Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 210



Hai người đều rất hài lòng về việc này.

Chị Vương nghĩ đến lát nữa về nhà chồng mình chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Anh ấy nhất định không ngờ Diệp Thư có thể một lần mua hết nhiều thịt lợn như vậy.

Nghĩ đến việc bán được thịt, nhà mình lại được chia không ít tiền, trong lòng lại càng thêm nóng như lửa đốt.

Nhìn cũng không có bao nhiêu người mua đồ nữa, cô ấy liền xin nghỉ về nhà báo tin này cho chồng.

Diệp Thư cũng rất vui vì mua được nhiều thịt lợn như vậy. Đến lúc đó đem hết thịt cất vào siêu thị, có thể ăn được rất lâu.

Buổi tối lúc giao dịch, hỏi lại bọn họ xem còn nữa không, nếu còn thì bao nhiêu mình cũng lấy hết.

Về phần phải tiêu không ít tiền, Diệp Thư không hề tiếc. Cô cũng không thiếu tiền, tiêu một ít tiền mua thịt hoàn toàn có thể gánh vác được.

Nói gì thì nói, cô còn có thể lấy thịt trong siêu thị ra chợ đen bán, như vậy chẳng phải tiền lại quay về túi hay sao?

Diệp Thư về đến nhà, Thạch Lỗi vẫn chưa về.

Diệp Thư khơi lò, đổ nước vào ấm, ngồi cạnh bếp lò. Lúc gần đi làm buổi trưa, Thạch Lỗi đã ủ lò than rồi. Buổi tối về chỉ cần khơi lên, rồi thêm than lên trên là được.

Tranh thủ lúc chưa đến giờ nấu cơm, chuẩn bị trước đồ đạc lát nữa đi chơi nhà hàng xóm.

Đến nhà thầy Triệu thì chuẩn bị hai chai rượu, một gói bánh bông lan, lại lấy thêm hai hộp đồ hộp là được rồi.

Đến nhà Vương Đào Hoa cũng là hai chai rượu, một túi bánh quy, lại lấy thêm cho con nhà đó một túi kẹo.

Đồ đạc đã chuẩn bị xong, Thạch Lỗi cũng về đến nhà.

Bữa tối Diệp Thư chỉ nấu mì sợi ăn, trong siêu thị còn gia vị mì bò. Mì chín gắp ra bát, cho gia vị mì bò vào, cuối cùng chan nước dùng luộc mì vào, một bát mì bò nóng hổi đã hoàn thành.

Thạch Lỗi vừa ăn mì bò vừa nói: "Trông trời thế này, tối nay chắc là có tuyết rơi."

"Chúng ta ăn nhanh rồi đi, kẻo lát nữa tuyết rơi, đường khó đi."

Vừa nói, hai người vừa hối hả ăn mì.

Ăn xong, hai người cũng chẳng buồn rửa bát, cầm đồ đạc đi ngay.

Trước tiên họ đến nhà thầy Triệu, lúc đến nơi thì nhà thầy cũng vừa ăn cơm xong. Thấy hai người, thầy Triệu rất vui.

Thầy vội giục vợ đi rót nước cho hai người.

"Cô ơi, cô đừng bận tâm, chúng em đi ngay đây ạ." Diệp Thư ngăn vợ thầy Triệu lại.

"Hai đứa lâu ngày mới đến, đừng vội, ngồi chơi một lát."

"Chúng em còn chút việc, ngày mai chúng em về quê ăn tết nên hôm nay đến chúc thầy và cô một năm mới an khang ạ." Diệp Thư vừa nói vừa đưa quà cho vợ thầy Triệu.

"Hai đứa đến thăm thầy là thầy vui rồi, còn mang gì nữa, cầm về đi." Thầy Triệu nói, mặc cho vợ lắc tay.

Diệp Thư không nói tiếp chuyện đó mà chuyển sang chuyện khác.

"Thầy Triệu, dạo này trường học vẫn bình thường chứ ạ?" Cô hỏi.

Lần trước về, Diệp Thư cũng đến thăm thầy và có ý nhắc nhở thầy một chút.

"Haizzz… Bây giờ trường học không còn dạy học chính quy nữa, nghe nói học sinh ở tỉnh thành có nhóm đã thành lập Hồng vệ binh, một số học sinh trong trường cũng muốn làm theo." Nói đến đây, thầy Triệu lộ rõ vẻ lo lắng.

"Em nghe bạn bè ở Bắc Thành nói, bên đó còn loạn hơn, nhiều trường học phải ngừng hoạt động, có học sinh còn đấu tố giáo viên. Thầy, thầy…" Diệp Thư lại nhắc nhở.

"Haizzz…" Thầy Triệu thở dài không nói.

Diệp Thư cũng không nói thêm về chuyện này nữa, cô chỉ nhắc nhở một chút là được rồi. Cô chỉ là cảm kích thầy năm đó đã giúp đỡ mình, chứ cũng không có tình cảm gì sâu đậm.

Hai người ngồi một lát rồi xin phép thầy về.

Từ nhà thầy Triệu đi ra, hai người lại đến nhà Vương Đào Hoa, thấy hai người đến, vợ chồng Vương Đào Hoa rất bất ngờ nhưng cũng rất vui.

Vợ chồng Vương Đào Hoa nồng nhiệt pha trà, lấy kẹo bánh ra mời, Diệp Thư bảo đừng bận tâm nhưng họ không nghe.

Ngồi chơi nhà Vương Đào Hoa một lát, tán gẫu đôi câu chuyện phiếm, hai người cũng về nhà.

Về đến nhà, hai người không nghỉ ngơi mà chờ đến giờ đi lấy thịt lợn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 211



Lúc ăn mì, Diệp Thư đã nói với Thạch Lỗi rồi, cũng nói rõ dự định của mình.

Thạch Lỗi cũng không có ý kiến gì, Diệp Thư đếm sẵn 700 đồng đưa cho anh, lát nữa để anh trả tiền.

9 giờ 30 tối, hai người đẩy xe ra khỏi nhà.

Thực ra, Thạch Lỗi không muốn cho Diệp Thư đi cùng, dù sao thì vợ cũng đang mang thai, hôm nay trời lại thế này, chắc là sắp có tuyết rơi.

Nhưng Diệp Thư không đồng ý, lý do là Thạch Lỗi không quen chị Vương, sợ lúc đó sẽ có vấn đề.

Thạch Lỗi hết cách, đành phải bảo cô mặc thêm áo ấm, hai người cùng đi.

Khi đến cổng hợp tác xã thì còn 10 phút nữa là đến 10 giờ.

Chờ khoảng mấy phút thì chị Vương dẫn theo mấy người đẩy xe tới.

Hai người vội vàng tiến lên đón, sau khi gặp nhau, mọi người cũng không chào hỏi nhiều mà nói thẳng ra số cân.

