Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNKBq63PpRRh9I5kRXYLT1YVf2CfGn5gtG-Wf20UYQ4jzC-DAjypZ0yi_VqjYKLm0tNMDd8GDGwhVOF0WAffCnFeyXt9qLKblCpGWx-7EPFG2WVxjUcHpryfQ8Wi8s1Z9FZciRWiKD9NGZPMwmVGLxe=w215-h322-s-no-gm

Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Tác giả: Minh Lung
Thể loại: Huyền Huyễn, Bách Hợp, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Khi cỏ cây giận dữ

Tác giả: Minh Lung

Dịch: Animism & Me

Thể loại: Bách Hợp, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Huyền Huyễn

Giới thiệu:

Sau khi trưởng tỉ tự sát, hôn sự của tỉ ấy cùng với thế tử Xương Bình Hầu chuyển cho nhị tỉ.

Sau khi nhị tỉ tự sát, vốn là hôn ước sẽ lại chuyển lên đầu ta.

Sau khi gả đến phủ Xương Bình Hầu không đến nửa năm, ta cũng muốn tự sát.

Khi ta còn đang do dự xem nên học theo trưởng tử thắt cổ hay học nhị tỉ nuốt vàng, thế tử đã cứu tế trở về, còn mang về một thiếp.

Ta nhìn mỹ thiếp, thiếu chút nữa mà khóc vì vui quá mức.

Thật là tốt quá đi!

Nhà cao cửa rộng này, cuối cùng cũng không chỉ có một mình ta chịu xui xẻo.​
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 1: Chương 1



1.

Khi chưa xuất giá, cái gì trưởng tỉ cũng có, nàng là đối tượng mà chị em khuê các đều hâm mộ.

Nàng có cha.

Cha của chúng ta là thủ phụ nội các, là một trọng thần của thiên tử có thể ra vào Võ Anh Điện một cách tự do.

Nàng có anh.

Huynh trưởng của chúng ta là thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện, chỉ đợi sau khi rèn luyện nhập các, sẽ trở nên tiền đồ vô lượng.

Nàng có tài, có sắc đẹp, còn có một vị hôn phu có xuất thân huân quý.

Thế tử hầu phủ xứng đôi với đích nữ của thủ phụ, là nhân duyên trời đất tạo nên.

Ngoài việc mẹ cả qua đời sớm, cuộc đời của trưởng tỉ dường như không có gì không tốt cả.

Nhưng nàng vẫn dứt khoát treo cổ tự tử.

Nguyên nhân hình như là một trận thuỷ tai dường như không hề liên quan gì tới chúng ta.

Trước khi ta cập kệ hoảng một năm rưỡi, sông Hoàng Hà gây lũ lụt, mấy chục vạn người dân trôi dạt khắp nơi.

Các tiểu thư ở đế đô biết được, đều chia thành từng nhóm quyên góp đồ vật và tiền bạc cho nạn dân, cầu thần cầu phúc.

Trưởng tỉ lại cho rằng, quyên tiền quyên vật chỉ có thể giải quyết được khốn cảnh trong lúc nhất thời, cầu thần cầu phúc lại càng là điều vô căn cứ.

Nàng bảo ta cùng với nhị tỉ giúp đỡ, trộm đi tới thôn trang, lợi dụng dòng sông bên cạnh thôn trang, đã thí nghiệm nhiều lần, nghĩ ra biện pháp trị thuỷ.

Trưởng tỉ vô cùng vui sướng, viết sơ lược về thuật trị thuỷ vào một sổ con, sau đó nhờ cha phụ trách dâng tấu lên bệ hạ.

Cha đúng là đã dâng tấu, bệ hạ cũng rất là vui vẻ.

Chỉ là tờ tấu chương kia ký tên không phải trưởng tỉ, mà là đích huynh.

Phụ thân được mọi người trong triều khen ngợi, bệ hạ còn tự mình viết một bảng hiệu “Biết cách dạy con” tặng cho người.

Đích huynh có công trị thuỷ, từ Hàn Lâm Viện được thăng làm công bộ thị lang.

Chỉ có trưởng tỉ…

Tỉ ấy cực khổ một hồi, cuối cùng lại chỉ nhận được một bộ đồ trang sức bằng vàng ròng có khảm đá quý.

Cho dù là đồ trang sức quý giá, so với được lưu danh sử sách có đáng là gì đâu!

Ngày hôm ấy, phụ thân trong thư phòng giận dữ, tiếng nói bén nhọn khắc khẩu cùng với tiếng bình hoa bị đập vỡ.

Kết thúc trò cười này, trưởng tỉ bị phụ thân tát cho vài cái, còn bị cưỡng chế cấm túc trong từ đường.

Ta cùng với nhị tỉ sợ hãi phụ thân, lại lo lắng cho tình hình của trưởng tỉ, lặng lẽ làm chút thức ăn điểm tâm, đến từ đường gặp tỉ ấy.

Trưởng tỉ vô cùng tiều tuỵ.

Hai má bình thường trọn trịa xinh đẹp, đến giờ lại bị hõm sâu xuống, thật thê lương.

Nhị tỉ còn chưa đưa điểm tâm cho trưởng tỉ, hai tay khô gầy của nàng đã bắt lấy cổ tay của nhị tỉ.

“Cha nói, nữ tử không nên bộc lộ tài năng, chẳng lẽ là ta sai rồi sao? Là ta không nên đọc nhiều sách như vậy, là ta không nên học lời dạy dỗ của thánh nhân, hay là ta không nên đi hiến kế cách trị thuỷ tai?”

“Cha còn nói, ở nhà phải nghe theo cha, thuật trị thuỷ của ta có thể lót đường cho đàn ông con trai trong nhà làm quan, cũng là vinh quang vô cùng rồi.”

“Nhị muội, tam muội, các muội cũng nghĩ như vậy sao?”

Trưởng tỉ hỏi hết câu này đến câu khác, những câu hỏi này còn chói tai hơn cả tiếng lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt.

Nhị tỉ cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể ch** n**c mắt, lấy giấy dầu bọc lấy điểm tâm đưa cho trưởng tỉ.

Trưởng tỉ không nhận những điểm tâm đó, ánh mắt nặng nề đầy sương mù nhìn chăm chú nhị tỉ đang rơi lệ cùng với ta lúc đó vẫn còn ngây thơ.

Một lúc lâu sau, tỉ ấy mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Nhị muội, tam muội, các muội… các muội hãy bảo trọng nhé!”

Ta không nghe ra được ý nghĩa từ biệt trong lời nói của trưởng tỉ, nhị tỉ cũng không nghe ra.

Khi rời đi từ đường, tiếng thở dài của trưởng tỉ như có như không vang lên phía sau ta, giống như lời tiên đoán trong miệng bà cốt.

“Hoa s.ú.n.g trên mặt hồ, trời sinh không thể uốn cong…”

Vào lúc ban đêm, bà tử đi tuần tra ban đêm đã phát hiện được trưởng tử treo cổ ở xà ngang của từ đường, ta cùng với nhị tỉ mới phát hiện được sự thật nào đó.

Thời điểm vội vàng gặp gỡ kia lại chính là lần cuối cùng chúng ta gặp trưởng tỉ.

Trên bài vị ở từ đường ghi chép đầy đủ họ tên của Lý gia và dòng chữ “Lý mỗ thị” (1)

Xác c.h.ế.t của trưởng tỉ nằm lẻ loi trước bài vị, che lên một tầng vải bố màu trắng.

Phụ thân cùng với đích huynh cau mày, bàn bạc với nhau về việc tổ chức tang lễ cho trưởng tỉ, phải tiếp tục quan hệ thông gia với phủ Xương Bình Hầu thế nào.

Dựa theo quy củ tang lễ, trưởng tỉ chưa gả đã chết, trăm triệu không thể tiến vào từ đường của nhà họ Lý, cũng không được đưa vào phần mộ tổ tiên của gia tộc họ Lý.

Nhị tỉ nơm nớp lo sợ mà đề nghị với phụ thân:

“Cha, ở nông thôn Lý gia còn có nông trang…”

Vì thế, trưởng tỉ bị phụ thân và đích huynh chôn ở bên cạnh thôn trang ở nông thôn.

