Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 10


Emily run rẩy dữ dội, nhìn như thể cô ta có thể ngã gục bất cứ lúc nào.Nhưng rồi cô ta bắt đầu lục tìm trong mái tóc được buộc chặt của mình.Sau đó, một cây kim bự được lấy ra khỏi mái tóc và đặt lên tay cô ta.'Ồ, chỗ giấu được đấy chứ.'
Đương nhiên, nạn nhân luôn là Penelope.

Họ tàn nhẫn đến vậy đó.Có lẽ cô ấy cũng từng muốn hét vào mặt người hầu luôn hành hạ mình nhưng không thể, vì cô ấy không có bằng chứng."

Đâ, đây ạ..."

Emily run rẩy đưa cây kim cho tôi.Tôi nhìn xuống thứ đã liên tục làm tổn thương Penelope tới tận bây giờ.

Đó chỉ là một mảnh kim loại không quá lớn.Tuy nhiên, hôm qua tôi đã nhận ra thứ mỏng manh và nhỏ bé này có thể đem đến bao đau đơn cho một người.'Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ.'Không có ai để ý đến cánh tay đang yếu dần cùng với vết máu của cô, cũng như những đau đớn cô cảm nhận mỗi buổi sáng khi cô tỉnh giấc."

Ngẩng đầu lên đi."

Tôi nghiến chặt răng và ra lệnh.Emily do dự ngẩng đầu lên.Tôi có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt ngấn lệ của cô ta, chắc cô ta đang nghĩ tới những gì bản thân sẽ trải qua lúc này với cô công nương bạo lực."

Nhìn kỹ đây, Emily."

Tôi đưa tay không cầm kim ra trước mặt Emily.Đó là một bàn tay trắng nõn mỏng manh không một vết xước.

Tôi lật tay để mu bàn tay hướng lên trần nhà.Rồi tôi đâm cây kim do Emily đưa vào bàn tay đó không chút do dự."

Á!

Tiểu thư!"

Dù tôi mới là người bị kim đâm sâu vào tay nhưng Emily lại là người hét lên, cứ như thể cô ấy mới là người bị đâm vậy.Rồi tôi rút cây kim đang cắm hết một nửa trong tay mình.'Ư'Máu bắt đầu rỉ ra từ vết đâm.Dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng nó thật sự rất đau.

Đau tới mức tôi muốn bật khóc.

Nhưng tôi không thể hiện ra mặt, sau đó tôi lại đâm cây kim vào tay mình một lần nữa, ngay vị trí gần vết tôi mới đâm khi nãy."

A!"

Lần này, tôi không thể chịu được cơn đau mà rên lên một tiếng."

T, tiểu thư!"

Emily thở mạnh như thể cô ta đang lên cơn hoảng loạn.Cô ta không biết làm gì ngoài bật khóc trước hành động liều lĩnh của tôi.

Đúng là một cảnh tượng buồn cười.'Cô ta sợ hãi điều gì khi mà cô ta đã làm những chuyện còn tệ hơn thế này nữa chứ.'"Tiểu thư, hức!

Tiểu thư, tại sao người lại làm chuyện này vậy!"

"Không cần phải khóc như vậy đâu, Emily.

Vì đây là những vết sẹo cô gây ra cho ta mà."

Tôi đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng.

Nghe những lời ấy xong, nét mặt cô ta trở nên vô hồn."...Hử?"

"Có thể bây giờ chỉ có hai vết thôi, nhưng nó có thể thành ba, bốn hay năm vết bất cứ lúc nào.

Thậm chí có thể hơn nữa đó."

"..."

Emily ngừng thở khi nghe tôi nói vậy.

Cô ta cũng không còn run rẩy nữa."

Từ giờ trở đi, ta sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì cô làm với ta mà không nghi ngờ gì cả.

Nước tắm cô chuẩn bị, trang phục, đồ ăn.

Tất cả mọi thứ."

"T, tiểu thư..."

"Cô càng làm vậy thì sẽ càng có nhiều vết sẹo xuất hiện trên bàn tay này.

Rồi sẽ có một ngày nó hoàn toàn rõ ràng.

Nếu vậy thì không phải rồi sẽ có ngày có người nào đó chú ý tới nó sao?"

"..."

"Sẽ có người tự hỏi 'kẻ bạo hành không biết vị trí của bản thân kia là ai mà dám ngó lơ thành viên của gia tộc Eckart như vậy'.

Ví dụ như, anh Reynold chẳng hạn."

Tôi dùng lời nói để công kích Emily trong khi vẫn đang mỉm cười như một đóa hoa nở rộ."

Ta chỉ muốn nói rằng những thứ này phụ thuộc vào thái độ của cô đó."

Người hầu riêng của tôi không đáp lại lời đe dọa của tôi.Khuôn mặt cô ta tái nhợt tới mức tôi tưởng cô ta mới bị ai đó đâm vào cổ vậy."

Đứng lên đi nào.

Cô phải làm việc của mình đi chứ, chủ nhân của cô đã ăn xong rồi mà."

Tôi rút cánh tay đã đưa ra vừa nãy lại.Rồi tôi đưa mắt về cánh cửa sổ lớn bên cạnh bàn.Emily nhanh chóng đứng dậy sau khi quỳ thêm một lúc nữa.Sau đó cô ta bắt đầu dọn bàn với tốc độ và kỹ năng như robot.'Cô ta học hỏi nhanh thật, chắc vậy.'Đúng là may mắn.

Tôi nghĩ bây giờ và cả trong tương lai thì mình có thể sử dụng cô ta dễ dàng hơn rồi.Cách mọi người nhìn tôi vẫn sẽ như vậy cho dù tôi để người mới làm người hầu riêng của mình.Tôi không thể cứ ngồi yên mà không làm gì mãi được nên tôi quyết định sẽ tìm người đồng minh mà mình có thể sử dụng được.

Và người đó chính là người hầu riêng của tôi, kẻ cầm đầu trong việc bắt nạt Penelope.Và vào đúng thời điểm, một cơ hội đã đến với tôi.Tôi cũng thích tính cách của Emily, cô ta làm theo những gì tôi nói ngay lập tức mà không hỏi gì cả.Tôi vẫn nhìn Emily khi suy nghĩ những chuyện đó cho tới khi cô ta hoàn tất việc sắp xếp lại bàn ăn.Chính lúc đóRầm-!

Cánh cửa bất ngờ mở ra bằng một lực mạnh tới mức tôi tự hỏi sao cánh cửa vẫn không gãy.Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn và thấy được mái tóc màu hồng đáng yêu bay phấp phới trong không khí.Reynold Eckart nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt cau có."

Cô."

Anh ta vội vã chạy vào phòng.

Thanh điểm hiển thị [Độ hảo cảm -3%] tiến đến rất gần với tôi."

Cô đang định làm gì vậy hả?"

Reynold tiến gần tới tôi với một luồng hắc khí, anh ta còn cau có và tỏa nhiều sát khí hơn khi thấy Emily đứng cạnh bàn."

Ngươi...!"

"T, t, thiếu gia."

Emily đứng yên tại chỗ, mặt tái nhợt.Tôi nhanh chóng nhìn vào bàn.Tất cả các dĩa đồ ăn đã được xếp lên khay và chỉ còn nĩa ăn vẫn còn để trước mặt tôi.'Í chà!'Tôi có linh cảm tồi tệ về tình huống này nên tôi cầm lấy nĩa và để nó lên khay.

Tôi nhìn xung quanh mình để xem còn thứ gì có thể được dùng như vũ khí không, và sau khi xác nhận rằng không có thứ gì nguy hiểm thì tôi mới nói."

Cô nên đi rồi, Emily."

Cô ta hoảng hốt nhấc khay lên khỏi bàn như thể cô ta đã đợi tôi nói vậy từ lâu.

Tuy nhiên, Reynold hét lên khi thấy cô ta làm vậy."

Ngươi dám đi hả!"

"Nhanh lên."

Tôi nói khi nhìn vào Emily như muốn nói cô ta hãy đi đi trước khi cậu thiếu gia thô lỗ này bắt đầu làm to chuyện.

Emily có vẻ cũng hiểu lời tôi, vì cô ta cũng vội vã đi ra khỏi phòng.Cô ta nhìn y như tôi vào hôm qua, khi tôi chạy như điên để thoát khỏi Derrick để sống sót.Emily cuối cùng cũng ra ngoài khi ánh mắt không hài lòng của Reynold hướng về phía tôi."

Trả lời đi.

Cô có kế hoạch gì khi làm chuyện này hả?"

Tôi mất một lúc để nghĩ xem mình nên nói gì.Trong trò chơi, Penelope luôn nói chuyện thoải mái với Reynold.Reynold chỉ lớn hơn Penelope 2 tuổi, nên cũng dễ hiểu khi họ cứ cãi nhau như chó với mèo vì không cách nhau quá nhiều tuổi.'Giống mình với tên anh ba khốn kiếp kia ghê.'Nói cho chính xác thì anh ta đã bắt nạt mình và mình luôn là người chịu trận.Tôi nghĩ tới việc sẽ nói chuyện theo kiểu trang trọng như cách tôi nói chuyện với Derrick vì anh ta lớn tuổi hơn nhưng rồi thôi.Nếu một người hôm qua còn nói chuyện tùy tiện với mình mà tự nhiên hôm nay lại trang trọng kiểu cách thì sẽ buồn cười lắm."

Cô quyết định sẽ ngó lơ lời tôi nói luôn đó à?''Reynold khó chịu hỏi khi thấy tôi không trả lời.'Nhìn kìa, chẳng kiên nhẫn gì cả'Tôi trả lời anh ta như cách Penelope sẽ làm."...Ý anh 'chuyện này' là chuyện gì?''''Tại sao cô lại nói cô sẽ để con khốn đó làm người hầu riêng của cô tiếp vậy!"

Mấy chữ [Độ hảo cảm -3%] lấp lánh một cách nguy hiểm trên đầu tên có mái tóc màu hồng bay phấp phới đó.Tôi nên trả lời thế nào để tránh nguy cơ tử vong đây?Tôi nghĩ tới chuyện bật 'Các lựa chọn' lên nhưng lại thôi.'Không.

