Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 20: Chương 20



Rất nhiều fan trung thành của Kỳ Tễ bắt đầu lên tiếng bênh vực. Là những người luôn đồng hành cùng anh, họ chỉ có một yêu cầu duy nhất — Kỳ Tễ vui vẻ là được. Vì thế, khi biết anh đang yêu và người đó lại là một chàng trai, họ tuy có chút khó chấp nhận, nhưng rồi lại thấy được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Kỳ Tễ — nụ cười chưa từng xuất hiện trước đây.

Phần bình luận dần trở nên ôn hòa hơn, trợ lý cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

[Anh đang ở nhà sao?]

Kỳ Tễ nhìn quanh phòng ngủ một vòng, rồi lắc đầu, nụ cười trên mặt có phần lười biếng: “Không phải, tôi đang ở nhà vợ tôi. Cậu ấy vẫn chưa tan làm. Gần đây tôi làm cậu ấy không vui, nên mọi người nói chuyện nhớ cẩn thận một chút nha.”

[A a a, anh Kỳ không biết ngại là gì luôn, anh dâu biết anh nói như vậy không?]

[Có phải anh Kỳ sợ vợ không đó?]



Phần lớn thời gian, Kỳ Tễ đều đang trả lời câu hỏi của fan, tiện thể quảng bá một chút cho bộ phim mới. Đến khi gần đến giờ Trì Sính tan học, giọng nói của Kỳ Tễ khi trả lời các câu hỏi cũng bắt đầu có phần vội vàng.

Những fan tinh ý lập tức nhận ra điều này và bắt đầu trêu chọc: [Anh Kỳ, có phải anh dâu sắp về không? Bọn em có thể nhìn thấy anh dâu một chút không?]

Kỳ Tễ nheo mắt, nghĩ bụng nếu Trì Sính thật sự lên hình, e rằng mình sẽ mất vợ thật.

“Cậu ấy sắp về rồi. Nhưng tôi không muốn để cậu ấy xuất hiện trước công chúng, cũng mong sau này nếu các bạn có gặp thì đừng chụp hình. Dù sao thì hạnh phúc của anh, mọi người cũng biết là không dễ dàng gì mới có được.”

Nói thêm vài câu với fan xong, Kỳ Tễ tắt livestream, lấy áo khoác đã chuẩn bị sẵn cho Trì Sính rồi ra ngoài đón cậu tan học.

Trước cổng trường có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn đêm — mấy món đó Trì Sính rất thích. Trước đây Kỳ Tễ vẫn cho là không tốt cho sức khỏe nên quản khá chặt, nhưng bây giờ vì muốn dỗ dành vợ, anh đành chiều theo sở thích của người ta.

Trì Sính tan học, khoác cặp đi ra, liền thấy Kỳ Tễ đeo khẩu trang, ngoan ngoãn ngồi xổm bên lề đường chờ mình. Trên lưng áo rộng của anh vẫn còn hằn rõ vài vết cào từ tối qua, xương quai xanh cũng lộ ra một dấu cắn chưa kịp mờ.

Kỳ Tễ đang ngồi đó xem tin tức trên điện thoại. Gần đây anh đang có ý định tạm nghỉ, nhưng trợ lý vẫn ra sức khuyên ngăn.

Kỳ Tễ hiểu rõ, nếu tùy tiện nghỉ lúc này, Trì Sính chắc chắn sẽ không vui. Giờ ai cũng đã biết đến sự tồn tại của Trì Sính, nên nếu anh đột ngột ngưng hoạt động, thể nào cũng sẽ có người suy diễn linh tinh.

Đang mải suy nghĩ thì trước mặt anh bỗng xuất hiện một đôi giày rất quen — chính là đôi sáng nay anh chuẩn bị cho Trì Sính. Theo hướng mắt cá chân nhìn lên, liền thấy Trì Sính đeo balo, đứng ngay trước mặt mình.

Khoảnh khắc ấy, Kỳ Tễ như thấy lại lần đầu gặp Trì Sính, cũng vào một buổi tối bên lề đường. Khi đó, anh vừa bị đạo diễn mắng vì diễn xuất kém, tâm trạng tồi tệ, lang thang không mục đích, rồi không biết sao lại đến gần một trường cấp ba ven sông. Anh mơ hồ và bất lực ngồi xổm bên bờ sông, trông u ám đến mức khiến Trì Sính đi ngang qua cũng tưởng anh định nhảy sông tự tử.

Cảnh tượng hôm nay giống hệt khi đó — ánh mắt lo lắng, giọng nói đầy quan tâm: “Anh không sao chứ?”

Từ khoảnh khắc đó, trong lòng Kỳ Tễ đã gieo một hạt giống. Anh có cảm giác rất rõ ràng rằng mình nhất định phải có được người này. Và rồi ông trời cũng cho anh cơ hội, anh chẳng ngại ngần mà nắm lấy.

Dù Trì Sính có mắng anh là tên tiểu nhân giảo hoạt cũng chẳng sao — chỉ cần anh có thể dùng toàn bộ thời gian sau này để đổi lấy sự tha thứ của Trì Sính.

“Sao lại ngồi xổm ở đây?” Trì Sính đưa tay ra, định kéo Kỳ Tễ dậy.

Không ngờ Kỳ Tễ lại làm một hành động khiến cậu kinh ngạc — anh trực tiếp nắm lấy tay Trì Sính, cúi đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay.

Cảm giác ấm áp, mềm mại truyền từ tay vào tim. Trì Sính theo phản xạ nắm chặt tay lại, hành động mang theo bản năng chiếm hữu. Cậu hơi ngượng, định rút tay về, nhưng ngay sau đó, Kỳ Tễ liền nắm lấy tay cậu đứng dậy.

Hai người nắm tay nhau một cách tự nhiên như thể đã quen thuộc từ lâu. Kỳ Tễ đưa túi đồ ăn vặt cho Trì Sính, tiện tay đeo luôn balo của cậu sang vai mình.

Nhìn túi đồ ăn còn bốc khói nghi ngút trước mặt, Trì Sính thoáng sững người. Giây phút này, cậu có cảm giác như mình và Kỳ Tễ thật sự đã sống cùng nhau nhiều năm như vợ chồng.