Ta chỉ cảm thấy, nếu trưởng tỉ trên trời có linh thiêng, sẽ vô cùng vừa lòng với nơi chôn cất này.

Nhưng không hoàn mỹ ở chỗ, đích huynh kiên trì không thể lộ tên của trưởng tỉ ra ngoài.

“Chưa gả đã c.h.ế.t trẻ, vốn là khiến cho người ngoài nghị luận, vì thanh danh của Lý gia vẫn không nên khắc khuê danh trên bia mộ.” Đích huynh kiến nghị với phụ thân.

Vì thế, bia mộ của trưởng tỉ vốn phải ghi hai chữ Lý Lăng, hiện giờ biến thành bốn chữ Trưởng nữ Lý thị.

______

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

(1) Lý mỗ thị: Người nhà họ Lý, ý là không ghi tên ghi tuổi.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 2: Chương 2



Khi tỉ ấy còn sống cái gì cũng có.

Nhưng sau khi tỉ ấy mất đi, ngay cả tên cũng không được lưu lại trên thế giới này.

Nhị tỉ từ xa đứng nhìn hạ nhân đang lấp đất lên mộ phần, biểu lộ vẻ kinh hoàng, nắm tay ta lạnh lẽo.

Tỉ ấy nhỏ giọng dặn dò ta: “Tam muội, nếu là ta cũng có ngày hôm nay… Nhờ muội thêu lên túi thơm hai chữ Lý Thược, lặng lẽ đặt trong quan tài của ta nhé! Ta không muốn giống trưởng tỉ, ngay cả cái tên cũng không còn.”

Lý Thược là khuê danh của nhị tỉ.

Ta cảm thấy sởn tóc gáy khi nghe thấy điềm xấu trong lời nói của nhị tỉ, nhị tỉ cũng im lặng.

Phụ thân cùng với đích huynh đã thương lượng với nhau, cho rằng Lý gia cùng với phủ Xương Bình Hầu cũng nên tiếp tục quan hệ thông gia.

Vì thế, bọn họ đã đưa thư cho phủ Xương Bình Hầu, dò hỏi việc giữ hôn sự cho nhị tỉ.

Phủ Xương Bình Hầu mau chóng hồi âm, tỏ vẻ hôn sự vẫn như cũ.

Quan hệ thông gia lần này khó khăn lắm mới giữ được, chỉ đơn giản là nữ nhi gả ra ngoài từ trưởng tỉ biến thành nhị tỉ mà thôi, không ảnh hưởng đến thế lực của Lý gia trên triều đình.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Phụ thân cùng với đích huynh đều nhẹ nhàng thở ra, còn ý nguyện của bản thân nhị tỉ…

Ngoài ta có cùng tình cảnh với nhị tỉ, từ trên xuống dưới Lý phủ đều không ai thèm để ý.

Các nam nhân cùng nhau bàn bạc về lợi ích không phải là thứ mà hạng nữ lưu như ta và nhị tỉ có thể nghi ngờ hay phản kháng.

Ngoài mặt nhị tỉ giống như không có việc gì mà thêu áo cưới, nhưng nước mắt vẫn trôi theo gò má, nhỏ giọt lên hình thêu hoa mẫu đơn đỏ rực, mờ mịt hiện ra một vệt nước hình tròn.

Ta biết tâm sự của nhị tỉ.

Lý gia là một gia tộc đứng thứ nhất thứ nhì của đế đô. Vì thế, mỗi năm tết thượng nguyên và những ngày lễ tết, thiệp mời cho ba chị em của ta có thể để chật bàn trà.

Tính cách của nhị tỉ trời sinh đã nội liễm, từ trước đến giờ không thích mấy nơi đông vui, cho nên đại đa số những tấm thiệp này sẽ bị nàng mặc kệ để đó, ngoài Khương ngũ tiểu thư.

Khi trưởng tỉ Lý Lăng vẫn còn, đã từng chắc chắn nói với ta: “Nhị muội thích Khương ngũ tiểu thư.”

Ta cũng không rõ thích là như thế nào.

Ta chỉ biết là, khi nhị tỉ nhìn thấy Khương ngũ tiểu thư tính cách hoạt bát kia, trong ánh mắt giống như nước mật ong đang chảy.

Ngữ điệu tỉ ấy nói chuyện cũng không bình thản như mọi ngày.

Mà vừa ngọt vừa ngấy.

Hình như vị Khương ngũ tiểu thư kia cũng rất thích nhị tỉ, bởi vì khi nàng nhìn nhị tỉ cũng lưu luyến giống như khi nhị tỉ nhìn nàng.

Chỉ là sau khi không còn trưởng tỉ nữa, hôn ước cùng với thế tử Xương Bình Hầu lại đổ lên đầu nhị tỉ.

Phụ thân cùng với đích huynh, vì không muốn có chuyện gì không hay xảy ra, đã sai hầu hết những ma ma khoẻ mạnh canh giữ ở bên cạnh phòng thêu của nhị tỉ.

Tất cả thư từ hay thiệp mời của Khương tiểu thư cũng đều bị chặn ở phía bên ngoài tú lâu.

Trong nửa năm chờ gả đi của nhị tỉ, các ma ma nói với nàng nhiều nhất là câu này: “Tiểu thư, cần phải giữ phép tắc!”

Phép tắc là cái gì?

Là ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng c.h.ế.t theo con.

Ba câu nói này, thật sự là vũ khí có lực nhất trên đời này, ta nghĩ.

Chỉ là, chỉ là, mấy quy tắc này, vì sao chỉ có nữ tử phải giữ chứ? Ta lại nghĩ.

Khi ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, hôn kỳ đã lửa sém lông mày. (2)

Của hồi môn đã được đặt mua hết cái này đến cái khác, nâng đến tú lâu như nước chảy.

Nhị tỉ không thể phản kháng được, bắt đầu khô héo một cách chậm rãi.

Lúc đầu là tinh thần uể oải, cảm xúc buồn phiền, cuối cùng là nằm trên giường bệnh không dậy nổi, nước không uống cơm không ăn.

Ta không có cách nào làm được gì cho nhị tỉ, đành phải xuống bếp mỗi ngày, làm nước canh dễ tiêu hoá, hy vọng tỉ ấy có thể ăn nhiều thêm một chút.

Có lúc nhị tỉ sẽ ăn một ít, nhưng hầu hết là nàng sẽ bảo ta mang chia cho tì nữ.

Người trên giường gầy thành một gốc cây mai bị bệnh, lạnh lẽo ghê người, chỉ có ánh mắt quyết tuyệt mà nhìn bên ngoài cửa sổ tú lâu.

Ta không biết nhị tỉ đang xem gì, hay mong chờ gì.

Cho đến khi tỉ ấy nhẹ nhàng mở miệng, giống như dò hỏi ta, lại giống như lẩm bẩm với bản thân.

“Không biết A Viện thế nào…”

Khương Viện là khuê danh của ngũ tiểu thư Khương phủ, cũng là người trong lòng nhị tỉ.

Ta không biết làm sao với nhị tỉ bướng bỉnh, móc ra bạc trên người, nói không ít lời, mới có thể nhờ đầu bếp nữ phụ trách ra ngoài, đi tìm hiểu tin tức của Khương Viện.

Sau khi nữ đầu bếp vội vàng ra ngoài rồi quay lại, mang về tin tức như sét đánh giữa trời quang.

Khương Viện đã chết!
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 3: Chương 3



Chương 3:

2.

Theo lời của nữ đầu bếp, Khương Viện đột nhiên phát bệnh cấp tính.

Khương gia sợ bệnh của nàng lây tới các chị em khác trong nhà, đưa nàng tới thôn trang.

Không được mấy ngày, nàng ở thôn trang không có thuốc chữa, buông tay nhân gian.

Ta vô cùng ngạc nhiên, ra lệnh cưỡng chế nữ đầu bếp không được truyền tin này tới tai của nhị tỉ.

Nhưng mà cuối cùng nhị tỉ vẫn biết tin Khương Viện chết.

Theo phong tục của đế đô, nữ tử trước khi xuất giá ba ngày, có thể mở một bữa tiệc nhỏ, để chiêu đãi những bạn gái thân thiết.

