- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 568,810
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 10
Chương 10
Emily run rẩy dữ dội, nhìn như thể cô ta có thể ngã gục bất cứ lúc nào.Nhưng rồi cô ta bắt đầu lục tìm trong mái tóc được buộc chặt của mình.Sau đó, một cây kim bự được lấy ra khỏi mái tóc và đặt lên tay cô ta.'Ồ, chỗ giấu được đấy chứ.'
Đương nhiên, nạn nhân luôn là Penelope.
Họ tàn nhẫn đến vậy đó.Có lẽ cô ấy cũng từng muốn hét vào mặt người hầu luôn hành hạ mình nhưng không thể, vì cô ấy không có bằng chứng."
Đâ, đây ạ..."
Emily run rẩy đưa cây kim cho tôi.Tôi nhìn xuống thứ đã liên tục làm tổn thương Penelope tới tận bây giờ.
Đó chỉ là một mảnh kim loại không quá lớn.Tuy nhiên, hôm qua tôi đã nhận ra thứ mỏng manh và nhỏ bé này có thể đem đến bao đau đơn cho một người.'Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ.'Không có ai để ý đến cánh tay đang yếu dần cùng với vết máu của cô, cũng như những đau đớn cô cảm nhận mỗi buổi sáng khi cô tỉnh giấc."
Ngẩng đầu lên đi."
Tôi nghiến chặt răng và ra lệnh.Emily do dự ngẩng đầu lên.Tôi có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt ngấn lệ của cô ta, chắc cô ta đang nghĩ tới những gì bản thân sẽ trải qua lúc này với cô công nương bạo lực."
Nhìn kỹ đây, Emily."
Tôi đưa tay không cầm kim ra trước mặt Emily.Đó là một bàn tay trắng nõn mỏng manh không một vết xước.
Tôi lật tay để mu bàn tay hướng lên trần nhà.Rồi tôi đâm cây kim do Emily đưa vào bàn tay đó không chút do dự."
Á!
Tiểu thư!"
Dù tôi mới là người bị kim đâm sâu vào tay nhưng Emily lại là người hét lên, cứ như thể cô ấy mới là người bị đâm vậy.Rồi tôi rút cây kim đang cắm hết một nửa trong tay mình.'Ư'Máu bắt đầu rỉ ra từ vết đâm.Dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng nó thật sự rất đau.
Đau tới mức tôi muốn bật khóc.
Nhưng tôi không thể hiện ra mặt, sau đó tôi lại đâm cây kim vào tay mình một lần nữa, ngay vị trí gần vết tôi mới đâm khi nãy."
A!"
Lần này, tôi không thể chịu được cơn đau mà rên lên một tiếng."
T, tiểu thư!"
Emily thở mạnh như thể cô ta đang lên cơn hoảng loạn.Cô ta không biết làm gì ngoài bật khóc trước hành động liều lĩnh của tôi.
Đúng là một cảnh tượng buồn cười.'Cô ta sợ hãi điều gì khi mà cô ta đã làm những chuyện còn tệ hơn thế này nữa chứ.'"Tiểu thư, hức!
Tiểu thư, tại sao người lại làm chuyện này vậy!"
"Không cần phải khóc như vậy đâu, Emily.
Vì đây là những vết sẹo cô gây ra cho ta mà."
Tôi đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng.
Nghe những lời ấy xong, nét mặt cô ta trở nên vô hồn."...Hử?"
"Có thể bây giờ chỉ có hai vết thôi, nhưng nó có thể thành ba, bốn hay năm vết bất cứ lúc nào.
Thậm chí có thể hơn nữa đó."
"..."
Emily ngừng thở khi nghe tôi nói vậy.
Cô ta cũng không còn run rẩy nữa."
Từ giờ trở đi, ta sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì cô làm với ta mà không nghi ngờ gì cả.
Nước tắm cô chuẩn bị, trang phục, đồ ăn.
Tất cả mọi thứ."
"T, tiểu thư..."
"Cô càng làm vậy thì sẽ càng có nhiều vết sẹo xuất hiện trên bàn tay này.
Rồi sẽ có một ngày nó hoàn toàn rõ ràng.
Nếu vậy thì không phải rồi sẽ có ngày có người nào đó chú ý tới nó sao?"
"..."
"Sẽ có người tự hỏi 'kẻ bạo hành không biết vị trí của bản thân kia là ai mà dám ngó lơ thành viên của gia tộc Eckart như vậy'.
Ví dụ như, anh Reynold chẳng hạn."
Tôi dùng lời nói để công kích Emily trong khi vẫn đang mỉm cười như một đóa hoa nở rộ."
