Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 180: Chương 180



Bọn họ còn chưa kịp vui mừng, Phó Vãn đã ném chiếc thìa sắt trong tay vào nôi, nhìn Tạ Khiêm đang buồn ngủ sau khi ăn xong rồi nói: "Tạ Khiêm, cậu cùng cảnh sát đưa tất cả đám quỷ này trở lại Phúc Mãn Lâu để bọn họ trở về cơ thể thực của mình đi."

Tạ Khiêm phấn chắn trở lại, lập tức đứng dậy đáp: "Vâng, thưa sư tôn." Tạ Khiêm lập tức lấy ra cờ dẫn hồn, vẫy cờ rồi dẫn đám quỷ hồi đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.

Bọn họ cũng có thể đi dạo dọc trên đường để tiêu cơm.

Phùng Kiện và những người khác dẫn theo Mạnh Chí Khoan vội vàng đi theo bước chân của Tạ Khiêm. Điều quan trọng nhất là những quỷ hồn này phải trở lại cơ thể thực của họ.

Lý chưởng môn nhìn theo bóng lưng Tạ Khiêm, trầm ngâm.

Đây chính là đệ tử được Nguyên Quân chưởng môn chủ quý trọng như vậy... Đó chính là Nguyên Quân chưởng môn đấy.

Mặc dù Lý chưởng môn có khá nhiều đệ tử nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ vẫn còn thiếu thứ gì đó, tạm thời ông ấy vẫn chưa quyết định được ai sẽ là vị chưởng môn tiếp theo.

Người đệ tử trẻ tuổi trước mặt này... có thể kiểm tra thử.

Nghiêm Hoa ở một bên chú ý tới ánh mắt Lý chưởng môn đang nhìn theo bóng lưng của Tạ Khiêm, tim ông ấy bất giác đập thật nhanh, trên khuôn mặt già nua khó có thể che giấu lộ rõ vẻ vui mừng.

Không, đừng như những gì ông ấy đoán chứ...

Trời ạ, ông ấy cơ hồ không dám nghĩ tới vị trí "sư phụ của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn" sẽ có bao nhiêu điều thú vị!

Nghe xong sẽ khiến người khác có cảm giác như ông ấy là một vị đại lão nhỉ? Hahaha.

Sau khi đám quỷ hồn rời đi, nơi này trở nên đặc biệt trống vắng. Đám quỷ hồn canh gác mệt mỏi như chó chết. Phó Vãn nhìn ông cụ Thẩm đang mỉm cười, đi tới hỏi: "Bây giờ ông đã sẵn sàng đầu thai chưa?"

Ông Thẩm lập tức lên tiếng: "Được, đương nhiên là tôi sẵn lòng rồi!" Phó Vãn quay lại nhìn chiếc bàn có Triệu Dương và những người bạn của cậu ấy, Thẩm Mi bắt gặp ánh mắt của Phó Vãn, vô thức cau mày rồi nhanh chóng ôm lấy Thu Thu.

Phó Vãn nhìn lên bầu trời nói: "Ngày 14 tháng 7 và ngày 15 tháng 7 âm lịch là ngày Quỷ môn mở cửa, đến lúc đó mọi người xuất phát từ từ đường nhà họ Thẩm xuống âm phủ là được."

Nếu lúc ấy Thu Thu được ông ngoại dắt đi tới U Minh giới cũng rất được. Thu Thu đã bị phân thành từng mảnh. Cho dù cô bé có trở thành một quỷ hồn, những bộ phận bị phân tách ra vẫn sẽ khiến cô bé đau đớn. Đầu thai làm người là điều nên làm, mẹ cô bé là Thẩm Mi có lẽ sẽ hiểu được.

Đoàn Đoàn có chút căng thẳng nhìn Thu Thu: "Thu Thu, chờ lúc cậu đầu thai, chúng ta lại làm bạn tốt nhé."

Thu Thu gật đầu: "Ừ."

Thu Thu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào khuôn mặt đã nhăn nheo của Thẩm Mi, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên đó, nói: "Mẹ ơi, đừng khóc." "

Thu Thu đưa con thỏ màu hồng mà cô bé đang ôm cho Thẩm Mi: "Cho mẹ đấy."

Thẩm Mi lại càng khóc lớn hơn, con thỏ nhỏ này là do bà ấy tặng cho Thu Thu, bây giờ nó lại trở thành một món quà Thu Thu tặng bà ấy.

Thẩm Hải thì thầm: "Tiểu Mi, sao tối nay em không dẫn Thu Thu và ông cụ đi dạo trên ngọn núi nhà chúng ta?"

Đây là ngọn núi đặt từ đường của nhà họ Thẩm, trên núi còn có một căn biệt thự nhỏ nhà họ Thẩm bố trí, là nơi có thể ở được.

Người một nhà bọn họ vẫn có cả một ngày để quây quần bên nhau. Mấy năm nay Thẩm Hải luôn cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Mi, ông ấy lấy thêm cổ phần trong công ty ra tặng cho Thẩm Mi, nhưng Thẩm Mi rất kiên quyết bỏ qua tất cả những gì ông ấy đưa tới.

Bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy Thu Thu, trong lòng Thẩm Hải có một cảm giác tội lỗi đến khó tả.

Ông ấy chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn cứu con trai mình trước, nhưng nhìn thấy Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ, chân tay lại bị gãy hết, Thẩm Hải cảm thấy rất có lỗi.

Hiển nhiên, mỗi năm ông ấy đều nhờ thiên sư làm chút việc, đốt tiền giấy và quần áo cho đứa nhỏ ấy. Đám người kia đã nói Thu Thu sống rất tốt, kết quả thì sao?

"Thu Thu, ta... ta là bác của cháu, sự cố năm đó là ta không bảo vệ được cháu." Thẩm Hải nhớ lại cảnh tượng khi tìm thấy đứa trẻ, ông ấy lập tức bật khóc, che mắt ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con.

Thu Thu nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải, cũng không nói gì. Cô bé hiểu bác mình đang làm gì, nhưng cô bé không thể tha thứ cho ông ấy được.

Mọi người đều nhìn Phó Vãn, Phó Vãn bình tĩnh nói: "Chu kỳ nhân quả, nguyên nhân là gì, hậu quả thế nào, sau khi con người c.h.ế.t đi sẽ được đưa ra tính toán một lượt."

