Những ngày gần đây, JiYong cảm nhận rõ một sự thay đổi kỳ lạ trong nhịp sống của mình.
Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần anh ra ngoài hay trở về nhà, đều "tình cờ" gặp Hyun Seung.
Lúc thì anh ta đứng chờ trước cửa, lấy cớ muốn đưa cho Haeun một quyển truyện tranh mới – lý do ngớ ngẩn nhất anh nghe vì anh biết con bé cũng không mấy hài lòng về cậu ta.
Lúc thì lại ghé ngang chỉ để "tiện đường" mang ít trái cây.
Có lần, JiYong vừa rời khỏi công ty, đã thấy Hyun Seung đứng ở bãi xe, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo âu.
Anh không đuổi, cũng không hẳn chào đón.
JiYong chỉ lặng lẽ chấp nhận, đôi khi gật đầu, đôi khi im lặng để Hyun Seung bước bên cạnh.
Anh biết rõ người kia muốn gì, nhưng anh không dám cho phép bản thân một lần nữa rơi vào vòng xoáy cũ.
Anh đã sống đủ lâu để hiểu rằng, cảm xúc đôi khi không cứu được ai khỏi hiện thực.
Hyun Seung vẫn còn vợ, vẫn còn một gia đình đang kiểm soát mọi quyết định của cậu ta.
JiYong không muốn làm người xen vào, không muốn một lần nữa tự đưa mình vào bế tắc.
Nhưng khổ nỗi, trái tim anh không hề vô cảm.
Cứ mỗi lần Hyun Seung xuất hiện, những ký ức đã ngủ yên lại trỗi dậy, khiến anh không thể hoàn toàn quay lưng.
Điều khiến JiYong bận tâm hơn cả lại không phải Hyun Seung.
Anh nhận ra thái độ của Seungri dạo này có gì đó khác thường.
Mỗi khi bắt gặp cảnh anh đi cùng Hyun Seung, ánh mắt Seungri thoáng qua một nét khó chịu, rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười gượng.
Nhưng JiYong nhìn thấy hết.
Cậu gia sư trẻ trung, trong sáng kia, dường như đang giấu một nỗi buồn mà anh không biết cách gọi tên.
Chính sự thay đổi ấy khiến JiYong đau đáu, khắc khoải hơn cả việc phải đối diện với Hyun Seung.
Anh tự cười không biết khi nào anh lại nghĩ về cậu nhiều như vậyVới Seungri, những ngày qua là một chuỗi giằng xé âm thầm.
Cậu không thể không nhận thấy Hyun Seung "tình cờ" xuất hiện liên tục.
Không thể không nhìn thấy ánh mắt kia mỗi khi hướng về JiYong.
Và càng không thể lờ đi sự im lặng của JiYong – không phản đối, không xua đuổi, chỉ bình thản đến mức khiến người ta đau lòng.
Seungri biết mình không có quyền gì, nhưng mỗi lần chứng kiến, trái tim lại dấy lên một cơn sóng khó chịu.
Cậu cố gắng tỏ ra bình thường, dạy học cho Haeun như mọi ngày, nhưng bên trong, từng chút một đang sứt mẻ.
"Anh... rốt cuộc trong lòng anh còn chỗ nào dành cho em không?" – câu hỏi ấy, Seungri chưa bao giờ dám thốt ra.
Một ngày cuối tuần, JiYong hẹn gặp một người bạn cũ.
Người đó không ai khác chính là TOP – bạn học thời đại học, đồng thời là đối thủ đáng gờm trên thương trường hiện tại.
TOP bước vào căn nhà quen thuộc với dáng vẻ cao lớn, khí chất lạnh lùng, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt sắc bén.
Anh ta không cần cố gắng vẫn toát lên sự uy nghiêm của một người luôn đứng ở vị trí cao.
JiYong đón TOP bằng nụ cười hiếm hoi thật sự thoải mái.
Giữa họ, dù là đối thủ, vẫn có một tình bạn kỳ lạ tồn tại – sự thấu hiểu của những người từng đi qua thanh xuân cùng nhau.
"Lâu rồi không gặp." – TOP lên tiếng, giọng trầm, ánh mắt quét qua căn phòng như muốn ghi nhận từng chi tiết.
Haeun lễ phép chào chú TOP, còn Seungri, người vừa kết thúc buổi học, vẫn còn ở lại thu dọn sách vở.
Cậu ngẩng lên, bất ngờ khi thấy một gương mặt lạ lẫm nhưng mang khí chất khác thường.
TOP nhìn Seungri, ánh mắt lạnh lùng thoáng dừng lại.
