Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 105


Lục Kỳ Thần đứng sát bên cạnh, gần đến mức Giang Mạn Sanh chỉ cần nghiêng người một chút là có thể ôm lấy anh. Cô ngước đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Anh bắn pháo hoa cho em à?” Lục Kỳ Thần khẽ gật đầu. Rất ít điều có thể khiến Giang Mạn Sanh phấn khích đến vậy, nhưng đêm nay pháo hoa thật sự quá đẹp. Lục Kỳ Thần còn nói thêm: “Anh còn chuẩn bị quà cho em, muốn đi xem không?” Lúc này dù pháo hoa vẫn chưa tắt. Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra điều gì đó, nếu đây là do Lục Kỳ Thần chuẩn bị, bỗng nhiên cô hiểu tại sao những đóa pháo hoa ấy lại phù hợp với sở thích của mình đến vậy. Hơn nữa, dù Bắc Kinh không như các thành phố khác cấm bắn pháo hoa, nhưng cũng không phải muốn bắn lúc nào cũng được, chắc chắn phải đầu tư rất nhiều. Trước đây, khi xem một cô bé bắn pháo hoa tặng mẹ cùng với Triệu Xu, Giang Mạn Sanh đã thấy rất lãng mạn. Cô vốn là người khá kín đáo, nhưng lúc đó vẫn rất thích và ngưỡng mộ sự quan tâm trọng thị ấy. Giờ đây Lục Kỳ Thần cũng tặng cô điều tương tự. Phía sau họ, pháo hoa vẫn nở rộ từng chùm. Dường như chưa hết, vì Giang Mạn Sanh nhận ra màn hình LED trên tòa nhà cao tầng gần đó cũng đổi nội dung. Từ khẩu hiệu tuyên truyền của Bắc Kinh, chuyển thành một video về hành trình trưởng thành của Giang Mạn Sanh – từ một cô bé dịu dàng đến hiện tại. Dù không có cảnh quay trực diện mặt cô. Cuối cùng hiện lên dòng chữ: Happy Birthday Ms Jiang Hôm nay không phải một ngày bình thường. Nhiều người tụ tập ở tòa nhà cao tầng Bắc Kinh để xem show pháo hoa và máy bay không người lái cuối tuần. Nhưng tối nay họ không chỉ được xem những thứ đó, mà còn chứng kiến điều gì đó hoành tráng hơn. Khi pháo hoa trên tòa nhà Bắc Kinh bắt đầu, những đóa pháo hoa rực rỡ hơn cũng đồng loạt nở rộ. Nhiều cô gái xem cảnh này cũng giống như Giang Mạn Sanh ngày xưa khi xem cô bé kia bắn pháo hoa tặng mẹ: [Trời ơi đẹp quá đi] [A a a a không biết đây là sinh nhật cô gái nào vậy ta] [Trời ơi cái này cũng quá… giàu! Không biết là bố đại gia hay bạn trai đại gia đây] [Chắc không phải bố đại gia đâu. Vì nếu là bố thì phải thêm “chúc con gái yêu của bố” ha ha ha ha ha ha ha] Lúc này lại có thêm nhiều chùm pháo hoa nở rộ. Hôm nay nơi đây, như mọi cuối tuần bình thường khác, đông đúc người xem. Rất đông người. Vì thế có đủ mọi lứa tuổi, như những người đi làm bận rộn, cuối cùng mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Cùng với vài nữ sinh cấp ba bình thường. Trong đó có một nữ sinh may mắn, khi các cô gái đang chen lấn về phía trước, cô ấy nhìn thấy một nam sinh qua đám đông. Nữ sinh dừng bước, như trong trường học, dõi theo bóng dáng anh ta. Rất lâu sau, anh ta dường như cũng nhận ra cô, chỉ như một người bạn học bình thường vẫy tay chào nhẹ từ xa. Rất nhanh, nữ sinh không còn thấy anh ta nữa. Nỗi thất vọng lan tràn trong lòng, giống như mọi lần trước. Giang Mạn Sanh cũng từng có vô số khoảnh khắc tâm trạng tương tự như vậy. Nhưng hy vọng vẻ đẹp của đêm nay, dù chỉ thoáng qua, có thể an ủi phần nào tâm hồn cô gái ấy. Cùng lúc đó, Giang Mạn Sanh vẫn ôm Lục Kỳ Thần, cô thậm chí không biết nói gì, nhưng cô vẫn nhận ra hôm nay Lục Kỳ Thần biết chuyện cô thầm yêu anh, chắc đã ảnh hưởng lớn đến anh, vì thế Giang Mạn Sanh nói: “Anh có thể bế em đi xem quà không?” Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng, bế cô lên. Lục Kỳ Thần bế Giang Mạn Sanh đến căn phòng mà ban đầu anh định cầu hôn, mở cửa ra. Bây giờ nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại quà sinh nhật Lục Kỳ Thần chuẩn bị cho Giang Mạn Sanh. Có rất nhiều hộp quà. Giang Mạn Sanh vừa nhìn thấy đã nói: “Sao nhiều thế?” Lục Kỳ Thần tìm chỗ cho Giang Mạn Sanh ngồi: “Hôm nay mệt rồi thì từ từ mở nhé.” Giang Mạn Sanh gật đầu, lúc này vẫn chưa buông Lục Kỳ Thần ra: “Lục Kỳ Thần, sao anh tốt thế?” Nếu là trước đây, Lục Kỳ Thần chắc chắn có thể trả lời rất tự nhiên, nhưng giờ phút này, anh lại bỗng không nói nên lời. Anh còn có một văn bản, do Phương Cần Chúng chuẩn bị gấp. Sau khi nhận được cuộc gọi của Phương Cần Chúng, khi Lục Kỳ Thần đứng dậy, từ cuốn sổ rơi ra một tờ giấy. Bên trong là chữ viết của Giang Mạn Sanh, viết rằng —— “Em không muốn ly hôn với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần sẽ không thật sự ly hôn với em đúng không?” Và lúc này, Lục Kỳ Thần đặt bản văn bản đó trước mặt Giang Mạn Sanh: “Còn có một hợp đồng nữa” Lục Kỳ Thần kiên nhẫn mở một chồng hợp đồng dày, đặt trước mặt Giang Mạn Sanh. Sở dĩ dày như vậy, là vì liên quan đến quá nhiều tài sản của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh hơi ngớ người: “Cho em ký hợp đồng à?