Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,756
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMjFgkBOuaXVHWHePhXVLqrcpzbtSw1yQFvhDVnVyv1xwcYTfz9ujdxyP9IHg_je52V-JVTWstKWG8-VWNWULmYpTQI__b80aBlG812j3hgFXSty4M9SN-szNkvL7-WXRFaYF4LfEuZxSojBukuAem0=w215-h322-s-no-gm

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Tác giả: Miêu An Diệp
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị, Nữ Cường, Hài Hước, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Phó Vãn mang thai, xuyên không đến thế giới huyền học, trở thành đại lão huyền học và quay lại hiện đại, nhưng lại bị ràng buộc với hệ thống mỹ thực.

Cô mở quán ăn chỉ hoạt động đêm khuya. Ban đầu, cư dân mạng nghĩ cô dựa vào nhan sắc, nhưng cô bán đủ loại món ăn giá cao với hiệu quả chữa trị kỳ diệu. Quán ăn đêm của cô ngày càng đông khách, dịch vụ sau bữa ăn được ca ngợi hết lời. Phó Vãn khẳng định nghề chính của cô là đầu bếp, huyền học chỉ là nghề phụ.

Quán ăn đêm nổi tiếng, thu hút khách từ phố ẩm thực thuộc Tập đoàn Thẩm Thị. Một đêm nọ, con trai nhà họ Thẩm đến xin cô nấu ăn mừng thọ ông nội. Con cô nói: "Mẹ tôi đã nói, đi nấu ăn ngoài là phải có giá khác."​
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 1



"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi."

Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện.

Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được.

Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt."

Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu."

Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể lớn lên bình thường và khỏe mạnh."

Phó Vãn không hề nâng mí mắt, chỉ vươn bàn tay trắng nõn về phía đứa nhỏ bên cạnh. Đoàn Đoàn thật cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay của cô.

Tay của đứa nhỏ ấm áp vô cùng, đặt vào tay Phó Vãn giống như là đang đặt một bếp lò nhỏ.

Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn ra khỏi phòng của viện trưởng, liếc thấy Đoàn Đoàn đang trộm đánh giá cô: "Làm sao vậy?"

Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn Phó Văn, cậu bé có chút không tin tưởng, nhỏ giọng hỏi: "Cô... thật sự là mẹ của con sao?... Mẹ ruột?"

Phó Vãn đem xét nghiệm ADN cho cậu bé xem, nói một cách khẳng định: "Từ góc độ sinh học mà nói, thì đúng như vậy."

Đoàn Đoàn không hiểu chữ Hán, nhưng vẻ tươi cười hiện lên trên khuôn mặt tròn trịa của cậu bé, lồng n.g.ự.c sung sướng phập phồng, hạnh phúc đến mức muốn hoa chân múa tay.

Cậu bé có mẹ.

Lại còn là mẹ ruột!

Mẹ tới viện phúc lợi đón Đoàn Đoàn, hoá ra cậu bé không phải đứa bé không có người cần.

[Hu hu hu... Đoàn Đoàn mới là ký chủ mà tôi cần trói định. Sao tôi lại có thể trói nhằm người thế này?]

Hệ thống mỹ thực nhìn Đoàn Đoàn không thể rời khỏi chân Phó Vãn mà cảm thấy khó chịu, nó càng kêu la khóc lóc trong đầu Phó Vãn.

Phó Vãn hơi nhíu mày, cảm thấy hệ thống này thật quá ồn ào. Cô mới trở về thế giới này được ba ngày, hệ thống mỹ thực ở trong đầu cô khóc lóc ba ngày.

Đúng vậy. Phó Vãn chính là người của thế giới này. Năm đó cô ở bệnh viện vừa mới sinh ra Đoàn Đoàn lập tức xuyên qua Tu chân giới, cơ duyên xảo hợp bái nhập Thiên cực Huyền môn.

Chưởng môn Vân Hoa Tử thấy Phó Vãn có thiên phú siêu quần ở phương diện huyền học, và thu nhận cô làm đệ tử quan môn.

Phó Vãn ở Thiên cực Huyền môn tận 800 năm, gần đây sư phụ Vân Hoa Tử chợt mất tích, Quỷ Vực bốn phía nhanh chóng vây khốn Huyền môn.

Phó Vẫn vì hoá giải nguy cơ của tông môn, một mình độ lôi kiếp thành tiên, không nghĩ tới vừa mở mắt đã quay về thế giới cũ, còn bị trói định với một hệ thống mỹ thực, không hiểu vì lý do gì.

Phó Vãn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn ở bên cạnh mừng rỡ lắc lư cái đầu, bỗng nhớ tới sư phụ từng nói với cô, Thiên cực Huyền môn bọn họ chú trọng nhất là nhân quả, mà trên người cô còn thiếu duyên người thân vẫn chưa hoá giải.

Nhân quả chưa giải, sao có thể thành tiên?



Sau khi Phó Vãn trở về, điều đầu tiên cô làm là liên hệ ông chú đã từng làm bảo vệ trong nhà, biết được mấy năm cô biến mất thì nhà họ Phó xảy ra biến cố lớn, nửa năm trước Đoàn Đoàn cũng bị gia đình bác cả của cô ném tới viện phúc lợi Thiên Sứ Đáng Yêu.

[Hu hu hu lại không để ý đến tôi, ký chủ, cô mau nói câu gì đó đi!]

Vị ký chủ bị trói định nhầm này cực kì lạnh nhạt, bất luận hệ thống khóc lóc kể lể thế nào, ba ngày này Phó Văn cũng chỉ mới nói một câu với nó –

"Trong vòng 3 ngày giúp tôi làm thủ tục đón Đoàn Đoàn trở về."

Nếu nó không chịu, Phó Vãn có rất nhiều biện pháp đá hệ thống mỹ thực khỏi thức hải của cô, cũng chính là "mạnh mẽ cởi trói".

Đoàn Đoàn năm nay 5 tuổi, có nghĩa là cô đã biến mất 5 năm ở thế giới này, từ hộ tịch cho đến các giấy tờ khác hẳn là đã bị xoá. Nếu cô muốn nhanh chóng đưa Đoàn Đoàn rời khỏi viện phúc lợi thì chỉ có thể dựa vào hệ thống mỹ thực này.

Phó Văn lạnh lùng: "Câm miệng, cậu quá ồn!"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Hức, nó càng muốn khóc đấy...

Hai mẹ con Phó Vãn và Đoàn Đoàn còn chưa thân quen lắm, mới vừa vào bên trong viện phúc lợi Thiên Sứ Đáng Yêu lập tức thấy một chiếc siêu xe màu đen từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào.

Trong chốc lát, có ba người từ trên xe bước xuống, một cặp vợ chồng ước chừng hơn ba mươi tuổi, bên cạnh còn có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo trắng quần jean rộng thùng thình, nhìn có vẻ là một sinh viên.

Đoàn Đoàn nhìn thấy những người tới, lễ phép chào hỏi họ: "Con chào chú Triệu, chào cô Lý."

Người phụ nữ giống như không nhìn thấy Phó Vãn đứng một bên, vội vàng bước đến chỗ Đoàn Đoàn, nói: "Đoàn Đoàn, cô mới nghe viện trưởng nói rằng con không muốn chúng ta nhận nuôi?"

Hai vợ chồng họ yêu thương nhau mười mấy năm nhưng mãi vẫn chưa có con, làm thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm cũng thất bại. Hai người đều cực kì thích trẻ con, cuối cùng quyết định đi viện phúc lợi nhận nuôi một đứa trẻ.

Có lẽ là do duyên phận, hai vợ chồng vừa bước vào viện phúc lợi Thiên Sứ Đáng Yêu rét căm căm này đã nhìn thấy Đoàn Đoàn đầu tiên, cho nên họ có suy nghĩ nhận nuôi đứa bé.

Tuy rằng Đoàn Đoàn có thân mình nhỏ bé gầy gò, nhưng khuôn mặt cùng bộ dạng không hề thua kém những tiểu minh tinh ở giới giải trí. Đặc biệt là khi đứa nhóc này nhìn thấy họ, trên khuôn mặt hơi tròn trịa đáng yêu xuất hiện nụ cười khiến tâm hồn của họ như được bé xoa dịu.

Nhiều lần liên tiếp tiếp xúc đều thật hòa hợp, hai vợ chồng lập tức tiến hành thủ tục nhận nuôi với viện trưởng, tối qua họ còn thương lượng cuối tuần này đi khu trung tâm thương mại mua trước vài thứ cho Đoàn Đoàn, chuẩn bị cho việc đón cậu bé về nhà.

Ai mà biết được sáng này viện trưởng gọi điện tới báo, mẹ ruột của Đoàn Đoàn tới viện phúc lợi đón cậu bé về.

Biến cố này làm người của nhà họ Triệu trở tay không kịp, họ lập tức đánh xe chạy tới viện phúc lợi Thiên Sứ Đáng Yêu. Đoàn Đoàn lôi kéo bàn tay hơi lạnh của Phó Vãn, khuôn mặt nhỏ của cậu bé ửng đỏ giới thiệu: "Cô, chú, đây là mẹ của con, là mẹ ruột."

Ba người đánh giá cô gái trẻ nãy giờ chưa từng nói chuyện, nhìn qua cô có vài phần giống với Đoàn Đoàn, cô mặc bộ váy hơi hướng cổ trang dài màu trắng rất thuần tịnh, đứng một nơi cũng toát lên khí chất đạm nhiên, thoát tục.

Triệu Dương nhìn chằm chằm Phó Vãn, có chút hồ nghi.

"Cô thật sự là mẹ ruột của Đoàn Đoàn hả? Nếu các người thân là ba mẹ lại chưa chết, vì sao thằng bé lại bị đưa đến viện phúc lợi?"

Những năm gần đây anh trai và chị dâu mãi nhà họ Triệu không có con, nhiều người quen biết vẫn cho rằng về sau gia sản của nhà họ Triệu đều để lại cho em trai là Triệu Dương kế thừa.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 2



Triệu Dương năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn anh trai 15 tuổi, anh ta gần như là được anh trai nuôi lớn nên tình cảm anh em hai người vô cùng tốt.

Triệu Dương cũng đã chịu đủ những kẻ châm ngòi quan hệ gia đình anh ta rồi, mấy ngày trước biết anh trai chị dâu muốn nhận nuôi Đoàn Đoàn, anh ta cũng thật tâm coi đứa bé này trở thành cháu trai tương lai mà đối đãi.

Nay không hiểu sao mà lại vọt ra một bà mẹ ruột, thật sự là quá ngoài ý muốn.

Phó Vãn bình tĩnh dời ánh mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, tự nhiên nói: "Mấy năm trước tôi gặp một ít phiền toái, tôi không có cách nào quay lại Ninh Thành."

