Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 90


Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần gần như cùng lúc mở lời. Cô nói: “Lục Kỳ Thần, em thật sự rất thích anh.” Ngay sau khi nghe những lời tình tứ của anh, cô dụi đầu vào vai anh và thì thầm: “Em… em cũng yêu anh.” Trời cuối thu về đêm đã se lạnh, Lục Kỳ Thần liền khoác áo jacket của mình lên người Giang Mạn Sanh. May mắn là anh vốn ăn mặc khá ấm áp. Giang Mạn Sanh khoác chặt chiếc áo, rồi cả hai cùng rời sân golf. Có lẽ vì ban ngày tình cảm của họ quá sâu đậm đêm đó Giang Mạn Sanh ngủ một giấc thật ngon trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Ban ngày cô đã ngủ nhiều nên đến nửa đêm thì tỉnh giấc. Ngày mai là chủ nhật nên cô cũng không vội. Khi vừa tỉnh dậy, cô thấy Lục Kỳ Thần đang mặc quần áo bên cạnh. Cô ngồi dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?” Lục Kỳ Thần mặc xong, đến bên cạnh và kéo chăn đắp lại cho cô: “Anh có công việc đột xuất, phải đi công tác. Không có gì nghiêm trọng nhưng anh cần phải đi. Một tiếng nữa máy bay cất cánh.” Giang Mạn Sanh gật đầu, nhìn đồng hồ mới 4 giờ sáng. Dù cô đã ngủ nhiều ban ngày nhưng có vẻ anh còn chưa ngủ chút nào: “Vậy anh tranh thủ ngủ thêm trên máy bay nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ” rồi ra cửa. Không biết có phải vì công việc gấp không mà trong cơn mơ màng, Giang Mạn Sanh nhận ra anh không hôn lên trán cô như mọi khi trước khi đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy tin nhắn Lục Kỳ Thần để lại thông báo về lịch trình công tác. Dự kiến anh sẽ đi khoảng ba ngày. Cô chỉ đơn giản nhắn lại “OK”. Cô thấy hơi lạ, vì trước đây Phương Cần Chúng thường gửi cho cô ảnh chụp máy bay cất cánh hoặc ảnh của Lục Kỳ Thần. Lần này lại không có gì cả. Nhưng Giang Mạn Sanh cũng không băn khoăn nhiều về điều đó. Thời gian cứ thế trôi qua. Đúng lúc này, Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm đã nộp tài liệu tố cáo Vương tổng lên tổng công ty. Rất nhanh sau đó, người của tổng công ty đã đến điều tra. Vương tổng tạm thời bị đình chỉ chức vụ. Tất nhiên có người thông báo chuyện này cho cha cô, vì thế tối nay cô bị gọi về nhà họ Giang. Vừa hay Lục Kỳ Thần cũng không có nhà, nên cô quyết định ở lại nhà họ Giang luôn. Vừa ăn cơm xong, cô đã bị Giang Nam Sơn gọi vào phòng làm việc. Vì chuyện này liên quan đến Giang Mạn Sanh nên Giang Nam Sơn muốn tự mình xác nhận. Ông tin tưởng con gái mình không tố cáo sai, nhưng vẫn hỏi: “Con có biết gần đây Vương tổng quan hệ rất tốt với nhà họ Phương không?” Nhà họ Phương là một gia tộc như thế nào? Cho dù lợi ích có bị tổn hại, họ vẫn giữ vẻ ngoài lịch thiệp, nhưng trong bóng tối là một gia tộc có thù tất báo. Họ sẽ làm những chuyện mà không ai ngờ tới. Giang Mạn Sanh gật đầu: “Con biết. Liệu có nguy hiểm không ba?” Giang Nam Sơn hỏi: “Kỳ Thần có biết không? Nếu Kỳ Thần biết thì sẽ không có nguy hiểm.” Để đưa Thanh Hưng vào quỹ đạo mà cô và Đỗ Gia Âm dự đoán, việc loại bỏ Vương tổng là cần thiết. Vì vậy, đây là nước cờ cô buộc phải đi. Nếu không có nhà họ Phương, đây là chuyện rất đơn giản, nhưng có họ Phương can dự vào thì mọi chuyện trở nên phức tạp. Giang Mạn Sanh: “Con dám làm cũng vì có anh ấy. Nhưng con vẫn đang phân vân không biết nên nói với anh ấy thế nào.” Giang Nam Sơn nhận ra sự băn khoăn của con gái: “Con đang phân vân điều gì?” Giang Mạn Sanh: “Ba à. Những chuyện như Vương tổng sau này chắc chắn còn xảy ra, mỗi lần như vậy con đều phải nhờ anh ấy giải quyết sao? Nhưng mẹ không phải dạy phải luôn tự lập sao?” Giang Nam Sơn thẳng thắn: “Cậu ấy là chồng con, con và Đỗ Gia Âm muốn đưa Thanh Hưng theo hướng mình mong muốn, tất yếu phải loại bỏ Vương tổng. Dù chịu ảnh hưởng từ nhà họ Phương, nhưng chồng con đang ở đó, tại sao con không dựa vào nó? Về sau này, trước hết những chuyện như Vương tổng sẽ không thường xuyên xảy ra, nhưng Sanh Sanh à, con có thể chọn không dựa vào Lục Kỳ Thần, nhưng nếu để nó làm chỗ dựa, con sẽ nhanh chóng mạnh mẽ hơn. Dần dần, những vấn đề như Vương tổng con sẽ tự mình giải quyết được. Còn về sự tự lập của con, nó không phải được xác lập bởi việc có dựa vào chồng hay không, mà là khi cậu ấy không ở đó, con có khả năng tồn tại độc lập hay không.” Sau những lời này, Giang Mạn