Dù có bật lên thì cũng sẽ chỉ có mấy lời thoại vô dụng mà thôi.'Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Reynold đang giận dữ.Nếu là Penelope, chắc cô ấy sẽ nói 'Không phải chuyện của anh.' hoặc là 'Cút khỏi phòng tôi đi.' và câu nào cũng đưa cô ấy tới gần hơn với cái chết.''Không có gì đáng lo cả.

Anh không cần phải lo về chuyện đó đâu.''Tuy nhiên, vì tôi không phải Penelope nên tôi đã lựa lời mà nói.Dù sao thì Reynold cũng đâu nghe lời tôi đâu chứ.Nhưng tôi đã lựa lời để nói rồi nên tôi tưởng như vậy đã đủ để giải quyết tình huống này.''...Cái gì cơ?''Tuy nhiên, có vẻ như những lời đó lại có tác dụng ngược lại với những gì tôi mong đợi vì cảm xúc trong ánh mắt của Reynold chuyển từ đen tối thành chết chóc.''Cho chủ nhân ăn đồ ôi thiu là, chuyện không có gì đáng lo của cô á?''''Không, chuyện đó thì...''''Có muốn làm hại tới một thành viên của gia tộc Eckart thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.

Cô ta chỉ là một kẻ thấp hèn không biết rõ vị trí của bản thân thôi, sao cô ta dám chứ!''''...''''Chúng ta không cần loại người hầu như vậy trong dinh thự này.

Ngoài kia có vô số người đang cầu xin được làm việc ở đây cho tới khi họ chết, dù không được trả lương đi nữa!''Reynold hét lên.Tôi đang định kết thúc chuyện này bằng cách nói chuyện này không đáng để gây ra rắc rối đâu thì lại thấy cạn lời trước phản ứng ngoài mong đợi của anh ta.Nhìn cảnh anh ta còn tức giận hơn nạn nhân là tôi đây khiến tôi thấy buồn cười.Sao cô dám chứ, cô chỉ là một kẻ thấp hèn không biết rõ vị trí của bản thân thôi.Đó là lời mà Reynold luôn nói với Penelope.''Tình huống như thế này mà cô cười được á?''Anh ta nói và nhăn mặt khó chịu khi tôi cười trong chốc lát.''Cô bị người khác xem thường tới mức nào mà lại chịu đựng sự nhục mạ này chứ?''Ừ, đúng rồi đó.Như anh hỏi đó, mọi người phải xem thường con gái của công tước tới mức nào mà không một người làm nào ở đây chịu nghe lời tôi ngay lập tức chứ nhỉ?Tôi bình tĩnh lại vì biết rõ nếu tôi nói vậy thì tôi sẽ chết.''Em đã gặp cha vì vụ việc xảy ra ngày hôm qua rồi.''Tôi nhìn anh ra với đôi mắt lạnh lùng và kiên định.''Ừ, chắc cha đã đồng ý rồi.

Vì tôi đã nói cha phải đuổi cổ con khốn đó ngay lập tức mà.''Reynold tự tin ưỡn ngực nói thêm như thể anh ta rất tự hào về hành động của bản thân vậy.Bộ anh ta muốn được cô em gái giả mà anh ta ghét bỏ tới tận bây giờ khen hay gì?Nhưng xui cho anh ta là tôi không định làm vậy.''Cha và anh hai không muốn đuổi việc Emily.''''Cái gì?''Đôi mắt xanh dương của Reynold mở to ra khi tôi bình tĩnh nói tiếp.''Cha và... anh hai không muốn sao?''
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 11


'Và anh cũng không phải nam chính tôi chọn để xem kết thúc cùng nên đừng có lo quá.'Rồi tôi lại nhắc anh ta đừng để tâm tới chuyện này thêm lần nữa.''Nên là anh không cần để tâm tới chuyện của em đâu, Reynold.''Tôi sẽ tự quan tâm tới chuyện của mình.

Nên cứ lơ chuyện của tôi đi, cứ lăng mạ tôi hay gì cũng được rồi đi đi.''Giờ em phải đi tắm rồi.

Nên anh ra ngoài đi được không?''Tôi nói khi nhìn thoáng qua cửa phòng.Reynold cau mày.Tôi bất ngờ khi nhìn thấy biểu cảm mình chưa từng gặp trong trò chơi.

Và cùng lúc đó, tim tôi hẫng một nhịp khi tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.'Khoan, giờ độ hảo cảm đang giảm xuống sao?

Đừng mà-!'Tôi đã không cư xử như Penelope trước mặt Reynold rồi mà.

Thay vào đó thì tôi đã cẩn thận lựa lời để anh ta dễ chấp nhận, nhưng tại sao chứ!Lúc đó, thanh đo trống trên đầu mái tóc hồng đáng yêu của Reynold bắt đầu nhấp nháy...[Độ hảo cảm 3%]'Cái quái gì'Tâm trí tôi trống rỗng.'Sao nó lại tăng lên vậy?'Nó tăng tận 6% luôn đó.Tôi sững sờ rồi nhìn đi nhìn lại thanh điểm và Reynold liên tục.

Lúc đó, Reynold mở miệng và thì thầm.''...Tôi đúng là một tên ngốc khi lại lo lắng cho cô dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.''Đôi mắt xanh nhìn tôi ánh lên một vẻ buồn bã nặng nề.Anh ta bước ra phía cửa sau khi nói hết câu.'Chắc mình gặp ảo giác thôi.'Tôi quyết định xem là mình chỉ nhìn nhầm thôi trong khi vẫn nhìn anh ta đi ra khỏi phòng.Rầm-!Cánh cửa đóng sầm lại và theo sau là một sự im lặng kéo dài.Tôi chống tay lên bàn và dựa lưng vào, sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ.Có gì đó thật lạ.

Thấy độ hảo cảm của nhân vật mà tôi vẫn nghĩ là vô vọng tăng lên bằng chính mắt mình cũng không tệ lắm.''Lời thoại của mình tốt hơn khi tắt các lựa chọn sao?''Vì không phải độ hảo cảm của tất cả anh trai ghét tôi đều tụt xuống điểm âm mà.''Mình nên tắt nó luôn thôi.''Tôi đứng dậy sau khi quyết định chuyện đó.

Chuyện phải đi tắm mà tôi nói với Reynold không phải lời nói dối.Trong khi kéo sợi dây để báo hiệu người hầu tới phòng thì một suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi.Rằng tôi không thể gọi Reynold là tên điểm âm nữa rồi.***Khoảng thời gian bị cấm túc tưởng chừng như mãi mãi đã dừng lại sớm hơn tôi nghĩ.''Một lời mời từ hoàng cung?''''Vâng, thưa tiểu thư.

Đại thiếu gia kêu tôi hãy nói với tiểu thư để chuẩn bị cho chuyện đó ạ.''''Đại thiếu g... không, anh hai nói vậy ư?''Tôi ngăn bản thân gọi anh ta là đại thiếu gia như những người làm ở đây và nhắc nhở bản thân phải gọi anh ta là anh cả trước mặt họ.Tôi là con gái của gia đình này, là thành viên nhỏ tuổi nhất.'Dù sao thì khi nghĩ tới việc Derrick đã kêu tôi phải làm vậy...'Anh ta không nói thẳng với tôi nhưng như vậy có nghĩa là thời gian cấm túc của tôi đã kết thúc.''Đây là thư mời ạ, thưa tiểu thư.''Emily kính cẩn đưa thư mời cho tôi.Cái tên Penelope được viết trên tờ giấy có hình vẽ con rồng vàng.

Đó là biểu tượng của hoàng tộc.Buổi lễ mừng sinh nhật của nhị hoàng tử.

Tổ chức vào ngày mai."

Mình nên nhanh chóng chuẩn bị cho buổi lễ thôi..."

Ngay cả sau khi thì thầm những lời đó thì tôi vẫn không thấy mừng vì đã hết bị cấm túc.Những ngày bị cấm túc thật tuyệt vời khi không phải gặp mặt hai tên anh trai và được Emily phục vụ chu đáo.Theo cốt truyện trong trò chơi thì Derrick, Reynold và tôi sẽ tiếp tục xen vào chuyện của nhau...'Khoan đã.'Tôi đang nghĩ tới những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai thì một suy nghĩ bất ngờ xuất hiện.'Nếu mình tới hoàng cung... thì mình có thể sẽ gặp hoàng thái tử!'Không, không phải 'có thể' nữa mà là chắc chắn sẽ gặp.Penelope không có cảnh tới hoàng cung nào nhưng tôi chắc chắn rằng tôi sẽ gặp được hoàng thái tử vì đó là tập đầu tiên trong tuyến truyện của hoàng thái tử.Tôi hét lên trong tiềm thức khi nhớ ra hình ảnh vị trí hoàng thái tử cắt cổ Penelope vô số lần."

Không-!"

"T, tiểu thư?"

Emily ngạc nhiên nhìn tôi.'Mình không thể đi.

Hay mình cứ nói là mình bị bệnh nên mình không đi được nhỉ?'Đó là lựa chọn duy nhất còn lại nếu tôi muốn tránh tên khốn điên khùng đó.Tôi hốt hoảng khi hỏi Emily.

Lúc này cô ta đang nhìn xuống đất, có lẽ đang nghĩ liệu cô ta có làm gì sai không."

Emily.

Cha có tham dự buổi lễ ngày mai không?"

"Ngày mai ngài công tước bận việc nên đại thiếu gia sẽ hộ tống tiểu thư tới đó ạ."

Chết tiệt...
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 12


Tôi thấy chán nản.

Nếu tôi không muốn tham dự buổi lễ thì tôi phải nói chuyện với Derrick chứ không phải công tước.Nhưng nếu tôi làm vậy thì có nguy cơ độ hảo cảm của anh ta sẽ giảm xuống.'Nếu là Reynold thì tôi đã thử mạo hiểm rồi.'Tôi thở dài, nghĩ tới độ hảo cảm vừa tăng lên của Reynold.Tôi đã đủ bận rộn rồi, còn cố giữ nó ở mức 0% nữa.Tôi còn không thể nghĩ tới chuyện mạo hiểm với Derrick,"T, tiểu thư...

