Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 35


Hạ Tuấn Lâm không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hắn do dự một lúc vẫn quyết định không nói gì cả, để hắn nói với Đinh ca thân yêu của hắn rằng hắn đến tột cùng đã sa đọa như thế nào, Hạ Tuấn Lâm thực sự không làm được.

"Đinh Nhi, em không sao, tin tưởng em, chuyện như thế này sẽ không có lần sau đâu."

Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm trước mặt mình, rõ ràng bản thân mới là người ủy khuất nhưng lại còn đảm bảo với cậu, trong lòng đều là chua xót.

Hạ Tuấn Lâm trưởng thành rồi, cũng không còn là Tiểu Linh Đang, là thiếu niên có thể trốn sau lưng của cậu nữa, hiện giờ hắn vứt bỏ tôn nghiêm, không màng nguy hiểm vẫn muốn bảo vệ cậu ở phía sau mình, còn muốn dỗ cậu nói sẽ không có lần sau.

Mà đối phương hoàn toàn không có nghĩ tới bản thân mình, thậm chí tất cả ủy khuất đều nuốt vào trong lòng, cắn chặt răng cái gì cũng không nói.

"Ngoan, anh luôn ở đây mà, đi đi đi thu dọn đồ đạc, nơi này không thể ở được nữa."

Đinh Trình Hâm cũng nhìn ra Hạ Tuấn Lâm không muốn nói, cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, cậu dỗ Hạ Tuấn Lâm đi lên lầu thu dọn đồ đạc, nơi này xác thực không an toàn nữa rồi, những người kia có thể đến một lần thì cũng có thể đến lần thứ hai.

"Vâng, Đinh Nhi anh yên tâm, em thu dọn xong sẽ đi luôn, như vậy ông ta sẽ không đến nữa đâu."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, hắn sớm đã nghĩ xong rồi, hắn phải rời đi không thể tiếp tục ở lại được nữa, nếu không lần sau sẽ dọa đến Đinh Trình Hâm.

Hắn cảm thấy, thân thể Đinh Trình Hâm vốn không tốt, cứ bị dọa như vậy sẽ không thể hồi phục tốt được.

Trong lòng Hạ Tuấn Lâm tất cả đều là áy náy, hắn không có tự ti, không có tức giận, không có ủy khuất, chỉ có áy náy.

Hạ Tuấn Lâm nói xong, định rời đi, Đinh Trình Hâm liền khẽ nắm tay đối phương.

"Hạ Nhi.....không phải một mình em đi, là chúng ta cùng đi."

Đinh Trình Hâm biết đối phương đã có dự tính sẽ đi, bất đắc dĩ thở dài, sau đó ôn nhu nói về biện pháp của mình cho đối phương.

Đinh Trình Hâm vừa nói xong, nước mắt Hạ Tuấn Lâm không tự chủ được mà chảy ra.

Nhịn xuống cảm xúc lâu như vậy, khoảnh khắc này cuối cùng cũng bộc phát.

Hạ Tuấn Lâm ôm lấy Đinh Trình Hâm, câu nói vừa rồi Hạ Tuấn Lâm liền biết biện pháp của Đinh Trình Hâm.

Cậu không ghét bỏ hắn, cậu thậm chí còn muốn giữ lại hắn.

Đinh Trình Hâm không có vứt bỏ Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ không còn một mình nữa rồi.

"Đồ ngốc, không phải sớm đã nói là không ghét bỏ em rồi sao.

Còn muốn đi một mình, em nhìn xem, Mã ca của em bọn họ đã thu dọn xong rồi này."

Đinh Trình Hâm ôn nhu ôm lại Hạ Tuấn Lâm, lúc này Mã Gia Kỳ mang theo những người khác xách túi lớn túi nhỏ từ trên tầng đi xuống.

Sự ăn ý giữa cậu và Mã Gia Kỳ trước nay không cần nói nhiều, xảy ra chuyện như vậy mọi người đều biết nơi này không thể ở được nữa.

"Hạ Nhi, đi thôi đừng khóc nữa~ em nói với anh nhá, chúng ta tới nhà của Mã ca."

Lưu Diệu Văn muốn giảm bớt bầu không khí ở hiện trường, hắn mở ra một đề tài khác.

"Đúng vậy, Hạ Nhi đồ đạc tớ đều thu dọn xong rồi, chúng ta sớm xuất phát thôi!"

Nghiêm Hạo Tường một tay xách hành lý của mình, một tay xách hành lý của Hạ Tuấn Lâm.

"Nói thật là cái biệt thự này ở cũng không đủ, chúng ta đi xem nhà của Mã ca đi."

Trương Chân Nguyên cười cười nhấc hành lý của Đinh Trình Hâm lên, đi tới bên cạnh Hạ Tuấn Lâm xoa đầu đối phương.

"Xe sắp tới rồi, đến nơi đừng có chê nhà anh, anh không có nhà to như của Phi tổng đâu."

Mã Gia Kỳ vừa cầm di động liên hệ xe, vừa tựa vào tường cười nói.

Giữa lúc mỗi người một câu, Hạ Tuấn Lâm cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Mã ca, nhà của anh không lớn cũng không sao, bọn em ngủ giường anh ngủ đất."

Hạ Tuấn Lâm trêu đùa cùng mọi người, thả lỏng cảm xúc của chính mình.

Trải qua chuyện của Hạ Tuấn Lâm, tập thể lớn này càng ngày càng tốt hơn, kỳ thực bọn họ vốn không phải tệ, chỉ là mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.

Mâu thuẫn nội bộ chung quy vẫn là mâu thuẫn nội bộ, khi có người ngoài xâm nhập, bọn họ khẳng định đoàn kết một lòng.

Đó chính là........anh em.

Bản thân có thể trêu chọc nhau, cho dù là tách ra hay có ý kiến nhưng khi thấy người khác khi dễ người nhà mình, thì nhất định không được.

Đinh Trình Hâm nhìn trạng thái hòa hợp trước mặt, trong lòng âm thầm thề, một số việc nhất định phải nhanh lên.

Cậu cần phải điều tra chuyện sau lưng Hạ Tuấn Lâm, cùng với điều tra chuyện của Tống Á Hiên, còn có rốt cuộc những chuyện này có liên quan với nhau hay không.

Cậu thực sự không thể mơ màng hồ đồ sống qua ngày như vậy nữa, Đinh Trình Hâm cảm thấy bản thân kéo dài thêm một phút thì sẽ khó thay đổi hơn một phần.

"Xe tới rồi."

Lời của Mã Gia Kỳ kéo Đinh Trình Hâm từ trong thế giới của mình ra.

Đinh Trình Hâm vừa bừng tỉnh đứng lên đi về phía trước, Mã Gia Kỳ đã đi tới ngay bế công chúa cậu lên.

"Không cần nữa đâu...."

Đinh Trình Hâm có chút ngượng ngùng, cho dù thế nào thì cậu cũng là một thanh niên mét tám, nhưng từ lúc bị thương liền cứ bị người khác bế qua bế lại, vừa cảm thấy xấu hổ lại không ổn.

"Đinh ca, anh nhận mệnh đi.

Chân anh vẫn chưa khỏi, đi quá nhiều sẽ không tốt."

Trương Chân Nguyên ở bên cạnh một tay vác hành lí của Đinh Trình Hâm, một tay vác hành lý của Mã Gia Kỳ và mình.

Đinh Trình Hâm nghe Trương Chân Nguyên nói xong, bất đắc dĩ bĩu môi, tên nhóc này bây giờ đến cả đường ra khỏi nhà cũng tính là xa......

Sau cùng Đinh Trình Hâm cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nhận sự sắp xếp của mấy đứa em.

Sau khi tất cả mọi người lên xe, xe vững vàng xuất phát.

Xe chạy trên đường ba tiếng.

Lúc đến nơi, Đinh Trình Hâm phát hiện không đúng lắm.......

Nơi này cách nơi cậu thuê nhà rất gần.

"Mã Gia Kỳ cậu?....."

Đinh Trình Hâm vừa muốn hỏi đối phương xem có phải biết mình ở đâu hay không, còn chưa nói xong Mã Gia Kỳ đã tự giác trả lời.

"Tớ biết, cố ý đấy, muốn gần cậu một chút."

Mã Gia Kỳ vừa nói vừa tháo dây an toàn cho Đinh Trình Hâm, sau đó ôm Đinh Trình Hâm xuống xe.

Mấy câu này Mã Gia Kỳ trả lời rất bình tĩnh, Đinh Trình Hâm nghe xong trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Thì ra......Mã Gia Kỳ sớm đã biết cậu không ở ký túc nữa rồi, cũng lén lút điều tra cậu ở nơi nào.

Thì ra khi đó cậu nghĩ rằng chỉ có một mình, lại bị Mã Gia Kỳ quan sát trong lòng.......

Cứ luôn nói bản thân bảo vệ bọn họ, Đinh Trình Hâm hiện tại cảm thấy cậu mới là người thời thời khắc khắc được bảo vệ.

Chuyện xảy ra với bọn họ Đinh Trình Hâm hoàn toàn không biết, mà tất cả những chuyện xảy ra với mình ....bọn họ lại biết toàn bộ.

Đinh Trình Hâm vẫn luôn muốn làm một chiếc ô, chắn gió che mưa cho bọn họ.

Nhưng lại không biết, thì ra trên đầu mình lại có một chiếc ô to hơn, vì cậu mà che chắn tất cả.

"Đừng nghĩ nhiều, A Trình.

Cậu chỉ cần biết, tớ sẽ không thương tổn cậu là được."

Mã Gia Kỳ ôm Đinh Trình Hâm miên man suy nghĩ không nói một lời đi lên lầu, hắn nhìn Đinh Trình Hâm vẫn luôn im lặng nghĩ rằng đối phương bị hành vi giống như cuồng theo dõi của mình dọa sợ, liền ôn nhu mở miệng giải thích.

Đinh Trình Hâm cũng không thanh minh gì, thật sâu mà nhìn vào mắt Mã Gia Kỳ, sau đó liền đem cằm đặt lên vai đối phương, để đối phương ôm mình lên lầu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Thu dọn đồ đạc


Để lại hai người Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm ở dưới, sau khi lên lầu Mã Gia Kỳ trực tiếp nói với mọi người.

"Thu dọn đi, nơi này không thể ở được nữa."

"Hay là tới nhà em?"

Nghiêm Hạo Tường cũng nghĩ đến việc nơi này không thể ở được nữa rồi, liền hỏi Mã Gia Kỳ có muốn tới chỗ hắn không.

"Không được, bên đó của em và Chân Nguyên quá nhiều fans."

Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên vẫn còn trong giới giải trí, fans rất nhiều, bên đó lại càng không an toàn hơn, thậm chí còn có thể gây ta tổn thương cho Đinh Trình Hâm.

