Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kí Ức Tan Vỡ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,943
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400904531-256-k699643.jpg

Kí Ức Tan Vỡ
Tác giả: ThngH41
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Jiyong từng yêu Hyun Seung - thanh mai trúc mã, chia tay không lý do.

Sau khi cậu rời đi thì Jiyong rơi vào trầm cảm, mất phương hướng, lạnh lùng.

Anh gặp Seungri - một chàng trai thông minh, kiên nhẫn, nhưng Seungri chưa từng nghĩ sẽ yêu nam giới nhưng cậu lại yêu Jiyong, tình cảm nảy sinh từ đơn phương - mập mờ - rồi đến đau đớn và hồi phục Tags: jiyongnyongtoryseungri​
 
Kí Ức Tan Vỡ
Kí Ức Tan Vỡ


Seoul, tháng 11.

Trời mưa.

Lạnh.

U ám như thể thành phố này đang để tang cho một người.

Kwon Jiyong đứng trước khung cửa kính lớn, đôi mắt vô hồn nhìn xuống phố.

Những giọt nước mưa trượt dài trên tấm kính như những dòng lệ anh chưa từng cho phép mình rơi ra.

Trên bàn, tờ báo sáng còn mở, tiêu đề chạy lớn bằng chữ in đậm:
"Thiếu gia tập đoàn Seo Group – Hyun Seung – kết hôn với tiểu thư nhà họ Park vào tuần tới."

Một vết nhăn sâu hằn trên trán Jiyong.

Anh không ngạc nhiên.

Không sốc.

Cơn đau này đã âm ỉ suốt từ ba hôm trước — ngày mà Hyun Seung gửi cho anh một tin nhắn duy nhất:
"Xin lỗi."

Không thêm gì nữa.

Một chữ.

Một cái tát không phát ra tiếng.

Jiyong ngồi phịch xuống ghế sofa, tay siết lấy ly rượu vang đỏ.

Anh không nhớ mình đã uống bao nhiêu chai trong ba ngày qua.

Cũng không nhớ lần cuối cùng anh ngủ là khi nào.

Chỉ biết, tâm trí anh hiện tại là một mớ hỗn độn, nơi gương mặt Hyun Seung cứ lặp lại không ngừng — từ thời thiếu niên, đến hiện tại — trong những ký ức như những cuộn phim rối tung.
________________________________________
Họ gặp nhau lần đầu khi Jiyong mười tuổi.

Gia đình Jiyong và Hyun Seung vốn có quan hệ làm ăn lâu đời.

Một bên là Kwon Group – tập đoàn hàng đầu về thời trang, một bên là Seo Group – đế chế xây dựng và tài chính.

Cả hai gia đình từng nói đùa rằng nếu có con trai và con gái, nhất định sẽ "kết thông gia".

Nhưng khi con của hai nhà đều là con trai, câu nói ấy trở thành một câu chuyện vui... mà không ai nghĩ tới nữa.

Không ai, trừ Jiyong.

Anh yêu Hyun Seung.

Tình cảm đó nảy mầm từ rất sớm — khi cậu thiếu niên Jiyong nhìn Hyun Seung chơi bóng rổ trong sân trường quốc tế, mồ hôi ướt đẫm trán, nụ cười vô tư khiến người khác không thể rời mắt.

Jiyong từng không chắc đó là yêu.

Có lẽ chỉ là ngưỡng mộ, là ghen tị, là muốn được ở gần.

Nhưng đến khi anh không còn thấy thoải mái khi Hyun Seung nhắc về những cô gái cùng lớp, khi tim anh lỡ một nhịp mỗi lần cậu ấy khoác vai mình — thì anh biết:
Mình đã yêu.Jiyong chưa từng nói.

Anh không ngu ngốc.

Là người thừa kế, Jiyong biết rõ điều gì nên, điều gì không.Anh biết xã hội này chưa sẵn sàng.

Biết rằng một "thiếu gia Kwon Group" không được phép yêu một người đàn ông.

Dù người đó có là Seo Hyun Seung đi nữa.

Nhưng điều khiến Jiyong điên cuồng hơn là — Hyun Seung biết.

Cậu biết Jiyong thích mình.

Biết từ rất sớm.

Nhưng cậu không xa lánh, cũng không tiếp nhận.

Chỉ đối xử với Jiyong bằng ánh mắt dịu dàng, thân mật... như thể nói:
"Tớ không yêu cậu, nhưng tớ sẽ không rời bỏ cậu đâu."

Chính điều đó mới làm Jiyong chìm sâu hơn.

Đau hơn.

Hy vọng chính là liều thuốc độc ngọt ngào nhất.
________________________________________
Anh đã từng tự nhủ:
"Không sao... chỉ cần ở bên nhau như thế này mãi là đủ."

Anh nghĩ, nếu cả hai không cưới ai, không yêu ai, thì ở bên nhau dưới cái danh "bạn tri kỷ"... cũng là một dạng hạnh phúc.

Chẳng cần tuyên bố.

Chẳng cần danh phận.

Miễn là mỗi ngày mở mắt ra, vẫn thấy người kia ở đó.

Nhưng tất cả đã sụp đổ.

Gia đình Seo Group gặp khủng hoảng tài chính.

Một thương vụ lớn đổ bể, cổ phiếu lao dốc, nợ ngân hàng chồng chất.

Truyền thông đưa tin, nhưng không ai ngờ...

Hyun Seung sẽ là người "đi trước làm con tin hòa bình".

Cậu không nói với Jiyong gì cả.

Không một lời.

Cho đến ngày báo chí đưa tin đám cưới.

"Đau không?"

Tiếng YoungBae vang lên phía sau, làm gián đoạn mạch ký ức.

Jiyong ngẩng đầu.

Mắt anh đỏ ngầu, giọng khàn đặc:
"Không."

Anh nói dối.

Rõ ràng là dối.

YoungBae nhìn bạn thân, lắc đầu:
"Mày nên nói thật.

Mày không phải sắt đá.

Cậu ta là ai?

Là mảnh ghép mà mày ủ ấm suốt cả thanh xuân."

Jiyong nở một nụ cười nhạt.

"Nhưng tao chưa bao giờ sở hữu cậu ấy "
YoungBae ngồi xuống đối diện.

Anh đặt một tập hồ sơ mỏng lên bàn.

"Tao đến không chỉ để nói chuyện cũ."

Jiyong liếc qua.

"Gia sư?"

"Ừ.

Em họ mày sắp thi đại học.

Tao tìm được một người khá thú vị — Lee Seungri."

Jiyong không bận tâm.

Tên đó chẳng có gì liên quan đến cái lỗ hổng trong tim anh lúc này.

"Tao biết mày không muốn gặp ai.

Nhưng mày đang hủy hoại bản thân từng ngày."

Jiyong cười lạnh.

"Người ta bỏ tao vì không có giá trị lợi ích.

Tao còn cần sống làm gì?"

YoungBae lặng im.

Anh biết không thể cứu một người nếu chính họ không muốn được cứu.

Nhưng rồi anh chỉ khẽ nói:
"Có những người đến... không để thay thế ai.Mà để nhắc mày rằng mày vẫn còn có thể yêu lần nữa."
________________________________________
Jiyong nhìn ra cửa sổ.

Mưa vẫn chưa dứt.

Nhưng lần đầu tiên, trong tâm trí anh, tiếng cười của Hyun Seung mờ đi một chút.

Một nụ cười khác, xa lạ hơn, đang len vào trong giấc mơ anh chưa kịp nhìn rõ
 
Kí Ức Tan Vỡ
Seungri....


Không khí sáng sớm ở khu biệt thự phía Nam Seoul trong lành nhưng lạnh buốt.

Jiyong khoác áo măng-tô dài, tay cầm ly cà phê đen không đường, mắt lướt qua từng cành cây đang khô trụi ngoài sân.

Anh ngủ chưa được ba tiếng.

Và tất nhiên, những giờ ngủ đó cũng chẳng bình yên.

Ác mộng, như thường lệ, lại mang gương mặt Hyun Seung.

Jiyong bước xuống tầng trệt, nơi quản gia đang sắp xếp lại đống giấy tờ mà YoungBae gửi đến hôm trước.

Trong đó có hồ sơ của gia sư mới.

Một tập mỏng, sơ yếu lý lịch đơn giản, ảnh chân dung rõ nét.

Tên cậu ta là Lee Seungri.

Hai mươi mốt tuổi.

Sinh viên xuất sắc khoa Kinh Tế – Đại học Quốc Gia Seoul.

Thành tích đáng nể, phỏng vấn tốt, thái độ lễ phép.

"Gia sư gì mà đẹp trai dữ vậy?" – Haeun, em họ Jiyong, nói hôm qua với giọng đùa cợt. – "Anh mà gặp là tỉnh rượu liền á."

Jiyong chẳng buồn để tâm.

Người đẹp thì nhiều, nhưng không ai đủ sức kéo anh ra khỏi mớ bùn lầy trong tim mình.

9 giờ sáng.

Cửa lớn biệt thự vang lên tiếng chuông nhẹ.

Jiyong vẫn đang ở trên lầu, định lánh mặt, để Haeun tự tiếp người kia.

Nhưng vì tò mò, anh dừng lại ở cầu thang, nhìn xuống.

Và rồi...

Jiyong chợt đứng sững.

Người thanh niên đứng ở cửa có dáng cao, vai rộng, mặc chiếc áo len màu kem và quần vải tối giản.

Cậu cúi đầu chào, giọng không quá to nhưng rõ ràng:
"Xin chào, tôi là Lee Seungri.

Được chỉ định làm gia sư cho cô Haeun."

Ánh mắt Jiyong dừng lại nơi gương mặt cậu ta.

Không phải là đẹp... mà là thu hút.

Gương mặt ấy có sự tinh tế đến kỳ lạ: sống mũi cao, làn da trắng, đôi mắt đen sâu, và điều khiến Jiyong không thể rời mắt là khí chất lạnh lùng nhưng thanh sạch.

Giống như cậu ta được cắt ra từ một thế giới khác.

Không vướng bận, không nhuốm màu dục vọng, không giống bất kỳ ai Jiyong từng gặp.

Haeun chạy ra, reo lên:
"Chào thầy Seungri!

Mời vào ạ!"

