Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 10: Chương 10



Vừa mới tới cửa, ta đã nghe thấy một giọng con gái nghẹn ngào: “Tự cô nương, cầu xin ngài cứu tiểu thư nhà ta đi!”

Ta dừng bước chân, dựng lỗ tai lên, im lặng nghe.

Tự Diệu từ đầu tới cuối đều không mở miệng.

Giọng nữ kia thấy Tự Diệu không đáp lời, nghẹn ngào hơn: “Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, ta sẽ không cầu đến chỗ ngài… Tiểu thư nhà chúng ta, cũng coi như là thanh mai của ngài, ngài không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu…”

Tự Diệu không đáp lời, chỉ là răng rắc răng rắc mà ăn cái gì đó rất giòn.

Trong lòng ta lại có một ngọn lửa nhỏ bốc lên, đốt cháy toàn bộ lồng n.g.ự.c của ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng chua xót.

Để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, ta đối xử với Tự Diệu cũng có thể coi là cẩn thận tỉ mỉ, có thể trong phạm vi mà mình che chở, là toàn lực mà đào tim đào phổi ra rồi.

Nàng đã trở thành thiếp thất của ta, gần đây gạt ta đi mượn bát đĩa ở phòng bếp lớn, bị Liễu nhị tẩu bẩm báo trước mắt ta mới biết nàng gặp chuyện. Thứ hai, nàng, nàng, sao có thể có liên quan không rõ ràng với thanh mai chứ…

“Cũng không biết là nơi này Diệu Diệu có khách, có lẽ là ta đường đột.”

Ta giận dữ, dứt khoát mở miệng nói rõ.

Thậm chí, để công khai biểu lộ địa vị của mình, thay đổi xưng hô với Tự Diệu.

Động tĩnh trong phòng không còn nữa, còn yên tĩnh hơn cả trước mộ của trưởng tỉ và nhị tỉ của ta nữa.

Giả c.h.ế.t ư?

Tự Diệu, cái tốt không học, lại học nam nhân giả c.h.ế.t với người thân cận hay sao?

Ta cười lạnh đẩy cửa đi vào, sau đó, bị cảnh tượng thần kỳ trước mắt làm cho đứng im tại chỗ.

Trên mặt đất rơi một bức vẽ, người con gái trong bức hoạ ở bên trái, búi tóc song nha, cài thoa bạc hình hoa mai, váy áo đỏ rực rỡ.

Hừng hực khí thế, như cẩm như mây.

Nhưng không xứng đôi với quần áo tinh mỹ của nàng, là nửa khuôn mặt đã bị cháy đen.

Giống như bị lửa đốt, lại giống như bị thiên lôi đánh.

Nửa khuôn mặt còn lại da trắng như tuyết, chậm rãi ch** n**c mắt, từng giọt từng giọt chảy ra giấy vẽ.

Nhưng nước mắt đó vừa ra khỏi bức tranh đã bị bốc hơi thành một làn khói trắng, sau đó không thấy nữa.

Tự Diệu đang ngồi ở trên giường, hai má căng phồng, trong tay còn cầm nửa cái đĩa sứ men màu xanh. Nhìn kỹ, bên cạnh đĩa còn có hai dấu răng.

Tự Diệu… nàng không phải là người.

Ít nhất những người mà Lý Cẩn ta biết đều không có thói quen ăn đĩa.

Nhận ra được điều này, hộp đồ ăn trong tay ta nháy mắt rơi xuống, phát ra một tiếng trầm đục, bánh quẩy nhân thịt lăn đầy đất.

“Tỉ tỉ, tỉ nghe ta giải thích…”

Tự Diệu thấy thế, vội vàng vỗ vỗ ngực, gian nan mà nuốt xuống cái đĩa trong miệng, cảm xúc kinh hoàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Giải thích cái gì?”

Ta nhìn chằm chằm về phía Tự Diệu, ngoài miệng càng không bỏ qua.

“Giải thích sự thật ngươi là yêu quái, hay là giải thích ngươi không có thanh mai?”

Tự Diệu từ trên giường đi tới trước mặt ta, trong tay cầm cái đĩa ăn dở, nhỏ giọng giải thích với ta:

“Ta không phải là yêu quái, ta là thực giả.”

“Thực giả ư?” Ta nhướng mày hỏi lại.

Tự Diệu gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Thực giả (9).”

“Người ăn ngũ cốc, ma quỷ ăn hương khói.”

6.

Thực thuỷ giả ăn nước thì bơi giỏi và có thể hàn, thực thổ giả ăn đất không có tim và thông minh, thực mộc giả ăn gỗ thì mạnh mẽ, thực thảo giả ăn cỏ thì thiện mà ngu muội, thực diệp giả ăn lá thì có tơ như bướm, thực nhục giả ăn thịt dũng cảm mà hung hãn, thực khí giả ăn không khí thì thần minh mà thọ, thực giả ăn ngũ cốc thì thông minh mà c.h.ế.t yểu, bất thực giả không ăn gì thì bất tử thành thần.

(Hoài Nam Tử - Địa hình huấn)

7.

“Tộc của chúng ta tu luyện rất nhanh, Thiên Đạo vì muốn giữ cân bằng mới đưa ra hạn chế, sau khi cập kê trưởng thành mới có thể chính thức đi theo con đường thực giả.”

Tự Diệu khom lưng, chạy tới bánh quẩy nhân thịt rơi ra từ hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói.

“Sau khi tiến vào Trung Nguyên du lịch, lại gặp thuỷ tai ở Giang Nam, ta uống rất nhiều nước, tu thành thực thuỷ giả.

“Đồ sứ là tinh hoa của đất, cho nên ta cần phải ăn rất nhiều bát đĩa, để tu thành thực thổ giả.”

“Vì ăn quá nhiều đĩa bát, gây phiền toái cho tỉ tỉ rồi, rất xin lôi.”

Ta ngăn cản tay của Tự Diệu còn đang muốn nhặt bánh quấy tử mặt đất lên: “Cái đó bẩn rồi, quay đầu lại làm cho muội cái mới.”

Sau đó cười lạnh nói: “Được rồi, chuyện này coi như bỏ qua, vậy thì vị thanh mai trên mặt đất này thì sao? Ngươi lại giải thích cho ta một chút!”

Tự Diệu chuyển hướng đến bức vẽ trên mặt đất, ho nhẹ một tiếng.

“Chuyện này nói ra rất dài. Hồng Nương, hay là ngươi ra ngoài đi, giải thích cho tỉ tỉ một chút.”

Bức vẽ trên đất nghe theo lệnh của Tự Diệu, đứng thẳng lên.

Sau đó, một người con gái từ trong bức vẽ đi ra, “Hồng Nương tuân lệnh.”
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 11: Chương 11



“Trước kia có một hoạ sĩ nghèo, si mê “Tây Sương Ký”, vì thế đã mất mười năm để vẽ tranh, vẽ ra Oanh Oanh tỉ và ta.”

“Ngày vẽ xong, hoạ sĩ đó dầu hết đèn tắt, phun một búng m.á.u lên bức vẽ, ta cùng với Oanh Oanh tỉ có linh quang, thành Hoạ yêu.”

“Chúng ta nằm trong giấy vẽ trằn trọc trăm năm, sau đó rơi vào tay của tộc nhân của Tự cô nương, lại lưu lạc bên ngoài.”

“Ta cùng với Oanh Oanh tỉ gặp chút việc khó khăn, cùng đường, mới cầu đến trước mặt Tự cô nương, vì muốn kéo gần quan hệ, mới trơ mặt tự cho mình là thanh mai…”

Giọng nói của Hồng Nương càng ngày càng nhỏ, đầu càng ngày càng cúi gằm xuống.

“Vị tộc nhân kia là trưởng lão dạy học, hắn thích bức hoạ này, vì thế treo bức hoạ ở trong phòng giảng bài,” Tự Diệu bất đắc dĩ cười nói, “Nếu nói một cách nghiêm túc… tộc nhân cùng thế hệ với ta, chỉ cần có ai từng học lớp học của trưởng lão này, đều coi như là thanh mai trúc mã của Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh rồi.”

Ta nhìn chỗ trống trong bức hoạ, lại nhìn nửa khuôn mặt đã bị phá huỷ của Hồng Nương, nhíu mày hỏi:

“Ngươi có việc gì khó xử sao?”

Hồng Nương nhìn Tự Diệu

Tự Diệu gật gật đầu, ý bảo nàng cứ mở miệng nói thẳng.

Hồng Nương từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đầy chữ, nhẹ giọng nói: “Ta bị những hoà thường đó đập nát nửa khuôn mặt, há mồm đã đau tới tận tim, việc này nói ra thì rất dài, hay là ngài cứ xem tờ giấy này đi.”

