Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 230



Ông bà nội cũng không chịu nổi sự mè nheo của cháu gái, đành bất lực đồng ý.

Tuy nhiên cũng đã nói trước với hai người Diệp Thư, lần này vẫn là để anh cả Diệp đánh xe bò, buổi sáng đi, ở đó ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi xe về.

Con gái nhỏ nghe thấy ông bà nội đồng ý, nào còn quan tâm đến chuyện khi nào về nữa? Mừng rỡ nhảy chân sáo đi mặc áo khoác.

Cả nhà mặc quần áo ấm áp chỉnh tề, lúc sắp ra khỏi cửa, Thạch Lỗi lại lấy cái đệm cũ trong nhà ra, lát nữa trải lên xe. Lại lấy chăn lúc đến đắp, lát nữa cả nhà đắp lên chân.

Lúc này, xe bò cũng đã đến trước cửa nhà. Nhưng lần này người đánh xe lại là anh hai Diệp. Xem ra mâu thuẫn lần trước bọn họ đã tìm được cách giải quyết rồi.

Nhưng Diệp Thư không biết những điều này, cũng chẳng để ý đến việc người đánh xe đã đổi thành anh hai Diệp.

Trải tấm đệm lên xe, Thạch Lỗi dìu Diệp Thư ngồi lên trước, sau đó lại dìu bà nội lên.

Ông nội không đợi người đỡ, tự mình leo lên, cuối cùng bế cháu gái lên. Sau đó lại trải chăn lên, để mọi người đắp lên chân.

Sau đó, Thạch Lỗi khóa cửa lại rồi ngồi sang bên phải xe bò.

Lại nói với anh hai Diệp là hôm nay ăn cơm ở huyện rồi mới về, bảo anh hai Diệp vòng đường về nhà báo một tiếng.

Anh hai Diệp vui vẻ đáp một tiếng, rồi lại men theo đường cũ mà quay về.

Nói với người nhà một tiếng, rồi đánh xe bò lên đường.

Anh hai Diệp thật sự rất vui, trong lòng không nhịn được nghĩ: 'Đây đúng là một công việc tốt, nếu không thì sao mỗi lần anh cả đều chạy đến giúp đỡ nhỉ? Không nói gì khác, ít nhất bữa trưa này cũng không tệ.

Nhà họ Diệp điều kiện tốt, trưa nay nhất định được ăn thịt!'

Anh hai Diệp vừa nghĩ đến bữa trưa thịnh soạn, suýt nữa thì nuốt nước miếng.

Phải biết là ở nông thôn, cho dù là Tết nhất, trong nhà cũng chẳng được ăn mấy miếng thịt.

Thịt lợn chia trong đội sản xuất, phần mỡ thì rán lấy mỡ, còn lại một ít thịt nạc, để dành một ít gói sủi cảo thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Cho dù có còn lại một ít, thì cũng phải ưu tiên cho người già và trẻ nhỏ ăn trước. Nhà họ Diệp điều kiện trong làng coi như khá giả rồi, nhưng Tết cũng chỉ chia được mười mấy cân thịt.

Mỡ khoảng hai ba cân, đều đem rán lấy mỡ hết, số mỡ này phải ăn cả năm trời.

Còn lại năm sáu cân, để dành hai cân cho hai chị gái mùng hai Tết về ăn. Lại lấy một cân gói sủi cảo vào đêm giao thừa.

Còn hai cân thịt còn lại thì trưa mùng một Tết cũng không thể ăn hết, đều thái thành từng miếng mỏng, cho vào chảo dầu chiên qua một lượt, bỏ thêm chút muối, rồi cho vào lọ đựng mỡ, như vậy để nửa năm cũng không hỏng. Đợi đến lúc mùa xuân cày cấy, xào rau bỏ vào một hai miếng, tăng thêm chút dinh dưỡng.

Trưa mùng một Tết năm nay, anh hai Diệp cũng chỉ ăn được hai miếng thịt nhỏ, thật sự là chưa kịp cảm nhận được mùi vị gì thì đã hết rồi.

Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, miệng lơ đãng trò chuyện với Thạch Lỗi.

Vì mấy hôm trước có tuyết rơi nên đi không nhanh, nhưng cũng chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ là đến nơi.

Thạch Lỗi xuống xe trước, đi mở cổng, sau đó lần lượt dìu Diệp Thư và bà nội xuống.

Ông nội đã tự mình xuống xe từ sớm, không chỉ tự mình xuống xe mà còn bế cả cháu gái xuống nữa.

Bảo anh hai Diệp tháo xe bò, dắt bò vào khoảng đất trống trong sân, tìm chỗ buộc lại là xong. Sau đó vội vàng vào nhà.

Thạch Lỗi vừa vào nhà liền nhanh chóng nhóm lửa lò sưởi. Để cho căn phòng nhanh chóng ấm áp, anh lại nhóm lửa bếp, cho nước vào nồi đun sôi.

Vừa vào nhà, mọi người đều không cởi áo khoác, hôm nay nhà vắng người, ngoài trời lại lạnh, nên trong nhà lạnh lẽo.

Chờ đến khi nhiệt độ trong nhà tăng lên, nước trong nồi cũng nóng, Diệp Thư và bà nội mới cởi áo khoác, dùng nước nóng lau chùi nhà cửa. Thạch Lỗi cũng phụ giúp.

Anh Hai Diệp cũng muốn giúp đỡ, nhưng ông nội không cho, bảo anh ngồi trên giường đất, Thạch Lỗi lại lấy hạt dưa, đậu phộng trong nhà ra. Lại đưa cho anh ấy một gói t.h.u.ố.c lá còn phân nửa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 231



Chờ đến khi trong nhà ấm áp, mọi thứ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Thư mới cởi áo khoác cho con gái, cởi giày cho con, lấy đồ chơi đặt lên giường đất, bảo con lên giường chơi.

Nước sôi, Thạch Lỗi pha thêm mấy bát nước đường đỏ, mỗi người một bát uống xong, lúc này mới thật sự ấm người.

Mọi người trò chuyện một lúc, thấy đã gần trưa, Diệp Thư ra hiệu bằng mắt cho Thạch Lỗi, để ông bà nội tiếp tục chơi với anh hai Diệp. Hai người họ đi chợ nấu cơm.

Ra đến bên ngoài, Thạch Lỗi hỏi Diệp Thư muốn ăn gì? Diệp Thư nghĩ ngợi một chút, vẫn là ăn cơm độn. Làm thêm hai món mặn.

Ông bà nội và anh hai Diệp đều khó khăn lắm mới đến được đây, vẫn nên ăn ngon một chút, không thể qua loa được.

Bàn bạc xong, hai người vào nói với ông bà nội một tiếng rồi ra ngoài mua thức ăn.

Nếu chỉ có hai người họ, thì hoàn toàn không cần phải ra ngoài, muốn ăn gì cứ việc lấy ở siêu thị là được.

