Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 20



Hầu hết mọi người đều lấy ước mơ làm cái cớ để thỏa mãn những h*m m**n

sâu thẳm trong lòng mà thôi.

Nhưng Thang Ninh mang lại cảm giác khác.

Dường như cô luôn mang đến một thái độ tích cực.

Giống như vừa rồi, cô không hề cảm thấy ấm ức hay buồn bã vì phải sửa một tài

liệu trong lúc đang ăn trên đường vào tối thứ sáu sau giờ làm.

Cô chỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi tiếp tục lạc quan đối mặt.

Trong khoảnh khắc này, dường như Cố Ngộ đột nhiên hiểu tại sao cô có thể

khiến một đứa trẻ kiêu ngạo và tự cao như Cố Lê trở nên hiểu chuyện, chu đáo

và biết nghĩ cho người khác.

Có lẽ vì thái độ sống của Thang Ninh, khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ

và che chở.

Những điều cô trải qua, có lẽ người bình thường sẽ than thở oán trách trời đất.

Nhưng Thang Ninh thì không, cô sẽ mỉm cười bình thản đối mặt và chấp nhận.

Sự lạc quan và bao dung với thế giới này, quả thật rất đáng quý.

Sau khi thấy cô rời đi, Cố Ngộ gửi cho cô một tin nhắn.

Mint: [Đã nhận được tài liệu của em, vất vả rồi]

Lúc này Thang Ninh vừa vào ga tàu điện ngầm, thấy tin nhắn Cố Ngộ gửi đến

thì hơi ngẩn người.

Trước đây, WeChat này chỉ đơn thuần là thân phận anh trai của Cố Lê.

Nhiều lắm cũng chỉ cần xã giao một chút, ngoại trừ những tình huống đặc biệt

liên quan đến Cố Lê, đáng lẽ không có nhiều giao tiếp, cũng chỉ cần nói vài câu

xã giao.

Nhưng bây giờ, thân phận của đối phương lại biến thành "Cấp trên" của cô?

Nên bây giờ việc trả lời tin nhắn trở nên khá khó xử.

Nhưng Thang Ninh vẫn trả lời, dù sao cũng không biết ý đối phương là gì.

Có thể chỉ là thăm dò xem cô có online không, nếu online thì việc thảo luận sửa

đổi sau đó sẽ dễ dàng hơn.

Quả Chanh: [Nếu có vấn đề gì cần sửa thì cứ tìm em bất cứ lúc nào, em online

suốt.]

Thực ra ban đầu Cố Ngộ không định dùng WeChat này để nói chuyện công

việc.

Chỉ là anh không biết mở đầu như thế nào.

Có lẽ chỉ có công việc mới là sợi dây liên kết phù hợp.

Nhưng đối phương đã trả lời, vậy thì có thể nói tiếp được rồi: [Tối thứ sáu em

định làm gì?]

Thang Ninh đọc tin nhắn, cảm thấy hơi mơ hồ, tưởng đối phương đang dò hỏi:

[Em phải viết vài bản hợp đồng cho công ty luật, nhưng vẫn có thời gian sửa tài

liệu của anh.]

Cố Ngộ đã hiểu ra.

Có lẽ cô tưởng anh muốn nhờ sửa tài liệu nhưng không tiện nói thẳng, nên phải

vòng vo dò hỏi.

Nhưng Cố Ngộ chỉ đơn thuần muốn trò chuyện với cô mà thôi, anh trả lời:

[Công ty chúng tôi chú trọng nhân văn, cuối tuần không bóc lột nhân viên]

Câu nói này của Cố Ngộ khiến Thang Ninh không biết trả lời thế nào.

Khi muốn kết thúc cuộc trò chuyện kiểu này, hầu như cô đều dùng cùng một

chiêu.

Quả Chanh: [Vâng, em đi tắm đây, lát nữa nói chuyện tiếp.]

Cố Ngộ nhìn tin nhắn của cô, lập tức ngẩn người.

"Tắm ư?" Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình rồi bật cười, liếc nhìn ga tàu

điện ngầm: "Em chạy đến ga tàu để tắm à?"

Cố Ngộ không muốn vạch trần cô, nên thầm nghĩ cách trả lời.

Đột nhiên góc trái trên màn hình hiển thị một thông báo tin nhắn mới.

Là có người tag anh trong nhóm [503].

@Trần Trác: [@Cố Ngộ @Tiểu Tam @Tiền Tư Châu: Tôi có một người bạn

cấp 3 sẽ khai trương quán bar vào đêm giáng sinh, toàn bộ giảm 50%, anh em

chúng ta đi chứ?]

@Tiểu Tam: Đi!

@Tiền Tư Châu: Đi!

@Trần Trác: @Cố Ngộ thì sao?

@Tiểu Tam: Có khi nào cậu ta lại đang tắm không.

@Trần Trác: Đệt, cái người này suốt ngày tắm.

@Cố Ngộ: Không có tắm.

@Trần Trác: Haha xuất hiện rồi! Cậu không tắm thật à?

@Tiền Tư Châu: Do cậu ta không muốn đếm xỉa đến bọn mình nên lúc nào

cũng bảo đang đi tắm đó.

Cố Ngộ định trả lời "Tôi đâu có", nhưng đột nhiên nhận ra, có vẻ như đúng là

như vậy.

Đôi khi họ đang nói về một chủ đề nào đó, nếu Cố Ngộ không hứng thú, anh sẽ

nói mình đi tắm, tăng ca hoặc đi ngủ.

Thực ra cũng chỉ là chiến thuật rút lui khỏi cuộc trò chuyện mà thôi.

Lúc này anh mới đột nhiên nhận ra, Thang Ninh cũng không muốn tiếp tục nói

chuyện với anh nữa.

@Cố Ngộ: Tôi đi.

@Trần Trác: Nói cho các cậu biết, người bạn đó của tôi đẹp trai dữ lắm, hồi cấp

3 đã rất nổi tiếng rồi, hầu như tất cả các gái đẹp trong trường đều đã từng theo

đuổi cậu ta, mức độ được yêu thích có thể sánh ngang với Cố Ngộ.

@Tiểu Tam: Ồ, vậy tôi phải xem thử, rốt cuộc ai mới là vua trong số những kẻ

đào hoa!

@Trần Trác: Phong cách của cậu ta và Cố Ngộ hơi khác nhau, người bạn cấp 3

của tôi là một tên tồi thực sự, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo nữa, hầu như

là chưa quen ai quá một tháng.

@Tiểu Tam: Vậy đúng là mạnh hơn Cố Ngộ của chúng ta một chút rồi, ít nhất

người ta chỉ đổi "Bạn gái" vào dịp lễ tết.

@Trần Trác: Người ta là hẹn hò thật, đổi thật và súng đạn thật đó trời!

@Tiền Tư Châu: Nói cái gì đấy? Miễn là Cố Ngộ của chúng ta muốn, một tuần

đổi một người cũng được.

@Trần Trác: @Cố Ngộ cái người phụ nữ có chồng của cậu thế nào rồi?

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ trả lời.

@Cố Ngộ: Em ấy đi tắm rồi.

@Trần Trác: Hahahahaha

@Tiểu Tam: Hahahahaha

@Tiền Tư Châu: Hahahahaha

@Cố Ngộ: Không nói nữa, tôi cũng đi tắm đây.

Cố Ngộ tắt điện thoại, đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa.

Anh lái xe thẳng về nhà.

Mặc dù sau phẫu thuật vết thương của Cố Lê đã hồi phục gần như bình thường,

nhưng đánh trống quá mạnh vẫn có nguy cơ làm vết thương bị nứt ra, nên cô ấy

quyết định nghỉ ngơi thêm một thời gian.

Tối thứ bảy trước Giáng sinh, có lễ khai trương một quán bar mới.

Bạn của Cố Lê giới thiệu cô ấy đến, nói ngày khai trương toàn bộ mọi thứ sẽ

được giảm một nửa.

Ban nhạc mà cô ấy đã hứa tham gia trước đây cũng sẽ đến, mặc dù không thể

tham gia biểu diễn, nhưng Cố Lê vẫn muốn đến xem.

Cố Lê hẹn Thang Ninh đến đó uống một ly.

Quán bar nằm ở tầng 3 của một trung tâm mua sắm mở, tên gọi là Sober, dịch ra

có nghĩa là "Tỉnh táo".

Cảm giác cái tên này có hơi giấu đầu lòi đuôi.

Để tạo không khí thì những quán bar yên tĩnh kiểu này không dùng đèn chiếu

sáng thông thường.

Mà dùng nến.

Khi hai người đến quán bar, thấy bên trong tối om, vừa định vào thì bị nhân

viên chặn lại: "Xin lỗi, hôm nay đã đầy khách rồi ạ."

"Cái gì?" Cố Lê kêu lên: "Bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, tôi còn quen ban nhạc

biểu diễn ngày hôm nay nữa!"

"Thật sự xin lỗi, bên trong thực sự không còn chỗ nữa."

Cố Lê ngóng cổ nhìn vào trong: "Quầy bar thì sao? Thực sự không có thì hai

chúng tôi đứng cũng được."

"Xin lỗi, đều đã đầy rồi." Nhân viên phục vụ ngượng ngùng xin lỗi.

"Chờ chút, để tôi gọi điện cho bạn tôi." Cố Lê bấm gọi rồi đưa điện thoại lên tai,

nhưng đối phương không nghe máy.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của vài người đàn ông

cao lớn.

"Xin chào, chúng tôi có đặt chỗ." Trần Trác lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại

ra: "Đặt một bàn ghế sofa."

"Được, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ giơ tay làm động tác mời.

Trần Trác, Doãn Sam và Tiền Tư Châu lần lượt đi vào.

Cố Ngộ đang gọi điện thoại, bước chân chậm lại một chút.

"Anh có tiến triển gì thì báo cáo cho tôi ngay."

Có lẽ vì giọng nói này quá quen thuộc.

Thang Ninh và Cố Lê nghe thấy thì lập tức quay đầu nhìn anh.

"Anh!" Cố Lê kích động nắm lấy cánh tay Cố Ngộ.

Cố Ngộ nói nhỏ vài câu gì đó với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.

Đầu tiên anh nhìn Cố Lê một cái, sau đó mắt lướt qua người Thang Ninh bên

cạnh.

Dưới bóng đêm mờ ảo, đôi mắt sâu của anh mang theo vài phần từ tốn ung

dung: "Sao các em lại ở đây?"

"Anh có đặt chỗ à?" Cố Lê kéo tay áo anh: "Dẫn bọn em vào chung đi."

Cố Ngộ chưa kịp phản đối thì Cố Lê đã khoác tay anh và Thang Ninh mỗi

người một bên, rồi nói với nhân viên lễ tân: "Chúng tôi đi cùng nhau."

Nói xong liền đi vào trong.

Đi theo ba người phía trước đến bàn ghế sofa, khi ngồi xuống ba người kia mới

phát hiện bên cạnh Cố Ngộ có hai cô gái.

"Chuyện gì vậy?" Trần Trác kêu lên: “Mới đến quán bar đã tán được hai gái đẹp

rồi sao?"

"Khoan đã!" Doãn Sam nói: "Cô này sao trông quen thế? Hình như hơi giống

em Lê!"

Trần Trác nhìn kỹ: "Đúng rồi! Thật sự là em Lê!"

Cố Lê nhìn thấy họ liền vẫy tay: "A, chào các anh!"

"Oa, bây giờ em Lê lớn tới vậy rồi sao, còn càng ngày càng xinh đẹp!" Trần

Trác so sánh chiều cao: "Còn nhớ lần đầu gặp em hồi anh trai em học đại học,

hình như em chỉ cao đến đây thôi."

"Chuyện đó đã gần 10 năm rồi mà!" Cố Lê không hề xa lạ ngồi xuống ghế sofa:

"Sau khi anh em tốt nghiệp thì hầu như chúng ta không gặp nữa, đã mấy năm

rồi ạ.”

"Cố Ngộ, hôm nay anh dẫn em gái đi cùng mà sao không nói cho bọn tôi biết!"

Trần Trác vừa trách móc xong thì nhìn thấy cô gái bên cạnh Cố Ngộ: "Ơ? Cô

này là ai vậy?"

"À, đây là bạn em, tên là Thang Ninh." Cố Lê kéo Thang Ninh ngồi xuống bên

cạnh mình: "Không phải anh trai em gọi em đến đâu, chỉ là trùng hợp em cũng

tới, ban đầu nhân viên phục vụ bảo không còn chỗ, may mà gặp được các anh."

"Tới đây, cùng uống rượu vui vẻ nào, chào em Thang Ninh."

Thang Ninh ngượng ngùng chào ba chàng trai.

Cố Ngộ ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giữ một

khoảng cách nhất định.

Anh giới thiệu với Thang Ninh: "Đây là bạn cùng phòng ký túc xá đại học của

tôi, đây là Tiền Tư Châu, Trần Trác, Tiểu... Doãn Sam."

"Chào em nha!!" Sau khi ba người đồng loạt chào hỏi, Doãn Sam đưa menu đồ

uống qua: "Muốn uống gì không?"

"Cậu muốn uống gì Thang Ninh?" Cố Lê dùng khuỷu tay huých Thang Ninh.

"Uống gì cũng được..." Giọng Thang Ninh bị nhạc nền nuốt mất, Cố Lê không

nghe rõ.

Cố Lê hét lớn: "Cậu nói gì?"

"Uống gì cũng được..." Thang Ninh kéo dài giọng nói vào tai Cố Lê.

Sau khi gọi đồ uống cho mình và Thang Ninh xong, Cố Lê vỗ vỗ Cố Ngộ và nói

to: "Anh, anh uống gì?"

Cố Ngộ vốn đang cúi đầu xem email, nhìn lướt qua: "Hôm nay anh lái xe,

không uống rượu."

Cố Lê tỏ vẻ thất vọng.

Mọi người đều đã gọi đồ uống xong, rượu nhanh chóng được mang lên.

