Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 170



Ban đầu Diệp Thư định đợi ở đó một lúc, đợi người ta quay lại rồi cùng về làng.

Nhưng anh họ nói đưa họ về trước cũng kịp, người trong làng lên đây mua đồ, con trai nhà người ta sắp cưới vợ, cửa hàng hợp tác xã không có bông, nên muốn lên huyện thành xem có mua được không.

Trùng hợp là hôm nay cũng có mấy người trong làng muốn lên huyện mua đồ nên mới cùng nhau thuê xe bò lên đây.

Đây là dịch vụ mới mà hai năm nay trong làng phát triển, chỉ cần không phải mùa vụ, mọi người có việc gì đều có thể đến đội sản xuất thuê xe bò. Một lần năm hào, không chỉ có bò kéo xe mà còn có người đánh xe.

Đương nhiên đây cũng là lý do mà đội sản xuất không dám để người ta tùy tiện dùng bò, bò là tài sản quan trọng của đội sản xuất, nói khó nghe một chút thì hiện tại bò còn quý hơn người.

Đây cũng là lý do vì sao thuê xe bò mà đội sản xuất còn cử người đi theo.

Tức là bỏ ra năm hào không phải để muốn làm gì thì làm, giống như lần này, bỏ tiền ra, người ta đánh xe đưa lên phố, xong việc lại đưa về, coi như xong.

Anh cả nói vừa đưa họ vào thì nhà Diệp Thư đã đến, trùng hợp là đã hẹn họ 11 giờ về.

Giờ đưa nhà Diệp Thư về, quay lại đón họ cũng kịp.

Mọi người đều ổn, chỉ có cô bé Tĩnh Nghi là dọc đường cứ nhìn ngó xung quanh không thấy đủ, cái miệng thì lúc nào cũng léo nhéo.

Cô bé đã được nhìn thấy những thứ này bao giờ, hai bên đường toàn là ruộng vườn, thân cây ngô còn cao hơn cả người, ngô sớm đã chín vàng cả rồi.

Thỉnh thoảng còn có cả đậu nành, cao lương, lạc, khoai lang. Đủ loại cây trồng.

Cô bé thi thoảng lại hỏi: "Mẹ ơi, đây là cái gì ạ?"

"Đây là lạc. Lạc mà chúng ta ăn đấy, mọc ở đây này."

"Ở đâu? Ở đâu? Sao con không nhìn thấy?"

"Hạt lạc nằm sâu trong đất. Bới đất lên mới nhìn thấy."

"Mẹ ơi, cái cây cao cao kia là gì ạ?"

"Đấy là cao lương."

"Đây là đậu nành."



Cuối cùng, Diệp Thư phát cáu, không thèm để ý đến cô bé nữa, thế mà nó vẫn chưa chịu thôi.

Vốn dĩ hai ông bà lão đang nói chuyện rôm rả với anh họ Diệp.

Thấy cô bé giận dỗi thì cũng không nói chuyện nữa, đều quay sang nhìn nó.

Bị mọi người nhìn, cô bé đang giận dỗi cũng thấy ngại, cúi đầu, bĩu môi, ngồi im thin thít.

Mọi người thấy thế buồn cười, đều nín cười nhìn nhau. Cuối cùng không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.

Cô bé biết mọi người đang cười mình, tủi thân đến phát khóc.

Anh cả Diệp thấy thế không đành lòng, lên tiếng gọi: "Tĩnh Nghi, lại đây với cậu, cậu dạy cháu đánh xe bò."

Trên đường đi, Diệp Thư đã giới thiệu qua cho mọi người về nhau rồi.

Đặc biệt là Tĩnh Nghi, vì từ nhỏ trong nhà đã không có họ hàng gì nên lúc mới biết người này là cậu ruột của mình thì tò mò lắm.

Cô bé cứ hỏi mãi: "Là cậu thật ạ? Sao cậu không đến nhà cháu chơi? Thì ra mình cũng có cậu!"

Nhìn mà mọi người không nhịn được cười. Cũng khiến anh cả Diệp yêu quý cô bé vô cùng.

Cô bé nghe lời đứng dậy, loạng choạng đi về phía sau anh cả Diệp, Thạch Lỗi hai tay đỡ lấy cô bé.

Anh cả Diệp quay người bế cô bé ngồi lên đùi, đặt cây roi đánh xe vào tay cô bé.

Miệng còn dạy cô bé hô "giá... giá".

Tĩnh Nghi vừa lắc lắc cây roi trong tay, vừa sung sướng đá đá chân.

Rất nhanh đã đến đầu làng, nhà Diệp Thư ở ngay chân núi phía bắc đầu làng, không cần phải đi qua làng.

Tuy nhiên, hiện tại không phải mùa vụ, ra đồng làm việc cơ bản đều là đàn ông, phụ nữ trong làng đều ở nhà giặt giũ, vá quần áo, khâu giày.

Vì vậy, dưới gốc cây đa đầu làng tụ tập khá đông người, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.

Nhìn từ xa thấy xe bò đi tới, còn tưởng người trong làng về, trong lòng còn thấy lạ?

Sao vừa đi đã về rồi, không phải xảy ra chuyện gì chứ!

Mấy người phụ nữ ngừng nói chuyện, tay làm việc cũng chậm lại.

Chưa đợi xe bò đến gần đã hỏi: "Không phải nói đi nửa ngày sao? Sao lại về sớm vậy?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 171



Có người tinh mắt nhìn thấy bé gái anh cả Diệp đang bế, buột miệng hỏi: "Anh cả Diệp, cậu bế con bé nhà ai đấy, muốn con gái thì bảo vợ đẻ cho một đứa. Đừng có làm chuyện gì sai trái đấy."

Đến nơi. Diệp Thư bảo anh họ dừng xe, tự mình xuống xe, nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, nhận ra là vợ của đội trưởng - dì Phạm, còn có chị Ngọc Bình cùng mấy chị dâu khác.

Cô hơi kích động, tiến lên chào hỏi: "Dì Hoa, chị Ngọc Bình... mọi người khỏe cả chứ ạ!"

Mọi người lúc này cũng đã nhận ra Diệp Thư, mấy năm nay cô không thay đổi gì nhiều, chỉ là ăn mặc đẹp hơn so với lúc ở nhà. Gương mặt cô không thay đổi, thậm chí còn trẻ ra.

Chị Ngọc Bình là người phản ứng đầu tiên: "Là Thư đấy à? Ôi chao! Thư về rồi à, đợi tôi chạy về báo cho bố mẹ chồng tôi biết, mấy hôm trước họ còn nhắc đến em đấy."

Dì Hoa cũng vội vàng đứng dậy, tiến đến chỗ Diệp Thư nắm lấy tay cô nói: "Đúng là con bé Thư thật à? Dì còn tưởng nhìn nhầm nữa chứ? Mấy năm rồi cháu không về? Lần này về thăm nhà à?"

