Siêu Nhiên (Jujutsu Kaisen stories) Dưới tán hoa chú thuật

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398235382-256-k813012.jpg

(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Tác giả: shyuiyuraa
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong thế giới của chú thuật, nơi mà lời nguyền, bóng tối và cái chết luôn rình rập, có những khoảnh khắc dịu dàng đến ngỡ ngàng.

"Dưới Tán Hoa Chú Thuật" là một tập truyện tiểu thuyết tổng hợp những mẩu chuyện tình cảm nhẹ nhàng trong Jujutsu Kaisen.

Tại nơi những tán anh đào nở rộ giữa sân trường Chú Thuật, những lời thì thầm vụng dại, những cái nhìn trộm đầy rung động, hay những giấc mơ nhỏ nhoi về một thế giới yên bình...

Liệu một Gojo kiêu hãnh có biết rung động vì một ai đó?

Liệu Megumi có thể hé lộ điều cậu chưa từng nói ra?

"Dưới Tán Hoa Chú Thuật" kể về hành trình cảm xúc, nơi những trái tim tưởng chừng vô cảm lại khẽ khàng thổn thức, nơi những người tưởng chỉ sống để chiến đấu lại lặng lẽ yêu.

Nếu bạn muốn, mình có thể viết các chương ngắn cho từng mẩu truyện (ví dụ: Gojo x bạn, Megumi x bạn, Yuta x Rika,...) với cảm xúc lãng mạn, nhẹ nhàng hoặc.....💌 Bạn muốn bắt đầu với ai?​
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (1)


Trường cao chuyên Chú thuật Tokyo dù không lớn, nhưng vẫn có những góc khuất ít người biết đến.

Sân thượng khu ký túc phía bắc là một trong số đó, nơi hiếm ai đặt chân đến, không phải vì nơi này bị cấm, mà là vì chẳng ai quan tâm đến.

Nơi đó không có mái che, chỉ có những cơn gió ồ ạt kéo, chiếc lan can thấp hơi cũ kĩ và thường xuyên bị nắng chiếu thẳng vào mặt.

Nhưng với tôi, chính vì thế mà nó trở thành chốn quen đến lạ thường.Trưa hôm đó, sau khi làm Yaga-sensei cho phép tôi làm quen với Tokyo và ngôi trường này trong vài ngày, tôi đã lên sân thượng ở toà nhà đó, nơi mà chẳng ai hay đến.

Tay cầm lon nước ngọt đã không còn hơi lạnh, ngồi xuống nền gạch đỏ đã ấm lên vì ánh mặt trời.

Mồ hôi vẫn còn đọng sau gáy, cổ áo ướt đẫm còn chưa kịp khô.

Khuôn mặt đỏ bừng vì nóng nhẹ nhàng thả lỏng vì ít ra ở đây, tôi không cần phải nhìn thấy ai.

Không cần phải trả lời mấy câu hỏi như: "Học sinh mới từ Kyoto hả?", "Tại sao lại đến Tokyo?"....hay hàng ngàn những câu hỏi khác mà tôi còn chẳng bận tâm để trả lời.Tôi ngồi tựa lưng vào bức tường xi măng đã bạc màu, đưa mắt nhìn bầu trời.

Ngắm nhìn mây hững hờ trôi.

Cơn gió trưa nhè nhẹ lùa qua những thanh sắt ở lan can, tạo nên âm thanh u u như vọng lại từ nơi xa.Yên tĩnh...thật sự rất yên tĩnh.Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang sắt.Tôi khẽ cau mày.

Bước chân của người ấy đều, cố tình đi không nghẹ, giống kiểu người muốn người khác biết mình đang đến.

Có tiếng cửa thép mở ra, rồi đóng lại với tiếng keng hơi chói tai.-"Nắng không gắt như thường ngày nhỉ?

Chỗ này thoáng phết."

Một giọng nói vang lên, trong và sáng.

Tôi không mấy hứng thú quay đầu nhìn người vừa mở lời.Một cậu con trai đang đứng gần lan can, nhìn có vẻ là cao hơn tôi một cái đầu..hoặc không, chỉ là đoán bừa thôi.

Mái tóc trắng của cậu có hơi rối nhẹ, phản chiếu ánh nắng như bị nhuộm bạc.

Áo sơ mi học sinh đồng phục được xắn tay gọn gàng, cúc cổ không cài.

Trên mắt là cặp kính râm đen che gần hết biểu cảm.

Ngay cả khi không thấy rõ ánh mắt, tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn của cậu ta đang hướng thẳng về phía mình.-"Cậu đang chắn mất gió rồi." – Tôi nhàn nhạt bật mở lon nước ngọt rồi nói.Cậu ta nhướng mày, rồi bước hẳn ra khỏi vùng bóng, giọng cười khẽ.-"Ể, khó tính ghê ha.

Tôi là Gojo Satoru.

Học năm hai, cậu là học sinh mới nhỉ?"

Tôi nhìn cậu ta một giây, sau đó quay lại nhìn bầu trời.

-"Ừ."

-"Lạnh lùng quá đi mất."

Gojo không giận, cũng không bỏ đi.

Cậu ta đi thẳng đến, rồi ngồi phịch xuống cách tôi một khoảng chừng hai mét, lưng dựa vào bức tường đối diện.

Tư thế không quá cẩn thận, nhưng cũng không buông thả.

Có cảm giác như đây là chuyện cậu ta làm thường xuyên, chứ không phải lần đầu ngồi với người lạ.Cậu ta không nói gì thêm.

Tôi cũng không mở lời.

Chỉ có tiếng gió lùa qua và tiếng kim loại va vào nhau lạch cạch từ xa, chắc là mấy học sinh khác đang luyện dùng chú cụ.

Vài phút sau, Gojo nghiêng đầu về phía tôi, hỏi: -"Cậu trốn ở đây thường xuyên lắm à?"

Tôi trả lời, không quay sang nhìn: -"Không thường xuyên, tôi chỉ vừa đến đây."

Gojo gật gù, ra vẻ đã hiểu.Cậu ta ngả đầu ra sau, mặt ngửa lên trời, như thể để ánh sáng xuyên qua lớp kính mà không làm chói mắt.

Chân mày giãn ra, còn có chút cảm giác như đang thư giãn.Tôi lặng lẽ quan sát một chút.

Gojo không giống những gì tôi từng tưởng tượng, ít nhất là trong khoảnh khắc này.

Không kiêu căng, không tỏ ra vượt trội, không ồn ào.

Chỉ đơn giản là... một người cũng đang cần yên tĩnh chứ không phải là kẻ mạnh nhất thế giới mà những kẻ ngoài kia đồn thổi.Và chúng tôi ngồi đó, không nói gì thêm.

Mỗi người giữ một khoảng riêng, nhưng cũng có cảm giác như không có khoảng cách.

Một kiểu im lặng không khó xử như thể dù mới gặp, cũng đã hiểu rằng chúng tôi không cần cố gắng làm thân.

Cứ biết đến sự hiện diện của nhau hình như cũng đã đủ rồi.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (2)


Tôi bước chân vào khu giảng đường chính trong một sáng mùa hè có phần nóng bức.

Không có lễ đón tân sinh viên, không băng rôn, không lời chào mừng.

Chỉ có tiếng cánh cửa gỗ trượt kẽo kẹt và mùi hương quen thuộc của giấy cũ, gỗ mục và hương chú lực nhè nhẹ như đang rình rập trong không khí.Không khí nơi này khác hoàn toàn với Kyoto.

Rất nhiều khoảng lặng, nhưng đủ để tôi thấy thoải mái.

Và không chỉ thế, mọi thứ xung quanh dường như có chút căng thẳng và nặng nề.Yaga-sensei là người đưa tôi đi.

Ông không nói nhiều, chỉ liếc qua hồ sơ và nói một câu:-"Từ giờ, em học ở đây.

Có gì thì hỏi thẳng Gojo.

Cậu ta... dù ồn, nhưng đáng tin."

Tôi không hỏi tại sao lại là Gojo.

Cái tên đó... vốn đã rất nổi tiếng.Phòng học chỉ có ba người.Không phải kiểu lớp học thông thường.

Nó giống như một phòng huấn luyện nhỏ được cải tạo lại: một tấm bảng đen cũ, vài chiếc bàn gỗ dài, và một cửa sổ mở ra sân phía sau, nơi ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua những bụi cây mọc chen chúc.Ngồi giữa phòng, quay lưng về phía tôi, là một người tóc trắng, cao và nổi bật như thể được ánh sáng tự tìm đến.

Cậu ta xoay lưng về phía cửa ra vào, đang nghịch điện thoại với âm lượng nhỏ, lưng tựa vào ghế như thể chẳng mấy bận tâm rằng có ai đang đến.Bên phải là một người tóc dài đen buộc hờ, mang bộ dáng điềm tĩnh, tay đang ghi chép vào tập giấy dày bằng bút máy.