Người không sao chứ ạ?

Mặt người tái nhợt rồi kìa."

Emily cẩn thận hỏi khi nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêm túc của tôi."

Ra ngoài đi.

Ta có chuyện cần suy nghĩ."

Tôi vẫy tay, giọng nói có vẻ bực bội.Tôi thở dài lần nữa khi cô ta đã ra ngoài."

Hà..."

Không đi cũng chết, mà đi rồi thì cũng chết.

Cái trò chơi này điên rồ tới mức nào vậy chứ?Tôi bắt đầu nhớ những ngày như thiên đường trong khoảng thời gian bị cấm túc."

Mình cứ tránh anh ta nhiều nhất có thể là ổn mà nhỉ, đúng không?"

Tôi nghĩ lại diễn biến của cốt truyện.

Nhưng cũng không có gì nhiều để phải nhớ cả.Gặp hoàng thái tử trong mê cung tại cung điện rồi chết trước cả khi bắt đầu cuộc trò chuyện rõ ràng.

Rồi chết tiếp và chết tiếp.Tôi không có nói quá lên khi nói cứ 5 giây là tôi phải nhấn nút quay lại một lần đâu."

Mình nghĩ cứ nói mình bệnh rồi không tham dự là lựa chọn tốt nh..."

A.Chính lúc đó, một ý tưởng thông minh đã nảy ra trong đầu tôi."...Mình có nên chết thử không nhỉ?"

Nghĩ như vậy thì đó cũng không phải ý tưởng tệ.

Ý tôi là, ai mà biết được chứ.

Có thể tôi sẽ quay về thế giới của mình nếu tôi chết ở thế giới này.Hệ thống sẽ làm gì nếu người chơi bị 'kết thúc trò chơi' nhỉ?Từ bỏ sớm sẽ tốt hơn việc cố gắng đạt được kết thúc với một trong các nhân vật.

Mà tôi còn không có chút hi vọng nào với các nhân vật đó nữa.Với cả, trò chơi này có nút quay lại mà.Nghe như tiếng chuông từ thiên đường vậy, nút.quay.lại.Tất nhiên, không có nút 'quay lại' hay biểu tượng nào hiện diện bên ngoài dù khi chơi trên điện thoại thì có.Thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy lúc này là một bảng biểu hình vuông có ghi các lựa chọn.Nhưng không phải nút quay lại nên tồn tại khi mà hệ thống [BẬT/TẮT Các lựa chọn] cũng tồn tại sao?"

Sao trước đây mình không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?"

Chỉ cần có nút quay lại thì đối mặt mọi thứ là tốt nhất mà."

Tuyệt."

Đi gặp hoàng thái tử rồi chết thôi nào!***Tôi chết trong lòng nhiều chút khi phải dậy sớm hơn mọi hôm và trải qua tất cả các bước sửa soạn.Tôi đã tắm trong bồn nước trộn với sữa và hỗn hợp nước hoa, rồi được mát-xa và đắp mặt nạ mặt cũng như mặt nạ cơ thể.

Những bước tẻ nhạt đó phải lặp lại thêm nhiều lần nữa.Khi bước ra khỏi phòng tắm và ngồi lên bàn trang điểm thì tôi đã như chết một nửa rồi.Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa phải là tất cả."

Tiểu thư, chiếc đầm này thì sao ạ?

Nó được mua lần trước và chưa mặc lần nào nên còn mới lắm."

"Đôi bông tai này thì sao?

Nó hợp với chiếc đầm lắm ạ."

"Tôi nghĩ buộc một nửa thôi sẽ tốt hơn là buộc hết tóc lên đó ạ.

Người nghĩ sao?"

"Người muốn lớp trang điểm như thế nào..."

Họ cứ hỏi mãi trong khi giữ tôi lại.'Họ ghét Penelope thật sao?!'Họ còn phấn khích hơn tôi nữa.Tôi ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương.Có vẻ như các bước chăm sóc tôi làm sáng nay có hiệu quả vì gương mặt tôi sáng bừng hơn mọi ngày.'Chà.

Trang điểm cho một khuôn mặt như thế này chắc chắn là rất vui rồi.'Tôi gật đầu, hiểu được tại sao họ lại phản ứng như vậy và nói."

Cất chiếc đầm đó đi rồi đem ra chiếc nào có thể che hết cổ của ta ấy.

Ta sẽ đeo ít trang sức nhất có thể và làm những cái khác đơn giản thôi."

"Ể?!"

Các người hầu sốc nặng khi nghe tôi nói, rồi cũng nói thêm."

Nhưng tiểu thư.

Đó là bữa tiệc ở hoàng cung mà..."

Những lời đó dường như muốn hỏi 'không phải người cần sửa soạn xinh đẹp hơn những người khác sao' vậy.Chiếc đầm màu hồng đỏ mà người hầu đem đến sẽ làm lộ rõ cổ của tôi và chắc chắn sẽ hợp với mái tóc màu đỏ thẩm của Penelope.Và những món trang sức kia có vẻ là chung một bộ với chiếc đầm, chúng sẽ làm tăng vẻ đẹp lộng lẫy của Penelope.Nhưng tôi không đến cung điện để khoe khoang vẻ đẹp như một con công.Đã vậy tôi cũng không thể nói rằng mình tới đó để chết nên tôi chỉ nói lảm nhảm gì đó như Penelope vẫn làm thôi."

Các người không cần phải cố gắng quá đâu.

Cứ làm như ta nói là được."

Nhóm hầu gái thấy không thể thuyết phục tôi nữa sau khi nghe chất giọng lạnh nhạt của tôi.

Sau đó, họ đi vào phòng thay đồ với một khuôn mặt buồn bã.Ba chiếc váy mà người hầu đem ra sau đó đều được trang trí nhẹ nhàng chứ không như chiếc vừa rồi."

Chiếc này."

Chiếc váy tôi chọn là chiếc đầm dạ hội có màu xanh lá đậm.Nó che hết xương đòn của tôi và có màu xanh lá đậm nên sẽ không quá nổi bật.Tôi mặc chiếc đầm vào và ép mấy cô hầu gái phải trang điểm đơn giản nhất có thể.Tôi đeo một đôi bông tai màu ngọc lục bảo giống với màu mắt của Penelope, và như vậy là xong.Sau khi trang điểm xong, tôi nhìn vào gương và thấy một cô gái thanh lịch đoan trang khiến tôi nghĩ mình đang chuẩn bị đi tới nhà thờ để cầu nguyện chứ không phải đi tới một bữa tiệc xa hoa.'Như thế này là đủ để hòa vào không khí rồi ha.'Không như tôi đang thỏa mãn tới sáng bừng khuôn mặt, biểu cảm của các cô hầu gái thì đen thui."

Một mình Emily ở lại thôi, những người còn lại có thể đi rồi."

Tôi ra lệnh họ phải rời đi, sau đó tôi yêu cầu người hầu riêng của mình thêm một chuyện nữa."

Emily.

Cô có thể chuẩn bị đôi găng tay cùng màu với chiếc đầm không?"

"Tiểu thư, người định đeo găng tay nữa sao?"

Nếu tôi đeo găng tay thì sẽ hoàn hảo.Emily sốt ruột như thể cô ta muốn ngăn tôi làm việc đó."

Không thì sao, tôi đâu thể cho người khác thấy cái này được."

Tôi nói trong khi đưa vết kim đâm trên tay ra, dù vết kim đâm đã mờ và khó mà thấy được rồi.Tuy nhiên, vẫn có khả năng có vài quý tộc mắt sáng sẽ chú ý tới nó.Khuôn mặt của Emily tái đi ngay khi thấy tôi đưa tay ra."

Nhanh đem găng tay tới đi."

"V, vâng ạ!"

Tôi tặc lưỡi khi thấy cô ta hốt hoảng rời đi.

Những ngày gần đây, có đôi lúc cô ta có hơi do dự sau khi tôi đối xử với cô ta hơi tốt một chút.Nên tôi cần phải khiến cô ta thấy lo lắng khi đối mặt với tôi.Sau đó, việc chuẩn bị đã hoàn thành sau khi tôi đeo găng tay lên.***Derrick nhìn tôi từ đầu tới chân và làm vẻ mặt như muốn nói 'hiếm thấy thật'."

Có vẻ như cô đã ra dáng con người hơn sau những ngày bị cấm túc rồi."

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn tôi nhưng thái độ của anh ta với Penelope vẫn y như vậy.Tuy nhiên, tôi không có thời gian tức giận vì chuyện đó.

Là vì thanh điểm sáng rực trên đầu anh ta.[Độ hảo cảm 5%]'Cái quái gì vậy.

Nó tăng lên khi nào vậy chứ?'Độ hảo cảm của anh ta đã tăng lên mà tôi không biết gì.

Cả 5% lận đó!Tôi có hơi sững sờ.

Nếu độ hảo cảm của anh ta với tôi tăng lên khi anh ta không gặp tôi, vậy thì anh ta phải ghét Penelope tới mức nào đây?'Nếu mình biết chuyện này sớm hơn thì mình đã nói với anh ta chuyện mình không đi vì bị bệnh rồi.'Tôi bắt đầu thấy hối hận với quyết định của bản thân rồi.Nhưng đã quá trễ.

Chiếc xe ngựa xa xỉ với biểu tượng của gia tộc Eckart đã đậu trước cửa chính rồi.Tôi cúi đầu nhẹ để thay cho lời chào rồi đưa tay về hướng của người bảo vệ đứng gần đó, vì xe ngựa cao hơn tôi tưởng.Tôi không thể nhìn xem Derrick đang làm gì vì bận nhấc váy để bước lên xe ngựa.Tôi chỉ có thể quay lại nhìn Derrick sau khi lên xe ngựa thành công.Anh ta đang giơ tay ra phía trước trong khi nhìn tôi với khuôn mặt cứng ngắc.'Anh ta bị gì vậy?'Tôi nghiêng đầu bối rối trước hành động của anh ta.

