Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,751
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMNA_wwIyTdyRtw06-SFZsuztaQexD7SECBBnQZGmigbeD3MLziHzJAZ6E7ir9DQLtF0WgNc4zEoVjxWORIuQnZMSerkY8xM4ssd4i4sjUnUUM0X2EdC6S4i0N40_lVO2vgZGDp87CESZhM8eGGu_q9=w215-h322-s-no-gm

Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Tác giả: Nhất Thập Nhị Nhất
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trì Sính x Kỳ Tễ.

Sinh viên thụ X Ảnh đế công.

Cha không thương, mẹ không yêu, Trì Sính còn có một người em trai luôn chiếm hết tình cảm của mọi người.

Để kiếm tiền thuốc men cho bà nội, Trì Sính làm bartender ở quán bar và lọt vào mắt xanh của ảnh đế đại lão – Kỳ Tễ.

Ban đầu Trì Sính không muốn, nhưng chiếc thẻ ngân hàng chói mắt đặt trên bàn khiến cậu thỏa hiệp.

Bị bao dưỡng suốt bốn năm, Trì Sính gần như không thiếu thứ gì – người khác có, cậu có; người khác không có, cậu cũng có.

Khi đại lão muốn kết hôn, cậu lập tức nổi giận, lặng lẽ rời đi không một lời.

Kỳ Tễ vui vẻ đi tìm vợ. Vợ tìm được rồi, nhưng hình như… vợ có con.

Một ngày nọ, khi hai người cùng ngắm cực quang ở vùng cực địa, Kỳ Tễ lỡ lời.

Thì ra Trì Sính luôn nghĩ lần đầu gặp mặt là một âm mưu được sắp đặt từ trước – một cái bẫy. Nhưng thực ra, đó chỉ là tâm tư vụng về của Kỳ Tễ.

Tốt thôi. Trì Sính đứng dậy trở về khách sạn, bế con trai đang nằm trên giường, định rời đi.

Khi cánh cửa mở ra, ảnh đế – như đã quá quen thuộc – quỳ sẵn trước cửa.

---

Gỡ mìn: Có con, chênh lệch 12 tuổi, không có tình tiết “mang thai rồi bỏ trốn”.

Góc nhìn chính: Kỳ Tễ.

Góc nhìn tương tác: Trì Sính.

Tóm tắt một câu: Chăm sóc bản thân cho tốt, vì vợ còn trẻ.

Chủ đề chính: Hãy sống tích cực và luôn hướng về phía trước.​
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 1: Ai bịa chuyện thì cẩn thận vào WC không có giấy mà lau nhé!



Những ngày gần đây, tin đồn ảnh đế Kỳ Tễ đến Mỹ nhận lời cầu hôn của ảnh hậu đang gây xôn xao dư luận, leo lên top 3 hot search suốt hai ngày liền. Trong khi đó, người trong cuộc – ảnh đế – lại đang ngồi trên máy bay trở về nước, hoàn toàn không có tâm trạng bận tâm đến chuyện này.

Bởi vì điện thoại anh vừa nhận được một tin nhắn chia tay, chính xác mà nói là anh bị đá. Trợ lý ngồi cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của sếp. Hắn vừa nhận được tin nhắn do vệ sĩ gửi tới ngay khoảnh khắc máy bay cất cánh.

[Mục tiêu đã biến mất.]

Chỉ vỏn vẹn năm chữ, nhưng trợ lý cảm thấy như bầu trời sụp đổ. Giờ phải nói với sếp thế nào đây? Hay là nói xong rồi nhảy khỏi máy bay cho xong, vì dù có hạ cánh an toàn, e là mạng mình cũng khó giữ.

Kỳ Tễ mặt mày u ám, nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại, không thể hiểu nổi vì sao Trì Sính lại đòi chia tay.

Trợ lý khẽ hắng giọng, cắn nhẹ môi rồi gọi: “Sếp.”

Kỳ Tễ quay đầu nhìn hắn. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, trợ lý đưa điện thoại qua. Trên đó là tổng hợp tin tức của hai ngày qua – những thứ mà vốn dĩ Kỳ Tễ không hề muốn xem.

Nhưng vừa liếc thấy tên Trì Sính, anh lập tức nhận lấy điện thoại. Ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống, sắc mặt càng lúc càng tối sầm.

Cuối cùng, không khí trong khoang máy bay như loãng hẳn, khiến trợ lý cũng quên cả thở. Kỳ Tễ nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào những tin đồn vô căn cứ trên màn hình. Trong khoảnh khắc, anh đã hiểu vì sao Trì Sính lại quyết định chia tay.

Nhưng đến khi lướt đến trang sau, vừa thấy dòng tin Trì Sính mất tích, anh liền ném điện thoại đi.

Ngay lập tức, cả khoang máy bay như nín thở. Đặc biệt là trợ lý ngồi bên cạnh – hắn bắt đầu thấy thiếu oxy, căng thẳng đến mức run lên, nhắm chặt mắt, không dám lên tiếng.

"Nhân viên chết hết rồi sao? Hot search này đến giờ vẫn chưa gỡ xuống?”

Họ đang ngồi trên chuyên cơ riêng của Kỳ Tễ, tất cả người trong khoang đều là nhân viên của anh. Sau câu hỏi ấy, không ai dám lên tiếng.

Trợ lý thở dài một hơi, chậm rãi đáp: “Bọn em đã can thiệp rồi, nhưng vô dụng. Rõ ràng có người đứng sau thao túng.”

“Đừng nói với tôi là các người thực sự không có cách giải quyết.”

Mọi người đều im lặng, không ai dám hé miệng. Trợ lý cũng đành nhắm mắt nhận mệnh.

Không khí căng thẳng kéo dài cho đến khi máy bay hạ cánh. Fan của Kỳ Tễ đã nhận được tin từ trước, đứng chờ chật kín ở cổng sân bay. Vừa thấy anh bước ra, họ lập tức ùa đến.

Lúc này là rạng sáng, tuy ít người di chuyển, nhưng fan thì lại đông. Kỳ Tễ bị vây quanh, bên tai là những tiếng hỏi dồn dập: “Kỳ Tễ, anh thật sự định kết hôn với Nguyên Thanh sao?”

“Kỳ Tễ, bọn em chúc phúc cho anh!”



Tâm trạng vốn đã tệ, giờ càng thêm tồi tệ. Trợ lý cùng nhân viên định tiến lên giải vây, nhưng Kỳ Tễ lại đứng yên, không hề nhúc nhích.

Mọi người đều bị khí thế lạnh lẽo của anh làm cho chấn động, ngẩng đầu chờ đợi nhìn anh.

Kỳ Tễ nhìn fan, ánh mắt híp lại dưới vành mũ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Mọi người bật điện thoại lên đi, tốt nhất là phát trực tiếp, vì chuyện tiếp theo tôi sắp nói – là thật.”

Vừa dứt lời, trợ lý lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn không dám tin nhìn sếp mình, như thể muốn tìm hiểu điều gì đó trong ánh mắt ấy. Nhưng ánh mắt của Kỳ Tễ vô cùng kiên định. Trợ lý chỉ có thể âm thầm quay đi, dặn một nhân viên: “Gọi an ninh sân bay lại đây, càng nhiều càng tốt. Còn nữa, tìm người khống chế hiện trường. Nhanh lên.”

Trong lúc trợ lý sắp xếp, các fan xung quanh đã đồng loạt mở điện thoại phát trực tiếp. Kỳ Tễ bước tới, đứng yên tại cửa sân bay. Sau khi xác nhận xung quanh đã sẵn sàng ghi hình, anh chỉnh lại trang phục, rồi tháo mũ xuống.

Vì phải vội vàng về nước trong đêm, nên trên gương mặt anh có phần tiều tụy, nhưng vẫn vô cùng điển trai. Fan phía dưới không ngừng hét lên, lượng người xem trong phòng livestream tăng vọt.

