Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm

Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 10



Cô ta mới nhận ra, “Cô rất giống một người bạn cũ của tôi.”

Bạn?

Tần Thư chợt cười nhạt, cảm thấy từ này thật buồn cười và sốc.

Đào Tư ngơ ngác một chút, cảm giác như người trước mặt chính là Diệp Lê.

“Có chuyện gì vậy?”

Tần Thư vẫy tay, rút lại nụ cười không thích hợp, rồi mỉm cười nói: “Tôi biết, không phải là vị hôn thê của Bùi Tự Bạch sao? Anh ta luôn tìm kiếm một cái bóng, tôi biết điều đó, nên quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô vẫn muốn tôi vào Bùi gia?”

Cô ta ngay lập tức vẫy tay, “Tôi chỉ cảm thấy cô và cô ta rất giống, liệu tôi có thể ở bên cô thêm vài ngày không? Tôi muốn…”

Cô muốn tìm thấy bóng dáng của Diệp Lê trong Tần Thư, từ đó học hỏi cách nói chuyện và biểu cảm của Diệp Lê.

Nghe đến đây, Tần Thư dần dừng tay lại trên cốc.

Ánh mắt nhìn Đào Tư càng thêm một chút thương hại, nhưng không nói gì, chỉ đứng dậy: “Cái bóng có thể thắng được chính chủ, nhưng người sống làm sao có thể thắng được người đã chết?”

Ánh mắt đó, giống hệt như ánh mắt của Diệp Lê khi đứng bên vách đá.

Mà Tần Thư khi nói câu này rõ ràng biết điều gì, không có gì lạ khi cô không chỉ giống nhau mà giọng nói cũng hoàn toàn giống.

Hóa ra cô chính là Diệp Lê, chỉ là đổi một danh phận.

Ba năm rồi, tại sao cô lại trở lại?

Có phải để lấy lại tất cả mọi thứ không?

Không, chắc chắn không thể!

Đào Tư vội vàng quay về Bùi gia, trong lòng nghĩ ra vô số cách để làm vừa lòng Bùi Tự Bạch.

Chương 15

Buổi tối, Bùi Tự Bạch trở về nhà sau khi làm việc, thấy trên bàn có rất nhiều món ăn.

Đào Tư vừa bưng súp ra, thấy Bùi Tự Bạch thì nhẹ nhàng cười: “Anh về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm thôi.”

Cô ta dường như đã cố gắng lãng quên mọi chuyện xảy ra hôm nay, vẫn như trước đây chăm sóc Bùi Tự Bạch.

Còn Bùi Tự Bạch thì im lặng, trong lòng chỉ nghĩ về Tần Thư.

Biết rằng Tần Thư vẫn ở bên Thẩm Chấp, Bùi Tự Bạch hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Chấp ngay lập tức.

Có lẽ chỉ như vậy, mới có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa Tần Thư và Thẩm Chấp.

Đào Tư thấy Bùi Tự Bạch tâm không ở nơi này, thử hỏi: “Bùi tổng, ngày mai ta đi dạo ở công viên Hải Dương được không?”

Công viên Hải Dương?

Điều này ngay lập tức gợi nhớ lại ký ức khi Bùi Tự Bạch tỏ tình với Diệp Lê.

Chính tại đó, anh ta đã thổ lộ tình cảm với Diệp Lê.

Bùi Tự Bạch nhìn Đào Tư với vẻ khó hiểu: “Tại sao lại muốn đến đó?”

Đào Tư chỉ đơn giản nói rằng đó là nơi anh ta nói là yêu thích nhất.

Đúng vậy, anh ta đã từng nói như vậy.

Nhưng nơi đó, anh ta chỉ có thể đưa Diệp Lê đi cùng.

Bùi Tự Bạch nhìn Đào Tư, sau một lúc không mặn mà nói: “Tôi dạo này rất bận, cô tự đi đi.”

Trong những ngày tiếp theo, Bùi Tự Bạch thực sự không trở về nữa, nhưng Đào Tư vẫn đều đặn ra ngoài mua sắm.

Dù sao thì nếu Bùi Tự Bạch trở về ăn tối thì sao?

Khi cô vừa đến gần biệt thự của Bùi gia, cô thấy có một người đang lén lút núp sau một chiếc xe.

Đào Tư ngay lập tức nhận ra người đó.

Cô mở to mắt, chắc chắn xung quanh không có ai, liền vội vàng tiến lại gần.

Người đó thấy Đào Tư đi tới thì lập tức đứng thẳng dậy, chờ cô lại gần.

Đào Tư tức giận bước tới, chất vấn: “Sao anh lại đến đây nữa? Mới hôm trước đã đưa cho anh mười vạn rồi mà?”

Tên bắt cóc chỉ cười nhếch mép, đối mặt với sự tức giận của Đào Tư không chút để tâm, thậm chí còn bắt đầu trách móc cô: “Chẳng phải vì giúp mày làm cái trò đó mà giờ tao phải trốn chui trốn nhủi sao? Không có tiền tao phải tìm ai?”

Rồi hắn bất lực nhún vai, “Tao không thể để mình c.h.ế.t đói được chứ?”

Đào Tư trước đây đã thỏa thuận rõ ràng với người này, không ngờ sau đó hắn lại thường xuyên đến tìm cô ta xin tiền.

Ít nhất mỗi tuần một lần, trước đây khi Bùi Tự Bạch chưa phát hiện ra sự tồn tại của Tần Thư, cô ta còn có thể tiêu xài chút ít.

Nhưng kể từ ngày đó, Bùi Tự Bạch dần dần lạnh nhạt với cô ta.

Vì vậy, cô ta gần như không còn tiền để cho hắn.

Cô ta cố gắng giải thích lý do với tên bắt cóc: “Tôi đã nói rõ chỉ cho anh mười vạn, Bùi Tự Bạch đã cho anh một triệu, còn không đủ sao?”

Tên bắt cóc lập tức chỉ ra điểm yếu của Đào Tư: “Mày quan tâm làm gì? Nếu mày không cho tao, tao sẽ tố mày ra, sống còn không bằng ngồi tù đâu.”

Bất đắc dĩ, Đào Tư vẫn quyết định nhượng bộ.

Dù sao chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, đặc biệt là không thể để Bùi Tự Bạch biết.

Cô ta chỉ có thể nhắc nhở tên bắt cóc một chút: “Tôi đã nói anh đừng lén lút đến tìm tôi xin tiền nữa, không phải anh có điện thoại sao? Dùng điện thoại liên lạc với tôi thì được rồi.”

Tên bắt cóc khinh thường hừ một tiếng: “Nếu tao có thể dùng điện thoại để liên lạc với mày, thì đã không mạo hiểm đến tìm mày rồi.”

“Bùi Tự Bạch cái tên điên đó, không biết từ đâu mà biết được số điện thoại của tao, đã trực tiếp tìm người làm đen điện thoại của tao, giờ tao phải trốn trong hèn hạ, nếu không mua một cái điện thoại mới thì sống sao?”

Chương 16

Thì ra Bùi Tự Bạch vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm cô.

Vì vậy, việc hai người họ giữ liên lạc tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện.

Đào Tư nhìn đồng hồ, trước tiên cố gắng trấn an tên bắt cóc: “Hiện tại tôi không có tiền, hãy chờ tôi ở chỗ cũ, tôi sẽ hỏi Bùi Tự Bạch để lấy tiền cho anh.”

Tên bắt cóc thừa biết cô ta không dám lừa mình, nên đã đồng ý.

Trưa ngày hôm sau, Bùi Tự Bạch hoàn thành tất cả công việc cần thiết.

Ngồi trong xe, anh ta nghĩ cách làm thế nào để Tần Thư thừa nhận mình chính là Diệp Lê.

Thật ra, nếu trực tiếp xử lý Thẩm Chấp, Bùi Tự Bạch vẫn do dự.

Bởi vì nếu làm như vậy, Tần Thư sẽ tức giận và không tha thứ cho anh ta thì sao?

Kẻ điên không dừng lại trước những chông gai, chỉ dừng lại vì cô gái đã in sâu trong tim mình.

Khi vừa ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta thấy Tần Thư đứng bên đường.
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 11



Bùi Tự Bạch lập tức gọi trợ lý dừng xe, không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, anh ta muốn chạy tới ôm chặt lấy cô.

Anh ta mở rộng vòng tay, định lao đến ôm Tần Thư vào lòng.

“Hàn Hàn, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi bộ thì phải đi chậm thôi, chạy nhanh như vậy, ngã thì sao?”

Dù bên ngoài đang trách móc, nhưng nghe thì lại đầy ắp sự cưng chiều.

Hàn Hàn cầm một chiếc kẹo, nhẹ nhàng bĩu môi, như thể không hài lòng với câu nói của Tần Thư: “Cô giáo mẫu giáo và bố đều nói trẻ con phải chạy nhiều mới cao lên được!”

Cô bé ngẩng cao đầu, dường như rất tự tin về việc mình sẽ cao lên.

Tần Thư nhẹ nhàng đưa tay, xoa xoa mũi Hàn Hàn: “Được rồi, nếu Hàn Hàn ngã, thì mẹ sẽ dạy dỗ bố con.”

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Tự Bạch cảm thấy tim mình đau nhói.

Dù không muốn suy đoán về tình huống trước mắt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy như đang dạy bảo con của mình.

Tần Thư… và Thẩm Chấp có con rồi?

Nếu đúng như vậy, thì tại sao anh ta lại phải bận tâm nhiều như vậy?

Anh ta lạnh mặt, ra lệnh cho trợ lý tiếp tục lái xe.

Không khí trong xe ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, trợ lý cảm thấy như sau lưng mình có một khối băng, lạnh đến mức khiến anh ta không thể ngừng run rẩy.