"Không thể đi thì em....em cũng không có nhà, em chỉ có một cái ký túc."

Lưu Diệu Văn ủy khuất nói, hắn còn chưa có nhà, nhưng lại có một cái ký túc, mà hắn thì lại đang nghỉ học.

"Thu dọn đồ đạc đi, rồi qua nhà anh."

Mã Gia Kỳ thanh thanh cổ họng nói, Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên liền gật đầu, tất cả bọn họ đều đồng ý, Lưu Diệu Văn thì chẳng kén chọn gì, hắn cảm thấy ở đâu cũng tốt hơn ký túc.

Vì thế cứ như vậy....mấy người liền quyết định chuyện tới nhà Mã Gia Kỳ.

Kỳ thực nếu có lựa chọn khác thì Mã Gia Kỳ sẽ không chọn đưa mọi người đến nhà mình.

Như vậy sẽ lộ ra là hắn ở gần nhà Đinh Trình Hâm, thậm chí còn lộ ra hắn là kẻ cuồng theo dõi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 36


Nhà của Mã Gia Kỳ ở trong một khu chung cư cũ, nơi này tràn ngập hương vị sinh hoạt cuộc sống, bởi vì rất nhiều người già sống ở đây, năm giờ sáng hàng ngày, mọi người bắt đầu tụ tập dưới lầu, tập thái cực quyền, rèn luyện thân thể đâu đâu cũng có.

Năm đó Đinh Trình Hâm chọn ở gần đây là bởi vì yêu thích bầu không khí sinh hoạt náo nhiệt này.

Mà bây giờ, Đinh Trình Hâm vẫn như cũ thích dậy sớm, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nhà Mã Gia Kỳ không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng ngủ có giường, bọn họ người đông, mỗi lần sẽ là dưới đất ngủ một đám, trên giường ngủ mấy người.

Đinh Trình Hâm không cần nghĩ, khẳng định cậu là một người ở trên giường, người thứ hai là Mã Gia Kỳ, hắn thân là chủ nhà theo lý đương nhiên sẽ chiếm cứ giường.

Cho nên cục diện cuối cùng chính là, Đinh Trình Hâm ngủ trên giường, Mã Gia Kỳ ngủ bên cạnh, dưới đất nằm xếp hàng ngủ.

Sáng sớm hôm nay, Đinh Trình Hâm lại là người đầu tiên tỉnh lại, cậu rón rén đi qua những người đang ngủ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở cửa đi ra phòng khách.

Đồng hồ trên tường thể hiện đang là bốn giờ sáng, Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cửa sổ, cầm di động lên bắt đầu xem thông tin ngày hôm nay.

Tin thứ nhất: Lý Phi gửi tin nhắn hỏi thăm.

"Chào buổi sáng Tiểu Đinh~"

"Tiểu Đinh gần đây sức khỏe thế nào rồi?"

"Chuyện của cậu tôi vẫn đang tận lực áp chế, vẫn kiến nghị cậu quay lại giới giải trí sớm một chút nhé."

Những lời như thế này Đinh Trình Hâm đơn giản là lướt qua, cũng không trả lời trực tiếp bỏ qua.

Từ sau khi nhóm giải tán, Đinh Trình Hâm và Lý Phi liền hình thành khoảng cách rất lớn, vẫn là câu nói đó, thương nhân nhìn thấy chỉ có lợi ích, Lý Phi chăm sóc cậu như vậy, Đinh Trình Hâm cũng biết là có liên quan đến lợi ích, cho nên mỗi lần không phải là những thông tin quan trọng thì cậu sẽ đều không trả lời.

Tin thứ hai: Tin tức hàng ngày của ba mẹ.

"Bé con, gần đây thế nào rồi?

Con cứ không cho mẹ qua thăm con, nhưng mà con nào có biết mẹ sau khi xem được tin tức của con trên tivi thì vô cùng lo lắng, muộn phiền."

"Bé con, bây giờ mà không ổn thì mẹ qua chăm con nhé."

"Con sao dạo này không gọi điện cho mẹ nữa.

Ba con cũng nhớ con lắm."

Đinh Trình Hâm lập tức trả lời ba chữ, "Mẹ đừng lo.".

Không phải cậu không muốn gặp ba mẹ, chỉ là cậu biết sứ mệnh của mình, cậu muốn đưa đồng đội trở về như trước đây, vậy thì cậu chỉ có thể không quan tâm đến sinh tử của bản thân, cho nên cậu từ chối ba mẹ tới thăm, chuyện cậu có thể làm chỉ là khiến cho bọn họ giảm chút nhớ mong.

Kiếp này cậu thật sự không thể làm một đứa con hiếu thuận, chuyện này vẫn luôn khiến cậu cảm thấy áy náy.

Đinh Trình Hâm bỏ di động xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ để hòa hoãn lại cảm xúc, sau đó tiếp tục mở tin nhắn đọc những tin còn lại.

Tin thứ ba: Là tin từ công ty điều tra tin tức.

"Thông tin cậu cần tất cả đã điều tra xong, bởi vì nội dung tương đối nhiều, chúng tôi đã tập hợp lại thành bản word, nếu như cậu đọc được tin nhắn này thì mau chóng chuyển khoản cho chúng tôi, công ty chúng tôi một tay giao tiền một tay giao hàng."

Đinh Trình Hâm nhìn thấy tin nhắn này, lập tức liên hệ wechat với đối phương yêu cầu số tài khoản ngân hàng, chuyển tiền qua.

Từ ngày đầu tiên cậu vào ở nhà Mã Gia Kỳ, cậu liền lén dùng di động liên lạc với công ty điều tra, ủy thác bọn họ điều tra sau khi Hạ Tuấn Lâm rời nhóm đã trải qua chuyện gì, còn có chuyện của Tống Á Hiên năm đó.

Đợi mười mấy ngày, cũng coi như chờ được kết quả, đừng nói chuyển tiền, hiện tại đối với Đinh Trình Hâm mà nói thì bao nhiêu tiền cũng được, cậu muốn chính là chân tướng!!

Sau khi tiền đến tài khoản, rất nhanh đối phương đã gửi lại một bản word, Đinh Trình Hâm lập tức mở ra.

Nội dung văn bản như sau:

Đối tượng điều tra: Hạ Tuấn Lâm

Yêu cầu của người thuê: Đối phương đã trải qua chuyện gì sau khi rời nhóm

Kết quả điều tra: Sau khi Hạ Tuấn Lâm rời nhóm, không có bất kỳ công ty giải trí nào nhận, từng có một khoảng thời gian phát triển chậm, sau thì trầm mê vào các loại giải trí tửu sắc, bởi vì đẹp, ở những nơi tửu sắc hỗn loạn hô mưa gọi gió, thậm chí còn từng được nhiều đại lão đồng thời bao dưỡng, nhưng theo điều tra thì những vị đại lão này đều không biết đến sự tồn tại của nhau.

Gần đây không rõ lý do mà xóa toàn bộ phương thức liên lạc, rất nhiều đại lão không tìm được cậu ta đều đến chỗ chúng tôi tìm kiếm manh mối (Chúng tôi sẽ không lộ ra thông tin của khách hàng, cho nên không cần hỏi chúng tôi những ai đã từng yêu cầu tư liệu về Hạ Tuấn Lâm).

(Dưới đây là những địa điểm tửu sắc mà Hạ Tuấn Lâm từng tới)

Quán ba xxx đường xx thành phố a

Quán ba xxx đường xx thành phố a

Quán ba xxx đường xx thành phố a

.........

Nhìn đến đây Đinh Trình Hâm liền biết gã béo lần trước vì sao lại biết địa chỉ biệt thự của Lý Phi, sau đó liền lập tức chuyển sang màn hình chính, liên lạc với phòng làm việc, dùng khoản tiền lớn bịt kín miệng đối phương.

Cậu không hi vọng cuộc sống sau này của Hạ Tuấn Lâm bị người khác làm phiền, công ty điều tra trước nay đều lấy tiền làm đầu, tiếp theo liền biểu thị sau này sẽ vĩnh viễn bảo vệ bí mật thông tin của Hạ Tuấn Lâm.

Thông tin của Hạ Tuấn Lâm khiến cho Đinh Trình Hâm lạnh người, cậu quả thực không dám tưởng tưởng những năm này Hạ Tuấn Lâm đã sống thế nào.

Hắn rõ ràng là một chú thỏ nhỏ hồn nhiên, lại bị cuộc sống bức bách trở thành như vậy.

Đinh Trình Hâm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp sáu giờ rồi, bọn họ rất nhanh sẽ tỉnh lại, Đinh Trình Hâm lập tức nắm bắt thời gian xem hết những tin tức phía sau.

Đối tượng điều tra: Tống Á Hiên

Yêu cầu của người thuê: Sự kiện Tống Á Hiên rời nhóm

Kết quả điều tra: Ban đầu trên mạng lan truyền hắc liệu của Lưu Diệu Văn, sau đó Lưu Diệu Văn bị thương, Tống Á Hiên bạch liên hoa bị mắng lên hotsearch.

Đây đều là những thứ có thể tra được trên mạng, công ty chúng tôi đã khai quật sâu hơn, đào ra được rất nhiều nội dung.

Đầu tiên, hắc liệu đều từ một công ty giải trí lớn tung ra, công ty này có rất nhiều tài khoản công cộng có sức ảnh hưởng, sau đó ở trên mạng dẫn dắt tạo ra làn sóng lớn, mà sau này những từ tìm kiếm bẩn về Tống Á Hiên cũng là công ty này tạo ra.

Tống Á Hiên trước khi rời nhóm cũng đã gặp công ty này, tiến hành một cuộc nói chuyện dài cả buổi sáng, thời gian là ngày 20 tháng 10.

Công ty này trước mắt đã giải thể, trên mạng không còn tìm được nữa, theo điều tra đã hủy đăng ký vào ngày 3 tháng 11, chính là ngày Thời Đại Thiếu Niên Đoàn giải tán, công ty này cũng giải tán.

(Đính kèm địa chỉ công ty và ảnh chụp Tống Á Hiên trước khi đi)

Đinh Trình Hâm đọc xong văn kiện này, trong lòng đại khái đã có ý tưởng, ban đầu cho rằng việc rời nhóm là mâu thuẫn nội bộ giữa các thành viên, nhưng bây giờ theo như văn kiện này mà nói..... rất có thể phía sau có một bàn tay lớn đã thúc đẩy sự việc phát triển.

Mắt Đinh Trình Hâm tối đi vài phần, rõ ràng cậu mới là người lớn nhất trong nhóm, sao lại được bảo vệ tốt như vậy, cậu vậy mà đối với những chuyện đã xảy ra với mọi người đều không hề hay biết....

"A Trình!

Cậu đang làm gì đấy?"

Thanh âm Mã Gia Kỳ từ phía sau truyền tới, Đinh Trình Hâm lập tức khóa màn hình điện thoại, sau đó cười đáp lại.