Trợ lý gần như suy sụp, đeo khẩu trang kín mít, chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với mọi chuyện.

“Lời tôi sắp nói sau đây, từng chữ đều là sự thật. Thứ nhất, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Nguyên Thanh. Cô ta chỉ là một trà xanh. Thứ hai, tôi thích đàn ông. Thứ ba, tôi có vợ – là một người đàn ông.”

Gió ngoài sân bay thổi rất mạnh, giọng của Kỳ Tễ bị cuốn đi ít nhiều, nhưng từng người có mặt đều nghe rõ ràng những gì anh vừa nói.

Khi tất cả còn đang sững sờ, trợ lý đã nhanh chóng kéo Kỳ Tễ rời khỏi đám đông. Fan định chạy theo nhưng đã bị an ninh sân bay ngăn lại. Kỳ Tễ lên xe rời đi, còn những lời anh vừa tuyên bố ngay lập tức gây bão trên mạng xã hội.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 2: Chương 2



Trì Sính đã rời đi. Khi Kỳ Tễ trở về nhà, mọi thứ liên quan đến Trì Sính đều không còn nữa. Lúc này, anh mới thật sự tin chuyện đó là sự thật. Anh đứng trong lối vào, đối diện bức tường từng treo bức tranh anh tự tay chụp rồi thuê người vẽ tặng Trì Sính.

Hiện tại, bức tranh ấy đang bị đặt dưới đất, phủ một lớp vải chống bụi.

Tiến vào bên trong, tất cả những món đồ Trì Sính từng mua đều đã biến mất. Tim anh bỗng trống rỗng, xen lẫn cảm giác nhói đau.

Bước vào phòng ngủ, bốn bộ ga trải giường mà Trì Sính từng thay cũng đã bị thay mới. Quần áo trong tủ, hành lý – tất cả đều không còn.

Nhà vệ sinh sạch sẽ đến mức không một hạt bụi. Anh còn nhớ lần cuối cùng hai người thân mật là trong bồn tắm. Hơi thở từng quyện lấy nhau, giờ đây chỉ còn là hồi ức.

Kỳ Tễ bước đến phòng làm việc. Trên bàn đặt một phong thư, anh tiến lại mở ra.

[Kỳ Tễ, thật sự cảm ơn anh vì đã ở bên em suốt bốn năm qua. Anh luôn nói em rất hiểu chuyện. Giờ thì em nên nhường vị trí bên cạnh anh cho người khác rồi. Hy vọng sau này có duyên gặp lại.]

Tờ giấy trong tay bị Kỳ Tễ ném thẳng vào máy hủy tài liệu. Âm thanh của máy dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn.

Bất chợt anh nhớ ra điều gì đó, vội cầm lấy chìa khóa xe ở lối vào rồi lao xuống lầu. Căn nhà này nằm ngay trung tâm thành phố, rất gần với trường đại học mà Trì Sính từng học. Sau khi cậu tốt nghiệp, Kỳ Tễ từng đề nghị dọn đến một nơi rộng rãi hơn, nhưng cậu đã từ chối.

Vì Trì Sính hoài niệm những gì đã quen thuộc, không dễ thích nghi với sự thay đổi.

Kỳ Tễ yêu cậu, nên đương nhiên chiều theo ý cậu. Hai người đã sống ở đây suốt ba năm. Trong chuyến đi nước ngoài lần này, Kỳ Tễ còn đấu giá một miếng ngọc bích, định nhờ người chế tác thành nhẫn.

Sau khi trở về, anh định chuẩn bị cầu hôn, nhưng không ngờ lại nhận được tin Trì Sính chia tay.

Chiếc xe thể thao màu đen lao vun vút trên con đường vắng. Trên màn hình ngoài một tòa nhà cao tầng đang phát lại đoạn anh phát biểu ở sân bay, nhưng Kỳ Tễ chẳng còn tâm trí để quan tâm.

Xe rẽ vào một khu chung cư cũ kỹ, cổng không có bảo vệ. Kỳ Tễ lái thẳng xe vào trong.

Cuối cùng, xe dừng lại dưới một tòa nhà. Anh xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ căn hộ của bà nội Trì Sính, sau đó vội vã chạy lên lầu.

Đứng trước cửa, anh hít sâu một hơi rồi gõ cửa. Đợi một lúc không có ai trả lời, anh tiếp tục gõ. Nhưng cửa nhà Trì Sính vẫn không mở, trái lại, hàng xóm đối diện lại mở cửa.

Với vẻ mặt tức giận, người phụ nữ kia vừa mở miệng liền mắng: “Mới sáng sớm đã gõ cửa ầm ầm, không để người ta ngủ à?” Vốn còn lim dim buồn ngủ, nhưng sau khi nhìn rõ người đứng trước cửa là Kỳ Tễ, cô lập tức hét lên.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang lập tức bật sáng. Nhìn thấy rõ là Kỳ Tễ, cô ta cứng đờ, vội ngậm miệng lại. Cô cũng từng xem đoạn livestream ở sân bay, giờ người thật đứng trước mặt khiến cô không biết phản ứng thế nào cho phải.

Kỳ Tễ biết mình đã làm phiền hàng xóm, liền hạ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, cô biết nhà này giờ còn ai ở không?”

Cô gái nhìn anh một cái, rồi lắc đầu: “Bà ấy dọn đi rồi, rất gấp. Đêm qua đã rời đi.”

Nghe được thông tin mình cần, Kỳ Tễ nói lời cảm ơn rồi xoay người rời khỏi. Trên lầu, cô gái sau khi thấy Kỳ Tễ rời đi liền lập tức chạy vào nhà, kể lại toàn bộ sự việc cho nhóm bạn thân của mình.

Lúc này, Trì Sính đang ở một thị trấn nhỏ trong thành phố. Cậu đã cân nhắc nhiều nơi, cuối cùng chọn một thị trấn nhỏ gần núi, sát sông – thích hợp để bà an dưỡng tuổi già, lại thuận tiện đi lại.

Cậu tốt nghiệp sư phạm, thời gian trước vừa tham gia kỳ thi tuyển dụng giáo viên của trường trong thị trấn và đã trúng tuyển. Hôm qua, cậu nhận được điện thoại báo thứ Hai tuần tới chính thức đi làm.

Sáu giờ sáng, Trì Sính thức dậy đúng giờ. Bà đã dậy sớm từ trước, quét dọn sân xong xuôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn bữa sáng. Trì Sính bất đắc dĩ cầm lấy cây chổi trong tay bà, cất đi rồi kéo bà vào ăn sáng.

“Sau này bà đừng dậy sớm nữa, để con lo bữa sáng là được rồi.”

Bà mỉm cười, nắm lấy tay Trì Sính, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: “Tuổi già rồi, không ngủ được. Làm gì đó cho đỡ buồn thôi.”

Biết khuyên không được, Trì Sính cũng không cố chấp. Sau khi múc cháo cho bà, cậu cũng lấy cho mình một chén.

Bà nhìn cháu trai, trong lòng không khỏi xót xa. Bao năm qua, bà tận mắt chứng kiến Trì Sính trưởng thành. Giờ hai bà cháu chuyển đến đây sống, dù Trì Sính nói là vì công việc, nhưng bà biết rõ cậu đang muốn tránh điều gì.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 3: Chương 3



Sau bữa sáng, Trì Sính rửa bát, rồi chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng làm quen với thị trấn và tìm vài cửa hàng. Chủ yếu là muốn mua một chiếc xe để thuận tiện đưa bà đi khám bệnh hằng tuần.

Nghĩ vậy, cậu đi đến siêu thị gần thị trấn. Mới chuyển đến hôm qua, trong nhà còn thiếu đủ thứ. Bà tiếc tiền không nỡ tiêu, nên chỉ có thể để cậu đi mua.

