Quý Chi Cao biết Đồng Cố Vi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm.Hắn không có tiền, không cha không mẹ, không nhà.
Có người nói có tình thì uống nước cũng no, nhưng Quý Chi Cao không tin.
Hắn từ nhỏ đã đói đến lớn, biết rõ đói bụng là cảm giác thế nào.Có người cố ý hỏi hắn:
“Nếu Tiết Bắc Đường không ai muốn, cậu có nguyện ý cùng nó kết hôn không?”
Quý Chi Cao nghe ra lời nói bén nhọn ác ý, chỉ cúi đầu ăn cơm cho qua.Tiểu Đâu khi đó cũng ở đấy, về sau liền kể với Tiết Bắc Đường:
“Người ta rõ ràng không thích mày, mày đừng tương tư đơn phương nữa.”
“Tao tương tư thì mặc tao, có bắt người ta hồi báo đâu.”
Người nhà Tiết gia đều ra ngoài, chỉ còn cậu một mình ở nhà quét sân.
Quét một lát lại nghỉ một lát, kéo dài công việc.Quý Chi Cao tới nơi, thấy bụi đất bay mù mịt, hắn che miệng ho khan hai tiếng:
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Em quét rác thôi à, anh tới có việc gì hả?”
Tiết Bắc Đường xách chậu nước hắt xuống nền, bụi mới đỡ.Làm xong, hai người ngồi chung trên ghế, vừa lặt rau vừa trò chuyện.Tiết Bắc Đường không nhịn được, cứ ngó hắn hết lần này đến lần khác, rồi hỏi:
“Anh thích dạng người thế nào?”
Quý Chi Cao trầm ngâm một lúc:
“Thiện lương, ôn nhu, ngoài ra không yêu cầu gì.”
“Chỉ vậy thôi?
Anh nói thật hả?”
“Vậy… tôi còn hy vọng người ấy đối xử tốt với tôi, mà xinh đẹp thì càng tốt.”
Cậu cảm thấy, “xinh đẹp” vốn là từ để hình dung nữ hài tử.Quý Chi Cao lớn lên đẹp trai, tất nhiên hợp với nữ tử xinh đẹp.“Anh có thích Đồng Cố Vi không?”
“Không thích.”
“Nàng chẳng phải thiện lương, ôn nhu, lại còn xinh đẹp sao?”
“Nàng rất tốt, nhưng tôi không có cái loại cảm giác ấy.”
Cậu thở phào, trong lòng thấy may mắn — ít nhất hiện tại anh ấy không thích cô gái nào.Cậu không để ý bóp nát mấy lá rau trong tay, Quý Chi Cao bật cười, nắm lấy tay cậu:
“Làm gì thế, bị cậu nghiền nát hết rồi.”
Tiết Bắc Đường ngừng tay, ngẩng đầu hỏi:
“Vậy bây giờ anh không thích ai hết à?”
“Không có.”
Cậu chậm rãi thò lại gần, áp cánh môi mềm mại lên mặt hắn.
Quý Chi Cao cứng đờ, chỉ để mặc cho môi cậu dừng lại trên mặt mình.Từ góc độ của hắn, có thể thấy ở cửa đang đứng một bà lớn tuổi — Vương đại nương, hàng xóm nhà Tiết gia.Hắn vội đẩy Tiết Bắc Đường:
“Có người.”
Tiết Bắc Đường ngồi bật dậy, quay đầu nhìn.
Vương đại nương vốn nổi tiếng là cái miệng lớn nhất trong thôn.Bà cười ha hả:
“Không cần để ý, hai đứa tiếp tục đi.
Đại nương đi đây.”
Tiết Bắc Đường tuyệt vọng nhắm mắt.
Vừa mới dám hôn trộm người ta, đã bị phát hiện, quả thực muốn chết mất.“Em… xin lỗi.
Anh muốn đánh em thì đánh đi, thực xin lỗi.”
“Không sao cả.