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm”. Lục Kỳ Thần biết, Giang Mạn Sanh chắc chắn không như anh, có nhiều kinh nghiệm xem xét hợp đồng như vậy. Vì thế anh lại ngồi sát vào Giang Mạn Sanh hơn, chỉ cho cô vài chỗ để giải thích, còn chỉ cho cô ký ở đâu, ký như thế nào. Lục Kỳ Thần tối nay dường như có vô tận kiên nhẫn: “Cứ từ từ ký thôi.” Mà nội dung hợp đồng này, nói ra cũng đơn giản. Nó đảm bảo rằng —— Giang Mạn Sanh có quyền tự do đề nghị ly hôn với Lục Kỳ Thần bất cứ lúc nào. Nhưng Lục Kỳ Thần thì không. Nếu ký hợp đồng này, sau này nếu Lục Kỳ Thần đề nghị ly hôn với Giang Mạn Sanh, cô có thể lấy tất cả tài sản cá nhân dưới danh nghĩa Lục Kỳ Thần. Hợp đồng này là Lục Kỳ Thần nhờ Phương Cần Chúng soạn. Phương Cần Chúng chưa từng trải qua công việc kiểu này, anh ta là người rõ nhất Lục Kỳ Thần có bao nhiêu tài sản cá nhân, dùng cụm từ “Giàu nhất nhì nước” để miêu tả cũng không phải là quá. Và nếu Lục Kỳ Thần đề nghị ly hôn với Giang Mạn Sanh, cô có thể lấy tất cả, không để lại cho Lục Kỳ Thần một xu. Phương Cần Chúng là người hiểu Lục Kỳ Thần nhất, anh ta luôn biết Lục Kỳ Thần là người rất điềm tĩnh ổn định. Dù Phương Cần Chúng cũng biết bà chủ rất tốt, nhưng hợp đồng này ít nhiều khiến Phương Cần Chúng sinh nghi. Nhưng khi anh ta định hỏi lại ý kiến Lục Kỳ Thần, chỉ nhận được một câu: “Cứ soạn đi.” Hiện tại, bản hợp đồng này đã đến tay Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần chỉ không muốn Giang Mạn Sanh có cảm giác bất an rằng anh sẽ đề nghị ly hôn với cô bất cứ lúc nào: ” Em có thể ký hợp đồng này trước.” “Những việc khác từ từ làm, được không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 106


Giang Mạn Sanh khựng lại. Trên bản hợp đồng kia, tên Lục Kỳ Thần đã được thêm vào, thêm hay không là do cô quyết định. Cô nhận lấy bản hợp đồng: “Được… Em sẽ xem xét nó. Vậy là anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.” Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “Ừ. Anh cầu còn không được.” Dù cho lúc này, với tất cả những gì Lục Kỳ Thần đã chuẩn bị cho tối nay khiến Giang Mạn Sanh hạnh phúc đến nhường nào, cô vẫn cảm thấy quá mệt mỏi: “Chúng ta đi ngủ thôi.” Giang Mạn Sanh là người rất nhạy cảm với môi trường. Căn phòng ở biệt thự Ngự Hâm này có phần khác biệt so với nơi họ ở trước đó. Khi nằm xuống, cô cảm thấy hơi không quen, nhưng chẳng bao lâu sau, hơi thở của Lục Kỳ Thần đã bao bọc lấy cô. Anh ôm cô vào lòng, và thế là Giang Mạn Sanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lục Kỳ Thần đã không còn ở đó. Anh để lại lời nhắn nói có việc khẩn ở công ty. Lục Kỳ Thần cũng để lại bữa sáng cho cô. Giang Mạn Sanh còn phát hiện trong phòng khách một bộ áo phao trắng kiểu dáng thoải mái và đôi giày casual mới mà không hiểu sao anh đã chuẩn bị sẵn cho cô. Thực ra cô có rất nhiều áo phao, không biết vì sao Lục Kỳ Thần lại đột nhiên mua thêm cho cô một cái nữa. Dù giờ dậy vẫn như mọi ngày, nhưng tối qua làm việc quá muộn nên hôm nay cô định đến Thanh Hưng trễ một chút. Giang Mạn Sanh ăn xong bữa sáng rồi lên lầu trang điểm. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao. Chọn áo phao ngắn màu xám với quần dài ton sur ton, khoác thêm áo choàng đen bên ngoài, thu xếp xong xuôi là ra cửa. Ở Tập đoàn Lục thị, khoảng 6 giờ chiều. Hôm nay Tần Dật Tấn vừa hay có việc tìm Lục Kỳ Thần, sau khi bàn xong công việc, vừa lúc nhắc đến chuyện Giang Mạn Sanh đã thầm yêu Lục Kỳ Thần từ thời cấp ba, Tần Dật Tấn trợn tròn mắt: “Tạm không nói chuyện vợ cậu đã thầm yêu cậu lâu như vậy, nhưng các cậu kết hôn bao lâu rồi mà cậu không hề nhận ra?” Không khí im lặng một lúc. Lục Kỳ Thần không nói gì. Anh thật sự không nhận ra. Cho đến khi người khác nói sự thật này, anh mới biết được. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính rọi vào văn phòng tầng cao nhất sáng sủa của Tập đoàn Lục thị. Tần Dật Tấn nhìn Lục Kỳ Thần đột nhiên tắt máy tính, đứng dậy: “Mới có 6 giờ, cậu làm gì vậy?” Giọng Lục Kỳ Thần hiếm khi không lạnh lùng ở Tập đoàn Lục thị: “Đi đón vợ tan làm.” Tần Dật Tấn am hiểu sâu sắc về chuyện tình yêu, lại biết Lục Kỳ Thần không giỏi thể hiện tình cảm, lúc này đột nhiên muốn truyền đạt kinh nghiệm: “Tôi mới để ý một hòn đảo, định mua tặng vợ. Cậu có muốn xem không?” Khi Tần Dật Tấn nói những lời này, anh không nghĩ Lục Kỳ Thần sẽ phản ứng, bởi từ trước đến nay Lục Kỳ Thần vẫn luôn cho rằng việc Tần Dật Tấn mua đảo là hành động ngớ ngẩn. Nhưng lúc này anh lại nghe thấy giọng Lục Kỳ Thần hơi trầm: “Gửi tài liệu vào điện thoại tôi đi.” Sau khi ra khỏi văn phòng cùng Tần Dật Tấn, Lục Kỳ Thần không đi thẳng xuống thang máy mà ghé qua phòng thư ký, hỏi một việc rất nhỏ: “Năm nay Tập