Một con là 325 cân, vì Diệp Thư lấy nhiều nên mỗi cân tính 1 đồng 6 hào, tổng cộng là 520 đồng.

Vì Diệp Thư không có cân, cũng không có cách nào để cân, nên chỉ đành là họ nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

"Hai người yên tâm, 325 cân là ít nhất. Về nhà hai người cứ cân thoải mái. Nếu thiếu thì cứ đến tìm tôi." Chị Vương cam đoan.

"Chị Vương nói gì vậy, chúng em sao có thể không tin chị được?" Diệp Thư vừa nói vừa ra hiệu cho Thạch Lỗi đưa tiền.

Thạch Lỗi đếm 520 đồng đưa cho chị Vương.

Người dẫn đầu bên kia nhận lấy, đếm đi đếm lại hai lần từng tờ một.

Đếm đủ số tiền, anh ta mới gật đầu ra hiệu cho người bê thịt lên xe của Diệp Thư.

Trước đó, Diệp Thư đã dặn dò chị Vương, bảo chị ấy chia thịt thành từng miếng khoảng 10 cân.

Cả thảy hơn 30 miếng thịt được chất lên xe một cách gọn gàng.

Xe mà Diệp Thư và Thạch Lỗi đẩy đến không lớn, thịt chất lên xe đầy tú hụ.

Chị Vương còn hỏi có cần chuyển đến tận nhà cho họ không?

Diệp Thư lắc đầu, bảo mọi người cứ về đi, không cần lo cho cô, cô tự có cách.

Thấy Diệp Thư và Thạch Lỗi quả thực không cần giúp đỡ, mọi người liền ra về.

Nhìn mọi người đã đi xa, trên đường không còn một bóng người, Diệp Thư vội vàng cất hết số thịt lợn này vào trong siêu thị.

Gió lúc này đã càng lúc càng lớn, hai người vội vàng đẩy xe về nhà.

Trên đường về nhà, trên trời bắt đầu lác đác rơi những bông tuyết. Hai người vội vàng rảo bước, vào đến sân thì đóng chặt cổng lại.

Thạch Lỗi đẩy xe vào nhà kho, Diệp Thư thì đi vào nhà trước.

Hai người rửa mặt mũi chân tay xong liền chui vào chăn ấm.

Đêm đó ngủ một mạch đến sáng, khi tỉnh dậy đã là tám giờ sáng hôm sau.

Lúc hơn sáu giờ, hai người đã tỉnh dậy một lần, nhưng hôm nay được nghỉ, không phải đi làm. Đã lâu lắm rồi mới được ngủ nướng, nên hai người không dậy mà ngủ tiếp một giấc nữa.

Hai người nằm thêm một lúc, cho đến khi bụng Diệp Thư réo lên, họ mới chịu dậy.

Thạch Lỗi dậy, hỏi vợ muốn ăn gì rồi đi nhóm lửa nấu cơm.

Diệp Thư gấp chăn xong thì xuống giường đi rửa mặt mũi, đánh răng.

Đợi Diệp Thư rửa mặt xong, Thạch Lỗi cũng đã nấu cơm xong.

Không nấu nướng gì cầu kỳ, chỉ nấu cháo kê, rán trứng. Món ăn kèm là kim chi do Diệp Thư làm và củ cải muối.

Hai người ăn cơm xong, Thạch Lỗi không để Diệp Thư động tay mà tự mình rửa bát.

Không biết tuyết ngừng rơi từ lúc nào, tuyết trên mặt đất đã dày hai phân. Anh lại ra ngoài quét dọn một lối đi trong sân.

Bầu trời lúc này vẫn âm u, tuy rằng tuyết đã tạm ngừng nhưng không biết lúc nào sẽ lại rơi tiếp.

Diệp Thư ở trong nhà nhìn tuyết rơi mà lo lắng. Hôm nay cô định về quê, nhưng bây giờ đường xá toàn là tuyết, đi xe rất nguy hiểm.

Nếu như cô chưa mang thai thì không sao, nhưng bây giờ cô đang mang thai. Thời tiết thế này mà ra ngoài, nếu không cẩn thận bị ngã thì sẽ rất nguy hiểm.

Thạch Lỗi quét tuyết xong đi vào nhà, thấy vợ cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh liền hỏi vợ có chuyện gì vậy.

Diệp Thư nói với anh, anh nghe xong cũng lo lắng theo. "Hay là chúng ta đừng về quê nữa? Ở lại đây ăn Tết luôn?" Anh dè dặt nói
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 212



"Làm sao được, ông bà và con gái đang chờ chúng ta!" Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, giận dỗi nói.

"Vậy hay là anh đi đón họ lên đây, ăn Tết trên này." Thạch Lỗi lại nói.

Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, không muốn nói nữa, trời lạnh thế này mà để người già và trẻ con lặn lội một chuyến, nhỡ đâu bị cảm cúm thì sao?

Thạch Lỗi thấy vợ không nói gì nữa, anh cũng không biết làm thế nào.

Hai người đang lo lắng nhìn nhau thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau, giờ này là ai đến?

Nhưng dù là ai thì cũng phải ra mở cửa cho người ta vào.

Thạch Lỗi đứng dậy đi ra mở cửa, Diệp Thư vẫn ngồi yên trên giường.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Thạch Lỗi gọi lớn.

"Vợ ơi, anh cả đến này!"

Diệp Thư nhất thời không hiểu anh cả nào đến. Cô ở huyện thành này lấy đâu ra anh cả.

Diệp Thư xuống giường đi giày, định ra xem sao.

Cô còn chưa kịp ra ngoài thì Thạch Lỗi đã dẫn người vào.

Diệp Thư ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là anh cả Diệp đến.

Chưa để Diệp Thư kịp phản ứng, Thạch Lỗi đã nhiệt tình mời anh cả Diệp ngồi lên giường cho ấm.

Anh lại vội vàng đi rót một cốc nước nóng, đưa cho anh cả Diệp vừa uống vừa hơ tay cho ấm.

Anh lại hỏi anh cả Diệp đã ăn cơm chưa. Chưa đợi anh ấy trả lời, anh đã đặt nồi lên bếp, đổ nước vào chuẩn bị nấu mì.

Anh cả Diệp vội vàng ngăn cản: “Chấn Hưng (người ngoài vẫn gọi là Chấn Hưng, trong nhà vẫn gọi là Thạch Lỗi), anh ăn rồi, em không cần bận tâm.”

"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, trời lạnh thế này mà đi xa đến đây, ăn chút gì đó cho ấm người." Thạch Lỗi tiếp tục công việc đang làm dở.

Diệp Thư lúc này cũng phản ứng lại, bảo anh cả Diệp uống nước, không cần lo cho Thạch Lỗi.