"Con bé Thư vẫn như ngày nào, chỉ là da dẻ hồng hào hơn, còn lại vẫn giống như hồi ở nhà."

"Đúng đấy, không hổ là thành phố lớn, dưỡng người."

……

Mọi người thi nhau trò chuyện rôm rả.

Diệp Thư cũng thân thiết để dì Hoa nắm tay, nhìn thấy dì và các chị, cô cũng rất xúc động, cảm thấy vô cùng gần gũi.

"Dì, mấy năm nay mọi người vẫn khỏe chứ ạ?"

"Tốt, đều tốt cả. Hai năm nay trong làng cũng đỡ hơn rồi, đủ ăn rồi. Mọi thứ đều tốt đẹp."

Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lại.

Lúc xe dừng lại, Thạch Lỗi đã xuống xe theo vợ, vợ anh đang nói chuyện với mọi người, anh đứng bên cạnh chờ.

Cô giới thiệu Thạch Lỗi với mọi người, rồi lại lần lượt giới thiệu mọi người với anh. Tất nhiên là cô dùng cái tên đã bàn bạc trước lúc ở trên tàu, Cao Chấn Hưng. Sau này ở quê, Thạch Lỗi sẽ lấy tên là Cao Chấn Hưng.

"Đây là vợ ông trưởng làng, gọi là dì Hoa."

"Đây là chị Ngọc Bình ạ."

"Đây là chị Thanh."

"Đây là...."

Cô lần lượt giới thiệu, Thạch Lỗi đi theo sau chào hỏi mọi người.

Mọi người vừa đáp lời vừa khen ngợi Thạch Lỗi.

"Quả là một chàng trai tốt, trông thật tuấn tú."

"Đúng đấy, Tiểu Thư thật có phúc."



Giới thiệu xong, cô lại chỉ vào bé gái trong lòng anh cả Diệp, nói: "Đây là con gái cháu, tên Tĩnh Nghi."

Cô lại bảo con gái chào mọi người.

Cô bé cũng rất ngoan ngoãn, liên tục gọi bà, dì.

Mọi người nghe mà vui vẻ, lời hay ý đẹp cứ thế tuôn ra.

"Con gái thật đáng yêu, sao mà xinh xắn thế."

"Quả nhiên là con nhà thành phố, nói chuyện thật dễ nghe."

"Mặc đẹp quá, sạch sẽ quá, không như bọn trẻ con nhà quê chúng ta, lúc nào cũng nhem nhuốc."

Nghe mọi người khen, cô bé càng thêm phấn khởi, ngẩng cao đầu, miệng nhỏ liên tục nói.

Diệp Thư thấy con gái có vẻ hơi quá đà, vội vàng ngăn cản.

Cô chào tạm biệt các dì và các chị: "Vậy chúng tôi về nhà trước nhé, ông bà ngồi xe mấy ngày cũng mệt rồi, tôi đưa ông bà về nghỉ ngơi trước, khi khác chúng ta lại nói chuyện."

Mọi người đã sớm nhìn thấy hai ông bà trên xe, nhưng thấy Diệp Thư chưa nói gì nên cũng không tiện hỏi.

Bây giờ mới biết là ông bà nội của chồng Diệp Thư. Mọi người vội vàng tránh đường cho anh cả Diệp dắt xe bò đi.

Mọi người còn nhiệt tình nói với Diệp Thư và hai ông bà trên xe: "Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, mai chúng tôi đến nhà thăm. Khi nào rảnh thì dẫn ông bà đi dạo quanh làng chơi nhé!"

Về đến nhà, Diệp Thư lấy chìa khóa mở cửa, Thạch Lỗi xách hành lý xuống.

Anh đỡ hai ông bà xuống xe, anh cả Diệp cũng bế Tĩnh Nghi xuống. Anh cả Diệp chào Diệp Thư rồi quay về huyện chờ đón người.

Diệp Thư cũng không khách sáo với anh cả Diệp, chủ yếu là cô cũng đã nhiều năm không về, bây giờ nhà cửa ra sao cô cũng không biết, hơn nữa sau này còn nhiều cơ hội báo đáp, không cần phải vội vàng.

Diệp Thư bảo hai ông bà dẫn con gái ra chỗ râm mát trước cửa nghỉ ngơi, còn cô và Thạch Lỗi vào nhà dọn dẹp.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 172



Trong nhà đâu đâu cũng là bụi bặm, cô bảo Thạch Lỗi lấy chậu ra giếng múc nước, vẩy ướt nền nhà trước để khi quét bụi sẽ không bay tứ tung.

Rồi lại tìm trong tủ một bộ quần áo cũ để làm giẻ lau.

Đầu tiên quét hết bụi đất trên giường đất và trên nền nhà. Rồi lại lấy giẻ lau từ bệ cửa sổ đến giường đất, rồi đến tủ, lau hết một lượt.

Đang dọn dẹp thì ông bà bác cùng các bác gái cầm chậu, chổi và các dụng cụ khác đến.

Thấy ông bà nội đang ngồi ở bóng râm trước cửa, mọi người chào hỏi ông bà, để ông bác Diệp và ông bà nội Thạch ngồi lại trò chuyện, còn bà bác Diệp dẫn mấy người phụ nữ vào nhà phụ dọn dẹp.

Bà bác nhìn thấy Diệp Thư, nước mắt tuôn rơi, môi run run nói: "Tiểu Thư, nhìn cháu sống tốt, chúng ta cũng yên tâm rồi. Bố mẹ cháu, ông bà nội cháu dưới suối vàng cũng có thể yên lòng rồi."

Bà bác nói như vậy, bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng trở nên trầm lắng.

Diệp Thư dìu tay bà, nói: "Bà ơi, ngày mai cháu sẽ đưa chồng cùng với con cái đi tảo mộ cho bố mẹ, ông bà nội. Nói với họ là cháu đang sống rất tốt, để họ yên tâm."

"Tốt, tốt, đứa trẻ ngoan, nên như vậy." Thấy mọi người đều buồn bã vì lời nói của mình, trong lòng bà cũng hơi hối hận, không nên nói điều này vào lúc này.

Bà chỉ là nhìn thấy Tiểu Thư, trong lòng lại nhớ đến bà nội Diệp, nếu bà ấy còn sống, nhìn thấy cháu gái dắt díu chồng con về, trong lòng không biết sẽ vui mừng đến mức nào.

"Mọi người đừng ngẩn ra nữa, mau dọn dẹp đi!"

"Ngọc Bình, con lên giường dùng chổi quét hết mạng nhện trên nóc nhà và góc tường xuống đi."

"Hồng Ngọc, con pha ít hồ dán, lát nữa dán giấy cửa sổ. Giường đất dọn sạch sẽ rồi trải thêm một lớp báo nữa."

Bà bác lấy lại tinh thần, bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Quay đầu lại nói với cô: "Tiểu Thư, cháu có báo không? Không có thì để bà bảo ông cháu ra xã xin ít."