Nhị tỉ không biết tin Khương Viện chết, xuất phát từ tình cảm muốn gặp mặt nàng một lần, gửi thiệp mời cho Khương gia.

Khi ta phái tì nữ đi chặn lại thiệp mời kia thì đã muộn.

Nơi mà nữ tử có thể thi triển quyền lực, nhiều nhất chỉ có ở dưới bầu trời của hậu viện.

Ra khỏi cổng lớn của Lý phủ, ta cũng không thể làm được gì nữa, chỉ có thể ngồi đó giương mắt nhìn.

Khương gia đúng là có người tới, chỉ là không phải là Khương Viện đã chết, mà là đại tiểu thư Khương phủ, Khương Thục.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, Khương Thục xảo diệu mà tránh được các tì nữ và ma ma, đem ta và nhị tỉ đưa tới chỗ hòn giả sơn trong phủ.

Ta định ngăn cản không để Khương Phục mở miệng, nhị tỉ lại thay đổi sự dịu dàng thường ngày, mạnh mẽ đuổi ta ra bên ngoài hòn giả sơn để canh chừng.

“A Viện c.h.ế.t rồi!”

Khương Thục lạnh lùng nói.

Tôi không nhìn thấy sắc mặt của nhị tỉ, nhưng giọng nói khó có thể tin nổi của nhị tỉ vẫn bay tới tai ta.

“Vì sao lại như thế?”

“Lý gia muốn gả ngươi cho Xương Bình Hầu phủ, A Viện nóng lòng, không ngừng đưa thiếp mời cho ngươi, lại đá chìm đáy biển,” Giọng nói của Khương Thục giống như sương đọng trên tơ n hện, vừa nhẹ vừa lạnh lùng, “Nàng nghĩ ngươi không chịu gặp nàng, cho nên viết một phong thư. Chỉ là phong thư này đã kết thúc tính mạng của nàng. Sau khi phụ thân của ngươi bắt được thư này của nàng thì giao cho phụ thân của ta, chỉ trích A Viện là một dâm phụ không biết kiềm chế, làm ra chuyện trái với nhân luân. Phụ thân của ta giận dữ vô cùng, sai người đưa A Viện tới thôn trang,... mạnh mẽ dìm chết. Đối ngoại chỉ nói là Khương Ngũ Nương bị bệnh cấp tính bỏ mình, giữ lại mặt mũi.”

Từ sâu trong núi giả một tiếng trầm vang.

Ta vọt vào, nhìn Khương Thục với vẻ mặt lạnh nhạt cùng với nhị tỉ ngã ngồi trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, cả người chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.

Khương Thục không thèm nhìn ta, chỉ móc ra một cây thoa kim tước c.h.ế.t tác tinh xảo, trả cho nhị tỉ.

Ta nhận ra cây thoa kim tước đó

Đây vốn là bệ hạ ban cho nữ quyến Lý phủ, có một đôi.

Trong một buổi tiệc đầu xuân nào đó, nhị tỉ tự tay cài lên búi tóc của Khương Viện, nói đây là quà tặng nàng.

“Lý Thược, tình ý của ngươi, Khương gia chúng ta không gánh nổi.” Khương Thục thấy nhị tỉ không nhận, khom lưng đặt cây thoa kim tước ở trên tà váy của nhị tỉ, không chút do dự xoay người. “Cây trâm này, trả cho ngươi!”

Nàng cùng với Khương Viện xưa nay như hình với bóng.

Hiện giờ nàng đến Lý phủ không hẳn là báo tin, nên nói là đến mắng nhị tỉ cho hả giận mà thôi.

“Đến tột cùng là tình ý của nhị tỉ hại c.h.ế.t A Viện, hay là thế đạo này ép A Viện phải chết?”

Ta nhìn bóng dáng Khương Thục rời đi, không biết dũng khí từ đâu tới, mở miệng chất vấn.

Khương Thục dừng chân lại

“Có gì khác nhau sao?”

“Lý Thược, ngươi cũng là nữ tử xuất thân từ đại tộc thế gia, chẳng lẽ không rõ cửa son có quy tắc của cửa son sao?”

“Nếu như thế, vì sao lại dám phóng túng cảm tình của bản thân, chôn vùi A Viện còn sống sờ sờ như thế?”

“Năm nay nàng mới mười sáu tuổi, nhưng ta ngay cả mộ phần của nàng ở đâu cũng không biết…”

Khương Thục đưa lưng về phía chúng ta, nâng tay áo lau đi nước mắt trên mặt mình.

Sau đó cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời khỏi giả sơn.

Nhị tỉ ở trên mặt đất lạnh lẽo dại ra một lát, sau đó đẩy tay ta ra, cắn răng đỡ vách đá đứng lên.

Ta thấy nàng tất cả đều như bình thường, lại vô cùng khác thường.

Nàng sửa lại tà váy, sửa lại phấn son trên mặt, sau khi tổ chức xong yến hội, đợi sau khi mọi người tan đi, ta vẫn ở bên cạnh nàng.

Còn chưa kịp mở miệng, nhị tỉ đã vẫy vẫy tay ta, dịu dàng cười.

“Tam muội, ta đói bụng, làm cho ta món bánh nhân đậu đỏ đi!

Đã mấy ngày na y, nhị tỉ rất ít khi chủ động yêu cầu ăn cái gì.

Tuy ta không yên tâm, nhưng cuối cùng chỉ có thể dặn dò tì nữ giám sát nhị tỉ cẩn thận, bản thân đi tới phòng bếp nhỏ làm bánh.

Khi còn đang tán nhuyễn nhân đậu đỏ.

Tì nữ bên người nhị tỉ xông vào phòng bếp nhỏ, thở hổn hển kêu lên:

“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi!”

Nhị tỉ nuốt vàng.

Nàng sai hai tì nữ cùng với bản thân nàng cầm kéo cắt chiếc thoa kim tước ngày đêm được mang trên búi tóc của Khương Viện cùng với chiếc thoa của nàng thành mảnh nhỏ.

Sau đó nàng dùng nước trà nuốt từng mảnh vàng đó vào bụng.

Đến khi tì nữ phát hiện, vàng ròng đã đ.â.m thủng dạ dày của nhị tỉ.

Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào xoay trời chuyển đất nữa.

________

(2) Lửa sém lông mày: Ý là đã cháy đến nơi rồi, nghĩa là tới rất nhanh, nhanh không tưởng nổi.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 4: Chương 4



Ta ngơ ngác mà đứng ở trước giường tú lâu, nhìn trong miệng nhị tỉ không ngừng trào ra vết m.á.u đỏ tươi, nói cái gì cũng không nên lời.

“Tam muội, ta, ta xin lỗi muội.” Nhị tỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta, hơi thở mong manh mà xin lỗi “Hôn ước của Xương Bình Hầu phủ cùng với Lý gia chỉ có thể đến lượt muội. Ta không phải là muốn thoái thác hôn sự, chỉ là, chỉ là…”

Giọng của nhị tỉ càng ngày càng nhỏ, bàn tay nắm lấy tay ta cũng chậm rãi buông.

“Chỉ là người đã đi tới bước này, thật ra không sống nổi nữa…”

Đôi tay đã từng ôn nhu dịu dàng lau nước mắt cho ta ở đám tang của trưởng tỉ sẽ vĩnh viễn không ấm lại nữa.

Ta nhớ lời dặn của nhị tỉ, vạch áo trong của nàng ra, trước khi phụ huynh biết tin chạy tới, lấy châm chấm mực, vội vàng viết lên hai chữ Lý Thược.

Sau khi sửa sang lại quần áo của nhị tỉ không có việc gì nữa, ta mới nằm ở bên cạnh giường, khóc đến ngất.

Nhị tỉ

Dựa theo tính tình của phụ huynh, trên bia mộ của tỉ có lẽ cũng sẽ không có tên của tỉ đâu.

Nhưng muội sẽ nhớ rõ tỉ.

Cho đến khi trước khi sắp chết, sẽ không bao giờ quên.

3.

Lý Lăng treo cổ tự vẫn, Lý Thược nuốt vàng.

Trước hai nấm mồ, hai cái bia mộ song song nằm đó, một cái viết trưởng nữ Lý gia, một cái viết thứ nữ Lý gia.

Nhưng hôn ước của Lý gia với Xương Bình Hầu phủ có thể cứ thế mà từ bỏ ư?

Tất nhiên là không thể.

Lý gia còn có một tiểu nữ nhi tên là Lý Cẩn vẫn còn sống.

Còn có thể bán một lần.

Bọn họ ăn trưởng tỉ

Bọn họ ăn nhị tỉ

Hiện tại, bọn họ ăn tới ta.

Ta nghe theo phụ huynh mặc thêm áo cưới đỏ rực, mặc dù phía dưới áo cưới là mặc váy lụa màu trắng để tang nhị tỉ.

Nhưng điều này không quan trọng.

Bởi vì ngươi là nữ nhân, cho nên tên của ngươi, tính cách của ngươi, sở thích của ngươi, tài hoa của ngươi, tình yêu của ngươi, ước mơ của ngươi…

Tất cả những thứ liên quan tới ngươi, đều không quan trọng.

Ngươi chỉ cần đóng tốt vai nữ nhi, một người vợ, một người mẹ, vui vẻ dựa dẫm vào phụ thân của ngươi, phu quân của ngươi, con của ngươi, vậy là đủ rồi.

Có thể được chút cơm thừa canh cặn từ hậu trạch đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Ta ngồi ở trên kiệu hoa, nghe tiếng kèn xô na ầm ĩ bên ngoài, trong lòng chỉ có một ý niệm.

Thật là muốn chết!

Ta thật sự, thật sự rất muốn chết!

Khi bước qua chậu than muốn chết!

Khi bái đường muốn chết!

Khi thế tử hầu phủ xốc lên khăn voan cũng muốn chết!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhưng cuối cùng ta không có chết.

Việc gầy đây trưởng tỉ cùng với nhị tỉ tự sát đã tuyệt đường tự sát của ta.

Trước khi ta bước lên kiệu hoa, phụ thân đã uy h.i.ế.p hồi môn ma ma cùng tì nữ, cho nên bên người ta chẳng những vũ khí sắc bén đều bị thu đi, còn không lúc nào không có người trông coi bên cạnh.

Thứ hai là ta cũng loáng thoáng mà cảm thấy, chân chính đáng c.h.ế.t là người khác.

Ba là ta vẫn còn có chút mong mỏi hão huyền đối với cuộc sống hiện tại, biết đâu còn có chuyển cơ chứ?

Thật tiếc là không có gì chuyển cơ cả.

Trước khi gả chồng, ta cùng với trưởng tỉ và nhị tỉ cùng làm tù nhân của phụ huynh.

Sau khi gả chồng, ta lẻ loi một người, làm tù nhân của Xương Bình Hầu phủ.

Đơn giản là từ một nhà giam này nhảy đến một cái nhà giam khác mà thôi.

Đều là nước lặng, còn muốn cẩn thận phân biệt nơi nào hôi hám hơn hay sao?

Ta không có hứng thú này.

Sau đêm động phòng hoa chúc, vị phu quân tốt kia đánh giá ta vài lần, sau đó vui vẻ phấn chấn mà đi ra ngoài điểm danh.

Nói là đi ra ngoài làm việc công báo cáo công việc, nhưng ta cùng hắn đều biết rõ trong lòng, đơn giản chỉ là lấy cớ mà thôi.

Người đứng đắn làm gì có ai vừa mới hết canh năm, trời còn chưa sáng đã đi báo cáo công việc?

Cưới chính thê, liên hôn đã hoàn thành, đã có thể chính đại quang minh mà ra ngoài tìm hoa hỏi liễu.

Ta cũng lười hỏi hắn đi nhà thổ thanh lâu hay tìm nha hoàn ngoại thất, chỉ là trong lòng âm thầm tự mình cảnh giác.

Xin lỗi không hầu phu quân qua đêm được

Biết đâu hắn truyền bệnh hoa liễu…

Muốn chết, nhưng không nghĩ đến cách c.h.ế.t vì bị lây bệnh hoa liễu đâu.

Nếu có thể, ta còn muốn c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng dứt khoát một chút, đừng chịu đau, cũng đừng chịu nhục.

Sau khi tiễn phu quân tân hôn, ta còn chưa tỉnh giấc đã phải bò dậy thỉnh an chỗ mẹ chồng.

Trong phủ Xương Bình Hầu trên dưới có hai đại gia, đều nhìn chằm chằm vào cô dâu mới là ta đó.

Ăn một chút điểm tâm lạnh lót bụng, chải đầu, dùng phấn để che đi vết quầng thâm trước mắt do không ngủ ngon giấc, sau đó vội vàng chạy tới chỗ mẹ chồng.

Kính trà cho mẹ chồng, được tặng hai chiếc vòng ngọc tỉ lệ vẫn tốt, cùng với một câu hỏi thăm không mặt không nhạt:

“Mới vừa gả tới đây mà không giữ được trái tim của phu quân hay sao?”

Nhiều năm làm con dâu giờ mới thành mẹ chồng.

Coi như có người trở thành súc vật để nàng sử dụng rồi.

Ở đây chờ ta để ra oai phủ đầu đó!

Đáng tiếc là đạo hiếu lớn hơn trời, mẹ chồng có thể châm chọc mỉa mai ta, ta làm con dâu, nếu cãi lại thì khả năng lại bị ăn tát.

Nhịn đi!
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 5: Chương 5



Phu quân đã là thế tử, cũng là con một đại phòng.

Nhưng hôm nay, khi nhận trà của con dâu, các chị em dâu nhị phòng tam phòng đều ở đây.

Ta cứ có cảm giác nghe thấy tiếng các nàng cười khẽ, vui sướng khi người gặp hoạ, trong lòng cũng rõ ràng là các nàng vui khi thấy ta xui xẻo.

Nhưng không có chứng cứ.

Vừa mới gả vào đây, không thăm dò chi tiết, đúng là hai mắt như bị bôi đen, cũng không dám so đo với các lão nhân của hầu phủ.

Cố gắng vui vẻ cười làm lành, thật vất vả mới nhận thức rõ ràng mọi người, lại bị răn dạy vài câu: “Sớm ngày khai chi tán diệp cho hầu phủ.”, lúc này mới kết thúc việc thỉnh an.

Lăn lộn một trận, đã giữa trưa rồi.

Sau khi đứng hầu hạ mẹ chồng cùng các chị em dâu ăn cơm xong, lúc này mới quay trở về viện của mình.

Phòng bếp cách sân một khoảng xa.

Cho nên đồ ăn mà tì nữ lấy về, chỉ có phía tầng dưới có chút hơi nóng.

Dầu mỡ đọng trên cơm nguội khó có thể nuốt.

Nhưng mà mẹ chồng đã giao cho ta một bộ phận quyền lực nội trợ của hầu phủ.

Buổi chiều còn phải kiểm toán, còn phải cẩn thận kiểm tra xem bọn hạ nhân có làm sai lầm, có chậm trễ gì hay không.

Sau khi cố nuốt xong đồ ăn, chịu đựng cơn buồn nôn và ghê tởm mà bắt đầu kiểm toán.

Không nôn lên sổ sách đã coi như thiên phú dị bẩm của Lý Cẩn ta đây, thật sự đó.

Ta cũng nhận mặt và làm việc cùng các quản sự thôn trang, và ma ma bà tử các nơi trong hầu phủ.

Sau khi tiễn quản gia đi, trời đã tối mù, ta hận không thể lập tức bò lên giường để ngủ bù.

Sau đó lại bị tì nữ đẩy lên, nói là đêm thay thế tử còn muốn ngủ ở chỗ ta.

Phu vi thê cương (3), ta còn phải ăn mặc chỉnh tề để chờ hắn trở về.

Ngồi ở trên ghế buồn ngủ, đầu ta gật lên gật xuống, cuối cùng vị phu quân tốt của ta cuối cùng cũng sai gã sai vặt bên cạnh nhắn một câu, đêm nay không về.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tuy không biết là vị cô nương có lòng tốt nào lại giữ phu quân xui xẻo của ta.

