Lãng Mạn Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song tính, Ntr)

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
89,635
0
0
401693961-256-k108207.jpg

Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Tác giả: Bunbunzuize2
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

(Giải thích tên truyện: Bánh quy kẹp nhân ý chỉ chuyện ngoại tình bắt cá hai tay.)

Tác giả: Ti Tửu Đỗ
Editor: Bunbunzuize

Giới Thiệu: Tiết Bắc Đường một thiếu niên nhà quê gặp gỡ thanh niên trí thức Quý Chi Cao thì liền mê người ta.

Quý Chi Cao đồng ý lấy cậu rồi.

Quý Chi Cao mang cậu vợ nhỏ từ nông thôn lên thành phố, từ nghèo khó đến giàu sang.

Nhưng hôn nhân của họ có mâu thuẫn.

Tiết Bắc Đường gặp một sinh viên đại học.

Họ chỉ đơn thuần là bạn thôi...

Warning: Công thương thụ nhưng cũng CỰC KÌ GIA TRƯỞNG!!!

Tag gương vỡ lại lành nên mọi người có chửi thì cũng vừa vừa thôi nhé.

Nhân vật nó phải bad bad tí mới có drama hóng chứ =)))) Tags: ntrsongtính​
 
Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Chương 1: Xuống nông thôn


Khai trương truyện mới!!!

Hum có tg sáng tác nên sốp edit cho thư thả.Warning: Công thương thụ nhưng cũng CỰC KÌ GIA TRƯỞNG!!!

Tuy NTR nhưng có tag gương vỡ lại lành nên mọi người có chửi thì cũng vừa vừa thôi nhé.

Nhân vật nó phải bad bad tí mới có drama hóng chứ =)))) à mà truyện này thụ ngoại tình chứ công liêm nhé. ______________________________________________Hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, mỗi gia đình phải có ít nhất một thanh niên xuống nông thôn chi viện.

Sau khi cha mẹ qua đời, Quý Chi Cao được gửi nuôi ở nhà bác trai và bác gái.

Vì không nỡ để con ruột của mình xuống nông thôn chịu khổ, họ không cho con đi.

Thế nên Quý Chi Cao đã chủ động đứng ra, xin đi xuống nông thôn.

Một nhóm thanh niên thành phố ngồi trên chiếc máy kéo lắc lư, giữa con đường đầy bụi đất, tiến vào cổng thôn.

Có người ra đón bọn họ.

Người đến đón có cả trung niên, cũng có những thanh niên trẻ tuổi giống họ.

Nhóm thanh niên trí thức tụm năm tụm ba lại với nhau.

Có người che giấu cảm xúc rất khéo, có người thì không, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Chỉ có một mình Quý Chi Cao đứng tách ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Có người đẩy xe cút kít đến, kéo hành lý của họ đi.

Cán bộ thôn nói vài câu rồi rời đi.

Sau đó, mấy thanh niên trẻ dẫn bọn họ đi vào trong thôn.

Những thanh niên này không trò chuyện với bọn họ, trông rất trầm mặc, mãi cho đến khi gặp một người trẻ tuổi khác thì mới mở miệng chào hỏi.

Người nọ trông có vẻ nhỏ tuổi hơn bọn họ, trong tay cầm hai cái bình, tóc ngắn đến ngang tai, đen nhánh.

Y mím môi, dáng vẻ như bị nắng gắt làm cho bực bội.

"Bắc Đường, chị dâu gọi cậu về nhà ăn cơm."

"Biết rồi."

"Về mau đi, giờ này còn lang thang ngoài này, anh cậu sốt ruột lắm đấy."

Cậu thiếu niên tên Bắc Đường đổi tư thế đứng, đáp: "Có người từ ngoài mang đồ cho tôi, bảo tôi ra lấy."

"Được rồi, về nhanh đi, kẻo anh cậu lại tìm."

Ánh mắt Tiết Bắc Đường quét qua từng người trong nhóm thanh niên trí thức, đến khi dừng lại ở Quý Chi Cao thì khẽ cười.

Cậu rời đi, phía sau nhóm thanh niên trí thức bắt đầu thì thầm bàn tán:

"Cậu ta lớn lên đẹp thật."

"Tính tình cũng tốt, vừa nãy còn cười với chúng ta."

"Người trong thôn này đều nhìn chúng ta có vẻ lạnh nhạt, chỉ có cậu ấy là không tệ lắm."

Tiết Bắc Đường về đến nhà, chị dâu Lưu Giai đã đứng ở cổng viện chờ:

"Đi đâu mà giờ mới về?

Muốn để anh em mắng sao?"

Thật ra cũng mới chỉ đến giờ cơm trưa.

"Chị dâu, Tiểu Đâu mang đồ ăn ngon cho em, chúng ta cùng ăn nhé."

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.

Mau vào đi, cha mẹ đang chờ kìa."

Anh hai Tiết Bắc Đường thấy em trai vào nhà thì hừ lạnh:

"Bao nhiêu tuổi rồi mà cả ngày còn lang thang bên ngoài."

Tiết mẫu vội ngăn lại:

"Nam Phòng, đừng nói nữa.

Em con đói rồi, mau bưng cơm lên."

Bắc Đường đi theo anh trai vào bếp:

"Anh hai, hôm nay em cũng không về muộn mà, đừng giận nữa."

"Tao không giận.

Dù mày có rơi xuống mương tao cũng mặc kệ."

Anh trai vỗ mạnh một cái vào lưng cậu, Tiết Bắc Đường chỉ cười hì hì, biết rõ anh không thật sự tức giận.

Đến nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, nam nữ được sắp xếp ngủ riêng, cùng ở trên những chiếc giường lớn.

Có người đi trước trải đệm, xếp chăn và dọn hành lý.

"Ở thế này sao được, nhiều người ngủ chung một chỗ."

"Chăn thì cứng ngắc."

Quý Chi Cao thì chẳng để tâm.

Trước đây hắn chỉ có thể ngủ dưới đất ở phòng khách, ít ra bây giờ cũng được nằm trên giường.

Thực ra giường cũng rất lớn, ở bốn người trưởng thành vẫn dư chỗ.

Ngày hôm sau, họ đã bị gọi ra đồng làm việc cùng dân làng.

Ngoài ruộng, Quý Chi Cao lại nhìn thấy cậu thiếu niên hôm qua.

Quý Chi Cao nghe mọi người gọi cậu nhóc là Bắc Đường, Tiết Bắc Đường.

Tiết Bắc Đường làm việc khá ra sức, phân công nhiệm vụ cho mọi người; Quý Chi Cao làm xong một nửa, thì lại có một thanh niên khác đến phụ giúp hoàn thành nốt.

Quý Chi Cao nghe Bắc Đường gọi thanh niên đó là "Tiểu Đâu" hôm qua cũng có người gọi như vậy.

Đến giờ nghỉ, lòng bàn tay của nhóm thanh niên trí thức đều đỏ ửng, họ tụm năm tụm ba, có vẻ bất mãn.

Có người hỏi Quý Chi Cao: "Tay cậu không đau sao?"

Quý Chi Cao đưa tay ra cho họ xem, lắc đầu: "Cũng đau."

Có người nói: "Chúng ta nên đến gặp cán bộ thôn phản ánh, mấy người nhà quê này coi thường chúng ta."

"Không hay đâu."

"Có chỗ nào không đúng sao?

Mọi người nghĩ xem chẳng lẽ chúng ta cứ bị bắt xuống đây làm hoài?"

Quý Chi Cao im lặng ngồi xổm sang một bên.

Họ quả thật đi tìm cán bộ thôn la lối, nhưng làm om xòm một hồi thì chẳng có ai giải quyết.

Họ quyết nghỉ việc, ăn bớt, làm ẩu để cắt xén nguyên liệu.

