Tâm Linh [KazuScara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357664457-256-k848613.jpg

[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Tác giả: WaterMelon252000
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Âm Dương cách biệt có phải là một khoảng cách lớn?

Ấn định ngày 15, ngày 14 là hết.

Đàn đã lên dây, lễ đã lên ngày, cớ sao phải bỏ?

Hương trầm phảng phất dù có bao nhiêu cũng chẳng đủ làm ta say...
.

Nay đã là khi nào?

Ta chỉ biết nhìn về bầu trời thăm thẳm mà chợp mắt
Chìm vào mộng tìm người bên kia bờ sông
Ngày 15, tháng 7, ta lại gặp người ở đấy
Chỉ là, đã lãng quên nhau rồi...​
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Kazuha


Đã mấy năm kể từ cái ngày phủ Raiden bị thiêu rụi rồi nhỉ?Đã mấy năm kể từ lễ tang đầy thương khóc của em?Chà, có nhớ được tôi cũng chẳng dám nhớ đến đâu...Liệu có ai muốn nhìn lại cái ngày mình hóa điên chứ?Chắc cũng đã lâu kể từ khi cuộc đời tôi chìm vào trong bóng tối rồi ha?Những năm mà sự cô đơn cứ bám víu không rờiAi mà tin, tin rằng tình đau đến thế...Em đi bỏ mặc tôi ở chốn dương gian...-------------------------------------------------------------------------------------Hôm nay là đêm trăng tròn...Mái tóc trắng điểm lọn đỏ của hắn phấp phới trong đặc ân của Phong Thần, đôi mắt trong veo hướng về phía ánh sáng đang cố len qua màn đêm."

Trăng ở đây, mãi ở đâyEm ở đâu?

Sao không ở lại?"

Hắn ta nhìn trăng một cách đắm đuối và thành khẩn, như thể cầu xin một bóng hình với chiếc kimono trắng, trước cổ là một là một sợi dây đỏ buộc chùm lông, hắn tham lam cầu xin một vòng tay ấm áp, hay ánh sáng soi rạng màn tối của cuộc đời hắn.

Bỗng một chú đom đóm nhỏ bay ngang qua trước mặt như điều thánh thần nghe về sáng, tiếc thay đó là ánh sáng yếu ớt lúc tắt lúc bật, quả thật không phải là vầng thái dương hắn đang tìm kiếm.Thế nhưng bất giác, hắn lại đưa tay ra trước màn đêm cố với lấy con đom đóm lập lòe đó.Bắt được rồi, nhưng mà...tại sao lại thế này?Vì nhỏ và yếu ớt, chỉ một lực nhẹ, nó đã nát tươm trong tay hắn rồiAaa...quả là vậyChẳng lẽ giống như tia nhỏ lập lòe này, em ấy đi mất, là tại Archon muốn bảo vệ khỏi bị bóp nát như thế này chăng?Người tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại mỏng manh như cánh chuồn chuồn ấy chẳng khác nào con đom đóm trong lòng bàn tay hắn cả, đúng chứ?Thì vậy, lỡ như một ngày, hắn níu kéo một cách mạnh tay, em sẽ tan vỡ trong bàn tay hắnHắn sẽ làm tổn thương emHóa ra là vậy, hắn và em không nên tồn tại cùng với nhau.Hóa ra ta bên cạnh em là điều không tốt....Hắn bật khócĐúng là hắn điên dại rồiChỉ vì một con đom đóm hắn lại nghĩ tới đủ viễn cảnh ảo tưởng hoang đườngNhưng mà cũng đâu có sai đâu nhỉ?Bầu trời hạnh phúc của hắn đáng ra không nên ở bên cạnh hắn, nếm trải sự sỉ nhục bao năm hắn không để tâm.Nếu không có hắn, em đâu cần phải đi đến bước cùng, em có thể sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên ai đó tốt hơn.Aaa...đom đóm...bầu trờiHắn nhớ tới Lumine và Aether, những người đã giúp hắn trở nên thân thiết hơn với em ấyHai người bạn duy nhất hắn có thể tâm sự đó bây giờ cũng hoàn thành sứ mệnh rời khỏi Teyvat rồiHiện tại, đến cả em cũng rời xa hắnGiờ đây chỉ còn lại hắn đơn độc đất lạnh lẽo thôi sao?"

Ngày tàn đêm che khuấtGió gửi gắm hương trà"Em tồi lắmLại để hắn một mình nơi đây"Mang theo những hận uấtChưa từng mơ, ngày ta cách xa..."

Hắn sai người hầu cận chuẩn bị cho hắn một bát cơm trà và cá nướng.Rồi hắn đem chúng lên một bãi cỏ tươi mát còn lấp lánh giọt sương trong đêm trăng.Hắn soạn thức ăn ra, nhặt một chiếc lá, rồi bắt đầu thổi Lúc đầu, chúng là những giai điệu du dương hạnh phúc, cho đến một nốt gió trầm, mọi thứ biến thành bi thương và tồi tệ, hắn vừa khóc vừa thổi cho đến khi một khúc ngắt đột ngột đầy tang tóc.Bài sáo lá này là do hắn nghĩ ra, từ cảm xúc của chính hắn.Thì vậy đóHắn ăn từng miếng cá, vừa đợi chờ ở bát cơmNơi này là nơi quen thuộc của hắn và em, hắn chờ em thưởng thức món ăn yêu thích của emNhưng em đâu?À...không cóHiện thực tàn khốc, cho dù như thế nào em ấy cũng không thể trở về bên hắnQuả là vậyQuả là vậy...Ngày hỉ của ta và em đã ấn định, ta đã hạnh phúc biết bao chứ?Nhưng tại sao em lại chẳng muốn bên ta?Nếu như...có kiếp sau