Bây giờ trong nhà có khách, đành phải ra ngoài làm cho có lệ.

Kỳ thực Thạch Lỗi không muốn Diệp Thư đi cùng, ngoài trời băng tuyết trơn trượt, sợ Diệp Thư đi đường không an toàn.

Nhưng không để Diệp Thư đi cùng cũng thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ mà đến cửa hàng thực phẩm chắc cũng chẳng còn gì tốt nữa rồi.

Nếu Diệp Thư không đi cùng, e là Thạch Lỗi đi rồi sẽ phải tay không trở về.

Trên đường không có nhiều người đi bộ, tất cả đều vội vàng.

Chỉ là Diệp Thư và Thạch Lỗi không dám đi nhanh. Thạch Lỗi dìu tay vợ đi thong thả.

Diệp Thư nghĩ đã ra ngoài rồi thì ghé qua cửa hàng thực phẩm xem sao. Biết đâu còn sót lại món gì ngon?

Từ nhà đến cửa hàng thực phẩm đi bộ chỉ mười mấy phút. Hôm nay đi chậm, đi hơn hai mươi phút mới đến.

Giờ này trong cửa hàng đã vắng tanh, chị Vương ngồi cạnh lò sưởi, đang lim dim ngủ.

Nghe thấy tiếng Diệp Thư họ bước vào, chị ngẩng đầu lên với vẻ mặt cau có, nhưng vừa nhìn thấy là Diệp Thư, lập tức trở nên niềm nở.

"Là Tiểu Diệp đấy à! Hai đứa về rồi à? Sao giờ này mới đến, giờ chẳng còn gì đâu."

"Sáng nay bọn em mới về, nên muốn đến xem sao, không có gì thì thôi, em chủ yếu muốn đến thăm chị." Diệp Thư đáp.

Nghe Diệp Thư nói vậy, tuy biết rõ không phải lời thật lòng, nhưng chị Vương vẫn rất vui.

Hai người từ biệt chị Vương ở cửa hàng thực phẩm, Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đến cửa hàng bách hóa tìm Ngô Tú Hòa.

Nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa đều luân phiên nghỉ, không biết hôm nay Ngô Tú Hòa có đi làm không.

Nhưng hiển nhiên hôm nay vận may của họ không được tốt, Ngô Tú Hòa không đi làm. Hôm nay là hai nhân viên bán hàng khác trực.

Diệp Thư đi dạo một vòng trong cửa hàng, cũng không mua gì, liền cùng Thạch Lỗi ra ngoài.

Trên đường về nhà, tìm một góc khuất không có người, lấy từ trong siêu thị ra một miếng thịt ba chỉ, hai cây cải thảo, mấy củ khoai tây. Lại dùng chai rót ra một chai rượu. Xong xuôi mới xách đồ về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi bảo Diệp Thư nghỉ ngơi, còn mình thì đi vo gạo nếp và gạo tẻ. Nghĩ ngợi một lúc, Thạch Lỗi lại cho thêm một ít gạo trắng vào, như vậy ăn sẽ ngon hơn.

Thấy hai người mua đồ ăn về, bà nội cũng ra giúp đỡ.

Diệp Thư cũng không thật sự nghỉ ngơi, ngồi một lúc liền đứng dậy làm thịt kho tàu. Món này bà nội làm không ngon bằng Diệp Thư, cho nên Diệp Thư tự mình làm.

Ngoại trừ thịt kho tàu còn làm thêm món dưa chua hầm miến, cơm rang đậu phộng, xào một đĩa giá đỗ, một đĩa khoai tây sợi chua cay, Diệp Thư lại thái thêm một cái tai lợn luộc. Ngoại trừ món thịt kho tàu, những món còn lại đều do bà cụ làm.

Diệp Thư dọn hết thức ăn lên bàn, mời ông nội với anh hai Diệp vào mâm. Thạch Lỗi lấy chai rượu ra rót cho anh hai Diệp.

Anh hai nhìn mâm cơm đầy một bàn, không nhịn được nuốt nước miếng.

Ông nội bảo anh ấy đừng khách sáo. Trong nhà Thạch Lỗi với ông đều không uống rượu, anh ấy cứ tự nhiên uống thoải mái, đừng có chờ ai.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 232



Anh hai Diệp uống một ngụm rượu, gắp một đũa thịt kho tàu, nheo mắt hưởng thụ.

Cả nhà Thạch Lỗi cũng ngồi vào bàn ăn cơm.

Đều là người một nhà không cần khách sáo, muốn ăn gì thì gắp.

Ban đầu anh hai còn ngại ngùng, được Thạch Lỗi với mọi người mời vài lần, anh ấy cũng quên cả giữ ý, bắt đầu ăn uống thoải mái. Ở nhà anh ấy lấy đâu ra đồ ăn ngon như vậy! Chẳng trách anh cả thích sang nhà Thạch Lỗi thế.

Bữa cơm chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, cho đến khi anh hai ợ một tiếng, đặt đũa xuống. Ông nội và Thạch Lỗi cũng lần lượt buông đũa.

Trên bàn ăn có khách, chủ nhà không được gác đũa trước khách.

Đây là vấn đề lễ phép, nếu chủ nhà đã ăn xong rời khỏi bàn, khách cũng không thể nào ăn tiếp được.

Dọn dẹp xong bàn ăn, ngồi thêm một lúc, cũng tầm hơn hai giờ chiều, hai ông bà bế cháu theo anh hai Diệp về nhà.

Lần này con bé không mè nheo, có lẽ thấy nhà trong huyện thành không vui bằng nhà ở làng. Hơn nữa, ở làng còn có bạn bè. Thế là con bé vui vẻ theo ông bà về nhà.

Tiễn anh hai xong, Diệp Thư vội lên giường nằm nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày, cái thân mang bầu của cô cũng hơi đuối.

Thấy vợ ngủ, Thạch Lỗi thêm than vào lò, rồi cũng lên giường ngủ cùng.

Hai người ngủ một giấc dậy đã hơn bảy giờ tối, cũng chẳng muốn nấu cơm, lấy đại hai lon cháo bát bửu trong siêu thị ra hâm nóng, ăn qua loa một bữa.

Tối cũng chẳng có việc gì làm, lại lên giường đi ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Thạch Lỗi đã dậy. Để Diệp Thư ngủ tiếp, anh đi nấu cơm.

Tối qua Diệp Thư ngủ sớm nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa. Đã tỉnh thì cũng dậy luôn.

Thạch Lỗi nấu cơm, cô gấp chăn màn xong thì đi rửa mặt.

Đợi anh nấu cơm xong, cô cũng đã rửa mặt xong xuôi.

Buổi sáng không nấu nướng cầu kỳ, chỉ là mì sợi nấu với canh cải thảo. Trong đó có hai quả trứng luộc.