Lúc mới xuyên đến Thiên cực Huyền môn, không phải Phó Vãn chưa từng tìm kiếm biện pháp trở lại thế giới nguyên bản, rốt cuộc nơi đó có ba mẹ yêu thương cô, còn có em bé cô mới sinh ra nhưng chưa được ôm cái nào, đáng tiếc đều không thành công. Sư phụ Vân Hoa Tử từng nói với cô, chỉ có trở thành Địa Tiên mới có cơ duyên mở ra cánh cửa dị giới, nhưng cô thiếu nhân quả thân duyên khó có thể vượt qua lôi kiếp, người nhà đành bị Phó Vãn đặt ở nơi sâu nhất trong nội tâm.

Có chuyện phiền phức không thể trở về?

Triệu Dương dùng vẻ mặt quái dị đánh giá Phó Văn, sau đó bật thốt lên: "Cô... Từ Miến Bắc trở về?"

Gần nhất Miền Bắc công nghệ cao lại nhiều nhân tài chính là một tin lớn, nghe nói Vân Châu giống như một kho hàng bạo thương, một xe kéo cả trai lẫn gái ở trong nước đi. Nhiều năm nay Phó Vãn bị hạn chế không trở về được, phản ứng đầu tiên của Triệu Dương chính là điều này.

Phó Vãn sửng sốt: …

Miến Bắc? Miến Bắc cái gì cơ?

Cặp vợ chồng đứng một bên khó chịu nhìn Đoàn Đoàn, người phụ nữ nhìn thấy viện trưởng lại đây, không nhịn được mà hỏi Đoàn Đoàn một câu: "Đoàn Đoàn, con thật sự không muốn được cô nhận nuôi sao?"

Phó Vãn bỗng cảm giác được bàn tay mình bị Đoàn Đoàn cầm thật chặt, cô rũ mắt nhìn lại, Đoàn Đoàn ngồi sát người cô, xấu hổ lo lắng nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô Lý chú Triệu, Đoàn Đoàn muốn ở cùng mẹ."

Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án của Đoàn Đoàn, nhưng trong lòng hai vợ chồng vẫn có chút khó chịu.

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Cho dù tôi không tới đón Đoàn Đoàn, hai người cũng không có cách đưa Đoàn Đoàn rời khỏi viện phúc lợi này để nhận nuôi đâu."

Người của Triệu gia ngắn ra, trong lòng khá kinh ngạc.

Đa số những đứa trẻ của viện phúc lợi đều mang thân mình khiếm khuyết, đứa trẻ khoẻ mạnh lại có giá trị nhan sắc cao giống Đoàn Đoàn như vậy là mười phần tranh đoạt, cơ hồ là không bao lâu sau khi vào viện phúc lợi thì sẽ được nhận nuôi, nhưng Đoàn Đoàn lại bị cưỡng ép ở chỗ này nửa năm.

Ban đầu người của nhà họ Triệu còn tưởng là do vận khí của bọn họ tốt, có duyên phận với Đoàn Đoản.

Thần sắc viện trưởng khẽ biến, anh ta tiến lên vỗ vỗ đầu của Đoàn Đoàn, xen vào nói: "Đoàn Đoàn đi nói lời từ biệt với các bạn thôi, rồi hãy đi với Phó tiểu thư."

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đồng ý, cậu bé nhảy nhót chạy về hướng kí túc xá của viện phúc lợi, chạy vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Phó Vãn, không yên tâm mà ngây ngô nói: "Mẹ đợi Đoàn Đoàn nhé, Đoàn Đoàn lập tức trở về ngay."

Phó Vãn "ừ" một tiếng xem như đồng ý.

Mọi người thu hết thái độ của Đoàn Đoàn vào trong mắt, Triệu tổng đỡ người vợ đang khó chịu của mình bước về phía siêu xe, an ủi nói: "Có lẽ là duyên phận của chúng ta cùng Đoàn Đoàn chưa tới, chúng ta cứ lên xe nghỉ ngơi chút đã." Người đàn ông ngồi vào trong xe trần an vợ, nhưng người phụ nữ vẫn nhịn không được nói với Phó Vãn qua cửa sổ: "Tuy rằng chúng tôi không có cơ hội nhận nuôi Đoàn Đoàn, nhưng hai bên vẫn có thể thường xuyên lui tới. Nếu Đoàn Đoàn thiếu cái gì, Phó tiểu thư cứ việc nói với tôi."

Triều Dương nhận được ánh mắt ra hiệu của anh trai, anh ta cũng tính toán lên xe rời khỏi viện phúc lợi, lại bị Phó Vẫn phía sau đột ngột gọi lại.

Triệu Dương mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Có việc gì sao?"

Cô gái trẻ cao ráo đứng ở nơi đó, khóe miệng giơ lên một độ cong nhạt nhẽo, bình tĩnh mỉm cười nói: "Nghe nói phân bón nhà anh không tôi, nho lớn lên rất tốt, lần sau có thể nhổ vài loại dây nho cho tôi không?"

Triệu Dương nhìn khuôn mặt của Phó Văn, cô tươi cười điềm đạm lại có vẻ xa cách, lại... giống như có chút tà tứ.

Triệu Dương cảm thấy dường như anh ta đã gặp qua Phó Vãn ở đâu rồi, trong chốc lát nghĩ mãi mà không ra. Anh ta ngây ngốc gật đầu mấy cái, phương thức liên lạc còn quên chưa để lại đã leo lên xe rồi.

Mà hệ thống mỹ thực kia lại bắt đầu khóc lóc trong đầu Phó Vãn.

[Hu hu hu, quả nho gì cơ? Nếu là ký chủ mỹ thực khác đã suy xét việc dùng quả nho làm món ăn mới rồi.] Phó Vãn rũ mắt, cô cảm thấy hệ thống này quá mức ồn ào. ...

Đoàn Đoàn có không ít bạn bè ở viện phúc lợi, cậu bé đến ôm từ biệt tất cả mọi người.

Rất nhiều đứa trẻ ở viện phúc lợi nhìn Đoàn Đoàn đầy hâm mộ, có một số cô nhi tàn tật biết có lẽ cả đời bản thân cũng không có cơ hội được nhận nuôi, càng sẽ không may mắn như Đoàn Đoàn được mẹ ruột đón trở về.

Tạm biệt các bạn nhỏ xong, ánh mắt Đoàn Đoàn dừng lại ở góc âm u nhất của ký túc xá, nơi đó dường như có một bóng ma.

Đoàn Đoàn không tiếng động há miệng th* d*c với bóng ma kia, bóng ma màu đen thong thả di chuyển, im ắng lướt theo phía sau Đoàn Đoàn, lưu lại một dấu chân nho nhỏ đầy tro bụi trên mặt đắt.

Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy về, Phó Vãn liếc nhìn người bên cạnh cậu bé, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ không còn quá nóng như lúc trước của Đoàn Đoàn, nói: "Đi thôi."

Hôm nay là ngày Đoàn Đoàn vui mừng nhất, cậu bé quay đầu lại nhìn viện trưởng sắc mặt tối tăm, nổi tính trẻ con nói: "Thật xin lỗi viện trưởng, con không thể tham gia "kế hoạch giấc mộng viên mãn" được rồi, sau này Đoàn Đoàn và mẹ sẽ cùng nhau quay lại viện phúc lợi thăm viện trưởng!"

Đoàn Đoàn nói xong, ngửa đầu trông mong nhìn Phó Văn, Phó Vãn quay đầu nhìn lại - Viện trưởng đứng ở trước cửa sắt ri sét loang lổ của viện phúc lợi, phía sau là ký túc xá bị dây thường xuân che kín, tựa như từng toà ngục giam ngoài trời, một vài đứa nhóc ở cạnh nhau ghé vào cửa sổ nhìn theo bọn họ.

Cô gái mang âm thanh như gió mát đáp lại "Ừm, lần sau lại đến."...

Trở lại thế giới này được ba ngày, việc đầu tiên Phó Vãn làm là thuê phòng ở, là một phòng ước chừng 70 mét vuông trong một căn nhà, tiền thuê chưa đến 2000 tệ.

Tiểu khu này tuy là chung cư cũ, nhưng đường xá không tôi lắm, cách phố mỹ thực sắp khai trương chỉ có hơn 800 mét, xung quanh cũng có giao thông đã hoàn thiện cùng với chợ bán thức ăn lặt vặt.

Từ sau khi bái nhập Thiên cực Huyền môn, chẳng sợ Phó Vãn dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó lường để nổi tiếng toàn bộ Tu chân giới, túi tiền của cô cũng chưa từng có nhiều hơn.

Cuộc sống khổ cực đã thành thói quen, nên cô rất dễ tiếp nhận cách bày trí của tiểu khu này.

Bọn họ vừa mới bước vào tiểu khu đã thấy có một chiếc xe tang dừng ở dưới lầu, cạnh đó còn có hàng xóm khe khẽ thảo luận xem náo nhiệt.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 3



Khu chung cư cũ không có thang máy, Phó Vãn mang Đoàn Đoàn đi bộ lên lầu.

Ước chừng hiện tại đã là chạng vạng, Ninh Thành thích đồ cay, phía trong ban công có thể ngửi được hương thơm của thức ăn mà các hộ gia đình nấu, đặc biệt là mùi cay cay khiến cho miệng lưỡi người ta khô khan.

Anh trai chủ nhà cũng ở toà nhà này, lúc này đang ở phòng bếp làm cơm chiên xúc xích cho con gái mình.

Đoàn Đoàn lặng lẽ nhón chân, nhìn anh chủ nhà đứng ở bếp ga trước cửa sổ, cầm muỗng sắt nhanh chóng chiên xào, mùi thơm bay bốn phía.

Phó Vãn mắt nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm đi về hướng phòng thuê.

Đoàn Đoàn đã sớm không khống chế nổi mà nuốt nước bọt điên cuồng, cậu bé đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép. Hôm nay cậu bé không ăn cơm trưa, bây giờ ngửi được mùi đồ ăn của nhà hàng xóm thì thèm đến không nhịn được.

Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn mở cửa phòng ở phía trước, l.i.ế.m l**m môi không mở miệng, đi theo Phó Văn vào nhà.

Phòng thuê này ngoại trừ đồ gia dụng có sẵn do chủ nhà mang cho thì Phó Vãn cũng không đặt mua đồ cá nhân gì, nhưng đôi mắt của Đoàn Đoàn lại sáng lên.

Cậu bé giống như đột nhiên quên đi sự đói bụng, đôi mắt đen láy tỏa sáng nhìn khắp phòng thuê, rồi lại băn khoăn không nhịn được mà hỏi: "Mẹ, đây là nhà của chúng ta sao?"

Tuy rằng chỉ là phòng đi thuê, nhưng quan trọng là cậu bé được ở cùng mẹ, cuối cùng cậu bé cũng có nhà rồi, cảm giác an toàn nông đậm cùng lòng trung thành dường như bao lấy toàn thân Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cao hứng đến hỏng rồi, chạy tới chạy lui thật nhiều vòng trong căn phòng thuê không lớn lắm, nóng đến mồ hôi day đầu mà vẫn không biết mệt.

Vận động nhiều tiêu hao nhiều thể lực, Đoàn Đoàn đành nghỉ ngơi, thấy Phó Vãn ngồi ở trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, cậu bé l.i.ế.m môi nhìn khắp nơi.