"Anh, anh uống ngụm nước cho ấm người trước đi." Diệp Thư ngồi xuống cạnh anh cả Diệp.

"Anh, lúc này vào huyện thành có việc gì vậy?" Diệp Thư lại hỏi.

"Anh vào để đón hai đứa. Ông bà nội không yên tâm, sợ hai đứa đi xe đạp về sẽ bị ngã. Nghĩ chắc hai đứa đã được nghỉ rồi nên đã thuê xe bò ở trong đội sản xuất, bảo anh đến đón." Anh cả Diệp nhấp một ngụm nước nóng, giải thích.

"Vừa rồi chúng em còn đang lo lắng không biết làm sao để về nữa? Sợ nhất là đường khó đi. Giờ thì tốt rồi, có xe bò rồi em không còn lo lắng nữa."

Vừa nói, Thạch Lỗi đã nấu mì xong.

Một bát tô to đầy ắp mì trắng, rau cải trắng thái sợi. Lại còn cho thêm hai quả trứng ốp la, rưới lên vài giọt dầu mè.

Mùi thơm ấy khiến anh cả Diệp không khỏi nuốt nước miếng.

Thạch Lỗi đặt bát mì lên bàn, lại bưng ra một đĩa kim chi nhỏ. Lấy cho anh cả Diệp một đôi đũa, giục anh ấy mau ăn.

Anh cả Diệp cũng không khách sáo với họ nữa, nhận lấy đũa rồi ăn một miếng lớn.

Ăn hai miếng mì, lại gắp một miếng kim chi, rồi lại húp một ngụm nước dùng. Anh cả Diệp ăn ngon đến mức thoải mái từ trong ra ngoài.

Vừa ăn vừa nói, món kim chi này làm thế nào mà ngon thế, thật là vừa miệng.

Diệp Thư cười bảo anh ấy cứ ăn từ từ, nếu thích thì trong nhà còn nhiều, lát nữa về sẽ lấy cho anh ấy một ít.

Nhân lúc anh cả Diệp ăn mì, Thạch Lỗi đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị mang về quê.

Lại tìm thêm một chiếc chăn cũ, chuẩn bị lát nữa trải lên xe.

Anh cả Diệp ăn mì xong, Thạch Lỗi bưng bát đi rửa.

Lại dập lửa trong lò, kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào đã được đóng kỹ chưa.

Sau đó, Thạch Lỗi mới bê đồ ra xe, quay lại mặc cho Diệp Thư thêm một chiếc áo bông dày bên ngoài áo khoác, đội mũ bông lên, lại quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Cố gắng che chắn toàn thân thật kín đáo, chỉ chừa lại đôi mắt.

Bản thân cũng mặc áo bông dày, đội mũ bông.

Lại lấy từ trên giường một chiếc chăn mỏng, lát nữa lên xe sẽ đắp lên chân.

Thạch Lỗi đỡ vợ lên xe bò, sau đó quấn chăn kín người vợ. Quay người lại khóa cửa chính cẩn thận, rồi bản thân cũng leo lên xe bò.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 213



Anh cả Diệp thấy hai người đã ngồi yên vị, liền quất roi cho xe chạy.

Trên đường đi, mấy người trò chuyện rôm rả, ngồi trên xe bò chậm rãi về nhà.

Diệp Thư mặc áo bông dày, đội mũ bông, người còn quấn chăn. Gió to đến mấy cũng không lùa vào được.

Cũng có tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết rơi dọc đường, cành cây hai bên đường đều phủ đầy tuyết trắng, gió thổi qua lại rơi xuống những bông tuyết nhỏ li ti.

Bây giờ trời vẫn còn âm u, nhìn về phía xa chỉ thấy một màn sương mù mịt.

Thạch Lỗi thì đang trò chuyện với anh cả Diệp, Diệp Thư nhìn cảnh tuyết rơi một lúc, cảm thấy nhàm chán, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Mấy người vừa nói chuyện vừa cười đùa, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Anh cả Diệp đánh xe bò đưa thẳng hai người đến tận cửa nhà.

Nghe thấy tiếng động, hai ông bà lão đã chờ sẵn từ trước cũng ra ngoài phụ giúp xách đồ.

Thạch Lỗi bảo bà nội và Diệp Thư vào nhà, đồ đạc không cần hai người phải lo.

Bà nội cũng biết cháu dâu đang mang thai, liền cùng cháu dâu vào nhà.

Cô con gái nhỏ đang ngồi trên giường gạch trong nhà, nhìn ra ngoài qua ô cửa kính.

Nhìn thấy mẹ bước vào, cô bé liền chạy từ trên giường xuống.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mới về ạ? Mẹ có mua đồ ngon cho con không ạ?"

Nhìn thấy con gái chạy đến, Diệp Thư vội vàng dang rộng tay ôm lấy con.

"Có chứ, lát nữa bố con mang vào nhé." Diệp Thư cúi đầu hôn con gái một cái.

Cô để con gái tự đứng, cởi mũ bông và áo khoác quân đội trên người mình ra, sau đó mới bế con gái lên.

Lúc này bà nội cũng bưng mấy bát nước đường đến, đưa một bát cho Diệp Thư. Rồi bưng hai bát còn lại ra cho anh cả Diệp và Thạch Lỗi.

Mấy người đi đi lại lại mấy lần mới bê hết đồ vào nhà, lúc Thạch Lỗi vào thì anh cả Diệp cũng đã uống nước đường xong và đi rồi.

Thạch Lỗi vào nhà vội vàng cởi giày trèo lên giường, dùng đôi tay lạnh ngắt của mình trêu chọc con gái.

Diệp Thư ngồi bên cạnh nhìn hai bố con chơi đùa.

Hai ông bà ở dưới đất sắp xếp đồ đạc hai người mang về, phân loại các thứ rồi cất gọn gàng.

"Cái này là cái gì?" Bà nội cầm một vật dài được gói bằng giấy dầu hỏi.

Diệp Thư liếc mắt nhìn: "Là kẹo hồ lô ạ."

Cô bé nghe mẹ nói kẹo hồ lô, cũng không chơi với bố nữa. Vội vàng chạy đến mép giường đòi ăn.

"Bà ơi, cháu muốn ăn kẹo hồ lô."

Bà nội mở gói giấy dầu ra, bên trong có 5 cây kẹo hồ lô. Đưa cho cô bé một cây.

Nghĩ nghĩ rồi lại đưa cho Diệp Thư một cây, Diệp Thư không lấy.

Bà nội thấy Diệp Thư không lấy, liền định gói 4 cây còn lại bằng giấy dầu, mang ra ngoài cất.

Diệp Thư thấy động tác của bà, vội vàng ngăn bà lại.

"Bà ơi, bà với ông cũng ăn đi, không cần để dành đâu."

Bà nội lắc đầu: "Chúng ta không ăn đâu, để dành cho Tĩnh Nghi."