Một thanh niên cường tráng đứng giữa đồng, đặc sệt giọng địa phương, nói: "Thế thì khấu công đi, đến bữa tối thì đừng ăn nữa."

Quý Chi Cao không tham gia ầm ĩ, vẫn làm việc nghiêm túc, nhưng cuối cùng cũng chịu đói theo.

Buổi tối đói đến mức râm ran, Quý Chi Cao ngồi xổm ở sân viện của nhóm thanh niên trí thức.

Trước kia hắn cũng đói khổ nên không tỏ ra khác biệt so với các thanh niên kia.

Tiết Bắc Đường đi ngang qua, được một người đỡ đi, có vẻ như nhìn không thấy đường.

Tiết Bắc Đường bị chứng quáng gà, tuy không nặng lắm, nhưng ban đêm thật sự nhìn không rõ, chỉ cần thắp đèn là ổn.

Vì vậy anh hai mới lo lắng mỗi khi thấy cậu chạy lang thang ngoài kia.

Quý Chi Cao đứng dậy hỏi: "Bị thương à?"

Tiết Bắc Đường chỉ cười cười đáp: "Không có."

Hai người dần đi xa ra, Tiết Bắc Đường mới nói: "Anh hai sẽ đánh chết tao mất."

"Chứ gì nữa, bảo mày về sớm đi còn không nghe, một cuốn tiểu thuyết mà xem hoài không xong."

Tiết Bắc Đường im lặng một lúc, rồi hỏi: "Vừa nãy người đó, có phải... có phải tên, Quý Chi Cao?"

"Ai cơ?"

"Thì thanh niên trí thức đẹp trai cao ráo kia đó."

"Đúng là cao thật......

Ê, sao mày biết cả tên người ta vậy?"

"Biết thì sao, tao còn rất thích hắn nữa."

"Tao khuyên mày, đầu óc tỉnh táo chút, để anh mày biết được thì ăn đòn đấy."

"Chuyện này ảnh sẽ không đánh tao, mày không hiểu được đâu."

Đến nhà họ Tiết, Tiết Nam Phòng quả nhiên đã chờ sẵn.

Thấy Tiểu Đâu còn ở lại, hắn chưa nổi nóng ngay.

Đợi Tiểu Đâu đi rồi, Tiết Nam Phòng kéo Bắc Đường ra chỗ sáng, lập tức đá một cước vào mông cậu.

"Mày muốn làm cha mẹ tức chết phải không?!"

Lưu Giai cũng không ngăn lại.

"Anh, em sai rồi, ưm mải đọc sách nên quên mất giờ giấc, sau này sẽ không thế nữa."

Tiết Nam Phòng chọc mạnh vào trán y để nhắc nhở.

"Quỳ ở đây, đủ một giờ rồi mới được đứng lên."

Chưa đến hai mươi phút, Lưu Giai đã lén mang vào cho cậu hai quả dưa lê.

"Nhà mẹ đẻ chị mang sang, em mau ăn đi, ăn xong thì về phòng nghỉ."

"Cảm ơn chị dâu nha."

"Cảm ơn gì, cũng đừng trách anh em, ảnh chỉ là lo cho em thôi."

"Em biết anh hai thương em mới vậy , em sau này không dám nữa."

Tiết Bắc Đường nhìn bóng lưng chị dâu rời khỏi, lại nghe thấy tiếng anh hắn lạnh giọng vang lên:

"Nó có ăn không?"

"Đã ăn rồi."

"Em trông nom nó giúp anh nha."

--------------------Quý Chi Cao chăm chỉ làm việc, đồng thời quan sát sinh hoạt ở thôn này.

Họ là người từ nơi khác đến, muốn sống ổn ở chỗ này, nhanh chóng tạo quan hệ tốt với dân bản xứ là con đường tắt.

So với những thanh niên trí thức khác, Quý Chi Cao có thái độ và phong thái hòa nhã, hơn nữa hắn chủ động sang trò chuyện phiếm với dân làng, dần dần nhận được sự hòa hoãn từ họ.

Buổi chiều, sau khi việc đồng áng xong, nhóm thanh niên trí thức đang ăn cơm thì có người phát thư gọi từng tên báo là có đồ gửi tới.

Tất cả đều là đồ do gia đình gửi.

Quý Chi Cao cũng có, bác trai bác gái không phải người nhẫn tâm, dù sao cũng là cháu ruột, họ vẫn dành dụm gửi cho hắn vài món.

Nhóm thanh niên tri thức hiếm lắm mới có dịp vui như vậy.

Tiết Bắc Đường được chị dâu phái tới, một cô gái trong nhóm tên Hạnh Nhi được giao nhận đồ và rót nước cho cậu ngồi.

Tiết Bắc Đường nói vài câu với mọi người, thấy họ sốt ruột liền rời đi.

Lúc ấy Quý Chi Cao từ ngoài bước vào, xách một chậu nước, vừa khéo va vào Tiết Bắc Đường.

Quần áo Tiết Bắc Đường ướt đẫm, mọi người la lên vội lấy khăn lông lau cho cậu.

"Ai da, Quý Chi Cao, cậu cẩn thận chút chứ."

"Không sao đâu, chỉ ướt áo thôi."

Tiết Bắc Đường vắt vạt áo cho bớt nước: "Không sao, trời nắng, phơi một vòng là khô."

Quý Chi Cao thả chậu xuống: "Cậu mặc quần áo của tôi đi."

Tiết Bắc Đường đi theo hắn đến chỗ không có ai mới được đưa quần áo: "Anh quay mặt sang chỗ khác đi."

Quý Chi Cao thầm nghĩ, cả hai đều là nam, sao phải rườm rà như vậy.

Quần áo của hắn hơi rộng, Tiết Bắc Đường mặc vào lỏng le: "Ngày mai tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh."

Quý Chi Cao chỉ có vài bộ để thay, cũng không giả vờ hào phóng làm gì.

Hai người ra ngoài, Quý Chi Cao mở lời: "Do tôi không cẩn thận làm quần áo cậu bị ướt, xin lỗi."

"Không sao đâu, tôi cũng không trách anh.

Người phát thư vừa tới đúng không?

Tôi thấy ngoài kia nhiều kiện đồ."

"Đúng vậy, người trong nhà đều gửi đồ tới đây."

"Vậy anh mau đi nhận đồ đi, tôi không muốn làm chậm trễ anh."
 
Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Chương 2: Đọc sách


Tiết Bắc Đường đang ăn sáng thì nghe chị dâu với mẹ nói về mấy cô gái thanh niên trí thức ở thôn.“Mấy cô này đều xinh, nhìn đã thấy thoải mái, hào phóng.”

“Lớn lên ở thành phố cơ mà, sao mấy cô nương trong thôn mình so được chứ?”

“Đúng đó, thật không biết gia đình họ nuôi dưỡng thế nào mà được như vậy.”

“Giai nhi, con thấy có người hợp không?

Nếu Bắc Đường mà lấy vợ thì...”

Tiết Bắc Đường không chịu nổi, ngắt lời: “Mẹ, đừng nói nữa mà.”

“Sao lại không được nói?

Con đã mười chín rồi, tính toán khi nào kết hôn hả?”

“Con như vậy, sao lấy vợ được, ai nhìn trúng con chứ.”

Tiết mẫu nghe vậy liền khó chịu.“Con mẹ đẹp trai nhất làng trên xóm dưới, có gì mà không xứng được với ai.”

Lưu Giai vội hòa giải: “Mẹ à, Bắc Đường còn nhỏ, mẹ đừng ép quá, để vài năm nữa, khi tính tình chín chắn rồi hãy để em nó quyết định.”

Tiết mẫu chọc chọc trán cậu: “Con đó đi kết giao với mấy cô gái đi, nếu dám làm chuyện khác thường, mẹ cho anh mày đánh gẫy chân.”

