Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 240



Dọn dẹp xong hai gian nhà thì khoai cũng vừa chín tới.

Ông ăn hai củ khoai, số còn lại để trong nồi, tối hâm nóng lại ăn bữa tối luôn.

Thêm than vào lò xong, ông ra ngoài tìm ông bạn họ Diệp.

Lần này tìm ông Diệp không chỉ để tán gẫu, mà chủ yếu muốn hỏi xem mai con trai cả nhà ông ấy có rảnh không, nếu rảnh thì nhờ anh ấy đánh xe bò đến đón bà lão và hai cháu.

Tìm thấy ông Diệp ở chuồng gia súc, ông nội trình bày ý định, ông Diệp lập tức đồng ý.

Hai ông lão cũng lâu ngày không gặp, nay gặp nhau mừng mừng tủi tủi.

Hai ông lão ngồi trên ghế đẩu, quây quần bên bếp lửa vừa sưởi ấm vừa trò chuyện. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến tận chiều.

Tối đến, ông Diệp về nhà kể lại chuyện, anh hai Diệp liền xung phong: "Để cháu đi, để cháu đi đón."

Anh cả Diệp chưa kịp lên tiếng, vợ anh ấy là chị Ngọc Bình đã càu nhàu: "Lần trước cậu đi rồi, lần này đến lượt anh trai cậu chứ?"

Từ sau lần cãi nhau to tiếng, ông Diệp đã phân công rõ ràng, mỗi người làm một lần luân phiên nhau.

Anh hai Diệp ngượng ngùng gãi đầu trước ánh mắt của mọi người.

"Em quên mất." Anh hai Diệp lí nhí.

Chủ yếu là cơm ở nhà Diệp Thư ngon quá, bữa cơm đó khiến anh hai Diệp nhớ mãi đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ đến là lại nuốt nước miếng.

Chưa kể Thạch Lỗi còn cho anh ấy nửa gói thuốc, tuy lúc về đã bị bố tịch thu nhưng vẫn được chừa lại hai điếu.

Cũng nhờ hai điếu thuốc đó mà anh ấy vênh vang với đám bạn cùng trang lứa mấy hôm.

Thế nên vừa nghe nói ngày mai đi đón nhà Diệp Thư là anh ấy không nhịn được lên tiếng.

"Theo như đã nói, ngày mai thằng cả đi." Ông Diệp dứt khoát.

Vì vậy, người xuất hiện trước cửa nhà Diệp Thư vào sáng hôm sau chính là anh cả Diệp.

9 giờ 30 sáng chủ nhật, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Diệp Thư biết ngay là xe bò đến đón đã tới.

Bởi vì biết hôm nay phải về quê nên cả nhà đã dậy sớm dọn dẹp.

Hôm nay đồ đạc mang về rất nhiều, riêng đồ của hai đứa nhỏ đã chất đầy hai bao tải lớn. Đặc biệt là cậu con trai mới chỉ vài tháng tuổi, chưa kể quần áo, riêng tấm lót đã có sáu cái, chăn bông hai cái.

Còn có tã lót, sữa bột, bình sữa, phấn rôm các loại linh tinh lỉnh kỉnh chất thành một đống.

Thêm quần áo của hai vợ chồng, Diệp Thư lại chuẩn bị thêm gạo đủ ăn cho cả nhà trong một tháng, gạo ngon nhiều, gạo thường ít. Các vật dụng sinh hoạt khác cũng được chuẩn bị sẵn, lần này mang hết về quê.

Mời anh cả Diệp vào nhà uống nước, Diệp Thư và Thạch Lỗi bắt đầu chuyển đồ đạc ra xe.

Đồ đạc chất lên xe chiếm gần hết thùng xe. Trải chiếu lên chỗ bà nội và hai đứa nhỏ ngồi, xong xuôi Diệp Thư mới gọi mấy bà cháu ra.

Để bà nội lên xe ngồi trước, sau đó bế con gái đặt ngồi cạnh bà. Cuối cùng đặt cậu con trai được quấn chặt chẽ vào lòng bà. Thạch Lỗi lấy chăn đắp kín cho ba bà cháu.

Xong xuôi đâu đấy mới giục anh cả Diệp đánh xe đi trước, còn hai vợ chồng khóa cửa, dắt xe đạp đi theo sau.

Thạch Lỗi đạp xe chở Diệp Thư theo sau xe bò, về đến nhà lúc 11 giờ.

Nghe thấy tiếng động, mấy người trong nhà chạy ra. Ngoài ông nội ra, còn có ông bác Diệp, bà bác Diệp, bác trai bác gái Diệp cũng tới.

Mấy người đàn ông giúp khuân đồ vào, bà bác và bác gái thì bế con giúp.

Diệp Thư vội vàng chạy tới đỡ bà nội xuống xe. Bà bác bế con trai nhỏ, bác gái bế con gái nhỏ, Diệp Thư dìu bà nội cùng vào nhà.

Vì ông nội đã nhóm lò sưởi từ hôm qua nên trong nhà rất ấm áp.

Diệp Thư để bà nội ngồi lên giường, rồi nhận lấy đứa con trai từ tay bà bác. Lúc này, bác gái cũng đặt đứa con gái nhỏ lên giường.

Bà bác giục Diệp Thư: "Thư à, mau mở chăn cho chúng ta xem hai đứa nhỏ nào."

Diệp Thư mở tấm chăn quấn em bé ra, bế con lên, rồi cởi mũ cho con.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mũm mĩm của đứa trẻ lộ ra.

Bà bác yêu thương v**t v* bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, miệng không ngừng nói: "Ôi chao, đứa trẻ này thật đáng yêu, trắng trẻo, mũm mĩm, lớn thật tốt."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 241



Bác gái ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu hơn đứa trẻ này."

"Đứa trẻ này giống hệt bố nó." Lúc này, ông bác Diệp cũng bước vào.

Sau khi chuyển hết đồ đạc vào nhà, thấy cũng đã muộn, nhà ông bác Diệp chào tạm biệt ra về ăn cơm.

Tuy nhiên, Diệp Thư cũng đã hẹn với họ, bảo họ ngày mai đến ăn cơm trưa. Hôm nay trong nhà không có gì, nên không giữ họ lại.

Lần Diệp Thư sinh con này, anh hai Diệp đã đánh xe bò chở bà bác và bác gái với tư cách là nhà ngoại đến nhà thăm Diệp Thư. Họ mang theo trứng gà, hai người chị dâu còn tự tay làm một bộ quần áo nhỏ.

Lúc đó, Diệp Thư đã nói với họ về thời gian tổ chức tiệc đầy tháng, nhưng hai người họ đã từ chối, nói rằng vào huyện thành bất tiện, nên sẽ không đến ăn cơm.

Diệp Thư nghĩ cũng đúng là bất tiện, họ không đến thì thôi, đợi khi nào về quê sẽ bù lại tiệc rượu cho họ vậy.

Vì vậy, lần này trở về, vợ chồng Thạch Lỗi đã xin nghỉ phép một ngày, chuẩn bị ngày mai mời nhà ông bác đến ăn cơm.

Trước đó, Diệp Thư đã lấy lòng lợn từ siêu thị ra, bây giờ trời lạnh, cũng không sợ hỏng.