Seungri khẽ gật đầu, đôi mắt liếc qua khoảng cầu thang nơi Jiyong đang đứng khuất.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn.

Nhưng Jiyong biết — mình đã bị nhìn thấy.

Và điều khiến anh ngạc nhiên là...

Seungri không cúi chào, cũng không tỏ ra bất ngờ khi nhận ra mình đang đối mặt với Kwon Jiyong – người thừa kế Kwon Group, gương mặt thường xuyên xuất hiện trên bìa Forbes.

Cậu ta chỉ nhìn anh.

Thẳng.

Bình thản.

Không biết vì lý do gì, Jiyong chợt thấy... nhột."

Anh muốn gặp cậu ta không?" – Haeun hỏi khi hai người đang chuẩn bị lên phòng học.

Jiyong lắc đầu.

"Không cần.

Học xong thì bảo xuống nói vài câu."

11 giờ trưa.

Haeun xuống trước, mặt đỏ ửng.

"Anh... thầy Seungri bảo xuống nói chuyện."

Jiyong bỏ cuốn sách trên tay, bước xuống phòng khách.

Seungri đang đứng chờ sẵn.

Khi Jiyong bước vào, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, không hề có vẻ cúi mình hay lấy lòng như mọi người vẫn thường làm trước anh.

"Chào anh." – Seungri nói.

Jiyong quan sát kỹ hơn.

Ở khoảng cách gần, cậu ta còn đẹp hơn trong ảnh.

Nhưng không phải kiểu đẹp rực rỡ — mà là kiểu đẹp khiến người khác phải kiềm chế bản thân không ngắm nhìn quá lâu.

"Cậu tên gì?" – Jiyong hỏi, dù đã biết.

"Lee Seungri." – Cậu đáp, giọng không lên không xuống.

"Mức phí cậu mong muốn?"

"Không cần nhiều.

Miễn đủ sống và có thời gian học."

Jiyong cau mày.

"Cậu không định mặc cả à?"

"Không." – Seungri nhìn thẳng vào anh. – "Tôi không cần phải mặc cả để chứng minh giá trị."

Jiyong bất giác cười nhạt.

Thái độ này không phải kiểu anh ghét — ngược lại, nó... kích thích một thứ gì đó trong anh.

"Cậu biết tôi là ai không?"

Seungri đáp không chút do dự:
"Kwon Jiyong.

30 tuổi.

Người kế thừa duy nhất của Kwon Group.

Nhưng hiện tại đang tạm lui khỏi công việc, lý do không được công khai."

Jiyong sững lại trong nửa giây.

Ánh mắt anh nheo lại.

"Cậu điều tra tôi?"

"Không cần điều tra.

Tin tức công khai đủ để biết." – Seungri đáp bình thản.

Cả căn phòng chìm vào một sự im lặng căng thẳng trong chốc lát.

Jiyong nhấp một ngụm cà phê nguội.

Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi chàng trai đối diện.

"Cậu lạnh lùng thật đấy." – Jiyong nói khẽ.

Seungri nghiêng đầu.

"Còn anh thì cố tỏ ra lạnh, nhưng ánh mắt lại luôn buồn."

Một nhịp tim trong ngực Jiyong như khựng lại.

Anh đặt mạnh ly xuống bàn.

"Cậu muốn nói gì?"

Seungri nhìn anh, không chớp mắt.

"Tôi chỉ thấy... anh giống như một người đang cố lẩn trốn điều gì đó trong chính ngôi nhà của mình."

Lần này, Jiyong không cười.

Không tức giận.

Anh chỉ... im lặng.

Không ai từng dám nói những câu như thế với anh, ngay trong ngôi nhà này.

Nhưng cậu trai tên Seungri kia... lại có thể.

Một cách ấm áp, nhưng lạnh lùng.

Không thương hại, không dỗ dành.

Chỉ là một câu nói, rất thật.

Jiyong đứng dậy."

Dạy cho con bé xong thì về.

Mai quay lại đúng giờ.

Không cần chào."

Anh quay người đi.

Nhưng trước khi bước lên cầu thang, anh nghe tiếng Seungri vọng lại:
"Anh không cần giả vờ mạnh mẽ như thế hoài.

Có những người... hiểu được nỗi cô đơn không cần ai phải nói ra."

Jiyong dừng lại.

Nhưng không quay đầu.

Anh không biết tại sao trái tim mình lại đập mạnh như thế, chỉ vì một câu nói rất đơn giản từ một người vừa mới gặp.

Có lẽ... vì đã quá lâu, không ai nhìn thấy bóng tối bên trong anh.

Cho đến hôm nay.

Cho đến khi... có một người tên Seungri bước vào đời anh, với nụ cười nhẹ như nắng, và ánh mắt như gió đông
 
Kí Ức Tan Vỡ
Gần hơn 1 chút...


"Một số người đến rất nhẹ, nhưng để lại trong lòng ta một tiếng vang rất lớn."

Jiyong không phải là người dễ dàng mở lòng.

Suốt nhiều năm qua, anh đã học cách giấu kín mọi cảm xúc, nhất là những vết thương sâu thẳm nhất trong lòng.

Những ngày tháng bên Hyun Seung, với tất cả kỷ niệm và nỗi nhớ, giờ đây chỉ còn là những mảng tối le lói trong tâm trí.

Anh biết mình vẫn chưa thể quên, vẫn còn vương vấn, vẫn còn dằn vặt không nguôi.

Nhưng với thế giới bên ngoài, Jiyong vẫn là người đàn ông tài phiệt điềm tĩnh, kiên cường, luôn giữ vững hình ảnh không chút vết nhăn.

Ngày hôm nay, khi ánh nắng chiếu nhẹ qua khung cửa kính căn phòng rộng lớn, Jiyong ngồi bên bàn làm việc với những hồ sơ dày đặc trước mặt.

Nhưng trái tim anh lại như bị một khoảng trống vô hình xé rách, khiến mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt.

Anh nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn – một tin nhắn mới từ YoungBae, bạn thân, nhắc anh đừng quá khắt khe với bản thân.

Nhưng dù có bao nhiêu lời an ủi, Jiyong vẫn cảm thấy trống rỗng.
________________________________________
Ở một góc sân trường đại học, Seungri lặng lẽ đứng trên sân thượng..

Cậu không phải người thích chen chân vào chuyện người khác, càng không muốn làm phiền ai, nhất là một người như Jiyong – tài phiệt kiêu hãnh, nổi tiếng với sự lạnh lùng và bí ẩn.

Nhưng Seungri không thể phủ nhận, cậu lưu luyến trong ánh mắt ấy, có một sự u uất không thể giấu được.

Cậu biết, Jiyong đang mang trong lòng những nỗi đau sâu sắc, điều mà Seungri chỉ cảm nhận được qua những khoảnh khắc thoáng qua, qua cách anh né tránh ánh nhìn, qua cách anh giữ mình khỏi những mối quan hệ quá gần gũi.

Seungri không can thiệp, không hỏi han.

Cậu chỉ đơn giản là có mặt ở đó, lặng lẽ như một người xa lạ vô hình.

Cậu không biết làm thế nào để giúp đỡ, chỉ biết rằng một phần nào đó, sự hiện diện của mình có thể là một điểm tựa dù nhỏ nhoi.

Jiyong cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh chọn cách phủ nhận.

Anh không muốn Seungri thấy anh yếu đuối, không muốn ai thấy những vết thương còn rỉ máu.

Mỗi khi nhìn thấy Seungri, trái tim anh lại loạn nhịp một cách khó hiểu, một cảm xúc mà anh chưa từng cảm nhận trước đây.

Nhưng anh cố gắng giữ khoảng cách, không để cho sự rung động ấy phát triển.

"Không phải vì cậu ấy," Jiyong tự nhủ, "mà vì những gì tôi đã mất, những gì tôi chưa thể buông bỏ."

Những ngày trôi qua, Seungri và Jiyong gặp nhau thoáng qua, trong những khoảng không gian nhỏ bé của cuộc sống hối hả.

Mỗi lần như vậy, Seungri đều giữ cho mình một khoảng cách, không bước quá gần, không nói quá nhiều.

Cậu chỉ đơn giản là quan sát, hiểu rằng có những vết thương cần thời gian để chữa lành.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, Seungri đứng nhìn bóng dáng Jiyong qua cửa kính căn phòng làm việc.

Cậu thấy anh cúi đầu, ánh mắt đượm buồn.

Seungri chợt nhận ra rằng dù có muốn giúp đỡ, cậu cũng không thể làm gì hơn ngoài việc kiên nhẫn đợi chờ.
________________________________________
Trong sâu thẳm, Jiyong cũng bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Seungri như một nguồn sáng mờ ảo, dịu dàng nhưng không áp đặt.

Dù anh vẫn chưa mở lòng, vẫn còn những vết sẹo chưa thể lành, anh biết rằng có một người, dù không nói, dù không hỏi, vẫn ở bên cạnh anh.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Vết nứt trong anh


Jiyong không phải là người dễ dàng mở lòng.

Suốt nhiều năm qua, anh đã học cách giấu kín mọi cảm xúc, nhất là những vết thương sâu thẳm nhất trong lòng.

Những ngày tháng bên Hyun Seung, với tất cả kỷ niệm và nỗi nhớ, giờ đây chỉ còn là những mảng tối le lói trong tâm trí.

Anh biết mình vẫn chưa thể quên, vẫn còn vương vấn, vẫn còn dằn vặt không nguôi.

Nhưng với thế giới bên ngoài, Jiyong vẫn là người đàn ông tài phiệt điềm tĩnh, kiên cường, luôn giữ vững hình ảnh không chút vết nhăn.

Ngày hôm nay, khi ánh nắng chiếu nhẹ qua khung cửa kính căn phòng rộng lớn, Jiyong ngồi bên bàn làm việc với những hồ sơ dày đặc trước mặt.

Nhưng trái tim anh lại như bị một khoảng trống vô hình xé rách, khiến mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt.

Anh nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn – một tin nhắn mới từ YoungBae, bạn thân, nhắc anh đừng quá khắt khe với bản thân.

Nhưng dù có bao nhiêu lời an ủi, Jiyong vẫn cảm thấy trống rỗng.
________________________________________
Ở một góc sân trường đại học, Seungri lặng lẽ đứng trên sân thượng..