Nhưng bọn tôi cần nhanh chóng bắt đầu di chuyển nếu muốn tới bữa lễ đúng giờ.Không đời nào mà anh ta lại đi cùng xe ngựa với tôi nên tôi đang đợi cửa xe đóng lại.Nhưng rồi Derrick đang đứng đơ tại chỗ kia lại bước lên xe ngựa của tôi.'Cái quái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy!

Sao anh ta lại nhảy lên đây chứ!'Tôi lục tìm trong ký ức để xem mình có làm gì sai không, nhưng tôi không nhớ ra được gì cả.

Rõ ràng là bọn tôi chỉ mới gặp nhau hôm nay và mới nói lời chào thôi.Trong khi tôi đang suy nghĩ thì Derrick ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nơi tôi đang ngồi."

N, ngài đi với tôi sao ạ?"

Anh ta nhíu mày trước câu hỏi của tôi."

Cô có vấn đề gì với chuyện đó sao?"

"Kh, không.

Không phải vậy đâu..."

'Anh bị sao vậy hả!

Trước đây anh có làm chuyện gì như thế này đâu!'Tôi lắc lắc đầu, đảm bảo rằng bản thân không nói những lời đó ra miệng.

Nhưng dù tôi có nói vậy thì anh ta vẫn nhíu mày như vậy."

Nếu cô thấy có vấn đề thì ta sẽ đi xe khác."

Anh ta nói với tông giọng lạnh ngắt.Tôi liếc ra ngoài cửa sổ xe ngựa và thật sự xem xét chuyện anh ta vừa gợi ý.Tuy nhiên, anh ta đã đóng cửa xe ngựa lại khi đang đi vào rồi nên nếu tôi mở nó ra lại rồi rời đi thì sẽ buồn cười lắm."...

Tôi không ghét chuyện đó."

Tôi nhìn Derrick và buộc phải nói những lời nửa vời."

Tôi... thích vậy?"

Và tôi cẩn thận liếc nhìn Derrick để xem thử phản ứng của anh ta.Anh ta nhìn tôi một lát rồi quay đầu sang một bên.'Ý tôi là, nếu anh không thích chuyện này tới vậy thì sao anh ta phải khiến cả hai chúng ta phải ngượng ngùng và khó chịu như thế này chứ?'Đây là một cách mới để làm phiền Penelope à?Tôi sững sờ trước hình dáng tỏa ra khí chất lạnh lùng của anh ta.Nhưng chuyện đó nhanh chóng thay đổi khi tôi nhìn lên trên đầu anh ta.[Độ hảo cảm 6%]Nó đã tăng lên một phần trăm rồi.Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh.'Ừ thì.

Trong xe ngựa thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.'Tôi có cả 6% độ hảo cảm với mình mà.Dù sao cũng không có chuyện 6% kia giảm hết trong một khoảng thời gian ngắn trên xe ngựa đâu.Khi nhớ tới câu 'Nếu bạn không tránh được nó thì hãy tận hưởng nó', tôi quyết định sẽ xem đây là một chuyện tốt.

Tuy nhiên, chỉ sau khi bắt đầu đi, tôi liền hối hận khi đi cùng xe ngựa với Derrick.'Ngột ngạt quá!

Cứu!'***Thời gian như dần trôi cho tới khi bọn tôi cuối cùng cũng tới được cung điện.Khoảnh khắc tôi có thể ngắm người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đang ngồi vắt chéo cả tay và chân kia ngắn ngủi vô cùng.Trên chiếc xe ngựa im lặng chỉ có lặng im này khiến tôi ngượng ngùng đến mức không thể thở một cách thoải mái.Tôi quyết định sẽ thử mở cửa sổ khi không thể chịu nổi nữa, nhưng ngay khi tôi vừa cử động thì Derrick liền nhìn chằm chằm tôi nên tôi không thể làm được gì cả.Dù tôi chỉ giật mình một chút thôi thì anh ta cũng sẽ bất ngờ mở to đôi mắt đang nhắm nghiền và trừng mắt nhìn tôi.'Aaa, sao anh lại nhìn tôi như vậy chứ!'Tôi toát mồ hôi hột, lâu lâu lại liếc lên thanh [Độ hảo cảm 6%] một lần.Tôi hét lên trong niềm vui sướng khi cỗ xe ngựa dừng trước cung điện.Cuối cùng thì tôi cũng có thể thoát khỏi cỗ xe ngựa chết chóc này rồi.'Mình sẽ chạy nhanh ra ngoài rồi hít thở không khí trong lành.'Cạch.Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, Derrick đứng dậy thật nhanh chóng ngay khi xe ngựa dừng lại.Sau đó, anh ta mở cửa trước tôi và bước ra ngoài.Và rồi..."

Nắm lấy."
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 13


Derrick vươn tay tới chỗ tôi hiện đang đứng dậy khi cầm tà váy trên tay.

'Anh có ăn thứ gì kỳ lạ không đó?' Tôi trống rỗng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Derrick đang cố hộ tống mình.

Sau một lúc, anh ta cau mày khó chịu."

Cô đang làm gì vậy?

Cô không định xuống xe ngựa à?"

Tôi lấy lại ý thức và nhìn xung quanh.

Những quý tộc cũng vừa tới đều đưa mắt nhìn về hướng này.

"Cảm ơn anh."

Tôi nhanh chóng cầm tay Derrick và bước xuống xe ngựa.

Vẫn giữ tay mình đặt trên tay anh ta, bọn tôi bước lên những bậc thang dẫn tới phòng khiêu vũ.

"Tiểu công tước Derrick Eckart và Công nương Penelope Eckart từ gia tộc Eckart đang tiến vào!"

Lúc đó, cánh cửa khổng lồ của phòng khiêu vũ mở ra sau khi tiếng hét lớn của người hầu."

Đừng có hành động cẩu thả."

"..."

"Nếu cô lại gây ra rắc rối nữa thì mọi chuyện sẽ không kết thúc chỉ với việc cấm túc đâu."

Sự phấn khích trong tôi biến mất ngay khi nghe những lời đó của anh ta.Tôi muốn cãi lại những lời khó chịu của Derrick nhưng kiềm chế lại được."

Vâng, em sẽ cẩn thận."

Tôi cố gắng nở nụ cười khi đang nói.

Sau câu trả lời của tôi, Derrick quay đầu lại với tôi.'Chậc.'Tôi bĩu môi ngay khi anh ta không nhìn mình.Bữa tiệc được tổ chức ở cung điện diễn ra rất trơn tru.

Nói theo cách khác là nó rất chán.Ngay khi bọn tôi tiến vào, Derrick đã bỏ tôi lại một mình và bận rộn chào hỏi những người khác.So với anh ta thì không có ai tiến tới bắt chuyện với tôi cả.

Có vẻ những lời đồn về việc tôi gây rối đã có tác dụng rất tốt.Tôi nhìn xung quanh xem các tiểu thư quý tộc trong độ tuổi của Penelope đang khiêu vũ và thì thầm to nhỏ theo nhóm.Tôi nhìn mọi thứ ở nơi góc phòng mà không có quá nhiều người đi ngang qua.'Mình không cô đơn.'Câu này chắc chắn không phải để tẩy não đâu.Thật đó.

Tôi có lý do rõ ràng khi đến đây và tôi có thể sẽ thoát khỏi nơi kinh khủng này nếu thành công.'Aaa!

Chừng nào tên khốn hoàng thái tử đó mới tới vậy chứ!'Khi thời gian dần trôi qua thì có càng nhiều người liếc về phía tôi và thì thầm to nhỏ.Ngay lúc tôi tưởng mình đã chạm ngưỡng giới hạn chịu đựng mấy ánh nhìn chằm chằm kia thì "Hoàng hậu bệ hạ và nhị hoàng tử điện hạ đang tiến vào."

Cuối cùng thì sự kiện thực sự xảy ra trong chương truyện này của trò chơi cũng bắt đầu.Các quý tộc vốn đang cười khúc khích liền cúi đầu và quỳ gối xuống sàn, hướng mặt về phía cửa ra vào.Tôi cũng cúi đầu, làm theo những gì những người khác đang làm.Hoàng hậu và nhị hoàng tử bước đi một cách tự tin trên thảm đỏ, họ như muốn nói rằng 'Bọn ta là hoàng tộc đấy'.Họ đi thẳng từ cửa phòng khiêu vũ đến các bậc thang, rồi họ bước lên.

Phía trên các bậc thang là những chiếc ghế chỉ hoàng tộc mới có quyền ngồi lên.Tôi đang nhìn toàn cảnh đã rất ngạc nhiên khi thấy nhị hoàng tử ngồi trên một chiếc ghế.'Đó không phải ghế của hoàng thái tử sao?'Chiếc ghế mà nhị hoàng tử ngồi lên là chiếc ghế ở giữa, cao hơn những chiếc ghế khác.Đó là ngai vàng được trang trí bằng hình rồng vàng lạ mắt.

Đó cũng là ghế ngồi của hoàng đế.Tuy nhiên, hoàng đế hầu như không bao giờ xuất hiện trong trò chơi, vì vậy thường thì hoàng thái tử sẽ ngồi đó.'Nhưng tại sao nhị hoàng tử lại ngồi đó?'Tôi ngạc nhiên khi thấy hoàng hậu và nhị hoàng tử làm chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đến mức đó.

Cứ như thể đó là chuyện bình thường, vốn dĩ ngay từ đầu đã là như vậy rồi.Có phải vì hôm nay là sinh nhật của nhị hoàng tử nên chuyện này được cho phép không nhỉ?"

Tất cả ngẩng đầu lên đi."

Nhị hoàng tử ngồi trên ghế và ra lệnh.

Mọi người cũng đứng dậy như được bảo."

Cảm ơn tất cả đã tham dự lễ sinh nhật của ta dù ta chắc rằng mọi người hẳn đang rất bận rộn.

Hôm nay ta không chuẩn bị gì nhiều nhưng mong mọi người có khoảng thời gian vui vẻ."