Dù bây giờ người song tính đã chính thức được công nhận là giới tính thứ ba, nhưng các gia đình nuôi song tính như con trai vẫn không muốn con mình kết hôn với đàn ông.Bên ngoài có tiếng cãi nhau ồn ào, cha Tiết uống miếng nước nói: “Đám thanh niên trí thức kia có người đánh nhau rồi.”

Tiết Bắc Đường ăn vội miếng bánh cuối cùng rồi nói: “Mẹ, con đi xem một chút.”

“Ăn no chưa mà đi?”

“Con ăn no rồi.”

“Đừng chen vào trong đám đông, cẩn thận bị người khác đụng té.”

“Biết rồi, mẹ, con đi đây.”

Tiết Bắc Đường đi ra, đứng ngoài đám người hỏi đã xảy ra chuyện gì.Người trong thôn thấy là cậu, liền nói:

“Trần Bĩ nói mấy lời bẩn thỉu với nữ thanh niên trí thức, bị người ta mắng cho một trận.

Hắn bị mắng thì nổi nóng, định ra tay, vừa lúc có một nam thanh niên trí thức đi ngang qua, thế là hai bên đánh nhau.”

Trần Bĩ vốn là kẻ du thủ du thực có tiếng ở vùng này.Có thôn dân cùng thanh niên trí thức ra sức can ngăn, đất dưới chân bị giẫm đạp tung lên, bụi bay mù mịt.Tiết Bắc Đường nhận ra nam thanh niên trí thức đang đánh nhau.

Đó là một học sinh rất có văn vẻ, tên là Đồng Dễ.

Trần Bĩ đánh nhau vốn hay ra tay độc ác, Đồng Dễ gần như bị đè xuống mà đánh.

Sau cùng vẫn là thôn dân không nhìn nổi nữa, mới ra sức kéo Trần Bĩ ra.Có người bước tới hô hào, làm đám đông tản ra:

“Đều giải tán đi, đi mau, trong ruộng còn việc phải làm.”

Đồng Dễ được mấy thanh niên trí thức dìu đi, còn Trần Bĩ thì bị thôn dân áp chế, hùng hổ kéo đi.Tiết Bắc Đường vốn định quay về, nhưng vừa thấy Quý Chi Cao liền bước theo sau người ta.“Bọn họ sao lại đánh nhau vậy?”

Quý Chi Cao liền nói với cậu:“Cái tên Trần Bĩ này không phải người tốt, chúng tôi chẳng ai ưa hắn cả.”

Đồng Dễ mặt mũi bầm dập, vẫn còn cố gắng an ủi nữ thanh niên trí thức vừa bị quấy rầy:“Hồ Quyên, cậu đừng sợ.

Về sau nếu hắn còn dám bắt nạt cậu, chúng tôi sẽ cùng nhau giúp đỡ.”

“Đúng vậy, chúng tôi đều sẽ giúp cậu!”

Nữ thanh niên trí thức tên Hồ Quyên cúi đầu, lau nước mắt:“Hôm nay thật may có cậu, cảm ơn mọi người.”

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta đều là người một nhà.”

Lúc này, cán bộ đại đội đi tới, an ủi Hồ Quyên về chuyện vừa xảy ra, còn đưa cho nàng một gói giấy dai bọc một khối đường đỏ.“Đây là vợ của chú nhờ chú mang cho cháu ít đường đỏ.

Cô ấy nói hôm nay cháu chắc chắn bị dọa không nhẹ.

Số đường đỏ này là cổ dành dụm được một thời gian, cháu pha ra mà uống.”

“Cháu cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.

Một lát nữa chú sẽ đi tìm Trần Bĩ, dạy cho hắn một trận.

Mấy đứa cứ yên tâm, thôn ta có nề nếp, tuyệt đối không để hắn lộng hành.”

Ông lại nhìn thấy Tiết Bắc Đường đang đứng cùng nhóm thanh niên trí thức, liền chỉ vào hắn mà nói:“Về sau nếu các cháu có việc gì, có thể tìm Bắc Đường, hoặc nhờ nó đưa đến tìm chú cũng được.”

Nói xong, cảm xúc của nhóm thanh niên trí thức đều ổn định hơn nhiều, rồi lần lượt xuống ruộng.Tiết Bắc Đường đi theo ông ra ngoài:“Chú xử sự khéo léo ghê.”

“Còn phải nói, chú đây là đội trưởng đội sản xuất tiên tiến đấy.

Nhưng đừng vì chuyện này mà để người ta nói ra nói vào.

Con sao lại cứ lẫn vào với đám thanh niên trí thức vậy, coi chừng bị họ làm liên lụy.”

“Sẽ không đâu.

Chú về nhà đi, con còn phải xuống ruộng làm việc.”

“Đi đi, tiểu tử thối, mới nói vài câu đã xụ cái mặt rồi.”

Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra sáng nay, đám thanh niên trí thức nhìn qua đoàn kết hơn hẳn, thái độ đối với thôn dân cũng thân thiện nhiều.Lúc nghỉ giải lao, Tiết Bắc Đường tìm được một chỗ râm mát, vừa hay bên cạnh là Quý Chi Cao.Cậu thấy Quý Chi Cao đang cầm một quyển sách, không nhịn được hỏi:

“Anh đang xem cái gì vậy?”

Quý Chi Cao đưa sách ra trước mặt cậu:

“Tiểu thuyết, cậu có muốn xem không?”

Tiết Bắc Đường ghé mắt lại nhìn, chữ viết dày đặc:

“Ngồi dưới nắng mà đọc sách, mắt anh không đau sao?”

“Nhàm chán quá, tôi chỉ đọc vài trang thôi. cậu có muốn xem không?”

“Không, anh cứ xem đi.”

Tiết Bắc Đường quay sang chỗ khác, không nói thêm gì.Tiểu Đâu mang hai bình nước lại, đưa cho cậu một chai:

“Sao lại ngồi ở đây?

Tao tìm mày cả nửa ngày.”

“Chỗ này không có nắng, mày cũng ngồi xuống đây đi.”

Tiểu Đâu lấy nón rơm che mặt ngủ.

Tiết Bắc Đường lại quay sang, tìm Quý Chi Cao nói chuyện.“Tiểu thuyết nói về cái gì vậy?”

Quý Chi Cao liếc cậu một cái, nói sơ qua vài câu, rồi lại bảo:

“Nếu không thì cậu tự xem đi.”

Tiết Bắc Đường gãi đầu:

“Tôi nhận biết chữ không nhiều lắm đâu.”

Bên cạnh, Tiểu Đâu bật cười, tiếng cười vọng ra từ dưới chiếc nón rơm.Bình thường Tiết Bắc Đường đọc sách, một nửa dựa vào tự mình đoán chữ, một nửa nhờ Tiểu Đâu đọc cho nghe.Trong khi đa số người ở nông thôn chưa từng đi học, Tiết Bắc Đường ít ra cũng có bằng sơ trung.

Nhưng thầy giáo ở đây dạy chẳng ra sao, mà bản thân cậu lại vốn không thích học hành.Quý Chi Cao tưởng rằng mình lỡ lời, bèn mở miệng:

“Vậy tôi đọc cho cậu…”

Liền lúc đó có người gọi tập hợp, báo hiệu giờ nghỉ đã hết.Tiểu Đâu bật dậy như cá chép, kéo Tiết Bắc Đường chạy đi.Quý Chi Cao thỉnh thoảng lại gặp Tiết Bắc Đường.

Hắn thường thấy đối phương đi trên đường với vẻ vô tư thản nhiên, gặp ai cũng cười.Như hôm nay, Tiết Bắc Đường vừa chào hỏi Quý Chi Cao, thuận thế liền đổi hướng, cùng hắn sóng vai mà đi.Cậu hỏi:

“Ngày mai trong thôn chiếu phim, anh có đi xem không?”