Thịt cũng lấy ở siêu thị, cũng đã mua đậu phụ về đông lạnh thành đậu phụ đông.

Buổi trưa, Diệp Thư nấu mì đơn giản, cả nhà ăn tạm một bữa.

Ăn cơm xong, Diệp Thư đem lòng lợn đã rửa sạch chần qua nước sôi, cho gói gia vị vào bắt đầu hầm. Lần này không chỉ hầm lòng lợn mà còn hầm thịt ba chỉ, đùi gà, cánh gà, đậu phụ. Cô còn luộc 20 quả trứng để hầm cùng.

Nồi to đầy ắp, Thạch Lỗi ngồi nhóm lửa. Đợi nước trong nồi sôi lên, anh cho thêm củi vào để hầm.

Nhờ Thạch Lỗi trông nồi, Diệp Thư bế hai con vào nhà.

Trước tiên, cô cho con gái vài miếng bánh quy để con bé ăn, sau đó pha một bình sữa cho con trai, cho cả hai đứa no nê, rồi chơi với chúng một lúc để tiêu hóa thức ăn. Xong xuôi, cô mới dỗ dành lũ trẻ ngủ.

Dỗ con ngủ xong, Diệp Thư cũng ngủ thiếp đi.

Ngủ dậy, mùi thơm của thịt hầm đã lan tỏa khắp nơi.

Nhìn đồng hồ, đã hầm được hơn hai tiếng rồi, chắc cũng gần được rồi.

Diệp Thư ra ngoài thấy Thạch Lỗi vẫn ngồi bên bếp lò, trong bát trước mặt còn có hai quả trứng vừa mới vớt ra khỏi nồi.

Thấy Diệp Thư ra, Thạch Lỗi vội vàng gọi cô: "Vợ ơi, em mau thử xem, trứng hầm kiểu này ngon lắm."

Diệp Thư nhận lấy đôi đũa anh đưa, gắp một miếng trứng cho vào miệng, hương vị thịt hòa quyện với mùi thơm của trứng tràn ngập khoang miệng.

Cô ăn một miếng, rồi lại gắp thêm một miếng, cho đến khi hết sạch quả trứng, mới chịu bỏ đũa xuống.

"Ngon thật đấy, anh ăn chưa?" Diệp Thư hỏi.

"Anh thử một quả rồi, chưa đã, định ăn thêm hai quả nữa." Thạch Lỗi vừa nói vừa ăn hết chỗ trứng còn lại trong bát.

Diệp Thư bảo anh cứ ăn thoải mái, không đủ thì luộc thêm, nước hầm còn sẵn kia mà.

"Thôi, anh đợi lát nữa ăn lòng." Thạch Lỗi nói.

"Để em xem lòng nhừ chưa, anh lấy hai quả trứng mang vào cho ông bà, bảo ông bà nếm thử." Diệp Thư dặn.

Đợi Thạch Lỗi bưng bát trứng vào nhà tìm hai ông bà, Diệp Thư mới cầm đũa xiên thử miếng thịt lợn trong nồi.

Một đũa xiên thẳng xuống đáy nồi, xem ra thịt đã nhừ, có thể vớt ra được rồi.

Cô dùng muôi vớt hết thịt ra một cái thau lớn, rồi lại múc nước hầm ra một cái thau khác.

Tranh thủ lúc thịt còn nóng, cô lọc hết xương ra.

Thạch Lỗi đi ra, tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng, anh cắt mỗi loại một ít, bưng vào cho hai ông bà ăn trước.

Còn anh thì cắt một đĩa lòng, ăn ngon lành.

Diệp Thư thì đi chuẩn bị cơm tối, trưa nay ăn mì rồi, tối nay cô định đổ bánh rán, ăn kèm với mấy món vừa mới hầm, lại dùng nước hầm làm thêm chút miến chua. Ăn một bát nóng hổi vào những ngày thế này thì còn gì bằng.

Nghĩ là làm, cô bắc nồi lên, cho dầu vào xào miến chua trước, sau đó đi nhào bột đổ bánh.

Đợi miến chua chín thì bánh cũng vừa đổ xong. Cô lại cắt thêm một đĩa đồ hầm thập cẩm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 242



Thế là xong bữa tối.

Lúc này, hai đứa nhỏ cũng vừa ngủ dậy, Diệp Thư bảo Thạch Lỗi đi pha sữa, còn mình thì đi thay tã cho con trai.

Thay tã cho con xong, cô đặt con nằm chơi một bên.

Cả nhà dọn cơm ăn, cô con gái nhỏ có vẻ rất thích món trứng hầm, chẳng đụng đến món nào khác, chỉ đòi ăn trứng.

Thấy con gái thích ăn là vậy, nhưng Diệp Thư cũng không dám cho con ăn nhiều, chỉ cho ăn hai quả rồi thôi.

Cô xé cho con bé một miếng bánh rán, bảo con ăn. Cô bé cũng không mè nheo nữa, cầm miếng bánh ăn ngon lành.

Cả nhà ăn cơm xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Diệp Thư bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa, Thạch Lỗi ở bên cạnh phụ giúp.

Món thịt kho tàu không thể thiếu khi nhà có khách được hầm lên trước, rồi cô cắt mỗi loại tai, gan, lưỡi lợn đã hầm hôm qua ra một đĩa.

Món nhắm khoái khẩu - lạc rang cũng được chuẩn bị một đĩa. Đậu phụ luộc một đĩa, trứng luộc thì lát nữa nấu cùng với cơm luôn.

Món nóng gồm có thịt kho tàu, miến chua đậu phụ, lòng lợn hầm, gan lợn xào, nấm xào thịt.

Đến khi gần trưa, Diệp Thư bắt đầu xào nấu, đợi hai chị dâu Ngọc Bình và Anh Tử đến phụ giúp thì cô cũng đã làm gần xong xuôi.

Nhà ông bác đến đông đủ thì cả nhà cũng bắt đầu dọn cơm. Người lớn một mâm, trẻ con cũng được kê một chiếc bàn nhỏ.

Món ăn của hai mâm đều như nhau, lúc chuẩn bị cô đã chuẩn bị hai phần rồi.

Thạch Lỗi rót rượu trắng mà Diệp Thư đã chuẩn bị từ trước ra cho ông bác và mọi người, bảo mọi người cứ uống thoải mái, trong nhà vẫn còn.

Ông bác Diệp, bác trai và anh cả còn ngại ngùng, chứ anh hai Diệp thì từ hồi ăn ké bữa cơm ở nhà Diệp Thư đến giờ là không còn khách sáo nữa rồi.

Uống rượu ăn thịt ở đây còn thoải mái hơn ở nhà mình, bởi vì ở nhà có đồ ăn ngon là mẹ anh ấy quản không cho ăn nhiều. Còn ở nhà Diệp Thư thì chẳng ai quản, đã thế đồ ăn lại còn rất ngon.

Không chỉ ăn một mình, anh ấy còn giục cả nhà: "Bố mẹ, ông bà ăn nhanh đi, đồ ăn ở đây ngon lắm."

