Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 250



Diệp Thư nhìn kỹ, không ngờ lại là chị Lưu với đôi mắt đỏ hoe.

Cô vội vàng xỏ giày xuống đất, vừa đi giày vừa nói: "Chị Lưu đến à? Nhanh lên giường lò ngồi cho ấm."

"Chấn Hưng, đi rót cốc nước cho chị Lưu." Vì có chị Lưu ở đây nên Diệp Thư liền đổi cách xưng hô thành Chấn Hưng.

Hiện tại, cả nhà đã có thể tự do thay đổi hai cách gọi. Sẽ không còn xuất hiện tình trạng gọi nhầm hoặc người khác gọi phải hồi lâu mới biết là gọi mình.

Diệp Thư không hỏi chị Lưu vì sao lại đến nhà, mà ân cần rót cho chị một chậu nước ấm, lại lấy khăn mặt, để chị ấy rửa mặt.

Chị Lưu cảm nhận được tâm ý của cô, rửa mặt xong, bình phục lại cảm xúc.

Lúc này mới ngượng ngùng nói với Diệp Thư: "Tiểu Diệp, làm phiền em rồi. Chị thực sự không biết đi đâu, vừa hay đi ngang qua nhà em, chị liền vào."

Đúng lúc này, Thạch Lỗi bưng một cốc nước đường đỏ vào.

"Chị Lưu, uống nước cho ấm người." Nói rồi đưa cốc nước cho chị Lưu.

Rồi lại nói với Diệp Thư: "Hai người cứ trò chuyện đi, anh sang nhà ông Ngụy một lát."

Chào chị Lưu xong, Thạch Lỗi liền ra ngoài.

Chị Lưu rõ ràng cũng ngại, vì chị ấy đến nên giữa trời lạnh thế này chồng Diệp Thư phải ra ngoài.

Lúc đó cũng không biết nghĩ thế nào, nhìn thấy cửa nhà Diệp Thư, đầu óc nóng lên gõ cửa. Đến khi hoàn hồn thì chồng Diệp Thư đã mở cửa, chị ấy đành phải vào nhà.

Diệp Thư cũng không hỏi tại sao giữa trời tuyết lại ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, chỉ một mực bảo chị ấy uống nước, rồi lại vào buồng trong lấy lạc, hạt dưa ra.

Chị Lưu uống nước đường xong, Diệp Thư lại rót thêm nước nóng, nhưng lần này không bỏ thêm đường đỏ, là nước sôi để nguội. Không phải tiếc chút đường đỏ, mà là uống nhiều nước đường đỏ cũng ngán.

Bảo chị Lưu cởi giày lên giường đất, ngồi lên đó hơ chân, rồi cô cũng leo lên rụt chân vào trong chăn.

Diệp Thư bốc cho chị Lưu một nắm hạt dưa bảo chị ấy cắn, cô cũng lấy vài hạt lạc ăn.

Nhìn thấy cuộc sống của Diệp Thư thoải mái như vậy, trong mắt chị Lưu lóe lên vẻ ghen tị.

"Tiểu Diệp, cuộc sống của em thật khiến người khác ghen tị." Chị Lưu nghĩ vậy, cũng nói vậy.

"Chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, dù sao thì ngày tháng vẫn phải trôi qua." Diệp Thư nói.

Chị Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Diệp, em đã nghe chuyện nhà chị chưa?"

Diệp Thư cũng không nói là không biết, gật đầu: "Em nghe nói rồi."

Diệp Thư chỉ nói một câu như vậy, không hỏi gì thêm, cũng không nói lời an ủi nào, cứ như chỉ đang trả lời một câu hỏi hết sức bình thường.

Giống như người khác hỏi 'Ăn cơm chưa?', cô trả lời 'Ăn rồi', tự nhiên như vậy.

Nhìn thái độ của Diệp Thư, trong lòng chị Lưu cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Bây giờ chị Lưu rất sợ người khác lấy danh nghĩa quan tâm để hỏi han, sau đó lại giả vờ an ủi.

Điều này khiến chị Lưu rất phản cảm, cảm thấy người khác đang xem náo nhiệt của mình.

Thái độ của Diệp Thư khiến chị ấy thoải mái hơn rất nhiều, xem ra đến chỗ Diệp Thư là đúng rồi.

Diệp Thư càng không hỏi, chị ấy lại càng muốn trút bầu tâm sự. Từ khi nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện đến giờ, trong lòng chị ấy luôn chất chứa áp lực rất lớn, không dám nói với ai.

"Nhà chị..." Chị Lưu bắt đầu kể với Diệp Thư.

Hoá ra trước giải phóng, nhà mẹ đẻ của chị Lưu thật sự có mấy chục mẫu đất, cuộc sống cũng không đến nỗi nào.

Tuy đất không ít, nhưng đến mùa vụ, đất nhiều cũng phải thuê người làm.

Ai là nông dân thì đều biết, dựa vào trời ăn cơm. Gặp năm được mùa thì được ăn cơm nhiều hơn một chút, gặp năm mất mùa thì cũng đành nửa loãng nửa đặc sống qua ngày.

Nói là mấy chục mẫu đất, nhưng người cũng đông. Thời đó cũng không có kiểu chia nhà, chị ấy nghe bố nói hồi đó mười mấy hộ, mấy chục nhân khẩu sống chung với nhau.

Mấy chục mẫu đất nếu chia cho mỗi người thì mỗi người chỉ được hơn một mẫu một chút.

Hồi cải cách ruộng đất, cũng không phải là cầu xin ai, mà là trước khi cải cách ruộng đất, nhà đã chia rồi. Cho nên lúc phân chia thành phần mới được xếp vào thành phần trung nông.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 251



Lần này xảy ra chuyện là do người cùng tranh cử chức đội trưởng với bố chị ấy tố cáo. Bố chị ấy không được làm đội trưởng, ngược lại cả nhà còn bị liên lụy. Hiện tại cả nhà sống trong làng không dễ dàng gì.

Thật ra chuyện này cũng có ảnh hưởng đến chị Lưu, nhưng cũng không lớn như trong tưởng tượng. Dù sao chị Lưu cũng đã đi lấy chồng nhiều năm rồi, thời buổi này quan niệm con gái lấy chồng như bát nước hắt đi. Con gái đi lấy chồng rồi thì không phải người nhà mẹ đẻ nữa.

Bây giờ nhà mẹ đẻ khó khăn, chị Lưu liền mang một ít tiền và đồ đạc về cho họ, chỉ vì chuyện này mà nhà chồng chị Lưu bất mãn.

Mẹ chồng chị Lưu lại còn nói móc mỉa chị ấy là trộm nhà khó phòng.

Em chồng, em dâu cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Chồng chị Lưu tuy không nói gì, nhưng xem ra cũng đồng ý với lời của người nhà.