Trong nhà không có chút đồ ăn nào, phòng bếp cũng rỗng tuếch.

Cậu bé thật sự... rất đói.

Mẹ không cảm thấy đói sao?

Mẹ thật là lợi hại!

Lúc này Phó Vãn đang nghe hệ thống mỹ thực kia khóc lóc kể lể ở bên trong đầu, hình như nó đã liên hệ cùng đồng bạn, hệ thống mỹ thực khác khuyên giải nó rằng trói định nhằm ký chủ cũng không sao, đ.â.m lao phải theo lao, cứ hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Hệ thống mỹ thực khut khit nghẹn ngào nói: [Cô ấy lấy toàn bộ quỹ mua sắm mà hệ thống chuẩn bị cho ký chủ mới dùng hết rồi, lại còn dùng hết để thuê nhà hu hu hu.]

Bất luận là hệ thống gì, một khi đã trói định thì đều sẽ chuẩn bị bao lì xì lớn cho người mới, đương nhiên hệ thống mỹ thực cũng chuẩn bị cho ký chủ nhà mình hai ngàn tệ tiền mua sắm.

Số tiền hai ngàn này cũng đủ để ký chủ mới đi chợ thức ăn mua rau xanh bốn phía, sau lại dựa vào đó đạt được xô vàng đầu tiên, trở thành nhà tài chính làm giàu theo cách nguyên thuỷ.

Đến nỗi hai ngàn này ký chủ sử dụng như thế nào, hệ thống mỹ thực cũng không hỏi đến.

Mua đồ ăn mua thịt đều có thể, mỹ thực có tính đa dạng mài

Nhưng mà cho tới bây giờ nó vẫn chưa thấy ai cầm tiền này đi thuê nhà đâu!!!

Đồng bọn hệ thống trầm mặc một lát, lại nhanh chóng an ủi hệ thống mỹ thực, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy vẫn còn cơ hội chuyển biến.

Không phải do hệ thống này kiêu ngạo, chúng nó vốn là bàn tay vàng mà vô số người xuyên thư khao khát. Một kẻ xuyên thư dựa vào chúng nó ở thế giới tiểu thuyết trở thành người đứng trên đỉnh nhân sinh.

Phó Vãn này hẳn là cũng không cách nào cự tuyệt tài nguyên ưu ái mà hệ thống mỹ thực mang đến chứ? Rốt cuộc nhu cầu cơ bản nhất của con người chính là ăn cơm, nắm giữ được mỹ thực tương đương với giữ được mạch máu!

Hệ thống mỹ thực càng hỏng mắt: [... Nhưng ba ngày rồi cô ấy vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.]

Làm gì có người nào ba ngày cũng không ăn một ngụm cơm chứ!

Không phải hệ thống mỹ thực không nghĩ đến việc đ.â.m lao thì phải theo lao, nhưng một cái hệ thống mỹ thực như nó lại có ký chủ có thể ba ngày không thèm ăn cơm, tinh thần thế mà vẫn phấn chắn giống như không bị việc gì cải

Loại ký chủ này thật sự nguyện ý đ.â.m lao phải theo lao, dưới sự trợ giúp của nó trở thành một thế hệ thần bếp sao? Hệ thống mỹ thực vô cùng hoài nghi.

Đồng bọn hệ thống trong lòng sinh đồng tình: [...]

Khuyên không nỗi, trước tiên cứ từ bỏ đã.

Phó Vãn phát hiện hệ thống kia lại khóc lóc thì rời khỏi thức hải, cô nghe được động tĩnh rất nhỏ nên mở mắt ra, Đoàn Đoàn đứng ở cửa phòng bếp ngượng ngùng nhìn Phó Văn, trong tay cậu bé cầm ly nước quơ quơ: "Mẹ, xin lỗi vì làm ồn đến mẹ, con khát nước nên muốn uống nước."

Đoàn Đoàn đã có kinh nghiệm, nếu đói bụng mà uống nước thì có thể gia tăng cảm giác chắc bụng trong thời gian ngắn, sau đó sẽ không còn cảm thấy quá đói bụng nữa, đi ngủ tiếp để chờ cảm giác đói bụng qua đi là sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cho nên Đoàn Đoàn vẫn luôn hy vọng đợi sau này mình lớn lên rồi thì có thể trở thành một đầu bếp làm được rất nhiều món ăn ngon.

Cậu bé muốn cho chính mình, cho mẹ được ăn cơm nol Còn được ăn rất nhiều đồ ngon.

Thần sắc Phó Vãn khẽ động, bóng ma vẫn luôn đi theo Đoàn Đoàn bỗng nhiên lạnh căm căm quay ra nói chuyện với cậu bé, âm điệu cổ quái nói không nên lời: "Đoàn Đoàn đói bụng à, cậu kêu mẹ của cậu nấu cơm cho cậu ăn đi. Là mẹ thì nên nấu cơm cho bé con. Viên thịt người đẫm máu, tròng mắt chiên dầu, ... Ha ha ha, ăn ngon lắm... Tất cả đều rất ngon..."

Đoàn Đoàn tránh ở phòng bếp uống nước, nhỏ giọng nói với nữ quỷ mang quỷ khí dày đặc ở trước mắt, nữ quỷ mặt không có chút huyết sắc nào đang vươn đầu lưỡi l.i.ế.m môi: "Thu Thu, mẹ tớ không đói bụng, Đoàn Đoàn cũng không được đói bụng."

Cậu bé phải làm một bé ngoan, một đứa bé ngoan thì sẽ không bị vứt bỏ.

Dù sao thì, cậu bé rất giỏi nhịn đói.

Bóng ma kia dán lên người Đoàn Đoàn, nữ quỷ nhỏ vươn tay cắt qua thân hình vốn đã vỡ vụn của mình, nó moi từ trong bụng của bản thân ra một đoạn ruột đầy máu, chờ mong mà nhìn Đoàn Đoàn hỏi: "Đoàn Đoàn, cậu đói không? Tớ đem ruột... cho cậu ăn."

Thấy Đoàn Đoàn không há miệng, nữ quỷ nhỏ lại tận lực đào ra con ngươi đầy m.á.u từ hốc mắt của mình, đứt quãng nói: "Đoàn Đoàn ăn tròng mắt đi... Tròng mắt, bọn họ đều nói... ăn ngon..."

Đoàn Đoàn nhìn đoạn ruột đen sì của Thu Thu, lại nhìn tròng mắt đặc sệt m.á.u tươi, sau đó nhìn xuống ly nước của mình, lắc lắc đầu.

Cậu bé không muốn dọa đến mẹ.

Đoàn Đoàn ôm ly nước, quai hàm phòng lên uống một ngụm, mắt thấy toàn bộ chén nước sắp vào hết bụng cậu bé, một mùi nước hoa nhàn nhạt bỗng xông vào khoang mũi Đoàn Đoàn, ở cửa xuất hiện thêm một thân hình.

Là me/ Là mùi hương trên người me.

Đoàn Đoàn uống hết ly nước, đáy mắt tỏa sáng vô hạn nhìn Phó Vãn: "Mẹ, mẹ khát nước không? Mẹ có muốn uống nước không?"

Phó Vãn lắc đầu, cô tích cốc đã hơn bảy trăm năm.

Bất luận là tu sĩ nào của Tu chân giới, một khi đã chính thức nhập môn thì sau đó phải học cách không ăn ngũ cốc nữa, đầu bếp ở Tu chân giới là loại chức nghiệp không được hoan nghênh nhất, toàn bộ Thiên cực Huyền môn đều không tìm nổi một cái nồi hoàn chỉnh để nấu cơm.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 4



Nấu cơm? Hiện tại Phó Vãn đột nhiên nhớ tới, ba ngày nay cô trở về hình nhưng chưa ăn một miếng cơm nào.

Hệ thống mỹ thực gần như rơi nước mắt xen miệng vào kêu to: [Ký chủ, cuối cùng cô cũng nhớ việc đã ba ngày cô không ăn cơm rồi]

Phó Vãn không để ý đến hệ thống, cô cúi đầu đánh giá thân thể nhỏ gầy của Đoàn Đoàn, hỏi: "Có phải là con đói bụng không?"

Đoàn Đoàn ôm chặt ly nước, gương mặt mập mạp đỏ bừng: "Con không đói, con..."

"Lộc cộc-"

Đúng lúc này bụng của Đoàn Đoàn bỗng truyền đến từng đợt tiếng vang, đánh gãy lời giảo biện của cậu bé.

Cậu bé bị vạch trần ngay tại hiện trường, màu đỏ ngượng ngùng trên mặt dần dần lan ra đến cổ, tay chân cũng trở nên có chút luống cuống.

Trong mắt Phó Vãn lộ ra vẻ có lỗi, cô đã quên người bình thường đều cần ăn một ngày ba bữa, bé con đang lớn lại càng ăn khoẻ, đáng tiếc cô không chuẩn bị trước đồ ăn gì.

Ăn cơm là một chuyện phiền toái, Phó Vãn cảm thấy về sau có thể dạy Đoàn Đoàn tư hành tích cốc.

Hệ thống mỹ thực nghe được lời trong lòng của Phó Vãn thì chửi thầm, âm thanh khóc lóc càng lớn hơn. Không chỉ bản thân cô không chịu ăn cơm, cô còn muốn ký chủ nhỏ mà đáng lẽ nó phải trói định cũng không được ăn cơm giống cô. [Đinh, hệ thống đang bị ký chủ mạnh mẽ giải trừ trói định, 59,58,57,...]

Hệ thống mỹ thực ngốc luôn rồi, ký chủ mạnh mẽ cởi trói?

Phó Vãn cảm thấy bản thân không cần một cái hệ thống đến hạn chế chính mình như vậy, từ trước đến này chỉ có cô đi hạn chế tự do của các loại quỷ quái thôi.

Hệ thống mỹ thực thật sự hoảng hốt, nó chưa từng bị ghét bỏ như vậy, bị ký chủ đơn phương cởi trói sẽ bị Chủ Thần xử phạt.

Hệ thống mỹ thực nhanh chóng nói: [Ký chủ thân yêu, thế giới này của ngài là một quyển sách thuộc thể loại bá đạo tổng tài, nam chủ Thẩm Tử Khiên cùng nữ chủ Liễu Vĩnh Ninh từ thời đi học đến khi trưởng thành, kéo dài suốt mười năm, mà ngài cùng Đoàn Đoàn chính là tổ hợp pháo hôi trong sách.]

Sắc mặt Phó Vãn vẫn bình tình không gợn sóng, tin tức xuyên sách cũng không khiến cho cô bị d.a.o động bao nhiêu.

[30, 29, 28...]

Hệ thống mỹ thực cuối cùng không cam lòng hô to: [Ở cuối tiểu thuyết, ký chủ sẽ khốn đốn tận cùng, ngay đến tiền dùng để chữa bệnh cho Đoàn Đoàn cũng không có, Đoàn Đoàn sẽ bị bệnh c.h.ế.t trong phòng chứa ở nông thôn. Nhưng hệ thống trói định sẽ giúp hai người tránh khỏi kết cục này, dựa vào mỹ thực lăn lộn thành nhà giàu số một.]