Tôi đi đây.”
Quý Chi Cao gần như chạy trối chết.Người Tiết gia khiêng cuốc trở về, đi ngang qua nhà bên cạnh, thấy Vương đại nương đang đứng ngoài cửa, cười cười với bọn họ, ánh mắt đầy ý vị.Lưu Giai lập tức mở miệng:
“Đại nương, bên ngoài lạnh, bà mau vào trong phòng đi.”
“Ai nha, đại nương là cố ý chờ mọi người.”
Nàng đem những gì mình thấy thuật lại cho bọn họ nghe:
“Bà đều lớn tuổi rồi, Bắc Đường cũng coi như đại nương nhìn lớn lên, chớp mắt một cái, đều tới tuổi gả cho người ta rồi.”
Tiết Nam Phong miễn cưỡng hàn huyên mấy câu, sau đó nổi giận đùng đùng xông vào nhà, Lưu Giai kéo cũng không ngăn được.“Tiết Bắc Đường, mày đi ra cho anh!”
“Anh hai, mọi người về rồi hả.”
“Đi lại đây!
Vương đại nương nói thấy mày cùng cái thằng họ Quý kia ở trong sân ôm ấp hôn môi, mày có phải điên rồi hay không!”
“Em đâu có ôm, chỉ là hôn một cái lên mặt thôi à.”
Nghe cậu không phủ nhận, lửa giận trong lòng Tiết Nam Phong bùng lên:
“Anh… anh đánh chết mày!”
Cậu bị hắn truy đuổi khắp nhà, chạy loạn lên, Lưu Giai cũng theo sau khuyên can.Đợi đến khi Tiết phụ Tiết mẫu trở về, trong nhà lại náo loạn một phen.Trong thôn nhất thời bay đầy lời đồn, người ta thêm mắm thêm muối, truyền đi y như thật.Ở điểm thanh niên trí thức, mọi người tự nhiên cũng nghe được.
Có người chạy tới hỏi, hướng Quý Chi Cao chứng thực.
Tuy rằng lời đồn đã bị thổi phồng, hắn cũng không phủ nhận.Trần Cách thở dài:
“Mày tiêu rồi, thật sự bị nó quấn lấy.”
Đồng Cố Vi liếc mắt ngăn hắn nói tiếp:
“Cậu nên lo lắng chính là coi chừng bị anh cậu ta đánh chết.”
Quý Chi Cao lắc đầu:
“Cậu ấy chỉ đùa vui thôi, không có ý gì khác.
Tôi đi làm đây, trong ruộng việc còn chưa xong.”
Ngày hôm đó Tiết Bắc Đường không tới, đoán chừng bị người trong nhà nhốt lại.Có kẻ nhiều chuyện tới xem náo nhiệt, hỏi hắn với Tiết Bắc Đường định bao giờ thành hôn.Tiết Nam Phong đứng bên cạnh, cái cuốc nện mạnh xuống đất:
“Hai đứa còn chưa đủ lông đủ cánh, nói gì mà hôn với nhân!”
Trong thôn, lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, tới mức không thể ngăn lại.
Quý Chi Cao trèo tường vào viện Tiết gia, tìm đến phòng của Tiết Bắc Đường, gõ cửa sổ.“Ai vậy, tới liền.”
Cửa mở ra, hắn lập tức chen vào.
Cậu trừng lớn mắt:
“Sao anh lại tới đây?”
Hắn biết gần đây cậu chưa ra khỏi cửa, hẳn là không hay biết chuyện bên ngoài, bèn đem những lời đồn gần đây nói cho cậu nghe.“Tôi tới là để hỏi cậu…
Tôi cưới cậu, cậu có nguyện ý không?”
“Cái gì?”
“Chuyện này đối với thanh danh của cậu không tốt, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm.”
Cậu xoay người ngồi xuống:
“Không được đâu.