Đột nhiên, anh ta nghe thấy giọng Bùi Tự Bạch đầy sát khí: “Xử lý Thẩm Chấp.”

Trợ lý hoảng hốt đến mức suýt quên điều khiển xe: “Bùi tổng, ngài đang nói đùa chứ?”

Bùi Tự Bạch cảnh cáo: “Tôi không muốn nói lần thứ hai.”

“…”

“Vâng.”

Rẽ một khúc, đi thêm năm phút nữa là tới biệt thự.

Nhưng giữa đường, trợ lý dường như thấy một người rất quen, nên đã dừng xe lại.

Bùi Tự Bạch nhíu mày: “Sao vậy?”

Trợ lý kiểm tra lại một lần nữa, sợ là mình nhìn nhầm, xác nhận không sai rồi mới nói: “Đó có phải là tên bắt cóc ba năm trước không?”

Bùi Tự Bạch lập tức nhìn về phía mà trợ lý chỉ.

Quả thật là hắn!

Và tại sao lại ở cùng Đào Tư?

Trong lòng anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Ngay lập tức, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ bắt tên bắt cóc đó về nguyên vẹn.

Bùi Tự Bạch còn cố tình ở lại một chút bên ngoài, chỉ để cho Đào Tư kịp thời chuẩn bị.

Khi trở về biệt thự, thấy Đào Tư đang sắp xếp quần áo trong phòng mình.

Anh ta liền bước vào.

Chương 17

Đào Tư giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân không một tiếng động của Bùi Tự Bạch đã đến sau lưng mình, vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Bùi Tự Bạch chỉ đang suy nghĩ xem Đào Tư đến bao giờ mới thừa nhận tội lỗi của mình.

Anh ta mỉm cười, hỏi: “Sao lại bán nhiều quần áo như vậy? Gần đây thiếu tiền à?”

Đối diện với nụ cười của Bùi Tự Bạch, bình thường Đào Tư có thể sẽ rất vui, nhưng hôm nay lại cảm thấy lạnh gáy.

Cô ta không biết giải thích ra sao, “Không... chỉ là...”

Đó là những bộ quần áo Bùi Tự Bạch đã mua để giúp cô giống Diệp Lê hơn. Nếu cô nói không đẹp hoặc không hợp, chắc chắn anh ta sẽ tức giận.

Nhưng cô không nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình huống này.

Không ngờ Bùi Tự Bạch lại không tức giận: “Nếu em thiếu tiền, có thể nói thẳng với tôi.”

“……”

Đây là lần đầu tiên Đào Tư cảm nhận được cảm giác giống như ba năm trước từ Bùi Tự Bạch.

Ngay sau đó, Bùi Tự Bạch kéo Đào Tư đi ra ngoài.

Đào Tư còn đang chìm trong sự dịu dàng của anh ta thì nghe thấy tiếng kêu cứu, ngẩng đầu lên thì thấy tên bắt cóc trước kia bị trói chặt, ném xuống phòng khách.

Bảo vệ kéo miếng vải bít miệng tên bắt cóc ra, hắn liên tục cầu xin: “Đào tiểu thư, cứu tôi với, cứu tôi!”

Đào Tư chỉ có thể giả vờ hoảng sợ: “Đây không phải là tên bắt cóc ba năm trước sao? Bùi tổng, anh đã bắt được hắn?”

Cô ta thậm chí còn co rúm lại sau lưng Bùi Tự Bạch.

Tên bắt cóc nghe thấy Đào Tư không nhận ra hắn, liền tiếp tục nói về những giao dịch mà Đào Tư đã thỏa thuận trước đó.

Đào Tư cũng liên tục phủ nhận.

Hai người họ như đang diễn hai vở kịch khác nhau.

Bùi Tự Bạch chỉ thấy ồn ào.

Anh ta kéo Đào Tư ra, ném cô ta xuống đất một cách mạnh mẽ.

“Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô sao? Cô bán quần áo không phải là để trả tiền bịt miệng hắn à? Tôi đã thấy hết rồi, cô còn muốn giải thích thế nào nữa?”

Đào Tư ngồi dưới đất, chịu đựng cơn đau, đứng dậy.

Nhìn vào ánh mắt đầy hối hận và căm ghét của Bùi Tự Bạch, cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta đã nghĩ những việc mình làm trước đây đủ để khiến Bùi Tự Bạch quên đi cái bóng của Diệp Lê.

Nhưng không ngờ Diệp Lê lại dùng cái c.h.ế.t để giải thoát cho mọi thứ.

Đào Tư vốn còn tự mãn vì đã có được Bùi Tự Bạch và gia đình.

Ai ngờ mọi thứ đã bị phá hủy trong khoảnh khắc đó.

Tối hôm đó, họ điên cuồng tìm xác Diệp Lê dưới vực thẳm.

Lo lắng đến mức không ăn không ngủ được.

Đúng vậy, Diệp Lê đã nói đúng, người sống cuối cùng cũng không thể thắng được người chết.

Hoặc có lẽ, cô ta chưa bao giờ thắng được Diệp Lê, chỉ là được một chút thương hại mà thôi.

Cả phòng đầy bảo vệ nhìn người phụ nữ đang cười điên dại: “Sao vậy, bây giờ đã biết sự thật rồi à?”

“Dù sao tôi cũng là người đã gọi hắn bắt cóc Diệp Lê, có sao đâu. Tôi chỉ muốn cô ta thấy các người thật sự yêu ai hơn, và sự thật chứng minh rằng các người đều nghĩ đến việc cứu tôi trước tiên.”
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 12



Chương 18

Nắm đ.ấ.m của Bùi Tự Bạch phát ra tiếng kêu đáng sợ, anh ta gần như muốn xé xác người phụ nữ này ngay lập tức.

“Tôi chỉ là ghen tị với Diệp Lê, tôi chỉ ghen tị vì cô ta có tất cả mọi thứ từ khi sinh ra, tôi cũng muốn như vậy, tôi đã làm gì sai chứ?”

Nghe những lời này, bước chân Bùi Tự Bạch hơi dừng lại, anh ta mất một lúc mới dùng giọng trầm thấp, khàn khàn để đáp: “Đào Tư, cô biết kết cục cuối cùng của cô sẽ thế nào không?”

Nhưng ai ngờ, Đào Tư hoàn toàn không sợ sự đe dọa của Bùi Tự Bạch. Dù cô ta sợ chết, cũng sợ phải một mình trong tù cô độc, nhưng bên ngoài cô ta cũng chẳng có ai để dựa vào.

Không có gì khác biệt lắm.

“Chết thì c.h.ế.t thôi, tôi không quan tâm.”

Cô ta nghĩ đến lúc này Bùi Tự Bạch cũng chẳng có ai bên cạnh, lòng cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Cô ta lại nhớ đến Tần Thư, không, là Diệp Lê.

Cô tưởng rằng mình thay đổi thân phận có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Mơ đi!

“Có một chuyện anh chắc chắn không biết đâu, mấy ngày trước tôi đã gặp Tần Thư, đoán xem tôi đã nói gì với cô ta?”

Khi nhắc đến tên Tần Thư, con người của Bùi Tự Bạch co rút mạnh, anh ta nghiến răng kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát, túm chặt vật áo Đào Tư: “Cô đã nói gì với cô ấy?!”

Đào Tư mím môi, “Tôi chẳng nói gì cả, chỉ là Tần Thư nói với tôi vài chuyện, à không, Diệp Lê nói với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ thắng cô ta.”

Diệp Lê!

Vậy Tân Thư chính là Diệp Lê.

Bùi Tự Bạch biết ngay, anh t biết trực giác của mình không sai.

Vậy Diệp Lê nói những lời này với Đào Tư có phải là cô ta còn cảm thấy gì với mình không?

Phải chăng đây là dấu hiệu cho thấy mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu?

Bùi Tự Bạch buông Đào Tư ra, khóe miệng lộ ra niềm vui rõ rệt.

Đào Tư nhìn cảnh này, cô ta đành nhận thua, thua một cách triệt để.

Lúc này, bố mẹ Diệp cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Họ xông vào phòng và hỏi Đào Tư: “Cái gì, Diệp Lê vẫn còn sống, thật sao?”

Nhìn họ quan tâm tình hình của Diệp Lê, Đào Tư mới nhận ra rằng mình chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Ba năm thay thế Diệp Lê, suýt nữa cô ta nghĩ mình chính là Diệp Lê.

Và sự thật chứng minh, dù thế nào cũng không thể thay thế được.

Đào Tư bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ tự mãn trước kia thật nực cười.

Tiếng cười dần trở nên điên loạn, cô ta lao ra ngoài.

Bùi Tự Bạch nghĩ đến việc mình còn cơ hội bên cô ấy, mắt anh ta hơi cong lên.

Hôm nay, Tần Thư hiếm khi không nghỉ, cô ở nhà suốt.

Sáng nay, Hàn Hàn liên tục la hét đòi ra ngoài chơi, Tần Thư liền gọi điện cho Thẩm Chấp đến đón Hàn Hàn đi công viên.

Còn cô thì nằm trên ghế sofa trong phòng khách tận hưởng thời gian thư giãn buổi trưa.

Nghe có tiếng gõ cửa, Tần Thư không nghĩ ngợi gì mà mở cửa.

Nhưng người đứng trước cửa lại là Bùi Tự Bạch và bố mẹ Diệp.

Cô lập tức có ý định đóng cửa lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Bùi Tự Bạch đã đưa tay vào, nếu cô đóng cửa, tay anh ta sẽ bị thương.

Tần Thư tức giận nhìn Bùi Tự Bạch, cuối cùng vẫn đành để họ vào.