Yên lặng. Cực kỳ yên lặng.

Việc mạnh mẽ cởi trói bỗng dừng lại khi đang đếm ngược ở số 3.

Một lát sau, Phó Vãn mới mở miệng: "Hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền dựa trên mỹ thực, Thiên Đạo có tán thành không?"

Dưới trướng Thiên Đạo, người tu tập thuật pháp Huyền môn khi thăm dò thiên cơ, đều sẽ gặp phải hạn chế gọi là "Ngũ tệ tam khuyết","Ngũ tệ" ở đây là quan, quả, cô, độc, tàn; còn "Tam khuyết" chính là tài, mệnh, quyên.

Chẳng sợ Phó Vãn là thiên tài khó gặp của Thiên cực Huyền môn, cũng vẫn không tránh khỏi mệnh thiếu tiền như cũ, trước nay tiền cô cầm đều chưa kịp bỏng tay đã bay đi rồi.

Các đệ tử khác trong tông môn còn thảm hại hơn, một kiện đạo bào chắp vá mặc cả trăm năm vẫn chưa được đổi mới.

Thiên cực Huyền môn từ trên xuống dưới, bao gồm Phó Vãn đều là quỷ nghèo.

Hệ thống mỹ thực trong nháy mắt nổi lên hy vọng: [Đúng đúng đúng đúng, bộ phận hệ thống chúng tôi lệ thuộc dưới trướng Thiên Đạo, những gì thu hoạch được sau khi nhiệm vụ hoàn thành đều thuộc sở hữu cá nhân của ký chủ, là phù hợp với quy tắc đứng đắn của Thiên Đạo.]

Lại là một mảnh an tĩnh. Phó Vãn bỗng nhiên không nói tiếp.

Hệ thống mỹ thực nghe được tiếng thở dài trong nội tâm của Phó Vãn, nó chỉ cảm thấy vô cùng lạnh.

Khuyên không nổi, thực sự khuyên không nỗi.

Đây là lần đầu nó thấy một ký chủ không vì tiền tài mà khom lưng, đạo đức lại tốt, không màng danh lợi như vậy.

Sắc mặt Phó Vãn chính đáng mà chất vấn: "Trói định tôi ba ngày, vì sao đến một nhiệm vụ cũng chưa tuyên bố?"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ngay sau đó, việc cưỡng chế cởi trói bị Phó Vãn huỷ bỏ. Hệ thống mỹ thực nhìn tư thái "từ giờ trở đi sẽ mười phần phối hợp của Phó Vãn", quá đỗi vui mừng.

Quả thực là khổ tận cam lail

Căn cứ vào cốt truyện nguyên bản, ba của Phó Vãn chính là một thế hệ đầu bếp, gien ưu tú có lẽ sẽ được di truyền chăng?

Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô chắc chắn là một người giỏi nấu ăn, tâm tình nó mới nãy còn vô cùng uể oải trong nháy mắt đã lấy lại sĩ khí.

Hệ thống mỹ thực hưng phấn kêu lên: [Đinh, chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ mỹ thực cho người mới - , nhiệm vụ khen thưởng: tuỳ ý chọn nguyên liệu nấu ăn 5 sao, thời gian cần hoàn thành nhiệm vụ: trong vòng 5 ngày.]

Hệ thống mỹ thực cũng rầu thúi ruột, ký chủ dùng quỹ mua sắm nó chuẩn bị cho người mới thuê nhà hết rồi, làm gì còn đủ tiền mà mua nguyên liệu nấu ăn? Chỉ có thể mang nguyên liệu nấu ăn ra làm khen thưởng cho nhiệm vụ sơ cấp mà thôi.

Muốn mở quán mỹ thực không phải chuyện dễ, trừ bỏ các loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị, còn cần các thiết bị như nồi niêu, bếp lò, thậm chí là bàn ghế, còn phải xác định vị trí của quầy hàng.

Thời gian năm ngày, tính ra cũng khá gấp.

Phó Vãn bình tính đáp: "Đã biết."

"Mẹ, sao mẹ không nói gì vậy?" Âm thanh mềm mại đánh gãy suy nghĩ của Phó Vãn, cánh tay nhỏ như củ sen của Đoàn Đoàn che lại bụng của mình, đỏ mặt xấu hổ nhìn Phó Vãn.

Phó Vãn hoàn hồn, duỗi tay cầm lấy ly nước trong tay của Đoàn Đoàn để lên bàn, kéo cậu bé đi ra khỏi phòng bếp trống rỗng.

Phó Vẫn: "Đói bụng thì ăn cơm."

Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn tràn ngập mê hoặc, trong phòng bếp rỗng đến mức con gián còn không thèm ghé thăm, cậu bé vừa mới xem qua bên trong không có cái gì có thể ăn được.

Hệ thống mỹ thực không còn trạng thái khóc chít chít như vừa nãy nữa, nó vô cùng hưng phấn kêu lên: [Ký chủ sẽ chuẩn bị bữa tối đầu tiên cho bảo bảo sao? Thật là tình thương vĩ đại của mel]

Phó Vãn lại ngồi xuống sô pha: "Đoàn Đoàn, đi mở cửa."

Đoàn Đoàn không hiểu rõ lắm, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi mở cửa.

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa được mở ra từ bên trong, bên ngoài tức khắc truyền đến một trận kinh hô, hương thơm đậm đà của cơm chui vào mũi Đoàn Đoàn. Anh trai chủ nhà Dương Chan Vinh còn chưa kịp gõ cửa đã bị động tác mở cửa của Đoàn Đoàn làm cho giật mình, anh ta nhanh chóng cằm vững mâm đồ ăn trong tay, ánh mắt liếc vào bên trong nhà, dừng ở trên người của Phó Vãn đang ngồi trên sô pha.

Rất nhanh, Dương Chấn Vinh lại cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn ở trước mặt, cười hỏi: "Hai người đang muốn ra ngoài sao?"

Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm mâm đồ ăn kia, lắc đầu nói: "Không phải, là mẹ kêu cháu mở cửa cho chú."

Dương Chấn Vinh nhớ tới hiệu quả cách âm của khu chung cư cũ này không được tốt lắm, có thể là Phó Vãn vừa mới nghe được thanh âm của anh ta, hướng Phó Vãn cười: "Tiểu Phó, tôi xào chân giò hun khói cơm chiên trứng cho Đoá Đoá nhà tôi, cũng đưa tới cho hai người một ít."
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 5



Vừa rồi lúc Phó Vãn đưa Đoàn Đoàn về nhà, Dương Chan Vinh ở phòng bếp nhìn xuyên qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy cậu bé thèm đến không nhịn được.

Dương Chắn Vinh cũng thật tốt, làm một mâm cơm vô cùng thịnh soạn, lúc này vẫn còn bốc hơi nóng. Chân giò hun khói được cắt thành miếng nhỏ, cơm chiên trứng được xếp thành ngọn núi nhỏ được xào cùng thịt viên, điểm xuyết một ít hành thái, vừa thơm vừa đẹp.

Hệ thống mỹ thực nhịn không được phát ra lời bình luận: [Ký chủ, chờ cô học được món cơm chiên rồi, nhất định sẽ rang tốt hơn hắn!]

Phó Vãn không để ý đến hệ thống.

Đoàn Đoàn nuốt nước miếng, ánh mắt và đầu nhỏ của cậu bé đều hướng về phía Phó Vãn.

Dương Chan Vinh và Phó Vãn mới chỉ gặp mặt hai lần, lần trước là ký kết hợp đồng thuê nhà, anh ta chỉ biết cô ít nói, sợ cô vì ngại ngùng sẽ từ chối khiến cho đứa bé bị đói, anh ta đang muốn mở miệng thì Phó Vãn gật đầu nói: "Đoàn Đoàn, nhận đi."

Hệ thống mỹ thực: [... Ký chủ không định tự mình nấu cơm cho Đoàn Đoàn sao?] Phó Vãn đáp lại: "Ừ"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ký chủ có tình thương của mẹ, nhưng không nhiều lắm.

"Cảm ơn chú ạ." Đoàn Đoàn cao hứng đến hỏng rồi, chân giò hun khói cùng cơm chiên trứng như thế này lúc còn ở viện phúc lợi rất ít được ăn, cậu bé vươn tay tiếp lấy mâm, mời Dương Chan Vinh vào phòng.

Dương Chấn Vinh chan chờ trong chốc lát, cửa bỗng nhiên mở rộng ra.

Lúc này đã vào hạ, mọi nhà đều mở điều hoà, Dương Chấn Vinh nhìn vào trong phòng khách lại thấy điều hoà đóng, anh ta chà xát cánh tay nổi da gà của mình, buồn bực nói: "Vì sao lại lạnh như thế chứ?"

Anh ta nhớ rõ căn phòng cho thuê này mỗi khi đến hè đều nóng vô cùng, còn có chút oi bức.

Cho nên đáng lẽ ra phòng này phải thuê hai ngàn một tháng, Dương Chắn Vinh chỉ lấy Phó Vãn một ngàn tám.

Đoàn Đoàn quay đầu lại, thấy nữ quỷ nhỏ đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hình con thỏ trên cổ tay Dương Chắn Vinh, đây hiển nhiên là dây cột tóc mà con gái anh ta dùng.

Đoàn Đoàn tiến lên kéo Thu Thu ra, ân cần nói: "Cảm ơn chú đã đưa đồ ăn cho cháu và mẹ, cháu mời chú uống nước."

Phó Vãn nói lời cảm ơn với Dương Chắn Vinh.

Cô biết Dương Chấn Vinh công khai đây là khu chung cư cũ, đến tiền đặt cọc cũng không đòi cô.

Phó Văn lớn lên cực kỳ xinh đẹp, Dương Chan Vinh cảm thấy cho dù là minh tinh trong giới giải trí cũng không đẹp bằng cô, Phó Vãn nói một câu cảm ơn, khuôn mặt màu đồng của anh ta tức khắc đỏ bừng.

Dương Chấn Vinh sờ sờ cái gáy, ậm ừ nói: "Chúng ta đều là hàng xóm, quan tâm lẫn nhau là chuyện hiển nhiên. Hai người vừa mới dọn vào đây, hẳn là rất vội." Dương Chấn Vinh luôn cảm thấy đồ ăn đặt ở trong phòng này rất nhanh bị lạnh, cầm muỗng ở trên bàn múc ra hai chén, nói: "Hai người mau ăn đi, đừng để bị nguỘi.

Đoàn Đoàn thật sự đã đói lả, cậu bé đặt ly nước lạnh tới trước mặt Dương Chấn Vinh, sau đó nuốt nước miếng đưa một chén đây đến chỗ Phó Vãn, hai mắt đầy vẻ mong chờ nhìn cô: "Mẹ vất vả, mẹ ăn trước."

Phó Vãn cười lắc đầu, ý bảo Đoàn Đoàn cứ ăn, cô không đói.

