- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,211
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Chương 77: Nhóc là con trai
Chương 77: Nhóc là con trai
Từ ngày hôm sau, Tiêu Lang bắt đầu thử phương pháp nhẩm thuộc của Vương Mân.
Thực ra, học thuộc làu một thứ gì đó là chuyện rất đơn giản.
Nếu trí nhớ không tốt cũng không sao, cứ đọc đi đọc lại một trăm lần là sẽ thuộc!
May mà trí nhớ của Tiêu Lang không đến nỗi tệ, chỉ mất năm ngày cậu đã có thể đọc trôi chảy cả bài "Khuyến Học".Sau đó, Vương Mân yêu cầu cậu rút ngắn thời gian đọc thuộc, ví dụ như ban đầu đọc hết cả bài mất năm phút, thì bây giờ giới hạn trong vòng bốn phút.
Đừng tưởng chỉ rút ngắn một phút là đơn giản, thực tế lại không hề dễ dàng.
Có những người dù có cầm sách đọc theo cũng chưa chắc đã đọc xong một bài văn cổ quen thuộc trong thời gian quy định.Vương Mân bấm đồng hồ xem thời gian cho Tiêu Lang, Tiêu Lang bắt đầu đọc thuộc.
Cậu cố ý tăng nhanh tốc độ, quả nhiên tốc độ vừa nhanh lên là rất dễ bị vấp.
Sau khi Tiêu Lang thích ứng với tốc độ này, thời gian đọc thuộc được rút ngắn xuống còn ba phút...
Cậu lại mất thêm một ngày luyện tập.Khi đã có thể đọc trôi chảy toàn bộ bài "Khuyến Học" trong vòng ba phút, Tiêu Lang vênh váo tự đắc.
Nhưng Vương Mân nói với cậu, tốc độ đọc thuộc "Khuyến Học" nhanh nhất của hắn là một phút rưỡi."...
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!!"
Tiêu Lang la lên.
Kể cả khi đã thuộc làu làu và đọc theo sách, bản thân cậu cũng chỉ có thể hoàn thành trong vòng hai phút rưỡi."
Em không tin, anh đọc cho em xem đi!"
Vương Mân nhìn cậu năm giây, sau đó bắt đầu đọc.
Không giống như Tiêu Lang trước khi đọc còn phải nín một hơi, nghiến răng nghiến lợi như chạy 100 mét, Vương Mân lại đọc với giọng điệu nhẹ nhàng, hơn nữa vẻ mặt hắn ung dung, không hề tỏ ra gấp gáp.Từng câu từng đoạn, cứ như Châu Kiệt Luân hát vậy, ào ào trôi qua.
Có vài chỗ phát âm không rõ, lướt qua rất nhanh, nhưng Tiêu Lang biết nếu Vương Mân đọc chậm lại, hắn sẽ không sai dù chỉ một chữ.
Nghe xong, cậu hoàn toàn tâm phục khẩu phục, mình và Vương Mân rõ ràng là ở hai đẳng cấp khác nhau!
Vương Mân đọc xong, cười nói: "Nhìn sách đọc thực ra rất chậm, bởi vì tốc độ xử lý của não nhanh hơn mắt nhiều.
Đọc sách không bằng đọc trong đầu.
Đến sau này, em sẽ phát hiện mình đọc thuộc không theo kịp tốc độ của não bộ.
Khi em đọc đến câu đầu tiên, trong đầu em đã hiện ra mấy câu sau rồi.
Không tin thì cứ tiếp tục thử xem."
Một tháng sau, Tiêu Lang cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là "câu chữ bay lượn trong đầu" mà Vương Mân từng nói.
Việc đọc thuộc lòng này mang lại cho Tiêu Lang cảm giác thành tựu vô cùng lớn.
Nếu một người có thể thuộc lòng một bài văn cổ dài 800 chữ trong vòng một phút rưỡi, thì bất kể ai cũng có quyền tự hào về điều đó!
Giờ đây, việc đọc nhanh đã trở thành một nhiệm vụ mà Tiêu Lang tự giác hoàn thành mỗi ngày.
Vì nó chẳng tốn sức chút nào, mỗi ngày chỉ cần mười phút.
Tốc độ càng nhanh thì số lần đọc càng nhiều, số lần đọc càng nhiều thì nhớ càng kỹ.
Khi đọc, cậu hoàn toàn không cần suy nghĩ, ngược lại còn cảm thấy rất hưởng thụ.
Hôm đó, sau khi đọc xong một lượt "Khuyến Học" trong ký túc xá, Vương Mân hỏi: "Sao rồi, có cảm nghĩ gì không?"