Hầu hết là đồ dùng sinh hoạt, nhưng cũng không thể phủ nhận, Trì Sính đã bị Kỳ Tễ nuông chiều đến mức quen dùng những món đồ đắt tiền. Khi thanh toán, cậu cẩn thận lấy ra thẻ ngân hàng mà từ trước đến nay chưa từng sử dụng.

Dù biết Kỳ Tễ sẽ không tìm đến mình, nhưng Trì Sính vẫn giữ chút cảnh giác. Cẩn thận một chút cũng chẳng thiệt gì.

Trong lúc đang xếp hàng thanh toán, bất chợt cậu nghe thấy phía trước có hai nữ sinh đang bàn tán sôi nổi về chuyện gì đó. Ban đầu cậu không để ý, nhưng vô tình lại nghe được tên Kỳ Tễ.

Giọng nói của hai cô gái ngày càng lớn, Trì Sính mơ hồ nghe được vài điều. Cậu lấy điện thoại ra, vì lo Kỳ Tễ có thể định vị được nên đã đổi sang một chiếc điện thoại khác. Tất cả các phần mềm có thể kết nối mạng cũng đều bị gỡ bỏ, giờ mới tải lại.

Trong lúc chờ tải xong, cậu tranh thủ thanh toán. Sau đó xách hai túi đồ lớn tìm một góc đứng. Vừa tải xong ứng dụng, chưa kịp mở thì hàng loạt thông báo bật ra đầy màn hình.

Ánh mắt cậu lướt qua, phần lớn đều liên quan đến Kỳ Tễ. Một dòng tin khiến Trì Sính chú ý: [Ảnh đế Kỳ Tễ công khai thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình thích đàn ông.]

Âm thanh người qua lại xung quanh vẫn đều đặn vang lên, tiếng nói đứt quãng lọt vào tai, khiến Trì Sính vừa kinh ngạc vừa khó tin.

Bên nhau với Kỳ Tễ suốt bốn năm, cả hai dường như chưa từng thật sự thẳng thắn với nhau. Phần lớn thời gian đều là những cuộc gọi từ Kỳ Tễ, chỉ cần Trì Sính rảnh, thì nơi gặp mặt tiếp theo nhất định là trên giường.

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Kỳ Tễ chỉ đơn giản là kiểu “bao nuôi”.

Điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Là bà gọi. Nhìn đồng hồ, cậu mới nhận ra mình đã ra ngoài quá lâu, khiến bà lo lắng.

Cất điện thoại, Trì Sính xách đồ về nhà. Thị trấn nhỏ hầu như không có tòa nhà nào quá ba tầng, đường xá quy hoạch ngay ngắn. Khi về đến cổng sân nhỏ, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

Đẩy cửa vào, Trì Sính thấy bà đang ôm một đứa trẻ, bên cạnh là một người phụ nữ. Hai người nghe thấy tiếng động đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Khi nhìn thấy người phụ nữ kia, nụ cười trên mặt Trì Sính lập tức biến mất.

Người phụ nữ đứng lên, trên mặt là vẻ ngượng ngùng và áy náy, rụt rè gọi: “Con trai…”

Trì Sính không đáp, lách qua bà ta định đi vào nhà, nhưng bà nội gọi cậu lại.

“A Sính, lại đây.” Với Trì Sính, lời bà nói lúc nào cũng quan trọng.

Cậu đành đặt túi đồ xuống, bước tới bên cạnh bà. Đứa trẻ trong lòng bà cười với Trì Sính khi nghe thấy tiếng, thậm chí còn muốn giơ tay chạm vào cậu, nhưng cậu lập tức né tránh.

Bà đưa đứa bé lại cho người phụ nữ, sau đó nắm tay Trì Sính. Cảm nhận được sự căng cứng nơi bàn tay cháu, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.

"Chị thấy rồi đó, chúng tôi vẫn sống rất ổn. Đứa nhỏ cũng đã gặp, chị có thể đi. Trước đây chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, không dây dưa gì nữa, hy vọng chị luôn nhớ kỹ điều này.”

Lời bà vẫn luôn là để bảo vệ Trì Sính, sắc mặt người phụ nữ kia trở nên khó coi. Bà ta ra vẻ đáng thương nhìn cậu, nhưng Trì Sính chẳng hề dao động.

Cuối cùng, không giả vờ được nữa, người phụ nữ đứng dậy bế đứa bé rời đi. Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, vai Trì Sính mới sụp xuống. Bà hiểu cháu mình đang khó chịu, liền vỗ nhẹ vai cậu an ủi.

“Con yên tâm, bà vẫn luôn ở đây. A Sính à, con đừng bao giờ quên, bà là người nhà của con.”

Vừa dứt lời, tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên ngoài sân, khiến lòng cậu trào dâng một cảm giác bất an. Trì Sính vội bước ra cửa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đứa bé được đặt trên bậc thềm, vẫn bọc trong chăn. Huyệt thái dương cậu giật mạnh.

Bà cũng nghe thấy tiếng khóc, chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bà tức đến ôm ngực. Trì Sính vội đỡ bà ngồi xuống ghế trong sân, sau đó vào nhà bế đứa bé lên.

Sợ bà thấy sẽ càng tức giận, Trì Sính bế đứa trẻ vào phòng mình, dỗ cho nó ổn định rồi mới ra ngoài. Bà đang gọi điện, giọng đầy phẫn nộ.

“Tôi mặc kệ các người bồi thường bao nhiêu, đứa nhỏ này lập tức mang đi cho tôi, nếu không tôi sẽ ném nó đi!”

Không biết đối phương nói gì, bà tức giận đập bàn: “Các người quên rồi à? Tôi và Trì Sính đã cắt đứt quan hệ với các người từ lâu! Tôi cho các người hai ngày, lập tức đến đón đứa nhỏ!”

Cúp máy, bà quay lưng lại với Trì Sính, mệt mỏi thở dài. Trì Sính không đến gần, mà quay lại phòng. Nhìn đứa bé nằm trên giường, cậu không khỏi thấy thương cảm.

Giờ phút này, đứa bé chẳng khác nào bản thân cậu trước kia — bị vứt bỏ. Đôi khi Trì Sính từng tự hỏi, rốt cuộc họ sinh đứa bé này để làm gì. Cậu không có đáp án, nhưng mơ hồ lại đoán được phần nào.

Bên ngoài sân, tiếng trẻ con cười nói vang lên — chắc vừa tan học. Qua khung cửa sổ đang hé, Trì Sính có thể nghe rõ bọn trẻ đang bàn tán chuyện gì đó.

Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại ra, mở lại phần mềm để xem những tin tức liên quan đến Kỳ Tễ. Vừa vào đã hiện ra đoạn video Kỳ Tễ nói chuyện tại sân bay đêm hôm đó.

Video rất ngắn, nhưng Trì Sính lại xem đi xem lại nhiều lần. Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng mờ dần. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt cậu, làm lộ rõ đôi mắt hơi ửng đỏ.

Một thông báo khác bật lên. Nhấn vào, giao diện hiện ra là bài đăng mới nhất của Kỳ Tễ: [Tạm ngừng tất cả công việc hiện tại, tôi muốn đi tìm vợ. Người ta thật sự rất tốt, ai bịa chuyện thì cẩn thận vào WC không có giấy mà lau nhé!]

Ban đầu Trì Sính còn rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn đến câu cuối, cậu lập tức bật cười. Thật ra Kỳ Tễ là người rất nghiêm túc, nhưng trong chuyện giữa hai người, Kỳ Tễ luôn là người dũng cảm hơn.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 4: Có khi nào đứa bé này thật sự là con chúng ta?



Ở thị trấn nhỏ này, cuộc sống về đêm gần như không tồn tại. Vào bữa tối, Trì Sính biết bà nội thường ăn không ngon miệng, nên đã nấu một bát cháo rau xanh mang đến phòng cho bà.

Khi bước vào, bà đang ngồi ở mép giường, trên tay cầm một tấm ảnh. Thấy Trì Sính vào, bà vội vàng cất tấm ảnh đi.