Nhìn cậu cháu trai thứ hai ăn uống như hổ đói, chẳng khác nào người c.h.ế.t đói tám đời, ông bác Diệp thật sự không dám nhìn thẳng.

Mời ông bác Diệp và gia đình ăn cơm xong, hôm đó Diệp Thư và Thạch Lỗi không về huyện thành, mãi đến sáng sớm hôm sau mới dậy sớm đạp xe đi làm.

Hôm đó, Diệp Thư đang đi làm thì chị Vương ở cửa hàng thực phẩm đến tìm, hỏi cô có muốn mua thịt lợn nữa không.

Diệp Thư tất nhiên là muốn rồi. Số thịt mua năm ngoái, mời khách mấy lần, thêm cả nhà ăn nữa, giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Diệp Thư liền hỏi lần này chị ấy có thể cho cô bao nhiêu.

Nghe Diệp Thư hỏi vậy, mắt chị Vương sáng lên, thầm nghĩ chuyện mà chồng mình và mọi người đang lo lắng, biết đâu Diệp Thư có thể giải quyết được.

Chị ấy dò hỏi: "Lần này có khá nhiều, em muốn..."

"Nếu nhiều, em muốn mua thêm một ít, số mua năm ngoái gửi lên thành phố cho bạn bè em, mọi người chia nhau cũng không đủ." Diệp Thư không hề giấu giếm.

Nghe vậy, chị Vương mừng rỡ: "Thế em muốn bao nhiêu?"

Nghe vậy, chẳng lẽ là cô muốn bao nhiêu cũng có sao?

Diệp Thư hỏi lại: "Bên chị có bao nhiêu?"

"Lần này mổ 20 con lợn, còn chưa bán được con nào, trừ mỗi nhà chúng tôi chia nhau một con, còn lại đều chưa bán." Chị Vương nói thật.

Thì ra mỗi lần lò mổ đều hợp tác với một người ở chợ đen, bao năm nay chưa từng xảy ra sai sót.

Nhưng lần này lò mổ mổ lợn xong, báo cho người nọ đến lấy thịt, kết quả người nọ đến thì đến đấy. Nhưng lại không muốn lấy với giá cũ nữa.

Muốn mỗi cân rẻ hơn 2 hào, chồng chị Vương và những người khác tất nhiên không đồng ý, 19 con lợn, hơn 3000 cân thịt, một cân rẻ hơn 2 hào, vậy thì mất bao nhiêu tiền.

Chồng chị Vương và những người khác cũng đâu dễ dàng gì, lén lút nuôi số lợn này cũng là gánh vác rủi ro rất lớn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 243



Hơn nữa, nhìn thì thấy tiền kiếm được nhiều thật đấy, nhưng tiền bỏ ra cũng nhiều chứ.

Lãnh đạo lò mổ cũng phải lo lót chứ, kỳ thực mấy động tác nhỏ của anh ta ở trong nhà máy, lãnh đạo không thể nào không biết được, chỉ là bình thường anh ta lo lót chu đáo, lãnh đạo nhắm mắt làm ngơ thôi.

Rồi thì công nhân viên ở dưới, bình thường cũng phải cho họ chút đỉnh, lỡ như ai đó cố ý gây khó dễ cho anh ta thì cũng không chịu nổi.

Cho nên, một cân bị ép giá 2 hào, họ nhất quyết từ chối.

Nhưng từ chối thì từ chối, chuyện tiếp theo lại không biết xử lý thế nào.

Lợn đã mổ rồi, cũng may là bây giờ đang mùa đông, không sợ hỏng, nếu không còn đau lòng hơn.

Người mua thì không thể giao dịch được nữa, mà cũng không dám rêu rao bán.

Vậy nên sự việc cứ thế bế tắc, hoặc là bán cho người nọ, chấp nhận mỗi cân rẻ hơn 2 hào.

Hoặc là tự mình nghĩ cách bán chỗ thịt này đi.

Cho nên chị Vương mới tìm đến Diệp Thư, nghĩ đến lần trước Diệp Thư mua hẳn 2 con lợn, biết đâu lần này cũng mua.

Cứ nghĩ bán được ít nào hay ít đó nên mới đến tìm Diệp Thư.

Nghe chị Vương nói xong, Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị Vương, nếu em mua hết, bên chị có thể đưa đến tận nhà cho em không?"

"Em... Em... Em mua hết sao? Vậy... vậy là hơn... hơn 3000 cân đấy?" Chị Vương kích động đến mức nói lắp bắp.

Diệp Thư gật đầu chắc nịch: "Nhưng mà chị Vương, em không muốn nhiều người biết chuyện này, mong chị đừng nói ra ngoài."

"Chuyện này em cứ yên tâm, chắc chắn là không đâu." Chị Vương đảm bảo.

Kỳ thực Diệp Thư chỉ là dặn dò một câu cho chắc thôi, bên chị ấy chắc chắn là không nói ra ngoài rồi, chuyện này vốn là chuyện cần phải giữ bí mật.

Nếu xảy ra chuyện, bên chị ấy cũng gặp rắc rối không kém gì Diệp Thư.

Đã mổ lợn xong rồi, Diệp Thư bèn bảo chị Vương tối nay chở đến nhà cho cô, đến lúc đó nhận thịt lợn xong thì đưa tiền luôn.

Chị Vương gật đầu đồng ý, vội vàng về nhà báo tin vui cho chồng.

Chị Vương đi rồi, Diệp Thư cũng có chút kích động, có thể mua được nhiều thịt lợn như vậy thật sự là quá tốt.

Tan sở, Diệp Thư cũng báo tin vui này cho Thạch Lỗi. Thạch Lỗi cũng rất vui, xem ra sau này không lo thiếu thịt lợn ăn rồi.

Ăn cơm xong, hai người có chút hồi hộp chờ người ta đưa thịt đến.

Hai người cũng đã chuẩn bị tiền từ trước, cứ tính một con lợn 200 cân, 19 con là 3800 cân.

Vẫn theo giá lần trước, một đồng sáu hào một cân, tổng cộng là sáu nghìn tám mươi đồng.

Hai người cứ thế đợi mãi đến tận mười giờ tối hơn mới nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

Hai người vội vàng mở cửa lớn, thì thấy chị Vương và chồng chị ấy đang đứng ở ngoài, cùng với mấy người đàn ông lực lưỡng đẩy theo mấy chiếc xe đẩy.

Trên xe được phủ kín bạt nhựa, xe nào xe nấy chất đầy ắp.

Không kịp khách sáo, Diệp Thư vội vàng bảo mọi người dỡ xe, Thạch Lỗi cũng chạy ra giúp một tay.

Tranh thủ lúc mọi người đang dỡ hàng, chồng chị Vương liền tính tiền với Diệp Thư.

"Em gái này, 19 con lợn tổng cộng là ba nghìn sáu trăm bảy mươi cân, đợt này bọn anh mang đến thịt của mười con trước, số còn lại bọn anh về rồi chở nốt sang ngay."

"Số cân này là cân đàng hoàng, không gian dối tí nào đâu. Nếu em không tin, lát nữa bọn anh mượn cái cân to rồi cân lại cho em xem."