đoàn Lục thị có tổ chức đại hội thể thao mùa đông không?” Sau khi nhận được câu trả lời “Có”, anh lại yêu cầu: “Đưa tôi một bản tài liệu.” Việc này quá nhỏ, trước đây Lục Kỳ Thần chưa từng hỏi đến cũng chẳng tham gia, không ai biết tại sao anh đột nhiên có hứng thú, kể cả Tần Dật Tấn cũng không rõ. Nhưng Lục Kỳ Thần cũng không giải thích. Hôm nay anh không đi cùng Phương Cần Chúng, Tần Dật Tấn cũng còn việc khác, hai người liền đi đường ai nấy. Gần đây Giang Mạn Sanh khá bận, Lục Kỳ Thần nhắn tin cho cô trước. Đến nơi hẹn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn với Giang Mạn Sanh, Lục Kỳ Thần ghé vào tiệm hoa. Lúc này đúng giờ tan tầm, xung quanh khá đông người. Tiệm hoa cũng khá bận rộn, chủ tiệm là một cô gái trẻ, khi Lục Kỳ Thần bước vào, trong tiệm có hai cô gái đang tự chọn hoa, cô chủ vừa mới nghỉ một chút, thấy có khách vào liền đứng dậy. Kết quả chỉ liếc mắt một cái đã bị khí chất và vẻ ngoài điển trai của người đàn ông trước mặt làm cho kinh ngạc. Lúc này Lục Kỳ Thần đang mặc một bộ vest đen, xuất hiện trong tiệm hoa khiến khí chất lạnh lùng sắc bén thường ngày dịu đi không ít, nhưng gương mặt ấy vẫn khó lòng bị bỏ qua. Ngay cả hai cô gái đang chăm chú chọn hoa cũng phải nhìn thêm vài lần. Bởi vì thật sự rất hiếm khi gặp được một người đàn ông cao như vậy, đẹp trai như vậy, khí chất xuất chúng như vậy, lại trông có vẻ tốt tính như vậy trên đường. Lục Kỳ Thần nói rõ mục đích và lịch sự: “Xin chào. Tôi muốn mua một bó hoa tặng bạn gái. Tốt nhất là to một chút, phiền cô gợi ý giúp.” Thế là cô chủ tiệm hoa gợi ý vài mẫu, cuối cùng khi Lục Kỳ Thần bước ra với một bó hoa hồng nhạt cỡ lớn, hầu như ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn anh. Dù sao đây cũng không phải ngày lễ đặc biệt nào, chỉ là một ngày hết sức bình thường. Hơn nữa bó hoa lại to đến vậy. Khi Giang Mạn Sanh tan làm đi ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là hình ảnh Lục Kỳ Thần tựa vào chiếc Bentley màu đen, tay mang một bó hoa to. Bởi vì màn biểu diễn này của Lục Kỳ Thần thực sự rất thu hút sự chú ý, không chỉ bản thân anh, mà cả chiếc xe và bó hoa đều rất nổi bật, Giang Mạn Sanh nhạy cảm nhận ra hầu hết mọi người xung quanh đều đang nhìn anh. Giang Mạn Sanh nhẹ nhàng bước đến, Lục Kỳ Thần rất tự nhiên đưa bó hoa vào tay cô. Hai người họ thực sự quá thu hút sự chú ý, Giang Mạn Sanh cảm thấy rất nhiều người đang nhìn họ khi nhận hoa: “Sao anh lại mua bó hoa to thế này?” Lục Kỳ Thần cúi người mở cửa xe cho Giang Mạn Sanh. Khi mua bó hoa này, anh chỉ nghĩ đến một điều, trong nhật ký Giang Mạn Sanh từng viết, cô đã vô số lần lặng lẽ nhìn anh trong đám đông. Và bây giờ, Lục Kỳ Thần muốn trao lại ánh nhìn đó cho cô. Dù xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn anh, Giang Mạn Sanh vẫn là người duy nhất anh để tâm và chú ý. Giang Mạn Sanh lên xe, bó hoa quá to nên cô chỉ có thể đặt ở ghế sau. Sau khi đặt xong hoa, Lục Kỳ Thần cũng ngồi vào ghế lái: “Chúng ta có kế hoạch gì không?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ” một tiếng: “Em đói chưa? Chúng ta đi ăn nhé?” Giang Mạn Sanh thực sự hơi đói: “Em đói rồi.” Tưởng là sẽ đi ngay, nhưng Lục Kỳ Thần vẫn chưa nổ máy xe. Giang Mạn Sanh nhìn anh. Lúc này Lục Kỳ Thần lại lấy ra một xấp tài liệu đưa cho cô: “Mấy ngày nữa Tập đoàn Lục thị sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa đông. Em muốn đi chơi không?” Giang Mạn Sanh nhận lấy tài liệu, liếc qua thấy quy mô tổ chức khá lớn. Nhưng cô lật qua lật lại rồi hỏi: “Anh sẽ tham gia à?” Cô lại nhớ đến lần trước đến Tập đoàn Lục thị bị mọi người nhìn chằm chằm và gọi là “bà chủ”. Lục Kỳ Thần cố gắng nhớ lại hai môn thể thao duy nhất anh từng tham gia trong đại hội thể thao thời cấp ba: chạy 5000m và nhảy cao. Lục Kỳ Thần: “Anh sẽ tham gia chạy 5000m và nhảy cao.” Giang Mạn Sanh khẽ ừ một tiếng, cô vẫn đang xem tài liệu đại hội thể thao Tập đoàn Lục thị trong tay. Thực ra nếu được đi cùng Lục Kỳ Thần, bị cả sân nhìn chằm chằm và gọi là vợ sếp tổng có vẻ cũng không sao. Thế là Giang Mạn Sanh gật đầu, nói: “Được ạ.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 107