Chị Lưu tức giận bỏ đi, ra ngoài mới phát hiện mình chẳng biết đi đâu. Về nhà cũng không cam tâm.

Giữa trời đông tuyết rơi, đi lang thang trên đường phố, càng nghĩ càng thấy thê lương.

Cho nên lúc đến gần nhà Diệp Thư, chị ấy mới gõ cửa.

"Tiểu Diệp, em nói xem, con người sao lại nhẫn tâm như vậy? Mấy năm mất mùa đó, nhà chị cũng giúp đỡ nhà bọn họ không ít lương thực.

Ngày thường rau quả gì cũng không ít, hồi đó người nhà chị đến nhà, bọn họ cũng nhiệt tình lắm.

Giờ nhà chị gặp chuyện, bọn họ lập tức thay đổi thái độ. Thật là khiến người ta đau lòng." Giọng nói của chị ấy không giấu được sự tức giận.

Diệp Thư rót đầy cốc nước cho chị ấy, hỏi: "Vậy chị đã ăn cơm chưa?"

Diệp Thư nghe chị ấy oán trách nửa ngày, thấy chị ấy nói gần xong rồi, mới hỏi.

Chị Lưu trút hết nỗi lòng cho Diệp Thư, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Dù sao thì chị ấy và Diệp Thư tuy là đồng nghiệp trong cùng một văn phòng, nhưng cũng không thân thiết lắm.

Chỉ là những chuyện này chất chứa trong lòng đã lâu, khó khăn lắm mới có người để nói, nên không nhịn được nói hết ra, nói cả những điều không nên nói.

"Chị... ọc ọc..." Chị Lưu vừa định nói đã ăn rồi thì bụng lại réo lên.

Lúc này Diệp Thư còn gì không hiểu nữa.

Cô để chị Lưu ngồi đó, còn mình xuống giường đi chuẩn bị đồ ăn.

Buổi trưa hai vợ chồng cô ăn lẩu, lúc này chẳng còn gì cả. Chỉ có thể làm món mới cho chị Lưu.

May mà mấy hôm trước Thạch Lỗi đã dùng máy cán mì trong siêu thị cán rất nhiều mì sợi, chính là phòng khi muốn ăn mì mà còn phải nhào bột. Giờ thì dùng đến rồi.

Diệp Thư nấu cho chị Lưu một bát đầy mì sợi, lại rán thêm hai quả trứng gà cho vào. Rồi nhỏ thêm hai giọt dầu mè, hương thơm này khiến chị Lưu đang đợi trong nhà nuốt nước miếng.

Chị Lưu ngại ngùng ăn mì, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Diệp này đúng là người tốt, lương thực quý giá như vậy mà cũng nỡ lấy ra cho mình ăn.

Người này có thể kết giao.

Diệp Thư không ngờ chỉ một bát mì, lại đổi lấy sau này ở cơ quan chị Lưu hết lòng bênh vực mình.

Chị Lưu ăn xong bát mì, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, lý trí cũng quay về.

Nhìn Diệp Thư muốn nói lại thôi, Diệp Thư hiểu ý của chị ấy.

"Chị yên tâm, em đến cơ quan sẽ không nói gì đâu."

"Chị đương nhiên tin tưởng em, em không biết chứ, ở cơ quan chúng ta nhìn thì rất tốt. Mọi người đều rất hòa khí, cũng đều hòa thuận với nhau.

Trước đây chị cũng nghĩ như vậy. Từ khi chuyện nhà chị truyền ra cơ quan, chị mới biết thế nào là biết người biết mặt không biết lòng.

Thì ra những mối quan hệ chị cho là tốt đẹp chỉ là chị tự mình cho là vậy mà thôi.

Ngoại trừ em và Ngô Tú Hòa đối xử với chị vẫn như cũ, những người khác đều ít nhiều thay đổi.

Tuy sự thay đổi không rõ ràng, nhưng chị vẫn cảm nhận được."

Diệp Thư không đáp lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Có những lời chị Lưu nói, cô chỉ nghe vậy thôi, không để tâm.

Diệp Thư coi mình như thùng rác, để chị Lưu trút bầu tâm sự.

Nếu Diệp Thư cũng hùa theo lời chị ấy nói, thì coi như Diệp Thư bị ngốc rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 252



Giống như chị Lưu nói nhà chồng, nói chồng. Nếu Diệp Thư cũng hùa theo, chị ấy chắc chắn sẽ không vui.

Nói về người trong cơ quan càng không thể tùy tiện hùa theo, nói nhiều rồi đến lúc đó dễ thành ra trong ngoài không phải người.

Chị Lưu thấy Diệp Thư không đáp lời, cũng hiểu ra, nên không nói nữa.

Hai người ngồi thêm một lúc nữa, trời bên ngoài đã dần tối.

Chị Lưu nhìn sắc trời bên ngoài, cũng không ngồi yên được nữa.

Đứng dậy đi tới đi lui trong nhà.

Cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, quay người nói với Diệp Thư: "Tiểu Diệp, em xem có thể đưa chị về một chuyến không? Chị chỉ là..."

Lời còn lại chị ấy không tiện nói ra miệng.

Nhưng Diệp Thư hiểu ý của chị ấy, chẳng phải là ngại về nhà sao?

Muốn cô đưa về, dù sao cũng có chút mặt mũi.

"Được, em đưa chị về." Diệp Thư sảng khoái đồng ý.

Chị Lưu thấy Diệp Thư đồng ý sảng khoái như vậy, trong lòng lại càng thêm phần quý mến Diệp Thư.

"Cảm ơn em, Tiểu Diệp, cảm ơn em."

"Chị đừng khách sáo, chị Lưu, tiễn chị về là việc em nên làm."

Nói là đi, chị Lưu cũng không do dự, đợi Diệp Thư mặc áo khoác xong là muốn đi ngay.

Diệp Thư khóa cửa lớn, lại sang nhà hàng xóm báo với Thạch Lỗi một tiếng.

Thạch Lỗi nghe nói Diệp Thư muốn tiễn chị Lưu, liền đi theo ra muốn cùng đi. Anh không yên tâm cho lắm.

Bây giờ trời đã hơi tối, đợi Diệp Thư tiễn chị Lưu về chắc chắn trời còn tối hơn, huống hồ bên ngoài còn đang có tuyết rơi nữa. Đường toàn tuyết, lỡ ngã thì sao?

Diệp Thư thấy Thạch Lỗi muốn đi cùng, cũng không phản đối. Nếu không lát nữa lúc về trời tối đường trơn, tuy cô không sợ, nhưng có người đồng hành vẫn tốt hơn.