Cậu không phải người thích chen chân vào chuyện người khác, càng không muốn làm phiền ai, nhất là một người như Jiyong – tài phiệt kiêu hãnh, nổi tiếng với sự lạnh lùng và bí ẩn.

Nhưng Seungri không thể phủ nhận, cậu lưu luyến trong ánh mắt ấy, có một sự u uất không thể giấu được.

Cậu biết, Jiyong đang mang trong lòng những nỗi đau sâu sắc, điều mà Seungri chỉ cảm nhận được qua những khoảnh khắc thoáng qua, qua cách anh né tránh ánh nhìn, qua cách anh giữ mình khỏi những mối quan hệ quá gần gũi.

Seungri không can thiệp, không hỏi han.

Cậu chỉ đơn giản là có mặt ở đó, lặng lẽ như một người xa lạ vô hình.

Cậu không biết làm thế nào để giúp đỡ, chỉ biết rằng một phần nào đó, sự hiện diện của mình có thể là một điểm tựa dù nhỏ nhoi.

Jiyong cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh chọn cách phủ nhận.

Anh không muốn Seungri thấy anh yếu đuối, không muốn ai thấy những vết thương còn rỉ máu.

Mỗi khi nhìn thấy Seungri, trái tim anh lại loạn nhịp một cách khó hiểu, một cảm xúc mà anh chưa từng cảm nhận trước đây.

Nhưng anh cố gắng giữ khoảng cách, không để cho sự rung động ấy phát triển.

"Không phải vì cậu ấy," Jiyong tự nhủ, "mà vì những gì tôi đã mất, những gì tôi chưa thể buông bỏ."

Những ngày trôi qua, Seungri và Jiyong gặp nhau thoáng qua, trong những khoảng không gian nhỏ bé của cuộc sống hối hả.

Mỗi lần như vậy, Seungri đều giữ cho mình một khoảng cách, không bước quá gần, không nói quá nhiều.

Cậu chỉ đơn giản là quan sát, hiểu rằng có những vết thương cần thời gian để chữa lành.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, Seungri đứng nhìn bóng dáng Jiyong qua cửa kính căn phòng làm việc.

Cậu thấy anh cúi đầu, ánh mắt đượm buồn.

Seungri chợt nhận ra rằng dù có muốn giúp đỡ, cậu cũng không thể làm gì hơn ngoài việc kiên nhẫn đợi chờ.
________________________________________
Trong sâu thẳm, Jiyong cũng bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Seungri như một nguồn sáng mờ ảo, dịu dàng nhưng không áp đặt.

Dù anh vẫn chưa mở lòng, vẫn còn những vết sẹo chưa thể lành, anh biết rằng có một người, dù không nói, dù không hỏi, vẫn ở bên cạnh anh.Ánh hoàng hôn cuối ngày, Jiyong đứng đó, dáng người thẳng, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng trái tim lại dường như bị kéo giãn bởi những nỗi niềm chẳng thể nói ra.

Anh luôn giữ mình trong một vỏ bọc cứng cỏi, để không ai nhìn thấy những vết nứt thầm lặng nơi sâu thẳm.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày khác, khi người khác có thể nhìn thấy một người đàn ông thành đạt, quyền lực và đầy tự tin, thì bên trong Jiyong lại là một tâm hồn đầy rạn vỡ và nỗi đau.
________________________________________
Seungri không biết nhiều về quá khứ của anh.

Cậu chỉ biết qua những lần nhìn lướt qua ánh mắt của Jiyong, có những thứ đang dằn vặt trong lòng anh.

Những lúc Jiyong quay đi, nét mặt thoáng buồn làm cậu không khỏi băn khoăn.

Nhưng Seungri không muốn quá can thiệp vào.

Cậu giữ khoảng cách vừa đủ, như một người đứng bên ngoài nhìn vào thế giới riêng của Jiyong, chờ đợi một ngày anh tự mở cửa cho mình.
________________________________________
Một buổi chiều, Seungri tình cờ gặp Haeun, em họ của Jiyong, trong khuôn viên trường.

Haeun là người duy nhất trong gia đình có thể dễ dàng tiếp cận và trò chuyện với Jiyong.

Cô cũng biết phần nào những mảnh vỡ trong đời anh họ.

Ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, Haeun nhìn Seungri với ánh mắt thăm dò rồi nhẹ nhàng mở lời:
"Anh họ em... rất ít khi chia sẻ chuyện quá khứ.

Anh ấy từng có một người bạn rất thân, tên là Hyun Seung".

Haeun nói, giọng vừa khẽ vừa chắc.

"Là bạn từ nhỏ, cũng là người duy nhất anh ấy từng thực sự rung động.

Nhưng rồi vì chuyện gia đình, anh ấy phải rời xa bạn ấy, không một lời từ biệt."

Seungri ngạc nhiên vì không nghĩ Jiyong có cảm xúc với đàn ông, trong lòng cảm nhận một chút nhẹ nhỏm vì trong suốt thời gian qua cậu chưa thể biết được, rốt cuộc cậu đang dùng điều gì để cảm thông với anh.

Hóa ra cậu có 1 phần giống anh, cậu khẽ cười.

Haeun nhìn cậu cười rồi lại tiếp tục...

"Từ đó, anh ấy luôn sống với những kí ức và cảm giác lạc lõng," Haeun tiếp tục.

"Có lẽ, cũng vì thế mà anh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và khó gần."

Seungri nhìn xuống đất, cảm thấy hình bóng của Jiyong dần hiện rõ hơn trong từng lời kể.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có cảm xúc với người đồng tính, vì cậu đã từng yêu, các mối tình không quá sâu đậm nhưng không thể nói không có cảm xúc.

Họ đều là con gái, cũng đã từng có 1 người đàn ông ngỏ lời với cậu nhưng lúc đó chỉ mới bước vào cao trung thì làm gì suy nghĩ mình sẽ đáp lại.

Thậm chí cậu còn có chút ghê tởm, vậy mà giờ xem đi cậu đang có cảm giác với đàn ông.

Có phải quá nực cười không.

Trở về nhà, Seungri suy nghĩ rất nhiều về con người mà cậu mới chỉ chạm đến được lớp vỏ ngoài.

Cậu bắt đầu nhận ra rằng khoảng cách giữa họ không phải vì không muốn gần, mà vì Jiyong đang bảo vệ một phần quá khứ quá đau lòng, một phần quá mong manh mà chỉ riêng anh mới biết.
________________________________________
Về phía Jiyong, anh không biết rằng Seungri đã nghe được một phần câu chuyện.

Nhưng trong lòng, anh vẫn giằng xé giữa việc mở lòng và việc tiếp tục giấu mình trong những vỏ bọc đã quen thuộc.

Anh lo sợ nếu một ngày mình lộ ra những điểm yếu ấy, sẽ mất đi sự tôn trọng trong mắt người khác, nhất là người cậu dần cảm thấy có gì đó khác biệt trong tim – Seungri.
________________________________________
Tối đó, Jiyong ngồi một mình trong phòng, nhìn ra bầu trời đầy sao.

Trong lòng anh, những suy nghĩ về quá khứ và hiện tại va chạm dữ dội, làm anh nhận ra rằng, dù có cố che giấu thế nào, một phần trong anh vẫn cần một người để hiểu và đồng cảm.
________________________________________
"Có lẽ," anh thầm nghĩ, "đây là lúc mình phải bắt đầu đối mặt với chính mình và cả người khác."
 
Kí Ức Tan Vỡ
Dần rải tình cảm


Thời tiết chớm đông mang theo cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa.

Trong căn hộ cao cấp nằm ở tầng thượng một tòa nhà giữa trung tâm thành phố, Jiyong ngồi im bên cửa sổ lớn, tay cầm một ly cà phê đã nguội từ lâu.

Anh không nhìn ra ngoài trời, cũng không nhìn vào bất cứ thứ gì cụ thể - ánh mắt anh đang trôi lơ lửng giữa những khoảng ký ức chưa kịp khép.

Anh biết mình không còn ở tuổi có thể dễ dàng rung động vì một ánh nhìn, một cử chỉ nhỏ, hay một chút cảm thông.

Nhưng cũng chính vì thế, những biến chuyển âm thầm bên trong lại khiến anh cảnh giác hơn bao giờ hết.

Seungri.

Cái tên ấy bắt đầu xuất hiện trong đầu anh nhiều hơn một cách vô thức.

Không ồn ào, không can thiệp, không cố tình gần gũi.

Seungri chỉ đơn giản...

ở đó.

Không làm phiền, nhưng lại khiến Jiyong không thể không chú ý.

Những ngày gần đây, Seungri vẫn như mọi khi, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng không hề xa cách.

Cậu vẫn thường đến dạy học, lặng lẽ quan sát đôi khi chỉ vô tình lướt qua Jiyong trong những lúc cậu đi xuống nhà quanh căn biệt thự.

Ánh mắt cậu mỗi lần nhìn anh đều mang một vẻ điềm tĩnh, không gặng hỏi, không soi xét, mà là thấu hiểu.

Điều khiến Jiyong cảm thấy khó hiểu là — anh không khó chịu.

Thậm chí, còn thấy yên tâm lạ thường khi có Seungri ở gần.
________________________________________
Buổi tối hôm ấy, Seungri kết thúc buổi dạy muộn vì cô bé sắp thi kì thi quan trọng cậu đôi khi sẽ về muộn hơn đôi chút.

Cậu đi ngang qua phòng Jiyong, cửa hơi khép hờ, ánh sáng nhỏ xíu len ra khiến cậu chú ý, hiện đã là 10h tối
"Anh ấy chưa ngủ à?" – cậu nghĩ
Vô tình anh ra đóng cửa thì ánh mắt anh chạm lấy cậu, hơi sững người nhưng anh lấy lại bình tĩnh ngay
Chần chừ một chút, Seungri khễ cười che đi sự gượng gạo.

Một tiếng động khẽ vang xua đi không khí ảm đạm này
"Hôm nay về muộn sao " – anh hỏi
"Vì sắp tới Haeun bước vào kì thi quan trọng nên tôi ở lại một chút, bây giờ tôi về ngay, anh cũng đừng thức khuya quá "
Cậu nói nhưng trong lòng đã gào thét, khá mất bình tĩnh nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ điềm tĩnh
Anh mở cửa bước ra, suy nghĩ có nên mời cậu vào phòng vì giờ cũng đã quá khuya nhưng rồi anh lại...

