi ánh mắt bà chạm vào Seungri, bà đứng sững, bàn tay run run siết chặt lấy chuôi gậy.

Gương mặt hiền hậu bỗng dâng trào xúc động:
"Đây... chẳng phải... con của Seung sao?" – giọng bà khàn đi, nghẹn ngào.

Không khí trong phòng chợt đông cứng.

Seungri khẽ lùi một bước, bất giác cúi đầu, còn Hyun Seung thì thoáng sững sờ, không kịp phản ứng.

Bà nội khẽ bước lại gần, đôi mắt nhòe đi nhưng vẫn sáng ngời niềm vui:
"Bao nhiêu năm rồi... cuối cùng ta cũng gặp được cháu.

Ta đã già rồi, chỉ mong một ngày được nhìn thấy máu mủ của mình.

Cũng không ngờ hôm nay lại thành sự thật."

Bà chạm tay lên vai Seungri, bàn tay run rẩy nhưng đầy ấm áp:
"Bà đã nguôi ngoai chuyện cũ từ lâu rồi.

Chỉ tiếc là ông con vẫn còn cố chấp, luôn nghĩ người lớn thì không thể nhún nhường lũ trẻ.

Nhưng ta thì khác...

Ta chỉ muốn gặp con, được nhìn thấy các con của Seung trưởng thành thế nào."

Seungri lặng người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ bản thân lại được gọi là "cháu" trong một gia đình mà cậu vốn tưởng chẳng liên quan.

Bà tiếp tục, giọng run run nhưng ánh mắt đầy yêu thương:
"Bà vẫn luôn nhận tin tức từ bố mẹ con.

Ta nhìn thấy từng tấm hình gia đình gửi về...

Con bé Hana – xinh xắn, ra dáng thiếu nữ rồi.

Còn con, Seungri à... ta thấy con thật thông minh, điềm đạm, lại giống ông Lee nhiều lắm.

Hơn nữa... con trai, con thật sự rất đẹp trai."

Nghe đến đó, Seungri nghẹn cả cổ họng.

Trái tim cậu như bị bóp chặt, không biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ có điều... cậu và Hana chưa từng biết về mối quan hệ này.

Ngoài ông bà Lee và gia tộc họ Park, tất cả đều im lặng.

Bà khẽ nắm lấy bàn tay cậu, ánh mắt trìu mến:
"Con không cần phải lo, con vẫn luôn là cháu của ta.

Và với bà... con luôn được chào đón."

Seungri nghe hết từng lời, nhưng trái tim dường như không thể chấp nhận ngay được.

Cậu gượng gạo cúi đầu:
"Con... xin lỗi, hôm nay con có chút việc, chắc phải về trước ạ."

Bà nội thoáng khựng lại, nụ cười trên môi chợt vụt tắt.

Bà không ngờ đứa cháu mà mình mong nhớ bao năm, giờ ngay trước mắt lại chẳng nhận ra, thậm chí còn muốn tránh đi.

Bàn tay bà khẽ siết gậy, ánh mắt thoáng buồn:
"Đứa nhỏ này... chẳng lẽ thật sự quên mất bà rồi sao..." – bà thì thầm, như chỉ nói với chính mình.

Seungri không quay đầu lại, chỉ lễ phép chào rồi rời khỏi căn nhà đầy áp lực.

Cánh cửa khép lại sau lưng, cậu hít một hơi thật sâu, mà ngực vẫn thấy nghẹn cứng.

Từng bước đi trên con đường nhỏ, đầu óc cậu quay cuồng hàng tá câu hỏi.

"Rốt cuộc mối quan hệ giữa gia đình mình và nhà họ Park là gì?

Tại sao bà ấy gọi mình là cháu?

Những gì Hyun Seung nói... là thật sao?"

Mỗi câu hỏi như một nhát dao xoáy vào tim.

Cậu nhớ lại ánh mắt bà nội – vừa hiền hậu, vừa mong chờ – rồi lại nhớ giọng điệu mỉa mai của Hyun Seung khi tố cáo mẹ mình năm xưa.

Tất cả chồng chéo, rối như một mớ bòng bong mà cậu chẳng biết bắt đầu gỡ từ đâu.

Seungri ngẩng mặt nhìn bầu trời xám xịt.

"Thật sự... tình yêu đồng giới này đã đủ cam go rồi.

Vậy mà giờ còn thêm cả chuyện gia tộc, quá khứ, thù hận...

Có phải ông trời đang thử thách mình không?"