Hai người cùng đi với chị Lưu tiễn chị ấy về nhà. Đi đến gần nhà chị Lưu, phía trước có một người đàn ông vẻ mặt hốt hoảng đi tới, chính là Hoàng Kim Quý - chồng của chị Lưu.

Người đàn ông nhìn thấy chị Lưu, thần sắc giãn ra, kéo chị Lưu lại: "Em nói xem em đi đâu vậy? Anh tìm em suýt c.h.ế.t đi được."

Chị Lưu nhìn thấy chồng, nét mặt rõ ràng thả lỏng hơn.

"Tìm tôi làm gì? Mọi người không phải đều trách tôi sao?" Tuy trong lòng rất hài lòng vì chồng ra ngoài tìm mình, nhưng miệng vẫn oán trách.

Diệp Thư thấy chồng chị Lưu đã tới đón, bèn chào tạm biệt chị ấy.

Chị Lưu giới thiệu Diệp Thư và Thạch Lỗi cho chồng, nhấn mạnh việc mình đã ở nhà người ta cả buổi chiều.

Chồng chị Lưu liên tục cảm ơn hai người, còn mời hai người đến nhà chơi.

Diệp Thư từ chối, bảo hai người cứ về nhà đi, trời cũng không còn sớm nữa, hôm nào rảnh mọi người lại chơi.

Mấy người chia tay ở ngã tư rồi ai về nhà nấy.

Hôm sau Diệp Thư đến văn phòng, chị Lưu đã ở đó. Thấy Diệp Thư, chị ấy đưa cho cô một gói giấy dầu.

Diệp Thư nghi hoặc hỏi: "Chị Lưu, đây là gì?"

Chị Lưu cười nói: "Bánh bao thịt, sáng sớm hôm nay chồng chị mua ở nhà hàng quốc doanh, chị cố ý bảo anh ấy mua thêm hai cái, đây là mang cho em."

Diệp Thư trả lại gói giấy dầu cho chị Lưu.

"Em ăn sáng rồi, chị cứ giữ lại ăn đi." Diệp Thư biết chị Lưu vì chuyện hôm qua ăn cơm ở nhà mình nên ngại, cho nên mới mua bánh bao thịt cho mình.

"Cho em thì em cứ cầm lấy, sao vậy? Chị còn không mời em nổi hai cái bánh bao thịt sao?" Chị Lưu lại nhét bánh bao vào tay Diệp Thư.

Diệp Thư nhìn bánh bao thịt trong tay, không từ chối nữa. Đã là chị Lưu không muốn nợ nhân tình, vậy mình nhận là được.

Thấy Tiểu Lý ở văn phòng vẫn chưa đến, chị Lưu có chút đắc ý nói với Diệp Thư: "Tối qua chị đã nói chuyện với chồng chị rồi, sau này mỗi tháng chị sẽ lấy 10 đồng tiền lương cho nhà chị. Dù là mua đồ hay cho tiền thì chị cứ tự quyết."

Diệp Thư chỉ cười không nói.

Chị Lưu còn muốn nói gì đó thì Tiểu Lý đẩy cửa bước vào. Chị Lưu đành nuốt lời định nói vào bụng.

Diệp Thư thấy vậy, chào hỏi Tiểu Lý xong rồi cúi đầu bắt đầu công việc.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 253



Tiểu Lý nhìn Diệp Thư, lại nhìn chị Lưu, trong lòng thầm nghĩ hai người này có gì đó không đúng, rõ ràng là chị Lưu muốn nói chuyện, thấy cô ấy vào liền không nói nữa.

Chẳng lẽ lại nói xấu mình? Lại nghĩ đến những việc mình đã làm, những lời mình đã nói gần đây, hình như mình cũng không đắc tội gì với họ?

Nghĩ vậy, Tiểu Lý ngồi xuống bắt đầu công việc của một ngày. Bởi vì lại đến cuối tháng, ba người họ phải thống kê tiền lương, làm báo cáo. Còn phải tính toán tình hình thu nhập của hợp tác xã, đến lúc đó còn phải báo cáo lên trên nữa.

Cho nên mỗi khi đến những ngày cuối tháng thế này, là lúc văn phòng của họ bận rộn nhất.

Ba người không nói chuyện nữa, đều cúi đầu làm việc.

Đến giờ tan ca buổi trưa, chị Lưu là người đầu tiên buông bút xuống. Duỗi người một cái, gọi hai người.

"Tiểu Diệp, Tiểu Lý, đừng làm nữa, tan ca rồi."

Diệp Thư cũng buông bảng báo cáo trong tay xuống, nhìn đồng hồ nói: "Ôi, đúng giờ rồi kìa, thời gian trôi nhanh thật đấy."

Tiểu Lý cũng nói theo: "Nhanh lên nào, chúng ta đi thôi."

Cả ba cùng đứng dậy, khóa cửa văn phòng. Ngoài Tiểu Lý đi xe đạp, chị Lưu và Diệp Thư đều đi bộ.

Mấy hôm nay tuyết cứ rơi rồi lại tạnh, chẳng ngớt lúc nào. Đường đi toàn là tuyết bị dẫm nát, trơn trượt vô cùng, chỉ sơ ý một chút là ngã.

Vậy nên Diệp Thư thà đi bộ chứ nhất quyết không dám đạp xe.

Đường khó đi, phải mất đến nửa tiếng Diệp Thư mới về đến nhà.

Lúc Diệp Thư về nhà thì Thạch Lỗi đã về trước và bắt đầu nấu cơm rồi.

Anh hấp bánh bao đông lạnh, rồi hầm miến chua với thịt.

Lúc Diệp Thư về, cơm nước đã gần xong.

Thấy vợ về, Thạch Lỗi bảo cô mau rửa tay, uống miếng nước rồi ăn cơm luôn.

Ăn xong, hai người không nghỉ ngơi mà lại tất bật đi làm.

Lại mất thêm nửa tiếng nữa mới đến cơ quan. Về đến văn phòng, Diệp Thư mệt đến mức chân tay bủn rủn.

Diệp Thư nghĩ, ngày mai phải bảo với Thạch Lỗi mấy hôm nay thôi hai người đừng về nhà nữa, trưa mang cơm hộp đến cơ quan ăn cho tiện.

Buổi trưa chỉ được nghỉ có một tiếng rưỡi, nếu đường dễ đi, đạp xe về nhà ăn trưa còn được nghỉ ngơi nửa tiếng.

Giờ đường trơn thế này, không dám đạp xe, đi đi về về mất toi một tiếng đồng hồ, lãng phí hết thời gian vào việc đi đường.

Tính thế nào cũng không thấy trưa về nhà ăn là hợp lý. Thạch Lỗi lại không thích ăn cơm ở nhà ăn, thôi thì mai hai người bắt đầu mang cơm hộp đi vậy.