Thẩm Hải đương nhiên hiểu được ý của Phó Vãn, lựa chọn của ông ấy gián tiếp làm tổn hại đến tính mạng của cháu gái, sau này ông ấy sẽ nhận được hình phạt thích đáng.

Điều đó cũng không quan trọng, ông ấy xứng đáng bị như vậy. Ngay từ đầu là chính ông ấy đã đưa ra quyết định, ông ấy đã chuẩn bị nhận lấy mọi hậu quả. Thẩm Mi không muốn để ý đến Thẩm Hải, nhưng khi nhìn thấy người cha già ra hiệu cho mình, bà ấy chỉ có thể gật đầu.

Nhiều năm trước, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, tất cả bọn họ đều rời đi. Và đêm nay, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, lại có mặt ở đây. Người một nhà, ở bên nhau.

Ngay cả khi chỉ trong một đêm, vẫn quá tốt rồi.

Đêm nay tâm trạng của ông cụ Thẩm ngược lại rất tốt, ông cụ rất hãnh diện, cho nên đã đến lúc giải quyết chuyện gia đình rồi.

Ông cụ c** th*t l*ng ra khỏi quân, cười lạnh nhìn chằm chằm Thẩm Hải và Thẩm Tử Khiên: "Đi nào, hai đứa đấy, đi tới từ đường."

Hai cha con vô thức rùng mình, đây là ông cụ tính đánh c.h.ế.t bọn họ sao. Thẩm Tử Khiên đã từng nhìn thấy ông nội mắng chửi và đánh người khi ông ấy còn sống, ra tay thật sự rất tàn nhẫn.

Thẩm Hải nhìn Thu Thu và Thẩm Mi thật sâu: "Con biết rồi, thưa ba."

Không bao lâu sau, trong núi vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Thẩm Hải và Thẩm Tử Khiên, từng nhát roi quất xuống như hẳn sâu vào linh hồn bọn họ.

"Ta nói thằng nhóc con nhà cháu đừng nghe lời anh họ, đã nói không được mở cửa là không được mở cửa, mẹ cháu lại chưa về, cháu mở cửa cái rắm ấy, không thể ở nhà thành thật xem phim hoạt hình sao? Tiểu tử thối cháu cứ nhất định phải dùng tay mở cửa, ông đây không đánh c.h.ế.t cháu mới là lạ."

Thẩm Tử Khiên không dám trốn tránh, chỉ có thể vừa khóc vừa hét lớn: "Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, đó là lỗi của cháu."

Không biết ông cụ lấy đâu loại thắt lưng này, mỗi nhát quất xuống đều đ.â.m sâu vào tâm hồn bọn họ, đau xót đến khó tả.

Đương nhiên, ông cụ càng không thể buông tha Thẩm Hải. Sau khi xử lý xong Thẩm Tử Khiên, lúc quất thắt lưng vào người con trai, ông cụ Thẩm càng tàn nhẫn hơn.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 181: Chương 181



"Nó chỉ có chút lỗi con làm người lớn thì sao, còn có loại anh trai như con ư? Còn có một người bác như con ư? Đó là cháu gái của con đấy! Con, đồ ngốc nhà con, không biết cách để đối phó với mấy tên bắt cóc còn thực sự chọn một trong hai người theo mong muốn của mấy tên khốn đó sao? Não con có phải bị úng nước rồi không? Đầu óc như vậy còn có thể làm người giàu có nhất Ninh Thành, nhà họ Thẩm chúng ta còn chưa bại dưới tay con, tất cả đều là nhờ tổ tiên của con cầu nguyện cho! Ta nhất định phải đánh c.h.ế.t con, đánh c.h.ế.t con rồi mới rời đi."

Thẩm Hải co rút khắp toàn thân, nói những lời hoàn toàn lặp lại như con trai mình: "Ba, ba đánh nhẹ chút đi, tha mạng cho con, đừng đánh mạnh quá."

Trong núi đầy ắp những tiếng kêu khóc vô cùng thảm thiết của cha con nhà họ Thẩm, tiếng kêu khiến chim chóc trong rừng giật mình.

Nghiêm Hoa thở dài, ông cụ thật tàn nhẫn. Lúc trước khi ông cụ còn ở trên người ông ấy, ông cụ chỉ giữ tay ông ấy, nhiều nhất chỉ dọa ông ấy sợ một chút, lại không xuống tay tàn bạo như thế.

Bữa tiệc mừng thọ cứ như vậy mà kết thúc.

Hạ Huy thấy mọi người đều rời đi, anh ta vội vàng nhìn Phó Vãn với ánh mắt đầy mong đợi, hỏi: "Đầu bếp Phó, không biết sau này trang trại này còn có thể phát triển được hay không?"

Phó Vãn gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Hạ Huy lập tức lộ ra vẻ vui sướng, không sao, không có vấn đề gì, trang trại của anh ta cuối cùng cũng có thể phát triển rồi.

Trong tương lai nhất định không hợp tác với nhà xưởng Tôn thị gì đó nữa. Trước đó, đầu bếp Phó đã nói, tốt nhất anh ta nên hợp tác với các nhà xưởng sản xuất bút vẽ, nếu sau này anh ta chỉ cung cấp gỗ cho những người thợ sản xuất bút vẽ thì mọi chuyện sẽ Ổn thôi.

Mọi người ai nấy đều trở về nhà của mình. Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh vỗ nhẹ đầu Phó Vãn rồi mỉm cười quay trở lại U Minh giới. Phó Vãn, Thẩm Đoan và Đoàn Đoàn cũng trở về căn nhà thuê.

Thẩm Đoan rửa tay, anh luôn cảm thấy trên cơ thể mình không phải mùi thịt lợn thì là mùi thịt gà vị. Anh không biết nếu nhảy xuống địa ngục có thể rửa sạch mùi hôi thối này hay không.

Đoàn Đoàn vẫn rất hào hứng ngồi trên ghế sofa, kể về những điều thú vị trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, lúc nãy được ăn món ăn ngon, lúc khác cậu bé lại vui mừng vì Thu Thu có thể nhìn thấy mẹ của mình.

Phó Vãn: "Đoàn Đoàn, ngày 1 tháng 9 con sẽ đi học mẫu giáo." Đoàn Đoàn mỉm cười nheo mắt đáp: "Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi ạ, con sẽ chăm chỉ học tập. Vậy đến lúc đó mẹ có đưa con đi học mẫu giáo không?" Đoàn Đoàn đang mong chờ câu trả lời tích cực.