“Chiếu phim gì?”

“Nghe nói là phim kháng chiến, tôi cũng không rõ lắm.

Anh muốn đi thì mai chúng ta có thể đi cùng.”

“Được, tôi đi.”

Khi thấy sắp tới khu phòng ở của thanh niên trí thức, Quý Chi Cao lại hỏi:

“Tôi có mấy quyển tiểu thuyết, cậu có muốn xem không?

Chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

“Tiểu thuyết gì vậy?”

“Để tôi lấy cho cậu xem.”

Tiết Bắc Đường cùng hắn bước vào phòng.

Trong phòng không có ai, đây cũng là lần đầu tiên Tiết Bắc Đường cẩn thận quan sát cách bố trí nơi này.Phòng khá rộng rãi, được thu dọn rất chỉnh tề.

Một chiếc giường lớn chia thành bốn chỗ nằm, bên cạnh đặt tủ gỗ lớn để bốn nam sinh cất đồ đạc.Quý Chi Cao từ trong tủ rút ra mấy quyển sách, đều là hắn mang theo để đọc giải buồn.“Mấy quyển này là võ hiệp, vốn lưu truyền trong dân gian.

Cậu cứ xem thử, xem có thích không.”

Tiết Bắc Đường ngồi xuống ghế, đọc tới chỗ nào không hiểu thì lại hỏi, Quý Chi Cao liền giải thích cho cậu từng chỗ.Một lát sau, mấy thanh niên trí thức khác trở về, thấy hai người đang ngồi đọc sách cùng nhau thì lần lượt chào hỏi Tiết Bắc Đường.Tiết Bắc Đường quay sang Quý Chi Cao, cười nói:

“Tôi mượn quyển này về đọc được hông?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy tôi đi về đây.”

“Tôi tiễn cậu.”

Ra đến cổng viện, Tiết Bắc Đường liền bảo hắn quay về:

“Không xa đâu, tôi đi xíu là về tới nhà à.”

Chờ Quý Chi Cao quay lại, Đồng Dễ hỏi:

“Tiết Bắc Đường tới làm gì vậy?”

“Tới mượn sách, mấy cậu vừa rồi không thấy sao.”

“Cậu còn cho nó mượn sách?

Cẩn thận đó, coi chừng sách của cậu toàn vết dầu mỡ với nước miếng, lại còn bị gấp nhăn hết.”

“Sẽ không đâu.”

“Sao lại không, nơi này toàn người vốn chẳng ưa sạch sẽ.”

Một thanh niên trí thức khác ngó ra ngoài không thấy ai mới nhỏ giọng nói:

“Các cậu có biết Tiết Bắc Đường là người thế nào không?”

Đồng Dễ hỏi:

“Người thế nào?

Chẳng lẽ nó còn có thân phận thần bí gì?”

“Không phải vậy.

Tôi nghe mấy bác trong thôn nói, Tiết Bắc Đường là người song tính.”

Người song tính vốn hiếm gặp, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy.“Mấy cậu cẩn thận, đừng thân cận quá với nó, kẻo bị mẹ nó bắt đi ở rể.”

Đồng Dễ cười lạnh:

“Cậu nghĩ mẹ nó để mắt tới chúng ta chắc?

Nói chi tới mẹ nó, ngay cả anh trai nó nhìn bọn mình cũng toàn hếch mắt lên trời.”

Quả đúng, vừa nhìn cũng biết Tiết Bắc Đường là cục cưng cục vàng trong nhà.Quý Chi Cao nghe mấy người nói chuyện, tay không ngừng thu dọn quần áo rồi xách ra ngoài giặt sạch.
 
Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Chương 3: Xem điện ảnh


Ngày đi xem điện ảnh, Quý Chi Cao xách theo cái ghế nhỏ đến trước cổng viện nhà họ Tiết.Lưu Giai hỏi hắn tìm ai.“Tôi tìm Tiết Bắc Đường, hôm nay cùng đi xem điện ảnh.”

Lưu Giai nghe hắn nói chuyện có chút cổ kính, lại nhìn cách ăn mặc, liền hỏi:

“Cậu là thanh niên trí thức phải không?

Bắc Đường đang ở sân phơi hạt dưa, cậu vào uống ngụm trà đi.”

“Không cần đâu, chị, tôi chờ ở cửa là được.”

Lưu Giai cũng không ép, quay vào giục Tiết Bắc Đường.Tiết Bắc Đường đang đong một túi hạt dưa, vội vàng buộc lại, hỏi:

“Sao anh ấy đến nhanh vậy, mẹ đâu rồi ạ?”

“Mẹ sang nhà bên cạnh nói chuyện với Vương đại nương rồi.”

“Thế thì em không có tiền, phải làm sao bây giờ?”

“Một khối có đủ không?”

“Đủ rồi, đủ rồi.

Chị, lát nữa em mang bắp rang về cho chị.”

“Không cần, em cứ chơi vui.

Chị và anh hai em lát nữa đi trấn trên.”

Quý Chi Cao cầm lấy đồ trong tay cậu:

“Đi thôi.”

“Anh chờ lâu chưa?”

“Không lâu lắm.

Hôm qua cậu có đọc sách không?”

“Có.

Hôm qua em đọc đến đoạn Mạc Tiểu Bối chết, trốn trong chăn khóc, sáng nay dậy mắt còn đỏ hết cả.”

Quý Chi Cao liếc cậu một cái, quả thật mí mắt mỏng đỏ lên.Hắn cười:

“Khóc thảm như vậy sao.”

“Em rất thích Mạc Tiểu Bối, vừa thông minh vừa xinh đẹp, thân thế lại bi thảm.

Tại sao không thể cho nàng một kết cục tốt?”

“Tác giả càng thích một nhân vật, lại càng hay viết cho nhân vật đó chết.”

“Vì sao chứ?”

“Có thêm sắc thái bi kịch thì càng khiến người ta đau lòng, lại còn tạo khoảng trống, để người đọc khó mà quên được nhân vật ấy.”

“Khoảng trống là ý gì?”

“À… chính là trong miêu tả sự việc để chừa lại một chút khoảng trống, để người đọc tự mình tưởng tượng.”

Đến nơi chiếu phim ngoài trời, đã có rất nhiều người.

Hai người tìm một chỗ đất trống phía sau ngồi xuống.

Có mấy thanh niên trí thức nhìn thấy Quý Chi Cao và Tiết Bắc Đường ngồi cùng nhau thì ánh mắt đầy kinh ngạc.Phim bắt đầu, là phim kháng chiến, tiếng rất lớn, ầm ầm ầm.

Muốn nói chuyện thì phải ghé sát vào tai nhau mới nghe rõ.Quý Chi Cao có thể thấy lông mi Tiết Bắc Đường rất dài.

Mỗi khi cậu cười, đôi mắt lại cong cong, cong như trăng khuyết.Hạt dưa để trong một cái túi vải, hai người cùng thò tay lấy, tay luôn chạm vào nhau.

Tiết Bắc Đường sẽ cười, liếc hắn một cái rồi quay đầu xem phim.Xem đến giữa chừng, ăn nhiều hạt dưa nên hơi khát, Quý Chi Cao đứng dậy đi tìm người bán rong mua hai chai nước có ga vị cam.Tiết Bắc Đường nhận lấy, nói cảm ơn:

“Có đắt không?

Để em trả tiền cho anh.”

“Không đắt đâu, cậu cứ uống đi.

Tôi còn ăn hạt dưa của cậu mà chưa trả tiền.”

Tiết Bắc Đường cười cười, ngửa cổ uống một ngụm:

“Ngon quá.”

Tan cuộc, hai người cùng dọn đống vỏ hạt dưa.