"Em có không tin ai thì cũng phải tin anh chứ, chúng ta quen biết bao lâu nay rồi, em còn không tin anh nữa thì tin ai?" Diệp Thư cười nói với chồng chị Vương.

"Anh Chu này, anh yên tâm, tiền em đã chuẩn bị rồi, lát nữa chúng ta cùng kiểm tra lại."

Chu Đại Chí (chồng chị Vương tên Chu Đại Chí) nghe vậy mới yên tâm dẫn mọi người đi chở nốt số thịt lợn còn lại.

Còn Diệp Thư thì kéo Thạch Lỗi vào nhà kiểm tra tiền. Ba nghìn sáu trăm bảy mươi cân thịt lợn tổng cộng là năm nghìn tám trăm bảy mươi hai đồng. Toàn bộ là tờ mười đồng, tổng cộng hơn năm trăm tờ, cứ một nghìn đồng là một tập, được hẳn năm tập dày cộp.

Đợi đến khi số thịt lợn còn lại được chở đến, Diệp Thư đưa tiền cho Chu Đại Chí, bảo anh ấy kiểm tra lại cho kỹ.

Chu Đại Chí cũng không khách sáo, chia tiền cho mấy người đi cùng, mỗi người một tập, còn mình thì cầm một tập.

Mấy người kia đều cẩn thận đếm đi đếm lại số tiền trên tay mình hai lần. Rồi cộng tổng số tiền của mọi người lại với nhau xem có khớp không.

Xong xuôi, Chu Đại Chí liền gật đầu với Diệp Thư, mọi người cất số tiền mình vừa kiểm tra xong.

Nhìn thấy mọi người không cất chung tiền vào một chỗ mà chia ra mỗi người cầm một ít, Diệp Thư thầm khen ngợi trong lòng, cách làm này thật sự rất khôn ngoan.

Làm như vậy có thể đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, tránh tình trạng mất trắng.

Chu Đại Chí lại ra ngoài xách vào hai bao tải lớn đặt xuống đất, rồi nói với Diệp Thư: "Em gái, trong này là năm bộ lòng lợn và mỡ phần, coi như là quà bọn anh tặng em."

Đã đưa hết những gì cần đưa, tiền cũng đã kiểm tra xong xuôi, Chu Đại Chí cùng mọi người chào tạm biệt ra về.

Trước khi đi, Chu Đại Chí còn nói, sau này nếu muốn ăn thịt lợn thì cứ việc đến tìm anh ấy.

Thạch Lỗi và Diệp Thư tiễn bọn họ ra tận cổng, nhìn bọn họ đi khuất xa rồi mới đóng cửa đi vào.

Về đến sân, nhìn đống thịt lợn chất đầy sân, Diệp Thư vui mừng kéo tay Thạch Lỗi xoay vòng vòng.

Nếu không phải sợ hàng xóm nghe thấy, Diệp Thư thật sự muốn hét to mấy tiếng để giải tỏa tâm trạng kích động lúc này.

Đi quanh đống thịt lợn vài vòng, Diệp Thư lúc này mới bình tĩnh lại được phần nào.

Sau đó, cô cùng Thạch Lỗi cất số thịt lợn này vào trong siêu thị.

Số thịt lợn này đều là nửa con nửa con một, chưa được chia cắt gì cả. Diệp Thư để hết số thịt lợn này vào chỗ cũ trong khu vực bảo quản lạnh, nơi trước đây vẫn dùng để bày bán thịt lợn.

Cô để riêng số thịt lợn này với số thịt lợn cũ trong siêu thị. Cũng không vội vàng chia nhỏ ra, cứ để nguyên như vậy, khi nào cần dùng đến thì cắt sau.

Lúc này trời đã rất muộn, hai người vội vàng rửa mặt mũi chân tay rồi đi ngủ, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai đi làm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 244



Vì lại mua thêm nhiều thịt lợn như vậy, Thư dự định sẽ bán bớt số thịt lợn cũ trong siêu thị đi, một là để lấy chỗ, hai là kiếm thêm ít tiền, để dành sau này về quê mua nhà.

Thế là vào một buổi sáng đẹp trời, Diệp Thư và Thạch Lỗi cải trang đi chợ đen.

Chợ đen sau bao nhiêu năm vẫn ở chỗ cũ, bên trong cũng không có gì thay đổi, chỉ là không biết anh Cường còn ở đó không?

Lần này Diệp Thư cũng không đi tay không, cô đã chuẩn bị mười cân thịt, chia thành từng miếng một cân, như vậy lúc bán sẽ tiện hơn.

Hai người xách theo một cái giỏ, tìm một chỗ vắng người, vén một góc vải che trên giỏ lên, sau đó đặt giỏ xuống đất, ngồi xổm xuống một bên chờ người đến hỏi.

Hai người vừa ngồi xổm xuống chưa được bao lâu thì đã có người nhìn thấy thịt lợn trong giỏ. Người nọ liền dừng lại.

"Thịt lợn này bán thế nào?" Người nọ cầm một miếng thịt lên hỏi.

"Hai đồng rưỡi một miếng, miếng này là một cân." Thư trả lời bằng giọng khàn khàn.

"Có bớt được không?" Người nọ lại hỏi.

"Nếu ông có phiếu thịt thì hai đồng, đây là thịt ba chỉ ngon đấy."

Trong lúc hai người nói chuyện, xung quanh đã có thêm vài người vây lại.

"Thịt này bao nhiêu tiền?"

"Thịt này trông được đấy, cho tôi mua một ít."

"Không có phiếu thì hai đồng rưỡi một miếng, có phiếu hai đồng, một miếng một cân, đều là thịt ba chỉ ngon cả." Diệp Thư trực tiếp báo giá.

"Cho tôi hai cân." Có người lập tức đưa ra năm đồng.

Diệp Thư nhận lấy tiền, bảo người nọ tự chọn hai miếng trong giỏ.

Thấy có người mua, những người ban đầu chỉ đứng xem cũng sốt ruột, vội vàng móc năm đồng đưa cho Diệp Thư: "Tôi cũng muốn hai cân."

Nhìn số thịt ít ỏi còn lại trong giỏ, những người chưa mua được vội vàng móc tiền ra.

Cứ như vậy, mười cân thịt chưa đầy nửa tiếng đã bán hết, còn không ít người đến muộn không mua được. Họ liên tục hỏi khi nào Diệp Thư quay lại.

Cô không nói nhiều với họ, trực tiếp dẫn Thạch Lỗi rời khỏi nơi này.

Diệp Thư cố tình dẫn Thạch Lỗi đến căn nhà nhỏ trước đây giao dịch với anh Cường. Không thấy ai trong sân, cô cũng không dám tự ý xông vào, sợ mấy năm nay có thay đổi gì.

Hai người đứng ở cửa nhìn ngóng một hồi, không thấy ai ra, đành thất vọng quay về.

Đi được nửa đường, họ gặp cậu thanh niên trước đây thu tiền ở cổng chợ đen.

Điệp Thư vừa nhìn thấy cậu ấy, vội vàng chạy đến hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không? Anh Cường còn ở đó không?"

Cậu thanh niên nhìn kỹ Diệp Thư vài lần, nhận ra cô, vẻ mặt cũng trở nên niềm nở hơn.