Ta duỗi tay, đang định nhận lấy tờ giấy trong tay Hồng Nương, đột nhiên Tự Diệu cầm cổ tay của ta.

“Tỉ tỉ, nếu tỉ muốn tốt, xem xong tờ giấy này, liên quan tới những việc này, có thể tỉ sẽ càng ngày càng cách xa sinh hoạt của người phàm tục.”

Ta từ từ rút tay mình từ trong tay Tự Diệu ra: “Nhưng ta muốn liên quan.”

Quy tắc của thế đạo là do phàm nhân định ra.

Muốn chống lại thế đạo này, vậy thì phải rời khỏi lực lượng của phàm nhân.

Tự Diệu cùng với Hồng Nương không nên để ta nhìn thấy lực lượng này.

Sư mong muốn của nữ nhân, một khi đã bị kích phát, sẽ giống như Hoàng Hà vỡ đê, không thể vãn hồi.

Khi rút tới mu bàn tay, Tự Diệu dò hỏi: “Danh môn quý nữ ư?”

Ta không tạm dừng: “Chẳng qua là rối gỗ do phụ huynh thao túng mà thôi.”

Khi rút tới ngón tay, Tự Diệu dò hỏi: “Chủ mẫu của Hầu phủ?”

Ta không dừng lại: “Chẳng qua là tù nhân bị thế gia áp bức mà thôi.”

Khi rút tới đầu ngón tay, Tự Diệu dò hỏi: “Cẩm y ngọc thực, tì nữ vây quanh?”

Ta không dừng: “Cẩm y ngọc thực đều là ngoại vật, còn tì nữ…”

“Với thân phận tiểu thư, thân phận chủ mẫu, ta ở trên các nàng, nhưng tự thân ta lại bị phụ huynh phu quân mẹ chồng ở trên, vậy ta với các nàng cũng không có gì khác nhau. Đều là một đám đồ vật nhỏ bé không đáng giá tiền, chỉ di chuyển xung quanh một đồ vật lớn có chút giá trị hơn một chút, nói ra có vinh quang không?”

Khi ta tránh thoát khỏi tay của Tự Diệu, trước khi tiếp xúc đến tờ giấy trong tay Hồng Nương, nàng mới nhắc nhở một câu cuối cùng:

“Tỉ tỉ, khi tỉ đã trộn lẫn với yêu ma quỷ quái rồi, vậy thì không được coi là người nữa… việc này không quay đầu được, tỉ nghĩ cho kỹ, đừng hối hận.”

Người ư?

Nữ nhân cũng được coi là người sao?

Làm một nữ nhân trên đời này sẽ có được hậu quả gì, Lý Cẩn ta đã quá rõ ràng rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Phụ huynh của ta coi ta như một quân cờ, lấy hôn nhân của ta để lót đường cho họ; mẹ chồng của ta cơ bản là ghét bỏ ta, đôi khi hoà khí chẳng qua là vì ta chiếm vị trí chính thê của Tưởng Cửu Tư; các chị em dâu của ta vì hậu trạch cơm thừa căn cạnh mà chỉ ước ta xui xẻo ba đời ba kiếp; phu quân của ta Tưởng Cửu Tư lại càng không cần phải nói, đừng nói là tình yêu dành cho ta, hắn có thể làm gì ra dáng con người, coi như ta đã thành công cầu thần bái phật rồi!

Ông trời lạnh mắt nhìn ta chịu khổ chịu nhục nơi trần thế, hốt hoảng chạy trốn, giống như nhìn một con chim tước xinh đẹp mà thú vị.

Lý Cẩn ta làm gì có chỗ nào giống người đâu?

Đều không có đãi ngộ của một con người.

Hơn nữa, nữ nhân sinh ra trên thế gian này, làm gì có ai có đường rút lui chứ?

Trưởng tỉ không có, nhị tỉ không có, Khương ngũ tiểu thư cũng không có.

Lý Cẩn ta xuyên qua các nàng, hoàn toàn thấy được tương lai bản thân mình sắp bị ăn luôn.

Làm sao mà ta không e ngại?

Làm sao mà ta không kinh hãi?

Đưa lưng về phía Tự Diệu, ngữ điệu của ta như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ta sẽ không hối hận.”

Rốt cuộc, thật ra không phải là ta tham lực lượng, mà là vì lực lượng có thể mang lại tự do cho ta.

Vì tự do, đừng nói là từ bỏ tất cả mọi thứ, cho dù trước mắt là núi cao biển lửa, Lý Cẩn ta cũng nguyện ý bước lên bậc thang cùng với mấy người này.

Ngón tay trắng nõn thon dài không chút do dự mà nắm chặt lấy tờ giấy mà Hồng Nương đưa cho ta.

Những cái chữ đó, trong giây lát phóng đại, bao phủ lấy ta.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 12: Chương 12



8. (Lời độc thoại của Trương Sinh) (10)

Ta họ Trương, các nhân sĩ ở kinh đô và vùng lân cận đều gọi ta là Trương Sinh hoặc là Trương tú tài.

Khi còn bé, ở quê nhà ta được coi là thần đồng.

Ba tuổi vỡ lòng, sáu tuổi đọc kinh, chín tuổi học làm thơ phú, mười hai tuổi thi thử trúng đồng sinh ở huyện, mười tám tuổi thi trúng tú tài ở phủ.

Thi hương ba năm mở một lần, sau khi thi hương, ta sẽ có thể trở thành cử nhân, thuận lợi làm quan dự bị, cá chép vượt Long Môn.

Nhưng ta cũng có phiền não của bản thân.

Sống trên đời này mười tám năm, ta cũng chưa từng chạm vào nữ nhân.

Tử rằng, “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, gần thì vô lễ, xa thì ghét bỏ.”

Thánh nhân nói đúng, chỉ cần liên quan tới nữ nhân, tiền đồ của người đọc sách sẽ bị chậm trễ.

Chí hướng của ta rất cao, ta muốn cưỡi ngựa lên đài, cố gắng quyền khuynh thiên hạ, làm sao có thể vì mùi son phấn mà dễ dàng nghỉ chân chứ?

Vì thế, khi ta mười lăm tuổi, bạn cùng trường mời ta đi thanh lâu uống rượu, ta từ chối.

Hoa lâu nữ tử có xuất thân phong trần, ngàn người cưỡi vạn người gối, ta chê bẩn.

Khi ta mười sáu tuổi, bà mối tới nhà, nói là con gái của Huyện uý, ta từ chối.

Huyện uý chẳng qua là tiểu lại nhỏ bé ở huyện nha, có thể trợ giúp ta nhất thời, lại không giúp ta được cả đời.

Con gái của hắn tuy là tay chân cần mẫn, nhưng chỉ nhận biết mấy chữ, không thông hiểu thi thư, ta chê ngu dốt.

Khi ta mười tám tuổi, ta đỗ tú tài, có phú thương bắt tế, ta từ chối.

Nữ nhi của thương nhân là mặt hàng gì tốt đẹp chứ.

Tuy có thể mang đến rất nhiều tiền bạc, nhưng đầy người đều là mùi tiền, đủ hun c.h.ế.t người, ta chê ghê tởm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hàng xóm chê cười lòng ta quá cao, ta không để ý.

Cha mẹ thúc giục ta thành gia lập thất, ta không nghe.

Đại trượng phu cần kiến công lập nghiệp, lo lắng gì chuyện thê tử chứ?

Cho đến ngày hôm đó, ta ngẫu nhiên gặp được Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương.

Vì yên tĩnh và để thuận lợi cho việc dự thi, mỗi tháng ta giao 1500 văn tiền, ở thiền phòng Không Trí tại chùa miếu sau núi.

Còn đang đọc thư, đa ngửi thấy từng trận gió thơm đập vào mặt, ta không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy hai thiếu nữ kết bạn mà đi qua đường sau núi.

Người đi trước, mặc áo vải xếp màu trắng, tóc búi song vân kế, vẻ đẹp yêu kiều mà yếu đuối, thông tuệ yểu điệu như làn thu ba, có một loại tư thái như tiên tử xuất thế.

Người đi phía sau, váy đỏ như lửa, tóc búi trái đào, mặt hạnh má đào, mỉm cười rực rỡ, tuy là trang điểm giống như nha hoàn, lại không giấu được nét lanh lợi trên người.

Ta nhìn đến ngây ngốc, không tự chủ được mà đi theo hai người.

Nữ tử trang điểm theo phong cách nha hoàn nhanh chóng phát hiện ra ta, giận dữ mắng ta là đằng đồ tử háo sắc tham luyến hoa cỏ.

Lại bị người trang điểm tiểu thư ngăn lại.

Tiểu thư kia nói lời văn nhã, tự xưng là Thôi Oanh Oanh, lại giới thiệu tì nữ bên người tên là Hồng Nương.