Tuy nhiên, Phó Vãn không đưa ra câu trả lời cậu bé mong muốn: "Mẹ không biết." Đoàn Đoàn ngây người mắt một lúc.

Mẹ, mẹ không biết sao?

Thực ra cậu bé phải tự mình đến trường, nhưng... Nhưng lần đầu tiên đi học mẫu giáo, Đoàn Đoàn vẫn rất mong được mẹ đưa đến đó.

Đoàn Đoàn thì thầm: "Mẹ ơi, có chuyện gì à?"

Phó Vãn quỳ xuống trước mặt Đoàn Đoàn, nhìn vào mắt con trai: "Mẹ phải về đó."

Mọi người đều bối rối, không biết Phó Vãn đang nói về nơi nào, quay trở lại cõi âm ư?

Trở lại Thiên Cực Huyền Môn, nơi bị quỷ giới bao vây từ bốn phía ngàn năm trước, tất cả đệ tử trong tông môn vẫn đang chờ đợi cô.

"Vậy khi nào mẹ sẽ trở về?"

Phó Vãn: "Mẹ sẽ quay lại sớm nhất có thể."

Đoàn Đoàn cảm thấy bất an vì trước đây mẹ cậu bé luôn cho cậu bé những câu trả lời chính xác, nhưng hai câu hỏi liên tiếp lại được đáp lại bởi những câu trả lời mơ hà. Cậu bé chỉ mới được ở với mẹ một thời gian ngắn, cậu bé rất sợ hãi.

Phó Vãn ngước mắt nhìn Thẩm Đoan: "Anh sẽ không ngăn cản tôi chứ?"

Thẩm Đoan trừng mắt nhìn cô: "Tôi và em đều biết luật nhân quả luân hồi, ngăn cản cũng không có tác dụng gì."

Phó Vãn nhìn anh, trong nháy mắt trở thành Địa Tiên, cô cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Thẩm Đoan trong ký ức.

Lần đầu tiên cô xuống núi để rèn luyện siêu độ vong hồn, anh là đống xương khô còn sót lại sau chiến trường, cuối cùng siêu độ thành một vong hồn. Vị tướng trẻ tuổi chờ đợi cô siêu độ cho tất cả những người lính đã hy sinh mạng sống của họ rồi mới đến lượt anh.

Thẩm Đoan đi đến U Minh giới nhưng không đầu thai, lúc đó thế cục ở U Minh giới không rõ ràng như bây giờ, các đại Quỷ vương chiến đấu với nhau, anh bắt đầu từ một âm binh nho nhỏ, cuối cùng giẫm đạp lên đám Quỷ vương khác để thống nhất U Minh giới.

Bởi vì chỉ có chủ nhân thật sự của U Minh giới mới có thể ngồi cùng một bàn ăn với chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn.

Anh vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể chính thức bước vào tầm mắt của cô với tư cách là Minh Quân của U Minh giới, nhưng Phó Vãn lại biến mắt.

Hàng ngàn năm sau, anh gặp lại cô gái đã giúp anh siêu độ trong từ đường nhà anh, ánh đèn luôn sáng trong từ đường khẽ nhấp nháy, cô gái nhỏ trúng chú thuật không ngừng kéo áo anh.

Phó Vãn cười nhẹ: "Năm năm trước anh đã vượt qua Thiên Cực Huyền Môn, là người đã mở ra cánh cổng thời không."

Cánh cổng thời không, cho dù là Địa Tiên, cũng chỉ có khả năng có được cơ hội này.

Thẩm Đoan gật gật đầu, đúng vậy, chính anh là người đã mở cánh cổng thời không, đưa Phó Vãn đi qua đó, nếu không với thực lực lúc đó, e rằng cô sẽ không thể đối phó với những biến cố ở Ninh Thành.

Mà anh cũng vì vậy chìm vào giấc ngủ sâu, khi cô trở lại cũng là lúc anh vừa thức dậy.

Trong quá trình U Minh giới phát triển trong suốt hơn một nghìn năm, nó đã có một hệ điều hành hoàn chỉnh, vì vậy giấc ngủ sâu của Minh Quân không ảnh hưởng gì quá lớn.

Thân là Nguyên Quân chưởng môn, Phó Vãn hiểu rõ luật nhân quả hơn bất cứ ai khác, cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình.

Phó Vãn đi ra ban công, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, người đàn ông nhanh chóng ôm cô từ phía sau, cơ cánh tay hơi căng ra, anh thì thầm gọi tên cô: "Phó Vãn."

"Anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."

Nếu lần này cô không thể quay lại thì phải làm sao?

Phó Vãn không đầy anh ra, lấy ra một cuộn khế ước hôn nhân từ trong tay áo đưa lại cho anh: "Vậy anh vẫn nên tự giữ thứ này đi."

Đây là khế ước hôn nhân của Thẩm Đoan, không có gì khác ngoài tên của anh. Thẩm Đoan lẳng lặng nhìn tờ giấy mà Phó Vãn đưa qua, anh cũng không trả lời mà chỉ nhẹ giọng nói: "Thật ra trước nay anh vẫn luôn giỏi chờ người khác."

Anh đã chờ đợi suốt hơn một ngàn năm.

Một ngàn năm tới anh vẫn đủ khả năng để đợi tiếp.

Phó Vãn quay đầu nhìn anh, lúc này ánh mắt Thẩm Đoan càng lúc càng rõ ràng. Cô đã gặp qua vô số linh hồn, nhiều đến mức cô không thể đếm được. Chỉ có lông mày và ánh mắt của vị tướng quân trẻ tuổi này cô vẫn còn nhớ mãi. Vị tướng trẻ tuổi năm ấy, bây giờ đã là Minh Quân, người phụ trách toàn bộ U Minh giới.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 182: Chương 182



Chỉ mỗi cô không biết, trong bóng tối vô tận, luôn có người đợi cô. Phó Vãn đột nhiên cười khẽ, đầu ngón tay xuất hiện chút ánh sáng nho nhỏ, cô dùng ngón tay làm bút viết tên mình lên khế ước hôn nhân - Phó Vãn. Viết tên Phó Chính Lý vào mục nhân chứng.

Đoàn Đoàn lộ ra vẻ mặt tò mò: "Mẹ, đây là ai vậy?"

Phó Vãn xoa đầu Đoàn Đoàn: "Là con đấy."