Trì Sính giả vờ như không thấy gì, đưa bát cháo cho bà rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Cháo này, chắc là ông nội dạy con nấu đấy nhỉ?” Bà húp một ngụm rồi hỏi.

Trì Sính gật đầu, đáp: “Vâng, ông bảo bà thích nhất món cháo này.”

Bà mỉm cười hiền hậu. Hồi Trì Sính còn nhỏ, chưa với tới bếp, ông nội thường kê ghế cho cậu đứng xem ông nấu cơm. Khi thấy cậu đã nhớ được các bước, ông lại bảo cậu xuống. Ông nói làm vậy để phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra.

Không ngờ cuối cùng Trì Sính lại thật sự học được. Bây giờ, người nấu cháo rau xanh cho bà lại chính là cậu.

“Lát nữa con ôm đứa nhỏ sang phòng bà, con chưa từng chăm trẻ con, đừng để nó làm con mất ngủ.”

Trì Sính dĩ nhiên không muốn. Cậu nhận lấy bát không từ tay bà rồi từ chối: “Bà ngủ ngon mới là quan trọng nhất. Con vừa rửa mặt cho bé rồi, bé ngoan lắm. Bà yên tâm, con xoay sở được.”

Dỗ dành bà xong, Trì Sính vào bếp rửa bát. Bên ngoài cửa sổ bếp là một cây quế già, giờ đang vào mùa cây cối xanh tốt. Cành quế vươn cả vào trong khung cửa, nên cửa sổ bếp rất ít khi đóng.

Rửa xong bát, Trì Sính tựa vào bệ bếp, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thường vào giờ này, Kỳ Tễ đã tan làm trở về. Cậu chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn đợi anh, hai người ngồi vào bàn ăn, chẳng nói gì nhiều nhưng vẫn lặng lẽ gắp thức ăn cho nhau.

Sau bữa tối, Trì Sính thích cầm một quyển sách, ra ngồi ở ban công hé mở, chậm rãi tận hưởng khoảng thời gian đọc sách.

Kỳ Tễ sẽ bưng một ly rượu vang đỏ, tay cầm kịch bản mới bước tới. Đặt đồ xuống, anh ôm lấy eo Trì Sính, nhấc cậu lên rồi ngồi xuống để cậu ngồi lên đùi mình.

Trì Sính không phản kháng, ngược lại, cậu rất thích cảm giác được dựa sát như vậy. Cậu đọc sách, Kỳ Tễ đọc kịch bản. Gặp đoạn nào hay, hai người lại cùng nhau thảo luận.

Trên ban công trồng đầy hoa hồng – loài hoa Kỳ Tễ yêu thích. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, mỗi đêm đều phảng phất hương hoa nồng nàn. Đọc sách xong, chẳng cần nói lời nào, Kỳ Tễ bế Trì Sính vào phòng tắm.

Hai người trở ra đã là chuyện của hai tiếng sau. Trì Sính tuy là một sinh viên trẻ tuổi hiện đại, nhưng thể lực lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Kỳ Tễ.

Sau đó, Trì Sính vẫn tiếp tục bị Kỳ Tễ “hành hạ”. Nhưng Kỳ Tễ có một điểm rất tốt, đó là anh biết chừng mực, cũng hiểu không nên quá độ, và quan trọng hơn cả, anh luôn sử dụng biện pháp bảo vệ.

Dù trong xã hội này, đàn ông sinh con không còn là chuyện hiếm lạ, nhưng Kỳ Tễ lại rất coi trọng vấn đề này. Trước đây Trì Sính từng nghĩ Kỳ Tễ làm vậy vì không muốn có con với cậu, nhưng giờ xem ra, có lẽ anh thật sự chỉ muốn một thế giới của riêng hai người.

Đang mải suy nghĩ, Trì Sính nghe thấy tiếng khóc của đứa bé vọng ra từ phòng mình, liền vội vàng chạy vào xem. Lúc chạng vạng, cậu lo đứa bé không đủ sữa bột và tã để thay nên đã ra siêu thị mua thêm một ít. Vừa nãy cậu cũng đã cho bé ăn và kiểm tra rồi, không thấy vấn đề gì.

Thấy mặt đứa bé ửng đỏ khác thường, một sợi dây thần kinh trong đầu cậu lập tức căng lên. Đưa tay sờ thử, quả nhiên bé đang sốt. Có lẽ chiều nay bị cảm lạnh khi ở ngoài trời. Trì Sính vội bế bé lên, chuẩn bị ra ngoài.

Bà nội đi ra, thấy cảnh tượng đó liền hỏi có chuyện gì. Sau khi nghe Trì Sính giải thích tình hình, vẻ mặt bà có chút phức tạp. Trì Sính không kịp nghĩ nhiều, dặn bà ở nhà đợi rồi ôm đứa bé lao ra cửa.

Lúc này trời vẫn chưa khuya hẳn, trên thị trấn còn vài chiếc taxi đang mời khách. Trì Sính vẫy tay chặn một chiếc, báo tên bệnh viện, xe lập tức chuyển bánh.

Mặt đứa bé đỏ bừng như bị đốt, Trì Sính càng thêm sốt ruột. May mắn bệnh viện y học cổ truyền cách thị trấn không xa, bác tài chạy cũng nhanh, chưa đầy mười phút đã đến nơi.

Trì Sính lao thẳng vào quầy cấp cứu, sau khi trình bày tình hình với y tá trực, đứa bé được bế đi ngay. Y tá giao bé cho bác sĩ rồi bắt đầu hỏi Trì Sính về tình trạng của bé. Kết quả là ba câu hỏi thì cậu đều không trả lời được. Ngay khi y tá bắt đầu nghi ngờ cậu buôn bán trẻ em và chuẩn bị báo cảnh sát, Trì Sính vội gọi vào số liên lạc mà cậu từng chặn.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 5: Chương 5



Chuông đổ rất lâu mới có người nhấc máy. Trì Sính không kịp nói gì khác, chỉ nhanh chóng báo rằng đứa bé đang ở bệnh viện. Đầu bên kia im lặng hai giây rồi nói sẽ gọi lại ngay. Lúc này Trì Sính mới thở phào, ánh mắt nghi ngờ của y tá cũng dịu đi phần nào.

Đứa bé vẫn đang được cấp cứu. Trì Sính ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, hai tay không ngừng run lên. Thật ra, cậu rất sợ bệnh viện, từ nhỏ đã vậy.

Ông nội sức khỏe yếu, gần như tháng nào cũng phải nhập viện. Sau này, ông cũng ra đi tại bệnh viện. Từ đó, sức khỏe bà nội cũng dần yếu đi, Trì Sính trở thành khách quen của bệnh viện.

Mỗi khi Trì Sính bị bệnh, chỉ cần Kỳ Tễ không biết, cậu sẽ cố chịu đựng, tuyệt đối không đi viện. Nhưng nếu Kỳ Tễ phát hiện, anh sẽ chăm sóc cậu tận tình. Có những lúc thật sự không chịu nổi, Kỳ Tễ sẽ gọi bác sĩ tư đến tận nhà.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Bệnh viện về đêm trở nên bận rộn hơn. Khi Trì Vĩnh Hoa đến nơi, cũng vừa lúc cửa phòng cấp cứu mở ra.

Trì Sính đứng dậy, vừa định hỏi bác sĩ tình hình thì đã bị Trì Vĩnh Hoa chen lên trước.

“Con trai tôi sao rồi?”

“Không sao cả, thể trạng đứa trẻ yếu, người lớn phải chú ý nhiều hơn.” Bác sĩ dặn dò xong thì rời đi, không lâu sau, đứa bé được y tá đẩy ra.

Thấy mình không còn việc gì nữa, Trì Sính xoay người định rời đi, nhưng lại bị Trì Vĩnh Hoa kéo lại.