Sanh cảm thấy những điều mình đang hoang mang dường như đã được gỡ rối. Đã hiểu rõ vấn đề, để không đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cô cần phải tìm sự giúp đỡ từ Lục Kỳ Thần. Khi Giang Mạn Sanh nhắn tin cho Lục Kỳ Thần, cô không biết lịch trình công tác của anh đã thay đổi, anh đột xuất bay đến một thành phố khác. Thời gian bay là 13 tiếng. Bây giờ là 22 giờ. Điều này có nghĩa là, trước 11 giờ ngày mai, Lục Kỳ Thần sẽ không nhận được tin nhắn của cô. Việc Vương tổng bị cách chức đã là chuyện không thể thay đổi. Ngày hôm sau, Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm có công việc bên ngoài về dự án bệnh Alzheimer. Lần này họ phải đến một viện dưỡng lão ở vùng khá hẻo lánh. Khi phát hiện có xe theo dõi là lúc họ đang ở một con đường chính vùng ngoại ô vắng vẻ. Giang Mạn Sanh là người lái xe. Đỗ Gia Âm đã từng tra cứu tài liệu về nhà họ Phương, chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là người của họ Phương. Đỗ Gia Âm không khỏi nói: “Họ thật sự có thù tất báo. Xin lỗi cô” Giang Mạn Sanh đáp “Không sao”, đây cũng là lựa chọn của cô. Cô lập tức gọi báo cảnh sát, với kỹ năng lái xe của Giang Mạn Sanh, cô mất khoảng mười phút để thoát khỏi họ. Hai người không định đến viện dưỡng lão nữa, tính quay về công ty, nhưng khi đến bãi đỗ xe, họ thấy một chiếc xe đối diện có người đang nhìn chằm chằm. Giang Mạn Sanh vội gọi Đỗ Gia Âm đang định xuống xe. Nhưng người trên xe kia đã xuống. Trong tay họ còn cầm những công cụ như dao rìu. Rất giống phong cách xã hội đen. Giang Mạn Sanh vẫn đang trong cuộc gọi với cảnh sát, đối phương bắt họ đổi vị trí. Nhưng khi những người đó vây lại, dao rìu chĩa về phía cửa sổ xe sắp giáng xuống, Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm gần như theo bản năng cúi người xuống tránh. Nhưng, không có gì xảy ra. Một lúc sau, Giang Mạn Sanh ngẩng đầu lên, liền thấy Phương Cần Chúng. Giang Mạn Sanh không biết Phương Cần Chúng nói gì, nhưng những người kia nhanh chóng rời đi. Đã là Phương Cần Chúng, Giang Mạn Sanh trực tiếp mở cửa xuống xe: “Trợ lý Phương. Sao lại là anh?” “Anh không đi công tác cùng Lục Kỳ Thần sao?” Có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Mạn Sanh cảm nhận được sự hoảng loạn từ Phương Cần Chúng: “Bà chủ, cô không sao chứ?” “Lục tổng để tôi ở lại theo dõi vụ Vương tổng giúp các cô.” Giang Mạn Sanh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không sao.” Phương Cần Chúng: “Bà chủ, Chuyện Vương tổng và nhà họ Phương, Lục tổng đã giao quyền cho tôi. Để tôi giải quyết.” Giang Mạn Sanh vẫn thấy hơi lo, cô biết lần này mình thật sự đã phạm sai lầm: “Cảm ơn anh.” Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra, hóa ra đó là lý do sáng nay cô thấy lạ, vì sao lần này Phương Cần Chúng không gửi ảnh Lục Kỳ Thần cho cô như mọi khi. Thì ra… Lục Kỳ Thần đã để Phương Cần Chúng ở lại bảo vệ cô. Trở lại Thanh Hưng, khoảng hơn 11 giờ, cô nhận được điện thoại của Lục Kỳ Thần, có lẽ anh đã biết chuyện của cô thông qua Phương Cần Chúng: “Em sợ không? Anh về đêm nay nhé?” Giang Mạn Sanh vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu anh. Anh cứ xử lý công việc xong rồi hãy về. Trợ lý Phương ở đây với em mà.” Qua màn hình điện thoại nhỏ bé, hai người im lặng nhìn nhau. Lục Kỳ Thần khẽ thở dài. Giang Mạn Sanh cũng cảm thấy có chút áy náy. Rồi cả hai bỗng cùng lúc lên tiếng. “Lục Kỳ Thần…” “Giang Mạn Sanh…”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 91


“Lục Kỳ Thần, anh còn cần bao lâu nữa mới xử lý xong công việc?” Giang Mạn Sanh hỏi. Lục Kỳ Thần dừng lại một chút, để cô nói hết câu rồi mới trả lời: “Anh sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, chắc sáng mai sẽ xong.” Giang Mạn Sanh gật đầu. Sau đó Lục Kỳ Thần nói nốt phần còn lại. “Giang Mạn Sanh, đây không phải lỗi của em.” “Đợi anh về rồi mình nói chuyện tiếp nhé?” Bên phía Lục Kỳ Thần có vẻ rất bận rộn, cô nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông vọng lại. Giang Mạn Sanh lại im lặng gật đầu, hôm nay trông cô yên lặng như một đứa trẻ vừa mắc lỗi. Cuối cùng, Lục Kỳ Thần định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau khi cúp máy, Giang Mạn Sanh lại tiếp tục chăm chỉ làm việc. Cô đoán rằng, dưới sự sắp đặt của Lục Kỳ Thần, Phương