Nơi mà duyên ta không bị ngăn cấm bởi dây tơNếu như...được một lần nữa gặp mặtĐược ngắm nhìn nụ cười ta mãi mê đắmNếu như...được một lần nữa ôm em vào lòng

Ta sẽ...không dám buông tay lần thứ hai...
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Scaramouche


Đôi khi màn đêm cũng không quá lạnh lẽoHoặc cũng có thể là chiều tối sẽ còn lạnh hơn?Khi ánh nắng dần tắt và đêm đang bắt đầu buông xuống, không khí trở nên u ám hơn và yên tĩnh đến dị thường.Mọi thứ đều trở nên chậm lại, như thể thế giới này đang nghỉ ngơi sau một ngày dài.Ngắm nhìn nhân gian tìm kiếm sinh mạng thật sự khó đấy, nhưng nào cậu bỏ cuộc?Bỏ qua cây xanh, đi qua đền thờ, thấy một nhóm rước dâuSuy nghĩ lẫn lộn, không nguồn gốc, không ký ứcCảm giác như cậu đã bỏ lỡ điều gì đó, tiếc nuối.Cảm giác như có một bộ trang phục đỏ rực cậu chưa mang Cảm giác như có chén rượu giao bôi nào đó cậu chưa nếmCảm giác như...có một bàn tay đã lâu không được nắm lấy nữa-----------------------------------------------------------------------------------------Lướt qua những con phố tấp nập khi ai ai cũng đang cầm 1 chiếc đèn lồng trên tayCó lễ hội hả ta?Sao không ai nói cho cậu biết vậy?

Cậu phải nhanh chóng về nhà xin chút tiền mua đèn lồng thôi!Bỏ lỡ hôm nay là tiếc lắm đấyNhưng nhà của cậu...ở đâu?

Cậu xin tiền của ai chứ?Thôi vậy, đi ngắm phố phường điỒ, kia là sân khấu trình diễn nhạc kịch, họ sẽ múa rồng, múa lân và biểu diễn mấy trò nhào lộn đúng không?

Vậy bên cạnh đó chắc chắn sẽ là tiệm bán mặt nạ hiệu Shiai...Khoan, sao cậu biết?Phía bên đó là quầy hàng rượu bồ công anh nhập từ Mondstadt nè[Mà Mondstadt là gì?]Bên đó sẽ là nơi bán xiên cá

[Cá...có một tên nào đó rất thích!]Còn bên đó nữa là tiệm Shimura bán súp Miso

[Súp Miso ăn vào mùa đông rất ngon?]Nào, dừng lại đãMọi nơi đều trông vô cùng quen thuộcCậu chưa từng tham gia lễ hội này mà!Sao cậu lại thấy hoài niệm đến vậy?Này nhé!

Rõ ràng là lần đầu cậu tới, lại biết đích xác nơi nào bán dango thập cẩm, nơi nào bán mì Udon mà bà cáo hồng nào đó hay làm nữa!

[Mặc dù con cáo đó cậu không biết là ai!]Cậu hoài nghi tiếp tục bước đi trong lễ hội, không để ý rằng mình đã đi xuyên qua biết bao ngườiCậu bỗng thấy được khung cảnh cậu ngồi với tên nhãi tóc trắng nào đó trên tảng đá gần sông, có một lọn đỏ bắt mắt quen thuộc trên mái tóc đó.Cậu bị ảo giác chăng?Nhưng mà...Tự nhiên, cậu cảm thấy có chút....lưu luyến với tảng đá ấy, với bóng dáng ảo tưởng mà cậu lần đầu thấy đấy..Thật sự...kỳ hết sức!---------------------------------------------------------------------------------------------------------------Lễ hội kết thúc rồi, cậu tiếp tục chặng đường chu du - chặng đường không mục đích và chẳng nhớ nó bắt đầu từ khi nàoMà lạ lắmCậu không biết đích đến của mình ở đâu, nơi nào, lang thang vô định tìm kiếm một thứ thậm chí cậu không biết là thứ gìĐi tiếp, đi mãi, đi về phía trướcChẳng lẽ cậu không hề nhận thấy rằng chính mình đã không còn cảm giác gì đối với dương gian sao?Cậu đi bộ ngang mặt biển, những con sóng mang theo dòng nước mát lạnh, nhẹ nhàng rón rén lên bàn chân cùng với làn gió biển mát rượi, hương vị mằn mặn, vuốt ve khắp cơ thể, mang lại cảm giác thư giãn, dễ chịu.

Cho dù chính nước biển cũng không nhận ra sự tồn tại của cậuCậu trèo lên những dãy núi, cảm nhận sự linh thiêng của chốn xanh ngọc bích, chạm nhẹ vào thân cây hòa mình với làn sương mát.