Trời đã sắp tối, Tiết Bắc Đường đi đường rõ ràng nhanh hơn hẳn.Cậu suýt nữa dẫm phải hòn đá ngã xuống, may mà Quý Chi Cao kịp đỡ.“Tại sao đi vội thế?”

“Trời tối em nhìn đường không rõ, nên muốn về nhanh một chút.”

Quý Chi Cao ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông, đoán được chuyện này ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu.“Tôi cõng cậu đi, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Nói rồi hắn đã cúi người trước mặt Tiết Bắc Đường.“Cảm ơn anh, Quý Chi Cao.”

Nằm trên lưng hắn, Tiết Bắc Đường nghiêng đầu sang vai hắn:

“Em nhờ anh một chuyện, được không?”

“Chuyện gì?”

“Đừng nói cho mấy anh thanh niên trí thức kia biết em buổi tối không nhìn rõ đường, được không?

Chuyện này trong thôn ai cũng biết rồi, nhưng em không muốn người ngoài cũng biết.”

“Tại sao?”

“Vốn dĩ họ đã coi thường em.

Nếu còn biết em là người tàn tật, thì làm sao em còn mặt mũi để chơi cùng anh nữa.”

“Haha, được rồi, tôi sẽ không nói với ai đâu.

Hơn nữa, này cũng không phải tàn tật.”

“Sao lại không?

Một ngày có nửa là buổi tối, chẳng khác nào nửa đời em là người mù.”

“Đây là bệnh quáng gà thôi.

Cậu chịu khó bổ sung vitamin, từ từ sẽ đỡ.”

“Vitamin, là cái gì?”

“Hóa chất, giống như bình thường ăn rất nhiều món ăn đều có vitamin.”

“Hóa chất lại là cái gì?”

“Cậu không học qua hóa học sao?”

“Không có.”

“Thôi đi, cái này không quan trọng.”

Mau về đến nhà, Tiết Bắc Đường nhảy xuống, được Quý Chi Cao đỡ vào cửa.

Có lẽ vì thấy có người ngoài ở đó, Tiết Nam Phong không lập tức phát giận, chờ người đi rồi mới xông lên muốn đánh cậu.“Em cứ phải chọc tức anh mới được sao?”

Tiết Bắc Đường lập tức ôm lấy eo anh trai, “Anh đánh em đi, đánh chết em cũng được, đều là lỗi của em.

Nếu em chết có thể khiến anh vui vẻ, em nguyện ý.”

Tiết mẫu làm bộ muốn véo miệng cậu.Tiết Nam Phong vỗ mạnh vào lưng cậu qua lớp áo, hận sắt không thành thép, “Chỉ được cái miệng lưỡi mà thôi.”

Tiết Bắc Đường đến tìm Quý Chi Cao mượn sách, nhìn thấy hắn đang viết gì đó, trên bàn có không ít trang giấy.“Anh viết cái gì vậy?”

“Đại đội trưởng bảo tôi nghĩ vài khẩu hiệu cho thôn, cậu giúp tôi xem cái này được chưa?”

Tiết Bắc Đường cảm thấy không có vấn đề, “Anh viết chữ sao mà đẹp như vậy.”

“Cũng thường thôi.”

Tiết Bắc Đường dứt khoát cầm bút viết mấy chữ cho hắn xem, “Anh nhìn đi, so với anh thì chữ em xiêu xiêu vẹo vẹo.”

Quý Chi Cao nghĩ, chắc cậu chưa từng luyện chữ, mà nơi này cũng không có bảng chữ mẫu để mua.“Nếu cậu không ngại, thì chép lại chữ của tôi, kiên trì luyện một thời gian sẽ tốt.”

“Được thôi, vậy anh giám sát em nhé, thầy Quý.”

Từ đó, bọn họ càng ngày càng thân thiết.

Trong thôn thường xuyên có thể thấy bóng dáng hai người đi cùng nhau.Đám thanh niên trí thức tò mò hỏi Quý Chi Cao, “Sao cậu lại thân với nó như vậy?”

Quý Chi Cao nghĩ, thân sao?Ban đầu, hắn chỉ muốn thông qua Tiết Bắc Đường để dễ dàng hòa nhập, lợi dụng cậu để lấy tin tức mà nhiều thanh niên trí thức khác không biết.Nhưng chẳng được lợi gì bao nhiêu, ngược lại còn tốn kém không ít.

Tiết Bắc Đường làm việc không nghiêm túc, Quý Chi Cao làm xong phần mình, còn phải giúp thêm cho cậu.Đường mua về, bản thân chưa ăn được mấy miếng, bất giác lại toàn chui vào miệng Tiết Bắc Đường.Rốt cuộc là thế nào, rõ ràng người ta không chủ động đòi, chỉ cần đến nói dăm ba câu, uống chén trà, thế mà hắn lại tự đưa đường cho vào miệng người ta.

Khó khăn lắm mới có chuyến ra trấn, còn phải mua cho Tiết Bắc Đường bánh bông tuyết, thêm một chiếc khăn tay tinh xảo.Thấy Quý Chi Cao không đáp, đồng hương lại nói: “Cậu không tính chuyện sau này sao?

Chẳng lẽ thật sự định cả đời ở cái thôn nhỏ này à?”

Trước đây không phải chưa từng có chuyện như vậy, nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau về thành thì chẳng hẹn gặp nữa.

Có người thật sự chịu không nổi thì cắm rễ luôn, cưới vợ gả chồng ở thôn.“Chúng tôi chỉ là bạn bè, nghĩ xa xôi làm gì.”

“Không phải tôi nghĩ xa, mà nó là song tính.

Lỡ bám lấy cậu thì sao?”

Quý Chi Cao không đáp nữa, chỉ bỏ ra ngoài một nước.Một lát sau, Tiểu Đâu đến nhà Tiết Bắc Đường tìm, vừa bước vào thì thấy cậu đang ngồi trước bàn luyện chữ.“Mày viết gì vậy?”

Lại gần mới thấy, hóa ra cậu đang luyện theo tờ giấy có chữ viết rất đẹp.“Này chữ ai đây?”

“Quý Chi Cao, chữ của anh ấy đẹp nên tao mượn để luyện tập.”

Tiểu Đâu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, “Đừng luyện nữa, tao hỏi thật, mày sẽ không coi trọng hắn ta thật chứ?”

“Thì là vậy đó.”

“Trả lời thẳng thắn vậy, mày nói thật hay giả thế?”

“Đương nhiên là thật.

Tao lần đầu tiên mới gặp một người như anh ấy.”

“Ba mẹ mày chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người kết hôn đâu.”

“Tao chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ấy.

Người ta là người thành phố, tao không có xứng.”

“Không phải chuyện xứng hay không xứng, mà là không thích hợp.

Mày nhìn đi, trong thôn mình, cả thôn bên cạnh nữa, ai mà cưới thanh niên trí thức, thì đều cãi nhau ầm ĩ, gà chó không yên.

Hôm nay cãi nhau, ngày mai đánh nhau, để người ta chê cười.”

“Hôm nay mày tìm tao, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Trong thôn đều đang đồn thổi chuyện của mày với hắn đấy, tao thấy lo nên đến nói với mày mấy câu.”__________________________________________Mọi người đừng để sự bình yên của mấy chương đầu lừa =))))))
 
Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Chương 4: Kẹo sơn tra


Thôn này có một ngọn núi, không cao, có thỏ rừng và vài loài thú nhỏ.

Người trong thôn nếu may mắn, có thể bắt được một con để làm đồ ăn ngon.Tiết Bắc Đường nghĩ đến là thèm, cậu cảm giác đã lâu không được ăn thịt, nằm trên cỏ cùng Quý Chi Cao oán trách.Thời đại này, đặc biệt ở nông thôn, thịt là thứ hiếm lạ, gà vịt nuôi cũng không phải để ăn mà để đổi lấy tiền.Quý Chi Cao nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, hỏi cậu có muốn cùng đi sau núi bắt thỏ không.Tiết Bắc Đường nói: “Bắt không được đâu, thỏ thông minh lắm.”

