Dưới bầu trời u ám, không gian quanh cầu Nại Hà phảng phất một vẻ huyền bí, tịch mịch.
Từng dòng sương xám đục lặng lẽ len lỏi, bao trùm lấy những kẻ xếp hàng dài, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, chờ đến lượt mình nhận bát canh quên lãng.Mạnh Nguyệt Nương, dáng vẻ thâm trầm mà uy nghiêm, đưa ánh mắt già nua nhưng sắc lạnh nhìn xuống kẻ trước mặt."
Cậu có uống canh không?"
Bà hỏi, giọng trầm ấm nhưng vang vọng như vọng lại từ sâu thẳm của cõi âm."
Phải uống sao, thưa bà?"
Bà nhẹ giọng, đáp một câu mà hắn nghĩ bà đã phải lặp lại xuyên suốt vạn năm: "Uống đi, để xua tan hết thảy những đọa đày, khổ cực, hỉ nộ, ái ố.
Uống rồi, cậu sẽ buông bỏ tất cả, và khởi đầu một cuộc đời mới – bình lặng, an yên."
"Hoàng Tuyền Lộ đằng đẵng, chắc cũng không ít mệt nhọc.
Chút nuối tiếc kiếp này nên bỏ đi rồi"Mạnh Nguyệt Nương múc cho hắn một bát canh, đưa qua.Hắn lặng người, bàn tay khẽ run khi nhận lấy bát canh từ bà.
Dưới làn sương lờ mờ, ánh mắt hắn dán chặt vào bát canh ấm áp trên tay, thứ chất lỏng màu thảo mộc lặng yên không một gợn sóng.
"Bà ơi, không uống... không được sao?"
Mạnh Bà không đáp ngay, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt còn chút ánh sáng yếu ớt của hắn.
Một lúc sau, bà chậm rãi nói: "Nếu không uống, cây cầu này cậu không thể qua được, cậu trẻ."
Hắn im lặng, bàn tay siết chặt lấy bát gỗ.
"Bờ dương không thể về, bờ âm cũng không thể tới.
Nếu vậy, cậu chỉ còn cách gieo mình xuống dòng Vong Xuyên kia.
Nhưng liệu cậu muốn trở thành một kẻ lang thang, lay lắt, Quyết giữ hận thù mà trôi theo làn sóng vẩn đục?"
Bà chỉ tay về phía dòng nước tối đen dưới chân cầu.
Những bàn tay gầy guộc, khô khốc từ dưới nước trồi lên, quờ quạng, hất nước vào những linh hồn đang đứng trên cầu, khiến một vài kẻ đang thẫn thờ cũng vô thức né tránh, không tự chủ mà lùi bước.Hắn hít một hơi sâu, như để gom lại chút can đảm cuối cùng, rồi nói: "Bà ơi, cháu không có oán hận, không có nhiều xúc cảm tiêu cực.
Bà nhìn xem, chén canh của cháu lại trong như thế...Cháu không phải không muốn qua.
Chỉ là, cháu không muốn quên..."
Hắn nói cũng không sai, thứ nước trong bát dù đã cầm trên tay người trần rất lâu nhưng lại không hề bị vấy bẩn, vẫn một màu trong suốt nhạt nhẽo.
Bà nghe vậy, cũng nhìn sang, rồi thở dài."
Ta hiểu rồi, là Nghiệt Duyên.
Một chiếc bát chứa đầy nước mắt của bi thương và sầu khổ.
Đã phải thấu qua những gì, cũng không nhiều người nếm trải"Bà gạt nhẹ hắn ra, nhường đường cho những kẻ khác lên nhận bát canh.
Hắn cũng không phản kháng mà đứng sang một bên, thẫn thờ nhìn vào dòng người."
Qua cầu Nại Hà không uống canh Mạnh Bà, để kiếp sau còn nhớ, kiếp sau còn tìm...
Lưu luyến trước luân hồi của cậu, có phải là ý trung nhân không thể với đến?"
"..."
"Đứa trẻ này, trước khi chuyển kiếp thì kính lão một chút đi.
Đừng chỉ im lặng một mình mà không trả lời ta."
Giọng bà vọng tới, mang theo chút trách cứ pha lẫn giễu cợt.Hắn nghe, nhưng chỉ thở dài.
"Con không biết, thưa bà.
Rốt cuộc của con là ai?
Tại sao những năm này lại cảm thấy day dứt khôn nguôi, không sao hiểu được..."
"Ta đã bảo rồi, là Nghiệt duyên - sợi tơ nhiễm sắc trắng.
Mặc dù hơi quá phận, nhưng cứ nói đi ta nghe"Hắn chần chừ một hồi lâu, nhìn hàng người đờ đẫn bước vào làn sương xám xịt mờ ảo sau lưng mình mà suy tư.
Sau rồi cúi gằm người, mấp máy", bà ạ.
Con cảm giác như kiếp này, kiếp sau đều đang gánh chịu tội lỗi trời không dung, đất không tha.