Diệp Thư vội vàng lấy tờ báo trong túi ra, đây là ông nội sợ trên xe buồn chán nên mang theo đọc, bây giờ thì dùng được rồi.

Nhiều người thì sức mạnh lớn, mấy gian nhà này không bao lâu đã được mọi người dọn dẹp xong xuôi, cửa sổ cũng được dán giấy trắng mới. Giấy báo trên giường đất cũng đã dán xong. Chiếu cũng trải xong.

Chỉ chờ chăn màn phơi nắng bên ngoài bay hết ẩm mốc là có thể ôm vào nhà trải.

Chum nước ở gian ngoài cũng đã đổ đầy, nồi lớn cũng được cọ rửa sạch sẽ, bây giờ đang đun nước nóng. Nhân tiện hun nóng giường đất một chút.

Giường đất mấy năm không có ai ngủ cũng không được hun lửa, đã ẩm ướt lắm rồi.

Mọi người dọn dẹp xong nhà cửa, lại bắt đầu dọn dẹp sân trước sân sau.

Tuy rằng ông bà bác thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ ra vườn nhổ cỏ gì đó. Nhưng dù sao việc nhà cũng nhiều, gặp lúc nông nhàn phải ra đồng làm việc thì càng không có thời gian.

Vì vậy, cỏ trong sân vẫn còn khá nhiều, vườn sau được nhà ông bác trồng ngô, có lẽ do trồng sớm nên bắp ngô đã được bẻ hết, chỉ còn lại thân cây ngô.

Sân trước có lẽ cũng được trồng ngô, sau khi bẻ bắp xong, thân cây ngô cũng đã được cuốc bỏ, nên lúc nãy nhổ cỏ thì trên mặt đất toàn là lá ngô.

Cỏ ở sân trước được nhổ sạch sẽ, lá cây gì đó đều được gom lại một chỗ, để dành nhóm lửa.

Về phần thân cây ngô ở sân sau, bà bác nói để mấy người đàn ông trong nhà tan làm rồi đến cuốc, mấy phần đất này chỉ một lát là cuốc xong.

Bà bác lại kéo cô lại nói với cô là củi trong kho củi vẫn còn rất nhiều, họ chưa động đến, hơn nữa hàng năm đều kiểm tra kho củi có bị dột hay không.

Vì vậy, củi trong kho chưa bao giờ bị mưa dột, vẫn còn tốt.

Đợi mọi người dọn dẹp xong xuôi trong ngoài sân, Thạch Lỗi đi lấy nước cho mọi người rửa tay.

Bây giờ đã gần mười giờ rưỡi sáng, bà bác bảo trưa nay cô đến nhà ăn cơm. Chưa kịp để cô từ chối, bà đã dẫn hai cô con dâu về nhà nấu cơm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 173



Cô nghĩ ngợi một chút, đến nhà ông bà bác ăn cũng được, dù sao cô cũng mới về, trong nhà không có gạo mì, tuy rằng trong không gian siêu thị có đủ thứ, nhưng cô cũng không có lý do gì lấy ra cả.

Chiều nay chắc cô phải vào huyện thành một chuyến mua ít gạo mì, dầu muối mang về.

Mình cũng phải chuẩn bị chút quà cáp mang sang nhà ông bác nữa.

Cô bảo: "Thạch Lỗi, anh bê hết mấy túi hành lý vào nhà đi." Lúc Thạch Lỗi đi lấy túi, Diệp Thư cũng đi theo xem, sợ anh không bê nổi mấy túi to như vậy.

Lúc này, hai ông bà nội và ông bác Diệp đã nói chuyện rôm rả. Cô bé Tĩnh Nghi thì ngồi cạnh xem kiến tha mồi.

Diệp Thư nghe lỏm được một chút, thì ra ông nội Thạch đang than thở chuyện vợ mình sức khỏe không tốt, bác sĩ khuyên nên tìm một nơi nào đó có phong cảnh hữu tình mà dưỡng bệnh.

Ông bác Diệp nghe vậy thì lên tinh thần, thao thao bất tuyệt khoe khoang nơi này của bọn họ non xanh nước biếc, trên núi có đủ loại quả dại, nấm. Suối trên núi nước cũng ngọt mát.

Ông nhiệt tình mời hai ông bà nội đến đây dưỡng bệnh, còn nói ở đây đều là họ hàng của Diệp Thư, đều là người thân cả, không như ở quê ông bà nội, không còn người thân thích nào, đến đó cũng chẳng có ai chăm sóc.

Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau, thầm cười trong bụng, ông nội đúng là biết cách dụ người.

Hai người cũng mặc kệ mấy ông bà, cứ để cho họ nói chuyện, xách túi vào nhà.

Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi xem nên mua gì biếu bà bác.

Thạch Lỗi để Diệp Thư quyết định.

Diệp Thư vẫn đang bàn bạc với anh: "Mua cho ông bác hai chai rượu trắng đi, ông ấy thích uống rượu.

Mua cho bà bác một hộp sữa bột, mua cho hai ông bà mỗi người một tấm vải để may áo.

Bác trai thì mua hai bao thuốc lá, bác gái một tấm vải may áo là được rồi.

Nhà còn hai anh trai, hai chị dâu, mua cho mỗi anh trai một cái thắt lưng, mỗi chị dâu một cái khăn choàng đi.

Trẻ con trong nhà thì dễ rồi, mua hai cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đến lúc đó chia cho chúng nó là được."

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, chia ra cho từng người, đến lúc đó đưa cho mỗi người là được.

Lúc này, hai ông bà nội cũng dẫn theo đứa nhỏ đi vào, Diệp Thư nhìn ra sau lưng họ, ông bác Diệp không đi theo vào. Cô còn định ra ngoài gọi ông.

Hai ông bà nội gọi cô lại: "Tiểu Diệp, cháu đừng đi nữa, ông Diệp về rồi. Ông ấy bảo chúng ta qua nhà ông ấy ăn cơm, ông với bà cháu đồng ý rồi."

"Ông ấy còn định kéo chúng ta đi cùng, ông với bà cháu nói về nhà rửa mặt, thay quần áo rồi đi, ông ấy mới về trước, bảo lát nữa để cháu dẫn chúng ta sang."

Còn chưa đợi mấy người Diệp Thư đi qua, ông nội Diệp đã cho cháu cố Diệp Thịnh Hoa sang gọi họ rồi.

Diệp Thịnh Hoa cũng là một thanh niên mười mấy tuổi đầu, nhìn thấy Diệp Thư, đỏ mặt gọi: "Dì."

Diệp Thư lấy kẹo cho cậu ấy, cậu ấy còn ngại ngùng không dám nhận, Diệp Thư liền nhét vào tay cậu ấy.

"Dì, bà cháu bảo mọi người mau qua đó đi, chúng ta đi thôi."

Cả nhà liền cầm theo đồ, đi theo Diệp Thịnh Hoa về nhà cậu ấy. Đi đường thỉnh thoảng lại gặp người trong làng.