Chương 19

Bố mẹ Diệp vừa nhìn thấy Tần Thư liền bắt đầu quan sát kỹ, khi xác nhận cô chính là Diệp Lê, họ lập tức ôm chầm lấy cô, vừa khóc vừa xin lỗi. Họ nói rằng trước kia chỉ cảm thấy Đào Tư rất đáng thương, nhưng sau này mới nhận ra bộ mặt thật của cô ta.

Cảm thấy Đào Tư đáng thương, vậy mà lại muốn đưa con gái ruột của mình đi chết. Nói ra ai mà tin được?

Bùi Tự Bạch đang chờ, chờ Tần Thư thừa nhận cô chính là Diệp Lê. Nhưng Tần Thư chỉ lạnh nhạt đứng đó, để mẹ Diệp nói hết mọi thứ rồi mới buông tay, với vẻ mặt lạnh lùng nói: “Xin lỗi, mọi người hình như nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Diệp Lê mà mọi người nói, tôi cũng không quen biết.”

“Nếu Bùi tổng đưa mọi người đến nhà tôi chỉ để xác nhận xem tôi có phải là Diệp Lê không, giờ mọi người đã biết đáp án rồi, có thể đi chưa?”

Bùi Tự Bạch nhìn vào đôi mắt của Tần Thư, quả thực không có chút biểu cảm nào, cũng không thể nhận thấy dấu hiệu nào của sự giả tạo.

Càng không thể phát hiện ra dấu vết gì, Bùi Tự Bạch càng cảm thấy Tần Thư chính là Diệp Lê.

Bố mẹ nhà Diệp nhìn vào ánh mắt xa lạ và lạnh lùng của Tần Thư, họ đã thật sự hoang mang.

Bùi Tự Bạch lấy ra một tờ giấy xét nghiệm ADN, Tần Thư nhìn thấy tên của mình và tên mẹ Diệp trên đó.

Anh ta làm sao…

“Diệp Lê, em có muốn tiếp tục nói chuyện không?”

Tần Thư mím môi quay đi, hít một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi hỏi Bùi Tự Bạch: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”

“Bây giờ không ai liên quan gì đến ai, sao không sống tốt với Đào Tư, gia đình bốn người hạnh phúc bên nhau đi?”

Bùi Tự Bạch chưa từng nói ra nỗi lòng đau đớn và nỗi nhớ trong lòng mình. Nhưng khi nói ra ba năm khổ sở này, Diệp Lê lại không tin nữa.

Cô bất lực mà lại không thể làm gì, chất vấn: “Giờ đây tôi đã có gia đình hạnh phúc của riêng mình, các người lại đến nói yêu tôi.”

“Các người nói yêu Đào Tư rồi nói yêu tôi, yêu là một thứ rẻ mạt như vậy, dù là ban phát, tôi cũng không cần nữa.”

Bùi Tự Bạch sợ Diệp Lê rời đi, vội vàng nắm lấy vai cô, rồi nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích: “Anh luôn yêu em, Diệp Lê, Đào Tư chỉ là vì anh cảm thấy cô ta đáng thương thôi, ngay cả ba năm trước, anh cũng chỉ đang trì hoãn thời gian.”

“Đúng, Đào Tư thật sự là không có bố mẹ, nhưng cô ta không có bố mẹ thì là lỗi của tôi sao?”

“Cô ta có thể cướp đi thứ đáng lẽ phải thuộc về tôi à? Các người có thực sự mong tôi tỉnh dậy từ cơn mê không?”

“Có những chuyện nói ra thì tôi lại bị coi là nhỏ mọn, nhưng tôi thực sự không vui, nếu tôi không hiểu thì chỉ có thể là lỗi của tôi!”

“Cảm giác bị ấm ức như nuốt phải mảnh kính vỡ, miệng đầy m.á.u nhưng không thể nhổ ra, thế mà các người lại nói, sao tôi lại thành ra như vậy?”
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 13



Chương 20

Mẹ Diệp bỗng nhớ lại ba năm trước, khi bà vô tình nói ra tên Đào Tư. Lúc đó, bà cảm thấy vô cùng có lỗi với Diệp Lê. Bà đã bị mê muội, bị che mắt bởi vẻ ngoài của Đào Tư.

Đúng vậy, dù sao đó cũng là bố mẹ ruột của cô, và Bùi Tự Bạch cũng là vị hôn phu của cô. Việc anh ta ở bên một người phụ nữ giống Diệp Lê trước mặt cô, đương nhiên sẽ khiến cô ghen tị và buồn bã.

Bùi Tự Bạch ôm Diệp Lê đang uất ức vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Xin lỗi, anh chỉ thấy cô ta quá đáng thương, sau này anh sẽ không gần gũi với ai nữa, anh sẽ bù đắp cho em, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”

Diệp Lê vật vã trong lòng Bùi Tự Bạch, không thể thoát ra, chỉ có thể tiếp tục đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.

Bùi Tự Bạch càng thấy đau lòng hơn.

“Đánh đi, mắng thế nào cũng được, chỉ cần em có thể tha thứ cho tôi, chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”

Quay lại bên nhau?

Bùi Tự Bạch, anh ta thật sự nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao? Dù là gì đi nữa, anh ta luôn có vô vàn lý do để giải thích.

Đúng, cô không thể cãi lại, lý do của anh ta liên tiếp, với quá nhiều lối thoát, trong khi trái tim cô thì im lặng, không thể đáp lại.

Nếu anh ta thật sự yêu cô, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này. Nếu anh ta chân thành hơn, sao chúng tôi lại có thể xa nhau?

Vì vậy, cô chọn buông tay.

Diệp Lê ngừng vùng vẫy, trong mắt cô giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. “Sau này tôi mới biết, sự đau đớn tột cùng không phải là khóc, mà là cười.”

“Tôi không yêu anh nữa, Bùi Tự Bạch.”

“Có rất nhiều thứ, khi mà không còn quan tâm, anh mới mở lời nói yêu tôi. Không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc đẹp, không phải mọi thứ đều có thể như ý.”

Cô đã bị tổn thương quá sâu, và cô không muốn lặp lại vết xe đổ. Dù bây giờ cô đang bên cạnh Thẩm Chấp, dù anh ấy đối tốt với cô, nhưng cô không thể gom góp lại được cảm giác an toàn trong những mảnh vụn đó.

Bùi Tự Bạch nhớ lại nụ cười của cô khi cô chuẩn bị nhảy xuống vách đá. anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đ.â.m thủng và lành lại, không ngừng lặp đi lặp lại.

Họng anh ta nghẹn lại, mãi mới nói được một câu, “Anh không tin, em không còn yêu anh chút nào sao?”

“Con người chỉ có một đời ngắn ngủi, yêu ai cũng không sai, từ bỏ cái gì cũng không có gì đáng trách.”

“Được gặp một người chỉ có tôi trong mắt, có thể quan tâm cảm xúc của tôi, thật sự rất khó.”

“Phim sẽ kết thúc, và tôi sẽ quên anh.”

Diệp Lê cảm nhận được cơ thể Bùi Tự Bạch lập tức cứng đờ, cô lợi dụng lúc đó rời khỏi vòng tay anh ta.

Cô nhìn thấy đôi mắt anh ta đỏ hoe, m.á.u trong đó như muốn nổ tung, như đang kìm nén điều gì đó.

Tại sao Diệp Lê phải buông tay? Tại sao cô lại cứ nói mình không còn yêu anh ta?

Không yêu rồi tại sao lại nói những lời đó với Đào Tư? Và tại sao lại phải xuất hiện trước mặt anh ta?

Diệp Lê không yêu nữa.

Vậy thì trên thế gian này, sẽ không ai yêu anh ta nữa.

Không...

Anh ta tuyệt đối không cho phép Diệp Lê yêu người khác!

Chương 21

Nếu Diệp Lê vẫn không chịu tha thứ cho mình, Bùi Tự Bạch còn một cách khác. Anh ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng có vẻ như chỉ còn cách này để giữ Diệp Lê bên mình.

Đôi mắt anh ta dần tối lại, rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Em có một đứa con hai tuổi, tên là Hàn Hàn, phải không?”

Lời nói của Bùi Tự Bạch rất bình thản, nhưng lại khiến Diệp Lê cảm thấy vô cùng sợ hãi. Anh ấy định làm gì đây?

Diệp Lê lập tức lao đến trước mặt anh ta, chất vấn: “Hàn Hàn còn là một đứa trẻ, anh điên rồi đúng không?”

Diệp Lê nghĩ rằng Bùi Tự Bạch còn chút lý trí, nhưng không ngờ anh ta lại giống như những tin đồn, đúng là một kẻ điên.

Cô sợ anh ta sẽ làm gì đó với Hàn Hàn, lập tức giải thích: “Hàn Hàn không phải là con của tôi, là em gái tôi, nếu có chuyện gì thì hãy nhắm vào tôi.”

Không ngờ Bùi Tự Bạch chỉ cười nhẹ, ban đầu anh ta còn tưởng Hàn Hàn là con của cô và Thẩm Chấp, anh ta đã rất day dứt về chuyện này, nhưng không ngờ...

“Không phải con của em, vậy càng tốt.”

“Lê Lê, tôi là kẻ điên, chỉ có em là thuốc giải duy nhất của tôi.”

Lời này trước đây Bùi Tự Bạch cũng đã nói với Diệp Lê, lúc đó chỉ là sự chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng giờ đây đã gần như phát điên.

Tình yêu tuổi trẻ bao giờ cũng dâng trào như cỏ dại, biến thành một nỗi ám ảnh suốt đời không thể xóa nhòa.

Bùi Tự Bạch đưa Diệp Lê về nhà họ Bùi, bố mẹ Diệp Lê thì về nhà đợi tin tức của anh ta.