Ta chỉ muốn nói rằng những thứ này phụ thuộc vào thái độ của cô đó."
Người hầu riêng của tôi không đáp lại lời đe dọa của tôi.Khuôn mặt cô ta tái nhợt tới mức tôi tưởng cô ta mới bị ai đó đâm vào cổ vậy."
Đứng lên đi nào.
Cô phải làm việc của mình đi chứ, chủ nhân của cô đã ăn xong rồi mà."
Tôi rút cánh tay đã đưa ra vừa nãy lại.Rồi tôi đưa mắt về cánh cửa sổ lớn bên cạnh bàn.Emily nhanh chóng đứng dậy sau khi quỳ thêm một lúc nữa.Sau đó cô ta bắt đầu dọn bàn với tốc độ và kỹ năng như robot.'Cô ta học hỏi nhanh thật, chắc vậy.'Đúng là may mắn.
Tôi nghĩ bây giờ và cả trong tương lai thì mình có thể sử dụng cô ta dễ dàng hơn rồi.Cách mọi người nhìn tôi vẫn sẽ như vậy cho dù tôi để người mới làm người hầu riêng của mình.Tôi không thể cứ ngồi yên mà không làm gì mãi được nên tôi quyết định sẽ tìm người đồng minh mà mình có thể sử dụng được.
Và người đó chính là người hầu riêng của tôi, kẻ cầm đầu trong việc bắt nạt Penelope.Và vào đúng thời điểm, một cơ hội đã đến với tôi.Tôi cũng thích tính cách của Emily, cô ta làm theo những gì tôi nói ngay lập tức mà không hỏi gì cả.Tôi vẫn nhìn Emily khi suy nghĩ những chuyện đó cho tới khi cô ta hoàn tất việc sắp xếp lại bàn ăn.Chính lúc đóRầm-!
Cánh cửa bất ngờ mở ra bằng một lực mạnh tới mức tôi tự hỏi sao cánh cửa vẫn không gãy.Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn và thấy được mái tóc màu hồng đáng yêu bay phấp phới trong không khí.Reynold Eckart nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt cau có."
Cô."
Anh ta vội vã chạy vào phòng.
Thanh điểm hiển thị [Độ hảo cảm -3%] tiến đến rất gần với tôi."
Cô đang định làm gì vậy hả?"
Reynold tiến gần tới tôi với một luồng hắc khí, anh ta còn cau có và tỏa nhiều sát khí hơn khi thấy Emily đứng cạnh bàn."
Ngươi...!"
"T, t, thiếu gia."
Emily đứng yên tại chỗ, mặt tái nhợt.Tôi nhanh chóng nhìn vào bàn.Tất cả các dĩa đồ ăn đã được xếp lên khay và chỉ còn nĩa ăn vẫn còn để trước mặt tôi.'Í chà!'Tôi có linh cảm tồi tệ về tình huống này nên tôi cầm lấy nĩa và để nó lên khay.
Tôi nhìn xung quanh mình để xem còn thứ gì có thể được dùng như vũ khí không, và sau khi xác nhận rằng không có thứ gì nguy hiểm thì tôi mới nói."
Cô nên đi rồi, Emily."
Cô ta hoảng hốt nhấc khay lên khỏi bàn như thể cô ta đã đợi tôi nói vậy từ lâu.
Tuy nhiên, Reynold hét lên khi thấy cô ta làm vậy."
Ngươi dám đi hả!"
"Nhanh lên."
Tôi nói khi nhìn vào Emily như muốn nói cô ta hãy đi đi trước khi cậu thiếu gia thô lỗ này bắt đầu làm to chuyện.
Emily có vẻ cũng hiểu lời tôi, vì cô ta cũng vội vã đi ra khỏi phòng.Cô ta nhìn y như tôi vào hôm qua, khi tôi chạy như điên để thoát khỏi Derrick để sống sót.Emily cuối cùng cũng ra ngoài khi ánh mắt không hài lòng của Reynold hướng về phía tôi."
Trả lời đi.
Cô có kế hoạch gì khi làm chuyện này hả?"
Tôi mất một lúc để nghĩ xem mình nên nói gì.Trong trò chơi, Penelope luôn nói chuyện thoải mái với Reynold.Reynold chỉ lớn hơn Penelope 2 tuổi, nên cũng dễ hiểu khi họ cứ cãi nhau như chó với mèo vì không cách nhau quá nhiều tuổi.'Giống mình với tên anh ba khốn kiếp kia ghê.'Nói cho chính xác thì anh ta đã bắt nạt mình và mình luôn là người chịu trận.Tôi nghĩ tới việc sẽ nói chuyện theo kiểu trang trọng như cách tôi nói chuyện với Derrick vì anh ta lớn tuổi hơn nhưng rồi thôi.Nếu một người hôm qua còn nói chuyện tùy tiện với mình mà tự nhiên hôm nay lại trang trọng kiểu cách thì sẽ buồn cười lắm."