Ca sĩ biểu diễn bắt đầu lúc 10 giờ tối, trước khi bắt đầu mọi người chơi trò chơi,

tán gẫu và uống rượu, bầu không khí rất sôi động.

Nghe nói khi thực sự bắt đầu hát, nơi đây sẽ trở thành không khí của một buổi

hòa nhạc, mọi người sẽ rất yên lặng và chăm chú lắng nghe.

Thường ngày khi Cố Lê và Thang Ninh đi chơi toàn là uống bia.

Hơn nữa vì hai người sợ nguy hiểm nên chỉ uống một chút.

Hôm nay vì có Cố Ngộ ở đây, cộng thêm bầu không khí thực sự rất tốt, nên Cố

Lê dũng cảm gọi hai ly Long Island Iced Tea.

Cô ấy nghe người ta nói loại rượu này khá mạnh, cuối cùng hôm nay cũng có cơ

hội thử.

Trần Trác nói: "Lát nữa ca sĩ chính đầu tiên lên hát là bạn cùng lớp cấp ba của

tôi, đẹp trai cực kỳ."

"Thật không thật không?" Cố Lê nói: "Ban đầu bạn em bảo em đến tham gia

ban nhạc của anh ấy..."

Cố Lê nói đến đây đột nhiên nhận ra mình lỡ lời.

Trước đó cô ấy đã nói dối Cố Ngộ là đi cùng Thang Ninh tham gia ban nhạc.

Cô ấy liếc nhìn Cố Ngộ, may mà anh không nghe thấy mấy lời cô ấy vừa nói.

Trần Trác uống rượu xong thì nói to hơn: "Đẹp trai cực kỳ! Không thua kém gì

anh em đâu."

Kỳ vọng của Cố Lê lập tức giảm xuống: "Vậy thì cũng không đẹp trai lắm."

"Ha ha ha em là người phụ nữ đầu tiên nói Cố Ngộ không đẹp trai đấy." Doãn

Sam vỗ đùi, nhìn về phía Thang Ninh: "Thang Ninh, em thấy Cố Ngộ đẹp trai

không?"

Bất ngờ bị điểm tên, Thang Ninh không phải ứng kịp, cô rụt cổ lại, do dự hỏi:

"Hả?"

"Anh hỏi em! Em! Thấy! Cố Ngộ! Có đẹp trai không!" Doãn Sam cố tình nói to

từng chữ một.

Âm lượng này đủ để Cố Ngộ nghe thấy.

Anh đột nhiên dừng động tác lướt màn hình điện thoại.

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, nhưng vào lúc này đột nhiên tất cả âm thanh

đều bị bịt kín.

Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào Thang Ninh, ngoài âm thanh phát ra

từ cô ra thì không nghe thấy gì khác.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cố Ngộ nhìn màn hình, là cuộc gọi bắt buộc phải nghe.

Tất cả bầu không khí vui vẻ bị cuộc gọi này cắt đứt, Cố Ngộ ra hiệu với mọi

người, nói phải ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi Cố Ngộ đi, cuối cùng Thang Ninh cũng có thể trả lời không chút e ngại:

"Đương nhiên anh trai của Cố Lê rất đẹp.”

Trần Trác có vẻ không phục: "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà là đồ trai tồi!"

Cố Lê lập tức nhảy ra bênh vực: "Anh trai em chỉ được nhiều người thích thôi,

anh ấy không có tồi!”

"Thôi bỏ đi!" Trần Trác khoát tay, sau khi uống say, anh ta bắt đầu nói chuyện

mất não: "Em có biết không, anh của em thích phụ nữ có chồng đấy!"

Nghe xong, Thang Ninh lập tức bị sặc, ho dữ dội.

"Cái gì??!!" Cố Lê khó tin hét to: "Anh nói dối! Làm sao có thể?"

"Anh gạt em làm gì, là do anh em tự nói đó!" Vẻ mặt Trần Trác rất mặt chân

thành: “Nói cho em nghe, thế này không chỉ gọi là trai hư, mà còn là đồi bại đạo

đức nữa đấy!"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Dứt lời Cố Lê quay sang nhìn Thang

Ninh: "Cậu thấy sao? Anh trai tớ có tồi giống như họ nói không?”

Thang Ninh cắn cắn ống hút, vẻ mặt kiểu "Tớ biết nhưng mà tớ không nói thẳng

ra được”. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng bối rối, cũng không biết có phải say

rượu hay không, nhưng miệng cô bắt đầu không kiểm soát được mà nói lung

tung: "Với điều kiện của anh cậu... Không làm trai tồi... Thật sự hơi đáng

tiếc…”
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 21



Cố Ngộ không đáp lời, lúc này mới cúi đầu ăn miếng mì đầu tiên: "Ừm, mì

sườn ở căn tin chúng ta cũng ngon đấy."

Thang Ninh không hiểu.

Cố Ngộ gắp mì đưa lên môi, đọc hiểu được biểu cảm của cô, cười nói: "Không

phải em bảo với tôi là ngon sao?"

Thang Ninh mới nhớ ra, đó là điều cô đã nhắc đến khi gửi nhầm tin nhắn lần

trước.

Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi cảm thấy ngượng.

Thang Ninh giải thích: "Em… Tưởng anh là Cố Lê, em gửi nhầm thôi ạ."

"Tôi biết mà." Cố Ngộ trả lời một cách đương nhiên, rồi anh bỗng dừng lại,

ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Nhận nhầm hai lần rồi đấy."

Cảm giác câu nói này của Cố Ngộ có ý là:

Gọi nhầm chồng hai lần, chiếm hời của anh hai lần rồi đấy.

Thang Ninh cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi: "Lần sau, lần sau nhất định em

sẽ chú ý."

Nhìn dáng vẻ như đứa trẻ hối lỗi của cô, Cố Ngộ không nhịn được cười: "Sao

trông em ấm ức thế?"

"Không có không có..."

"Thôi được, chuyện nào ra chuyện đó, nhất định phải trả tiền taxi lại cho em

mới được.” Cố Ngộ vừa nói vừa chuyển lại một trăm cho Thang Ninh: "Nếu có

tiền thừa thì để dành lần sau đi xem phim."

"Xem phim?"

"Không phải em nói có một bộ phim rất hay nên muốn mời tôi..." Cố Ngộ kéo

dài giọng, sửa lại: "Mời Cố Lê đi xem sao?"

"Nhưng..."

"Nhận nhanh đi." Cố Ngộ ngắt lời cô: "Nếu em không nhận, lát nữa tôi đến chỗ

văn phòng của em tìm em, nói em là chủ nợ của tôi."

"...”

Thang Ninh cảm thấy khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận tiền, rồi nói với Cố

Ngộ: "Vậy tiền taxi em vừa chuyển cho anh, anh cũng nhận đi."

"Tôi á? Tôi đi công tác, công ty thanh toán rồi." Cố Ngộ tỏ vẻ đắc thắng, khóe

miệng câu lên nụ cười ngọt ngào: "Chỉ là lợi dụng công việc để làm việc riêng

một chút thôi."

Thang Ninh nghẹn lời.

Hai người ăn xong rồi từ từ đi bộ từ căn tin về công ty.

Thang Ninh vốn muốn lấy cớ phải vội về làm việc để đi trước, nhưng bị Cố Ngộ

giữ lại: "Gấp gì chứ, ăn xong phải tiêu hóa một chút, lỡ em cũng bị đau bụng

như Cố Lê thì sao?"

Khi vào thang máy, Cố Ngộ chỉ bấm tầng 12.

Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh đi tìm trưởng phòng Lăng phải

không ạ?"

Cố Ngộ hơi ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị số tầng màu đỏ đang thay đổi:

"Đưa em lên."

"Không cần đâu..." Thang Ninh ngượng ngùng nói: "Phiền anh quá."

"Không sao, tiện thể đến nói chuyện với trưởng phòng Lăng.” Cố Ngộ không

mặn không nhạt nói: "Gần đây có một dự án phải hợp tác với phòng pháp chế,

sau này chắc sẽ thường xuyên đến tầng của các em."

"Ồ..." Thang Ninh kéo dài giọng.

"Sao, không hoan nghênh à?" Anh thẳng thắn hỏi.

"Không có, rất hoan nghênh ạ." Thang Ninh nói trái lương tâm.

Hai người cùng bước ra khỏi thang máy ở tầng 12.

Thang Ninh vô thức giữ một khoảng cách với anh.

Do đặc thù của phòng ban, tầng 12 có nhiều nhân viên nữ hơn.

Mỗi lần Cố Ngộ đến tầng 12 đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Thấy Cố Ngộ, vài cô gái bắt đầu xì xầm với nhau.

Sau khi tiễn Thang Ninh đến vị trí làm việc, Cố Ngộ đi thẳng đến văn phòng

của Lăng Lệ.

Thấy là Cố Ngộ, Lăng Lệ không khỏi cảm thán: "Chuyện gì vậy, dạo này cậu

đến chỗ tôi thường xuyên thế, cậu làm tôi thấy áp lực đó."

"Có gì đâu mà áp lực?" Cố Ngộ đút một tay vào túi, tỏ vẻ thong dong tự tại.

"Phòng pháp chế là nơi thị phi, lãnh đạo công ty đến nhiều thì chẳng phải

chuyện tốt đẹp gì." Lăng Lệ thở dài: "Nói đi, lại có chuyện gì nữa?"

"Cái văn bản tuân thủ trước đây ấy, tôi đã trình lên cấp trên và có bản phản hồi

đầu tiên rồi, nhìn chung rất hài lòng, nhưng vẫn có một số chi tiết cần điều

chỉnh." Cố Ngộ nói xong thì ngẩng mắt nhìn về phía vị trí của Thang Ninh: "Có

thể mượn cô gái biệt phái viết bản tài liệu đó chút không?"

"Không thành vấn đề, lần trước tôi cũng đã gửi WeChat cho cậu rồi, cậu cứ liên

hệ với cô ấy bất cứ lúc nào. Cô ấy tốt lắm, làm việc rất nghiêm túc, cũng rất

chăm chỉ và tích cực." Lăng Lệ vỗ vai anh, thở dài: "Nói thật, tôi cũng muốn

giữ cô ấy lại, cô ấy làm việc tốt hơn các trợ lý pháp lý ở đây."

"Vậy thì giữ lại đi." Cố Ngộ nhìn anh ta, có vẻ mong đợi: "Có thể giữ được

không?"

"Không dễ đâu, người từ công ty luật thường rất khó giữ lại, đặc biệt là những

người mới đi làm chưa lâu. Hầu hết họ đều muốn cố gắng vài năm ở công ty

luật rồi mới ổn định, dù sao ở đây chúng ta chỉ nhận lương cố định, còn nếu làm

cộng sự ở công ty luật thì khác hẳn." Lăng Lệ thở dài: "Hơn nữa cô ấy chỉ thay

thế tạm thời cho đồng nghiệp nữ đang nghỉ sinh, nếu người ta quay lại, chúng ta

cũng không có vị trí dư để nhường cho cô ấy."

Cố Ngộ khẽ nhếch môi: "Vậy anh dài dòng lâu thế làm gì."

"Tôi chỉ đang cảm thán thôi mà." Lăng Lệ nghiêng đầu nhìn Cố Ngộ mắt bỗng

sáng lên: "Hay là cậu thử thuyết phục cô ấy xem?"

"Tôi á? Tôi thuyết phục kiểu gì?"

"Vẽ bánh vẽ* chứ sao, cậu là lãnh đạo cấp cao, bánh vẽ sẽ hấp dẫn hơn, hơn

nữa..." Lăng Lệ nhìn anh, vẻ mặt chẳng tốt lành gì: "Cậu còn có thể dùng sức

hấp dẫn cá nhân để thu hút cô ấy, không phải tôi khoác lác đâu, công ty chúng ta

có không ít chị em ở lại là vì cậu đấy. Cậu nghĩ cách làm cô ấy say mê cậu đi,

thế thì có khi cô ấy không muốn về nữa ấy chứ?"

*Chỉ sự hứa hẹn thiếu thực tế, cốt để lừa dối.

Cố Ngộ như nghe được chuyện hoang đường vậy, bực mình liếc anh ta.

Khi Cố Ngộ ra khỏi văn phòng, thực ra Thang Ninh đã thấy anh từ khóe mắt.

Nhưng cô sợ ánh mắt hai người giao nhau sẽ gây ngượng ngùng, nên cố tình

nhìn chằm chằm vào màn hình giả vờ làm việc nghiêm túc, không để ý.

Buổi chiều, Thang Ninh nhận được một cuộc gọi nội bộ.

Thường ngày chỉ có Lăng Lệ gọi điện cho cô, Thang Ninh đang tập trung đọc

tài liệu nên không suy nghĩ nhiều mà nhấc máy.

"Em có thể đến văn phòng tôi một lát được không?"

Thang Ninh vừa định đồng ý thì đột nhiên cảm thấy giọng nói người này hơi

khác.

Cô vô thức liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi.

Ngộ Cố.

Thông tin trong công ty đều được nhập theo cách tên rồi mới tới họ.

Sự dừng lại ngắn ngủi của Thang Ninh khiến Cố Ngộ nhận ra lời mở đầu của

anh hơi thẳng thắn, anh lập tức giải thích: "Văn bản tuân thủ trước đây đã có

phản hồi, có một phần nội dung cần thảo luận cụ thể với em, Lăng Lệ nói tôi có

thể liên hệ trực tiếp với em."

Lúc này Thang Ninh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng miệng lại quên trả

lời.

"Bây giờ... Em có tiện không?" Cố Ngộ dò hỏi.

"À, được ạ."

"Tốt, tôi sẽ mở quyền truy cập tầng 3 trong 5 phút. Bố cục tầng 3 khác với các

tầng khác, ra khỏi thang máy là một cửa kính chống trộm, cần xác thực danh

tính. Lúc đó em nhấn số 0325, tôi sẽ mở cửa cho em, sau đó em tìm số phòng

0325 là được."