Cậu bé đói bụng lắm rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, xúc một miếng đưa vào trong miệng, cơm chiên vàng bị rơi xuống trên bàn, Đoàn Đoàn sẽ nhặt lên nhét vào trong miệng.

"Quá thơm, cơm chiên của chú thật ngon."

Dương Chấn Vinh nhìn Đoàn Đoàn vùi đầu vào ăn, cậu bé ăn đến gương mặt đều phông cả lên, anh ta nghĩ đến đứa con gái kén ăn kia của mình ngay lập tức cảm thấy đau đầu.

Cô bé đòi ăn chân giò hun khói cơm chiên trứng, đợi anh ta chiên xong, con gái lại ngủ rồi, không khiến anh ta bớt lo chút nào.

Phó Vãn bỗng nhiên mở miệng, như là tán chuyện việc nhà linh tỉnh: "Anh chủ nhà, nghe nói anh kiếm sống bằng nghề bán thịt heo?"

"Cái gì mà anh chủ nhà, kêu tôi anh Dương là được." Dương Chắn Vinh lại nở nụ cười, hàm hậu nói: "Đúng vậy, tôi bán thức ăn ở trong khu chợ cạnh tiểu khu này, ha ha ha, này cũng không phải công việc có thể diện gì. Có điều thịt vào buổi sáng là mới mẻ nhất, nếu hai người muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi giúp hai người giữ lại."

Phó Vãn lại nói cảm ơn.

Dương Chấn Vinh dùng ánh mắt bình tĩnh rồi lại ôn nhu mà nhìn Đoàn Đoàn, anh ta nghĩ đến bọn họ là cô nhi quả phụ, bỗng nhiên có chút xúc động bật thốt lên: "Về sau nếu có việc cần hỗ trợ, cứ việc nói với tôi, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ không chối từ." Dứt lời hán tử trung thực Dương Chắn Vinh lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Phó Vãn nhìn anh ta một cái, nói: "Vậy phiền toái anh Dương giúp tôi mở một quán mỹ thực ạ."

Hệ thống mỹ thực: [...]

Không phải... Nó nhớ rõ, đây là nhiệm vụ sơ cấp của ký chủ mà? Cô đi tìm người khác giúp sao???

Trong miệng Đoàn Đoàn vẫn còn cơm chiên trứng, cậu bé ngây ngốc nâng đầu lên nhìn Phó Vãn.

Dương Chấn Vinh cũng ngây ngắn cả người.

Này... Nói một cách quen thuộc như vậy sao?

Dương Chấn Vinh vẫn luôn cho rằng Phó Vãn là một cô gái tâm cao khí ngạo, không nghĩ tới cô còn thuận theo, nhờ anh ta hỗ trợ, nhìn biểu tình của Phó Vãn giống như không phải nói giỡn.

Chuẩn bị một quán mỹ thực, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.

Dương Chắn Vinh đột nhiên hỏi: "Cô tính toán mở tiệm ăn vặt đêm khuya hả?"

Dương Chấn Vinh vốn tưởng rằng Phó Vãn là người công tác trong công ty nào đó, không nghĩ tới cô cũng giống anh ta, đều là làm c* li cho người.

Thấy Phó Vãn gật đầu, Dương Chấn Vinh nhìn quanh nhà này ngoại trừ đồ dùng do anh ta thân là chủ nhà đặt mua cho thì cũng không thấy nhiều thêm thứ gì, nói vậy hai mẹ con thực sự gặp phải khó khăn, lúc này mới không có cách nào khác đành nhờ người giúp đỡ.

Trong long Duong Chan Vinh mềm nhũn, lập tức nói: "Được, chờ lát nữa tôi đi hỏi mây người bạn ở chợ bán thức ăn của tôi, bọn họ hẳn là biết chỗ mở quán ăn vặt."

Phó Vãn treo lên nụ cười công nghiệp: "Dương đại ca yên tâm, tôi sẽ không lấy không của anh."

Người của Thiên cực Huyền môn chú trọng nhất là nhân quả, hôm nay cô nhận ân tình của anh ta, ngày sau nhất định phải trả lại cho đủ.

Phó Vãn hơi nheo mắt, quanh thân anh trai chủ nhà này mang theo chút sát khí, mấy ngày gần đây tất sẽ gặp khó khăn. Giải quyết khó khăn cho anh ta, triệt tiêu ân tình giúp đỡ hôm nay, nhân quả hoá giải thì sẽ không ai thiếu nợ ai.

Gò má Dương Chấn Vinh nóng lên, anh ta đang muốn bày ra bộ dáng "hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau" làm lí do thoái thác thì điện thoại di động trong túi bỗng vang lên.

Anh ta nhìn thấy là con gái ngay lập tức bấm vào nghe.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mềm mại còn mang chút buồn ngủ của cô gái nhỏ: "Ba ba, ba đi đâu rồi? Đoá Đoá đói bụng."

Dương Chấn Vinh vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng dậy: "Ba ba đang làm khách ở nhà dì hàng xóm, bây giờ về ngay đây." Dương Chan Vinh nhanh chóng cáo biệt cùng hai người Phó Vãn rồi ra ngoài.

Phó Vãn nhìn bóng dáng khuất dần của Dương Chấn Vinh, cô bấm bấm đốt ngón tay.

Dương Chan Vinh, năm nay 28 tuổi, đã ly dị, có một đứa con gái 5 tuổi, làm nghề bán thịt heo, ngôi nhà phá bỏ phân chia thành ba phòng, trong đó hai phòng cho thuê.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 6



Hôn nhân của anh ta nhấp nhô, thời trẻ tảo hôn, vợ cũ ghét bỏ anh ta bán thịt heo vừa không có thể diện vừa không kiếm được nhiều nên đòi ly hôn, cũng may sau này cuộc sống của anh ta dần dần ổn định hơn.

"Mẹ..." Phó Vãn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đoàn Đoàn vì ăn cơm chiên mà khô hết môi, đứng dậy rót cho cậu bé chén nước.

Mặt mày Đoàn Đoàn tức khắc cong lên, đôi chân lơ lửng trên không bởi vì quá vui mà đung đưa trước sau.

Phó Vãn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn một lát, bỗng nhiên cô vươn một ngón tay thon dài ra, lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng điểm ở giữa lông mày của Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn mờ mịt cầm cái muỗng, giống hệt như một người gỗ nhỏ không dám động đậy.

Không bao lâu sau Phó Vãn thu tay lại.

Thiên sư Thiên cực Huyền môn tính ra mọi thiên cơ, lại không tính được của chính mình. Hơn nữa người thân có quan hệ càng gần lại càng thêm khó tính toán.

Đoàn Đoàn, là cô sinh ra.

Ba mẹ, là người sinh ra cô.

Hơn nữa, lúc trước vì hoá giải nguy cơ của tông môn, mặc dù cô còn thiếu nhân quả thân duyên nhưng vẫn mạnh mẽ độ lôi kiếp nhằm trở thành Địa Tiên, bị vài tia sét đánh trúng, bây giờ tu vi cũng có tốn hại.

Bát tự của Đoàn Đoàn thuần âm, âm khí quanh thân cậu bé rất nặng, mệnh cách quỷ dị biến hoá khó dò. Có điều cũng may còn coi được một điều khác, ba ruột của cậu bé sớm đã chết. Lại nói, điều này cũng không quan trọng, Phó Vãn đã sớm không còn nhớ rõ người đàn ông cùng cô lăn lộn một đêm năm ấy là ai.

Phó Vãn vỗ vỗ đầu cậu bé: "Nuốt trôi rồi hãy ăn tiếp."

Đoàn Đoàn không hiểu hành động của Phó Vãn lắm, cậu bé cúi đầu nhìn chén cơm trước mặt. Một chén cậu bé đã ăn hơn phân nửa, còn một chén là của mẹ, nhưng mẹ còn không ăn.

Một bàn tay nhỏ mang móng tay bén nhọn duỗi lại đây, chuẩn xác mà chọc vào bát cơm chiên trứng cùng chân giò hun khói của Phó Văn, vứt vào trong miệng chính mình, cơm lại lăn ra hét.

Có đôi khi là từ trong miệng rớt ra, có đôi khi lai từ cái khe trên gương mặt mà rơi xuống.

Nữ quỷ ăn không hết, cũng không nếm ra cơm chiên trứng chân giò hun khói này rốt cuộc có bao nhiêu mỹ vị, nhưng nó như không biết mệt mà tiếp tục nhét cơm vào miệng mình, còn học theo âm thanh phát ra từ trong miệng lúc ăn cơm của Đoàn Đoàn, cười quái dị: "Ăn ngon, cơm ăn ngon thật..."

Đoàn Đoàn có chút chột dạ nhìn sang Phó Vãn vẫn giữ sắc mặt như thường, cậu bé trừng mắt một cái với nữ quỷ nhỏ đang ghé vào trên bàn cơm vỡ vụn. Thu Thu, không được làm do cơm của mel

Đây không phải chuyện mà một đứa bé ngoan sẽ làm!

Tuy rằng mẹ không nhìn thấy được Thu Thu.

Đoàn Đoàn đẩy cánh tay đang duỗi tới của Thu Thu ra, lại dùng cái muỗng múc ra tầng cơm trên cùng bỏ đi, đây bát đến một bên: "Mẹ ơi, mẹ ăn đi."

Phó Vãn quét mắt: "Không ăn, mẹ không đói bụng."

Phó Vãn vươn tay, một tay cô nắm lấy bát cơm đỏ thẫm có chữ "Thọ", vô cùng tương phản với đồ ăn trên mâm.

Chén sứ cùng bàn sứ va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thuý, nhưng không he chói tai.

Phó Vãn bỏ chén xuống, toàn bộ chân giò hun khói và cơm chiên trứng gắt gao nổi lên, hình thành chén chữ Thọ, ba chiếc đũa hướng lên ba phía trái phải mà cắm.

Ăn miếng cơm cúng, quỷ sai đi từ từ.

Đoàn Đoàn ngây ngốc mà nhìn Phó Vãn, mẹ... Vì sao lại muốn đảo cơm ở trên mâm đồ ăn vậy?

Cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn không thể suy nghĩ kĩ càng, cậu bé chỉ có thể dời ánh mắt sang nữ quỷ nhỏ đang ghé vào trên bàn cơm.

Có phải là do Thu Thu làm dơ phần cơm trên cùng? Phó Vãn rời khỏi phòng ăn: "Hôm nay con mệt rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm chút."

Tròng mắt đầm đìa m.á.u của nữ quỷ nhỏ nhìn chằm chằm phần cơm cúng kia, nó ngửi được một mùi hương của cơm chiên, là một loại mùi hương rất nhiều năm rồi mà nó chưa được ngửi lại.

Nó duỗi tay nắm lấy cơm nhét vào miệng. Một bên tròng mắt từ trong hốc mắt lăn xuống dưới, chỉ để lại lỗ trống tràn ngập vết máu, trong mắt rơi xuống còn thẳng tắp nhìn chằm chằm chén cơm cúng kia.