Một gương mặt trẻ tuổi, nụ cười lễ độ nhưng ánh mắt lại ánh lên điều gì đó khó nắm bắt – như thể bên trong chứa một vùng trời phức tạp hơn vẻ ngoài hiền lành.
Anh không ấn tượng mạnh, nhưng sự lạnh lùng vốn có của Seungri thoáng khiến anh khá lập lững.
Anh nghĩ chỉ có mỗi anh và Jiyong mới trưng ra bộ mặt bất cần đời đó nhưng nay lại thêm 1 người nữa rồi này.
Cũng thú vị.
TOP không nói gì nhiều, chỉ gật đầu chào, nhưng trong lòng đã nảy sinh một tia tò mò.
Anh biết JiYong từ lâu, biết rõ tình cảm của bạn dành cho Hyun Seung.
Nhưng giờ đây, trong căn nhà này, sự xuất hiện của một người trẻ tuổi như Seungri lại khiến bầu không khí mang một màu sắc khác hẳn.Khi Seungri về và Haeun rút lên phòng, chỉ còn lại hai người đàn ông trong phòng khách.
TOP rót rượu, ánh mắt nheo lại:
"Cậu vẫn thế.
Lúc nào cũng để người khác đọc được lòng mình qua đôi mắt.
Hyun Seung quay lại rồi, phải không?"
JiYong khẽ nhíu mày nhưng không phủ nhận.
TOP vốn dĩ biết quá nhiều.
"Cậu không cần trả lời.
Tôi nhìn là biết.
Bao năm rồi, chỉ có cái tên ấy mới khiến cậu bận lòng." – TOP nhấp ngụm rượu, giọng bình thản nhưng ánh nhìn sắc bén.
JiYong cười nhạt, không phản bác.
Anh biết TOP không nói sai.
Nhưng điều anh không thể thừa nhận chính là việc, giờ đây, ngoài Hyun Seung, trong tim anh còn xuất hiện thêm một cái tên khác – một cậu trai trẻ luôn mang đến ánh sáng ấm áp, dù anh chưa dám đối diện với sự thật ấy.
TOP lặng lẽ quan sát bạn mình.
Anh biết JiYong thích Hyun Seung từ thời còn học đại học.
Anh không bài xích, bởi bản thân cũng thuộc "cùng hệ" – từng hiểu rõ những rung động bị giấu kín dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Seungri khiến TOP tò mò.
Cậu ta không giống một người tình, cũng không giống một kẻ xa lạ.
Gương mặt trẻ trung, có chút ngây ngô, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu cảm xúc phức tạp.
TOP tự hỏi: "Rốt cuộc, cậu bé đó là ai trong cuộc đời của JiYong?"
Không khí buổi tối nay tiệc sang trọng nhưng ấm áp.
Những ly rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn chùm.
TOP xuất hiện, như mọi khi, với gương mặt lạnh lùng nhưng phong thái tự tin.
Anh ta bắt tay từng người, mỉm cười thoáng qua, nhưng trong đầu anh lóe lên một ý tưởng.
Trong lúc nâng ly với mọi người, TOP bất ngờ quay sang JiYong, giọng nói trầm nhưng đủ lớn để cả bàn nghe rõ:
"Cậu có gia sư này thú vị đấy.
Gương mặt sáng sủa, lễ phép, mà nhìn cũng thông minh nữa.
Không biết cậu định giữ cậu ta làm 'trợ lý riêng' lâu dài chứ?"
Không khí khựng lại một nhịp.
JiYong thoáng bất ngờ, nhưng chỉ cười nhạt, đáp hờ hững:
"Seungri chỉ giúp kèm học cho Haeun thôi."
"Vậy sao?" – TOP nheo mắt, rót thêm rượu, giọng như trêu chọc – "Nếu cậu không giữ, tôi lại muốn thử đấy.
Một người như vậy... bên cạnh cũng tốt."
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy làm cả bàn bật cười, chỉ trừ JiYong.
Anh dấy lên 1 sự khó chịu khi TOP định lôi Seungri ra để trêu đùa, anh uống hết cả ly rượu trên tayTOP kéo tay nhân viên phục vụ lại nói " cậu chọn ngẫu nhiên một người đi ".
Người phục vụ trẻ tuổi có phần bối rối, nhưng rồi ngón tay cậu dừng lại... chỉ thẳng vào JiYong.
"Chủ nhà rồi!" – TOP cười khẽ, ánh mắt như sáng lên
"Đơn giản thôi thực hiện một thử thử thách do mọi người đặt ra." – "Kwang Hee, hay cậu ra thử thách đi."