"Phát ngốc thôi."

"Sớm như vậy đã phát ngốc?

Có phải ngủ không ngon không?"

"Không có."

"Được rồi, cậu cứ ngồi ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ đi, tớ đặt đồ ăn sáng chắc là cũng sắp giao tới rồi."

"Ừ."
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Hoạt động bóng bàn dưới tầng bỗng chốc biến thành góc tương thân


Người đề ra chuyện đánh bóng bàn là Đinh Trình Hâm.

Cậu thấy thời tiết đẹp, lại đã lâu không hoạt động thật sự có chút ngứa ngáy tay chân.

Vốn là muốn chơi bóng rổ, nhưng thân thể không tốt lắm đừng nói đến chạy nhảy, chỉ đứng lâu một chút thôi cũng đã bị nói rồi.

Nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hoạt động bóng bàn nhỏ kiểu này cũng không tồi.

Rất nhanh đề nghị này đã được mọi người tán đồng.

Mã Gia Kỳ ban đầu có chút do dự nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Đinh Trình Hâm cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lúc nhóm sáu người đến dưới lầu nhà Mã Gia Kỳ, bàn bóng bàn đúng lúc còn trống, người ở đó cũng không nhiều, cách đó không xa có mấy ông bà lão đang ngồi nói chuyện.

Khu nhà cũ chính là tốt ở điểm này, không có người trẻ, không có phiền não tư sinh.

Đến bàn bóng bàn Đinh Trình Hâm liền nóng lòng muốn thử.

Cậu đánh cùng Lưu Diệu Văn mấy ván trước, sau đó cậu liền phát hiện không đúng lắm, đối phương nhường thế này cũng quá rõ ràng rồi đi, hơn nữa bóng rơi xuống đất cũng không cho cậu đi nhặt, Hạ Tuấn Lâm và Trương Chân Nguyên đi nhặt bóng, Đinh Trình Hâm thậm chí đến eo cũng không phải cong lại.

"Không cần như vậy chứ....anh cũng không đến mức như búp bê sứ, dạo này anh hồi phục tốt lắm.

Diệu Văn em nhường cũng rõ ràng quá rồi!

Có phải xem thường anh không hả?"

Đối mặt với chất vấn của Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn thở dài, sau đó đưa vợt cho Mã Gia Kỳ.

"Mã ca, em đã nói là em mà nhường là Đinh ca có thể nhận ra được mà, vẫn là anh chơi đi, dù sao thì anh chơi cũng gà, cũng không cần nhường."

Mã Gia Kỳ nhận lấy vợt, đầu tiên là trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó bất đắc dĩ tiến lên.

"Đinh Nhi, tớ chơi với cậu!"

"Không cần!

Tớ muốn Hạ Nhi đánh với tớ!

Cậu quá gà."

Đinh Trình Hâm biết cái chủ ý nhường này tuyệt đối chính là của Mã Gia Kỳ, liền cự tuyệt đối phương mà gọi tên Hạ Tuấn Lâm.

"Đừng chơi nữa, mau chạy thôi!

Bác trai bác gái sắp vây xung quanh chúng ta rồi."

Trương Chân Nguyên chỉ Hạ Tuấn Lâm đã bị đám người vây xung quanh, lập tức gọi mọi người lui lại.

"Có phải Hạ Nhi vừa tham gia thi đấu với họ, nên bác trai bác gái mới không buông tha cậu ấy."

Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ nhún vai.

"Nhân cơ hội còn chưa biến thành góc tương thân, mau chạy."

Lưu Diệu Văn sợ xã hội, hắn hiểu rõ cảm giác hít thở không thông này.

"Đi thôi đi thôi, Hạ Nhi có thể tự giải quyết được."

Mã Gia Kỳ kéo Đinh Trình Hâm về, thuận tiện an ủi Đinh Trình Hâm, dựa vào năng lực của Hạ Tuấn Lâm khẳng định có thể tự mình thuận lợi quay về.

Hạ Tuấn Lâm quay về được......là chuyện của một tiếng sau.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 37


Bữa sáng rất nhanh đã tới, Mã Gia Kỳ mở cửa nhận đồ ăn từ tay người giao hàng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm đã ngồi ngoan ngoãn bên bàn ăn rồi, lại ôn nhu hỏi đối phương có phải đói bụng rồi hay không.

"Đói rồi hả?

Bữa sáng tớ mua cháo và bánh bao áp chảo, cậu ăn trước đi, tớ đi gọi mấy đứa kia dậy."

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng mở hộp ra, đưa cho Đinh Trình Hâm một phần, rồi mở hộp khác lấy đũa thìa bày ra.

"Gia Kỳ, tớ muốn uống đồ uống."

"Ừ, muốn uống loại nào?"

Mã Gia Kỳ lập tức đi tới trước cửa tủ lạnh, vừa hỏi Đinh Trình Hâm vừa mở cửa tủ.

"Muốn uống coca."

Đinh Trình Hâm chống cằm tựa vào ghế, nhìn Mã Gia Kỳ đang tìm kiếm trong tủ lạnh trước mặt trả lời.

Mã Gia Kỳ tìm một lúc lâu cũng không thấy chai đồ uống nào, gãi đầu đóng cửa tủ lạnh lại, mặc áo lên định đi ra ngoài mua coca.

"A Trình, cậu ăn trước đi không cần lo mấy đứa kia đâu, tớ lúc về gọi bọn nó là được.

Tớ xuống dưới tầng mua coca, còn muốn ăn gì khác nữa không?"

Đinh Trình Hâm lắc đầu với Mã Gia Kỳ tỏ ý không có, sau đó Mã Gia Kỳ gật đầu đi ra ngoài.

Cả phòng khách chỉ còn lại một mình Đinh Trình Hâm, cậu lặng lẽ lấy ra một gói giấy đã để rất lâu trong túi áo.

Đinh Trình Hâm biết ở bên cạnh các anh em sẽ rất khó để rời đi, cho nên trước khi rời khỏi bệnh viện đã sớm chuẩn bị đường lui.

Cố đuổi Mã Gia Kỳ đi để bỏ thuốc, Đinh Trình Hâm lấy tốc độ nhanh nhất cho một ít bột trắng vào trong bốn bát cháo, rồi dùng thìa đảo đều lên, làm xong liền vào trong nhà đi gọi những người còn đang ngủ dậy.

"Ăn cơm thôi!"

Đinh Trình Hâm gọi cũng không tốn sức, mấy người kia rất nhanh đã đáp lại.

"Dạ~"

"Vâng."

"Tới đây."

"Vâng ạ."

Tiếng trả lời lần lượt vang lên, sau khi Đinh Trình Hâm nhận được lời đáp liền trở về phòng khách ngồi xuống bắt đầu ăn.

Một lát sau Mã Gia kỳ mang theo coca trở về, mấy cái đầu như ổ gà cũng đã dậy.

"Hạ Nhi qua bên anh ngồi ăn này."

Đinh Trình Hâm vẫy tay, gọi Hạ Tuấn Lâm đến bên cạnh mình, đưa cho đối phương một chén cháo, lại tiện tay cầm thêm mấy cái bánh bao.

Hạ Tuấn Lâm thấy Đinh Trình Hâm gọi thì lập tức đi qua, kéo ghế ra ngoan ngoãn ngồi xuống lập tức ăn.

Những người còn lại cũng rất nhanh ngồi xuống bàn, sôi nổi ăn bữa sáng.

"Đây là cháo tiệm nào thế?

Sao lại có chút đắng?"

Lưu Diệu Văn ăn mấy miếng thì bắt đầu chê vị cháo của tiệm này không ngon.

"Vậy á?

Của anh thì vẫn ổn."

Đinh Trình Hâm bày tỏ cậu không thấy có gì, sau đó Lưu Diệu Văn lại ăn mấy miếng nữa, nhưng vẫn cảm thấy đắng.

"Là miệng em đắng ấy."

Trương Chân Nguyên mở cháo trước mặt ra, chê bai Lưu Diệu Văn trước rồi mới ăn.

"Được rồi, là cái tiệm này có vấn đề."

Nghiêm Hạo Tường bên cạnh lại không nói gì, hắn ăn mấy miếng rồi từ bỏ, hơn nữa còn âm thầm tính toán block cái tiệm này mãi mãi.

"Không thể nào, anh gọi là của tiệm anh thường hay ăn mà."

Mã Gia Kỳ có chút không tin, tiếp theo cũng bê cháo của mình lên ăn mấy miếng, nhưng mà ăn xong biểu tình rối rắm trên mặt đã chứng tỏ tất cả, vị của cháo này thực sự giống vậy.

"Em thấy không có vị gì mà, không đắng, rất ngon.

Các anh diễn cái gì vậy?

Khiêu chiến vị đắng à?"

Hạ Tuấn Lâm bưng cháo của mình lên uống một ngụm lớn, nhìn biểu tình của bốn người thậm chí còn cảm thấy đối phương có phải đang diễn kịch hay không.

Đến lúc này, Mã Gia Kỳ mới phát giác có chút không đúng, hắn lấy bát cháo mà Đinh Trình Hâm đang ngoan ngoãn ăn bên cạnh uống một ngụm, lại phát hiện mùi vị căn bản không giống nhau.

"Đừng ăn nữa, cháo này có vấn đề!"

Mã Gia Kỳ nói xong, những người ở đó đều không dám động nữa.

"Có vấn đề gì?

Mã ca đừng dọa em."

Lưu Diệu Văn đã từng trải qua quá nhiều sự kiện của anti fans, Mã Gia Kỳ nói như vậy hắn ngay tức khắc nhớ tới những chuyện không hay đã từng trải qua.

"Sao em cảm thấy có chút choáng?"

Trương Chân Nguyên có phản ứng trước, hắn ăn nhiều nhất.

Tiếp theo Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường, Mã Gia Kỳ đều theo sau, bốn người còn chưa kịp phản ứng trong nháy mắt đã vào giấc mộng gặp Chu Công rồi.

"Mau gọi 120!!!"

Hạ Tuấn Lâm nhìn tình huống bị dọa cho lập tức lấy di động muốn gọi 120, hắn còn tưởng đây là dấu hiệu trúng độc, trong lòng sợ muốn chết.

"Hạ Nhi, đừng lo lắng, là anh làm đó.

Chỉ là thuốc mê thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."

Đinh Trình Hâm xoay người lại, nhẹ nhàng nói.

Hạ Tuấn Lâm đầu tiên là kinh sợ, nhưng sau khi nghe Đinh Trình Hâm nói xong thì cũng dần bình ổn lại.

"Đinh ca.....anh là muốn chạy à?"

Hạ Tuấn Lâm trầm mặc hồi lâu, thanh âm trầm thấp hỏi đối phương.