Cậu đây là thoải mái sao?Cho dù bàn tay cậu đang xuyên qua thân cây ấy, và cả tiếng thở đến sương cũng chẳng thể lắng ngheCậu lang thang khắp nơi, vừa đi vừa hát lên khúc ca nào đó quen, rất quen, mặc cho cậu không nhớ gì về nóCậu ngửi thấy hương tràẤm và dịuHương nhẹ không làm người ta choáng ngợp nhưng có một vẻ trầm mặc lạ thường.Cậu trèo lên dốc của sườn núi thoai thoải, mùi trà dần rõ rệt như xoa dịu khiến lòng cậu bay bỗng, tâm tĩnh lại, và từ tốn thưởng thức chút gió nhè nhẹ của nơi này.Gió có hương vị lành lạnh thơm mát ấy...Ánh mắt của cậu lướt qua lại, và bên kia...là quả đầu trắng có lọn highlight...đang ngồi trên ngọn đồi thấp bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt.Hình như là hình ảnh chàng trai cậu thấy ở lễ hội đúng không?Hắn ta quay đầu lại, khuôn mắt đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm buồn bã và đôi môi đỏ dịu đầy mời gọiNhung nhớ, chờ đợi, cậu muốn bước đến và đặt nụ hôn thoáng lên đôi môi đỏ đó của người kia - cái người mà cậu không hề quen biết một chút nào, lần đầu gặpNhưng khoảnh khắc ấy mãi dừng lại, cậu không muốn tiến tới, không muốn đối mặtVì sao?
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Yêu


Hơi mát của buổi đêm bao phủ lấy cơ thể cậu, đôi mắt vẫn chăm chăm hướng về mái tóc trắng dịu với lọn đỏ rực của người kia.Hắn cũng bất giác xoay đầu lại, nhìn vào cậu "Là ảo giác..."

Môi mấp máy vài từ nghiệt ngã, rồi hắn quay đầu lại nhìn lên ánh trăngTrăng đẹpNhưng chỉ đẹp vào buổi đêmMặt trời không thể xuất hiện nếu có trăngVì thếHắn ghét trăng vô cùngHắn nhắm mắt lại, thả mình theo những hơi dịu nhẹCánh quạt gió vẫn quay, nhưng người đời đã lãng quên nó rồi...Những kỷ niệm chốc chốc lại ùa về, thảm cỏ này là nơi lần đầu cậu thổ lộ với hắn, lần đầu hắn trao cho cậu nụ hôn dịu dàng, những ngày nắng dịu đi picnic.

Tại saoCậu không muốn gặp mặt?Đây, là nơi tình cảm của cậu đã bắt đầu, đã hạnh phúc nhưng cũng là nơi hắn và cậu sẵn sàng kết thúcCậu không thể tiếp tục sát cánh bên hắn, khiến hắn đau, khiến hắn khóc cũng là vì thứ tình cảm nàyChẳng thể áp đặt là lỗi của ai, hắn chiếm hữu hay là cậu yếu đuối?Không quan tâm, chỉ là bây giờ, trái tim như thiêu đốt cả tâm tríCậu muốn, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kia một lần nữa, khi nó chứa chan tình yêu thương của hắn dành cho cậu.Cảm nhận sự quan tâm ấy...một lần...cuốiA, là cơm tràDành cho cậu chăng?Hắn, muốn được mãi bên cậuNhư hắn đã nói?Cảm xúc đau đến ứa ganCậu muốn được đi đến đó, ngồi bên hắnBỏ cuộc thôi, lý trí àNgươi thua rồi"."

Cậu từng nhịp đến bên hắn ta, ngồi vào vị trí quen thuộc, nhưng chỉ thưởng thức hương thơm của chén trà đắng và cơm nóngBởi sao?Bởi cậu nhận ra rồiCậu đã chếtMà...một con ma hèn kém thì nào có thể ăn chứ?Nghĩ tới đây, cậu phì cườiMình có cần phải bốc nắm hương và khấn kinh ăn cơm như lời của bà không?Sau rồi cậu lại dịu dàng nhìn vào hắn, rướn người tớiBàn tay nhỏ nhắn không còn vết bỏng đen từ căn nguyên tâm ma, xoa lên khuôn mặt hắnÁnh mắt trìu mến lướt trên vẻ mặt tuyệt vọng và ủ rũCậu mỉm cười"Chà, cuối cùng tôi cũng tìm thấy rồi!"

Cậu mừng rỡ nói với hắn ta, mặc dù biết là hắn sẽ chẳng thể nào nghe thấy"..."

"Nè...Kazuha"Cậu cười nhẹ và yên bình tới mức xót xa"Tôi nhớ anh"Nhớ..."

Tôi nhớ anh nhiều lắm"Mắt cậu nheo lại ngăn những dòng lệ chực tràoVì cậu biết, hôm nay là lần cuối cậu có thể thốt ra lời nàyCậu hình như đã kết thúc chặng đường rồiHoàn thành sứ mệnh rồiNgười cậu cần tìm, muốn tìm và đã tìm đang ở đây rồi"Kazuha""Tôi yêu anh"Kazuha phía kia lẽ ra không thể nghe thấyKhông thể cảm nhận thấyNhưng dường như hắn biết được mình đang được chạm vào một hơi ấmHơi ấm mà hắn mong ngóng từng ngàyHắn như biết được rằng tai mình đang lắng ngheLắng nghe giai điệu tuyệt vời nhất lòng hắnNhững giọt nước mắt của anh ta rơi xuyên qua bàn tay mờ ảo của Scara"Tôi cũng vậy""Tôi cũng yêu em"Ánh mắt trìu mến của cậu chốc chốc lại rưng rưng, cuối cùng cũng không thể ngăn lạiCậu òa lên khócTiếc thay, cậu và hắn đều dành tình yêu cho người kiaNhưng định mệnh lại chẳng muốn để họ bên nhauCậu đã chếtHắn thì sốngCậu gục trên trán của hắn không ngừng thốt ra lời yêuCậu muốn bên hắn, trở thành gia đình của hắnNhưng, nào có thể? ........."