"Chú ba, tan làm rồi ạ?"

"Thư về rồi à?"

"Bác cả, tan làm rồi ạ?"

"Bác gái, nấu cơm xong chưa ạ?"

"Thư về rồi à? Dẫn cả nhà đi đâu đấy?"

"Sang nhà ông bác cháu ạ. Bác gái ăn cơm chưa?"

Vừa đi vừa chào hỏi, đi khoảng mười mấy phút thì đến nhà ông bác Diệp.

Ông bác Diệp từ xa đã nhìn thấy mấy người Diệp Thư đi tới, liền ra đón.

"Ông Thạch, bà Thạch, mau, mau vào nhà. Đáng lẽ ra tôi phải tự mình qua đón hai người. Tôi có chút việc phải ra đội sản xuất, cho nên mới bảo Thịnh Hoa đi thay, hai người đừng chê trách."

Vừa nói, bà bác Diệp, bác trai, bác gái dẫn theo mấy anh chị con cháu cũng ra ngoài.

Bà bác Diệp thân thiết nắm tay bà nội Thạch, vừa đi vào vừa nói: "Bà Thạch, lúc nãy ở nhà Tiểu Thư, tôi cũng chưa kịp nói chuyện với bà, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta phải nói chuyện cho đã."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 174



Cả nhà cùng nhau dìu ông bà vào nhà.

Mọi người mời ông bà ngồi lên giường. Ở nông thôn, khi có khách đến nhà, thường sẽ mời khách ngồi lên giường. Đặc biệt là vào mùa đông, mọi người sẽ mời khách cởi giày và ngồi lên đầu giường. Đó không phải là thiếu tôn trọng khách mà là phong tục tập quán của người dân nơi đây.

Bà bác chỉ đạo hai chị dâu pha nước đường cho ông bà nội Thạch, đồng thời dặn dò cho thêm đường.

Nhà nông thôn không có trà, khách đến nhà pha một cốc nước đường là nghi thức tiếp đãi long trọng nhất rồi.

Diệp Thư vội vàng nói với hai chị dâu không cần phải tốn kém như vậy.

Cô kéo bà nội và bà bác ngồi lên giường, sau đó bảo Thạch Lỗi mang đồ đạc vào.

Cô lấy những món quà đã chuẩn bị sẵn ra chia cho mọi người.

Thạch Lỗi đưa hai chai rượu cho ông bác, nói: "Ông ạ, đây là rượu Diệp Thư mua ở Bắc Thành mang về cho ông. Cô ấy luôn nhớ ông thích uống rượu nên muốn mua hai chai rượu ngon cho ông nếm thử."

Ông bác nhận lấy, tay run run vì xúc động.

Miệng ông nói: "Đứa trẻ này, sao lại phải lo cho ông? Tự cháu sống tốt là được rồi."

Tuy nhiên, ai cũng nhìn ra được niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt ông.

Diệp Thư lại lấy sữa bột và hai miếng vải đưa cho bà bác.

"Bà ạ, đây là sữa bột cho bà, mỗi ngày bà pha một cốc để bồi bổ cơ thể nhé."

"Còn đây là hai miếng vải, miếng màu đen này bà và ông mỗi người may một cái quần."

"Miếng màu xanh này mỗi người may một cái áo mặc."

Thấy Diệp Thư mang nhiều đồ tốt như vậy, bà bác trách: "Cháu này, sao lại mua nhiều đồ cho chúng ta thế? Tốn kém biết bao nhiêu tiền? Ăn cơm xong thì mang về đi."

Nói rồi, bà lại đẩy đồ về phía Diệp Thư.

Diệp Thư cầm sữa bột và vải, đặt vào tay bà bác.

"Bà ơi, đây là quà của cháu, bà không nhận thì cháu không ăn cơm đâu."

Bà bác vui mừng, tay v**t v* món quà, mắt híp lại thành một đường chỉ.

Miệng bà không ngừng nói: "Nhận, nhận, không ăn cơm là không được."

Thạch Lỗi lại lấy gói t.h.u.ố.c lá đưa cho bác trai.

"Bác trai, đây là t.h.u.ố.c lá cháu mang về cho bác, bác thử xem t.h.u.ố.c lá sợi với thuốc rê khác nhau như thế nào?"

Loại thuốc này là do Thạch Lỗi đã đặc biệt tìm người đổi lấy tem phiếu để mua một bao.

Trong không gian siêu thị tuy t.h.u.ố.c lá không ít, nhưng khác xa so với thời đại này, hai người không dám lấy ra.

Mua bao này về cho bác trai hai gói, tối đến nhà trưởng làng biếu trưởng làng hai gói, số còn lại để dành trong nhà, khi nào có khách đến thì dùng.

Bác trai nhìn thấy quà của mình lại còn là t.h.u.ố.c lá hiệu Mẫu Đơn mà chỉ cán bộ lớn ở thành phố mới hút được.

Bản thân ông chỉ có một lần lên huyện, nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc giống cán bộ hút loại thuốc này. Lúc đó ông rất ngưỡng mộ, nhìn người đàn ông cẩn thận rít một hơi, vẻ mặt hưởng thụ mà đến giờ ông vẫn còn nhớ rõ.

Khi đó ông đã nghĩ, không biết loại t.h.u.ố.c lá này có mùi vị gì. Chắc chắn là ngon hơn thuốc rê của mình rồi. Lúc đó, ông còn nghĩ, không nói đến việc hút, chỉ cần cho ngửi thử thôi cũng được.

Không ngờ có ngày mình không chỉ được ngửi mà còn được hút một hơi. Hơn nữa không phải một điếu mà là hai gói liền! Hai gói lận đấy!

Bác trai định đưa tay nhận lấy gói thuốc, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại rụt tay về.

Ông đi ra ngoài sân rửa tay thật sạch sẽ.

Thạch Lỗi nhìn thấy cảnh tượng này vừa buồn cười vừa chua xót, chẳng qua chỉ là hai gói t.h.u.ố.c lá thôi mà.

Hai anh trai nhìn bố với ánh mắt ghen tị, nhưng bố bọn họ chẳng thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái. Bác trai cẩn thận v**t v* gói thuốc, ánh mắt nhìn hai gói thuốc còn dịu dàng hơn cả nhìn con trai.

Diệp Thư lại lấy vải cho bác gái, thắt lưng da và khăn choàng cho các anh chị ra chia.

Cô lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra, mở một túi, mỗi đứa trẻ được chia một nắm, số còn lại đưa cho bà bác cất đi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 175



Nhận được quà, mọi người đều vô cùng bất ngờ, họ đoán là Diệp Thư sẽ mua quà cho ông bà.

Nhưng lại không ngờ cô lại mua quà cho tất cả mọi người, hơn nữa đều là đồ tốt, ngay cả trẻ con cũng được tặng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ quý giá.

Phải biết rằng, mua những thứ này không chỉ cần tiền mà còn cần cả tem phiếu.