"Vâng, vậy em xuống ngay đây." Thang Ninh vừa kẹp điện thoại vào vai vừa

vội vàng thu dọn sổ tay và hộp bút chì.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh được đến tầng 3 của công ty.

Cô có cảm giác hồi hộp như sắp bước vào vùng cấm địa.

Theo lời đồng nghiệp khác, nhiều nhân viên làm việc ở đây mấy năm rồi mà

vẫn chưa có cơ hội xuống tầng 3.

Cô chỉ là người được điều động đến đây một tháng, có đức hạnh gì mà được

như vậy.

Đứng trong thang máy, Thang Ninh căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục.

Mặc dù chưa từng thử, nhưng cô biết để đến các tầng khác trong công ty đều

cần quyền truy cập, nếu không thì chỉ có thể đến tầng mình làm việc.

Như Lăng Lệ có quyền truy cập khá rộng, có thể đến một số phòng ban hợp tác

thường xuyên.

Còn như Cố Ngộ, từ đưa ô lần trước thì có thể thấy anh có quyền đi bất kỳ tầng

nào.

Khi cửa thang máy mở ở tầng 3, Thang Ninh cảm thấy không khí và bầu không

khí ở đây đều khác hẳn với tầng trên.

Toát lên vẻ cao quý.

Không phải là ảo giác của cô, dường như tầng này thực sự đã xịt nước hoa, là

loại nước hoa nam tính kiểu salon khá tinh tế.

Mùi hương giống như gỗ tuyết tùng pha lẫn gỗ đàn hương.

Vừa đến tầng 3, trước mặt là một cánh cửa kính rất lớn, bên phải cửa có một

thiết bị nhận diện khuôn mặt.

Trông giống như những công nghệ chống trộm cao cấp trong phim.

Thang Ninh thậm chí không dám nhìn loanh quanh, đi thẳng đến trước thiết bị

chống trộm, nhập "0325".

Gần như đồng thời, cửa mở ra.

Thang Ninh như lần đầu đến Hogwarts vậy, tò mò về mọi thứ.

Toàn bộ tầng 3 đều là các văn phòng độc lập, mỗi phòng đều được cách âm rất

tốt.

"Nói anh..." Thang Ninh nhận ra mình lại nói nhanh miệng: "Nói về việc anh là

anh trai của bạn thân em."

"Ồ..." Cố Ngộ hơi nhướng mày, tạm chấp nhận câu trả lời của cô, không hỏi

thêm nữa.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Thang Ninh, Cố Ngộ đã không tiễn cô lên tầng 12.

Mà đã xuống ở tầng 3.

Sau khi Cố Ngộ đi, Thang Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên tâm sự luôn khó giấu.

Mỗi lần nhìn thấy Cố Ngộ, Thang Ninh đều nghĩ đến chuyện anh "Bắt cá hai

tay".

Trong tiềm thức, cô đã gán cho anh cái mác "Đàn ông tồi".

Có lẽ vì thế mà khi đối diện với anh, Thang Ninh cảm thấy rất không thoải mái.

Lúc nào cũng lo lắng vô tình nói ra những gì mình nghĩ trong lòng.

Dẫn đến mỗi giây ở cùng anh đều là một sự dày vò.

Sau khi trở về văn phòng, Thang Ninh bắt đầu sửa đổi dự án của Cố Ngộ.

Gạt chuyện nhân cách sang một bên thì khả năng làm việc của Cố Ngộ thực sự

rất đáng ngưỡng mộ.

Anh có tư duy và logic rất rõ ràng, nói chuyện ngắn gọn súc tích đi thẳng vào

trọng tâm.

Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể ngồi ở vị trí cao trong một công ty lớn như thế

này, chắc chắn là có năng lực phi thường.

Nhưng dù có khả năng tốt đến đâu, điều kiện ưu tú đến mấy.

Nhân cách không tốt thì cũng chẳng còn gì.

Thực ra khối lượng công việc Cố Ngộ giao không nhiều lắm, chỉ là Thang Ninh

không chỉ phải theo dõi một dự án, nên đến hơn 8 giờ tối thứ sáu mới sửa xong

và gửi tài liệu cho Cố Ngộ.

Khi Cố Ngộ nhận được email thì anh vẫn còn ở công ty, anh lập tức xem email

và nhanh chóng đánh dấu vài chỗ cần sửa.

Nhưng anh đột nhiên nhận ra hôm nay là thứ sáu.

Nếu bây giờ gửi email yêu cầu cô sửa nữa thì rất có thể cô sẽ mất luôn ngày

cuối tuần.

Cố Ngộ quyết định đợi đến thứ hai mới gửi cho cô.

Thời tiết chuyển lạnh, cái lạnh của cuối thu luôn khiến người ta cảm thấy tiêu

điều.
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 22



Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở

công ty nữa.

Anh thu dọn đồ đạc quyết định về nhà.

Cố Ngộ vẫn chưa ăn tối, tình cờ lái xe ngang qua một khu phố thương mại, đỗ

xe bên đường định xuống xe xem có gì ngon để ăn không, nhưng bất ngờ thấy

một bóng dáng quen thuộc.

Nơi này gần ga tàu điện ngầm, có lẽ Thang Ninh đang chuẩn bị đi tàu điện

ngầm về nhà.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, đeo ba lô, búi tóc kiểu bánh bao.

Nhìn từ xa, trông cô thực sự rất giống một học sinh.

Ánh đèn neon bên đường chiếu lên người cô, cô bước đi trong ánh sáng, trong

mắt không có vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc.

Mà là một sự hân hoan nhỏ nhoi.

Cố Ngộ đoán, có lẽ vì công việc đã hoàn thành, cuối tuần không có áp lực và

nhiệm vụ gì nữa.

Khi Thang Ninh đi qua một quầy bán khoai lang, bước chân cô rõ ràng chậm

lại.

Hôm nay cô vốn định về nhà nấu một ít mì sợi ăn.

Nhưng khi ngửi thấy mùi khoai lang nướng, đột nhiên cô không thể bước tiếp

được nữa.

Cô nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố kìm lòng.

Đi thêm vài bước, nhưng rồi lại đột ngột quay lại.

Cố Ngộ thấy cô mua một củ khoai lang, bẻ làm đôi rồi cắn một miếng.

Nóng hổi mềm dẻo, với vị ngọt cháy của than nướng, trong đêm se lạnh này,

khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Qua ánh sáng mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.

Hình như Cố Ngộ chưa từng thấy cô cười.

Anh nghe Lăng Lệ và Cố Lê nói, khi cô cười có hai lúm đồng tiền, rất dễ

thương.

Đáng tiếc bây giờ ánh sáng mờ, không thể nhìn rõ.

Mới ăn được vài miếng, cô đột nhiên cúi đầu nhìn vào túi, rồi lấy điện thoại ra.

Cô dừng lại kiểm tra nội dung trên điện thoại, vài giây sau cô đi đến một băng

ghế nghỉ bên đường, đặt ba lô xuống, móc máy tính xách tay ra.

Rồi cô ngồi xổm bên cạnh băng ghế và bắt đầu sửa tài liệu.

Cô ăn hai miếng rồi gõ vài chữ, cứ thế lặp lại.

Cô ngồi xổm như vậy được mười phút.

Cố Ngộ cũng ngồi trong xe nhìn suốt mười phút.

Sau khi gõ xong, anh thấy ngón tay cô lướt trên bàn di chuột, rồi đóng máy tính

lại.

Cô gửi tin nhắn thoại bằng điện thoại.

Có lẽ là bàn giao công việc.

Gửi xong tin nhắn, Thang Ninh nhét điện thoại vào túi, vứt vỏ khoai lang vào

thùng rác rồi hăng hái bước đi theo từng nhịp đồng đều.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy rất xúc động.

Anh nghe Cố Lê nói, Thang Ninh đến Giang Thành một mình, mặc dù không

biết tình hình gia đình cô thế nào.

Nhưng có thể thấy được, cô đang rất cố gắng để ở lại nơi đây.

Cố Ngộ đã gặp không ít người nỗ lực, trong công ty hàng đầu như công ty của

anh, thứ không thiếu chính là những người cố gắng.

Nhưng chưa bao giờ có ai khiến anh có cảm giác xót xa như bây giờ.

Có lẽ trên thế giới này, phần lớn mọi người đều thể hiện rõ sự mệt mỏi và kiệt

sức lên khuôn mặt.

Khiến người ta cảm thấy những nỗ lực đó quá nặng nề.

Khiến người ta cảm thấy như thể họ không đạt được gì, đó là sự bất công của số

phận đối với họ.

Thang Ninh nói quá nhỏ, thêm vào đó là xung quanh vô cùng ồn ào.

Mọi người cũng không nghe rõ cô nói gì.

Chủ đề này cũng chỉ lướt qua vài câu như vậy.

Khi Cố Ngộ quay lại, họ đã bắt đầu nói chuyện về bộ phim truyền hình đang hot

gần đây.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, Cố Ngộ cuộn tay thành quyền rồi ho

nhẹ một tiếng.

Anh di chuyển chậm rãi với một động tác gần như không thể nhìn thấy bằng

mắt thường, rút ngắn khoảng cách giữa anh và Thang Ninh, rồi khẽ huých cô

một cái.

Anh hơi nghiêng người hỏi: "Lúc nãy em trả lời thế nào?"

"Hả?" Đây là lần đầu tiên Thang Ninh uống loại rượu mạnh như vậy, cô có cảm

giác âm thanh và chuyển động xung quanh mình bất chợt chậm lại.

Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả khả năng suy nghĩ của cô.

"Thôi." Cố Ngộ mím môi: "Không có gì."

Thang Ninh không giỏi ứng phó với những tình huống xã giao như thế này.

Và cách cô che giấu sự ngượng ngùng và không thoải mái đó là uống nước liên

tục.

Bây giờ trên bàn không có nước, nên cô chỉ có thể uống rượu.

May mắn là đã đến 10 giờ, ban nhạc đúng giờ lên sân khấu.

Nhạc nền đang phát bỗng dừng lại, tất cả những âm thanh ồn ào trong một

khoảnh khắc bị nuốt chửng.

Phía trước quán bar có một sân khấu hình chữ nhật, không cao lắm, có lẽ chỉ

cao hơn mặt đất khoảng hai, ba mươi centimet.

Bốn người bước lên từ bên cạnh sân khấu.

Chàng trai cầm guitar điện bước lên gõ gõ vào micro để thử âm thanh: "Hello,

Hello."

Vài cô gái ở phía dưới lập tức hò hét thích thú.

Bàn của Thang Ninh ngồi ở vị trí xa nhất trong quán bar, ánh sáng trên sân khấu

không quá sáng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.

Có điều chỉ cần nhìn qua đại khái như vậy cũng có thể thấy được ngoại hình của

nam ca sĩ chính này không tầm thường.

Thực ra đôi khi không cần phải nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt của một người, chỉ

cần nhìn đường nét khuôn mặt và khí chất là có thể đánh giá được một người có

nổi bật hay không.

Lúc này, người đàn ông đứng trên sân khấu mặc một chiếc áo khoác đen, kéo

khóa hé mở, để lộ lớp áo đen bên trong.

Bên dưới là một chiếc quần jean, dù trang phục rất bình thường nhưng cũng

không thể bỏ qua đôi chân dài của anh ta.

Mái tóc của anh ta không ngắn, nhưng vẫn để lộ rõ ràng toàn bộ khuôn mặt.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới, hôn lên xương chân mày của anh ta, tô đậm

đường nét cằm đẹp đẽ.

Mặc dù vừa rồi chỉ nói hai từ, nhưng có thể nghe ra giọng nói trầm thấp pha lẫn

một chút từ tính.

Là mức độ hay đến mức có thể khiến tai người nghe mang thai.

Sau khi thử âm thanh xong, chuẩn bị biểu diễn, người đàn ông trên sân khấu cởi

áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi đen bên trong, xắn tay áo đến khuỷu tay.

Anh ta ngồi trên ghế cao, hơi ngước mắt lên, tùy ý nhìn xuống dưới sân khấu:

"Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến quán bar Sober, tôi tên Trần Thạc, là người

phụ trách, đồng thời cũng là ca sĩ chính của ban nhạc Tỉnh Táo, hôm nay tôi sẽ

mang đến cho mọi người một ca khúc phiên bản mới của "Giả say"."

Giọng nói của người đàn ông thong thả ung dung, không hề có chút nịnh bợ

cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc kinh doanh của anh ta.

Anh ta hơi cúi đầu gảy vài hợp âm rồi bắt đầu hát.

Ngay khoảnh khắc anh ta cất tiếng hát, Cố Lê muốn quỳ xuống luôn.

Giọng hát của anh ta thuộc loại vừa hùng hồn lại pha chút trong trẻo.

Có một loại ma lực thu hút tâm hồn người nghe.

Vừa nãy Cố Lê còn cảm thấy hơi say, nhưng khi nghe thấy giọng hát của anh ta,

cô ấy lập tức tỉnh táo lại.

Tất cả các cô gái phía dưới sân khấu cũng trở thành fan cuồng của anh ta ngay

tắp lự, nhún nhảy theo điệu nhạc của anh ta.

Còn Thang Ninh bên cạnh thì thấy đầu mình càng lúc càng nặng.

Cô không nghe rõ người trên đó đang hát gì, chỉ thấy chân mình càng lúc càng

nhẹ, như thể sắp bay lên vậy.

Tất nhiên Cố Ngộ sẽ không hứng thú với giọng hát của một người đàn ông.

Khi anh cúi người cầm đồ uống, vô tình thấy Cố Lê đang dùng hai tay chống

cằm đặt trên bàn phía trước, mê mẩn nhìn lên sân khấu.

Cố Ngộ lắc đầu, thở dài bất lực, khóe mắt liếc thấy Thang Ninh.