Có vẻ là người ít nói.Còn ở bàn gần cửa sổ, một cô gái tóc ngắn, mặc đồng phục sơ mi nhưng không cài nút cổ, đang chống cằm nhìn ra ngoài.

Trông như sắp ngủ gật.-"Cậu là người mới?" –Người con trai tóc đen quay đầu trước, giọng nhẹ và bình thản.-"Ừm." –Tôi khẽ gật đầu.-"Tôi là Geto Suguru.

Còn kia là Shoko."

Shoko không quay lại.

Chỉ giơ tay chào cho có.Gojo Satoru thì vẫn không quay đầu.

Đến khi tôi ngồi xuống bàn gần cửa sau cùng, cậu ta mới cất tiếng: -"Ồ, chào buổi sáng.

Người mới từ Kyoto đây à?"

Tôi không đáp.

Chỉ lặng lẽ đặt sách xuống bàn.-"Hôm qua thấy cậu ở sân thượng đó.

Cũng không ngạc nhiên lắm khi hôm nay gặp lại trong lớp." –Gojo nói tiếp, xoay đầu nửa vời về phía tôi.

Kính râm vẫn trên mắt, nụ cười nửa miệng không rõ là chào hỏi hay trêu chọc.-"Đừng làm người ta khó chịu." – Geto nhắc, không rời mắt khỏi tập vở.-"Tôi chỉ chào hỏi thôi mà.

Lịch sự là đức tính tốt mà, đúng không?"

Không khí trong lớp không hẳn là căng thẳng, nhưng cũng không phải dễ chịu.

Tôi cảm nhận rõ rằng ba người này đã học cùng nhau một thời gian.

Họ có sự ăn ý ngầm, không cần nói cũng hiểu nhau.

Và tôi, một người mới đầy xa lạ, là mảnh ghép không hoàn chỉnh cũng không phù hợp vừa bị thả vào giữa.Buổi học hôm đó là về cấu trúc chú thuật cơ bản và quy trình đối ứng với chú linh cấp thấp.

Không có giáo viên giảng dạy suốt buổi, Yaga-sensei chỉ phát tài liệu và giao nhiệm vụ thảo luận nhóm.Tôi đọc tài liệu.

Geto không chú ý mấy.

Shoko thì vẫn chống cằm, mắt lờ đờ như sắp ngủ.

Còn Gojo...Gojo vẽ vời linh tinh vào tờ giấy.

Tôi tình cờ nhìn sang.

Một con mèo ba đuôi với kính râm và áo choàng đang cưỡi trên một chú linh hình con cóc khổng lồ.

Trông hơi ngớ ngẩn lại còn có tí buồn cười.

Nhưng nét vẽ lại rất chắc.-"Cậu vẽ gì thế?" – Tôi hỏi, không nhìn cậu ta.Gojo ngẩng lên, tỏ vẻ ngạc nhiên giả tạo.-"Tôi không có vẽ xấu đến vậy mà, nhìn là biết tôi vẽ gì ngay."

Tôi không trả lời.

Chỉ khẽ lắc đầu.

Nhưng từ khóe miệng mình, tôi cảm thấy có một thứ gì đó... hơi cong lên.

Chắc là mấy nay hơi mệt đi?Buổi chiều, Yaga-sensei dẫn tôi tới sân luyện tập.

Một khoảng đất rộng có đặt sẵn ba chú linh cấp thấp được giam bằng kết giới mỏng, đủ an toàn cho người mới.Tôi gật đầu, bước vào khu vực thi triển.Cảm giác lần đầu thi triển chú lực ở nơi lạ, với ba người khác đang nhìn, không hề dễ chịu.

Nhưng tôi quen rồi.

Tôi niệm chú ngắn, điều khiển chú lực dồn vào tay phải, tạo thành lưỡi dao sắc.Chú linh cựa quậy.

Tôi áp sát, ra đòn nhanh.

Không cần đòn kết liễu hoa mỹ.

Cứ chắc tay là đủ.Chỉ cần một lần đâm thật nhanh.Nó biến thành khói.Tan học, tôi ra cổng sau.

Trời đã nhá nhem, ánh hoàng hôn còn e thẹn lấp ló qua tán cây anh đào chưa nở.

Tôi ngồi nghỉ một chút ở bậc thềm đá, uống nốt phần nước trong chai.Cánh cổng gỗ phía sau kẽo kẹt mở ra.

Gojo bước ra, vai khoác túi vải lười biếng quen thuộc.-"Tôi biết một chỗ bán bánh cá ngon lắm gần đây.

Muốn đi không?"

Tôi ngước nhìn.

Cậu ta chống nạnh, nghiêng đầu.-"Tôi mời.

Không vì lý do gì cả.

Coi như... chào mừng?"

Tôi đứng dậy, phủi đi bụi ở gấu quần.-"Không thích nợ ai."

-"Vậy mai trả cũng được."

Tôi định quay đi, nhưng rồi lại dừng một nhịp.-"Bánh cá có nhân gì?"

-"Đậu đỏ.

Nóng, giòn.

Còn có cả chocolate nếu cậu dị hợm hơn bình thường."

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Không nói gì thêm.Gojo huýt sáo, đi trước, không quay đầu.

Tôi bước theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải.Và trong thoáng chốc, tôi có cảm giác rằng mình không còn cảm thấy lạc lõng như buổi sáng nữa.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (3)


Trời âm u từ sáng sớm.

Mây xám trườn chậm trên những mái nhà thấp phía tây Tokyo, khiến cả sân trường phủ một màu trầm lặng khác thường.

Yaga-sensei đứng trước phòng giám sát, tay cầm tờ lệnh nhiệm vụ được in mờ.-"Một khu nhà bỏ hoang ở quận Hachiōji.

Chú linh cấp hai được ghi nhận xuất hiện nhiều lần gần khu dân cư bên cạnh.

Có khả năng đã phát triển thành thể nguy hiểm hơn."

Giọng ông đều đều, mắt nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vội vàng cúi đầu, không có thói quen nhìn lại vào mắt người khác.-"Nhiệm vụ này, em đi cùng Gojo và Geto.

Shoko đang được điều tới Kyoto để hỗ trợ trị thương cho một nhóm chú thuật sư khác."

Tôi nhẹ gật đầu.Chiều hôm đó, cả ba chúng tôi có mặt ở một ngã ba vắng người.

Phía trước là một dãy chung cư cũ bị phong tỏa bằng dây cảnh báo màu vàng đen và bảng treo rỉ sét ghi: "CẤM VÀO – NGUY HIỂM".Gió thổi mạnh xuyên qua những khe tường gạch đã vỡ đôi chút, kéo theo mùi ẩm mốc và rỉ sắt.

Bầu trời mang theo một vẻ mặt âm u, dường như là sắp mưa.

-"Không khí chú lực ở đây đặc quánh thật." –Geto nói khẽ, đôi mắt sắc quan sát từng góc tường. –"Có lẽ không chỉ là cấp hai."

Gojo cười, vẫn cái giọng đùa bỡn quen thuộc:-"Cấp hai, cấp một, bất cứ thứ gì, miễn là không nhàm chán là được."

Tôi đi sau, tay chạm nhẹ vào chuỗi bùa chú bên hông.

Dù biết có hai người giỏi hơn mình đi cùng, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác căng thẳng râm ran trong cơ thể như kiến bò dưới da.-"Cậu sợ à?" –Gojo ngoái đầu, mắt vẫn giấu sau kính râm.-"Không." –Tôi đáp ngắn."

Vậy thì tốt.

Đừng để bị thương.

Tôi lười cõng về lắm."

Bên trong toà nhà là bóng tối dày đặc và nặng mùi.

Đèn và điện không hoạt động, chỉ có ánh sáng chú lực mờ nhạt tỏa ra từ một quả cầu phát sáng do Geto tạo ra, lơ lửng giữa không trung.Những bức tường chi chít vết loang lổ.

Nền nhà có vết kéo dài như có vật gì nặng đã bị kéo qua.

Cửa sổ bị đóng đinh gỗ chéo, gió rít qua từng khe nứt như tiếng thở dài bên tai.Bọn tôi chia thành hai nhóm.

Geto đi trước dò đường.

Tôi và Gojo đi sau, kiểm tra tầng một trước khi tiến lên cao."

Thường thì nhiệm vụ đầu sẽ nhẹ nhàng hơn chút." – Gojo thì thầm, tay lướt nhẹ qua những vết nức của một tấm gương treo tường. –"Nhưng chỗ này...giống ổ cư trú hơn là chỗ lảng vảng của một chú linh cấp hai."

Bỗng một tiếng động lớn vang lên ở tầng ba.

Một thứ gì đó vừa trượt qua rất nhanh.Geto ra hiệu.

Chúng tôi bám theo, lên cầu thang gỗ ọp ẹp dẫn tới tầng trên.

Gió mạnh bất ngờ đẩy một cánh cửa đập vào tường, chỉ nghe rầm một tiếng, khiến tôi suýt rút chú cụ phản xạ.Một tiếng rít vang lên từ căn phòng cuối hành lang.