Nhưng ta vẫn xin cảm tạ ngươi đã tự cống hiến bản thân, hạ thấp khả năng ta bị bệnh hoa liễu.

Ta mệt quá sức, vừa mới tháo trâm bò đến giường, đã nghe thấy tì nữ giục đi ngủ.

“Phu nhân mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy thỉnh an.”

Ha ha.

Ngày tháng trôi qua như thế, một ngày đã quá đủ rồi, còn có ngày mai nữa?

Càng muốn chết.

Xin ông trời thương xót, trức tiếp để ta đột tử được không!

Như vậy thì những tra tấn vụn vặt lên cơ thể người, cần gì phải thế chứ!

4.

Gả vào Hầu Phủ, xé hoàng lịch đếm từng ngày qua đi đã được nửa năm, mỗi ngày qua đi, càng ngày càng không muốn sống.

Bọn tì nữ đều ngầm nghị luận ta rất gầy.

Mẹ chồng ta cũng chú ý thấy, mỗi ngày đều sai ma ma bên người đưa tới canh bổ dưỡng cùng với đồ ăn thêm vào bữa cơm.

Thật ra nàng cũng không hẳn là để ý đến tính mạng của ta.

Mà là dựa theo pháp luật của triều ta, sau khi thê tử qua đời thì trượng phu phải cần để tang một năm mới được tục huyền.

Hơn nữa, ta vừa mới gả vào, sau đó đã chết, phu quân dễ dàng có thanh danh khắc thê.

Có đôi khi thật hâm mộ phu quân.

Hắn làm thế tử Xương Bình Hầu phủ, tìm hoa hỏi liễu nhiều lần, bị ngự sử nhiều lần dâng tấu cũng không ảnh hưởng tới vận mệnh của hắn trong mắt của mẹ chồng.

Ngay cả dựa vào cái tên Tưởng Cửu Tư này của hắn, có thể nhìn ra tình yêu của Xương Bình Hầu cùng với mẹ chồng đối với hắn.

Khổng Tử viết: “Quân tử hữu cửu tư: thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa.”

Tuy phu quân của ta không xứng với lời của thánh nhân, nhưng ta thật sự hâm mộ tên của hắn.

Giống như mèo hoang trên đường sẽ hâm mộ con mèo trong lòng n.g.ự.c của quý nữ.

Thật là một cái tên dễ nghe, thực sự có hàm nghĩa, không giống như tên của đám nữ nhân chúng ta.

Lý Lăng, Lý Thược, Lý Cẩn.

Tên cỏ cây, mệnh cách của cỏ cây.

Nhìn giống như cao khiết ưu nhã, thật ra chỉ cần có chút phong sương là sẽ c.h.ế.t héo.

Trưởng tỉ cùng nhị tỉ không còn nữa, tiếp theo là ta.

Như vậy cũng tốt…

Nếu c.h.ế.t rồi, có lẽ có thể ở trên đường hoàng tuyền mà nhìn thấy trưởng tỉ.

Nếu không thấy được trưởng tỉ, có thể nhìn thấy nhị tỉ cùng với Khương ngũ tiểu thư của tỉ ấy, cũng tốt.

_________

(3) Đầy đủ là “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương” dịch nghĩa là: vua là giềng mối của bề tôi, cha là giềng mối của con, chồng là giềng mối của vợ. Trong đó, giềng mối ở đây có nghĩa là quy phạm, hình mẫu, cần phục tùng.

(4) Cửu Tư: Chín điều nghĩ của người quân tử. Luận Ngữ 論語: “Quân tử hữu cửu tư: thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nạn, kiến đắc tư nghĩa” 君子有九思: 視思明, 聽思聰, 色思溫, 貌思恭, 言思忠, 事思敬, 疑思問, 忿思難, 見得思義 (Quý thị 李氏) Người quân tử có chín điều xét nét: khi trông thì chú ý để thấy cho minh bạch, khi nghe thì lắng tai để nghe cho rõ, sắc mặt thì giữ cho ôn hòa, diện mạo thì giữ cho đoan trang, lời nói thì giữ cho trung thực, làm thì giữ cho kính cẩn, có điều nghi hoặc thì hỏi han, khi giận thì nghĩ tới hậu quả tai hại sẽ xảy ra, thấy mối lợi thì nghĩ đến điều nghĩa., theo thivien.net)
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 6: Chương 6



Trong lòng ta cứ thầm mong chờ, chau mày uống một hơi cạn chén canh trong tay.

Chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, vừa định đưa chén không cho ma ma, phía tiền viện truyền đến tiếng xôn xao.

Tì nữ chạy tới, báo tin cho ta: “Thế tử cứu tế đã trở lại rồi!”

Từ nửa tháng trước, Tưởng Cửu Tư nhận việc công đi Giang Nam cứu tế, ta đã bắt đầu mỗi ngày đều cầu thần bái phật.

Cầu tiên thần các lộ đều mở mắt, đừng để hắn trở về.

Ta cảm thấy ta ở goá trong khi chồng còn sống, hoặc là thủ tiết, nói không chừng còn có thể sống thêm hai năm.

Mỗi ngày Tưởng Cửu Tư loanh quanh trước mặt ta, buổi sáng thức giấc đã có thể nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn.

Sợ không phải sống thêm một tháng nữa ư.

Vì sao hắn đã trở lại rồi…

Ta kiềm chế bản thân xúc động muốn tìm một cái giếng để nhảy xuống, gục mặt xuống chuẩn bị đi nghênh đón Tưởng Cửu Tư.

Thật ra ta có thể không đi đón hắn.

Nhưng nếu ta không đi, nhất định mẹ chồng sẽ không hài lòng, các chị em dâu cũng sẽ lời ra tiếng vào, bọn hạ nhận lại cảm thấy phu nhân bất hoà với Thế tử, càng khó quản.

Hoàn cảnh mạnh hơn con người, hoàn cảnh mạnh hơn con người.

Ta tự mặc niệm hai lần để an ủi chính mình, khi định đi tới cửa chính để diễn vở kịch phu thê tình thâm, thì tì nữ lại mở miệng.

“Phu nhân…” Tì nữ muốn nói lại thôi” “Thế tử mang về một nữ tử, nói muốn nạp nàng làm thiếp.”

Trước mắt ta sáng ngời.

Đúng là cầu thần phật không vô ích!

Trên đời này còn có loại chuyện tốt này sao?

Tiến thêm một bước nói, Tưởng Cửu Tư nạp thiếp nhất định là thích thiếp thất này, hắn không tới ngủ chỗ ta, ta có thể sống lâu thêm vài năm.

Lui lại một bước nói, đại viện nhà cao cửa rộng tràn ngập quy củ như Xương Bình Hầu phủ này, cũng không thể chỉ có một mình Lý Cẩn ta là người xui xẻo.

Tử đạo hữu bất tử bần đạo.(5)

Loại “ngày lành” này, cuối cùng cũng đến phiên người khác!

Nói nữa, thiếp chỉ cần có tâm tính tốt không chủ động hại người, cũng có thể làm bạn với ta.

Khi trưởng tỉ cùng nhị tỉ mất đi rồi, phụ thân giận chó đánh mèo hạ nhân trong phủ, đặc biệt cho rằng bọn tì nữ dạy hư các tỉ tỉ.

VÌ thế tất cả những tì nữ chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn đều bị đích huynh bán và gả đi hết.

Bên người ta không có ai có thể nói chuyện, cho dù chỉ là để giải buồn.

Một người nam nhân có nhiều ngoại thất và thân mật như thế, còn có thể đến thanh lâu, đi nhà thổ.

Hôm nay tới chỗ này, ngày mai đi chỗ khác, nửa tháng ta còn không gặp được một lần.

Đương nhiên, ta cũng không muốn gặp hắn.

Nhưng một thiếp thất tự nguyện gả vào Xương Bình Hầu phủ, có nghĩa là rất khác.

Cho dù nàng là ai, tướng mạo như thế nào, tính tình ra sao, nàng đều sẽ ở cùng một mái hiên với ta, sớm chiều ở chung, ngày ngày gặp mặt.