Cổ cô gối trên ghế sofa phía sau, cả người như không xương lún sâu vào ghế.

Rất hiếm khi anh thấy cô ngồi lười biếng như vậy.

Sau khi uống nước xong, Cố Ngộ ngả người ra sau, thu hẹp khoảng cách giữa

anh và Thang Ninh.

Và khi nhìn Thang Ninh ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng không có phản

ứng gì.

Thực ra sự khác biệt lớn nhất giữa người say và lúc bình thường chính là ánh

mắt.

Bây giờ tốc độ và tần suất chớp mắt của Thang Ninh đều chậm hơn bình thường

rất nhiều, cũng không còn vẻ lanh lợi cảnh giác như thỏ khi gặp người như

thường ngày.

Đèn trong quán bar hiện giờ được điều chỉnh rất tối, nhưng trên sân khấu có

những loại đèn màu rực rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, lúc đỏ lúc

xanh, dù không có biểu cảm gì cũng trông rất phong phú.

Có vẻ cuối cùng Thang Ninh cũng nhận ra Cố Ngộ đang nhìn mình, đôi mắt khẽ

ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngộ như đêm trăng giữa hè, lại như sương

mù buổi sáng sớm.

Trong sạch nhưng khó nắm bắt.

Hai người nhìn nhau trong bài tình ca, không ai né tránh.

Thời gian như đông cứng lại.

Một lúc sau Thang Ninh mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ,

nhưng cô lại theo bản năng không muốn dời mắt đi.

Bình thường không dám nhìn anh, bây giờ thì ngược lại, đây cũng là lần đầu

tiên cô thực sự nhìn rõ khuôn mặt anh.

Khuôn mặt của Cố Ngộ thực sự là kiểu đẹp trai theo nghĩa truyền thống, đường

nét khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, đường từ thái dương kéo xuống gần như là

đường thẳng, chỉ đến gần cằm mới dần có độ cong.

Mũi cao thẳng, môi trông hơi mỏng.

Đôi mắt anh, thực sự là loại mắt đa tình hiếm thấy.

Chỉ cần hơi ngước mắt lên, đã như đang cố tình quyến rũ người ta.

Ánh mắt của Thang Ninh vẽ một vòng trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở

đôi mắt.

Anh đang nhìn cô, không biểu lộ gì nhưng như thể vẫn thấu hiểu được tất cả.

Khuôn mặt anh hòa trong ánh sáng, đẹp đến mức không thực.

Những phân tử ái muội trôi nổi trong bầu không khí nửa sáng nửa tối bắt đầu

len lỏi khắp nơi.

Trong cơn mơ màng, Thang Ninh đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức ngồi

thẳng dậy.

"Em buồn ngủ rồi à?" Cố Ngộ hỏi.

Thang Ninh dụi mắt, gật đầu: "Vâng."

Cô thấy xấu hổ, theo phản xạ lại định cầm ly lên uống.

Cố Ngộ nhanh tay ngăn lại: "Đừng uống nữa."

Thang Ninh ngoan ngoãn đặt ly xuống.

Cố Ngộ vẫy tay trước mặt Cố Lê, bật ngón tay để kéo hồn phách cô ấy trở về:

"Cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, về nhà thôi."

"Khoan! Đợi em nghe xong bài này đã!" Cố Lê dứt khoát gạt tay anh ra.

Họ chỉ hát hai bài rồi kết thúc.

Tuy hơi thất vọng, nhưng vì có hai cô gái ở đây nên mấy chàng trai cũng không

định ở lại lâu.

Lúc ra về, Cố Lê vẫn còn luyến tiếc, cứ ngoái đầu lại tìm bóng dáng của Trần

Thạc trong đám đông đen nghịt.

Suốt đường đi chỉ nghe thấy Trần Trác tự hào khoe khoang: "Anh đã nói rồi mà,

bạn anh đẹp trai cực kỳ! Có phải rất đẹp trai không?!"

"Đẹp trai thật!" Cố Lê vẫn còn mê mẩn hình ảnh quyến rũ của Trần Thạc.

"Lần sau anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Trần Trác vỗ vai Cố Lê.

"Được đấy, được đấy!"

Thấy vậy, Cố Ngộ cau mày cố ý đi xen vào giữa hai người, làm bộ bàn bạc:

"Lát nữa về kiểu gì đây?"

Vốn dĩ bốn người Cố Ngộ đi chung một xe, giờ có thêm hai cô gái thì chắc chắn

phải có người nhường chỗ.

Trần Trác rất hào phóng khoác vai Doãn Sam và Tiền Tư Châu: "Ba đứa bọn tôi

đi taxi về, cậu đưa em gái cậu và bạn em ấy về đi."

"Tư Châu đi cùng tôi đi." Cố Ngộ nói: "Tiện đường."

"Không cần đâu, không cần đâu." Tiền Tư Châu lắc đầu: "Cậu đưa hai em ấy về

sớm đi."

Cố Ngộ gật đầu: "Vậy tiền xe tối nay tính cho tôi nhé."

"Ầy, nói đến tiền là mất vui rồi!" Trần Trác vẫy tay chào Cố Lê và Thang Ninh:

"Tạm biệt, hẹn lần sau gặp lại nhé."

"Tạm biệt các anh." Thang Ninh và Cố Lê cũng vẫy tay chào.

Hai người cùng ngồi vào ghế sau.

Vừa lên xe, cuối cùng Cố Lê cũng không kìm nén được mà hét lên điên cuồng:

"Aaaaaa ca sĩ chính đẹp trai quá!!!"

Cố Ngộ cảm thấy tai mình gần như bị điếc.

Cố Lê quay sang nhìn Thang Ninh: "Vợ ơi! Cậu có thấy anh ấy đẹp trai không?"

"Nói thật thì tớ không nhìn rõ lắm." Thang Ninh nói: "Hồi nãy ở đó tớ chóng

mặt quá, không nhìn rõ gì cả."

"Hôm nay cậu uống nhiều quá, tớ thấy cậu uống hết cả một ly lớn, cậu có sao

không?" Cố Lê lo lắng hỏi.

"Giờ đỡ nhiều rồi, chủ yếu là lúc nãy có mấy anh lạ, phải giữ ý tứ." Thang Ninh

vừa nói vừa nấc cụt, cả người mềm nhũn trên ghế: "Giờ chỉ có mỗi cậu thôi,

không cần giả vờ nữa!"

"Đúng vậy!" Cố Lê đóng góp một tư thế ngồi còn khủng khiếp hơn, gần như

nằm dài ra: "Giữ hình tượng tiểu thư mệt muốn chết!"

Cố Ngộ liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Có phải hai người quên mất sự tồn tại của anh rồi không?

Hay là, lầm tưởng anh là tài xế taxi?

Suốt dọc đường hai người cứ nói những câu say rượu vô nghĩa, cuối cùng càng

nói càng high.

Cố Ngộ đưa Cố Lê về nhà trước, khi đưa cô ấy lên lầu, anh vừa lo lắng vừa

trách móc: "Bình thường các em cũng uống thành ra thế này à?"

"Bình thường bọn em uống bia nhiều hơn, không uống mạnh như hôm nay đâu,

nhưng anh yên tâm, uống rượu vào là em biết điều lắm!" Cố Lê vỗ ngực cam

đoan: "Uống rượu xong vẫn hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, sẽ chịu trách

nhiệm cho hành động của mình."

Cố Ngộ lo lắng hỏi: "Thế còn em... Bạn em, bình thường có say bao giờ chưa?"

"Cậu ấy á? Hình như bình thường cậu ấy chưa uống nhiều như thế bao giờ." Cố

Lê gãi đầu nói: "Em không chắc nữa."

Cố Ngộ không yên tâm về Thang Ninh đang bị khóa trong xe, vừa ném Cố Lê

về nhà xong là chạy nhanh xuống lầu chui vào xe.

Thang Ninh đang tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, lúc đầu Cố Ngộ tưởng cô đã

ngủ.

Khi vừa khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ từ phía

sau: "Bác tài! Chạy đi! Chạy ra ngoại ô thành phố!"

Cố Ngộ giật mình.

Lúc này người ngồi ở ghế sau hơi không khớp với hình ảnh bình thường của

Thang Ninh.

Thấy Cố Ngộ không phản ứng, Thang Ninh tiện thể hát lên: "Hãy hạ hết cửa sổ

xuống đi nào."

Vừa nói vừa hạ cửa sổ xuống.

Cố Ngộ lập tức dùng điều khiển ở phía trước để đóng cửa sổ lại, đồng thời khóa

chặt: "Trời lạnh lại còn uống rượu, em muốn bị cảm à?"

Thang Ninh ngả người về phía trước, ghé sát vào Cố Ngộ vỗ vỗ: "Bác tài, câu

tiếp theo của bài hát là gì?"

"Cái gì cơ?”

"Bài tôi vừa hát đó." Thang Ninh cố gắng nhớ lại: "Đêm nhớ anh, ước gì anh ở

bên em."

Cố Ngộ thở dài bất lực: "Em ngồi yên đi, để tôi đưa em về nhà."

"Ơ? Sao bác tài biết nhà tôi ở đâu?" Thang Ninh đột nhiên tỏ ra đề phòng: "Bác

tài điều tra tôi à?"

Khóe miệng Cố Ngộ giật giật.

Cô gái này... Sao uống rượu vào lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh phim thế này?

Suốt chặng đường, tai Cố Ngộ luôn văng vẳng những câu nói kỳ quặc từ ghế

sau.

Khi thì như báo cáo công việc, khi thì như đối thoại trong phim truyền hình, lúc

lại hát vài câu.

Cố Ngộ lo lắng suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng lái xe đến dưới tòa nhà

của Thang Ninh.

Anh mở cửa xe phía sau, hỏi: "Em có thể tự đi được không?"

Thang Ninh vẫy tay với anh.

Cố Ngộ khó hiểu nhìn cô.

Thang Ninh ra hiệu cho anh giơ khuỷu tay và duỗi thẳng cổ tay, Cố Ngộ làm

theo một cách mơ hồ.

Giây tiếp theo, tay Thang Ninh đặt lên mu bài tay anh, nói rõ ràng từng chữ:

"Bãi giá hồi cung!"

Cố Ngộ "Phụt” một tiếng bật cười.

Anh đoán là do gần đây cô đang xem phim cung đình nên mới diễn như vậy.

Có điều anh vẫn phối hợp diễn hết cảnh này với cô.

Thang Ninh như trong phim cổ trang, bước những bước nhỏ chậm rãi và nói với

Cố Ngộ bên cạnh: "Tiểu Ngộ tử, hôm nay cảm ơn ngươi đã đưa bản cung về

nhà, lát nữa đến... Đến bộ tài vụ lĩnh thưởng..."

Cố Ngộ miễn cưỡng phối hợp: "Vâng..."

Thang Ninh đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn anh: "Hừm? Công công

phải nói gì?"

Cố Ngộ hít một hơi lạnh, liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy,

rồi nói rất khẽ: "Tuân lệnh..."

Sau khi nói xong từ đó, Cố Ngộ cảm thấy có một luồng khí không tả nổi từ lòng

bàn chân đi thẳng l*n đ*nh đầu.

Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.

Sau khi đưa Thang Ninh xuống dưới tòa nhà, cô rút tay lại, nhìn Cố Ngộ: "Bản

cung về nghỉ đây, ngươi cũng về đi."

"Vâng..." Cố Ngộ thấy vẻ mặt cô không đúng, lại sửa miệng: "Tuân lệnh..."

"Chúc ngủ ngon nhé." Thang Ninh vẫy tay chào Cố Ngộ, cười rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ nhìn thấy nụ cười của cô ở khoảng cách gần như

vậy.

Cô có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, khi cười đúng thật là trông rất ngọt

ngào.

Nhìn bóng dáng Thang Ninh cho đến khi biến mất, Cố Ngộ thở dài.

"Ôi con gái bây giờ..." Cố Ngộ kéo dài giọng như người nhìn thấu hồng trần:

"Mới đầu gọi người ta là chồng, giờ lại gọi người ta là công công?"

Cố Ngộ đi đến dưới tòa nhà của Thang Ninh rồi ngước lên nhìn.

Thực ra anh cũng không chắc cô ở phòng nào, đến khi anh thấy đèn một căn hộ

ở tầng 5 sáng lên. Lúc đó anh mới yên tâm rời đi.

Khi lên xe, anh nhận được một tin nhắn.

Là từ Trần Trác.

Không phải từ nhóm chat, mà là tin nhắn riêng.

Trần Trác: [Giúp tôi hỏi số liên lạc của bạn em gái cậu đi!]

Cố Ngộ không cần suy nghĩ, trả lời ngay: [Để làm gì?]

Trần Trác: [Làm quen rồi tìm hiểu một chút chứ sao, tiện thể xem có thể phát

triển gì không?]

Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy tiếng gõ bàn phím hôm nay nghe khó chịu vô cùng:

[Không cho đâu, cậu không thấy mình hơn người ta tận mấy tuổi à, có tự biết

mình là ai không hả?]

Trần Trác: [Đệch mẹ, sau này cậu đừng tìm bạn gái nhỏ tuổi nhá, không thì tôi

sẽ cắn chết cậu.]

Mint: [Quên rồi à?]

Trần Trác: [?]

Mint: [Tôi thích người phụ nữ có chồng]

Trần Trác: [... Cậu ngầu lắm!]
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 23



Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.

Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực

sự say.

Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.

Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.

Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những

mảnh ký ức đó.

Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng

xảy ra!

Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức

cũng phai nhạt đi nhiều.

Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang

đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.

Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng

đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc

đang đi tới.

May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước

rồi quay đầu về.

Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.

Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất

khoảng 10 giây để đi tới đây.

Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy

bộ phim bom tấn.

Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ

góc thang máy không.

May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.

Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo

bản năng.

Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.

Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận

thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."

"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.

Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.

Cô cũng không bước ra.

Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.

Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô

không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi

phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."

"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.

Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,

thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ

giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"

"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước

đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."

Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.

Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn

vì thấy anh.

Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy

đâu.”

"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định

chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."

"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không

nói tiếp.

Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.

Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.

Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:

"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa

thở hổn hển.

Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố

tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế

này!"

Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của

mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.

Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.

Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.

Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao

thừa vào tối mai.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.

Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất

cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.

Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón

giao thừa thế nào đây?]

Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]

Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]

Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]

Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương

mại Ngân Thái.

Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây

là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm

thương mại để mua đồ uống.

Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.

Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.

Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"

Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."

"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.

"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."

"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem

thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.

"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"

"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."

"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện

thoại ra định nhắn tin chất vấn.

"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một

cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,

bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”

Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không

quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."

"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người

đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:

"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt

chược suốt đêm thôi."

"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều

không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."

"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch q**n l*t của anh trai

em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.

Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"

"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều

lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."

Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì

thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt

hơn."

Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng

rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng

ngùng nói: "Rất tốt."

"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh

nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.

Anh ta có một chút tính khoe khoang.

Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.

Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu

tiên.

"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng

hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"

"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"

Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."

"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh

tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."

Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."

"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."

Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.

Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô

gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.

Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.

Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!

Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy

vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng

các anh được không nhé."

"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À

đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá

đáng không?"

"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì

chắc cũng là đồng trang lứa.

Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.

Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:

"Cũng không quá đáng lắm..."

"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh

lệch quá nhiều, không hợp!"

"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.

*Mình nghĩ tác giả bị nhầm hay sao ấy, ở đây tg dùng ‘women’ (có thể không

bao gồm người nghe, từ zanmen mới là bao gồm người nghe), nhưng hổng hiểu

sao Cố Lê lại hiểu lầm là tính luôn bả ở trỏng…

"Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng

tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng

xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già

gặm cỏ non."

Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến

anh ấy."

"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có

quá đáng gì đâu chứ.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn

gái của anh trai em chưa?"

Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh

mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên

quan gì đâu."

Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy

nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng

chưa gặp phải không?!"

Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất

nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.

Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn

gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô

36D thôi."

"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy

mới nhắc đến cô nàng 36D này.

"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"

Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc

chắn.

"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà

các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo

hán!"

"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc

nói hưu nói vượn.

Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước

khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."

"Ừm, hẹn mai gặp."

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm

thành phố.

Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt

nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.

Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt

Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.

"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không

khỏi hỏi.

Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ

Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm

nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"

"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể

thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không

quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"

Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp

vài lần là quen thôi ấy mà?"

Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau

đi đếm ngược.

Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy

mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.

Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai

năm gần đây.

Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ

trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi

mét vuông không hề rẻ.

Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có

điều kiện ngang ngửa với cô ấy.

Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu

hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.

Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ

gần.

Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.

Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón

giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”

Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."

Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.

Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.

Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa

chút kem nền.

Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.

May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.

Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”

"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu

cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"

"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành

thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"

"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.

Họ đã lên đến tầng cao nhất.

Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.

Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.

Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.

Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.

Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.

Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,

cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.

Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái

xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.

Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.

Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.

Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể

thao màu xám.

Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải

mái và phóng khoáng.

Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp

và thoải mái.

Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong

ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau

cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.

Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.

Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên

ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”

Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở

công ty nữa.

Anh thu dọn đồ đạc quyết định về nhà.

Cố Ngộ vẫn chưa ăn tối, tình cờ lái xe ngang qua một khu phố thương mại, đỗ

xe bên đường định xuống xe xem có gì ngon để ăn không, nhưng bất ngờ thấy

một bóng dáng quen thuộc.

Nơi này gần ga tàu điện ngầm, có lẽ Thang Ninh đang chuẩn bị đi tàu điện

ngầm về nhà.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, đeo ba lô, búi tóc kiểu bánh bao.

Nhìn từ xa, trông cô thực sự rất giống một học sinh.

Ánh đèn neon bên đường chiếu lên người cô, cô bước đi trong ánh sáng, trong

mắt không có vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc.

Mà là một sự hân hoan nhỏ nhoi.

Cố Ngộ đoán, có lẽ vì công việc đã hoàn thành, cuối tuần không có áp lực và

nhiệm vụ gì nữa.

Khi Thang Ninh đi qua một quầy bán khoai lang, bước chân cô rõ ràng chậm

lại.

Hôm nay cô vốn định về nhà nấu một ít mì sợi ăn.

Nhưng khi ngửi thấy mùi khoai lang nướng, đột nhiên cô không thể bước tiếp

được nữa.

Cô nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố kìm lòng.

Đi thêm vài bước, nhưng rồi lại đột ngột quay lại.

Cố Ngộ thấy cô mua một củ khoai lang, bẻ làm đôi rồi cắn một miếng.

Nóng hổi mềm dẻo, với vị ngọt cháy của than nướng, trong đêm se lạnh này,

khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Qua ánh sáng mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.

Hình như Cố Ngộ chưa từng thấy cô cười.

Anh nghe Lăng Lệ và Cố Lê nói, khi cô cười có hai lúm đồng tiền, rất dễ

thương
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 24



Đáng tiếc bây giờ ánh sáng mờ, không thể nhìn rõ.

Mới ăn được vài miếng, cô đột nhiên cúi đầu nhìn vào túi, rồi lấy điện thoại ra.

Cô dừng lại kiểm tra nội dung trên điện thoại, vài giây sau cô đi đến một băng

ghế nghỉ bên đường, đặt ba lô xuống, móc máy tính xách tay ra.

Rồi cô ngồi xổm bên cạnh băng ghế và bắt đầu sửa tài liệu.

Cô ăn hai miếng rồi gõ vài chữ, cứ thế lặp lại.

Cô ngồi xổm như vậy được mười phút.

Cố Ngộ cũng ngồi trong xe nhìn suốt mười phút.

Sau khi gõ xong, anh thấy ngón tay cô lướt trên bàn di chuột, rồi đóng máy tính

lại.

Cô gửi tin nhắn thoại bằng điện thoại.

Có lẽ là bàn giao công việc.

Gửi xong tin nhắn, Thang Ninh nhét điện thoại vào túi, vứt vỏ khoai lang vào

thùng rác rồi hăng hái bước đi theo từng nhịp đồng đều.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy rất xúc động.

Anh nghe Cố Lê nói, Thang Ninh đến Giang Thành một mình, mặc dù không

biết tình hình gia đình cô thế nào.

Nhưng có thể thấy được, cô đang rất cố gắng để ở lại nơi đây.

Cố Ngộ đã gặp không ít người nỗ lực, trong công ty hàng đầu như công ty của

anh, thứ không thiếu chính là những người cố gắng.

Nhưng chưa bao giờ có ai khiến anh có cảm giác xót xa như bây giờ.

Có lẽ trên thế giới này, phần lớn mọi người đều thể hiện rõ sự mệt mỏi và kiệt

sức lên khuôn mặt.

Khiến người ta cảm thấy những nỗ lực đó quá nặng nề.

Khiến người ta cảm thấy như thể họ không đạt được gì, đó là sự bất công của số

phận đối với họ.

Thang Ninh nói quá nhỏ, thêm vào đó là xung quanh vô cùng ồn ào.

Mọi người cũng không nghe rõ cô nói gì.

Chủ đề này cũng chỉ lướt qua vài câu như vậy.

Khi Cố Ngộ quay lại, họ đã bắt đầu nói chuyện về bộ phim truyền hình đang hot

gần đây.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, Cố Ngộ cuộn tay thành quyền rồi ho

nhẹ một tiếng.

Anh di chuyển chậm rãi với một động tác gần như không thể nhìn thấy bằng

mắt thường, rút ngắn khoảng cách giữa anh và Thang Ninh, rồi khẽ huých cô

một cái.

Anh hơi nghiêng người hỏi: "Lúc nãy em trả lời thế nào?"

"Hả?" Đây là lần đầu tiên Thang Ninh uống loại rượu mạnh như vậy, cô có cảm

giác âm thanh và chuyển động xung quanh mình bất chợt chậm lại.

Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả khả năng suy nghĩ của cô.

"Thôi." Cố Ngộ mím môi: "Không có gì."

Thang Ninh không giỏi ứng phó với những tình huống xã giao như thế này.

Và cách cô che giấu sự ngượng ngùng và không thoải mái đó là uống nước liên

tục.

Bây giờ trên bàn không có nước, nên cô chỉ có thể uống rượu.

May mắn là đã đến 10 giờ, ban nhạc đúng giờ lên sân khấu.

Nhạc nền đang phát bỗng dừng lại, tất cả những âm thanh ồn ào trong một

khoảnh khắc bị nuốt chửng.

Phía trước quán bar có một sân khấu hình chữ nhật, không cao lắm, có lẽ chỉ

cao hơn mặt đất khoảng hai, ba mươi centimet.

Bốn người bước lên từ bên cạnh sân khấu.

Chàng trai cầm guitar điện bước lên gõ gõ vào micro để thử âm thanh: "Hello,

Hello."

Vài cô gái ở phía dưới lập tức hò hét thích thú.

Bàn của Thang Ninh ngồi ở vị trí xa nhất trong quán bar, ánh sáng trên sân khấu

không quá sáng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.

Có điều chỉ cần nhìn qua đại khái như vậy cũng có thể thấy được ngoại hình của

nam ca sĩ chính này không tầm thường.

Thực ra đôi khi không cần phải nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt của một người, chỉ

cần nhìn đường nét khuôn mặt và khí chất là có thể đánh giá được một người có

nổi bật hay không.

Lúc này, người đàn ông đứng trên sân khấu mặc một chiếc áo khoác đen, kéo

khóa hé mở, để lộ lớp áo đen bên trong.

Bên dưới là một chiếc quần jean, dù trang phục rất bình thường nhưng cũng

không thể bỏ qua đôi chân dài của anh ta.

Mái tóc của anh ta không ngắn, nhưng vẫn để lộ rõ ràng toàn bộ khuôn mặt.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới, hôn lên xương chân mày của anh ta, tô đậm

đường nét cằm đẹp đẽ.

Mặc dù vừa rồi chỉ nói hai từ, nhưng có thể nghe ra giọng nói trầm thấp pha lẫn

một chút từ tính.

Là mức độ hay đến mức có thể khiến tai người nghe mang thai.

Sau khi thử âm thanh xong, chuẩn bị biểu diễn, người đàn ông trên sân khấu cởi

áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi đen bên trong, xắn tay áo đến khuỷu tay.

Anh ta ngồi trên ghế cao, hơi ngước mắt lên, tùy ý nhìn xuống dưới sân khấu:

"Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến quán bar Sober, tôi tên Trần Thạc, là người

phụ trách, đồng thời cũng là ca sĩ chính của ban nhạc Tỉnh Táo, hôm nay tôi sẽ

mang đến cho mọi người một ca khúc phiên bản mới của "Giả say"."

Giọng nói của người đàn ông thong thả ung dung, không hề có chút nịnh bợ

cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc kinh doanh của anh ta.

Anh ta hơi cúi đầu gảy vài hợp âm rồi bắt đầu hát.

Ngay khoảnh khắc anh ta cất tiếng hát, Cố Lê muốn quỳ xuống luôn.

Giọng hát của anh ta thuộc loại vừa hùng hồn lại pha chút trong trẻo.

Có một loại ma lực thu hút tâm hồn người nghe.

Vừa nãy Cố Lê còn cảm thấy hơi say, nhưng khi nghe thấy giọng hát của anh ta,

cô ấy lập tức tỉnh táo lại.

Tất cả các cô gái phía dưới sân khấu cũng trở thành fan cuồng của anh ta ngay

tắp lự, nhún nhảy theo điệu nhạc của anh ta.

Còn Thang Ninh bên cạnh thì thấy đầu mình càng lúc càng nặng.

Cô không nghe rõ người trên đó đang hát gì, chỉ thấy chân mình càng lúc càng

nhẹ, như thể sắp bay lên vậy.

Tất nhiên Cố Ngộ sẽ không hứng thú với giọng hát của một người đàn ông.

Khi anh cúi người cầm đồ uống, vô tình thấy Cố Lê đang dùng hai tay chống

cằm đặt trên bàn phía trước, mê mẩn nhìn lên sân khấu.

Cố Ngộ lắc đầu, thở dài bất lực, khóe mắt liếc thấy Thang Ninh.

Cổ cô gối trên ghế sofa phía sau, cả người như không xương lún sâu vào ghế.

Rất hiếm khi anh thấy cô ngồi lười biếng như vậy.

Sau khi uống nước xong, Cố Ngộ ngả người ra sau, thu hẹp khoảng cách giữa

anh và Thang Ninh.

Và khi nhìn Thang Ninh ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng không có phản

ứng gì.

Thực ra sự khác biệt lớn nhất giữa người say và lúc bình thường chính là ánh

mắt.

Bây giờ tốc độ và tần suất chớp mắt của Thang Ninh đều chậm hơn bình thường

rất nhiều, cũng không còn vẻ lanh lợi cảnh giác như thỏ khi gặp người như

thường ngày.

Đèn trong quán bar hiện giờ được điều chỉnh rất tối, nhưng trên sân khấu có

những loại đèn màu rực rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, lúc đỏ lúc

xanh, dù không có biểu cảm gì cũng trông rất phong phú.

Có vẻ cuối cùng Thang Ninh cũng nhận ra Cố Ngộ đang nhìn mình, đôi mắt khẽ

ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngộ như đêm trăng giữa hè, lại như sương

mù buổi sáng sớm.

Trong sạch nhưng khó nắm bắt.

Hai người nhìn nhau trong bài tình ca, không ai né tránh.

Thời gian như đông cứng lại.

Một lúc sau Thang Ninh mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ,

nhưng cô lại theo bản năng không muốn dời mắt đi.

Bình thường không dám nhìn anh, bây giờ thì ngược lại, đây cũng là lần đầu

tiên cô thực sự nhìn rõ khuôn mặt anh.