Gió thu, nhẹ bẫng, tựa lụa lôngLời ca, an ủi, yên đêm hồngTay nắm, tay xoa, mong một ướcTỉnh giấc, mộng tàn, người dần tan.."
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Cổ tích Thỏ và Mèo


Ngày xửa ngày xưa có một vương quốc nhỏ dưới bầu trời bao la.Cai trị vương quốc là một vị vua.Vua có 1 hoàng tử, là một chú thỏ, nhỏ bé tí.Thỏ Nhỏ tài năng, đẹp trai lại còn tốt bụng.

Ai ai cũng muốn được ở bên Thỏ Nhỏ...Cách xa nơi cung điện, ở nơi vương quốc rộng lớn đó, có một ngôi làng bình thường.Nhưng trong làng có một con mèo con quậy phá, cực kì quậy phá.Lúc thì nghịch ngợm, không leo cây trộm quả, thì cũng là gắt gỏng đòi trà.Nhưng mà nhé, Mèo Con lại xinh đẹp vô cùng, gọi là tuyệt tác của nhân gian cũng không phải hoàn toàn sai.Chỉ là, tính cách cực kì bướng bỉnh, chắc chỉ có cô Cỏ Xanh là mới có thể quản Mèo Con...Mèo Con càng quậy, dân làng càng phiền và tâu lên nhà vua.

Thỏ Nhỏ nghe được, muốn cùng cha đi xử lý.Thỏ Nhỏ sẽ lập công!

Trừng trị kẻ xấu cho dân làng!Nhưng chuyện gì vậy!?Kẻ xấu đẹp quá đi mất!

Khiến Thỏ Nhỏ không thể rời mắt!Một chú mèo đáng yêu vô cùng!

Bộ lông xanh mềm mượt, đôi tai cảnh giác vểnh vểnh lên trông dễ thương tột độ, đôi mắt sáng quắc lườm thẳng vào Thỏ Nhỏ!Nhưng quay đi quẩn lại, kẻ xấu nghịch phá vẫn là kẻ xấu, Thỏ Nhỏ phải tìm cách để kẻ xấu không làm phiền dân làng."

Nè nè mèo hư!"

Cục lông tròn vo gầm gừ cáu kỉnh, quay lại gắt Thỏ Nhỏ"Hoàng Tử Thỏ, ta là Mèo Con, không phải mèo hư!"

Thỏ Nhỏ nghe vậy, nhìn chăm chăm Mèo Con, biểu cảm khó đoánSau lại mở lời"Không không, đều sai cả!"

"?"

"Ngươi không phải Mèo!"

"Thế ta là gì?"

"Ngươi là vợ ta"Dáng nhỏ xinh mỏng manh ấy tự nhiên có sức mạnh phi thường, nhấc bổng Mèo Con đang ngơ ngác lên mà quăng vào trong xe ngựa

...Tự nhiên, Mèo Con phiền phức lại được ngồi vào vị trí mà bao con mèo khác mơ ước."

Mèo Con của Thỏ ơi~""Vợ ơi~""Phu nhân ơi~".........Mấy ngày ở bên Thỏ Nhỏ, Mèo Con không thể chịu đựng thêm được nữaTên Thỏ này quá đẹp trai!

Siêu siêu cấp tinh tế!Lại còn sẵn sàng mua cả tấn cá tươi cho MèoChết rồi!

Mèo Con yêu tên Thỏ này mất!...Cuộc sống vui vẻ là thế, hạnh phúc là thế, nhưng Mèo Con tự biết vị trí thực sự của mình.

Nhà Vua chỉ nghĩ Hoàng Tử Thỏ chỉ muốn chơi, nên chấp nhận cuộc hôn nhân cợt nhả này.

Chứ một tên nhóc dân thường như Mèo Con có cửa mà trở thành vợ của một hoàng tử cao quý lại hoàn hảo hay sao?Không bao giờ, hoàn toàn không có tư cách.