Anh gắp cả hai quả trứng vào bát cô, muốn cô ăn nhiều một chút.

Cô gắp trả lại cho anh một quả, liếc anh một cái trách yêu.

"Chúng ta mỗi người một quả, anh còn phải đi làm, phải ăn no. Em ở nhà lúc nào ăn cũng được.

Lần sau muốn ăn thì luộc thêm hai quả, nhà mình thiếu gì hai quả trứng?" Cô vừa ăn vừa nói.

Anh gật đầu: "Anh biết, hiện tại nhà mình ăn uống đã rất tốt rồi, em có biết mấy người công nhân cùng xưởng với anh nhà họ ăn gì không?

Bánh ngô không đủ no, rau thì ngày nào cũng chỉ có khoai tây với cải thảo. Hơn nữa còn chẳng có tí dầu mỡ nào, toàn luộc không thôi.

Mỗi lần mọi người nói chuyện nhà mình ăn gì, anh chẳng dám mở miệng. Có người hỏi thì anh cũng không dám nói thật. Cũng nói là nhà ăn bánh ngô với khoai tây, cải thảo."

"Ừ, không thể nói thật được, nếu không có siêu thị, nhà mình cũng giống như mọi người. Dù sao đôi khi có tiền cũng không mua được đồ."

Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc đã ăn hết nồi mì.

Diệp Thư chỉ ăn một bát, Thạch Lỗi lại đi lấy thêm hai lần. Cuối cùng còn một ít nước, anh cũng đổ vào bát uống hết.

Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Thạch Lỗi còn phải dọn dẹp bát đũa.

Diệp Thư bảo anh nhanh đi làm, trên đường đi chậm thôi, bát đũa để đó cô tự dọn.

Thạch Lỗi nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa, nếu còn nấn ná thêm thì sợ là muộn mất.

Nghe lời Diệp Thư, anh để bát đũa xuống, mặc áo khoác vào rồi vội vã đi làm.

Nhìn anh đạp xe đi khuất bóng, Diệp Thư mới thu dọn bát đũa ra ngoài sân rửa.

Rửa bát xong, Diệp Thư lại rảnh rỗi, đi một vòng quanh nhà, lau chùi tủ một lượt.

Thực sự là không có gì để làm, bèn cầm một túi hạt dưa sang nhà bà Ngụy kế bên trò chuyện.

Khóa cửa nhà mình lại, cô sang bên cạnh gõ cửa.

"Bà Ngụy, bà có nhà không? Bà Ngụy!" Diệp Thư vừa gõ cửa vừa gọi.

"Ai đấy? Tới đây, tới đây!" Bên trong truyền đến tiếng bà Ngụy đáp lời liên tục.

"Bà ơi, là cháu, Tiểu Diệp nhà bên đây!"

Bà Ngụy mở cửa, nhìn thấy Diệp Thư thì mừng rỡ nói: "Tiểu Diệp đấy à, cháu về lúc nào thế?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 233



Bà Ngụy biết Diệp Thư và Thạch Lỗi về quê ăn Tết. Mấy tháng sống ở đây, quan hệ giữa Diệp Thư và Thạch Lỗi với nhà bà Ngụy bên cạnh ngày càng thân thiết.

Nhất là từ khi biết Thạch Lỗi và ông Ngụy cùng làm trong một nhà máy, hơn nữa Thạch Lỗi còn là kỹ sư. Bà đối xử với hai vợ chồng trẻ Diệp Thư rất tốt.

Bình thường nấu được món gì ngon cũng chia cho nhà Diệp Thư một ít, trong xóm có chuyện gì cũng chạy sang báo cho biết.

Qua bà Ngụy, Diệp Thư cũng làm quen thêm được mấy bà, mấy chị ở khu này. Mọi người thường ngày đều rất hòa thuận, vui vẻ.

Bà Ngụy quả thực là tấm gương sáng cho câu nói "Bà con xa không bằng láng giềng gần".

"Mau vào nhà đi, vừa hay bà Triệu với bà Dương cũng đang ở đây." Vừa nói, bà vừa kéo tay Diệp Thư vào nhà.

"Cháu về hôm qua, hôm nay sang nhà bà chơi ạ." Diệp Thư vừa đi theo bà Ngụy vừa nói.

Vào trong nhà, bà Triệu và bà Dương đang ngồi trên giường đất. Tay ai cũng có việc để làm. Bà Triệu thì đang khâu đế giày, bà Dương thì đang đan áo len.

Thấy Diệp Thư vào, hai người đều niềm nở chào hỏi.

"Tiểu Diệp đến rồi à? Lên giường ngồi đi."

"Phải đấy Tiểu Diệp, lên đây ngồi chơi với chúng ta một lát."

Diệp Thư cởi giày leo lên giường đất, trên giường có để sẵn một chiếc chăn sưởi chân. Cô cũng thò chân vào trong chăn.

Sau đó, cô đặt túi hạt dưa vào giữa mọi người, vừa mời mọc: "Bà Triệu, bà Dương, hai người nghỉ tay một lát, ăn hạt dưa đi ạ. Bà Ngụy, bà cũng lại đây.”

Thấy Diệp Thư mang hạt dưa đến, hai người cũng bỏ việc xuống: "Được, nghỉ ngơi một lát, chúng ta nói chuyện một chút."

Lúc này bà Ngụy cũng bưng một bình nước nóng vào.

"Vừa hay, ăn hạt dưa khát nước, tôi đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đây."

Diệp Thư ngồi chơi ở nhà bà Ngụy hết cả buổi sáng, đến trưa phải về nhà nấu cơm.

Buổi trưa cũng không qua loa, cô dùng hành lá rán mấy chiếc bánh thịt, nấu thêm một nồi cháo kê, lại lấy đường trắng trộn với cà chua. Cà chua là mua từ hồi mùa hè để trong siêu thị, bây giờ vẫn còn hơn chục quả.

Thạch Lỗi tan ca, về nhà ăn cơm xong lại vội vã quay lại nhà máy.

Nhà máy cơ khí nghỉ trưa rất ngắn, bây giờ trời tối sớm, tan ca cũng sớm, nên buổi trưa chỉ có 1 tiếng đồng hồ để ăn cơm. Đến mùa hè thì sẽ tăng lên 2 tiếng, tương ứng với việc tan ca buổi chiều cũng sẽ muộn hơn 1 tiếng.

Diệp Thư cũng khuyên anh rồi, bảo anh cứ ăn tạm ở nhà ăn của nhà máy cho tiện, đỡ phải chạy đi chạy lại.

Nhưng Thạch Lỗi không chịu, nói là anh không quen ăn cơm nhà ăn, hơn nữa trưa Diệp Thư cũng về, anh muốn được ăn cơm cùng Diệp Thư.

Diệp Thư cũng không biết làm thế nào, chỉ đành chiều theo ý của anh.