Khi thu dọn cặp sách ở văn phòng, cậu đã thấy thông báo livestream của Kỳ Tễ. Dù chưa xem hết, nhưng từ những đoạn tổng hợp và bình luận, cậu có thể cảm nhận rõ sự chân thành và thẳng thắn trong từng lời nói của anh. So với những lo lắng ngổn ngang trong lòng mình, dường như cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 21: Chương 21



Trên đường về nhà, Trì Sính mải mê với đống đồ ăn vặt, đèn đường trong thị trấn không quá sáng, mỗi lần cậu sắp bước hụt hoặc va phải ổ gà, Kỳ Tễ đều nhanh tay kéo lại né tránh.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, bà nội đã ngủ. Trì Sính vứt rác trong tay, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt rồi sửa lại bài kiểm tra.

Vừa bước vào phòng tắm, cửa đã bị Kỳ Tễ đẩy ra. Trên người Trì Sính chỉ vừa cởi được nửa áo, tay còn đặt trên thắt lưng chuẩn bị cởi tiếp thì bị Kỳ Tễ bất ngờ xông vào làm giật mình, theo phản xạ quay người định lấy khăn tắm che lại.

Kỳ Tễ chẳng chút ngại ngùng, lao đến chặn tay cậu, ấn người xuống nền gạch men lạnh lẽo. Trì Sính bị hành động bất ngờ làm cho ngẩn ra, định phản kháng thì đã bị một thứ gì đó chặn lại.

“Đêm nay không được, Kỳ Tễ, ra ngoài đi.”

“Ra ngoài? Nhưng rõ ràng anh còn chưa kịp vào mà?”

Trì Sính âm thầm chửi thề một tiếng trong lòng, cái đồ không biết ngượng là gì.

“Anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, không phải vì trốn tránh điều gì cả. Mỗi năm một bộ phim là đủ rồi. Gần đây thấy vài gương mặt mới cũng không tệ, anh có chút muốn lui về hậu trường.”

Cứ tưởng sẽ bị “ăn sạch”, Trì Sính không ngờ Kỳ Tễ lại nghiêm túc nói chuyện. Cậu khẽ dùng sức đẩy anh ra, hai người đối mặt, sau lưng Trì Sính vẫn là tay Kỳ Tễ, phía sau là nền gạch men lạnh ngắt.

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, xác nhận Kỳ Tễ không đùa, rồi kéo anh ra khỏi phòng tắm, đến mép giường.

Trì Sính đứng, Kỳ Tễ ngồi, tầm mắt lập tức thay đổi.

Kỳ Tễ năm nay đã ba mươi tư, trong giới giải trí thì đúng là thuộc nhóm tuổi lang bạt. Nếu anh nói quyết định này không phải vì cậu, Trì Sính sẽ không tin.

Nhưng cậu nên khuyên Kỳ Tễ thế nào đây? Đang suy nghĩ thì Kỳ Tễ bất ngờ ngẩng đầu, kéo cổ cậu xuống, gương mặt lập tức gần sát.

“Trì Sính, quyết định này một phần vì em, cũng một phần vì chính anh — anh thật sự không thích giao du xã giao.”

Kỳ Tễ nhẹ nhàng tách hai chân, kéo Trì Sính ngồi vào lòng mình.

“Sau khi ba mẹ mất, anh trai đã một mình nuôi anh khôn lớn. Anh từng thấy anh ấy phải không ít lần xã giao với những người giả tạo, dối trá để kiếm sống. Lúc đó anh đã thề sau này nhất định phải có bản lĩnh riêng. Ban đầu đi diễn là vì thiếu tiền. Trường thấy anh có ngoại hình, liền hướng anh theo con đường diễn xuất. Anh thật sự rung động — tiền kiếm được nhanh, nên cứ thế bước vào nghề.”

“Cũng may anh hợp với nghề này, diễn cũng không tệ. Bây giờ có cơ hội làm chủ, anh muốn thử một lần. Càng muốn cùng em xây dựng một gia đình.”

---

Đúng như dự tính, sau khi Kỳ Tễ giảm tần suất hoạt động, không ít fan tỏ ra khó hiểu, rất nhiều anti bắt đầu dẫn dắt dư luận. May là anh đã chuẩn bị trước. Để tránh việc Trì Sính bị khui ra, anh còn đặc biệt nhờ người thu xếp trước mọi chuyện.

Cuộc sống của anh và Trì Sính cũng không gặp trở ngại gì lớn, tất cả phải cảm ơn Kỳ Dạ đã âm thầm giúp đỡ không ít.

Chẳng mấy chốc lại đến mùa lễ trao giải hằng năm. Trước lúc xuất phát hai tiếng, Kỳ Tễ vẫn còn bám lấy Trì Sính nhờ thắt cà vạt. Nhưng Trì Sính thật sự phải thừa nhận, bản thân rất giỏi nhiều thứ, riêng chuyện thắt cà vạt là mãi không học được.

Cậu từng bỏ thời gian mở video học rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Có lẽ do trong tiềm thức, cà vạt luôn gắn với những tình huống khiến cậu thấy không nên có mặt, dần dần sinh ra cảm giác phản cảm.

Lễ trao giải năm đó, nhờ bộ phim năm ngoái mà Kỳ Tễ đoạt Ảnh đế. Sau phát biểu nhận giải ngắn gọn, anh lập tức rời sân khấu. Vì năm nay họ định đưa bà nội ra nước ngoài ăn Tết, nên Kỳ Tễ phải về nhà chuẩn bị hành lý.

Hình ảnh anh vội vàng rời hậu trường bị phóng viên ghi lại, mạng xã hội lại dấy lên làn sóng bình luận trái chiều. Lần tiếp theo Kỳ Tễ xuất hiện công khai là ở sân bay. Bà nội đi trước cùng dì, Kỳ Tễ dắt theo Trì Sính vội bắt chuyến bay đêm.