Vừa vào biệt thự, Diệp Lê đã thấy Hàn Hàn đang chơi vui vẻ trong phòng khách.

Cô lập tức hỏi xem Hàn Hàn có bị thương không.

Hàn Hàn nói rất thích Bùi Tự Bạch, là chú của bé, Diệp Lê không nói gì thêm, dù sao thì Hàn Hàn còn nhỏ, cô không thể để bé biết quá nhiều.

Cô để Bùi Tự Bạch giữ hình ảnh tốt trong lòng Hàn Hàn.

Tối đó, Bùi Tự Bạch ra lệnh cho trợ lý đuổi tất cả những người giống Diệp Lê đi, không chỉ cho mỗi người hai mươi vạn mà còn trả tiền để họ phẫu thuật lại gương mặt.

Khi Diệp Lê thấy những vật dụng sống đã chuẩn bị sẵn trong nhà họ Bùi, cô hiểu rằng Bùi Tự Bạch đã sớm có kế hoạch giữ cô lại bằng cách này.

Nhưng có ích gì đâu?

Chẳng qua chỉ là một cái xác thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn bóng hình từ ngoài cửa phản chiếu vào, rồi ngẩng lên đối diện với ánh mắt Bùi Tự Bạch.

Cô biết anh ta chắc chắn có điều muốn nói, vì vậy tạm thời để Hàn Hàn chơi trong phòng một lúc.

Hàn Hàn cũng rất hiểu chuyện.

Diệp Lê theo Bùi Tự Bạch ra phía sau vườn nhỏ sau biệt thự.

Cô hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Bùi Tự Bạch thấy thái độ lạnh nhạt của Diệp Lê với mình, trái tim không tự chủ được run rẩy một chút, “Anh muốn biết vì sao ba năm trước…”

Nhớ lại chính mình cũng là một trong những người khởi xướng, Bùi Tự Bạch nói đến đây, đột nhiên nghẹn lời.

Diệp Lê không nghĩ rằng Bùi Tự Bạch lại muốn hỏi về chuyện này.

Lúc đó, cô cũng tưởng mình sẽ c.h.ế.t khi rơi xuống vách đá, nhưng không ngờ dưới đó có nước.
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 14



Sau đó, cô đã mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì đã ở nhà họ Tần.

Họ nói hôm đó là lúc họ tổ chức một cuộc phỏng vấn trực tiếp về bảo vệ môi trường. Khi nhìn thấy cô rơi xuống từ trên cao, Thẩm Chấp đã nhảy xuống cứu cô lên.

Lúc đó, trái tim cô như đã chết, cảm giác sống còn đau đớn hơn chết.

Tính ra trên thế gian này, cô cũng chẳng còn người thân, không còn nơi nào để quay về.

Thời gian đó, cô chỉ nghĩ rằng nếu dưới vực đó không có nước thì tốt biết bao.

Nếu dưới đó không có ai thì càng tốt.

Vậy thì mọi nỗi đau này sẽ kết thúc.

Nhưng người nhà họ Tần và Thẩm Chấp không từ bỏ, họ không ngừng an ủi, thay đổi mọi cách để chữa trị, có lẽ chỉ những người không có trái tim mới không bị cảm hóa?

Chương 22

Sau khi sống ở nhà họ Tần nửa tháng, Diệp Lê bắt đầu cố gắng quên đi mọi thứ trước đây. Cô muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Cha của Thẩm Chấp vì bận công việc, còn mẹ Tần thì phải chăm sóc Hàn Hàn, đứa trẻ mới sinh chưa lâu. Nhưng bà không yên tâm để Diệp Lê đi một mình, sợ cô lại nghĩ quẩn.

Nhớ lại lời Thẩm Chấp nói, nếu Diệp Lê có chuyện gì thì cứ gọi anh ấy, mẹ Tần liền gọi Thẩm Chấp đến để cùng cô đi dạo.

Đêm thu, không khí hơi lạnh, Diệp Lê kéo lại áo khoác. Xa xa, những tiếng ồn ào, xe cộ qua lại, khiến không khí càng thêm tĩnh lặng, tạo cảm giác cô đơn.

Diệp Lê đang mải nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng động nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn, là Thẩm Chấp, người đã cứu cô trước đó.

Anh ấy chỉ mặc một bộ đồ rất thoải mái. Đây là trùng hợp sao?

Có lẽ anh ấy nhận ra ánh mắt của cô, Thẩm Chấp quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau.

Thẩm Chấp cười nhẹ, cầm lon Coca-Cola trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Em cũng ra đây đi dạo sao?”

Bên chân anh ấy còn có một ít đồ ăn vặt.

Diệp Lê nghe ra, lời nói của anh ấy có ý muốn nói rằng việc họ gặp nhau hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi.

Mày anh ấy nhíu lại, có vẻ như anh ấy đang phiền lòng về điều gì đó.

Nhưng Diệp Lê cảm thấy mình hình như chưa thực sự cảm ơn Thẩm Chấp đúng cách.

Cô chủ động đi về phía anh ấy, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Đôi mắt và nụ cười của Diệp Lê rất hiếm hoi, nhưng vẫn giữ được vẻ dịu dàng và xa cách.

Thẩm Chấp nhìn thấy cô càng lúc càng đến gần, tay cầm lon Coca-Cola hơi siết chặt, phát ra tiếng động nhẹ.

Lời nói của anh ấy tuy lịch sự, nhưng lại cố gắng che giấu sự kiềm nén trong lòng.

Có lẽ Diệp Lê cảm thấy họ vẫn chưa thực sự quen nhau, vẫn có chút gì đó xa lạ.

Dù chỉ là Thẩm Chấp đối với cô rất tốt, nhưng trong không khí vẫn có một chút bối rối.

Thẩm Chấp mời Diệp Lê ngồi xuống, nói rằng ngồi ở chỗ có cỏ nanh tao này khá thoải mái.

Diệp Lê ngồi xuống, mở một túi đồ ăn vặt ra và ăn. Thẩm Chấp chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhưng trong lòng lại cảm thấy một nỗi chua xót.

Mùa đông qua rồi mùa xuân đến, mặt trời mọc rồi lại lặn, yêu một người là không có lý do.

Chúng ta vốn dĩ gần trong gang tấc, nhưng tôi yêu em, còn em lại không biết.

Ban đầu anh ấy không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày Diệp Lê trở lại bên mình.

Gần đến vậy, lại đau đớn đến vậy.

Thẩm Chấp nghĩ rằng nếu có thể nhân lúc Diệp Lê yếu đuối, xâm nhập vào thế giới của cô, thì thật tuyệt biết bao.

Đối mặt với người mình yêu, ai mà chẳng ích kỷ.

Anh ấy vẫn đang giữa lý trí và sự cuồng nhiệt đấu tranh.

Có lẽ, gió đêm hôm ấy cũng làm say lòng người.

“Em có muốn ngồi đây, cùng tôi ngắm gió không?”

Diệp Lê vốn không có gì làm, đi dạo hay ngồi lại cũng có thể g.i.ế.c thời gian.

“Được thôi.”

Ngón tay Thẩm Chấp run lên, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại che giấu không chỉ là sự hoang mang mà còn là những cảm xúc rung động trong những năm tháng thanh xuân.

Cô đứng bên cạnh Thẩm Chấp, khoảng cách giữa họ không xa cũng không gần.

Nhưng trái tim anh ấy lại không kiềm chế được, cứ mãi đập điên cuồng.

Thẩm Chấp lén nhìn cô bằng ánh mắt từ khóe mắt, nở một nụ cười ẩn chứa trong đó.

Nếu mãi mãi như vậy thì tốt biết bao, dù không nói ra những lời thẳng thắn, chỉ cần có thể ở bên Diệp Lê.

Tình yêu dành cho Diệp Lê đã tích lũy theo thời gian, nở rộ như một đóa hồng kín đáo mà rực rỡ trong lòng.

Một khi chạm vào, có thể sẽ bị thương đến toàn thân.

Chương 23

Thẩm Chấp rút ánh mắt về, ngẩng lên thì thấy vầng trăng lưỡi liềm.

Anh ấy hạ mắt xuống, nhưng lại không thể kiềm chế được việc lén nhìn Diệp Lê.

Đã lâu rồi Diệp Lê không ngồi như vậy, thổi gió và ngắm trăng.

Tâm trạng cô tốt lên rất nhiều.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nồng nàn bên cạnh, cô quay đầu lại nhìn.

“Ngắm trăng đi.”

Thẩm Chấp nghe thấy, hơi ngẩn ra, vội vã quay đầu đi, cắn nhẹ môi dưới để che giấu sự hoang mang, giấu đi tình cảm gần như không thể giấu nổi.

Sau khoảng thời gian đó, Diệp Lê dần dần quên đi những chuyện buồn trước kia.

Lời nói của Thẩm Chấp rất đúng, tất cả những chuyện đó đã là quá khứ.

Quyết định của người khác không thể thay đổi được, vậy thì hãy thử chấp nhận nó.

Mẹ Tần rất quý Diệp Lê, và cô cũng dự định sẽ bắt đầu cuộc sống mới với một cái tên mới.

Dù sao thì bố mẹ ruột của cô cũng đã từ bỏ cô rồi, tại sao cô phải tiếp tục mang họ đó?

Cô quyết định để mẹ Tần đặt cho mình một cái tên mới.

Sau đó, cô cùng Thẩm Chấp làm một số việc ở công ty.

Rồi họ sang nước ngoài, và ở đó hơn một năm cùng nhau.

Thẩm Chấp đối tốt với cô, Diệp Lê luôn ghi nhận điều đó.