Khuôn mặt của Cố Ngộ thực sự là kiểu đẹp trai theo nghĩa truyền thống, đường

nét khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, đường từ thái dương kéo xuống gần như là

đường thẳng, chỉ đến gần cằm mới dần có độ cong.

Mũi cao thẳng, môi trông hơi mỏng.

Đôi mắt anh, thực sự là loại mắt đa tình hiếm thấy.

Chỉ cần hơi ngước mắt lên, đã như đang cố tình quyến rũ người ta.

Ánh mắt của Thang Ninh vẽ một vòng trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở

đôi mắt.

Anh đang nhìn cô, không biểu lộ gì nhưng như thể vẫn thấu hiểu được tất cả.

Khuôn mặt anh hòa trong ánh sáng, đẹp đến mức không thực.

Những phân tử ái muội trôi nổi trong bầu không khí nửa sáng nửa tối bắt đầu

len lỏi khắp nơi.

Trong cơn mơ màng, Thang Ninh đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức ngồi

thẳng dậy.

"Em buồn ngủ rồi à?" Cố Ngộ hỏi.

Thang Ninh dụi mắt, gật đầu: "Vâng."

Cô thấy xấu hổ, theo phản xạ lại định cầm ly lên uống.

Cố Ngộ nhanh tay ngăn lại: "Đừng uống nữa."

Thang Ninh ngoan ngoãn đặt ly xuống.

Cố Ngộ vẫy tay trước mặt Cố Lê, bật ngón tay để kéo hồn phách cô ấy trở về:

"Cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, về nhà thôi."

"Khoan! Đợi em nghe xong bài này đã!" Cố Lê dứt khoát gạt tay anh ra.

Họ chỉ hát hai bài rồi kết thúc.

Tuy hơi thất vọng, nhưng vì có hai cô gái ở đây nên mấy chàng trai cũng không

định ở lại lâu.

Lúc ra về, Cố Lê vẫn còn luyến tiếc, cứ ngoái đầu lại tìm bóng dáng của Trần

Thạc trong đám đông đen nghịt.

Suốt đường đi chỉ nghe thấy Trần Trác tự hào khoe khoang: "Anh đã nói rồi mà,

bạn anh đẹp trai cực kỳ! Có phải rất đẹp trai không?!"

"Đẹp trai thật!" Cố Lê vẫn còn mê mẩn hình ảnh quyến rũ của Trần Thạc.

"Lần sau anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Trần Trác vỗ vai Cố Lê.

"Được đấy, được đấy!"

Thấy vậy, Cố Ngộ cau mày cố ý đi xen vào giữa hai người, làm bộ bàn bạc:

"Lát nữa về kiểu gì đây?"

Vốn dĩ bốn người Cố Ngộ đi chung một xe, giờ có thêm hai cô gái thì chắc chắn

phải có người nhường chỗ.

Trần Trác rất hào phóng khoác vai Doãn Sam và Tiền Tư Châu: "Ba đứa bọn tôi

đi taxi về, cậu đưa em gái cậu và bạn em ấy về đi."

"Tư Châu đi cùng tôi đi." Cố Ngộ nói: "Tiện đường."

"Không cần đâu, không cần đâu." Tiền Tư Châu lắc đầu: "Cậu đưa hai em ấy về

sớm đi."

Cố Ngộ gật đầu: "Vậy tiền xe tối nay tính cho tôi nhé."

"Ầy, nói đến tiền là mất vui rồi!" Trần Trác vẫy tay chào Cố Lê và Thang Ninh:

"Tạm biệt, hẹn lần sau gặp lại nhé."

"Tạm biệt các anh." Thang Ninh và Cố Lê cũng vẫy tay chào.

Hai người cùng ngồi vào ghế sau.

Vừa lên xe, cuối cùng Cố Lê cũng không kìm nén được mà hét lên điên cuồng:

"Aaaaaa ca sĩ chính đẹp trai quá!!!"

Cố Ngộ cảm thấy tai mình gần như bị điếc.

Cố Lê quay sang nhìn Thang Ninh: "Vợ ơi! Cậu có thấy anh ấy đẹp trai không?"

"Nói thật thì tớ không nhìn rõ lắm." Thang Ninh nói: "Hồi nãy ở đó tớ chóng

mặt quá, không nhìn rõ gì cả."

"Hôm nay cậu uống nhiều quá, tớ thấy cậu uống hết cả một ly lớn, cậu có sao

không?" Cố Lê lo lắng hỏi.

"Giờ đỡ nhiều rồi, chủ yếu là lúc nãy có mấy anh lạ, phải giữ ý tứ." Thang Ninh

vừa nói vừa nấc cụt, cả người mềm nhũn trên ghế: "Giờ chỉ có mỗi cậu thôi,

không cần giả vờ nữa!"

"Đúng vậy!" Cố Lê đóng góp một tư thế ngồi còn khủng khiếp hơn, gần như

nằm dài ra: "Giữ hình tượng tiểu thư mệt muốn chết!"

Cố Ngộ liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Có phải hai người quên mất sự tồn tại của anh rồi không?

Hay là, lầm tưởng anh là tài xế taxi?

Suốt dọc đường hai người cứ nói những câu say rượu vô nghĩa, cuối cùng càng

nói càng high.

Cố Ngộ đưa Cố Lê về nhà trước, khi đưa cô ấy lên lầu, anh vừa lo lắng vừa

trách móc: "Bình thường các em cũng uống thành ra thế này à?"

"Bình thường bọn em uống bia nhiều hơn, không uống mạnh như hôm nay đâu,

nhưng anh yên tâm, uống rượu vào là em biết điều lắm!" Cố Lê vỗ ngực cam

đoan: "Uống rượu xong vẫn hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, sẽ chịu trách

nhiệm cho hành động của mình."

Cố Ngộ lo lắng hỏi: "Thế còn em... Bạn em, bình thường có say bao giờ chưa?"

"Cậu ấy á? Hình như bình thường cậu ấy chưa uống nhiều như thế bao giờ." Cố

Lê gãi đầu nói: "Em không chắc nữa."

Cố Ngộ không yên tâm về Thang Ninh đang bị khóa trong xe, vừa ném Cố Lê

về nhà xong là chạy nhanh xuống lầu chui vào xe.

Thang Ninh đang tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, lúc đầu Cố Ngộ tưởng cô đã

ngủ.

Khi vừa khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ từ phía

sau: "Bác tài! Chạy đi! Chạy ra ngoại ô thành phố!"

Cố Ngộ giật mình.

Lúc này người ngồi ở ghế sau hơi không khớp với hình ảnh bình thường của

Thang Ninh.

Thấy Cố Ngộ không phản ứng, Thang Ninh tiện thể hát lên: "Hãy hạ hết cửa sổ

xuống đi nào."

Vừa nói vừa hạ cửa sổ xuống.

Cố Ngộ lập tức dùng điều khiển ở phía trước để đóng cửa sổ lại, đồng thời khóa

chặt: "Trời lạnh lại còn uống rượu, em muốn bị cảm à?"

Thang Ninh ngả người về phía trước, ghé sát vào Cố Ngộ vỗ vỗ: "Bác tài, câu

tiếp theo của bài hát là gì?"

"Cái gì cơ?”

"Bài tôi vừa hát đó." Thang Ninh cố gắng nhớ lại: "Đêm nhớ anh, ước gì anh ở

bên em."

Cố Ngộ thở dài bất lực: "Em ngồi yên đi, để tôi đưa em về nhà."

"Ơ? Sao bác tài biết nhà tôi ở đâu?" Thang Ninh đột nhiên tỏ ra đề phòng: "Bác

tài điều tra tôi à?"

Khóe miệng Cố Ngộ giật giật.

Cô gái này... Sao uống rượu vào lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh phim thế này?

Suốt chặng đường, tai Cố Ngộ luôn văng vẳng những câu nói kỳ quặc từ ghế

sau.

Khi thì như báo cáo công việc, khi thì như đối thoại trong phim truyền hình, lúc

lại hát vài câu.

Cố Ngộ lo lắng suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng lái xe đến dưới tòa nhà

của Thang Ninh.

Anh mở cửa xe phía sau, hỏi: "Em có thể tự đi được không?"

Thang Ninh vẫy tay với anh.

Cố Ngộ khó hiểu nhìn cô.

Thang Ninh ra hiệu cho anh giơ khuỷu tay và duỗi thẳng cổ tay, Cố Ngộ làm

theo một cách mơ hồ.

Giây tiếp theo, tay Thang Ninh đặt lên mu bài tay anh, nói rõ ràng từng chữ:

"Bãi giá hồi cung!"

Cố Ngộ "Phụt” một tiếng bật cười.

Anh đoán là do gần đây cô đang xem phim cung đình nên mới diễn như vậy.

Có điều anh vẫn phối hợp diễn hết cảnh này với cô.

Thang Ninh như trong phim cổ trang, bước những bước nhỏ chậm rãi và nói với

Cố Ngộ bên cạnh: "Tiểu Ngộ tử, hôm nay cảm ơn ngươi đã đưa bản cung về

nhà, lát nữa đến... Đến bộ tài vụ lĩnh thưởng..."

Cố Ngộ miễn cưỡng phối hợp: "Vâng..."

Thang Ninh đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn anh: "Hừm? Công công

phải nói gì?"

Cố Ngộ hít một hơi lạnh, liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy,

rồi nói rất khẽ: "Tuân lệnh..."

Sau khi nói xong từ đó, Cố Ngộ cảm thấy có một luồng khí không tả nổi từ lòng

bàn chân đi thẳng l*n đ*nh đầu.

Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.

Sau khi đưa Thang Ninh xuống dưới tòa nhà, cô rút tay lại, nhìn Cố Ngộ: "Bản

cung về nghỉ đây, ngươi cũng về đi."

"Vâng..." Cố Ngộ thấy vẻ mặt cô không đúng, lại sửa miệng: "Tuân lệnh..."

"Chúc ngủ ngon nhé." Thang Ninh vẫy tay chào Cố Ngộ, cười rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ nhìn thấy nụ cười của cô ở khoảng cách gần như

vậy.

Cô có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, khi cười đúng thật là trông rất ngọt

ngào.

Nhìn bóng dáng Thang Ninh cho đến khi biến mất, Cố Ngộ thở dài.

"Ôi con gái bây giờ..." Cố Ngộ kéo dài giọng như người nhìn thấu hồng trần:

"Mới đầu gọi người ta là chồng, giờ lại gọi người ta là công công?"

Cố Ngộ đi đến dưới tòa nhà của Thang Ninh rồi ngước lên nhìn.

Thực ra anh cũng không chắc cô ở phòng nào, đến khi anh thấy đèn một căn hộ

ở tầng 5 sáng lên. Lúc đó anh mới yên tâm rời đi.

Khi lên xe, anh nhận được một tin nhắn.

Là từ Trần Trác.

Không phải từ nhóm chat, mà là tin nhắn riêng.

Trần Trác: [Giúp tôi hỏi số liên lạc của bạn em gái cậu đi!]

Cố Ngộ không cần suy nghĩ, trả lời ngay: [Để làm gì?]

Trần Trác: [Làm quen rồi tìm hiểu một chút chứ sao, tiện thể xem có thể phát

triển gì không?]

Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy tiếng gõ bàn phím hôm nay nghe khó chịu vô cùng:

[Không cho đâu, cậu không thấy mình hơn người ta tận mấy tuổi à, có tự biết

mình là ai không hả?]

Trần Trác: [Đệch mẹ, sau này cậu đừng tìm bạn gái nhỏ tuổi nhá, không thì tôi

sẽ cắn chết cậu.]

Mint: [Quên rồi à?]

Trần Trác: [?]

Mint: [Tôi thích người phụ nữ có chồng]

Trần Trác: [... Cậu ngầu lắm!]
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 25



Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.

Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực

sự say.

Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.

Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.

Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những

mảnh ký ức đó.

Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng

xảy ra!

Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức

cũng phai nhạt đi nhiều.

Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang

đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.

Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng

đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc

đang đi tới.

May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước

rồi quay đầu về.

Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.

Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất

khoảng 10 giây để đi tới đây.

Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy

bộ phim bom tấn.

Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ

góc thang máy không.

May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.

Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo

bản năng.

Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.

Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận

thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."

"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.

Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.

Cô cũng không bước ra.

Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.

Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô

không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi

phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."

"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.

Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,

thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ

giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"

"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước

đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."

Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.

Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn

vì thấy anh.

Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy

đâu.”

"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định

chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."

"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không

nói tiếp.

Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.

Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.

Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:

"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa

thở hổn hển.

Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố

tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế

này!"

Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của

mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.

Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.

Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.

Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao

thừa vào tối mai.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.

Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất

cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.

Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón

giao thừa thế nào đây?]

Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]

Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]

Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]

Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương

mại Ngân Thái.

Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây

là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm

thương mại để mua đồ uống.

Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.

Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.

Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"

Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."

"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.

"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."

"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem

thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.

"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"

"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."

"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện

thoại ra định nhắn tin chất vấn.

"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một

cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,

bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”

Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không

quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."

"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người

đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:

"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt

chược suốt đêm thôi."

"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều

không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."

"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch q**n l*t của anh trai

em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.

Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"

"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều

lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."

Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì

thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt

hơn."

Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng

rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng

ngùng nói: "Rất tốt."

"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh

nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.

Anh ta có một chút tính khoe khoang.

Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.

Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu

tiên.

"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng

hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"

"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"

Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."

"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh

tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."

Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."

"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."

Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.

Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô

gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.

Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.

Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!

Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy

vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng

các anh được không nhé."

"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À

đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá

đáng không?"

"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì

chắc cũng là đồng trang lứa.

Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.

Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:

"Cũng không quá đáng lắm..."

"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh

lệch quá nhiều, không hợp!"

"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.

*Mình nghĩ tác giả bị nhầm hay sao ấy, ở đây tg dùng ‘women’ (có thể không

bao gồm người nghe, từ zanmen mới là bao gồm người nghe), nhưng hổng hiểu

sao Cố Lê lại hiểu lầm là tính luôn bả ở trỏng…

"Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng

tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng

xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già

gặm cỏ non."

Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến

anh ấy."

"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có

quá đáng gì đâu chứ.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn

gái của anh trai em chưa?"

Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh

mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên

quan gì đâu."

Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy

nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng

chưa gặp phải không?!"

Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất

nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.

Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn

gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô

36D thôi."

"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy

mới nhắc đến cô nàng 36D này.

"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"

Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc

chắn.

"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà

các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo

hán!"

"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc

nói hưu nói vượn.

Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước

khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."

"Ừm, hẹn mai gặp."

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm

thành phố.

Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt

nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.

Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt

Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.

"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không

khỏi hỏi.

Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ

Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm

nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"

"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể

thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không

quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"

Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp

vài lần là quen thôi ấy mà?"

Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau

đi đếm ngược.

Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy

mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.

Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai

năm gần đây.

Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ

trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi

mét vuông không hề rẻ.

Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có

điều kiện ngang ngửa với cô ấy.

Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu

hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.

Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ

gần.

Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.

Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón

giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”

Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."

Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.

Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.

Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa

chút kem nền.

Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.

May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.

Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”

"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu

cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"

"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành

thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"

"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.

Họ đã lên đến tầng cao nhất.

Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.

Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.

Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.

Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.

Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.

Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,

cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.

Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái

xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.

Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.

Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.

Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể

thao màu xám.

Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải

mái và phóng khoáng.

Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp

và thoải mái.

Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong

ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau

cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.

Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.

Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên

ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”

Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở

công ty nữa.
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 26



Anh thu dọn đồ đạc quyết định về nhà.

Cố Ngộ vẫn chưa ăn tối, tình cờ lái xe ngang qua một khu phố thương mại, đỗ

xe bên đường định xuống xe xem có gì ngon để ăn không, nhưng bất ngờ thấy

một bóng dáng quen thuộc.

Nơi này gần ga tàu điện ngầm, có lẽ Thang Ninh đang chuẩn bị đi tàu điện

ngầm về nhà.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, đeo ba lô, búi tóc kiểu bánh bao.

Nhìn từ xa, trông cô thực sự rất giống một học sinh.

Ánh đèn neon bên đường chiếu lên người cô, cô bước đi trong ánh sáng, trong

mắt không có vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc.

Mà là một sự hân hoan nhỏ nhoi.

Cố Ngộ đoán, có lẽ vì công việc đã hoàn thành, cuối tuần không có áp lực và

nhiệm vụ gì nữa.

Khi Thang Ninh đi qua một quầy bán khoai lang, bước chân cô rõ ràng chậm

lại.

Hôm nay cô vốn định về nhà nấu một ít mì sợi ăn.

Nhưng khi ngửi thấy mùi khoai lang nướng, đột nhiên cô không thể bước tiếp

được nữa.

Cô nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố kìm lòng.

Đi thêm vài bước, nhưng rồi lại đột ngột quay lại.

Cố Ngộ thấy cô mua một củ khoai lang, bẻ làm đôi rồi cắn một miếng.

Nóng hổi mềm dẻo, với vị ngọt cháy của than nướng, trong đêm se lạnh này,

khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Qua ánh sáng mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.

Hình như Cố Ngộ chưa từng thấy cô cười.

Anh nghe Lăng Lệ và Cố Lê nói, khi cô cười có hai lúm đồng tiền, rất dễ

thương.

Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.

Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực

sự say.

Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.

Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.

Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những

mảnh ký ức đó.

Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng

xảy ra!

Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức

cũng phai nhạt đi nhiều.

Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang

đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.

Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng

đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc

đang đi tới.

May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước

rồi quay đầu về.

Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.

Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất

khoảng 10 giây để đi tới đây.

Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy

bộ phim bom tấn.

Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ

góc thang máy không.

May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.

Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo

bản năng.

Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.

Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận

thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."

"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.

Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.

Cô cũng không bước ra.

Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.

Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô

không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi

phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."

"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.

Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,

thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ

giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"

"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước

đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."

Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.

Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn

vì thấy anh.

Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy

đâu.”

"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định

chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."

"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không

nói tiếp.

Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.

Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.

Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:

"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa

thở hổn hển.

Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố

tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế

này!"

Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của

mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.

Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.

Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.

Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao

thừa vào tối mai.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.

Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất

cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.

Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón

giao thừa thế nào đây?]

Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]

Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]

Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]

Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương

mại Ngân Thái.

Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây

là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm

thương mại để mua đồ uống.

Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.

Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.

Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"

Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."

"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.

"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."

"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem

thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.

"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"

"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."

"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện

thoại ra định nhắn tin chất vấn.

"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một

cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,

bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”

Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không

quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."

"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người

đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:

"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt

chược suốt đêm thôi."

"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều

không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."

"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch q**n l*t của anh trai

em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.

Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"

"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều

lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."

Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì

thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt

hơn."

Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng

rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng

ngùng nói: "Rất tốt."

"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh

nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.

Anh ta có một chút tính khoe khoang.

Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.

Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu

tiên.

"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng

hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"

"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"

Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."

"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh

tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."

Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."

"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."

Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.

Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô

gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.

Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.

Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!

Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy

vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng

các anh được không nhé."

"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À

đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá

đáng không?"

"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì

chắc cũng là đồng trang lứa.

Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.

Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:

"Cũng không quá đáng lắm..."

"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh

lệch quá nhiều, không hợp!"

"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.

*Mình nghĩ tác giả bị nhầm hay sao ấy, ở đây tg dùng ‘women’ (có thể không

bao gồm người nghe, từ zanmen mới là bao gồm người nghe), nhưng hổng hiểu

sao Cố Lê lại hiểu lầm là tính luôn bả ở trỏng…

"Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng

tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng

xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già

gặm cỏ non."

Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến

anh ấy."

"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có

quá đáng gì đâu chứ.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn

gái của anh trai em chưa?"

Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh

mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên

quan gì đâu."

Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy

nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng

chưa gặp phải không?!"

Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất

nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.

Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn

gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô

36D thôi."

"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy

mới nhắc đến cô nàng 36D này.

"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"

Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc

chắn.

"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà

các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo

hán!"

"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc

nói hưu nói vượn.

Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước

khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."

"Ừm, hẹn mai gặp."

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm

thành phố.

Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt

nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.

Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt

Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.

"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không

khỏi hỏi.

Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ

Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm

nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"

"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể

thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không

quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"

Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp

vài lần là quen thôi ấy mà?"

Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau

đi đếm ngược.

Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy

mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.

Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai

năm gần đây.

Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ

trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi

mét vuông không hề rẻ.

Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có

điều kiện ngang ngửa với cô ấy.

Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu

hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.

Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ

gần.

Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.

Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón

giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”

Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."

Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.

Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.

Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa

chút kem nền.

Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.

May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.

Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”

"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu

cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"

"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành

thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"

"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.

Họ đã lên đến tầng cao nhất.

Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.

Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.

Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.

Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.

Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.

Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,

cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.

Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái

xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.

Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.

Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.

Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể

thao màu xám.

Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải

mái và phóng khoáng.

Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp

và thoải mái.

Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong

ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau

cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.

Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.

Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên

ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 27



Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.

Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực

sự say.

Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.

Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.

Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những

mảnh ký ức đó.

Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng

xảy ra!

Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức

cũng phai nhạt đi nhiều.

Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang

đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.

Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng

đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc

đang đi tới.

May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước

rồi quay đầu về.

Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.

Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất

khoảng 10 giây để đi tới đây.

Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy

bộ phim bom tấn.

Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ

góc thang máy không.

May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.

Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo

bản năng.

Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.

Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận

thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."

"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.

Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.

Cô cũng không bước ra.

Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.

Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô

không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi

phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."

"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.

Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,

thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ

giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"

"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước

đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."

Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.

Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn

vì thấy anh.

Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy

đâu.”

"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định

chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."

"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không

nói tiếp.

Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.

Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.

Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:

"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa

thở hổn hển.

Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố

tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế

này!"

Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của

mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.

Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.

Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.

Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao

thừa vào tối mai.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.

Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất

cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.

Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón

giao thừa thế nào đây?]

Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]

Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]

Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]

Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương

mại Ngân Thái.

Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây

là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm

thương mại để mua đồ uống.

Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.

Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.

Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"

Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."

"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.

"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."

"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem

thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.

"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"

"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."

"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện

thoại ra định nhắn tin chất vấn.

"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một

cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,

bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”

Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không

quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."

"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người

đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:

"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt

chược suốt đêm thôi."

"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều

không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."

"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch q**n l*t của anh trai

em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.

Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"

"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều

lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."

Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì

thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt

hơn."

Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng

rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng

ngùng nói: "Rất tốt."

"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh

nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.

Anh ta có một chút tính khoe khoang.

Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.

Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu

tiên.

"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng

hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"

"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"

Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."

"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh

tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."

Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."

"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."

Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.

Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô

gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.

Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.

Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!

Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy

vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng

các anh được không nhé."

"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À

đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá

đáng không?"

"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì

chắc cũng là đồng trang lứa.

Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.

Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:

"Cũng không quá đáng lắm..."

"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh

lệch quá nhiều, không hợp!"

"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 28



"Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng

tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng

xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già

gặm cỏ non."

Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến

anh ấy."

"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có

quá đáng gì đâu chứ.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn

gái của anh trai em chưa?"

Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh

mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên

quan gì đâu."

Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy

nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng

chưa gặp phải không?!"

Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất

nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.

Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn

gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô

36D thôi."

"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy

mới nhắc đến cô nàng 36D này.

"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"

Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc

chắn.

"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà

các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo

hán!"

"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc

nói hưu nói vượn.

Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước

khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."

"Ừm, hẹn mai gặp."

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm

thành phố.

Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt

nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.

Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt

Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.

"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không

khỏi hỏi.

Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ

Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm

nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"

"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể

thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không

quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"

Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp

vài lần là quen thôi ấy mà?"

Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau

đi đếm ngược.

Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy

mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.

Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai

năm gần đây.

Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ

trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi

mét vuông không hề rẻ.

Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có

điều kiện ngang ngửa với cô ấy.

Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu

hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.

Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ

gần.

Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.

Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón

giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”

Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."

Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.

Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.

Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa

chút kem nền.

Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.

May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.

Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”

"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu

cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"

"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành

thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"

"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.

Họ đã lên đến tầng cao nhất.

Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.

Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.

Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.

Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.

Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.

Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,

cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.

Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái

xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.

Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.

Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.

Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể

thao màu xám.

Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải

mái và phóng khoáng.

Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp

và thoải mái.

Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong

ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau

cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.

Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.

Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên

ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”

Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở

công ty nữa.

"Ôi trời, cái trí nhớ của tôi này." Trần Trác nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy từ

nhà bếp ra, nói với Cố Ngộ: "Tôi quên không nói với cậu, hôm qua tôi gặp em

gái cậu ở siêu thị, nên đã mời em ấy đến."

Thực ra Cố Ngộ chỉ hơi bất ngờ, anh không ngờ Cố Lê lại đồng ý.

Trước đây vào dịp năm mới, Cố Ngộ cũng từng mời, mặc dù khi đó cũng chỉ là

hỏi qua loa cho có, nhưng trong ấn tượng của anh, thái độ của Cố Lê lúc đó là

kiên quyết từ chối.

Nên sau đó cũng không hỏi lại nữa.

Trần Trác chào hỏi Cố Lê xong thì nhìn Thang Ninh: "Chào em gái, anh não cá

vàng quá, anh quên mất tên em rồi."

"Chào anh, em tên là Thang Ninh." Thang Ninh thầm nghĩ may là người đã gặp

trước đó, như vậy so với người hoàn toàn xa lạ, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn.

"Vậy sau này anh gọi em là em Ninh nhé, hôm nay nhất định phải uống rượu

nha!" Trần Trác cười toe toét.

Thang Ninh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại căng thẳng trở lại.

"Em không uống đâu, không uống đâu!" Thang Ninh liếc nhìn Cố Ngộ, yếu ớt

nói: "Tửu lượng của em tệ lắm."

Thang Ninh thoáng thấy Cố Ngộ khẽ mỉm cười.

Sau khi đổi giày xong, Cố Lê nhìn quanh nhà: "Anh, hôm nay bạn gái anh có

đến không?"

"Không đến, sao thế?"

Cố Lê tỏ vẻ thất vọng: "Em định không báo trước để kiểm tra đột xuất, biết đâu

có thể gặp chị dâu, bởi vì nếu em nói trước thì chắc chắn anh sẽ giấu bạn gái đi

mất."

Trần Trác nghe xong không nhịn được bật cười "Phụt" một tiếng.

Thấy ánh mắt của Cố Ngộ, anh ta liền ho khan vài tiếng, vội nén cười.

"Bạn gái anh... Không thích đông người." Cố Ngộ nghiêm túc nói bừa: "Em ấy

nhút nhát lắm."

"Đúng vậy, nhút nhát lắm!" Trần Trác đứng cạnh xem náo nhiệt chưa đủ, còn

phụ họa.

Cố Ngộ dùng khuỷu tay huých anh ta: "Đừng nói nhiều nữa, mau đi nấu cơm

đi."

"Ôi được rồi..." Trần Trác thở dài: "Khổ thân tôi quá!"

Cố Lê quen thuộc đi vào phòng khách, Tiền Tư Châu và Doãn Sâm đang ngồi

trên ghế sofa chơi PS5.

Cố Lê rảnh rỗi nên xem họ chơi game.

Thang Ninh vẫn đứng ở hành lang không biết làm gì, Cố Ngộ phát hiện ra hình

như mình không chuẩn bị dép cho cô.

Anh tìm một lúc thì tìm được một đôi dép vải cotton dùng một lần: "Xin lỗi…

Vì không biết em đến nên không chuẩn bị dép trước."

"À, không sao đâu." Thang Ninh cởi giày thay dép, xếp gọn gàng lại để một

góc: "Xin lỗi đã làm phiền ạ."

"Không có gì." Cố Ngộ liếc nhìn phòng khách: "Em cứ tự nhiên nhé, muốn đi

đâu thì cứ đi, đến xem họ chơi game hoặc ra phụ chúng tôi nấu ăn cũng được."