Có fan đi cùng chuyến nhận ra Kỳ Tễ, hào hứng xin chụp ảnh chung nhưng bị từ chối. Dù vậy, anh vẫn ký tên lên túi xách của cô.

[Ảnh đế thật sự rất yêu vợ, làm gì cũng luôn nắm tay không rời. Nói thật, vợ ảnh đế nhìn rất hiền, giọng nói cũng dịu dàng. Lúc gần xuống máy bay, tôi mới để ý hai người đều đeo nhẫn. Chúc hai người hạnh phúc!]

Dưới bài viết, cư dân mạng rần rần bình luận, ai nấy đều ngưỡng mộ. Không ngờ cô gái kia còn được Kỳ Tễ phản hồi: [Cảm ơn. Cũng chúc mọi người đều tìm được hạnh phúc của riêng mình.]

---

Tại một bãi biển nọ, Trì Sính mặc áo thun trắng đơn giản, bên dưới là quần ngắn màu xanh biển. Làn da cậu rất trắng, vóc dáng nếu không so với Kỳ Tễ thì cũng không hề nhỏ nhắn. Bên cạnh, Kỳ Tễ chỉ mặc mỗi quần bơi, nửa thân trên để trần.

Những ngày gần đây, hai người đều cùng nhau đi dạo trên bãi cát mỗi ngày. Kỳ Tễ đã đen đi vài tông, còn Trì Sính gần như không đổi.

Hoàng hôn như cô gái e ấp, ánh nắng vàng nhẹ phủ lên bãi biển và bờ cát, mặt biển ánh lên màu hồng nhạt mờ ảo.

Hai người sóng vai đi trên cát mềm, dấu chân in xuống sâu cạn không đều, liền bị sóng biển dịu dàng xóa đi. Gió biển nhè nhẹ thổi, làm vạt áo khẽ bay, cũng thổi tan chút nhiệt còn vương trên má.

Hai bàn tay đan chặt lấy nhau, hơi ấm từ đầu ngón tay còn ấm áp hơn cả ánh hoàng hôn.

Hoàng hôn dần khuất sau đường chân trời, sắc trời từ vàng cam chuyển sang xanh thẫm. Mặt biển như được rắc vô vàn viên kim cương lấp lánh, chuẩn bị đón màn đêm rực rỡ.

Bóng dáng họ kéo dài trên bờ cát, hòa vào cảnh sắc trời biển rực rỡ, đẹp như một bức tranh.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 22: Sinh con



Cùng Kỳ Tễ bên nhau đã năm thứ tám, bọn họ lại một lần nữa đón chào một sinh mệnh mới. Người đầu tiên phát hiện là Trì Sính – cậu nhặt được một con chó hoang, là giống Alaska cỡ lớn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trì Sính đã muốn cứu nó.

Sau khi đưa đến bệnh viện thú y, bác sĩ bảo tình trạng của nó không khả quan. Trì Sính vẫn luôn vuốt v.e đầu nó, không ngừng khuyên nó phải kiên cường, phải cố gắng sống tiếp.

Không ngờ nó thật sự vượt qua được. Khi Kỳ Tễ biết chuyện, việc đầu tiên anh làm là bảo trợ lý dọn một phòng ở tầng một, sửa lại thành phòng cho chó.

Vì cả hai chưa từng nuôi thú cưng, Kỳ Tễ còn đặc biệt đăng một bài hỏi cư dân mạng. Chỉ trong chốc lát, bên dưới đã có hàng vạn bình luận góp ý.

Sau khi chó về nhà, Trì Sính thấy khó xử, không biết nên đặt tên gì cho nó. Đúng lúc cậu đang vò đầu bứt tai, Kỳ Tễ bưng một chậu dâu tây tươi tới, đưa cho chú chó một quả dâu to, rồi đưa phần còn lại cho Trì Sính.

“Gọi là Minh Trì (ánh sáng đến muộn) đi. Đến muộn mà.”

Cái tên này, Trì Sính từng thấy trong ghi chú của Kỳ Tễ – đó là cái tên mà họ định đặt cho đứa bé chưa kịp chào đời. Giờ đặt tên đó cho chú chó, có lẽ cũng là một cách gửi gắm tâm tình.

Chó về nhà được sáu tháng, đúng vào đợt hè nóng nhất. Trì Sính đang nghỉ hè, còn Kỳ Tễ vừa nhận một bộ phim, đã rời nhà được một tháng.

Chiều hôm đó, Trì Sính đang đọc sách trong thư phòng thì bỗng thèm kem. Thế là cậu lặng lẽ vào bếp, mở tủ lạnh lấy một cây kem ra.

Còn chưa kịp mở bao, Minh Trì đã chạy tới. Nó nghiêng đầu nhìn Trì Sính, rồi lại nhìn cây kem trong tay cậu. Sau đó dùng mũi húc vào tay cậu, ra hiệu không được ăn.

Nhưng Trì Sính thật sự rất thèm. Vừa định cắn một miếng thì Minh Trì giơ chân đẩy nhẹ, làm cây kem rơi xuống đất. Cậu tiếc hùi hụi, trừng mắt nhìn nó, nhưng cũng hiểu nó đang lo cho mình.

Vừa quay người định lấy cây khác, lần này Minh Trì trực tiếp chắn trước tủ lạnh. Một người một chó cứ thế giằng co. Trì Sính tức giận, định đẩy nó ra, thì nó giơ chân đặt lên đùi cậu, rồi nằm rạp xuống.

Ban đầu Trì Sính không hiểu ý nó. Đến khi cậu cầm cây kem ngồi xuống sofa, Minh Trì đi tới, chôn đầu vào bụng cậu, rồi cọ cọ liên tục. Một cảm giác khó tả bất chợt dâng lên.

Trì Sính kinh ngạc nhìn Minh Trì, nó lại gật đầu với cậu.

Mang theo tâm trạng đầy nghi hoặc, Trì Sính bỏ cây kem xuống rồi đi vào nhà vệ sinh. Trước đây vì uống thuốc bổ nên cậu từng mua rất nhiều thứ linh tinh, trong đó có cả que thử thai.