Từ bóng tối, một thực thể u ám trồi ra với hình dạng méo mó, như một đứa trẻ có cánh tay dài quá khổ và hàm răng lởm chởm mọc quanh má.Nó không lao tới.

Chỉ nhìn chúng tôi.

Rồi cười.Tôi lùi nửa bước, nuốt nước bọt.

Cảm giác lạnh dọc sống lưng.-"Tôi xử lý nó." –Gojo nói, tay đã chạm vào băng bịt mắt.-"Khoan." –Geto ngăn lại. –"Để người mới vào trước.

Nếu có biến, tôi và cậu sẽ can thiệp."

Tôi quay sang nhìn họ.

Không ai tỏ vẻ đùa cợt.

Không có ánh mắt thương hại.

Chỉ có sự lạnh lùng nhưng thẳng thắn.Căng thẳng hít một hơi.

Rút bùa chú từ tay áo, niệm nhanh.

Một vòng kết giới nhỏ bật ra, khóa chú linh trong bán kính hẹp.Nó rú lên, lao về phía tôi bằng bốn chân.Tôi nghiêng người tránh, tay phải vung lên, thi triển chú lực thành một lưỡi đao ngắn.

Nhanh chóng vào chân nó.

Nhưng chưa kịp tấn công tiếp, nó đã bật lùi, tường biến thành mặt nước đen, nuốt nó biến mất.Lần này, Gojo không tháo băng mắt.

Chỉ đưa tay lên, vẽ một đường ngang trong không khí.

Một cột sáng lam lóe lên, và bức tường đổ ập, kèm theo tiếng rít đau đớn từ trong bóng tối.Chú linh rơi xuống sàn, một bên cơ thể đã bị nghiền nát như thể bị vật vô hình ép xuống.Geto vung tay.

Một con chú linh tròn lẳn với xúc tu đen bay ra từ phía áo choàng anh, lao tới dứt điểm đối tượng trong một cú nuốt gọn.Không ai nói gì.

Tôi ngồi xuống, lau trán.

Mồ hôi lạnh đã ướt cả cổ áo.Tôi thở dài, dần lấy lại bình tĩnh.

Nhưng cũng cảm thấy một thứ gì đó...

đang thay đổi.Không còn là lý thuyết.

Không còn là sân luyện tập.

Ngoài kia, là thật.

Là máu, là nguy hiểm, là sự sống còn.Khi rời khỏi khu nhà bỏ hoang, trời đã đổ mưa.Gojo đưa áo khoác của cậu ta che lên đầu tôi.

Không hỏi.

Không nhìn.

Chỉ làm.Tôi quay sang nhìn cậu.

Ánh mắt sau kính vẫn không thể thấy rõ, nhưng nụ cười nửa miệng đó...lần đầu tiên, không còn mang vẻ trêu chọc.-"Chào mừng đến với thế giới thật của chú thuật."
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (4)


Sân trường sáng nay lặng lẽ khác thường.Những chậu hoa trong vườn bên phải khu giảng đường vẫn còn đọng chút sương sớm, nhưng đã không ai còn đủ nhàn rỗi để ngắm kỹ từng cánh hoa nữa.

Thời buổi này, nhịp sống đang dần thay đổi tốc độ.Tôi đứng trên hành lang tầng hai, tay cầm tập hồ sơ học viên mới.

Trang đầu tiên in ảnh chân dung một cậu trai có vẻ ngoài rụt rè, mái tóc xanh đen che gần nửa mắt.Yuta Okkotsu - Học sinh được đặc cách từ quyết định cá nhân của Gojo Satoru.Tôi thở khẽ, đặt tờ giấy xuống bàn gỗ.

Bên ngoài, tiếng bước chân quen thuộc vang lên giữa hành lang dài, nhẹ nhàng đến mức chẳng cần nhìn tôi cũng biết là ai.-"Lâu rồi không thấy cô giáo của chúng ta mặc áo đồng phục đàng hoàng nhỉ." –Gojo lên tiếng, tay đút túi vào áo khoác đồng phục của trường, mắt vẫn giấu sau lớp vải trắng.-"Tôi đâu phải học sinh năm nhất để cần bị bắt chỉnh tề từng cúc áo." –Tôi đáp, nhưng giọng không còn gai góc như xưa.

Chỉ đơn thuần là một câu đùa nhẹ.Gojo nghiêng đầu, tựa người vào khung cửa lớp trống cạnh đó.

Không còn vẻ ngông cuồng như hồi còn là học sinh, nhưng cái chất "bất cần đợi 'có' kiểm soát" vẫn đậm trong ánh mắt cậu.-"Cậu định tiếp nhận lớp huấn luyện thực chiến cho Yuta không?"

-"Tôi tưởng cậu mới là người đích thân đề xuất đưa cậu ấy vào."

"Tôi là người đề xuất." –Gojo nhún vai. –"Nhưng tôi không định dạy cậu ta một mình.

Yuta không giống những đứa khác.

Cậu nhóc đó... mang theo một thứ mà không đứa nào trong trường có."

Tôi không hỏi thêm.

Vì tôi biết.

Rika.Tập hồ sơ có ghi: Rika Orimoto – Lời nguyền cấp đặc biệt gắn liền với học sinh Yuta Okkotsu.

Tính chất nguy hiểm: cao.

Ổn định: không xác định.Gojo ngẩng mặt nhìn trời.

Không còn chiếc kính râm đen để ánh nắng có thể xuyên qua hay phản chiếu.

Lớp vải trắng quấn quanh mắt được chiếu rọi dưới ánh nắng nhẹ nhàng.Gojo đặt tay lên khung cửa gỗ.

Một lát sau mới quay sang tôi, hỏi, không còn đùa cợt:-"Cậu vẫn còn giữ tấm bùa ngày xưa chứ?"

Tôi nhìn xuống tay mình.Chiếc vòng bùa nhỏ màu xanh lam, đã sờn viền và mờ chú văn, vẫn luôn treo ở ngón tay áp út mỗi khi không đeo găng.

Từng là một món quà được ném cho tôi sau một lần suýt chết ở nhiệm vụ năm nhất, khi Gojo nói:-"Đừng để tôi phải đi gom xác cậu lần nữa."

Tôi giấu tay sau lưng áo blouse trắng.-"Vẫn giữ.

Nhưng không phải để bảo vệ bản thân."

-"Vậy là để làm gì?"

-"Để nhắc rằng tôi còn sống."

Gojo không đáp.

Nhưng tôi biết cậu hiểu.Buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên Yuta Okkotsu đặt chân vào khu luyện tập.Tôi đứng quan sát từ xa, bên cạnh Gojo.

Cậu thiếu niên đó cúi đầu, lưng hơi còng, tay đan vào nhau lúng túng.

Không ai nghĩ đây là một đặc cấp.-"Tôi không muốn giết ai nữa..." –Yuta thì thầm. –"Tôi chỉ muốn được sống bình thường."

Tương lai không hứa hẹn điều gì.

Nhưng có những vòng tròn, dù xoay đến đâu, cuối cùng cũng đưa ta trở lại đúng nơi khởi đầu với một hình hài khác.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (5)


Gojo Satoru trở về sau 19 ngày bị phong ấn.

Cậu bước ra từ Ngục Môn Cương với mái tóc rối, bộ đồ rách một bên tay áo, và nụ cười quen thuộc như chẳng có gì nghiêm trọng vừa xảy ra.-"Ơn trời, tôi đã về rồi.

Ai nhớ tôi nào?"

Không ai trả lời.

Sự yên lặng quấn lấy bầu không khí này.

Mọi người đứng im, sững sờ.

Còn tôi... không kịp nói một lời, chỉ bước tới và đấm thẳng vào vai cậu.

Cú đấm không mạnh, nhưng tay tôi run.-"Đáng ra tôi nên để cậu trong đó thêm vài ngày."

-"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy,"-Gojo gật gù, rồi nhìn tôi.Tôi không thể nói thêm gì nữa.

Cậu không ổn, tôi cũng vậy.

Nhưng lúc đó, chúng tôi đều hiểu không cần phải nói rõ.

Thứ cần nhất bây giờ là thời gian, và cả hai đều biết...không còn nhiều.Nhưng đối đầu với Sukuna là một trận chiến không thể tránh.Chúng tôi chẳng còn thời gian để làm như mọi chuyện đã ổn.

Gojo chỉ vừa mới trở lại, đã phải lập tức đối mặt với kẻ nguy hiểm nhất còn tồn tại.-"Lần này tôi sẽ đánh hết sức."

-Cậu nói.-"Không giữ lại gì."

Tôi đứng cạnh, tay siết chặt vòng bùa trước đây được cậu tặng.

Những lúc như thế, mọi lời động viên của tôi cũng chỉ là thứ thừa thãi.

Tôi khẽ gật đầu, nhìn sâu vào mắt cậu.-"Đừng có chết.