Hắn đại khái cũng đã đoán được ra nguyên nhân Đinh Trình Hâm dùng thuốc mê là gì, nhưng hắn lại không biết vì sao Đinh ca lại để lại hắn tỉnh táo, bởi vì nếu như hắn cũng hôn mê thì đối phương có thể dễ dàng chạy trốn mà không bị ngăn cản.

"Hạ Nhi, có vài lời anh muốn nói với em."

Đinh Trình Hâm nói xong thì đứng dậy, mặc áo lên tỏ ý Hạ Tuấn Lâm cùng mình ra ngoài.

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn bốn người đang nằm trên bàn, thở dài đi theo sau.

Hai người đi đến công viên gần đó, Đinh Trình Hâm trên đường đi đã vào siêu thị mua rất nhiều bia, hai người trên đường đi không nói gì xách theo túi đồ đi tới bên cạnh một cái hồ vắng vẻ không người.

Đinh Trình Hâm ngồi xuống đất, Hạ Tuấn Lâm cũng ngồi theo xuống bên cạnh.

Hạ Tuấn Lâm không rõ Đinh Trình Hâm muốn nói gì, nhưng hắn cảm thấy bầu không khí này sẽ không phải là chuyện tốt gì, vì vậy trong lòng vẫn luôn nghĩ gần đây có phải đã làm chuyện gì khiến Đinh ca không vui hay không.

"Hạ Nhi, cùng anh uống một chút đi."

Đinh Trình Hâm mở một lon ra, vừa định uống đã bị Hạ Tuấn Lâm ngăn lại.

"Đinh ca, anh vẫn chưa khỏi bệnh, không thể uống rượu."

Hạ Tuấn Lâm vì không để Đinh Trình Hâm uống rượu, tự mình một hơi cạn sạch, sau đó xem số còn lại để về phía mình, đề phòng đối phương lại mở lon khác.

Tửu lượng của Hạ Tuấn Lâm cũng không tốt, một lon bia cũng có thể khiến hắn mơ mơ hồ hồ, chỉ là hắn cho dù biết bản thân tửu lượng không tốt, cũng không muốn đối phương uống.

"Hạ Nhi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh nói gì vậy?

Đinh ca?"

Hạ Tuấn Lâm có chút say, nghe thấy câu này, trong lòng nhịn không được run lên, hắn sợ bản thân sau khi say không giữ được chuyện, che lại miệng mình không muốn nói gì nhiều.

"Nói cho anh đi, chuyện của em những năm này anh đều đã biết rồi."

Ánh mắt Đinh Trình Hâm tựa như một lưỡi đao, Hạ Tuấn Lâm không dám nhìn thẳng.

Hạ Tuấn Lâm không nói gì, hắn trốn tránh ánh mắt, che miệng mình lại.

"Hạ Tuấn Lâm, anh hi vọng em sẽ nói hết những chuyện mà em biết cho anh."

Câu nói này của Đinh Trình Hâm mang theo mấy phần nộ khí, cậu không muốn kết cục mà mình sắp đặt, cuối cùng từ mấu chốt lại không nói ra, nếu không tâm tư của cậu liền uổng phí.

Hạ Tuấn Lâm vẫn như cũ không nói, Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ mở lon bia tiếp theo định uống.

Hạ Tuấn Lâm mắt sắc đoạt lại, lại một hơi cạn sạch, hơn nữa biểu tình trên mặt còn tỏ ý rằng anh mở ra bao nhiêu em liền uống từng đó.

Đinh Trình Hâm làm ngơ đối phương, tiếp tục mở ra một lon nữa, Hạ Tuấn Lâm lại tiếp tục cướp lấy uống hết.

Sau ba lần, thần chí Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu không rõ ràng.

Hắn dựa vào vai Hạ Tuấn Lâm, chỉ có thể dựa vào ý thức mỏng manh cản lại rượu của đối phương.

Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuân Lâm như vậy, khẽ thở dài.

"Vì sao không thể nói với anh, em như vậy là đề phòng anh hay sao?"

Thỏ con uống say nghe được lời này thì tức giận vung tay lên.

"Em đề phòng anh!!

Đinh Nhi!!

Em là yêu anh đấy~ Em với anh không có bí mật nào~" Hạ Tuấn Lâm nói xong, tiếp tục nằm liệt trên vai Đinh Trình Hâm.

"Nếu như đã không có bí mật thì nói với anh đi, năm đó vì sao Á Hiên lại rời nhóm, em cũng đã xảy ra chuyện gì?"

Đinh Trình Hâm ôn nhu vỗ vỗ vai Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt nhìn vào vũng nước đọng trước mặt.

"Em chỉ là muốn bảo vệ anh......đáng tiếc không thể bảo vệ được tốt, Á Hiên cũng bị liên lụy."

"Ý em là gì?"

Đinh Trình Hâm dụ Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nói.

"Khi đó Á Hiên gọi điện thoại cho em, cụ thể em cũng không nhớ rõ nữa, cậu ấy nói Lý Tổng muốn để anh đi bồi khách, bảo em ngăn cản anh.

Mặc dù em không rõ nguyên do.....nhưng mà lúc đó cậu ấy rất gấp gáp, em liền đi tìm anh, mà bên cạnh anh lại có nhân viên công tác, đúng lúc đó anh ta lại nói với anh địa điểm, thời gian, số phòng, em nhắc nhở anh nhiều lần nhưng anh không hiểu.

Vì thế....ngày hôm đó em chuốc say anh, tự mình đi."

Lúc Hạ Tuấn Lâm kể lại, thanh âm mềm mại, giống như thỏ con, có lúc nói đến đoạn khiến người ta tức giận, chính là lúc Đinh Trình Hâm không hiểu đó, thanh âm cao lên mang chút tức giận, nhưng cuối cùng lúc nói đến đoạn tự mình đi, thanh âm lại yếu ớt mang chút thê lương.

"Em...."

Trong lòng Đinh Trình Hâm kinh hãi, cậu thế mà lại không hề biết những chuyện này, cậu không biết Hạ Tuấn Lâm đã từng vì cậu mà phải trải qua những chuyện như vậy, lại càng không biết bản thân mới là ngọn nguồn khiến Hạ Tuấn Lâm sa đọa.

"Đinh Nhi, đừng khóc mà~ Em thích anh cười~ Anh cười là đẹp nhất~" Thỏ con mơ mơ hồ hồ cảm nhận được nước mắt rơi xuống tay, đau lòng dùng mái tóc mềm mại cọ vào Đinh Trình Hâm, hi vọng đối phương đừng khóc.

"Em không đau đâu~ Thật đó, lần đó em chẳng có cảm giác gì!

Đinh Nhi, em thậm chí còn vui vẻ mà đi ấy, bằng không nếu là anh.....em sẽ hối hận cả đời."

Hạ Tuấn Lâm tựa như nhớ tới lần đó, túm lấy lon bia bên cạnh uống mấy hơi.

Uống mấy ngụm lớn, Hạ Tuấn Lâm dần dần dựa vào người Đinh Trình Hâm ngủ mất.

Đinh Trình Hâm trầm mặc rơi nước mắt, cậu không một tiếng động một bên vỗ nhẹ Hạ Tuấn Lâm, một bên nhìn vũng nước trước mặt.

Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối đi, di động của Đinh Trình Hâm liên tục kêu lên.

Đinh Trình Hâm cầm di động lên, điện thoại sắp bị gọi đến nổ tung rồi, mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy trăm tin nhắn.

Đều đến từ bốn người đang hôn mê ở nhà.

Xem ra hiệu lực của thuốc đã hết rồi, Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng đặt Hạ Tuấn Lâm xuống đất, cởi áo khoác của mình đắp lên người đối phương.

Cũng may là mùa hè nên không lạnh, nằm như vậy cũng sẽ không bị ốm.

Đinh Trình Hâm dùng wechat gửi định vị cho Mã Gia Kỳ, sau đó để lại di động của mình, mang theo cái của Hạ Tuấn Lâm rời đi.

Nơi này cách nhà của Mã Gia Kỳ rất gần, có lẽ không quá năm phút đối phương có thể đến được đây, nơi này dân cư cũng thưa thớt, căn bản sẽ không có người nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm.

Đinh Trình Hâm tính toán xong mọi thứ, rồi xoay người rời đi.

Kế tiếp cậu một khắc cũng không đợi nữa, cậu phải đi tìm Tống Á Hiên để tìm hiểu chân tướng rời nhóm năm đó, sau đó trở về thay đổi.

Cậu phải tự tay xoay chuyển tất cả!

Để những người mà cậu quan tâm trên gương mặt ngập tràn nụ cười!
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 38


Đinh Trình Hâm mua vé tàu ngay trong đêm, lúc đến Quảng Đông đã là rạng sáng rồi.

Thân thể xác thực chưa tốt hẳn, một chân của cậu đã bắt đầu ân ẩn đau.

Đinh Trình Hâm cũng không định dừng lại nghỉ ngơi, cậu kéo theo cơ thể mệt mỏi xuống tàu cao tốc rồi lập tức gọi xe tới nhà Tống Á Hiên.

Taxi chạy hơn một giờ, năm giờ sáng Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng tới nơi.

Đinh Trình Hâm dùng di động của Hạ Tuấn Lâm trả số tiền taxi cao ngất xong thì khập khiễng xuống xe.

Đinh Trình Hâm tới trước cửa nhà Tống Á Hiên, gõ cửa.

Ban đầu không có người trả lời, Đinh Trình Hâm lại gõ ba bốn lần nữa cuối cùng cũng có hồi âm.

"Ai đó?"

Người phụ nữ mang theo gương mặt buồn ngủ hỏi, không biết ai mà tới nhà sáng sớm như vậy.

"Dì, con là Đinh Trình Hâm."

Cổ họng Đinh Trình Hâm khô khốc, cậu cũng biết sớm như vậy đã tới cửa là không đúng, nhưng cậu thực sự không đợi được nữa rồi.

"Tiểu Đinh?!"

Nghe thấy Đinh Trình Hâm trả lời, cửa cũng mở ra, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng mở cửa nhà, người này là mẹ của Tống Á Hiên.

"Sao lại đến sớm như vậy?"

"Con muốn gặp Á Hiên."

"Nhưng nó vẫn đang ngủ, còn nữa con cũng biết thân thể nó không tốt, không chịu nổi nửa điểm kích động.

Lúc con bị thương, nó cứ đòi phải tới thăm, thăm xong nó lại càng bị kích thích hơn, mấy ngày đó thậm chí còn muốn tự sát.

Dì không phải không muốn cho con gặp nó, chỉ là dì cũng không chịu nổi đả kích."

Lời của đối phương rất hợp lý, là suy nghĩ rất thực tế của người mẹ, Đinh Trình Hâm không có lý do từ chối, nếu như là bình thường thì cậu nhất định sẽ xoay người rời đi.