Một lúc nào đó trong tương lai, khi ý thức của cả hai trưởng thành hơn, Thỏ Nhỏ sẽ rời xa Mèo Con lấy người được chọn.Nếu trái lời, Thỏ Nhỏ sẽ bị phạt muôn kiếpVì vậy, dù Thỏ Nhỏ có cố kéo gần hơn đi chăng nữa, khoảng cách giới hạn vẫn không xê dịch thêm.Mèo Con, không xứng với Thỏ Nhỏ.Ai ai cũng biết thế.Vì vậy, Mèo Con luôn bị bắt nạt, trêu đùa bởi những quý tộc lớnNhưng Mèo Con chỉ biết lặng im chịu trậnThỏ nhỏ thì bận bịu, càng ngày càng ít thời gian bên Mèo con, những vết thương vì đó luôn được Mèo Con giấu dễ dàng, dù đau nhưng thế này cũng tốt...Có điều, giới hạn tâm can chúa đặt ra đâu dễ phá vỡSự cô đơn chồng chất, Mèo Con cũng phải mệt mỏiMuốn gặp cô Cỏ Xanh, được an ủi trong vòng tay của côThế là nửa đêm lẻn đi, chạy hết tốc lực về làng.Thỏ nhỏ bắt được Mèo ConThỏ nhỏ nghĩ Mèo Con ghét mình và bướng bỉnh trốn khỏi đâyNên tức giận lôi về lạiThỏ nhỏ ích kỷ chỉ muốn giữ Mèo Con một mình mà thôiTối đó, Mèo Con mạnh mẽ đã khóc rồi.Thỏ nhỏ nhốt Mèo Con ở trong cung đến suốt thời gian chuẩn bị hôn lễĐêm thì nhốt ở trong phòng ngủChẳng để cho Mèo Con chút tự doNhưng bất mãn thì chẳng giúp ích gì cảChịu đựng, chịu đựng và chịu đựngLễ ngày càng gần, Mèo Con cũng không còn hứng thú với ngoài cung, vì có muốn hay không thì nó cũng là vùng đất cấm của Mèo ConCũng không muốn đi tìm gặp Thỏ nhỏ nữaVì Mèo con là chính Thỏ Nhỏ trói buộc nơi an toànCô độc, một mình, phải trở về những ngày còn ấu thơ.........Một con Cáo muốn ngăn chặn lễ lớn còn cách mấy ngày, đánh liều bỏ độc vào trà của Mèo ConTuy Mèo Con không bị ảnh hưởng bởi độc tố, nhưng vô tình "tự do" của hiện tại và "vĩnh hằng" của quá khứ trong người Mèo Con bị xáo trộnNửa đêm Mèo Con choàng tỉnh bởi cơn đau thấu xươngMèo Con gào thét, móng tay cấu khắp người, nằm cuộn tròn run rẩy đớn thânNhưng ở nơi xa xăm, bị khóa từ bên ngoài, chẳng ai có thể giúp đỡMột chú mèo chạy còn không thể như bây giờ, nhanh chóng cũng phải kiệt sứcMặc dù ruột gan như bị xé nát, nhưng cũng không còn bao nhiêu sinh khí để kêu cứuMắt Mèo Con nhắm nghiền và tiếng nghiến răng trước cơn sóng dữ dội trong cơ thểMèo Con gượng sức, giơ bàn tay nhỏ lên trời, xòe ra và đếm cái gì đó"Tiếc quá, bà Cỏ Xanh còn chưa cho Mèo Con ăn bánh Ajilenakh đắng bả làm"..."

Tiếc quá, còn chưa kịp thử món trà mà công tước Wrai wrai gì đó nhập qua"..."

Tiếc quá.....còn chưa kịp gặp Thỏ nhỏ...tặng cho Thỏ nhỏ lá phong hôm qua mới nhặt..."......Nhưng tiếc thế nào, thì cũng không thể làm gì được, hết thời gian rồiƯớc muốn cuối cùng, là được ăn cơm với Thỏ NhỏTay Mèo Con đang giơ cao bỗng rớt xuống, buông rũ rượi, hơi thở yếu ớt tan dần, tan dần"Bái bai, Thỏ Nhỏ của Mèo..."

Thứ tồn tại trên sàn lạnh lẽo là một bộ lông xanh thẫm mềm mượt, đôi tai không linh hoạt vểnh lên như thường, nằm im bất động, đôi mắt tối đi giống màn đêm không bao giờ có thể lườm Thỏ Nhỏ nữaLấp lánh giọt trong bên khóe mắt, chực trào chưa kịp rơi
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Thực tại