Cần Chúng đã giải quyết triệt để vụ việc của Vương tổng. Cuộc sống của cô dường như bỗng chốc trở nên bình lặng đến lạ thường. Khi vụ việc của Vương tổng đã tạm thời kết thúc, Giang Mạn Sanh bắt đầu tham gia vào các công việc khác mà Đỗ Gia Âm đang phụ trách. Cô nhận thấy Đỗ Gia Âm có phản ứng khá bình thản với chuyện này. Kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện, mặc dù quá trình có đôi chút sóng gió, nhưng cũng coi như đã khép lại vụ việc của Vương tổng. Giang Mạn Sanh suy nghĩ một lúc, rồi cũng dần bình tĩnh trở lại. Vì sự việc xảy ra ở Thanh Hưng nên khó tránh khỏi việc Giang Nam Sơn và Thẩm Oản biết được. Vì thế Giang Mạn Sanh lại được gọi về nhà họ Giang. Thật ra cũng không có gì để phê bình. Chỉ là giúp Giang Mạn Sanh hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Sau bữa cơm, Thẩm Oản ngồi xuống sofa xem PPT, rồi gọi Giang Mạn Sanh lại. Thế là Giang Mạn Sanh được chứng kiến hậu quả giữa Vương tổng và nhà họ Phương. Đó là một nhóm chat của giới thượng lưu chuyên bàn tán chuyện thiên hạ. Có người tổng hợp tất cả thông báo hủy hợp tác với nhà họ Phương trong ngày hôm nay, trong đó nhiều nhất là từ tập đoàn Lục thị. Wu Wu Wei: “Có ai biết chuyện gì xảy ra với nhà họ Phương không? Sao hôm nay tất cả đều hủy hợp tác với họ vậy? Đặc biệt là tập đoàn Lục thị…” A Thuận: “Làm quá đáng rồi. Còn có cả Vương tổng của Thanh Hưng nữa, trước đây từng tiếp xúc với ông ta, người này rất khó chịu. Có vẻ như sau khi tập đoàn Lục thị lên tiếng, vị Vương tổng này đừng mong chen chân vào giới thượng lưu nữa.” Có Được Có Mất: “Ồ vậy là vì sao nhỉ?” Đêm: “Không phải trước đây cậu ấm nhà họ Triệu hay ai đó nói Lục Kỳ Thần kết hôn sao? Còn vì một nữ nhân mà nổi giận đánh người nữa.” Yum: “Trời ơi thật hay giả vậy, vợ Lục Tổng là ai thế?” Thật Ra Tôi Là Tam Hoa: “Không biết. Chỉ biết chuyện kết hôn chắc chắn là thật. Trước đây Weibo của tập đoàn Lục thị đã đăng rồi mà?” Thiếu Niên Sơ Ngộ: “Nghe nói Vương tổng không phải ở Thanh Hưng sao? Thanh Hưng không phải của nhà họ Giang sao? Chẳng lẽ là người nhà họ Giang?” WAX: “Sao có thể…” Trương Cơ Trí: “Cái này thật sự không có khả năng. Chênh lệch quá lớn.” … Thẩm Oản càng xem càng thú vị, đây đúng là ăn dưa đến tận nhà mình, mà bà còn biết rõ sự thật. Giang Mạn Sanh ngồi xem cùng Thẩm Oản một lúc. Hai ngày trước cô mua cho Thẩm Oản một chiếc máy massage, vừa hay hôm nay lấy về cho bà thử, hiệu quả cũng không tệ. Cô để bà nằm thoải mái tiếp tục theo dõi drama. Đến khoảng 7 giờ, Giang Mạn Sanh về nhà. Gần khu Thanh Lan có một khu biệt thự nhỏ, một số nhà trồng một vòng hoa đủ màu sắc bên ngoài. Hôm nay đi ngang qua, Giang Mạn Sanh thấy một người lớn tuổi đang đứng một bên, hơi cau mày. Theo hướng nhìn của bà, trong vườn hoa có một cậu bé khoảng 7-8 tuổi đang ngồi xổm. Cậu bé đang rất nghiêm túc hái hoa, còn đặc biệt cẩn thận, sợ vô tình dẫm phải bất kỳ bông hoa nào. Khi Giang Mạn Sanh đi qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt của bà ấy. Có lẽ nhận thấy Giang Mạn Sanh cũng đang nhìn cậu bé, bà có vẻ ấm ức nói: “Tôi rất muốn nói với cậu bé rằng đây là những bông hoa tôi vất vả chăm sóc để chúng xinh đẹp thế này, có thể đừng hái không? Nhưng cậu bé cẩn thận như vậy, trông giống như muốn hái hoa đi tặng ai đó với vẻ mặt rất hạnh phúc.” Giang Mạn Sanh mỉm cười, bởi vì cậu bé thật sự rất cẩn thận, chỉ nắm chặt trong tay một bó nhỏ hoa trắng vàng xen kẽ. Bà ấy không có ý định ngăn cản cậu bé, thấy Giang Mạn Sanh có vẻ hứng thú muốn xem tiếp, còn nói với cô: “Vườn hoa hơi cao, nếu cô muốn xem thì nhớ nhắc nhở cậu bé cẩn thận đừng ngã.” Giang Mạn Sanh gật đầu. Lúc này mặt trời chưa lặn hẳn, chân trời vẫn còn vương những dải mây hồng tím. Không gian có chút chuyển sắc dần dần. Giang Mạn Sanh đứng bên cạnh nhìn một lúc, khi cậu bé hái đầy tay một bó nhỏ và định nhảy xuống khỏi vườn hoa, cô vội chạy tới định đỡ cậu bé. Nhưng lúc này Giang Mạn Sanh mới hiểu thế nào là “Lời tiên đoán như thần”. Bởi vì tay cô chưa kịp chạm tới, cậu bé đã ngã nhào xuống đất. Vườn hoa này nói cao thì cũng cao, té chắc chắn sẽ đau. Nhưng nói thấp thì cũng không thấp lắm, vì sẽ không bị thương thật. Giang Mạn Sanh vội chạy tới đỡ cậu bé dậy, còn kiểm tra khắp người cậu, may mắn là không bị thương