Ông nội ở bên cạnh cũng gật đầu.

Diệp Thư thấy hai người không muốn ăn, cũng không miễn cưỡng nữa.

Bà nội mang kẹo hồ lô ra ngoài để đông, tránh để trong nhà đường tan chảy sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

Dọn dẹp xong xuôi, hai ông bà cũng lên giường ngồi, cả nhà nói chuyện phiếm.

Cả nhà đang nói chuyện thì ngoài sân truyền đến tiếng chị dâu Ngọc Bình.

"Thư về rồi à? Chị vào đây."

Diệp Thư cũng vội vàng xỏ dép lê xuống đất: "Vào đi chị dâu."

Diệp Thư vừa định ra đón thì chị Ngọc Bình đã vén rèm cửa bước vào.

"Chị dâu đến rồi, lên giường ngồi đi, trên giường ấm." Diệp Thư nhường chỗ cho chị Ngọc Bình ngồi lên giường.

"Thư này, em lên giường ngồi đi, đừng đứng nữa. Chị nghe nói em có thai rồi, nên qua xem em thế nào." Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư vẫn đứng dưới đất, vội vàng nói.

"Không sao đâu chị, em khỏe lắm."

Diệp Thư quay người đi lấy chiếc phích nước nóng trên tủ đã chuẩn bị cho chị Ngọc Bình.

Lúc dọn dẹp đồ đạc, Diệp Thư đã cố ý dặn bà nội để chiếc phích ở ngoài.

Cô biết chắc chị Ngọc Bình sẽ không đợi được mà đến hỏi ngay.

Diệp Thư đưa chiếc phích cho dâu Ngọc Bình, chị Ngọc Bình nhận lấy, thích thú xoay đi xoay lại xem không rời tay.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 214



Diệp Thư bảo cô ấy mở hộp ra xem, chỉ cho cô ấy chỗ lỗi nhỏ, đó là phần đáy phích bị bong một mảng sơn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Chị Ngọc Bình không ngớt lời khen Diệp Thư: "May nhờ có em đấy, em gái à. Cái phích này đẹp thật đấy, nếu không có em chắc chắn chúng chị không mua được.

Chị biết phải cảm ơn em thế nào đây, em yên tâm, sau này có việc gì cứ bảo chị, chị sẽ coi như việc của mình mà làm."

Diệp Thư vẫy tay với cô ấy, nói không có gì.

Chỉ là dặn dò cô ấy thêm lần nữa, đừng đi nói lung tung ở bên ngoài. Bản thân cô cũng không có cách nào mua thêm được loại không cần phiếu nữa.

Chị Ngọc Bình đương nhiên miệng liên tục đồng ý. Lại móc tiền ra hỏi Diệp Thư bao nhiêu tiền.

Diệp Thư nói 6 đồng, chị Ngọc Bình còn muốn đưa thêm cho cô 1 đồng, nói là không thể để Diệp Thư giúp không công được.

Diệp Thư nào cần số tiền ấy, đừng nói là cô không thiếu tiền, mà cho dù có thiếu cũng không thể nhận.

Nhận một đồng này, cô chẳng còn ra thể thống gì nữa. Thế nên Diệp Thư nhất quyết từ chối. Còn nói thêm nếu cô ấy cứ đưa tiền, cô sẽ lấy lại phích nước nóng.

Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư không nhận, đành phải cất tiền đi.

Chị Ngọc Bình ngồi thêm một lúc, trò chuyện với hai ông bà. Thấy cũng đến lúc phải nấu cơm trưa, cô ấy mới cầm phích nước nóng ra về.

Chị Ngọc Bình đi rồi, bà nội mới hỏi Diệp Thư muốn ăn gì để bà làm.

Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô bảo bà cứ làm đại món gì cũng được, cô không kén ăn.

"Hay là hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi! Thời tiết này mà ăn sủi cảo thì ấm bụng." Ông nội lên tiếng.

"Được, vậy ăn sủi cảo." Bà nội thấy ông nội đã lên tiếng, cũng chẳng có gì khó khăn, bèn quyết định luôn là ăn sủi cảo.

Cả nhà cùng xúm vào, người nhào bột, người làm nhân.

Chẳng mấy chốc đã có đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Lúc Diệp Thư đang ăn sủi cảo thì bên nhà ông bác Diệp lại xảy ra trận cãi vã kịch liệt.

Mọi chuyện cũng đều từ cái phích nước nóng mà ra.

Chị Ngọc Bình ôm phích nước nóng từ nhà Diệp Thư ra về, trong lòng vui như mở cờ.

Đến cổng, cô ấy theo thói quen thò đầu nhìn vào trong sân, thấy không có ai mới ôm phích nước nóng rảo bước vào nhà.

Ai ngờ đâu lại đụng mặt em dâu Vương Anh Tử đang định đi ra nhà xí.

"Chị dâu đi đâu đấy? Cầm gì trong tay thế?" Em dâu Vương Anh Tử nhìn cái phích trong tay chị Ngọc Bình rồi hỏi.

"Không có gì đâu, em đi đi, chị vào nhà đây." Chị Ngọc Bình ấp úng nói.

"Em không vội, cho em xem chị cầm gì nào?" Chị Ngọc Bình càng ấp úng, em dâu Vương Anh Tử càng tò mò.

Thấy chị Ngọc Bình không đề phòng, cô ta liền giật ngay lấy cái phích.

"Cô làm gì thế? Trả lại cho tôi." Chị Ngọc Bình cuống quýt giằng lại.

"Phích nước nóng à? Chị dâu này, không phải em nói chị đâu, chị mua phích nước nóng mà cứ phải giấu diếm làm gì? Nói ra thì nhà mình cũng nên mua một cái, như thế mùa đông ông bà, bố mẹ uống nước nóng cho tiện." Em dâu Vương Anh Tử vừa cầm cái phích trên tay vừa nói móc mỉa chị Ngọc Bình, trong lòng biết tỏng là cô ấy không thể nào bỏ tiền túi ra mua phích cho nhà chồng được.

"Mẹ, bà nội ơi, ra đây xem chị dâu mua phích nước nóng về này." Lúc này ông bác Diệp và anh cả Diệp không có nhà, nên em dâu Vương Anh Tử chỉ gọi mẹ chồng và bà nội chồng ra.

Chị Ngọc Bình từ lúc gặp em dâu Vương Anh Tử đã biết là chuyện này không thể giấu được nữa.

Nhìn hai mẹ con nhà chồng được em dâu Vương Anh Tử gọi ra, chị Ngọc Bình tức không chịu được. Cô ấy giằng mạnh lấy cái phích, ôm chặt vào lòng.

Em dâu Vương Anh Tử nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, cười nhạo một tiếng rồi quay sang nói với mẹ chồng: "Mẹ, chị dâu mua phích nước nóng rồi đấy."