Quyết định mang cơm hộp rồi, tối về Diệp Thư bắt tay vào chuẩn bị đồ ở siêu thị, Thạch Lỗi ở bên cạnh phụ giúp.

Vì mang đến cơ quan ăn nên không thể cầu kỳ quá, mấy món vẫn hay ăn ở nhà giờ không mang đi được, phải làm món khác.

Diệp Thư hấp một nồi bánh bao bột ngô, lại hấp thêm mấy cái bánh hoa.

Món mặn thì có hành tây xào lòng lợn, miến xào dưa chua, rồi thêm món lòng lợn hầm.

Ai cũng biết Diệp Thư hầm lòng rất ngon, mà lòng lợn thì lại rẻ. Lòng lợn hầm ăn nguội đã ngon, ăn nóng còn ngon hơn, quan trọng nhất là hai vợ chồng cô đều thích.

Diệp Thư lại dùng bột mì trộn bột ngô để làm vỏ bánh, gói ít bánh bao nhân bắp cải thịt lợn.

Để dành mai kia thay đổi khẩu vị, lòng lợn ngon thật đấy nhưng mà cũng không thể ngày nào cũng ăn, phải đổi món khác cho đỡ ngán chứ.

Từ ngày Thạch Lỗi bắt đầu mang cơm hộp từ nhà đi, đường nhân duyên của anh cũng phất lên như diều gặp gió. Điều này có thể thấy rõ qua số lượng thức ăn anh mang theo mỗi ngày.

Ban đầu chỉ cần một hộp cơm là đủ cả thức ăn lẫn cơm, dần dần phát triển thành một hộp đựng thức ăn, một hộp đựng cơm.

Nghe đâu có lần xưởng trưởng nhà máy nhìn thấy mọi người vây quanh giành ăn cơm hộp của Thạch Lỗi, còn nói đùa rằng nên mời vợ Thạch Lỗi đến nhà ăn của nhà máy làm việc.

Dạo gần đây, ngày nào tan làm Thạch Lỗi cũng mang về một ít đồ, khi thì mấy miếng bánh gato, lúc lại là bánh bao nhân đậu đỏ tự làm.

Đó đều là mọi người sau khi ăn ké cơm hộp của Thạch Lỗi thấy ngại nên mua biếu lại.

Thạch Lỗi cũng không từ chối thiện ý của mọi người, cứ nhận lấy, không nhận khéo người ta lại nghĩ anh là đồ ngốc.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 254



Dù sao thì lòng lợn rẻ thì rẻ thật nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua chứ. Thạch Lỗi không để tâm đến mấy thứ đó, chỉ sợ lâu ngày mọi người sẽ nghĩ việc ăn ké của anh là chuyện đương nhiên.

Tình trạng này kéo dài khoảng nửa tháng, cho đến khi tuyết trên đường được dọn dẹp gần hết, hai người mới lại đạp xe về nhà ăn trưa.

Chuyện là thế này, mỗi năm cứ đến mùa đông có tuyết rơi là các đơn vị lại tổ chức dọn tuyết. Người ta chia đường ra thành từng đoạn, mỗi đơn vị sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp đoạn đường được phân.

Lẽ ra không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng đợt đó lại có một trận tuyết rơi không lớn cũng không nhỏ, khiến mọi người lại phải dọn dẹp lại từ đầu.

Biết tin Thạch Lỗi không mang cơm hộp đi nữa mà sẽ về nhà ăn trưa, mấy người đồng nghiệp không được ăn ké nữa liền than trời kêu đất.

Còn Thạch Lỗi mặc kệ bọn họ, anh vui vẻ đạp xe về nhà ăn cơm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, trong khoảng thời gian đó, Diệp Thư lại giao hàng cho anh Cường hai lần, nhưng không phải thịt lợn, trong siêu thị cũng không còn nhiều thịt lợn nữa, số còn lại Diệp Thư muốn để dành sau này tính tiếp, nhỡ đâu sau này không mua được thịt lợn ở lò mổ thì sao? Chuyện này cũng không nói trước được.

Lần đầu là dây lưng, mỹ phẩm dưỡng da, xà phòng thơm, xà phòng cục, bột giặt các thứ.

Lần thứ hai là len, trong siêu thị còn rất nhiều áo len lông cừu, Diệp Thư cũng lấy ra hai mươi chiếc đưa cho anh Cường luôn.

Hai lần này Diệp Thư kiếm được hơn ba nghìn, chủ yếu là nhờ len và áo len lông cừu.

Len đưa cho anh Cường với giá 25 đồng một cân, Diệp Thư đưa anh ấy tổng cộng sáu mươi cân, là một nghìn năm trăm đồng,áo len lông cừu hai mươi chiếc, một chiếc 50 đồng, là một nghìn đồng.

Hai thứ này cộng lại là hai nghìn năm, lần đầu tiên là dây lưng, mỹ phẩm các thứ cũng được hơn một nghìn.

Cứ như vậy, số tiền trong tay Diệp Thư đã vượt quá bảy vạn.

Nhìn số tiền trong siêu thị, trong lòng Diệp Thư vô cùng hài lòng.

Ngay lúc Diệp Thư đang bận rộn chuẩn bị đồ Tết thì anh Cường tìm đến.

Nhìn thấy anh Cường ở ngoài cửa, Diệp Thư cũng rất bất ngờ, không ngờ anh Cường lại tìm đến tận nhà.

Diệp Thư mời anh Cường vào nhà, rót cho anh ấy một cốc nước rồi mới ngồi xuống hỏi anh ấy có chuyện gì.

Anh Cường không nói chuyện ngay mà là xin lỗi Diệp Thư trước.

"Em gái, xin lỗi, là anh có việc gấp mới hỏi thăm địa chỉ của em, anh thật sự không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có em mới giúp được anh." Anh Cường đứng dậy xin lỗi Diệp Thư.

Ban đầu Diệp Thư cũng không hề tức giận, cô biết anh Cường nhất định là có việc gấp, nếu không sẽ không tìm đến tận cửa.

"Không sao đâu, anh Cường. Anh đến nhà em là khách quý đấy ạ."

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, anh nói xem anh gặp khó khăn gì, xem em có giúp được không, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp." Diệp Thư nói với anh Cường.

Nghe Diệp Thư nói chuyện phải lẽ như vậy, trong lòng anh Cường càng thêm phần cảm kích Diệp Thư, anh ấy cũng không khách sáo với Diệp Thư nữa mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây.

"En gái, lần này thật sự chỉ có em mới giúp được anh, lần trước anh không phải lấy của em ít áo len lông cừu sao?

Lúc đó anh mang về không bán ở chỗ chúng ta mà đưa cho đại ca của anh…"

Anh Cường kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Thư nghe.