Một giọt mưa khẽ rơi xuống, len theo mái tóc, lạnh buốt.

Seungri chợt mỉm cười chua chát:
"Yêu một người đã khó, yêu đúng người lại càng khó hơn...

Nhưng mình không thể bỏ cuộc, dù con đường này có nhiều chông gai hơn cả tình yêu nam nữ."
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 17


Con đường lát đá ập bóng tối tĩnh lặng, từng cơn gió se lạnh khẽ thổi qua.

Seungri bước đi như kẻ mộng du, trong đầu vẫn loang loáng hình ảnh bà nội, cùng những lời mà Hyun Seung từng ném vào mặt cậu.

"Cháu của ta..." – giọng bà vẫn vang vọng, khiến cậu thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực.

Đang miên man, tiếng còi xe vang khẽ phía sau.

Một chiếc xe đen bóng lăn bánh chậm rãi, cửa kính hạ xuống để lộ gương mặt TOP.

Nụ cười nửa miệng quen thuộc hiện lên, cùng ánh mắt như đang bắt trúng khoảnh khắc thú vị nào đó.

"Ơ kìa, ai thế này?

Mặt mày đưa đám thế, lỡ người ta tưởng em vừa thất tình thì sao?" – TOP chống tay lên cửa kính, giọng vừa đùa cợt vừa mang chút dịu dàng.

Seungri khựng lại, thoáng nhíu mày:
"Anh lại nói gì thế..."

TOP mở cửa, bước ra.

Bộ âu phục vừa vặn, dáng cao lớn ung dung giữa đường khiến ánh nhìn người qua lại đều vô tình dừng lại.

Anh điềm nhiên tiến lại gần Seungri, giọng hạ thấp nhưng không giấu được vẻ chọc ghẹo:
"Tôi nói thật đấy.

Nhìn em bây giờ, cứ như trời sắp sập xuống đầu vậy.

Nói đi, ai bắt nạt em?

Để tôi còn biết mà đi chia vui với họ."

Câu nói khiến Seungri thoáng trừng mắt, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên chút bất ngờ.

Dù giọng điệu cợt nhả, nhưng cách TOP nhìn cậu – nghiêm túc, chăm chú – lại chẳng hề giống đang đùa.

Cậu quay đi, giọng nhỏ lại:
"Không có gì."

TOP khẽ cười, lắc đầu:
"Em không nói, tôi không ép.

Lên xe đi, tôi đưa em về.

Trời thế này, để em đi bộ thì tội nghiệp quá."

Seungri do dự.

Một phần muốn từ chối, một phần lại thấy mệt mỏi đến mức chẳng còn sức để cãi.

Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu.

TOP nhanh nhẹn mở cửa xe, còn không quên nói thêm:
"Em thấy chưa?

Ở cạnh tôi cũng có lợi đấy chứ.

Vừa được tài xế miễn phí, vừa có người... quan tâm hơi quá mức."

Seungri thoáng liếc anh, định nói gì đó nhưng rồi thôi.

Cậu ngồi vào ghế, hướng mắt ra ngoài cửa kính, để mặc TOP ngồi bên kia khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự hài lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, TOP không còn che giấu sự chân thành dưới lớp giọng điệu cợt nhã.

Anh thực sự muốn ở cạnh Seungri – không phải vì thách thức JiYong, mà vì ánh mắt cô đơn kia đã vô tình khiến tim anh rung động.

"Yên tâm đi, Seungri...

Anh sẽ ở đây, ngay cả khi em không gọi tên anh." – TOP thầm nghĩ, tay siết nhẹ vô lăng, đưa xe lăn bánh khỏi con đường cũ.Buổi trưa hôm ấy, Jiyong đã sớm nhận ra có gì đó không ổn.

Nhưng anh cũng không dám hỏi thẳng vì có hơi không đúng mực.

Anh định đến công ty như lịch trình, nhưng cuối cùng lại quay xe theo một quyết định bồng bột - theo dõi Seungri.

Khi thấy cậu bước vào nhà họ Park, tim Jiyong chùng xuống.

"Seungri...

đến đó làm gì?" – anh tự hỏi, lòng ngập đầy thắc mắc và bất an.

Anh đợi ngoài xe suốt hơn một tiếng, đến khi thấy Seungri đi ra.

Dáng vẻ thất thiểu, đôi vai trĩu nặng của cậu khiến trái tim anh nhói buốt.

Anh gần như định bước xuống gọi, nhưng ngay lúc ấy, tiếng động cơ xe khác vang lên "TOP".