"Vào đi."

Giọng Jiyong vọng ra, trầm khàn, nhưng không lạnh.

Seungri hơi ngạc nhiên vì không nghĩ người lạnh lùng như Jiyong lại mời cậu vào phòng anhSeungri hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước vào.

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, Jiyong đang ngồi bên bàn làm việc, không có vẻ gì là bận rộn.

"Anh đang làm việc sao," Seungri khẽ hỏi
Jiyong gật đầu, rồi bất chợt nhìn cậu một lúc lâu.

"Cậu có vẻ... mệt."

Seungri cười nhẹ, "Không quen thức khuya thôi."

Không gian rơi vào im lặng.

Không gượng gạo, chỉ là tĩnh lặng — như một mặt hồ phản chiếu hai tâm hồn đang tìm cách hiểu nhau.

"Haeun nói gì với cậu?" – Jiyong hỏi, giọng đều đều.

Seungri hơi bất ngờ, nhưng cũng không chối.

"Chỉ một chút chuyện cũ."

Jiyong không phản ứng gì, anh có vô tình nghe được câu chuyện của hai "thầy trò " lúc chiều này, anh nghĩ con bé đã quá nhiều chuyện đi.

Nhưng anh không khó chịu có lẽ anh cũng muốn cậu biết nỗi đau mà anh gánh lấy, chỉ là lòng anh còn chấp niệm chưa muốn thể hiện quá rõ điểm yếu.

Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính.

"Con bé ấy nhiều lời." – Anh nói, như đang tự trách chính mình đã để những điều đó bị lộ.

"Em không nghĩ thế." – Seungri đáp nhưng vẫn đứng trước bàn làm việc của anh.

"Có những chuyện... nếu không ai kể, người khác sẽ chẳng bao giờ hiểu được một người như anh."

Jiyong khẽ cười, nụ cười nhạt và buồn.

"Cậu nghĩ cậu hiểu tôi à?"

Seungri không đáp ngay.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Jiyong.

"Em không chắc.

Nhưng ít nhất, em muốn hiểu.

Dù chỉ một phần nhỏ thôi."

Lần đầu tiên, Jiyong không quay đi khi có người nhìn vào mắt anh quá lâu.

Anh cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt Seungri — không thương hại, không tò mò.

Chỉ là sự kiên nhẫn.

Và chân thành.

Một cảm giác lạ lan trong ngực Jiyong, khiến anh bất giác phải quay mặt đi, che giấu sự dao động trong lòng.

"Anh từng yêu một người không nên yêu," Jiyong khẽ nói, "và đánh mất cả bản thân mình trong tình cảm đó."

Seungri không nói gì.

Cậu lắng nghe.

Không chen ngang.

"Cậu ấy không hề biết, hoặc có thể biết, nhưng chưa từng phản hồi gì.

Tôi yêu một mình, chờ một mình, đau một mình.

Cái tệ nhất là tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ, có thể vượt qua."

Một khoảng lặng dài.

Jiyong nở một nụ cười khô khốc.

"Thật nực cười, đúng không?"

Seungri khẽ lắc đầu.

"Không.

Đó là cảm xúc thật.

Và không có gì nực cười khi anh từng yêu ai đó bằng cả trái tim."

Jiyong nhìn cậu một lúc, lần này là lần đầu anh chủ động.

"Còn cậu, Seungri?

Cậu từng yêu ai chưa?"

Seungri hơi sững người
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng khiến cậu khó trả lời hơn mình tưởng.

Cậu từng có rung động.

Nhưng chưa từng gọi tên nó.

Cho đến khi gặp Jiyong, cậu mới hiểu thế nào là một người có thể khiến mình để tâm chỉ bằng một ánh nhìn thoáng qua.

Cậu khẽ cười, mắt vẫn nhìn vào anh.

" Em có nhưng nó bình thường, hiện thì có chút khác thường.

"
Jiyong không hiểu câu trả lời của cậu cho lắm nhưng cũng không hỏi thêm.

Nhưng trái tim anh đập nhanh hơn một nhịp.
________________________________________
Đêm hôm đó, khi Seungri rời phòng, Jiyong ngồi lại thật lâu trong im lặng.

Anh cảm thấy một thứ gì đó vừa nhen nhóm trong lòng mình.

Không ồn ào.

Không mãnh liệt.

Chỉ là... một chút ấm áp len vào giữa những vết nứt anh chưa từng nghĩ sẽ có ai bước đến gần.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Thay đổi


Sau đêm đó, mọi thứ không thay đổi nhiều — ít nhất là bề ngoài.

Jiyong vẫn là người đàn ông trầm lặng, chỉn chu, bước ra khỏi nhà vào cùng một khung giờ mỗi sáng với bộ suit được là phẳng không một nếp gấp.

Vẫn ánh mắt ấy, vẫn sự lạnh lùng ấy, nhưng với Seungri, có một điều gì đó không còn giống trước.

Một ánh nhìn kéo dài hơn mức cần thiết.

Một cái gật đầu khẽ thay cho lời chào.

Hoặc đôi khi là một câu hỏi bất ngờ vang lên từ sau lưng:
"Cậu ngủ có ngon không?"

Nó chẳng mang ý nghĩa gì lớn lao.

Nhưng với Seungri, tất cả những điều đó giống như một chiếc ly thủy tinh trong suốt đang bắt đầu chứa đầy thứ nước không tên.

Và Seungri không thể không để tâm.

Sáng hôm đó, trời trở lạnh nhanh hơn bình thường.

Seungri rời khỏi nhà khi hơi sương còn bám mờ kính xe buýt.

Trên tay cậu là một chiếc cốc giữ nhiệt bằng thép không gỉ, bên trong là cà phê đen tự pha.

Loại Jiyong hay uống.

Cậu có thấy anh hay uống cũng nghĩ là anh thích nhưng đâu nghĩ anh uống vì café đen xoa dịu được nỗi lòng anh, mấy ai lại thích loại đắng như này, anh đâu phải mấy ông chú lớn tuổi đâu chứ.

Cậu đã pha thêm một chút, như một thói quen vô thức.

Cậu không biết sao lại pha nó, nhưng cậu muốn có gì đó chung với anh, thôi thì uống tạm xem như giảm cân vì gần đây cậu có hơi ừm thì béo 1 chú.

Vì thức đêm soạn giáo án cho Haeun mà còn phải làm bài luận cho kì tốt nghiệp của cậu nữa, đôi khi sẽ ăn đêm và chuyện lên cân là thường tình
Sau khi đến trường, tan học cậu lại ghé qua biệt thự để dạy cho Haeun đến tầm 16h30 mới kết thúc ngày làm việc
Khi bước xuống nhà, cậu thấy Jiyong đang đứng trong bếp - lần đầu tiên.

Không phải với vẻ thư giãn thường thấy trong những người thích nấu ăn.

Anh chỉ đang... nhìn nước sôi.

"Anh nấu gì à?" – Seungri hỏi.

Jiyong quay đầu lại, có chút lúng túng hiếm thấy.

"Không.

Tôi chỉ muốn nấu mì... nhưng hình như lỡ bỏ quá nhiều nước."

Seungri khẽ bật cười.

Dù cố giữ lịch sự, ánh mắt cậu vẫn ánh lên vẻ thích thú.

"Để em làm cho." – cậu nói, bước tới.

Jiyong không nói gì, chỉ lùi một bước, nhường lại không gian.

Và đứng đó quan sát.

Tiện tay anh lấy thêm 1 gói để lại chỗ cậu đang đun nước
" Chắc cậu chưa ăn, hay nấu luôn cả phần cậu đi nhé "
Seungri mở tròn mắt nhìn, sau rồi lại khẽ cười " Vậy em không khách sao đâu "Cậu thanh niên trước mặt anh thành thạo như thể đã quen với bếp núc cả đời.

Dáng người thoăn thoắt, từng cử chỉ không cầu kỳ nhưng vừa đủ tinh tế.

Một sự đối lập hoàn toàn với thế giới lấp lánh mà Jiyong đang sống – nơi mọi thứ đều được phục vụ, nơi anh chẳng bao giờ cần tự tay pha lấy một ly nước.

"Cậu giỏi việc này quá." – Anh nói khẽ.

Seungri múc mì ra tô, không quay lại.

"Chỉ là thói quen.

Ở nhà em nấu ăn cho cả gia đình từ nhỏ."

Anh sống một mình, còn Haeun sắp tới kì thi quan trọng nên ở nhờ nhà anh 1 thời gian.

Ông bà Kwon hiện cũng sống bên nước ngoài, anh còn 1 chị gái nhưng chị cũng lấy chồng và định cư bên đó.

Còn anh ở đây vì có Hyun Seung, nhưng giờ lại lạc lõng chính nơi này khi HS rời đi.

Trước đây HS cũng không thích ăn ở nhà, anh cũng chiều theo cậu nên cho đến bây giờ việc nấu ăn với anh quá lười đi, may mà con bé Haeun đến ở thì cũng coi như có chút gia đình.

Đôi khi con bé sẽ nấu vài món nhưng không quá thường xuyên vì anh đi làm nó đi học thì ai sẽ nấu và ai sẽ ăn.

Anh dự tính sẽ nấu mì nhưng không nghĩ ngay cả việc này anh cũng làm không xong, việc đong nước nấu mì mà anh còn lấy đầy cả nồi thì cũng biết việc nấu ăn thật phiền phức.

May nhờ có " cậu gia sư " mà anh cũng đỡ phần nào khó chịu cho cái bụng đói này.

Họ cùng ngồi ăn mì trên chiếc bàn gỗ dài trong bếp.

Không có âm nhạc, không có ti vi, chỉ là tiếng húp mì thỉnh thoảng vang lên xen kẽ những khoảng im lặng.

Nhưng lần này, sự im lặng không còn nặng nề như trước.

Nó trở thành một thứ âm thanh dễ chịu, như sự đồng hành trong tĩnh lặng.

Jiyong chưa từng nghĩ có một người lại khiến anh cảm thấy yên lòng đến thế, chỉ bằng sự hiện diện bình thường.

Không đòi hỏi gì.

Không cố gắng xâm nhập.

Nhưng lại khiến anh nghĩ đến nhiều điều hơn mức cần thiết.

Có một lần, Jiyong đang họp online với đối tác nước ngoài.