Ở một khắc Phó Vãn đóng lại cửa phòng ngủ, một tiếng quỷ kêu sắc nhọn dập tắt đèn ở phòng khách, âm thanh quái dị kia hưng phần thét lên:

"Thật là thơm."

Phó nữ sĩ trẻ như vậy mà còn có thêm một đứa con gái sao?

Trong lòng Triệu Dương nói thầm, động tác gõ cửa trên tay cậu ấy cũng lớn hơn, nhưng vẫn không thấy ai mở cửa, chỉ có tiếng nhạc thiếu nhi đứt quãng liên tục truyền đến ở bên trong.

Người của nhà họ Triệu không còn cách nào khác chỉ có thể xuống lầu trước, ngửa đầu nhìn mặt trời nắng gắt xua đi cái lạnh lẽo đang hiện hữu toàn thân.

Tưởng tượng đến sự việc phát sinh ngày hôm qua, Triệu Dương không rét mà run.

Ngày hôm qua bọn họ trở về từ viện phúc lợi Ái Thiên Sứ.

Chiếc siêu xe màu đen vừa mới tiến vào bên trong gara của biệt thự cao cấp, Lý Mỹ Phượng đã được chồng ôm ra khỏi xe, cô ấy quay đầu lại cảnh cáo Triệu Dương: "Tâm trạng của chị dâu cậu không tốt, tốt nhất cậu đừng có suốt ngày giao du với mấy người bạn đó của cậu nữa, mấy ngày gần đây ít gây chuyện lại cho chị đi."

Triệu Dương gật đầu, dạo này cậu ấy rất thành thật mà.

Khoảng thời gian trước nghe nói Phúc Mãn Lâu ra loại đồ ăn mới, bạn tốt của cậu ấy hẹn cậu đến đó ăn món ăn theo mùa, kết quả nửa đường bạn tốt bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ngay chỗ cây hoè già ở đầu hẻm, bây giờ vẫn nằm trên giường bệnh sống c.h.ế.t chưa rõ.

Ba mẹ bạn cậu ấy khóc đến đứt từng khúc ruột, cậu ấy nhìn tình trạng thảm hại này cũng tram mặc hồi lâu.

Triệu Côn Minh đỡ Lý Mỹ Phượng lên lầu nghỉ ngơi, Triệu Dương ngồi ở phòng khách mát mẻ, cậu ấy đá rơi dép lê trên chân, không chút để ý tới hình tượng mà gác chân lên chiếc ghế sô pha bọc da chất lượng cao.

Dì bảo mẫu bê một mâm nho tím đến, mấy quả nho béo tròn kề sát nhau nhìn mười phần no bụng, bên trên còn dính chút nước, trông có vẻ càng mới lạ.

Triệu Dương nhét quả tiếp theo vào miệng, quả nho bị cắn ứa ra nước ngọt ngào vô cùng, môi răng cậu ấy đều tràn ngập vị thơm ngon của nho, cậu ấy phun hạt ra, khen ngợi: "Ngọt thật đấy!"

Không nghĩ tới ông anh của cậu còn rất có thiên phú trên phương diện trồng cây quả đấy.

Nho này là Triệu Côn Minh trồng cho vợ mình, họ đợi giàn nho này ba năm, năm nay cuối cùng cũng ra quả.

Bởi vì vừa ngon vừa ngọt, Triệu Dương ngồi một chỗ ăn liên tục, no đến nắc lên vài cái.

Thấy Triệu Côn Minh bước từ trên lầu xuống, Triệu Dương bĩu môi nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu vẫn còn đau lòng à?"

Triệu Côn Minh thở dài: "Vừa rồi mới khóc ở trên lầu xong, sau đó thì ngủ rồi."

Triệu Dương nhìn ra Triệu Côn Minh đang chuẩn bị vào thư phòng xử lý công vụ, cậu ấy bỗng nhiên nhớ tới Phó Vãn từng nói với mình, nhờ cậu ấy lấy cho cô vài loại dây nho.

Cậu ấy dẫn theo quản gia đi vào hoa viên, phía trên hành lang gỗ dài màu trắng được đặc chế là một loạt dây nho leo bám vào, những quả nho màu đỏ tím to tròn nặng trĩu ở phía trước, ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá rơi xuống trên thân của đám nho mong mướt.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 7



Triệu Dương nuốt nước miếng, cậu ấy lại muốn hái một chùm để ăn tiếp. "Báo Tuyết, sao mày vào đây rồi?" Quản gia nhìn chằm chằm con Samoyed cách đó không xa, quát lớn.

Một con Samoyed có bộ lông màu tuyết trắng, thân hình to béo cong m.ô.n.g lên, hai chân trước điên cuồng đào hố ở một gốc nho.

Đất bị con Samoyed này đào lên bay bụi tứ tung, có vài hạt còn dính lên trên lông của nó, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.

Khuôn viên trồng nho trong nhà không cho chó chạy vào, bởi vì người nhà họ Triệu lo Báo Tuyết sẽ ăn nhằm quả nho.

Triệu Dương lập tức tiến lên muốn xốc báo tuyết thả ra ngoài, nhưng chưa tới gần cậu ấy đã ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nong dam.

Như thể là, ở dưới nhiệt độ 40 độ cực nóng, hàng trăm hàng ngàn con chuột c.h.ế.t bốc ra mùi tanh tưởi, trong đó còn kèm theo một mùi chua thối nát.

Triệu Dương đột nhiên che mũi lại, đời này của cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua mùi nào thối như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy không tự giác được sinh ra sợ hãi.

Sân nhà của nhà họ Triệu rất lớn, ngày trước cũng từng có chó nhỏ mèo nhỏ c.h.ế.t ở trong hoa viên, nhưng mùi lại không giống thế này.

Không hiểu sao Triệu Dương thấy bất an vô cớ.

Báo tuyết lôi ra từ trong hố đất mới đào một bao nilon màu trắng cũ nát, Triệu Dương dùng chân đá đá, bên trong lập tức lăn ra một khối thịt nhỏ hơn cả bàn tay.

Triệu Dương vừa bịt mũi vừa di chuyển lên, đập vào mắt cậu ấy là một t.h.i t.h.ể thai nhi cuộn tròn xám xịt, không biết đã c.h.ế.t bao lâu nhưng Triệu Dương có thể nhìn rõ được hai bàn tay của thai nhi này còn chưa lớn bằng một đồng tiền xu.

Đầu của Triệu Dương am am nỗ tung, cả người cậu ấy đều choáng váng, nhất thời vẫn không hiểu được tại sao hoa viên nhà mình lại có hài cốt của thai nhi.

Bỗng chốc –

Thai nhi vốn đã c.h.ế.t kia mở bừng hai mắt.

Không có đồng tử, đen nhánh vô cùng quỷ dị.

"AI" Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, cậu ấy sợ tới mức ngã đập m.ô.n.g xuống đất, trong nháy mắt áo trắng của cậu bị thấm đẫm mồ hôi.

Trợn mắt?

Triệu Dương run run nhìn lại lần nữa, cái thai c.h.ế.t kia vẫn còn nằm nguyên trong bao nilon, đôi mắt nhắm chặt như đang yên giấc.

"Tiểu Dương, cậu không sao chứ?" Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Triệu Dương, gọi điện thoại báo cho Triệu Côn Minh đang làm việc ở thư phòng.

Triệu Côn Minh làm gì còn ngồi nổi nữa? Anh ấy chạy tới nhìn kĩ thứ đồ trong bao nilon, lại nhìn em trai mình ở bên cạnh sắp bị hù c.h.ế.t đến nơi rồi, Triệu Côn Minh cắn răng nói: "Đào... Tất cả chỗ đất này, đào hết lên cho tôi!"

Theo từng tầng đất bị bới tung lên, mùi thối rữa càng ngày càng nồng, một túi, hai túi, ba túi...

Ước chừng có đến tận sáu túi!

Trong mỗi một túi đều bọc một t.h.i t.h.ể của thai nhi, có vài thai nhi tứ chi đã bị đứt đoạn, tất cả chỉ còn lại vài bộ hài cốt cụt tay cụt chân. Rõ ràng đang là ban ngày, ánh mặt trời chói chang vậy mà bọn họ đều phát lạnh cả người, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này quá mức quỷ dị.

Triệu Côn Minh lăn lộn ở thương trường anh lừa tôi gạt nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, sắc mặt anh ấy xanh mét nhìn chằm chằm Triệu Dương: "Sao em phát hiện ra cái này?"

Triệu Dương vội nói: "Là mẹ ruột của Đoàn Đoàn, chính là Phó nữ sĩ ấy, cô ấy nhờ em nhổ hộ cho cô ấy máy loại dây nho."

Đồng tử Triệu Côn Minh co lại, âm thanh hồn hậu bỗng nhiên cao lên: "Làm sao cô ấy biết được nhà chúng ta có trồng nho?" Hai anh em hai mặt nhìn nhau, hàn ý từ lòng bàn chân dọc theo mạch m.á.u khắp cơ thể xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Ban đầu khi Phó Vãn nói về chuyện hái dây nho với Triệu Dương, Triệu Dương cũng không cảm thấy có gì không đúng, cậu ấy chỉ nghĩ là Đoàn Đoàn kể lại với cô, rốt cuộc Đoàn Đoàn tiếp xúc với anh chị của cậu ấy rất nhiều lần, nói không chừng là do anh trai chị dâu vì muốn dỗ trẻ nhỏ mà khoe trong nhà trồng rất nhiều nho.

Mà hiện giờ-

Nếu trước nay Triệu Côn Minh chưa từng nói gì với Đoàn Đoàn, Phó Vãn làm sao mà biết được?

Triệu Dương nhìn những cái xác nhỏ bé bốc mùi nằm la liệt trên đất, trong đầu hiện ra thân ảnh thanh lệ thuần tịnh của Phó Văn, cô từng nói phân bón của đám nho nhà cậu ấy không tồi.

Triệu Dương bỗng chốc nhớ tới việc vừa nãy mình ăn liên tục một chuỗi nho, quả nho ngọt như vậy, to như vậy không ngờ đều bị nuôi dưỡng bằng loại phân bón này...

Khuôn mặt điển trai của cậu ấy lập tức biến sắc, dạ dày bỗng nhiên như có sông cuộn biển gầm, cậu ấy không nhịn được nữa, khom lưng nôn khan một trận, như thể hận không thể nôn cả mật xanh mật vàng ra.

"Oẹ."

Cậu ấy đã ăn cái quỷ gì vậy?l Chuyện lớn như việc đào ra sáu túi xác c.h.ế.t trẻ con ở ngay trong vườn nhà mình không có khả năng giấu nổi nữ chủ nhân, sau khi Lý Mỹ Phượng biết được lập tức chạy tới, cô ấy nhìn thấy sáu bao nilon màu trắng nằm đầy đất, trong nháy mắt không khống chế được mà rơi lệ.

Người muốn sinh thì không sinh được, kẻ không muốn có con thì lại liên tục có hết đứa này tới đứa kia.

Triệu Côn Minh đỡ lấy vợ, sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi, nói: "Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát."