Cô đặt cho Đoàn Đoàn một cái tên chính xác để thuận tiện cho việc nhập học. Đoàn Đoàn mừng rỡ vì mình cũng có tên, trong lòng không ngừng ghi nhớ cái tên này, cậu bé nắm tay Phó Vãn: "Mẹ, sau này Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, có thời gian sẽ đến U Minh giới thăm ông bà ngoại, chờ mẹ và dượng Thẩm trở về."

Phó Vãn mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc: "Con có thể gọi dượng là ba."

Đoàn Đoàn vốn tưởng rằng khế ước hôn nhân vừa rồi hình như chỉ là giấy chứng nhận kết hôn, lại nghĩ ông Nghiêm Hoa từng nói chồng của mẹ ở U Minh giới là ba nhỏ của mình, ba nhỏ cũng nên coi là ba đúng không?

Khóe lông mày Thẩm Đoan khẽ giật giật: "... Ba là ba ruột của con!" Cả ngày cứ gọi dượng!

Bây giờ hợp đồng hôn nhân đã được ký kết, từ nay anh sẽ có lý do chính đáng để cậu nhóc gọi anh là ba.

Đoàn Đoàn chớp mắt, hóa ra nam quỷ tận tụy với công việc này lại là ba cậu nhóc sao? Không có gì đáng kinh ngạc cho lắm.

Sương mù dân cuộn lên từ ban công, một cánh cổng màu vàng nhạt xuất hiện như ảo ảnh trên bầu trời.

Phó Vãn nhìn Thẩm Đoan dẫn Đoàn Đoàn rời đi, cô xoay người kiên quyết bước vào cánh cổng khổng lồ...

"Trưởng lão, Quỷ vương của Tứ Ma Vực sắp xông tới cửa môn phái rồi" Toàn bộ Thiên Cực Huyền Môn rơi vào trạng thái hoảng loạn tới tột độ, Nguyên Quân chưởng môn của bọn họ muốn vượt qua lôi kiếp để trở thành Địa Tiên, giải quyết khủng hoảng của môn phái. Nhưng lúc cô bị mấy tia sét trên trời đánh trúng, cô lại không biết lúc này mình đã ngã xuống.

Việc cô không vượt qua lôi kiếp đã thúc đẩy tinh thần của Tứ Ma Vực, ông ta quyết tâm đặt chân tới Thiên Huyền Môn vào đêm nay.

Một khi Thiên Cực Huyền Môn, chuẩn mực của toàn bộ giới huyền tu sụp đổ, từ nay đám quỷ bọn chúng sẽ thống trị nơi này, không ai có thể ngăn cản bọn chúng, trần gian sẽ hoàn toàn trở thành thế giới của bọn chúng.

Trưởng lão ở phía sau lập tức nổi giận: "Hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu đến chết, không được để những tên ma quỷ tàn ác này phá hoại môn phái, hủy diệt tính mạng của bọn họ."

Tất cả đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn đều sẵn sàng hy sinh cho môn phái. Trên người đệ tử đều nhuốm máu, đứng nhìn đám quỷ hung hãn tấn công vào cổng trên núi. Họ hình thành đội hình để bảo vệ.

"Xem xem, đây là ai nào? Đây không phải chính là sư phụ của vị Nguyên Quân chưởng môn nhà các ngươi sao? Hahaha."

Đôi mắt của các đệ tử sắp nổ tung vì bị sốc.

Đây, đây thực ra là nguyên chưởng môn Vân Hoa Tử, sư phụ của Phó Vãn, ông vừa mới biến mắt nhưng đã bị bắt lại? Tất cả các đệ tử càng ngày càng hoảng sợ. Sư phụ Vân Hoa Tử đã bị bắt, chưởng môn Phó Vãn lại không rõ sống c.h.ế.t sau trận lôi kiếp, việc Thiên Cực Huyền Môn bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Chưởng môn của các người, Nguyên Quân không phải có rất nhiều biện pháp trừng phạt ác quỷ sao, không bằng ta cũng dùng chúng để chiếu lên người sư phụ của cô ta nhé? Tỷ như... Dùng đao chặt đứt xương cốt của sư tôn Vân Hoa Tử chẳng hạn?" Quỷ Vương nói vào tai Vân Hoa Tử. Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái, ông ta nói.

Ông ta vô cùng thưởng thức ánh mắt sửng sốt, đầy giận dữ và sợ hãi tột độ của những đệ tử này.

Nếu không có Phó Vãn, Thiên Cực huyền môn sẽ chẳng là cái gì khác."Chủ ý không tệ."

Ai, nghe thấy không, có người phụ hoạ theo ông ta đấy.

Quỷ Vương vô cùng hài lòng nhưng lại để ý đến ánh mắt của đệ tử Thiên Cực Huyền Môn trở nên đặc biệt ngây ngốc.

Sau lưng ông ta, bầu trời xanh tràn đầy ánh sáng vàng kim mở ra một cánh cổng thiên đường, có một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cổng trời. Thanh kiếm trong tay cô ngưng tụ thành ánh sáng ảo, cô nói:

"Một đao."

Thanh kiếm rơi xuống, trong phút chốc đã cắt đứt tai Quỷ Vương, âm khí không ngừng bộc phát nghi ngút, một tiếng quỷ gầm chói tai vang vọng giữa bầu trời. "Một đao." Phó Vãn mỉm cười.

Một nhát kiếm khác cắt đứt cánh tay của Quỷ Vương.

"Là chưởng môn, là Phó chưởng môn đã quay trở lại!" Các đệ tử mừng rỡ thoát ra khỏi tuyệt vọng.

Một trưởng lão nhìn ánh sáng vàng mỏng manh xung quanh Phó Vãn, không thể tin được nói: "Sư phụ... Sư phụ, người có sống sót qua lôi kiếp và đột phá thành Địa Tiên."

Cái gì mà bị sét đánh không biết còn sống hay đã chết? Tất cả đều là giải Cho dù là giới Huyền tu cũng không có bao nhiêu người có thể đột phá lên tới Địa Tiên.

Phó Vãn thực sự đã trở thành một vị thần của trần gian...

Mối nguy hiểm của giáo phái từng bước bị tan rã dưới từng nhát kiếm của Phó Vãn.

Tất cả ma quỷ tham gia vây hãm Thiên Cực Huyền Môn đều sẽ bị tiêu diệt! Phó Vãn nhìn Quỷ vương tràn đầy âm khí sắp chết, những giọt mồ hôi lắm tắm rơi trên trán.