chỗ nào. Nhưng có lẽ cậu bé vẫn đau vì ngã, đã òa khóc to. Tuy nhiên những bông hoa vẫn được nắm chặt trong tay, không rơi một cánh. Giang Mạn Sanh nhìn bó hoa được nắm chặt trong tay cậu bé, dịu dàng hỏi: “Ngã đau chỗ nào rồi?” Lục Kỳ Thần không ngờ chưa về đến Thanh Lan đã thấy Giang Mạn Sanh, cô đang ngồi xổm bên đường với một cậu bé, hai người cúi đầu nhìn gì đó. Chuyến này anh mang theo hai thư ký, còn đang xách đồ đi theo phía sau. Lục Kỳ Thần cứ thế nhìn Giang Mạn Sanh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bé yêu.” Khi nghe thấy tiếng “Bé yêu” quen thuộc ấy, Giang Mạn Sanh còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng cô vẫn hơi nghiêng đầu, và thấy Lục Kỳ Thần đáng đứng không xa Có lẽ vì sự xuất hiện của Lục Kỳ Thần quá đột ngột. Cô gần như kêu lên một tiếng “A” nhỏ, rồi lập tức chạy về phía anh. Lục Kỳ Thần mỉm cười, trực tiếp bế cô lên. Giang Mạn Sanh ôm cổ anh, hai chân được Lục Kỳ Thần nâng đỡ: “Không phải ngày mai mới về sao?” Giọng Lục Kỳ Thần ôn hòa: “Xử lý xong công việc sớm.” Lúc này, Giang Mạn Sanh mới để ý thấy phía sau anh còn có hai thư ký. Không phải kiểu như Phương Cần Chúng, suốt ngày chăm sóc hai người họ. Một người Giang Mạn Sanh đã gặp, một người thậm chí còn là gương mặt mới. Người mới rõ ràng bị sốc khi nghe Lục Kỳ Thần gọi “Bé yêu”, cộng thêm việc Giang Mạn Sanh tiến lên và Lục Kỳ Thần tự nhiên bế cô lên, khiến anh ta trợn tròn mắt. Giang Mạn Sanh hoàn hồn, mới bắt đầu ngượng ngùng, định xuống khỏi người anh: “Anh đợi chút, để em xuống đã. Các thư ký của anh vẫn còn ở đây…” Lục Kỳ Thần không những không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn, giọng trầm xuống: “Không sao đâu.” “Họ đều biết , anh luôn nhớ em.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 92


Giang Mạn Sanh vẫn còn ngượng ngùng, dù sao thư ký của anh vẫn đang ở đó, và cậu bé kia cũng vậy. Con đường này thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. “Anh thả em xuống được không?” cô nói nhỏ. Lục Kỳ Thần không vội thả cô xuống ngay: “Em đang làm gì thế?” Giang Mạn Sanh cựa quậy nhẹ: “Anh thả em xuống đã, rồi em sẽ nói cho anh biết.” May mắn là Lục Kỳ Thần chiều theo ý cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất. Thực ra, cậu bé lúc nãy đã ngừng khóc nhờ Giang Mạn Sanh dỗ dành. Giang Mạn Sanh dẫn Lục Kỳ Thần đến chỗ cậu bé. Ngay bên cạnh nơi cậu bé ngồi xổm là một khuôn mặt cười to được họ xếp từ lá khô. Lục Kỳ Thần không dễ gần như Giang Mạn Sanh, nên dù cậu bé đã ngừng khóc, nhưng vẫn liếc nhìn anh đầy e dè. Cậu bé nắm chặt bó hoa trong tay: “Cảm ơn chị ạ. Em phải về đây.” Giang Mạn Sanh gật đầu, và cậu bé chạy đi. “Đấy,” Giang Mạn Sanh nói, “Bọn em vừa làm cái này đấy.” Cô liếc nhìn theo bóng cậu bé: “Có vẻ cậu bé hơi sợ anh.” Nhưng không sao. Sợ thì cứ sợ thôi. Rồi có ngày cậu bé sẽ dũng cảm hơn. Một cơn gió thoảng qua, làm khuôn mặt cười họ xếp từ lá khô bay lên, như sắp cuốn đi. Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh. Lúc này, ánh hoàng hôn hồng nhạt càng thêm rực rỡ. Vài tia nắng chiều rơi trên mắt, gương mặt và người Giang Mạn Sanh. Vài nam sinh nữ sinh với vẻ mặt mệt mỏi đi ngang qua, họ chú ý đến khuôn mặt cười được xếp từ lá: “Ồ.” Trong khoảnh khắc giản đơn ấy, Lục Kỳ Thần chợt nhớ đến một câu hỏi. Mấy ngày trước, khi Tần Dật Tấn biết về mối duyên kỳ ngộ giữa Giang Mạn Sanh và mẹ của Lục Kỳ Thần. Lúc đó, biết mối quan hệ vợ chồng của họ rất tốt, Tần Dật Tấn đã nói: “Vậy cậu chắc khó mà không yêu vợ cậu đến chết đi được” Lục Kỳ Thần không bình luận gì về câu nói đó. Nhưng giờ đây, nhìn Giang Mạn Sanh, Lục Kỳ Thần đã biết được một câu trả lời khác. Anh biết ơn vì sự trùng hợp này. Nhưng dù không có mối duyên đó, anh chắc chắn cũng sẽ yêu Giang Mạn Sanh. Anh bắt đầu cảm thấy may mắn, vì Giang Mạn Sanh đã nằm trong sự lựa chọn của ông nội. Và Giang Mạn Sanh cũng đã chọn anh. Sẵn lòng kết hôn với anh. Tuy hai người họ đã không gặp nhau hai ngày, nhưng… Sau khi thư ký để hành lý của Lục Kỳ Thần xong và rời đi, ở sảnh còn vài thùng chuyển phát nhanh chưa mở. Giang Mạn Sanh thấy hơi vướng víu, đứng đó dịch chuyển vài cái. Cô còn đang di chuyển thì Lục Kỳ Thần đột nhiên tiến đến, trực tiếp bế thốc cô lên. Giang Mạn Sanh được đặt lên tường, Lục Kỳ Thần ôm cô, theo bản năng cô ôm chặt cổ anh. Cô nhớ Lục Kỳ Thần, cô nghĩ chắc anh cũng nhớ cô lắm, cô chỉ muốn dính chặt vào người anh không rời. Nhưng cuối cùng Lục Kỳ Thần chỉ hôn nhẹ lên môi cô vài cái: “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm?” một tiếng. Lục Kỳ Thần hỏi: “Em ăn tối chưa?” Giang Mạn Sanh đã ăn rồi, nhưng Lục Kỳ Thần thì chưa. Lục Kỳ Thần đã làm việc liên tục gần hai ngày, cuối cùng để có thể về nhà tối nay, anh đã đẩy nhanh tốc độ để xử lý xong công việc. Đối với Lục Kỳ Thần, đây là chuyện rất bình thường, anh cũng không thấy mệt mỏi gì nhiều, nhưng khi Giang Mạn Sanh biết anh thậm chí còn chưa ăn trưa, cô đau lòng vô cùng. Vì thế cô vào bếp nấu cho anh một tô canh tôm nấm bí đao kiểu Bắc Kinh. Món canh này rất dễ nấu, chỉ mất khoảng mười phút là xong. Lục Kỳ Thần vừa mang hành lý lên lầu xong, Giang Mạn Sanh vừa nấu xong định bưng ra ngoài, thì thấy anh đã cởi áo vest, bước vào. Giang Mạn Sanh thích ăn cơm cùng Lục Kỳ Thần, nên cũng múc cho mình một chén nhỏ. Thế là hai người mỗi người bưng một chén từ bếp đi ra. Giang Mạn Sanh chỉ định ăn một chút, nên ăn xong rất nhanh. Khi cô ăn xong, Lục Kỳ Thần nói: “Chúng ta nói chuyện về vụ việc của Vương tổng một chút.” Giang Mạn Sanh “ừm” một tiếng. Thực ra sau khi ba dạy cô, cô đã biết phải làm thế nào. Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn phân tích chuyện này cho cô, logic giống như ba cô, chỉ là anh còn trấn an thêm rằng không phải lỗi của cô, chỉ là không ngờ nhà họ Phương lại cực đoan đến thế. Cuối cùng Lục Kỳ Thần còn nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi.” “Em tin tưởng anh thêm một chút, dựa vào anh thêm một chút được không?” Giang Mạn Sanh nói: “Em biết rồi.” Cô yêu Lục Kỳ Thần nhiều như vậy, anh cũng yêu cô, có lẽ cô có thể dựa vào anh nhiều hơn một chút. Cả ngày trôi qua, cả hai đều hơi mệt. Vì thế sau khi tắm xong, họ về phòng ngủ. Cô lại thu mình trong lòng Lục Kỳ Thần, ngủ một giấc thật an yên. Ban đầu, Giang Mạn Sanh nghĩ cụm từ “tiểu biệt thắng tân hôn” không áp dụng được với Lục Kỳ Thần. Nhưng khi tan làm về nhà hôm sau, cô bất ngờ phát hiện Lục Kỳ Thần đang tự nấu cơm. Và còn nấu rất nhiều món. Giang Mạn Sanh cởi áo khoác ra, đến gần nhìn thử, tất cả đều là những món cô thích. Có tôm xào ba màu, sườn xào dứa, cà tím sốt chua ngọt, và một tô canh trứng gà nấm với dưa chuột. Khi Giang Mạn Sanh đang đứng bên bàn ăn, Lục Kỳ Thần lại bưng ra thêm một đĩa măng tây xào tỏi. Giang Mạn Sanh nhìn anh: “Sao hôm nay nấu nhiều món ngon thế?” Lục Kỳ Thần nhìn cô, mỉm cười: “Em đi thay đồ đi, rồi xuống ăn cơm.” Khoảng năm phút sau, Giang Mạn Sanh thay đồ xong và xuống lầu. Thực ra nhìn chung, Lục Kỳ Thần không nấu ăn nhiều lần lắm, nhưng khi anh nấu thì rất ngon. Giống như Giang Mạn Sanh và Thẩm Oản đều giỏi nấu ăn, món nào cũng ngon, nhưng cách nấu của hai người tạo ra những hương vị hoàn toàn khác nhau. Cô không thể diễn tả được, nhưng đồ ăn Lục Kỳ Thần nấu cũng vậy, một kiểu ngon hoàn toàn khác biệt. Dù Lục Kỳ Thần vốn đã rất chu đáo, nhưng bữa cơm hôm nay anh có vẻ còn chu đáo hơn nữa. Khi Giang Mạn Sanh đang gặm sườn, Lục Kỳ Thần múc canh dưa chuột trứng gà nấm để sẵn bên cạnh cô. Anh còn giúp cô gỡ thịt từ những miếng sườn to, khó gặm. Cuối cùng Giang Mạn Sanh ăn ngon đến nỗi vui vẻ ợ một cái. Lục Kỳ Thần hỏi: “Em no chưa?” Giang Mạn Sanh thỏa mãn gật đầu. Rèm cửa phòng khách khẽ đung đưa. Cô lại nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Lục Kỳ Thần một lúc lâu. Nhưng khi được Lục Kỳ Thần ôm trong bồn tắm, đang vòng tay ôm lấy ngực trần săn chắc của anh, Giang Mạn Sanh cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra hai sự thật. Hóa ra bữa cơm tối nay không phải là miễn phí. Và cụm từ “tiểu biệt thắng tân hôn” cũng tồn tại với Lục Kỳ Thần, hơn nữa còn rất… ý nghĩa. Thôi được… Dù cô đã ăn rất ngon miệng, và giờ đây được ôm Lục Kỳ Thần cũng rất thỏa mãn. Đêm nay là đêm không gió, mấy ngày trước Giang Mạn Sanh có mua vài cành hoa dương cát xanh về, đặt ở phòng khách. Đó là một loài hoa có màu xanh đặc biệt dịu dàng, tươi mát, còn mang chút hơi lạnh như sau cơn mưa, khiến người ta nhớ đến măng non mọc sau mưa. Có vài nụ hoa vẫn chưa nở, nhưng tối nay như có dấu hiệu sắp bung nở. Nhưng có điều hơi lạ, rõ ràng không có gió, rõ ràng nhiệt độ phòng ấm áp, vậy mà cửa phòng tắm lại “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên nhẹ nhàng vài tiếng. Một chút, rồi lại một chút. Nó còn nhớ, nó đã lớn lên trong một vườn hoa, gần đó có một hồ nước không lớn lắm. Khi có mưa to, hoặc tuyết lớn rơi xuống, mặt hồ sẽ gợn sóng, trong vắt sâu thẳm mà lay động. Giống như lúc này đây, nó nghe thấy. Và rồi – Một lúc sau, như thể trên mặt hồ vang lên vài tiếng r*n r* say đắm đầy kh*** c*m, âm thanh, như tiếng chim hót.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 93