Tôi sẽ không đi tìm xác cậu lần nữa đâu."

Gojo cười nhẹ.-"Đã rõ."

Trận chiến diễn ra như những gì người ta vẫn hay hình dung về những con quái vật thật sự.

Mỗi lần đòn va chạm, mặt đất nứt ra, không gian biến dạng.

Cậu không cười như mọi khi.

Không còn những câu nói đùa giỡn.

Cũng không còn tỏ ra ngạo mạn.Chỉ tập trung, chỉ chiến đấu.Vì cậu biết rằng nếu thua, tất cả sẽ kết thúc.Và rồi tôi không còn cảm nhận được sự sống của cậu.Tôi không nhớ rõ mình đã chạy vào chiến trường bằng cách nào.

Bỏ qua mọi phong ấn, mọi ngăn cản, tai dần ù đi và tôi biết rằng mình phải chạy thật nhanh.

Chỉ biết lúc đến nơi, tôi thấy cậu nằm đó cơ thể bị cắt sâu, máu thấm đỏ từng mảng đất.Tôi quỳ xuống cạnh cậu, cổ họng như bị nghẹn lại.

Cậu ấy vẫn nằm đó cùng hơi thở mỏng manh, mắt vẫn mở, nhưng đã không còn những tia ánh sáng đầy quen thuộc.-"Lần này... cậu thật sự bị hạ rồi."

-Tôi nói khẽ, không thể kiềm được sự run rẩy trong giọng nói.-"Ừ, đau thật."

-"Đừng nói nữa, Shoko sắp đến rồi.

Cậu cần giữ sức."

-"Không kịp đâu.

Tôi biết cảm giác này mà..."

-Cậu nở một nụ cười méo mó, khuôn mặt đẫm máu ấy không còn nhìn tôi.Tôi im lặng.

Cậu thở chậm, mắt hướng lên bầu trời xám đặc.-"Nghe này...

Tôi không giỏi mấy chuyện thế này.

Nhưng tôi nghĩ mình nợ cậu một điều."

Tôi nhìn cậu.

Gió lạnh thổi qua, khiến tóc tôi rối tung.Một quãng im lặng.

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình sợ sự yên tĩnh đến thề này-"Tôi quý cậu.

Từ rất lâu rồi nhưng cứ bận, cứ chiến đấu, cứ bị cuốn đi... tôi không còn thời gian để nói điều đơn giản như vậy."

Tôi nắm lấy tay cậu, giữ chặt.

Những giọt nước mắt nóng hổi lã chã rơi xuống, đã từ rất lâu rồi nơi hốc mắt khô khốc ấy lại ướt đẫm nước mắt.Gojo bật cười.

Tiếng cười không lớn, nhưng đủ khiến máu tràn ra từ khoé miệng.Cậu im lặng một lúc, mắt khép hờ.-"Cảm ơn.

Vì đã ở lại."

Gojo Satoru đã qua đời sau trận chiến với Ryomen Sukuna.

Không có nghi lễ long trọng.

Không có anh hùng ca.

Chỉ là một người đã làm tất cả những gì mình có thể.Tôi không khóc trong lễ truy điệu.

Chỉ đứng lặng trước tấm bia nhỏ bên sân trường, nơi cậu từng ngủ quên trong giờ học, từng ăn trộm bento của người khác.

Rồi lại lang thang khắp trường, quay đi, gió thổi nhẹ qua hành lang vắng.

Dưới nền trời hoàng hôn, tôi nghe một giọng quen thuộc vang lên trong trí nhớ nhưng chẳng nghe rõ cậu ấy nói gì.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Bầu Trời Trong Mắt Anh (6)


Sau khi Gojo Satoru ra đi, thời gian không dừng lại.

Nó cứ tiếp tục trôi, tàn nhẫn như vốn dĩ nó vẫn vậy.

Thế giới vẫn ồn ào, tiếng xe cộ kẹt đường mỗi sáng, học sinh vẫn đến trường, và bầu trời vẫn thay màu như mọi khi.Chỉ có điều...tôi không còn cậu nữa.Những ngày đầu sau sự kiện đó, ngôi trường cao trung ấy dường như mất đi một nửa linh hồn.

Không ai nói ra, nhưng dường như tất cả đều cảm thấy.Sự vắng mặt của Gojo không chỉ là mất đi một người thầy, mà còn một khoảng trống lớn khó ai có thể lấp nổi.

Cậu không chỉ mạnh, mà còn ồn ào, bốc đồng, phiền phức, ấm ức đến mức khiến người ta muốn đánh cho một trận...nhưng chính những điều đó mới khiến ngôi trường này sống động hơn hẳn.Tôi vẫn ở lại, vẫn dạy học, vẫn đi qua những hành lang cũ.

Có hôm giật mình khi nghe ai đó cười lớn ngoài sân, tôi ngỡ là cậu.

Nhưng khi bước ra, chỉ là một nhóm học sinh mới đang nô đùa.

Không ai trong số họ từng gặp Gojo.

Đối với họ, "Thầy Gojo" là một cái tên trong sách, một huyền thoại.

Nhưng với tôi, cậu là bạn tôi..không, hình như với tôi cậu còn hơn một người bạn.

Một phần ký ức, một phần thời niên thiếu, một phần trái tim tôi đã không còn nguyên vẹn.Tôi dọn dẹp phòng làm việc cũ của cậu.

Trong ngăn tủ vẫn còn vài cây kẹo bạc hà, một tập giấy nhớ nguệch ngoạc với những dòng chữ vội vàng như "Họp trễ!

Cứu!" hay..."

Đừng ăn điểm tâm của tôi!!".Tôi không vứt gì cả.

Đóng lại, chỉ phủi đi lớp bụi mờ.Thỉnh thoảng, tôi mơ thấy cậu.

Trong giấc mơ, cậu không gục ngã, không bị thương.

Chỉ là Gojo Satoru năm nào với mái tóc trắng rối nhẹ, nụ cười bỡn cợt, và ánh mắt nghịch ngợm luôn giấu sau lớp kính đen.Tôi không nói chuyện trong mơ.

Chỉ ngồi cạnh, lặng lẽ nhìn cậu ngủ gật trên bàn như hồi còn học sinh.

Giấc mơ kết thúc, tay tôi vô thức vươn ra muốn chạm lấy cậu và rồi...tôi vẫn chẳng thể chạm đến cậu.-"Tạm biệt...Satoru".
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Lặng Yên Tựa Gần


Tôi gặp cậu vào một chiều mưa.Ngày đầu tiên chuyển đến trường cao chuyên chú thuật Tokyo, trời đổ mưa không báo trước.

Mưa ào ào xối xuống như trút giận, cuốn theo hơi lạnh khẽ tràn vào từng khe áo.

Tôi đứng nép dưới mái hiên, ôm cặp sách ướt sũng, tóc rối bời, tay run nhẹ.

Nhưng không phải vì cảm thấy lạnh, mà là vì cảm thấy rất hồi hộp.Ngôi trường bí ẩn, nguy hiểm rình rập mọi nơi, và một tương lai không rõ hình thù đang đợi phía trước.

Tôi đã tưởng tượng ra hàng trăm viễn cảnh, nhưng không nghĩ...mọi thứ sẽ bắt đầu như thế này.Rồi tôi nhìn thấy cậu.Một dáng người cao gầy, mặc đồng phục đen đặc trưng của trường.

Cậu đứng dưới mưa, không che ô, cũng không có ý định trú.

Tay cậu đút túi áo, đầu hơi cúi, mái tóc đen bết nước phủ lòa xòa xuống trán, ánh mắt dường như không nhìn vào ai, chỉ chăm chú vào phía xa xăm của khoảng trống phía trước.Không hiểu vì sao tôi không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó.

Cậu... như một vết cắt trong không gian, tĩnh lặng và lạc lõng.

Như thể cả thế giới đang ướt mưa, còn cậu đứng ở một nhịp thời gian khác, mang theo hơi lạnh, khép kín, và đơn độc.Khi được hiệu trưởng Yaga giới thiệu với lớp, tôi mới biết tên cậu: Fushiguro Megumi.

Là học sinh năm nhất, như tôi.Những ngày sau đó, tôi dần hiểu hơn về cậu.

Không phải qua lời nói, mà là qua những khoảng lặng cậu để lại giữa nhóm bạn náo nhiệt.Itadori thì luôn nặng động và nhiệt tình, Nobara thì thẳng thắn, còn thầy Gojo thì khỏi nói, náo loạn như một cơn bão.

Giữa tất cả những âm thanh hỗn loạn đó, Megumi là người duy nhất giữ sự im lặng như một bức tường.Cậu không bao giờ ngắt lời ai, cũng không chen vào giữa những trò đùa.

Nhưng vẫn luôn quan sát.

Khi tôi ngã trong buổi huấn luyện đầu tiên vì kiệt sức, người đưa tay kéo tôi dậy là cậu.