Jiyong khẽ nheo mắt, lặng lẽ quan sát từ xa.

Anh thấy rõ từng ánh nhìn, từng nụ cười cợt nhã của TOP, thấy cả cách Seungri ban đầu né tránh, sau đó lại gật đầu bước lên xe.

Khoảng cách không xa, cửa kính mở, tiếng nói vọng đến đủ rõ để Jiyong nghe được từng chữ:
"Tôi nói thật đấy.

Nhìn em bây giờ, cứ như trời sập xuống đầu vậy.

Nói đi, ai bắt nạt em?

Để tôi còn biết mà đi... chia vui với họ."

Jiyong siết chặt vô lăng.

Lồng ngực nóng ran, vừa ghen vừa đau, khi nghe Seungri đáp bằng giọng khàn nhỏ:
"Không có gì."

TOP lại cười, nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì chân thành đến khó tin:
"Em không nói, tôi không ép.

Lên xe đi, tôi đưa em về.

Trời thế này, để em đi bộ thì tội nghiệp quá."

Jiyong thấy Seungri khựng lại.

Một thoáng do dự, rồi cuối cùng cũng gật đầu, để TOP mở cửa xe cho cậu.

Khoảnh khắc ấy, như một lưỡi dao cắm vào tim anh.

Anh thì thầm với chính mình, giọng run run:
"Seungri... tại sao em không cho anh cơ hội?

Tại sao em lại để người khác ở cạnh mình lúc yếu đuối nhất?"

Chiếc xe của TOP rời đi, để lại Jiyong đứng bất động trong bóng chiều, đôi mắt ngập đầy hoang mang lẫn đau đớn.

Anh biết, nếu mình cứ chần chừ thêm một chút nữa, Seungri có thể sẽ rời xa anh... mãi mãi.

Chiếc xe của TOP rẽ qua vài con phố rồi dừng lại trước nhà Seungri.

Anh ta nói gì đó rồi chỉ thấy Seungri gật đầu, không đáp lại.

Cậu đẩy cửa, bước vào trong.

Cách đó không xa, trong bóng tối, một chiếc xe khác vẫn lặng lẽ dừng lại.

Jiyong ngồi bất động sau vô lăng, ánh mắt dán chặt vào căn nhà sáng đèn.

Tim anh như có tảng đá đè nặng.

"Seungri..." – anh thì thầm – "Anh không thể tiến vào, cũng chẳng thể rời đi."

Anh không bấm chuông, không nhấc máy gọi, chỉ ngồi đó, âm thầm chờ đợi.

Anh tự nhủ: khi nào đèn phòng Seungri tắt, anh sẽ rời đi.

Ít ra, anh còn biết cậu đã ngủ yên.

Nhưng không ngờ... khi đèn phòng bật sáng, bóng dáng Seungri lại xuất hiện ở ban công.

Cậu khoác chiếc áo mỏng, đứng tựa lan can, gương mặt thoáng mệt mỏi.

Ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới.

Một khoảnh khắc... tim Seungri chợt hẫng đi.

Hình như có ai đó đang đứng nhìn lên?

Cậu dụi mắt, lắc đầu.

"Ngớ ngẩn thật... gần đây mình toàn mơ mấy giấc kỳ lạ, thậm chí còn mơ cả việc quan hệ với Jiyong...

Bây giờ lại hoa mắt tưởng tượng ra anh ta ngay trước cửa nhà..."

Cậu bật cười chua chát với chính mình.

Nhưng khi định quay vào, ánh nhìn lại lần nữa chạm vào cái bóng quen thuộc ấy – lần này, rõ ràng hơn.

Không phải ảo giác.

Không phải mơ.

Là Jiyong.

Tim Seungri đập loạn.

Cậu vội cầm điện thoại, bấm số.

Tiếng chuông vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Dưới kia, bóng người bất động khẽ động đậy, rồi điện thoại trong tay Jiyong sáng lên.

Anh nhấc máy.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau – một ở trên cao, một dưới thấp – cả hai đều im lặng, chỉ nghe hơi thở khe khẽ trong ống nghe.

Seungri cắn môi, cuối cùng khẽ nói:
"Anh... sao lại ở đây?"

Jiyong ngẩng lên, giọng khàn đặc:
"Anh không yên tâm về em.

Nên anh ở đây."

Khoảng lặng kéo dài, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống, soi rõ hai tâm hồn đang hướng về nhau nhưng còn hàng nghìn rào cản chưa thể phá bỏ.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Chương 18


Tiếng chuông điện thoại kết thúc, Seungri đứng lặng thêm vài giây ở ban công, tim đập dồn dập.