Sau đó, cô ta lại giả vờ hỏi chị Ngọc Bình: "Chị dâu, chị xoay sở kiểu gì mà kiếm được phiếu mua phích nước nóng thế, kiếm cho em một cái được không?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 215



Mẹ Diệp vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhà này làm gì có cửa nào mà kiếm được phiếu mua phích, nếu kiếm được thì mấy năm nay chẳng phải là mua từ lâu rồi sao?

Nhìn thấy phích nước nóng, mẹ Diệp biết ngay là do Diệp Thư giúp đỡ, bởi vì con trai cả vừa mới đón Diệp Thư về quê, chưa gì con dâu đã có phích nước nóng mang về, khỏi nói cũng biết là từ đâu ra.

Mẹ Diệp gọi cả hai cô con dâu vào nhà.

Nhìn hai cô con dâu, mẹ Diệp trong lòng cũng thấy bất lực, người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình bà êm ấm thuận hòa, nhưng chỉ có bà mới biết, chuyện phiền lòng trong nhà nhiều vô kể.

Không nói đâu xa, cứ nhìn hai cô con dâu này, nếu không có bà đứng ra thì không biết đã cãi nhau bao nhiêu trận rồi.

Hai cô con dâu này đều do chính tay bà chọn lựa kỹ càng mới rước về nhà. Mấy năm làm dâu con trong nhà, nói chung là không có lỗi lầm gì lớn, nhưng lỗi nhỏ thì liên tục.

Cô con dâu cả Ngọc Bình tính tình cũng tạm được, tuy hơi nhỏ nhen nhưng bản tính cũng thẳng thắn, lại nhanh nhẹn tháo vát.

Cô con dâu hai tuy hơi lắm điều một tí, nhưng với người ngoài cũng tốt, chỉ là thích so bì với vợ chồng anh cả.

Nhưng gần đây mẹ Diệp cũng phát hiện ra, càng ngày hai người càng mâu thuẫn, ít nhiều trái ngược với lời nói.

Bà nội Diệp càng nghĩ, nét mặt càng trở nên nghiêm nghị.

"Vợ thằng cả, cái phích nước nóng này là thế nào?"

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bà nội, trong lòng Ngọc Bình cũng có chút bất an.

"Bà, cháu trai cháu lấy vợ, đây là cháu nhờ Diệp Thư mua giúp, là hàng lỗi, cháu..." Ngọc Bình giải thích.

"Cái gì? Ông nội không phải cấm chúng ta đi nhờ vả Diệp Thư hay sao?" Chưa để Ngọc Bình nói hết câu, Vương Anh Tử đã lên tiếng.

Ngọc Bình cúi đầu không nói, mẹ Diệp cũng lắc đầu tỏ ý không đồng tình.

Đúng lúc này, mấy người ông nội Diệp cũng vừa đi về.

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong nhà, bố Diệp lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Vương Anh Tử không đợi người khác trả lời, trước tiên nói đầu đuôi câu chuyện, sau khi nói xong liền tức giận móc mỉa: “Có người lợi dụng ân huệ của gia đình nhà chồng để kiếm lợi cho nhà mẹ đẻ. Đúng là không biết xấu hổ!"

"Cô nói ai không biết xấu hổ hả?" Ngọc Bình vừa nói vừa tiến lại gần Vương Anh Tử.

"Tôi nói ai thì người đó tự biết." Vừa nói cũng vừa xấn xổ lao tới.

Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, hai người anh cả Diệp vội vàng mỗi người kéo vợ mình lại.

Ông nội Diệp trầm mặt xuống.

"Các người làm cái gì vậy? Dừng tay cho tôi! Không sợ người ta chê cười à!" Thấy ông nổi giận, hai chị em dâu cũng dừng lại.

Ông nội Diệp hút một hơi thuốc, nói với Ngọc Bình: "Cháu dâu cả, lúc trước ông đã nói thế nào?"

"Ông nội, cháu..." Ngọc Bình đối với Vương Anh Tử thì nói năng hùng hồn lắm, nhưng đối diện với ông nội thì lại chột dạ không nói nên lời.

Hoá ra từ sau khi Diệp Thư trở về, biết được Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã cung ứng.

Trong nhà có một người họ hàng như vậy, mọi người, đặc biệt là hai cô cháu dâu bắt đầu có chút vênh váo.

Không chỉ khoe khoang khắp nơi, mà còn bóng gió muốn nhờ Diệp Thư mua đồ giá rẻ.

Không chỉ nghĩ đến đồ đạc thiếu thốn trong nhà mình, mà còn nghĩ đến bố mẹ anh chị em bên nhà mẹ đẻ mình cần những thứ gì.

Lần đó, thấy mọi người trong nhà đều thiếu chừng mực mà đi tìm Diệp Thư, ông nội Diệp đã nổi trận lôi đình.

Lúc đó ông cũng nói rõ ràng rồi, không cho phép người trong nhà đi tìm Diệp Thư nhờ vả, đặc biệt là không được nhờ Diệp Thư giúp đỡ người nhà họ. "Người trong nhà" ở đây bao gồm cả bà Diệp, bố mẹ Diệp và hai cô cháu dâu.

Lúc đó ông nội Diệp cũng phân tích lý lẽ rõ ràng cho mấy người nghe rồi.

Tình cảm là thứ càng dùng càng bạc, có quan hệ cũng phải để dành lúc cần thiết mà dùng.

Hơn nữa, những năm qua, Diệp Thư mỗi dịp lễ tết đều mua quà cáp biếu tặng, đó đều là vì hai ông bà già này.

Cũng chính là còn nhớ đến tình nghĩa với ông bà nội Diệp Thư năm xưa nên mới quan tâm bọn họ vài phần.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 216



Ông nội Diệp thấy Ngọc Bình không nói nữa, cũng thở dài một tiếng: "Cháu dâu cả, không phải là ông phản đối cháu vì chuyện nhà ngoại mà tìm Diệp Thư.

Cháu đã nghĩ chưa, Thịnh Hoa nhà mình sắp 13 tuổi rồi, không bao lâu nữa sẽ đến tuổi cưới vợ.

Đến lúc đó, nếu nhà gái đòi sính lễ mà nhà mình không có phiếu thì phải làm sao?"

Ngọc Bình mở miệng định nói.

Ông nội Diệp ngăn cô ấy lại.

"Ông biết cháu muốn nói là tìm Diệp Thư, nhưng cháu có bao giờ nghĩ, hôm nay cháu vì chuyện cháu trai nhà ngoại kết hôn mà tìm Diệp Thư mua phích nước, ngày mai em trai em gái cháu vì chuyện nhà ngoại mà tìm Diệp Thư, ngày mốt mẹ cháu lại tìm Diệp Thư.