Nhìn bề ngoài Thạch Lỗi cao to, trông có vẻ nam tính, nhưng thực ra anh rất dính cô. Ngoài thời gian đi làm, anh luôn ở bên Diệp Thư. Ngay cả những buổi tụ họp bạn bè, anh cũng hiếm khi tham gia.

Thạch Lỗi đi làm, Diệp Thư vừa định lên giường ngủ một lát thì có người gọi cô ngoài cửa.

Hoá ra là bà Triệu và chị Tống đầu phố đến tìm cô. Diệp Thư mời hai người vào nhà, rót cho họ hai bát nước đầy, lấy khoai lang và đậu phộng rang tự làm mời hai người ăn trước.

Cô ra sân gọi to bà Ngụy, bảo bà lát nữa sang nói chuyện.

Bà Ngụy ở bên kia đồng ý, Diệp Thư mới quay vào nhà.

Hai ngày tiếp theo, mọi người thay phiên nhau tụ tập ở nhà bà Ngụy hoặc nhà Diệp Thư, vừa làm việc nhà vừa trò chuyện rôm rả, cuộc sống trôi qua thật thoải mái.

Đến tận mùng 8 Tết, Diệp Thư thậm chí còn chẳng muốn đi làm. Hôm qua, mọi người biết cô ngày mai phải đi làm nên đều tiếc nuối, nói rằng sau này lại mất đi một người bạn tâm giao, dặn cô có thời gian phải đến trò chuyện với họ.

Mọi người thật sự không muốn Diệp Thư đi làm, mặc dù khi trò chuyện cô không nói nhiều, nhưng lại là một người biết lắng nghe.

Đặc biệt là khi mọi người kể những câu chuyện mới xảy ra ở gần đó, Diệp Thư càng nghe say sưa khiến người nói càng thêm hào hứng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 234



Diệp Thư thỉnh thoảng còn hỏi: “Rồi sao nữa?”, “Sau đó thì thế nào?”

Phải biết rằng giới trẻ bây giờ đa số đều không muốn ở cùng những người lớn tuổi như họ. Diệp Thư là một trường hợp ngoại lệ, cô không chỉ sẵn lòng ở cùng mà còn rất hoà hợp với họ.

Vì vậy, mọi người thực sự không nỡ để Diệp Thư đi làm, nhưng cũng biết không thể không đi làm nên chỉ có thể dặn cô rảnh rỗi thì lại đến trò chuyện.

Sáng sớm mùng 8 Tết, Diệp Thư và Thạch Lỗi ăn sáng xong.

Gần đến giờ, hai người ra khỏi nhà và đi làm.

Khi Diệp Thư đến văn phòng, mọi người đều đã đến.

Tiểu Lý đã dọn dẹp xong văn phòng, văn phòng do ba người họ thay phiên nhau dọn dẹp.

Nhưng từ khi biết Diệp Thư mang thai, vào ngày đến lượt cô, chị Lưu và Tiểu Lý thường tranh thủ làm giúp.

Thấy Diệp Thư đến, cả hai đều vui vẻ chúc cô năm mới vui vẻ. Diệp Thư cũng chúc họ năm mới tốt lành.

Ngày đầu tiên đi làm không có nhiều việc, chỉ cần kiểm tra lại sổ sách của mấy ngày nghỉ, xem có gì bất thường không.

Ba người vừa làm việc vừa trò chuyện, nửa ngày trôi qua rất nhanh. Buổi trưa, Diệp Thư vẫn về nhà ăn cơm như thường lệ.

Cơm nước đều đã được chuẩn bị từ trước, trong nhà bây giờ chỉ có hai người, chỉ cần lấy đồ ăn ở siêu thị ra ăn là được.

Diệp Thư về nhà chưa được bao lâu thì Thạch Lỗi cũng về. Diệp Thư bắt đầu lấy đồ ăn từ siêu thị ra.

Hôm nay ăn cơm với cá hấp và cá kho tiêu đã được chế biến sẵn.

Cơm được nấu bằng nồi cơm điện ở siêu thị, mặc dù không ngon bằng cơm nấu bằng nồi gang nhưng tiện lợi hơn. Khi nào lười vo gạo, Diệp Thư sẽ dùng nồi cơm điện nấu.

Cô rót cho Thạch Lỗi một cốc nước nóng để tránh bị sặc. Sau khi anh uống nước xong, cô mới để anh ăn cơm.

“Hôm nay đồ ăn ngon đấy!” Thạch Lỗi vừa nói vừa gắp một miếng cá kho tiêu.

“Vậy thì anh ăn nhiều vào." Diệp Thư gắp một miếng cá cho vào bát anh.

“Vợ à, em cũng ăn đi. Ăn nhiều cá vào, con thông minh.” Thạch Lỗi cũng gắp cho Diệp Thư một miếng.

Hai vợ chồng, người gắp cho người miếng cá, người gắp cho người miếng thịt, ăn xong bữa cơm.

Nếu để người ngoài nhìn thấy hai người ăn cơm như vậy, không biết sẽ trêu chọc họ sến súa đến mức nào?

Bây giờ người ta đều kín đáo, ngay cả vợ chồng khi ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không quá thân mật, thậm chí khi đi trên đường cũng không đi song song mà sẽ đi trước sau.

Chứ đừng nói là nắm tay, chỉ cần hơi thân mật một chút thôi cũng bị người ta nói ra nói vào.

Vì vậy, Thạch Lỗi ở thời đại này quả thực là một trường hợp đặc biệt, có lẽ là do hai vợ chồng đều đã từng ra nước ngoài.

Dù ở nhà hay ra ngoài, anh đều rất yêu thương và chiều chuộng vợ, đi đâu cũng vai kề vai, không bao giờ để vợ phải đi một mình.

Ngay cả khi ra ngoài phải giữ ý tứ với mọi người xung quanh, không thể nắm tay, anh cũng luôn ở sát bên vợ, gần đến mức hai cánh tay có thể chạm vào nhau.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tháng sáu, Diệp Thư mang thai đã được chín tháng, chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến ngày sinh nở. Ông bà nội cũng đã sớm đưa cháu gái sang ở cùng để tiện chăm sóc cho Diệp Thư ở cữ.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ sinh, dọn dẹp đồ đạc, bàn giao báo cáo và các công việc khác cho Tiểu Lý.

Trong hai tháng cô nghỉ sinh, mọi việc sẽ do Tiểu Lý tạm thời phụ trách, còn việc gì chưa rõ thì cô ấy có thể đến hỏi cô.

Bàn giao công việc xong xuôi, chào tạm biệt mọi người trong văn phòng rồi đi chào xã trưởng và chủ nhiệm, sau đó mới ra về.

Ông nội đang đợi cô ở cổng hợp tác xã.

Từ hôm nay, cô sẽ ở nhà dưỡng thai, chờ ngày sinh nở.