"Là cô à, mấy năm không gặp, cô đi đâu phát tài thế?" Cậu thanh niên kéo Thư đi sang một bên.

"Tôi đi làm ăn xa, vừa mới về, còn cậu?" Diệp Thư cũng không nói rõ.

"Tôi vừa từ thành phố về, giờ chợ đen ở thành phố cũng do anh Cường quản lý, tôi theo anh Cường lên đó. Hôm nay tôi về có chút việc, không thì cô cũng không gặp được tôi đâu." Cậu thanh niên vui vẻ nói.

"Trùng hợp thế, tôi đang muốn tìm anh Cường thì gặp cậu. Cậu có thể nhắn với anh Cường giúp tôi được không? Cứ nói là tôi có việc muốn tìm anh ấy." Diệp Thư cũng vui vẻ nói.

"Có phải hàng ngon không đấy?" Cậu thanh niên nhỏ giọng hỏi.

Diệp Thư cười bí hiểm: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Cậu thanh niên nghe xong liền hiểu, vội vàng nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời, sáng ngày kia cô quay lại nhé."

Diệp Thư hẹn xong thời gian với cậu thanh niên, liền cùng Thạch Lỗi rời khỏi chợ đen.

Hai người ra ngoài, đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh ăn sáng, có lẽ là vận may đến, nhà hàng quốc doanh hôm nay lại có bánh bao thịt, hai người liền mua hai mươi cái, mỗi người lại gọi một bát mì.

Diệp Thư ăn một bát mì với một cái bánh bao thịt là no. Thạch Lỗi ăn hết hai cái bánh bao với một bát mì.

Số bánh bao còn lại, Diệp Thư nhờ nhân viên phục vụ lấy cho mấy tờ giấy dầu, gói lại rồi giả vờ để vào giỏ, thực chất là cất vào siêu thị.

Ra khỏi nhà hàng, hai người mang giỏ về nhà, rồi mỗi người đạp xe đi làm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 245



Đến ngày hẹn, hai người cũng đến chợ đen từ sớm, nhưng lần này anh Cường đã đợi sẵn ở đầu chợ.

Khi anh Cường biết cô tìm anh ấy thì cũng rất xúc động, anh ấy biết cô có hàng tốt trong tay. Hơn nữa, Hầu Tử (biệt danh của cậu thanh niên) cũng đã nói với anh ấy, hôm cậu ấy trở về, có người bán thịt lợn ở chợ đen, nghe mọi người miêu tả thì chắc chắn là Diệp Thư.

Anh Cường có linh cảm lần này cô tìm anh ấy nhất định là có vụ làm ăn lớn.

Cho nên anh ấy mới dậy sớm đứng ở ngoài chờ cô.

Diệp Thư thấy anh Cường đứng chờ ở ngoài cũng rất bất ngờ, vội vàng đi nhanh mấy bước đến trước mặt anh ấy.

"Anh Cường, sao lại đứng ở ngoài này?" Cô vừa đến đã chào hỏi anh Cường.

"Anh đang đợi em đấy! Đi đi! Chúng ta vào trong." Anh Cường cười nói.

Anh Cường dẫn hai người đến căn nhà nhỏ quen thuộc. Trong sân có thêm mấy gương mặt lạ. Thấy anh Cường dẫn họ đến, tất cả đều nhìn với vẻ nghi hoặc.

Anh Cường bảo một người đàn ông trong số đó vào, còn những người khác thì đi làm việc của mình.

Mấy người đi vào trong nhà, căn nhà vẫn như trước, không có gì thay đổi.

Anh Cường chỉ vào mấy chiếc ghế, bảo Diệp Thư và Thạch Lỗi ngồi xuống, sau đó tự mình tìm một chiếc ghế ngồi đối diện.

Rồi mới mở lời hỏi: "Em bao giờ về? Tìm anh có việc gì?"

Diệp Thư cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Lần này em tìm anh là có một vụ làm ăn lớn, không biết anh Cường có nhận không?"

"Làm ăn gì?" Anh Cường theo bản năng ngồi thẳng người dậy.

Diệp Thư nhìn người đàn ông đi vào cùng một cái.

"Em không cần phải lo lắng về anh ấy, hoàn toàn có thể tin tưởng, anh ấy là người phụ trách chợ đen hiện tại. Em cứ gọi anh ấy là anh Trần là được".

Diệp Thư và anh Trần gật đầu chào nhau.

Anh Cường lại nói tiếp: "Bây giờ anh đã vào thành phố rồi, nhưng em yên tâm, cái chợ đen này cũng thuộc phạm vi quản lý của anh".

Diệp Thư gật đầu: "Đã là người quen thì em cũng nói thẳng luôn. Bên em có ít thịt lợn, không biết anh Cường có hứng thú không?"

"Em có thịt lợn?" Nghe nói đến thịt lợn, mắt anh Cường sáng lên.

Mấy hôm trước đáng lẽ ra có một lô thịt lợn, không biết tại sao lò mổ hợp tác nhiều năm nay đột nhiên không cung cấp thịt cho họ.

"Có, hơn nữa số lượng không ít." Diệp Thư trả lời khẳng định.

"Bao nhiêu anh cũng mua hết, em nói đi! Bán bao nhiêu tiền?" Anh Cường hào sảng nói.

"Em có năm nghìn cân, nếu anh đồng ý thì 1 đồng 8 một cân." Diệp Thư trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.

"Được, giao hàng lúc nào? Giao hàng ở đâu?" Anh Cường không chút do dự đồng ý ngay.

Diệp Thư bèn nói: "5 giờ sáng mai, ở khu rừng nhỏ ngoại thành."

Hẹn xong thời gian với anh Cường, hai người cũng không ở lâu, rời khỏi chợ đen rồi trực tiếp về nhà.

4 giờ sáng hôm sau, Diệp Thư và Thạch Lỗi đạp xe đến khu rừng nhỏ ngoại thành. Tìm một chỗ bằng phẳng, rộng rãi.

Trải tấm bạt ni lông mà lần trước anh Đại Chí dùng để che thịt lợn lúc chở đến, sau đó lấy số thịt lợn đã cân sẵn ra.

Thịt lợn đều là do cô và Thạch Lỗi cân từ tối hôm qua, năm nghìn cân không thiếu một cân nào.

Đúng 5 giờ, anh Cường dẫn người đến, không chỉ có anh Cường mà còn có cả một chiếc xe tải.

Mọi người cũng không nói nhảm, trực tiếp khuân vác thịt lợn, mấy người đàn ông khỏe mạnh làm việc mất nửa tiếng đồng hồ mới chuyển hết số thịt lên xe.

Anh Cường cầm tiền tìm Diệp Thư: "Em gái, năm nghìn cân thịt, 1 đồng 8 một cân, tổng cộng là chín nghìn đồng. Em kiểm tra lại xem."

Diệp Thư nhận lấy tiền, đưa một nửa cho Thạch Lỗi, hai người kiểm tra lại, số tiền đúng.

Cô nhận lấy số tiền trong tay Thạch Lỗi, giả vờ cất vào ba lô nhưng thực chất là cất vào siêu thị.