Ở nông thôn, cả năm chẳng được chia mấy đồng, đến cả tem phiếu cũng không biết kiếm đâu ra.

Huống chi đây lại là đồ mua từ Bắc Thành, cửa hàng bách hóa ở huyện họ căn bản không có bán. Trong thành phố có lẽ có, nhưng họ cũng không biết, dù sao từ trước đến nay họ chưa từng vào thành phố.

Cả nhà ông bác càng thêm quý mến gia đình Diệp Thư.

Họ không phải là những người không hiểu chuyện, họ đều biết những món quà mà mấy người Diệp Thư chuẩn bị cho họ quý giá đến nhường nào.

Nào là t.h.u.ố.c lá ngon, rượu ngon, nào là vải vóc, sữa bột. Còn có cả thắt lưng, khăn choàng, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, có thứ nào là đồ rẻ tiền chứ?

Cũng chỉ có Diệp Thư là thật lòng, cũng thật sự coi họ như người thân mà đối đãi nên mới chịu chi như vậy.

Tự hỏi bản thân, nếu là họ, chắc chắn họ sẽ không nỡ đâu, bởi vậy mới càng thấy được tấm lòng của Diệp Thư dành cho họ là thật tâm thật ý, không hề giả dối.

Sau này họ cũng phải coi Diệp Thư như người thân của mình mà đối đãi.

Vì vậy, lúc lên mâm cơm, mọi người đối xử với mấy người Diệp Thư rõ ràng là nhiệt tình hơn hẳn.

Trước đó cũng không phải là không nhiệt tình, chỉ là cho người ta cảm giác trước đó là đang tiếp khách, nhiệt tình nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Còn bây giờ mới thực sự là cảm giác về nhà, khiến người ta thoải mái hơn.

Trên bàn ăn, không thể tránh khỏi việc lại nhắc đến chuyện bà nội sức khỏe không tốt, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng.

Lần này, cả nhà ông bà bác đều ra sức mời ông bà nội đến đây dưỡng bệnh.

Còn khuyên Diệp Thư và Thạch Lỗi hãy để ông bà nội ở đây dưỡng bệnh, có họ chăm sóc vẫn yên tâm hơn là về quê Thạch Lỗi.

Dưới sự mời mọc nhiệt tình của cả nhà ông bà bác, ông bà nội đồng ý sẽ suy nghĩ kỹ về việc ở lại đây dưỡng bệnh.

Cả nhà ông bác đều vô cùng hài lòng, cảm thấy nhà thông gia quả thật rất tâm đầu ý hợp với mình. Người ta muốn về quê dưỡng bệnh mà chỉ cần mình khuyên vài câu đã tính toán ở lại đây rồi kìa?

Đây là vì sao? Đương nhiên là vì người ta thấy ở đây tốt, nơi này của họ có núi có nước, lại còn có họ hàng thân thích nữa.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Thư thật sự bội phục ông nội.

Không hổ là câu nói gừng càng già càng cay!

Rõ ràng là nhà cô muốn đến đây lánh nạn, cô còn đang nghĩ xem phải nói với mọi người như thế nào đây?

Thì ông nội đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.

Rõ ràng là mình muốn quay về, vậy mà lại có thể khiến người khác tưởng là do lời khuyên của họ có hiệu quả.

Phải nói là câu nói người già thành tinh quả nhiên không sai chút nào.

Như vậy cũng không cần Diệp Thư phải tự mình lên tiếng nữa, tin chắc rằng chưa đầy một ngày, tin tức ông bà nội muốn đến đây dưỡng bệnh sẽ lan truyền đến tai tất cả mọi người trong làng.

Chỉ trong một bữa cơm, ông bà nội và ông bà bác đã trở nên thân thiết như tình nghĩa cách mạng vậy.

Diệp Thư, Thạch Lỗi và mấy anh chị dâu căn bản không chen lời vào được.

Chỉ có bác trai và bác gái thỉnh thoảng mới nói được một hai câu.

Diệp Thư cũng chẳng nói gì nữa, chỉ lo cắm cúi ăn.

Bữa cơm hôm nay, nhà ông bác đã dọn hết những món ngon nhất ra rồi.

Món chính là gà hầm nấm, cả một thau to.

Ngoài ra còn có trứng rán, thịt lợn muối xông khói xào hành, đậu xào, khoai tây xào.

Còn có dưa chuột trộn, lạc rang, và một thau nước chấm rau sống to.

Cả một bàn ăn đầy ắp, ông bác còn khui chai rượu Diệp Thư mua ra.

Hai ông lão cùng nhau uống rượu. Bác trai cũng muốn uống một chút, ông bác chỉ rót cho một chén nhỏ, uống xong muốn rót thêm nữa, ông bác cũng không cho.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 176



Chuyện này khiến mọi người được một trận cười nghiêng ngả.

Mọi người ăn cơm xong, hai ông lão cũng ngà ngà say, Diệp Thư định giúp thu dọn thì hai chị dâu không cho, bảo cô ngồi yên đấy để họ làm.

Thấy không cần mình, Diệp Thư tính toán quay về, về nhà còn phải đi huyện mua gạo mì, gia vị.

Bà bác cũng biết vợ chồng họ mới về, việc nhà nhiều, không giữ họ lại, chỉ dặn lúc nào rảnh thì sang chơi.

Diệp Thư ôm con, Thạch Lỗi dìu ông nội hơi say, trở về nhà.

Về đến nhà, vừa định đặt con lên giường thì cô bé tỉnh giấc.

Nghĩ đến cảnh cô bé ở nhà bà bác chưa kịp ăn được mấy miếng thì đã ngủ, giờ chắc là đói rồi.

Cô bèn bảo Thạch Lỗi đi pha cho con bát sữa, lại lấy hai miếng bánh gato để con lót dạ.

Đợi con ăn xong, Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lấy hết chăn đệm phơi ngoài kia vào.

Trải giường trước để hai ông bà nội lên nghỉ ngơi.

Diệp Thư cùng Thạch Lỗi ra nhà kho phía sau tìm mấy tấm ván gỗ, định bụng tối nay sẽ kê một cái giường ở phòng phía Tây để hai người ngủ tạm.

Lúc ăn cơm đã nói với ông bác rồi, chiều nay anh cả Diệp sẽ đánh xe bò đưa hai người đi huyện mua đồ.

Bác trai và ông bác sẽ giúp họ xây giường đất ở phòng phía Tây, còn phải xây thêm một cái bếp lò ở phòng ngoài, chuẩn bị cho mùa đông sưởi ấm.

Gạch xây giường đất thì nhà ông bác có sẵn, đều là do ông tự tay làm lúc nông nhàn.

Xây xong chiều nay, hun nóng mấy hôm là có thể ngủ được rồi.

Hai người vừa bê ván vào nhà thì ông bác, bác trai, anh hai Diệp đã đẩy xe gạch đến.