“Tôi còn có việc, thời gian tới cứ để cậu chăm sóc Tiểu Bảo.” Giọng điệu mang đầy ý ra lệnh. Trì Sính gạt mạnh cánh tay đang giữ lấy mình.

“Tôi không có thời gian, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ này.”

Không muốn dây dưa thêm, Trì Sính lập tức rời khỏi bệnh viện, mặc kệ Trì Vĩnh Hoa phía sau gọi thế nào.

Ra đến bên ngoài thì không còn chiếc taxi nào, Trì Sính mở bản đồ xem khoảng cách, sau đó đành chấp nhận số phận mà đi bộ về.

Dọc đường đi, cậu cứ suy nghĩ mãi — trên đời này sao lại có người như Trì Vĩnh Hoa tồn tại được?

---

Trong ký ức của Trì Sính, người nuôi nấng cậu lớn lên luôn là ông bà nội. Trì Vĩnh Hoa và vợ chỉ đơn giản là người đã sinh ra cậu.

Khi đó, họ còn rất trẻ, luôn muốn ra ngoài lập nghiệp, nên đã để Trì Sính ở lại quê nhà.

Đến khi họ thất bại quay về, Trì Sính đã cao đến ngang eo Trì Vĩnh Hoa. Thấy Trì Sính không thân thiết với mình, họ dứt khoát bỏ mặc cậu, chọn cách sinh thêm đứa khác. Nhưng không ngờ, thế nào cũng không thể có thêm con.

Họ đổ hết mọi chuyện lên đầu Trì Sính, toàn bộ tích cóp của ông bà nội cũng bị họ tiêu sạch. Cuối cùng, họ đuổi Trì Sính và ông bà ra khỏi nhà, bán cả căn nhà rồi chuyển xuống miền Nam.

Lúc ấy, ông nội sống bằng nghề nhặt phế liệu để nuôi bà và Trì Sính. Bà thì làm đồ thủ công, đêm nào cũng thức khuya làm việc. Trì Sính từ nhỏ đã hiểu cuộc sống không dễ dàng, tan học xong cũng đi theo ông nhặt phế liệu.

Ba người bọn họ cứ thế mà sống, nghèo khó nhưng hạnh phúc.

Về sau, Trì Vĩnh Hoa kiếm được ít tiền rồi quay về, nhưng ông bà nội đã không còn nhận người con trai này nữa, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ.

Sau khi ông mất, họ cho rằng bà không còn là mối uy h**p gì, liền không ngừng gửi tối hậu thư cho Trì Sính. Lần này, thậm chí còn trực tiếp tìm đến tận cửa.

Đèn đường ở thị trấn là loại lồng đèn, ánh sáng hắt ra ven đường mờ mờ tối tối. Trì Sính đi đến mỏi mệt, dứt khoát ngồi xuống ngay bên vệ đường.

Trăng trên trời sáng và tròn, Trung Thu cũng sắp đến. Trời đầy sao lấp lánh. Trì Sính lại nhớ đến lời hứa trước kia của Kỳ Tễ — sẽ dẫn cậu ra thảo nguyên ngắm sao.

Khi về đến nhà thì trời đã gần sáng. Bà nội vì lo lắng mà vẫn chưa ngủ, thấy Trì Sính trở về mới yên tâm.

Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy. Trì Sính cởi sơ mi, đi vào phòng tắm. Qua gương trong phòng tắm, cậu thấy hình xăm trên ngực mình — là chữ viết tắt tên Kỳ Tễ.

Hình xăm này được xăm vào đúng ngày Kỳ Tễ ra nước ngoài công tác. Vì Kỳ Tễ có tính chiếm hữu rất mạnh, còn Trì Sính không có gì để cho anh, nên đã chọn cách xăm lên người.

Không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy. Trì Sính thấy nữ diễn viên nổi tiếng cầu hôn Kỳ Tễ trong buổi phát sóng trực tiếp, phần bình luận toàn là lời chúc phúc. Kỳ Tễ không từ chối cũng không chấp nhận. Khoảnh khắc đó, trong đầu Trì Sính chỉ có một điều — chia tay, rời đi.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 6: Chương 6



Cậu ném đống quần áo bẩn vào thùng rác, rồi mở vòi sen. Nước ấm dần làm không khí trong phòng tắm trở nên dễ chịu. Dòng nước trượt qua xương quai xanh, đọng lại ngay hình xăm, hơi ngứa một chút.

Tắm xong, Trì Sính chỉ mặc một chiếc quần l.ót, buông mình lên giường. Nhưng mãi vẫn không ngủ được, đến gần sáng mới dần dần thấy buồn ngủ. Cậu vừa nhắm mắt thì điện thoại lại vang lên.

Cậu nhíu mày, thật sự không muốn nghe cuộc gọi này, nhưng đối phương cứ liên tục gọi đến không ngừng. Bất đắc dĩ, cậu đành đứng dậy, cầm điện thoại ở đầu giường lên nghe.

“Xin chào, là anh Trì Sính phải không? Chúng tôi là phòng cấp cứu bệnh viện y học cổ truyền, bé Trì Dục Thần có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Cho hỏi trong nhà có ai đến đón bé không?”

Vốn đã thức trắng cả đêm, đầu óc Trì Sính hơi trì trệ, lời y tá khiến cậu càng thêm khó hiểu. Nhớ lại thái độ của Trì Vĩnh Hoa tối qua, cậu bất ngờ đấm mạnh xuống giường, âm thanh nặng nề.

Trì Sính dứt khoát cúp máy, chọn cách làm ngơ. Cố ép bản thân ngủ tiếp, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là hình ảnh đứa bé kia.

Nghĩ đến đó, Trì Sính vẫn chọn thỏa hiệp. Trong xương cốt, cậu vốn không phải loại người nhẫn tâm.

Vừa hay lúc cậu ra khỏi phòng, bà nội cũng đã tỉnh. Biết Trì Sính muốn đến bệnh viện, bà cũng thay đồ, tiện thể kiểm tra sức khỏe.

Trấn nhỏ bắt đầu nhộn nhịp, nghe nói gần đây có đoàn phim đến tìm hiểu phong tục, nên khi ra ngoài, Trì Sính rất cẩn thận đeo khẩu trang.

Hai bà cháu đến bệnh viện, Trì Sính đầu tiên đến phòng cấp cứu thanh toán toàn bộ viện phí của Trì Dục Thần, sau đó ôm bé đi tìm bà. Vì từng nhiều lần khám bệnh nên bà nội rất rành quy trình.

Khi Trì Sính tìm thấy bà, phần lớn các bước kiểm tra đã hoàn tất, chỉ còn chờ vài kết quả. Hai người tìm một góc ngồi nghỉ.

Đứa bé đã được y tá cho bú sữa bột, tã lót cũng đã được Trì Sính kiểm tra, không có vấn đề gì. Bà nội nhìn đứa bé trong tay cậu, sắc mặt có chút phức tạp.

Bệnh viện không quá đông, Trì Sính đã bận suốt cả đêm chưa được ngủ, cũng chưa ăn sáng, lúc này bắt đầu cảm thấy không chịu nổi. Không muốn để bà phải mệt thêm, cậu đề nghị tự mình mang đứa bé đi mua bữa sáng.

Ngay trước khu nội trú có một quầy bán đồ ăn sáng. Vì đang bế em bé, không tiện ăn cháo, Trì Sính chỉ mua hai chiếc bánh bao.

Trên đường quay về tòa khám bệnh, cậu tay trái bế em bé, tay phải cầm bánh bao ăn. Không cẩn thận va phải người khác, còn chưa ngẩng đầu đã vội vàng xin lỗi.

Đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ. Khi Trì Sính nhìn thấy vật treo trên cổ người đó, bất giác ngẩng đầu lên.