Trước khi lái xe đi, anh Cường còn nói với cô: "Em gái, sau này có hàng tốt thì nhớ để dành cho anh. Bao nhiêu anh cũng lấy hết."

Nghĩ đến chín nghìn đồng vừa mới kiếm được, trong lòng Diệp Thư cảm thấy vô cùng nóng bỏng, khiến cho buổi sáng lạnh lẽo này cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 246



Dậy sớm quá, lúc về đến nhà mới hơn 6 giờ. Diệp Thư liền lấy hết số tiền cất trong siêu thị ra đếm.

Nhìn xấp tiền dày cộp trên giường, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Cô gọi chồng lại cùng đếm. Lần này thu được chín nghìn, trừ đi năm nghìn tám trăm bảy mươi hai tiền mua thịt lợn, còn lại ba nghìn một trăm hai mươi tám.

Cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của chồng, tiền tiết kiệm của cô, tiền bà nội cho hai vợ chồng, tiền mẹ chồng để lại, cùng với số tiền hai vợ chồng tiết kiệm được trong những năm qua.

Cộng tất cả lại, Diệp Thư hít một hơi thật sâu. Tổng cộng là sáu vạn sáu nghìn bảy trăm năm mươi ba đồng.

Cô biết hai vợ chồng mình có nhiều tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy. Trong đó, phần mẹ chồng để lại chiếm phần lớn, những hai vạn đồng, tiền tiết kiệm ban đầu của chồng được hơn năm nghìn, của cô cũng gần hai vạn, bà nội cho hơn một vạn. Lần bán thịt lợn này còn dư lại hơn ba nghìn. Số còn lại là tiền lương hai vợ chồng tiết kiệm được trong mấy năm nay.

Lương của hai vợ chồng đều không thấp, Thạch Lỗi một tháng tám mươi đồng, Diệp Thư cũng ba, bốn mươi đồng. Hai người cộng lại hơn một trăm đồng mỗi tháng.

Trong thời buổi ba mươi đồng đã nuôi sống được cả gia đình, thì một trăm đồng là một con số đáng mơ ước.

Hơn nữa Diệp Thư còn có không gian siêu thị, đồ dùng sinh hoạt cơ bản không phải mua, toàn lấy trực tiếp từ siêu thị ra sử dụng. Sân trước sân sau nhà có thể trồng rau, thịt siêu thị cũng có, nên hai vợ chồng cơ bản không tốn kém gì.

Cộng thêm ông bà nội đều có lương hưu, bình thường không cần dùng đến tiền của hai vợ chồng, thi thoảng còn cho thêm.

Vì vậy, việc tiết kiệm được ngần ấy tiền cũng không có gì lạ.

Diệp Thư nhìn số tiền trên giường, mắt cười tít lại, trong lòng vui như mở cờ.

Thực ra, người kinh ngạc nhất chính là Thạch Lỗi, anh biết nhà mình có tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.

Từ ngày đưa hết tiền cho vợ, anh không còn bận tâm đến chuyện tiền nong nữa.

Mỗi tháng lĩnh lương cũng vậy, tự mình giữ lại mười đồng tiền lẻ, số còn lại đưa hết cho vợ.

Còn vợ chi tiêu thế nào, anh hoàn toàn không can thiệp.

Vì vậy, đột nhiên nhìn thấy trong nhà có nhiều tiền như vậy, anh thực sự rất kinh ngạc.

Diệp Thư vui vẻ xong, quay sang thấy dáng vẻ này của chồng thì "phụt" một tiếng bật cười.

"Anh ngẩn người ra đấy làm gì? Đưa tiền đây cho em cất." Cô giật lấy xấp tiền trong tay chồng.

Dùng dây chun buộc từng cọc tiền lại, lúc nãy đếm đã phân loại rồi, một nghìn đồng một cọc, tổng cộng sáu mươi cọc.

Sau đó, buộc mười cọc thành một bó lớn, sáu bó lớn là sáu vạn, còn lại hơn sáu nghìn, để riêng sáu bảy cọc kia sang một bên, bảy trăm đồng tiền lẻ cuối cùng thì để dành chi tiêu hàng ngày.

Cất hết số tiền đã buộc vào siêu thị, sau đó lấy ra năm mươi đồng từ bảy trăm đồng tiền lẻ đưa cho Thạch Lỗi, để anh tiêu vặt.

Thạch Lỗi nhận lấy tiền, trực tiếp nhét vào túi quần, miệng còn trêu chọc: "Ôi chao, hôm nay phú bà hào phóng thế! Anh phải hầu hạ cho tốt mới được."

Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, cũng bật cười: "Tiểu Lôi Tử, hầu hạ cho tốt vào." Hai vợ chồng cười đùa vui vẻ.

Thời gian trôi qua thật nhanh trong lúc hai vợ chồng nói cười, Thạch Lỗi liếc nhìn đồng hồ.

"Ôi trời, muộn giờ làm mất. Nhanh lên thôi."

Diệp Thư nhìn đồng hồ, đúng là sắp đến giờ đi làm rồi, hai người còn chưa ăn sáng.

Không còn thời gian nấu nướng, cô lấy đại hai hộp sữa và mấy cái bánh mì trong siêu thị ra, hai vợ chồng ăn tạm cho xong bữa.

Ăn xong, hai người vội vã đi làm.

Đến văn phòng, Diệp Thư lập tức nhận ra tâm trạng chị Lưu hôm nay không tốt. Hai mắt sưng húp, có vẻ như vừa mới khóc.

Cô liếc nhìn Tiểu Lý, dùng ánh mắt dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Lý lắc đầu, ra hiệu bằng mắt bảo cô đừng hỏi.

Diệp Thư cũng không hỏi thêm nữa, ngồi vào chỗ của mình bắt đầu làm việc.

Văn phòng hôm nay yên tĩnh khác thường, Tiểu Lý bình thường hay cười nói hôm nay cũng im lặng đến lạ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 247



Diệp Thư xem báo cáo một lúc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý và chị Lưu. Chị Lưu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Lý thì cầm chiếc gương nhỏ kẻ lông mày.

Diệp Thư cảm thấy không quen khi văn phòng yên tĩnh như vậy. Nhìn hai người đều không nói chuyện, cô bèn lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.

Đi vệ sinh xong, cô không về văn phòng mà đi thẳng ra quầy bán hàng tìm chị Tú Hòa để nói chuyện phiếm.

Lúc này, quầy hàng không có nhiều người mua lắm, chỉ lác đác vài người, mua xong là đi ngay.

Thấy Diệp Thư đến, chị Tú Hòa rất vui, lấy cho cô một chiếc ghế đẩu rồi đưa thêm cho cô một nắm hạt dưa.

Diệp Thư cũng không khách sáo, nhận lấy hạt dưa rồi cắn tách tách.

Chị Tú Hòa cũng lấy một chiếc ghế đẩu ngồi xuống cạnh cô.

“Sao hôm nay rảnh rỗi ra đây thế?” Chị Tú Hòa hỏi.

Vừa cắn hạt dưa, Diệp Thư vừa nói: “Hôm nay không khí trong văn phòng hơi căng thẳng, chị Lưu không biết bị sao mà trông tâm trạng không tốt.”