Mọi thứ quả thực đều phải chịu sự luân chuyển của trời và đất. Ngay cả Phó Vãn trở thành Địa Tiên bất tử cũng phải tiêu tốn quá nhiều sức mạnh để mở cánh cổng thời không ra, việc tiêu diệt Quỷ vương ngày càng trở nên khó khăn hơn. Phó Vãn cười lạnh: "Khai trận, phong ân ông ta."

Quỷ Vương không ngừng gầm thét trong trận pháp của Thiên Cực Huyền Môn."Ngươi không được phép phong ấn ta, ngươi không thể phong ấn ta." Quỷ Vương bị áp chế dưới phong ấn, đến cuối cùng ông ta vẫn không ngừng lặp lại: "Cho dù phải mất ngàn năm, một ngày nào đó ta cũng sẽ phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài!"

Phó Vãn chế giễu, nhưng cô có một ý tưởng rất hay. Đáng tiếc ngàn năm sau ông ta vẫn không có cơ hội phá vỡ phong ấn.

Phó Vãn giải cứu Vân Hoa Tử yếu ớt, sắp xếp cho các đệ tử của mình dọn dẹp giáo phái và loại bỏ âm khí tràn ngập khắp bầu trời.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 183: Chương 183



Tin tức truyền đi rất nhanh, trong thời gian ngắn gần như toàn bộ giới huyền tu đều biết tin tức này.

Thiên Cực Huyền Môn bị Quỷ Vực tứ phương bao vây, sắp lật đồ toàn bộ giáo phái.

Phó Vãn đã trở lại, cô còn trở thành một Địa Tiên. Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói có một quỷ hồn ở U Minh giới đã tiêu diệt toàn bộ Quỷ Vương nhỏ còn sót lại và thống nhất U Minh giới. Có lẽ những ngày con người và ma quỷ cùng chung sống sẽ chấm dứt trong tương lai gần.

Khoảng thời gian này, những thứ này gần như trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người.

Phó Vãn không ngại trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ.

Sau khi trùng tu, Thiên Cực huyền môn đã trở lại trạng thái bình yên như xưa. Khi các đệ tử gặp được Phó Vãn, họ sẽ kính cần kêu lên: "Chào Nguyên Quân chưởng môn."

Phó Vãn bưng thuốc tới phòng Vân Hoa Tử, đỡ ông ấy từ trên ghế đứng dậy: "Sư phụ, uống thuốc đi."

Vân Hoa Tử nhìn thuốc đắng thở dài, cầm bát thuốc uống một ngụm: "Con không hỏi ta vì sao lại biến mất, vì sao lại bị những Quỷ Vương kia bắt được ư?" Phó Vãn cười khẽ: "Sư phụ, nếu ngài chịu nói, tự nhiên sẽ nói thôi." Cô chưa bao giờ là người hay hỏi thăm quá nhiều điều, sư phụ của cô biết những điều đó.

Vân Hoa Tử dựa vào trên giường nhìn về phía Phó Vãn, ông ấy nhẹ giọng nói: "Vãn Vãn, ta đã nói kiếp này con nợ nhân quả của người thân, nếu không hiểu rõ nhân quả thì sẽ không thể phi thăng thành Địa Tiên được. Nhưng bây giờ xem ra, Thiên Đạo đã cho con một cơ hội."

Phó Vãn mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ." Vân Hoa Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tuân theo luật trời, nhưng không thể để luật trời giam cầm chúng ta được."

Ánh mắt Phó Vãn khẽ d.a.o động, nhìn thẳng vào Vân Hoa Tử.

"Người theo phe chính nghĩa có thể mở cánh cổng thời không khi họ phi thăng đến Địa Tiên, những người tà tu có phương pháp riêng của họ."

Vân Hoa Tử khom người ho khan liên tục, ông ấy lấy ra một hạt Hồn Châu từ trong tay áo. Nghe nói rằng một khi Quỷ Vương chết, ông ta sẽ rót sức mạnh cả đời mình tích luỹ được vào hạt Hồn Châu, vô số Quỷ vương của các thế hệ trước đã tập hợp sức mạnh của họ thành một loại hạt, sức mạnh chứa đựng trong đó khó có thể tưởng tượng được.

Phó Vãn sững sờ: "Vậy... Cho nên, sư phụ, ngài biến mắt để lấy loại hạt này ư? Cho nên, Tứ Ma Vực đột nhiên phát động vây khốn Thiên Cực Huyền Môn là vì vậy sao?"

Vân Hoa Tử liên tục ho khan: "Có đồ đệ điên, tự nhiên phải có sư phụ điên." Phó Vãn hạ mí mắt xuống nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay của mọi người đều có bốn huyết mạch.

Tại sao duyên làm sư phụ và đồ đệ lại nằm cạnh hàng với duyên số của người thân với nhau? Vân Hoa Tử ở trước mặt cô chính là nguyên nhân.

Sư phụ là sự tồn tại của cha mẹ cô.

Phó Vãn chỉ quỳ xuống trước mặt cha mẹ, nhưng cô đã quỳ xuống trước mặt Vân Hoa Tử, quỳ lạy ba cái: "Tạ ơn sư phụ."

Vân Hoa Tử vỗ lưng Phó Vãn: "Đi thôi."

Phó Vãn không lập tức rời đi, cô chăm sóc vết thương cho Vân Hoa Tử, chọn ra một ứng cử viên thích hợp cho vị trí chưởng môn, sau đó tuyên bố bế quan. Một ngày nọ, vô số tu sĩ trong giới huyền tu nhìn thấy hào quang màu đen dày đặc trên núi, như thể một cánh cửa màu đen đã được mở ra, nhưng nó rất nhanh đã biến mắt.

"Chào buổi sáng, các bạn khán giả, hôm nay là ngày tựu trường, ngày 1 tháng 9."

Một nữ phóng viên xinh đẹp đang đứng ở cổng trường với một chiếc micro, phía sau cô ấy là mây đứa nhỏ mặc đồng phục đang bước vào trong trường. Ngoài ra còn có mấy đứa trẻ nhỏ đứng ở cổng trường giật giật góc quần áo của mẹ: "Mẹ, con không muốn đến đây, con muốn đi nhà trẻ."