Khi biết ta sắp dự thi ở phủ, lại bởi vì không có tiền nên không thể không gửi thân nơi thiền phòng tiêu điều, lại móc ra rất nhiều tiên, với ý định giúp đỡ ta.

Ta cảm động không thôi, nhưng vẫn từ chối nhận tiền của Thôi Oanh Oanh.

Tiền bạc cho dù có nhiều, chung quy cũng có ngày dùng hết.

Thôi Oanh Oanh trước mắt này cử chỉ dịu dàng, dung nhan tuyệt thế, lại có thể tiện tay móc ra nhiều tiền bạc như thế, mới thật sự là đầu tư kiếm lợi.

Huống chi, Hồng Nương bên cạnh của nàng cũng đẹp không kém…

Ta có thể gặp được chuyện tốt như mua một tặng một này, làm sao có thể bỏ lỡ được?

Trời cho không nhận mới là tội lỗi.

Rất nhanh, Oanh Oanh đã quỳ gối dưới nhân phẩm và tài hoa của ta, cùng ta dưới ánh trăng định ra ước định tam sinh.

Ta cưới Thôi Oanh Oanh.

Đã nói chuyện tốt liên tiếp rơi xuống người ta, chuyện tốt thứ hai, thứ ba quả thực rất nhanh xuất hiện.

Không quá nửa năm sau, Thôi Oanh Oanh có hỉ.

Sau khi nhi tử sinh ra được một năm rưỡi, đã đến ngày thi tại phủ, ta thuận lệ vượt qua cuộc thi này, trở thành cử nhân.

Sau việc này, Hồng Nương vốn mặt sưng mày xỉa với ta, cuối cùng cũng ngậm miệng.

Nhưng những ngày toàn gia sung sướng không được bao lâu, sau khi ta trúng cử một tháng, chuyện xấu liên tiếp tới.

Đầu tiên là phụ thân đột ngột phát bệnh cấp tính, tìm thầy trị bệnh không có tác dụng, ngắn ngủi mấy ngày đã buông tay nhân gian.

Sau đó đến lượt mẫu thân bị trượt chân ngã, bị thương xương đùi, ốm đau nằm trên giường.

Tiếp theo lại là Thượng quan ở Bộ quản lý quan lại dự khuyết năm lần bảy lượt ám chỉ ta phải dùng bạc mở đường.

Ta không có tiền để hối lộ hắn.

Thấy tất cả những người cùng trường cùng bảng đều đã có nơi làm quan, chỉ có bản thân mình chưa có, cái gì cũng không được đến.

May mà có Oanh Oanh làm hiền thê, không rời không bỏ ta.

Tang lễ của phụ thân ta, mọi chuyện trở nên phức tạp, ta không biết làm việc gì, là Oanh Oanh bôn ba lo liệu mọi việc.

Mẫu thân của ta không dậy được, ta lại không biết chăm sóc người khác, là Oanh Oanh cùng Hồng Nương dốc lòng hầu hạ.

Những chuyện vụn vặt có thể phá vỡ mọi thứ, nhưng lại không phá vỡ được chân tình mà Oanh Oanh dành cho ta.

Chỉ có duy nhất lần này, Oanh Oanh đã phát giận với ta một trận.

_________

(10) Trương Sinh, Thôi Oanh Oanh: Là tên của những nhân vật trong tác phẩm “Tây Sương Ký” Nhưng chỉ là cái tên thôi, chứ nội dung tác phẩm thì ko giống trong truyện nha cả nhà
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 13: Chương 13



Ta không có tiền mở đường, hồ sơ vẫn luôn mắc kẹt ở Lại Bộ, không có nơi đi, không làm quan được, Oanh Oanh lại bận việc chăm sóc mẫu thân, không rảnh về nhà mẹ đẻ lấy tiền để tiếp tế cho ta, ta động tâm tư đối với Hồng Nương.

Một nô tì xinh đẹp như hoa, ít nhất cũng có thể bán được 500 lượng bạc…

Ta tốn rất nhiều công mới có thể lừa bán Hồng Nương, nhưng lại không biết nàng làm sao có thể trốn khỏi tay mẹ mìn, khóc lóc trở về nhà.

Oanh Oanh tức giận, mang theo Hồng Nương rời đi hơn mười ngày.

Trong hơn mười ngày này, một mình ta phải chăm sóc mẫu thân nằm trên giường, khổ không chịu nổi.

Haizz, là ta hồ đồ!

Chỉ vì 500 lượng bạc, ta lại có thể đắc tội thê tử của mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta lại cảm thấy Oanh Oanh giận dữ với ta, không khỏi quá không hiểu chuyện.

Lâu rồi ta không nhập sĩ, trong nhà không có tiền bạc, không phải là Oanh Oanh và mẫu thân đều khổ hay sao? Hồng nương chỉ là một nô tì, làm sao có thể so với một phu quân như ta chứ?

Nhưng thật may là Oanh Oanh rất nhanh đã mang theo Hồng Nương quay về nhà.

Còn lấy ra rất nhiều tiền, nói là mượn từ nhà mẹ đẻ.

Sau khi dùng tiền, quả nhiên Lại Bộ đã phân cho ta một công việc.

Tuy chỉ có Chính bát phẩm, bước đầu lại mạnh hơn rất nhiều so với những người cùng bảng.

Oanh Oanh thật đúng là phúc tinh của ta.

Ta cầm quan ấn cùng với quan phục vừa mới chế, vọt vào phòng bếp dơ bẩn mà ta ghét bỏ từ trước tới giờ, từ phía sau ôm lấy Oanh Oanh đang nấu cơm, gấp không chờ nổi mà nói với nàng tin tức tốt này.

Oanh Oanh bị ta làm cho kinh ngạc, vô ý dùng d.a.o làm tay bị thương.

Ta vốn định tiến đến quan tâm, Oanh Oanh lại hoảng loạn mà giấu tay bị thương đi, trong hoảng loạn, ta chỉ nhìn thấy trên d.a.o phay có một mạt màu đen.

Máu màu đen ư?

Có phải là ta vùi đầu khổ đọc, nên đôi mắt bị mờ?

Đợi đến khi nhận được bổng lộc, ta chạy ra thương thuyền ở bến cảng, mua một thấu kính thuỷ tinh của Tây Dương mang đi…

Nhưng lúc sau ta ngẫu nhiên đi qua chùa miếu, gặp một hoà thượng tha phương, hắn tự xưng là Phổ Cứu, nói ta bị vận đen quấn thân, âm khí ngập đầu, nhất định là trong nhà có yêu quỷ đã lây gây ra.

“Nếu thí chủ chấp mê bất ngộ, che chở yêu quái, chỉ sợ là không sống quá ba tháng nữa.”

Ta nhớ ra tay của Oanh Oanh sau khi trọng thương chảy ra m.á.u đen, nhất thời sởn tóc gáy, quỳ xuống.

Sau khi giao hết tiền bạc trên người cho Phổ Cứu, ta lấy được một cái bát vàng từ trong tay hắn.

Nếu Oanh Oanh vô tội, vật ấy chỉ dùng để trấn trạch.

Nếu oanh oanh thật sự là yêu ma quỷ quái…

Vậy thì cũng đừng trách ta nhẫn tâm, không để ý đến tình cảm phu thê!

Tính mạng cùng với con đường làm quan mới là điều quan trọng nhất của một nam nhân.

Đợi đến khi ta thu phục được Oanh Oanh và Hồng Nương, giao cho Phổ Cứu xử lý, chỉ cần giấu giếm một chút, lấy giá thị trường của ta hiện nay, cho dù là “Tang thê tái thú” (11) thì cũng có thể leo lên được tiểu thư nhà quan gia!

Cho dù là xuất thân thứ nữ, chỉ cần xinh đẹp, gia đình nhà vợ lại có trợ lực, ta cũng coi như kiếm lời!

Trở về nhà, ta giấu bát vàng ở tủ quần áo.

Chờ đến khi Oanh Oanh vào phòng ngủ chính, ta lặng yên không một tiếng động mà tránh ở gian ngoài phía sau bình phong.

Quả nhiên, trong phòng phát ra tiếng kinh hô.

Bát vàng phóng ra ánh sáng, Oanh Oanh ngã nguồi xuống đất, biến thành một bức vẽ sinh động như thật.

Nàng là yêu quái!

Nàng thật sự là yêu quái!

Trước khi phụ thân bạo bệnh, là ăn đồ ăn do Oanh Oanh tự tay làm!

Mẹ ta té ngã cũng là vì đi lấy xiêm y mà Oanh Oanh chuẩn bị cho nàng!

Ta rất hận!