Thạch Lỗi vội vàng chạy ra giúp bê gạch vào, một xe đẩy đến chắc chắn không đủ.

Để bác trai và ông bác nghỉ tay một lát, anh hai Diệp và Thạch Lỗi đẩy thêm hai lượt nữa mới gần đủ.

Ông bác chỉ huy bác trai bê cái bàn ở phòng ngoài đi chỗ khác, sau đó khoét một cái lỗ trên tường cách mặt đất chừng mấy phân. Lại tiếp tục đào một cái hố rộng hơn hai mươi phân, dài khoảng bốn mươi phân, sâu khoảng hai mươi phân ở vị trí tương ứng với cái lỗ vừa khoét.

Công tác chuẩn bị xây bếp coi như hoàn thành, ông bác tự mình ở đây xây bếp, bảo bác trai cùng với anh hai Diệp vào trong nhà giúp xây giường.

Ông nội Thạch cũng ra ngoài, đợi hai bố con bác trai và anh hai Diệp vào nhà thì ông ra ngồi cạnh trò chuyện với ông bác, thỉnh thoảng lại đưa đồ cho ông ấy.

Bác trai bảo anh hai Diệp ra sân trộn đất, còn mình thì ở trong nhà xếp gạch, đợi con trai chuyển đất vào thì bắt đầu xây.

Đừng coi thường chuyện xây giường đất, xây bếp lò, đây cũng là một nghề cần kỹ thuật đấy.

Tuy đàn ông con trai ở nông thôn đều biết xây, nhưng xây xong đun có tốt hay không lại là chuyện khác.

Xây giỏi thì lúc đun, khói không bay ra ngoài, hơn nữa giường nóng đều, tiết kiệm củi mà giường cũng nóng nhanh hơn.

Xây dở thì khỏi phải nói đến chuyện khói bay mù mịt, giường cũng chỉ nóng đúng mỗi chỗ đầu giường, còn chân giường thì lạnh ngắt.

Bác trai và ông bác là hai người nổi tiếng xây bếp lò đun tốt trong làng, nhà nào trong làng tự xây không tốt đều thích nhờ hai người họ đến giúp.

Vì bác trai xây giường đất rất thành thạo, lại có anh hai Diệp phụ giúp, chưa đến một tiếng đồng hồ đã xây xong, chỉ còn mỗi việc trát bề mặt là hoàn thành.

Lúc này bếp lò của ông bác cũng gần xong rồi.

Chỉ cần lắp thêm cái giá đỡ nồi là được, giá đỡ nồi thì trong nhà có sẵn, ở ngoài nhà kho, trước kia phòng phía Tây cũng có giường đất, nhưng sau này không có ai ở, lâu ngày giường bị sập.

Lúc đó Diệp Thư còn nhỏ, khi ấy ông nội Diệp Thư vẫn còn sống, ông đã cho người dỡ bỏ giường đất. Ban đầu ông định đợi mấy năm nữa cháu gái lớn, cần phải ngủ riêng thì sẽ cho người xây lại, nào ngờ chưa được bao lâu thì ông qua đời, giường đất cũng không xây lại nữa.

Bác trai trát xong lớp bùn trong lò, miết phẳng mặt giường xong là có thể nhóm lửa rồi.

Bác trai đang miết giường thì anh cả Diệp đánh xe bò tới.

Diệp Thư chào hỏi mọi người xong, cùng Thạch Lỗi lên xe bò đi thẳng đến huyện thành.

Đến trưa, khi đến chỗ anh cả Diệp hẹn, anh ấy dừng xe, bảo hai người đi mua đồ, còn mình ở lại đợi.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng không khách sáo, vừa vào thành đã đi thẳng đến cửa hàng lương thực.

Tuy trong không gian siêu thị có không ít lương thực, nhưng vẫn có sự khác biệt so với lương thực thời đại này.

Gạo trong siêu thị đều là gạo trắng, còn gạo thời này đều là gạo lứt.

Bột mì trong siêu thị mới đúng là bột mì trắng tinh, còn bột mì thời này đều lẫn cả cám, màu hơi vàng.

Bột ngô lại càng khác, bột ngô trong siêu thị hiện đại đều được xay sau khi đã bóc vỏ, còn thời này đều xay cả vỏ, nên nhìn thô hơn nhiều.

Nếu sau này cả nhà muốn về đây lánh nạn, vậy thì mọi thứ tốt nhất nên theo tiêu chuẩn của thời đại này.

Dù không thể tỏ ra quá nghèo, nói nhà mình nghèo thì mọi người cũng chẳng tin, dù sao Diệp Thư và Thạch Lỗi đều là công nhân, hai ông bà tuy đã nghỉ hưu nhưng cũng có lương hưu.

Cho nên mức độ này phải nắm bắt cho tốt, quá nghèo thì không thực tế, quá giàu cũng không được, tốt nhất là sống khá giả hơn người khác một chút là được.

Như vậy, bản thân sống tốt hơn một chút, người khác cũng đỡ phải ghen tị.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 177



Diệp Thư và Thạch Lỗi mua kha khá gạo ở cửa hàng lương thực.

Lần này về, hai người mang theo không ít tem phiếu lương thực, bởi vì bình thường gia đình đều ăn gạo trong không gian siêu thị của Diệp Thư, tem phiếu hai người được phát căn bản không dùng tới.

Mấy năm nay tích góp được kha khá.

Hai ông bà cũng vậy, bình thường lương thực đều là do Diệp Thư mang qua.

Gạo mua cũng đều là theo sổ gạo của cả nhà, rất ít khi dùng đến tem phiếu, lần này về hai ông bà cũng đưa cho Diệp Thư không ít tem phiếu.

Gạo mua quá nhiều, phải mượn xe đẩy của cửa hàng lương thực mới mang ra được xe bò.

Anh cả Diệp ở lại trông đồ, hai người Diệp Thư trả xe đẩy rồi cùng đi đến cửa hàng bách hoá tổng hợp.

Nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hoá tổng hợp vẫn là người bán hàng lỗi cho Diệp Thư lần trước, nhưng có lẽ cô ấy cũng không nhận ra Diệp Thư.

Suy cho cùng Diệp Thư đã mấy năm không về, lại chỉ tiếp xúc có một lần.

Cô ấy không giống Vương Đào Hoa ở khách sạn, khi đó mỗi tháng Diệp Thư đều ở khách sạn một hai đêm. Vương Đào Hoa nhớ được Diệp Thư là chuyện bình thường.

Mặc dù cô ấy không nhớ mình, nhưng mình không thể để đoạn tuyệt mối quan hệ này được. Sau này nhà mình muốn sinh sống ở đây, về sau không thể tránh khỏi việc đến đây mua đồ.

Nhận biết một nhân viên bán hàng là quá cần thiết.

Diệp Thư lấy từ trong túi (thực tế là từ trong siêu thị) ra một chiếc kẹp tóc đính kim cương giả, đi đến trước mặt nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng vẫn đang mải mê nói chuyện với nhân viên bán hàng bên cạnh, không thèm để ý đến cô.