Không một lời nói nào được thốt ra.

Chỉ đơn giản là đưa tay ra.Lần đầu tôi chạm vào tay cậu, tôi mới nhận ra bàn tay ấy có những vết chai nhẹ nơi ngón, vết thương đã lành nhưng để lại dấu.

Một người luyện tập chăm chỉ, và không muốn ai để ý đến điều đó.Một chiều muộn, tôi ở lại phòng tập lâu hơn vì phải sửa chú cụ.

Khi định ra về thì trời lại đổ mưa xối xả.

Tôi lần mò ra cổng, không ô, cũng chẳng còn áo khoác.

Và rồi tôi lại thấy cậu, lần này đứng dưới mái hiên, không vội.Cậu thấy tôi, đưa cho tôi chiếc ô.

-"Cậu về trước đi."

-cậu nói.

Giọng không lạnh, chỉ đơn giản là nhắc nhở.Tôi ngẩn ra.

-"Còn cậu thì sao?"

Cậu không nói gì nữa, chỉ quay lưng đi.Tôi cũng không nói gì thêm.

Chỉ lặng lẽ mở ô, đi cạnh cậu.

Không rõ từ khi nào, tôi bắt đầu nhận ra...bên cạnh cậu, mình không thấy cần phải nói quá nhiều.

Không cần cười gượng, không cần cố gắng tạo chủ đề.

Chỉ cần im lặng...mà vẫn có cảm giác được lắng nghe.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Cá Hồi Và Những Điều Không Nói


Toge Inumaki sống trong một thế giới không có chỗ cho những lời thừa thãi.Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã học cách bóp nghẹt mọi điều muốn nói.

Không phải vì sợ, mà vì biết mỗi âm thanh thốt ra có thể là lưỡi dao kết liễu ai đó.

Dù là lời cảnh báo hay lời an ủi, cậu đều phải lựa chọn kỹ càng.

Và phần lớn thời gian, cậu chọn im lặng.Tôi gặp cậu lần đầu vào năm nhất, trong một buổi huấn luyện kết hợp giữa Tokyo và Kyoto.

Trong hàng ghế tập trung, cậu ngồi lặng lẽ, đeo cổ áo cao che gần hết mặt, mắt hơi rũ xuống nhưng không né tránh ánh mắt của bất cứ ai.

Thế đấy, lần đầu gặp mặt, tôi học được được một ít cách giao tiếp với cậu từ Panda.

Và cũng lần đầu tiên, tôi thấy một người dùng sự hạn chế của bản thân để bảo vệ người khác, không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự im lặng.Chúng tôi không nói chuyện nhiều.

Mọi cuộc trao đổi đều chậm, thậm chí đôi khi vụng về.

Nhưng lạ là, không hề khó chịu.

Ngược lại, sự im lặng ấy khiến tôi hiểu rõ hơn...rằng cậu lắng nghe nhiều hơn nói, chú ý từng chi tiết nhỏ mà người khác bỏ qua.

Cậu nhớ ai thuận tay trái, ai có thói quen xoa cổ tay khi lo lắng.

Và quan trọng hơn, cậu biết cách hành động khi không ai kịp phản ứng.Một lần trong nhiệm vụ cấp hai tại thị trấn nhỏ phía Tây Tokyo, tôi suýt bị một chú linh áp sát từ phía sau.

Vì quá chủ quan mà không kịp xoay người, chỉ thấy bóng đen chực chờ nuốt lấy mình.

Và rồi...một tiếng nói của ai đó cắt ngang không gian.-"Nổ."

Tên chú linh đó biến mất.

Toge đứng phía sau tôi, nhẹ nhàng xử lí tất cả những rắc rối và nguy hiểm xung quanh tôi.

Cậu quay mặt đi, không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra.Toge không phải kiểu người bước vào cuộc đời bạn với ồn ào hay những lời tán tỉnh.

Sự hiện diện của cậu khiến tôi cảm thấy như như không khí, có đôi chút bình thản, khó nắm bắt, nhưng là thứ không thể thiếu.Chúng tôi dần học cách quen với những điều nhỏ nhặt, cùng ngồi trong thư viện, cùng luyện tập buổi chiều muộn.

Cậu viết ghi chú, tôi đáp lại bằng những câu ngắn gọn.

Không cần thêm gì nữa.

Chỉ cần mỗi cái nhìn trao nhau, mỗi lần cậu gật đầu thay cho lời chúc may mắn đều đủ rõ ràng.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Không Cần Ai Hiểu


Tôi biết Maki Zen'in trước khi thực sự được phân cùng nhóm.Lúc đó, chị ấy vẫn chỉ là học viên năm hai, nhưng tên của chị được nhắc đến nhiều hơn cả một số chú thuật sư nổi tiếng khác.

Không phải vì sức mạnh, mà là vì mâu thuẫn với gia tộc Zen'in.

Một người sinh ra không có chú lực, nhưng dám rời bỏ gia tộc để theo con đường làm chú thuật sư một cách trơ trẽn và cứng đầu.

Họ nói chị ấy ngạo mạn, không biết mình là ai.

Họ cười sau lưng mỗi khi chị ấy tập luyện một cách cực đoan.

Nhưng không ai dám thẳng mặt nói ra những câu nói đó.Maki sống như thể không có gì để mất.

Và có lẽ đúng là vậy.Tôi gặp chị lần đầu trong một buổi luyện tập.

Nhìn thấy chị vung gậy, tôi đã biết rằng chị không phải là người sẽ nương tay.-"Đánh hết sức đi.

Tao không có thời gian để chơi mấy trò vờ vịt."

Đó là lời đầu tiên chị nói với tôi.Tôi không thích kiểu người như thế, quá gai góc, quá khép kín, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng chị ấy rất mạnh.

Không có chú lực, không có chú thuật, chỉ có thể nhìn thấy chú linh nhờ chiếc kính cũ ấy, vậy mà chị vẫn đánh sòng phẳng với người dùng chú lực.

Vũ khí bị chi ấy sử dụng như phần mở rộng của cơ thể.

Mỗi đòn đều dứt khoát và mạnh mẽ, như khẳng định rằng "Tao không cần chú lực để có thể diệt tụi bây."

Thời gian sau đó, tôi và Maki được phân nhiệm vụ chung vài lần.

Tôi và chị đều không nói gì nhiều với nhau.

Mỗi cuộc chiến đều đơn giản, tiến vào - trừ khử - trở về.

Không vòng vo, không chiến thuật rườm rà.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng sự đơn độc trong ánh mắt chị ấy không phải là sự khinh đời, mà là sự chấp nhận.

Chấp nhận rằng mình sẽ luôn ở ngoài lề của những người có máu mặt.

Chấp nhận rằng không ai trong gia tộc công nhận mình.

Và chấp nhận cả việc, có thể chị sẽ chết ở đâu đó mà không ai nhớ tên.Tôi từng hỏi:

-"Nếu không thể leo lên đỉnh, chị sẽ làm gì?"

Maki chỉ nhếch môi.

-"Leo bằng tay."

Tôi không biết đó là đùa hay thật, nhưng sâu trong mắt chị, tôi không thấy được sự đùa cợt.Sau trận Shibuya, mọi thứ thay đổi.Gia tộc Zen'in, phần còn lại của chị, quyết định xử tử Maki sau khi Ougi, cha chị, bị sát hại.

Tin đồn lan đi, kèm theo sự im lặng đến đáng sợ từ các trưởng lão.

Ngày Maki xuất hiện trở lại tại trụ sở gia tộc, tôi không đi cùng, nhưng tôi nghe ngóng được mọi thứ.Chị ấy bước vào không phải để xin tha thứ, mà để thanh trừng.Maki Zen'in giết toàn bộ những kẻ chống lại chị.

Không cần chú lực, không cần kỹ thuật kế thừa.

Chỉ cần máu, sắt thép, và sự câm lặng đã lớn lên trong chị suốt bao nhiêu năm.Ngày chị trở về, tôi gặp chị trong phòng y tế.

Một bên mặt chị rách sâu, được khâu lại vội vàng.

Tôi hỏi:-"Chị ổn chứ?"

Chị ấy không trả lời.

Nhưng khi tôi đưa cho chị chai nước, tay chị không hề run rẩy mà nhận lấy.-"Không cần ai thương hại," -Cuối cùng chị nói, mắt nhìn ra ngoài.Tôi gật đầu.

-"Cũng chỉ có em thương nổi một người như chị."

Maki bật cười.

Không lớn, nhưng là tiếng cười đầu tiên tôi nghe được từ chị.

Đó không phải khởi đầu của một mối quan hệ tình cảm.

Chỉ là hai con người, đứng giữa đống tro tàn, hiểu rằng cả hai đã sống sót không phải vì may mắn, mà vì đã từ chối gục ngã quá nhiều lần.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Không Gọi Là Thương


Tôi gặp Toji lần đầu tại một căn hộ rẻ tiền phía Tây Tokyo, nơi hắn đến thu tiền sau một hợp đồng ngắn với một tổ chức chú thuật phi chính phủ.