Kỳ Tễ đứng ngay trước mặt cậu. Không đeo khẩu trang, cũng chẳng đội mũ. Thậm chí còn có vẻ tiều tụy, mệt mỏi đến mức cả râu lún phún cũng hiện rõ.

Miếng bánh bao trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Trì Sính hơi há miệng, đến lúc nhận ra thì đã bị nghẹn.

Muốn vỗ ngực nhưng lại không có tay, Kỳ Tễ lập tức đưa tay đón lấy đứa bé, tay còn lại rất tự nhiên vỗ nhẹ sau lưng Trì Sính.

Lực vừa đủ, đúng vị trí, Trì Sính phải mất một lúc mới ho lại được.

Thấy có người xung quanh nhìn sang, để tránh gây chú ý, Trì Sính vội kéo tay Kỳ Tễ rời khỏi đó. Cả hai đi vào cầu thang thoát hiểm, nơi yên tĩnh và không có ai.

Trì Sính nhìn đứa bé trong tay Kỳ Tễ, vội vàng vươn tay muốn ôm lại, nhưng Kỳ Tễ né tránh.

“Nếu tôi là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tưởng đứa bé này là con của chúng ta. Cho nên, Trì Sính, em có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

Ngày thường, Kỳ Tễ hiếm khi dùng giọng điệu này để nói với Trì Sính. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt anh, Trì Sính lại cảm thấy hoảng loạn, không biết nên giải thích thế nào.

Kỳ Tễ nhìn người trước mặt, rõ ràng chỉ mới xa nhau một thời gian ngắn mà đã gầy đi thấy rõ. Nếu không nhờ bạn bè ở bệnh viện nói gặp Trì Sính, anh thật sự không biết phải đến đâu để tìm.

Cả hai im lặng. Đứa bé trong lòng Kỳ Tễ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy người lạ, liền sợ hãi bật khóc. Tiếng khóc vang vọng khắp hành lang thoát hiểm.

Trì Sính vội ôm lấy dỗ dành. Trì Dục Thần vừa nhìn thấy Trì Sính liền ngừng khóc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cảnh tượng này khiến Kỳ Tễ không khỏi cúi đầu nhìn kỹ.

“Có khi nào đứa bé này thật sự là con chúng ta?”

Thấy anh vẫn dây dưa không buông, Trì Sính bất đắc dĩ giải thích: “Đây là em trai tôi, ở lại chỗ tôi mấy ngày thôi.”

Dù Kỳ Tễ có tin hay không, Trì Sính vẫn nhớ bà nội còn đang đợi, nên cậu đeo khẩu trang, chuẩn bị rời đi. Vừa đi được hai bước đã cảm thấy có người kéo nhẹ áo khoác. Theo phản xạ, cậu quay đầu lại — Kỳ Tễ đang đáng thương nắm lấy vạt áo của cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt suýt nữa đã rơi.

Trì Sính không chịu nổi khi thấy Kỳ Tễ như vậy. Cậu thở dài, ôm lại đứa bé, rồi lấy từ túi ra một chiếc khẩu trang mới đưa cho anh.

Ngay giây sau, ảnh đế liền nở nụ cười, ngoan ngoãn đeo khẩu trang, theo sát Trì Sính rời đi.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 7: Ngủ ngon, Trì Sính



Gần trưa, các báo cáo kiểm tra của bà nội cũng đã có kết quả. Trì Sính dẫn bà đi tìm bác sĩ xem báo cáo, còn Kỳ Tễ thì bế đứa bé tìm một góc vắng người ngồi đợi.

Điện thoại trong túi liên tục rung, chắc là trợ lý gọi đến. Công việc anh đã bàn giao xong, cũng đã dặn trước không ai được làm phiền. Giờ gọi tới, chắc chắn là có chuyện gấp.

Nhưng hiện tại anh chẳng có tâm trạng quản mấy chuyện đó. Đứa bé trong lòng quá mềm, anh luôn cảm thấy không biết phải ôm thế nào cho đúng.

Vì vậy, lúc Trì Sính dẫn bà nội quay lại, liền thấy Kỳ Tễ như đang ôm một quả mìn, động tác cứng đờ.

Trì Sính không nhịn được bật cười. Bị Kỳ Tễ liếc một cái, cậu liền đưa tay nhận lại đứa bé. Lúc nãy bà nội vừa gọi điện cho Trì Vĩnh Hoa, bảo họ đến đón bé về, nếu không bà thật sự sẽ nhẫn tâm bỏ bé lại.

Đối phương không nói thêm gì, chỉ bảo sẽ đến đón bé vào buổi chiều. Giải quyết xong phiền phức lớn này, Trì Sính bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về, Kỳ Tễ là người lái xe. Chiếc xe nội địa khá kín đáo, cơ bản không thu hút sự chú ý.

Lúc lên xe, Kỳ Tễ vẫn chưa khởi động ngay, rõ ràng đang đợi Trì Sính báo địa chỉ nhà. Khi Trì Sính còn đang lưỡng lự, bà nội liền cười, nói luôn địa chỉ nơi họ đang ở.

Kỳ Tễ mỉm cười cảm ơn bà, sau đó khởi động xe chạy về trấn nhỏ. Chỉ mất khoảng mười phút, họ đã đến nơi. Trì Sính xuống xe, bế đứa bé vào phòng, xác nhận đã đắp kín chăn không sợ bị lạnh mới quay ra.

Bà nội và Kỳ Tễ đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, cậu không bước tới làm phiền, vì lúc này đang đói đến mức không chịu nổi. Hai cái bánh bao lúc sáng vì gặp Kỳ Tễ nên vẫn chưa ăn, giờ nếu không tìm gì đó cho vào bụng, có lẽ người vào viện tiếp theo sẽ là cậu.

Kỳ Tễ tuy đang trò chuyện với bà nội, nhưng vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Trì Sính. Bà nội thấy tâm trí anh không ở đây, liền đứng dậy, để lại không gian riêng cho hai người.

Trì Sính đang ở trong bếp, không hề hay biết Kỳ Tễ đã bước đến sau lưng mình.

Khi xoay người định lấy chén, vòng eo đột nhiên bị ai đó ôm chặt, giây sau cả người đã bị nhấc bổng, ngồi lên bệ bếp.

Từ độ cao này, cậu và Kỳ Tễ đối mặt với nhau. Trì Sính có thể thấy rõ những đường nét mệt mỏi trên khuôn mặt anh, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ rõ.

Nhìn đến đây, Trì Sính bất giác thấy đau lòng, đưa tay định chạm vào khóe mắt Kỳ Tễ, lại bị hiểu lầm là muốn đẩy người ra.

Kỳ Tễ lập tức dùng một tay siết chặt eo Trì Sính, tay còn lại giữ chặt sau gáy cậu, rồi cúi đầu, dùng răng nanh cắn mạnh vào cổ Trì Sính.

Hơi đau, Trì Sính bật lên một tiếng, liền bị Kỳ Tễ dùng miệng chặn lại. Anh ngước mắt, nhìn cậu chằm chằm, đuôi mắt dài khẽ ửng đỏ.

Trì Sính vừa mới rảnh rỗi được một chút, liền phát ra tiếng thở d.ốc mang theo áp lực. Đối với Kỳ Tễ, điều này chẳng khác nào một sự hấp dẫn chí mạng.

Anh đưa tay lướt loạn khắp người Trì Sính, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tách hai chân cậu ra. Nhiệt độ giữa hai người lập tức tăng vọt, bầu không khí xung quanh ngập tràn sự ám muội.

Chẳng bao lâu, môi và lưỡi Trì Sính đều đau rát, thật sự không chịu nổi nữa, liền dùng sức đẩy Kỳ Tễ ra. Hai người tách khỏi nhau, giữa môi răng còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Trì Sính thở hổn hển, mà trạng thái của Kỳ Tễ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Trong nồi nước bên cạnh đã sôi từ lâu, Trì Sính vội vàng chạy xuống tắt bếp. May mà bà nội không nhìn thấy cảnh trong bếp, nếu không, cậu thật sự sẽ lập tức đuổi Kỳ Tễ ra ngoài.