Tiêu Lang cười nói: "Quá ngầu, quá đỉnh, em cảm thấy mình là thiên tài!"
Vương Mân: "He he, đúng vậy, đọc nhanh sẽ khiến người ta rất tự tin."
Tiêu Lang: "Ừm.
Có lúc đang đi bộ hay đi vệ sinh, em cũng vô thức đọc lại.
Cảm giác như mình sắp tẩu hỏa nhập ma vậy..."
Vương Mân nói: "Đúng vậy, anh thấy thực ra việc đọc kinh trong Phật giáo cũng có cùng một nguyên lý."
Tiêu Lang sờ sờ cằm, nheo mắt nói: "Em phải học thuộc mấy thứ hữu dụng mới được, sau này còn đi lừa mấy em gái khóa dưới, chắc chắn sẽ rất ngầu."
Vương Mân liếc cậu một cái.
Tiêu Lang cười một cách đểu giả, chờ xem Vương Mân có ghen không.
Vương Mân nói: "Được thôi, vậy em thử học thuộc nguyên cuốn "Cổ Văn Quán Chỉ" đi."
Tiêu Lang: "..."
Vương Mân tiếp tục: "Sau đó, lúc thi đại học em có thể viết hẳn một bài văn cổ."
Tiêu Lang: "..."
Càng ở lâu với Vương Mân, Tiêu Lang càng có xu hướng bị hắn đồng hóa.
Lời nói, cử chỉ hành vi, rất nhiều chi tiết nhỏ đều đã vô thức bị nhuốm màu phong thái của Vương Mân.Thế là, thiếu niên vốn "chỉ có khuôn mặt là ưa nhìn" nay cũng dần dần tỏa ra sức hút cá nhân.
Chỉ có điều, sức hút đó, cả hai người trong cuộc là Tiêu Lang và Vương Mân, đều không hề nhận ra.
Ngoài việc học, hai người cũng không quên giải trí.
Chơi game online vào mỗi cuối tuần đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ từ lâu.
Lúc mới đi học lại, Tiêu Lang từng vì áp lực học tập mà nghĩ đến việc từ bỏ chơi game, nhưng ý nghĩ ngớ ngẩn này đã bị Vương Mân ngăn lại."
Còn chưa đến lớp 12, em căng thẳng cái gì?"
"Ài, chỉ sợ lãng phí thời gian."
"Thay vì cảm thấy lãng phí thời gian, chi bằng nâng cao tốc độ của mình lên."
Khi đó, Vương Mân đã nói như vậy.
Bây giờ thói quen học tập của Tiêu Lang đã hình thành, việc chơi game đối với cậu không còn là gánh nặng nữa.
Cậu dần dần thoải mái, không còn cảm giác tội lỗi, mà lại bắt đầu tận hưởng niềm vui mà trò chơi mang lại."
Sự thư giãn cần thiết có lợi cho chúng ta.
Khi chơi game, em đừng quá căng thẳng, cứ thả lỏng đầu óc mà tận hưởng nó.
Nếu cứ liên tục căng thẳng, sớm muộn gì em cũng suy sụp thôi."
Tiêu Lang: "Ừm."
Lời Vương Mân nói lúc nào cũng có lý, không hổ là người mình thích! (...)Chơi game gần hai năm, Tiêu Lang và Vương Mân đã có thể xem như những người chơi kỳ cựu của Hiệp Minh.
Tài khoản Tiểu Long Nữ của cậu đã đạt cấp 97, toàn thân lấp lánh ánh vàng, trang bị hàng đầu.
Trong kho giữ đồ còn cất giữ tám con dao găm do Âu Dã Tử chế tạo, tính cả con đang cầm trên tay, tổng cộng đã có chín con (dao)!Âu Dã Tử đã max cấp, Thần Thợ Rèn cấp 10, vượt qua "Tứ Diệp Thảo Tiên Tử" đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Thần Thợ Rèn, hiện tại chỉ đứng sau "Trồng Cải Thảo" vừa mới lên cấp 10 cách đây không lâu.
Nhưng với tốc độ thăng cấp của Vương Mân, việc vượt qua "Trồng Cải Thảo" chỉ là chuyện sớm muộn.
Gần đây, Vương Mân đang thu thập nguyên liệu để chế tạo món Thần Khí cuối cùng cho Tiêu Lang.
Trong Hiệp Minh, mỗi khi một Thần Thợ Rèn cấp tối đa rèn thành công Thần Khí, hệ thống sẽ công khai thông báo trên kênh thế giới.