Không phải chờ đợi lâu, chỉ năm ngày sau, vào ngày 7 tháng 6, cô đã có dấu hiệu sinh và được đưa đến bệnh viện.

Đến bệnh viện chưa đầy ba tiếng đồng hồ sau, cô đã hạ sinh một bé trai nặng hơn 3 kg.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 235



Do cô được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng trong suốt thai kỳ, giai đoạn cuối lại đi bộ đến công ty nên việc sinh nở diễn ra khá suôn sẻ.

Tình trạng của đứa bé cũng rất tốt, ngay cả bác sĩ cũng phải khen ngợi, thời buổi này hiếm có mẹ tròn con vuông như vậy.

Cuộc sống hiện tại còn nhiều khó khăn, cho dù gia đình có muốn chăm lo cho bà bầu chu đáo hơn cũng không được, vì “đàn bà khéo tay không thể làm ra cơm ngon khi thiếu gạo”, trong nhà không có gì thì lấy gì để bồi bổ cho bà bầu.

Vì vậy, sau khi sinh con, nhiều trường hợp sản phụ kiệt sức hoặc em bé sinh ra nhẹ cân, không đạt cân nặng chuẩn.

Những trường hợp như cô, mẹ khỏe con khỏe như vậy là rất hiếm.

Khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, cô còn đủ sức để dỗ dành con gái.

Vì cả mẹ và bé đều khỏe mạnh nên chỉ ở lại bệnh viện một ngày là được xuất viện về nhà.

Về nhà, cô tập trung ở cữ và dỗ dành con gái, sợ con gái đột nhiên có thêm em trai sẽ tủi thân.

Mấy ngày đầu, hễ có con gái lớn ở đó, mọi người đều cố tình ít quan tâm đến em bé mới sinh mà dành nhiều sự quan tâm cho con gái hơn.

Chờ đến khi con gái lớn dần quen với việc trong nhà có thêm một thành viên nữa, bố mẹ sẽ không vì có thêm con mà bỏ bê mình, mọi người mới lại dồn sự quan tâm cho con trai mới sinh.

Một tháng ở cữ của Diệp Thư trôi qua rất nhanh, thời tiết tháng sáu không lạnh cũng không nóng, rất dễ chịu.

Trong nhà cũng chẳng có việc gì phải lo lắng, ông bà nội đã thu xếp ổn thỏa mọi việc.

Khi buồn chán, Diệp Thư có thể ngắm con trai hoặc trò chuyện, tâm sự với con gái.

Chuyện ăn uống lại càng không phải lo, bà nội đã mua sẵn mấy con gà ở trong làng để dành hầm canh cho cô bồi bổ trong thời gian ở cữ.

Thạch Lỗi cũng đã nói trước với chị Vương ở cửa hàng thực phẩm, vài hôm chị ấy lại để dành cho một ít thịt hoặc sườn.

Trứng gà thì đã có bà nội mang từ làng lên, cộng thêm số trứng cô mua, cả nhà ăn một tháng cũng không hết.

Đường đỏ thì lại càng không thiếu, cô muốn uống lúc nào cũng có.

Phải nói là cô ở cữ rất thoải mái.

Không chỉ sức khỏe của cô hồi phục tốt, mà nhờ sữa mẹ dồi dào, con trai - bé Chính Hồng - được nuôi nấng bụ bẫm, trắng trẻo.

Đúng vậy, con trai mới sinh của cô đã có tên là Thạch Chính Hồng, là do ông cố đặt cho sau gần một tháng suy nghĩ, với mong muốn con sau này sẽ phát huy khí phách của chính nghĩa.

Bé Chính Hồng đã tăng thêm 2 kg so với lúc mới sinh, giờ đã nặng hơn 5 kg, nhìn y hệt như khuôn đúc của Thạch Lỗi vậy.

Có lẽ vì vợ chồng anh không để con gái cảm thấy bị bỏ rơi nên con bé không hề tỏ ra khó chịu, mà ngược lại còn rất yêu quý em trai.

Cả ngày con bé cứ tíu tít gọi “em trai”, lúc nào cũng quấn quýt bên em, chẳng muốn đi đâu. Trước khi em trai chào đời, con bé lúc nào cũng đòi về làng chơi với bạn, giờ thì chẳng nói đến chuyện về làng nữa.

Qua ngày đầy tháng con trai, là ngày đãi tiệc, đồng nghiệp ở hợp tác xã cung ứng của Diệp Thư đều đến mừng.

Ngoài ra, có mấy người bạn cùng xưởng biết chuyện Thạch Lỗi mới có thêm con trai, cũng đến mừng tuổi.

Còn có bà Ngụy hàng xóm cũng mang trứng gà sang thăm Diệp Thư.

Diệp Thư đã bảo Thạch Lỗi đặt mua thịt lợn ở cửa hàng thực phẩm của chị Vương từ trước, lại nhờ chồng chị Vương mua thêm một bộ lòng lợn.

Gà cũng để dành một con. Rau thì khỏi mua, mấy hôm trước ông nội về làng đã mang lên kha khá rồi.

Thịt ba chỉ thì làm thịt kho tàu, gà thì làm gà hầm nấm. Lòng lợn sáng nay bốn giờ Thạch Lỗi đã ra lò mổ lấy về rồi. Bây giờ đã làm sạch sẽ, cho vào nồi nước luộc rồi.

Một bộ lòng lợn này có thể làm được vài món.

Hai cái tai lợn là hai đĩa. Gan lợn thái hai đĩa. Dưa chuột trộn tai lợn. Tim lưỡi để chung một đĩa. Lại thêm một đĩa lạc rang, một đĩa dưa chuột muối. Sáu món nguội là đủ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 236



Món nóng là khoai tây sợi chua cay, lòng non xào. Thêm một đĩa cá chua ngọt. Cuối cùng là một đĩa trứng tráng hẹ.

Sáu món nguội, bốn món nóng, thêm gà hầm nấm và thịt kho tàu. Mười hai món bày kín cả bàn.

Đợi khách đến đông đủ, Diệp Thư mời mọi người tự nhiên tìm chỗ ngồi.

Mọi người cũng ngồi chung với người quen, Diệp Thư bận rộn lấy bát đũa cho mọi người, Thạch Lỗi thì lấy rượu ra mời mọi người uống thoải mái.

Mọi người nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, đầu tiên là ngạc nhiên rồi thầm than trong lòng, Diệp Thư (Cao Chấn Hưng) này cũng quá hào phóng. Phải tốn kém biết bao nhiêu tiền?

Nghĩ thầm trong lòng, chị Lưu cùng văn phòng với Diệp Thư bèn lên tiếng: "Diệp Thư, sao em lại chuẩn bị nhiều món thế, sơ sơ qua loa một chút là được rồi. Thế này tốn kém lắm đấy?"