"Chị ơi, hôm nay chị trực à? Còn nhận ra em không?" Diệp Thư nhìn cô ấy, nói một cách thân thiết.

Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thư, không quen.

Trong lòng còn đang thầm nghĩ: Đây là ai vậy? Vừa đến đã gọi chị.

"Cô là ai vậy? Có phải nhận nhầm người rồi không? Tôi không quen cô." Nhân viên bán hàng nghi ngờ hỏi.

Thái độ tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến mức cộc cằn.

"Chị ơi, chị không nhớ em nữa à? Mấy năm trước, hàng lỗi..." Diệp Thư tiến sát lại một chút, nhỏ giọng nói.

Vừa nói đến hàng lỗi, nhân viên bán hàng liền nhớ ra, bởi vì mấy năm nay hàng lỗi qua tay mình, ngoại trừ để lại cho người thân bạn bè, thì chính là mấy năm trước bán cho vị sinh viên đại học duy nhất của huyện.

Thái độ của nhân viên bán hàng lập tức trở nên nhiệt tình.

"A, là cô à! Cô mà không nói, tôi còn chẳng nhận ra cô."

"Cô đây là tốt nghiệp rồi à? Công việc được sắp xếp ở đâu rồi?"

"Em năm ngoái đã tốt nghiệp rồi, lần này là về nhà thăm gia đình." Vừa nói vừa đưa chiếc kẹp tóc qua. Miệng còn nói: "Chị ơi, đây là em mang về cho chị, coi như cảm ơn chị lần trước đã bán hàng lỗi cho em."

Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy chiếc kẹp tóc đã thích rồi, nhưng miệng vẫn từ chối: "Cô làm gì vậy? Cất vào đi, tôi không thể nhận đồ đắt tiền như vậy của cô được."

Nhân viên bán hàng không ngờ Diệp Thư còn mang quà cho mình, lại là chiếc kẹp tóc đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết là đồ của thành phố lớn, ở đây bọn họ căn bản không có.

Không nói đến huyện nhỏ của bọn họ, ngay cả trên thành phố, mấy hôm trước cô ấy lên đó đi thăm họ hàng, cũng ghé qua cửa hàng bách hoá tổng hợp xem rồi, không có chiếc kẹp tóc nào đẹp và tinh xảo như vậy.

Diệp Thư lại nhét chiếc kẹp tóc vào tay nhân viên bán hàng: "Thôi đừng từ chối nữa, em đây là đặc biệt mang cho chị đấy. Chị mà như vậy là không muốn kết bạn với em rồi."

Vừa nói vừa nháy mắt với cô ấy.

Nhân viên bán hàng cũng không ngốc, nghiêng đầu sang một cái, liền thấy nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trong tay mình.

Nhân viên bán hàng vội vàng nhét chiếc kẹp tóc vào trong túi, đồng thời đi ra khỏi quầy hàng. Thân thiết hỏi Diệp Thư: "Em gái đã nói như vậy rồi, vậy chị đây nhận lời kết bạn với em. Sau này chúng ta là bạn bè rồi, chị tên là Ngô Tú Hòa, em tên gì nhỉ?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 178



Em tên Diệp Thư."

"Em gái, em muốn mua gì? Có đồ gì cần không? Nói chị nghe xem, xem chị có giúp được gì không." Ngô Tú Hòa là thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ.

Trong lòng còn đang nghĩ xem trong kho còn hàng lỗi nào không cần tem phiếu có thể lấy ra cho người bạn mới quen biết của mình hay không.

Phải nói là, người thời đại này đa phần đều chất phác thật thà.

Chuyện này mà xảy ra ở thời hiện đại, có người lạ mặt vô duyên vô cớ tặng quà cho người khác, không bị người ta coi là kẻ xấu mà tránh xa đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể trực tiếp coi là bạn bè mà thẳng thắn với nhau như vậy chứ.

Nhìn thấy Ngô Tú Hòa nhiệt tình như vậy, Diệp Thư lại thấy ngại ngùng vì mục đích tiếp cận của mình.

Bản thân tặng Ngô Tú Hòa kẹp tóc nói là cảm ơn, kỳ thực chỉ là cái cớ để lấy lòng.

Kẹp tóc tặng cũng là đồ đầy rẫy ngoài kia, trong siêu thị cũng chỉ bán 5-6 tệ.

Mang mục đích riêng, tặng món đồ rẻ tiền, lại nhận được tình cảm chân thành như vậy, bản thân thật sự có chút áy náy.

Thôi, cứ như vậy đi, không nghĩ nữa, cứ coi như mình có thêm một người bạn vậy.

Nếu Ngô Tú Hòa thật sự coi cô là bạn, cô cũng sẽ không hại cô ấy.

Nghĩ thông suốt, Diệp Thư kéo tay Ngô Tú Hòa, giới thiệu Thạch Lỗi cho cô ấy làm quen.

Ngô Tú Hòa và Thạch Lỗi chào hỏi lẫn nhau.

Ngô Tú Hòa nhờ nhân viên bán hàng bên cạnh trông chừng quầy giúp, còn mình thì dẫn hai người đi tới kho hàng mà Diệp Thư đã từng tới lần trước.

Đến cửa kho hàng, Ngô Tú Hòa bảo hai người đợi ở cửa, còn mình vào văn phòng lấy chìa khóa.

Khi Ngô Tú Hòa quay lại, không phải một mình mà còn có một người đàn ông hơn 40 tuổi đi theo sau.

Ngô Tú Hòa giới thiệu, đây là cậu của cô ấy, là chủ nhiệm của hợp tác xã huyện.

Từ lần trước đến đây Diệp Thư đã biết, Ngô Tú Hòa có thể bán cho cô nhiều hàng lỗi như vậy, nhất định là có quan hệ.

Nếu không một nhân viên bình thường chắc chắn sẽ không tự ý mở cửa kho, cho người khác vào lựa chọn.

Diệp Thư và Thạch Lỗi vội vàng chào hỏi chủ nhiệm.

Chủ nhiệm đi theo cháu gái chủ yếu là muốn xem thử sinh viên Bắc Kinh đến là người như thế nào.

Cháu gái ông thế nào ông là người rõ nhất, người thường khó lọt vào mắt xanh của con bé này.

Vừa rồi trong văn phòng, con bé này khen cô gái tên Diệp Thư kia hết lời, ông biết rõ cháu gái ông, ánh mắt không phải dạng vừa đâu.

Có lẽ là do gia đình điều kiện tốt từ nhỏ, họ hàng cũng đều là cán bộ lớn nhỏ trong các ngành, khiến con bé này có chút tự cao tự đại.

Không nói là khinh thường người khác, nhưng trong lòng luôn cho rằng người khác không bằng mình.

Đây là lần đầu tiên nghe con bé này khen ngợi một người như vậy.

Ông cũng tò mò nên mới đi theo ra xem.