Câu chuyện cổ tích đẹp tựa như mơNhững câu từ đơn giản đầy nhung nhớNực cười, cậu lại nghĩ nó là thật đóLà do cậu bị anh chàng kia quăng lên xe ngựa chở về hoàng cungHắn thả rơi cậu đấy chứ!Rơi vào lưới tìnhChàng hoàng tử của cậu------Lướt ngang qua cuộc đời này, cậu đã bị hắn ném lên chiếc xe của Ái nhân gian, khiến cậu ngỡ như mình đang là một chú mèo được âu yếmHắn khiến cậu phải đắm chìm trong hạnh phúc khi chấp nhận hẹn ước dưới gió xuân, trên bãi cỏ đầy nắng vàngHắn khiến cậu phải cảm nhận nhiều thứ "lần đầu"Lần đầu được nắm tay, được hôn, được yêuCậu muốn, cậu thích, nhưng người ta đường đường là một thiếu gia hoàn hảoGiống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tíchBao nhiêu cô gái trẻ đẹp, giàu có thích hắn, muốn trở thành vợ của hắnCậu phải tự đong khoảng cách mà dừng lại, kẻ gánh trên mình trách nhiệm gia tộc sao lại chấp nhận bên cậu đâu chứCậu chính là người không mong ngày lễ kia tới nhấtThà chấm dứt trước hạnh phúc còn hơn nỗi đau sau niềm vuiNgày lễ kia tới, thực sự có một "con cáo" xuất hiệnPhong và Lôi bên trong cậu bị khuấy đảoKẻ bị cấm cửa là hắn, chứ không phải cậuHắn không thể gặp cậu, còn cậu thì chỉ có thể chịu đau trong góc khuất, một con rối biết đauVà kết thúc chính là kết thúcThân phận vẫn luôn là thứ ngăn chặn tình yêuCậu vẫn vậy, vẫn bất lực trước số phận, của một con rối tầm thườngNếu hắn ta không gặp cậu, cậu và hắn không biết đến nhau, không yêu nhau, hắn sẽ không phải khóc vì cậu, đúng không?Nghe hơi kiêu ngạo, nhưng sự thật vẫn luôn là vậyƯớc mong của cậu, chỉ là muốn được lần nữa yêu hắn , trên bãi cỏ đó, vậy thôi---------------------------------...Cậu không nhớ thứ gì cảCậu được sinh ra lần nữa, phải chăng?Nhưng dưới dạng của một linh hồnAi đó đã đáp ứng lại yêu cầu của cậuCậu được sinh ra, với một sứ mệnh, cứu lấy bản thân cậuCậu phải đi tìm một thứ gì đó, ở một nơi nào đó, lang thang với không ký ứcKhông khác gì mò kim đáy biển, cậu là ai còn chưa biết, cậu còn phải đi tìm một con người hoàn toàn không có đặc điểm khiến cậu nhớ tới Chà, thế mà vẫn tìm được - chú thỏ nhỏ mà cậu yêu----------------------------------------------------------Nhưng mà nói gì thì nói, cậu đã chết.Và một vong linh không thể hoàn thành hẹn ước với một con người toàn vẹn còn tồn tạiNghe nói, "ai đó" mà cậu cho rằng đã đáp lại mong ước của cậu có thể chính là "thứ gì đó" nữa.Khi một mảng linh hồn vì nhớ thương đã tự phân tách chính mình với lấy sợi nuối tiếc mỏng manh cuối cùng.Và khi chộp được các giấc mộng ấy và cố hết sức kéo lại, chẳng có gì xảy ra ngoài sự cắt đứt đoạn tình của dây thực tại và khiến nó rơi xuống vực sâu không đáy.Cũng có nghĩa, nguyện vọng thành thì thân hóa tanh, tan biến giữa dòng chảy thời gian đầy tiếng nức nở, khóc lóc.Người còn lại chỉ biết bất lực rơi lệ trước hình ảnh mơ hồ trong quá khứ, về một người mà hắn không biết là aiMộng về tương lai, cuộc sống hạnh phúc đến mực quên đi cái "thực", mặc kệ quá khứ, lơ đi hiện tại.

Cái giá phải trả là tương lai đầy hoa tươi hóa bức tranh tuyệt vọng sặc mùi oán than.

Dù hằng đêm đều cầu nguyện mong phép màu hay điều kì diệu tới thì "thực tại" vẫn ở đó, chẳng đổi thay.Hối hận cũng muộn, không dứt không buông cũng chẳng để làm gì.

Hôm ấy, thứ tan biến không chỉ có cậu, ký ức của hắn mà còn là sinh mạng của hắnNếu nói ngày tang của cậu là ngày cậu đem cả trái tim cùng niềm sống của hắn đi.

Thì lúc cậu đặt tình yêu lên môi hắn một lần nữa, rồi thật sự vĩnh viễn miền cực lạc xa xăm chính là đem 2 thứ đã đánh cắp quay lại xé nát tươm trước mắt hắn.

Và lúc đó, không chỉ riêng cậu, mà hắn cũng đã "chết" theo một nghĩa nào đóHoàng tử đã chọn sai con đường quan trọng nhất trong trò chơi tình yêu, đương nhiên là chẳng thể reset lại màn này.------------------------------------------------..."

Mộng cảnh với thác hoaĐào tiên bọc trong láThủy tinh đem áo váÁi thần hóa oan ma"-------------------------------
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Truyện kể về lữ khách lá phong


Tương truyền từ lâu rất lâu từng tồn tại một gia tộc đầy oai nghiêm, vững mạnh về mọi mặt trên đất InazumaThế nhưng gia tộc này càng mở rộng địa thế, nội bộ càng khó giải quyếtÝ là, quý tử duy nhất của gia tộc - người sẽ thừa kế cái gia tộc ngày nọ tháng kia đứng đầu cái đất vĩnh hằng này - không chịu sinh người thừa kếMặc dù có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp, giàu có mời gọi.

Hắn cũng không mảy may quan tâmMặc dù không biết lý do, nhưng hắn từ bỏ gia tộc, từ bỏ những người vợ hoàn hảo để trở thành một con ngươi ngao du bốn bể đầy tự do.

Câu chuyện về hắn lưu truyền xa mãi, lâu mãi vì lí nào đó, nghe rằng, là một nhà lữ hành tốt bụng không bao giờ bỏ mặc người gặp nạn.Trong cuốn sách mang tên hắn, đều luôn có những dòng nhỏ nhặt lướt qua mang đại ý rằng mỗi lần hắn giúp ai, đều sẽ nở một nụ cười hiền hòa, nhưng ai ai cũng nói trong nụ cười đó luôn ẩn chứa niềm nuối tiếc vô biên.

Trong ánh mắt dịu dàng của hắn lại nhìn ra sự cô độc tận cùng, sâu thẳm không lối thoát.Mặc dù hắn giúp người đều là tự nguyện, nhưng dường như lại thấp thó một chút không cam tâm.

Như việc giúp người là để bù đắp cho điều gì đó, để thực hiện điều gì đó.Mãi đến sau này khi hắn đột ngột biến mất giữa dòng phiêu du, xuất hiện bên cạnh các linh hồn sống, bất động bằng thân hình trẻ tuổi.

Người ta tìm thấy trong tay cầm tấm ảnh được bảo bọc kỹ càng, với đôi mắt đỏ hoe và những dòng ký đầy hối hận.

Người đời cũng dần ngộ ra rồi."