Cô nhận lấy bó hoa hồng mà Thẩm Chấp tặng và nói: “Tần Thư, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 15



Hôm nay Diệp Lê thật sự rất vui, vì đây là sinh nhật đầu tiên cô có được sự quan tâm thật sự sau khi tỉnh lại.

Đôi mắt cô sáng ngời, khóe mắt nở nụ cười, đẹp rực rỡ như một đóa hoa.

Diệp Lê nhìn xuống tai Thẩm Chấp đỏ ửng, không thể nhịn cười, nhưng trong lòng lại có cảm giác như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, khiến tim cô thoáng rung động.

Thẩm Chấp không nói gì, chỉ đưa cho Diệp Lê một viên kẹo.

Cô đột nhiên nghĩ liệu Thẩm Chấp có phải xem cô như một đứa trẻ không, ngay cả khi sinh nhật cũng phải cho cô ăn kẹo.

Lúc đầu cô định trêu đùa một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thẩm Chấp, cô lại cảm thấy câu nói đó có thể sẽ làm hỏng không khí.

Cuối cùng, cô nuốt lại những lời có thể sẽ không hợp lý.

Hương vị cam chua ngọt lan tỏa trong miệng, cô nghiêng đầu, nhìn Thẩm Chấp như nhìn những vì sao, “Cảm ơn anh, kẹo rất ngọt.”

Câu nói này khiến trái tim Thẩm Chấp đập loạn nhịp.

Dù anh ấy không ăn kẹo, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Từ ngày hôm đó, Thẩm Chấp mới bắt đầu đề nghị thử với Diệp Lê.

Sau khi về nước, họ cũng có thể tránh xa được Bùi Tự Bạch.

Diệp Lê đã biến mất gần 12 giờ đồng hồ, Thẩm Chấp lo lắng, liên tục gọi điện cho cô.

Mỗi lần đều là tiếng bận, khiến Thẩm Chấp ngày càng lo lắng.

Diệp Lê chưa bao giờ không bắt máy, cũng chưa bao giờ đột ngột biến mất lâu như vậy.

Có lẽ là một linh cảm, anh ấy đột nhiên nhớ lại cảnh Diệp Lê gặp phải Bùi Tự Bạch trước đó.

Anh ấy nghĩ, có lẽ chỉ cần tìm được Bùi Tự Bạch, anh ấy sẽ biết Diệp Lê ở đâu.

Thẩm Chấp tưởng rằng việc cho Diệp Lê một danh tính mới sẽ có thể tránh xa được Bùi Tự Bạch.

Chương 24

Nhưng sự thật chứng minh, Bùi Tự Bạch không phải là người dễ bị lừa như vậy.

Bùi Tự Bạch nghe xong những câu chuyện về sự thân mật giữa Diệp Lê và Thẩm Chấp, nắm chặt tay, đầu ngón tay ấn mạnh vào da thịt mình, cơn đau như nhắc nhở anh ta phải giữ bình tĩnh, không được trút giận lên Diệp Lê.

Hơn nữa, tất cả những điều này là anh ta tự yêu cầu được nghe.

Bùi Tự Bạch dằn cơn ghen xuống, “Vậy em có thể ở lại bên anh không?”

Nếu Diệp Lê đồng ý, anh ta sẽ không cần phải động tay với nhà họ Tần hay Thẩm Chấp nữa.

Nhưng Diệp Lê nhìn thẳng vào anh ta, kiên quyết nói: “Không thể được, Bùi Tự Bạch.”

Quả thật, Diệp Lê chưa bao giờ làm anh ta thất vọng.

Dù đã nói rất nhiều, cô vẫn không chịu ở lại đây, vẫn muốn quay về nhà họ Tần! Vẫn muốn tìm người đàn ông tên Thẩm Chấp!

Xem ra, lời xin lỗi và sự níu kéo của anh ta đối với Diệp Lê chẳng qua chỉ là những lời gió bay mà thôi.

Vậy thì…

Bùi Tự Bạch cười chua chát, “Vậy em cứ dẫn theo Tần Hàn đi đi.”

Diệp Lê ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô đã nghĩ rằng Bùi Tự Bạch sẽ phát điên, sẽ dùng mọi cách để níu kéo.

Nhưng cô không ngờ anh ta lại dễ dàng để cô đi như vậy.

Nếu như thế, thì có thể kết thúc mọi thứ trong hòa bình.

Bùi Tự Bạch gọi trợ lý đến mang những món đồ anh ta đã mua trước đó từ xe về.

Diệp Lê nhìn vào con gấu bông màu nâu dễ thương mà anh ta cầm trong tay, nhìn sự thay đổi bất ngờ của Bùi Tự Bạch.

Anh ta đưa con gấu bông cho cô, “Đây là anh mua cho Tần Hàn, chưa mở ra đâu, nếu con bé không thích thì em cứ vứt đi.”

“Xem như là… anh xin lỗi vì đã đưa con bé về.”

Nhìn vẻ chân thành của Bùi Tự Bạch, Diệp Lê vẫn nhận lấy: “Tôi sẽ đưa cho Tần Hàn, dù con bé không thích, con bé cũng không nỡ vứt đâu.”

Kết quả là khi Tần Hàn biết con gấu bông này là quà của Bùi Tự Bạch, con bé vui mừng không tả nổi.

Con bé cầm chặt con gấu trong tay không chịu buông.

Đến lúc chuẩn bị đi, Diệp Lê mới bỏ hết sự cảnh giác.

Cô nghĩ có lẽ Bùi Tự Bạch đã nhận sai, và định buông tha cho cô.

Với tình huống này, Diệp Lê không còn lý do gì để đối xử tệ với anh ta.

Cô còn thay Tần Hàn cảm ơn Bùi Tự Bạch.

Càng đi xa, nụ cười trên mặt Bùi Tự Bạch càng dần nhạt đi.

Mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Trong khi đó, Thẩm Chấp đã trực tiếp tìm đến công ty Bùi Tự Bạch, hỏi lễ tân xem Bùi Tự Bạch có ở công ty không.

Nhận được câu trả lời là hôm nay Bùi Tự Bạch không có đến công ty.

Thẩm Chấp đành phải tìm một lý do khác, xin số điện thoại của Bùi Tự Bạch từ lễ tân.

Mới vừa kết nối điện thoại, Thẩm Chấp đã vội vàng hỏi: “Tần Thư có ở chỗ anh không?”

Bùi Tự Bạch nghe xong, tỏ vẻ không hiểu câu hỏi của Thẩm Chấp, trả lời rất điềm tĩnh: “Tần Thư? Là ai?”

Thẩm Chấp lập tức nhận ra rằng Bùi Tự Bạch đang giả vờ ngốc, càng tin chắc rằng Diệp Lê chắc chắn ở bên anh ấy.

“Tôi nói cho anh biết, Tần Thư bây giờ là bạn gái tôi, nếu anh làm gì cô ấy, tôi sẽ bất chấp tất cả.”

Nhưng Bùi Tự Bạch chỉ cười nhạt, lại một lần nữa phủ nhận việc không biết ai là Tần Thư, càng không thể cướp bạn gái của Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp đột nhiên hiểu ra, Bùi Tự Bạch đã xác định Diệp Lê chính là Tần Thư rồi sao?

Bây giờ Diệp Lê đang ở bên Tần Hàn, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Thẩm Chấp không còn nghĩ ngợi gì nữa, nghiến răng lại hỏi: “Diệp Lê, cô ấy có ở bên anh không?”

Lần này, Bùi Tự Bạch thẳng thắn thừa nhận, “Diệp Lê là vị hôn thê của tôi, đương nhiên cô ấy ở bên tôi.”

Ba chữ “vị hôn thê” khiến sự ác cảm của Thẩm Chấp đối với Bùi Tự Bạch càng tăng lên, “Ai là vị hôn thê của anh? Bùi Tự Bạch, anh có phải là có chút tâm thần phân liệt không?”
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 16



Chương 25

Thấy Thẩm Chấp kích động như vậy, Bùi Tự Bạch cảm giác mục đích của mình đã đạt được.

Nếu anh ta có thể từ bỏ việc tiếp tục quấy rầy Diệp Lê, “Thẩm Chấp, nếu anh không tin thì tôi có thể cho anh xem ảnh cưới của tôi và Diệp Lê, còn có những bức ảnh thân mật khác.”

“Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, có lẽ tôi còn có thể để anh sống sót.”

Thẩm Chấp nghe ra trong giọng điệu của Bùi Tự Bạch có sự đe dọa, nhưng chỉ cần anh ấy chưa tìm thấy Diệp Lê, thì anh ấy sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của cô. “Tôi sẽ không từ bỏ đâu, Bùi Tự Bạch, nếu trong ba ngày anh không thả Diệp Lê, đừng trách tôi mang cảnh sát đến tìm anh.”

Sau đó, anh ấy lập tức cúp máy.

Bùi Tự Bạch nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn mãi, ánh mắt dần trở nên u ám.

Trợ lý đứng bên cạnh cảm thấy đầu óc tê dại, cẩn thận hỏi: “Bùi tổng, vậy chúng ta làm gì tiếp theo?”

Tiếng giày da của anh ta vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Anh ta ngồi xuống ghế, vuốt ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vụ của Thẩm Chấp cứ để sau đi, anh ta dám nói chuyện như vậy với tôi, chẳng phải vì có nhà họ Tần làm chỗ dựa sao?”

“Chính xác là Diệp Lê cũng muốn ở lại với nhà họ Tần. Nếu tôi dạy cho nhà họ Tần một bài học, anh nói xem họ còn có thể nhận Diệp Lê làm con gái nữa không?”

Anh ta luôn làm việc theo cách này.

Chẳng quan tâm thêm một người.

Trợ lý ngẩng đầu nhìn Bùi Tự Bạch, “Vậy… Diệp Lê thì sao?”