Từ nhỏ ta đã thiên tư thông minh, đọc đù thứ thi tư, không ngờ bị một con yêu quái lừa đến cùng chung chăn gối, sinh ra nghiệt chủng, nhà tan cửa nát…

Hồng Nương nghe thấy tiếng động, xông vào phòng ngủ, đại kinh thất sắc.

Thấy nàng sắp ra tay giải cứu Oanh Oanh, ta oán hận vô cùng, túm lấy Kim Bát, ném về phía hai con yêu quái!

______

(11) Tang thê tái thú: Vợ mất lấy vợ mới

_______

LND: Phần này giống như kiểu “giải thiêng” cho những tác phẩm kinh điển ấy cả nhà. Tây Sương Ký là một vở kịch của một nhà viết kịch nổi tiếng đời Nguyên, là một tác phẩm đề cao tình yêu giữa Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh (Trương Quân Thuỵ). Dĩ nhiên là Thôi Oanh Oanh thì không phải là yêu quái và Trương Sinh không phải là một kẻ tệ hại thế này, cuối cùng hai người được hạnh phúc bên nhau sau nhiều sóng gió.

Ở phần này, tác giả đã viết về Trương Sinh giống như rất nhiều đàn ông trong xã hội phong kiến khác, coi thường phụ nữ, chỉ coi phụ nữ là đá kê chân cho sự nghiệp của mình, còn coi việc ấy là đương nhiên và lấy nó làm tự hào.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 14: Chương 14



9.

Kể từ lúc ta thoát ra khỏi ảo cảnh được bện bằng chữ viết, đã bị Trương Sinh ghê tởm đến mức buồn nôn.

Nhưng lại chưa ăn gì, nên nôn không nổi.

Sau khi che miệng nôn khan vài cái, lúc này mới nhìn về phía Hồng Nương, “Mặt của ngươi là bị Trương Sinh dùng bát vàng ném trúng à?”

Hồng Nương gật đầu, lại lắc đầu, nước mắt theo nửa mặt lành lặn rơi xuống.

“Trương Sinh chỉ là một thư sinh cổ hủ trói gà không chặt, không ném trúng. Chỉ là tỉ tỉ vì cứu ta đã bị Phổ Cứu hoà thượng bắt đi rồi.”

Ta nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu lắc đầu: “Đừng nhìn muội, muội đúng là có thể đánh thắng Phổ Cứu, chỉ là thực giả và yêu quái đều là dị số của thế gian.”

“Trương Sinh kia cho dù vong ân phụ nghĩa thế nào đi nữa, cũng là quan viên do triều đình thân phong, có viên chức, được xã tắc tự hành che chở.”

“Đừng nói là Hồng Nương và Oanh Oanh, cho dù là muội cũng khó có thể động vào Trương Sinh.”

“Muốn cứu được Oanh Oanh ra, chỉ có tỉ có thể đi.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta kinh ngạc chỉ vào chính mình: “Ta ư?”

Hồng Nương thấp giọng giải thích: “Vị phu nhân này, hiện tại ngài vẫn là phàm nhân, không bị trói buộc bởi quy tắc thiên địa hay vận mệnh chú định.”

Tự Diệu không nặng không nhẹ mà nhìn thoáng qua Hồng Nương, “Gọi là tiểu thư.”

“Vị tiểu thư này, ngài hiện tại vẫn là phàm nhân…” Hồng Nương lặp lại.

Vì sợ nàng nói nhiều bị đau mặt, chủ động nói tiếp nửa sau câu nói: “Ta hiểu ta hiểu, ta không bị trói buộc bởi quy tắc của thiên địa. Nhưng mà, theo như lời của các ngươi, ta là phàm nhân, chỉ là có tâm hỗ trợ cứu người, cũng không có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất như các ngươi.”

“Điều này rất đơn giản, nội đan của muội có thể cho tỉ mượn dùng một ngày, tỉ chỉ cần nuốt nội đan của muội, là có thể có được ba phần tư lực lượng của muội, chỉ là nhớ kỹ, nhất định phải trở về trong mười hai canh giờ, nhổ nội đan ra trả lại cho muội.” Tự Diệu hướng về phía ta, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.

Ta sửng sốt một chút, “Không sợ ta tham lam nội đan của muội ư?”

Tự Diệu nhún nhún vai, vẻ đương nhiên nói: “Tỉ sẽ tham lam sao?”

Ta rất muốn nói là, bản thân ta đang nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh này, do đó cũng là một nữ nhân có lòng tham, nếu nuốt nội đan của nàng rồi, cảm nhận được sức mạnh này, rất có thể giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn mà không trả.

Nhưng mà không biết vì sao, đối mặt với cặp mắt sâu thẳm khó dò kia của Tự Diệu, ta lại như ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.

Tự Diệu thấy ta như thế, vừa cười vừa rút ra từ ống tay áo một cái đĩa, vừa gặm vừa nói:

“Hãy tin tưởng muội, nếu tỉ thật sự tham lam nội đan của muội, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.”

“Cho dù là đối với những nữ tử không thèm để ý đến tướng mạo của mình, cũng tuyệt đối không muốn mang theo một thân thể nửa người nửa thú mà sống trên đời đâu.”

Ta rùng mình khi nghe thấy ngụ ý của Tự Diệu.

Theo bản năng muốn từ chối việc này, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt bị đốt một nửa của Hồng Nương.

Lời từ chối ở trong miệng quay trở lại, khi nói ra lại thay đổi thành: “Được rồi, ta đi!”

Nhưng rất nhanh ta đã hối hận rồi.

Hồng nương mang theo khuôn mặt đau đớn, lại nói một câu long trời lở đất.

“Nếu vị tiểu thư này đồng ý rồi, Tự cô nương, ngươi mau hôn nàng ấy đi, mau hôn nàng ấy đi! Tỉ tỉ của ta không chờ được nữa!”

Hả?

Ta mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu cong lên khoé môi, nhướng mày, nụ cười tươi tắn lại mang theo chút tà khí không giống người, “Nội đan phải lấy bằng miệng mới không tổn thất tinh khí trong người.”

“Từ từ, ta còn chưa nghĩ kỹ…”

Sau khi nội đan vào trong bụng ta, trong đan điền bốc lên một luồng khí nóng.

Ta không cần sờ cũng có thể cảm thấy da mặt nóng bỏng.

Nói như thế, giờ phút này khuôn mặt của ta đã đỏ như tôm luộc rồi.

Ta nhìn Hồng Nương.

Hồng Nương cúi đầu, nhưng nửa khuôn mặt còn hoàn hảo của nàng rõ ràng là đang cười trộm.

Ta lại nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu bình tĩnh nói: “Việc quá gấp, tỉ tỉ coi như bị ta cắn một miếng đi!”



Hai cái đồ vô sỉ này, rõ ràng là lừa Lý Cẩn ta.

Ta tức giận đẩy cửa mà đi!

Sau đó lại vòng trở về.

“Ta còn chưa từng ra khỏi phủ Xương Bình Hầu, không biết đường, “Ta túm bức tranh trên mặt đất lên, ý bảo Hồng Nương chui vào, “Ngươi dẫn đường cho ta.”

Rời đi chủ viện rất lâu, vẫn còn có thể nghe được tiếng cười to làm càn của Tự Diệu.

Ta chỉ hận vì sao phòng bếp lớn khi mua đĩa không mua cái đĩa sắc cạnh một chút.

Tốt nhất có thể khiến cho nàng bị nghẹn không nói ra lời!
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 15: Chương 15



10.

Hồng Nương bị thương khá nặng, nhưng vẫn vội vã cứu Thôi Oanh Oanh.

Mạnh mẽ thi triển thuật che mắt, sau đó trở lại bức hoạ để tĩnh dưỡng.

Ta mang theo cuộn tranh, đi ra khỏi nội viện, xuyên qua phòng khách, lại đi về phía cửa.

Trong lúc này, thị nữ cùng với ma ma đi tới đi lui ở phủ Xương Bình Hầu đều không nhìn thấy ta, cảm giác này thật là kỳ lạ.

Khi ta đi ngang qua phòng bếp lớn, ta mới ý thức được ta ra ngoài quá hấp tấp vội vàng, không mang theo vũ khí sắc bén.

Nghĩ một chút, lại thừa dịp Liễu nhị tẩu đang chỉ huy phó tì, bận rộn đến nỗi phải di chuyển khắp nơi, ta trộm cầm d.a.o róc xương mang đi.

Trộm cướp ở triều này là trọng tội, nếu nữ tử là trộm cướp, nhà chồng tám phần là sẽ tặng một phong hưu thư.

Khi còn nhỏ, ma ma giáo dưỡng trong nhà sẽ khắc nghiệt yêu cầu trưởng tỉ, nhị tỉ và ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ân cần dạy bảo, đơn giản là không được phạm vào những điều thất xuất, làm nhà chồng tức giận.

