- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 30: Ngôi nhà bị niêm phong
Chap 30: Ngôi nhà bị niêm phong
Tôi đứng trước ngôi nhà cũ ven sông vào lúc hoàng hôn.
Ánh sáng vàng quái gở hắt lên tấm ván gỗ mục nát, khiến nó như lớp da khô rạn chực rơi ra từng mảng.
Cảnh sát đã niêm phong cửa bằng dải băng vàng, nhưng nhìn kỹ thì đã có người xé đi một phần.
Chẳng cần phải đoán, ai đó đã ra vào nơi này sau khi nó được khóa.
Tôi hít một hơi.
Trong túi, chiếc nhẫn của Saphrine nặng trĩu, như thể nó cũng biết mình sắp bị gọi.
Tôi chạm tay vào, tự nhủ: không, chưa phải lúc.
Sau lưng, Hayato từ đền Kyo và hai người nữa theo cùng.
Họ mặc áo thụng trắng, ánh mắt nghiêm nghị.
Hayato hỏi:
— Cậu có chắc đây là nơi?
Tôi đáp, cố giữ giọng chắc:
— Chuột chỉ đúng chỗ này.
Tôi cũng từng mơ thấy dấu hiệu giống hệt trên cánh cửa ở dưới đáy.
Không thể sai.
Một trong những người đi cùng Hayato thở dài:
— Chúng ta nên đợi tổ chức phái thêm người.
Nhưng Hayato phẩy tay:
— Không kịp đâu.
Nếu nghi lễ đang tiếp diễn, chậm một bước, thứ đó sẽ trồi lên.
Câu nói ấy khiến tôi thấy lạnh dọc sống lưng.
Chúng tôi bước vào.
Cửa kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc pha lẫn cái gì ngai ngái, giống như máu cũ đã khô.
Bên trong tối om, chỉ có khe sáng le lói từ cửa sổ vỡ.
Tôi bật một viên đá dạ quang nhỏ, ánh sáng xanh nhạt chiếu ra, soi thấy lớp bụi dày phủ trên sàn.
Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra—bụi bị quét thành những vệt dài, giống như có ai đó kéo lê vật gì nặng vào trong.
Tim tôi đập dồn.
Hayato ra hiệu cho người đi cùng tản ra kiểm tra.
Tôi thì lần theo dấu vết, bước xuống cầu thang gỗ dẫn xuống tầng hầm.
Mỗi bước đều cọt kẹt, vang vọng trong khoảng tối, khiến tôi thấy như chính căn nhà đang rên xiết.
Tầng hầm lạnh lẽo.
Và ở đó, tôi thấy nó: một vòng tròn máu khổng lồ, vẽ chi chít ký hiệu.
Giữa vòng tròn là chiếc bàn gỗ, trên đó còn vết dây thừng cột.
Tôi không muốn nghĩ đến cái gì từng bị buộc ở đó, nhưng trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh bọn trẻ.
Tôi nuốt khan.
Tay run run viết vài ký hiệu vào sổ tay.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ khẽ vang lên, như tiếng lạch cạch kim loại va vào nhau.
Tôi xoay người.
Trong góc tối, có một bóng người.
Không, không hẳn là người—thứ ấy quá gầy, da bám sát xương, đôi mắt hõm sâu sáng lờ mờ.
Nó đứng đó, mỉm cười.
Hayato kịp lao xuống, rút thanh bùa kiếm chém tới.
Thứ kia né sang một bên, cử động giật cục như con rối hỏng dây.
Tôi bật "Bẻ Cong Quy Tắc," vụt cây gậy quất ngang.
Trong chớp mắt, ánh mắt nó trống rỗng, thân thể khựng lại.
Tôi chỉ có 5 giây.
— Hayato!
Đâm nó!
Tiếng kim loại rít lên.
Lưỡi kiếm xuyên qua cổ nó.
Thứ kia ngã xuống, không phát ra tiếng kêu.
Tôi nhìn kỹ: trên cánh tay nó có khắc ký hiệu giống hệt trong vòng tròn.
Một kẻ tế lễ?
Hay chỉ là vật thí nghiệm?
Chúng tôi chưa kịp bàn thì cả căn hầm rung lên.
Những ký hiệu máu sáng rực.
Tôi lùi lại, tim như sắp nổ.
Vòng tròn bắt đầu rạn, giống như cửa đá dưới đáy biển tôi từng thấy.
— Chúng đã khởi động nghi thức rồi. — Tôi lẩm bẩm, tay siết chặt cây gậy.
Từ giữa vòng tròn, một thứ gì đó nhô lên.
Ban đầu chỉ là cánh tay, da đỏ sẫm như bị nung.
Rồi cả cơ thể, to lớn, vặn vẹo.
Nhưng nó chưa hoàn chỉnh—như thể còn bị kéo từ nơi khác lên.
Tôi nhận ra: bọn chúng chưa kịp đủ máu, nên thứ này mới dở dang.
Hayato hét:
— Phong ấn lại nó, nhanh!
Tôi rút nhẫn Saphrine, cắn mạnh vào ngón tay cho máu nhỏ xuống.
Chiếc nhẫn lập tức nóng rực, một vòng xoáy tối mở ra.
Từ trong vòng xoáy, những cánh tay mờ ảo trồi lên, níu lấy quái vật kia, kéo ngược nó xuống tầng sâu.
Nó gầm rú, âm thanh chói tai như xé toạc đầu tôi.
Tôi cắn răng chịu đựng.
Chỉ khi vòng xoáy khép lại, không gian yên tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra mình mồ hôi đẫm lưng áo.Hayato chém nát phần vòng tròn máu còn sáng, rồi nhìn tôi:
— Đây chỉ là nhánh nhỏ.
Bọn chúng chắc chắn còn nhiều nơi khác.
Tôi gật, mệt mỏi.
Nhưng trong đầu lại vang lên tiếng sóng ù ù, và hình ảnh cánh cửa đá dưới biển.
Nó vẫn đang mở, từng chút một.
Tôi biết, đây chỉ mới là khởi đầu.