Cứ tìm đi tìm lại như vậy, thì còn chút tình nghĩa nào nữa.

Đến lúc nhà mình có việc, thì đã không còn tình nghĩa gì để nói nữa rồi.

Hơn nữa, Diệp Thư cũng mới đi làm, lãnh đạo đến cửa không biết bao nhiêu mà kể? Có phải Diệp Thư vì chuyện của nhà mình mà phải đi cầu xin người khác không? Cầu xin người khác làm việc, có phải là con bé lại phải đi trả nợ ân tình không.

Không phải ông ngăn cản mọi người không cho mọi người vì nhà ngoại mà làm việc, nếu như bản thân mọi người có năng lực, cho dù là nhà mình có năng lực, ông cũng sẽ không nói một chữ ‘không’.

Cháu dâu cả à, bây giờ cháu làm như vậy, không chỉ làm khó Diệp Thư, đến lúc đó chỉ sợ là bản thân cháu cũng sẽ khó xử.

Cháu trai nhà chị dâu cháu kết hôn nhờ cháu mua phích nước, cháu đã mua rồi, vậy ngày mai nhà em dâu cháu có việc nhờ cháu mua đồ thì cháu làm thế nào?

Em trai em gái cháu thì sao? Chị cả chị hai cháu thì sao?

Đến lúc đó, cháu có phải là tốn công vô ích không!"

Nghe ông nội nói xong, Ngọc Bình cũng cảm thấy mình làm việc này không được tốt cho lắm.

Ông nội nói đúng! Cháu trai cháu gái nhà anh hai cũng lớn rồi, nghe nói cũng đang tìm hiểu rồi.

Cháu gái của chị cả cũng 17 tuổi rồi, sắp đến tuổi lấy chồng rồi.

Mình đã mua phích nước không cần phiếu cho nhà anh cả rồi, đến lúc anh hai nhờ mình giúp đỡ thì phải làm sao? Đồng ý thì không thể nào đồng ý, từ chối thì có phải là đắc tội với anh hai chị dâu hai, thậm chí là cháu trai cháu gái nhà anh hai không.

Ngọc Bình càng nghĩ càng sợ, việc này của mình đúng là tốn công vô ích.

Nghĩ đến sau này anh chị em đều trách cứ mình, thật sự chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy rợn tóc gáy.

Đều tại cái miệng nhanh nhảu của mình, bị chị dâu nói vài câu ngon ngọt là không còn phân biệt được đâu là phải trái. Lờ mờ đồng ý, bây giờ phải làm sao?

Ông nội nhìn sắc mặt của Ngọc Bình là đã hiểu ra, hài lòng gật đầu.

Thấy cháu dâu cũng coi như là người hiểu chuyện, không phải là loại người đầu gỗ, nói thế nào cũng không hiểu.

Ông nội cũng liếc nhìn cô cháu dâu thứ hai một cái.

Vương Anh Tử vừa thấy ông nội nhìn mình, không tự chủ được mà ưỡn thẳng lưng.

Tuy rằng ông lão ngày thường chưa từng nói cô ta, nhưng trong cái nhà này, cô ta vẫn là người sợ ông lão nhất.

Tuy nhiên, ông nội cũng không nói cô ta, chỉ nói với bà nội: "Bà nó, nấu cơm đi!"

Ngọc Bình thấy ông nội muốn đi, nhịn không được gọi ông: "Ông, vậy cái phích nước này..."

Ông nội cũng không quay đầu lại, trực tiếp xua tay: "Tùy cháu xử lý!"

Thấy chuyện này cứ như vậy cho qua, Vương Anh Tử không chịu.

Tuy rằng trong lòng sợ ông lão, nhưng sức hấp dẫn của phích nước quá lớn, hoàn toàn áp đảo nỗi sợ.

"Gì chứ? Chuyện dùng thể diện của người nhà để cầu xin người khác cứ như vậy là xong rồi? Vậy lát nữa tôi cũng đi tìm Diệp Thư, cháu ngoại nhà tôi kết hôn, cũng cần phích nước!" Vương Anh Tử nói với giọng điệu gay gắt.

Anh hai Diệp ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho cô ta, dùng tay kéo cô ta.

Cô ta hất tay anh hai Diệp ra: "Anh kéo tôi làm gì? Tôi nói sai sao? Diệp Thư giúp đỡ là vì nể mặt ông.

Tại sao chuyện tốt đều để một mình cô ta hưởng, ông là ông của tất cả chúng ta. Tại sao chuyện tốt gì trong nhà cũng đều dành cho nhà anh cả, nhà chúng tôi là con ghẻ chắc?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 217



Nói xong câu đó, anh hai Diệp cũng buông tay đang kéo vợ ra.

Thực ra đâu chỉ mình Vương Anh Tử nghĩ thế, anh hai Diệp cũng nghĩ như vậy mà?

Cả nhà dồn mắt về phía anh hai.

Ông nội Diệp đang đi ra cửa cũng dừng bước.

Thấy con trai thứ hai không nói gì, ông thở dài rồi quay trở lại.

"Thằng hai, cháu cũng nghĩ như vậy à?" Ông lão ngồi lại lên giường.

"Ông, cháu không có... cháu chỉ là..." Anh hai ấp úng nói.

Lúc này, Vương Anh Tử tiến lên kéo chồng ra.

"Không có gì là không có gì? Nhìn anh kìa, có chút khí phách nào không? Anh không nói thì để tôi nói. Ông nội à, ông đã hỏi rồi thì cháu sẽ nói.

Mọi người đều thiên vị anh cả, chuyện gì tốt cũng đến tay anh cả, nhà chúng tôi thì chẳng bao giờ đến lượt. Lúc cần làm việc thì nhớ đến chúng tôi, còn lúc có lợi thì lại gạt chúng tôi sang một bên.

Cái phích nước này là sáng nay anh cả mang từ huyện thành về đúng không?

Tôi đã bảo sao chồng tôi muốn giúp đỡ mà mọi người không cho, hóa ra là có uẩn khúc."

Cả nhà nghe Vương Anh Tử nói vậy đều hiểu cô ta đang mượn cớ gây sự, có lẽ trong lòng đã ấm ức từ lâu rồi!

"Đừng nói nữa." Anh hai tiến lên ngăn vợ lại.

"Thằng hai, để nó nói." Ông lão xua tay ra hiệu cho anh hai đừng cản.

Đã nói là phải nói cho hết, Vương Anh Tử càng nói càng mạnh miệng.

"Từ ngày về nhà này, vợ chồng tôi chẳng thiếu việc gì phải làm, tại sao cứ có chuyện gì tốt đẹp là lại coi như không nhìn thấy chúng tôi?

Mấy lần rồi, em họ có việc cần giúp, mọi người đều gọi anh cả đi, chồng tôi xung phong giúp đỡ mọi người cũng không đồng ý.