Phía trên phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối với ngang bằng phải biết mượn sức phu quân, đối với phía dưới phải dạy con trai con gái.

“Nếu không, nữ tử sẽ bị hưu bỏ.” Ma ma dùng âm điệu giống như khi kể chuyện ma, khiến cho nhị tỉ sợ tới mức trắng bệch.

Khi đó tuổi ta còn nhỏ, chưa cập kê, ngốc nghếch mở miệng hỏi ma ma: “Sau khi bị bỏ, hoàn toàn có thể về nhà.”

Trưởng tỉ yên lặng ở bên cạnh nghe xong thì cười khổ, “Nữ tử đã gả ra ngoài rồi thì không còn nhà nữa.”

Cho nên, một đoạn thời gian rất dài, ta ở thâm khuê, đều rất sợ sẽ bị nhà chồng tương lai hưu bỏ.

Khi gặp ác mộng luôn mơ thấy chính mình liên tục dập dập đầu, quỳ lạy trên mặt đất với một phụ nhân già nua với khuôn mặt mơ hồ, cầu xin một nam tử cũng với khuôn mặt mơ hồ, đừng đưa ta về nhà mẹ đẻ.

Sau khi gả vào Hầu phủ, ta cũng sẽ mơ thấy bản thân mình bị Tưởng Cửu Tư hưu bỏ, bị phụ huynh lại bán cho nam nhân thứ hai.

Hoặc là dứt khoát vì gia môn thanh bạch của Lý gia, “Ngoài ý muốn mà đột tử.” chôn ở bên cạnh trưởng tỉ và nhị tỉ.

Trưởng tỉ không còn, ta cùng nhị tỉ nhớ rõ gọi tỉ ấy là Lý Lăng.

Nhị tỉ không còn, ta còn nhớ rõ gọi tỉ ấy là Lý Thược.

Nhưng nếu ta c.h.ế.t đi…

Đến lúc đó, lại có ai sẽ nhớ rõ ta tên là Lý Cẩn?

Cho nên, khi ở phủ Xương Bình Hầu, tuy mỗi ngày ta đều muốn chết, nhưng ta lại không dám làm cho mẹ chồng hay Tưởng Cửu Tư tức giận.

Ta sợ bị hưu bỏ.

Ta càng sợ sau khi bị hưu bỏ gặp phải những nhục nhã lớn hơn nữa.

Nhưng mà hiện tại, nghĩ đến việc bị hưu bỏ, trong lòng lại ngoài ý muốn mà bình tĩnh.

Lại không sợ hãi chút nào nữa.

Đã chủ động lẫn lộn với yêu ma quỷ quái rồi, còn sợ bị hưu bỏ đưa về nhà hay sao?

Thuận lợi ra khỏi cửa lớn của phủ Xương Bình Hầu, ta quay lại nhìn, ngẩng đầu nhìn tấm biển rực rỡ ánh vàng trên cửa.

Trong lòng tự nhiên hiện ra một ý tưởng.

Cũng không biết là hưu thư của phủ Xương Bình Hầu có khác gì so với hưu thư bên ngoài hay không.

Đường lát đá xanh bên ngoài rất phẳng, đám người rộn ràng nhốn nháo, lại không thấy có nữ tử.

Khi ta ở Lý phủ, ngoài việc đôi khi tụ tập tụ tập thư nhã với các thiên kim tiểu thư, cùng với đi dâng hương cầu phật, ta rất hiếm khi ra ngoài.

Cho dù ra ngoài thì cũng là ngồi xe ngựa, tiền hô hậu ủng, bên người vây quanh hơn mười tì nữ.

Khi ta ở phủ Xương Bình Hầu, vì thanh danh và quy củ, mẹ chồng căn bản không cho ta có cơ hội ra ngoài.

Đây vẫn là lần đầu tiên ta ra ngoài đó

Phía sau còn mang theo một hoạ yêu.

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ gõ bức hoạ cuộn tròn phía sau, nhỏ giọng hỏi:

“Hướng phải hay trái?”

“Phải.” Âm thanh tinh tế của Hồng Nương truyền tới lỗ tai ta.

Giày lụa thêu hoa dâm bụt, ra khỏi ngạch cửa cao cao đại môn sơn son, thong thả mà kiên định bước chân, càng ngày càng xa trên đường đá xanh.

Bước chân không hề dừng lại.

11.

Hai canh giờ sau, trời đã chuyển đen.

“Hồng Nương” ta đứng bên ngoài chùa miếu, nương theo ánh đèn trường minh ấp áp trong chùa, dùng sức cọ sát hết đất dính trên dày lên thềm đá, nói nghiêm túc, “Lần sau ngươi nói trước với ta một tiếng về lộ trình hơn mười dặm này.”

“Cho dù ta dùng khuyên tai trang sức thuê xe ngựa, cũng sẽ không chật vật thế này.”

Hồng Nương tự biết mình đuối lý, vẫn nhỏ nhẹ giải thích một câu.

“Ta cùng với tỉ tỉ đều là hoạ yêu, yêu thì không mệt… Trước kia ta với tỉ tỉ gửi thân trong núi rừng, mỗi ngày phải đi cả trăm dặm đường đó.”

Nhưng mà ta là phàm nhân.

Ta đi đến sưng cả chân, Hồng Nương ngươi thật không hiểu chuyện.

Gió đêm hỗn loạn mang theo mùi đàn hương ập vào mặt, tiếng chuông lúc chiều tối của chùa miếu từ từ truyền đến, là phong cảnh vô cùng đẹp mà một người từ trước tới giờ bị nhốt trong hậu trạch như ta chưa từng thấy.

Từ xa xa nhìn tất cả những thứ này, bỗng nhiên cảm thấy chân bị sưng cũng không cần so đo tính toán.

Sau này hành tẩu bên ngoài, có lẽ sẽ bị sưng nhiều lần nữa, hiện nay quen dần cũng tốt.

Cho dù là tiểu chùa miếu, tường viện không cao, lại có nội đan của Tự Diệu hỗ trợ, ta vẫn phải bò hồi lâu, thậm chí còn trượt chân suýt ngã, mới có thể lẻn được vào.

Ta cũng không phải hắn, chỉ không quen ngươi.

Kiềm chế sự hưng phấn trong lồng ngực, thừa dịp thủ thuật che mắt của Hồng Nương còn chưa mất đi hiệu lực, ta đi về phía tháp Phật.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 16: Chương 16



“Sư huynh, ngươi làm gì thế?” Một tiểu sa di gọi một người khác tới.

Một người đầu trọc sờ sờ lên đầu sẹo, ngượng ngùng trả lời: “Sư đệ, ta đi thêm dầu cho đèn trường minh một chút.”

Sư đệ mở miệng trước không có ý tốt mà cười, “Thêm dầu là giả, xem nữ tử xinh đẹp kia mới là thật phải không?”

“Nữ tử trên bức hoạ kia cho dù có đẹp, cũng là yêu quái mà sư phụ bắt về,” Sư huynh nghiêm túc mở miệng, đột nhiên câu chuyện lại chuyển: “Nhưng mà chờ đến khi Phật tháp đã tiêu hao hết yêu lực của nàng, không phải chúng ta không thể chơi một chút.”

Trên mặt sư đệ có vẻ đáng khinh, rõ ràng là cũng động lòng, ngoài miệng lại nói: “Nhưng đây là trái với thanh quy giới luật, để sư phụ biết cũng không tốt.”

“Những nữ yêu trước kia bắt được đều là bị sư phụ dùng đường tắt thải bổ hoan hỉ mà chết, chính hắn không tuân thủ những khuôn sáo này, chúng ta làm đồ đệ vì sao không thể được chia một ly canh?” Sư huynh kia nói khẽ với sư đệ.

“Vậy cùng đi chứ?” Trên mặt sư đệ lộ ra vẻ tươi cười ngầm hiểu.

“Cùng nhau.”

Khó trách Hồng Nương vội vã đi cầu Tự Diệu cứu Thôi Oanh Oanh như thế.

Chỉ cần là nữ tử, cho dù là yêu quái, cũng sẽ bị mơ ước thân thể và dung mạo một cách đương nhiên như thế.

Ngay cả tín đồ của thần phật cũng như thế, vậy thì làm sao có thể phù hộ chúng sinh?

Cũng đúng thôi.

Nếu thần phật có tác dụng, trưởng tỉ và nhị tỉ vì sao sẽ tự sát?

Nếu thần phật có tác dụng, vậy thì Khương ngũ tiểu thư vì sao sẽ bị người nhà dìm chết?

Nếu là thần phật có tác dụng, vì sao Lý Cẩn ta sẽ bị nhốt ở hậu viện phủ Xương Bình Hầu, bị tra tấn lặp lại như thế?