Liên kết với nam nhân không quan trọng, bởi vì nam nhân chỉ thích đám sương giữa núi.

Không cần gió thổi, chỉ cần phơi nắng một ngày là tan.

Liên kết với ta mới là quan trọng nhất.

Nói cho cùng, sau này ở Hầu phủ, nếu không có gì bất ngờ, nàng là ở dưới mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cùng với ta cả một đời.

Trong ánh mắt lo lắng của tì nữ, ta cúi đầu, đưa ra quyết định.

Chỉ cần thiếp thất này tính tình không quá xấu…

Như vậy, cho dù là Thiên Vương lão tử tới, Lý Cẩn ta đây cũng muốn tranh giành nữ nhân này với Tưởng Cửu Tư.

Ta không ra ngoài nghênh đón Tưởng Cửu Tư, mà ở lại trong phòng, lệnh cho tì nữ vấn tóc vẽ mày cho ta.

Lần đầu tiên gặp nhau, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho thiếp thất của ta mới được.

Tưởng Cửu Tư vừa mới vào phủ đã bị mẹ chồng ta gọi đi rồi, nhân cơ hội này, ta dặn dò ma ma, đưa vị thiếp thất kia tới trước mặt.

Thiếp vừa mới vào cửa đã quỳ gối trước mặt ta.

“Ngươi đứng dậy đi, không cần quỳ!” Ta nhìn chằm chằm mấy viên trân châu trên búi tóc, “Ta không quen thấy người khác phải quỳ với ta!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Phụ nữ sống không hề dễ dàng.

Vì sao lại chia ra ba bảy loại bằng mấy cái lễ quỳ lạy làm gì.

Chỉ cần là phụ nữ, cho dù thân phận như thế nào, địa vị như thế nào, cũng đều bị thế đạo cắn nuốt, hoặc chỉ là nguyên liệu nấu ăn sắp bị cắn nuốt mà thôi…

Có gì khác nhau đâu.

Ta cười nhạo trong lòng.

Vừa mở mắt ra nhìn lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, mái tóc đen tuyền như lụa, giống như là dải ngân hà trên bầu trời đêm trung thu, rực rỡ xán lạn.

Thiếp nghe thế, thân thể thon gầy trong bộ váy màu trắng bạc run lên, cuối cùng chậm rãi đứng lên.

Lúc này ta mới thấy rõ khuôn mặt của nàng.

Rất đặc biệt.

Da thịt trắng giống như váng sữa hạnh nhân vừa mới đánh, ngũ quan xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, bên trong không có chút toan tính nào, thật sự vô cùng xinh đẹp linh động.

Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ như ta nhìn nàng, cũng không tự chủ mà cảm thấy vui sướng trong lòng.

Vì thế, ta không khỏi chậm giọng dò hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Tự Diệu” Giọng nói của thiếp rất trong trẻo, mang thêm vài phần lanh lợi.

Cái tên thật giản dị…

________

(5) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Đạo hữu (ngươi) c.h.ế.t thì bần đạo (ta) không chết
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 7: Chương 7



Ta nhấm nuốt hai chữ Tự Diệu trong lòng, sau đó trịnh trọng mà giới thiệu bản thân.

“Ta là Lý Cẩn.”

Sau khi sai tì nữ dâng trà và điểm tâm, sau đó để Tự Diệu ngồi xuống, đơn giản nói chuyện việc nhà, ta đã biết tình huống đại khái về nàng.

Phụ thân của Tự Diệu là tiên sinh dạy học, mẫu thân của nàng là tú nương (6), chỉ không may ba năm trước ở Giang Nam có ôn dịch, đã cướp đi phụ thân của nàng. Năm nay Giang Nam lại lũ lụt, mẫu thân nàng c.h.ế.t đói.

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải ở bên đường bán mình chôn mẹ, lúc này mới được đồ cặn bã chó má dậu đổ bìm leo Tưởng Cửu Tư mang về Hầu phủ.

Ba đồng bạc, năm đấu gạo, đã đổi được một cô nương xinh đẹp như hoa.

Ta càng phỉ nhổ Tưởng Cửu Tư, lại không khỏi yêu thương đối với Tự Diệu.

Thật là một cô gái vô cùng đáng thương.

Trước kia chỉ thấy trưởng tỉ đáng thương, nhị tỉ đáng thương, bản thân đáng thương, nhưng hiện nay ta lại cảm thấy phụ nữ trên đời này đều có chỗ đáng thương.

Cũng không biết ta có thể làm được gì cho Tự Diệu đây?

Suy nghĩ một chút, ta nhẹ giọng mở miệng: “Tự Diệu, ngươi đã gả đến Hầu phủ thì ngươi là người của ta rồi. Nếu có muốn xiêm y trang sức, hay điểm tâm thoa vòng, nhất định phải nói với ta, ta ở trong phủ làm chủ một phần nội trợ, có thể ít nhiều nói chuyện được trước mặt hạ nhân. Đồ vật gì có thể làm được, ta sẽ cố hết sức để làm cho ngươi.”

Lời nói của Tự Diệu rất cẩn thận ngoan ngoãn: “Phu nhân, thiếp vào Hầu phủ chỉ cần được ăn bữa cơm no mà thôi!”

“Vậy ngươi thích ăn cái gì?” Ta hỏi

Tự Diệu chưa trả lời, Tưởng Cửu Tư đã vội vàng hừng hực xông tới.

“Lý… Lý Lăng, ngươi đố kỵ thì hướng về phía ta đây, là vì ta kiên trì muốn nạp thiếp, không liên quan đến Tự Diệu!”

Cậu ấm mặc cẩm y đang cẩn thận che chắn trước mặt Tự Diệu, giọng nói dồn dập quát nạt ta.

Mỗi khi ta ta cảm thấy kinh ngạc cảm thán vì Tưởng Cửu Tư hoang đường không gì sánh kịp, thì hắn có thể làm mới cảm giác của ta, tiếp tục gia tăng nhận biết của ta đối với hắn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Bẩm phu quân, ta tên là Lý Cẩn, Lý Lăng là khuê danh của tỉ tỉ nhà ta, phu quân nói cẩn thận, không được gọi loạn!”

Ta đứng dậy, không âm không dương không mặn không mà hành lễ về phía hắn, Tưởng Cửu Tư cứng lại.

“Xin công tử chớ khó xử, tỉ tỉ chỉ là hỏi một chút ta thích ăn cái gì, để nàng chuẩn bị.” Tự Diệu bất đắc dĩ mở miệng giải vây cho ta.

Tưởng Cửu Tư nói lắp nửa ngày, cuối cùng vỗ vỗ tay của Tự Diệu vẻ an ủi, lại tiến đến chỗ ta, vỗ bả vai ta.

“Lý Cẩn, nàng thật giống như tên của nàng, hoài cẩn ác du (7), lại là một người thông thấu, lúc trước Xương Bình Hầu phủ hạ sinh với Lý gia quả thật là dự kiến trước của phụ thân. Thê thiếp hoà thuận đúng là chuyện may mắn của gia môn.”

Ta tên là Lý Cẩn, cẩn trong mộc cẩn (8).

Thật là đủ rồi!

Gả cho một đồ vật như vậy, thay đổi là ai thì cũng muốn c.h.ế.t thôi!

Nhưng mà ta lười mở miệng nói bất cứ điều gì với loại súc sinh khoác da người này, chỉ là vì bị hắn chạm vào, cả người đều cứng đờ, hận không thể xé bỏ phần vải áo nơi hắn chạm vào mà đốt đi.

Không, không đúng.

Chỉ cần bị Tưởng Cửu Tư chạm vào một chút, cả bộ quần áo này ta đều không muốn mặc nữa.

Tưởng Cửu Tư chạm vào cái đinh mềm, làm ầm ĩ bị mất mặt mũi, nói xong thì ngượng ngùng tìm lý do để trốn.

Ta bị hắn chạm vào bả vai một chút, vội vã thay quần áo.

Chỉ bảo với Tự Diệu là hãy cứ ngồi ở chỗ ta trước đã, còn dặn dò tì nữ đi lấy chút điểm tâm mềm mại cho nàng nếm thử.