Rồi cậu hít sâu một hơi, bước nhanh xuống dưới nhà.

Khi ra cổng, bóng dáng Jiyong hiện rõ trong ánh đèn đường vàng vọt.

Anh ngồi dựa vào cửa xe, tay vẫn cầm điếu thuốc chưa tàn, bên cạnh là chai rượu đã vơi quá nửa.

Khói thuốc lẫn mùi rượu hăng hắc bủa vây, nhưng đôi mắt anh – đỏ hoe, ươn ướt – lại khiến Seungri chững lại.

"Anh..." – Seungri mở lời, khàn đi – "Sao lại uống nhiều thế này?"

Jiyong ném điếu thuốc, bước một bước về phía cậu ôm chặt như thể sợ cậu sẽ biến mất.

Trong mắt anh, sự điềm tĩnh thường ngày đã không còn, thay vào đó là cơn giằng xé dữ dội.

"Anh sợ, Seungri." – anh nói, giọng run run. – "Anh sợ em sẽ rời xa anh.

Sợ một ngày em ngồi trên xe ai khác, dựa vào bờ vai ai khác... và quên mất anh từng tồn tại."

Trái tim Seungri thắt lại.

Cậu chưa bao giờ thấy Jiyong yếu đuối đến thế, mặc dù biết anh chỉ mới đây nhưng cậu biết anh là người không dễ bộc lộ cảm xúc.

Người đàn ông lạnh lùng, tự tin, thành đạt... giờ lại đứng trước mặt cậu, run rẩy như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi.

Seungri khẽ lắc đầu:
"Anh say rồi, đừng nói linh tinh."

"Không." – Jiyong tiến thêm một bước, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy cậu. – "Anh tỉnh hơn bao giờ hết.

Chính vì tỉnh, nên anh mới biết mình không thể chần chừ nữa.

Nếu không nói hôm nay, có lẽ... em sẽ thuộc về người khác mất."

Anh đưa tay, như muốn nắm lấy bàn tay Seungri nhưng lại dừng giữa chừng, sợ cậu né tránh.

"Seungri...

Anh đã từng nghĩ mình thích Hyun Seung, nhưng anh nhận ra đó chỉ là sự chiếm hữu mù quáng.

Chỉ khi gặp em, anh mới biết yêu thật sự là gì.

Anh không muốn kiểm soát, không muốn thử thách nữa...

Anh chỉ muốn bảo vệ em, ở bên em, dù em có chọn con đường nào."

Seungri đứng lặng.

Trong lòng cậu, một luồng cảm xúc hỗn loạn dâng trào.

Lời nói của Jiyong như từng nhát búa gõ vào bức tường mà cậu cố dựng lên.

"Anh ấy... thật sự đang nói yêu mình?

Bao lâu nay, mình luôn cảm giác chỉ là trò đùa, là một sự tò mò thoáng qua của Jiyong.

Nhưng nhìn anh bây giờ...

ánh mắt ấy, giọng nói ấy... không thể giả được."

Seungri cắn môi, khẽ hỏi:
"Tại sao... lại là em?

Anh có tất cả rồi, còn em thì... chỉ là một kẻ chẳng có gì."

Jiyong bật cười, nụ cười khàn đục, xen lẫn đau lòng:"Chính vì em 'chẳng có gì', nên em mới khiến anh nhận ra mình đã thiếu cái gì.

Seungri, anh thiếu em.

Anh muốn có em – không phải như một món đồ để giữ khư khư, mà như người duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống trong tim anh."

Không kìm được nữa, Jiyong bước đến, siết chặt cái ôm hơn bao giờ hết.

Anh thì thầm, giọng nghẹn lại:
"Seungri, hãy cho anh cơ hội.

Đừng để anh chỉ có thể nhìn em từ xa, như tối nay..."

Seungri ngước nhìn anh.

Trong đáy mắt cậu, ánh sáng ngọn đèn đường loang loáng, phản chiếu nỗi bối rối và xúc động đang cuộn trào.

Cậu im lặng, không gật cũng không lắc, chỉ để mặc Jiyong nhìn thẳng vào mình.

Giữa bầu trời đêm lạnh giá, khoảng cách của họ dường như được rút ngắn hơn bao giờ hết.

Khoảnh khắc ấy, Seungri không nói gì.