Bùi Tự Bạch không muốn buông tha Diệp Lê dễ dàng như vậy, dù sao thì cô cũng là người anh ta khó khăn lắm mới có được. Nhưng tình huống hiện tại, chỉ khi giải quyết được nhà họ Tần và Thẩm Chấp, thì cô mới có thể quay lại.

Và…

Anh ta chợt nghĩ, anh ta muốn xem xem Thẩm Chấp đóng vai trò gì trong trái tim Diệp Lê.

“Để cô ấy về trước đi.”

“Tôi sẽ làm cho cô ấy tự nguyện quay lại bên tôi.”

Thẩm Chấp vừa nghĩ đến thái độ thờ ơ của Bùi Tự Bạch lúc nãy, càng tức giận hơn.

Anh ấy quyết định lái xe đến đồn cảnh sát và báo án ngay lập tức.

Một tiếng chuông điện thoại đột ngột ngừng bước chân của anh ta.

Khi nhìn thấy tên gọi trên màn hình, Thẩm Chấp lập tức hoảng hốt, “Alo, Tiểu Thư, em không sao chứ? Bùi Tự Bạch cái tên khốn đó có làm gì em không?”

Diệp Lê mỉm cười nhẹ, “Em không sao đâu, Bùi Tự Bạch chỉ nói chuyện với em về những chuyện trước kia thôi.”

“Vậy sao điện thoại của em lại không gọi được?”

“Tại vì điện thoại của em hết pin rồi, em vừa về đến nhà.”

Thẩm Chấp lập tức quay xe lại, “Vậy tốt, anh sẽ đến tìm em ngay.”

Diệp Lê thật sự muốn một mình yên tĩnh một chút, nếu Thẩm Chấp đến, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cô, nên cô từ chối một cách tế nhị.

Cô còn hứa sẽ đến tìm anh ấy vào một ngày khác.

Dù sao thì cô cũng khiến anh ấy lo lắng vô ích trong suốt thời gian qua.

Nghe Diệp Lê nói vậy, Thẩm Chấp miễn cưỡng đồng ý.

Tần Hàn vẫn cầm con gấu bông Bùi Tự Bạch tặng, ngây thơ hỏi: “Chị ơi, anh trai tặng gấu cho Hàn Hàn có phải là thích chị không?”

Diệp Lê hơi sững người, rồi cúi xuống nhìn Tần Hàn, “Sao Hàn Hàn lại nghĩ vậy?”

Nhưng một đứa trẻ làm sao có thể hiểu được “thích” là gì.

Chỉ ngây ngô trả lời: “Vì anh Thẩm cũng giống như anh ấy ôm chị.”

Quả đúng như vậy.

Một đứa trẻ làm sao có thể nhìn ra Bùi Tự Bạch thích cô.

Thật ra, tình cảm của Bùi Tự Bạch đối với cô, nhìn chung là nhiều hơn cảm giác chiếm hữu.

“Thích” chỉ là một cách nói dễ nghe mà thôi.

“Tần Hàn còn nhỏ, đó không phải là thích đâu.”

“Vậy chị ơi, thế nào mới gọi là thích?”

Chương 26

Thích là gì?

Câu trả lời cho câu hỏi này, có lẽ trước đây Diệp Lê sẽ biết.

Nhưng bây giờ, cô dường như không biết phải diễn tả thế nào về từ “thích” nữa.

Tần Hàn nhìn thấy Diệp Lê im lặng, như thể cảm nhận được điều gì đó, liền buông con gấu bông xuống và xoa đầu cô: “Chị đừng buồn, Tần Hàn không hỏi nữa.”

“Chị không buồn đâu, ngày mai chị sẽ đưa em đi chơi với anh Thẩm nhé?”

“Được ạ!”

Sáng hôm sau, Diệp Lê chuẩn bị cho Tần Hàn một ly sữa và một chiếc sandwich.

Cô kiên nhẫn đợi đến khi Tần Hàn ăn xong, rồi lái xe đưa cô bé đến nhà của Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp biết Diệp Lê đã trở về, nên đã đợi sẵn ở ngoài.

Diệp Lê không nhịn được mà hỏi anh ấy, nếu hôm nay họ đến muộn thì sao.

Thẩm Chấp chỉ đáp một câu hời hợt, rằng sẽ đợi đến tối.

Câu nói này nghe như một trò đùa, nhưng Thẩm Chấp lại rất nghiêm túc.

Tần Hàn đặc biệt thích kéo Thẩm Chấp đi chơi, đứa trẻ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Khi Diệp Lê cảm thấy mệt, cô sẽ nghỉ ngơi ở phòng khách.

Chỉ trong một lúc, Tần Hàn đã kéo Thẩm Chấp đi đến công viên gần đó.

Nhưng rất nhanh, Thẩm Chấp gọi điện đến, “Có chuyện gì vậy?”

Ngay sau đó, Diệp Lê nghe thấy giọng Thẩm Chấp rất lo lắng: “Tần Hàn bị ngã, trầy xước rồi, nhưng con bé không khóc, chỉ là không chịu về nhà để xử lý vết thương. Có thể mang hộ tôi cái hộp thuốc y tế không?”

“Được.”

Diệp Lê vào phòng của Thẩm Chấp, quét mắt một lượt.

Cô tìm hết chỗ này chỗ kia.
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 17



Không thấy hộp thuốc y tế đâu, nhưng lại phát hiện ra một bức ảnh rất quý giá của Thẩm Chấp.

Trong bức ảnh là người mặc đồng phục học sinh, nhìn qua là bức ảnh từ thời còn đi học.

Không ngờ Thẩm Chấp hồi đó trông khá là ngây thơ.

Diệp Lê liếc nhìn phía sau bức ảnh, ban đầu cô chỉ tò mò xem sao.

Bởi vì cô có thói quen viết ngày tháng và cảm xúc khi chụp ảnh lên phía sau mỗi bức ảnh mình chụp.

Cô nghĩ thói quen này có lẽ người khác sẽ không làm theo.

Cũng không chắc chắn là phía sau có viết gì.

Không ngờ, Thẩm Chấp thực sự viết một câu và ngày tháng ở đằng sau.

[Đôi mắt ánh lên những vì sao, khi ấy thấy cô ấy tóc dài chấm lưng, quay lại mỉm cười.]

[Chớp mắt một cái, đã nhớ rất nhiều năm.]

Đây rõ ràng là hai chữ viết khác nhau.

Diệp Lê đoán câu thứ hai chắc chắn là Thẩm Chấp viết gần đây.

Khi nhìn thấy câu này, Diệp Lê mới nhớ lại, người trong bức ảnh không chỉ có Thẩm Chấp.

Mà là…

Anh ấy cố tình để một nửa chỗ trống cho cái bóng phía sau.

Nhưng sao Diệp Lê càng nhìn lại càng cảm thấy cái bóng này rất quen?

Đây chẳng phải là…

Chiếc váy trắng dài mà cô đã mặc hôm tốt nghiệp sao?

Thẩm Chấp này… thích cô bao nhiêu năm rồi?

Diệp Lê nhìn vào bức ảnh của mình, những suy nghĩ từ từ quay trở lại với quá khứ.

Cô chỉ nhớ hôm đó chỉ đơn giản là đi cùng những người bạn thân thời trung học để chọn một nơi chụp ảnh.

Cô chưa bao giờ chú ý đến Thẩm Chấp.

Cũng không nhớ trong lớp có tên Thẩm Chấp nào.

Thật lạ lẫm.

Dù cô có nghĩ thế nào, cũng không tìm được bóng dáng nào của Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp thấy Diệp Lê lâu không quay lại, nghĩ cô có thể đang tìm đồ mà không tìm thấy.

Đúng lúc Tần Hàn đã chơi mệt và ngủ thiếp đi, Thẩm Chấp liền tìm đến.

Nhưng anh ấy thấy cô đang cầm trong tay bức ảnh đó.

Chương 27

Là…

Anh ấy giống như bị bắt gặp trong tình huống khó xử, vội vã cướp lấy bức ảnh từ tay Diệp Lê, đó là bí mật lớn nhất, bị giấu kín nhất trong suốt những năm qua.

Diệp Lê nhìn thấy vẻ hoảng loạn của anh ấy, sự nghi ngờ trong lòng cô càng trở nên chắc chắn hơn.

Trước đây, cô đã chú ý thấy Thẩm Chấp có cảm giác khác biệt với mình, lúc đầu chỉ nghĩ đó là tình cảm nảy sinh sau ba năm gắn bó.

Nhưng không ngờ rằng từ rất lâu trước đây, đã có một cậu bé lặng lẽ theo dõi mình, nâng niu mình trong trái tim.

Diệp Lê dường như tìm thấy thứ có thể lấp đầy vết nứt trong trái tim mình.

“Vì sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Thẩm Chấp sững sờ, “Hả...?”

Không phải là không hiểu, mà là không thể tin được.

Cô dùng ánh mắt ra hiệu, chỉ vào bức ảnh trong tay anh ấy.

Diệp Lê biết, có lẽ Thẩm Chấp ngại không dám nói ra, hoặc nghĩ rằng mình không thích anh ấy.

Dù đến lúc này, Diệp Lê cũng không hiểu rõ mình dành cho Thẩm Chấp là loại tình cảm gì.

Nhưng, cô cảm nhận được dấu hiệu rõ ràng của sự chữa lành trong trái tim mình.

Dường như cô tìm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có từ Thẩm Chấp.

Cô cũng rất muốn biết liệu Thẩm Chấp hiện tại có còn yêu mình như trước không.

“Vậy... có thể kể cho em nghe câu chuyện của bức ảnh này không?”