“Em có muốn đăng ký một môn thi đấu nhẹ nhàng không?” Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh với ánh mắt quan tâm. Giang Mạn Sanh lắc đầu quả quyết: “Không cần đâu. Anh biết em không có sức đâu mà thi đấu.” Câu nói vừa dứt, cả hai đều khựng lại một chút. Lục Kỳ Thần khẽ mỉm cười, không khí ấm áp bỗng trở nên ngọt ngào hơn. “Em chỉ đi cổ vũ thôi,” Giang Mạn Sanh nói thêm sau một hồi suy nghĩ. Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng,anh hiểu tham gia đại hội thể thao quả thật khá mệt. Xe từ từ lăn bánh. Khi đến nơi, Giang Mạn Sanh mới nhận ra đây chính là nhà hàng nơi họ gặp nhau lần đầu trong buổi xem mắt. Lục Kỳ Thần nắm tay cô bước lên cầu thang. Lúc này đã 7 giờ 30 tối, trời Bắc Kinh mùa đông đã ngả tối. Cả hai đều mặc áo khoác đen, màu sắc hòa hợp qua cái nắm tay đan vào nhau. Giang Mạn Sanh chợt nhớ lại buổi xem mắt ngày ấy, khi Lục Kỳ Thần còn xa cách và lịch sự với cô. Đây là một nhà hàng sang trọng. Thông thường, những cặp đôi như họ sẽ ngồi đối diện nhau, nhưng hôm nay, Lục Kỳ Thần chọn ngồi cùng phía với cô. Họ chọn bàn cạnh cửa sổ. Lục Kỳ Thần giúp cô cởi áo khoác, rồi cũng cởi áo của mình, đặt cả hai chiếc áo sang một bên. Khi đã cởi áo khoác, Giang Mạn Sanh mới nhận ra hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo sơ mi màu xám, tông màu rất hợp với áo len xám của cô. Màu xám vốn là màu Lục Kỳ Thần thích mặc. Nhưng hôm nay Giang Mạn Sanh chọn màu xám chỉ đơn giản vì muốn ăn mặc nghiêm túc một chút. Cô thấy vui vì sự trùng hợp này. Phục vụ mang thực đơn đến, Lục Kỳ Thần gọi trước hai ly thức uống nóng. Anh lướt qua thực đơn một lượt, đọc tên vài món cho Giang Mạn Sanh nghe. Cô khẽ “ừm” tán thành, cũng nhanh chóng xem qua thực đơn một lần, xác nhận không có món nào muốn gọi thêm rồi bắt đầu chờ đồ ăn được phục vụ. Sau khi gọi món, Lục Kỳ Thần tự nhiên đặt tay lên thành ghế của cô. Giang Mạn Sanh theo phản xạ nghiêng người về phía trước. Chỉ vì ở nhà anh hay ôm cô, nên lúc này cô theo thói quen nghĩ anh cũng định làm vậy. Lục Kỳ Thần nhận ra điều đó, cúi đầu ghé sát mặt cô: “Sao thế em?” Giang Mạn Sanh nhỏ giọng: “Em tưởng anh định ôm em. Nhưng… chúng ta đang ở ngoài mà.” Lục Kỳ Thần khẽ cười: “Về nhà anh sẽ ôm.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừ” một tiếng. Xung quanh không có cặp đôi nào ngồi sát bên nhau ăn như họ. Ban đầu Giang Mạn Sanh còn thấy hơi ngượng, nhưng khi đồ ăn được dọn lên, cô đã tập trung vào bữa ăn. Dù hai người không như những cặp khác ngồi tách ra, mà dính sát vào nhau, nhưng bò bít tết được gọi hai phần riêng, phục vụ vẫn đặt tách biệt trước mặt họ, dù hai đĩa kề nhau. Giang Mạn Sanh hơi đói, cắt bò bít tết rất chậm rãi, vừa cắt vừa nếm thử: “Lần trước em còn chẳng biết đồ ăn ở đây có ngon không.” Vì lúc đó quá căng thẳng. Lần trước, chắc là lúc họ xem mắt. Lục Kỳ Thần im lặng. Lúc này anh đã cắt phần bò bít tết của mình thành từng miếng vừa ăn như Giang Mạn Sanh thích, trong khi phần của cô vẫn chưa cắt được bao nhiêu, anh tự nhiên đổi đĩa qua. Giang Mạn Sanh cũng không nói gì. Khi những món khác được mang lên, Lục Kỳ Thần vẫn kiên nhẫn cắt từng miếng cho cô. Hai người ăn chậm rãi rất lâu, đến khi Giang Mạn Sanh gần no, Lục Kỳ Thần cũng đã ăn xong, nhưng anh vẫn chưa có ý định rời đi. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn anh. Lục Kỳ Thần trông vừa điềm tĩnh vừa kiên nhẫn. Giang Mạn Sanh không biết Lục Kỳ Thần đang nghĩ gì – Hồi còn nhỏ, anh từng nghe mẹ kể một câu chuyện. Một câu chuyện hơi kỳ lạ. Khi Lục Kỳ Thần lớn lên, anh đã cố tìm hiểu về câu chuyện đó nhưng không thể tìm ra nguồn gốc. Chỉ có một truyện cổ Grimm tên “Rau Diếp” có chút liên quan, nhưng không phải câu chuyện mẹ anh đã kể. Nên rất có thể, đó là câu chuyện mẹ anh tự sáng tác trong lúc xúc động. Tuy có những điểm tương đồng, nhưng xét về nội dung, sự khác biệt khá lớn. Nhưng Lục Kỳ Thần cảm thấy cả hai câu chuyện đều mang chút bi thương. Trong truyện cổ Grimm “Rau Diếp”, có một cô gái tóc dài xinh đẹp bị mụ phù thủy nhốt trên tháp cao. Mỗi khi muốn gặp cô, mụ phù thủy sẽ gọi: “Rau Diếp, Rau Diếp, thả tóc xuống cho ta lên.” Ngày lại ngày trôi qua. Cho đến một ngày, một hoàng tử đi ngang qua tháp cao, chàng đã đưa Rau Diếp về vương quốc của mình. Câu chuyện mẹ kể giống truyện này ở chỗ nhân vật chính cũng tên Rau Diếp, nhưng nội dung là – Có một cô gái tóc dài xinh đẹp tên Rau Diếp sống trên tháp cao, ngày qua ngày ở trên đó, chưa từng một lần xuống đất. Một ngày nọ, một bé gái bị rắn độc cắn đi ngang qua tháp. Rau Diếp nhìn thấy, liền đọc câu thần chú: “Rau Diếp, Rau Diếp, thả tóc xuống cho em ấy lên.” Thế là Rau Diếp đã đưa cô bé lên tháp. Họ là hai cô bé giàu có, Rau Diếp có cả kho báu trên tháp cao, trong đó có cả thuốc giải độc rắn. Cô bé kia hơi khác biệt một chút, em đã phiêu lưu đến đây và có được nhiều hiểu biết trên đường đi. Rau Diếp cho cô bé uống thuốc, trong thời gian chờ khỏi bệnh, cô bé đền ơn bằng cách kể cho Rau Diếp nghe nhiều câu chuyện. Em còn nói sa mạc là điểm dừng cuối cùng, nghe đồn ở đó có thể nhìn thấy mặt trời. Trời biết thế giới của họ đã bao lâu không có mặt trời rồi. Rau Diếp cũng biết sa mạc đó: “Nhưng sa mạc xa lắm. Hình như chưa từng nghe ai thực sự nhìn thấy mặt trời