Quý Chi Cao kéo Tiết Bắc Đường chạy về phía sau núi.Họ đào hố làm cái bẫy đơn giản, rồi cùng tìm một chỗ bí mật trốn.Không biết đợi bao lâu, hai người dựa vào nhau, ban đầu còn nói chuyện vài câu, sau đó chỉ nghe chim hót gió thổi.

Tiết Bắc Đường ngủ rồi.Quý Chi Cao chỉnh thân mình, khiến Tiết Bắc Đường càng thả lỏng mà dựa sát vào người hắn.Nhìn ra xa chỗ bẫy, không có con thỏ nào rơi vào.Thật ra quá ngốc, bẫy nông như vậy, thỏ có rơi xuống cũng có thể nhảy ra.

Khi hai người bày bẫy, hoàn toàn không nghĩ đến điều này.Khi Tiết Bắc Đường tỉnh, cậu lau cằm: “Em có chảy nước miếng hông?”

“Không có”Quý Chi Cao vẫn không cam lòng, “Ở đây có cây ăn quả không, hái ít quả đi.”

“Có ạ, nhưng mùa thu rồi, chắc đã khô.”

Tiết Bắc Đường kéo hắn trở về: “Trời sắp tối rồi, về nhà đi.”

Trên đường gặp người trong thôn, ánh mắt nhìn qua bọn họ có chút dò xét: “Bắc Đường à, sao lại đi đường này làm gì thế?”

“Anh ấy chưa từng đi ra sau núi, cháu dẫn đi dạo một chút.”

“Được rồi, mau về đi, cẩn thận kẻo vấp ngã.”

“Dạ ngày mai gặp, bá bá.”

(Nơi ở của thanh niên trí thức)Một đám người xôn xao:“Nghe nói đó là quà sinh nhật cha hắn tặng, rất quý.”

“A, đã tìm khắp nơi chưa?

Có thể nào rơi ở một góc nào đó không nhìn thấy.”

“Đã tìm khắp nơi rồi, lật cả đáy giường lên trời cũng không thấy.”

Quý Chi Cao dẫn Tiết Bắc Đường vào nhà, hai người tính toán cùng nhau đọc sách.

Một thanh niên trí thức khác, quan hệ khá tốt với người mất đồng hồ, tên là Trần Cách, nhìn thấy Tiết Bắc Đường thuận lợi đi vào, Quý Chi Cao lại kéo ghế cho hắn ngồi.Trần Cách giọng điệu châm chọc: “Có thể ra vào căn phòng này, cũng không chỉ có vài người chúng ta.”

Động tác uống nước của Tiết Bắc Đường hơi khựng lại, Quý Chi Cao liếc nhìn Trần Cách một cái.Tiết Bắc Đường đương nhiên hiểu Trần Cách đang ám chỉ điều gì, bèn tìm cớ đi ra ngoài.Quý Chi Cao đuổi theo phía sau: “ Cậu không đọc sách nữa sao?”

Đi đến dưới gốc cây lớn, Tiết Bắc Đường dừng bước: “Em không lấy đồng hồ của hắn.”

“Cậu đương nhiên không lấy.

Mỗi lần cậu đến, đều ở cùng một chỗ với tôi mà.”

“Thôi, anh về đi.

Sau này em không đến nữa là được.”

“Tôi thật sự tin cậu mà, sao vậy, cũng đâu phải là tôi nói cậu.”

Quý Chi Cao đưa Tiết Bắc Đường về nhà, trở lại phòng thì nghe thấy Trần Cách đang cùng Lý Thiên Trình phân tích đủ loại khả năng chiếc đồng hồ bị Tiết Bắc Đường lấy đi.Hắn đẩy cửa, mất kiên nhẫn mở miệng: “Đừng nói bậy, Tiết Bắc Đường căn bản không có khả năng lấy đồng hồ của mày.”

“Thế nào lại không thể, từ cái nơi khỉ ho cò gáy ra, hắn chẳng phải là hạng trộm cắp sao.”

“Mày dám nói thẳng những lời này trước mặt cậu ấy không?”

“Đừng tưởng tao không biết, mày với Tiết Bắc Đường mặc chung một cái quần, đương nhiên bao che cho nó.”

Quý Chi Cao không muốn để quan hệ trở nên quá căng thẳng, dù sao hắn cũng phải cùng nhóm người này sinh hoạt tại điểm Thanh niên trí thức.Lý Thiên Trình ngăn Trần Cách lại:

“Hẳn là không phải Tiết Bắc Đường, cậu ấy nhìn qua không giống người đi trộm đồ của người khác.

Thôi, một cái đồng hồ thôi mà, mất thì cũng là do tôi sơ ý.”

Sau đó mấy ngày, Tiết Bắc Đường cũng không đến điểm Thanh niên trí thức tìm Quý Chi Cao.

Quý Chi Cao thật vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện với cậu:

“Không phải đã nói cùng nhau làm diều sao?”

“Anh tự làm đi.”

Quý Chi Cao nhìn thần sắc uể oải của cậu, giọng cũng lạnh xuống:

“Được, tôi tự làm.”

Cuối cùng vẫn là Tiết Bắc Đường chịu không nổi, chủ động tìm Quý Chi Cao để kết thúc trận giận dỗi khó hiểu này.Quý Chi Cao hỏi:

“Trần Cách nói cậu lấy đồng hồ của Lý Thiên Trình, nhưng đâu phải tôi nói, cậu trút giận lên tôi làm gì.”

“Em nổi nóng, không khống chế được tính tình.”

Quý Chi Cao bảo cậu bớt lại một chút, rồi nói:

“Đồng hồ của Lý Thiên Trình tìm được rồi, rơi vào khe tủ hắn không thấy.”

Tiết Bắc Đường lúc này mới thở phào.Quý Chi Cao nhìn cậu chôn đầu vào đầu gối, lộ ra đỉnh tóc đen nhánh, nhịn không được hỏi:

“Đại đội trưởng nói ngày mai sẽ đưa thanh niên trí thức lên trấn trên mua vật tư, cậu có muốn mua gì không?”

“Không cần, vài hôm nữa em nhờ anh hai với Tiểu Đâu mua giúp.”

“Vì sao cậu không đi trấn trên?”

“Xa lắm, hồi nhỏ em ngồi xe một lần thì ngất xỉu, mẹ em sợ nên không cho đi nữa.”

“Say xe?”

“Dạ, say xong thì nôn thốc nôn tháo, làm mẹ em hoảng quá trời.”

“Cậu lớn như vậy rồi, chắc sẽ không còn ngất nữa đâu.”

“Không biết nữa, để sau rồi tính.”

Quý Chi Cao không hỏi thêm, cùng cậu nằm trên bãi cỏ xanh.

Tiết Bắc Đường nghiêng người nhìn hắn:

“Anh kể cho em nghe chút chuyện trong thành phố đi?”

Quý Chi Cao chọn vài chuyện vui để kể cho cậu.Kỳ thật cuộc sống của hắn ở trong thành còn xa mới thoải mái bằng ở nông thôn.

Ở nhờ nhà bác, hắn chẳng khác nào người ngoài.

Bác trai bác gái cũng có con phải nuôi, cả nhà chen chúc trong hai gian nhà đơn vị phát cho, chật đến mức chẳng xoay xở nổi.Nhưng có lẽ vì lòng hư vinh, hắn không muốn để Tiết Bắc Đường biết quá nhiều về quá khứ tự ti và khó chịu đó.Tiết Bắc Đường vô thức lại gần:

“Trong thành rốt cuộc như thế nào, có lớn lắm không?