Mẹ của đứa trẻ bất lực thuyết phục: "Nhưng con đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi." Vào ngày đầu tiên đến trường vào ngày 1 tháng 9, luôn có đầy rẫy những vấn đề. Phụ huynh của các học sinh nhỏ tuổi hơn sẽ trực tiếp đến tiễn con vào ngày này. Nữ phóng viên dùng micro quét qua đám đông, ánh mắt đột nhiên rơi vào hai cha con cách đó không xa.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần jean màu đen, trông rất đẹp trai. Đứa trẻ anh đang bế mang theo một chiếc cặp sách, trông cực kỳ dễ thương. Nữ phóng viên lập tức bước lên phía trước cầm micro chào hỏi, sau đó đưa micro cho Đoàn Đoàn và nói: "Chào bạn nhỏ, ngày đầu tiên đến trường, em có gì muốn nói không?"

Đoàn Đoàn lập tức thẳng lưng, lo lắng cầm micro nói: "Em tên là Phó Chính Lý, biệt danh là Đoàn Đoàn, hôm nay em học lớp một cấp tiểu học, em... Em thực sự muốn mẹ em đưa em đi học."

Nữ phóng viên mỉm cười, lại đây micro đến trước mặt Thẩm Đoan: "Phụ huynh của cháu, bạn nhỏ nói muốn mẹ đưa mình đi học, anh có phát biểu gì không?" Thẩm Đoan không nhìn nữ phóng viên, ánh mắt lướt qua vô số người, rơi vào bóng dáng cách đó không xa, anh nói: "Cô ấy đến rồi."

Phó Vãn đi xuyên qua đám người, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Đoan và Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói: "Đoàn Đoàn, hôm nay ba và mẹ sẽ cùng nhau đưa con đi học."

Phó Vãn ngước mắt lên, nhìn tên "Trường tiểu học Ninh Thành" trước mặt. Thẩm Đoan thật sự rất giỏi chờ đợi.

Một gia đình ba người nhìn nhau mỉm cười.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 184: Ngoại truyện (1)



Sau khi Đoàn Đoàn xác nhận với Phó Vãn rằng chiều nay mẹ sẽ đến đón cậu bé, lúc này cậu bé mới yên lòng đeo cặp sách đi vào trường. Cuộc sống tiểu học của Đoàn Đoàn chính thức bắt đầu từ hôm nay!

"Đoàn Đoàn!" Đóa Đóa trong lớp hào hứng vẫy tay chào cậu bé, Đoàn Đoàn cũng mỉm cười chào cô bé.

Đoàn Đoàn hiện không sống trong nhà thuê của Dương Chấn Vinh, vì mẹ không ở đó nữa nên Đoàn Đoàn đã theo Thẩm Đoan chuyển nhà đến U Minh.

Bình thường Thẩm Đoan rất bận, nhưng bởi vì sống ở U Minh, ông ngoại cũng có thể chăm sóc cậu bé, cũng rất tiện.

Mặc dù vậy, Đoàn Đoàn vẫn là bạn thân của Đóa Đóa, hai đứa nhỏ vẫn thường xuyên chơi cùng nhau.

Đoàn Đoàn lập tức chia sẻ tin tức Phó Vãn đã trở lại, và cả việc mẹ dẫn cậu bé tới trường trong ngày đầu tiên đi học.

Đóa Đóa rất mừng cho Đoàn Đoàn, cô bé vẫn còn mơ hồ nhớ rằng chính dì Phó Vãn là người cứu cô bé từ dưới sông lên.

Đóa Đóa cũng tâm sự với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, hôm nay ba và dì Chu cũng cùng nhau đưa tớ đi, mấy ngày nữa dì Chu sẽ là mẹ mới của tớ rồi."

Đoàn Đoàn cũng mừng cho Đóa Đóa.

Đóa Đóa vui vẻ nói: "Hy vọng cô giáo cho tớ và Đoàn Đoàn ngồi cùng nhau nhỉ."

Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng yêu cầu tất cả các bạn nhỏ xếp hàng và sắp xếp chỗ ngồi cho chúng theo chiều cao. May mắn thay, Đóa Đóa vừa hay ngồi cùng chỗ với Đoàn Đoàn.

Vị trí hiện tại của mấy đứa nhỏ là ở bên cửa sổ, Đóa Đóa đeo cặp sách trên lưng vừa định ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhưng Đoàn Đoàn cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, rồi cậu bé đột nhiên duỗi tay ra túm lấy Đóa Đóa.

"Cô giáo, con muốn ngồi ở bên trong."

Giáo viên chủ nhiệm nhớ đứa trẻ này tên Phó Chính Lý, dáng dấp trông đáng yêu như búp bê trẻ em, nhưng lúc này cậu bé lại đưa ra yêu cầu như vậy, giáo viên chủ nhiệm vẫn kiên nhẫn hỏi: "Tại sao con muốn ngồi bên trong thế?"

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn trả lời: "Trong tường có máy chú dì, lúc trước mẹ con thường nói sức khỏe của Đóa Đóa không tốt, con nên chăm sóc bạn bè."

Đoàn Đoàn vẫn nhớ rõ Đóa Đóa là một đứa trẻ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, hai năm nay phải bao bọc rất nhiều cô bé mới có thể an toàn.

Chủ nhiệm lớp thấy câu trả lời này có chút dọa người, lẽ ra nên từ chối một yêu câu vô lý như vậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn, cô ấy đã vô thức đồng ý.

Tất nhiên, vì sự công bằng và theo các chế định quy tắc, giáo viên chủ nhiệm đã xếp một hàng cạnh cửa số này đều là bé trai.

Đầu tiên, chủ nhiệm đặt ra các quy tắc cho học sinh, nói với bọn nhỏ rằng giờ chúng đã lớn, nơi đây không còn là trường mẫu giáo nữa, sau đó thì phát sách mới.

Chuông reo báo hiệu đến giờ ra chơi.

Các học sinh bắt đầu làm quen với nhau, ngồi phía sau Đoàn Đoàn là một cậu bé hơi mũm mĩm tên là Lưu Hạo Thần. Cậu bé lấy đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra phân phát cho các bạn học xung quanh, lại nhét một gói que cay vào tay Đoàn Đoàn: "Ba tớ nói phải giữ quan hệ với các bạn học, đây đều là tớ mua bằng tiền tiêu vặt, hắt xì-"

Lưu Hạo Thần đưa tay xoa xoa mũi, không biết vì sao mình lại đột nhiên hắt hơi, nhưng cậu bé cũng chẳng để ý lắm, lực chú ý đều đổ dồn vào đồ ăn vặt.