Nhìn một cái, trong lòng nghĩ quả nhiên là sinh viên đại học, nhìn là biết khác với người thường.

Hai người trước mặt ăn mặc cũng không phải sang trọng gì, chỉ là áo sơ mi trắng, quần đen bình thường. Ngay cả những người giàu có trong huyện cũng đều mặc như vậy.

Chỉ là chiếc áo sơ mi trắng, quần đen bình thường mặc trên người hai người này lại toát ra khí chất khó tả. Ông cũng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ cần nhìn qua là biết ngay là người có học thức.

Diệp Thư và Thạch Lỗi chào hỏi qua loa với cậu của Ngô Tú Hòa, cậu của Ngô Tú Hòa cũng khách sáo bảo hai người cứ tự nhiên lựa chọn đồ trong kho rồi xoay người trở về văn phòng.

Thấy cậu đã đi, Ngô Tú Hòa dẫn hai người mở cửa kho, đi vào trong.

Cô ấy còn giới thiệu cho hai người đây là bình thủy bị móp vỏ, đây là vải hoa bị lỗi sợi, đây là...

Ban đầu, Diệp Thư và Thạch Lỗi còn ngại ngùng, bảo cô ấy để dành cho người nhà dùng.

Ngô Tú Hòa liên tục nói không sao, nhà cô ấy không thiếu mấy thứ này, bảo hai người cứ chọn thoải mái, chọn nhiều vào.

Hai người nghĩ cũng đúng, cậu của Ngô Tú Hòa là chủ nhiệm hợp tác xã, trong nhà chắc chắn không thiếu mấy thứ này.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 179



Thế là hai người mới buông tay lựa chọn, cảm thấy món nào nhà cũng dùng được, món nào cũng không nỡ bỏ qua.

Nhìn hai người, Ngô Tú Hòa phì cười, cảm thấy rất thú vị. Cũng bởi vì nhà cô ấy từ nhỏ đến lớn không thiếu thứ gì nên cô ấy không thể hiểu được tâm trạng của Diệp Thư và Thạch Lỗi.

Cuối cùng vẫn là cô ấy bảo hai người chọn thêm, chút quyền hạn này cô ấy vẫn có.

Dù sao ngày mai cũng có hàng mới về, chắc chắn sẽ lại có hàng lỗi thôi.

Lúc Diệp Thư và Thạch Lỗi tay xách nách mang quay lại chỗ xe bò, anh cả Diệp kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Hai người mua nhiều đồ thế?" Vừa nói vừa vội vàng tiến lên đỡ lấy đồ trên tay Diệp Thư, đặt lên xe.

Thạch Lỗi tay cũng xách nhiều đồ, vội vàng bê hết lên xe bò.

Rồi anh ngồi phịch xuống hòn đá anh cả Diệp vừa ngồi.

"Mệt c.h.ế.t đi được, đưa anh hớp nước, khát khô cả cổ rồi." Thạch Lỗi bảo vợ đưa bình nước cho mình.

Anh cả Diệp mặc kệ hai người, chăm chú nhìn đồ đạc trên xe.

Hai cái phích nước được buộc chung với nhau bằng dây thừng. Cái chậu men thì được để trong túi lưới, trong chậu còn có hộp cơm bằng nhôm. Ngoài ra còn có hai đôi giày vải.

Cái túi lưới còn lại đựng hai tấm vải và ga trải giường. Bên cạnh đó còn có chai đựng nước tương, giấm, một chai dầu ăn 2 cân, một gói muối.

Diệp Thư còn mua thêm một cái rổ, bên trong đựng thịt ba chỉ, mỡ lợn. Còn có mấy gói giấy dầu, không biết bên trong là gì.

Anh cả Diệp sửng sốt một lúc, cái này tốn bao nhiêu tiền? Đúng là người từ thành phố lớn đến, ra tay thật hào phóng, không giống như người nông thôn bọn họ, muốn mua cái gì cũng phải tính toán nửa ngày trời.

Vợ chồng Diệp Thư uống nước xong, nghỉ ngơi một lúc, rồi mới lên xe bảo anh cả Diệp đánh xe về.

Hai vợ chồng ngồi trên xe bò, gió thổi mát rượi, lúc này đã hơn bốn giờ chiều. Mặt trời cũng không còn gay gắt nữa. Vì vậy, ba người không hề vội vàng, cứ để con bò thong thả bước đi.

Diệp Thư thấy anh cả Diệp thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồ đạc trên xe, biết mình phải giải thích một chút, không thể để người ta có ấn tượng nhà mình giàu có.

Cô nói rằng mình quen với người bán hàng ở cửa hàng bách hóa, những thứ này đều là hàng lỗi không cần phiếu. Không chỉ không cần phiếu, giá còn rẻ hơn hàng thường ba phần mười.

Hàng lỗi ở cửa hàng bách hóa cũng không phải lúc nào cũng có, lần này cô là tình cờ gặp được nên mua nhiều hơn một chút.

Còn dầu, muối, nước tương, giấm thì nhất định phải mua, cô mới về, trong nhà cái gì cũng không có, chẳng lẽ không mua lại từ đầu sao?

Cô cũng biết khi về phải mua lại những thứ này, nên đã dành dụm phiếu nửa năm, lúc này mới có thể mua sắm đầy đủ, tối nay cũng có thể nấu cơm ở nhà.

Anh cả Diệp gật đầu, nhà Diệp Thư đúng là phải mua lại dầu, muối, nước tương, giấm, nếu không thì ăn cơm kiểu gì.

Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng anh cả Diệp cũng không còn gì khác, chỉ còn lại chuyện Diệp Thư nhà mình quen biết người ở cửa hàng bách hóa thành phố.

Cũng không thèm để ý đến việc Diệp Thư mua nhiều đồ như vậy, nếu là mình, gặp phải đồ không cần phiếu mà còn rẻ như vậy thì chắc chắn cũng sẽ mua nhiều.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã về đến nhà. Có lẽ mọi người đều xuống ruộng kiếm công điểm, hoặc là có việc ở nhà, lần này ở cổng làng không có ai.

Nếu có người nhìn thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy trở về, cô cũng không thể tránh khỏi việc phải giải thích một lượt.

Giờ thì tốt rồi, không có ai nhìn thấy, cô cũng đỡ phải phiền phức. Ít chuyện phiền phức vẫn hơn.

Nếu người khác biết cô quen biết người ở cửa hàng bách hóa, sau này nhờ cô mua đồ, đến lúc đó cô đồng ý hay không cũng không ổn.

Đồng ý, cô phải đi tìm Ngô Tú Hòa. Đến lúc đó, không nói đến chuyện cô phải nợ ân tình, mà tìm nhiều lần, chắc chắn Ngô Tú Hòa cũng sẽ phản cảm.

Không đồng ý, người trong làng nhất định sẽ không vui, đến lúc đó không biết sẽ nói ra những lời gì. Không khéo lại bảo cô khinh người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back