Nhưng hôm nay không được, cậu cho dù là cầu xin cũng phải vào trong gặp Tống Á Hiên.

"Dì, con cầu xin dì, cho con gặp em ấy đi!

Con quỳ xuống xin dì."

Đinh Trình Hâm nói xong liền muốn kéo thân thể mệt mỏi này quỳ xuống trước đối phương, bà Ngụy lập tức ngăn Đinh Trình Hâm lại.

Bà biết đứa nhỏ này, là một đứa nhỏ lễ phép, bình thường đừng nói là thêm phiền toái, chính là người lớn nói gì cậu cũng sẽ không phản bác, sao hôm nay lại không chịu nghe lời như vậy.

"Thôi, con vào đi.

Nhưng mà phải đồng ý với dì không được kích thích nó, cũng coi như dì xin con."

Nếu không phải thấy đối phương sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, bà thực sự cũng sẽ không mềm lòng....nhưng vừa nhìn đối phương là biết cả đêm không ngủ, thân thể suy yếu, đi đường thậm chí còn khập khiễng.

Đó không phải là người được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay sao, mấy đứa nhỏ này cuối cùng sao lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy.....

Đinh Trình Hâm vào cửa xong liền ngoan ngoãn khom lưng cảm tạ đối phương, sau đó xoay người đi vào phòng Tống Á Hiên.

Đây không phải là lần đầu tới nhà Tống Á Hiên, lúc trước khi vẫn còn nhóm cậu đã tới nhà của đối phương chơi, nhiều năm như vậy rất nhiều thứ vẫn như cũ không thay đổi, có lẽ thay đổi chỉ có tâm tính mà thôi.

Tống Á Hiên vẫn còn đang ngủ, vẫn như cũ cuộn tròn lại, là dáng ngủ không có cảm giác an toàn.

"Á Hiên~"

Đinh Trình Hâm khẽ gọi, Tống Á Hiên chậm rãi tỉnh lại, hắn vừa mở mắt nhìn thấy Đinh Trình Hâm thì lập tức vươn tay ra ôm chặt đối phương.

Giống như hắn đã từng viết trong thư.....

Mỗi lần không gặp nhau trong thời gian dài, chuyện đầu tiên muốn làm chính là ôm lấy anh.

Đinh Trình Hâm cũng không cắt đứt động tác của đối phương, ôn nhu xoa đầu Tống Á Hiên, đợi đối phương buông tay.

"Em đang mơ sao?

Đinh ca?"

"Không phải mơ."

"Thật sao?"

"Là thật."

"Em mời anh ăn cơm nhé~ ăn thịt nướng hoặc là lẩu~ Đinh ca anh đừng đi, ở lại thêm mấy ngày nhé."

Lời của Đinh Trình Hâm khiến tâm trạng Tống Á Hiên rất tốt, hắn mau chóng đứng dậy mặc đồ định kéo Đinh Trình Hâm đi ăn một bữa lớn.

Đinh Trình Hâm nhìn Tống Á Hiên vừa cười tươi như hoa vừa mặc quần áo, trầm mặc một lúc mới mở miệng phá vỡ không khí vui vẻ này.

"Á Hiên.....nói cho anh biết em vì sao lại rời nhóm?"

Lời nói của Tống Á Hiên xác thực gây mất hứng, tất cả tâm trạng vui vẻ của Tống Á Hiên đều bị xua tan, hắn ánh mắt trốn tránh ngậm miệng không đáp.

"Hạ Nhi nói với anh rồi, chuyện lần đó em gọi điện thoại."

Lời của Đinh Trình Hâm dường như kích thích đối phương, trong nháy mắt Tống Á Hiên lập tức rơi vào cái vòng lặp lẩm bẩm không ngừng.

"Đều là lỗi của em.....đều là lỗi của em."

Đinh Trình Hâm thấy vậy lập tức đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, nhẹ nhàng ôm thấy cơ thể đang run rẩy của Tống Á Hiên, an ủi đối phương.

"Không liên quan đến em đâu Á Hiên!"

Câu nói này trong nháy mắt khiến Tống Á Hiên bùng nổ, hắn đẩy Đinh Trình Hâm ra nắm lấy tóc mình gào lên.

"Không!

Đều là lỗi của em!!

Là em khiến cho Hạ Nhi bị người ta ngủ!

Là em khiến cho Diệu Văn bị hắc, thậm chí còn bị hủy hoại cánh tay, là em tự tay hủy diệt cái nhóm này!!

Đều là lỗi của em!

Em không nên sống, đáng lẽ tất cả đều phải để em nhận lấy!"

Tống Á Hiên gào lên khiến cho mẹ vẫn luôn nghe lén ở ngoài cửa lập tức xông vào trong phòng mắng Đinh Trình Hâm.

"Cậu rốt cuộc đến đây là muốn cái gì?!

Tôi thật sự là mù mới cho cậu vào đây!

Cậu rốt cuộc là muốn biết cái gì?

Chân tướng chuyện rời nhóm?!

Cậu cho rằng rời nhóm là nó tự nguyện sao?

Nếu không phải là đối phương dùng ảnh khỏa thân của Hạ Tuấn Lâm ép nó rời nhóm??

Khi đó nó ở công ty đó quỳ cả một buổi sáng, các cậu có lấy một người ở bên cạnh nó không?

Năm đó Vương bài bên đầu tư chỉ là cậu, nhưng cậu đem cơ hội đó chuyển cho con trai chúng tôi, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng ai mà biết được đó là ngọn nguồn của bi thương chứ.

Một mình nó phải chịu đựng bao nhiêu?!

Nó biết được tin đồng đội bị người ta ngủ, biết tin đồng đội bị hắc, đều là bỏi vì nó mắng cái người muốn ngủ với cậu!!

Đinh Trình Hâm, nói thì khó nghe, nó bị bệnh này nguyên nhân đều là vì bảo vệ cậu!

Mà bây giờ cậu lại còn đến hỏi nó, nó khó khăn lắm mới tốt lên một chút cậu còn tới hại nó!"

Mẹ Tống Á Hiên thực sự rất tức giận, bà thậm chí còn cảm thấy mình không nên mềm lòng để đối phương vào đây, bà nhìn con trai mình ở trong góc ôm đầu không ngừng lặp đi lặp lại, trong lòng ân ẩn đau.

Khoảng thời gian này bà ngày nào cũng đưa Tống Á Hiên đến bác sĩ tâm lý, dựa vào thôi miên biết được toàn bộ sự tình, bà đau lòng cho con trai vì bảo vệ người khác mà bị thương tổn sâu sắc như vậy, mà cái người được bảo vệ tốt nhất bây giờ lại tới nhà bà hỏi về cái đoạn hồi ức đau khổ nhất ấy.

Đinh Trình Hâm nghe bà Ngụy nói xong liền hiểu rõ toàn bộ, kết hợp với chuyện của Hạ Tuấn Lâm cậu đại khái cũng đã đoán được hết.

Đạt được thứ mình muốn, cậu cúi người thật sâu với bà Ngụy xong liền xoay người định rời đi.

Tống Á Hiên ở trong góc nhìn thấy Đinh Trình Hâm muốn đi, lập tức lao lên ôm lấy đối phương, miệng không ngừng lặp lại.

"Đinh ca đừng đi.....đừng không cần em......"

Mẹ hắn nhìn thấy thì trên mặt toàn là nước mắt, đứa con trai ngốc của bà sao lại không nhớ gì cả chứ, đã bị tổn thương thành như thế này rồi, sao trong lòng vẫn còn cái nhóm đó chứ.

"Á Hiên, anh lần tới sẽ tới thăm em."

Đinh Trình Hâm nhìn thần sắc người mẹ bên cạnh, biết rằng bản thân không nên tiếp tục ở lại nữa, cố nén xuống xúc động muốn ôm lại, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy đối phương ra.

Cái đẩy này triệt để khiến cho Tống Á Hiên sinh ra ý niệm tử vong, hắn cảm thấy Đinh ca mà mình yêu nhất không yêu hắn nữa, vì thế xông thẳng vào phòng bếp lấy dao.

"!!!"

Bà Ngụy ngay lập tức theo sau, bà cảnh giác thấy ngay sự bất thường, Đinh Trình Hâm cũng theo sát ngay sau.

Tống Á Hiên cầm con dao làm bếp trong tay, trong mắt lấp lánh tất cả đều là nước mắt, nhìn Đinh Trình Hâm gương mặt quyết tuyệt.

"Con trai!!

Mau bỏ xuống!!

Sao con ngốc thế!!"

Người mẹ không đuổi kịp, ba hắn hôm nay lại đúng lúc không ở nhà không thể ngăn lại, chỉ có thể không kích thích hắn.

Đinh Trình Hâm canh đúng lúc Tống Á Hiên đang nhìn mẹ, nhanh chóng lao tới cướp dao, đáng tiếc Tống Á Hiên phản ứng rất nhanh, hắn lập tức phản ứng lại lôi kéo với Đinh Trình Hâm.

Trong nháy mắt, tiếng dao đâm vào thịt khiến hai người lập tức dừng tay.

Người mẹ ở bên cạnh nghe thấy tiếng thì lập tức lo lắng tiến lên kiểm tra.

Gương mặt Tống Á Hiên ngập tràn hoảng sợ, hai tay run rẩy buông con dao trong tay ra, trên người hắn hoàn toàn không tổn hại, chỉ là trên tay vết máu tươi loang lổ.

Đinh Trình Hâm ôn nhu giơ tay lau đi nước mắt bên khóe mắt Tống Á Hiên, lại ôn nhu nói.

"Ngốc, đừng nhìn nữa.....anh không sao."

Câu nói đứt quãng, sau đó Đinh Trình Hâm ngã xuống đất hôn mê, tiếp theo chính là bóng tối vô hạn.......
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Tìm kiếm


Lúc mấy người Mã Gia Kỳ tỉnh lại thì không biết đã trôi qua bao lâu rồi, bên ngoài trời đã bắt đầu tối.

Mấy người điên cuồng gọi điện thoại cho Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm, chuyện lần này mọi người trong lòng đều hiểu rõ là ai làm, cũng rất rõ ràng lần này rất có khả năng Đinh Trình Hâm sẽ chạy trốn.

"AAAA, gọi không được!"

Lưu Diệu Văn phẫn nộ vò đầu, hắn có thế nào cũng không nghĩ đến Đinh ca sẽ chạy.

"Bên này cũng không gọi được."

Nghiêm Hạo Tường giơ di động lên tỏ ý Hạ Tuấn Lâm cũng không gọi được.

"Nhắn mười mấy tin wechat Đinh ca cũng không trả lời."

Trương Chân Nguyên thở dài, chuyện hắn hối hận nhất chính là không có cài định vị vào di động của Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ cau mày, hai tay không ngừng gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm.

Cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời rồi, hắn ngay lập tức gọi những người khác ra ngoài.