Có nhiều nhà lầu, nhiều ô tô, rồi quán ăn, thương trường không?”

“Cũng gần như vậy, nhưng cũng không phồn hoa đến thế.

Đợi sau này, chúng ta cùng vào thành xem.”

“Thật sao?”

Tiết Bắc Đường lật người nằm sấp, nhìn hắn:

“Anh có phải rất muốn về thành không?”

“Cũng tạm thôi, không đến mức cậu nghĩ đâu.”

Tiết Bắc Đường gật đầu, rồi đổi tư thế nằm xuống.Trong bữa cơm nhà họ Tiết, Tiết Nam Phong nghe nói Tiết Bắc Đường với Quý Chi Cao ngày càng thân thiết, nhịn không được nhắc nhở:

“Hắn là thanh niên trí thức, không thuộc về nơi này.

Có cơ hội là hắn sẽ đi.”

“Sẽ không đâu, anh ấy nói anh ấy không muốn về thành.”

“Hắn thực sự nói với em như vậy?”

“Cũng gần như vậy, ý là thế.”

Tiết mẫu đặt chén xuống:

“Hắn vẫn là đàn ông, mẹ không thể chấp nhận chuyện con ở bên hắn.”

Tiết Bắc Đường thản nhiên:

“Mẹ, anh hai, em cũng đâu có nói là muốn cưới anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng không thích em.”

“Dù có thích cũng không được, con đừng có một mình nhiệt tình.”

Thực ra Tiết Bắc Đường cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Người song tính vốn đã hiếm, mơ hồ còn mang chút cảm giác dị loại.

Gần đây quốc gia mới chính thức xếp song tính vào “giới tính thứ ba”.

Thêm nữa, cậu lại bị bệnh quáng gà, đời này chỉ tổ liên lụy người khác.Chờ cha mẹ qua đời, cậu định ở gần nhà dựng một căn phòng, trồng vài mảnh ruộng, nuôi sống bản thân cũng chẳng khó khăn gì.Lúc Quý Chi Cao đang đọc sách trong phòng, bên ngoài có người gọi:

“Đồng chí Quý có nhà không?”

Là giọng nữ thanh niên trí thức Đồng Cố Vi.Đồng Cố Vi đối với Quý Chi Cao vẫn luôn có hảo cảm rất rõ ràng, ai cũng nhìn ra.Quý Chi Cao đẩy cửa bước ra, không đóng cửa, cùng cô ấy đứng ngoài sân nói chuyện.“Có việc gì không?”

“Nghe nói anh mua nhiều sách, tôi muốn mượn một quyển, có thể lấy đồ đổi.”

“Được, cô định đổi bằng gì?”

“Một túi kẹo sơn tra, được không?”

“Được.”

Ngày hôm sau, lúc nghỉ ngơi ngoài sân, Quý Chi Cao đưa kẹo sơn tra cho Tiết Bắc Đường:

“Ăn không?”

“Cái gì đây ạ?”

“Kẹo sơn tra, tôi đổi bằng sách.”

“Là sách nào, em đã xem chưa?”

“Xem rồi.”

Đồng Cố Vi đi tới, thấy Tiết Bắc Đường đang nhấm nháp koej sơn tra thì mỉm cười, tiện thể cùng Quý Chi Cao thảo luận nội dung trong sách.Tiết Bắc Đường quay đi, uống mấy ngụm nước để rửa đi vị ngọt chua trong miệng.Sau khi Đồng Cố Vi đi, Tiết Bắc Đường hỏi Quý Chi Cao:

“Anh đổi sơn tra phiến với cô ấy sao?”

“Ừ, ngon không?”

“Không ăn được, sau này anh đừng đổi nữa.”

Quý Chi Cao nhìn cậu.

Tiết Bắc Đường chịu không nổi ánh mắt ấy, lại ngồi sát vào, tay khẽ chạm lên tay anh:

“Chính là không thể ăn.”
 
Không Chơi Bánh Quy Kẹp Nhân (Song Tính, Ntr)
Chương 5: Cầu hôn


Quý Chi Cao biết Đồng Cố Vi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm.Hắn không có tiền, không cha không mẹ, không nhà.

Có người nói có tình thì uống nước cũng no, nhưng Quý Chi Cao không tin.

Hắn từ nhỏ đã đói đến lớn, biết rõ đói bụng là cảm giác thế nào.Có người cố ý hỏi hắn:

“Nếu Tiết Bắc Đường không ai muốn, cậu có nguyện ý cùng nó kết hôn không?”

Quý Chi Cao nghe ra lời nói bén nhọn ác ý, chỉ cúi đầu ăn cơm cho qua.Tiểu Đâu khi đó cũng ở đấy, về sau liền kể với Tiết Bắc Đường:

“Người ta rõ ràng không thích mày, mày đừng tương tư đơn phương nữa.”

“Tao tương tư thì mặc tao, có bắt người ta hồi báo đâu.”

Người nhà Tiết gia đều ra ngoài, chỉ còn cậu một mình ở nhà quét sân.

Quét một lát lại nghỉ một lát, kéo dài công việc.Quý Chi Cao tới nơi, thấy bụi đất bay mù mịt, hắn che miệng ho khan hai tiếng:

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Em quét rác thôi à, anh tới có việc gì hả?”

Tiết Bắc Đường xách chậu nước hắt xuống nền, bụi mới đỡ.Làm xong, hai người ngồi chung trên ghế, vừa lặt rau vừa trò chuyện.Tiết Bắc Đường không nhịn được, cứ ngó hắn hết lần này đến lần khác, rồi hỏi:

“Anh thích dạng người thế nào?”

Quý Chi Cao trầm ngâm một lúc:

“Thiện lương, ôn nhu, ngoài ra không yêu cầu gì.”

“Chỉ vậy thôi?

Anh nói thật hả?”

“Vậy… tôi còn hy vọng người ấy đối xử tốt với tôi, mà xinh đẹp thì càng tốt.”

Cậu cảm thấy, “xinh đẹp” vốn là từ để hình dung nữ hài tử.Quý Chi Cao lớn lên đẹp trai, tất nhiên hợp với nữ tử xinh đẹp.“Anh có thích Đồng Cố Vi không?”

“Không thích.”

“Nàng chẳng phải thiện lương, ôn nhu, lại còn xinh đẹp sao?”

“Nàng rất tốt, nhưng tôi không có cái loại cảm giác ấy.”

Cậu thở phào, trong lòng thấy may mắn — ít nhất hiện tại anh ấy không thích cô gái nào.Cậu không để ý bóp nát mấy lá rau trong tay, Quý Chi Cao bật cười, nắm lấy tay cậu:

“Làm gì thế, bị cậu nghiền nát hết rồi.”

Tiết Bắc Đường ngừng tay, ngẩng đầu hỏi:

“Vậy bây giờ anh không thích ai hết à?”

“Không có.”

Cậu chậm rãi thò lại gần, áp cánh môi mềm mại lên mặt hắn.

Quý Chi Cao cứng đờ, chỉ để mặc cho môi cậu dừng lại trên mặt mình.Từ góc độ của hắn, có thể thấy ở cửa đang đứng một bà lớn tuổi — Vương đại nương, hàng xóm nhà Tiết gia.Hắn vội đẩy Tiết Bắc Đường:

“Có người.”

Tiết Bắc Đường ngồi bật dậy, quay đầu nhìn.

Vương đại nương vốn nổi tiếng là cái miệng lớn nhất trong thôn.Bà cười ha hả:

“Không cần để ý, hai đứa tiếp tục đi.

Đại nương đi đây.”

Tiết Bắc Đường tuyệt vọng nhắm mắt.

Vừa mới dám hôn trộm người ta, đã bị phát hiện, quả thực muốn chết mất.“Em… xin lỗi.

Anh muốn đánh em thì đánh đi, thực xin lỗi.”