Lý Mỹ Phượng bỗng nhiên hỏi: "Nhưng vì cớ gì xác mấy em bé này lại không bị phân huỷ?"

Vấn đề này vừa đặt ra, rõ ràng lúc này thời tiết gần 40 độ cực nóng, mọi người ở dưới giàn nho lại như rơi vào hầm băng.

Hiện tại nóng bức như thế này, những thai nhi đó đáng lẽ phải bị hư thối đầy giòi bọ rồi, nhưng từng cái chân cái tay đều có thể nhìn rõ được, quả thật là quá mức quỷ dị.

Triệu Dương giống như mèo bị dẫm phải đuôi, cậu ấy duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Triệu Côn Minh, cấp bách mà nói thêm: "Anh, em vừa rồi còn thấy một trong số những thai nhi này trừng mắt với em! Thật đó!"

Lúc này lưng của Triệu Côn Minh đã bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng, anh ay banh mặt phẫn nộ quát: "Đừng nói bậy! Nhát định là em bị cảm nắng đến nóng đầu hoa mắt rồi!"

Thai nhi đã c.h.ế.t sao có thể mở mắt được?

Triệu Dương như kiến bò trên chảo nóng, cậu ấy vội vã chuẩn bị chứng minh thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh do dự của lão quản gia: "Tôi... tôi hình như cũng nhìn thấy..."

Trong nháy mắt, bốn phía đều hoàn toàn tĩnh lặng.

Nếu chỉ một mình Triệu Dương nhìn thấy thì có thể nói đó là ảo giác, nhưng nếu cả quản gia cũng thấy thì...

Buổi đêm ngày hôm đó, cả nhà không một ai có thể ngủ ngon.

Triệu Dương lại còn nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng tất cả đều là trẻ con cười khanh khách vô cùng quái dị.

Chờ cậu ấy tỉnh lại đã mồ hôi lạnh đầy người, cậu ấy tính đi tắm rửa một cái nhưng vừa mới xốc chăn lên đã thấy một bên cổ chân bị xanh tím một vòng, như là bị ai dùng tay bóp.

Triệu Dương hốt hoảng nhớ lại, hình như cậu ấy từng dùng cái chân này đá túi thi thể...

"Á…"

Sáng sớm tinh mơ, Triệu Dương giống như quỷ khóc sói gào chạy vọt tới phòng ngủ của hai vợ chồng Triệu Côn Minh. Hai người bọn họ đã sớm rời giường, thần sắc của Lý Mỹ Phượng thoạt nhìn không được tốt lắm.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 8



Triệu Côn Minh đang đứng ở ban công cầm di động gọi điện thoại cho ai đó, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở "Cuộc gọi của quý khách đã quay xong".

Triệu Côn Minh quay lại nhìn về phía vợ và em trai mình, anh ấy suy xét một lát, phất phat tờ giấy trong tay, nói một cách trịnh trọng: "Chúng ta đi tìm Phó nữ sĩ."

Đây là phương thức liên lạc mà anh ấy lấy được từ viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, tài liệu mà Phó Vãn cần điền để hoàn tất thủ tục đưa Đoàn Đoàn trở về tất nhiên sẽ có địa chỉ cùng số điện thoại.

Ba người nhà họ Triệu lập tức đánh xe tới khu chung cư cũ, sau khi họ gõ cửa lại không thấy ai ra mở, bên trong chỉ truyền đến tiếng nhạc thiếu nhi đứt quãng "Thỏ con ngoan ngoãn" có chút quái dị không nói nên lời.

Nhìn đến phòng thuê mà Phó Vãn cùng Đoàn Đoàn ở không thấy nơi nào có thể trồng nho, may người Triệu Dương càng xác định nhất định là Phó Vãn đã biết cái gì đó.

Ba người chờ một lúc, đành phải tính toán rời đi trước.

Vừa đi đến đầu cầu thang, bọn họ suýt nữa va phải Dương Chan Vinh đang quay về nhà. Dương Chan Vinh bán thịt heo ở chợ thức ăn, mỗi sáng hơn 4 giờ là phải rời giường đến lò mổ nhập hàng, hôm nào vận may tốt thì chưa đến giữa trưa anh ấy đã bán hết thịt có thể trở về nhà.

Hôm nay anh ấy buôn bán khá tốt.

Lý Mỹ Phượng nhanh chóng chạy tới hỏi Dương Chấn Vinh một câu: "Anh trai này, tôi muốn hỏi một chút có phải Phó Vẫn ở tầng này không?"

Dương Chấn Vinh đánh giá ba người bọn họ, thấy bọn họ mặc quần áo sang trọng không giống như người xấu thì gật đầu: "Đúng vậy, mấy người có việc gì sao?"

Bọn họ không tiện nói rõ ra đành phải rời đi.

Họ chỉ cần biết được đúng là Phó Vãn ở nơi này là đủ rồi, rồi có lúc nào đó cô sẽ ở nhà.

Người của nhà họ Triệu chân trước vừa đi, Dương Chấn Vinh xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn thấy Phó Vãn mang theo bao lớn bao nhỏ cùng Đoàn Đoàn trở về, anh ấy nhanh chóng chạy tới mở cửa: "Tiểu Phó, tôi giúp cô cằm."

Đoàn Đoàn cầm chìa khoá tới cửa nhà mở cửa trước, Phó Vãn tránh đi Dương Chấn Vinh, cầm theo đồ bước vào cửa. Duong Chan Vinh nhin Pho Van mặt không đỏ hô hấp không loạn, ngay cả một giọt mồ hôi đều không có, anh ấy không nghĩ tới sức lực của Phó Vãn lại lớn như Vậy.

Dương Chấn Vinh chỉ đành đứng ở ngoài cửa nói với Phó Vãn: "Tiểu Phó, quán ăn mà cô nói với tôi hôm qua tôi tìm được rồi, chính là chiếc xe đẩy mà hồi còn sống bà Vương hay dùng."

Phó Văn không chút ngạc nhiên nào, cô quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt cô không dời nhìn chằm chằm Dương Chấn Vinh, Dương Chấn Vinh bị nhìn đến phát ngượng.

Bỗng nhiên Phó Vãn mở miệng: "Anh Dương, gần nhất đừng để cho Đoá Đoá tiếp xúc với con thỏ."

Dương Chắn Vinh không hiểu ý của Phó Vãn lắm, con gái anh ấy thích nhất là thỏ con, ngay đến dây buộc tóc cũng là hình thỏ.

Dương Chấn Vinh không để trong lòng lắm, nói chuyện vừa rồi có ba người tới tìm Phó Vẫn cho cô.

Phó Vãn cũng không ngoài ý muốn gật đầu.

"Mẹ, đêm nay chúng ta thật sự muốn đến quán có cây hoè già kiếm tiền sao?" Đoàn Đoàn sửa sang lại những vật dụng hàng ngày vừa mua về thật tốt, cậu bé xoa xoa tay nhỏ đầy mồ hôi, khuôn mặt be bé nhìn Phó Vãn vô cùng lo âu.

Phó Vãn sửa lại cho đúng: "Là mẹ đi trang trí quán."

Đoàn Đoàn nghĩ đến anh trai mặt đầy m.á.u ngồi xổm ở dưới cây hoè già, cậu bé sợ anh trai đó sẽ dọa đến mẹ mình.

Tựa như Thu Thu rõ ràng là đứa trẻ tốt, lại thường xuyên dọa nhân viên công tác của viện phúc lợi.

"Con cũng muốn cùng mẹ đi trang trí quán xe, Đoàn Đoàn sẽ giúp mẹ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền." Đoàn Đoàn lập tức nói.

Phó Vãn không cự tuyệt: "Cũng được." Thời gian càng muộn, sắc trời bên ngoài càng thêm tối đen.

Tới 10 rưỡi đêm, Phó Vãn dắt theo Đoàn Đoàn xuống lầu chuẩn xác tìm được chiếc xe đẩy đồ ăn vặt của bà Vương lúc còn sống, bà Vương rất yêu quý quán xe này nên giữ gìn vô cùng can thận.

Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn thoải mái đẩy quán xe chở đồ ăn vặt ra khỏi tiểu khu, nó càng thêm hoài nghi: [Ký chủ, vì sao cô mở đồ ăn vặt lề đường vào nửa đêm?]

Nó cũng từng trói định không ít ký chủ bán đồ ăn khuya, nhưng hệ thống vẫn cứ thấy kỳ quái. Chẳng sợ ký chủ khác bán đồ ăn khuya nhưng cũng sẽ đi bán muộn nhất là 6 giờ, ai lại đến tận 10 rưỡi đêm mới chuẩn bị đi bán như Phó Vãn? Chờ chính thức bày trí xong không phải là 11 giờ đêm rồi sao?

Phó Vãn không chút để bụng: "Tránh bị quản lý, không được sao?"

Phó Vãn và Đoàn Đoàn một lớn một nhỏ đẩy xe đi vào dưới gốc hòe già cách tiểu khu không xa, ánh đèn đường mờ nhạt hai bên đường cái vinh dự đảm nhận làm công cụ chiếu sáng.

Đoàn Đoàn rời mắt khỏi anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u dưới tàng cây hoè, khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ nhìn Phó Vãn, cất giọng trẻ con hỏi: "Mẹ ơi, Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ làm việc gì ạ?"

Phó Vãn kêu cậu bé đừng gấp gáp, cô lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút nước viết thực đơn món ăn đêm nay -

"Bò kho", "Dưa chua", "Gà hầm nấm hương" và "Mi thịt bò vị cay".

Đoàn Đoàn mặt dày sùng bái, thì ra mẹ làm được nhiều mì sợi như vậy!

Hệ thống mỹ thực: [... Sao tên của món mì này lại quen thuộc như vậy?]

[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp "mở một quán mỹ thực", đạt được nguyên liệu nấu ăn 5 sao, khen thưởng đã được phát đến tủ lạnh nhà ký chủ.]

Hệ thống mỹ thực vô cùng khiếp sợ, hiệu suất của vị ký chủ Phó Vãn này thế mà cao thái quá như vậy? Ngày hôm qua tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên, đêm nay đã hoàn thành rồi.

Rất nhanh hệ thống mỹ thực tuyên bố nhiệm vụ mới: [Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ - "Đạt được khen ngợi của năm thực khách", nhiệm vụ khen thưởng: đồ làm bếp sơ cấp 1 sao, giới hạn thời gian: trong vòng một ngày.]

Ánh mắt Phó Vãn khẽ nhúc nhích, năm vị thực khách?

Đoàn Đoàn thấy người đi đường không có ý định đến nếm thử món ăn, cậu bé không khỏi có chút sốt ruột.

Một chiếc xe hơi màu đen từ phía tiểu khu đi lại đây, càng tới gần quán xe mỹ thực thì tốc độ càng chậm.

Triệu Dương ngồi trên xe trợn tròn mắt, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy một bạn nhỏ ngồi ở trên ghé, đúng thật là Đoàn Đoàn.

Cô gái đứng ở trước xe đẩy thức ăn bên cạnh thằng bé còn không phải là Phó Vãn mà bọn họ tìm suốt một ngày sao?