Seungri đi ngang qua, lặng lẽ đặt lên bàn anh một ly trà gừng nóng.

Không lời nói.

Không ánh mắt.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Jiyong nhìn vào chiếc ly đã vơi một nửa và bất giác mỉm cười.

Đó là lúc anh nhận ra mình đã bắt đầu quen với sự tồn tại của Seungri.Về phía Seungri, sau cuộc trò chuyện đêm ấy, cậu bắt đầu nhìn Jiyong bằng ánh mắt khác.

Không còn là người tài phiệt xa cách, lạnh lùng, khó chạm tới.

Mà là một người đàn ông cô đơn, mang trong mình một vết thương sâu, nhưng lại lặng lẽ sống tiếp, lặng lẽ chịu đựng.

Seungri thấy mình muốn ở bên cạnh anh lâu hơn, không phải vì tò mò, không phải vì ngưỡng mộ, mà là vì muốn được chạm tay vào góc mềm mại mà ai cũng nghĩ anh không có.

Nhưng cậu vẫn chưa dám chắc đó là gì.

Là tình bạn?

Là sự thương cảm?

Hay là điều gì đó sâu hơn?

Một tối muộn, Seungri ra về sau bữa tiệc cùng các bạn đại học, cậu có hơi say, có cô gái đang đỡ cậu đi ra.

Nói một chút thì cô khá xinh, học khá được và quan trọng là cô thích Seungri.

CÔ dìu cậu r axe thì bất chợt có cánh tay nắm lại cô ngẩng lên bất ngờ, giọng nói vang lên trầm ấm nhưng pha chút khó chịu
" Tôi là người nhà cậu cậu ấy sẽ đưa cậu ấy về, phiền cô rồi " – Jiyong nói nhưng hơi chau mày khó chịu
Về phía cô đang nghĩ " cha nội nào đây hả, có bao giờ nghe Seungri kể về người họ hàng đẹp trai này bao giờ " và rồi cô mạnh tay kéo cậu nói " Sao tôi biết anh có thật sự là người nhà hay có ý đồ khác ".

Cô quan sát thấy anh có vẻ khó chịu hơn lúc nãy, hi hang chân mày chỉ thiếu chút nữa là giao nhau.

Và rồi anh rút ra tấm card đưa cô.

Cô nhìn không khỏi ngạc nhiên, đây chẳng phải Kwon Jiyong của tập đoàn Kwon Thị sao, hơn nữa hiện nhà cô còn đang cầu xin đầu tư từ họ.

Khó xử như này cô đàng buông tay Seungri trả lại cho anh, cô hằn học nói " nhờ Kwon tổng đưa Seungri về an toàn giúp tôi, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ tìm anh đó "
Anh đỡ lấy cậu, quan sát gần hơn mới thấy cậu so với người khác quả thật thu hút đi.

Lông mi dài, da trắng hồng, môi đỏ.

Cậu mà không làm gái thật quá uổngTrời se lạnh.

Jiyong đi ngang qua, vô tình thấy dáng người hơi quen, nhưng sao cứ đi siu vẹo, nhìn kĩ hơn thì anh chắc chắn với lòng mình.

Anh dừng xe nhanh bước xuống lại gần không mang theo áo khoác.

Anh đỡ cậu vào xe, để cậu ngồi ở vị trí ghế phụ - vị trí mà anh luôn dành cho HS, chưa một ai có thể ngồi vào đó cho đến hiện tại chỉ có Seungri.

Anh bình ổn lái xe, lâu lâu liếc qua cậu, thấy cậu vẫn ngủ nhưng đôi lông mày cứ chốc chốc lại chau vào, anh khẽ cười nhưng chợt anh nghĩ - anh không biết nhà cậu.

Nghĩ một lát anh đưa cậu về biệt thự, dù gì cậu cũng không còn quá xa lạ nơi đó.

Nghĩ là làm, anh chạy 1 mạch về biệt thự, tiếng gió rít lạnh từng cơn, anh hiện không mặc áo vị nó đã yên vị trên người " cậu gia sư " kia rồiAnh đỡ cậu vào nhà nếu không nói là bế, cậu khá nặng nhưng với cơ thể anh không quá khó khăn.

Anh nhẹ nhàng nhất có thể chỉ sợ cậu vùng vẫy lại mệt cả đôi thôi, nhìn cậu ngủ mà môi cứ chu chu trong yêu thật.

Nếu không vì chấp niệm với HS thì có lẽ anh đã hôn cậu mất rồi.

Anh đâu biết mọi hành động đó đã thu hết vào tầm mắt con bé Haeun kia, nó đưa tay che miệng cười vì nó biết người anh họ này sắp sập bẫy rồi.

Cũng phải thôi thầy giáo cô bé đẹp như thế, động lòng như thế, là cô thì cũng đã đổ gục.

Cô mặc dù chưa từng thấy HS nhưng cô nghĩ thầy giáo của cô có lẽ nhỉnh hơn HS nào có của anh họ nhiều.

Đưa cậu vào phòng anh vì nhà đâu còn phòng nào, không lẽ lại để ngủ phòng con bé Haeun thì thật không phải đạo.

Trước đây vốn dĩ khi xây biệt thự này anh chỉ xây mặc định 2 phòng vì nếu có lỡ HS ở lại còn có chỗ ngủ, nhưng chưa bao giờ hai người họ ngủ riêng.

HS cứ mặc định là đàn ông ngủ chung thì có sao và cho dù Jiyong có cảm xúc với đàn ông đi nữa cũng chưa chắc anh dám làm gì cậu
Để cậu nằm trên giường anh cởi giày giúp cậu.

Seungri hiện chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng tang với quần jean bó sát gười có phần đôi chỗ rách.

Body cậu khá đẹp, không quá mập cũng không quá ốm.

Anh nhìn mà lòng mâu thuẫn, tự cười " Mày đang nghĩ gì vậy Jiyong "Cậu xoay người vô tình quàng lấy cổ anh khi anh đang chỉnh lại tư thế cho cậu, anh ngạc nhiên mở tròn mắt sau lấy lại bình tĩnh nghĩ là do cậu say, anh cười nhẹ, sau khi lo xong cho cậu anh vào phòng tắm vscn.

Đi ra anh thấy cậu nằm dang cả tay chân chiếm hết giường của anh.

Anh tự cười và đi đến bàn làm việc.

Anh suy nghĩ nhiều vì hôm nay HS tự nhiên gọi cho anh, cậu ta và anh đã dần bớt liên lạc cho đến nay 5 tháng, không phải anh quên cậu vì anh không muốn quá dấn sâu vào tình cảm không hồi kết này.

Cậu ta đã có vợ, anh phải làm gì nữa đây.

Cậu ấy bảo nhà vợ không tôn trọng cậu, cậu ta chán ghét cảnh này và thật tốt nếu anh ở đây.

Anh day day thái dương rồi quay sang nhìn cậu gia sư đang ngủ kia mà lòng anh trùng xuống, rốt cuộc cậu là gì với anh, anh đang yếu lòng và có người đến an ủi - thay thế cho HS hay anh đang có sự thay đổi đặc biệt trong lòng mình.

Đêm nay chắc anh lại khó ngủ, anh bước đến giường chỉnh lại tư thế một chút và nằm xuống, cậu thì đang say mèm chả bết gì, môi cứ chu ra như đang chờ ai đó hôn, anh sờ lên cảm nhận nó thật mềm, hai má đỏ ửng vì rượu trông thất đáng yêu.

Anh cười " Ngủ ngon, gia sư "Trời đêm nay lạnh thật, sương bắt đàu rũ xuống từng tán lá, nhưng trong phòng kia len lỏi sự ấm áp trên chiếc của hai cậu trai
Sáng dậy cậu mở mắt thì thấy mình năm ở nơi lạ, ngỡ như bị bắt cóc, cậu bật dậy nhìn xung quang có hơi quen thuộc.

Cậu thấy một mẫu giấy note nhỏ trên bàn " Nghỉ ngơi thêm nếu như còn mệt ".

Cậu khẽ vui, vì bây giờ cậu biết tình cảm mà cậu dành cho Jiyong không đơn thuần là cảm thông nữa.

Cậu bước xuống và thấy trên người mình đang khoác chiếc áo của Jiyong, mùi hương thật dễ chịu nhưng cũng không tránh mùi cồn từ người cậu.

Có lẽ nên giật thật kĩ rồi mang trả chủ nhân của nó thôi.

Cậu bước xuống nhà thì thấy Haeun đang ngồi ở phong khách.

Con bé quay sang thấy cậu và cười tủm tỉm trêu " Hôm qua thầy ngủ ngon chứ ạ, sang nay anh con đã đi làm sớm với 2 quầng mắt thâm to đùng đấy ".

Cậu không nghĩ mình lại ảnh hưởng đến anh như vậy nên cậu chỉ cười xòa và chào con bé ra về.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Gợn sóng


Chiều hôm ấy, cậu vẫn đến dạy học như mọi khi.

Trên tay Seungri là một chiếc áo sơ mi trắng đã được gấp gọn gàng, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng của nước xả vải.

Cậu đã giặt sạch, là phẳng, Dẫu chỉ là một chiếc áo, nhưng trong lòng Seungri, nó chứa nhiều hơn một kỷ niệm khó gọi tên.

"Chỉ là trả áo, dạy học như mọi ngày thôi." – Seungri tự nhủ, tay nhấn chuông cửa, cô giúp việc ra mở cửa.

Nhưng khi bước vào phòng khách, Seungri bất chợt khựng lại.

Trên ghế sofa, một người đàn ông lạ đang ngồi, mái tóc đen gọn gàng, gương mặt góc cạnh mà Seungri từng thấy đâu đó qua ảnh trên báo mạng.

Anh ta quay lại nhìn cậu.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Seungri nhận ra – đó là Hyun Seung.

"Tại sao anh ta lại ở đây?

Quan hệ gì với JiYong?" – Hàng loạt câu hỏi thoáng qua trong đầu cậu.

Tuy vậy, bản năng thôi thúc cậu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Seungri mỉm cười, cúi đầu chào Hyun Seung một cách lịch sự, rồi quay sang JiYong như thể chẳng có gì bất thường.

Cậu không muốn lộ ra sự bối rối trong lòng.