Không cần tiếp tục như thế.

Kể từ hôm nay, rốt cuộc không cần phải thế nữa.

Ta đứng ở cuối đường, nghe rõ ràng đối thoại của hai con lừa trọc này.

Khi sắp đối mặt với bọn họ, mặt không có biểu cảm gì mà rút cuộn trang sau lưng ra, “Hồng Nương, đến lượt ngươi.”

Sau khi cuộn tranh triển khai, giây lát đã biến lớn, bọc kín mít hai con lừa trọc.

Tất cả mọi chuyện đến quá nhanh, hai con lừa trọc còn chưa kịp phản ứng đã bị Hồng Nương kéo vào bức hoạ, ngay cả tiếng cầu cứu cũng không thể phát ra.

Lát sau, tranh lại cuốn lại, rơi trên mặt đất.

Ta nghe thấy trong bức tranh truyền tới tiếng xương cốt bị xé rách cùng với tiếng nhấm nuốt, trong lòng biết rõ Hồng Nương đang làm gì, nhưng vẫn mạnh mẽ làm lơ âm thanh này, cõng bức tranh cuộn lên tiếp tục đi về phía Phật tháp.

Cá lớn có thể ăn cá nhỏ.

Quan viên có thể ăn người dân.

Nam tử có thể ăn nữ tử.

Thế thì, vì sao yêu quái lại không thể ăn người?

Nếu ba người phía trên là hợp lý, vậy thì yêu quái ăn người, ít nhất là trong lòng Lý Cẩn ta, cũng là hợp lý.

Trước khi đi tới Phật tháp, tiếng nhấm nuốt trong tranh mới vừa dừng lại, bên tai truyền đến tiếng của Hồng Nương.

“Ăn hai tên trọc khốn nạn này, vết thương trên mặt của ta đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tiểu thư hỗ trợ.”

“Chỉ là hiện nay ta không thể đi ra ngoài, ngài cũng không thể mang vào. Trong Phật tháp có kết giới, phàm nhân có thể tiến vào, yêu quái không vào được. Cảm nhận được yêu khí ra vào, kết giới sẽ tự động cảnh báo với Phổ Cứu.”

Ta gật gật đầu, ở chung quanh Phật tháp tìm kiếm bụi cỏ cao, giấu tranh vào bụi cỏ, sau đó bước lên thềm đá, duỗi tay đẩy cửa lớn tầng thứ nhất của Phật tháp.

Thật là may mắn.

Tầng nhứ nhất Phật Tháp bày cả trăm chiếc đèn trường minh bày thành trận pháp hình chữ Vạn

Chỗ trung ương nhất của trận pháp là một nữ tử mặc váy áo màu trắng, dung nhan mờ ảo, ta đã gặp nàng trong bản tự thuật của Trương Sinh.

Đúng là Thôi Oanh Oanh.

May mà ta không phải mặc váy bò lên bảy tầng Phật tháp để tìm kiếm.

Trước khi vào Phật tháp, Hồng Nương đã từng dặn ta, Phổ Cứu đã bày ra trận pháp bằng đen, phía trên có pháp thuật của phật môn, yêu và quỷ đều không chạm vào được.

Yêu quỷ không chạm vào được, chưa chắc phàm nhân không chạm được.

Khi còn bé, ta rúc trong lòng của trưởng tì, đã từng xem màn kịch Thất Không Trảm.

Trong đó, Gia Cát Lượng cả đời mượn gió đông thiêu binh giáp, uy phong vô cùng, chẳng phải là đèn tục mệnh bật lửa ở Ngũ Trượng Nguyên đã bị Nguỵ Diên làm đổ hay sao?

Có thể thấy được, cho dù pháp thuật tinh diệu, lại có mưu lược kín kẽ đến đâu, cũng có sơ hở.

Trong mắt Thôi Oanh Oanh không ngừng chảy ra nước mắt đen nhánh như mực, trong miệng cũng không ngừng mà nguyền rủa kẻ phụ lòng.

“Trương Sinh, Trương Sinh, ngươi phụ lòng bạch hạnh, không được c.h.ế.t tử tế!”

Máu của hoạ yêu có màu đen, như vậy nước mắt này chính là huyết lệ đúng không?

Thấy có người tới, Thôi Oanh Oanh sửng sốt, bổ nhào vào bên cạnh đèn, cầu cứu.

Ta vội vàng đưa ra một thủ thế, ý bảo Thôi Oanh Oanh đừng nói chuyện, tiếp tục khóc, sau đó khom lưng, di chuyển từng chiếc đèn trường minh một.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 17: Chương 17



Thôi Oanh Oanh đã làm hoạ yêu nhiều năm, tất nhiên là hiểu ý.

Giọng nàng lại tiếp tục nguyền rủa.

“Trương Sinh, Trương Sinh! Ta vất vả quản gia cho ngươi! Ta vì ngươi mà hiếu thuận với cha mẹ! Ta còn lấy tiền bạc để lót đường cho con đường làm quan của ngươi!”

“Sau khi ngươi thăng quan phát tài, hợp mưu với tên trọc khốn nạn kia, muốn g.i.ế.c ta!”

Thấy đèn trường minh bên ngoài đều bị ta di chuyển tới một bên, Thôi Oanh Oanh khóc lóc mắng càng hăng say.

“Phổ Cứu! Lừa trọc đáng chết! Ngươi muốn nổi danh đế đô, để kiếm hương khói!”

“Lại không dám trêu chọc những đại yêu tinh xẻo gan người, chỉ chọn tiểu yêu quái đạo hạnh kém để bắt nạt!”

“Còn thấy ta xinh đẹp, muốn biến ta thành đỉnh lô! Muốn làm nhục ta!”

“Lục căn của ngươi không tịnh, cũng xứng làm đệ tử Phật môn ư?”

Đừng mắng nữa đừng mắng nữa!

Không phải là không muốn cho ngươi mắng.

Chỉ là giọng nói của ngươi quá lớn, quá ồn ào, khiến cho lỗ tai của ta ong ong.

Ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, tay chân nhanh nhẹn mà di chuyển chiếc đèn trường minh cuối cùng, vội vàng vẫy tay với Thôi Oanh Oanh.

Trong giây lát, mỹ nhân đã biến thành một tấm giấy vẽ, nằm trên đất.

Ta cuộn tròn Thôi Oanh Oanh, nhét vào trong ngực. vội vàng vén lên góc váy lao ra khỏi Phật Tháp, lại cầm lấy cuộn tranh giấu trong bụi cỏ, nhanh chân chạy mất!

Phía sau, tiếng lục lạc treo ở tầng hiên chợt vang lên tiếng kêu rất lớn.

“Ai đó?”

“Ai thả yêu nghiệt chạy mất?”

Hoà thượng già cả có giọng nói giống như tiếng sư tử gầm, quanh quẩn toàn bộ chùa miếu.

Thủ thuật che mắt của Hồng Nương mất đi hiệu lực khi ta vừa lăn vừa bò đi qua cánh cửa hậu. May mà ở trong chùa, khi tiếng rống của lão hoà thượng Phổ Cứu này vang lên, đám tăng nhân đều loạn cả lên, tạm thời không có ai phát hiện ta đang vội vàng chạy tới một con đường khác.

Dựa theo phương pháp mà Tự Diệu đã hướng dẫn ta, đôi tay ta trúc trắc mà bắt quyết nhiều lần, lúc này mới phát động lực lượng của nội đan.

Một dòng nhiệt chảy từ đan điền xuống dưới, nhanh chóng dũng mãnh chảy vào hai chân và đầu gối mắt cá, thậm chí là bàn chân.

Thậm chí là đôi chân bởi vì đi nhiều mà sưng to của ta cũng giống như là được ngâm nước ấm, thoải mái không ít.

Khi tới đây ta đã âm thầm nhớ kỹ đường, thấy bốn bề vắng lặng, ta vội vàng chạy tới hướng phủ Xương Bình Hầu.

Vừa mới bắt đầu chạy, đã phát hiện ra chỗ bất phàm của nội đan của Tự Diệu.

Nữ tử bình thường, mỗi bước là một thước, nhưng sau khi ta thúc giục nội đan, mỗi bước có thể bước tới một trượng.

Cả người là cảm giác nhẹ bẫng, giống như cưỡi gió mà đi.

Ta giống như là một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, vừa chạy lại vừa yên lặng mà cảm nhận sự huyền diệu của sức mạnh này.

Bất tri bất giác, đã chỉ còn cách phủ Xương Bình Hầu có ba bốn dặm nữa.

Nhưng khi cõng theo hai bức tranh, xuyên qua một hẻm nhỏ, ta lại nghe tới tiếng khóc thút thít của nữ tử phía bên trong tường cao.