Hóa ra tuy anh Cường là đại ca chợ đen ở huyện bọn họ, hai năm trước lại đến thành phố phụ trách quản lý chợ đen ở thành phố, nhưng trên anh ấy vẫn còn người đứng đầu.

Chuyện này phải bắt nguồn từ len và áo len lông cừu mà Diệp Thư đưa cho anh ấy.

Anh Cường vừa nhìn thấy áo len lông cừu đã biết là đồ tốt, ngay cả ở tỉnh thành cũng không có. Áo len bây giờ đều là tự tay đan, còn áo len mà Diệp Thư đưa cho anh ấy đều là áo dệt bằng máy, hơn nữa hoa văn trên đó cũng rất đẹp.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 255



Anh Cường bèn nảy lòng tham, cầm len và áo len lông cừu đến tỉnh thành, gặp đại ca của mình, sau đó đưa đồ cho anh ta.

Đại ca của anh ấy vừa nhìn đã nói là đồ tốt, trên thị trường căn bản không có, chỉ có chợ đen ở phía Bắc Thành mấy năm trước từng xuất hiện vài cái, sau đó không còn thấy ở nơi nào khác nữa.

Vì chiếc áo len lông cừu này, anh Cường đã nở mày nở mặt trước mặt đại ca.

Nhưng cũng chính bởi vì dạo gần đây anh Cường quá mức nổi bật nên phiền phức mới tìm đến anh ấy.

Thì ra, nhà đại ca của anh Cường rất có thế lực, ở Bắc Thành là nhân vật có tiếng nói, cho nên mới có thể quản lý chợ đen nhiều năm như vậy mà chưa từng có ai tìm đến gây phiền phức.

Lần này là bởi vì dịp Tết, nhà họ cần tặng quà cho người nhà có quan hệ thân thiết. Tuy nhà đại ca của anh Cường không biết rõ ràng anh ta quản lí chợ đen, nhưng trong nhà thi thoảng lại xuất hiện đồ tốt, thêm vào đó, anh ta tiêu tiền không hề che giấu, cộng thêm những lời đồn đại bên ngoài, người trong nhà cũng đại khái biết anh ta làm nghề gì.

Chỉ là trưởng bối trong nhà không ai nói gì, đều là nhắm mắt làm ngơ, cho nên những người khác trong nhà cũng lựa chọn im lặng.

Dù sao có người làm nghề này trong nhà thì lợi ích rất nhiều, ít nhất trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ tốt.

Chính vào ba năm khó khăn nhất ấy, cả nhà cũng chưa từng phải nhịn đói, đều là nhờ công của anh Kiệt (đại ca của anh Cường).

Lần này dịp Tết đến nhà anh Kiệt, việc tặng quà đã được giao phó cho anh ta lo liệu.

Anh Kiệt nhận việc này, bèn đến chợ đen bàn bạc với mấy người thân tín.

Mấy người bàn qua tính lại mãi mà vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho phù hợp.

Không thể tặng đồ quý giá, hiện tại việc này bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, lỡ bị người ta tố cáo thì sẽ mất nhiều hơn được.

Tặng lương thực, thịt, trứng lại càng không được, tuy rằng bên ngoài ai cũng thiếu thốn những thứ này, nhưng những nhà cần gia đình anh Kiệt phải tặng quà để nhờ vả đều là những người có tiêu chuẩn đặc biệt, căn bản không cần đến những thứ này.

Đúng lúc này, một người bình thường không được hoà thuận với anh Cường lắm, cũng là người của anh Kiệt bỗng lên tiếng nói đến áo len lông cừu.

Nghe có người nhắc đến áo len lông cừu, anh Kiệt vỗ đùi cái bốp, đúng rồi, tặng áo len lông cừu vừa sang trọng lại vừa không phô trương, quả là lựa chọn không còn gì tốt hơn.

Anh Kiệt bèn giao việc này cho anh Cường lo liệu, anh Cường biết làm sao được, chỉ đành nhận lời, hơn nữa còn nhận lời một cách hết sức vui vẻ.

Kẻ đề nghị vốn dĩ là muốn làm khó anh Cường, kết quả lại một lần nữa để anh Cường thể hiện trước mặt đại ca.

Thật ra anh Cường cũng biết người kia cố ý nhắc đến là muốn khiến anh ấy bẽ mặt trước mặt đại ca.

Kể từ sau khi tranh giành vị trí người phụ trách chợ đen trong thành phố thất bại, người kia vẫn luôn ghi hận anh Cường, luôn tìm cơ hội muốn kéo anh Cường khỏi vị trí quản lí chợ đen.

Lần này anh ta vừa mở miệng, anh Cường đã biết anh ta đang nhắm vào mình. Dù sao thì đồ đạc ở chợ đen ai nói trước được, lần trước có, lần sau chưa chắc đã có.

Nhưng đã có người muốn gây sự, dù có khó khăn đến mấy anh ấy cũng phải nhận lời, không thể để người ta coi thường được.

Dù trước mặt đại ca anh Cường nhận lời không chút do dự, nhưng trong lòng anh ấy cũng không khỏi thấp thỏm.

Trước khi đến chỗ Diệp Thư, anh Cường đã lùng sục khắp các chợ đen, đừng nói là áo len lông cừu giống lần trước, đến cả cái na ná cũng không có.

Càng đến gần Tết, trong lòng anh Cường càng thêm sốt ruột.

Đến hôm nay thực sự không còn cách nào khác, anh Cường mới dò hỏi địa chỉ của Diệp Thư rồi tìm đến tận cửa.

Thật ra việc tìm hiểu tin tức của Diệp Thư rất dễ dàng, chỉ cần nói là cô gái năm đó thi đỗ đại học Bắc Thành, hai năm nay đã trở về, những người quen biết Diệp Thư đều biết là ai.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 256



Lần này anh Cường là nghe được tin tức từ nhà hàng quốc doanh, Diệp Thư cho dù là trước khi thi đỗ đại học hay sau khi trở về đều thường xuyên đến nhà hàng quốc doanh.

Hơn nữa trong nhà hàng quốc doanh còn có người quen, chồng của Vương Đào Hoa ở khách sạn - Lý Đại Trụ đang làm việc ở đó.

Thời buổi này con người ta không có ý thức đề phòng như thời hiện đại, hỏi han một cái là biết ngay.

Diệp Thư nghe hiểu ý của anh Cường, là muốn thêm áo len lông cừu.

Áo len lông cừu cô đúng là có, hơn nữa trong siêu thị còn không ít.

Vấn đề hiện tại là nếu mình lấy ra có gây thêm rắc rối cho bản thân hay không.

Anh Cường thấy Diệp Thư mãi không lên tiếng, cũng biết cô đang lo lắng điều gì.