Minh Trì đi theo, nằm phục trước cửa nhà vệ sinh. Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng xả nước, rồi cửa mở ra. Có thể thấy mắt Trì Sính đã đỏ bừng, tay cũng run không kiểm soát được.

Ra ngoài, cậu liền ôm chầm lấy Minh Trì, nước mắt như hạt châu nhỏ rơi xuống bộ lông dày của nó.

“Minh Trì, mày là thiên sứ à?”

Minh Trì không hiểu lời Trì Sính có ý gì, chỉ đưa lưỡi ra l.iếm những giọt nước mắt đang lăn trên mặt cậu.

---

Kỳ Tễ biết chuyện bằng cách nào ư? Là do Kỳ Dạ nói.

Vì chưa chắc chắn, sáng hôm sau Trì Sính đến bệnh viện kiểm tra. Trùng hợp gặp Kỳ Dạ cũng đang ở đó. Hắn trông không khỏe, Trì Sính hỏi mới biết thì ra Kỳ Dạ phải nhập viện vì dạ dày có vấn đề.

Mấy năm nay tuy thời gian ở chung không nhiều, nhưng Kỳ Dạ vẫn thường xuyên gửi quà cho họ. Trì Sính thật sự xem hắn như anh trai ruột.

Vừa giúp Kỳ Dạ nhặt tài liệu rơi trên giường, Trì Sính vừa trách: “Đã bệnh còn làm việc, một mình kiếm nhiều tiền vậy để làm gì?”

Kỳ Dạ tuy mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì vui đến chết được. Hắn biết Trì Sính đang quan tâm mình nên không nói gì. Không biết mục đích Trì Sính đến bệnh viện là gì, hắn liền hỏi lại.

Lúc này Trì Sính mới sực nhớ lý do mình đến đây. Vì còn chưa chắc chắn nên cậu cũng không nói gì với Kỳ Dạ, chỉ lấy cớ rồi đi đăng ký rút máu, kết quả phải đến chiều mới có. Buổi trưa, Kỳ Dạ bảo trợ lý mua hai phần cơm mang đến.

Trì Sính ngồi ăn bên bàn, vừa ăn vừa trò chuyện với Kỳ Dạ. Sau bữa trưa, cậu tranh thủ đi lấy kết quả. Sau khi tìm bác sĩ xem qua, cuối cùng cũng xác định— cậu thật sự đã mang thai.

Khi biết chắc mình mang thai, Trì Sính vẫn còn ngẩn người. Cậu cầm tờ kết quả đi đến phòng bệnh của Kỳ Dạ. Lúc đó Kỳ Dạ đang truyền dịch, nghe trợ lý báo cáo tình hình gần đây.

Thấy sắc mặt Trì Sính không ổn, hắn ra hiệu cho trợ lý ra ngoài trước. Đang nghĩ chắc Trì Sính sắp nói điều gì nghiêm trọng, thì ngay giây sau, Trì Sính đột nhiên bật cười.

Cậu đưa tờ kết quả cho Kỳ Dạ xem, trên mặt là nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.

“Anh, anh sắp làm bác rồi đấy.”

Kỳ Dạ hoàn toàn không ngờ lại là tin này. Hắn ngơ ngác nhìn tờ kết quả trước mắt, nhất thời cũng khó mà tiếp nhận được.

Hai người ngồi trong phòng bệnh thật lâu. Sau khi tiêu hóa hết thông tin, Kỳ Dạ mới từ từ bật cười. Đến tối, Trì Sính được trợ lý của Kỳ Dạ đưa về nhà. Cùng lúc đó, cửa nhà liên tục có các đơn chuyển phát nhanh được giao tới, tất cả đều là do Kỳ Dạ vừa đặt mua lập tức gửi đến.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 23: Chương 23



Trì Sính vui quá, hoàn toàn quên mất chuyện phải báo cho Kỳ Tễ. Nhưng Kỳ Dạ thì không quên. Vừa tiễn Trì Sính đi khỏi, hắn liền gọi điện cho Kỳ Tễ.

Đầu dây bên kia không ai bắt máy. Sau khi bị cắt, Kỳ Dạ lập tức gọi cho trợ lý của Kỳ Tễ. Đúng lúc Kỳ Tễ vừa kết thúc giờ nghỉ. Trợ lý vừa nhận điện thoại của Kỳ Dạ thì hoảng hốt, nhưng khi biết là tìm sếp mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đưa điện thoại cho Kỳ Tễ, hắn chứng kiến cảnh tượng mà cả đời chưa từng thấy — mặt sếp đơ ra, rồi lại cười, rồi lại đơ, lại cười. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng Kỳ Tễ dứt khoát cúp máy rồi ném điện thoại lại cho trợ lý.

“Nói với đạo diễn tạm thời quay phần của nữ chính trước. Tôi xin nghỉ mấy ngày.”

---

Khi Kỳ Tễ về đến nhà thì đã là nửa đêm. Minh Trì nghe tiếng xe, liền cảnh giác đứng gác trước cửa. Đến khi cửa mở ra, thấy người bước vào là Kỳ Tễ, nó mới thả lỏng, vẫy đuôi về phía anh.

Kỳ Tễ xoa đầu nó, rồi lập tức lên lầu. Giờ này chắc chắn Trì Sính đã ngủ rồi, nên anh mở cửa thật khẽ.

Cửa phòng ngủ chính được đẩy ra, trên chiếc giường lớn rộng hai mét là một cái cục u nho nhỏ. Anh bước lại gần, thấy vài sợi tóc mềm lòi ra từ ổ chăn, liền bật cười, cúi người kéo chăn xuống nhẹ nhàng.

Khuôn mặt nhỏ của Trì Sính hiện ra trước mắt. Dù suốt một tháng qua hai người ngày nào cũng gọi video, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể vơi đi.

Anh cởi áo khoác, nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng ôm Trì Sính vào lòng qua lớp chăn.

Lúc này, trong vòng tay anh là hai bảo vật quý giá nhất đời. Anh nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Trì Sính, đặt lên đó một nụ hôn đầy thành kính.