Tiếng khóc này rất nhẹ, cực kỳ mờ ảo, lại vô cùng quen tai.

Đứng ở bên ngoài nghe một hồi lâu, cũng nghĩ một hồi, ta đột nhiên nghĩ ra.

Tiếng khóc này, tiếng khóc này…

Là tỉ tỉ của Khương ngũ tiểu thư, người đã trả lại kim thoa đính ước cho nhị tỉ của ta, Khương Thục.

12.

Ta vốn định trèo tường vào xem vì sao Khương Thục lại khóc.

Nhớ lại việc nhị tỉ tự sát, lại không khỏi nhấp môi, cưỡng bách bản thân mình rời đi.

Nhưng tiếng khóc của Khương Thục giống như quỷ mị, âm hồn không tan mà quanh quẩn bên tai ta.

Trong lòng ta nhất thời giao chiến lẫn nhau.

Lý Cẩn áo vàng váy tím kêu lên, nếu không phải Khương Thục báo cho nhị tỉ về cái c.h.ế.t của Khương Viện, làm sao tỉ ấy sẽ đi đến con đường tự huỷ diệt bản thân mình? Nàng khóc thì có làm sao? Nàng có thân quen gì với ngươi đâu! Đừng quan tâm tới nàng! Lo chuyện bao đồng làm gì!

Lý Cẩn mặc áo lam váy lục lại phản bác, cho dù nhị tỉ không biết Khương Viện chết, nàng cũng sẽ gả đến loại nơi như phủ Xương Bình Hầu, cũng chỉ là c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn như bệnh mãn tính mà thôi. Biết đâu Khương Thục thật sự gặp chuyện tự sát, chẳng lẽ ngươi sẽ không cảm thấy áy náy vì hôm nay khoanh tay đứng nhìn sao? Lý Cẩn?

Hai người nhỏ bé nói khác nhau.

Thân thể của ta không khỏi cứng lại, đứng ở trên phiến đá xanh, vẫn không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, từ nơi xa lại truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng đánh chửi của đàn ông, cùng với tiếng khóc của Khương Thục.

Lý Cẩn mặc áo lam váy lục đã thắng rồi.

Sau khi phân ra thắng thua, hai hình người nhỏ đã tan thành mây khói trong nội tâm của ta.

Ta không do dự nữa, lưng cõng theo tranh cuộn, lon ton quay trở lại, chạy về đến tường cao có giọng nói truyền tới, lập tức bắt đầu bắt quyết để thúc giục nội đan.

1. Không thúc giục được.

2. Không thúc giục được.

3. Nội đan giống như ta lúc mới gả cho phủ Bình Xương Hồng, nhúc nhích một chút ý bảo mình có tồn tại, sau đó lại bất động.

Lý Cẩn, ngươi thật là vô dụng!

Bằng thực lực như vậy cũng đừng trộn lẫn mấy việc ma quỷ! Cút trở về phủ Xương Bình Hầu làm cô dâu tam tòng tứ đức đi thôi!

Không kịp tức giận mắng bản thân mình vô dụng, ta vội vàng duỗi tay gõ gõ lên tranh cuộn.

“Hồng Nương giúp ta, ta muốn qua bên kia!”

Tranh cuộn ra khỏi lưng của ta, ở giữa không trung lại cuốn thật chặt, giống như một cái gậy.

Một cảm giác thật mạnh truyền đến, tranh cuộn đánh ta từ dưới đất bay qua tường.

….
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 18: Chương 18



Hồng Nương! Đồ không biết điều!

Dù sao ta cũng cứu được Thôi Oanh Oanh! Cũng coi như là ân nhân của chủ tớ các ngơi!

CÓ thể đừng dùng tư thế đánh mã cầu để đánh ta qua tường cao không?

Cho dù là tranh cuộn đã kịp thời tiếp được ta trước khi ta rơi xuống đất, ta vẫn như cũ toát một thân mồ hôi lạnh, không khỏi tức giận mà hùng hổ.

Chỉ là tiếng khóc của Khương Thục lại lúc nức lúc nở, không kịp tiếp tục quở trách Hồng Nương, ta vội chạy về phía tiếng đánh chửi và tiếng khóc, xông vào phòng.

Mùi rượu, mùi m.á.u trong phòng nhất thời ập vào mặt ta.

Một căn phòng lịch sự tao nhã có đốt huân hương, một người đàn ông uống đến say khướt, mặt đỏ bừng, còn có… có cả Khương Thục bị đánh đến nỗi đầy mặt là máu, ngã trên mặt đất, sinh tử không biết!

Nhìn thấy Khương Thục vẻ mặt ảm đạm, hơi thở thoi thóp.

Lửa giận cứ thế nổi lên, khiến cho ta không còn lí trí nữa, ta bảo vệ trước người Khương Thục đang ngất xỉu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang say rượu, “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh nàng?”

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng ta đột nhiên dừng lại, rụt rụt cổ theo bản năng.

Khương gia là bán nữ nhi cho chỗ cao.

Khi ta vẫn còn ở khuê phòng đợi phủ Xương Bình Hầu nghênh thú, đã nghe nói Khương Thục sắp gả cho thế tử Hàn Duy Trung của phủ Định Quốc Công.

Hơn nữa, không giống với loại huân quý có cũng được không có cũng không sao như Tưởng Cửu Tư, Hàn Duy Trung là có thực quyền ở Binh Bộ.

Huống chi, từ nhỏ hắn đã tập võ.

Nhìn tình trạng của Khương Thục, cũng có nghĩa là người này là loại cầm thú sẽ động chân tay đánh nữ nhân.

Nếu ta chọc giận Hàn Duy Trung, sau khi hắn tỉnh lại sẽ trả thù.

Điều quan trọng nhất là, ta sợ hắn động thủ đánh ta.

Khi ta còn nhỏ, tuy có trưởng tỉ và nhị tỉ che chở, nhưng vẫn bị phụ thân tát.

Bị đánh rất là đau.

Nhưng lời hùng hổ doạ người đã buột miệng thốt ra, hối hận cũng không kịp nữa.

Trong lòng ta tiếp tục trở nên hung ác, dứt khoát đập vào tranh cuộn phía sau lưng, ý bảo Hồng Nương ra tay để khống chế Hàn Duy Trung.

Tranh cuộn vẫn không nhúc nhích.

Hàn Duy Trung say rượu nhìn thấy ta chất vẫn hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ, duỗi tay chộp lấy ta.

“Ngươi lại là đồ vật gì mà dám can đảm chất vấn việc nhà của bổn thế tử!”

Ta vì muốn tránh đi đối phương, liên tục lùi lại, trong hoảng loạn cũng không quên chắp tay sau lưng, nhanh chóng tiếp tục đánh lên tranh cuộn.

Tranh cuộn lại giống như không hề nghe được tiếng đánh, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Hít sâu một hơi lạnh, ta dựa vào ưu thế thân hình nhỏ gầy, tránh trái tránh phải, chui vào khe hở giữa vách tường và tủ quần áo.

Tủ quần áo làm bằng gỗ hắc đàn, trong chốc lát Hàn Duy Trung không dịch chuyển được nó.

Ta chen vào trong khe hở, xoay người cũng không xoay được một tay giành giật từng giây mà bắt quyết, định thúc giục nội đan.

1. Nội đan nhảy lên một chút, nhưng sau đó lại bất động.

2. Nội đan hơi hơi nóng lên, nhưng rất nhanh sau đó lại bất động.

Lúc này, Hàn Duy Trung đã rút ra chiếc đao tuỳ thân trên lưng, c.h.é.m lung tung lên tủ.

Lưỡi đao xuyên qua khe hở tủ quần áo, thậm chí cắt đứt một sợi tóc của ta!

Ta sợ tới mức nước mắt rơi đầy mặt.

Tay bắt quyết lại nhanh hơn vài lần.

3. Cuối cùng, bắt quyết cũng có hiệu quả.

Dòng nhiệt từ đan điền sinh ra, tiến vào ngực, nơi trái tim dừng lại một chút, lại dũng mãnh chảy về tay ta.

Ta một lần nữa chui ra từ khe hở, trên mặt vẫn đầy nước mắt, nâng tay phải lên, nhắm mắt lại, đỡ được lưỡi đao trong tay Hàn Duy Trung.

Vốn tưởng rằng một đao này ít nhất sẽ làm ta bị thương ngoài da.

Ồ? Không hề có cảm giác đau đớn nào.

Ta mở mắt, nhìn tay phải chưa bị xước chút da nào, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Hàn Duy Trung, sửng sốt.

Đối phương dù sao cũng đã từng ở Binh Bộ làm sai dịch, phản ứng còn nhanh hơn ta.