Sau khi nhị hoàng tử phát biểu xong, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

À không, chuẩn bị bắt đầu cho tới khi...Rầm-!

Một âm thanh lớn bất ngờ vang lên từ cửa ra vào."

Cái quái gì?"

"Ch, chuyện gì xảy ra vậy?"

Tất cả các quý tộc đều quay đầu về phía âm thanh phát ra và bắt đầu xì xào.Một hình ảnh bước xuyên qua đám đông để tiến vào phòng khiêu vũ.Cộp, cộp.

Âm thanh của tiêng bước chân vang lên rõ ràng.Cùng lúc đó, âm thanh thứ gì đó đang bị kéo lê cũng vang lên."

L, là hoàng thái tử!"

Có ai đó hét lên.

Tôi vội vã quay đầu để nhìn về phía tiếng hét đó.Mái tóc vàng óng thanh lịch như thể được làm bằng vàng thật tung bay trong gió.Mái tóc vàng sáng của hoàng hậu và nhị hoàng tử giờ đây trông như một trò đùa.Người đàn ông tóc vàng óng với chiếc áo choàng đỏ tung bay phía sau mới thực sự là người tỏa sáng trong mắt mọi người."

Đó, đó không phải... là một con người sao?"

"Hộc!

Đ, đó là...!"

Những người đứng gần hoàng thái tử bắt đầu hét lên.Kéo, kéo-Tôi đã không nhận ra vì bị vẻ ngoài của hoàng thái tử làm phân tâm.Cái thứ anh ta kéo lê vào đây là một con người không còn cử động."

Chúc mừng sinh nhật nhé, em trai yêu dấu."

Hoàng thái tử đi đến chân cầu thang rồi thả người trong tay bản thân ra."

H, hoàng huynh!"

"H, hoàng thái tử!"

Hoàng hậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chỉ tay vào hoàng thái tử."

N, ngươi đang làm trò nhục nhã gì đây hả!"

"Sao một người anh trai tham dự tiệc sinh nhật của em trai mình lại là trò nhục nhã chứ, thưa mẫu hậu?"

"Ngươi là hoàng thái tử vậy mà lại làm ra chuyện kinh khủng như thế này, đã vậy còn làm ở một nơi mà ngươi không được mời tới nữa chứ...!"

Gương mặt của hoàng hậu đỏ bừng và run rẩy, bà không cho phép bản thân nói về người vừa bị kéo vào đây."

Ý bà là ta không được mời sao?

Nghe những lời đó ta thấy buồn thật đó."

"Ngươi là ai mà lại tới một nơi như thế này chứ!"

"Là vì ta đã được mời nên mới dẹp hết mọi việc sang một bên và chạy tới đây đó."

Hoàng thái tử nhún vai mỉa mai.

Nhìn vẻ mặt của anh ta thì chẳng có vẻ gì gọi là buồn bã cả.Nhưng tôi không hiểu được tình hình của hai người này.'Hoàng hậu không phải mẹ ruột của hoàng thái tử ư?'Trong khi tôi còn đang suy nghĩ thì hoàng thái tử nói thêm"Nhưng người hầu đưa thư mời còn non quá."

Rồi hoàng thái tử cúi thấp người xuống và đứng thẳng lên lại trong khi dùng sức kéo mạnh tóc của người bị lôi đến để hắn ta có thể đứng lên được một nửa.Khuôn mặt hắn ta lộ ra những vết bầm đen.

Tuy nhiên, dựa trên trang phục tối màu và ôm sát thì hắn ta có vẻ là một sát thủ."

Hắn không chịu đưa thư mời mà ta kêu hắn phải đưa ra mà còn làm những chuyện khác nữa, nên ta đã dạy cho hắn một bài học nho nhỏ."

"..."

"Sao em không chịu chọn người hầu cho kỹ càng vậy, em trai."

Rồi chính lúc đó.Xoẹt-.

Hoàng thái tử dùng tay rảnh của mình để rút thanh kiếm ra, và cắt cổ tên sát thủ ngay lập tức.Phụt-!

Máu bắt đầu túa ra như đài phun nước."

Ta sẽ dùng thứ này thay cho quà của mình vậy."

Hoàng thái tử quăng cái đầu tới chân của nhị hoàng tử."

Áaaaaaaa-!"

Phòng khiêu vũ tràn ngập tiếng hét của hoàng hậu.Cái đầu của người kia lăn trên sàn như một trái banh.Gương mặt của nhị hoàng tử tái nhợt như thể cậu ta có thể ngất đi bất cứ lúc nào và không thể thốt ra được lời nào."

Cứ gửi tên người hầu như hắn tới để đưa thư mời lần nữa nếu em lại muốn nhận quà từ ta nhé."

Phòng khiêu vũ chứa đầy những người bị sốc.

Chỉ một mình hoàng thái tử mỉm cười trong số những người ở đây.Nụ cười sắc bén ấy giống với con sư tử đến từ địa ngục.Ngài ta rời khỏi phòng cũng nhanh như lúc ngài ta tiến vào phòng.

Chỉ để lại cho chúng tôi là cơn sốc và nỗi kinh sợ.Khi mọi người thở phào nhẹ nhõm vì đã cố kìm nén tiếng thở từ nãy đến giờ cũng là lúc hoàng thái tử đã hoàn toàn khuất dạng.Và tôi cũng vậy.'...Cái gì vậy chứ.'Tôi lục tìm trong ký ức của mình và ôm chặt ngực.'Chuyện như thế này chưa từng xảy ra trong trò chơi mà!'Cho dù tôi có nghĩ đi nghĩ lại về trò chơi này bao nhiêu lần đi nữa thì sự cố lớn như thế này cũng chưa từng xảy ra một lần nào cả.Sự việc này quá lớn để không được nhắc trong trò chơi, không như vết kim đâm trên người Penelope.[Hoàng thái tử không có mối quan hệ tốt với em trai mình là nhị hoàng tử, ngài đã rời khỏi phòng khiêu vũ và khó chịu với một sự cố nhỏ.]Đó là toàn bộ những gì được nhắc đến.'Sao chuyện này lại là chuyện nhỏ được chứ, cái trò chơi điên rồ này!'Tôi hốt hoảng khi nhìn nhóm người hầu dọn dẹp máu và xác chết.Đúng lúc đó, một hộp thoại màu trắng xuất hiện.Tình tiết [Hoàng thái tử với dòng máu sắt đá, Callisto Regulus] đã bắt đầu.

Bạn có muốn di chuyển đến 'Khu vườn mê cung' không?[Có./Không.]Tôi nghĩ về chuyện đó trong giây lát.

Hoàng thái tử mà tôi nhìn thấy điên khùng hơn tôi tưởng tưởng, chuyện đó khiến tôi thoáng thấy nghi ngờ.'Mình nghĩ mình sẽ bị chém bay đầu ngay khi bọn mình gặp nhau.'Tuy nhiên, nỗi sợ về cái chết chỉ tồn tại chốc lát.

Dù sao thì tôi cũng đến đây để chết mà.'Nếu mình chịu đựng được chuyện này một lần thì mình có thể sẽ quay về được.'Và tôi cũng có bảo hiểm mang tên 'Nút quay lại' mà.

Nếu tôi chết thật và không quay về được thì lúc nào tôi cũng có thể bấm nút quay lại.Nghĩ vậy, tôi làm dịu bàn tay đang run rẩy của mình lại và nhấn [Có.]Rồi mọi thứ quanh tôi biến thành màu trắng.Khoảnh khắc tôi mở mắt lại thì tôi đã đang đứng trước lối vào Khu vườn mê cung rồi."

Cái này hữu dụng ghê."

Thật ra tôi có hơi lo lắng vì bản thân hay đi lạc nhưng tôi không biết là có cả hệ thống dịch chuyển như trong trò chơi như thế này."

Giờ thì, tiến về cái chết thôi nào."

Sau khi đã chuẩn bị xong, tôi bước vào Khu vườn mê cung.May mắn là tôi không bị lạc trong mê cung này.Có lẽ là hệ thống đang hoạt động, vì đèn đường chỉ phát sáng ở hướng tôi cần đi.Tôi đi xuyên qua mê cung rộng lớn này một khoảng thời gian khi đi theo ánh đèn.'Còn bao xa nữa nhỉ?'Tôi đã đi bộ được một lúc lâu nhưng ánh đèn chẳng có vẻ gì là sắp tắt đi cả.Khi bàn chân bắt đầu đau vì phải mang giày cao gót thì tôi thấy một ánh đèn ở cách xa chỗ tôi đang đứng lại sáng hơn những ánh đèn khác.

Cuối cùng cũng đến cuối đường rồi.Tôi đi đến cuối đường và quẹo.Đây là một nơi rất rộng rãi với một đài phun nước nhỏ cùng với băng ghế để bạn có thể ngồi nghỉ ngơi."

Gì thế này.

Anh ta đâu rồi?"

Nhìn ngó xung quanh, tôi không thấy có ngọn đèn nào khác đang bật nên tôi khá chắc đây là điểm cuối mê cung rồi.Tuy nhiên, dù tôi có nhìn xung quanh như thế nào đi nữa thì vẫn không thấy bóng dáng của vị hoàng thái tử kia.Tôi nghiêng đầu, ngập ngừng bước về phía đài phun nước.

RồiXoẹt-.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó lạnh và nặng ở cổ mình."

Hộc!"

"Ta đang tự hỏi là con chuột nhắt nào đang đi lang thang khắp nơi thế này."

Hoàng thái tử bước về phía tôi, kề sát thanh kiếm lên cổ tôi.Đau.

Cùng với cảm giác da thịt bị cắt là cảm giác có thứ gì đó nóng hổi đang chảy xuống.Nhưng tôi không nhận ra mình vừa bị cứa cổ."

Hể, không phải là con chó điên hay gây chuyện của nhà Eckart đây sao?"

Mái tóc vàng óng ánh phản chiếu dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ thẩm như đẫm đầy máu.Hoàng thái tử nhìn tôi đầy hứng thú, mỉm cười với vẻ mặt quái dị.