Triệu Dương lập tức hô lên: "Dừng xe."

Thấy có người từ trên xe xuống, Đoàn Đoàn lập tức trở nên nhiệt tình hét to: "Cô ơi, chú ơi, mau đến đây ăn mì đi, mẹ cháu làm mì sợi siêu cấp ngon... Chú Triệu? Cô Lý?"

Phó Vãn ung dung thong thả múc một muỗng nước từ trong thùng đổ vào nồi, nhóm lửa nấu nước.

Vị khách thứ nhất, đến rồi.

Còn mang theo vị khách thứ hai, vị khách thứ ba.

Hệ thống mỹ thực nhìn hành động của Phó Văn, suýt nữa thì bật khóc, sau khi Phó Vãn và Đoàn Đoàn từ chợ bán sỉ trở về nhà, cô không bước ra khỏi phòng nửa bước, càng miễn bàn tới việc buổi chiều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Cổ nhân có câu, có bột đố gột nên hồ*.

*ý nghĩa: nếu thiếu nguyên liệu hoặc điều kiện cơ bản, thì dù có cố gắng đến đâu cũng khó đạt được mục tiêu mong muốn. Câu tục ngữ có ý khuyên răn phải chuẩn bị kỹ càng và đầy đủ trước khi bắt tay vào làm việc gì đó.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 9



Cô cũng không thể chỉ nấu một nồi nước, cho khách hàng uống nước sôi đâu đúng không? Như này nếu mà dám lấy tiền của khách thì cô thật sự sẽ không bị ăn đánh sao?

Hệ thống lo lắng sốt ruột : [Ký chủ, cô như thế này liệu có trở thành đầu bếp được không đó?]

Phó Vãn không trả lời.

Lý Mỹ Phượng nhìn sang Đoàn Đoàn đầu tiên, Triệu Côn Minh và Triệu Dương thì nhìn chằm chằm Phó Văn.

Cả ngày hôm nay đầu óc Triệu Dương chỉ toàn là hình ảnh đáng sợ về cái trừng mắt của xác c.h.ế.t trẻ con kia, cậu ấy lập tức không dám giấu diễm một chút mà kể hết những chuyện xảy ra hôm qua cho Phó Vẫn.

Triệu Côn Minh trầm giọng nói: "Phó nữ sĩ, hôm trước lúc ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cô cố ý nhắc nhở tiểu Dương, bây giờ có thể cùng chúng tôi tâm sự một lúc không?"

Phó Vãn làm như không nghe thấy, cô lấy từ trong ngăn tủ ra may cái chén mua được ở chợ bán sỉ.

Triệu Côn Minh và vợ liếc nhau, Lý Mỹ Phượng tiến lên một bước, suy nghĩ tìm một chút rồi sửa lại lời: "Phó đại sư?"

Nhưng vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào như trước. Ba người có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu Phó Vãn không muốn quản chuyện này thì sao lại nhắc nhở họ? Nhưng hôm nay bọn họ tới đây, cô lại không thèm nói một lời là sao?

Triệu Dương nhìn Phó Vãn đứng nấu nước ở trước xe đẩy đồ ăn, cậu ấy gãi gãi đầu, mang lòng thử nghiệm mà kêu lên: "Đầu bếp Phó?"

Phó Vãn ngước mắt lên nhìn cậu ấy, đạm nhiên trả lời: "Ừ, là tôi."

Đồng tử của hệ thống mỹ thực chắn động: [... Trâu, quá trâu bò!]

Phó Vãn thế mà phản ứng lại với bọn họi

Triệu Dương cảm thấy có chút ba chấm, trong nhà gặp chuyện quỷ quái còn chưa tính, quan trọng là người mà bọn họ khổ cực tìm kiếm lại không phải đại sư, mà là... đầu bếp?

Lúc này nước trong nồi đã sôi, kêu lên từng tiếng ùng ục ùng ục, hơi nóng đua nhau bốc lên.

Triệu Côn Minh có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường trong nháy mắt hiểu ra, anh ấy vô cùng biết điều nói với vợ và em trai mình: "Mọi người đều đói bụng, không bằng ngồi đây ăn chút mì sợi?"

Ba người quả thật khá đói bụng, cả ngày hôm nay đều chỉ chăm chăm đi tìm Phó Vãn, lại nghĩ đến chuyện bất thường ở nhà nên cũng không ăn nổi, lúc này nhìn thấy quán xe đồ ăn này cũng cảm thấy bụng réo lên.

Lý Mỹ Phượng nhìn thực đơn tối nay được Phó Vãn viết trên giấy, cô ấy không khỏi tán thưởng: "Đầu bếp Phó, ngoài mì sợi cô còn làm không ít đồ ăn khác, cho tôi một chén gà hầm nấm hương đi."

Triệu Côn Minh chọn mì thịt bò cay.

Triệu Dương nhìn chằm chằm cây hoè già kia bỗng nhớ tới điều gì, khuôn mặt cậu ấy như nhăn thành một mảnh, nơi này không phải chính là nơi mà anh em tốt của cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông sao? Có phải Phó Vãn còn biết được nơi này từng xảy ra chuyện gì hay không?

Triệu Dương nhận được ánh mắt cảnh cáo của Triệu Côn Minh, rầu rĩ nói: "Vậy cho tôi một chén bò kho đi." Chọn món xong, ba người cũng không chê quán ven đường đơn sơ mà ngồi xuống bàn nhỏ trước mặt.

Đoàn Đoàn vô cùng cao hứng, cậu bé không nghĩ nhanh như vậy đã có khách.

Đoàn Đoàn ngó trộm anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u kia, cậu bé nhất định phải đề phòng người này phá hư việc buôn bán của mẹ.

Đoàn Đoàn ngang đầu nhìn Phó Vãn, mười phần chờ mong hỏi: "Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ cái gì không?"

Phó Vẫn ra hiệu: "Mở thùng ra đi."

Đoàn Đoàn nhanh nhẹn lấy ra một thùng giấy mua ở chợ bán sỉ, dung d.a.o nho rach bang dinh tren thùng ra, lộ ra các loại mì gói đủ màu ở bên trong.

Phó Vãn cầm lên bốn gói mì, cô xé bao bì của chúng rồi để vắt mì cùng các gói gia vị vào trong bát, đổ nước sôi lên rồi đậy nắp.

Chỉ cần chờ ba phút, ba bát mì Khang sư phụ vô cùng hấp dẫn đã ra lò.

Hệ thống mỹ thực bị làm cho choáng váng: [... Mì gói?]

Phó Vãn bình tĩnh: "Ừ."

Hệ thống mỹ thực không thể tưởng tượng nỗi: [Tại sao lại là mì gói? Cô mua thùng mì này không phải để cho Đoàn Đoàn ăn sao?]

Phó Vãn nhắc lại: "Tôi không phải mẹ kế." Mỗi ngày cho con trai ăn loại đồ không có tí dinh dưỡng gì như mì gói, đây là hành vi của mẹ kế.

Nhưng thực khách cũng là cơm áo gạo tiền mà.

Hệ thống thét chói tai, nó cảm thấy sắp hỏng mắt: [Như này sao có thể gọi là "làm món ăn ngon"? "Làm" cơ mà.]

Thần sắc của Phó Vãn vẫn bình tĩnh đến cực điểm: "Tôi tự tay đổ nước còn rắc gia vị, sao không được gọi là "làm"?"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ba người nhà họ Triệu thấy thế cũng phát ngốc, Triệu Dương tự đập trán mình, thốt lên: "Tôi còn đang hỏi sao thực đơn này lại nhìn quen thuộc như thế mà." Món ăn này còn không phải là món mì kinh điển Khang sư phụ sao?

Khó trách cậu ấy cảm thấy lạ lạ. Làm gì có ai thèm ngồi ở chỗ chim không thèm ỉa này lúc nửa đêm để ăn mì gói chứ?

Trong lòng Triệu Dương âm thầm chửi bậy.

Triệu Côn Minh rất rõ tính tình của em trai mình, anh ấy trừng mắt nhìn Triệu Dương: "Em thì biết cái gì? Hiện giờ đang rất lưu hành bán mì gói! Rất nhiều người trẻ tuổi kiếm tiền dựa vào mì gói đấy."

Có điều có thể kiếm được hay không còn phải xem vị trí quán ăn, nhu cầu của khách hàng, sách lược đẩy mạnh tiêu thụ, tuy nhiên máy lời này Triệu Côn Minh không dám nói ra.

Rất nhanh mì ăn liền đã được nấu xong, Triệu Dương chủ động đi tới để ba bát mì lên bàn nhỏ, mùi thơm của mì gói rất câu người, có điều ăn vào trong miệng rồi thì cũng chỉ có thế.

Triệu Dương ăn từng ngụm mì gói, bớt thời gian hỏi: "Đầu bếp Phó, vì sao nhà chúng tôi mãi không thể liên lạc được với cô vậy? Có phải số di động cô điền ở viện phúc lợi bị sai rồi, chúng tôi gọi không được, hôm nay chúng tôi cũng đến nhà cô luôn, nhưng gõ cửa rất nhiều lần mà vẫn không thấy ai ra mở."

Từ sau khi về nhà Đoàn Đoàn căn bản không nghe được tiếng đập cửa nào, cậu bé khó hiểu hỏi lại: "Cháu và mẹ vẫn luôn ở nhà mà."

Ánh mắt của mấy người nhà họ Triệu khẽ biến, sao có thể?

Bọn họ không chỉ gõ cửa phòng Phó Vãn hơn năm lần, còn cố ý xuống lầu nhìn qua cửa số phòng của cô, đến tận đêm mà căn phòng ngay cả một ánh đèn cũng không có, giống như hai người chưa trở về nhà vậy!

Có ai nửa đêm đến cái đèn cũng không bật?

Kết quả là bọn họ vẫn luôn ở nhà?

Thần sắc Phó Vãn bình tĩnh, chỉ là cô thiết lập một trận pháp nhỏ để không bị người khác quấy rầy thôi, cô nói: "Là số điện thoại của tôi, nhưng không có tiền."

Hệ thống khá là keo kiệt, cung cấp số điện thoại nhưng lại luyến tiếc nạp tiền cho cô.

Triệu Dương vừa nghe, trong nháy mắt đã nắm được sự tình, cậu ấy lập tức móc ra điện thoại đời mới nhất của mình, một bên ăn mì một bên nạp vào số điện thoại của Phó Vãn 5000 tệ.

Động tác liền mạch lưu loát, không có chút đau lòng.

Hệ thống mỹ thực chấn động: [... Thực khách này rất hào phóng.]

Phó Vãn vừa cầm điện thoại lên đã thấy thông báo tin nhắn mới nhất. A, di động của cô có thể gọi điện thoại, cũng có thể lên mạng rồi.

Triệu Côn Minh thành thạo ăn xong mì gói, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Phó đại... đầu bếp, cô nói xem, tình huống của nhà chúng tôi rốt cuộc là như thế nào?"
 
Back
Top Bottom