Nhưng trong sâu thẳm, Seungri cảm thấy một tia bất an – giống như một lời cảnh báo rằng, sự xuất hiện của người đàn ông kia sẽ thay đổi điều gì đó.

JiYong, trái ngược hoàn toàn với sự ngạc nhiên của Seungri, vẫn bình thản.

Anh ngồi dựa nhẹ vào ghế, ánh mắt thong dong như đã chuẩn bị từ trước.

Thấy Seungri khựng lại, anh khẽ cười:
"Em đến rồi à?

Vào dạy cho Haeun đi, nó chờ em từ sáng đấy."

Nụ cười và giọng nói đều tự nhiên đến mức tưởng như không có gì xảy ra.

Anh nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt Hyun Seung, nhận ra cái khựng chân ngắn ngủi của Seungri
Thế nhưng JiYong chọn cách im lặng, giữ bình tĩnh.

Bởi anh đã quen với việc người khác phỏng đoán, bàn tán.

Anh không muốn bất kỳ ai thấy được sự lúng túng của mình, càng không muốn người khác đoán được tâm tình anh
Hyun Seung bất ngờ đến mức khó giấu.

Ngay khi ánh mắt chạm phải Seungri, trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác không tên – vừa ngạc nhiên, vừa khó chịu.

Anh biết rõ về cậu trai trẻ này.

Thậm chí là chán ghét.

Cậu ta không biết sao cái loại như Seungri lại bước chân vào được Kwon Thị - một đứa con ngoài dã thú ấy, thật không cùng đẳng cấp.Buổi học với Haeun diễn ra như thường lệ, Seungri cố gắng tập trung, giọng giảng đều đặn.

Với Haeun, hôm nay chẳng có gì khác, ngoại trừ việc người thầm thương của Jiyong ở đây.

Cô không mấy thiện cảm với cậu ta vì cậu ta rất kiêu.

Cô từng gặp cậu ta khi nhà Jiyong có vài lần tổ chức tiệc, cậu ta con nhà giàu còn nhà cô - nếu không nói là nghèo, nhưng ít nhiều bố cô vẫn em trai của chú Kwon thì cũng nên có thái độ đúng 1 chút chứ.

Đúng là chỉ có mỗi nhà anh họ là giàu nhưng không kiêu.Seungri vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh Hyun Seung ngồi cạnh JiYong không ngừng hiện về.

" Họ là ai của nhau?

Vì sao Hyun Seung lại ở đây?

"Cậu muốn kéo dài thời gian một chút, để trấn tĩnh tâm trạng, cậu cần một ly nước để tập trung hơn.

Dặn con bé tự học tầm 10 phút.

Nhưng khi vừa bước đến cầu thang, Seungri bất chợt khựng lại.

Cậu thấy một cảnh tượng khiến tim mình chấn động.

Hyun Seung đang ôm chặt JiYong.

Khuôn mặt anh vùi vào vai JiYong, những giọt nước mắt rơi xuống, đôi vai run lên từng hồi.

JiYong không nói gì, chỉ lặng lẽ để mặc người kia khóc, bàn tay khẽ đặt trên lưng, như một sự an ủi im lặng.

Một cảm giác vừa hụt hẫng, vừa đau nhói lan khắp lồng ngực.

Cậu hiểu rằng, giữa JiYong và Hyun Seung tồn tại một điều gì đó mà mình không thể chạm tới.

Seungri muốn quay đi, nhưng lại sợ phá vỡ khoảnh khắc riêng tư ấy.

Trong giây phút ấy, Seungri thấy mình nhỏ bé, lạc lõng.

Cậu nhận ra rằng, dù có cố gắng giữ bình tĩnh, lòng mình vẫn đang gợn sóng dữ dội.

"Mình là ai... trong câu chuyện này?" – Seungri thầm hỏi.

Trong vòng tay Hyun Seung, JiYong nhắm mắt lại.

Anh không đẩy người kia ra, cũng không an ủi bằng lời vì đây là điều anh vẫn luôn mong moi hơn suốt 15 năm qua.

Đúng, anh đã yêu Hyun Seung suốt thời gian ấy nhưng là đơn phương.

Anh biết Hyun Seung đang vỡ vụn, biết những giọt nước mắt kia chứa đầy tiếc nuối.

Và trong sâu thẳm, JiYong cũng cảm thấy day dứt.

Nhưng khi để mặc cho Hyun Seung ôm mình, trong đầu JiYong chợt hiện lên hình ảnh Seungri – ánh mắt trong sáng, nụ cười bình thản, và cả sự im lặng đầy lễ độ.

Anh chợt lo sợ: nếu Seungri thấy cảnh này, liệu cậu sẽ nghĩ gì?

Vậy sao lúc cậu vừa vào nhà thấy anh vẫn bình thản như không có gì?

JiYong không muốn đánh mất điều đó, nhưng anh cũng không thể buông bỏ Hyun Seung, như một phần ký ức không thể xóa nhòa.Hyun Seung, trong khoảnh khắc ấy, như vỡ òa.

Anh ôm JiYong thật chặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cậu cảm thấy mình yếu đuối và HS thừa nhận có lẽ cậu đã nhận định sai tình cảm của mình nhưng cậu nghĩ cậu vẫn còn cơ hội.

"JiYong...

đừng bỏ mình..." – Hyun Seung thầm kêu gào trong tim, nhưng không thốt ra thành lời.

Seungri khẽ quay đi, bước thật nhẹ lên cầu thang, giấu kín cảm xúc vào trong.

Ly nước trên tay đã nguội, nhưng tim cậu thì nóng rát.

Trong đầu, một khoảng trống mênh mông mở ra, đầy nghi ngờ và cả nỗi đau không thể gọi tên.

Còn dưới phòng khách, JiYong vẫn ngồi yên, để mặc Hyun Seung khóc trong vòng tay mình.

Anh biết, khoảnh khắc này chỉ là khởi đầu cho một chuỗi rắc rối dài sau đó.

Nhưng lúc này, anh chọn im lặng – như cách anh vẫn luôn đối diện với tất cả.
 
Kí Ức Tan Vỡ
Xác định tình cảm


JiYong cứ nghĩ HS vẫn hạnh phúc, minh chứng là suốt 5 tháng sau kết hôn cậu chẳng liên lạc hay nhắn cho anh lấy 1 tin, đôi lần nhóm bạn chung của họ có tụ tập và gọi cho HS nhưng luôn nhận lại là sự bận rộn của cậu.

Cảm xúc ấy ập đến như cơn bão, dữ dội mà không báo trước.

HS tưởng rằng, sau khi kết hôn, sau khi chấp nhận cuộc sống theo sự sắp đặt của gia đình, mình đã quên đi JiYong.

Nhưng sự thật thì không.

Ngay khoảnh khắc đối diện, ngay khi vòng tay ấy vẫn ấm áp như ngày nào, trái tim Hyun Seung mới hiểu: bao năm qua, tất cả chỉ là sự tự dối lòng.

Thế nhưng, hiện thực lại tàn nhẫn.

Cậu đã có vợ, một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.

Không tình yêu, không sự gắn bó, chỉ là sự trao đổi lợi ích.

Gia đình anh – một gia tộc lớn – đặt cược cả sản nghiệp vào cuộc hôn nhân ấy.

Họ cần mối quan hệ thông gia để củng cố quyền lực, cần sự ràng buộc ấy để duy trì danh tiếng.

Khi Hyun Seung chủ động đưa đơn ly hôn, cả gia đình đã phản ứng dữ dội.

Cha anh giận dữ đập bàn, mẹ anh bật khóc, còn những người họ hàng thì nhìn anh như thể kẻ phản nghịch.

Họ không quan tâm trái tim anh thuộc về ai, chỉ quan tâm nếu ly hôn, tất cả tài sản, cổ phần sẽ tuột khỏi tay.

"Con điên rồi sao?

Con có biết nếu ly hôn, nhà ta sẽ mất trắng không?

Cái giá con trả nổi à?" – tiếng cha anh vẫn văng vẳng trong đầu.

Hyun Seung im lặng.

Cậu biết mình không thể chống lại gia đình ngay lập tức.

Nhưng cậu cũng biết, nếu tiếp tục sống như thế này, bản thân sẽ dần héo mòn.

Cậu không thể quay lại với JiYong ngay, cũng không thể đường đột nói ra tất cả.

Thứ duy nhất cậu có thể làm bây giờ là... từng bước tiến lại gần anh ấy, một lần nữa.

Nếu như cậu và Jiyong thành thì Jiyong cũng không để cậu chịu ủy khuấtJiYong sau khi nghe cậu nói thì anh có chút thương xót, anh đã thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của Hyun Seung.

Sự day dứt, sự nồng nàn xen lẫn tuyệt vọng – tất cả đều như cơn sóng ngầm.

JiYong từng nghĩ mình đã khép lại quá khứ, nhưng khi Hyun Seung trở lại, những kỷ niệm đau buồn và ngọt ngào cứ thế ùa về.

" Vậy còn Seungri, cậu ấy với anh là gì?

" suy nghĩ thoáng qua đầu anh, anh không biết là đang có cảm xúc gì, nhưng anh chắc chắn SR vẫn luôn luẩn quẩn tâm trí anh.

Nhớ đêm hôm qua anh còn tức giận khi thấy cô gái khác đỡ cậu vậy mà nay anh lại đang dây dưa cảm thông cho HS.

Anh không phải không động lòng.

Nhưng JiYong đã học cách sống lý trí, không được yếu lòng.

Anh không muốn quay lại với một người còn vướng bận hôn nhân, không muốn trở thành kẻ thứ ba chen vào.

Dẫu vậy, tận sâu trong đáy mắt, sự rung động cũ vẫn tồn tại, khiến JiYong trằn trọc nhiều đêm.Seungri thì khác.

Từ hôm nhìn thấy Hyun Seung ôm JiYong, cậu không còn thấy mọi chuyện đơn giản như trước.

Buổi học với Haeun vẫn diễn ra nhưng là online vì cậu chưa sẵn sang đối mặt với Jiyong, cậu cũng chả có tư cách gì để hỏi anh là cậu trai đó ai, họ có quan hệ.

Seungri nhận ra việc yêu đương thật phực tạp, khiến mọt người chỉ lạc quan, lạnh lùng như cậu phải bận tâm quá nhiều ảnh hưởng cả việc đi học và dạy học.