Thế nhưng ngay sau đó, người phía sau lại lần nữa áp sát, dính chặt vào lưng Trì Sính, hai tay chống lên bệ bếp, giam chặt lấy cậu.

“Chuyện hot search, thật sự xin lỗi. Anh đảm bảo với em, anh thật sự không thích cô ta. Trì Sính, xin lỗi em.”

Dưới thân Trì Sính, nhìn cành hoa quế dài thò vào, khi nghe thấy lời xin lỗi của Kỳ Tễ, cơ thể cậu khẽ run lên.

Trước đây, bất kể có chuyện gì xảy ra, cho dù là lúc bị giày vò đến mức không thể chịu nổi trên giường, Kỳ Tễ cũng chưa từng nói ba chữ đó.

Kỳ Tễ chưa bao giờ xin lỗi cậu. Ngược lại, chính cậu lại quá tham lam, quá tự ti và ngu ngốc.

dục v.ọng mà Kỳ Tễ vừa mang lại vẫn chưa hoàn toàn tan đi, tay đặt trên mặt bếp siết chặt đến trắng bệch. Kỳ Tễ nhìn thấy thì xót xa, khẽ nắm lấy bàn tay ấy.

“Em không hiểu, anh đâu phải không có em thì không sống được?”

Lời vừa dứt, Trì Sính liền bị Kỳ Tễ mạnh mẽ xoay người lại, buộc phải đối mặt với anh. Gương mặt cậu bị giữ chặt, không thể nào tránh né ánh mắt Kỳ Tễ nữa.
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 8: Chương 8



Rất nhiều lần, Trì Sính từng nhìn thấy chính mình trong ánh mắt ấy — một bản thân đầy tự ti. Cậu rất muốn thay đổi, nhưng hiện thực thì luôn tàn khốc.

“Trì Sính, anh vẫn luôn quên chưa nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Kỳ Tễ cúi người, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của Trì Sính một nụ hôn, tràn ngập yêu thương.

Ánh mắt hai người giao nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Sau đó, Trì Sính nghe thấy lời tỏ tình đẹp nhất thế gian này: “Trì Sính, anh yêu em, rất yêu.”

---

Chiều muộn, Trì Vĩnh Hoa đến đón đứa nhỏ. Bà nội không muốn gặp ông ta nên không ra ngoài. Trì Sính đem sữa bột và tã giấy đã mua đưa cho Trì Vĩnh Hoa.

“Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Nếu ông thực sự đã thay đổi, vậy đừng đến làm phiền bà nữa. Hiện tại sức khỏe của bà không còn như trước, mong ông có thể nể chút tình thân cuối cùng mà buông tha cho chúng tôi.”

Nói xong, Trì Sính quay vào sân rồi đóng cửa lại. Bên ngoài phải một lúc lâu sau mới vang lên tiếng bước chân rời đi. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc, lập tức chặn lại. Tuy không còn đau như hồi nhỏ, nhưng vẫn vô cùng khó chịu.

Kỳ Tễ, đang trốn sau cánh cửa, lập tức chạy đến ôm chặt lấy Trì Sính. Không để ý cậu phản kháng, anh trực tiếp ôm người vào nhà, vừa vào phòng đã giơ chân đá mạnh, đóng cửa lại.

Trì Sính bị Kỳ Tễ đè chặt lên giường. Anh vùi mặt vào người cậu, không ngừng cắn lên đầu lưỡi Trì Sính đang cố né tránh. Bên tai vang lên tiếng m.út mạnh, nước bọt đều bị anh nuốt hết.

Bất kể Trì Sính phản kháng thế nào cũng vô ích, bởi vì trong chuyện này, Kỳ Tễ luôn là người làm chủ.

Khi Trì Sính bắt đầu rơi vào trạng thái ý l.oạn tình m.ê, quần áo trên người cũng đã bị Kỳ Tễ cởi gần hết. Nhưng đúng lúc cậu tưởng rằng Kỳ Tễ sẽ tiến thêm một bước nữa, cơ thể anh lại bất ngờ dừng lại, không có hành động gì thêm.

Cậu mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy Kỳ Tễ đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này cậu mới nhớ đến hình xăm kia. Đưa tay lên định che lại, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Kỳ Tễ giữ chặt, áp tay cậu lên đ.ỉnh đầu.

Khi Trì Sính còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Tễ đã cúi xuống hôn lên môi cậu. Cảm giác như có dòng điện chạy dọc toàn thân Trì Sính. Môi răng Kỳ Tễ không ngừng cọ sát, c/ắn m/út trên gương mặt cậu, khiến Trì Sính không nhịn được bật ra tiếng th* d*c.

Cơ thể Trì Sính không ngừng run lên, cậu muốn đá văng Kỳ Tễ ra, nhưng đối phương vừa nhận ra ý đồ liền lập tức áp chặt hai chân cậu xuống.

Dòng nhiệt nóng bỏng từ cổ trượt xuống, để lại dấu vết, cuối cùng dừng lại ở khóe môi Trì Sính.

“Trì Sính, anh yêu em đến muốn chết.”

Hành động của Kỳ Tễ quá đột ngột, Trì Sính theo phản xạ đưa tay bịt miệng, cố nuốt xuống âm thanh sắp bật ra.

Bên ngoài, mặt trời đang dần lặn xuống phía Tây. Trong phòng, tiếng động vẫn không ngừng vang lên. Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Trì Sính là hình ảnh Kỳ Tễ đang l.iếm láp vùng da xung quanh hình xăm đã phiếm hồng, phủ đầy dấu hôn.

Lúc Trì Sính tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Cậu định ngồi dậy bật đèn đầu giường, nhưng cảm giác đau nhức toàn thân khiến cậu lại ngã xuống.

Kỳ Tễ bưng một bát hoành thánh bước vào, liền thấy Trì Sính mặt mũi như sống không còn gì luyến tiếc. Nghĩ đến hành động điên cuồng của mình buổi chiều, anh có chút ngượng ngùng đi đến gần.

Sau khi đỡ Trì Sính ngồi dậy, Kỳ Tễ kê một chiếc gối sau lưng, đắp chăn cẩn thận rồi chuẩn bị đút cho cậu ăn.

“Em muốn đi tắm cái đã.”

Tuy Kỳ Tễ đã lau rửa sơ qua sau khi xong việc, nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy khó chịu, phía dưới nóng rát. Vùng da chỗ hình xăm trên ngực cũng không bị bỏ qua, thắt lưng thì nhức mỏi.

Không dám trái ý Trì Sính, Kỳ Tễ ngoan ngoãn bế cậu vào phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước ấm vừa phải rồi bắt đầu cởi đ/ồ cho cậu.

Trì Sính trần tru*ng đứng dưới vòi sen, phía sau là Kỳ Tễ đỡ lấy, nếu không thật sự đứng không vững.

Trong suốt mười phút tắm rửa, tay Kỳ Tễ vẫn luôn rất ngoan. Trì Sính còn được tận hưởng massage nhẹ nhàng. Sau khi tắm xong và thay đồ ở nhà, cậu lại bị Kỳ Tễ bế ra ngoài.

Hoành thánh trong bát đã nguội, Kỳ Tễ liền ra ngoài hâm lại. Trì Sính ngồi trên giường, nghe âm thanh từ bên ngoài vọng vào.

Vì tiêu hao quá nhiều thể lực, Trì Sính ăn sạch một bát hoành thánh, ngay cả phần nước cũng không chừa lại chút nào.

Kỳ Tễ rửa sạch chén rồi quay lại phòng, thấy Trì Sính đã nằm lại lên giường, cuộn tròn trong chăn. Nhìn cảnh ấy, tim anh mềm hẳn, liền nằm lên giường, ôm Trì Sính từ phía sau.