Sau đó, anh mở điện thoại, chụp lại khoảnh khắc này. Anh cứ lặng lẽ nhìn Trì Sính như thế, một tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cậu — nơi ấy, đang có một sinh mệnh nhỏ nhảy nhót từng chút một.

Khoảnh khắc ấy, toàn thân Kỳ Tễ như máu chảy ngược. Anh cố kiềm chế sự xao động để không đánh thức Trì Sính, vùi mặt thật sâu vào sau cổ cậu, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.

Sáng hôm sau, khi Trì Sính tỉnh dậy, liền cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ phía sau. Cậu xoay người lại một chút, liền thấy Kỳ Tễ đang ngủ, khóe môi khẽ cong thành nụ cười.

Cảm giác trên bụng rất rõ ràng, Trì Sính cũng đưa tay đặt lên. Giây tiếp theo, tay cậu bị Kỳ Tễ nắm lấy, rồi nắm chặt. Kỳ Tễ vùi mặt vào ngực cậu, khẽ giọng chào buổi sáng.

---

Khi Trì Sính mang thai đứa nhỏ này, mỗi lần đi khám thai, Kỳ Tễ đều không bỏ lỡ. Sau đó, Kỳ Dạ cũng chuyển đến sống cùng bọn họ. Lý do là vì hắn một mình không chịu ăn uống tử tế, hơn nữa sau này không có ai trông con, chỉ cần lý do đó là đã bị thuyết phục dọn vào.

Ở phim trường, Kỳ Tễ cũng đẩy nhanh tiến độ quay, nhưng chất lượng vẫn được giữ ổn định. Sau khi quay xong, anh liền gác lại toàn bộ công việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Trì Sính.

Đứa nhỏ này rất ngoan, suốt thai kỳ Trì Sính không gặp bất kỳ phản ứng phụ nào. Mỗi lần khám thai, bác sĩ đều khen thai nhi phát triển rất tốt.

Sau khi biết mình mang thai, Trì Sính chỉ kiên trì làm việc thêm ba tháng, rồi bị Kỳ Tễ cưỡng ép bắt ở nhà nghỉ ngơi. Cuối cùng, cậu đành chọn cách từ chức.

Đến giai đoạn cuối thai kỳ, Trì Sính bắt đầu cảm nhận rõ sự nặng nề của cơ thể. Người chậm chạp, thường xuyên phải đi vệ sinh, cảm xúc cũng dễ mất kiểm soát. Ngay cả bản thân cậu cũng thấy khó chịu, nhưng Kỳ Tễ lại luôn kiên nhẫn an ủi.

Cậu muốn ăn gì hầu như đều được đáp ứng ngay lập tức, kể cả kem cũng được mang ra cho cậu l**m vài miếng.

Đứa nhỏ chào đời vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp. Trì Sính được đẩy vào phòng mổ, lúc trở ra, bên cạnh đã là một đứa bé xinh xắn — một bé trai rất đẹp.

Khoảnh khắc ấy, hai anh em nhà họ Kỳ đều không kìm được nước mắt. Trì Sính vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn do tác dụng thuốc tê. Nếu biết là con trai, có lẽ cậu đã nổi giận tại chỗ rồi đem hết mấy bộ váy xinh trong nhà vứt sạch.

---

Kỳ An Vãn cả đời này chưa từng khiến người khác phải lo lắng quá nhiều. Dù là khi còn trong bụng hay sau khi chào đời, cậu bé đều rất ngoan. Đến tuổi đi mẫu giáo, Kỳ Dạ liền đảm nhận việc đưa đón bé đến trường.

Lên tiểu học, cậu bé bộc lộ thiên phú học tập đáng kinh ngạc. Có lẽ do thừa hưởng gen học hành từ cả ba lớn và ba nhỏ, Kỳ An Vãn rất nhanh đã hoàn thành toàn bộ chương trình tiểu học.

Lên cấp hai, vì công việc, Kỳ Dạ phải ra nước ngoài một năm rưỡi. Kỳ An Vãn biết chuyện thì khóc to một trận. Khi Trì Sính tưởng con đã chấp nhận được, thì cậu bé lại kéo vali đòi theo Kỳ Dạ ra sân bay.

Còn việc học thì sao? Kỳ An Vãn đã hoàn thành xong chương trình cấp hai và thi đậu vào cấp ba. Ngay cả Trì Sính cũng không thể làm gì được nữa.

Sau khi hai người trở về, Kỳ An Vãn lại mượn tiền ba nhỏ, bắt đầu tự kinh doanh, trực tiếp trở thành ông chủ nhỏ.

Lên cấp ba, có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho cậu bé. Không muốn làm tổn thương ai, cậu bé đều nhận lấy, nhưng nếu cần từ chối thì vẫn từ chối rõ ràng.

Người nhà không lo lắng cậu bé sẽ làm chuyện linh tinh, vì Kỳ An Vãn rất có chính kiến. Chỉ là không ai ngờ, sau kỳ thi đại học và trong bữa tiệc sinh nhật, cậu bé mang về một nam sinh.

Trì Sính được Kỳ Tễ đỡ lấy, miễn cưỡng không tức đến ngất. Còn Kỳ Tễ thì lại có chút tán thưởng nhìn con trai mình — rất có phong thái giống anh năm xưa.

Chuyện này, người lớn không ai nói thêm điều gì. Kỳ An Vãn dỗ Trì Sính suốt mấy ngày. Sau khi biết gia đình An Dương rất ấm áp, Trì Sính cũng nghĩ: nếu không gặp phải con nhà mình, có lẽ người ta sẽ hạnh phúc hơn.

Không phải nói Kỳ An Vãn không tốt, mà là lúc đó Trì Sính thật sự thấy con trai mình giống như con trâu giẫm nát người ta.

Sau này, Kỳ An Vãn và An Dương chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân. Còn Trì Sính và Kỳ Tễ trở về căn nhà nhỏ ở trấn cũ, sống cuộc đời bình dị mà yên ả.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 24: Chương 24



Kỳ Tễ hoàn toàn rút lui khỏi trước mắt công chúng sau khi bà nội qua đời. Tuy bà ra đi không chút đau đớn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nỗi mất mát người thân giống như một cơn mưa phùn lặng lẽ đến muộn, thấm dần vào lòng người theo từng chút một.