Thẩm Chấp dường như cảm thấy, cuộc tình thầm lặng kéo dài bao lâu nay cuối cùng cũng đã có ánh sáng chiếu rọi.

Thế là anh ấy cũng có thể kể hết tất cả.

Anh ấy nghĩ, dù gì cũng đã bị phát hiện rồi, vậy thì để tất cả tình yêu kín đáo này được nói ra hết.

Khi Thẩm Chấp chụp bức ảnh này, thực ra anh ấy đã tìm một chỗ mà Diệp Lê chắc chắn sẽ không phát hiện ra, lén lút chụp lại.

Đây là bước đi mà anh ấy phải gom hết dũng khí mới dám thực hiện.

Bởi vì anh ấy sợ, sợ một ngày sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Anh ấy biết nếu tỏ tình, sẽ không thành công.

Vì vậy, anh ấy chỉ mong để lại cho mình một chút kỷ niệm.

Nhưng ai ngờ, sau kỳ thi tốt nghiệp, lớp của họ tổ chức một buổi tiệc chia tay thầy cô.

Hôm đó, Thẩm Chấp ăn mặc rất đơn giản, thậm chí tóc trên trán dài che khuất đôi mắt.

Cuối cùng thì cũng tốt nghiệp, những đứa bạn nghịch ngợm trong lớp không còn bị quản thúc, cầm theo vài chai rượu vào phòng riêng, khắp nơi đều là tiếng rượu chúc mừng.

Thẩm Chấp tuy không nổi bật, nhưng vẫn bị mời uống rượu không tránh khỏi.

Đây là lần đầu tiên anh ấy uống rượu, chỉ vài ly thôi mà đầu đã bắt đầu choáng váng.

Trong lúc mơ màng, anh ấy như thấy Diệp Lê, đôi mắt cong cong mỉm cười, vẫn là người nổi bật nhất trong phòng.

Xung quanh là các cô gái, hình như đang trò chuyện về chuyện gì đó.

Diệp Lê mặc một chiếc váy trắng tinh, hình như cô rất thích màu trắng.

Cô chăm chú lắng nghe mọi người bên cạnh nói gì, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại.

Nghĩ đến bộ dạng đơn giản của mình, lòng Thẩm Chấp vô cùng buồn bã.

Diệp Lê là hoa khôi của trường, còn anh ấy chỉ là một người vô hình, nếu không nói gì, chắc chắn chẳng ai chú ý đến anh ấy.

Thẩm Chấp thậm chí còn ghét chính mình như vậy.

Huống hồ là Diệp Lê, gia cảnh tốt, học giỏi, lại xinh đẹp.

Anh ấy rất muốn đến nói chuyện với Diệp Lê, chỉ cần một câu chào hỏi cũng được.

Còn những lời tỏ tình, Thẩm Chấp thà để chúng bị thời gian làm phai mờ, chôn giấu trong lòng.

Nhưng, một kẻ nhút nhát thì làm sao có dũng khí?

Chương 28

Cho đến khi đám đông gần như tan hết, Thẩm Chấp vẫn chưa đến gần Diệp Lê để nói một lời nào.

Cảnh tượng dần vắng vẻ, chỉ còn lại anh ấy Diệp Lê và hai người bạn thân của cô.

Khi Thẩm Chấp nhận ra, anh ấy muốn vội vàng bỏ đi.

Không ngờ, anh ấy lại vấp phải một cú mạnh, loạng choạng rồi lại ngồi xuống ghế.

Tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của Diệp Lê và mọi người.

Một trong những người bạn của Diệp Lê nhìn thấy anh ấy ngồi một mình, có vẻ không thoải mái, liền tiến lại gần và lo lắng hỏi: “Cậu sao rồi? Có phải uống quá chén không?”
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 18



“Không... Tôi không sao, chỉ hơi choáng một chút thôi.” Thẩm Chấp vội vàng vẫy tay.

Cùng lúc đó, anh ấy nhìn thấy Diệp Lê đang thu xếp đồ đạc và tiến về phía anh ấy, Thẩm Chấp vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lên, giả vờ giữ vẻ bình tĩnh.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Nghe giọng nói dịu dàng và lo lắng của Diệp Lê, trái tim Thẩm Chấp không thể không xao động

Lúc này, cảm giác say rượu như làm anh ấy bỗng dâng lên một chút dũng khí. “Diệp Lê!”

Cô hơi ngẩn người, quan sát anh ấy một lúc, nhưng mái tóc che khuất đôi mắt, Diệp Lê không nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy.

Cô cũng không chắc liệu mình có quen anh ấy không, nhưng khi nghe anh ấy gọi tên mình, cô không hỏi thêm gì.

Chỉ là cô cảm thấy hơi khó hiểu về mục đích khi anh ấy gọi tên mình.

Những người bạn của Diệp Lê cũng hỏi cô có quen anh ấy không.

Thẩm Chấp lại nghĩ rằng sự xuất hiện đột ngột của mình có thể đã khiến cô cảm thấy khó chịu, nên chỉ muốn nhanh chóng rời đi: “Tạm biệt!”

Dù trong lòng Diệp Lê rất thắc mắc, nhưng cô không có ý định hỏi thêm.

Chỉ nhẹ nhàng cười và đáp lại: “Tạm biệt.”

Vậy là, Thẩm Chấp lại tiếp tục giữ bí mật chưa bao giờ nói ra.

Mỗi lần như vậy, anh ấy lại tự trách mình không đủ dũng cảm, tự trách mình quá yếu đuối.

Thẩm Chấp thường tự hỏi mình vì sao? Dù đã cố gắng hết sức, anh ấy vẫn chỉ là một người lướt qua trong cuộc đời cô.

Nếu lúc đó anh ấy có giỏi hơn một chút thì có lẽ cái nhìn vội vàng đó của cô sẽ không né tránh như vậy...

Chỉ khi đối mặt với Diệp Lê, anh ấy mới có thể ngay lập tức tỉnh táo lại.

Chỉ khi đó, anh ấy mới ngừng những suy nghĩ tự giày vò mình.

Chạng vạng, Thẩm Chấp đứng bên đường.

Anh ấy nhìn về phía xa, ánh đèn lấp lánh, lặng lẽ thở nhẹ trong làn gió hè.

Trong đầu anh ấy, mọi hình ảnh của cô cứ liên tục hiện lên, từ trong hội trường, sân thể thao, buổi biểu diễn, lớp học, căn tin, thư viện, v.v...

Mỗi lần nhìn cô, tình yêu trong anh ấy lại trào dâng thêm một chút.

Diệp Lê nghe xong, rơi vào suy nghĩ, cô mới chợt nhớ lại đúng là đã có chuyện như vậy.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh chàng lẩn khuất trong góc hồi đó lại là Thẩm Chấp.

Sự khác biệt ấy, thực sự quá lớn.

Thẩm Chấp sợ rằng nếu Diệp Lê biết được chuyện này, cô sẽ không muốn ở bên anh ấy nữa.

Mặc dù chỉ là phép thử thôi.

Anh ấy vội vã nói với Diệp Lê: “Thật ra anh đã thích em rất lâu rồi, nhưng em yên tâm, anh biết rõ giới hạn của mình, sẽ không làm điều gì quá trớn.”

Diệp Lê chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người âm thầm yêu mình suốt bao nhiêu năm như vậy.

Lập tức, cô cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Thẩm Chấp.

“Giờ em chẳng có gì, em còn rất thiếu an toàn, có gì đáng để anh yêu?”

Thẩm Chấp lập tức lắc đầu, “Không, em mãi là người tuyệt vời nhất trong lòng anh.”

Kể từ cái nhìn thoáng qua trong buổi thể thao hôm đó, đã lâu rồi hai người không có giao tiếp.

Nhưng anh ấy vẫn luôn chú ý đến mọi thông tin liên quan đến Diệp Lê, mọi thứ, dù chỉ là bảng điểm cuối kỳ bình thường.

Anh ấy luôn là người đầu tiên tìm tên Diệp Lê trên đó.

Cái tên ấy, đã khắc sâu trong trái tim của Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp dùng ánh mắt của mình để ghép nối từng mảnh ký ức tuổi trẻ, tìm kiếm niềm vui xao xuyến lúc đó.

Với anh ấy, Diệp Lê thật sự quá tuyệt vời.

Diệp Lê nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm Chấp, ôm chặt lấy anh ta.

Cuộc gặp gỡ lần này không chỉ mang đến cho Thẩm Chấp một cơ hội để ngắm nhìn ánh sáng sau bao ngày tối tăm, mà cũng mang đến cho Diệp Lê cơ hội để bắt đầu lại.

Chỉ cần một cái ôm, không cần lời nói, mọi thứ đã rõ ràng.

Thẩm Chấp đứng sững tại chỗ, cơ thể bàng hoàng, không biết phải diễn đạt cảm xúc vui sướng thế nào.

Chương 29

Khi còn trẻ, gặp phải người quá ấn tượng, suốt cả cuộc đời cũng không thể quên được.

Chỉ cần một cái nhìn lén lút trong đám đông, đã tiêu tốn hết tất cả dũng khí.

Thẩm Chấp đã thích một người từ khi mới mười sáu tuổi, và suốt ba năm qua, anh ấy vẫn tìm kiếm bóng dáng xa vời ấy.

“Anh, chị ơi!”

Diệp Lê vội vàng buông Thẩm Chấp ra, cô cũng nhìn thấy vết sẹo trên chân nhỏ của Tần Hàn.

Thẩm Chấp rõ ràng đã thấy Tần Hàn ngủ say, sao chỉ trong chốc lát, cô bé lại tỉnh dậy?

Diệp Lê nhanh chóng bế Tần Hàn lên, nhìn thấy Thẩm Chấp vẫn còn ngẩn người, cô không nhịn được mà nhắc nhở: “Nhanh lên, lấy hộp thuốc đi, sao lại đứng ngẩn ra thế?”