Cảnh tượng hôm ấy cứ lặp lại trong đầu, khiến cậu không tài nào bình tâm được.

Seungri cho rằng chẳng có việc gì ảnh hưởng đến tương lai cậu ngoài việc học và càng không nghĩ đến việc mình có tình cảm với đàn ông mà lại còn là tài phiệt.

Cậu biết, trái tim mình đang lạc lối.

Và càng khó khăn hơn khi Seungri cảm nhận rõ ràng – Hyun Seung có thể là người mà Jiyong đã yêu suốt khoảng thời gian thanh xuân
Những ngày sau, Hyun Seung thường xuyên xuất hiện ở nhà JiYong.

Ban đầu, cậu ta viện cớ không muốn ở nhà, gia đình HS vẫn đang gây khó dễ và áp lực lên cậu ta và cậu ta cả thấy thật phiền phức.

Nhưng đó chỉ là 1 phần, thật ra mọi lý do chỉ để cậu ta được ở gần JiYong.

Mỗi lần ngồi cùng nhau, Hyun Seung thường khơi lại những ký ức cũ – những năm tháng hai người từng chung bước, từng chia sẻ giấc mơ.

Ánh mắt anh lúc nào cũng chan chứa sự tha thiết, như muốn nhắc JiYong rằng, dù thế nào đi nữa, anh vẫn chưa từng quên.JiYong lặng im nghe, đôi khi chỉ mỉm cười, đôi khi gương mặt thoáng buồn.

Anh không khước từ, nhưng cũng chẳng mở lòng.

Anh hiểu Hyun Seung đang muốn gì, nhưng anh cũng biết rõ rằng anh không nên quá dấn sâu vào HS.

Với Hyun Seung, mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến.

Ban ngày, HS phải đối mặt với gia đình, với những ánh mắt dò xét, với sự đe dọa về tài sản và danh dự.

Ban đêm, HS lại khát khao được bên JiYong, muốn nói ra tất cả nhưng lại bị sự ràng buộc giữ chặt.

Trong những lúc yếu lòng, Hyun Seung chỉ muốn ôm JiYong và nói: "Hãy chờ tôi, tôi sẽ thoát ra."

Nhưng lý trí ngăn anh lại.

HS biết, nếu nói điều ấy khi chưa thể làm được, chỉ khiến JiYong thêm thêm khó xử thậm chí chán ghét vì HS biết Jiyong là tuýp người chung thủy.

Vậy nên HS chọn im lặng, chọn cách tiến từng bước, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Vài ngày sau SR đã đi dạy lại, cậu nghĩ đã cầm tiền của người ta thì cũng nên làm cho tròn trách nhiệm, không thể cứ trốn tránh mãi.

Dù gì mọi chuyện cũng là từ phí cậu chắc gì anh ta cũng giống cậu, tự suy nghĩ rồi tự biên cho cuộc đời hay sao.

Mỗi khi cậu đến dạy, thường thấy Hyun Seung có mặt.

Những ánh mắt trao nhau giữa Hyun Seung và JiYong, dù ngắn ngủi, cũng đủ khiến Seungri nhói lòng.

Cậu không dám hỏi, không dám đối diện trực tiếp, nhưng tận sâu thẳm, Seungri hiểu rằng mình đang trở thành người ngoài cuộc.

Thế nhưng, trái tim lại không cho phép cậu rút lui.

Seungri vẫn muốn ở cạnh JiYong, vẫn muốn bảo vệ anh theo cách của riêng mình, dù có lẽ tình cảm ấy sẽ chẳng bao giờ được hồi đáp.

Tối đó khi cậu chuẩn bị về thì HS đã tiễn cậu ra cổng, cậu thắc mắc không lẽ cậu ta ngủ lại nhà Jiyong.

Nhưng cậu dạy ở đây cũng hơn 3 tháng có thấy dư phòng nào đâu, chẳng lẽ họ ngủ chung vì cậu ta đâu thể ngủ chung với Haeun."

Seungri" HS gọi với ra
Cậu quay đầu không đáp nhưng ánh mắt vẫn đang dò xét xem cậu ta định nói gì."

Cậu tính dạy học ở đây bao lâu "
"Đó là việc của tôi và nhà phụ huynh Haeun, có vấn đề gì sao?

"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút về những thứ thuộc về mình, đừng như mẹ của cậu ".

Nói xong HS quay bước vào mà không choc ho cậu thêm bất kì thắc mắc nào
Cậu vẫn bình tĩnh như bản tính vốn có nhưng trong lòng đã rất nhiều câu hỏi " rốt cuộc cậu ta muốn gì?

"Sau khi tiễn Seungri về, HS quay lại thì Jiyong đã đứng ở cửa.

Ánh mắt anh đang tỏ ra khó chịu và đầy thắc mắc, anh chẳng nghe được họ đã nói gì, vốn dĩ anh tính xuống tiễn Seungri về vì đã hơn 1 tuần không không đến dạy, anh có chút mất mác và 1 chút nhớ.

Nhưng khi qua phòng Haeun thì con bé báo thầy vừa đi xuống thế là anh vội xuống lầu thf thấy HS đang nói chuyện với SR
"JiYong...sao anh đứng đây?

".

HS hỏi
" Cậu biết SR?

" Jiyong thắc mắc
" Chỉ là tiễn cậu ta thôi, mình biết cậu bận và em trọng cậu gia sư này mà nên mình thay cậu làm điều đó " HS tự đắc và cho rằng mình đang ra dáng cô vợ nhỏ thay anh tiếp khách.

" Sau cậu đừng làm thế, khách nhà mình không cần cậu quản " Anh nói xong quay bước lên lầu và quay lại nói thêm " cậu cũng đừng sang đây thường xuyên nữa, ảnh hưởng quan hệ hai nhà vì cậu biết mình đã từng thích cậu mà ".

Nói xong anh đi một mạch.

Anh không tức giận theo hướng suy nghĩ của HS vì anh rất bực mình – SR đi về cũng chẳng chào anh lấy 1 cậu câu, ít nhiều cậu ta cũng là do anh thuê về mà.

Đã thế còn mất dạng cả tuần nay, anh có nhắn tin nhưng cậu chẳng thèm trả lời, ùm thì anh nhắn như phụ huynh hỏi thăm lịch học của con trẻ nhà mình thôi
Hyun Seung nghẹn lại, không trả lời được.

Cậu chưa bao giờ thấy Jiyong tức giận như vậy, nhưng ánh mắt anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, bộc lộ sự quyết tâm mãnh liệt.

Cậu biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng cậu không thể từ bỏ được

Không biết có ai còn ship Nyongtory không nhưng tôi vẫn viết, vì thực sự tui mê hai cậu nhà nắm.

Vì lần đầu viết có hơi không hay, không ai đọc thì xem như tui tự viết tự đọc vậy
 
Kí Ức Tan Vỡ
Trò chơi


Những ngày gần đây, JiYong cảm nhận rõ một sự thay đổi kỳ lạ trong nhịp sống của mình.

Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần anh ra ngoài hay trở về nhà, đều "tình cờ" gặp Hyun Seung.

Lúc thì anh ta đứng chờ trước cửa, lấy cớ muốn đưa cho Haeun một quyển truyện tranh mới – lý do ngớ ngẩn nhất anh nghe vì anh biết con bé cũng không mấy hài lòng về cậu ta.

Lúc thì lại ghé ngang chỉ để "tiện đường" mang ít trái cây.

Có lần, JiYong vừa rời khỏi công ty, đã thấy Hyun Seung đứng ở bãi xe, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo âu.

Anh không đuổi, cũng không hẳn chào đón.

JiYong chỉ lặng lẽ chấp nhận, đôi khi gật đầu, đôi khi im lặng để Hyun Seung bước bên cạnh.

Anh biết rõ người kia muốn gì, nhưng anh không dám cho phép bản thân một lần nữa rơi vào vòng xoáy cũ.

Anh đã sống đủ lâu để hiểu rằng, cảm xúc đôi khi không cứu được ai khỏi hiện thực.

Hyun Seung vẫn còn vợ, vẫn còn một gia đình đang kiểm soát mọi quyết định của cậu ta.

JiYong không muốn làm người xen vào, không muốn một lần nữa tự đưa mình vào bế tắc.

Nhưng khổ nỗi, trái tim anh không hề vô cảm.

Cứ mỗi lần Hyun Seung xuất hiện, những ký ức đã ngủ yên lại trỗi dậy, khiến anh không thể hoàn toàn quay lưng.

Điều khiến JiYong bận tâm hơn cả lại không phải Hyun Seung.

Anh nhận ra thái độ của Seungri dạo này có gì đó khác thường.

Mỗi khi bắt gặp cảnh anh đi cùng Hyun Seung, ánh mắt Seungri thoáng qua một nét khó chịu, rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười gượng.

Nhưng JiYong nhìn thấy hết.

Cậu gia sư trẻ trung, trong sáng kia, dường như đang giấu một nỗi buồn mà anh không biết cách gọi tên.

Chính sự thay đổi ấy khiến JiYong đau đáu, khắc khoải hơn cả việc phải đối diện với Hyun Seung.

Anh tự cười không biết khi nào anh lại nghĩ về cậu nhiều như vậyVới Seungri, những ngày qua là một chuỗi giằng xé âm thầm.

Cậu không thể không nhận thấy Hyun Seung "tình cờ" xuất hiện liên tục.

Không thể không nhìn thấy ánh mắt kia mỗi khi hướng về JiYong.

Và càng không thể lờ đi sự im lặng của JiYong – không phản đối, không xua đuổi, chỉ bình thản đến mức khiến người ta đau lòng.

Seungri biết mình không có quyền gì, nhưng mỗi lần chứng kiến, trái tim lại dấy lên một cơn sóng khó chịu.

Cậu cố gắng tỏ ra bình thường, dạy học cho Haeun như mọi ngày, nhưng bên trong, từng chút một đang sứt mẻ.

"Anh... rốt cuộc trong lòng anh còn chỗ nào dành cho em không?" – câu hỏi ấy, Seungri chưa bao giờ dám thốt ra.

Một ngày cuối tuần, JiYong hẹn gặp một người bạn cũ.

Người đó không ai khác chính là TOP – bạn học thời đại học, đồng thời là đối thủ đáng gờm trên thương trường hiện tại.