Đoàn Đoàn chưa từng ăn que cay, cậu bé bóc vỏ ra rồi cắn một miếng, hai mắt lập tức sáng lên: "Ngon quát"

Lưu Hạo Thần vô cùng đắc ý, đương nhiên rồi, đây là que cay cậu bé thích nhất cơ mà.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, ba mẹ cậu đều đến tiễn cậu chứ?" Lưu Hạo Thần chống mặt hỏi.

Máy nhóc Đoàn Đoàn đang ăn que cay, Đóa Đóa cay đến mức uống sạch nước trong bình.

"Ừm, hôm nay ba mẹ đều đưa tớ đi." Cô bé ngồi bên cạnh Lưu Hạo Thần đắc ý nói: "Ông bà nội ngoại cũng đều tới đó."

Đối với thời khắc quan trọng này, hầu hết tất cả các thành viên chủ yếu trong gia đình đều tham dự, họ còn chụp ảnh và quay video làm kỷ niệm.

Một nam sinh đối diện nói: "Hôm nay ở cổng trường tớ thấy ba cậu đưa cậu tới, thế mẹ cậu đâu?"

Lưu Hạo Thần có chút mất mái: "Mẹ tớ bị bệnh đã qua đời rồi."

Các bạn học xung quanh lập tức nhìn Lưu Hạo Thần với ánh mắt thương cảm, Lưu Hạo Thần đỏ mặt nói: "Ba tớ nói mẹ ở trên trời sẽ dõi theo tớ, hôm nay chắc hẳn bà ấy cũng ở trên đó tiễn tớ đi học."

Sau khi ăn xong miếng que cay cuối cùng, Đoàn Đoàn bất mãn nói: "Người sau khi c.h.ế.t sẽ xuống U Minh địa phủ, không ở trên trời đâu."

Hai năm nay Đoàn Đoàn chú tâm học nấu ăn, cậu bé nghĩ hẳn là mình có thể tự làm que cay.

Lưu Hạo Thần một mặt hoài nghi, tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ ra, mở nắp để lộ bức ảnh bên trong: "Mẹ tớ trông đẹp thế này, hẳn là ở trên trời, chứ không phải dưới lòng đất!"

Tất cả mọi người đều đi tới nhìn, họ đều kinh ngạc trước dáng vẻ của mẹ Lưu Hạo Thần.

Đoàn Đoàn nhìn xong thì ngạc nhiên nói: "Sáng nay tớ đã nhìn thấy dì này."

Ngay trên đường đi học luôn.

Đoàn Đoàn rất cố chấp: "Chắc chắn ở U Minh địa phủ."

Lưu Hạo Thần dựa vào tường tức giận thở hổn hển, tức đến mức không ngừng hắt xì.

Chuông lại vang lên, các học sinh lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Trên thực tế, tuần đầu tiên của lớp một không nói nhiều về nội dung trong sách giáo khoa, phần lớn là để giúp trẻ thích nghi với trường học.

Ngày đầu tiên, Đoàn Đoàn làm quen với giáo viên và các bạn cùng lớp, đồng thời còn theo thầy học quốc ca.

Ngày đầu tiên sắp kết thúc, tiết học cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đã dạy mấy đứa nhỏ xếp hàng, khi tan học thì bắt đầu luyện tập.

Nam nữ phân ra đứng thành hai hàng, Lưu Hạo Thần và Đoàn Đoàn cao ngang nhau nên đứng chung một chỗ.

"Phó Chính Lý." Lưu Hạo Thần lặng lẽ kéo cặp sách Đoàn Đoàn.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 185: Ngoại truyện (2)



Đoàn Đoàn đang nhìn quanh cổng trường xem Phó Vãn và Thẩm Đoan có đến đón cậu bé không, đột nhiên cậu bé cảm nhận được lực trên dây cặp của mình, cậu quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Lưu Hạo Thân thì thầm vào tai Đoàn Đoàn: "Cậu... cậu nhìn thấy mẹ tớ ở đâu? Tớ cũng muốn gặp mẹ tớ."

Lưu Hạo Thần rất buồn, cậu bé nhớ rõ ngày mẹ qua đời trên giường bệnh, mẹ cậu bé bệnh đến mức không thể nói nên lời, cậu bé rất muốn nghe mẹ gọi cậu bé là cục cưng lần nữa.

Nói rồi, Lưu Hạo Thần lặng lẽ nhét một gói que cay cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm túi que cay rồi l.i.ế.m miệng, quyết định nhận "hối lộ" từ bạn học mới này.

Đoàn Đoàn nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ cách đó không xa, lập tức hào hứng vẫy tay: "Ba mẹ, con ở đây!"

Thẩm Đoan và Phó Vãn băng qua vạch kẻ đường đi tới, giáo viên chủ nhiệm nhìn hai người bọn họ, ngoại hình của bọn họ thật sự rất nổi bật, khí chất càng giống như xuất thân từ một gia tộc lớn.

Giáo viên chủ nhiệm nhớ lại những gì Đoàn Đoàn đã nói khi phân chỗ ngồi, cô ấy rốt cuộc vẫn hỏi: "Có phải hai vị là phụ huynh của cháu Phó Chính Lý không? Không biết hiện tại hai người đang làm nghề gì vậy ạ?"

Phó Vãn đã đến U Minh ngay khi cô trở về, việc đầu tiên là nói với ba mẹ rằng cô đã quay về làm việc tại U Minh, chưa được bao lâu thì đã bị cặp vợ chồng già thúc giục đi đón Đoàn Đoàn tan học.

Phó Vãn bình tĩnh nói: "Đầu bếp."

Thẩm Đoan nghe vậy cũng đáp: "Ông chủ công ty."

Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi: "Phó Chính Lý bình thường có thích... xem phim kinh dị hay chương trình đại loại vậy không ạ?"

Phó Vãn liếc nhìn Đoàn Đoàn, sau hai năm cô đã không nhớ sở thích của con trai nữa, nhưng Thẩm Đoan lại đáp: "Thằng bé không thích." Cả ngày đều có thể nhìn thấy, cần gì phải xem phim kinh dị do người ta diễn xuất, chẳng có chút cảm giác nhập tâm nào.

Giáo viên chủ nhiệm đành phải coi lời nói của Đoàn Đoàn như trò đùa của trẻ con, sau đó giao đứa trẻ cho hai người.