Tuy nhiên, nụ cười đó chỉ kéo dài trong giây lát."

Sau khi chứng kiến cảnh tượng ở phòng khiêu vũ mà cô còn đi theo ta nữa.

Hình như cô muốn chết lắm thì phải?"

Tôi nổi da gà khi vẻ mặt của hoàng thái tử đột nhiên trở nên lạnh tanh."

Nói đi.

Tại sao cô lại đi theo ta như một con chuột nhắt lén lút thế?"

Lưỡi kiếm cắm sâu hơn vào da tôi, nhưng thứ gây đau đớn hơn lại là luồng khí chết chóc hướng về phía tôi kia.Rồi tôi nhận ra, rằng hoàng thái tử chuẩn bị giết tôi ngay bây giờ.'Nút quay lại!'Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm nút quay lại.Cho dù là dù sao cũng chết nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi biết vị trí của nó trước khi chết."

Xét từ việc cô không trả lời câu hỏi của ta, liệu cô có nên bắt đầu nói những lời từ biệt với các anh trai của mình đi không nhỉ?"

Tuy nhiên, dù tôi nhìn chỗ nào đi nữa."

Ta sẽ tốt bụng mà chuyển những lời cuối cùng của cô tới nhà Eckart cho."

Thì tôi cũng không thấy nút quay lại ở đâu cả.'Nút quay lại!

Nút quay lại ở đâu vậy chứ!

Nút quay lại-!'
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 14


'Không có nút quay lại!'Tôi cảm giác như mình sắp ngất tới nơi vậy.

Tôi có nhìn đi đâu thì cũng không thấy nút quay lại.Trong lúc đó, có vẻ như hoàng thái tử định giết tôi thật vì tôi thấy ngài ta nâng kiếm lên."

K, khoan đã!

Khoan đã!"

Tôi hoảng loạn hét lên.

Rồi hoàng thái tử cất lời khi đang nghiêng đầu."

Có vẻ như giờ cô đã muốn nói chuyện rồi ha."

"Đúng vậy!

Thần nói!

Thần sẽ nói mà!"

Tôi gật đầu một cách điên cuồng.

Thanh kiếm mà ngài ta vừa nâng lên giờ đã được đặt lên cổ tôi lại."

Tiếp tục đi."

"À thì..."

Tôi đã kêu là tôi sẽ nói gì đó với ngài ta vì hoảng sợ.

Nhưng khi phải nói gì đó thật thì tâm trí tôi lại trống trơn.

Ý tôi là, tôi phải nói gì đây chứ.

Tôi không thể nói là mình đi theo ngài ta vì định đi chết được, và tôi không nên chết khi biết nút quay lại không hề tồn tại.'Mình có nên bật các lựa chọn lên không nhỉ?'Tuy nhiên cũng chẳng có gì chắc chắn là tôi có thể sống ngay cả khi đã bật nó lên.Thật ra, vì đã tắt nó nên tôi mới sống tới tận bây giờ được đó chứ."

Ta có thể nghe tiếng não cô chạy loạn cả lên để nảy ra một ý tưởng gì đó từ đây đó."

Lúc đó, hoàng thái tử cười khẩy một cách lạnh lùng, ngài ta còn không thể đợi một chút để tôi có thể nghĩ ra được điều gì nữa."

Ta rất mong đợi được nghe điều cô sẽ nói đó."

Thanh đo độ hảo cảm phát sáng một cách đầy nguy hiểm trên đầu ngài ta."

Và đó phải là một lý do hợp lý đấy, công nương."

"..."

"Ta thật sự không thích có người cản trở mình trong bất cứ việc gì đâu."

Ngài ta thì thầm, tăng thêm một chút sức mạnh trên thanh kiếm đang kề lên cổ tôi.

Dòng máu ấm nóng chảy dọc xuống cổ tôi.Nỗi sợ hãi trước cái chết và đau đớn.

Đã chiếm lấy tâm trí của tôi."...Th, thần thích ngài!"

Vì vậy, không suy nghĩ thêm chút nào nữa, tôi phun ra những lời mà chính mình còn thấy ngu ngốc."...Gì cơ?"

Đôi mắt đỏ của ngài ta mở to ra.

Tôi nhắm chặt mắt lại và hét lên.

Tôi đã mất khả năng điều khiển cái miệng này rồi."

Suốt, suốt thời gian qua thần đã luôn thích ngài!"

"..."

"Thần nghĩ mình có thể an ủi ngài sau vụ việc vừa nãy, vì thần cho rằng ngài sẽ bị tổn thương vì nó..."

Đây hoàn toàn là một cuộc đối thoại ngu ngốc, nó không hề xuất hiện ở chế độ khó hay chế độ thường gì cả.Đúng là trong chế độ thường thì nữ chính sẽ chạm mặt với hoàng thái tử và an ủi ngài ta, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra vì nữ chính không chứng kiến cảnh ngài ta cắt phăng đầu của tên sát thủ thôi.'Chết tiệt mà.'Dù tôi không biết phải nói gì đi nữa thì mắc gì mà tôi lại nói thích tên điên này chứ?Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích chuyện một tiểu thư quý tộc đi theo một người đàn ông vào cái mê cung ghê rợn này...

Những lời đó là những gì có thể nói ra NẾU đây là cuộc trò chuyện giữa một người đàn ông 'bình thường' và một người phụ nữ.'Tạm biệt nhé, trò chơi điên khùng.

Tao (có thể) sẽ về nhà vì bây giờ tao sẽ chết.

Tao sẽ thanh tẩy mày bằng một cái đánh giá một sao.'Tôi nhắm mắt và run rẩy trong khi chuẩn bị cảm nhận cơn đau sẽ xảy tới bất cứ lúc nào.Nhưng dù tôi có đợi bao lâu đi nữa, thì tiếng kiếm cắt ngang không khí cũng chẳng vang lên."

Hừm.

Con chó điên nhà công tước lại yêu tên độc ác của hoàng gia à."

Cơn gió đêm khẽ vuốt ve sống mũi tôi.

Tôi thận trọng mở mắt ra, lắng nghe tiếng lẩm bẩn khe khẽ của hoàng thái tử."

Đúng là..."

"..."

"Một lý do thật bất ngờ mà."

Đôi mắt đỏ như máu hiện ra trước mắt tôi.

Chẳng biết từ lúc nào mà tôi không thể thở được nữa.Ngài ta nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy thích thú."

Hẳn là cô không gặp ta nhiều tới mức đó.

Có lẽ cô chỉ mới bắt gặp ta lần đầu tiên vào buổi lễ mừng ta trở về an toàn thôi."

Thật ra, lúc đó tôi cũng không gặp được ngài ta.

Hôm nay tôi mới là lần đầu tiên tôi gặp được ngài ta trong đời này.

Đương nhiên là vì sau buổi lễ đó thì tôi mới chuyển sinh vào cơ thể này.Tôi trả lời, cả người căng cứng lại."

Thần, thần đã yêu từ cái nhìn đầu tiên vào hôm đó ạ."

"Vậy cô thích ta ở điểm nào?"

"Thì..."

Lần này tôi cạn lời thật.Tôi có thể nói gì đây?

Không, LÀM SAO mà tôi nói được chứ.

Tôi vẫn nhớ cảnh bản thân gạch chữ X nhiều lần lên tên ngài ta khi sắp xếp lại tình tiết lúc trước!Tôi liếc nhìn ngài ta và cố gắng nói ra một lý do trước khi ngài ta mất bình tĩnh."

Khuôn mặt ngài rất điển trai..."

"Khi nghĩ điều duy nhất hấp dẫn ở bản thân là gương mặt này thì ta khá là buồn đó..."

"...N, Ngài rất dũng cảm và dùng kiếm rất giỏi..."

"Mấy cái lý do của cô toàn mấy thứ nghĩ đại bằng đầu gối cũng ra thôi.

Cô không có lý do nào độc đáo và thú vị hơn sao?"

"Chuyện đó...

Thì..."

Bị hỏi những câu hỏi đó khiến tôi muốn ngất tới nơi.Nói thật thì hiện giờ tôi khó khăn lắm mới đứng được trên đôi chân run rẩy này.Cảm giác sắc lạnh trên cổ khiến tôi sợ hãi cực kỳ."

Ưmm...

Thần..."

Nụ cười khẩy trên mặt hoàng thái tử càng ngày càng nở rộng hơn mỗi khi tôi cố gắng kiềm chế nước mắt.Tôi phát điên lên trong giây lát.

Tôi thật điên khùng khi tôi đã cố chết dưới tay tên điên kinh dị này.Ngay khi tôi sắp ngất ra thì..."

Thôi được rồi.

Dù ta không hài lòng lắm nhưng hôm nay ta vẫn thả cô đi."

Lưỡi kiếm vốn đang ghim vào da tôi đã được rút ra sau khi cũng được rút về cùng những lời nói đó.Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên khi hoàng thái tử nói với giọng đầy phấn khởi, đôi mắt đỏ thẫm của ngài ta sáng rực lên."

Tuy nhiên, vào lần sau gặp nhau thì cô vẫn phải giải thích cụ thể tại sao và làm thế nào mà cô lại thích ta."

Tôi gật đầu như một tên điên."

Giờ thì đi đi."

Xoẹt, ngài ta nói trong khi cất kiếm vào bao.Vào lúc đó, thanh độ hảo cảm phía trên đầu mái tóc vàng óng bắt đầu phát sáng.Sau đó.[Độ hảo cảm 2%]Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sững sờ.

Không phải vì hạnh phúc và thanh thản nhưng mà vì nó cực kỳ, cực kỳNực cười."

Cô còn đứng đó làm gì vậy hả?

Có vẻ cô muốn chơi trò vẽ-vẽ-đường-gạch-đỏ nữa nhỉ?"

Hoàng thái tử cất lời trong khi nhìn tôi đang đứng như trời trồng một cách ngu ngốc, ngón tay cái của hắn vẽ một đường ngang cổ."

Kh, không hề!"