Liền vội vàng cam đoan với Diệp Thư: "Em yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em bị liên lụy đâu. Mọi chuyện anh sẽ gánh vác hết, chúng ta làm ăn với nhau cũng không phải một hai năm, nhân phẩm của anh em còn không tin được sao?"

Diệp Thư lúc này mới trầm ngâm lên tiếng: "Không phải em không tin anh, mà em không muốn để người phía trên anh biết áo len lông cừu là từ chỗ em mà ra. Bọn họ em không chọc nổi, nhỡ sau này họ muốn thứ gì đó mà em không lấy ra được, lại gây sự với em thì phải làm sao?"

Anh Cường hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo lắng của Diệp Thư, cũng cam đoan với cô: "Em yên tâm, chuyện này anh đảm bảo không để lộ ra ngoài là anh lấy hàng từ chỗ em đâu. Anh lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, chút chuyện này anh vẫn có thể đảm bảo cho em được."

Anh Cường vừa nhìn thấy Diệp Thư như vậy, trong lòng biết chắc là cô còn áo len lông cừu, chỉ cần để cô yên tâm là anh ấy có thể báo cáo lại với đại ca rồi.

Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng biết, anh Cường đã tìm đến tận cửa, vậy thì dù thế nào cô cũng không thể từ chối.

Vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn một lời cam đoan từ anh Cường mà thôi.

Dù sao nếu sau này cứ động tí lại lôi mình vào chuyện này, cô cũng không chịu nổi.

Thấy anh Cường nói vậy, Diệp Thư biết anh ấy là người giữ lời hứa nên cũng không làm khó anh ấy nữa.

"Thôi được rồi, cho dù không nể ai thì em cũng phải nể anh Cường chứ, đúng không?

Anh Cường, hay là anh xem thế này được không? Để em hỏi thử xem cấp trên của em thế nào, anh cần bao nhiêu cái áo len lông cừu? Cần loại nào? Em sẽ cố gắng hết sức."

Nghe thấy Diệp Thư nói vậy, anh Cường biết chắc chắn là ổn rồi.

Anh ấy vội vàng nói với Diệp Thư: "Em kiếm được bao nhiêu thì anh lấy bấy nhiêu. Nếu không có nhiều thì ít nhất cũng phải hai mươi mấy cái. À phải rồi, em gái, có áo len lông cừu nam không? Nếu có thì lấy cho anh hai mươi cái."

Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bảo anh ấy ngày mai quay lại.

Anh Cường cảm ơn rối rít rồi rời đi, Diệp Thư cũng vào siêu thị để chuẩn bị hàng cho anh ấy.

Đầu tiên, Diệp Thư chuẩn bị hai mươi chiếc áo len lông cừu nữ với đủ loại màu sắc và họa tiết.

Trong siêu thị cũng có áo len lông cừu nam nhưng ít hơn áo nữ rất nhiều. Diệp Thư vốn không định bán, nhưng giờ anh Cường đã nói thì bán cho anh ấy hai mươi chiếc cũng không sao.

Diệp Thư lại đóng gói thêm hai mươi chiếc áo len lông cừu nam. Áo len lông cừu nam không có nhiều màu sắc như áo nữ, chủ yếu là đen, xám, trắng, xanh lam. Kiểu dáng cũng chỉ có hai loại là cổ tròn và cổ tim.

Không giống như áo len lông cừu nữ có áo dài, áo ngắn, áo kiểu dáng dơi, có cổ, không cổ. Thực sự là có rất nhiều kiểu dáng để lựa chọn.

Màu sắc lại càng đa dạng hơn, đủ mọi màu sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, mỗi màu lại được chia thành nhiều loại khác nhau.

Ví dụ như màu đỏ được chia thành đỏ tươi, đỏ rượu, đỏ cam…

Hai mươi chiếc áo len nữ của anh Cường, mỗi loại cô lấy vài chiếc, nào là loại cho người già, trung niên, thanh niên, còn có trẻ em.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 257



Dù sao người được tặng cũng không phải ai cũng là người trẻ tuổi, cũng phải có người lớn tuổi chứ! Vì vậy, cô lấy vài chiếc cho mọi lứa tuổi.

Áo nam thì không cần phải cầu kỳ như vậy, kiểu dáng đều giống nhau, chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.

Ngày hôm sau, anh Cường đến, trên tay xách túi lớn túi nhỏ. Diệp Thư chỉ nhìn thoáng qua đã biết anh Cường đã bỏ ra rất nhiều công sức cho lô áo len lông cừu này.

Vừa nhìn thấy áo len lông cừu, anh Cường mừng rỡ cảm ơn Diệp Thư lia lịa. Diệp Thư bảo anh ấy đừng khách sáo, rồi lại bảo anh ấy xem áo len lông cừu đã chuẩn bị có phù hợp không.

Anh Cường xem qua một lượt rồi gật đầu với Diệp Thư: "Như vậy là được rồi, em gái vất vả rồi, nếu không có em, anh thật sự không biết phải làm sao để báo cáo lại với người phía trên, e là chức quản lý chợ đen cũng khó giữ."

"Thôi anh không nói nhiều nữa, sau này chỉ cần em lên tiếng, anh nhất định sẽ xông pha khói lửa, không ngại gian khó."

Sau đó anh ấy hỏi Diệp Thư về giá cả.

Diệp Thư cũng không lấy thêm tiền của anh ấy, áo nữ vẫn giữ nguyên giá 50 đồng một chiếc, áo nam đắt hơn một chút, 61 đồng một chiếc.

Nghe xong giá, anh Cường không nói hai lời liền đưa tiền cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận tiền, tìm một miếng vải bọc tất cả áo len lông cừu lại để anh Cường dễ mang đi.

Sau khi anh Cường rời đi, Diệp Thư nhìn hai nghìn hai trăm đồng trên tay, vui mừng xoay một vòng tại chỗ.

Đợi Thạch Lỗi về, cô khoe với anh một chút rồi mới cất tiền vào siêu thị, để chung với số tiền ban đầu.

Thạch Lỗi cũng phải thán phục khả năng kiếm tiền của vợ mình.

Mới được bao lâu mà cô đã kiếm được thêm hơn hai nghìn đồng. Có vẻ như việc có được hơn một trăm nghìn đồng trong nhà không còn là giấc mơ nữa mà là điều hoàn toàn có thể.

Nếu như trước khi quen biết Diệp Thư, có ai đó nói rằng một ngày nào đó mình sẽ có nhiều tiền như vậy, chắc chắn anh sẽ cười nhạo họ một trận. Anh cho rằng đó là điều không thể.

Ngay cả bây giờ, khi nhìn thấy số tiền trong siêu thị, đôi khi anh vẫn cảm thấy không thực tế.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại đến dịp nghỉ Tết cuối năm, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại tay xách nách mang về quê. Lần này về, họ dự định sẽ ở lại đến sau rằm tháng Giêng mới quay lại làm việc.