Vừa mới thay xong quần áo mới, đi ra từ phía sau bình phong, ta lại phát hiện trong phòng trống không, một bóng người cũng không có.

Từ từ, thiếp ta mới nạp đâu rồi?

Ta tiện tay tóm lấy tì nữ vẩy nước quét nhà trọng viện để dò hỏi, mới biết là Tự Diệu bị mẹ chồng gọi đi rồi.

“Lão phu nhân nghe nói thế tử mang về một thiếp, mới gọi nàng tới chủ viện, nói là muốn kiểm tra…”

Kiểm tra?

Ta nhấc váy lên chạy tới chủ viện.

Khi đến chủ viện, chỉ thấy ma ma bên cạnh chủ mẫu cung kính hồi bẩm với nàng:

“Bẩm báo lão phu nhân, đều đã kiểm tra rồi!”

“Là xử nữ, da trắng, răng đều, trên người không có vết sẹo nào lớn, trên cổ tay trái có một nốt ruồi màu đó, eo hơi nhỏ, nhìn không phải dễ dàng sinh dưỡng…”

Mẹ chồng nhấp nhấp chén trà bên miệng, lúc này mới gật đầu.

“Không sao, chỉ là thiếp mà thôi, cũng chỉ như chó với mèo thôi mà, Hầu phủ nuôi được.”

“Nếu nàng không có động tĩnh gì, bảo Cửu Tư nạp thêm mấy cái nữa là được.”

“Phủ Xương Bình Hầu phải có dòng dõi để kéo dài hương khói gia tộc.”

Ta đứng ở ngoài cửa, nghe rõ ràng rành mạch đoạn đối thoại này, cả người đều không nhịn được mà run rẩy.

______

(6) Tú nương: Người thợ may, thợ thêu

(7) Cẩn trong hoài cẩn ác du 怀瑾握瑜 (những đức tính tốt đẹp của con người) và (8) cẩn trong mộc cẩn 木槿 (nghĩa là cây dâm bụt. Ở đây vừa nói nữ chính (hay phụ nữ nói chung) chỉ bị coi như cỏ cây, lại nói sự vô tri của Tưởng Cửu Tư, ngay cả tên thê tử của mình còn không biết là gì.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 8: Chương 8



Mạnh mẽ kiềm chế làm theo trình tự thỉnh an hành lễ, nói chuyện qua loa với mẹ chồng hai ba câu, sau đó vội vàng nhắc nhở ma ma chủ viện, ngữ điệu dữ tợn ngay cả bản thân cũng không nhận ra:

“Tự Diệu đâu?”

Đây là lần đầu tiên ma ma nhìn thấy ta tức giận như thế, vội vàng chỉ vào phòng nhỏ bên cạnh chủ viện.

Trong phòng nhỏ, Tự Diệu đang trần như nhộng mà co quắp trên giường.

Ngoại trừ bình phong trong suốt kia, không có gì che giấu.

Các nàng cứ như thế mà làm nhục Tự Diệu.

Ta theo bản năng mà nghiêng mặt, có lẽ động tác quá lớn, thiếu chút nữa mà ngã.

Duỗi tay đỡ lên tường mới chậm rãi đứng vững được.

Nhìn thấy ta, Tự Diệu chậm rãi ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt nói: “Vừa nãy ma ma đã xem qua một lần, tỉ tỉ có muốn kiểm tra thực hư một lần nữa không?”

Nước mắt của ta chảy xuống.

Cố nén lại sự nghẹn ngào, ta gỡ váy áo của Tự Diệu ở gian ngoài xuống, cúi đầu cách bình phong mà đưa cho nàng.

“Ta mang muội về.”

Tự Diệu nói cảm ơn với ta, chậm rãi mặc váy áo vào, đi ra từ sau bình phong.

Thấy nàng đã sửa sang xong xuôi, lúc này ta mới cầm tay nàng, giống như chạy trốn mà rời khỏi chủ viện.

Khi đi ngang qua hành lang không có người, ta rốt cuộc nhịn không được, nằm mệt nhoài ở ghế đá, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Tỉ tỉ, hình như tỉ tỉ cảm thấy rất buồn bã… có phải là vì ta không?”

Đầu ngón tay trắng trẻo của nàng nhẹ cọ lên gò má của ta, chạm vào một giọt nước mắt, sau đó ngậm trong miệng, “ Mặn mặn, không ngon chút nào.”

Dừng một chút, Tự Diệu tiếp tục nhận xét: “Có mùi vị tan nát cõi lòng.”

“Ta là vì muội, cũng không phải vì muội.” Nước mắt của ta rơi vừa nhiều vừa nhanh, “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, muội cũng là một người…”

“Muội là người, không phải vật…”

“Bọn họ… bọn họ vì sao lại muốn làm nhục muội như thế…”

Ta khóc đến nỗi thở hổn hển, vô cùng chật vật.

Tự Diệu nhìn ta một cách kỳ lạ.

Rất lâu sau, nàng chậm rãi vươn tay, nửa ngồi xổm ở phía trước ghế đá, vòng tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ sống lưng ta: “Tỉ đừng khóc.”

“Khi tỉ khóc, ta cảm thấy… cả người cũng buồn theo, ngay cả hoa hoa cỏ cỏ cũng không còn xinh đẹp nữa, là yêu thuật gì hay sao?”

Ta nằm trong lòng n.g.ự.c của Tự Diệu, nghe vậy thấp giọng mở miệng: “Nếu thật sự biết yêu thuật thì tốt rồi.”

“Tỉ tỉ nếu thật sự biết yêu thuật, sẽ muốn làm gì?” Tự Diệu nghiêm túc hỏi.

Ta nắm lấy tay của Tự Diệu, nghiêm túc mà trả lời câu hỏi này.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nếu ta biết yêu thuật, ta sẽ chạy trốn, muốn ở trên bia của hai tỉ tỉ khắc tên họ của bọn họ, còn hợp táng nhị tỉ với Khương ngũ tiểu thư…”

“Còn có muội nữa, Tự Diệu, ta muốn mang muội rời khỏi nơi quỷ quái như phủ Xương Bình Hầu này.”

Khóc xong, ta yếu đuối mà ngủ trong lòng n.g.ự.c của Tự Diệu.

Trước khi ý thức biến mất, dường như ta nghe thấy tiếng cười khẽ của Tự Diệu.

Dường như nghe thấy một tiếng: “Được!”

Âm sắc kia quá nhẹ, giống như gió thổi qua không trung.

Vì thế, đến khi ta tỉnh lại, nghĩ thật lâu, rốt cuộc Tự Diệu có đồng ý đi theo ta không.

5.

Sau khi Tự Diệu vào cửa không lâu, Tưởng Cửu Tư lại không còn hứng thú nữa.

Hoa nhà đã hái tới tay, có thể tuỳ thời về nhà ngắm cảnh, hoa dại bên ngoài chưa hái tới tay mới mẻ hơn, đáng yêu hơn, có ý nghĩa hơn.

Chút tính toán của kẻ kia, đừng nói là dùng đầu, chỉ cần đầu gối mà nghĩ ta cũng có thể nghĩ ra.

May mà ta đứng về phía Tự Diệu, hứa hẹn chống lưng cho nàng.

Cho nên, hạ nhân trong phủ tuy nghị luận sôi nổi về việc nàng bị thất sủng, cũng không dám thật sự cắt bỏ chi phí cho nàng.

Khi mới vào Hầu phủ, ta làm cô dâu chỉ có thể ăn cơm đã nguội lạnh, hoặc không có đồ ăn.

Sau đó cảm xúc không được tốt, mẹ chồng sợ ta c.h.ế.t thật, Tưởng Cửu Tư không chỉ mang danh khắc thê, còn chậm trễ con đường làm quan do tang sự.

Vì thế, đã cố ý sai người mở phòng bếp nhỏ trong viện của ta.

Tưởng Cửu Tư ở bên ngoài lang thang không về, trong viện lại thêm Tự Diệu yên lặng bên cạnh ta, thật sự là người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái.

Sau khi cảm thấy bản thân mình có động lực sống sót, ta bắt đầu tự mình xuống bếp.

So với trưởng tỉ Lý Lăng, ta không có tài hoa gì.