Tay phải của hắn quyết đoán buông đao, tay trái đ.ấ.m một quyền lên mặt ta.

Nắm tay của nam nhân đ.ấ.m thẳng vào mắt ta, ta theo bản năng nâng tay lên, chắn trước mặt hắn.

Ầm!

Hàn Duy Trung bay ngược lại, trong lúc ta còn trợn mắt há mồm, thân hình cao lớn nện thật mạnh lên bàn trang điểm có khắc hoa!

Tiếng xương nứt răng rắc vang lên.

Máu chậm rãi chảy xuôi theo bàn trang điểm rớt xuống thảm, nhiễm bẩn một mảng lớn chuyển thành màu đen.

Cổ họng của Hàn Duy Trung rung động, giống như muốn nói gì đó.

Sau đó, đầu bỗng nhiên nghiêng sang một bên, không có tiếng động nữa.

Rốt cuộc cũng không nói ra được gì.

Chỉ còn lại một mình ta đứng trong phòng lịch sự tao nhã mà tĩnh mịch, trong đầu trống rỗng.

Ta g.i.ế.c người rồi ư?

Ta g.i.ế.c người rồi!

Ta g.i.ế.c người…

Sau khi ý thức được sự thật này, ta che bụng nhỏ lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với Khương Thục chậm rãi mở mắt.

“Lý Cẩn?” Đầy mặt nàng đều là máu, mơ hồ không rõ hỏi, “Đây là đường tới hoàng tuyền ư? Ta bị đánh c.h.ế.t rồi sao?”

Ta ngửi mùi m.á.u tươi càng nồng đậm trong phòng, cả người đều hỏng mà nhìn Khương Thục đang từ từ tỉnh dậy.

Sau đó, rốt cuộc không nhịn được dạ dày sông cuộn biển gầm..

Nghiêng đầu về một bên, nôn ra một ngụm máu.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 19: Chương 19



13.

Một nam nhân đã tắt thở, hai nữ nhân kinh hoàng.

Còn có một phòng hỗn độn khắp nơi.

Ta ôm lấy lò huân hương ói mửa vào đó, lại bởi vì ngày thường ăn ít nên chỉ nôn ra chút nước.

Sau khi Khương Thục xác nhận bản thân mình còn sống, lại che trán và mũi lại, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, từ ngăn bí mật ở đầu giường lấy ra băng gạc cùng với thuốc trị thương, băng bó cho chính mình.

Động tác thuần thục đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Hai nữ nhân đều xử lý qua loa việc của mình, nhìn nhau rất lâu.

“Phu quân của ngươi… còn có thể cứu chữa không?” Ta run rẩy mà đánh vỡ im lặng trước.

“Vừa rồi qua chỗ bàn trang điểm lấy gương, tiện tay sờ một cái, lạnh rồi.”

Giọng của Khương Thục bày ra dáng vẻ bình tĩnh, giống như người c.h.ế.t là phu quân, không phải mình.

Mũi của nàng suýt nữa bị Hàn Duy Trung đánh vỡ, mặc dù là dùng băng gạc để cầm m.á.u thì giọng nói chuyện cũng rầu rĩ, “Đúng rồi, Lý Cẩn, ngươi vào đây bằng cách nào?”

“...Trèo tường.” Ta vừa trả lời xong câu hỏi này, thì cảm thấy lo sợ bất an mà cúi thấp đầu xuống.

Ta biết rõ tính cách của Khương Thục, sợ nàng sẽ mắng ta.

Khương gia cũng là thanh lưu, phụ thân của Khương Viện và Khương Thục là đại phu ngự sử, danh dự của gia tộc vô cùng quan trọng.

Từ khi Khương Thục còn nhỏ đã bị phụ thân của nàng cầm tay dạy dỗ, cho nên từ khi chưa thành niên, thanh danh của nàng đã rất tốt trong vòng quý nữ kinh thành.

Ai cũng nói nàng hiền lương thục đức, an phận tuỳ thời, cuộc sống hàng ngày đều chỉnh tề mực thước.

Được mỗi người đều ca tụng, nhà nào cũng muốn cưới, là người “quy củ nhất.”

Ta đã từng tận mắt nhìn thấy.

Có lần Khương Viện vội vàng đi gặp nhị tỉ của ta, ở nhã tập đi hơi nhanh một chút, ra chút mồ hôi, lại bị Khương Thục túm chặt lấy mắng một trận.

“Ngũ muội muội, muội là nữ tử khuê các, sao có thể không có thể thống như vậy?”

Dáng vẻ Khương Thục răn dạy Khương Viện, đến giờ ta vẫn còn nhớ kỹ đó.

Ta, thật sự là ta hơi sợ nàng.

Phải nói là, quý nữ trong kinh thành, ai ai cũng kính sợ Khương Thục “người quy củ” này, vừa khắc nghiệt với yêu cầu của bản thân, lại nghiêm khắc thận trọng đối với người khác.

Nói như thế, cuộc đời này nàng chỉ có duy nhất một lần thất thố, chính là lần trước hạ thiệp cho nhị tỉ, trả lại chiếc kim thoa ở núi giả kia.

Loại hành động của nữ tử như trèo tường vào viện này, trong mắt của một người như Khương Thục, thế nào cũng bị mắng một trận.

Quả nhiên, “người quy củ” này lại bắt đầu rồi.

“Lý Cẩn, dù sao ngươi cũng là danh môn quý nữ xuất thân từ Lý gia, sao có thể học đạo tặc trèo tường…” Khương Thục nói được một nửa, câu chuyện lại chuyển: “Ta nghĩ cách mở cửa bên của phủ Định Quốc Công cho ngươi, đừng có trèo tường nữa, quá cao, không an toàn, đừng để bị ngã. Lúc đi nhớ rõ thay phục sức tì nữ trong viện của ta, đừng để ai nhìn thấy mặt ngươi.”

Hả?

Đây vẫn là Khương Thục mà ta nhận thức, người quy củ khuê các điện phạm kia sao?

Trong lời nói này của nàng, đúng như ta nghĩ đó ư?

Khương Thục thấy sự khiếp sợ trong mắt ta, cười khổ: “Cho dù hiền lương thục đức, an phận tuỳ thời, lại như thế nào chứ?”

Nàng vươn cánh tay, kéo cổ tay áo từ chỗ cổ tay lên tận khuỷu tay.

Ta nhìn thấy những vết thương và vết bỏng đầy trên cánh tay, cả người khiếp sợ đến mức nói không ra lời.

Giọng của Khương Thục run lên: “Dòng dõi của Khương gia thấp, phủ Định Quốc Công dòng dõi cao, phụ thân nói thấp cưới cao gả, sau đó đem ta đến bên người đồ súc sinh Hàn Duy Trung này…”

“Hàn Duy Trung xuất thân từ nhà huân quý, lại không thích đọc sách, tính cách thô lỗ, ở bộ binh nhậm chức, bị nhiều quan văn xa lánh.”

“Trong lòng hắn buồn bực, thường hay uống rượu say, sau khi uống say thì tới viện của ta, dùng roi đánh người.”

“Ban đầu là đánh tì nữ bên cạnh ta, khi đó ta đã rất sợ hãi, kể lại chuyện này với mẹ chồng, nhưng bà ấy lại nói…nói là trong lòng hắn không thoải mái, nếu ta gả cho hắn, phu thê nhất thể, vậy thì phải chịu đựng tính tình của hắn.”

“Cứ như thế, bốn tì nữ hồi môn của ta đều bị hắn đánh chết!”

Khương Thục nói, sau đó khóc rống, lấy tay áo lau nước mắt.

“Sau khi bọn tì nữ c.h.ế.t hết rồi thì đến lượt ta…” Nàng nghẹn ngào tiếp nhận chiếc khăn ta đưa cho nàng, nắm chặt trong tay, “Ta dựa vào cơ hội về nhà thăm viếng, báo cho phụ thân biết, nhưng phụ thân cũng không có cách nào, chỉ không nặng không nhẹ mà quở trách Hàn Duy Trung hai câu, sau đó lại khuyên ta, Hàn Duy Trung chẳng qua là niên thiếu khinh cuồng, không hiểu chuyện một chút thôi, nữ tử lấy chồng theo chồng, nhịn một chút, lại nhịn một chút, biết đâu Hàn Duy Trung sẽ cải tà quy chính.”

Ta không khỏi nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất.

Nhìn tuổi tác, Hàn Duy Trung ít nhất cũng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, đây cũng có thể nói là niên thiếu khinh cuồng?

Khương ngự sử nếu là dành một chút khoan dung của mình đối với Hàn Duy Trung, chia một chút cho nữ nhi nhà mình, Khương Viện cũng không đến mức bị lôi đi dìm chết…
 
Back
Top Bottom