Tôi không phải chú thuật sư.

Không thuộc về thế giới đó.

Nhưng tôi biết cách giặt áo dính máu mà không đặt câu hỏi, biết lúc nào nên im lặng, và biết không ai có thể chạm vào con người kia nếu không sẵn sàng mất mạng.Hắn không đẹp theo cách dễ chịu.

Đôi mắt cắt thẳng, lưng rắn như thép, giọng nói lúc nào cũng như vừa bước ra khỏi một cuộc truy sát.

Lạnh, cụt, và không quan tâm.

Nhưng tôi biết, Toji không phải người xấu.

Chỉ là không còn điều gì tốt để có thể giữ lại.Hắn nói rất ít.

Khi đến, thường là nửa đêm.

Áo dính bụi và máu, giày mòn gót, vai đầy vết cứa.

Có lần tôi hỏi:-"Anh đánh nhau với thứ gì vậy?"

-"Không phải chuyện của mày."

Giọng hắn phẳng lì.

Không có ý xúc phạm, chỉ là sự thờ ơ.

Nhưng sau đêm đó, hắn mang về một túi thuốc đỏ.

Đặt xuống bệ bếp, nói khẽ.-"Cho mày bôi, lần trước tay trầy rồi."

Tôi không biết nên bày ra biểu cảm gì...biết ơn?

Ngạc nhiên??

Chỉ biết rằng hắn vậy mà lại nhớ.Có người từng nói Toji là "con chó hoang" của thế giới chú thuật.

Không nhà, không gốc, không ai tin tưởng hắn, cũng không ai để hắn có thể tin lại.

Hắn là người không có chú lực, không có danh phận, nhưng giết được cả bán thần.Tôi không thích hắn, không yêu hắn, ít nhất không theo cách người ta gọi là yêu.

Tôi không nghĩ hắn là người cần được yêu.Có một đêm, tôi thức giấc vì tiếng động trong bếp.

Toji đang cắt thịt, máu dính đầy tay.

Hắn vừa hoàn thành một hợp đồng.

Tôi bước đến, mang theo băng gạt và thuốc.

Khi ngồi xuống cạnh nhau, tôi hỏi:-"Anh có bao giờ hối hận?"

Toji nhìn tôi như đang cân nhắc liệu tôi có đáng để trả lời không.

Cuối cùng, hắn nói:-"Không.

Nhưng tao nghĩ tao nên làm khác đi với thằng bé đó."

Thằng bé.

Lúc đó tôi mới biết hắn có con.Hắn không kể nhiều về Megumi.

Chỉ đôi lần, giữa đêm mưa, hắn thốt ra vài điều như đang tự nói với chính mình: "Nó có thể dùng họ Fushiguro... không cần theo tao... tốt hơn vậy."

Tôi hiểu điều đó.

Hắn không nghĩ mình xứng đáng làm cha.Rồi một ngày, hắn biến mất.Không lời từ biệt.

Không dấu vết.Tôi không ngạc nhiên.

Người như Toji không ở lại lâu.

Hắn không được tạo ra để sống trong bếp, khăn tắm treo sau cửa hay ánh đèn ấm cúng.

Hắn là người của những cuộc chiến, đẫm máu và tàn ác.Tôi chỉ biết hắn đã chết sau này từ tin đồn giới chú thuật.

Rằng hắn trở lại một lần cuối, như bóng ma, và rồi tan biến trong không khí.

Tôi không thể khóc, cũng không được khóc.Nhưng mỗi khi trời trở lạnh, tôi lại nhớ đến Toji, một người đàn ông không cần được nhớ, không mong được tha thứ, và cũng không cần tình yêu.Tôi không chắc điều giữa chúng tôi là gì.

Có thể chỉ là trú tạm.Nhưng với tôi, hắn từng tồn tại bằng xương, bằng máu, bằng sự lạnh lùng.

Và thế là đủ.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Đứng Sau Ánh Nhìn Của Cậu


Tôi gặp Yuta Okkotsu lần đầu ở một thị trấn nhỏ giáp biên giới châu Phi, nơi cậu đến để xử lý một vụ chú linh cấp cao gây rối loạn dân cư.

Tôi là phiên dịch viên của tổ chức trung gian, người có vai trò duy nhất là đảm bảo cậu hiểu đúng yêu cầu của người dân và chính quyền địa phương.

Trong nhóm, Yuta là người trẻ nhất, và cũng là người ít nói nhất.Lần đầu chạm mắt, tôi thấy trong cậu là thứ gì đó giống...nỗi buồn.

Không lộ liễu, không khiến người ta thương hại, chỉ như một vệt thâm nhẹ nơi đáy mắt, như người từng phải buông tay điều gì đó rất quan trọng mà vẫn đang học cách tồn tại sau nó.Cậu không nói nhiều về Nhật, về bạn bè, hay quá khứ.

Nhưng thỉnh thoảng, khi đứng bên xác một chú linh đã bị hạ gục, Yuta trầm lặng niệm một câu gì đó tôi không hiểu.

Mỗi lần như vậy, tôi đều quay mặt đi.

Chỉ vì, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình không nên có mặt ở đó nơi chỉ có cậu và nỗi đau cũ của cậu.Cậu là kiểu người nhớ từng cái tên, từng gương mặt nạn nhân, kể cả khi người khác đã xem chúng là con số.

Cậu hay nói cảm ơn, hay xin lỗi, đôi khi đến mức vô lý.

Một lần, khi tôi bị thương nhẹ vì sai lệnh trong lúc hỗ trợ sơ tán, Yuta xin lỗi như thể chính tay cậu làm điều đó.Tôi chỉ nói:-"Đừng nhận phần tội không phải của mình, Yuta."

Cậu im lặng.

Rồi gật đầu.

Nhưng hôm sau, cậu vẫn là người dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhóm.Tôi không hiểu mình bắt đầu quan tâm đến cậu từ lúc nào.

Có thể là lúc thấy cậu để dành viên kẹo cuối cùng trong túi cho đứa trẻ con mà chúng tôi cứu được.

Có thể là khi cậu một mình ngồi trầm ngâm trong quán trọ nhỏ nọ.

Có thể là khi tôi biết đến cái tên "Rika Orimoto".Cái tên mà cậu thì thầm mỗi khi tưởng không ai nghe thấy.Tôi không bao giờ hỏi cậu về Rika.

Cũng không bao giờ chen vào ký ức vốn không thuộc về mình.Nhưng tôi vẫn ở lại trong những nhiệm vụ tiếp theo, những ngày trời đổ mưa rả rích, những đêm phải ngủ trên nền đất lạnh, hay những buổi trưa cậu lén nhét thêm cơm vào hộp của tôi khi nghĩ tôi không để ý.

Có lần tôi lỡ nói mình ghét ăn cay, cậu nhớ, và từ đó luôn nhắc đầu bếp địa phương giảm ớt trong khẩu phần của tôi.Chúng tôi không yêu nhau.

Chắc chắn đấy.Chỉ là có mặt bên nhau, lâu hơn dự định ban đầu.Rồi đến ngày cậu nhận lệnh trở về Nhật.Tôi không bất ngờ.

Vì tôi biết rằng thế giới của cậu chưa bao giờ thuộc về nơi này.

Cậu là chú thuật sư một người buộc phải chọn con đường đầy máu và sự mất mát.

Tôi không thể kéo cậu lại, cũng không có quyền gì để làm vậy.Hôm tiễn cậu, tôi chẳng nói gì.

Cảm giác hồi hộp cũng tan biến dần.

Tôi không chạy theo.

Không hứa hẹn.

Không giữ lại gì ngoài một lá thư cậu để trên bàn trọ, chỉ có một dòng: "Cảm ơn vì đã nhìn tôi như một người bình thường."
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Giữa Hai Bờ Thế Giới


Tôi gặp Geto Suguru lần đầu trong buổi thực hành nhóm vào mùa xuân năm nhất.

Thời tiết se lạnh, cây anh đào rụng rơi từng cánh mỏng dưới ánh nắng xám.

Cậu đứng giữa sân tập, vai khoác hờ chiếc áo ngoài, mắt không rời quyển sổ nhỏ trên tay.

Ngay cả khi Yaga-sensei đang nói, cậu cũng không ngẩng lên.

Một người điềm tĩnh đến mức khó đoán, nhưng không hề xa cách.

Có gì đó trong cậu khiến người khác không thể làm ngơ, một thứ tự tin không ồn ào, nhưng đầy sức nặng.Tôi không nghĩ mình sẽ thân thiết với cậu.

Tôi không thuộc kiểu người dễ kết bạn, còn Geto thì luôn đi cùng Gojo và Shoko, nhóm học sinh ưu tú nhất năm.