Lúc hai người về đến nhà, bà nội đang ngồi nói chuyện với bà bác. Bà bác đang khâu đế giày, bà nội thì đang dỗ dành đứa bé.

Thạch Chính Hồng giờ đã được hơn sáu tháng, mỗi ngày đã có thể ngồi một lúc.

Lúc này, cậu bé đang ngồi trong lòng bà cố nghe hay bà lão nói chuyện.

Thấy hai người Diệp Thư bước vào, hai bà lão khá bất ngờ, không ngờ hôm nay hai người đã trở về.

Hai người để túi lớn túi nhỏ lên tủ, chào hỏi hai bà lão.

Diệp Thư chẳng còn tâm trí đâu vào đâu nữa, vội vàng đến bên bếp lửa sưởi ấm, đợi người bớt lạnh, liền đến bên bà nội đón lấy con trai.

Cậu bé này những ngày gần đây chắc lại béo lên rồi, bế trên tay nặng trịch.

Cậu bé cũng không hề lạ lẫm, mười mấy ngày không gặp bố mẹ cũng không hề xa cách, nằm trong lòng Diệp Thư, cái miệng nhỏ không răng cứ ê a không ngừng.

Thạch Lỗi cũng lại gần trêu con trai, cậu bé cũng nể mặt cười không ngừng.

Thạch Lỗi trêu con trai một lúc, lại hỏi bà nội: "Bà nội, ông nội và Tĩnh Nghi đi đâu rồi ạ?"

Bà nội nhìn cháu trai, cháu dâu trêu con trai, trên mặt đều là nụ cười. Nghe cháu trai hỏi ông nội và con gái, bà cười nói: "Ông nội cháu dẫn Tĩnh Nghi đến nhà ông Diệp rồi, ông cháu đi tìm ông Diệp nói chuyện, còn Tĩnh Nghi đi tìm chị Tiểu Văn chơi rồi.”

Thạch Lỗi gật đầu, không nói gì nữa.

Bà bác Diệp ngồi bên cạnh nhìn hai người lại xách theo túi lớn túi nhỏ về, trong lòng không khỏi ghen tị.

Trong lòng không khỏi nghĩ, phải nói là có công việc vẫn hơn. Nhìn cuộc sống của người ta kìa, trong nhà không lo ăn mặc, mỗi lần về đều là túi lớn túi nhỏ, có những thứ họ còn chưa từng thấy bao giờ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 258



Bà bác Diệp đè nén sự ghen tị trong lòng, cười nói: "Tiểu Thư, hai đứa nghỉ rồi à?"

"Vâng ạ! Nghỉ tết rồi." Diệp Thư vừa trêu con trai vừa nói.

Bà nội ở bên cạnh cũng nói: "Đồ tết trong nhà đều chuẩn bị gần xong rồi, sao hai đứa còn mua nhiều đồ thế?"

"Đây không phải mua đâu ạ, đều là quà tết cơ quan phát." Diệp Thư cười giải thích.

"Cơ quan phát á?" Bà bác kinh ngạc hỏi. Vì quá kinh ngạc, giọng bà cũng cao hơn.

"Vâng, cơ quan phát ạ. Cơ quan của cháu và Thạch Lỗi đều làm ăn tốt, nên quà tết phát cũng nhiều." Diệp Thư giải thích.

Thực ra, những thứ mang vào nhà này còn chưa phải là tất cả, có những thứ cần phải đông lạnh thì Diệp Thư đã để Thạch Lỗi mang ra ngoài rồi.

Năm nay, quà tết mà cơ quan hai người phát quả thực nhiều hơn năm ngoái.

Hiệu quả kinh doanh của hợp tác xã cung ứng nơi Diệp Thư làm việc năm nay tốt hơn mọi năm, vì vậy quà tết năm nay cũng phong phú hơn mọi năm.

Thêm vào đó, bản thân hợp tác xã cung ứng là làm cái này, vì vậy trong khi các đơn vị khác còn đang vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để xin thêm cho công nhân trong nhà máy một ít quà tết khan hiếm.

Thì hợp tác xã cung ứng đã chuẩn bị quà tết cho công nhân viên rồi, hơn nữa đều là những mặt hàng khan hiếm.

Gạo trắng, bột mì mỗi loại phát 5 cân, đường đỏ 2 cân, dầu 1 thùng 5 cân, cá đao 2 cân, thịt 2 cân, 2 hộp hoa quả đóng hộp, nửa cân rong biển khô, nửa cân táo đỏ.

Cơ quan của Thạch Lỗi còn nhiều hơn, là nhà máy lớn nhất huyện Phong Hoa, hiệu quả kinh doanh thì khỏi phải nói.

Quà tết cũng nhiều hơn so với quà tết mà hợp tác xã cung ứng của Diệp Thư phát.

Quà tết của họ cũng được chia theo cấp bậc, ví dụ như lãnh đạo nhà máy là cấp 1, đồ đạc cũng nhiều hơn.

Thạch Lỗi là kỹ sư trong nhà máy, được coi là cấp 2. Diệp Thư không biết cấp 1 được phát bao nhiêu quà tết, dù sao cũng nhiều hơn Thạch Lỗi.

Cấp 2 của Thạch Lỗi cũng được phát 5 cân gạo trắng, 5 cân bột mì, 3 cân thịt, 5 cân dầu. 2 cân cá đao, nửa cân trà, 2 cân táo, 2 cân quýt, 3 hộp thịt hộp, 3 hộp hoa quả đóng hộp, 2 cân mì sợi.

Quà tết mà hai người Diệp Thư được phát, nhà ở huyện thành không giữ lại chút nào, tất cả đều mang về quê hết.

Tuy nhiên, sau khi mang hết quà tết về, Diệp Thư lại lấy từ siêu thị ra những túi bánh quẩy nhỏ, bánh gạo nếp, bánh bông lan nhỏ. Đều là lấy ra tháo bao bì, rồi dùng giấy dầu bọc lại mang về.

Diệp Thư còn vì Tết mà hầm thêm lòng lợn, cả một bộ xương sườn lợn cũng mang về hết.

Mấy hôm trước cô mới mua thêm năm con lợn từ lò mổ, hôm nay chị Vương đến, cô dặn dò chị ấy kỹ lắm, mấy bộ xương lợn lần này, bao gồm cả xương sườn, xương sống, xương ống đều để dành cho cô.

Cô muốn bỏ tiền ra mua chỗ xương không có thịt này, chị Vương tất nhiên là mừng lắm, đồng ý ngay tắp lự.