quay về cả.” Nhưng cô bé vẫn muốn đi. Thế nhưng thuốc giải độc rắn trong truyền thuyết lại không có tác dụng với cô bé. Cô bé nói không muốn chết trên tháp cao, nên Rau Diếp đã thả em xuống đất. Khoảng một năm sau, trên tháp cao vĩnh viễn im lặng ấy, mái tóc dài xinh đẹp được thả xuống, Rau Diếp lần đầu tiên xuống đất. Quạ đen bay ngang qua hỏi: “Rau Diếp, cô định đi đâu vậy?” Rau Diếp vừa xuống đất, vẫn chưa phải cô bé dũng cảm cho lắm, nhưng cô đáp: “Tôi định đến sa mạc xem mặt trời.” Quạ đen nói: “Nhưng sa mạc xa lắm xa lắm. Hình như chưa từng nghe ai thực sự nhìn thấy mặt trời quay về cả.” Nhưng Rau Diếp vẫn lên đường. Rồi một ngày nọ, cô bé được Rau Diếp cứu năm xưa đã chiến thắng nọc rắn, lại đứng dưới chân tháp cao, gọi lên: “Rau Diếp, Rau Diếp, thả tóc xuống cho em lên với.” Nhưng tháp cao không có tiếng đáp lại của Rau Diếp. Từ đó về sau nhiều chục năm, mỗi lần cô bé đến, tháp cao vẫn mãi không một lời đáp. Và câu chuyện, kết thúc ở đó. “Đây là kết thúc gì vậy?” Lục Kỳ Thần lúc còn nhỏ đã khó chịu hỏi, “Vậy Rau Diếp có nhìn thấy mặt trời không?” Mẹ anh chỉ đáp: “Không biết nữa. Quạ đen không biết, cô bé không biết, Rau Diếp cũng không biết. Có lẽ chẳng ai biết cả.” Lục Kỳ Thần lại hỏi: “Vậy tại sao cô ấy lại làm vậy?” Giờ đây, sau bao nhiêu năm trôi qua, Lục Kỳ Thần lại nhớ về câu chuyện này. Anh không hiểu sao cảm thấy tình cảm mà Giang Mạn Sanh đã thầm yêu anh gần mười năm, hẳn rất giống cô bé Rau Diếp từ tháp cao xuống đất để đi tìm mặt trời kia. Có lẽ là vô vọng. Dù biết sẽ không được đáp lại. Vì thế lúc này, Lục Kỳ Thần rất nghiêm túc nhìn Giang Mạn Sanh nói: “Cảm ơn em đã yêu anh nhiều năm như vậy khi anh hoàn toàn không hay biết.” “Lần đầu chúng ta xem mắt ở đây, anh còn tưởng đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Nhưng thời gian chợt trôi từ xuân sang đông, và giờ đây Lục Kỳ Thần đã yêu Giang Mạn Sanh sâu đậm đến thế. “Nếu thái độ xa cách của anh lúc đó vô tình làm em tổn thương…” Còn rất nhiều, rất nhiều nữa… Bao gồm mọi nỗi đau lòng, khổ sở, tiếc nuối trong cuốn nhật ký đầy những dòng mật mã của Giang Mạn Sanh. Và cả việc sau khi kết hôn, anh vẫn hoàn toàn không hay biết gì, khi Giang Mạn Sanh yêu anh nhiều như vậy, anh chỉ xem cô như một đối tượng kết hôn mà ông nội đẩy đến trước mặt mình. Ngay cả khi đã yêu Giang Mạn Sanh, anh vẫn không hề cảm nhận được tình yêu thầm lặng suốt mười năm của cô. Tất cả những điều này… “Anh thực sự rất xin lỗi.” Giang Mạn Sanh nắm lấy tay áo Lục Kỳ Thần, thực ra thái độ của cô vẫn không khác gì mấy so với những ngày qua, cô luôn cho rằng tình yêu đơn phương là chuyện của riêng mình. Lục Kỳ Thần không cần phải xin lỗi vì điều đó. Giang Mạn Sanh: “Lục Kỳ Thần. Yêu anh vốn là chuyện của riêng em. Không phải lỗi của anh. Nhưng từ nay về sau, anh có thể yêu em thật nhiều được không?” Dù không thường nói những lời như thế, nhưng lúc này Lục Kỳ Thần rất nghiêm túc đáp: “Ừ. Anh sẽ mãi mãi yêu em, yêu em thật nhiều.” Anh sẽ dùng tất cả tình yêu của quãng đời còn lại để bù đắp cho những tiếc nuối thời con gái của Giang Mạn Sanh.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 108


Hôm nay Lục Kỳ Thần mua một bó hoa thật to, khi về đến nhà, chỉ riêng việc cắt cành và cắm hoa đã mất gần một tiếng đồng hồ. Giang Mạn Sanh lôi ra hầu hết các bình hoa trong nhà, còn Lục Kỳ Thần cũng phụ giúp cô cắm hoa. Thật ra lúc cắm hoa, Giang Mạn Sanh rất vui vẻ, vốn dĩ cô rất thích mua hoa. Sau khi đặt các bình hoa đã cắm xong vào khắp nơi trong nhà, cả căn nhà như được bao phủ bởi một bầu không khí dịu dàng từ những bông hoa. Giang Mạn Sanh nhìn xuống đôi bàn tay mình, đã nhuốm một màu hồng nhạt. Lưng cô hơi mỏi, không đứng thẳng nổi, Lục Kỳ Thần liền dẫn cô vào phòng tắm để rửa sạch những vết hồng nhạt ấy. Thật ra không chỉ có tay là dính màu hồng. Lúc vào phòng tắm, ngay cả việc trang điểm cho Giang Mạn Sanh cũng do Lục Kỳ Thần giúp cô. Ban đầu Lục Kỳ Thần còn thấy mới mẻ, nhưng anh học gì cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã trang điểm cho cô cẩn thận hơn cả khi cô tự trang điểm. Mùi kem đánh răng hương trà, sữa rửa mặt hương hoa sơn trà, cùng với các loại nước dưỡng da tỏa hương thơm mát, tràn ngập căn phòng ngủ không quá rộng này. Một đêm thật dễ chịu và tươi mát. Mặc dù Lục Kỳ Thần nói là “vài ngày nữa”, nhưng thật ra đại hội thể thao mùa đông của tập đoàn Lục thị đã đến rất nhanh. Giang Mạn Sanh biết Lục Kỳ Thần luôn duy trì thói quen luyện tập thể thao, nhưng cô nghĩ chạy 5000m hẳn là khá khó, tuy nhiên Lục Kỳ Thần tỏ ra rất bình tĩnh. Đại hội thể thao của tập đoàn Lục thị có vẻ được tổ chức với quy mô không nhỏ, họ đã thuê sân vận động lớn nhất Kinh Thành. Sân vận động rất rộng, có lẽ vì phần thưởng được thiết lập khá hấp dẫn nên số lượng nhân viên tham gia cũng rất đông. Ban đầu Giang Mạn Sanh tưởng Lục Kỳ Thần sẽ phải phát biểu gì đó trước khi thi đấu, nhưng không. Một vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đảm nhận việc đó. Nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, Lục Kỳ Thần vốn có tính cách khá khiêm tốn. Anh như thể chỉ đến đây để tham gia thi đấu. Dù khiêm tốn đến vậy, nhưng do ảnh hưởng từ thân phận của Lục Kỳ Thần, khi hai người bước vào sân vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn bình thản như thế. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bên ngoài khoác áo đen, ngoài cùng là một chiếc áo phao đen. Nhưng lại đi đôi giày thể thao màu trắng. Phối màu giống hệt với trang phục của Giang Mạn Sanh. Áo phao đen, quần dài đen, và một đôi giày thể thao trắng. Lúc này Giang Mạn Sanh nhớ lại câu nói: “Thua cũng đừng có áp lực nhé.” Lục Kỳ Thần mỉm cười, anh chọn cho Giang Mạn Sanh một vị trí thích hợp gần đường chạy và nói: “Anh sẽ về nhất.” Giống như hồi còn học cấp ba vậy. Lục Kỳ Thần ngồi cạnh cô một lúc, tranh thủ giới thiệu cho cô vài vị lão làng trong lĩnh vực công ích đang ngồi bên cạnh. Giang Mạn Sanh đứng dậy trao đổi danh thiếp, nghe họ đáp lại: “À ra đây là vợ của của sếp Lục. Ngưỡng mộ đại danh từ lâu.” Giang Mạn Sanh mỉm cười đáp lễ. Cùng lúc đó, trên sân thi đấu vang lên đủ loại âm thanh sôi động. Nhảy cao và chạy bộ đều là những môn thi đấu đầu tiên, diễn ra gần như cùng lúc. Lục Kỳ Thần ngồi được một lát thì phải đi thi đấu. Trước khi đi, anh còn lấy mấy chai nước mà Giang Mạn Sanh thích uống đưa cho cô. Lục Kỳ Thần cởi chiếc áo phao ngoài cùng, chỉ còn lại chiếc áo khoác đen mỏng bên trong và bộ đồ thể thao. Giang Mạn Sanh rất tự nhiên đón lấy chiếc áo phao của anh, đặt lên đùi mình. Khu vực nhảy cao khá xa, Giang Mạn Sanh không nhìn rõ được, nhưng cô có thể thấy tên Lục Kỳ Thần hiện lên trên bảng điện tử ghi thành tích. Do không khí của đại hội thể thao, xung quanh rất sôi động. Khi bảng điện tử hiển thị Lục Kỳ Thần đạt vị trí nhất, Giang Mạn Sanh cũng bị cuốn theo mà thốt lên một tiếng kinh ngạc nhỏ. Lục Kỳ Thần còn để Phương Cần Chúng ở lại bên cạnh cô. Thấy Giang Mạn Sanh vui mừng và ngạc nhiên như vậy, Phương Cần Chúng cũng không nhịn được nói: “Có vẻ bà chủ không biết nhiều về thực lực thể thao của sếp Lục.” “Khi còn du học ở nước ngoài, sếp Lục từng tham gia Marathon và hoàn thành toàn bộ chặng đường.” Giang Mạn Sanh: “Vậy sao?” “Vậy chạy 5000m với anh ấy chắc rất đơn giản.” Phương Cần Chúng: “Đúng là không khó. Nên tôi cũng hơi ngạc nhiên không hiểu sao sếp Lục lại đột nhiên tham gia đại hội thể thao này.” Bên kia trên sân thi đấu, cuộc chạy 5000m sắp bắt đầu. Điểm xuất phát cách vị trí của Giang Mạn Sanh khoảng nửa vòng sân. Sau tiếng còi, Giang Mạn Sanh nhìn thấy bóng dáng Lục Kỳ Thần bắt đầu chạy. Giống hệt như hồi cấp ba, cô nhìn qua đám đông mênh mông để thấy Lục Kỳ Thần 17-18 tuổi đứng trên đường chạy màu đỏ chuẩn bị xuất phát. Khi đó phía trước cô có rất nhiều nữ sinh cổ vũ cho anh, cùng với các bạn cùng lớp. Cô thậm chí còn không chen được lên hàng đầu. Có nhiều điều khác biệt, nhưng điều duy nhất giống nhau chính là, Lục Kỳ Thần vẫn giữ nhịp chạy xuất phát như ngày xưa. Không quá gấp gáp. Cũng không dẫn đầu ngay. Nhưng đến giai đoạn sau, Lục Kỳ Thần bắt đầu tăng tốc. Giang Mạn Sanh gần như nhìn thấy anh vượt qua từng người trên đường chạy, rồi bỏ xa họ vài vòng. Vạch đích ngay dưới khu vực khán đài họ đang ngồi. Thật ra khi Lục Kỳ Thần sắp chạy đến đích thì không còn ai cạnh tranh nữa, nhưng khi tận mắt thấy anh lao về vạch đích, Giang Mạn Sanh vẫn rất phấn khích. Bảng điện tử nhanh chóng hiện lên tên và thành tích của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh khẽ thốt lên một tiếng “A”. Khi cô nhìn lại đường chạy, Lục Kỳ Thần không biết đã rời khỏi đường chạy màu đỏ từ lúc nào. Đang khi Giang Mạn Sanh còn tìm kiếm, anh đột nhiên xuất hiện, tay cầm huy chương đi về phía cô. Ngay cả dáng đi của Lục Kỳ Thần cũng đẹp như vậy. Phía sau anh còn có những nhân viên khác đạt giải, nhưng họ còn cầm cả phần thưởng. Lúc này, Lục Kỳ Thần đã đi gần đến trước mặt cô, Giang Mạn Sanh liền hỏi: “Sao anh không có phần thưởng vậy?” Lục Kỳ Thần cười: “Để họ nghỉ ngơi đã. Em muốn gì nào?” Thật ra Giang Mạn Sanh chỉ tiện miệng hỏi thế. Cô vẫn còn rất phấn khích: “Anh giỏi quá.” Nhưng Lục Kỳ Thần chỉ nhìn cô: “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh không ngờ anh sẽ đột nhiên gọi cô là bé yêu vào lúc này. Vì Lục Kỳ Thần không cố tình hạ thấp giọng, những người xung quanh họ thật ra đều có thể nghe thấy. Nhưng Giang Mạn Sanh chưa kịp nói gì, vì thấy Lục Kỳ Thần đầy mồ hôi, cô cúi người lấy nước cho anh. Chạm tới chai nước, Giang Mạn Sanh rất tự nhiên đưa cho anh. Cử chỉ này thật đặc biệt gợi nhớ. Bởi vì trong cuốn nhật ký Madeira mà Giang Mạn Sanh đã viết, cô từng ghi lại, trong đại hội thể thao có môn chạy 5000m và nhảy cao mà Lục Kỳ Thần tham gia, cô đã đưa nước cho anh, nhưng Lục Kỳ Thần từ chối. Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra, vừa rồi Phương Cần Chúng cũng nói, không hiểu sao Lục Kỳ Thần lại đột nhiên tham gia đại hội thể thao này. Lúc này cô cũng hơi hiểu ra. Lục Kỳ Thần là… vì cô sao? Giang Mạn Sanh mím môi. Lúc này Lục Kỳ Thần rất tự nhiên nhận lấy chai nước cô đưa, anh còn hơi cúi người, đeo cả hai tấm huy chương vừa thắng được vào cổ Giang Mạn Sanh, nói bên tai cô: “Cảm ơn em.” Là Giang Mạn Sanh 17-18 tuổi đã đưa nước, mà Lục Kỳ Thần không nhận, nên cô đã không có cơ hội nhận được lời cảm ơn. Hai tấm huy chương đeo trên cổ Giang Mạn Sanh thật ra không nặng, nhưng trong khoảnh khắc này cô thật sự nhận ra, dường như Lục Kỳ Thần tham gia đại hội thể thao này hoàn toàn là vì cô. Giang Mạn Sanh khẽ gọi tên anh: “… Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần uống một ngụm nước, nhẹ nhàng “Ừm?” một tiếng. Giang Mạn Sanh lại nói: “Em muốn hôn anh.” “Bây giờ sao?” Lục Kỳ Thần sửng sốt một chút. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô thấy Lục Kỳ Thần nhìn quanh một lượt, rồi anh cầm lấy chiếc áo phao đen mềm mại mà cô đang ôm trong lòng. Nhanh chóng trước mắt Giang Mạn Sanh tối sầm lại, cả hai đều được che kín bởi chiếc áo phao đen của Lục Kỳ Thần. Sau đó môi Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng chạm lên môi cô. Giang Mạn Sanh nghe được giọng Lục Kỳ Thần hơi trầm: “Như vậy được không”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 109


Chiếc áo khoác lông vũ rơi xuống cùng lúc với nụ hôn của Lục Kỳ Thần. Theo phản xạ tự nhiên, Giang Mạn Sanh bấu nhẹ vào cổ tay anh. May mắn là trong sân vận động rộng lớn này, phần lớn sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào sân thi đấu. Họ chỉ là hai con người nhỏ bé giữa biển người mênh mông. Dù có vài người còn đang quan sát Lục Kỳ Thần, thì giờ đây tầm nhìn của họ cũng đã bị chiếc áo khoác đen che khuất. “Ừm… được.” Giọng Giang Mạn Sanh ngập ngừng. Cô đồng ý, nhưng Lục Kỳ Thần dường như không thể kiềm chế được bản thân khi môi vừa chạm vào môi cô. Giang Mạn Sanh vội vàng kéo anh lại. Lục Kỳ Thần từ từ lùi lại, khẽ “ừm” một tiếng: “Vậy ngồi thêm một lát nữa rồi mình về nhà.” “Anh có mệt không?” Giang Mạn Sanh chui ra khỏi chiếc áo khoác của anh. Một cách tự nhiên, Lục Kỳ Thần kéo chiếc áo xuống và khoác lên người. Trong lúc mặc được nửa chừng, anh còn tranh thủ chạm vào tay cô, như thể đang kiểm tra xem cô có bị lạnh không. Giang Mạn Sanh chăm chú nhìn anh uống nước. Đợi đến khi thấy anh có vẻ đỡ mệt, Phương Cần Chúng mới đến hỏi Lục Kỳ Thần vài câu công việc. Anh điềm đạm đáp lại. Họ ngồi thêm một lúc nữa, rồi Lục Kỳ Thần hỏi: “Mình đi nhé?” “Ừ, được.” Giang Mạn Sanh gật đầu. Sau khi Lục Kỳ Thần nói nhỏ vài câu với người bên kia, cả hai cùng rời đi. Hôm nay là sinh nhật bà nội của Lục Kỳ Thần. Kế hoạch ban đầu của họ là xem một lát hội thao rồi về sớm. Tuy nhiên, cả hai đều cần về nhà thay đồ trước. Giang Mạn Sanh không chỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nội. Cô là kiểu người chỉ cần thấy thứ gì hợp với ai trong gia đình là muốn mua ngay. Mấy ngày không đến nhà cũ họ Lục, Giang Mạn Sanh đã tích góp được khá nhiều đồ để mang qua. Vì thế, việc đầu tiên khi về đến Ngự Hâm là lấy từng món ra. Lục Kỳ Thần tắm rửa, thay đồ xong thì bước ra, Giang Mạn Sanh cũng gần xong. Cô đang đứng ở hành lang nghịch một cái rương thì bất ngờ được bế bổng lên. Giang Mạn Sanh giật mình, nhưng dĩ nhiên là Lục Kỳ Thần. Cô vội vàng choàng tay qua cổ anh: “Sao đột nhiên ôm em vậy?” Lục Kỳ Thần vòng tay qua eo cô. Anh bế Giang Mạn Sanh cao đến nỗi phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy mặt cô. Có lẽ vì hôm nay đi xem hội thao nên Giang Mạn Sanh trang điểm rất nhẹ nhàng. Đôi khi Lục Kỳ Thần thấy điều này rất kỳ lạ. Giang Mạn Sanh có thể trang điểm theo nhiều phong cách khác nhau – đủ màu sắc, trang trọng chính thức, nhẹ nhàng như bây giờ, thậm chí cả khi mặt mộc. Tất cả những phong cách trang điểm ấy đều làm nổi bật vẻ đẹp khác nhau của cô. “Anh chợt nhớ hôm đó ở nhà ăn nói là về nhà sẽ ôm.” Lục Kỳ Thần nói. “Mà vẫn chưa ôm.” Giang Mạn Sanh giật mình, rồi nhanh chóng nhớ ra. Hôm đó, khi họ lại một lần nữa ăn ở nhà ăn Tương Thân, Giang Mạn Sanh theo thói quen tưởng Lục Kỳ Thần muốn ôm cô. Khi đó anh đã nói: “Về nhà ôm.” Giang Mạn Sanh đấm nhẹ vào người anh: “Vậy giờ anh ôm rồi, có thể thả em xuống được không? Chúng ta… còn phải đi thăm bà nội nữa mà.” May là Lục Kỳ Thần cũng nhớ hôm nay là sinh nhật bà. Anh chỉ khẽ vuốt gáy Giang Mạn Sanh, hôn cô vài cái rồi thả xuống. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, hơn nữa mỗi lần thấy Giang Mạn Sanh ăn mặc đẹp, bà nội đều rất vui, nên hôm nay cô định mặc đồ màu đỏ. Cô chọn một chiếc áo khoác đỏ, bên trong là váy kẻ ô, đội thêm mũ len trắng. Sau khi thu xếp xong xuôi, Giang Mạn Sanh nhớ ra mình có mua một đôi đồng hồ, trong đó chiếc dành cho nam vẫn chưa tặng cho Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh đeo chiếc của mình vào, cầm chiếc định tặng cho Lục Kỳ Thần rồi xuống lầu. Khi cô xuống lầu, Lục Kỳ Thần đã chuẩn bị xong. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, Giang Mạn Sanh đến bên cạnh anh, kiểm tra chiếc nhẫn trên tay anh: “Em đổi cho anh một cái đồng hồ khác nhé?” Lục Kỳ Thần trước tiên để ý đến bộ trang phục màu đỏ của Giang Mạn Sanh, sau đó mới nhìn đến chiếc đồng hồ. Nó giống hệt chiếc trên tay Giang Mạn Sanh, cả hai đều có nút điều chỉnh màu đỏ ở một bên mặt số, và một trong những kim đồng hồ cũng màu đỏ. Trên người Lục Kỳ Thần hiếm khi có màu sắc rực rỡ như vậy. Anh mỉm cười, đưa tay ra: “Em mua khi nào vậy?” Giang Mạn Sanh tự nhiên tháo chiếc đồng hồ cũ trên tay anh xuống, đeo chiếc mới vào: “Mấy ngày trước thôi.” Đeo xong, Giang Mạn Sanh còn nói thêm một câu đầy hài lòng: “Bà nội chắc chắn sẽ thấy mối quan hệ của chúng ta rất tốt.” “Và ngày càng tốt hơn nữa.” Lục Kỳ Thần chỉ cười không nói. Đến nhà cũ họ Lục, Giang Mạn Sanh lập tức nhận ra có rất nhiều người. Thực ra cô cũng đã chuẩn bị tinh thần, dù sao cũng là sinh nhật bà nội. Nhưng cô không ngờ còn gặp được một người khác – Lục Văn Khỉ. Trước đây mỗi lần Giang Mạn Sanh đến đều không gặp cô ấy, mãi đến hôm nay mới là lần đầu tiên họ thật sự làm quen. Lục Văn Khỉ thoải mái hơn Giang Mạn Sanh nhiều, vừa gặp đã “chị dâu” này “chị dâu” nọ. Còn kéo Giang Mạn Sanh kể nhiều chuyện về việc Lục Kỳ Thần nghiêm khắc với cô ấy như thế nào. Giang Mạn Sanh chỉ cười. Sau đó người đến càng đông, cả người mẹ và đứa bé mà Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần từng gặp ở tiệc đầy tháng cũng có mặt. Rất tự nhiên, có người nhắc đến: “Kỳ Thần và Mạn Sanh cưới nhau cũng được một thời gian rồi, tính khi nào sinh em bé đây?” Giang Mạn Sanh giật mình, bên cạnh Lục Kỳ Thần đã lên tiếng: “Chúng con không vội.” Thật vậy, họ không vội. May mà chủ đề này không kéo dài, không lâu sau bữa tiệc bắt đầu, mọi người tập trung chúc mừng sinh nhật bà nội. Trong bữa tiệc cũng có nhiều bác chú đến trò chuyện với Lục Kỳ Thần, chủ yếu về chuyện kinh doanh. Nhưng Giang Mạn Sanh nhận ra, dù có bao nhiêu người trong họ Lục dựa vào Lục Kỳ Thần, anh vẫn luôn điềm đạm và bình tĩnh như vậy. Bữa tiệc kéo dài khá lâu, nhưng sau khi kết thúc, mọi người nhanh chóng ai về nhà nấy. Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh ở lại đến cuối cùng, cả hai ngồi trong phòng khách nói chuyện với bà nội. Ban đầu Lục Văn Khỉ cũng ngồi cùng, nhưng sau đó cô ấy quá mệt nên nói lên gác ngủ một lát. Trong phòng khách đang chiếu một bộ phim truyền hình đang hot. Lúc đầu Giang Mạn Sanh nhiệt tình giải thích cho bà nội cách sử dụng những món đồ cô mua tặng, nhưng càng nói càng thấy mệt, không chỉ bà nội mà cả cô cũng vậy. Không lâu sau bà nội lên gác nghỉ ngơi, Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần vẫn nằm trên sofa, vừa nói chuyện trời đất vừa xem phim. Lúc này, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi. Thực ra hai người họ định về Ngự Hâm, nhưng tuyết rơi càng lúc càng to, Giang Mạn Sanh càng không muốn động đậy. Vì thế Lục Kỳ Thần hỏi: “Hôm nay mình ngủ lại đây nhé?” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng: “Được.” Rồi cô hỏi: “Bà nội còn xuống không? Lúc nãy bà đi lên có nói là còn xuống chơi nữa không…” Lục Kỳ Thần đáp: “Giờ này bà sẽ không xuống đâu. Anh bế em lên phòng ngủ nhé?” Mặc dù không tỉnh táo lắm, nhưng Giang Mạn Sanh vẫn còn chút ý thức. Đây không phải Ngự Hâm, cũng không phải Thanh Lan, cô cảm thấy không nên để Lục Kỳ Thần bế trực tiếp như vậy. Nhưng Lục Kỳ Thần nhanh chóng nói: “Sẽ không có ai xuống nữa đâu.” Thế là Giang Mạn Sanh vòng tay ôm eo anh. Nhưng khi Lục Kỳ Thần bế Giang Mạn Sanh đến chỗ cầu thang lên tầng hai, Lục Văn Khỉ vừa hay đi xuống, nhìn thấy hai người, cô ấy theo bản năng nói: “Anh. Anh bế chị dâu lên phòng ngủ à.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Ngoài cửa sổ, tuyết lớn đã dần dần nhỏ hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back