Vương Mân tuyệt đối không muốn có bất kỳ sai sót nào, nếu không thì mất mặt lắm!
Chế tạo xong Thần Khí này cũng đồng nghĩa với việc hắn và Cục Nhỏ sẽ chính thức kết hôn trong game.
Thế nên, con dao găm cuối cùng này xem như, ừm... sính lễ.Tiêu Lang rất rõ Vương Mân đang bận rộn chuyện gì.
Kể từ khi Vương Mân thăng cấp thành Thần Thợ Rèn cấp 10, cậu đã bắt đầu thấy căng thẳng (sắp phải gả đi rồi...).Bang Tây Phong và bang Bắc Vân đã giao chiến suốt hai, ba năm, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã không còn hễ đụng là nổ, đấu đá gay gắt như thời điểm Tiêu Lang mới chơi game nữa.
Hai bên dường như đã đánh đến mức phát ngán, đôi khi chạm mặt cũng chỉ lướt qua coi như không thấy, đâu còn kiểu vừa nghe thấy tên đối phương đã muốn lao vào diệt gọn như trước.
Có thể thấy bất kỳ yêu hận tình thù nào cũng sẽ bị thời gian bào mòn.Tiêu Lang đã chuẩn bị tinh thần rời khỏi bang Bắc Vân để "bỏ trốn" theo Âu Dã Tử bất cứ lúc nào.
Điều duy nhất khiến cậu tiếc nuối chính là những người bạn mình đã quen biết ở Bắc Vân: A Phi, Mộ Dung Vô Địch, anh Mèo, Sóc Địch, Tiểu Bạch Vân (tạm chấp nhận)...
Giờ đây, cậu có thể thản nhiên gọi họ là "bạn bè", nhưng lại lo rằng đến khi họ biết thân phận gián điệp của mình, họ sẽ spam hàng trăm loa nhỏ để chửi rủa mình một trận trên kênh thế giới!Nghĩ đến đó, Tiêu Lang không khỏi có cảm giác bi tráng của kẻ "bị chúng bạn xa lánh, bị người người chửi rủa"!A~~ Anh!
Vì anh, em phải hy sinh tất cả mọi thứ của mình...Không đúng, sao có thể kết thúc cuộc đời nội gián của mình một cách thê thảm chật vật như vậy chứ?
Vấn đề của Tây Hải Nương Nương vẫn chưa được làm rõ, sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy!
Trong đầu Tiêu Lang lóe lên một tia sáng, cậu nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường! ——Muốn được gả vào bang Tây Phong mà vẫn giữ được quan hệ với bang Bắc Vân, vậy thì... sao không hóa giải mâu thuẫn giữa hai bên?
A ha ha!
Tiêu Lang phấn khích cực độ.
Ý tưởng này không những có lợi cho bản thân cậu, mà còn có thể thay đổi lịch sử server Hoa Bắc của Hiệp Minh!
Sau khi lên kế hoạch sơ bộ, cậu lập tức hành động!
Cổ nhân có câu "người buộc chuông phải là người tháo chuông".
Bước đầu tiên để hóa giải mâu thuẫn, chính là phải làm rõ nguồn gốc mâu thuẫn giữa bang Tây Phong và bang Bắc Vân.
Những lời đồn đoán vô căn cứ từ người ngoài (cậu đã nghe quá nhiều rồi, chẳng có cái nào đáng tin cả) đều vô dụng!
Để hiểu rõ chân tướng, cậu phải nói chuyện trực tiếp với bang chủ của hai bên!
Tiêu Lang có QQ của Giang Phong Vũ Hỏa, nhưng lại không có của Dạ Hành Vân.Cậu dò hỏi khắp nơi, hỏi A Phi, hỏi Mộ Dung Vô Địch, hỏi Băng Lăng, thậm chí còn nhắn tin riêng cho Sóc Địch, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Ngược lại, nhờ đó mà kết bạn được với Sóc Địch.
Sóc Địch: "Tiểu Bạch Vân không có QQ."
Tiêu Lang: "..."
Sóc Địch: "Sao?
Nhóc tìm nó có chuyện gì?
Tôi có số điện thoại của nó."
Tiểu Long Nữ Bất Nữ: "Thôi, để tôi nghĩ cách khác."
Sao có thể để Sóc Địch truyền lời được, tên này chính là cái loa phát thanh di động đấy!
Tiêu Lang buồn rầu, chẳng lẽ phải nhắn tin riêng cho Dạ Hành Vân trong game?