Họ sống như thể mọi thứ đều đã nằm trong tầm tay, còn tôi thì vẫn đang vật lộn với vấn đề kĩ năng và những nghi ngờ chết tiệt mình sau một nhiệm vụ thất bại.Nhưng rồi, một lần tình cờ khi ở lại khu vực thực hành đến tối.

Tôi nghĩ mình là người cuối cùng rời đi, cho đến khi nghe tiếng chú ngữ vang lên từ bãi đất phía sau.

Tôi đi theo âm thanh ấy và thấy Geto đang một mình luyện tập, không phải với chú linh, mà là với kỹ năng kiểm soát cảm xúc.Tôi đứng đó lặng lẽ.

Không lên tiếng.

Không xen vào.

Nhưng cậu quay lại, ánh mắt gặp tôi, bình thản như thể đã biết tôi ở đó từ trước.

Không giận, không gắt, cậu chỉ nói.-"Muốn ở lại thì đừng làm phiền."

Và từ đêm đó, những lần chạm mặt dần trở thành thói quen.Chúng tôi không thân thiết gì, không chia sẻ những bí mật sâu kín.

Nhưng cậu sẽ ngồi gần tôi trong thư viện.

Tôi sẽ mang hai phần bữa sáng nếu biết cậu hay bỏ bữa.

Và đôi lúc, cậu sẽ buột miệng nhận xét.-"Cậu dùng chú lực tốt hơn hồi trước nhiều."

Tôi biết cậu không phải kiểu người tán dương ai một cách dễ dãi.

Nên những lời đó có giá trị hơn cả trăm lần khen ngợi sáo rỗng.Nhưng rồi vụ việc Tinh tương thể - Riko Amanai xảy ra.Cậu không nói gì với tôi khi rời đi cùng Gojo.

Tôi không thấy cậu nhiều ngày liền, và khi trở về, cậu không còn là Geto tôi biết nữa.

Đôi mắt cậu mang theo mỏi mệt.

Và chỉ ngồi im lặng trong lớp.Tôi hỏi.-"Cậu ổn chứ?"

Cậu không trả lời ngay.

Rất lâu sau mới đáp.-"Cậu nghĩ 'ổn' nghĩa là gì trong thế giới này?"

Tôi không biết.

Thật sự không biết.

Vì từ ngày gia nhập trường này, tôi cũng đã tự hỏi điều đó không dưới trăm lần.Sau ngày hôm ấy, cậu dần rời xa.Tôi chỉ biết tin cậu rời trường qua Gojo.

Không từ biệt, không một lời nhắn.

Và khi cái tên "Geto Suguru" xuất hiện trên bảng truy nã của giới chú thuật, tôi cảm thấy một phần trong mình đã bị xé toạc.

Chúng tôi gặp lại nhưng không phải ở một lễ hội hay một khoảnh khắc định mệnh, mà là trong một trận chiến.Tôi không thể rút chú cụ.

Bàn tay run rẩy và hơi thở không ổn định.

Cậu cũng không tấn công tôi.

Chỉ nói.-"Cậu vẫn đứng ở phía đó."

Tôi hỏi lại.-"Nếu tôi bước về phía cậu, cậu có quay lại không?"

Cậu cười, rất nhẹ, không phải nụ cười giễu cợt, chỉ là đau lòng.-"Không, tôi đã đi quá xa rồi.

Nhưng cảm ơn vì vẫn đứng đó."

Cậu biến mất trong làn khói.Khi Yuta Okkotsu đối đầu với cậu ở trận cuối cùng, tôi không có mặt.

Tôi chỉ nhận được tin nhắn từ Gojo: "Suguru... không còn nữa."

Tôi không có thể khóc được nữa.

Chỉ lặng lẽ đến căn phòng nơi cậu từng ngồi học.

Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có lớp bụi dày phủ lên ghế.

Tôi đặt tay lên đó, khẽ lau, rồi ngồi xuống.Tôi từng nghĩ nếu mình mạnh hơn, nếu tôi hiểu cậu sớm hơn, tôi đã có thể giữ cậu lại.

Nhưng có lẽ tôi chưa từng đủ gần.

Hoặc có lẽ, khoảng cách giữa chúng tôi chưa bao giờ chỉ là vài bước chân.Dù thế giới chú thuật tiếp tục quay, tôi vẫn nhớ từng ánh mắt, từng câu nói cậu để lại.

Không phải như một kẻ phản bội mà như một người đã nhìn thấy sự thật, và chọn một con đường quá đau đớn để bước đi.Và tôi, một người không thể theo cậu, nhưng cũng không bao giờ quên được cậu, vẫn còn sống, giữa hai bờ thế giới.

Một bên là ánh sáng, một bên là cậu.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Cốc Cà Phê Vẫn Nóng


Tôi đã gặp anh vào một buổi chiều ảm đạm, khi anh quay lại thế giới chú thuật sau một khoảng thời gian rời bỏ.

Lúc đó tôi là một nhân viên hỗ trợ tại trường cao trung Chú thuật Tokyo, không trực tiếp chiến đấu, nhưng vẫn đủ gần để cảm nhận rõ thế giới khắc nghiệt mà các chú thuật sư đang đối mặt mỗi ngày.Anh bước vào phòng lưu trữ, cánh cửa khẽ khàng khép lại sau lưng.

Mặc áo sơ mi xanh, cà vạt chấm bi đơn giản, tay áo xắn gọn, mang theo vẻ chỉn chu của một người từng làm việc trong một thế giới khác, nơi mọi thứ vận hành bằng đồng hồ và bản tính quy củ.-"Chú cụ cận chiến, không cần phức tạp," -Anh nói, giọng đều và thấp còn pha một tí sự mệt mỏi.Tôi đưa anh một thanh đao có khắc ấn chú đơn giản, vừa đủ dùng.

Anh gật đầu cảm ơn, không thêm một lời, rồi quay lưng rời đi.

Mọi thứ trong anh gọn gàng và chính xác, như thể đang cố kiểm soát một thứ gì đó bên trong.Tôi đã nghĩ anh lạnh lùng.Chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều.

Những lần gặp đều ngắn ngủi, lúc anh đến lấy vũ khí, báo cáo, hoặc đơn giản chỉ đi ngang qua.

Nhưng bằng cách nào đó, sự lặng lẽ của anh khiến tôi thoải mái đến lạ.

Không cần phải cố gắng tìm đề tài, không phải giữ phép xã giao.

Chỉ là những cái gật đầu nhẹ, thỉnh thoảng là một câu hỏi nhỏ, rồi mỗi người quay lại với thế giới riêng.Có hôm anh đến với tay áo rách, máu khô bám ở mu bàn tay.

Tôi đưa anh bộ sơ cứu, định quay đi nhưng lại ngồi xuống cạnh anh, cẩn thận băng vết thương lại.

Không hỏi anh chiến đấu với ai vì chuyện đó không cần thiết.Anh ngước nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói nhỏ.

-"Cô không cần làm thế này."

Tôi đáp.

-"Tôi không làm vì ai bảo.

Tôi làm vì tôi muốn."

Anh không nói thêm.

Nhưng hôm đó, tôi thấy trong ánh mắt anh có gì đó thay đổi nhưng chỉ nhỏ thôi, như gợn sóng lặng lẽ giữa mặt hồ.Thời gian trôi, giữa những nhiệm vụ và báo cáo, chúng tôi bắt đầu chia sẻ vài điều nhỏ nhặt.

Tôi kể cho anh nghe về chiếc ghế trong văn phòng làm việc cứ kêu cót két mỗi lần tôi ngồi xuống.

Anh kể rằng trong văn phòng cũ của anh, cà phê luôn pha loãng đến mức không còn vị gì.Có lần, tôi đang dọn sổ sách thì thấy một mảnh giấy nhét vào giữa tập hồ sơ.

Chữ viết rất rõ ràng:

"Trang 4 có lỗi.

Ghi sai thuộc tính chú cụ."

Không ký tên, nhưng tôi biết là của anh.Dần dần, tôi luôn mang thêm một ly cà phê mỗi sáng đến phòng nghỉ, ly thứ hai không bao giờ bị từ chối, nhưng cũng chẳng bao giờ được nhắc đến.Rồi khi trận chiến Shibuya đến.Tôi không được ra chiến trường, vì phải túc trực tại trụ sở, nơi thông tin liên tục cập nhật rồi chập chờn đứt quãng.

Tôi cố giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng mỗi khi tín hiệu từ Nanami đứt đoạn, lòng tôi thắt lại.Cuối cùng, chỉ còn lại im lặng.

Và rồi, một cuộc gọi ngắn từ Ijichi.

Không quá chi tiết, chỉ vài từ:

"Anh ấy không còn nữa."

Tai tôi như rơi xuống nước, chỉ có tiếng u u bọc lấy.

Tôi chẳng còn thể nghe thêm một từ nào nữa.

Tựa lưng vào tường và chỉ ngồi đó, trong căn phòng trống, giữa đống hồ sơ và cốc cà phê nguội lạnh.Một tuần sau, họ trao lại cho tôi chiếc đồng hồ bỏ túi của anh.