Ai mà chẳng biết giúp đỡ em họ chẳng bao giờ thiệt, lần nào cũng có quà mang về?

Làm như ai không biết ấy, lần nào mang đồ về, chị cả cũng giữ lại một phần, phần còn lại mới đưa cho mẹ chồng."

Nghe em dâu nói vậy, mặt Ngọc Bình biến sắc.

Ngọc Bình quả thực có giữ lại một phần quà của chồng đi giúp em họ, nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi.

Hơn nữa, cô ấy cảm thấy điều đó rất bình thường, dù sao cũng là đồ chồng mình vất vả giúp người khác mới có được, mình đã lấy phần lớn đưa vào của chung rồi, chẳng lẽ lại không được giữ lại một chút sao.

Chồng cô lo cái gì?

Nghĩ trong lòng thế nào thì buột miệng nói ra thế ấy.

Nghe vậy, Vương Anh Tử càng thêm khó chịu, liền lớn tiếng mắng mỏ.

"Chồng chị mang về? Sao chồng chị lại mang được về? Chẳng phải là do ông bà bố mẹ thiên vị cho đi đấy sao!

Nếu cho chồng tôi đi, chồng tôi cũng mang được về. Chị còn nói được nữa sao, tôi thấy chị lén lút mang đồ về nhà mẹ đẻ rồi nhé."

Hóa ra, mỗi lần anh cả đi giúp em họ đều được cho một ít quà, có khi là một nắm kẹo, có khi là mấy chiếc bánh quy.

Tóm lại là chưa bao giờ để anh cả giúp xong việc mà tay không ra về. Kể cả khi em họ không có nhà, có lúc ông bà có việc cần giúp đỡ, ông bà cũng cho anh cả một ít đồ ăn thức uống, coi như là không muốn nợ ân tình.

Mỗi lần anh cả mang đồ về, chị cả Ngọc Bình quả thực có giữ lại một ít, nếu ít quá thì chị cả sẽ tự mình cất đi, không nói với ai trong nhà.

Vậy em dâu Vương Anh Tử biết chuyện này như thế nào?

Ban đầu, Vương Anh Tử cũng không biết, cho đến một lần anh cả đi giúp ông nội Thạch, ông nội Thạch cho anh ấy hai cái bánh gato.

Về đến nhà, anh cả đưa luôn cho vợ. Chị cả nhìn thấy bánh, nghĩ rằng mấy đứa con của mình chưa được ăn món ngon như vậy bao giờ.

Thế là chị cả liền giấu đi, đợi lúc không có ai liền lén lút mang cho các con ăn.

Con nít được ăn ngon thì sao mà nhịn được không khoe khoang, thế là chúng liền khoe với các em rằng mình được ăn bánh gato.

Con trai con gái của em dâu về nhà liền đòi mẹ cho ăn bánh, nói rằng anh chị đã được ăn rồi.

Em dâu nghe vậy thì thấy lạ, trong nhà lấy đâu ra bánh gato, loại bánh quý giá đó có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 218



Thế là em dâu gặng hỏi, rồi lại tự mình suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

Những ngày sau đó, em dâu bắt đầu để ý.

Em dâu khi ấy cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ lẩm bẩm với chồng, bảo chồng khi gặp việc gì cần giúp đỡ nhà Diệp Thư thì phải chủ động.

Anh hai nghe lời vợ, trong lòng cũng toan tính, sáng nay ông nội Diệp sai đi đón Diệp Thư về, anh ta liền xung phong nhận việc.

Nhưng ông nội Diệp không cho anh hai đi, vẫn là để anh cả đi.

Lúc ấy vợ chồng anh hai trong lòng đã không vui, giờ lại thấy chị cả Ngọc Bình cầm phích nước, em dâu Vương Anh Tử liền không nhịn được nữa.

Nên mới xảy ra cãi vã.

Diệp Thư đang ăn sủi cảo, đâu biết được chỉ vì một chút quà cáp của nhà mình, sợ mang ơn mà đã gây ra mâu thuẫn gia đình nhà ông bác Diệp.

Lúc này Diệp Thư đang ăn sủi cảo ngon lành, ăn hết một bát sủi cảo, lại húp thêm bát nước canh. Đúng là nguyên canh hóa nguyên thực, uống xong, dựa người vào tường, ợ một cái thật sảng khoái.

"Mẹ ơi, bao giờ em bé ra chơi với con ạ?" Cô nhóc nép bên mẹ hỏi.

Diệp Thư bế con gái ngồi lên đùi mình, ôm con bé đáp: "Sáu tháng nữa con sẽ nhìn thấy em, lúc đó Tĩnh Nghi là chị rồi. Sau này mẹ giao em cho con quản đấy."

Diệp Thư sợ con gái có tâm lý phản kháng, nên nói sẽ giao em bé (chưa ra đời) cho chị quản.

"Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ quản em trai thật tốt." Nghe mẹ nói vậy, cô nhóc liền ưỡn thẳng lưng.

"Chưa chắc đã là em trai đâu, cũng có thể là em gái mà." Diệp Thư từ từ giải thích cho con gái.

"Con muốn em trai, không muốn em gái."

"Sao thế?"

"Tiểu Hoa có em trai, em trai rất nghe lời cậu ấy, mẹ ơi, con cũng muốn em trai, mẹ sinh cho con em trai đi mà. Mẹ ơi~" Cô nhóc nũng nịu.

"Tiểu Hoa nào cơ?"

"Tiểu Hoa là Tiểu Hoa đấy ạ!"

"Mẹ ơi, mẹ ngốc thế, đến Tiểu Hoa mà cũng không biết."

……

Cuối cùng vẫn là ông nội giải thích, Tiểu Hoa là con gái nhà anh Quốc ở đầu làng phía đông, nhà cô bé cũng họ Diệp, bố cô bé tên là Diệp Kiến Quốc.

Vì ngày nào cô nhóc cũng đi chơi với Tiểu Văn nhà anh cả nên có quen biết thêm vài người bạn. Tiểu Hoa là một trong số đó.

Tiểu Hoa năm nay sáu hay bảy tuổi gì đó, nhà có em trai kém hai tuổi. Vì bố mẹ, ông bà đều phải đi làm, nên ngày thường đều là cô bé chăm sóc em.

Diệp Thư lúc này mới biết Tiểu Hoa là ai. Cô cũng lờ mờ nhớ ra anh Kiến Quốc. Hình như anh ấy hơn cô vài tuổi.

Cả nhà trò chuyện vài câu, Diệp Thư và Thạch Lỗi trở về phòng nghỉ ngơi.

Cũng vì hai người vừa mới về, cô nhóc vẫn chưa được gần gũi mẹ nên cũng theo vào phòng ngủ.

Về đến phòng ngủ, cô nhóc nằm giữa bố mẹ, vui vẻ huơ huơ chân, chốc chốc lại líu lo.