Nếu cứ thanh thản mà đầu thai, sẽ vĩnh viễn là tội đồ mang trong lòng sự hối hận, cắn rứt lương tâm"Mạnh Nguyệt Nương ngước lên, nhìn vào hắn"Bát của cậu đang có sắc hồng loang dần, đứa trẻ cậu xem là ý trung nhân, không có than trách gì cậu đâu" - Bà thở dài, khuyên ngăn - "Nghe lão nương, miễn lòng còn vương vấn, sẽ chẳng thể vào lục đạo luân hồi, vĩnh viễn nằm dưới dòng Vong Xuyên trôi theo oán hận, nuối tiếc dư thừa.
Nếu khi sống ước nguyện không thành, thì khi chết đi lại càng không.
Đừng cố chấp nữa, tiểu tử""...Bà ơi..."
- Hắn mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời.
Biết rõ bản thân chẳng thể thay đổi điều gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực lên sự không cam lòng..."..."
"..."
"Cậu yêu người ấy không?"
"Có ạ""Đáp thật dứt khoát.
Cậu nguyện chịu nỗi đau vô tận để thực hiện ước nguyện của cậu, của người ấy chứ?"
"Vâng" Mạnh Bà chớp chớp mắt một chút, đổ hơn nửa bát canh của hắn xuống dưới chân cầu, rồi đưa ngược cho hắn"Sẽ không làm cậu quên hẳn, những thứ quan trọng sẽ vẫn khắc sâu vào linh hồn.
Chỉ là nên uống một chút, tâm trí rỗng không, an toàn trải qua thử thách của tam giới" - Bà dặn dò nhẹ nhàng - "Sống chết chẳng chịu uống thì thật là cứng đầu.
Nhiệm vụ của ta là khiến các cậu quên lãng, bảo đảm an toàn và trật tự địa phủ, nhưng nếu thật sự không đem hận ý vào nơi tôn nghiêm như luân hồi, thì ta ép cậu quá cũng chỉ phí công"Hắn tay cầm chiếc bát, ánh mắt hướng về Mạnh Bà tràn ngập biết ơn và cảm kích.
Rồi lại nhìn theo hướng tay bà chỉ"Ở đó, sau khi uống thì ném chiếc bát cho con dạ xoa, nhảy vào hồ Vạn Dặm, cậu sẽ đến được đạo Nhân của cậu, chờ đợi trời đất phán xét" "Rơi xuống lục đạo khi chưa đủ mơ màng sẽ chỉ khiến hồn phách tan rã, 1 phần sống 9 phần chết" - Bà thở dài lần nữa - "Nhưng nếu có thể, hãy bám chặt vào tia ý niệm cuối cùng mà cậu cố chấp không quên, có cơ may được các chư vị thần linh trao ban ngọc quý" "Lời lão nương có thể phá lệ mà nói, chỉ đến đây thôi.
Nhân duyên thế nào, thì cứ phó mặc như ấy, tiểu tử"Bà quay người đi, không nhìn sắc mặt của hắn lần nào nữa.
"....đời ta thật sự có thù hận, thì nỗi day dứt suốt nửa đời này đã đủ gột rửa chúng.
Có lẽ tâm trí ta không hẳn trống rỗng, ta hình như vẫn luôn nhớ hình bóng người..."
"Rốt cuộc, người...là ai?
"
Mạnh Nguyệt Nương vẫn tiếp tục nhiệm vụ của bản thân, lặp lại câu hỏi liệu linh hồn đó có uống canh hay không, nhưng tuyệt nhiên không khuyên nhủ thêm cho bất cứ ai, như cách bà thực hiện với hắn."
Chậc chậc, thiên vị như vậy cũng chỉ là chút nhờ vả, cậu ta cũng thật may mắn mà" - Bà lầm bầm, đưa một bát cho đứa trẻ đang cầm đèn kéo quân.Cũng không kiên nhẫn được, bà xoay sang hỏi"Rốt cuộc hắn ta là ai, mà ngươi nguyện đổi trăm năm quẩn quanh dưới tầng 11 âm u này, chỉ để dành chút thời gian ngắn ngủi cho hắn lựa chọn con đường của riêng mình ?
Là ai, mà để một công tôn quyền quý nhà Raiden như ngươi, từ lúc còn tại thế đến khi kiếp nhân sinh khép lại, vẫn mãi không buông, không ngừng lưu luyến?"
Từ ngôi đình nép mình bên bờ sông mờ ảo, một bóng hình mảnh mai quen thuộc chậm rãi bước ra.
Nụ cười thoáng hiện trên môi, vừa buồn bã lại vừa đượm suy tư, khó đoánHắn mấp máy môi nhỏ, tựa như cánh hoa vừa hé nở dưới ánh sương mai.
Giọng nói của hắn vang lên nhẹ như tiếng gió, nhưng đủ để bà nghe rõ những xúc cảm hỗn loạn, thập phần say đắm trong từng câu chữ của hắn."
Kaedehara Kazuha - ngàn đời là chiếc lá phong kiên cường và đẹp đẽ nhất, vạn kiếp là người mà con yêu thương bằng tất cả sinh mệnh của mình, thưa bà."