So với nhị tỉ Lý Thược, tính cách của ta không đủ dịu dàng.

Trên người chỉ có chút khả năng nấu ăn, không biết Tự Diệu có thích không.

Tự Diệu không giống với trưởng tỉ và nhị tỉ, thích ăn điểm tâm từng miếng nhỏ một.

Nàng thích ăn thịt.

Chỉ cần nhìn thấy trên bàn có đồ ăn thịt, đôi mắt nàng sẽ sáng lấp lánh.

Vì thế, mỗi ngày ta đều chui vào phòng bếp nhỏ, vắt hết óc làm cho nàng những đồ ăn từ thịt.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 9: Chương 9



Đầu tiên, làm một chút bánh quẩy rồi để nguội, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn dài khoảng nửa tấc.

Thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm thành nhân, lại quấy một chút muối và gừng băm.

Nghĩ một chút, lại cắt vài lá hành hoa, trộn vào phần nhân.

Dùng ngón tay thủng vào đoạn bánh quẩy, sau đó cẩn thận nhét nhân thịt vào, sau đó tiếp tục rán.

Ta vừa dùng đũa dài gắp bánh quẩy trong nồi, vừa dựa vào màu sắc của nhân thịt để đoán xem đã chín chưa.

Đợi cho đến khi phần vỏ bánh quẩy xốp giòn, nhân thịt được nhồi bên trong cũng đã chín, ta vớt ra để lên bàn.

Khi bỏ món này vào hộp đồ ăn, tì nữ vội vàng tiến vào từ bên ngoài, “Liễu nhị tẩu tới viện tố cáo.”

Liễu nhị tẩu là quản sự nương tử của phòng bếp lớn Hầu phủ, nhưng kể từ khi có phòng bếp nhỏ, ta và tì nữ trong viện đã từ lâu không đi lấy đồ ăn từ phòng bếp lớn.

Cũng không có liên quan gì tới nhau.

“Nàng tới tố cáo ai?”

Ta sắp xếp xong hộp đồ ăn, đang định tự mang tới chỗ Tự Diệu, tiện đường nói chuyện với nàng, vì thế không để ý chút nào mà hỏi tì nữ.

Tì nữ cẩn thận nhìn ta, “Liễu nhị tẩu nói, việc này có liên quan tới Tự di nương.”

Tự Diệu ư?

Liễu nhị tẩu tới đây để tố cáo Tự Diệu ư?

Kể từ sau khi vào phủ, Tự Diệu rất ngoan ngoãn, không ra khỏi cửa, ngoài ta và mấy tì nữ ít ỏi, nàng hầu như không giao tiếp với ai.

Nàng có thể làm sai cái gì chứ?

Là mẹ chồng muốn lấy cớ Tự Diệu để xử lý ta hay sao? Hay là có chị em dâu nào giở trò quỷ sau lưng?

Trong lòng ta vang lên tiếng chuông cảnh báo, rửa váng dầu dính trên tay, sửa sang lại quần áo búi tóc gọi một tì nữ khác tới.

“Bảo Liễu nhị tẩu chờ ở phòng chính một lát, ta sẽ tới ngay.”

Đợi ta tới chính phòng, Liễu nhị tẩu lập tức chào đón, kể khổ một trận:

“Cũng không phải là ta muốn gây chuyện, chọc vào phu nhân đâu, chỉ là Tự di nương ba ngày hai lần sai người tới hỏi phòng bếp lớn muốn lấy bát đĩa, sau khi lấy lại không trả lại… Ta sai người chọn mua rất nhiều lần bát đĩa, nhưng rốt cuộc cũng không phải là chuyện này… Hiện nay bát đĩa ở phòng bếp lớn chỉ còn lại một nửa, Tự di nương lại tránh mặt ta không gặp, ta thật sự không có cách nào khác, lúc này mới tự ý đến đây, quấy rầy phu nhân…”

Tự Diệu lấy bát đĩa ở phòng bếp lớn rồi không trả lại ư?

Tình hình như thế nào?

Nếu là Tự Diệu muốn đồ dùng vàng bạc ngọc khí, cho dù là trộm lấy, ta cũng có thể hiểu.

Ai cũng chẳng ngại tiền nhiều.

Nhưng vì sao nàng lại muốn nhiều bát đĩa như vậy chứ?

Đồ vật này lại không đáng giá tiền.

Ngoại trừ dùng để ăn cơm, cũng không có tác dụng gì khác.

Hơn nữa, mỗi lần ta đến ngồi chơi ở phòng của Tự Diệu, lại càng chưa bao giờ nhìn thấy đĩa bát ở đó.

Ta ngốc ngốc, theo bản năng xác nhận lại một lần với Liễu nhị tẩu:

“Ngươi không lừa ta đấy chứ? Tự di nương thật sự muốn nhiều bát đĩa như thế sao?”

Liễu nhị tẩu móc ra từ trong n.g.ự.c một cuốn sổ nhỏ, lật từng tờ từng tờ cho ta xem.

“Ngày 3 tháng 10, Tự di nương sai người lấy năm mươi cái đĩa, hai mươi cái bát.”

“Ngày 24 tháng 10, Tự di nương sai người lấy mười lăm cái đĩa, bốn mươi cái bát.”

“Ngày 15 tháng 11, Tự di nương sai người lấy sáu bộ trà cụ, bảy mươi cái đĩa.”



Giấy trắng mực đen.

Có mười mấy ghi chú.

Chỉ trong hai tháng, Tự Diệu cầm đi hơn một ngàn cái đĩa và bát từ phòng bếp lớn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đối mặt với tình huống đầy đủ nhân chúng lẫn vật chứng, ta im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định thay Tự Diệu áp việc này xuống.

Cầm lấy bạc từ của hồi môn của mình đưa cho Liễu nhị tẩu, bảo nàng tạm thời ra ngoài mua bát đĩa để dùng.

Lại lấy hai vòng tay bằng bạc, bình tĩnh mà đeo lên tay của Liễu nhị tẩu.

“Tự di nương còn ít tuổi, không hiểu chuyện lắm, nếu có chỗ nào sai, các ngươi bỏ qua nhé!” Ta dùng chiếc vòng tay đầu tiên đeo lên cổ tay trái của Liễu nhị tẩu.

Chiếc vòng thứ hai cũng thuận lợi mà đeo lên cổ tay phải của Liễu nhị tẩu: “Ta không muốn nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí, hiểu không?”

Liễu nhị tẩu nhận được đồ, lại nghe thấy ta cảnh cáo, tất nhiên là vâng vâng dạ dạ mà lui xuống.

Ta nhìn bánh quẩy nhân thịt đã lạnh, thở dài, cuối cùng vẫn đậy nắp, nhấc hộp đồ ăn đi tới viện của Tự Diệu.

Tự Diệu làm như vậy, tuy là hơi kỳ quái một chút.

Nhưng ta cảm thấy có thể nàng có điều gì đó khó xử, nên giáp mặt một lần, nói thật một lần.

Hầu phủ, đồ đạc phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ đã tách ra.

Nếu Tự Diệu có thể nói ra lý do, cho dù là bịa ra.

Về sau đĩa bát nàng muốn ta có thể dùng tiền từ của hồi môn của ta, mua cho phòng bếp nhỏ, cũng chưa chắc không thể.

Ta nghĩ như thế, bước vào sân của Tự Diệu.

Tì nữ hầu hạ nàng vốn chỉ có hai người, lại đều đang ở trong sân nói chuyện phiếm.

Khi nhìn thấy ta tới, hai tì nữ hoảng sợ.

Trong đó có một người nhanh nhẹn hơn một chút, vội vàng giải thích: “Tự di nương muốn ở trong phòng đọc sách, bảo chúng ta đi ra ngoài…”

Trong lòng ta biết hai người kia đang lười nhác, nhưng chuyện liên quan đến Tự Diệu thật sự kỳ lạ, cũng không muốn so đo lãng phí thời gian với bọn họ, chỉ nâng tay lên ý bảo hai người không cần thông báo, “Ta đi tìm Tự di nương có việc, các ngươi cứ xuống trước.”

Sau khi sai người đi, ta cất bước đi về phòng của Tự Diệu.
 
Back
Top Bottom