Thạch Lỗi sợ cô bé đá vào bụng Diệp Thư nên dùng tay chặn chân cô bé lại, câu được câu không trò chuyện với cô bé.

Diệp Thư không bận tâm đến hai bố con, bản thân bận rộn cả buổi sáng, đã rất mệt rồi, giờ phút này chỉ muốn nhắm mắt ngủ.

Nhìn thấy Diệp Thư ngủ say, Thạch Lỗi "suỵt" một tiếng với con gái, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa, mẹ đã ngủ rồi.

Cô nhóc cũng bụm miệng "suỵt" theo bố. Đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại, hai bàn tay nhỏ che kín miệng, không phát ra một tiếng động nào.

Không lâu sau, hai bố con cũng ngủ thiếp đi.

Lúc Diệp Thư tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng hai bố con, bên ngoài loáng thoáng vọng lại tiếng trò chuyện.

Nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, giấc này ngủ gần ba tiếng đồng hồ.

Nằm thêm một lúc trên giường đất, nghe mùi khoai lang nướng thơm lừng bay vào từ ngoài cửa, Diệp Thư mới chịu dậy.

Mặc áo khoác ra ngoài, cô liền thấy Thạch Lỗi đang dẫn con gái ngồi trước bếp lò, trên nắp lò đặt hai củ khoai lang. Thạch Lỗi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại trở khoai một chút.

Có lẽ sắp chín nên mùi khoai lang càng thêm nồng đậm.

Diệp Thư nuốt nước miếng, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 219



Thấy cô ngồi bên cạnh, Thạch Lỗi mỉm cười, bóp nhẹ củ khoai, thấy đã mềm, liền nói là chín rồi.

Anh bẻ đôi củ khoai, một nửa đưa cho Diệp Thư, một nửa đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho con gái ăn.

Nhìn hai mẹ con ăn ngon lành, trong lòng anh còn thấy vui hơn cả tự mình được ăn.

Ăn hết nửa củ khoai lang, Diệp Thư vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm củ còn lại trên bếp.

Lần này Thạch Lỗi không đưa cho cô nữa, sợ cô ăn nhiều sẽ khó tiêu, nên tự mình ăn hết veo trong chớp mắt.

Diệp Thư thấy vậy, bèn đứng dậy đi sang phòng hai ông bà tìm bà nội nói chuyện.

Bà nội đang học làm giày, lúc này đang ngồi trên giường đất dán vải vụn, tức là dùng hồ dán từng mảnh vải vụn lại với nhau, hồ cũng là tự tay bà dùng bột mì nấu.

Quét một lớp hồ, trải một lớp vải vụn, lại quét một lớp hồ, lại trải một lớp vải vụn. Cứ như vậy cho đến khi trải được năm sáu lớp, độ dày đạt yêu cầu, mới đem tấm ván gỗ dán vải vụn ra phơi nắng.

Diệp Thư ngồi xuống bên cạnh bà, vừa giúp bà sắp xếp vải vụn, vừa trò chuyện.

"Bà ơi, bà khâu thêm mấy miếng vá lên áo khoác đi, tình hình bên ngoài ngày càng bất ổn rồi. Chúng ta cũng nên ăn mặc giống như bà con trong làng thì hơn!" Diệp Thư muốn bà vá áo khoác cho cả nhà, tránh gây chú ý.

"Haiz! Chúng ta đã cố gắng ăn mặc giản dị rồi, bà với ông thì không sao, chủ yếu là Tĩnh Nghi nhà mình, con bé giờ đã biết làm đẹp, không chịu mặc đồ vá đâu." Bà nội vừa làm việc vừa nói.

"Ông bà đừng chiều con bé nữa, đây cũng là bất đắc dĩ thôi. Cháu với Thạch Lỗi ở bên ngoài cũng phải hết sức cẩn thận, ở nhà máy chỉ chuyên tâm làm việc, cố gắng không nói chuyện, sợ nói sai điều gì đó.

Không chỉ riêng chúng cháu, mà phần lớn công nhân trong nhà máy đều như vậy, nói năng đều phải uốn lưỡi bảy lần. Chỉ sợ lỡ lời, lại bị người ta tố cáo.

Giờ trên đường phố đã có Hồng Vệ Binh rồi, trường học cũng rất lộn xộn, giáo viên không còn dám quản học sinh như trước nữa.

Học sinh thì động tí là Mao chủ tịch dạy, tư tưởng phản động rồi tư bản phục bích. Thật sự là khiến người ta hoang mang lo sợ."

Ông bà ở trong làng nói năng cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ta bắt được thóp.

Tuy rằng trong làng phần lớn mọi người đều chất phác thật thà, nhưng cũng khó tránh có kẻ xấu bụng, nhìn người khác sống tốt là không ưa."

Diệp Thư và bà nội đang nói chuyện thì ngoài sân, Thạch Lỗi và ông nội cũng đang bàn về chuyện này.

So với Diệp Thư, Thạch Lỗi biết nhiều chuyện hơn, bởi vì Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã ít người, môi trường tương đối đơn giản.

Nhà máy cơ khí thì khác, dù sao cũng là nhà máy lớn với hàng trăm người, đủ loại người.

Đặc biệt là bọn xã hội đen vào nhà máy vì có quan hệ gia đình, lợi dụng xu hướng không lành mạnh này mà nhảy vọt lên. Nếu không có nhiều giám đốc nhà máy trấn áp thì nhà máy sẽ hỗn loạn như thế nào?

Vì vậy, khi nói chuyện với ông nội, Thạch Lỗi cũng rất xúc động. Anh lại một lần nữa cảm thán với ông, may mà lúc trước nghe lời vợ, nếu không bây giờ trong đám người quét dọn nhà xí chắc chắn có bọn họ.

Ông nội nghe xong cũng không khỏi rùng mình. Ông không dám tưởng tượng cảnh mình đi quét nhà xí.

Ông nội hỏi Thạch Lỗi có tin tức gì từ Bắc Thành không.

Thạch Lỗi đáp "Có ạ" rồi lấy thư từ Bắc Thành gửi đến đưa cho ông.

Đọc xong bức thư, ông nội im lặng hồi lâu.

Thạch Lỗi biết ông nội vì sao lại như vậy, lần trước anh gửi thư hỏi thăm tình hình bạn bè của ông nội, bạn của Thạch Lỗi cũng đã cố ý đi hỏi thăm.

Chỉ có nhà ông Vương chọn đi chi viện biên cương, cả nhà đều đã đến vùng hoang dã phía Bắc. Mấy người còn lại đều vì lý do riêng mà chọn ở lại Bắc Thành.

Bây giờ đều đã bị liên lụy, có hai người đã bị tịch thu gia sản, phát phối đi quét nhà xí rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back