Cậu chỉ nhìn Jiyong thật lâu, đôi mắt long lanh như chứa cả ngàn điều chất chứa.

Rồi bất chợt, cậu khẽ kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh và đặt một nụ hôn thật nhẹ.

Jiyong sững người.

Cả thế giới như dừng lại trong thoáng chốc.

Anh không ngờ Seungri – người vẫn luôn dè dặt, ngập ngừng – lại chủ động phá vỡ khoảng cách giữa họ.

Nụ hôn ấy ban đầu vụng về, run rẩy, nhưng đầy chân thành.

Như thể Seungri không tìm được lời nào để nói, chỉ còn cách gửi gắm tất cả vào cái chạm môi ngắn ngủi ấy.

Jiyong thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thế chủ động.

Bàn tay anh siết chặt eo cậu, kéo Seungri sát vào mình.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, dữ dội hơn.

Đôi môi Seungri mềm mại, ngọt ngào đến mức khiến anh như phát điên."

Anh đã từng nghĩ chỉ Hyun Seung mới khiến anh khao khát đến vậy.

Nhưng không... tất cả đều sai.

Chính Seungri mới là người duy nhất làm anh mất kiểm soát.

Cảm giác này mãnh liệt đến mức tim anh như muốn nổ tung.

Anh đã chọn đúng.

Dù thế nào... anh sẽ không để em vụt mất."

Jiyong ôm chặt Seungri, môi không rời môi.

Càng hôn, anh càng thấy dục vọng trong cơ thể trỗi dậy, nóng bỏng và dữ dội.

Anh biết nếu cứ tiếp tục, bản thân sẽ bị thiêu đốt hoàn toàn.

Bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng phủ lên hai người như lớp sương mờ dịu dàng.

Trong không gian đó, họ hôn nhau – một nụ hôn vừa ngọt ngào vừa điên cuồng.

Jiyong thầm thì khi môi họ chỉ còn cách nhau một hơi thở:
"Seungri... em sẽ không hối hận chứ?"

Seungri khẽ lắc đầu, thì thầm như gió:
"Không.

Em chọn anh."

Nụ cười vỡ òa trên môi Jiyong.

Anh lại cúi xuống, hôn cậu thật sâu – lần này không còn do dự, chỉ còn khao khát giữ lấy người mình yêu, mãi mãi.

Đêm hôm ấy, cả Jiyong lẫn Seungri đều khó ngủ.

Nụ hôn dưới ánh trăng như còn in rõ trên môi, từng hơi thở, từng cái siết chặt vẫn quẩn quanh trong tim.

Seungri nằm nghiêng trên giường, điện thoại trên tay, màn hình sáng rực trong bóng tối.

Tin nhắn từ Jiyong hiện lên:
Jiyong: "Em ngủ chưa?"

Seungri khẽ cười, ngón tay gõ nhanh:
Seungri: "Chưa ạ?"

Jiyong: "Lạ thật.

Cả đời anh lần đầu thấy hồi hộp như vậy."

Seungri: "Anh hồi hộp thật à?

Trông anh lúc đó có vẻ rất bình tĩnh đấy chứ."

Jiyong: "Bình tĩnh?

Không đâu.

Anh suýt nữa thì không kiềm chế nổi rồi."

Seungri đỏ mặt, vội nhắn lại:
Seungri: "Anh...

đừng nói linh tinh nữa, khuya rồi."

Jiyong: "Anh nghiêm túc mà.

Nhưng thôi, không dọa em nữa.

Ngủ ngon, Riri."

Một lát sau, tin nhắn mới hiện lên:
Seungri: "Ngủ ngon, Yongie."

Chiếc đồng hồ trên bàn báo đã 3 giờ sáng, nhưng cả hai vẫn còn cầm điện thoại, tim đập rộn ràng như học sinh lần đầu biết yêu.

Cảm giác mới mẻ, ngọt ngào khiến họ đều ngập tràn hạnh phúc.

Thế nhưng, tình yêu đến quá nhanh cũng đồng nghĩa sóng gió sẽ sớm ập tới.

Những ràng buộc, những ánh mắt dõi theo, những mối quan hệ chồng chéo... tất cả đều đang chờ phía trước.

Liệu niềm tin của Jiyong và Seungri đủ lớn để vượt qua tất cả hay không?

Câu trả lời, chỉ có thời gian mới chứng minh được.

Sắp tới cc của Jiyong không biết mn có đi hong, nhưng tui book xong hết gòi chỉ chờ mỗi anh nhà lên vé thui
 
Back
Top Bottom