“Không sao cả.

Tôi đi đây.”

Quý Chi Cao gần như chạy trối chết.Người Tiết gia khiêng cuốc trở về, đi ngang qua nhà bên cạnh, thấy Vương đại nương đang đứng ngoài cửa, cười cười với bọn họ, ánh mắt đầy ý vị.Lưu Giai lập tức mở miệng:

“Đại nương, bên ngoài lạnh, bà mau vào trong phòng đi.”

“Ai nha, đại nương là cố ý chờ mọi người.”

Nàng đem những gì mình thấy thuật lại cho bọn họ nghe:

“Bà đều lớn tuổi rồi, Bắc Đường cũng coi như đại nương nhìn lớn lên, chớp mắt một cái, đều tới tuổi gả cho người ta rồi.”

Tiết Nam Phong miễn cưỡng hàn huyên mấy câu, sau đó nổi giận đùng đùng xông vào nhà, Lưu Giai kéo cũng không ngăn được.“Tiết Bắc Đường, mày đi ra cho anh!”

“Anh hai, mọi người về rồi hả.”

“Đi lại đây!

Vương đại nương nói thấy mày cùng cái thằng họ Quý kia ở trong sân ôm ấp hôn môi, mày có phải điên rồi hay không!”

“Em đâu có ôm, chỉ là hôn một cái lên mặt thôi à.”

Nghe cậu không phủ nhận, lửa giận trong lòng Tiết Nam Phong bùng lên:

“Anh… anh đánh chết mày!”

Cậu bị hắn truy đuổi khắp nhà, chạy loạn lên, Lưu Giai cũng theo sau khuyên can.Đợi đến khi Tiết phụ Tiết mẫu trở về, trong nhà lại náo loạn một phen.Trong thôn nhất thời bay đầy lời đồn, người ta thêm mắm thêm muối, truyền đi y như thật.Ở điểm thanh niên trí thức, mọi người tự nhiên cũng nghe được.

Có người chạy tới hỏi, hướng Quý Chi Cao chứng thực.

Tuy rằng lời đồn đã bị thổi phồng, hắn cũng không phủ nhận.Trần Cách thở dài:

“Mày tiêu rồi, thật sự bị nó quấn lấy.”

Đồng Cố Vi liếc mắt ngăn hắn nói tiếp:

“Cậu nên lo lắng chính là coi chừng bị anh cậu ta đánh chết.”

Quý Chi Cao lắc đầu:

“Cậu ấy chỉ đùa vui thôi, không có ý gì khác.

Tôi đi làm đây, trong ruộng việc còn chưa xong.”

Ngày hôm đó Tiết Bắc Đường không tới, đoán chừng bị người trong nhà nhốt lại.Có kẻ nhiều chuyện tới xem náo nhiệt, hỏi hắn với Tiết Bắc Đường định bao giờ thành hôn.Tiết Nam Phong đứng bên cạnh, cái cuốc nện mạnh xuống đất:

“Hai đứa còn chưa đủ lông đủ cánh, nói gì mà hôn với nhân!”

Trong thôn, lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, tới mức không thể ngăn lại.

Quý Chi Cao trèo tường vào viện Tiết gia, tìm đến phòng của Tiết Bắc Đường, gõ cửa sổ.“Ai vậy, tới liền.”

Cửa mở ra, hắn lập tức chen vào.

Cậu trừng lớn mắt:

“Sao anh lại tới đây?”

Hắn biết gần đây cậu chưa ra khỏi cửa, hẳn là không hay biết chuyện bên ngoài, bèn đem những lời đồn gần đây nói cho cậu nghe.“Tôi tới là để hỏi cậu…

Tôi cưới cậu, cậu có nguyện ý không?”

“Cái gì?”

“Chuyện này đối với thanh danh của cậu không tốt, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm.”

Cậu xoay người ngồi xuống:

“Không được đâu.

Anh không biết người trong thôn, bình thường chẳng có mấy chuyện giải trí, hễ có tí chuyện thì cả đám bu vào bàn tán, nhưng chờ thêm một thời gian là quên hết thôi.”

Quý Chi Cao chăm chú, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiết Bắc Đường.“Bắc Đường, chờ anh tích góp đủ sính lễ, anh sẽ tới cầu hôn em.”

Tiết Bắc Đường ngưng thần nhìn hắn:

“A-Anh thật sự muốn cưới em sao?

Em không phải nữ hài tử.”

“Anh lại đâu có mù mắt.”

Tiết Bắc Đường mở to đôi mắt nai con đáng yêu, nói:

“Em không cần sính lễ, anh tới nhà em là được rồi.”

Quý Chi Cao đi tìm cán bộ đại đội, có người tin hắn, chịu làm mối giúp đi cầu hôn.

Nhóm thanh niên trí thức cũng chắp vá góp nhặt cho hắn ít đồ.Hắn lại lên sau núi, ba ngày ba đêm bắt được mấy con thỏ, có đực có cái.Chuẩn bị xong xuôi, hắn nói cho cậu biết ngày mai mình sẽ tới cầu hôn.Cậu đem chuyện này nói cho người nhà.

Tiết Nam Phong là người đầu tiên phản đối, nói cho dù Quý Chi Cao có tới ngày mai, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý hôn sự này.Tiết phụ, Tiết mẫu cũng đầy mặt u sầu, thật sự không muốn đem cậu gả cho một thanh niên trí thức ngoại lai.Chính là Tiết Bắc Đường quyết tâm phải gả.Ngày hôm sau trời nắng rực rỡ, làm mai mối là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn, bà có nhân duyên rất tốt trong thôn.

Tiết phụ, Tiết mẫu nhiệt tình nghênh đón một đám người tiến vào.Trà cùng hạt dưa đều chuẩn bị đầy đủ.Tiết Bắc Đường ngồi bên cạnh cha mẹ, nhìn Quý Chi Cao cùng mọi người nói chuyện.Chủ nhiệm nói rõ ý định đến:

“Tiểu Quý, tôi cũng coi như hiểu rõ, nhân phẩm qua ải, thành thật phúc hậu, làm việc cũng chịu khó.

Anh chị xem mấy con thỏ này, tuy có hơi keo kiệt, nhưng đều là do một mình cậu ấy săn được.”

“Không hề keo kiệt, chỉ là Bắc Đường tuổi còn nhỏ, chúng tôi muốn để thêm hai năm nữa.”

Nói là muốn để thêm hai năm, nhưng ai cũng nghe ra được, chính là không đồng ý việc hôn nhân này.Trong khi đó, tin tức yêu đương giữa hắn và cậu đã truyền khắp thôn, ồn ào huyên náo, đã đến bước này, thanh danh cũng đã bị huỷ hoại, vậy mà còn không muốn gả?Tiết Bắc Đường đưa tay nắm nhẹ quần áo phía sau của mẹ.Tiết mẫu liền nói tiếp:

“Bắc Đường từ nhỏ thân thể không tốt, chúng tôi cưng chiều lớn lên, cho nên luôn muốn chiêu một chàng rể vào ở rể, như vậy có xảy ra chuyện gì thì tôi và cha nó cũng tiện chăm nom.”

Quý Chi Cao nhìn cậu một cái, rồi gật đầu:

“Con có thể, thím.”

Cứ như vậy, liền không có vấn đề gì nữa.Hai tháng chuẩn bị hôn lễ, tiệc rượu cùng các phương diện sự tình.Quý Chi Cao viết một phong thư cho bá phụ bá mẫu trong thành, nói sắp kết hôn.Bá phụ bá mẫu gửi cho hắn 6 đồng tiền làm lễ hỏi, hắn đem số tiền đó nộp cho Tiết gia.______________________________________________Chương sau có miếng H rồi.

Bắt đầu cuộc sống hôn nhân =))))))
 
Back
Top Bottom