"Phó Chính Lý, nhớ kỹ chuyện của tớ đó!" Lưu Hạo Thần cũng kiên trì nhắc nhở Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn gật đầu, duỗi hai tay ra nhìn Phó Vãn và Thẩm Đoan với ánh mắt mong đợi, mỗi người nắm một bàn tay nhỏ bé cùng nhau biến mắt ở cổng trường.

Trên đường trở về Đoàn Đoàn ríu rít kể về trải nghiệm ngày đầu tiên đi học, rằng cậu bé làm quen được bao nhiêu bạn mới, vị giáo viên này thì nghiêm khắc, vị kia lại thân thiện dễ gần.

Phó Vãn nghĩ điểm này hẳn là di truyền từ cha thằng bé, cô nào có nói nhiều như vậy.

"Đây là lệnh bài anh cho Đoàn Đoàn à? Cái này có thể tùy ý mở ra Quỷ Môn Quan." Phó Vãn nhìn tấm thẻ nhỏ đeo trên cổ Đoàn Đoàn rồi hỏi.

Đoàn Đoàn là cơ thể thuần âm có thể tùy ý hành tẩu trong cõi U Minh, nhưng cậu bé lại không biết cách mở Quỷ Môn Quan, vì vậy Thẩm Đoan đã chuẩn bị một cái cho cậu bé.

Thẩm Đoan có chút áy náy: "Ừ. Anh có rất nhiều việc phải giải quyết ở U Minh, vì vậy hai năm này là một tay ba mẹ vợ chăm sóc thằng bé."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhắc tay: "Ông ngoại nói lát nữa về sẽ bọc bìa sách cho con."

Phó Vãn nhìn Đoàn Đoàn rồi nhìn Thẩm Đoan, người nên áy náy hẳn là cô mới phải.

Bọn họ đã tiến vào cõi U Minh, Đoàn Đoàn đeo cặp sách trên lưng, quen đường đi tới nhà ông bà ngoại.

Phó Đại Thành vốn đã tủm tỉm đứng ở cổng, khi nhìn thấy Đoàn Đoàn thì lập tức bước lên phía trước giúp cậu bé xách cặp, có chút đau lòng nói: "Cặp sách này thật sự rất nặng, Đoàn Đoàn nhờ mẹ viết một lá bùa giảm trọng lượng đi con."

Đoàn Đoàn: "Ông ngoại, chúng ta đi bọc bìa sách trước đi."

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn lại, thấy Phó Vãn và Thẩm Đoan không đi vào thì chuẩn bị đuổi theo, nhưng Lưu Mỹ Linh lại giữ lấy cậu bé: "Ba mẹ con muốn về nhà thu dọn đồ đạc một chút, tối nay sẽ ăn tối ở nhà ông ngoại."

Trước đó chẳng ai biết gì cả, hai năm nay mới biết, Đoàn Đoàn hóa ra lại là con trai của Minh Quân, suýt chút nữa Thẩm Đoan đã bị Phó Đại Thành lôi ra đánh một trận.

Phó Vãn chưa từng đến nơi ở của Minh Quân, mà chỉ nhìn thấy một trạch viện kiểu Trung Quốc từ xa, ở cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ rất hợp với phong cảnh U Minh.

Phân chia tầng lớp ở U Minh rất rõ ràng, vừa bước vào đã thấy không ít âm hồn đang làm việc.

"Bái kiến Minh Quân, vị đại nhân này là..."

Thẩm Đoan vừa vào cửa, đã dặn dò quản gia: "Đây là phu nhân, sắp xếp cho phu nhân một gian..."

Phó Vãn thu hồi ánh mắt, hỏi Thẩm Đoan: "Anh sống ở đâu thế? Chỗ ở giữa kia à?"

Phó Vãn giơ tay chỉ vào một viện nào đó.

Thẩm Đoan sững sờ một lát, mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Phó Vãn: "Em muốn sống cùng phòng với anh hả?"

Nếu Phó Vãn nhớ không làm, trước khi rời đi cô đã ký khế ước hôn nhân với Thẩm Đoan.

Cô hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì à? Em có chuyện muốn bàn với anh."

Thẩm Đoan lùi lại hai bước, chắp tay sau lưng đứng thẳng người, nhưng không kìm nén được nụ cười trên khóe môi: "Không, anh không có."

Anh đang lo Phó Vãn không thể tiếp nhận trong khoảng thời gian ngắn, nên mới sắp xếp như vậy, nếu cô không ngại, tất nhiên anh không có vấn đề gì.

Thậm chí...

Quản gia thấy Thẩm Đoan đột nhiên xoay người đi về phía bên ngoài viện trạch, vội vàng hỏi: "Minh Quân đại nhân, ngài đây là?"

Thẩm Đoan chỉ nói không có gì, sau đó đi thẳng về hướng Minh Hải, nơi đó có một bồn tắm U Minh tự nhiên!

U Minh không có ban ngày, nơi đây vĩnh viễn là bóng tối, rất nhiều vị trí đều là chế độ luân phiên, ít nhất Minh Quân hiện tại cũng không vội đi làm.

Thẩm Đoan mang một người đầy hàn khí của Minh Hải trở về, anh đứng trước cánh cửa gỗ tối tăm của phòng ngủ siết chặt nắm tay, do dự không gõ cửa.

Giọng nói của Phó Vãn truyền đến từ bên trong: "Thẩm Đoan, em đã đợi anh rất lâu rồi, anh không định đi vào sao?"

Chờ anh rất lâu sao? Thẩm Đoan ho nhẹ, anh đẩy cửa bước vào, hai tay đặt sau lưng.

Thẩm Đoan đã c.h.ế.t cách đây một ngàn năm, tuy nói thương hải tang điền biến chuyển từng ngày, nhưng nơi ở của Minh Quân vẫn duy trì phong cách cũ, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người trên chiếc giường lớn phía sau tắm bình phong.

Anh đã tâm niệm điều này suốt hơn một ngàn năm.

Nhưng giờ đây anh lại do dự, giống như một tân lang do dự trước phòng tân nương.

Thẩm Đoan ổn định tâm lý, anh hít sâu một hơi, sải bước đi qua tấm bình phong, mặt mày nhu tình: "Phu nhân, chúng ta..."

Phó Vãn đang ngồi khoanh chân trên giường, cô chỉ vào chiếc tọa bồ đoàn bên cạnh và nói: "Của anh đầy."

Thẩm Đoan: "..."

Tọa bồ đoàn? Ngồi thiền à?
 
Back
Top Bottom