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Trì Sính theo phản xạ khẽ run lên. Kỳ Tễ hôn lên vành tai cậu, thì thầm: “Không làm nữa, ngủ đi.”

Nghe được câu đó, mí mắt Trì Sính khẽ động, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Kỳ Tễ nghe thấy tiếng thở đều của người trong lòng, liền siết chặt tay hơn.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua lớp rèm trắng chiếu vào mép giường. Trên giường, Kỳ Tễ ôm sát lấy Trì Sính, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngủ ngon, Trì Sính.”
 
Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu
Chương 9: Tôi phải có trách nhiệm với cậu



Trì Sính và Kỳ Tễ quen biết nhau như thể bước ra từ một cuốn tiểu thuyết. Sau khi ông nội qua đời vào năm Trì Sính học cấp ba, sức khỏe của bà nội ngày càng sa sút.

Tuy vừa học vừa làm, nhưng số tiền Trì Sính kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống tối thiểu của hai bà cháu và chi phí thuốc men cho bà.

Đến kỳ đăng ký nguyện vọng đại học, Trì Sính kiên quyết chọn trường sư phạm vì được miễn học phí, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Thế nhưng, ông trời như muốn trêu ngươi, bà nội đổ bệnh nặng không lâu sau khi cậu nhập học.

Khi đó, Trì Sính tìm đến Trì Vĩnh Hoa để xin tiền, nhưng không những không được giúp đỡ mà còn khiến bà nội tức giận một trận. Cuối cùng, nhờ có sự can thiệp của cảnh sát, Trì Vĩnh Hoa mới đồng ý gửi 500 tệ mỗi tháng để phụng dưỡng.

Năm trăm tệ thậm chí không đủ chi phí cho một lần khám bệnh của bà. Không còn cách nào khác, Trì Sính buộc phải làm ba công việc mỗi ngày, cuối tuần còn phải đến quán bar làm thêm.

Lần đầu tiên gặp Kỳ Tễ là tại quán bar. Khi ấy, Trì Sính đang chuẩn bị mang rượu vào phòng VIP cho khách thì bất ngờ đụng phải một người đàn ông mặt mũi đỏ ửng bước ra từ khúc rẽ — chính là Kỳ Tễ. Theo nguyên tắc "không xen vào chuyện người khác", Trì Sính định tránh sang một bên, nhưng không ngờ Kỳ Tễ lại chặn ngay trước mặt.

Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Tễ đã nắm lấy tay rồi đẩy cậu vào cánh cửa phía sau. Bên trong không có ai, đèn lại tắt.

Trì Sính hoàn toàn không nhìn rõ mặt Kỳ Tễ, chai rượu trên tay đã sớm rơi xuống đất, lăn sang một bên. Cậu cố sức đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra, nhưng đối phương có thể lực vượt trội, vóc dáng lại vạm vỡ hơn nhiều.

Kỳ Tễ phớt lờ sự phản kháng của Trì Sính, mất kiểm soát mà xé toạc bộ đồng phục trên người cậu. Dưới ánh đèn le lói hắt qua khe cửa, Trì Sính thoáng thấy ánh mắt ngập tràn dục v.ọng của Kỳ Tễ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Giây tiếp theo, người đàn ông kia như mất hết lý trí; mặc cho Trì Sính gào khóc thế nào, anh ta cũng không hề nghe thấy. Vùng chưa từng bị động chạm ấy bị cưỡng ép xâm nhập, cảm giác gần như kề cận với cái chết.

Hai chân bị gác lên khuỷu tay người kia, cơ thể không ngừng bị đẩy ép lên xuống. Giọng nói dần trở nên khản đặc, cuối cùng không thể phát ra âm thanh, trong khi Kỳ Tễ đã sớm mất kiểm soát. Cả căn phòng trở thành chiến trường của hai người, gần như không còn góc nào sạch sẽ.

Trì Sính ý thức mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể ôm chặt lấy Kỳ Tễ mà khóc không thành tiếng.

Sáng hôm sau, khi Kỳ Tễ tỉnh dậy, lý trí đã quay lại. Nhìn thấy mình trong tư thế bá đạo ôm lấy Trì Sính, sắc mặt anh trở nên phức tạp. Ghế sofa trong phòng tuy không nhỏ, nhưng hai người nằm cùng vẫn thấy chật chội.

Có lẽ tối qua mình đã quá đáng. Người trong lòng vẫn còn run rẩy, như một minh chứng cho những gì đã xảy ra. Ký ức đêm qua ùa về — mãnh liệt, thô bạo, nóng rực đến choáng váng.

Khi Trì Sính tỉnh lại, liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tễ. Ngơ ra vài giây, cậu lập tức xoay người, lăn xuống đất. Toàn thân đau nhức như nhắc nhở rằng chuyện tối qua là thật.

Kỳ Tễ định đưa tay đỡ cậu dậy, nhưng Trì Sính cúi đầu, không dám nhìn anh.

“Chuyện tối qua tôi sẽ không nói với ai, anh yên tâm.”

Câu nói ấy khiến sắc mặt Kỳ Tễ sa sầm, anh ném điện thoại xuống đất. Màn hình vẫn còn sáng, đã là 10 giờ sáng. Trì Sính nghĩ đến bà nội đang chờ mình, không nói thêm lời nào, vội vã nhặt quần áo mặc vào rồi rời đi.

Trợ lý đứng ngoài cửa thấy người bước ra thì kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn vào trong, không dám nói gì. Chờ Trì Sính đi khỏi, hắn mới rón rén bước vào phòng.

Kỳ Tễ chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, nửa người trên tr*n tr**. Nhưng chỉ nhìn qua, trợ lý cũng có thể đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện dữ dội đến mức nào.

"Sếp, anh vẫn ổn chứ?”

Chuyện tối qua là do bọn họ sơ suất, tạo điều kiện cho kẻ khác ra tay. May mà Kỳ Tễ phát hiện kịp thời, lại đúng lúc gặp được Trì Sính. Khi trợ lý phát giác có điều bất thường, việc đầu tiên hắn làm là khống chế nhóm người ám toán.

Sau đó, qua camera hành lang, hắn thấy cảnh Kỳ Tễ kéo Trì Sính vào phòng. Hắn lập tức lưu lại đoạn video đó, đồng thời kiểm soát toàn bộ nhân viên của quán bar.

Suốt cả đêm, hắn luôn canh giữ bên ngoài. Những âm thanh vang ra, ít nhiều hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn hiểu rõ — mình tuyệt đối không được nói gì cả.

Kỳ Tễ ngồi trên sofa, mở nắp chai nước khoáng trên bàn, uống một ngụm, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn. Trên bàn là tạp chí sinh viên mà Trì Sính để quên, trên đó có in tên trường học của cậu.

Sắc mặt Kỳ Tễ vẫn không biểu lộ gì, trợ lý cũng không dám đoán bừa suy nghĩ trong đầu anh.

“Giúp tôi tìm người này, trước tiên điều tra rõ tình hình tối nay. Còn đám người dám ám toán tôi, công khai hết mấy chuyện dơ bẩn của bọn chúng lên mạng. Không cần lo chi phí, không đủ thì đến chỗ anh tôi lấy.”

Phân phó xong, Kỳ Tễ đứng dậy, thay bộ quần áo mới do trợ lý mang đến, cầm tạp chí sinh viên rồi rời khỏi quán bar.

Cùng ngày, hot search trực tiếp bùng nổ. Những kẻ từng tính kế Kỳ Tễ không ai thoát, toàn bộ đều bị kéo ra ánh sáng — liên quan đến mạng người, tham ô nhận hối lộ, trốn thuế, bị cảnh sát bắt ngay lập tức.

Mà người đứng sau khơi nguồn mọi chuyện, lúc này đang ngồi nghiêm túc trên ghế chủ, chăm chú nhìn trợ lý sắp xếp lại đồ đạc của mình.
 
Back
Top Bottom