Sau khi lo liệu hậu sự cho bà, Trì Sính và Kỳ Tễ vẫn đi làm như thường lệ, nhưng Kỳ Tễ vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn nơi Trì Sính.

Hôm nay, sau khi kết thúc công việc sớm, Kỳ Tễ trở về nhà thì phát hiện Trì Sính đã mấy ngày không quay lại. Gần đây vì bận rộn với công việc ở công ty điện ảnh, đến khi rảnh rỗi thì cũng đã khuya muộn.

Vì không muốn làm phiền Trì Sính, mấy ngày qua hai người không liên lạc. Kỳ Tễ gọi điện cho Trì Sính, bên kia nghe có vẻ hơi ồn ào, Trì Sính có lẽ đã bước vài bước ra chỗ yên tĩnh hơn.

“Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Tễ đi thẳng vào vấn đề, hỏi vì sao Trì Sính không ở nhà. Trì Sính không ngờ Kỳ Tễ lại về lúc này, vừa định tìm cớ cho qua thì phía sau vang lên một giọng nói: “Trì Sính, em đang làm gì thế?”

Chưa kịp để Kỳ Tễ nhận ra ai vừa nói, cuộc gọi đã bị cắt. Anh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nhận ra giọng nói đó rất giống ba của Trì Sính. Sống cùng Trì Sính nhiều năm, anh chỉ từng gặp ba mẹ cậu đúng một lần — trong tang lễ.

Họ ăn mặc giản dị, nhìn cách sống thì có vẻ không gặp khó khăn gì, phía sau còn dắt theo một bé trai nhỏ. Bé trai đó không giống ba cũng chẳng giống mẹ, ngược lại lại rất giống Trì Sính, đến bảy tám phần.

Những người đến dự tang lễ khi đó bàn tán xôn xao. Ban đầu Kỳ Tễ muốn đứng cạnh Trì Sính, nhưng lại bị cậu từ chối. Chiều hôm đó, anh mới hiểu ra mục đích của Trì Sính.

Trì Vĩnh Hoa lại muốn Trì Sính nuôi đứa em trai kia — thật nực cười. Trì Sính đương nhiên từ chối, Trì Vĩnh Hoa còn bị Kỳ Tễ gọi bảo vệ đến đuổi ra ngoài.

Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ Trì Sính lại tiếp tục bị họ dây dưa. Kỳ Tễ mở định vị trên điện thoại — thứ này do chính Trì Sính đồng ý gắn để đảm bảo an toàn.

Định vị cho thấy Trì Sính đang ở bệnh viện, anh lập tức bắt xe tới đó.

Bên trong bệnh viện, Trì Sính đang ngồi trên hàng ghế dài, ánh mắt dõi theo cặp vợ chồng tựa vào nhau ở góc tường, gương mặt họ đầy vẻ âu lo. Hai ngày trước, lúc tan làm, Trì Sính bị Trì Vĩnh Hoa chặn đường, cầu xin cậu cứu đứa em trai.

Sau đó, Trì Sính đi cùng ông ta đến bệnh viện. Trì Vĩnh Hoa đã đánh bạc đến trắng tay, giờ con trai ông ta mắc bệnh cần tiền để xuất viện, ông ta hoàn toàn không xoay sở được. Bất đắc dĩ mới nhớ đến Trì Sính. Thấy ông ta thảm hại như vậy, Trì Sính chỉ đành tạm thời giúp đỡ một chút.

Chỉ là cậu không ngờ cặp vợ chồng kia lại bám lấy mình không rời, đến cả đi vệ sinh cũng phải theo sát — mục đích là để đề phòng cậu bỏ trốn.

Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi từ Kỳ Tễ, Trì Sính chỉ thấy hoảng sợ. Bị dây dưa thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để Kỳ Tễ bị lôi vào.

Tiền tích góp suốt mấy năm nay gần như đã cạn sạch. Giờ phút này, cậu chỉ ngồi thẫn thờ, bất lực trên hàng ghế dài, không biết tiếp theo nên làm gì.

Đúng lúc đang suy nghĩ, tiếng chuông thang máy vang lên. Không hiểu sao, Trì Sính chợt có linh cảm, liền quay đầu nhìn về phía đó — Kỳ Tễ bước ra từ thang máy, lập tức đi thẳng về phía cậu.

Phía sau anh còn có trợ lý, người đang nghỉ phép ở nhà để chăm vợ. Thấy người đến là trợ lý, Trì Sính chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng.

Cậu đứng dậy, bước tới. Kỳ Tễ nắm lấy tay cậu, liếc nhìn hai người phía sau đang dán chặt ánh mắt về phía này, rồi ra hiệu cho trợ lý tiến lên xử lý. Sau đó, anh kéo Trì Sính xuống lầu, không dùng thang máy mà đi thẳng vào lối thoát hiểm.

Còn chưa đi được mấy bước, Trì Sính đã bị Kỳ Tễ ép vào tường. Cậu nhìn gương mặt đang không ngừng tiến lại gần, vừa định mở miệng giải thích thì đã bị anh mạnh mẽ ôm hôn, hoàn toàn chặn lại lời nói. Bên tai chỉ còn lại hơi thở dồn dập, mập mờ.

Bên ngoài hành lang liên tục có người đi qua, Trì Sính căng thẳng đến tột độ. Không biết đã bao lâu, đèn hành lang tắt rồi lại bật sáng.

Kỳ Tễ buông cậu ra, một tay giữ chặt cằm ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình, tay còn lại vòng ra sau gáy.

“Trì Sính, em lại sai rồi. Chúng ta là người một nhà, nhưng trong những chuyện như thế này, em luôn giấu anh, như thể anh không tồn tại.”

“Không… không phải như vậy…” Trì Sính còn định nói gì thêm, nhưng Kỳ Tễ đã đưa ngón tay nhét vào miệng cậu, đè lên đầu lưỡi.

“Trì Sính, đây là lần cuối cùng. Vì mấy chuyện như vậy mà em không liên lạc với anh.”