Hai lần mua thịt lợn trước, cô cũng chưa kịp nghĩ ra, trong lòng vẫn còn theo lối suy nghĩ hiện đại, cứ tưởng là lò mổ đã giữ lại xương sườn từ trước rồi, bởi vì ở thời hiện đại xương sườn còn đắt hơn cả thịt nhiều.

Lần đó, cô đến cửa hàng thực phẩm mua đồ của chị Vương, nhìn thấy chỗ xương thừa trên quầy thịt lợn chẳng ai thèm mua, lúc ấy cô mới sực tỉnh ra.

Hỏi chị Vương mới biết, chỗ xương này khách hàng đều chê không có thịt nên không muốn mua, cuối cùng đều phải bán hạ giá.

Có khi bán mãi không được, người ở lò mổ lại tự chia nhau mang về.

Nghe đến đây, cô mới hiểu ra, bây giờ người ta mua thịt đều thích mua thịt mỡ, còn xương sườn, thịt nạc mà người hiện đại thích thì lại chẳng ai hỏi han gì.

Lúc đó, cô liền mua hết chỗ xương trên quầy thịt, còn nhờ người bán thịt chặt đôi xương ống ra, về đến nhà là cho lên bếp hầm luôn.

Xương ống được hầm trên bếp lửa nhỏ rất lâu, lúc Thạch Lỗi tan sở về vào buổi tối, nước canh xương đã chuyển sang màu trắng đục.

Cô múc cho anh một bát canh xương, bảo anh uống cho ấm bụng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 259



Sau đó lại dùng nước canh xương để nấu mì, hai người ăn một bữa cơm no nê mãn nguyện. Cái chính là rẻ mà lại bổ dưỡng, vị lại còn ngon nữa.

Ngay cả Thạch Lỗi ngày thường không có yêu cầu gì về thức ăn, hôm nay cũng bảo Diệp Thư sau này hãy mua thêm xương sườn về hầm.

Cho nên, lần này chị Vương lại tìm đến, cô liền dặn chị ấy để dành hết xương lại cho cô.

Lần này cô còn cố tình lấy thêm nhiều xương ống về để hầm canh cho cả nhà.

Người già và trẻ nhỏ trong nhà đều cần uống nhiều canh xương để bổ sung canxi.

Chỉ là chỗ đồ này cô không mang vào nhà mà cất thẳng vào cái chum lớn ở sân sau.

Đồ đạc mang vào nhà chỉ là đường đỏ, đồ hộp. Nếu mà để bà bác nhìn thấy chỗ xương sườn, thịt thỉnh thoảng lại được ăn này, thì không biết còn phải ghen tị đến mức nào?

Diệp Thư chơi với con trai một lúc, rồi lại giao con cho bà nội trông.

Còn mình thì đi xuống bếp sắp xếp chỗ đồ vừa mang về.

Trước tiên là lấy hai quả táo, hai quả quýt cho hai bà lão mỗi người hai quả.

Sau đó mới đi cất đồ, để đường vào tủ bát ở ngoài.

Đồ hộp thì cất vào tủ, gạo, bột mì, dầu ăn thì để vào phòng Tây, trà để lên ngăn tủ.

Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, cô mới ngồi xuống nói chuyện phiếm với hai bà.

Đêm thứ hai sau khi trở về quê, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến chơi nhà đội trưởng, mua cho ông ấy hai bình rượu và hai hộp bánh quy.

Từ miệng vợ đội trưởng, Diệp Thư mới biết tin Xuân Hạnh lại sinh con gái.

Vợ đội trưởng buồn bực lắm, biết cô và Xuân Hạnh quan hệ tốt, lúc này mới than thở với cô về nhà chồng Xuân Hạnh, chứ bình thường những lời này vợ đội trưởng sẽ không bao giờ nói ra.

Bởi vì những lời này chẳng những không giúp được gì cho Xuân Hạnh mà ngược lại còn khiến cho một vài kẻ lòng dạ xấu xa ngoài kia hả hê.

Nghe vợ đội trưởng nói về cuộc sống khốn khổ của Xuân Hạnh cả buổi tối. Diệp Thư cũng nhân tiện dò hỏi, đã khổ sở như vậy rồi, chi bằng ly hôn cho xong.

Kết quả là vợ đội trưởng lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, liên tục nói: "Không được, không được, ly hôn là chuyện không thể nói bừa đâu. Phụ nữ chúng ta ai mà chẳng phải trải qua những chuyện như vậy? Đợi khi nào Xuân Hạnh sinh được con trai thì sẽ ổn thôi."

Thấy bà ấy nói vậy, cô cũng không nói gì thêm nữa. Ngay cả vợ đội trưởng còn nghĩ như vậy, thì có lẽ suy nghĩ của Xuân Hạnh cũng không khác là bao.

Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn nhờ vợ đội trưởng nhắn với Xuân Hạnh rằng khi nào về nhà ngoại ăn Tết thì ghé nhà cô chơi.

Vợ đội trưởng vui vẻ đồng ý, ngồi chơi một lát rồi Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng về nhà.

Hai ngày tiếp theo trôi qua trong bận rộn. Ngày đầu tiên bận rộn hấp bánh bao, màn thầu. Ngày thứ hai bận rộn hầm thịt, chiên thịt viên, chiên quẩy và các loại đồ chiên khác.

Bận rộn suốt hai ngày, không một phút nào rảnh rỗi. Đó là do trước khi họ về, ông bà nội đã quét dọn nhà cửa trước, nếu không thì khi hai người họ về, việc dọn dẹp nhà cửa sẽ còn gấp gáp hơn.

Mọi thứ đã sẵn sàng, ngày hôm sau cũng là ngày đầu năm mới.

Sáng mùng một Tết, Diệp Thư mặc quần áo mới, giày mới cho hai đứa nhỏ. Cô còn mua cho con gái hai chiếc cặp tóc mới. Con trai cũng mặc áo mới, bà nội mới may cho cậu bé một chiếc quần yếm bông.

Ngoại trừ hai đứa nhỏ được may quần áo mới, bốn người lớn không có quần áo mới, chỉ cần giặt sạch quần áo mặc Tết năm ngoái là được.

Diệp Thư cũng đã giải thích với ông bà nội lý do năm nay không mua quần áo mới cho họ.

Không phải là không nỡ bỏ tiền ra mua cho họ, Diệp Thư và Thạch Lỗi không nói đến chuyện làm ăn với anh Cường, chỉ riêng tiền lương của hai người cũng không ít, hoàn toàn không thiếu tiền.

Hơn nữa, bản thân ông bà nội cũng có lương hưu, trong tay cũng có kha khá tiền tiết kiệm. Chỉ là năm nay bên ngoài càng loạn hơn.

Tuy ở trong làng họ chưa rõ ràng lắm, nhưng phong trào cách mạng ở huyện thành ngày nào cũng diễn ra rất sôi nổi.
 
Back
Top