Tôi nhảy cẫng lên rồi lùi lại.Tôi quay đầu lại và bắt đầu đi thật nhanh, tới mức nó giống như tôi đi lùi cho tới khi ra tới lối vào mê cung.Cũng vào lúc đó, tôi đã không thể nghĩ tới việc chào tạm biệt một cách đàng hoàng với hoàng tộc mà tôi nên làm.

Bước thật nhanh và không bỏ chạy khi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của hoàng thái tử chiếu lên lưng là cách cư xử tốt nhất mà tôi có thể làm rồi.Tôi bắt đầu chạy như điên ngay khi đi tới ngã rẽ.

Làn gió lạnh lướt qua mặt tôi, khiến vết cắt trên cổ tôi nhứt nhối nhưng tôi có quá nhiều suy nghĩ để có thể cảm nhận được cơn đau đó.'Không có nút quay lại.'Sự thật đó khiến tôi sợ hãi, nhất là khi hoàng thái tử định cứa cổ mình.Sự thật rằng thứ bảo hiểm tôi tin tưởng tới tận bây giờ lại không hề tồn tại.Có nghĩa là tôi không thể chết theo cách tôi muốn.'Lỡ như khi mình chết đi rồi thì sẽ kết thúc thật thì sao?

Lỡ như mình không quay về nơi mình đến mà chỉ cứ vậy mà chết đi thì sao...?'Tôi chỉ là một sinh viên nữ bình thường.

Tôi không có gan để đối đầu với những nguy hiểm như vậy.Lựa chọn duy nhất còn lại cho tôi là đạt kết cục với một trong các nhân vật.'Nhưng bằng cách nào chứ?'Làm sao mà tôi có thể quyến rũ và đạt kết cục với một trong các nhân vật chứ, đó là những người sẽ cố giết tôi ngay khoảnh khắc tôi mắc một sai lầm nhỏ nhất mà?Sự thật rằng độ hảo cảm của các nhân vật nam đều tăng lên không hề quan trọng với tôi.Cái chuyện đó, dù tôi có cố gắng hết sức để tăng chúng lên thì chúng sẽ luôn tụt xuống ngay tức khắc như một tòa lâu đài cát vậy.'Lỡ đâu tôi làm như chó để tăng độ hảo cảm lên rồi chúng cứ tụt xuống như trong trò chơi thì sao?'Rồi tôi chết.Nhưng tôi không muốn chết.'Làm sao mà tôi muốn chết được chứ.'Khi mà tôi đã sống sót, liều mạng để thoát khỏi mấy tên anh trai kia.'Tại sao tôi phải chết một cách nực cười trong một vũ trụ điên rồ như thế này khi mà những gì tôi phải làm là lấy lòng những tên khốn kiếp tôi chẳng quen chứ!'"Hức, ưm."

Nước mắt chảy ra khỏi mắt tôi và cùng lúc đó, tiếng nức nở cũng vang lên, nhưng tôi không kiểm soát nổi nữa.Nhờ vào việc chạy theo những ngọn đèn, tôi thấy bản thân ra được lối vào Khu vườn mê cung nhanh hơn khi đi tới trung tâm mê cung.Tôi chỉ còn cách lối ra khu vườn vài bước chân nữa và sẽ thoát khỏi nơi này mãi mãi.Rầm- tôi đâm sầm vào một người trước mặt mình vì không thể nhìn thấy người đó trong bóng tối."

A!"

Một người có tâm lý đang bất ổn là tôi đây liền cảm thấy sợ hãi tột độ vì nghĩ rằng chắc hoàng thái tử đã đuổi theo tới sau lưng mình.Tôi đang định bỏ chạy tiếp thì cổ tay bị nắm lấy."

Buông ra!"

Tôi hét lên trong hoảng loạn."

Buông tay tôi ra!"

"Tiểu thư?"

"Tại sao tôi phải chết chứ!

Tôi không muốn!

Tôi không muốn chết!"

"Tiểu thư!

Tiểu thư à!"

Tôi đang cố vùng tay ra thì chợt tỉnh táo lại khi có người nào đó nắm chặt lấy vai tồi."

Cô không sao chứ?"

Một đôi mắt xanh biếc đang mở to vì ngạc nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

Rồi tôi thấy một mái tóc màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn nhạt.Và sau đó, tôi thấy dòng chữ [Độ hảo cảm 0%] phát sáng bên trên mái tóc ấy."

A, ưm..."

"Suỵt, bình tĩnh nào.

Tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu."

Tôi thở hổn hển vì khóc khi anh chàng này nói chuyện với giọng nhẹ nhàng, khiến tôi cứng người lại.'Đây lại là một trong các nam chính sao?'Tôi thấy tuyệt vọng khi nhận ra người mình vừa đâm vào là ai.Vinter Verdandi.

Anh ta là một pháp sư, và đồng thời cũng là một hầu tước."

Giờ...giờ tôi ổn rồi."

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi biết rằng người đó không phải hoàng thái tử.Tôi đưa đôi tay đang run rẩy lên lau nước mắt đi.Tôi muốn về nhà.

Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.Thêm vào đó, tôi không còn đủ sức để đối mặt với Vinter nữa."

Tôi đã gây ra rắc rối với người mình chưa từng gặp lần nào rồi.

Xin hãy quên hết những gì đã xảy ra lúc nãy đi.

Xin phép."

Tôi miễn cưỡng nói vài lời sau khi lau mặt một cách thô bạo.Tôi cúi đầu thay lời chào rồi cố đi ngang qua anh ta.Nhưng rồi tôi bị ngăn lại thêm lần nữa."

Cô đang chảy máu nhiều lắm đó."

Anh ta nói rồi chỉ vào cổ tôi."

Mặt cô cũng tái nhợt rồi.

Tôi sẽ đưa cô tới chỗ bác sĩ ở đây."

"Không sao đâu.

Tôi cần phải quay về chỗ nào đó..."

"Vậy ít nhất hãy nhận thứ này."

Không như tôi chẳng muốn đối mặt với chuyện này thêm giây phút nào nữa, Vinter không để tôi đi mà lại lấy thứ gì đó ra khỏi túi trong và đưa nó cho tôi."

Đặt thứ này lên vết thương và ấn vào nó đi.

Như vậy sẽ giúp ngăn vết thương chảy máu."

Đó là một chiếc khăn tay màu trắng.Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc trước khi chấp nhận.Dù sao thì tôi cũng không thể về phòng khiêu vũ khi đang chảy máu thế này.Tôi cúi đầu một lần nữa và mở miệng nói."

Cảm ơn ngài.

Tôi chắc chắn sẽ trả lại ân huệ này."

"Không cần phải vậy đâu."

Anh ta từ chối khi đưa tay chạm vào tôi.

Sau đó."

Thay vào đó, lần sau gặp lại thì tôi mong rằng nỗi buồn sẽ biến mất khỏi đôi mắt xinh đẹp này."

Bàn tay ấm áp đó gần như chạm vào khu vực quanh mắt khiến tôi cảm nhận được nhiệt độ mờ nhạt đó.[Độ hảo cảm 9%]Tôi tập trung vào những chữ phát sáng trên đầu anh ta tới mức không thể kiểm tra xem anh ta đang nhìn tôi như thế nào.***
Đôi lời của nhỏ dịch: Mấy tuần nay tui bị má thu máy tính với điện thoại vì bị viêm giác mạc nên không lên đăng chương dịch mới được.

Xin lỗi vì đã biến mất gần cả tháng ạ.

Mới đi khám về là má tui thu luôn nên tui không kịp đăng bài thông báo.

Mong bạn nào còn đọc bản dịch của tui thông cảm ạ, sắp tới tui sẽ cố dịch nhanh và đăng đều hơn.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 15


* bữa tui thử cái hẹn giờ đăng của Wattpad nên tui cứ tưởng là chap này đăng rồi :"))) tự nhiên nay coi lại thấy nó còn dạng bản thảo.

Sorry mọi người :")))

------------------------o O o------------------------

Việc ấn khăn tay lên vết thương trên cổ thật sự đã giúp tôi ngừng chảy máu trước khi tôi đến trước cửa phòng khiêu vũ.

Không ai biết liệu Vinter có bí mật yểm ma thuật lên chiếc khăn tay hay không dù đã biết rằng anh ta là một pháp sư.Khi chuẩn bị bước vào phòng khiêu vũ, tôi do dự đứng lại để kiểm tra lại bản thân.'Mình không ngờ việc mặc đầm tối màu hôm nay lại giúp ích nhiều đến vậy.'Vì chiếc đầm có màu tối nên khó có thể nhìn thấy vết máu trên đó được.Nhờ vào đó mà tôi chỉ cần chỉnh lại tóc một chút trước khi bước vào.Tìm được Derrick là việc rất đơn giản.Quý ngài mục tiêu của chúng ta đứng đó với khí chất lạnh lùng đang đơn độc tỏa sáng giữa những người đứng vây quanh anh ta.'Anh ta đã kêu mình phải giữ im lặng và không được gây rối... chắc anh ta sẽ nổi giận nếu thấy được vết cắt trên cổ mình.'Tôi quá tập trung nghĩ lại lời cảnh cáo của Derrick lúc bọn tôi đến trước hoàng cung tới mức không để ý tới ánh mặt mọi người đều đổ dồn về phía mình.Cũng không để ý rằng bản thân tôi không hề ổn dù cho chiếc đầm thì có vẻ ổn."...Anh trai."

Tôi nhỏ giọng gọi anh ta.May mắn thay, dù nó gần như là tiếng thì thầm vì tiếng ồn xung quanh nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng gọi nhỏ đó, vì anh ta đã quay đầu lại nhìn tôi ngay lập tức."

Em nghĩ giờ em sẽ về, em thấy không được khỏe."

Đôi mắt xanh dương của Derrick mở to ra khi nhìn thấy khuôn mặt cô em gái đang tái nhợt đi như thể sắp ngất đi, cùng với đó là một chiếc khăn tay thấm đẫm máu được ấn chặt lên cổ."

Ngay lập tức."

Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ nhanh chóng chuyển sang màu đen.Điều cuối cùng tôi thấby là cảnh Derrick chạy tới chỗ mình với gương mặt tái nhợt khi tôi ngất đi.***Tôi không nhớ được bất cứ thứ gì sau khi ngất đi tại phòng khiêu vũ."