Truyện kể về Thiếu niên Lá Phong" là một cuốn tiểu thuyết nhỏ về một lữ khách bình thường thích thổi sáo bằng lá.

Tự phẩm mờ nhạt trôi dạt giữa các con chữ, ẩn trong những kệ sách cũ kỹ và được che giấu sau những cuốn nổi tiếng phát hành bởi nhà sách Yae.

Và như vậy, một mẩu nhỏ Kaedehara Kazuha đi vào dĩ vãng trước sự chảy xiết của dòng thời gian.
 
[Kazuscara] Vong Lễ Xuyên Nhân - Hỉ Phục Giấy
Bước Qua Kiếp Này, Chờ Đợi Kiếp Sau


Dưới bầu trời u ám, không gian quanh cầu Nại Hà phảng phất một vẻ huyền bí, tịch mịch.

Từng dòng sương xám đục lặng lẽ len lỏi, bao trùm lấy những kẻ xếp hàng dài, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, chờ đến lượt mình nhận bát canh quên lãng.Mạnh Nguyệt Nương, dáng vẻ thâm trầm mà uy nghiêm, đưa ánh mắt già nua nhưng sắc lạnh nhìn xuống kẻ trước mặt."

Cậu có uống canh không?"

Bà hỏi, giọng trầm ấm nhưng vang vọng như vọng lại từ sâu thẳm của cõi âm."

Phải uống sao, thưa bà?"

Bà nhẹ giọng, đáp một câu mà hắn nghĩ bà đã phải lặp lại xuyên suốt vạn năm: "Uống đi, để xua tan hết thảy những đọa đày, khổ cực, hỉ nộ, ái ố.

Uống rồi, cậu sẽ buông bỏ tất cả, và khởi đầu một cuộc đời mới – bình lặng, an yên."

"Hoàng Tuyền Lộ đằng đẵng, chắc cũng không ít mệt nhọc.

Chút nuối tiếc kiếp này nên bỏ đi rồi"Mạnh Nguyệt Nương múc cho hắn một bát canh, đưa qua.Hắn lặng người, bàn tay khẽ run khi nhận lấy bát canh từ bà.

Dưới làn sương lờ mờ, ánh mắt hắn dán chặt vào bát canh ấm áp trên tay, thứ chất lỏng màu thảo mộc lặng yên không một gợn sóng.

"Bà ơi, không uống... không được sao?"

Mạnh Bà không đáp ngay, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt còn chút ánh sáng yếu ớt của hắn.

Một lúc sau, bà chậm rãi nói: "Nếu không uống, cây cầu này cậu không thể qua được, cậu trẻ."

Hắn im lặng, bàn tay siết chặt lấy bát gỗ.

"Bờ dương không thể về, bờ âm cũng không thể tới.

Nếu vậy, cậu chỉ còn cách gieo mình xuống dòng Vong Xuyên kia.

Nhưng liệu cậu muốn trở thành một kẻ lang thang, lay lắt, Quyết giữ hận thù mà trôi theo làn sóng vẩn đục?"

Bà chỉ tay về phía dòng nước tối đen dưới chân cầu.

Những bàn tay gầy guộc, khô khốc từ dưới nước trồi lên, quờ quạng, hất nước vào những linh hồn đang đứng trên cầu, khiến một vài kẻ đang thẫn thờ cũng vô thức né tránh, không tự chủ mà lùi bước.Hắn hít một hơi sâu, như để gom lại chút can đảm cuối cùng, rồi nói: "Bà ơi, cháu không có oán hận, không có nhiều xúc cảm tiêu cực.

Bà nhìn xem, chén canh của cháu lại trong như thế...Cháu không phải không muốn qua.

Chỉ là, cháu không muốn quên..."

Hắn nói cũng không sai, thứ nước trong bát dù đã cầm trên tay người trần rất lâu nhưng lại không hề bị vấy bẩn, vẫn một màu trong suốt nhạt nhẽo.

Bà nghe vậy, cũng nhìn sang, rồi thở dài."

Ta hiểu rồi, là Nghiệt Duyên.

Một chiếc bát chứa đầy nước mắt của bi thương và sầu khổ.

Đã phải thấu qua những gì, cũng không nhiều người nếm trải"Bà gạt nhẹ hắn ra, nhường đường cho những kẻ khác lên nhận bát canh.

Hắn cũng không phản kháng mà đứng sang một bên, thẫn thờ nhìn vào dòng người."

Qua cầu Nại Hà không uống canh Mạnh Bà, để kiếp sau còn nhớ, kiếp sau còn tìm...

Lưu luyến trước luân hồi của cậu, có phải là ý trung nhân không thể với đến?"

"..."

"Đứa trẻ này, trước khi chuyển kiếp thì kính lão một chút đi.

Đừng chỉ im lặng một mình mà không trả lời ta."

Giọng bà vọng tới, mang theo chút trách cứ pha lẫn giễu cợt.Hắn nghe, nhưng chỉ thở dài.

"Con không biết, thưa bà.

Rốt cuộc của con là ai?

Tại sao những năm này lại cảm thấy day dứt khôn nguôi, không sao hiểu được..."

"Ta đã bảo rồi, là Nghiệt duyên - sợi tơ nhiễm sắc trắng.

Mặc dù hơi quá phận, nhưng cứ nói đi ta nghe"Hắn chần chừ một hồi lâu, nhìn hàng người đờ đẫn bước vào làn sương xám xịt mờ ảo sau lưng mình mà suy tư.