Có lẽ nhờ tinh thần Lục Kỳ Thần đã trao cho cô, sau khi hai người tắm rửa xong và trở về phòng ngủ, Giang Mạn Sanh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt chuyện của Vương tổng. Như lời Lục Kỳ Thần đã nói với cô – có thể thất bại, nhưng phải đối mặt và chấp nhận nó, đừng để mình chìm đắm trong đó. Khi đã nghĩ thông, Giang Mạn Sanh cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Đêm nay, sau bữa ăn no nê và hạnh phúc, cô lại áp sát vào Lục Kỳ Thần để xem những bức ảnh du lịch mà Triệu Xu gửi đến. “Nơi này đẹp quá, em cũng muốn đi.” Cô thủ thỉ. “Món ăn này trông ngon thật.” Lục Kỳ Thần đã phân tích những địa điểm du lịch đó một cách chi tiết, như thể đang viết báo cáo công tác về du lịch thành phố. Anh chỉ ra vài địa điểm và nói: “Khi nào rảnh chúng ta cùng đi.” Triệu Xu báo tin sẽ sớm về lại Bắc Kinh. Nghĩ đến việc Triệu Xu sắp trở về bên cạnh mình, Giang Mạn Sanh thấy vui trong lòng. Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ này, Giang Mạn Sanh bỗng nghĩ về thời học sinh cấp ba. Ngày hôm đó dường như là ngày công bố điểm thi tháng. Bảng điểm thi tháng chưa được phát xuống, Giang Mạn Sanh, Triệu Xu, và một người bạn cùng phòng tên Hứa Khoan Thái, cả ba đứng chen chúc ở cuối hàng trước bảng công bố điểm, chờ đợi kết quả. Lúc đó đã là học kỳ cuối của năm lớp 12. Giang Mạn Sanh có thành tích nổi bật ở tất cả các môn, chỉ riêng tiếng Anh luôn kéo chân cô, đặc biệt là phần nghe. Chính vì vậy, cô luôn đứng thứ hai trong khối. Trước kỳ thi này, cô đã nhờ Chu Thần Bang chỉ dạy. Cậu ấy cũng rất nghiêm túc, không giấu giếm gì mà truyền đạt cho cô phương pháp luyện nghe hiệu quả. Cô đã chăm chỉ và kiên trì luyện tập suốt một tháng, nhưng khi bảng điểm được công bố… Vẫn như cũ. Điểm tiếng Anh của cô vẫn bình thường đến nhàm chán. Tên Chu Thần Bang vẫn vững vàng treo phía trên cô. Triệu Xu biết cô đã nỗ lực thế nào để cải thiện điểm tiếng Anh, vỗ vai cô an ủi: “Sanh Sanh à, lần sau chắc chắn sẽ làm được thôi.” Thời tiết hôm đó không được tốt lắm. Bên cạnh bảng điểm của họ là bảng điểm khối tự nhiên. Giang Mạn Sanh chỉ liếc qua, đã thấy ngay tên Lục Kỳ Thần ở vị trí đầu tiên. Tim cô như chùng xuống thêm một chút. Vừa định quay người đi, cô nghe thấy giọng một nữ sinh: “Lớp trưởng Lục, Lần này lại đứng nhất khối nữa à.” Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy Lục Kỳ Thần trong bộ đồng phục học sinh, toát lên vẻ thanh xuân tuổi trẻ. Ngay cả khối văn của họ cũng đều biết qua lời đồn của thầy cô và học sinh rằng Lục Kỳ Thần là một lớp trưởng đáng tin cậy. Vì thế Giang Mạn Sanh nghe thấy Lục Kỳ Thần tự nhiên gọi tên cô gái vừa nói chuyện với anh. Ánh mắt anh quay lại nhìn bảng điểm, nói: “Vương Già Lạc, lần này điểm toán của cậu không được tốt lắm.” Cái tên Vương Già Lạc này, Giang Mạn Sanh thấy rất quen. Cô lại nhìn về phía bảng điểm, và hiểu ra tại sao mình thấy cái tên này quen thuộc. Bởi vì trên bảng xếp hạng toàn khối, tên Vương Già Lạc nằm ngay dưới tên Lục Kỳ Thần, và họ còn cùng một lớp. Cô ấy có thể tự nhiên gọi anh là “Lớp trưởng Lục” như thế. Cũng không lạ gì khi Lục Kỳ Thần biết tên cô ấy, tự nhiên để ý đến thành tích của cô ấy. Còn bản thân cô thì sao? Cô chỉ là một nữ sinh xa lạ từ lớp văn bên cạnh, cách anh xa tít tắp. Giang Mạn Sanh không còn hứng thú xem tiếp, cô xoay người định chen ra ngoài. Chính trong khoảnh khắc xoay người ấy, Giang Mạn Sanh mới nhận ra, không chỉ mình cô đang nhìn Lục Kỳ Thần như vậy. Nghĩa là, những cô gái thầm thương trộm nhớ Lục Kỳ Thần chắc chắn không chỉ có mình cô. Điều này bình thường biết bao. Rốt cuộc ai cũng biết Lục Kỳ Thần là một chàng trai ưu tú đến nhường nào. Giang Mạn Sanh