“Em không biết à? Nhà chị Lưu xảy ra chút chuyện, tâm trạng chị ấy không tốt là phải.” Chị Tú Hòa nhìn Diệp Thư nói.

“Em không biết, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là nhà mẹ đẻ chị ấy đấy. Quê chị ấy không phải ở đây mà là ở một ngôi làng ven huyện.

Nghe nói trước đây gia đình chị ấy rất giàu có, nửa số ruộng đất trong làng đều là của nhà chị ấy.

Tuy sau khi lập quốc, đất đai đều được sung công quỹ, đến thời kỳ phân chia giai cấp, bố chị ấy phải nhờ người ta giúp đỡ mới được xếp vào thành phần trung nông. Vì thế, năm đó chị Lưu mới xin được việc làm và gả vào tận đây.

Lần này không biết là ai đã tiết lộ chuyện năm xưa nên nhà mẹ đẻ chị ấy bị Hồng Vệ Binh đến lục soát nhà cửa.

Chuyện này cũng đã qua một thời gian rồi, ban đầu chị Lưu giấu rất kỹ, đồng nghiệp trong đơn vị đều không ai biết.

Xui xẻo là trong đơn vị có một đồng nghiệp ở gần nhà chị ấy, lại đúng lúc nghe được chị Lưu cãi nhau với chồng về chuyện này.

Người đồng nghiệp đó cũng là người lắm lời nên chuyện này mới đến tai mọi người trong đơn vị.”

Nghe chị Tú Hòa giải thích, Diệp Thư mới hiểu ra lý do vì sao chị Lưu lại khóc. Chuyện này đúng là không còn cách nào khác, hiện tại chị Lưu chưa bị liên lụy đã là may mắn lắm rồi, đợi thêm hai năm nữa, khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, e rằng cuộc sống của chị Lưu sẽ càng khó khăn hơn.

Nói xong chuyện này, chị Tú Hòa chuyển sang chủ đề khác.

“Tiểu Diệp, em đến đúng lúc lắm, chị có chuyện muốn nhờ em đây.” Chị Tú Hòa có vẻ hơi ngại ngùng.

“Chị cứ nói đi, với mối quan hệ của chúng ta, chị còn khách sáo với em làm gì?” Diệp Thư xua tay, bảo chị ấy cứ nói thẳng ra.

Thế là chị Tú Hòa kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra là em trai của chị ấy sắp kết hôn, hiện đang chuẩn bị cho việc đãi tiệc.

Nói ra thì với điều kiện của nhà chị ấy, tiền không thiếu, tem phiếu cũng không thiếu, thịt cá chẳng phải lo nghĩ gì, muốn bao trọn nhà hàng quốc doanh cũng được.

Nhưng hiện tại, vấn đề tác phong đang bị kiểm soát rất gắt gao, nhà chị ấy cũng không dám làm trái, sợ bị người ta tố cáo là lãng phí.

Nhưng dù đơn giản đến mấy thì cũng phải có vài mâm cỗ đãi khách.

Mời khách cũng là một vấn đề nan giải, không dám bày biện toàn thịt cá, nhưng nếu món ăn quá sơ sài thì cũng không được.

Cả nhà đang đau đầu vì chuyện này thì chị Tú Hòa chợt nảy ra ý tưởng, nhớ đến món lòng lợn trong bữa tiệc đầy tháng con trai nhà Diệp Thư.

Chưa kể đến hương vị thơm ngon, mà lòng lợn còn rẻ, không sợ bị tố cáo.

Kể từ hôm nhận lời giúp chị Tú Hòa làm lòng lợn cho tiệc cưới em trai chị ấy, chị ấy càng thêm quý mến Diệp Thư.

Chị ấy còn kể cho Diệp Thư nghe khá nhiều về gia đình nhà chồng.

Gia đình chị Tú Hòa là người địa phương, có thể nói là không có thế lực gì ghê gớm nhưng trong huyện, họ hàng cũng có người làm việc ở các ban ngành khác nhau.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 248



Còn nhà chồng chị ấy lại là người ở tỉnh Hà, bố chồng chị ấy theo đoàn quân đến đây từ hơn hai mươi năm trước, sau đó thì cưới vợ, sinh con, an cư lạc nghiệp tại đây.

Cũng may là ở quê không còn ai thân thích, cũng không cần phải bận tâm đến chuyện hồi hương nên ông bà coi đây như quê hương của mình.

Mấy năm nay, bố chồng chị Tú Hòa phát triển rất tốt, hiện tại đã là Bí thư Huyện ủy rồi, còn bố chị Tú Hòa thì chuyển ngành sang nhà máy cơ khí làm xưởng trưởng.

Chị Tú Hòa và chồng đến với nhau có thể gọi là sự kết hợp hoàn hảo.

Tuy nhiên, mặc dù cả hai quen biết nhau qua mai mối, nhưng họ cũng kết hôn vì có tình cảm với nhau.

Đến nay hai người đã kết hôn được sáu năm và đã có hai con.

Qua lời kể của chị Tú Hòa, Diệp Thư mới biết gia đình chị ấy có thế lực lớn như thế nào ở cái huyện nhỏ bé này.

Xét cho cùng, hai người chưa bao giờ hỏi về hoàn cảnh gia đình của nhau.

Chị Tú Hòa cũng chỉ đến khi đi ăn đầy tháng con Diệp Thư mới biết chồng Diệp Thư làm việc ở nhà máy của bố mình.

Lần này chị Tú Hòa tiết lộ nhiều như vậy với Diệp Thư, cũng bởi vì hai người cũng coi như là đã quen biết nhau được một năm rồi, tự cho rằng mình cũng rất hiểu Diệp Thư.

Biết Diệp Thư sẽ không thay đổi thái độ đối xử với mình vì gia đình mình, chị ấy mới dần dần tiết lộ ra.

Diệp Thư quả nhiên cũng không làm chị ấy thất vọng, sau khi biết chuyện gia đình chị ấy cũng không hề thay đổi cách đối xử với chị ấy, vẫn như trước.

Phải nói rằng, cách ứng xử như vậy khiến chị Tú Hòa rất thoải mái, cũng ngày càng sẵn sàng tâm sự với Diệp Thư hơn.

Một ngày trước đám cưới em trai chồng chị Tú Hòa, Diệp Thư đã đến nhà chồng chị Tú Hòa để hầm lòng lợn đã được làm sạch từ trước.

Ban đầu Diệp Thư không muốn tự mình đến đó, hầm lòng lợn thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị gia vị, cho trực tiếp vào nồi là được, không cần Diệp Thư phải đích thân đến.

Thế nhưng chị Tú Hòa cứ muốn Diệp Thư đến, Diệp Thư cũng hiểu ý của chị ấy là muốn giới thiệu người nhà cho mình quen.

Dù sao thì hầu hết người nhà chị ấy đều là lãnh đạo cấp nhỏ ở các đơn vị, đám cưới em trai chồng, mọi người đều đến giúp đỡ, chị ấy muốn nhân cơ hội này giới thiệu Diệp Thư cho mọi người.

Như vậy, Diệp Thư cũng có thể quen biết thêm vài người, nhỡ có chuyện gì cũng có thể nói chuyện được.