“À!”

“Sau này có thể sẽ hơi đau đấy, Tần Hàn là một đứa trẻ mạnh mẽ, chắc là không khóc đâu nhỉ?”

Cô nhận lấy thuốc và bông từ Thẩm Chấp.

Tần Hàn tự động khích lệ bản thân: “Hàn Hàn không sợ đau!”

Khi bôi thuốc xong, không ngờ Tần Hàn thật sự không khóc lấy một tiếng, Thẩm Chấp và Diệp Lê mỗi người một câu khen ngợi.

Khi Tần Hàn vui vẻ, Diệp Lê liền nói: “Tần Hàn à, từ ngày mai chị và anh sẽ đi làm, Tần Hàn phải ngoan ngoãn ở nhà nghe lời mẹ nhé.”

“Anh và chị sẽ mua rất nhiều đồ chơi đến tìm Tần Hàn.”

Tần Hàn im lặng một lúc lâu, Thẩm Chấp và Diệp Lê lo lắng cô bé sẽ không đồng ý rồi bắt đầu gây ầm ĩ, dù họ đã từng chứng kiến sức mạnh của những cơn giận của Tần Hàn.

Tuy nhiên, may mắn là những lời mời gọi vẫn rất hấp dẫn.

Tần Hàn không chỉ không làm ầm ĩ, mà còn đầy mong đợi nói rằng sẽ chờ đợi họ đến tìm mình.

Khi đưa Tần Hàn về nhà họ Tần, mẹ của Tần Hàn còn muốn giữ họ lại ngồi chơi một chút.

Tuy nhiên, Thẩm Chấp và Diệp Lê từ chối, sợ rằng nếu ở lại lâu, Tần Hàn sẽ không nỡ chia tay.

Diệp Lê cũng về nhà để chuẩn bị đồ đạc cho công việc ngày mai.

Thẩm Chấp đã dậy từ sớm.

Vì hôm nay quá bận, nếu không bắt tay vào làm sớm, có lẽ đến trưa anh ấy cũng sẽ không kịp ăn.
 
Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Chương 19



Anh ấy làm việc từ sáng cho đến 3 giờ chiều, và chỉ có nửa giờ nghỉ.

Khi vừa có chút thời gian rảnh, nhìn vào hộp cơm trên bàn, Thẩm Chấp lại nghĩ đến Diệp Lê.

Ngay sau đó, anh ấy nghe thấy có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Khi người kia bước vào và không có động tĩnh gì, Thẩm Chấp tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

Đây không phải là... Diệp Lê sao?

Thẩm Chấp mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.

Cô gái mà anh ấy vừa mới nhớ đến, giờ phút này lại xuất hiện trước mặt anh ấy.

Dần dần, anh ấy bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là một giấc mơ ban ngày của mình không.

Thẩm Chấp lén bóp mạnh tay mình, đau!

Vậy thì người đứng trước mặt anh ấy đúng là Diệp Lê rồi.

Cô đến đây có phải để nói gì không? Hay là có vấn đề gì cần hỏi?

Diệp Lê nhìn thấy Thẩm Chấp vẫn đang ăn cơm trưa, liền hỏi: “Hôm nay bận lắm à, đến giờ mới ăn cơm?”

Thẩm Chấp cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng, “Ừ, bận suốt đến giờ.”

“Em đến công ty tìm anh có việc gì không?”

Nhìn kỹ hơn, Thẩm Chấp mới nhận ra Diệp Lê đang giấu tay sau lưng, rõ ràng là đang cầm cái gì đó.

Diệp Lê nhướng mày, rồi đi đến bàn làm việc của Thẩm Chấp.

Cô đặt vật đang giấu trong tay lên bàn.

“Đây là gì thế?”

Thẩm Chấp nhìn cái hộp, đôi mắt lấp lánh nhìn cô.

Diệp Lê không chịu tiết lộ để giữ chút bí ẩn, “Anh tự mở xem.”

Anh ấy đặt đũa xuống, mở hộp ra và nhìn thấy bên trong là những chiếc bánh quy.

Khi anh ấy đưa tay lấy, bánh vẫn còn ấm, “Là em làm à?”

Diệp Lê chớp mắt, ánh mắt nhìn Thẩm Chấp đầy kiêu hãnh, như thể đang chờ đợi anh ấy khen ngợi cô.

“Đúng vậy, hôm nay em học làm ở nhà.”

Chương 30

Khi biết đó là Diệp Lê tự tay làm, Thẩm Chấp vội vàng thử một miếng.

Ngay lập tức, anh ấy đưa ngón tay cái lên khen ngợi.

“Ngon quá!”

Thẩm Chấp vui mừng nhất không phải là vì món quà trễ mà Diệp Lê đã làm cho anh ấy, mà là vì dường như Diệp Lê càng ngày càng cố gắng để yêu anh ấy hơn.

Có thể, Diệp Lê thật sự đã yêu anh ấy rồi cũng không chừng.

Nhận được lời khen từ Thẩm Chấp, khuôn mặt Diệp Lê cũng dần nở nụ cười.

Cả hai nhìn nhau như một cặp vợ chồng mới cưới sau một thời gian xa cách.

Một nhóm nhân viên đang đứng ngoài, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng họ đều đồng ý rằng họ chắc chắn là một đôi tình nhân.

Trong lúc Thẩm Chấp đang ngồi trong phòng, anh ấy vô tình liếc qua và thấy gì đó.

Khi nhìn kỹ, anh ấy mới nhận ra bên ngoài văn phòng có một đám đông đứng tụ tập?!

Thẩm Chấp vừa định quát lên, nhưng chưa kịp nói gì, nhân viên bên ngoài đã nhận ra và giả vờ như không có gì, vội vã quay lại vị trí của mình.

Diệp Lê nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thẩm Chấp.

Cô nhìn xung quanh, thấy một số người đang vội vàng trở về vị trí của mình, có thể đoán được Thẩm Chấp vừa nhìn thấy cảnh tượng gì ngoài kia, nên mới có phản ứng như vậy.

Cô nhẹ nhàng nói: “Họ chỉ thích tám chuyện thôi, không sao đâu, cứ để họ nhìn.”

Thẩm Chấp tự hỏi liệu câu nói của cô có thể hiểu là... quan hệ của họ giờ đã công khai rồi không?

Diệp Lê không vội vàng rời đi, mà ngồi lại trong văn phòng với Thẩm Chấp, cùng anh ấy ăn hết bữa trưa.

Cô vừa định đứng dậy, chuẩn bị về nhà, vì không thể ở lại đây lâu làm phiền công việc của Thẩm Chấp.

Nhưng không ngờ, một số nhân viên bắt đầu tụ tập và xông vào văn phòng.

Họ mang theo một tấm bảng lớn và đặt nó ngay giữa văn phòng.

Thẩm Chấp bỗng nhớ ra là bây giờ cần nghe các nhân viên trình bày dự án mà anh ấy phụ trách.

Phòng làm việc của tổng giám đốc Thẩm Chấp dần trở nên đông nghẹt, cửa bị chặn kín.

Diệp Lê bắt đầu nghi ngờ liệu có phải những người này cố tình làm vậy không?

Cuối cùng, Thẩm Chấp đành phải cho phép từng người một vào và trình bày chi tiết dự án của họ. Diệp Lê ngồi lắng nghe một cách chăm chú.

Trong khi đó, Thẩm Chấp, mặc dù là tổng giám đốc, lại không thể tập trung vào công việc vì Diệp Lê ngồi bên cạnh.

Thẩm Chấp vẫn cảm thấy như đang mơ, Diệp Lê lại tự tay làm bánh quy cho anh ấy.

Anh ấy cảm thấy vui mừng vì chuyện này, nghĩ rằng có thể sẽ vui mừng mãi.

Thậm chí anh ấy còn muốn khoe khoang với mọi người, khoe rằng người mà anh ấy không thể với tới, giờ đây lại bắt đầu đến gần.

Mỗi nhân viên đều đưa ra những ý tưởng mới mẻ trong dự án của mình.

Mặc dù Diệp Lê không hiểu rõ những thuật ngữ chuyên môn, nhưng cô có thể nhận ra sự khác biệt giữa các ý tưởng.

Những người trình bày sau mỗi người một ý tưởng tốt hơn, và cô bắt đầu thấy phân vân khi Thẩm Chấp phải đưa ra quyết định cuối cùng.

Khi quay lại, cô bắt gặp ánh mắt Thẩm Chấp đang nhìn mình.

Diệp Lê khó tin nhìn anh ấy, như muốn hỏi: “Anh có thật sự đang lắng nghe không?”

Thẩm Chấp ho nhẹ một tiếng, rồi tập trung lại để nghe các dự án mà nhân viên đang trình bày.

Cuối cùng, anh ấy chọn ra dự án mà mình ưng ý nhất và giao cho nhân viên đó phụ trách việc đàm phán hợp tác.

Cuối cùng công việc cũng kết thúc.

Diệp Lê thở phào nhẹ nhõm, khi Thẩm Chấp tiễn cô ra ngoài, anh ấy vẫn có chút lưu luyến.

Cô cười nói: “Cố gắng làm việc nhé, tan ca em sẽ đến đón anh.”

Thẩm Chấp vui mừng khôn xiết, gật đầu ngoan ngoãn và tiễn Diệp Lê đi.

Chỉ vì gặp được Diệp Lê, hiệu suất công việc của Thẩm Chấp đã nhanh chóng tăng lên rất nhiều.

Những công việc mà bình thường phải mất bốn giờ để hoàn thành, hôm nay anh ấy làm xong chỉ trong hai giờ.
 
Back
Top Bottom