nghĩ đến việc mình còn nhiều bài tập phải làm, thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa. Nhưng, cô vẫn chợt tự hỏi, tại sao lại có những tình cảm thầm lặng như thế này tồn tại nhỉ? Có lẽ vì cô chỉ là một cô gái bình thường đang độ tuổi xuân thì, nhút nhát mà thôi. Hôm nay trời vẫn cứ u ám. Sau tiết tiếng Anh là tiết tự học cuối cùng. Ban đầu Giang Mạn Sanh tưởng là do điểm tiếng Anh khiến cô hơi bực bội, cô cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng khi bạn ngồi trước mượn xem điểm toán của cô, chạm vào tay cô: “Sanh Sanh, sao tay cậu lạnh thế?” Bạn ấy lại tự nhiên đưa tay chạm vào trán cô: “Trán cũng nóng nữa. Có phải cậu bị cảm không?” Giang Mạn Sanh lúc này mới biết mình bị sốt. Vì thế trước khi tiết tự học cuối cùng bắt đầu, cô chạy đến phòng y tế của trường để lấy thuốc hạ sốt. Lúc này trời đã bắt đầu mưa, Giang Mạn Sanh căng chiếc ô trong suốt che mưa. Đến phòng y tế, trên quầy không còn thuốc hạ sốt, bác sĩ bảo Giang Mạn Sanh đợi một chút để vào kho lấy thuốc. Thời điểm đó, phòng y tế của trường rất nhỏ, chỉ cần kéo một tấm rèm vải mỏng là có chỗ cho học sinh nghỉ ngơi khi cần, tuy nhiên không thể điều trị bệnh nặng, chỉ cần bệnh hơi nặng một chút là phải đến thẳng bệnh viện. Ngay lúc đó, Giang Mạn Sanh nghe thấy giọng một nữ sinh tỏ tình. Giang Mạn Sanh không cố ý nghe trộm, nhưng cô nhanh chóng nhận ra tên Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh do dự một chút, bác sĩ vẫn chưa lấy thuốc xong, tấm rèm vải lại quá mỏng, nên cô gần như nghe được toàn bộ câu chuyện. Bao gồm cả lời từ chối của Lục Kỳ Thần. Giọng Lục Kỳ Thần nghe có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn ôn hòa: “Tôi không có ý định yêu sớm.” “Hơn nữa, gần đây điểm toán của cậu có phần sụt giảm, thầy toán cũng nói cậu thường xuyên mất tập trung trong giờ học. Chúng ta đang học lớp 12, tôi không khuyến khích cậu quá chú ý đến tôi vào lúc này, được không?” Lời từ chối của Lục Kỳ Thần rất rõ ràng. Không lâu sau, cô gái chạy ra khỏi tấm rèm và rời đi, lúc này bác sĩ cũng vừa lấy thuốc ra. Giang Mạn Sanh nhận thuốc, định bước đi thì nghe thấy tiếng cốc rơi xuống đất từ phía sau rèm. Giang Mạn Sanh khựng bước chân lại, cuối cùng cô vẫn thò đầu nhìn vào trong rèm. Một cốc nước ấm dùng một lần đã đổ xuống đất. Thuốc vẫn còn đặt một bên. Môi Lục Kỳ Thần tái nhợt, anh trông thật sự rất yếu. Giang Mạn Sanh bước đến, nhặt cốc lên giúp anh: “Cậu bị sốt à?” Lục Kỳ Thần yếu ớt “ừ” một tiếng, nói: “Cảm ơn.” Giang Mạn Sanh nhìn anh: “Cậu định uống thuốc phải không? Tôi rót cho cậu cốc nước khác nhé?” Lục Kỳ Thần gật đầu, lại nói lời cảm ơn. Giống như những việc tốt ta thường thấy trên đường, như đỡ một cụ già hay em bé qua đường vậy. Khi Giang Mạn Sanh làm xong, tiếng chuông vào tiết tự học cuối đã vang lên. Cô bước ra ngoài, rồi nhìn thấy cô gái vừa tỏ tình với Lục Kỳ Thần và bị từ chối vẫn còn đứng đó. Giang Mạn Sanh không biết cô ấy có khóc không, nhưng thấy cô ấy không mang ô, nên đã bước tới: “Vừa có chuông vào học rồi. Cậu muốn cùng tôi đi chung ô về giảng đường không?” Cô gái gật đầu. Những giọt mưa rơi xuống chiếc ô trong suốt che cho hai cô gái. Rồi ngày đó, như một mảnh nhỏ tình yêu thầm lặng trong quỹ đạo thời gian thanh xuân vụt qua trước mắt. Giang Mạn Sanh choàng tỉnh. Khi cô tỉnh dậy, Lục Kỳ Thần đang mặc quần áo, thấy cô động đậy, anh tự nhiên quay lại nhìn. Nhưng ngay sau đó, Lục Kỳ Thần thấy được những giọt nước mắt trên mi cô. Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rất giống đồng phục hồi cấp ba, chỉ có điều khác biệt giữa vẻ thiếu niên và sự trưởng thành. Rồi Giang Mạn Sanh thấy Lục Kỳ Thần bước đến trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Em gặp ác mộng à?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 94


Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không phải ác mộng đâu.” Làm sao có thể là ác mộng được chứ? Nếu ngày đầu tiên gặp nhau ấy, Lục Kỳ Thần không che ô cho cô, không đưa cho cô hộp kẹo năm màu đó, có lẽ cô gái 17-18 tuổi Giang Mạn Sanh kia sẽ còn buồn hơn ấy chứ Cô không biết định nghĩa về tình yêu đơn phương của người khác là gì. Nhưng với cô, tình yêu đơn phương luôn chỉ là chuyện của riêng mình. Lục Kỳ Thần chỉ như bao nam sinh trung học khác, xuất sắc hoàn thành việc học của mình. Thậm chí đến tận lúc tốt nghiệp, Lục Kỳ Thần vẫn không biết tên cô là gì. Còn bản thân cô thì sao? Trước tuổi 17-18, nếu ai đó hỏi Giang Mạn Sanh: “Cậu không thấy thế giới này đẹp sao?” Cô sẽ kiên định trả lời: “Không thấy.” Khi những cô gái khác từ nhỏ đã biết vui mừng nhảy nhót vì một bông hoa, một ngọn núi, một vùng biển, một thân cây, hay một lần mặt trời mọc hay lặn, thì Giang Mạn Sanh 17-18 tuổi thậm chí chưa từng có được khả năng đó. Nhưng chiếc ô che mưa và hộp kẹo năm màu ngày ấy của Lục Kỳ Thần như dòng suối ấm áp chảy vào tâm hồn cô, đánh thức khả năng rung động của một thiếu nữ. Trắng trong, đẹp đẽ và ấm áp. Nhưng không thể nói rằng sự trưởng thành của Giang Mạn Sanh 17-18 tuổi hoàn toàn là nhờ Lục Kỳ Thần. Hứa Khoan Thái gần đây cũng vừa nghỉ việc, hiện tại cô ấy và Triệu Xu đang tính làm kinh doanh xuyên biên giới, ban đầu định hướng về sườn xám, trà lá và đồ sứ. Giang Mạn Sanh cảm thấy: “Tốt đấy.” Cô muốn nhìn Triệu Xu tự quyết định làm những điều mình muốn. Đồng thời, hiện tại phần lớn công việc của Đỗ Gia Âm đều làm cùng với Giang Mạn Sanh, khiến cô ngày càng bận rộn hơn. Nhưng vào chiều thứ sáu này, Giang Mạn Sanh vừa về nhà không lâu đã phát hiện Lục Kỳ Thần mua cho cô rất nhiều đồ. Lúc này, Giang Mạn Sanh đang ngồi xổm ở phòng khách mở đồ, thì Lục Kỳ Thần mở cửa bước vào. Có lẽ vì có công việc đột xuất, Lục Kỳ Thần xách một vali nhỏ, Phương Cần Chúng trong tay cũng xách vài vali to, miệng vẫn đang báo cáo công việc với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần vẫn ít lời như thường lệ, thỉnh thoảng mới đưa ra vài chỉ thị. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu, nhìn về phía hai người vừa bước vào. Lục Kỳ Thần nhìn cô, đặt vali trong tay xuống thảm ở chỗ cửa ra vào, giọng dịu dàng: “Lại đây em.” Giang Mạn Sanh chạy lại gần, thấy Phương Cần Chúng trong tay còn ôm mấy vali to nhỏ, trông có vẻ khó đặt xuống, nên Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh mỗi người đỡ lấy một cái, đặt xuống thảm. Trong số những vali này, có một vali đựng trang sức, một vali đựng giày. Còn một vali là những món đồ trang trí nhỏ mà Lục Kỳ Thần chọn vì nghĩ cô sẽ thích. Sau khi Phương Cần Chúng đi rồi, Giang Mạn Sanh bắt đầu mở từng vali một, toàn là đồ Lục Kỳ Thần mua cho cô, nhiều lắm, Giang Mạn Sanh nói: “Có phải anh mua cho em nhiều quá không?” Lục Kỳ Thần: “Không sao. Từ từ dùng.” Nói xong câu đó, điện thoại Lục Kỳ Thần đổ chuông, anh liếc nhìn Giang Mạn Sanh, cô gật đầu, thế là anh đứng bên cạnh cô, cởi cà vạt và nghe điện thoại. Đến vali cuối cùng, Giang Mạn Sanh mở ra, bên trong là một vali đầy diều. Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kỳ Thần, anh vẫn đang cúi đầu nghe điện thoại. Lục Kỳ Thần rất cao, Giang Mạn Sanh ngẩng đầu nhìn lên như vậy, cảm thấy ngay cả khi chỉ đang chỉ đạo công việc qua điện thoại, anh trông vẫn có vẻ nghiêm nghị. Giang Mạn Sanh cúi đầu tiếp tục mở đồ. Rồi cô phát hiện ra ngay cả những kiểu diều này, chắc hẳn đều do chính Lục Kỳ Thần tự tay chọn. Bởi vì quá hợp với gu thẩm mỹ của cô. Có cái trông giống như một cầu vồng. Cũng có những cái rất đáng yêu, vẽ hình chó con, mèo con. Nhưng thứ khiến Giang Mạn Sanh có thể đoán được đây là sự lựa chọn của Lục Kỳ Thần chính là chiếc diều hình búp bê Barbie kia. Cùng một kiểu, chiếc diều đó là nhân vật nữ chính trong bộ phim “Đêm xuân ngắn ngủi, thiếu nữ bước đi!” mà cô yêu thích. Bởi vì Phương Cần Chúng không thể nào hiểu rõ đến vậy. Giang Mạn Sanh mở đồ gần xong. Lúc này, Lục Kỳ Thần cũng nói chuyện điện thoại xong, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Xem thử có cái nào em muốn thả không?” Giang Mạn Sanh gật đầu, đưa tay chạm vào một chiếc: “Ừm. Em rất thích cái này.” Đó là chiếc diều hình nhân vật nữ chính trong bộ phim “Đêm xuân ngắn ngủi, thiếu nữ bước đi!” Lục Kỳ Thần cũng khẽ “Ừm” một tiếng: “Vậy ngày mai chúng ta đi thả nhé.” Giang Mạn Sanh nói: “Được ạ.” Khi hai người đứng dậy, Lục Kỳ Thần chợt nhớ ra trong túi mình còn có chiếc nhẫn cưới mà trước đó anh đã nhờ Phương Cần Chúng tìm người thiết kế và chế tác riêng cho hai người. Anh rất muốn lấy ra và trao cho Giang Mạn Sanh ngay lúc này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back