Cô quyết định sẽ ngó lơ lời tôi nói luôn đó à?''Reynold khó chịu hỏi khi thấy tôi không trả lời.'Nhìn kìa, chẳng kiên nhẫn gì cả'Tôi trả lời anh ta như cách Penelope sẽ làm."...Ý anh 'chuyện này' là chuyện gì?''''Tại sao cô lại nói cô sẽ để con khốn đó làm người hầu riêng của cô tiếp vậy!"
Mấy chữ [Độ hảo cảm -3%] lấp lánh một cách nguy hiểm trên đầu tên có mái tóc màu hồng bay phấp phới đó.Tôi nên trả lời thế nào để tránh nguy cơ tử vong đây?Tôi nghĩ tới chuyện bật 'Các lựa chọn' lên nhưng lại thôi.'Không.
Dù có bật lên thì cũng sẽ chỉ có mấy lời thoại vô dụng mà thôi.'Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Reynold đang giận dữ.Nếu là Penelope, chắc cô ấy sẽ nói 'Không phải chuyện của anh.' hoặc là 'Cút khỏi phòng tôi đi.' và câu nào cũng đưa cô ấy tới gần hơn với cái chết.''Không có gì đáng lo cả.
Anh không cần phải lo về chuyện đó đâu.''Tuy nhiên, vì tôi không phải Penelope nên tôi đã lựa lời mà nói.Dù sao thì Reynold cũng đâu nghe lời tôi đâu chứ.Nhưng tôi đã lựa lời để nói rồi nên tôi tưởng như vậy đã đủ để giải quyết tình huống này.''...Cái gì cơ?''Tuy nhiên, có vẻ như những lời đó lại có tác dụng ngược lại với những gì tôi mong đợi vì cảm xúc trong ánh mắt của Reynold chuyển từ đen tối thành chết chóc.''Cho chủ nhân ăn đồ ôi thiu là, chuyện không có gì đáng lo của cô á?''''Không, chuyện đó thì...''''Có muốn làm hại tới một thành viên của gia tộc Eckart thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.
Cô ta chỉ là một kẻ thấp hèn không biết rõ vị trí của bản thân thôi, sao cô ta dám chứ!''''...''''Chúng ta không cần loại người hầu như vậy trong dinh thự này.
Ngoài kia có vô số người đang cầu xin được làm việc ở đây cho tới khi họ chết, dù không được trả lương đi nữa!''Reynold hét lên.Tôi đang định kết thúc chuyện này bằng cách nói chuyện này không đáng để gây ra rắc rối đâu thì lại thấy cạn lời trước phản ứng ngoài mong đợi của anh ta.Nhìn cảnh anh ta còn tức giận hơn nạn nhân là tôi đây khiến tôi thấy buồn cười.Sao cô dám chứ, cô chỉ là một kẻ thấp hèn không biết rõ vị trí của bản thân thôi.Đó là lời mà Reynold luôn nói với Penelope.''Tình huống như thế này mà cô cười được á?''Anh ta nói và nhăn mặt khó chịu khi tôi cười trong chốc lát.''Cô bị người khác xem thường tới mức nào mà lại chịu đựng sự nhục mạ này chứ?''Ừ, đúng rồi đó.Như anh hỏi đó, mọi người phải xem thường con gái của công tước tới mức nào mà không một người làm nào ở đây chịu nghe lời tôi ngay lập tức chứ nhỉ?Tôi bình tĩnh lại vì biết rõ nếu tôi nói vậy thì tôi sẽ chết.''Em đã gặp cha vì vụ việc xảy ra ngày hôm qua rồi.''Tôi nhìn anh ra với đôi mắt lạnh lùng và kiên định.''Ừ, chắc cha đã đồng ý rồi.
Vì tôi đã nói cha phải đuổi cổ con khốn đó ngay lập tức mà.''Reynold tự tin ưỡn ngực nói thêm như thể anh ta rất tự hào về hành động của bản thân vậy.Bộ anh ta muốn được cô em gái giả mà anh ta ghét bỏ tới tận bây giờ khen hay gì?Nhưng xui cho anh ta là tôi không định làm vậy.''Cha và anh hai không muốn đuổi việc Emily.''''Cái gì?''Đôi mắt xanh dương của Reynold mở to ra khi tôi bình tĩnh nói tiếp.''Cha và... anh hai không muốn sao?''