Chị Tú Hòa từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn thật lòng, thông thường đều là nhìn vào gia đình chị ấy mới kết giao, còn chị ấy sẽ không coi những người đó là bạn tốt.

Chỉ có Diệp Thư là kết bạn với chị ấy khi chưa biết gia cảnh của chị ấy, hơn nữa sau khi biết chuyện gia đình chị ấy, Diệp Thư vẫn không hề thay đổi thái độ khi ở cạnh chị ấy.

Không vì gia đình chị ấy có chút quan hệ mà nịnh bợ chị ấy, vẫn đối xử như bình thường, điều này khiến chị Tú Hòa cảm thấy Diệp Thư thật sự coi trọng con người mình mà kết bạn, chứ không phải vì gia đình chị ấy có chức vụ gì.

Vì vậy, chị ấy mới để Diệp Thư đến nhà hầm lòng lợn, cũng là để người nhà xem mặt bạn mình, sau này có chuyện gì cũng có thể chiếu cố một chút.

Lúc Diệp Thư đến nhà tuy không gặp được bố chồng chị Tú Hòa nhưng lại gặp được mẹ chồng và em trai chồng chị ấy.

Mẹ chồng chị Tú Hòa trông đã ngoài năm mươi, là một người phụ nữ rất khôn khéo, nhìn thấy Diệp Thư cũng rất nhiệt tình, chị Tú Hòa giới thiệu mẹ chồng mình là Chủ tịch Hội phụ nữ huyện, cũng là một người phụ nữ thành đạt.

Em trai chồng chị Tú Hòa lại một câu chị Thư hai câu chị Thư, vừa nhìn đã biết là người khéo ăn nói.

Diệp Thư đoán không sai, em trai chồng chị Tú Hòa sau khi tốt nghiệp trung cấp hiện đang làm thư ký cho một vị lãnh đạo trong huyện, sau này cũng sẽ theo con đường chính trị.

Có người nhà giúp đỡ, bản thân cũng không phải kẻ bất tài, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 249



Lượt xem: 86

Cứ như vậy, Diệp Thư ngoài việc hầm lòng lợn còn giúp chị Tú Hòa trang trí phòng cưới cho em trai chồng.

Trong thời gian giúp đỡ cũng làm quen với những người đến giúp đỡ, mọi người đều rất tò mò về Diệp Thư.

Dù sao thì mọi người đều quen biết nhau, chỉ có Diệp Thư là người lạ mặt, hơn nữa lại còn là con dâu cả Bí thư Huyện ủy dẫn đến, sao họ có thể không tò mò cho được?

Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Diệp Thư cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói mình làm việc ở hợp tác xã cung ứng, là đồng nghiệp của chị Tú Hòa.

Mặc dù Diệp Thư nói là đồng nghiệp, nhưng mọi người đều biết, nếu không phải là bạn bè thân thiết và được gia đình chấp nhận thì chị Tú Hòa sẽ không dẫn về nhà.

Vả lại, gia đình như nhà chị ấy rất sợ có người không hiểu chuyện bám lấy.

Mọi người đều nghĩ như vậy, thái độ với Diệp Thư lại càng thêm nhiệt tình.

Qua trò chuyện, Diệp Thư mới biết những người này đều không phải người thường, phần lớn đều có chút quyền lực. Cho dù không phải là cán bộ trong cơ quan, thì cũng là người trong bộ phận có nhiều lợi ích.

Qua một ngày giúp đỡ, ngoài việc nhận được một phong bao lì xì, thu hoạch lớn nhất của Diệp Thư chính là quen biết thêm được rất nhiều người. Tuy là nhờ vào mối quan hệ của Ngô Tú Hòa, nhưng chuyện sau này ai biết được đâu?

Bất luận sau này thế nào, trước tiên cứ làm quen, có chút tình nghĩa, sau này mới dễ nói chuyện chứ?

Huống chi lúc gần đi, mẹ chồng Ngô Tú Hòa còn bảo cô sau này thường xuyên ghé chơi. Đây cũng là ý bà ấy đã chấp nhận Diệp Thư.

Đối với chuyện này, Diệp Thư rất cảm kích Ngô Tú Hòa. Đừng nói là Ngô Tú Hòa để Diệp Thư đến làm việc, được làm việc cho nhà Bí thư huyện ủy là chuyện rất nhiều người cầu còn không được.

Vả lại, những người có thể đến nhà giúp đỡ đều là người có quan hệ thân thiết.

Cho nên mọi người đến giúp đỡ mới nhiệt tình với Diệp Thư như vậy, nếu không phải ở nhà Bí thư huyện ủy, không phải Diệp Thư quen biết Ngô Tú Hòa, thì xem những người này có thèm để mắt đến Diệp Thư không.

Cũng đừng nói Diệp Thư thực dụng, đây là một xã hội thực tế. Diệp Thư cũng chỉ là một người bình thường trong xã hội thực tế mà thôi.

Tránh hại tìm lợi là bản năng của con người, chỉ cần không hãm hại người khác. Vì để cuộc sống của mình suôn sẻ hơn, những điều này đều là lẽ thường tình.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Diệp Thư cũng không có gì khác biệt. Nếu nhất định phải nói có gì thay đổi, thì chính là Ngô Tú Hòa và chồng chị ấy đã hẹn hai vợ chồng Diệp Thư và Thạch Lỗi cùng đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa cơm.

Mãi đến lúc đó, Diệp Thư mới biết, chồng Ngô Tú Hòa cũng làm việc ở nhà máy cơ khí, hơn nữa còn là Chủ tịch công đoàn của nhà máy cơ khí.

Thạch Lỗi và anh ấy cũng quen biết, thuộc loại biết tên đối phương, gặp mặt sẽ chào hỏi, nhưng không có giao tình riêng.

Từ đó về sau, hai nhà thường xuyên hẹn nhau cùng ăn cơm, hoặc là Ngô Tú Hòa và Diệp Thư cùng nhau mua vải may quần áo gì đó. Mối quan hệ ngày càng thân thiết hơn.

Thạch Lỗi cũng nói, trong nhà máy, anh Thường (chồng Ngô Tú Hòa tên Thường Thanh Sơn) cũng rất quan tâm anh. Mọi người trong nhà máy thấy anh thân thiết với Chủ tịch công đoàn, thái độ với anh cũng có sự thay đổi vi diệu.

Xét cho cùng ai cũng biết Chủ tịch công đoàn là con rể của xưởng trưởng nhà máy. Mà Thạch Lỗi lại thân thiết với con rể xưởng trưởng, chẳng phải là gián tiếp có quan hệ với xưởng trưởng sao?

Dù sao thì, đây đều không phải là chuyện xấu phải không?

Vì tuyết rơi liên tục mấy ngày liền nên Diệp Thư và Thạch Lỗi không về quê.

Chiều chủ nhật, hai người đang ngồi trên chiếc giường lò ấm áp trò chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Thạch Lỗi bảo Diệp Thư ở trên giường, anh ra ngoài xem thử trời tuyết thế này là ai đến.

Thạch Lỗi xỏ giày đi ra ngoài, không lâu sau, Thạch Lỗi dẫn một người đi vào.
 
Back
Top