"Đi!"

Mấy người lấy tốc độ nhanh nhất đuổi đến nơi, nhưng chỉ nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang mê man.

"Không phải chứ, Đinh Nhi rốt cuộc muốn làm cái gì vậy!"

Lưu Diệu Văn nhặt di động Đinh Trình Hâm để lại lên, trong lòng có chút bực bội.

"Sao Đinh ca lại kháng cự chúng ta như vậy."

Nghiêm Hạo Tường bế Hạ Tuấn Lâm từ trên mặt đất lên, hắn cũng không hiểu Đinh Trình Hâm đang nghĩ gì.

"Anh ấy có thể đi đâu chứ?"

Trương Chân Nguyên nhìn vũng nước trước mặt, tay thì điên cuồng gọi vào số của Hạ Tuấn Lâm.

"Tớ chỉ muốn cậu sống, cậu vì sao lại cứ liều mạng muốn chết?!"

Mã Gia Kỳ khẽ thở dài, hắn không biết Đinh Trình Hâm rốt cuộc muốn ở sau lưng hắn làm cái gì, nhưng hắn biết đối phương nhất định có chuyện giấu hắn.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 39


Đinh Trình Hâm ngồi bật dậy, Trương Chân Nguyên ở bên cạnh bị dọa cho rơi cả miếng dưa hấu xuống đất.

"Đinh Nhi?

Anh sao thế, có muốn ăn dưa không?"

Trương Chân Nguyên nhặt miếng dưa hấu rơi dưới đất lên, ôn nhu cười hỏi Đinh Trình Hâm.

"Chân Nguyên!

Á Hiên đâu?!"

Đinh Trình Hâm vạn phần nôn nóng, trực tiếp vào vấn đề, cậu cũng không biết lần này trở về là đã quay lại khoảng thời gian nào, nếu như cái gì cũng chưa xảy ra là tốt nhất, nếu như thời gian là sau Vương Bài thì tất cả những điều cậu làm đều vô ích.

"Á Hiên?

Em ấy không phải đi Vương Bài rồi à."

Trương Chân Nguyên đặt miếng dưa hấu trong tay sang một bên, lại lấy một miếng khác vừa ăn vừa hỏi.

"Đi lúc nào?!!"

Đinh Trình Hâm gấp đến độ bắt lấy vai Trương Chân Nguyên hỏi.

"Khụ khụ khụ, hôm nay, đoán là bây giờ đang quay rồi, anh nhớ em ấy à?

Buổi tối có thể video call cho Á Hiên mà."

Trương Chân Nguyên sặc một chút, sau đó nhẹ nhàng trả lời vấn đề không đâu vào đâu của Đinh Trình Hâm.

"Ừ anh biết rồi."

Đinh Trình Hâm sau khi nhận được đáp án thì gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Trong lòng cậu vẫn đang tính toán, Tống Á Hiên vào ngày đầu tiên quay Vương Bài đã gặp nhà đầu tư kia, nói cách khác cậu đã không kịp ngăn hai người gặp mặt, vậy thì cậu chỉ có thể gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, ngăn chặn chuyện tiếp theo.....Quỹ đạo lịch sử đã bắt đầu, cậu hiện tại có thể là chỉ chính là ngăn chặn bi kịch của Hạ Tuấn Lâm xảy ra.

Đinh Trình Hâm một đường cúi đầu suy nghĩ những chuyện này, bất tri bất giác liền đụng vào ngực một người.

"A Trình, cậu học được kiểu đi không nhìn đường từ bao giờ đấy?"

Thanh âm từ tính lại ôn nhu vang lên khiến người ta cảm thấy thoải mái, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên nhìn Mã Gia Kỳ đang cong cong đuôi mắt, hắn lúc này, gương mặt vẫn chưa bị hao tổn gì.

"Không có gì, Hạ Nhi đâu?"

Đinh Trình Hâm hỏi Mã Gia Kỳ nơi Hạ Tuấn Lâm đang ở.

"Em ấy đang ở phòng luyện nhảy đó, Hạo Tường và Lưu Văn cũng ở đó.

Cậu không phải vừa rồi nói là đau đầu, nghỉ ngơi đủ chưa, đỡ hơn chút nào chưa?"

Mã Gia Kỳ quan tâm hỏi Đinh Trình Hâm, sau đó vươn tay sờ sờ trán đối phương thấy không sốt mới yên tâm bỏ xuống.

"Tớ không sao."

Đinh Trình Hâm vừa nói xong, nhân viên bên kia đã nôn nóng đi tới đối chiếu lịch trình với Đinh Trình Hâm.

"Vậy cậu làm việc đi nhé, tớ tới phòng nghỉ đợi cậu."

Mã Gia Kỳ thấy vậy thì nhường nơi làm việc lại cho nhân viên công tác, sau đó xoay người đi về phòng nghỉ.

"Trình Hâm, lịch trình cá nhân của cậu vừa có rồi.

Gần đây cậu có thể sẽ có chút bận rộn, nên chúng ta đối chiếu lại một chút."

Nhân viên công tác cầm một tờ danh sách rất lớn, tỏ ý với Đinh Trình Hâm rằng sẽ vừa đi vừa nói.

"Sắp tới cậu sẽ có những lịch trình này, ví dụ như có vài đại ngôn yêu cầu cậu đi quay chụp, tối nay quay Khoái Bản, lịch trình của nhóm ngày mai thì không cần nói nhiều nữa, buổi chiều cậu có một tiết mục cá nhân, sau đó bay ngay trong đêm để quay một tiết mục ở địa điểm khác."

Nhân viên công tác vừa đi vừa lải nhải, Đinh Trình Hâm đi theo bên cạnh ngoan ngoãn nghe.

"Ngày kia có một tiết mục, đầu tiên là nhóm....."

Nhân viên công tác đang nói, Hạ Tuấn Lâm ở bên kia đã nôn nóng ngắt lời hai người.

"Đinh Nhi!!!

Em có chuyện tìm anh!"

Hạ Tuấn Lâm nhìn có vẻ rất nôn nóng, nhưng hắn ngắt lời làm nhân viên công tác không hài lòng.

"Đợi tôi nói xong."

Nhân viên công tác nói với Hạ Tuấn Lâm xong, tiếp tục lải nhải với Đinh Trình Hâm "Đầu tiên là nhiệm vụ nhóm, sau đó ngày tiếp theo cậu sẽ chạy lịch trình cá nhân, cho nên cậu không thể cùng với mấy anh em ở cùng một khách sạn, cậu và bọn họ sẽ ở tách ra.

Hôm đó cậu sẽ ở khách sạn Thánh Hâm, phòng 1208...."

Nhân viên công tác nói đến đây, Hạ Tuấn Lâm càng gấp hơn, hắn lại ngắt lời lần nữa.

"Đinh ca!!

Thực sự có chuyện!!

Hơn nữa anh xem anh làm sao có thể không ở cùng bọn em được chứ!

Chúng ta nói chuyện với nhau trước đi."

Đinh Trình Hâm nhìn trạng thái của Hạ Tuấn Lâm, lập tức giơ tay ngăn nhân viên công tác đang lải nhải lại.

"Em đại khái nắm được thông tin rồi, nói sau nhé."

Đinh Trình Hâm quyết đoán rời đi, kéo Hạ Tuấn Lâm xoay người đi cùng, lưu lại một mình nhân viên công tác tại chỗ.

"Đinh ca!!

Cái khách sạn đó anh không thể đi!

Đó là gài bẫy anh đó!

Á Hiên nói với em là có người muốn ngủ với anh!!

Em gấp đến sắp điên rồi!

Phải làm thế nào đây, là ngày kia đó!!!"

Hạ Tuấn Lâm gấp đến độ nhảy lung tung xung quanh Đinh Trình Hâm, giống một chú thỏ đang xù lông.

"Ừ anh biết rồi, không sao đâu cứ giao cho anh."

Đinh Trình Hâm thực bình tĩnh ôn nhu xoa đầu Hạ Tuấn Lâm muốn an ủi đổi phương, trong lòng cậu vô cùng cảm kích thời gian vừa đúng lúc, vừa đúng lúc có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

"Hả?!

Đinh ca sao mà anh bình tĩnh vậy?

Này thật không khoa học, anh nhìn em tức đến sắp nổ tung rồi!

Á Hiên không gọi được cho những người khác, nếu không thì những người khác khẳng định sẽ đều tức điên."

Hạ Tuấn Lâm múa may di động, nếu không phải hắn hôm nay không nộp điện thoại, thì chuyện này hắn chắc chắn cũng sẽ không biết, vậy thì đến lúc đó Đinh ca của hắn nhất định sẽ bị người khác vấy bẩn!!

Vừa nghĩ đến chuyện này, Hạ Tuấn Lâm liêng vô cùng tức giận, hắn hận không thể tự tay đâm tên biến thái kia.

"Đi thôi, đi ăn dưa hấu, đi giải nhiệt một chút, tin tưởng anh nhất định có thể ngăn cản chuyện này, cho nên em phải hứa với anh nhất định không được làm chuyện ngốc nghếch."

Đinh Trình Hâm vừa ôm Hạ Tuấn Lâm đi về phòng nghỉ, vừa dặn dò đối phương đừng có làm chuyện ngốc.

"Vâng."

Hạ Tuấn Lâm thành thật gật đầu, hắn tin Đinh Trình Hâm, nếu như anh ấy nói có thể giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được, nếu như hôm nay Đinh ca không dừng lại nghe hắn nói, thì hắn thật sự có thể đi làm chuyện ngốc ngếch.

Khúc nhạc đệm nhỏ này cứ như vậy trôi qua, Hạ Tuấn Lâm đáp ứng với Đinh Trình Hâm sẽ không lộ ra, phía Tống Á Hiên Đinh Trình Hâm cũng trả lời tin nhắn, để hắn yên tâm ghi hình không cần lo lắng, đừng có chọc tức nhà đầu tư kia.

Đinh Trình Hâm giữ góc nhìn thượng đế trong tay, ngày đó ở khách sạn cậu kim thiền thoát xác vô cùng hoàn mỹ, vào ở phòng Hạ Tuấn Lâm, cái căn phòng đặc biệt đó không có ai ở.

"Đinh ca!

Cách này của anh hay thật!"

Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, ôm cánh tay Đinh Trình Hâm, hắn sâu sắc cảm thấy chiêu kim thiền thoát xác này của Đinh ca dùng rất tuyệt.

Không chỉ tránh được ánh mắt của nhân viên công tác, cũng không đi đến khách sạn đó.

Không thể không nói, mấy ngày này Hạ Tuấn Lâm sầu muốn hỏng luôn, hắn thấy Đinh Trình Hâm chẳng chuẩn bị gì cả, cực kỳ lo lắng, hắn thậm chí còn nghĩ nếu như đối phương thực sự đi, hắn lập tức xông lên trước đỡ đao thay.