Những chuyện sau đó đều do Kỳ Tễ đứng ra giải quyết. Cũng từ lần ấy, gia đình Trì Vĩnh Hoa hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trì Sính, không còn gặp mặt lần nào nữa.

---

Với công việc của Trì Sính, thời điểm có thể đi du lịch lại rơi đúng vào mùa cao điểm. Thế nhưng, cậu vẫn rất muốn được ngắm cực quang. Ngại không dám nói thẳng với Kỳ Tễ, mỗi tối trước khi ngủ cậu đều bật rất nhiều video về vùng địa cực.

Âm lượng luôn được để lớn, vừa đủ lan tỏa khắp phòng ngủ. Nhưng Kỳ Tễ như thể không nghe thấy gì, đến giờ là lấy điện thoại của cậu, rồi ôm cậu vào lòng chuẩn bị ngủ.

Vừa mới tắt đèn, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa. Kỳ Tễ cảm thấy huyệt thái dương giật liên hồi.

Anh không định để ý đến kẻ phiền phức ngoài cửa, nhưng Vãn Vãn vẫn kiên trì gõ, vừa gõ vừa khóc nức nở gọi Trì Sính. Trì Sính bên cạnh rút tay khỏi vạt áo Kỳ Tễ, nhìn anh với vẻ áy náy, rồi chỉnh lại áo ngủ trên người đi ra mở cửa.

Vãn Vãn đứng trước cửa, thấy Trì Sính liền dang tay đòi ôm. Trì Sính ngồi xuống bế cậu bé lên, đưa về phòng nhỏ của bé.

Minh Trì nằm sát cửa phòng Vãn Vãn, chẳng khác nào một hệ thống an ninh trực tuyến.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 25: Hoàn



Trì Sính tập trung dỗ Vãn Vãn ngủ, còn bên kia, Kỳ Tễ mặt đầy u oán, trằn trọc mãi không ngủ được, bèn mở ứng dụng đặt vé máy bay. Thực ra khoảng thời gian này, anh đã sắp xếp xong công việc, định đưa hai người họ đi du lịch.

Mãi đến khi ngồi trên máy bay, Trì Sính mới tin rằng mình thật sự sắp được ngắm cực quang. Không còn là trên điện thoại hay trong tạp chí nữa.

Sau hơn mười tiếng bay, khi máy bay vừa hạ cánh, người của khách sạn đã đứng sẵn ngoài sân bay đón họ. Dù Kỳ Tễ đã nửa lui khỏi giới giải trí, nhưng danh tiếng vẫn rất lớn. Lần này ra nước ngoài không công bố lịch trình, vậy mà vẫn có người nhận ra anh.

Thế là giữa đêm khuya, trên hot search trong nước xuất hiện hình ảnh: Kỳ Tễ ôm một đứa bé, tay còn lại nắm tay Trì Sính. Cả ba chỉ mang theo một chiếc vali, mọi thứ đều giản đơn.

Tuy nhiên, trong ảnh không ai chụp chính diện Trì Sính và đứa bé, bởi không ai muốn đắc tội với Kỳ Tễ — người hiện tại nắm giữ nửa giang sơn giới giải trí. Phong sát hay đóng băng ai chỉ cần một câu nói.

Chỗ họ ở cách nơi ngắm cực quang không xa. Trì Sính từ sớm đã không kìm được mong chờ muốn ra ngoài, nhưng lúc sắp rời khách sạn lại bị Kỳ Tễ giữ lại.

Khi họ cùng nhau bước ra từ khách sạn, một lớn một nhỏ đều được bọc kín mít như chim cánh cụt. Trì Sính cảm thấy mình sắp không thể đi nổi.

Bầu trời đêm vùng địa cực giống như tấm gương vũ trụ sâu thẳm và thần bí, dải ngân hà đổ xuống vô cùng vô tận.

Cả gia đình ba người lặng lẽ đứng giữa thế giới băng giá này, khoác lên mình áo lông vũ dày cộp, chống lại giá rét cắt da. Tay nắm chặt tay, truyền cho nhau chút hơi ấm.

Bỗng nhiên, đường chân trời dường như bị một luồng ánh sáng xanh lam xé toạc, cực quang tựa như thác nước ảo mộng lặng lẽ buông xuống. Lúc thì nhẹ nhàng như dải lụa bay bổng, lúc lại dữ dội như đàn ngựa hoang lao nhanh, màu sắc biến đổi liên tục từ xanh nhạt đến tím đậm — như những tinh linh đang nhảy múa bên bầu trời đêm.

Đôi mắt Trì Sính lóe sáng ánh sao, cậu phấn khích chỉ vào cực quang, không sao diễn tả được cảm giác choáng ngợp ấy bằng lời.

Kỳ Tễ siết chặt vai cậu. Trì Sính khẽ dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh — như thể cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại bọn họ cùng điệu múa tuyệt đẹp của cực quang.

Vãn Vãn buông tay Trì Sính, chạy điên cuồng trên nền tuyết, hưng phấn muốn đuổi theo cực quang. Nhưng mới chạy được vài bước đã trượt chân ngã lăn, cảnh tượng ấy bị Trì Sính chụp lại.

Một lúc lâu sau, Trì Sính mới lấy lại tinh thần từ khoảnh khắc tuyệt mỹ ấy. Cậu đưa tay ra với Kỳ Tễ: “Đưa em chụp ảnh, đổi cái ảnh nền đi.”

Hiện tại ảnh nền của Kỳ Tễ vẫn là bức ảnh Trì Sính chụp từ hồi mới tốt nghiệp đại học. Đã lâu đến vậy, Trì Sính nhìn cũng chán. Cậu đã nhắc mấy lần đổi ảnh mới, nhưng Kỳ Tễ đều không chịu. Không ngờ lần này, Kỳ Tễ lại dễ dàng đồng ý lấy điện thoại ra.

Trì Sính mở giao diện chụp ảnh, chuẩn bị chụp, nhưng mới chụp được hai tấm thì màn hình tự động bật ra một thông báo.