Sau rồi cúi gằm người, mấp máy", bà ạ.

Con cảm giác như kiếp này, kiếp sau đều đang gánh chịu tội lỗi trời không dung, đất không tha.

Nếu cứ thanh thản mà đầu thai, sẽ vĩnh viễn là tội đồ mang trong lòng sự hối hận, cắn rứt lương tâm"Mạnh Nguyệt Nương ngước lên, nhìn vào hắn"Bát của cậu đang có sắc hồng loang dần, đứa trẻ cậu xem là ý trung nhân, không có than trách gì cậu đâu" - Bà thở dài, khuyên ngăn - "Nghe lão nương, miễn lòng còn vương vấn, sẽ chẳng thể vào lục đạo luân hồi, vĩnh viễn nằm dưới dòng Vong Xuyên trôi theo oán hận, nuối tiếc dư thừa.

Nếu khi sống ước nguyện không thành, thì khi chết đi lại càng không.

Đừng cố chấp nữa, tiểu tử""...Bà ơi..."

- Hắn mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời.

Biết rõ bản thân chẳng thể thay đổi điều gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực lên sự không cam lòng..."..."

"..."

"Cậu yêu người ấy không?"

"Có ạ""Đáp thật dứt khoát.

Cậu nguyện chịu nỗi đau vô tận để thực hiện ước nguyện của cậu, của người ấy chứ?"

"Vâng" Mạnh Bà chớp chớp mắt một chút, đổ hơn nửa bát canh của hắn xuống dưới chân cầu, rồi đưa ngược cho hắn"Sẽ không làm cậu quên hẳn, những thứ quan trọng sẽ vẫn khắc sâu vào linh hồn.

Chỉ là nên uống một chút, tâm trí rỗng không, an toàn trải qua thử thách của tam giới" - Bà dặn dò nhẹ nhàng - "Sống chết chẳng chịu uống thì thật là cứng đầu.

Nhiệm vụ của ta là khiến các cậu quên lãng, bảo đảm an toàn và trật tự địa phủ, nhưng nếu thật sự không đem hận ý vào nơi tôn nghiêm như luân hồi, thì ta ép cậu quá cũng chỉ phí công"Hắn tay cầm chiếc bát, ánh mắt hướng về Mạnh Bà tràn ngập biết ơn và cảm kích.

Rồi lại nhìn theo hướng tay bà chỉ"Ở đó, sau khi uống thì ném chiếc bát cho con dạ xoa, nhảy vào hồ Vạn Dặm, cậu sẽ đến được đạo Nhân của cậu, chờ đợi trời đất phán xét" "Rơi xuống lục đạo khi chưa đủ mơ màng sẽ chỉ khiến hồn phách tan rã, 1 phần sống 9 phần chết" - Bà thở dài lần nữa - "Nhưng nếu có thể, hãy bám chặt vào tia ý niệm cuối cùng mà cậu cố chấp không quên, có cơ may được các chư vị thần linh trao ban ngọc quý" "Lời lão nương có thể phá lệ mà nói, chỉ đến đây thôi.

Nhân duyên thế nào, thì cứ phó mặc như ấy, tiểu tử"Bà quay người đi, không nhìn sắc mặt của hắn lần nào nữa.

"....đời ta thật sự có thù hận, thì nỗi day dứt suốt nửa đời này đã đủ gột rửa chúng.

Có lẽ tâm trí ta không hẳn trống rỗng, ta hình như vẫn luôn nhớ hình bóng người..."

"Rốt cuộc, người...là ai?

"

Mạnh Nguyệt Nương vẫn tiếp tục nhiệm vụ của bản thân, lặp lại câu hỏi liệu linh hồn đó có uống canh hay không, nhưng tuyệt nhiên không khuyên nhủ thêm cho bất cứ ai, như cách bà thực hiện với hắn."

Chậc chậc, thiên vị như vậy cũng chỉ là chút nhờ vả, cậu ta cũng thật may mắn mà" - Bà lầm bầm, đưa một bát cho đứa trẻ đang cầm đèn kéo quân.Cũng không kiên nhẫn được, bà xoay sang hỏi"Rốt cuộc hắn ta là ai, mà ngươi nguyện đổi trăm năm quẩn quanh dưới tầng 11 âm u này, chỉ để dành chút thời gian ngắn ngủi cho hắn lựa chọn con đường của riêng mình ?

Là ai, mà để một công tôn quyền quý nhà Raiden như ngươi, từ lúc còn tại thế đến khi kiếp nhân sinh khép lại, vẫn mãi không buông, không ngừng lưu luyến?"

Từ ngôi đình nép mình bên bờ sông mờ ảo, một bóng hình mảnh mai quen thuộc chậm rãi bước ra.

Nụ cười thoáng hiện trên môi, vừa buồn bã lại vừa đượm suy tư, khó đoánHắn mấp máy môi nhỏ, tựa như cánh hoa vừa hé nở dưới ánh sương mai.

Giọng nói của hắn vang lên nhẹ như tiếng gió, nhưng đủ để bà nghe rõ những xúc cảm hỗn loạn, thập phần say đắm trong từng câu chữ của hắn."

Kaedehara Kazuha - ngàn đời là chiếc lá phong kiên cường và đẹp đẽ nhất, vạn kiếp là người mà con yêu thương bằng tất cả sinh mệnh của mình, thưa bà."
 
Back
Top Bottom