"Đúng đấy! Đúng đấy"

"Em chu đáo quá đấy."

"Đúng là..."

"Mâm cỗ này sang quá, lần trước tôi được ăn thế này là đám cưới con trai sếp tôi"

Những người bên cạnh cũng xì xào bàn tán.

Diệp Thư vội giải thích: "Mọi người đừng thấy nhiều món mà nghĩ tốn kém.

Chỉ có thịt ba chỉ với gà là tốn kém một chút, lòng lợn là nhờ người ta mua ở lò mổ, không cần phiếu lại còn rẻ nữa, rồi tự mình về nhà luộc.

Mấy món nguội này đều vậy." Diệp Thư chỉ vào mấy đĩa thức ăn trên bàn nói.

"Món này cũng thế." Lại chỉ vào đĩa lòng non xào nói.

Còn mấy món còn lại, rau là nhà tự trồng, nấm là ở quê hái trên núi. Trứng gà cũng là gà nhà nuôi đẻ. Cho nên thật sự không tốn kém bao nhiêu."

Diệp Thư giải thích rõ ràng nguồn gốc các món ăn, sợ người ta nói nhà mình phô trương lãng phí. Gặp phải kẻ nào tâm địa xấu xa lại đi tố cáo thì phiền phức.

Mọi người nghe Diệp Thư nói vậy, quả nhiên là không tốn kém là bao?

Xét cho cùng, lòng lợn rẻ thì ai cũng biết, chỉ một, hai hào một cân, một bộ lòng lợn cũng chỉ vài đồng. Nhưng mà thường thì mọi người không muốn mua, khó chế biến là một chuyện, chủ yếu là làm không khéo sẽ có mùi hôi.

Rau là nhà trồng, trứng là gà nhà đẻ. Nấm là tự mình hái. Tính ra cũng chỉ có thịt ba chỉ với gà là phải bỏ tiền mua.

Người ngồi đây đa phần là các bà nội trợ, nhẩm tính sơ sơ cũng biết đại khái tốn bao nhiêu tiền rồi.

"Nói không ngoa chứ? Nghe Diệp Thư nói vậy, đúng là chẳng tốn kém bao nhiêu."

"Đúng thế! Diệp Thư thật biết vun vén. Một bộ lòng lợn mà bày ra được cả mâm cỗ thế này."

Diệp Thư thấy mọi người không còn xoáy vào chuyện tốn kém nữa. Liền đứng dậy mời mọi người ăn cơm. Rồi đi sang bàn Thạch Lỗi rót rượu.

"Nào, mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé!" Diệp Thư rót rượu cho từng người. Bàn này có đồng nghiệp của Thạch Lỗi, đồng nghiệp của Diệp Thư. Còn có cả ông Ngụy hàng xóm.

Mọi người đều cười vui vẻ nhận ly rượu, nói mấy câu khách sáo với Diệp Thư.

Bữa tiệc đầy tháng kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ mới tàn. Nếu không phải còn phải quay lại làm việc, mấy người đàn ông chắc còn nán lại uống thêm một lúc nữa.

Dù sao thì bữa tiệc đầy tháng lần này rất thành công, mọi người đều rất hài lòng với các món ăn hôm nay. Đặc biệt là món lòng lợn, ai cũng tấm tắc khen ngợi.

Tuy thịt kho tàu cũng ngon, nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc bằng lòng lợn.

Thực ra thời buổi thiếu thốn này, thịt lợn làm kiểu gì cũng ngon. Chỉ là ngày thường không đủ tiền mua ăn thôi.

Lòng lợn thì khác, chỉ có một, hai hào một cân. Bình thường bỏ ra vài hào mua ít lòng về ăn cho đỡ thèm cũng được.

Cho nên hôm nay món được ưa chuộng nhất trên bàn không phải là thịt kho tàu, cũng không phải là gà hầm nấm. Mà là lòng lợn, thứ mà ngày thường chẳng ai thèm mua.

Bàn của Thạch Lỗi còn đỡ, bàn của các cô, các bác chỗ Diệp Thư thì tấm tắc khen ngợi mấy món lòng lợn kia như thể món ăn của thần tiên.

Ngay cả Ngô Tú Hòa cũng phải hỏi đi hỏi lại cách làm, nói không ngờ Diệp Thư lại có tài nấu nướng đến vậy.

Nghe Ngô Tú Hòa hỏi, mọi người đều ngừng nói chuyện, vểnh tai lên nghe Diệp Thư trả lời.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 237



Vừa rồi đã có người muốn hỏi, nhưng sợ đây là bí quyết của Diệp Thư nên không dám mở lời.

Bây giờ có người hỏi rồi, đương nhiên phải nghe cho kỹ.

Diệp Thư cũng không giấu giếm, từ khâu sơ chế lòng lợn, đến lúc hầm dùng gia vị gì, đều không giấu giếm mà nói hết cho mọi người nghe.

Hết tháng ở cữ, làm xong tiệc đầy tháng, Diệp Thư cũng phải đi làm. Bây giờ không có khái niệm nghỉ sinh. Đều là hết tháng ở cữ là đi làm ngay.

Việc Diệp Thư đi làm thì không có vấn đề gì, chỉ là đứa nhỏ mới một tháng tuổi khiến mấy người lớn trong nhà đau đầu.

Nếu để hai ông bà nội về quê thì không có ai trông con. Mà để ông bà ở lại trông cháu thì tình hình bên ngoài ngày càng loạn. Diệp Thư cũng hơi lo lắng.

Hai ông bà già đề nghị đưa cả hai đứa nhỏ về quê, nhưng đứa nhỏ thứ hai còn quá bé, Diệp Thư không nỡ.

Cuối cùng cả nhà bàn bạc, hai ông bà nội tạm thời ở lại thành phố giúp trông cháu. Diệp Thư tranh thủ giờ nghỉ trưa về cho con bú.

Đợi đến khi đứa nhỏ được sáu, bảy tháng tuổi là có thể ăn dặm được rồi, lúc đó cai sữa cho con. Hai ông bà sẽ đưa các cháu về quê.

Sắp xếp thêm vài ngày, Diệp Thư lại bắt đầu cuộc sống công sở.

Một vài tháng trôi qua trong nháy mắt, cặp vợ chồng già đang phụ giúp việc chăm sóc trẻ em trong huyện thành. Hai ngày một tuần, ông nội sẽ về nhà một mình chăm sóc sân vườn. Chiếc giường ở nhà thỉnh thoảng cũng cần được đốt nóng.

Thỉnh thoảng vào ngày chủ nhật, Thạch Lỗi và Diệp Thư cũng đưa cả nhà về quê chơi một ngày.

Mùa hè, Diệp Thư dẫn Thạch Lỗi lên núi hái được rất nhiều nấm, ăn không hết thì đem phơi khô. Rồi lại mua thêm một ít từ những người dân trong làng.