Tiểu thư-!"

"Nhanh lên!

Mau gọi bác sĩ tới đây!"

Tôi có thể nghe loáng thoáng những tiếng hét gấp gáp và bước chân vội vã.Sự thật tôi đã nằm trên giường suốt nhiều ngày liên trong chịu đựng đau đớn vì một vết cắt nhỏ khiến tôi bật cười.Vì sự thật là tôi đã bận rộn trong việc cố gắng sống sót nên những căng thẳng mà tôi đã ngó lơ đã bùng nổ hết trong một lần.Trong những ngày này, tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ.Tôi tưởng mình sẽ mơ thấy quá khứ của Penelope nhưng những gì tôi mơ thấy lại là quá khứ của chính mình.Cũng không quá lâu kể từ ngày tôi nhập học tại ngôi trường mà những đứa trẻ của gia đình giàu có theo học, sau khi tôi được đưa về ngôi nhà đó.Tôi đang dọn đồ của mình khi kết thúc lớp học thì có người vỗ lên vai tôi.- Ê.

Anh cô đang tìm cô đó.

Cậu ấy kêu cô tới kho chứa đồ của phòng thể dục.Cậu ta là một trong những đứa trẻ hâm mộ tên anh ba khốn kiếp kia vì về cơ bản thì anh ta là người có quyền lực và kiểm soát trường học.Tôi đi thẳng đến kho chứa đồ mà không nghĩ gì nhiều về chuyện đó.- Anh ba...?Tôi cẩn thận bước vào phòng khi khi nhẹ nhàng mở cửa phòng.Tôi không thể thấy gì ngoài bóng tối.Rồi bất ngờ có một thứ gì đó trùm qua đầu tôi khi tôi đang đi loanh quanh trong phòng.

Có vẻ đó là một túi ni lông.- Cá, cái gì vậy...

Á!Tôi khi vẫn bị che kín mặt đã bị quăng sâu vào trong kho chứa đồ, sau đó bị đánh đập dã man.Hàng chục bàn chân liên tục đá và giẫm lên người tôi.Tôi không có nổi một giây để giữ tỉnh táo.

Những gì tôi có thể làm lúc đó là la hét trước những lời lăng mạ ập đến trong khi co rúm lại.- Ôi, thật sảng khoái!

Con nhỏ ăn mày này từ đâu ra thế?

Nó làm gì đủ trình để học chung trường với chúng ta chứ.- Mà này.

Nếu anh trai nó biết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn phải không?- Vớ vẩn.

Anh nó ghét nó kinh khủng.

Tôi từng theo cha tới một buổi họp và khi nó được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của họ thì anh nó chỉ rùng mình kinh tởm thôi.Họ cười toe toét và nói những lời lẽ thô tục trong khi nhìn tôi đang cố gắng lấy lại bình tĩnh với chút sức lực còn lại.Những lời đó còn khiến tôi đau đớn hơn cả hành động vừa nãy của họ.- Nè.

Từ giờ trở đi, nhớ đừng có xuất hiện trước mặt bọn tao nữa đó, biết chưa?

Và cũng đừng có mà hé răng nửa lời về chuyện hôm nay.Nói xong, tôi nghe thấy những tiếng bước chân lục tục đi ra khỏi kho chứa đồ.Tôi nằm đó, trên sàn, hoàn toàn cứng đơ trong ít nhất là một tiếng sau chuyện đó.Vì lúc đó tôi đang đau đớn đến mức không thể nhúc nhích nổi.Phải mất một lúc lâu sau đó thì tôi mới có thể tự đứng dậy lần nữa.Tôi lấy túi ni lông ra khỏi đầu và thấy cả cặp và đồng phục của mình đều đã bị hủy hoại.Tôi đi tới nhà vệ sinh và bắt đầu lau sạch những dấu chân trên đồng phục cho tới khi nhận ra rằng thứ mình cần lo lắng tới không phải là bộ đồng phục.Trong gương, tôi thấy vết thâm xanh trên mắt mình.

Từ đó, tôi đã có thể biết rằng mình không chỉ bị đá lên người mà còn bị đá lên mặt nữa.Tôi bật cười khi thấy mình như đang nói "Tôi đã bị đánh".Tôi không nhớ cảm giác khi bị đá vào người vì lúc đó tôi đã mất hết lý trí và đầu óc thì trống rỗng.Tôi lê bước chân về căn nhà địa ngục đó.

Tôi ghét nó tới mức thà chết còn hơn phải bước vào, nhưng ngoài nơi này ra thì tôi chẳng còn nơi nào khác để đi nữa.Thật không may khi tôi bước vào trong nhà.

Lúc tôi bước vào thì hẳn là cha tôi và hai tên anh trai cùng cha khác mẹ đang dùng bữa nhẹ với nhau trong phòng khách.- Con về rồi ạ.Vì tôi không phải người có thể tham gia cùng họ nên tôi chỉ nhanh chóng cúi đầu chào họ và vội vã đi lên lầu.- Khoan.

Đứng yên đó.Thông thường, họ sẽ chẳng quan tâm xem liệu tôi có về hay không.

Nhưng ngày hôm đó lại tiếp tục là một ngày tồi tệ vì tên anh ba khốn kiếp lại gọi tôi lại.- Nè, tao kêu mày đứng lại mà!Tôi ngó lơ anh ta và tiếp tục bước đi.

Tên anh ba khốn kiếp đã đi đến vị trí tôi vừa đứng.Rồi cổ tay tôi bị nắm lại trước khi tôi có thể bước lên cầu thang.- Nè, mấy vết này là gì vậy?

Sao mày lại trông như thế này chứ?- ...

Không có gì.

Em chỉ bị ngã thôi.Tôi trả lời và lắc đầu.

Vì tôi muốn giấu vết bầm xanh trên mắt bằng tóc mình.- Nè, nhìn tao nè.

Mày bị đánh à?- Không.

Như em mới nói rồi đó, em bị ngã thôi.- Aiz, tao kêu mày ngẩng đầu lên rồi mà!Tôi muốn lên phòng và nghỉ ngơi nhưng anh ta phải chặn tôi lại và kéo tóc tôi lên.- Mày, vết bầm đó là sao vậy?

Tên khốn nào đã làm ra chuyện này.

Tên quái nào lại...!Gương mặt nhăn nhó của tôi bị lộ ra dưới tay của tên khốn đó.- Không có gì đâu.- Ồ, thế này mà không có gì á?

Sao mà không có gì đ...!- Thật sự là không có gì đâu mà, thật đó!

Không có gì, em đã nói là không có gì mà-!Tôi nghĩ mình đã mất trí vì tôi đã hét vào mặt anh ta và bất giác hất tay anh ta ra khỏi người mình.Ngay cả cha và anh cả của tôi cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Có lẽ là vì họ chưa từng thấy tôi tức giận tới mức hành động như vậy bao giờ.Vào lúc đó, tôi tưởng mình không thể nào lại tội nghiệp hơn như vậy được nữa.Việc họ đang có một khoảng thời gian vui vẻ ăn trái cây với nhau trong khi tôi thì bị đánh trong kho chứa đồ của phòng thể dục.- Từ khi nào mà anh quan tâm tới tôi vậy chứ!Khung cảnh ba người đang tận hưởng thời gian bên gia đình khi tôi bước qua cánh cửa đó khiến tôi ghen tị.

Ghen tị chết đi được.Và tôi, kẻ không thể tham gia cùng họ lại...- Làm ơn để tôi yên đi!

Tôi có từng đòi hỏi anh làm gì cho tôi chưa?

Tôi chẳng làm gì cả nhưng tại sao!

Tại sao các người cứ...!Sự im lặng bao trùm toàn bộ phòng khách khiến người ta phải nổi cả da gà.Tôi luôn nghĩ rằng khóc là mất mát và thất bại, nhưng khoảnh khắc đó tôi lại không kìm nén được.

Bao nhiêu nước mắt mà tôi cố kìm nén bấy lâu nay bỗng trào ra như thác đổ.Tôi khóc như một đứa trẻ, không biết họ đang nhìn tôi với ánh mắt như thế nào.Vài ngày sau, khi vết bầm trên mắt đã biến mất, tên khốn anh ba đến gặp tôi và nói.- Anh đã bắt hết bọn chúng lại và đập cho chúng chết đi sống lại rồi.Anh ta nói ra những lời đó mà chẳng thèm nói lời chào.

Tôi đã nghe loáng thoáng được những tin đồn nói rằng có vài tên quậy phá đã phải nhập viện cùng một lúc.- Mấy tên khốn đó coi thường anh tới mức nào mà làm ra chuyện đó chứ?Anh ra thì thầm và nhìn tôi đang lắc lắc đầu.- Dù sao thì, những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, nói trước cho em biết thôi.Nhưng dù vậy thì tôi cũng không thấy biết ơn tên khốn anh ba đó chút nào.Tôi càng bị cô lập hơn ở trường.

Không có gì cải thiện hơn cả, mà thật ra, đôi lúc họ còn bắt nạt tôi nhiều hơn nữa cơ.- ...Cảm ơn anh, anh ba.Tôi muốn hét lên rằng đó là lỗi của anh ta đó thay vì gượng ép nói ra lời cảm ơn với anh ta.Tại sao tôi phải cảm ơn anh khi anh chỉ đang tự dọn đống hỗn độn mà anh gây ra chứ?Tôi chỉ là, thật sự...Chỉ là thật sự..."...đây là những gì các người nói á, nhưng tại sao con bé không tỉnh dậy chứ...!"

Tiếng hét lớn vang vọng trong tai nhưng tôi không thể nhận ra người đó là ai và đang nói gì.Đầu tôi đau như búa bổ.

Tôi mở mắt ra dù chuyện đó chẳng dễ dàng gì."...ít nhất thì làm vậy đi chứ.

Rõ ràng là ngươi cùng phe với tên hoàng thái tử khốn kiếp đó...!"

"...Ồn quá."

Ai đó
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back