Nhưng như vậy thì sẽ không thể lưu lại lịch sử trò chuyện để phân tích được. (...) Vương Mân thấy cậu ủ rũ ra mặt, bèn hỏi: "Sao thế?"
Tiêu Lang: "Em không hỏi được QQ của bang chủ."
Vương Mân: "Hắn không nói cho em à?"
Tiêu Lang: "Hắn không online, em hỏi người khác, ai cũng nói không biết.
Phó bang chủ còn nói hắn không có QQ."
Vương Mân: "..."
Tiêu Lang bùng nổ: "Đường đường là bang chủ của bang Bắc Vân server Hoa Bắc trong Hiệp Minh mà lại không có QQ.
Rốt cuộc hắn ta làm ăn kiểu gì vậy!"
Vương Mân: "Em thử hỏi Giang Phong Vũ Hỏa xem?"
Tiêu Lang bĩu môi: "Hỏi anh ta thì có ích gì, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung mà."
Vương Mân: "Không phải trước đây họ là bạn tốt sao?"
"Đúng rồi!"
Tiêu Lang chợt nhớ lại.
Trước đây Mạt Danh từng kể cho cậu một đống chuyện bát quái, cậu cũng không ngần ngại chia sẻ hết với Vương Mân.
"Biết đâu Giang Phong Vũ Hỏa lại biết!"
Tiêu Lang mở avatar của Phong ra, lập tức hỏi: "Anh Phong, anh Phong!"
Phong: "Sao thế Tiểu Long?"
Tiểu Long: "Anh có biết phương thức liên lạc của Dạ Hành Vân không?
Có QQ càng tốt."
Phong: "Ồ, anh có số của hắn, nhóc muốn add hắn à?"
Tiểu Long: "Sao anh lại có?"...
Thế mà lại có thật!Phong: "Nhóc đợi chút, để anh tìm trong danh sách chặn."
Tiểu Long: "..."
Một lát sau, Giang Phong Vũ Hỏa gửi đến một dãy số: "685xxxx, chắc là hắn đó, nhóc thử add xem."
Tiêu Lang mở tìm kiếm, nhập số, hiển thị thông tin đối phương.
Avatar là một anh chàng đẹp trai tóc nâu, tên là "Nhất Kiếm Phong Vân".
Cậu gửi yêu cầu kết bạn, trong tai nghe vang lên hai tiếng ho, sau đó hiện lên một khung thông báo từ chối yêu cầu.Tiêu Lang: "..."
Nhưng trong phần từ chối lại có một tin nhắn hai chữ: "Ai đấy?"
Tiêu Lang không hề nản lòng, tiếp tục gửi lời mời, tin nhắn xác nhận viết: Tiểu Long Nữ.Lần này thì được chấp nhận.Avatar của Nhất Kiếm Phong Vân (gọi tắt là Nhất Kiếm) xuất hiện trong danh sách bạn bè của Tiêu Lang, sau đó nhấp nháy liên tục.
Tin nhắn đầu tiên đối phương gửi đến là: "Sao nhóc biết số của tôi?"
Tiêu Lang còn chưa kịp trả lời, đã nhận được tin nhắn thứ hai: "Tên nhóc bị sao thế, cái gì mà nữ không ra nữ, nam không ra nam.
Nhóc là con trai à?"
Tiêu Lang: "..."
Tiểu Long: "Tôi là con trai."
Nhất Kiếm: "...
Vãi."
Tiểu Long: "Anh có QQ mà?
Sao Sóc Địch lại nói là anh không có?"
Nhất Kiếm: "Nó lừa nhóc đấy."
Tiểu Long: "..."
Nhất Kiếm: "Không ngờ nhóc lại là con trai!"
Tiêu Lang yếu ớt trả lời: "À thì, bang chủ, tôi chỉ chơi nhân vật nữ trong game thôi, có làm hại ai đâu, anh đừng kỳ thị tôi chứ..."
Nhất Kiếm: "Tôi không kỳ thị, chỉ là chưa tiêu hóa nổi sự thật này."
Nhất Kiếm: "Khoan đã, A Phi đang theo đuổi nhóc mà.
Cậu ta thích nhóc lắm...
Nói theo cách nào đó, nhóc đúng là đã hại người ta rồi."
Tiểu Long lúng túng nói: "Tôi đã từ chối rồi!
Tôi nói rõ ràng rằng tôi có người mình thích rồi!
Tôi sắp kết hôn với anh ấy luôn rồi!"
Nhất Kiếm: "Cũng phải."