Kwang Hee liếc nhìn JiYong, nụ cười có chút mờ ám. lại là bạn thân của Hyun Seung nên chẳng ngại ngần gì.
Anh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống bàn, giọng nói vang lên rành rọt: "Được.
Vậy JiYong, nếu một ngày Hyun Seung ly hôn vợ, cậu có muốn quay lại tình cảm trước kia không?
Nếu có... hãy hôn Hyun Seung ngay tại đây, trước mặt tất cả.
Nếu không, thì chỉ cần uống cạn ly rượu."
Không khí như bị đông cứng.
Mọi tiếng cười nói biến mất, chỉ còn sự im lặng căng thẳng phủ trùm cả bàn tiệc.
Seungri chết lặng.
Cậu vừa đến khi nhận được tin nhắn nói Jiong đang say và không có người chăm sóc, cậu không quan tâm ai nhắn cậu chỉ quan tâm Jiyong.
Tim cậu đập thình thịch, bàn tay siết chặt vào nhau.
Cậu bắt gặp ánh mắt của JiYong dĩ nhiên anh ta cũng thấy cậu.
Trong đầu cậu vang lên câu hỏi không lời đáp: "Anh sẽ làm gì?
Anh có còn tình cảm với Hyun Seung không?"
TOP ngồi dựa ra ghế, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, như con thú chờ xem con mồi sẽ vùng vẫy ra sao.
JiYong im lặng rất lâu.
Ánh mắt anh không nhìn ai, gương mặt trầm tĩnh đến mức khiến cả bàn hồi hộp, anh cũng thật sự muốn biết trong thời gian qua cậu ta có từng để anh trong lòng hay không, anh muốn biết rõ giữa HS và SR thì anh đang tồn tại loại cảm xúc nào.
Rồi bất ngờ, anh đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy.
Những bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát đưa anh đến bên Hyun Seung.
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả, JiYong cúi xuống, đặt lên môi Hyun Seung một nụ hôn.
Nó chỉ thoáng qua, anh có chút kích thích nhưng không để cho anh cảm giác lưu luyến
Tiếng ồn ào lập tức bùng nổ.
Người reo hò, kẻ vỗ tay, coi đó là một màn kịch thú vị.
Nhưng với từng nhân vật chính, cảm xúc lại hoàn toàn khác.
Hyun Seung run rẩy, trái tim như bùng nổ.
Bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu khao khát bấy lâu dồn hết vào khoảnh khắc này.
Cậu ta siết nhẹ tay áo JiYong, như muốn giữ anh lại.JiYong, sau khi tách ra, chỉ lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
Anh không nói lời nào, chỉ cầm ly rượu lên, ánh mắt hướng về phía cửa vì hình như lúc nãy anh thấy cậu.
Anh nghĩ chắc do say.
Trong lòng anh ngổn ngang: đó là một quyết định bốc đồng, hay là một thử thách cho chính mình?
Seungri, ngồi cách đó vài bước, gần như sụp đổ.
Cậu nhìn chằm chằm vào hai người họ, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trong mắt cậu, nụ hôn kia không phải là trò chơi, mà là sự thật trần trụi: JiYong đã từng yêu Hyun Seung, và có lẽ... vẫn còn yêu.
Đôi môi cậu run run, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời.
Một sự hụt hẫng khủng khiếp lan khắp ngực, khiến ánh sáng trong đôi mắt cậu tắt ngấm.
TOP liếc nhìn Seungri.
Anh ta thấy rõ sự ngẩn ngơ, đau đớn hiện ra trên gương mặt cậu bé.
Khóe môi TOP khẽ nhếch lên.
"Quân cờ này... có thể nắm được rồi."
Đêm đó, khi TOP rời đi, JiYong đứng ở ban công nhìn bóng bạn khuất dần dưới ánh đèn đường.
Bên trong ngực anh, đến hôm nay anh đã biết cảm giác với HS là gì – thứ gì không có được thì càng cố chấp có đế khi nhận ra nó chỉ là chấp niệm không nên tồn tại.
Hyun Seung ngày càng tiến gần, Seungri ngày càng xa cách, còn bản thân anh thì đứng giữa ngã ba, không biết phải bước thế nào.
Trong một góc khuất, Seungri ngồi ở vệ đường.
Cậu nhớ lại hình ảnh lúc nãy, lòng thầm nghĩ: "Mình... chỉ là khách qua đường thôi sao?"
TOP bước đến khoác áo cho cậu, cậu ngước nhìn gương mặt hơi quen ấy.... ******************Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha.
Vì có cmt của mn nên mới có thêm tinh thần viết chương mới ó