Đến mùa thu, Diệp Thư và Thạch Lỗi còn cùng nhau vào tận rừng sâu, hái được rất nhiều quả óc chó, hạt dẻ, quả thông.

Không ai dám đi sâu vào núi, Diệp Thư dám dẫn Thạch Lỗi vào là vì cô có không gian siêu thị, có thể trốn vào nếu gặp nguy hiểm.

Cũng may là bây giờ có Thạch Lỗi đi cùng, chứ nếu chỉ có một mình Diệp Thư, cho dù biết rõ có siêu thị bên cạnh, về cơ bản là không có nguy hiểm gì, thì cô cũng không dám vào rừng sâu.

Nhưng cũng chính bởi vì không có ai lui tới nên sản vật trong rừng sâu đặc biệt phong phú.

Quả óc chó, hạt dẻ đều nhặt được đầy mấy bao tải. Quả thông thì càng nhiều hơn.

Trong núi còn có cả cây táo, cây lê, cây táo mèo. Diệp Thư đều hái một ít.

Thạch Lỗi còn chặt rất nhiều cây khô, cây khô trong rừng sâu nhiều vô số kể. Chưa đi được bao xa, Thạch Lỗi đã chặt đủ củi để đốt cho cả nhà dùng trong hai năm.

Diệp Thư lấy chiếc cưa điện nhỏ trong siêu thị ra, bảo Thạch Lỗi cưa thành những đoạn nhỏ vừa phải để đốt lửa.

Cái cưa điện là do lần trước Thạch Lỗi cùng cô dọn dẹp siêu thị thì phát hiện ra, để chung với bộ dụng cụ sửa chữa.

Lúc Diệp Thư dọn dẹp căn bản là không để ý, vẫn là do Thạch Lỗi phát hiện ra, cô mới biết trong siêu thị còn có thứ này.

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà, lúc dọn dẹp Diệp Thư chỉ để ý đến đồ ăn thức uống.

Lúc Thạch Lỗi dọn dẹp thì đặc biệt chú ý đến đồ điện, dụng cụ ngũ kim.

Cái cưa điện này Thạch Lỗi đã lén lút thử ở nhà rồi, dùng rất thuận tay.

Chưa đến một tiếng đồng hồ đã cưa mấy chục cây gỗ khô thành từng khúc nhỏ.

Tuy nhiên muốn biến thành củi để đốt thì chỉ cưa thành từng đoạn nhỏ thôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng rìu bổ thành từng thanh gỗ nhỏ nữa mới được.

Thế nhưng muốn biến thành thanh gỗ thì không thể dùng cưa điện được, phải dùng rìu mới được.

Cưa điện cưa ra quá bằng phẳng, rìu bổ sẽ tách ra theo

thớ gỗ. Sự khác biệt giữa hai cái rất dễ dàng có thể khiến người ta nhìn ra. Hơn nữa, ở nhà mỗi ngày đều đốt lửa, hàng xóm láng giềng đều không nghe thấy tiếng bổ củi cũng không được.

Cho nên bây giờ chỉ cần biến thành từng khúc nhỏ phù hợp là được rồi. Còn việc bổ củi thì đợi về nhà từ từ bổ là được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 238



Bởi vì đã nói với nhà là trưa nay hai người không về ăn cơm. Cho nên hôm nay thời gian rất dư dả.

Buổi trưa ăn tạm ít đồ trên núi. Hai người lại đi vào sâu bên trong một đoạn.

Bên trong càng nhiều cây khô hơn, Thạch Lỗi nhìn thấy nhiều cây khô như vậy đến nỗi không đi nổi nữa, nhất định phải cưa hết chỗ cây khô này mới chịu đi. Nói là sợ ở nhà không đủ đốt.

Diệp Thư nhìn anh như vậy thật sự vừa tức vừa buồn cười. Chẳng phải là còn muốn dùng cưa điện thêm chút nữa sao? Có cần thiết vậy không?

Thế nhưng Diệp Thư cũng không nói là không cho, đã muốn cưa thì cứ để anh cưa đi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Kết quả cuối cùng của việc Diệp Thư chiều theo là, cả buổi chiều nay Thạch Lỗi cứ thế mà vật lộn với đống cây khô. Bản thân Thạch Lỗi cũng không biết mình đã cưa cụ thể bao nhiêu cây khô.

Cho đến khi cưa điện hết pin, Thạch Lỗi vẫn nhìn chỗ cây khô chưa cưa hết với vẻ tiếc nuối.

Diệp Thư bảo anh vào siêu thị xem thử mình đã cưa được bao nhiêu rồi?

Thạch Lỗi đi vào xem thử, cũng thấy ngại ngùng, lúc nãy không để ý, càng làm càng hăng hái. Chủ yếu là cái cưa điện này dùng quá tốt, nhẹ nhàng lại tiết kiệm sức lực. Thật sự là càng làm càng thích.

Thế nhưng nhìn đống củi lớn như vậy trong siêu thị, Thạch Lỗi cũng thấy đau đầu.

Cụ thể cưa được bao nhiêu Thạch Lỗi cũng không đếm nữa, thế nhưng trong nhà năm năm nay chắc chắn là không thiếu củi để đốt rồi.

Diệp Thư nhìn dáng vẻ của anh cũng lắc đầu bật cười: "Thôi được rồi, lúc nãy không cho anh cưa anh không chịu, bây giờ như vậy là sao?"

"Lát nữa về nhà chúng ta còn phải cưa thêm hai cây khô nữa, về nhà mới có cớ lấy thêm củi ra."

Cứ như vậy, rau của trong nhà, củi để đốt đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, mấy hôm trước vừa mới có một trận tuyết nhỏ. Diệp Thư đi làm giữa chừng về nhà cho con b.ú cũng không tiện nữa.

Hôm trước cả nhà bàn bạc với nhau, thôi thì cai sữa cho con luôn đi.

Dù sao thì con cũng đã được hơn năm tháng rồi, trứng hấp vân vân đều có thể ăn được rồi. Hơn nữa trong siêu thị của Diệp Thư còn có sữa bột để uống.

Việc cai sữa cũng rất thuận lợi, thằng nhóc ngốc này đói bụng ôm bình sữa uống sữa bột cũng uống ngon lành.

Hơn nữa Diệp Thư quan sát hai ngày, nhóc con này uống sữa bột hoàn toàn không hề có biểu hiện gì là không thích nghi. Như vậy Diệp Thư cũng yên tâm.

Này, con vừa mới cai sữa xong, hai vợ chồng già đã nôn nóng muốn dẫn theo hai đứa nhỏ về quê rồi.

Thực ra hai ông bà ở đây cũng rất quen rồi, xét cho cùng hai ông bà vốn dĩ là người thành phố. Hơn nữa lúc đầy tháng cháu trai, bà nội quen biết bà Ngụy, sau đó lại được bà Ngụy dẫn đi quen biết thêm mấy người bạn già của bà ấy.