Tiểu Long: "Cho nên A Phi sẽ bỏ cuộc thôi..."
Nhất Kiếm: "Anh ấy?
Người nhóc thích là con trai à?"
Tiểu Long: "...
Ừm."
Nói trên mạng chắc không sao đâu, dù sao cũng không gặp nhau ngoài đời.
Tiêu Lang tự an ủi mình.
Nhất Kiếm: "..."
Tiểu Long: "Bang chủ, anh không cần lo, tôi không có hứng thú với anh đâu."
Nhất Kiếm: "...
Không phải, thật ra tôi muốn nói, tôi cũng vậy."
Trời ạ, sao tự dưng lại vô tình come out với một người bạn net bình thường thế này!Tiêu Lang: Tình huống gì đây?
Dạ Hành Vân cũng vậy?
Cũng vậy là sao?Dạ Hành Vân đã nói toạc ra rồi: "Chúng ta là đồng loại, hehe."
Đồng loại gì?
Đều là con trai á?Tiểu Long: "Đương nhiên, hehe!"
Nhất Kiếm: "Nhóc là 0 nhỉ?"
Tiểu Long: "?"
Nhất Kiếm: "1?
Không thể nào, nhóc còn chơi nhân vật nữ cơ mà."
Tiểu Long: "0 với 1 là gì?"
Nhất Kiếm: [Đổ mồ hôi] Rốt cuộc nhóc có phải hay không vậy?
Đừng nói là giả bộ đấy nhé?"
Tiểu Long: "Giả bộ gì cơ?"
Nhất Kiếm: "Giả bộ đồng tính đó.
1 là người ở trên, 0 là người ở dưới."
Tiêu Lang: "..."
Ê, ủa, mình và Vương Mân, hóa ra là, đồng tính luyến ái trong truyền thuyết?...
Quả bom này nổ tung khiến toàn bộ thế giới quan của Tiêu Lang tan nát!Đồng tính luyến ái.
Tiêu Lang cảm thấy xa lạ với từ này.
Ở thành phố C không được cởi mở cho lắm, chẳng phải người ta không chấp nhận đồng tính, mà là họ còn chẳng biết đến nó.
Những thông tin tiêu cực như "không bình thường" hay "HIV/AIDS",... về đồng tính, Tiêu Lang chưa từng nghe qua.
Trong thế giới đơn thuần của cậu, "đồng tính luyến ái" thuộc phạm trù "người ngoài hành tinh".Cậu nhớ mang máng hồi cấp hai, trên tờ báo buổi tối đặt ở nhà có thấy tin tức về một ngôi sao Hồng Kông nào đó là người đồng tính.
Các bạn nữ còn bàn tán về chủ đề này trong lớp.
Phản ứng của Tiêu Lang lúc đó là: "Mấy tờ báo giải trí viết linh tinh ấy mà, chắc chắn không phải thật."
Không ngờ, có một ngày bản thân mình lại dính líu đến từ ngữ hiếm hoi này!Nhất Kiếm lại gửi tin nhắn đến: "[Đổ mồ hôi] Đừng nói là bây giờ nhóc mới nhận ra nhé?"
Tiểu Long: "Anh làm tôi sợ chết khiếp..."
Tiêu Lang rối bời bắt đầu xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Vương Mân.
Nếu mình là người đồng tính, vậy thì Vương Mân cũng thế sao?Nhất Kiếm: "..."
Tiểu Long: "Tôi không biết mình có phải người đồng tính hay không, tôi chỉ thích một mình anh ấy thôi."
Tiêu Lang lại bổ sung thêm một câu: "Anh ấy cũng chỉ thích mỗi mình tôi."
Nhất Kiếm: "Hai người... bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu Long: "Tôi 16, anh ấy 17."
Nhất Kiếm: "Vãi, mới lớp 11.
Hai nhóc còn nhỏ lắm, hehe."
Tiểu Long: "Không phải đâu, bọn tôi muốn ở bên nhau cả đời."
Nhìn thấy dòng chữ này trên màn hình, Dạ Hành Vân khẽ giật mình, ánh mắt vô thức dừng lại ở đó. ...
Đã bao lâu rồi hắn ta không cảm động vì một câu nói hay một chuyện nhỏ nhặt nào.
Nếu những lời này là thật, thì tình cảm thuần khiết như vậy, còn có thể tồn tại được bao nhiêu nữa đây?Bỗng dưng, trong lòng hắn ta dâng lên một sự xúc động mãnh liệt, muốn xem xem, hai người họ có thể đi cùng nhau được bao xa.