Cũng may, mọi chuyện không tệ như hắn nghĩ.

"Đồ ngốc, anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt mà."

Tối hôm đó không phải chỉ vì trốn mới đến phòng Hạ Tuấn Lâm, tối hôm đó là Đinh Trình Hâm muốn tận mắt trông coi đối phương.

Bảo vệ Hạ Tuấn Lâm khiết bạch không tì vết của cậu.

"Đinh ca, nói sai rồi, là em bảo vệ anh."

Hạ Tuấn Lâm gãi gãi đầu, cứ cảm thấy nghe không ổn cho lắm.

Đinh Trình Hâm không tiếp tục nói chuyện nữa, cậu ôn nhu cười, sau đó nằm xuống ôm lấy Hạ Tuấn Lâm.

Một đêm này, cậu mới thật sự cảm nhận được giấc ngủ.

Mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 40


Cùng Hạ Tuấn Lâm ôm nhau ngủ một đêm, Đinh Trình Hâm ngủ rất ngon nhưng ngày hôm sau Đinh Trình Hâm lại tái phát bệnh đau đầu.

"Đinh ca, sao vậy, vẫn không khỏe sao?"

Hạ Tuấn Lâm tự mình rót một cốc nước ấm cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm vươn tay nhận lấy uống một ngụm, sau đó lắc đầu tỏ ý không sao.

"Anh khỏe hơn rồi, em đi trang điểm trước đi, thuận tiện giúp anh xin nghỉ nửa giờ, anh nghỉ một chút rồi đi."

"Vâng, em đi rồi xin phép cho anh.

Anh cứ nằm một lúc nữa đi, nếu mà vẫn không ổn thì em giúp anh xin nghỉ phép luôn."

Hạ Tuấn Lâm chỉnh lại chăn cho Đinh Trình Hâm, sau đó xoay người ra khỏi cửa.

Đinh Trình Hâm cứ như vậy ngủ nửa tiếng, di động bên cạnh vang lên hết lần này đến lần khác khiến cậu tỉnh lại.

Đinh Trình Hâm mơ mơ hồ hồ nghe điện thoại, đầu dây bên kia là tiếng người đại diện lớn tiếng mắng.

"Đinh Trình Hâm?!

Cậu đi đâu rồi?

Tối hôm qua vì sao không ở phòng khách sạn tôi đã đặt cho cậu?!

Cậu có biết hôm nay chúng tôi tìm cậu bao lâu không hả?

Hôm nay cậu còn có công việc cậu biết không hả?"

Đầu Đinh Trình Hâm vẫn rất choáng, rất đau, nghe lời nói của người đại diện thì bất tri bất giác nhíu chặt mày, cậu trực tiếp lạnh lùng oán hận lại.

"Có một số chuyện đừng nghĩ rằng tôi không biết, đừng chơi trò mờ ám với tôi!

Nếu như còn có lần sau thì tôi nhất định sẽ không chỉ chạy trốn, nói với Lý Phi có vài lợi ích ông ta cần nhưng tôi không cần."

Đinh Trình Hâm nói xong trực tiếp tắt điện thoại, không cho đối phương bất kỳ chút cảm xúc nào.

"Đinh ca!!

Đinh ca!!

Diệu Văn bị hắc rồi!"

Hạ Tuấn Lâm cầm di động từ bên ngoài xông vào, trên đầu là một bên tóc vừa nhuộm được một nửa.

Đinh Trình Hama nhận lấy di động, lập tức lướt xem.

Quả nhiên, hotsearch hắc Lưu Diệu Văn cướp tài nguyên của Tống Á Hiên đã bắt đầu lên đầu bảng.

Sao lại thế này?

Đinh Trình Hâm bắt đầu hoảng rồi, theo lý mà nói hắc liệu của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đáng lẽ phải một thời gian nữa mới đến, căn bản không phải là chuyện trong khoảng thời gian này.....

Lẽ nào là hiệu ứng cánh bướm cậu thay đổi lịch sử?

Như vậy tiến trình lịch sử là tăng tốc hay là thay đổi càng nhiều hơn, cậu hiện tại căn bản không cách nào dự liệu.

"Đinh ca?!

Đinh ca?!

Anh đừng ngồi ngốc nữa, làm thế nào bây giờ?

Mã ca bọn họ đã liên hệ với công ty rồi, nhưng mà phía công ty căn bản không hề có đối sách."

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Đinh Trình Hâm phát ngốc, có chút gấp gáp khẽ đẩy nhẹ đối phương, hỏi đối phương phải làm sao.

"Hạ Nhi, em đừng lo lắng, chúng ta trước tiên đi tụ họp với bọn họ đã, sau đó cùng thương lượng chuyện tiếp theo."

Đinh Trình Hâm an ủi Hạ Tuấn Lâm, sự tình hiện tại bắt đầu không thể đoán trước nữa, vậy thì cậu đành giặc tới thì đánh giặc, nước lên thì dâng nền.

Cậu tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn.

Đinh Trình Hâm đột ngột đứng lên, đầu choáng đến lợi hại, nếu như không có Hạ Tuấn Lâm thì cậu thậm chí sẽ trực tiếp ngã xuống đất.

"Đinh ca?!

Anh sao vậy?

Có chỗ nào không khỏe sao?"

Bộ dạng này của Đinh Trình Hâm dọa cho Hạ Tuấn Lâm nhảy dựng, hắn khẩn trương hỏi đối phương.

"Không sao, mau đi thôi."

Đinh Trình Hâm giờ phút này không rảnh đi lo những chuyện đó, kéo Hạ Tuấn Lâm đi về phía phòng hóa trang.

Thời điểm đến nơi, quả nhiên một đám con trai đã hóa trang xong đang tụ tập lại khẩn trương thảo luận sự tình, nhìn thấy Đinh Trình Hâm đến thì vội tránh ra nhường vị trí trung tâm cho đối phương ngồi.

"Đinh ca, thân thể anh thế nào rồi?

Hạ Nhi nói đầu anh không thoải mái lắm, lịch trình hôm nay của chúng ta hủy rồi, anh vừa vặn có thể ngủ thêm một lúc."

Tống Á Hiên quan tâm hỏi tình hình của Đinh Trình Hâm, thuận tiện sờ sờ trán đối phương thấy không sốt mới yên tâm.

"Hủy rồi?"

Đinh Trình Hâm ngược lại không biết chuyện này, dù sao thì năm đó tất cả bọn họ đều yên ổn là lên chương trình này.

"Vừa rồi tổ chương trình yêu cầu Lưu Diệu Văn không tham gia ghi hình, sau đó Mã ca dưới sự giận dữ nói không diễn thế là không diễn nữa, thế nên hủy rồi."

Biểu tình trên mặt Trương Chân Nguyên đều là kiêu ngạo, hắn rất tán đồng cách làm này của Mã Gia Kỳ.

"Xin lỗi mọi người."

Lưu Diệu Văn uể oải ngồi bên, giống như trái cà tím phơi sương.

"Nói cái gì vậy?

Thời Đại Thiếu Niên Đoàn chúng ta là một thể, Mã ca làm đúng lắm."

Nghiêm Hạo Tường đẩy đẩy bả vai Lưu Diệu Văn nói.

"Thật sự không biết những tin đồn thất thiệt trên mạng này là ai tung ra!

Các anh xem đi, bây giờ thế mà còn bắt đầu nói Á Hiên và Diệu Văn đánh nhau, còn nói chúng ta bất hòa."

Hạ Tuấn Lâm càng xem càng tức, hận không thể đập di động.

"Đừng xem nữa, anh vừa nói với công ty rồi.

Nhưng bọn họ từ chối làm sáng tỏ, nói với anh là chuyện nhỏ này chẳng có gì."

Ngữ khí trong giọng nói của Mã Gia Kỳ có vào phần lãnh ý, có thể thấy hắn không vừa lòng với lý do thoái thác này.

"Bọn họ đã muốn bịa đặt chúng ta bất hòa, vậy thì chúng ta tự mình thanh minh, công ty không làm được thì chúng ta tự mình làm."

Giặc tới đánh giặc, nước lên dâng nền.

Phương pháp của Đinh Trình Hâm rất nhanh nhận được sự tán đồng của những người khác.

"Em cảm thấy cách này rất hay!"

Lưu Diệu Văn là người đầu tiên giơ tay đồng ý, những người còn lại cũng sôi nổi gật đầu.

Thế nên mọi người đều lấy di động ra, đăng nhập tài khoản weibo chính của mình bắt đầu tự thanh minh, mỗi người đều đăng một tấm ảnh chung của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, sau đó viết nội dung làm sáng tỏ.

Rất nhanh, lực lượng weibo rất lớn, ngoại trừ anti fans vô pháp nghịch chuyển ra, những bàn luận khác đều đi theo chiều hướng tốt.

"AAA~ Tôi biết quan hệ của Văn Hiên là tốt thật mà~"

"Không sai không sai, người ta tự mình thừa nhận rồi, mấy cái acc công cộng bọn bla bla cái gì?"

"Lần đầu tiên thấy chính chủ tự mình lên sàn làm sáng tỏ, quả nhiên Thời Đại Phong Tuấn hết người rồi."

"Tôi fan qua đường, lần này xử lý thấy khá tốt, đều là con trai thẳng thắn như thế là tốt."

Trận chiến không thuốc súng này, cũng coi như kết thúc rồi.

Người ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm.

"Phù~ kết thúc rồi.

Không lo lắng nữa, chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi."

Lưu Diệu Văn cũng lấy lại tinh thần, hắn hiện tại tinh lực tràn trề.

"Vừa hay, cũng không có công việc gì nữa, chúng ta chuồn ra ngoài đi, tránh khỏi mấy nhân viên công tác."

Hạ Tuấn Lâm là người ủng hộ đầu tiên.

"Đồng ý, bảy người chúng ta thôi không đem theo máy quay gì."

Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, hắn kỳ thực đã đoán được ra là thủ đoạn của người đàn ông kia, nhưng mà hiện giờ mọi chuyện đều được giải quyết rõ ràng hắn cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa rồi.

Trong khi mọi người đang bàn luận xem nên ăn gì, đầu Đinh Trình Hâm lại càng đau hơn.

Nhưng cậu cả quá trình đều không nói một chữ, ôn ôn nhu nhu cười giả bộ bản thân không có chuyện gì, cậu không muốn mọi người lo lắng vì cậu.

Khoảnh khắc đứng dậy ra ngoài, Đinh Trình Hâm thậm chí còn cảm thấy trước mắt hơi biến đen, nhưng dừng lại một chút, lại tiếp tục bước theo mọi người.

Tất cả những điều này đều bị Mã Gia Kỳ nhìn thấy, Mã Gia Kỳ gắt gao nắm lấy cánh tay Đinh Trình Hâm, nhìn bên ngoài như đang thân mật ôm đối phương, thực tế thì hắn đang tiếp sức cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm không muốn nói, hắn cũng không nhiều lời.