Nói xong Cố Ngộ quay lại phòng bếp.

Lúc này Thang Ninh mới nhìn kỹ căn hộ của Cố Ngộ.

Căn hộ của Cố Ngộ cho người ta cảm giác rất giống nhà của nhân vật chính

trong phim thần tượng.

Căn hộ của anh là kiểu LOFT hai tầng, tầng hai là không gian mở không có

tường, có thể nhìn thấy một phòng ngủ rất lớn và một phòng tắm.

Nội thất nhà anh thuộc phong cách tối giản, chủ yếu là màu trắng.

Tổng diện tích căn hộ không quá lớn, nhưng có lẽ vì sống một mình nên tổng

thể vẫn rất rộng rãi.

Thang Ninh đứng gần hành lang, bên trái là phòng khách, Cố Lê, Tiền Tư Châu

và Doãn Sam ngồi ở đó vừa ăn hoa quả vừa chơi game, không khí có vẻ khá

thoải mái, phòng khách gần ban công còn có một cây đàn piano.

Bên phải là nhà bếp, Trần Trác và Cố Ngộ đang bận rộn trong đó.

Thang Ninh cảm thấy mình đến tay không đã rất ngại rồi, ít nhất cũng phải giúp

đỡ chút gì đó.

Cô đến nhà bếp hỏi hai người: "Ừm, em có thể giúp gì không ạ?"

Trần Trác nhìn thấy Thang Ninh, giống như chó vẫy đuôi vậy: "Ôi chà, em

Ninh, em ra chơi với họ đi, ở đây cứ để anh và Cố Ngộ lo."

"Không sao đâu, em cũng không hiểu game lắm..." Thang Ninh vừa nói vừa xắn

tay áo lên, chỉ vào mấy bó rau đặt bên cạnh bồn rửa: "Mấy cái này cần rửa phải

không ạ?"

"Đúng rồi, vậy em ở đây nói chuyện với bọn anh cũng được." Ánh mắt Trần

Trác dán chặt vào mặt Thang Ninh.

Cố Ngộ đang xử lý sò điệp, liếc nhìn Trần Trác.

Anh ta vốn rất niềm nở mỗi khi thấy gái đẹp, Cố Ngộ cũng đã quen.

Ba người làm việc đều khá im lặng, chủ yếu là không tìm được chủ đề phù hợp

để nói chuyện.

Trần Trác đành đổi chủ đề: "Ừm, em Ninh này, em làm nghề gì vậy?"

"Hiện tại em đang làm trợ lý luật sư tại một công ty luật." Thang Ninh nói.

"À đúng rồi, anh nhớ ra rồi, bé Lê cũng học luật." Trần Trác tiếp tục hỏi: "Các

em là bạn đại học à?"

"Vâng, cậu ấy ở cạnh ký túc xá của em." Kiểu trò chuyện hỏi đáp này khiến

Thang Ninh cảm thấy khá thoải mái.

"Ôi trùng hợp ghê, anh và Cố Ngộ cũng là bạn đại học, anh thấy bạn đại học

đều là bạn tốt nhất cả đời."

Thang Ninh gật đầu, rửa rau xong và để ráo nước, hỏi: "Còn gì cần giúp nữa

không ạ?"

"Lát nữa cùng gói sủi cảo nhé." Cố Ngộ nói: "Nhân thịt chưa trộn xong, em ra

ăn chút hoa quả đi, lát nữa tôi gọi em.”

Thang Ninh ngoan ngoãn gật đầu rồi đi.

Sau khi Thang Ninh đi khỏi, Cố Ngộ đóng cửa bếp lại, đến bên cạnh Trần Trác

nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì vậy?"

"Làm gì là sao? Tiếp đãi bạn em gái cậu tử tế thôi, có vấn đề gì sao?" Trần Trác

tỏ vẻ nghiêm chỉnh.

"Đừng tưởng tôi không biết." Cố Ngộ hừ lạnh: "Nãy giờ mắt cậu cứ dính chặt

vào người ta."

"Này này này, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ. Tôi thật sự

chỉ thân thiện tiếp đãi em ấy thôi, tôi đối xử với em gái cậu cũng tốt như vậy

mà?"

Cố Ngộ im lặng không nói gì.

"Haiz, cũng không thể trách tôi được, độc thân quá lâu rồi, gặp người khác giới

là muốn phát triển xem sao." Trần Trác thở dài: "Tìm một mối tình đích thực

sao mà khó thế nhỉ."

"Quen qua mai mối ba mẹ giới thiệu hay qua ứng dụng hẹn hò vốn dĩ đều không

đáng tin cậy lắm." Cố Ngộ đập quả trứng bằng một tay.

"Tôi cũng thấy vậy, mẹ tôi giới thiệu cho tôi mấy người kỳ quặc rồi." Trần Trác

thở dài: "Nhưng biết làm sao được, tự tìm thì thật sự rất khó có cơ hội gặp được

người phù hợp. Công ty chúng tôi toàn đàn ông, có một lễ tân là nữ duy nhất

cũng đã kết hôn sinh con rồi." Trần Trác nói rồi nhìn về phía Cố Ngộ: "Công ty

cậu lớn như vậy, chắc có nhiều phụ nữ lắm nhỉ?"

Cố Ngộ trả lời qua loa: "Cũng được, nhưng đàn ông vẫn chiếm đa số."

"Có ai xinh đẹp không?" Trần Trác hỏi.

Cố Ngộ vô thức liếc nhìn về phía Thang Ninh.

Hôm nay cách ăn mặc của Thang Ninh có hơi khác so với thường ngày ở công

ty. Ở công ty, có vẻ như cô cố tình ăn mặc chín chắn hơn, toàn mặc trang phục

công sở chính thức và trưởng thành.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, tóc xõa xuống, rẽ ngôi giữa che hai bên,

còn tô son, trông quyến rũ hơn một chút so với bình thường, nhưng lại có vẻ

trong sáng đáng yêu hơn mọi khi.

Cố Ngộ nhanh chóng quay đi, lạnh nhạt nói: "Không để ý ngoại hình của người

ta lắm."

"Cậu không nhìn ngoại hình phụ nữ, vậy cậu nhìn cái gì?!" Trần Trác cảm thấy

anh hơi giả tạo, muốn vạch trần: "Nhìn chân? Hay là ngực?"

"Có lẽ là… Nghe giọng nói trước." Cố Ngộ trả lời nửa nghiêm túc nửa qua loa.

"Chậc... Giả tạo quá..." Trần Trác tỏ vẻ không hài lòng.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người đều ra bàn ăn bên ngoài cùng nhau gói sủi

cảo.

Thực ra điều vui nhất trong đêm giao thừa là cùng bạn bè làm những việc vô

nghĩa.

Ý nghĩa của việc đón năm mới là khi bước sang năm mới, phát hiện ra người

hoặc những người quan trọng đó vẫn đồng hành cùng mình từ năm cũ sang năm

mới.

Vì có nhiều người nên chỉ mất nửa tiếng là gói xong hết sủi cảo.

Cố Ngộ và Trần Trác đi bày đồ ăn, Doãn Sam thì pha rượu.

Nhà Cố Ngộ có một phòng chứa rượu nhỏ, thực ra bình thường anh không uống

nhiều rượu, nhưng cứ mỗi dịp lễ tết là sẽ nhận được rượu người ta tặng, rồi càng

ngày càng nhiều lên, thêm vào đó Trần Trác và mấy người bạn thường xuyên

đến nhà anh ăn cơm, nên cũng tích trữ không ít.

Doãn Sam đi đến tủ rượu, hỏi Cố Lê trước: "Em Lê, em uống gì?"

"Em uống gì cũng được, em uống ít thôi góp vui thôi."

"Vậy anh pha cho em một ly Bloody Mary, đây là món sở trường của anh đó!"

Doãn Sam xoa xoa tay nói: "Em muốn mạnh hay nhẹ?"

Cố Lê vừa định mở miệng nói thì Cố Ngộ lập tức chen vào: "Nhẹ thôi!"

Mặc dù Cố Lê vốn cũng không định uống mạnh, nhưng càng được chiều

chuộng thì càng muốn nổi loạn.

Nhân lúc Cố Ngộ đi ra, cô ấy khẽ nói với Doãn Sam: "Mạnh hơn một chút đi ạ!

Nếu uống rượu mà không cảm nhận được cồn thì có ý nghĩa gì đâu?"

Cuối cùng Doãn Sam pha một ly rượu vừa phải, không mạnh cũng không nhẹ,

sau khi pha xong thì hỏi Thang Ninh: "Em Ninh thì sao?"

"Em nhẹ một chút nhé." Thang Ninh nói: "Em không thích uống rượu mạnh khi

ăn cơm."

"Ok!"

Sau khi pha xong cho Cố Lê và Thang Ninh, đến lượt mấy người còn lại.

Cố Ngộ đặc biệt dặn dò: "Hôm nay em gái tôi ở đây, các cậu kiềm chế chút đi,

uống ít thôi, với lại đừng có nói lung tung."

Khi Cố Ngộ nói, anh còn cố ý trừng mắt nhìn Trần Trác, cái người thích nói

năng lung tung nhất sau khi uống rượu.

Anh ta giật mình, ấm ức nói: "Thôi được, vậy hôm nay uống ít thôi, anh em

cũng phải giữ chút hình tượng chứ."

"Nói đến chuyện này tôi mới nhớ có một năm giao thừa cả bốn đứa chúng ta

đều say mèm, hôm sau tất cả đều quên sạch." Doãn Sam nói.

"Đúng đúng đúng." Tiền Tư Châu lên tiếng: "Tôi nhớ hôm sau tỉnh dậy cả bốn

đứa chúng ta chỉ còn mỗi q**n l*t, cũng không biết đêm trước đã xảy ra chuyện

gì, cuối cùng chẳng ai dám nhắc lại chuyện đó nữa."

"À đúng rồi đúng rồi!" Trần Trác nhớ ra, vỗ đùi: "Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì?"

"Còn có thể là gì nữa? Chắc chắn là Cố Ngộ uống say phát điên thôi." Doãn

Sam cố ý nói với Cố Lê: "Em có biết tửu lượng anh trai em kém đến mức nào

không?"

"Em không biết, mỗi dịp lễ tết anh ấy đều phụ trách lái xe, nên chẳng bao giờ

uống rượu cả."

"Vậy chứng tỏ anh trai em còn biết tự lượng sức." Trần Trác dùng đũa chỉ vào

Cố Ngộ: "Tại cậu ta biết cậu ta uống say sẽ phá hỏng hình tượng."

"Sao vậy sao vậy? Anh trai em uống say sẽ thế nào?" Cố Lê đã hoàn toàn bị

k*ch th*ch tò mò.

Lúc này Cố Ngộ cố ý ho một tiếng, gắp một con tôm cho Trần Trác: "Ăn nhiều

vào, nói ít thôi."

"Sao thế? Dám làm mà không dám nhận à?" Trần Trác không mắc mưu: "Anh

trai em thuộc loại uống một ly bia là say, mà uống say rồi thì thích c** q**n áo."

"Đệt!" Cố Ngộ vốn luôn cẩn trọng cũng không nhịn được mà bật ra tiếng chửi

thề: "Hôm đó là vì máy điều hòa hỏng nên nóng quá thôi! Hơn nữa..."

Nói đến đây, Cố Ngộ liếc nhìn Cố Lê và Thang Ninh, rồi dùng cách nói tương

đối ẩn ý để nói ra điều mình đang nghĩ: "Sao tôi nhớ quần áo của tôi không phải

do tôi tự cởi mà?"

"Cậu có ý gì hả, cậu nghi ngờ bọn tôi động chân động tay với cậu à?" Trần Trác

tức giận chỉ vào khu vực gần bàn trà nói: "Lúc ấy cậu đứng ngay chỗ đó cởi áo

len, lộ sáu múi bụng luôn mà."

Doãn Sam cũng gật đầu lia lịa: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu định quyến rũ bọn

tôi cơ."

Những gì hai người nói khác hẳn với ký ức trong đầu anh.
 
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 29



Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.

Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực

sự say.

Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.

Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.

Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những

mảnh ký ức đó.

Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng

xảy ra!

Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức

cũng phai nhạt đi nhiều.

Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang

đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.

Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng

đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.

Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc

đang đi tới.

May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước

rồi quay đầu về.

Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.

Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất

khoảng 10 giây để đi tới đây.

Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy

bộ phim bom tấn.

Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ

góc thang máy không.

May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.

Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo

bản năng.

Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.

Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận

thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."

"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.

Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.

Cô cũng không bước ra.

Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.

Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô

không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi

phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."

"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.

Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,

thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ

giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"

"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước

đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."

Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.

Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn

vì thấy anh.

Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy

đâu.”

"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định

chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."

"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không

nói tiếp.

Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.

Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.

Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:

"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa

thở hổn hển.

Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố

tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế

này!"

Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của

mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.

Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.

Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.

Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao

thừa vào tối mai.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.

Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất

cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.

Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón

giao thừa thế nào đây?]

Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]

Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]

Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]

Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương

mại Ngân Thái.

Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây

là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm

thương mại để mua đồ uống.

Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.

Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.

Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"

Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."

"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.

"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."

"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem

thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.

"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"

"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."

"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện

thoại ra định nhắn tin chất vấn.

"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một

cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,

bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”

Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không

quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."

"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người

đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:

"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt

chược suốt đêm thôi."

"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều

không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."

"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch q**n l*t của anh trai

em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.

Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"

"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều

lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."

Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì

thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt

hơn."

Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng

rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng

ngùng nói: "Rất tốt."

"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh

nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.

Anh ta có một chút tính khoe khoang.

Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.

Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu

tiên.

"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng

hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"

"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"

Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."

"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh

tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."

Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."

"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."

Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.

Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô

gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.

Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.

Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!

Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy

vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng

các anh được không nhé."

"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À

đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá

đáng không?"

"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì

chắc cũng là đồng trang lứa.
 
Back
Top Bottom