Vỡ một vết nhỏ ở mặt kính nhưng ba chiếc kim kia vẫn chạy.Ngày và giờ cứ trôi đi, tôi tiếp tục công việc của mình, vẫn chỉnh lý tài liệu, vẫn theo dõi báo cáo chiến đấu.

Mỗi khi có người mới vào kho tìm chú cụ, tôi lại nhớ đến ngày anh bước vào, trầm mặc và xa cách, nhưng không hề lạnh lùng.Một lần, tôi vô thức rút tờ giấy ghi chú từ ngăn bàn cũ dòng chữ chỉnh chu ấy vẫn còn đó.

Tôi giữ nó lại, ép vào sổ tay.Tôi không biết tình cảm giữa chúng tôi có thể gọi tên là gì.

Không phải tình yêu ồn ào, không là đồng nghiệp thân thiết, cũng không hẳn tri kỷ.

Nhưng là một điều gì đó đủ lớn để khiến tôi nhớ đến anh mỗi ngày.

Đủ sâu để khiến tôi yên lặng đau khi không còn thấy dáng người quen thuộc ấy nữa.Tôi đac không còn đợi ai quay lại.

Nhưng mỗi sáng, theo thói quen vẫn mang hai ly cà phê đến phòng nghỉ.

Một cho tôi, một cho người không còn ở đây nữa.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Chiếc Đinh Gỗ


Tokyo sau trận chiến Shibuya không còn là Tokyo nữa.

Cả thành phố như bị bóp méo bởi thứ gì đó vô hình không phải lời nguyền, mà là sự thiếu vắng.

Người mất, đồng đội mất và cô ấy... cũng biến mất.Tôi đứng giữa căn phòng trắng lạnh ấy.

Giường bệnh trống, búa và đinh của Nobara vẫn nằm trên bàn, dính một ít máu khô.

Không ai nói cô ấy đã chết hay chưa.

Nhưng cũng không ai nói rằng cô ấy còn sống.-"Con bé vẫn được giữ trong trạng thái sống tối thiểu."

-Shoko từng nói như vậy.

-"Tim còn đập.

Nhưng mắt không mở."

Tôi không hỏi gì thêm, cũng không biết mình phải nói gì nữa.

Tôi chỉ ngồi xuống bên giường, mỗi ngày một lần, nói những điều chưa từng kịp nói khi cô ấy còn tỉnh táo.Nobara là người duy nhất có thể khiến bầu không khí căng thẳng bỗng nhẹ hẳn bằng một câu đá đểu.

Trong mọi trận chiến, lời nói và lối chiến đấu cứng như kim loại, nhưng sau trận thì hay cằn nhằn vì tóc rối.

Tôi chưa từng nói ra rằng tôi tin vào cách cô ấy chiến đấu, tin vào ánh nhìn của cô mỗi lần cô nói.-"Vẫn ổn, đi tiếp được".

Rằng tôi nghĩ mình có thể dựa vào cô hơn bất kỳ ai khác.Nhưng tôi chưa từng nói ra.

Và giờ... tôi chỉ còn nói với một người không đáp lại.Một tháng sau sự kiện ở Shibuya, rất nhiều nhóm chú thuật sư bị tổn thất nghiêm trọng.

Tôi nhận nhiều nhiệm vụ hơn, lao vào chúng như một cơn nghiện.

Càng mệt mỏi, tôi càng nhớ đến Nobara.Không phải vì cô ấy là "người tôi thích".

Mà vì cô ấy là người tôi cần.

Sự thẳng thắn không khoan nhượng của cô là thứ giữ cho đội không sụp đổ tinh thần.

Nếu Fushiguro là lý trí, Itadori là trái tim, thì Nobara là cột sống.

Không ai thấy điều đó cho đến khi nó gãy.Một đêm mưa, tôi nhận được tin Nobara được chuyển khỏi ICU.

Không phải vì cô ấy đã tỉnh dậy mà chỉ là...chuyển viện.

Đổi nơi "chăm sóc" cho những người "chưa rõ tình trạng sống".Tôi đến đó vào 2 giờ sáng.

Ngồi bên giường, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo ấy, những ngón tay nhỏ và chai sần vẫn nằm im bất động.Gió thổi qua khung cửa, không có phép màu nào xảy ra.

Cô ấy vẫn nằm đó, không động đậy.

Còn những giọt nước mắt từ lâu chẳng thấy lại không thể kiểm soát được mà chảy không ngừng.Tôi đứng dậy, rời đi, để lại một chiếc đinh gỗ nhỏ trong tay cô ấy.

Thứ duy nhất tôi còn giữ từ ngày hôm đó.
 
(Jujutsu Kaisen Stories) Dưới Tán Hoa Chú Thuật
Nếu Vẫn Còn Một Ngày Mai


Chiều muộn ở Sendai, không khí đặc sệt mùi máu và đất ẩm.

Những tòa nhà gãy đổ chồng lên nhau như bầy thú vừa chết.

Tôi đang vá vội vết rách trên tay áo thì Itadori ngồi phịch xuống bên cạnh, hai bàn tay trầy xước đầy bụi và máu, nhưng cậu chẳng hề để tâm.

Gió đẩy tóc cậu bay rối tung, đôi mắt vẫn ánh lên nét cứng đầu quen thuộc, như thể mọi thứ vẫn ổn.Chẳng ai nói gì trong vài phút.

Tôi không quen với những khoảng lặng kiểu này khi ở cạnh cậu.

Itadori mà tôi biết là một cậu trai năng động và nhiệt huyết.

Nhưng bây giờ chính cậu lại trầm lặng đến lạ, phải mất một lúc lâu để cậu có thể mở miệng nói chuyện.-"Lần này... suýt nữa tớ để mọi người phải hy sinh."

-Itadori nói, mắt nhìn về phía đống gạch vụn.

Tôi biết nơi đó từng là chỗ trú ẩn của dân thường nhưng giờ lại chẳng còn ai cả.Tôi không trả lời, thay vào đó lại đưa chai nước về phía cậu.

Cậu nhận lấy, uống một ngụm, rồi cười như thể muốn xua đi cảm giác trống rỗng trong lồng ngực.Tôi từng không hiểu tại sao cậu lại cứ cố gắng nhiều đến vậy, khi mà chính bản thân mình chẳng nhận được gì ngoài tổn thương.

Nhưng giờ, tôi đã hiểu hoặc ít nhất là không còn cần hiểu nữa.

Có lẽ, thứ khiến tôi ở lại không phải vì muốn giúp cậu gánh bớt mọi thứ, mà vì...yôi muốn có mặt ở đó giúp cậu ngưng dày vò bản thân.Chúng tôi không phải bạn thân nhưng cũng chẳng phải người yêu.

Không có buổi hẹn hò nào giữa những lần chiến đấu.

Nhưng có những lúc, tôi nhận ra cậu đang đứng chắn trước mặt mình khi đám lời nguyền tung ra đòn chí mạng.

Có những khi, tôi thấy cậu dõi theo mình từ xa, chỉ để chắc rằng tôi vẫn sống.Một lần, trong lúc trực chiến ở khu vực Fukuoka, trời mưa to.

Tôi lỡ ngồi gục sau bức tường sau khi kết thúc nhiệm vụ, chân đau, ướt sũng.

Itadori đưa áo khoác, cõng lấy tôi, không nói gì.

Khi tôi định cảm ơn, cậu chỉ lắc đầu.-"Cậu mà chết, tớ cũng chẳng biết nên đi tiếp thế nào đâu."

Chẳng phải lời tỏ tình nhưng nó khiến tôi chẳng thể quên được.Trong trận chiến với Kenjaku, chúng tôi không được chiến đấu cùng nhau.

Khi tôi trở về từ Tokyo, máu dính khắp người, xương vai gãy, điều đầu tiên tôi hỏi là...-"Itadori đâu?"

Không ai trả lời ngay.

Nhưng cuối cùng, cậu xuất hiện từ hành lang bệnh xá, người quấn băng, vai bị rạch sâu, nhưng còn sống.Tôi bước đến trước mặt cậu, không kiểm tra vết thương, không hỏi tình hình.

-"Tớ tưởng mình sẽ không còn kịp thấy cậu lần nữa."

Itadori không cười.

Cậu nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu.

-"Tớ cũng tưởng thế.

Nhưng... may là chưa."

Mọi người hay nghĩ tình cảm là thứ phải được thốt lên bằng lời.

Nhưng với chúng tôi, nó nằm trong những gì không bao giờ được nói.

Từ những ánh nhìn trong im lặng, đến cái gật đầu giữa những trận chiến, hoặc chỉ là một nắm tay nhanh trước khi lao vào đòn quyết định.Không ai trong chúng tôi hỏi: "

Sau này sẽ ra sao?"

Vì chúng tôi biết với những người sống sót sau những trận chiến sống còn, cái "sau này" luôn là điều xa xỉ.
 
Back
Top Bottom