Anh không biết người trong thôn, bình thường chẳng có mấy chuyện giải trí, hễ có tí chuyện thì cả đám bu vào bàn tán, nhưng chờ thêm một thời gian là quên hết thôi.”
Quý Chi Cao chăm chú, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiết Bắc Đường.“Bắc Đường, chờ anh tích góp đủ sính lễ, anh sẽ tới cầu hôn em.”
Tiết Bắc Đường ngưng thần nhìn hắn:
“A-Anh thật sự muốn cưới em sao?
Em không phải nữ hài tử.”
“Anh lại đâu có mù mắt.”
Tiết Bắc Đường mở to đôi mắt nai con đáng yêu, nói:
“Em không cần sính lễ, anh tới nhà em là được rồi.”
Quý Chi Cao đi tìm cán bộ đại đội, có người tin hắn, chịu làm mối giúp đi cầu hôn.
Nhóm thanh niên trí thức cũng chắp vá góp nhặt cho hắn ít đồ.Hắn lại lên sau núi, ba ngày ba đêm bắt được mấy con thỏ, có đực có cái.Chuẩn bị xong xuôi, hắn nói cho cậu biết ngày mai mình sẽ tới cầu hôn.Cậu đem chuyện này nói cho người nhà.
Tiết Nam Phong là người đầu tiên phản đối, nói cho dù Quý Chi Cao có tới ngày mai, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý hôn sự này.Tiết phụ, Tiết mẫu cũng đầy mặt u sầu, thật sự không muốn đem cậu gả cho một thanh niên trí thức ngoại lai.Chính là Tiết Bắc Đường quyết tâm phải gả.Ngày hôm sau trời nắng rực rỡ, làm mai mối là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn, bà có nhân duyên rất tốt trong thôn.
Tiết phụ, Tiết mẫu nhiệt tình nghênh đón một đám người tiến vào.Trà cùng hạt dưa đều chuẩn bị đầy đủ.Tiết Bắc Đường ngồi bên cạnh cha mẹ, nhìn Quý Chi Cao cùng mọi người nói chuyện.Chủ nhiệm nói rõ ý định đến:
“Tiểu Quý, tôi cũng coi như hiểu rõ, nhân phẩm qua ải, thành thật phúc hậu, làm việc cũng chịu khó.
Anh chị xem mấy con thỏ này, tuy có hơi keo kiệt, nhưng đều là do một mình cậu ấy săn được.”
“Không hề keo kiệt, chỉ là Bắc Đường tuổi còn nhỏ, chúng tôi muốn để thêm hai năm nữa.”
Nói là muốn để thêm hai năm, nhưng ai cũng nghe ra được, chính là không đồng ý việc hôn nhân này.Trong khi đó, tin tức yêu đương giữa hắn và cậu đã truyền khắp thôn, ồn ào huyên náo, đã đến bước này, thanh danh cũng đã bị huỷ hoại, vậy mà còn không muốn gả?Tiết Bắc Đường đưa tay nắm nhẹ quần áo phía sau của mẹ.Tiết mẫu liền nói tiếp:
“Bắc Đường từ nhỏ thân thể không tốt, chúng tôi cưng chiều lớn lên, cho nên luôn muốn chiêu một chàng rể vào ở rể, như vậy có xảy ra chuyện gì thì tôi và cha nó cũng tiện chăm nom.”
Quý Chi Cao nhìn cậu một cái, rồi gật đầu:
“Con có thể, thím.”
Cứ như vậy, liền không có vấn đề gì nữa.Hai tháng chuẩn bị hôn lễ, tiệc rượu cùng các phương diện sự tình.Quý Chi Cao viết một phong thư cho bá phụ bá mẫu trong thành, nói sắp kết hôn.Bá phụ bá mẫu gửi cho hắn 6 đồng tiền làm lễ hỏi, hắn đem số tiền đó nộp cho Tiết gia.______________________________________________Chương sau có miếng H rồi.
Bắt đầu cuộc sống hôn nhân =))))))