-----Sắp hết rồi nên tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ bộ này 😁
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 41


Mấy người chuồn đi từ cửa sau, lúc đó mấy nhân viên đang họp, không có ai chú ý đến chuyện trong phòng hóa trang.

Bầu trời bên ngoài quang đãng, gió nhẹ thổi qua, thư thái thoải mái.

Không rõ bọn họ đã bao lâu không ra ngoài vào ban ngày rồi.

Hạ Tuấn Lâm dùng mũ che mái tóc mới nhuộm được một nửa của mình, hắn hưng phấn chỉ bờ sông cách đó không xa "Chúng ta qua bên đó đi!!"

Địa điểm lần ghi hình này cách bờ sông rất gần, tuy rằng đối với nơi đây trời xa đất lạ, nhưng chỉ cần phía sau không có nhân viên công tác nhóm lớn nhóm nhỏ đi theo thì bọn họ đều rất vui.

"Đeo khẩu trang vào, mũ cũng vậy."

Mã Gia Kỳ một tay đỡ Đinh Trình Hâm, một tay chỉ Lưu Diệu Văn cùng mấy người đã bỏ khẩu trang, bỏ mũ xuống, người bị nói lập tức đeo lên lại.

"Vẫn nên cẩn thận một chút."

Đinh Trình Hâm biết nơi này không có người, mọi người không muốn tiếp tục mang cái khẩu trang kín mít này nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút.

"Thật sự không có ai này~"

Mấy người đến bên bờ sông, cảm nhận được không khí mát mẻ, Tống Á Hiên liền cảm khái.

"Sao em cứ cảm tháy có người luôn đi theo chúng ta nhỉ?"

So với cảm giác của Tống Á Hiên, Trương Chân Nguyên ngược lại luôn cảm thấy có người phía sau, nhưng hắn quay đầu vô số lần cũng không nhìn thấy ai.

"Có sao?

Trương ca anh nghĩ nhiều rồi~ Em thấy không có ai mà."

Lưu Diệu Văn nhìn khắp bốn phía, sau đó cười vỗ vỗ Trương Chân Nguyên để hắn thả lỏng.

"Không....Em cũng cảm thấy có người."

Nghiêm Hạo Tường cau mày, hắn cũng nhận ra, vỗn cho rằng chỉ một mình hắn có cảm giác như vậy, cho nên vẫn luôn không nói.

"Hả?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn xung quanh, nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra gì.

"Tớ tìm thấy rồi, đằng sau mấy cây bên trái kia."

Đinh Trình Hâm dựa vào Mã Gia Kỳ, tiếng nói không lớn, Mã Gia Kỳ nghe xong lập tức nhìn về hướng đó.

Xác thực trong bụi cỏ có hai cái camera giấu bên trong, Mã Gia Kỳ trầm tĩnh chỉ huy mọi người lùi về phía sau.

"Đi thôi, bây giờ mọi người đi cùng anh.

Tận lực giả vờ không để ý, chắc là tư sinh, chúng ta mau chóng vào trong nhà.

Đừng đánh rắn động cỏ."

Mã Gia Kỳ nói xong, những người còn lại lập tức đeo khẩu trang đội mũ, phối hợp giả vờ như không có chuyện gì, vừa nói chuyện vừa đi về.

Mọi người trở về đường cũ, cũng may nơi vừa rồi đi không xa, rẽ qua mấy cái ngõ liền có thể quay về công ty kia.

Nhưng sắp đến cái ngõ chỗ công ty kia, một đám thiếu nữ bất lương mang theo túi lớn túi nhỏ vây xung quanh bọn họ.

Nhân số đối phương không ít, mà bên cạnh bọn họ lại không có nhân viên công tác, lúc này lại có chút phiền phức.

"Chư vị, chúng tôi vội quay về ghi hình chương trình, làm phiền nhường đường."

Mã Gia Kỳ nói lời nhẹ nhàng trước, dù sao thì đối phương cũng là con gái.

"Ký tên đi~ Tiểu Mã ca ca~ Em thích anh lắm đấy."

Một cô gái dùng giọng nói ngọt lịm làm nũng với Mã Gia Kỳ.

"Ký tên xong có thể cho chúng tôi đi phải không?"

Mã Gia Kỳ cố giữ gương mặt tươi cười, hắn hi vọng tận lực biến chuyện này trở thành chuyện nhỏ, dù sao thì bọn họ cũng là trốn ra ngoài.

"Được nha~ Nhưng anh có thể ký trên ngực em không?"

Cô gái không có chút liêm sỉ nào, cười muốn kéo áo ra tiến lại gần Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm chán ghét kéo Mã Gia Kỳ lùi lại một bước, nhưng cũng chính một bước này lập tức khiến cho sắc mặt cô gái trở nên không tốt.

"Cậu buông Mã ca của tôi ra!

Cách xa anh ấy một chút!!

Đừng có cứ dính lên người Mã Gia Kỳ ca ca của chúng tôi!

Còn có, bớt bắt ca ca của chúng tôi giúp cậu cái này giúp cậu cái kia!

Cậu không có tay à?"

Cô gái này nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Đinh Trình Hâm vô cùng không vừa mắt, cô cảm thấy đối phương bây giờ chính là trà xanh, cực kỳ khó chịu mở miệng mắng chửi.

Cô gái này nháy mắt khiến mâu thuẫn càng tăng lên, các thiếu niên ở hiện trường sắc mặt đều không tốt.

"Chuyện của chúng tôi không cần cô quản, đi mau đi!"

Lưu Diệu Văn thực sự rất khó chịu, ngữ khí nặng nề, không giữ chút mặt mũi nào.

"Ai nha nha, tôi còn tưởng là ai cơ đấy?

Đây không phải là Lưu Diệu Văn sao?

Sao lại nói Đinh Trình Hâm mà không nói cậu nhỉ?

Cậu cướp tài nguyên của Tống Á Hiên còn ít hay sao?

Cậu giả bộ đáng yêu cái gì, quả nhiên không hổ là do Đinh Trình Hâm dẫn dắt."

Cô gái bên cạnh nhìn thấy bạn mình bị mắng lập tức đi lên, trong miệng cũng không có lời tốt đẹp nào.

"Tôi nói lại một lần nữa, tôi đã đăng thanh minh rồi.

Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, bớt vũ nhục Đinh ca đi!

Nếu như còn không đi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Thanh âm Tống Á Hiên trầm thấp, nếu như ánh mắt có thể giết người thì những người này đã chết mấy lần rồi.

"Báo đi!

Sợ cậu à?

Chúng tôi tiêu nhiều tiền cung phụng các cậu như thế!

Sao?

Bây giờ nói vài câu là muốn bắt chúng tôi?

Các cậu đối xử với fans như thế đấy à???"

Những người còn lại bên cạnh cũng bắt đầu ầm ĩ theo, bọn họ hôm nay không định bỏ qua cho những người này.

Đinh Trình Hâm cố gắng gượng thân thể không khỏe, đứng ra đẩy cô gái đang từng bước ép sát trước mặt ra.

"Cậu đẩy tôi?!!"

Cô gái trong nháy mắt liền xù lông, cô cảm thấy như đã nhận ủy khuất mấy ngày liền.

"Đẩy cô đấy.

Sao?

Các người ngày nào cũng theo đuôi bọn tôi, sau lưng lại nói yêu chúng tôi, đây là cách yêu của các người à?

Thế thì thà không có còn hơn?

Chúng tôi hoàn toàn không nhận đám fans như các người!"

Đinh Trình Hâm thực sự không nhìn được nữa, mấy cô gái này ai cũng đều được cha mẹ nuôi dưỡng, sao lại một chút cũng không biết yêu quý bản thân mình.

Ngày ngày đều ở bên ngoài theo đuôi, thậm chí còn không biết liêm sỉ, lời trong miệng còn vô cùng ghê tởm.

"Hôm nay các người không thể đi!

Chúng tôi đến chính là vì chuyện của Lưu Diệu Văn!

Ở đây đều là fans của Tống Á Hiên, chúng tôi muốn thay trời hành đạo!

Nếu như muốn đi thì Lưu Diệu Văn phải ở lại!"

Những người rình mò ở đây đa số đều là fans của Tống Á Hiên, còn lại cũng có fans của những người khác nhưng mọi người đều mù quáng đi theo.

Đều là vì để giáo huấn Lưu Diệu Văn.

"Đi hết cho tôi!!

Tôi không có fans như mấy người!"

Tống Á Hiên nổi giận, thường ngày tính tình hắn rất tốt, nhưng giờ phút này phẫn nộ gào lên với cả nhóm người.

Mấy người Hạ Tuấn Lâm cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, đầu Đinh Trình Hâm càng lúc càng đau, Mã Gia Kỳ cũng cảm thấy nên đánh nhanh thắng nhanh rồi.

Vì thế Mã Gia Kỳ bắt đầu ra tay, ý đồ muốn đẩy đối phương ra, tìm kiếm đường ra mới.

Mọi người lâm vào một mảng hỗn loạn, không biết ai đó đột nhiên hét lên.

"Tránh ra!

Axit của tôi tới đây!!"

Trong nháy mắt đám nữ sinh tránh ra thành một con đường, một lọ axit phóng về hướng Lưu Diệu Văn.

Đinh Trình Hâm vốn rất sợ nghe thấy hai từ axit, cậu giây đầu tiên nghe thấy liền xông về phía Lưu Diệu Văn, dùng tay túm lấy đối phương.

"Đinh ca!!"

"A Trình!!!"

"Mau báo cảnh sát đi!!"

"Chụp lại!

Đừng để bọn họ chạy!!"

"Trương Chân Nguyên bắt lấy bọn họ!"

"Vâng!"

Đinh Trình Hâm cảm thấy trên tay nóng bỏng đau rát, nhưng giây đầu tiên cậu lại kiểm tra cánh tay của Lưu Diệu Văn, thấy đối phương vô sự thì cuối cùng cũng thở phào.

"Đinh ca tay của anh."

Cho đến khi Lưu Diệu Văn vừa khóc vừa run rẩy kéo cánh tay cậu, Đinh Trình Hâm mới phát hiện, thì ra bản thân vừa rồi không cẩn thận đã bị dính một phần.

Hiện giờ mu bàn tay phải đã bắt đầu lở loét.

Nhưng mà cũng không nhiều, so với lưc trước Lưu Diệu Văn bị toàn bộ cánh tay thì cậu không có gì to tát cả.

"Anh không sao."

Đinh Trình Hâm nói xong, liền cảm cả thế giới xoay chuyển, đầu đập xuống đất.

Không ngoài dự đoán thì.....

Chắc là đến lúc trở về rồi.
 
Back
Top Bottom