Bà nội và họ cũng rất hợp nhau, bà Ngụy không ít lần dẫn bà nội đi tranh giành mua lương thực mua rau (Bây giờ muốn mua rau ở cửa hàng thực phẩm phụ, muốn mua lương thực tinh chế ở cửa hàng lương thực đều phải dựa vào việc tranh giành).

Mỗi lần bà nội đi theo tranh giành mua rau, lúc về nhà nhìn mớ rau héo úa giành giật được lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

Sau đó nhìn thấy còn không bằng rau ở nhà, bà nội lại bắt đầu hối hận, nói là sau này sẽ không đi tranh giành mua rau nữa.

Tuy nhiên nói thì nói như vậy, lần sau bà Ngụy đến gọi, bà nội lại lẽo đẽo đi theo.

Thế nhưng tình cảm cùng nhau tranh giành mua rau cũng không thua kém gì tình cảm cùng nhau cầm s.ú.n.g chiến đấu.

Tình cảm của mấy bà lão ngày càng sâu đậm. Chỉ cần nghe bà nội kể chuyện trên trời dưới biển mỗi bữa cơm là biết, các mối quan hệ của bà ngày càng mở rộng.

Nhưng đừng coi thường mấy bà lão này, chuyện gì xảy ra trong mấy con phố lân cận cũng không qua khỏi tai mắt của họ.

Từ chuyện ông nào nhà ai ra ngoài cặp bồ với bà góa, con dâu nhà ai bất hiếu, nhà ai hôm nay có họ hàng đến chơi, thậm chí nhà mình hôm nay ăn món gì họ cũng biết.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 239



Bà nội đi với họ cũng mở mang tầm mắt.

Ban đầu bà nội chơi với mấy bà bạn rất vui vẻ, hòa hợp. Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu không có một ngày nọ, bà Ngụy đến nhà rủ bà nội đi xem náo nhiệt cùng họ.

Bà nội cũng không hỏi xem náo nhiệt gì mà đi theo luôn, bởi vì trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy. Mấy hôm trước, mẹ chồng nàng dâu nhà cuối phố cãi nhau, bà Ngụy cũng đến rủ bà nội đi xem.

Nên lần này bà cũng chẳng để ý, bà Ngụy vừa gọi là đi theo luôn.

Không ngờ hôm nay náo nhiệt không phải là chuyện gia đình nhà ai đó đánh nhau hay chuyện ai đó chửi bới. Đó là một cuộc họp phê bình.

Hơn nữa, bà nội biết người đang tự chỉ trích mình này, tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng bà nội liếc mắt vẫn nhận ra ông. Ông lão với mái tóc hoa râm, lưng còng đứng trên bục, run rẩy hô vang tội ác, chính là người bạn cùng du học của họ.

Nhìn người bạn già trên bục cứ lặp đi lặp lại câu "Tôi có tội, tôi có tội." Mà đám hồng vệ binh phía sau ông thỉnh thoảng lại đánh một cái, đá một cái.

Đúng lúc đám đông xem náo nhiệt không biết là ai đã nhổ một bãi nước bọt vào người ông lão, bà nội không chịu đựng nổi nữa.

Bà chào bà Ngụy rồi đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, bà nội phải mất mấy ngày mới hoàn hồn.

Từ đó về sau, mỗi lần bà Ngụy đến rủ đi xem náo nhiệt, bà nội đều kiếm cớ thoái thác.

Suy cho cùng, không ai có thể đứng nhìn một người bạn cũ bị chỉ trích.

Hai ông bà nhắc đến ông lão cũng không khỏi thở dài ngao ngán. Mấy năm trước ông lão đến Bắc Thành, họ còn gặp mặt, tình cảnh lúc đó vẫn còn in đậm trong tâm trí. Ai ngờ lần gặp lại sau đó lại là tình cảnh này.

Hai ông bà nghĩ đến ông lão lại nghĩ đến bản thân mình, nếu không nhờ cháu dâu sáng suốt, e rằng tình cảnh của họ cũng chẳng khá khẩm gì.

Hai ông bà thật lòng muốn giúp đỡ ông lão, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình, cũng không dám mạo hiểm.

Từ đó trở đi, cặp vợ chồng già ngay cả khi ra ngoài hàng ngày cũng thận trọng, sợ rằng nếu có người ở Bắc Thành mà biết thì họ sẽ phải cam chịu số phận.

Cho nên, khi Diệp Thư vừa nói đến chuyện cai sữa cho con, người hưởng ứng nhiệt tình nhất chính là bà nội.

Bà chỉ mong cháu cai sữa xong là đưa cháu về quê.

Sáng thứ bảy, ông nội đạp xe về quê. Lần này ông về trước không phải vì lý do gì khác, mà là để nhóm bếp, dọn dẹp nhà cửa.

Suy cho cùng đã lâu không có ai ở, tuy rằng cả nhà thi thoảng cũng về mấy chuyến, ông nội cũng thường xuyên về dọn dẹp.

Nhưng so với việc có người ở thường xuyên vẫn là khác nhau, ông nội vừa về đến nhà đã nhóm bếp cả hai gian.

Đổ nước vào ấm đặt lên bếp, sau đó mang hết chăn màn trong nhà ra phơi nắng. Chiếu cói trải trên giường cũng được mang ra phơi.

Ông dùng nước nóng lau chùi bàn ghế trong nhà. Bát đũa cũng được rửa lại.

Dọn dẹp nhà cửa xong, ông lại quét hết cỏ dại và lá cây gió thổi vào sân, chất thành đống đốt. Tro sau khi đốt được đem bón cho vườn rau.

Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, nhìn ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng, ông hài lòng gật đầu.

Lúc nãy mải dọn dẹp nên không thấy đói, giờ dọn dẹp xong mới cảm thấy bụng đói meo.

Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, thời gian trôi nhanh thật.

Ông cũng chẳng buồn nấu cơm, rau cải với khoai lang trồng trong vườn thu hoạch xong, giờ đều để dưới hầm cả rồi.

Trưa nay cứ hấp mấy củ khoai cho xong bữa, hấp nhiều một thể, tối khỏi nấu nữa.

Nói là làm, ông lấy cái rổ xuống hầm chọn được nửa rổ khoai mang lên.

Rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi hấp, bắc lên bếp lửa.

Tranh thủ lúc hấp khoai, ông rửa mặt mũi tay chân.

Thấy chăn chiếu phơi ngoài sân cũng đã khô ráo, bèn đem vào nhà.

Trải chiếu cói lên giường trước, sau đó đến tấm nệm dày dặn trải vừa khít giường.

Trên nệm trải thêm cái ga giường sạch sẽ lấy từ trong tủ ra. Rồi lấy chăn màn xếp gọn gàng ở cuối giường.
 
Back
Top