TOP bước vào căn nhà quen thuộc với dáng vẻ cao lớn, khí chất lạnh lùng, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt sắc bén.

Anh ta không cần cố gắng vẫn toát lên sự uy nghiêm của một người luôn đứng ở vị trí cao.

JiYong đón TOP bằng nụ cười hiếm hoi thật sự thoải mái.

Giữa họ, dù là đối thủ, vẫn có một tình bạn kỳ lạ tồn tại – sự thấu hiểu của những người từng đi qua thanh xuân cùng nhau.

"Lâu rồi không gặp." – TOP lên tiếng, giọng trầm, ánh mắt quét qua căn phòng như muốn ghi nhận từng chi tiết.

Haeun lễ phép chào chú TOP, còn Seungri, người vừa kết thúc buổi học, vẫn còn ở lại thu dọn sách vở.

Cậu ngẩng lên, bất ngờ khi thấy một gương mặt lạ lẫm nhưng mang khí chất khác thường.

TOP nhìn Seungri, ánh mắt lạnh lùng thoáng dừng lại.

Một gương mặt trẻ tuổi, nụ cười lễ độ nhưng ánh mắt lại ánh lên điều gì đó khó nắm bắt – như thể bên trong chứa một vùng trời phức tạp hơn vẻ ngoài hiền lành.

Anh không ấn tượng mạnh, nhưng sự lạnh lùng vốn có của Seungri thoáng khiến anh khá lập lững.

Anh nghĩ chỉ có mỗi anh và Jiyong mới trưng ra bộ mặt bất cần đời đó nhưng nay lại thêm 1 người nữa rồi này.

Cũng thú vị.

TOP không nói gì nhiều, chỉ gật đầu chào, nhưng trong lòng đã nảy sinh một tia tò mò.

Anh biết JiYong từ lâu, biết rõ tình cảm của bạn dành cho Hyun Seung.

Nhưng giờ đây, trong căn nhà này, sự xuất hiện của một người trẻ tuổi như Seungri lại khiến bầu không khí mang một màu sắc khác hẳn.Khi Seungri về và Haeun rút lên phòng, chỉ còn lại hai người đàn ông trong phòng khách.

TOP rót rượu, ánh mắt nheo lại:
"Cậu vẫn thế.

Lúc nào cũng để người khác đọc được lòng mình qua đôi mắt.

Hyun Seung quay lại rồi, phải không?"

JiYong khẽ nhíu mày nhưng không phủ nhận.

TOP vốn dĩ biết quá nhiều.

"Cậu không cần trả lời.

Tôi nhìn là biết.

Bao năm rồi, chỉ có cái tên ấy mới khiến cậu bận lòng." – TOP nhấp ngụm rượu, giọng bình thản nhưng ánh nhìn sắc bén.

JiYong cười nhạt, không phản bác.

Anh biết TOP không nói sai.

Nhưng điều anh không thể thừa nhận chính là việc, giờ đây, ngoài Hyun Seung, trong tim anh còn xuất hiện thêm một cái tên khác – một cậu trai trẻ luôn mang đến ánh sáng ấm áp, dù anh chưa dám đối diện với sự thật ấy.

TOP lặng lẽ quan sát bạn mình.

Anh biết JiYong thích Hyun Seung từ thời còn học đại học.

Anh không bài xích, bởi bản thân cũng thuộc "cùng hệ" – từng hiểu rõ những rung động bị giấu kín dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ.

Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Seungri khiến TOP tò mò.

Cậu ta không giống một người tình, cũng không giống một kẻ xa lạ.

Gương mặt trẻ trung, có chút ngây ngô, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu cảm xúc phức tạp.

TOP tự hỏi: "Rốt cuộc, cậu bé đó là ai trong cuộc đời của JiYong?"

Không khí buổi tối nay tiệc sang trọng nhưng ấm áp.

Những ly rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn chùm.

TOP xuất hiện, như mọi khi, với gương mặt lạnh lùng nhưng phong thái tự tin.

Anh ta bắt tay từng người, mỉm cười thoáng qua, nhưng trong đầu anh lóe lên một ý tưởng.

Trong lúc nâng ly với mọi người, TOP bất ngờ quay sang JiYong, giọng nói trầm nhưng đủ lớn để cả bàn nghe rõ:
"Cậu có gia sư này thú vị đấy.

Gương mặt sáng sủa, lễ phép, mà nhìn cũng thông minh nữa.

Không biết cậu định giữ cậu ta làm 'trợ lý riêng' lâu dài chứ?"

Không khí khựng lại một nhịp.

JiYong thoáng bất ngờ, nhưng chỉ cười nhạt, đáp hờ hững:
"Seungri chỉ giúp kèm học cho Haeun thôi."

"Vậy sao?" – TOP nheo mắt, rót thêm rượu, giọng như trêu chọc – "Nếu cậu không giữ, tôi lại muốn thử đấy.

Một người như vậy... bên cạnh cũng tốt."

Câu nói nửa đùa nửa thật ấy làm cả bàn bật cười, chỉ trừ JiYong.

Anh dấy lên 1 sự khó chịu khi TOP định lôi Seungri ra để trêu đùa, anh uống hết cả ly rượu trên tayTOP kéo tay nhân viên phục vụ lại nói " cậu chọn ngẫu nhiên một người đi ".

Người phục vụ trẻ tuổi có phần bối rối, nhưng rồi ngón tay cậu dừng lại... chỉ thẳng vào JiYong.

"Chủ nhà rồi!" – TOP cười khẽ, ánh mắt như sáng lên
"Đơn giản thôi thực hiện một thử thử thách do mọi người đặt ra." – "Kwang Hee, hay cậu ra thử thách đi."

Kwang Hee liếc nhìn JiYong, nụ cười có chút mờ ám. lại là bạn thân của Hyun Seung nên chẳng ngại ngần gì.

Anh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống bàn, giọng nói vang lên rành rọt: "Được.

Vậy JiYong, nếu một ngày Hyun Seung ly hôn vợ, cậu có muốn quay lại tình cảm trước kia không?

Nếu có... hãy hôn Hyun Seung ngay tại đây, trước mặt tất cả.

Nếu không, thì chỉ cần uống cạn ly rượu."

Không khí như bị đông cứng.

Mọi tiếng cười nói biến mất, chỉ còn sự im lặng căng thẳng phủ trùm cả bàn tiệc.

Seungri chết lặng.

Cậu vừa đến khi nhận được tin nhắn nói Jiong đang say và không có người chăm sóc, cậu không quan tâm ai nhắn cậu chỉ quan tâm Jiyong.

Tim cậu đập thình thịch, bàn tay siết chặt vào nhau.

Cậu bắt gặp ánh mắt của JiYong dĩ nhiên anh ta cũng thấy cậu.

Trong đầu cậu vang lên câu hỏi không lời đáp: "Anh sẽ làm gì?

Anh có còn tình cảm với Hyun Seung không?"

TOP ngồi dựa ra ghế, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, như con thú chờ xem con mồi sẽ vùng vẫy ra sao.

JiYong im lặng rất lâu.

Ánh mắt anh không nhìn ai, gương mặt trầm tĩnh đến mức khiến cả bàn hồi hộp, anh cũng thật sự muốn biết trong thời gian qua cậu ta có từng để anh trong lòng hay không, anh muốn biết rõ giữa HS và SR thì anh đang tồn tại loại cảm xúc nào.

Rồi bất ngờ, anh đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy.

Những bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát đưa anh đến bên Hyun Seung.

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả, JiYong cúi xuống, đặt lên môi Hyun Seung một nụ hôn.

Nó chỉ thoáng qua, anh có chút kích thích nhưng không để cho anh cảm giác lưu luyến
Tiếng ồn ào lập tức bùng nổ.

Người reo hò, kẻ vỗ tay, coi đó là một màn kịch thú vị.

Nhưng với từng nhân vật chính, cảm xúc lại hoàn toàn khác.

Hyun Seung run rẩy, trái tim như bùng nổ.

Bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu khao khát bấy lâu dồn hết vào khoảnh khắc này.

Cậu ta siết nhẹ tay áo JiYong, như muốn giữ anh lại.JiYong, sau khi tách ra, chỉ lặng lẽ quay về chỗ ngồi.

Anh không nói lời nào, chỉ cầm ly rượu lên, ánh mắt hướng về phía cửa vì hình như lúc nãy anh thấy cậu.

Anh nghĩ chắc do say.

Trong lòng anh ngổn ngang: đó là một quyết định bốc đồng, hay là một thử thách cho chính mình?

Seungri, ngồi cách đó vài bước, gần như sụp đổ.

Cậu nhìn chằm chằm vào hai người họ, trái tim như bị bóp nghẹt.

Trong mắt cậu, nụ hôn kia không phải là trò chơi, mà là sự thật trần trụi: JiYong đã từng yêu Hyun Seung, và có lẽ... vẫn còn yêu.

Đôi môi cậu run run, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời.

Một sự hụt hẫng khủng khiếp lan khắp ngực, khiến ánh sáng trong đôi mắt cậu tắt ngấm.

TOP liếc nhìn Seungri.

Anh ta thấy rõ sự ngẩn ngơ, đau đớn hiện ra trên gương mặt cậu bé.

Khóe môi TOP khẽ nhếch lên.

"Quân cờ này... có thể nắm được rồi."

Đêm đó, khi TOP rời đi, JiYong đứng ở ban công nhìn bóng bạn khuất dần dưới ánh đèn đường.

Bên trong ngực anh, đến hôm nay anh đã biết cảm giác với HS là gì – thứ gì không có được thì càng cố chấp có đế khi nhận ra nó chỉ là chấp niệm không nên tồn tại.

Hyun Seung ngày càng tiến gần, Seungri ngày càng xa cách, còn bản thân anh thì đứng giữa ngã ba, không biết phải bước thế nào.

Trong một góc khuất, Seungri ngồi ở vệ đường.

Cậu nhớ lại hình ảnh lúc nãy, lòng thầm nghĩ: "Mình... chỉ là khách qua đường thôi sao?"

TOP bước đến khoác áo cho cậu, cậu ngước nhìn gương mặt hơi quen ấy.... ******************Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha.

Vì có cmt của mn nên mới có thêm tinh thần viết chương mới ó
 
Back
Top Bottom