Ban đầu cậu không định xem, nhưng trong đó lại hiện tên mình nên tò mò bấm vào. Giao diện điện thoại bắt đầu chuyển tiếp, giây tiếp theo một giao diện kỷ niệm hiện ra: [Đã quen biết Trì Sính được 3500 ngày.]

Trì Sính cũng có ứng dụng ngày kỷ niệm, nhưng cậu nhớ rất rõ, từ lần gặp nhau ở quán bar đến nay cũng chỉ khoảng hơn 3000 ngày, làm sao lại nhiều hơn 500 ngày?

Mang theo nghi ngờ đó, cậu định xem tiếp, nhưng Kỳ Tễ bên kia cũng đã nhận ra không ổn, vội vàng bước nhanh tới.

Ngay khoảnh khắc sắp giật lại được điện thoại, Trì Sính đã kịp nhấn vào giao diện “ngày đầu quen biết”. Kỳ Tễ cũng thấy được. Anh biết, lần này tiêu rồi.

Sau khi Trì Sính xem xong nội dung trên điện thoại, cậu rất bình tĩnh trả lại nó cho Kỳ Tễ, rồi quay người dắt Vãn Vãn – đang mải mê nghịch tuyết – trở về khách sạn. Dĩ nhiên, Kỳ Tễ cũng đi theo.

Về đến phòng, Trì Sính giúp Vãn Vãn tắm nước ấm, thay quần áo sạch sẽ. Vì chơi quá mệt, cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Kỳ Tễ đứng ở mép giường, vẻ mặt lúng túng, không biết nên làm gì. Trì Sính kéo chăn lại đắp cho Vãn Vãn, rồi nhìn sang Kỳ Tễ, ra hiệu cùng mình ra ngoài nói chuyện.

Khách sạn có một nhà hàng Tây, không khí rất hợp với những cặp đôi mới cưới. Trì Sính gọi cho mình một ly whiskey, Kỳ Tễ vốn định chọn món khác nhưng khi bắt gặp ánh mắt Trì Sính thì cũng đổi sang whiskey.

“Giải thích đi. Chuyện đó là sao?”

Kỳ Tễ đan chặt hai tay lại, sau một hồi sắp xếp câu từ, cuối cùng nói hết tất cả.

Sau lần đầu gặp, trong lòng anh đã nảy sinh ý niệm không đúng. Anh bắt đầu âm thầm theo dõi Trì Sính, cố gắng quan sát cuộc sống của cậu, lặng lẽ học tập mọi thứ về cậu. Anh tìm đủ mọi cách để lại gần, nhưng Trì Sính tuyệt nhiên không cho anh cơ hội.

Cho đến khi bà nội của Trì Sính bệnh nặng, Kỳ Tễ biết đây là cơ hội. Anh nghĩ đủ mọi phương án, cuối cùng phát hiện cụm từ "bị bao nuôi" từ một diễn đàn bạn bè.

Từ đó, Kỳ Tễ bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị đủ loại tình huống, mới có lần “vô tình gặp” ở quán bar.

Khi cùng Trì Sính xảy ra quan hệ, Kỳ Tễ chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, nhớ rõ từng biểu cảm của Trì Sính. Anh đúng là đã thành công, nhưng sau khi sống chung một thời gian, anh mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn.

Anh hoàn toàn có thể đường đường chính chính theo đuổi Trì Sính, vậy mà lại chọn sai cách từ đầu.

Nghe xong tất cả, Trì Sính không nói gì. Viên đá trong ly whiskey dần tan, nước đọng thành vệt chảy xuống mặt bàn.

Cuối cùng, Trì Sính đứng dậy, rời khỏi đó. Kỳ Tễ như hóa đá, ngồi yên tại chỗ.

Ngồi trong thang máy, Trì Sính rất tức giận. Cậu giận cách làm của Kỳ Tễ trong quá khứ, giận chính mình hiện tại lại thấy đau lòng cho Kỳ Tễ, càng giận chính bản thân.

Dù biết Kỳ Tễ yêu mình, cậu vẫn muốn cho anh một bài học đáng nhớ. Vì vậy, sau khi lên lầu, Trì Sính ôm lấy Vãn Vãn đang ngủ, chuẩn bị trở về nước. Nhưng vừa mở cửa phòng, đã thấy Kỳ Tễ đang quỳ trước cửa.

Anh có lẽ đã khóc, trên mặt vẫn còn nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương nhìn cậu.

Trì Sính vốn rất mềm lòng với bộ dạng này, nhưng vẫn cố tình quay mặt đi, không nhìn anh. Còn chưa kịp bước một bước, Kỳ Tễ đã ôm lấy chân cậu, van nài: “Em đánh anh, mắng anh, thế nào cũng được, chỉ là đừng rời đi. Trì Sính, anh thật sự không chịu nổi chuyện em rời xa anh. Nếu thật sự bắt anh phải tận mắt nhìn em rời khỏi, vậy chẳng khác gì giết ch.ết anh.”

Trì Sính từng nói cậu không hiểu yêu là gì, thực ra Kỳ Tễ cũng không biết. Anh loay hoay lần mò đến gần Trì Sính như một kẻ biến th.ái, theo dõi từng chút cuộc sống của cậu, cuối cùng lại có được một cách đến bên cậu.

Tình yêu của anh vặn vẹo, nhưng cuối cùng lại được Trì Sính tha thứ – vì Trì Sính biết, bản thân mình cũng méo mó như vậy.

---

Hỏi: Ảnh đế vì sao phải quỳ gối?

Đáp:

Rõ ràng đã hứa với vợ chỉ làm một lần, kết quả quấn quýt cả đêm. Bị phạt quỳ nửa tiếng.

Mua cho con súng đồ chơi giá không rẻ, con chưa chơi thì chính mình nghịch hỏng, còn đổ cho Vãn Vãn. Bị phạt quỳ nửa tiếng.

Trì Sính đi công tác, lén cho Minh Trì ăn rất nhiều thịt, dẫn đến rối loạn tiêu hóa, phải nhập viện. Bị phạt quỳ một tiếng.
 
Back
Top Bottom